1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho Viên Lãng - Tả Trứ Ngoạn Đích (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ba mươi lăm, Vô tâm


      Tôi thở hổn hển khiêng hai cái thùng giấy tới cửa, lách ca lách cách móc chìa khóa ra định mở cửa. cơn gió lướt qua, cửa chống trộm mở. Dĩ nhiên phải là gió mở ra, bóng dáng Viên Lãng lóe ra phía sau cửa.

      Hơi thở của tôi chưa ổn định: "Sớm biết ở nhà, tội gì em phải khiêng lên đây. Mệt chết em."

      Viên Lãng nhìn đất, hai tay hai thùng nhấc vào. Tố chất thân thể cách nhau quá lớn. Lúc người bảo vệ gác cổng tiểu khu khiêng lên vai giúp tôi cũng rất cố sức, vậy mà lại xách như xách gà con. Tôi vụng trộm nghĩ, nếu có ngày lui xuống, có thể mở công ty vận chuyển, ngay cả công khuân vác cũng có thể bớt được hai người.

      Thả cái thùng lên bàn ăn, tôi nhìn danh sách dán đó trước, lại còn có đảm bảo. Thứ gì mà trịnh trọng như vậy?

      Tôi lẩm bẩm, tìm dao rọc giấy mở nắp thùng ra, mùi đồ sấy tỏa ra.

      Thịt khô lạp xưởng đầy thùng!

      Tôi và Viên Lãng bốn mắt nhìn nhau. thùng lớn, sợ là phải ăn tới sang năm. Nhìn lại phí bưu điện, nhịn được mà phá lên cười: Hàng chuyển phát nhanh. Phí bưu điện cũng có thể mua được nửa thùng lạp xưởng rồi.

      tờ giấy, thứ nhất là để bảo treo lạp xưởng lên hong khô; thứ hai là bên trong có đồ của mẹ tôi gửi cho Viên Lãng.

      Hí hí, rất thần bí nha. Thứ gì vậy?

      Mở ra, lại mở ra, cái túi nilon chống thấm. Cắt từng tầng từng tầng, cảm giác mềm mại.

      cái áo len size lớn màu tím than tự tay đan.

      Là mẹ làm, chuyện này có thể chắc chắn. Xem kiểu dáng chút, rất quen thuộc, suy nghĩ chút, Tân Ba cũng có cái. Tôi cười hì hì, mẹ già ngàn năm thay đổi cách chiêu đãi con trai bí truyền, có thể xin độc quyền rồi.

      Viên Lãng cầm cái áo len lên, nụ cười mặt hơi có vẻ xấu hổ. Được người cách thiên sơn vạn thủy lo lắng, mến, chiều chuộng, nhớ nhung, sau đó dùng cách thức biểu đạt lời này, vẻ mặt của Viên Lãng cho tôi biết, bây giờ rất hạnh phúc.

      Tôi dùng cùi chỏ huých : "Aiz, vui ?"

      Viên Lãng nhìn trái nhìn phải, tròng áo len qua đầu. Chỗ nên chật chật, nên rộng rộng, quả là làm theo số đo của .

      Tôi dọn cái thùng: "Aiz, cởi ra giặt rồi mặc, cả người toàn mùi thịt khô."

      Viên Lãng: " cởi, cứ mặc như vậy, thoải mái."

      Mặt đắc ý. Gì chứ? Có gì mà đắc ý? Tôi sờ sờ cái nhẫn ruby tay.

      Tôi lấy gạo chuẩn bị làm cơm tối, Viên Lãng gọi tôi nghe điện thoại. Tôi vẩy nước tay, dùng hai ngón tay cầm ống nghe.

      "Bội Bội, có cơm ăn ?" Giọng Tiểu Lâm.

      "Có. Sao vậy? Đường đường là con dâu quân đội mà có chỗ ăn à?"

      "Vậy mình tới. Mình muốn ăn ngon." Tiểu Lâm làm nũng.

      "Được, được, làm mình sởn cả da gà." Da gà nổi đầy người tôi.

      Thịt khô dày trong suốt, mỏng đỏ tươi; thịt dày xen lẫn thịt mỏng, đây là cách pha mà tôi bày cho ba: Tám phần thịt heo, hai phần thịt bò. Từng miếng đều đặn tản ra mùi thơm khiến người ta thèm dãi.

      Tới cùng Tiểu Lâm còn có đồng nghiệp của ấy. vừa thi đậu công chức năm nay, tới đơn vị làm công chức . Thanh Nhan chút khách khí, ra sức gắp thức ăn vào chén bé.

      Bởi vì bàn còn có khách, rời bàn trước quá lễ phép nên Viên Lãng thả chậm tốc độ ăn cơm cho thích hợp.

      "Sao hôm nay lại muốn tới ăn cơm vậy?" Tôi lên tiếng hỏi Nhan. Viên Lãng đá tôi cái dưới bàn.

      "Bà nội đứa bé dẫn theo bảo mẫu, mang nó thăm bà con. Cao Thành lại về, chỉ có ba ấy và cảnh vệ ở nhà. Mình chuyện với ba ấy được nên mới tìm cậu chơi thôi." Tiểu Lâm vẫn thành như trước đây, đương nhiên là chỉ ở trước mặt tôi.

      Ăn cơm xong, tôi dọn dẹp bàn, Viên Lãng : "Em chơi với các ấy , để ." Tôi dùng ánh mắt hiểu vạn tuế mạnh mẽ sùng bái .

      Nước trong máy vừa ấm, tôi rót bình trà trái cây, cầm ba cái tách, ngồi vào bên cạnh Thanh Nhan. Tôi bỏ thêm đường vào tách cho bé công chức. bé rất ngại ngùng.

      Tiểu Lâm nhìn lướt qua phòng bếp: "Viên Lãng nhà cậu chịu khó. Cao Thành nhà mình lười muốn chết."

      Tôi uống trà: "Cao Thành nhà cậu mà còn gọi là lười hả? ấy nổi tiếng thích sạch trong doanh trinh sát sư đoàn đấy. Ngay cả huấn luyện cũng mang theo khăn lông mặt mùi trà xanh."

      Tiểu Lâm thanh minh: "Đúng vậy, huấn luyện xong rồi khăn mặt trắng biến thành đen, liền vứt cho mình giặt."

      Tôi cười: "Thứ đồ chơi này mà giặt sạch được à?"

      "Chắc chắc sạch được. Mình đem làm giẻ lau rồi. Vài đồng cái, cũng thể vứt ."

      "Thanh Nhan nhà chúng ta cũng học được tiết kiệm để lo việc nhà, hiếm thấy. Thảo nào lão Viên Lãng trại phó Cao làm công tác tư tưởng tốt hơn ấy, đặc biệt là tạo nên nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan chính xác, rất thống nhất. giả..." Tôi cảm khái.

      Tiểu Lâm đứng lên, xắn tay áo: "Có chổi lông gà ? Hôm nay mình phải tạo ba quan chính xác cho cậu. Điều thứ nhất là giao hữu quan chính xác..."

      Tôi cười ha ha: " ra là cậu bị Cao Thành dạy dỗ bằng chổi lông gà à?"

      Tiểu Lâm phát mình bị xoay vòng, a ơ tiếng rồi nhào qua.

      Công chức ở bên cạnh tay chân luống cuống. Viên Lãng bưng trái cây ra, gọi: "Ăn trái cây, đừng khách sáo, coi như nhà mình ." Nghiêng đầu nhìn chúng tôi xoay thành cục sô pha: "Cao Thành tới."

      Tôi và Tiểu Lâm nhảy dựng lên, vừa sửa sang lại từ xuống dưới, vừa nhìn về phía cửa.

      " tới mà?"

      "Ở đâu vậy?"

      Viên Lãng cắn lê, xem TV: "À, tùy tiện chút."

      Tiểu Lâm hóa đá phút đồng hồ: " ấy A người à?"

      Tôi tiếp tục hóa đá: "Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, suốt đời."

      Hai người ôm đầu khóc lóc: "Chúng ta gả cho ai vậy hả?..." Ngẩng đầu khuyên bảo công chức : "Ngàn vạn lần đừng kết hôn sớm, hôn nhân là địa ngục." Tới phiên bé hóa đá: "Em...Em kết hôn, kịp nữa rồi."

      "Em...Ba người chúng ta là người bất hạnh hy sinh vì hôn nhân."

      "Này, người bất hạnh hy sinh, đưa điều khiển cho ." Viên Lãng gọi tôi.

      Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi bật lên, mở cửa.

      Thượng đế Maria chúa Jesus của tôi, ban ngày nhắc người, ban đêm đừng nhắc quỷ.

      Cao Thành cười ngớt đứng ở cửa. Sao tôi lại dùng từ cười ngớt? Mặc kệ, người ta quả có khuôn mặt rất vừa ý.

      " tìm Viên Lãng."

      Viên Lãng phát mình rất có thiên phu tiên đoán, vì vậy gọi tôi: "Vợ, mua giùm hai tờ vé số ở cửa tiểu khu." Tôi lườm cái.

      Tôi nhiệt tình dẫn Cao Thành vào cửa. Sau đó nhìn thấy Tiểu Lâm, Tiểu Lâm nhìn .

      Cao Thành là người dễ dàng bày tỏ tình cảm, cho nên hai vợ chồng gặp nhau rất khách sáo.

      "Ơ, em ở đây à?"

      "A, em ở đây. tới rồi à?"

      Chuyện gì vậy? Đây là hai vợ chồng à? Viên Lãng đứng dậy chào Cao Thành: "Có chuyện gì vậy?"

      Cao Thành thấy Viên Lãng có vẻ thân thiết hơn: "Mình gọi điện thoại tìm cậu cậu về nhà. Mình liền chạy thẳng tới đây."

      Hai người ngooifi vào bàn cơm cách xa chúng tôi, đầu chạm đầu thầm . Thầm lát, Viên Lãng ngó ngó bên này, kéo Cao Thành vào thư phòng.

      Tôi với Tiểu Lâm: "Có vấn đề. bộ đội thường quy, bộ đội đặc chủng, có chuyện gì mà phải lén lút bàn bạc chứ."

      Tiểu Lâm gật đầu: "Vốn mình tưởng rằng quan hệ giữa hai ta mập mờ, ra là chính hai người bọn họ có quan hệ mập mờ."

      Công chức giả vờ như nghe thấy.

      Nhưng bất hạnh là Viên Lãng ra ngoài nghe được những lời này. Vì vậy đêm đó sau khi mọi người rồi, tôi bị người dùng hành động thực tế để tính sổ "giáo dục", "giáo dục thân thể" khắc sâu, từ thể xác tới linh hồn.

      "Cách giáo dục này sinh động. Có thể tăng thêm ấn tượng thêm mấy lần." Tôi sờ lên dấu răng cổ, nghĩ.



      Ba mươi sáu, Hải sản


      Tôi nhảy xuống giường, nhìn đồng hồ, sắp tới mười giờ, với Viên Lãng: "Chờ em gọi điện thoại ."

      "Alo, ông chủ Trần hả? Sáng nay có cua mỡ tươi ?"

      ...

      "Được, tôi tới ngay lập tức."

      Tôi mặc quần áo: "Chờ em nửa tiếng. có thể nấu cơm trước."

      Chín cái mười đực, biết câu này có thể dùng với cua biển . Tôi chọn bảy, tám con cua có mai chắc nịch, lại nhặt tôm he và sò huyết, thắng lợi trở về.

      Tôi hì hà hì hục kéo cái túi vào cửa, Viên Lãng uống cà phê, đổi kênh, : "Em ra bãi đánh cá hả? Ống quần toàn là nước."

      Tôi ném cái túi to vào phòng bếp, mặc tạp dề, dùng tốc độ như tia chớp để rửa cua, lột vỏ tôm. Viên Lãng vào: "Cần giúp tay ?" Tôi ném bó hành lá cho : "Xử lý ." thành thành bưng cái ghế ngồi xử lý lá hành ở cửa phòng bếp.

      Thêm nước vào nồi nước lớn, tôi thả cua và dây cỏ vào ngâm nước sôi, nếu cua bị rụng chân trong lúc nấu. Cho thêm vào nồi mấy lát gừng, bỏ nửa ly rượu, thêm chút muối, ném nửa hành Viên Lãng xử lý vào, nắp vung lên, để tự nó chín.

      Nồi cơm điện phát ra tiếng "tinh", cơm chín.

      Nồi nước bếp cũng tỏa hơi, sò huyết nóng, vớt ra, vẩy tương hải sản lên.

      Tôm he dùng rượu Thiệu Hưng, tiện thể tráng luôn đĩa.

      Trộn hai đĩa rau , bỏ thêm chút gừng trong rượu Hoa Điêu nóng, thả vào quả mơ, thêm chút đường phèn.

      Bưng cả cua lớn đỏ rừng rực nóng hôi hổi lên bàn, bữa cơm trưa này quá xa xỉ.

      Viên Lãng cầm con cua, cởi dây ra: "A? Sao lại thế này?"

      Tôi liếc nhìn: "Em dùng sống dao đập."

      "Đập nó để làm gì? Gạch cua vỡ hết."

      "Cua mỡ có màu vàng. Trước tiên phải đập chết mới nấu được."

      Tôi bóc vỏ cua, thêm: "Để động vật giảm bớt đau đớn hết khả năng, đây là đạo làm đầu bếp."

      Viên Lãng cắn càng cua, lộ ra thịt trắng nõn, thịt cua chắc nịch. cẩn thận đưa tới khóe môi tôi: "Vợ cực khổ, ăn miếng đầu tiên ."

      Tôi a ô, miếng nuốt trọn. Cảm giác ngon khiến người ta rơi nước mắt. Huống chi lại còn là do Viên Lãng tự tay bóc cho tôi. đời có càng cua nào ngon hơn, kể cả từ hồ Dương Trừng ra hay ở biển ra.

      Tôi thuận thế hôn lên mu bàn tay cái, chỉ thấy nụ cười to nở ra mặt . Đây là cảnh vật đẹp nhất thế gian sao?

      Tôi vớt con tôm ngâm rượu, lột vỏ, gỡ chỉ lưng, chấm chút mù tạt, đút cho Viên Lãng.

      Viên Lãng ăn rất hạnh phúc, trong nháy mắt hoa lê đẫm mưa.

      Tôi cười tới mức khép được miệng, hỏi: " khóc cái gì? Đừng quá cảm động."

      Viên Lãng rút khăn giấy lau nước mắt: " quá cảm động, quá hạnh phúc, kìm được..."

      A được đội trưởng A thành công, có giá trị kỷ niệm. Tôi gọi: "Ăn sò huyết già."

      Tiếng chìa khóa ngoài cửa vang lên, tôi ngạc nhiên nhìn qua.

      Viên Lãng ngẩng đầu: "Tân Ba tới."

      "Sao nó có chìa khóa?"

      " đưa."

      Tân Ba như về nhà mình, thả túi, đổi giày, rửa mặt, tới phòng bếp, cầm chén đũa tới, ngồi xuống liền gỡ chân cua.

      "Lại tới đây làm gì?" Cuối cùng, tôi phải lên tiếng hỏi.

      "Tới đón khách." Tân Ba ăn gì tốc độ cũng có thể sánh ngang với thần lục."

      "Sau đó?"

      "Xế chiều ."

      "Cho nên?"

      "Cho nên tới đây ăn cơm. Đẩy sò huyết lại gần đây chút."

      Tôi vội vàng san nửa trong đĩa trước mặt Viên Lãng: "Chồng, ăn nhanh , nếu có mà ăn đâu."

      Tân Ba bất mãn: " keo kiệt. Em ăn được nhiều như vậy." Vừa vừa đưa tay cầm lấy hai con cua.

      Nhớ cả Trịnh Uyên Khiết từng , con người khi còn sống nên ăn, có thể ăn bao nhiêu phủ định cả. đây.

      Chiều, lúc Tân Ba về cả người nổi chấm đỏ như bị sởi. Viên Lãng chở cậu ta tới phòng khám gần tiểu khu để khám.

      Rất lâu sau hai người cũng chưa về, tôi gọi điện hỏi.

      "Dị ứng với hải sản, châm cứu, nằm." Viên Lãng trả lời.

      "Dị ứng? Ai bảo nó ăn lúc nhiều như vậy." tới lui, lo lắng là tất nhiên. " sao chứ?"

      "Bác sĩ quan sát chút, nếu muốn khỏi dị ứng phải châm cứu."

      "Vậy làm thôi."

      " tuần hai lần, tháng đợi, ít nhất châm nửa năm."

      Đầu tôi đầy vạch đen.

      Lúc ăn cơm tối, hai người về. Tân Ba ngủ thẳng ghế sô pha, lẩm bẩm. Tôi bóc nõn tôm lúc trưa, chiên cơm Dương Châu, hỏi cậu ta: "Dị ứng với hải sản ăn cơm chiên này được ? Tôm he tính là hải sản chứ?"

      Tân Ba nằm ghế sô pha, xoay loạn: "Em kiêng. Hai người có thể ăn, em nhìn mà thèm."

      Tôi ném cái liếc qua cho cậu ta, xới cơm: "Chồng, ăn nhiều chút."

      Viên Lãng vẫn còn rất quan tâm tới dáng vẻ của cậu ta: "Em đừng ăn cơm. nấu cho em tô mì nhé."

      Tân Ba chưa kịp đáp điện thoại di động của cậu ta reo.

      "Alo, Mai Tử hả? Em ở đâu? Đương nhiên là ở Trung Quốc. À, ở Bắc Kinh."

      "Mai Tử, bị Dư Bội Bội hại. Chị ấy biết bị dị ứng mà còn ra sức cho ăn hải sản. Suýt chút nữa ngẩng đầu lên được..."

      Cái tên ăn bừa bãi này! Hôm nay tôi cắt nó ra được.

      "Viên Lãng, tìm dao cho em!" Tôi xoay quanh phòng.

      "Ăn cơm cho ngon . Người ta chuyện với bạn , phải chuyện của em." Viên Lãng gõ cạnh chén tôi.

      Tôi ngồi xuống, trong lòng có mùi vị gì. Lương Mai này là tôi giới thiệu cho Ngô Triết. Ngày đó hai người cũng chuyện rất hợp. Ai ngờ sau này lúc gần lại xảy ra chuyện này.

      Ngô Triết rất thành khẩn mà với tôi: "Chị dâu, cảm ơn chị. Em biết chị dâu vẫn quan tâm tới chúng em. Nhưng tính chất của đội bọn em, chị cũng biết. Lương Mai nhập quốc tịch, em thi hành nghĩa vụ quân . Theo quy định bọn em thể đương. ấy rất xuất sắc nhưng...Quên , chị dâu, cảm ơn chị nhiều..."

      Tôi biết phải là cậu ấy từ chối, cũng phải là khách sáo, chỉ là do lúc đó tôi vốn cân nhắc tới vấn đề quốc tịch này. người quen như vậy sao chỉ chớp mắt thành người ngoại quốc. Buồn bực ...

      Thấy Tân Ba tâm với Lương Mai liên tục, tôi muốn câu: Con người ta khi sống rất có thể gặp được ba người. người là người của mình, người là người mình , cuối cùng ở chung chỗ lại là người khác. Ví dụ như Hồ Phỉ. Trình Linh Tố ta, ta Viên Tử Y, cuối cùng lại ở chung với Miêu Nhược Lan.

      đúng là thế biến ảo vô thường, ai trong chúng ta có thể nắm trong tay.


    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ba mươi bảy, Quá khứ



      Lúc tôi xuất ở cửa tiểu khi đón Tiểu Duệ bộ dạng của cậu ấy cũng quá thay đổi so với mười năm trước. Nhưng vẻ mặt sớm còn ngây ngô như năm đó.

      liếc mắt cái liền nhận ra tôi. Tôi cười cười xem như là chào hỏi.

      Bốn năm đại học, hai năm làm việc, đương sáu năm, từng bàn về chuyện cưới xin, bây giờ gặp nhau cũng chỉ chào hỏi lẫn nhau coi như xong.

      "Sao máy bay tới?"

      "Mùa du lịch, đặt được vé máy bay. Ngay cả vé tàu cũng khó. mua được vé giường nằm cuối cùng."

      "Chưa đặt khách sạn đúng ? thôi."

      Dẫn Tiểu Duệ tới khách sạn gần đó đặt phòng, tôi mời ăn cơm trưa. Tôi đưa thực đơn cho , rất khách sáo: "Em gọi là được rồi." Tôi liếc cái, tùy tiện để nhân viên phục vụ viết vài món ăn.

      " với em mà còn khách sáo như vậy. Lúc đầu tính tình của cũng như thế." Tôi châm trà cho .

      " ra quá giống. Em chín chắn hơn năm đó nhiều." hơi khó chịu.

      "Ha ha, định em già rồi chứ gì?" Tôi cười.

      "Ha ha, còn già hơn em."

      "Có con chưa?"

      "Hơn hai tuổi rồi."

      " làm việc rất nhanh. Là gấp gáp kết hôn hay là ấy gấp?"

      " ai gấp cả. chuyện nửa năm, tuổi của hai người cũng lớn, kết hôn thôi. Dù sao cũng đều là sống qua ngày, phải sao?" uống trà.

      từng cho là mình có , từng chuyện đương với , từng, miễn cưỡng như vậy.

      Tôi cười, cho là tôi cười nên gật đầu kiểu đánh trống lảng.

      Đồ ăn được bưng lên, thịt dê xào hành. gắp món ăn khác. Tôi quên Tiểu Duệ ăn thịt dê. Có le, tôi vốn từng quan tâm xem thích ăn gì. Tôi như thể tiện tay gọi chút đồ ăn. Tất cả đều là món Viên Lãng thích.

      Viên Lãng. Tôi và mới gọi là ư? Thường xuyên chú ý chuẩn bị quần áo sạch cho , thường xuyên chú ý thời gian về nhà để làm đồ ăn chờ . Khi tsc giận chủ động nhận sai. Lúc vui vẻ cùng vui vẻ với . Lúc đau lòng giọng an ủi...Những thứ này phải là tình , mà là tình thân. Viên Lãng, em ư?

      Tiểu Duệ đường mệt mỏi, có khẩu vị.

      "Ngày mai định Hà Bắc. Trước khi gọi chồng em tới, chúng ta cùng uống rượu. Năm đó là trong những thần rượu của khoa, bây giờ càng lợi hại hơn trước chứ?" Tiểu Duệ mời.

      "Ngày mai? A, em biết ấy có rảnh hay . Để sau ." Tôi cũng muốn để hai người gặp nhau. Dù Tiểu Duệ sao cả Viên Lãng có bằng lòng nâng ly vui vẻ với người cũ của vợ ? Tôi dám chắc.

      Tôi nghe điện thoại: "Alo? Viên đội, ở trụ sở mà cũng dám mở điện thoại à?"

      " ở trụ sở. làm việc trong nội thành. Buổi chiều cùng ăn cơm ."

      " về nhà à?"

      "Ăn cơm xong phải về ngay, về nhà."

      "Được, chiều gặp."

      ...

      "Bội Bội, có phải em tiện chuyện ?"

      "Hả? Sao biết?"

      "Nghe thấy."

      Giọng trong điện thoại hơi lạ lùng. Tôi nhướng mày, hiểu ra.

      " lại vừa lái xe vừa gọi điện! Sao nghe lời như vậy? Nguy hiểm lắm đó!"

      "...Được rồi, làm xong việc đón em." Người này cúp điện thoại nhanh. Tôi cũng hơi giận .

      "Xem ra tình cảm của em và chồng em tốt lắm." Tiểu Duệ cảm khái.

      Thấy bạn trai cũ đánh giá tình cảm bây giờ của tôi, tôi hơi mất hứng. được là tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.

      Tạm biệt Tiểu Duệ, đứng ven đường chờ xe. Viên Lãng từng , em trải qua mỗi người mỗi chuyện đều cần em trả giá thời gian và tính mạng. Đối xử tử tế với người và chuyện mà em trải qua. Bọn họ thể làm lại. rồi quay đầu lại.

      Chiều Viên Lãn tới đón tôi ăn thịt dê xiên. Cục thịt này ăn động vật, biến tôi thành kẻ thịt vui rồi.

      "Chồng, em đổi dầu mè cho ."

      "Vợ, ăn cái này ..."

      " lái xe, ăn thịt; em về nhà, uống rượu."

      " cũng đút cho em..."

      Ngọn lửa dưới nồi lẩu bàn tỏa ánh sáng, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của Viên Lãng. Trán toát ra tầng mồ hôi mỏng, tỏa ánh sáng rực rỡ, tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra bắp thịt cường tráng.

      Tôi ngẩn ngơ: "Chồng, em muốn ăn chân dê."

      "Được, hỏi phục vụ xem có ." Tay cầm đũa của Viên Lãng ngừng lại chút.

      Tôi thừa dịp nắm chặt: " cần hỏi, ở đây có sẵn." A ô cắn xuống miếng, Viên Lãng hít hơi khí lạnh.

      Điện thoại di động reo: "Xin chào, tôi là Viên Lãng. Thiết đội người . Sáng sớm mai? đâu? À, được, vậy sáng mai tôi làm xong rồi về. Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

      Để điện thoại xuống, Viên Lãng cười tít mắt: "Hôm nay cần phải về, ăn xong về nhà."

      Tôi hoan hô tiếng, uống sạch rượu trong ly, lấy tay chùi miệng, có ý tốt mà nhìn Viên Lãng từ xuống dưới. Viên Lãng tỉnh bơ thả tay áo xuống, kéo cao cổ áo lên.

      " làm gì vậy? Lạnh à?" Tôi bướng bỉnh hỏi.

      "Mặc kín chút, phòng sói!" Khóe môi Viên Lãng kìm được mà nở nụ cười.

      "..." Tôi ngó ngó thực khách xung quanh, hạ giọng, " muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai hả?"

      Viên Lãng vội vàng ăn, thừa dịp trước khi tôi bùng nổ ăn cho no: "Ngày mai trời đầy mây!"

      " ăn, về nhà!"

      ...

      Dọc đường, tôi thưởng thức vẻ mặt Viên Lãng khi lái xe. Gò má, cổ, bàn tay cầm tay lái, chân giẫm bộ ly hợp, cuối cùng ánh mắt dừng đùi thỉnh thoảng nhúc nhích theo tốc độ lái xe của . Ánh trời chiều chiếu vào qua cửa sổ, quần lính rộng thùng thình khiến đường cong cơ bắp lộ ra. Tôi nhìn chút, vươn tay sờ lên, cảm giác và nhiệt độ quen thuộc.

      "Đừng làm phiền tài xế." Mắt Viên Lãng nhìn thẳng.

      " lái của , đừng quan tâm người ta." Tôi sờ soạng tiếp tới đầu gối khêu gợi.

      "Em sờ lên nữa sao có thể xuống xe gặp người?"

      "Thả lỏng chút , đừng nhạy cảm như vậy."

      "Á...Dư Bội Bội, hôm nay em chết chắc rồi." Viên Lãng đánh tay lái, xe rẽ vào chỗ.

      ...

      "Đây là đâu?" Tôi thò đầu nhìn ra ngoài. Đồng núi hoang vu, gió thu lạnh lẽo.

      Viên Lãng dừng hẳn xe, quay cửa sổ xe lên. Tôi rụt đầu về: "Làm gì vậy?"

      Viên Lãng cởi khuya áo: "Em đoán !"

      Tôi chớp mắt: "Chồng, em sai rồi. Bây giờ em hô ngừng có được ?"

      " còn kịp rồi."

      "Vậy em hô cứu mạng có được ?"

      Bóng dáng áp xuống: "Em xem?"

      Còn có cái gì để ? người hoàn toàn chiếm ưu thế về thể lực như tôi, lại còn cứ muốn trêu chọc con sói, kết quả ra sao?...

      Đêm khuya về tới nhà, xuống xe, tôi lấy gỡ vỏ ghế phụ lái ra, ném trong máy giặt, giặt sạch, sấy khô, phơi lên.

      "Ngày mai lúc đừng quên." Tôi nhắc Viên Lãng.

      "Biết rồi. Bây giờ xe này với có ý nghĩa đặc biệt, quên." Viên Lãng trêu ghẹo.

      Tôi nằm dài giường: "Viên Lãng, em hỏi chuyện này."

      Viên Lãng nhắm mắt lại: "."

      " em ?"

      Viên Lãng mở mắt ra, quay sang nhìn tôi: "Em cứ ?"

      " biết. em ?"

      "Cả ngày trong đầu cứ nghĩ mò gì vậy?" Viên Lãng dán qua, ôm lấy tôi, " có thể trả lời em cách chắc chắn rằng em!"

      "Trả lời nhanh như vậy, có phải vậy ? Vậy trả lời vấn đề nữa của em, được nghĩ, phải ngay lập tức, quá thời gian quy định em sợ là giả."

      "Hỏi , nghĩ." Viên Lãng nhắm mắt lại lần nữa.

      " có từng nhớ người ?"

      " từng..."

      " à?"

      "...Là thể nào."

      "Hả?" Tôi nằm úp người Viên Lãng, mắt đối mắt. ", nghĩ tới ấy làm gì? Nghĩ tới lúc nào?"

      " , ngủ." Viên Lãng dùng tay chặn mắt tôi lại.

      " cho em nghe chút. ấy có xinh đẹp ? Là theo đuổi ấy hay là ấy theo đuổi ? Chuyện khi nào?" Tôi phẩy tay ra, tình chân lý thiết hỏi.

      "Nhiều lắm. Em hỏi ai?"

      "Cái gì? Nhiều? từng người." Tôi bưng mặt , cho phép lộn xộn.

      " người trước khi tham gia quân ngũ, bạn học, ai theo đuổi ai, là bạn học trêu chọc, bọn đôi, vậy là ở bên nhau."

      "Ơ, mối tình đầu ngây thơ. tới mức nào?"

      "Cả tay đều từng nắm, nào có mức gì."

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó tham gia quân ngũ, ấy vào đại học. Ban đầu còn thư từ qua lại, sau này học trong trường quân đội nên cắt đứt."

      "Mối tình đầu cứ như vậy mà xong rồi? Người tiếp theo!"

      "Người tiếp theo? Lúc ở đoàn lão Hổ bị bệnh phải nằm viện. Y tá. Ở bên nhau hai năm. Sau này điều tới lão A nhiệm vụ huấn luyện rất chặt, nhiệm vụ cũng cấp bách, sao còn có thời gian mà đương, chia tay."

      "Hai năm? ấy có từng cái gì kia ?"

      "Cái gì hả?"

      "Còn giả vờ ngốc? Là cái gì kia đó."

      ...

      "Từng có, nghiêm túc mà ấy mới là mối tình đầu của , là bạn chân chính. Thẳng thắn toàn bộ, còn ai khác."

      "Còn người nữa."

      "Còn người nữa? Sao biết?"

      "Người này." Tôi dùng chóp mũi cọ lên mặt .

      "Ha ha, em phải là bạn . Em là hoàng hậu chính cung."

      "Hoàng hậu chính cung? còn có Tây Cung?"

      "Có đó. Tề Hoàn là Đông Cung, Ngô Triết là Tây Cung, toàn bộ trung đội ba là hậu cung của ."

      "Ha ha, nam nữ đầu giết à."

      "Đúng vậy. Chồng em có sức quyến rũ tỏa sáng nghìn thu..."

      "Từ này dùng như vậy à?"

      Giọng mang theo hơi thở nhàng, người phía dưới chìm vào mộng đẹp. nhàng hôn lên mặt, những chuyện trải qua thành chuyện xưa. Từ nay về sau để em viết truyền kỳ, bất kể xuân hạ thu đông, em vĩnh viễn bảo vệ , rời bỏ. Đây là lời hứa ra của em, vĩnh viễn nuốt lời.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ba mươi tám, Sợ

      Dành thời gian học lái xe. Học nhiều tháng, tại mục thứ ba đuôi xe đụng vào cột, qua.

      Từ tôi thần kinh vận động của mình phát triển. Nhưng lái xe đồ chơi này cũng khó lắm. Bạn nhìn đại đội A, doanh trinh sát của sư đoàn, tùy tiện lấy người cũng có thể như kẻ trộm. Tiểu Hứa biết lái xe tăng, Viên Lãng biết lái máy bay trực thăng.

      (Có tiếng : so với ai chứ? Người ta là dùng bao nhiêu xăng quân dụng mà nên đấy.)

      ra tôi cảm thấy lái xe là việc quen tay hay làm, thường xuyên chạy, chạy mỗi ngày, từ từ biết. Bây giờ vấn đề là cơ hội tôi ngồi trước tay lái rất ít. xe mà tám học viên, mọi người thay nhau lên đường, chạy được bao nhiêu cây số phải đổi người.

      Đổi đổi, lúc tới phiên tôi, bạn nhìn sắc mặt xanh mét, tay chân cứng ngắc, ánh mắt hoảng sợ kia của huấn luyện viên xem. Tôi phải thường đạp nhầm thắng, đổi lỗi khác được à? Đường ngoại ô vốn bằng phẳng, tôi chạy thành như vậy hoàn toàn có thể giải thích được. Ngày nào cũng thấy vẻ mặt hoảng sợ kia của huấn luyện viên, lòng tự tin của tôi bị đả kích nghiêm trọng.

      Tôi đề nghị lần sau đổi huấn luyện viên có thần kinh khá hơn, trái tim khỏe mạnh để học viên có môi trường học tập thoải mái hơn.

      Vốn là định tam làm mượn xe của công ty luyện tay chút, ai ngờ đội trưởng đoàn xe Tiểu Trần thấy tôi chạy lần chạy tìm Thịnh lão đại khóc, ta dám đưa xe cho tôi mượn , ngộ nhỡ xảy ra chuyện trong nhà ta có già dưới có trẻ, bồi thường nổi.

      Cho nên xuất vấn đề. có xe chắc chắn học được. Học được lại có xe , thành cái vòng quái dị.

      Lúc ngồi xe thuê về, tôi luôn suy nghĩ tới vấn đề này.

      Xe taxi dừng ở ven đường vào tiểu khu, tôi nhắc tài xế: "Quẹo phải vào."

      Tài xế buông tay: " nhìn đường xem, vào được."

      Quả nhiên, bên trái bên phải đường đều có xe đậu. Tôi càu nhàu: "Là ai vậy? đỗ ở vị trí mà lạid☪đ☪l☪q☪đchiếm đường như vậy, đáng giận." Nhớ ra ngộ nhỡ mình mua xe, nếu tiểu khu có chỗ đỗ xe chẳng phải tôi cũng phải đỗ xe ven đường à?

      bộ vào, trước mặt là bóng dáng quen thuộc. Tôi lặng lẽ chạy tới, chợt bổ nhào về phía trước: "Á..." Tay bị người ta cầm lấy, ném qua vai bốp cái. Tôi hoa lệ lệ nằm đất.

      "Vợ té có đau ?" Viên Lãng vươn tay kéo tôi lên, phủi bụi người cho tôi.

      "May mà nghe ra tiếng của em, nếu hôm nay em phải vào bệnh viện."

      Tôi xuýt xoa, trong lòng lại nghi ngờ. Bình thường cảm giác của Viên Lãng cực kỳ nhạy bén. Tôi tới gần cách ba bước là biết có người, tới nỗi phải nghe tiếng la của tôi mới biết là tôi.

      Sau khi về nhà, Viên Lãng rất bình thường, tôi càng nghi ngờ hơn. Lúc Tiểu Mã đùa từng , ngày nào đội trưởng bình thường chứng tỏ ấy bình thường.

      Viên Lãng cầm điều khiển từ xa, đổi kênh từ đầu tới cuối rồi đổi lại. Tôi thấy mặt có thêm vết xước.

      Tôi giữ trong lòng, lúc ngủ dán vào .

      Nửa đêm, trong lúc ngủ say, người Viên Lãng bỗng căng ra tựa như cảm thấy đạp cước vào khí, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng thở rất khẽ của . Là bị ác mộng nên tỉnh ư?

      Tay của chạm vào tôi, thở phào hơi. Lật người, ôm tôi, người là tầng mồ hôi mỏng. chôn đầu vào cổ tôi, trán cũng là mồ hôi, cơ bắp người bởi vì dùng sức mà còn hơi run rẩy.

      Tôi cũng thể giả vờ ngủ được nữa, vươn tay ôm lấy , vỗ lên lưng .

      Tay ôm chặt eo tôi, ý là, xin lỗi, đánh thức em.

      Tôi cọ lên cổ chút, ý là, sao, có em ở đây, sao.

      Làn da dán vào nhau, cảm nhận nhịp tim của nhau, chỉ ôm nhau ngủ như vậy, tựa như mỗi tối trong ngày tháng đằng đẵng sau này.

      Ngày hôm sau tôi hỏi Viên Lãng đánh răng: " mặt là sao vậy?"

      Viên Lãng uống ngụm nước, mơ hồ: "Đạn sượt

      qua, vết thương .”

      Tôi ồ tiếng, thêm nữa. Đạn sượt qua? Chỉ sượt qua mặt? Nếu lệch 0.5 cm … Tôi cảm thấy lông tơ dựng thẳng đứng lên. Chẳng lẽ thời gian trước bọn họ phải làm nhiệm vụ? Nếu bị thương lúc huấn luyện vậy hẳn tính là tai nạn, đạn đó.

      Lúc ăn sáng vẻ mặt Viên Lãng sáng láng, cùng với người hôm qua hoàn toàn là hai người. Tôi biết có khả năng tự điều chỉnh, nhưng tôi có bản lãnh này.

      bóc vỏ trứng gà thấy tôi nhìn cười hì hì: “Tối hôm qua dọa vợ, ăn trứng , coi như xin lỗi.”

      “Chồng, trong lòng có chuyện với em. em nhớ lâu, nghẹn khuất hỏng mất.”

      ra cũng có gì. Chỉ là nghĩ tới chuyện ngày hôm qua nên hơi sợ.” Viên Lãng vẫn cười.

      “Là chuyện này hả?” Tôi chỉ chỉ mặt.

      “Ừ, lệch chút là thành liệt sĩ rồi. Lúc đó sờ thấy mặt toàn là máu, trong lòng còn thấy mừng đấy, lần này cũng giống Cao Thành. Sau này lại sợ, đặc biệt là khi về nhà, trong lòng càng ngày càng sợ. Nhỡ lệch thìsao làm bạn với em?” Viên Lãng rất ràng vấn đề trong lòng mình, càng sợ thứ gì đó càng phải ra, ra là tốt rồi. Hơn nữa còn trêu đùa, gạt bỏ sợ hãi trong lòng.

      “….” Tôi biết.

      “Vợ, cho em biết chuyện nhé. Lúc bị thương lần đầu tiên, cho là mình chắcchắn tiêu rồi, dốc hếtsức hô tomột câu với Thiết, đổi quầu áo nhỏhơn cỡ cho . Trước khi làm nhiệm vụ mới nhận thường phục, cỡ sai rồi, sợ lúc mặc trong lễ truy điệu khiến mặt bị mập. Thú vịkhông?” Viên Lăng cười,múc cho tôimột chén cháo. Tôi nhìn chéncháo kia, làm sao cũng nuốt trôi.

      Tôi muốn kể lại chuyện xưa.Chuyện kể rằng có mộtquân nhân già, lúc còn trẻ chiến đấu vô cùng dũng cảm. Nhóm ngườì trẻ xung quanh nghe chuyện xưa về chiến đấu của ôngcũng đều rất sùng bái ông. Có ngày, tên trộm nhớ tớibay qua viện của ông, tất cả mọi người đều cho là ông ra ngoài bắt kẻ trộm, kết quả có. Sau này ông , già rồi, nhớ tới chuyện trước kia nên sợ.

      Bọn họ cũng đều trải qua chiến tranh, trải qua cái chết, bọn họ cũng biết sợ, bởi vì bọn họ cũng giốngnhư người bình thường chúng ta.

      Tôi đổichủ đề,“Gần đây hình như thường làm việc ở nội thành.”

      “Đúng vậy. cũng rất kỳ lạ. Trong đội cũng thiếu người, lão , lão Nhị, lão Lục bọn họ đều ở đây, lần nào cũng gọi . Nếu để truyền đạt tinh thần cuộc họp thìanh nhớ chắc chắn bằng lão Ngũ.” Viên Lãng .

      có khuôn mặt đẹp trai mà.” Tôi bắt đầu cười đùa với .

      “À, có thể. Nhưng tính là đẹp trai nhất. Biết bây giờ đội bốn là ai ?” Viên Lãng thừa nước đục thả câu. ra khỏi bóng ma khi Tỉnh đội hy sinh.

      “Ai vậy?” Ai có thể tiếp nhận công việc của Tỉnh đội? Đội bốn cũng là đám nghiệt. Bị Tỉnh đội làm thànhquen.

      “Cao Hưng!”

      “Cao Hưng?” Tôi chớp mắt mấy cái Viên Lãng bày ra vẻ mặt đúng vậy.

      “Vậy tính là đẹp trai trong số các trung đội trưởng .’ Cao Hưng lại được điều về.

      Đại đội A từng hình dung Viên Lãng là nghiệt. Tỉnh Lệnh là tinh, mị hoặc như nhau.

      Người qua trung đội ba , mười phong cảnh của đại đội A đứng đầu là Viên Na cười như Mona Lisa, người trung đội bốn , Tỉnh Lênh dù làmặc áo sơ mi trắng cũng đep trai hơn tất cả. Tôi từng gặp Đàm Tu, có khuôn mặt xinh đẹp giống với mặt quân nhân. Nhưng Cao Hưng có trong số này. Lần đầu tiên tôi gặp Cao Hưng là trong đám cưới của tôi và Viên Lãng. trong khoảnh khắc xuất , trong lòng tôi liền có hai chữ : Chấn động.

      Cao Hưng vào lập tức khiến mọi thứ lộn xộn. nên làm ngôi sao, mê chết đông đảo người hâm mộ. Kết quả lúc thành lính đặc chủng khác lắm, vẫn có rất nhiềungười chết trong tay . Vẻ đẹp của kinh hồn, vẻ đẹpcủa cùng đoạt phách. Bề ngoài khôi ngô động lòng người, sát phạt trái tim cách quyết đoán trong phútchốc.

      Tôi cảm thấy may mắn khi mình Viên Lãng. Qua bất cần đời của , giảvờ nghiệt của thìcó thể thấy mềm mại và giàu tình cảm.

      :Chồng, chiều em làm gà trắng cắt miếng cho ăn.”Món gà trắng cắt miếng của tôi là do lão Quảng Hoàng Sư đích thân truyền, là tiết mục tôi giữ đểđãi khách.

      “Được. Nhưng chỉ muốn ăn gà mâm lớn.”

      “Chồng, thể thay đổi khẩu vị à? Đừng cứ ăn mãi món Tân Cương thế.”

      muốn, thừa dịp còn ở nhà, muốn ăn thứ mình thích...” Viên Lãng rất tủithân.

      “Được rồi, được rồi, em làm cho . đừng bày ra vẻ mặt đó, em đau lòng muốn chết.” Tôi đầu hàng.

      Chỉ thấy sắc mặt ViênLãng thay đổi: “Ừ, trứng gà hôm nay ăn ngon.”

      Tôi hoàn toàn ngất xỉu. bao lâu, nghiệt, diễn là nghiệt. Dù có giả vờ thành thỏ trắng cũng thay đổi được bản chất nghiệt.
      Last edited by a moderator: 18/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ba mươi chín, Hẹn hò



      Mưa dầm liên miên, tôi thích thời tiết này. Tôi sinh ra ở Tây Nam nhưng lại thích phương Bắc, nóng là nóng, lạnh là lạnh. Hoặc là ánh nắng là ánh nắng gay gắt, hoặc là mưa tuyết lớn, khô khô ráo ráo.

      Hôm nay mưa phùn mênh mông, nước tí tách, đường cũng khiến tôi nhớ quê hương.

      Mùa xuân, mưa liên tiếp hai ba ngày ngừng. núi có thêm rất nhiều nấm mọc lên, qua chân núi, mùi thực vật đơn bào thoang thoảng đặc biệt dễ chịu. Có nông dân hái, dùng cành trúc mảnh xâu thành chuỗi, tiếng rao hàng vang đường.

      Ba thích mua thêm cho mọi người chút đồ ăn. nhàng rửa sạch bùn đất nấm trong dòng nước trong veo, cẩn thận xé từng nếp mịn màng, ướp thêm chút tỏi. Nghe tỏi là để khử độc trong nấm. Nấu chút, để ráo nước, thêm ớt xanh, thịt xé sợi xào, mùi hương mùa xuân truyền ra theo tiết tấu của nồi chén muôi.

      Tôi thu hồi ký ức, vào khách sạn.

      "Chúc mừng chúc mừng, người có tình thành thân thuộc." Tôi cười, chào đón dâu.

      "Hôm nay có phải chị Dư nên chơi thêm lát , theo người được, người đừng trách em đấy." Manh Manh chỉ vào áo cưới được mang tới từ cửa hàng kế bên khác sạn.

      "Em còn bận việc của em. Người ta cả đời này chỉ có ngày bận rộn, cũng phải tự mình ra trận, ai có thể thay thế." Tôi cười hí hí hiểu ý với Manh Manh. Ôi, đầu năm nay có mấy người trong sáng.

      Chú rể chạy tới phát thuốc lá, tôi cười cậu ta: "Bận đến xỉu rồi nhỉ? Phát thuốc lá cho chị."

      "Chị Dư, đúng là bận tới ngất xỉu, vẫn nhớ chào hỏi, phát thuốc lá." Tiểu Băng vừa chào hỏi đám em trong đội xe.

      "Các cậu bận , tôi vào xem bọn họ chút." Tôi dạo vòng trong đại sảnh, giống như tất cả các chỗ kết hôn khác, tưng bừng mà vui mừng. Tán gẫu vài câu với người quen, tôi viết tên bàn tiếp khách, đưa tiền mừng.

      Nhân tình qua lại, làm vậy mới có lòng thành, đặc biệt là khách từ bên ngoài tới như tôi.

      Viên Lãng ở đơn vị cũng ngoại lệ. Có lẽ là chung sống với mọi người nhiều năm nên càng hứng thú hơn trong xã hội. Lần trước lúc trung đội trưởng lão Hổ Đoàn chuyển ngành tới chỗ khác, kết hôn lần thứ hai, được. Kết quả phái tôi ăn đám cưới, tiện thể đưa tiền mừng. Hình như còn chưa trả lại tiền này cho tôi, phải nhắc mới được.

      ra từ cửa hông, vừa may gặp được chiếc taxi úp bảng, may, con đường đầy hơi nước, tới chỗ hẹn.

      Xuống xe, tôi lắc lư trước tủ kính bên đường, hơi hồi hộp mà sửa sang lại quần áo. nhiều năm hẹn hò, nếu gặp phải gì?

      Tôi len lén lấy cái gương ra, nhìn lông mi chút, nhìn màu môi chút, nhìn mascara chút...Nắm tay, rất hoàn mỹ, cố gắng lên!

      Nơi góc đường, người thẳng tới. Trong dòng người như nước chảy, vóc dáng người này cũng cao, lại khiến người ta nhìn lần là khó quên, tựa như ánh sáng toàn thế giới cũng đều bị hấp dẫn.

      Ánh mắt đảo qua, tôi thấy khóe môi có nụ cười. Tôi nhìn tới gần, cắn cắn môi: " tới rồi." bó hoa hồng to đưa tới trước mặt tôi, mưa bụi rơi lất phất cánh hoa, càng đỏ tới lóa mắt hơn.

      " đoán sai. Vốn nghĩ hôm nay em mặc theo phong cách Bohemian."

      Tôi sờ sờ mũi beret có lưỡi đầu: "Mua Taobao, Sophia Roland trong 《 Mỹ vị tình duyên》đội cái. Đẹp ?"

      Tay xoa lên vành tai tôi, khuyên tai có tua lướt qua đầu ngón tay : "Đẹp. Chưa từng thấy em trong bộ dáng này, rất đẹp."

      cầm tay tôi: "Đợi lâu ?"

      Tôi lắc đầu: " quá lâu."

      "Muốn xem phim ?" Giọng mang theo chút quyến rũ, mang theo chút ra lệnh, mang theo chút khẳng định.

      "Được."

      Trước rạp chiếu phim, hai người chọn đồ ăn vặt: Khoai tây chiên, coca, popcorn, ô mai... đống lớn. Lúc an trả tiền vẻ mặt cưng chiều mà buồn cười của khiến tôi có cảm giác mình là công chúa kiêu ngạo.

      Trong rạp chiếu phim tối om, ánh đèn yếu ớt hơi lóe lên từ màn ảnh, là bộ phim kinh dị.

      Tôi suy nghĩ cách nghiêm túcm lại nhìn xung quanh chút. Từng đôi từng đôi, các nữ sinh thỉnh thoảng phát ra tiếng hét sợ hãi khe khẽ, sau đó các nam sinh tỏ dũng khí và độ tin cậy của mình, ôm lấy bạn rằng phải sợ, có ở đây linh tinh. Tôi len lén liếc người bên cạnh, xem cách kỹ lưỡng khác thường. Da đầu tôi cứng ngắc, giả vờ yếu đuối, từ từ dựa vào vai .

      Sao tôi nhìn tên phim vào? Sao tôi chọn bộ khác, ví dụ như phim tình ? Sao tôi giống mấy bé kia, sợ tới mức chui vào lòng bạn trai? Phim kinh dị quay trong nước, với người xem "Trinh tử" thành quen như tôi mà , là hành hạ.

      lát sau, cách lớp vải lạnh như băng, cảm nhận được độ ấm vai . khẽ đưa tay, ôm tôi chặt, tay khác nắm chặt tay tôi. Tôi dám động đậy, sợ phá hỏng khoảnh khắc lãng mạnh này. Nhưng ra tôi muốn , như vậy tôi thể ăn đồ ăn vặt được.

      Nữ chính trong phim hét chói tai, đầu ngón tay nhàng vẽ lên, hơi ngứa. Tôi lại nắm chặt ngón tay , ngón vô danh có thứ cứng rắn, lạnh như băng.

      nghiêng qua, khẽ cọ trán lên trán tôi, đôi môi ấm áp lướt qua mũi tôi, tìm kiếm. Tôi để mặc , ánh mắt lưới qua cánh tay . Đôi tình nhân sau lưng hôn đến quênd◎đ◎l◎q◎đhết tất cả, căn bản rảnh để chú ý phía trước. Vì vậy tôi dịch lại, nghênh đón, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của , vị thuốc đăng đắng thoang thoảng nơi lưỡi .

      Ra khỏi rạp chiếu phim, tôi ôm đống đồ và hoa hồng của mình. hỏi: "Bây giờ muốn đâu?" Tôi cúi đầu , mặt vẫn còn lưu lại cảm xúc da thịt chạm nhau vừa nãy.

      "Sắp tới năm giờ, ăn . mời em ăn bữa tiệc lớn." Trong ánh mắt đầy quyến rũ. Ánh nến, hoa hồng, nhạc, thức ăn ngon, quà tặng, người ...Tất cả ước mơ trong lòng thiếu nữ đều được thực trong tối nay.

      Tôi ước, lòng bảy tám dưới (đây là trò chơi bàn rượu. Đếm từ tới sáu, người thứ bảy được lên tiếng mà chỉ giơ ngón tay lên, người thứ tám cũng được .)

      Khăn trải bàn màu hồng phấn, kẻ ô vuông phủ lên bàn, nhân viên phục vụ đeo nơ, nụ cười dịu dàng trước mặt...

      " ngày hoàn mỹ!" Tôi thầm tổng kết, mở thực đơn ra.

      Tiếng chuông điện thoại tinh tinh tang tang. Của tôi.

      "Xin chào, ai vậy? Tôi là Dư Bội."

      "Dư tổng, Thịnh tổng bảo em thông báo cho chị trở về công ty lập tức, họp khẩn cấp." Giọng của thư ký.

      "Được, tôi biết rồi, tới ngay đây!" Tôi gấp điện thoại.

      "Công ty có việc gấp, em phải về ngay, ăn được rồi." Tôi xin lỗi.

      "Ngại quá, lần sau trở lại. Cảm ơn." Viên Lãng xin lỗi người phục vụ.

      Ra khỏi nhà hàng, tôi đứng ven đường vẫy xe.

      " về nhà nấu cơm chờ em về." Viên Lãng nhận lấy bó hoa của tôi.

      " ăn trước , biết lúc nào em mới về được." Tôi , "Hôm khác lại chơi nữa."

      "Còn chơi? Lần này chơi trò mối tình đầu, lần sau chơi cái gì?" Viên Lãng cười.

      "Lần sau? Lần sau chơi...Tình cờ gặp gỡ!" Tôi chui vào xe, vẫy tay hẹn gặp lại.

      Từ công ty về, sắc trời tối om. Tôi mệt mỏi mở cửa vào nhà, Viên Lãng quay sang nhìn tôi.

      " ăn chưa? Cơm ở bàn, vừa hâm rồi."

      " ăn chút nhưng chưa no." Tôi rửa tay, mở lồng bàn. Đậu ve xào thịt, đậu phộng trộn xà lách, canh cải bẹ thịt bằm.

      "Chồng, cảm ơn!" Tôi ăn chút khách khí.

      "Chuyện rất nghiêm trọng à?" Viên Lãng thuận miệng hỏi.

      "Khá nghiêm trọng, mất còn."

      "Sao vậy?"

      "Ừm..." Tôi vừa ăn vừa , "Bây giờ còn thể tiết lộ, bí mật kinh doanh."

      "Ha ha, học điều lệ giữ bí mật tốt."

      Tôi ăn hai ba miếng xong, quệt miệng, ngồi vào cạnh , bưng ly dùng qua, uống ngụm hồng trà.

      "Thương trường như chiến trường. ra bọn em cũng giống bọn . cẩn thận cái là có thể bị diệt toàn quân. thiệt chút vốn, nặng tai ương lao ngục."

      " nghiêm trọng như vậy, nghĩ kỹ chút, làm tốt chuyện của mình." Viên Lãng khuyên tôi, "Dù có gì cả cũng vĩnh viễn ở cạnh vợ."

      "Vĩnh viễn ở bên cạnh vợ, em, bảo vệ em, cưng chiều, nuông chiều em, được chưa?" Viên Lãng khẽ cười với tôi.

      "Được." Tôi cuộn người vào trong lòng ấm áp của Viên Lãng, "Cảm ơn chồng. Vậy bắt đầu từ bây giờ hãy nuông chiều em . Vợ mệt rồi, chồng rửa chén."

      Viên Lãng bất khả tư nghị mà nhìn tôi: "Vợ, em thực tế!"

      Buổi sáng trước khi tôi làm, Viên Lãng mặc áo khoác vào: "Hôm nay còn ngày nghỉ, đưa em làm."

      Tôi mừng rỡ: " ạ?"

      "Đưa vợ làm cũng là trong những trách nhiệm của chồng mà."

      Tôi chỉ huy xe taxi: "Quẹo trái ở đầu đường."

      Tài xế dừng ở đối diện cổng công ty, giọng Thiên Tân: " thể quẹo trái ở đầu đường được, chị ."

      Tôi nhìn biển báo giao thông, đúng vậy, trước kia đều là từ bên kia tới, chưa hề để ý.

      Xuống xe, đứng ở bên lằn đường chờ đèn giao thông. Bên cạnh có người khuyết tật, từ đùi xuống có gì, phần chân còn lại được cột chặt thành hai cục, cứ lấy tay chống như vậy, di chuyển từng bước từng bước. Nhìn dáng vẻ có thể mới tới từ vùng khác.

      Mắt thấy đèn xanh dành cho người bộ sắp sáng, Viên Lãng cúi đầu hỏi câu: "Qua đường hả?" Người nọ biết chuyện gì, gật đầu.

      Đèn sáng, Viên Lãng cúi người, ôm ngang người nọ bằng tay, sải vài bước qua đường.

      Tôi theo sát phía sau, thấy cảnh hai người tạm biệt.

      Nụ cười của hai người rất đẹp rất đẹp...

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bốn mươi, Phản công cướp lại



      Chủ nhật tăng ca, đào tạo cán bộ quản lý. Nửa trước tôi ngồi nghe, nửa sau tôi lên . Buổi chiều nghỉ ngơi bình thường, buổi trưa cơm nước xong, tôi làm tổng kết đào tại trong phòng làm việc. Đánh được nửa cảm thấy trong bụng khác thường, lấy miếng "bánh quy" vào toilet. Trở về đánh tiếp, càng ngày càng thấy khác thường, bụng dưới đau từng hồi từng hồi, đau đến mức hít hơi khí lạnh. Tôi kéo ngăn kéo, đổ hai viên thuốc giảm đau, hơi ngửa cổ lên uống.

      Lo trước khỏi họa! Tôi lại còn có sức mà đắc ý.

      Gõ máy tính, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Bụng dưới còn đau mãnh liệt như trước nhưng đầu óc bắt đầu mơ màng, tứ chi bắt đầu như nhũn ra. Con số máy tính lặp lặp lại, tôi lắc lắc đầu, mắt tập trung. Dứt khoát nhấn nút, tắt máy.

      Nằm sấp bàn làm việc, cảm giác mình sắp ngất . Tháng nào cũng như vậy, lần này đặc biệt nghiêm trọng hơn, toàn thân lạnh run. Nằm sấp trong chốc lát, suy nghĩ chút, vẫn nên gọi điện thoại.

      Cũng ngẩng đầu lên, mò điện thoại ngoại tuyến, bấm số điện thoại nhà.

      "Chồng, tới đón em."

      ...

      Lúc Viên Lãng xuất ở cửa phòng làm việc tôi nằm sấp trước máy vi tính, rất buồn bã mà nhìn .

      "Uống thuốc chưa?" Viên Lãng hỏi.

      "Hai viên." Tôi uể oải giơ tay lên, vươn ra hai ngón tay.

      " bệnh viện khám chút ." Viên Lãng đề nghị.

      "Vô dụng, bao nhiêu năm nay đều như vậy. Muốn về nhà." Tôi cảm thấy về nhà nằm là liều thuốc tốt nhất.

      Viên Lãng ôm tôi, xuống lầu gọi xe.

      Mơ mơ màng màng dựa vào vai Viên Lãng xe, ngửi mùi xe khiến cảm giác buồn nôn trào lên. Xuống xe, Viên Lãng cõng tôi vào tiểu khu, tôi nhấc đầu lên chôn vào trong cổ áo , ngửi mùi cơ thể thoang thoảng, hòa cùng mùi sữa tắm nhàng, trong lòng thực thoải mái.

      "Ơ, đây là làm sao?" đường gặp chị Trương trong hội ở nơi cư trú.

      " ấy hơi khó chịu, có lẽ bị cảm." Nghe thấy Viên Lãng cười đáp.

      "Chắc vậy. Mấy ngày nay lúc lạnh lúc nóng, dễ bị cảm. Tiêm mũi là tốt thôi." Chị Trương rất nhiệt tình.

      " tiêm rồi, khỏi cần, về nhà nghỉ lưng chút." Viên Lãng mở miệng dối ngay, nghe tự nhiên như thế tôi cũng cho là mình mới tiêm xong ở bệnh viện về.

      Vào cửa, tôi còn chơi xấu nằm lưng .

      Viên Lãng bất đắc dĩ cười : "Ngoan, xuống , thay giày."

      Tôi trượt xuống rất tình nguyện, nhìn cầm dép lê đổi giày cho tôi. Sau đó hai tay tôi ôm bụng, từ từ, từ từ, từ từ tới ghế sô pha, cuộn thành cục, giả vờ mình là con nhím trong mùa đông.

      Viên Lãng vỗ tôi: "Lên giường ngủ , ngủ ở đây bị cảm đấy."

      " , em muốn nằm đây nhìn ." Tôi mở nửa mắt.

      Viên Lãng quen, lấy gối và chăn cho tôi, đặt tôi nằm ngang, dùng chăn bọc tôi lại chặt. Lại lát nữa, thứ gì đó đặt lên bụng dưới tôi. Tôi sờ thấy ấm, là cái túi chườm nóng nhỉ. Tôi che túi chườm bụng, trong lòng cực kỳ ấm áp.

      Mở TV lên, đặt điều khiển từ xa vào tay tôi, nhận điện thoại.

      "Ở phòng của người gác cổng có thư của em. Ngoan ngoãn xem TV, lấy."

      "Được."

      Lấy ra mấy tấm hình từ trong thư, Viên lãng cho tôi xem. Trong hình là bức tường rào trắng như tuyết, cửa màu đỏ, cạnh cửa là tấm biển "Nhóm dân làng mong có thư viện miễn phí."

      Lấy ruột thư ra, Viên Lãng cười rộ lên: "Hóa đơn lắp đặt thiết bị." Tôi nhận lấy xem, thấy đó dùng bút máy viết rất nắn nót ràng rành mạch, cẩn thận mỗi khoảng chi phí lắp đặt thiết bị, chính xác tới hàng đơn vị thứ hai sau mỗi dấu phẩy. Tôi cũng cười rộ lên, thầy Ngô này là người cẩn thận.

      Viên Lãng cầm tờ hóa đơn lên vừa xem vừa cười. Tôi cọ qua: "Cái gì vậy?" "Hóa đơn sách trong thư viện." Viên Lãng đưa cho tôi, tôi liền ngã vào đùi , giơ hóa đơn ra, hai người cùng xem.

      "Đây là gì vậy? Sách tra cứu: Từ điển Tân Hoa, từ điển thành ngữ, từ điển từ trái nghĩa, từ điển dành cho học sinh học tiếng , từ điển Oxford song ngữ - Hán...Sách tham khảo: Tuyển tập bài viết được giải của học sinh tiểu học, Văn mẫu dành cho học sinh thi vào đại học, Tâm đắc khi thi đại học của thủ khoa khoa học tự nhiên, Phân tích đề thi hàng năm...Lịch sử phổ cập khoa học: Mười vạn câu hỏi vì sao?, Thượng hạ năm ngàn năm, Kỹ thuật nuội trồng mới nhất, Các mặt sinh thái nông nghiệp, Nhập môn sửa chữa ô tô, Lịch sử Trung Quốc tổng quát, Lịch sử thế giới tổng quát...Lịch sử thế giới tổng quát? Năm đó lúc tôi còn học có bạn học thuộc khoa lịch sử, há miệng là về lãnh thổ sông ngòi, ngậm miệng là vương triều Khổng Tước, coi bọn học kinh tế chúng tôi như kẻ mù chữ, ôm Lịch sử thế giới tổng quát đọc suốt đêm, thấy trước mắt toàn là kim tự tháp Ai Cập." Tôi phát biểu cảm xúc.

      Viên Lãng cười rộ lên, trán của tôi liền cảm nhận được cơ bắp cường tráng ở chân và xương cách ràng.

      "Sách nhân văn: Freud 《 Lý giải giấc mơ 》, Câu chuyện Kinh Thánh, Bách khoa toàn thư trẻ em Great Britain, Tập tản văn của các tác giả Trung Quốc cận đại, 300 bài thơ Đường, Tinh tuyển Tống Từ, Sở Từ, Thi thoại Tùy Viên...Tiểu thuyết: Tổng tập tiểu thuyết Uông Tằng Kỳ, Tinh tuyển tác giả vườn trường, Kim Dung toàn tập, Tinh tuyển tác phẩm truyện ngắn nước ngoài, Tuyển tập tiểu thuyết Bychkov...Tạp chí: Độc giả, Trích tác phẩm Thanh niên, Kiến thức quân ...Ừm, thầy Ngô định bồi dưỡng hiểu biết về quốc phòng cho trẻ con...Cách nấu Tứ Xuyên, Bách thông về nông thôn, những thứ này rất thực dụng...Truyện cổ tích: Truyện cổ tích Green, Truyện cổ tích Andersen, Truyện cổ tích Trịnh Uyên Khiết toàn tập...Báo: Tin tức tham khảo, nhật báo, báo chiều..." Tôi đọc xong ngẩng đầu: "Hóa đơn này của thầy Ngô khiến em đọc mà choáng váng, có thể phân loại như vậy à?"

      Viên Lãng đọc chút: "Có thể đấy. Mỗi người đều có cách phân chia thống kê của mình."

      Tôi suy nghĩ: "Còn thiếu loại nữa, manga. Thầy Ngô mua manga."

      Viên Lãng: "Theo bọn họ manga chỉ là để tiêu khiển, quan trọng, lại rất đắt, mua thứ đó bằng mua thêm chút sách bài tập cho bọn trẻ."

      Tôi chọc chọc : "Chồng, đem bút cạnh điện thoại tới đây cho em. Em viết hóa đơn, mua rồi gửi qua cho bọn họ."

      Tôi vừa viết vừa lẩm bẩm: "Trẻ con đọc manga sao được? Phải tăng trí tưởng tượng. Cha và con, Mèo Garfield, Fujiko F. Fujio..."

      Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng vẩy nước quét đường. Là công nhân vệ sinh của tiểu khu rửa đường. Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ khẽ lay, đưa tới hơi nước nhàn nhạt trong khí, thoải mái vui sướng.

      Viên Lãng động động chân: "Tự ngủ , nấu cơm. Chiều nay muốn ăn gì?"

      Tôi trở tay ôm chặt eo : " cho , em muốn theo em." Viên Lãng chịu được tôi làm nũng, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, trăm thử trăm trúng.

      "Được, được, được, . Cơm phải làm sao bây giờ? Gọi bên ngoài mang tới?" Viên Lãng nhấc điện thoại.

      "Em muốn ăn sushi." Tôi giơ tay.

      "Thứ đó lạnh, bụng em đau à? Ăn pizza ." Viên Lãng đề nghị.

      "Em ăn bánh nóng. Sáng nào cửa tiểu khu cũng bán bánh rán trái cây để ăn sáng, còn ngon hơn thứ kia." Tôi phủ định.

      "Aiz, chồng, lật danh bạ điện thoại, đó có số của quán mỳ thịt dê xào." Tôi kéo áo thun của Viên Lãng, che lên đầu, đầu chạm vào cơ bụng , nhìn từ trong áo ra, ánh đèn trong phòng mờ mờ.

      "Đúng, lầu hai, phần lớn..." Giọng của Viên Lãng truyền tới.

      "Em làm gì vậy?" Viên Lãng lôi đầu tôi ra khỏi áo . Tôi chớp chớp mắt nhìn : "Chồng, em thấy cơ ngực của rồi." Nhìn vẻ mặt Viên Lãng, chắc chắn hồi thần. Lúc mình đào tạo bí đỏ diễn kịch, trêu ghẹo đội viên trong đội, trêu ghẹo em binh lính chủ chốt lúc diễn tập, Thượng Đế rất công bằng, cho nên khi về nhà bị vợ trêu ghẹo.

      Tôi thấy sắc mặt biển ảo, lặng lẽ quay đầu, đối mặt với bụng dưới của , nhịn cười, vươn lưỡi, khẽ liếm lên cơ bụng , sau đó rất hài lòng khi thấy khẽ run, bắp thịt cứng lại ngay lập tức. Dứt khoát ngậm chặt, mút vào...Nhìn chút, đỏ, đánh dấu của riêng mình, người này chỉ thuộc Dư thị, tất cả cho ai mượn.

      Viên Lãng rất bình tĩnh, nhàng bỏ tay tôi vào trong chăn: "Đắp kín, đừng để bị lạnh." Nghiêng người qua, dùng chăn gói kỹ tôi từng tấc từng tấc, lấy danh nghĩa mỹ miều là chăm sóc người bệnh, sau đó nhìn tôi bị bọc chặt chỉ chừa lại cái đầu, lộ ra nụ cười có ý tốt. Chuông báo động trong lòng tôi reo vang: "Muốn làm chuyện xấu!" Chỉ thấy nhấn nút điều khiển từ xa, trời ơi, TV liền xuất hình ảnh bạn học lão Mã gào rát cổ bọng họng, là diễn vai dì.

      " em ? . em . cho bọn họ biết là em..."

      " , em, em, em. chưa từng ai khác. chỉ em..."

      " lừa em, lừa em. Người phải là em. chưa từng em..."

      Nam chính nữ chính màn hình gào thét biểu đạt tình cảm của bọn họ. Tôi cảm thấy mình sắp hộc máu, vì vậy tôi phản kháng, tôi nhắm mắt.

      Viên Lãng săn sóc, mở mí mắt tôi ra: "Ngoan, xem Cảnh Đào mà em thích nhất chút ."

      Tôi rơi nước mắt: "Chồng, em sai rồi, em sai rồi."

      Viên Lãng cười híp mắt: "Lần này sai ở đâu?"

      "Em sai rồi, em bao giờ trêu chọc nữa. tha cho em . Em dám chọc nữa..."

      "Vậy nếu lần sau tái phạm sao?"

      "Lần sau mà đùa giỡn chồng cứ cột em lại, cầm tăm chống mắt em lên, chiếu Cách Cách từ bộ thứ nhất tới bộ thứ ba." Viên Lãng rất cao hứng. Cuối cùng cũng tìm được tử huyệt của tôi, buông tôi ra, đứng dậy mở cửa nhận thức ăn gọi bên ngoài.

      Mì rất nóng, thịt dê rất thơm, nước rất đậm đà. Tôi cam lòng, vừa ăn vừa tính toán tìm sân khấu của mình về.

      Viên Lãng hiểu , cắn thịt dê, hỏi: " nghĩ cách quỷ gì vậy?"

      " có."

      " có? Nhìn đồng tử em đảo tròn kìa."

      "Có à? Đồng tử em đảo tròn à?"

      "Còn có. Vẫn còn đảo đấy. Đồng chí Dư Bội, em phải chấp nhận thất bại, tổng kếtd☠đ☠l☠q☠đbài học kinh nghiệm, buông bỏ suy nghĩ phản công cướp lại trong đầu . Đối đầu với chồng em, có thể có kết cục tốt hả?"

      Tôi hừ tiếng, đẩy nửa bát mỳ sợi lớn tới trước mặt : "Em ăn được nữa. ăn giúp em ."

      Viên Lãng liếc nhìn: "Toàn là ớt."

      Tôi nghiêm túc hỏi : "Lúc dã ngoại sinh tồn có ăn chuột chưa?"

      "Ăn rồi."

      "Châu chấu?"

      "Ăn rồi."

      "Rau dại?"

      "Thường xuyên ăn."

      "Vậy mà còn kiểu cách gì? Ăn nhanh lên, được lãng phí." Dứt lời, tôi cứ thế mà đổ đầy túi chườm nóng, che bụng, cắn hạt dưa xem đài truyền hình trung ương.

      Viên Lãng à Viên Lãng, hai ta còn vài chục năm phải sống với nhau, còn nhiều thời gian, tục ngữ : Vô địch là tịch mịch. Em để tịch mịch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :