1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho Viên Lãng - Tả Trứ Ngoạn Đích (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hai mươi tám, Làm nũng


      Tôi ủ rũ cúi đầu về nhà, Viên Lãng giặt quần áo. Tôi ném túi xách lên ghế sô pha, xắn tay áo lên: "Để em. nghỉ ngơi cho tốt ."

      Viên Lãng lau nước tay: "Sao vậy? Phờ phạc."

      "Chồng, trả giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà cho , trả cả bản sao chứng nhận sĩ quan nữa."

      "Các em đàm phán thành?"

      "Thấy người ta làm khá dễ dàng, mình thử chút, nước quá sâu, xem hiểu." Tôi thở dài.

      " Trò chơi này, vừa tiêu chuẩn này, vừa phải đảm bảo chất lượng sản phẩm trong thời hạn. Gì mà tiền bảo đảm, gì mà tư chất, gì mà lát nhận xây cho thương nhân, láy lại lắp đặt thiết bị cho công ty. Em sắp hồ đồ luôn rồi."

      Giọng Viên Lãng truyền tới từ ban công: " hiểu thôi. Em yên tâm làm kinh doanh hàng tiêu dùng của em ."

      Tôi ném quần áo vào máy sấy, xắn ống quần lên, lấy vòi hoa sen xuống, mở nước ấm xả vào chân. Rất dễ chịu, tôi dứt khoát cởi dép lê, chân trần đứng nền gạch, dòng nước đánh thẳng vào như được xoa bóp vậy.

      "Bội Bội...Em đặt...Ở đâu..." Viên Lãng hỏi tôi gì đó ban công. nghe , tôi nghiêng đầu ra ngoài cửa nghe.

      Viên Lãng lại câu, vẫn nghe . Tôi ngồi dậy, vẩy vẩy nước ở chân, trượt chân cái. Chỉ nghe trời ơi tiếng, chân trước trượt , đầu đập vào phòng tắm.

      Gáy đập mạnh sàn nhà, tôi đau đến mức đầu váng mắt hoa.

      Nghe tiếng dép bình bịch ở bên cạnh.

      "Sao vậy? Té ở đâu?" Giọng của Viên Lãng.

      Tôi chưa gì, Viên Lãng nhấc chân tôi lên, ôm ngang tôi lên. Nếu là bình thường tôi cười như mèo ăn vụng thịt, nhưng bây giờ, gáy truyền tới từng hồi đau đớn, nghĩ được gì.

      Đặt tôi nửa nằm ghế sô pha, Viên Lãng kiểm tra cho tôi.

      "Có cục u, bị chấn não đâu."

      "Khớp cánh tay thành vấn đề."

      "Chân có vết xước, vợ, em bị hòn gạch vỡ cứa vào à?"

      "Mắt cá chân, mô mềm bị tổn thương."

      " sao."

      Viên Lãng chạy lạch bạch lấy hòm thuốc. Hòm thuốc trong nhà chúng tôi cũng là màu xanh biếc của quân đội.

      Tôi bĩu môinhìn Viên Lãng xoa cồn khử trùng đùi cho tôi, hơi đau. Khử trùng xong, bôi bột thuốc trắng Vân Nam lên, cắt miếng gạc, đặt lên vết thương, cắt hai miếng băng dính, dính lên.

      "Được rồi, hai ngày này đừng tắm, sao, chỉ sượt qua thôi." Viên Lãng vỗ vỗ tôi.

      Tôi đứng lên nổi: "Trời ơi, đầu em đau, trời ơi, chân em đau..."

      Hừ hai tiếng, tôi hỏi Viên Lãng: "Vừa rồi gọi em gì vậy?"

      " hỏi em để gạt tàn thuốc ở đâu?"

      "Tôi lăn qua lăn lại sô pha: "Vì cái tàn thuốc mà hại em đấu vật."

      Viên Lãng dở khóc dở cười: "Đúng, đúng, sai rồi. Sau này tự tìm, được chưa?"

      "Trời ơi, được. Em được, phải ôm em . Em muốn uống nước..."

      Viên Lãng bưng nước tới. Tôi uống cạn ngay tay . Hì hì, ngọt!

      "Em đói, chồng làm món ăn ngon cho em ." Tôi cảm thấy giả vờ bệnh là chuyện rất vui vẻ.

      "Được, em muốn ăn gì?" Viên Lãng khó có co hội cưng chiều tôi chút.

      "Tùy, em muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối." Đây gọi là tùy à?

      "Nếu nấu cháo bây giờ em có chờ được ? mơi em ra ngoài ăn, tới quán trà ăn, còn có thể ăn xương sườn hầm và cánh gà." Viên Lãng biết tôi thích kiểu bán trà rộng rãi.

      "Hả? à?..." Tôi vui mừng, chuẩn bị thấy khóe môi Viên Lãng nhếch lên thành nụ cười nhạt.

      "Trời ơi, em được, em bị thương." Tôi nằm lại.

      Viên Lãng nhìn vết xước bất luận thế nào cũng thể xem là bị thương bị băng lại chặt chặt chẽ chẽ, đầu hàng.

      "Được, làm cho em, đồng chí thương binh."

      Viên Lãng vào phòng bếp, tôi ở bên này thỉnh thoảng sai bảo .

      "Chồng, lấy cái điều khiển cho em."

      "Chồng, em lạnh, lấy chăn cho em."

      "Chồng, chuyện phiếm với em."

      "Chồng..."

      Nhìn chạy tớid❂đ❂L❂q❂đchạy lui, trong lòng rất thoải mái, rất biến thái.

      "Trời ơi..." Trong phòng bếp truyền ra tiếng kêu đau.

      Tôi nhảy dựng lên, chẳng lẽ bị bỏng dầu rồi?

      Tôi xốc chăn lên nhảy xuống, lạch bà lạch bạch chạy vào.

      Viên Lãng che tay, tôi vội vàng bước lên nhìn.

      Lật qua, lật lại, tay có vết bỏng, cũng có vết dao cứa.

      Tôi rất nghi ngờ: " sao mà..."

      Ngẩng đầu lên thấy Viên Lãng cười, cười tới mức phong thanh vân đạm: "Vốn là sao."

      " cười gì?"

      " muốn xem xem rốt cuộc chiến sĩ bị thương nào đó bị thương tới mức nào."

      Tôi im lặng , lúc lâu sau mới liếc cái: "Cắt..."

      Cầm lấy cái thìa cạnh nồi: "Quên , nghỉ ngơi , để em."

      Quấy rồi quấy, nhớ tới chuyện khác. Quần áo ướt còn trong máy sấy, chưa lấy ra.

      Việc vặt trong nhà là địa ngục của mỗi người kết hôn!

      Hai mươi chín, Trưởng thành

      tới dưới lầu, tôi bắt đầu lấy chìa khóa. Vừa quẹo vào cầu thang lầu hai nghe thấy có người gõ cửa, hình như từ phía nhà mình.

      Quả nhiên, trước cửa có người mặc quân trang khá tuấn tú. Dáng người cao, vóc người cũng khá mảnh mai. Đây là ai?

      Mặt tôi đầy ý cười bước lên chào hỏi: "Xin chào..."

      Bóng lưng mặc quân trang nghe vậy xoay sang, quân hàm binh sĩ học viên màu đỏ, Diêu Thần!

      "Thần Thần?" Tôi vô cùng kinh ngạc.

      Vào nhà, Diêu Thần quen việc dễ làm cởi mũ quân đội ra, cởi áo khóa quân phục, treo giá quần áo cạnh cửa.

      Tôi hỏi, chờ ấy giải thích.

      Diêu Thần tự rót cho mình ly nước, ngồi vào ghế sô pha, thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, nụ cười ấm áp như ngày xuân.

      "Chị Bội Bội, em cho mọi người biết là em học học viện quân ở Bắc Kinh à?"

      Tôi nhìn mái tóc vuông tiêu chuẩn của ấy, hơi tức giận: "Em cho bọn chị biết. Còn nữa, tháng chín khai giảng đúng ? Nửa năm mà em mới nhớ tới qua đây thăm bọn chị à?"

      Diêu Thần hơi xấu hổ: "Trước kia em chưa từng sống mình bên ngoài, tới trường hơi luống cuốngtay chân. Sau đó nhà trường lại huấn luyện chặt, em thích ứng kịp. Bây giờ tốt hơn nhiều, em chạy tới đây ngay. Em nhớ bọn chị,

      Chị Bội Bội.”

      Tôi cười: “Là nhớ chị hay nhớ Lãng Lãng của em?”

      Vẻ mặt Diêu Thần đầy bất đắc dĩ: “chị, đây chỉ là chuyện từ lúc nào rồi.”

      “Trước khi tới cũng gọi điện. Em nên biết chắc chắn chị có ở nhà chứ.”

      “Chẳng phải là muốn cho hai người ngạc nhiên vui mừng à?”

      Tôi đánh giá ấy từ xuống dưới: “Đúng là ngạc nhiên vui mừng! đừng , Thần Thần, em mặc quân trang rất đẹp. khi nào về đơn vị?”

      “Em xin nghỉ, mai về.”

      Tôi cười ha ha, tiến tới trước mặt ấy: “Chờ Lãng Lãng của em về hả?”

      Diêu Thần sắp khóc: “Chị, đó là từ lâu rồi, người đừng nhác tới được ?”

      Trong lòng tôi vui. Dù cuối tuần Viên Lãng về tôi có trò để chơi rồi.

      Buổi tối, Viên Lãng vừa trong dự liệu lại ngoài dự liệu về.

      Cửa mở ra, Viên Lãng mặc thường phục vừa thân, bên này Diêu Thần đứng bật dậy, “Cộp” cái đứng nghiêm, giơ tay làm quân lễ tiêu chuẩn: “xin chào đồng chí trung tá.”

      Viên Lãng đáp lại cái quân lễ theo phản xạ có điều kiện.


      “Diêu Thần?” trí nhớ của Viên Lãng vô cùng tốt.

      Viên Lãng dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá Diêu Thần. Tuy thường giả vờ dửng dưng như binh lính càng quấy nhưng thực tế, thích người có quân tư cao ngất. ví dụ như Cao Thành, như Tề Hằng, hay Hứa Thanh Đa.

      Nửa năm này, Diêu Thần như thay đổi thành người khác, toàn thân tràn ngập sức sống như ánh mặt trời.

      Đây là bé rời nhà trốn tìm thần tượng lúc trẻ nửa năm trước ư?

      Diêu Thần ngồi chuyện phiếm với Viên Lãng, về những chuyện vớ vẩn, lý thú và xấu hổ khi mình tới học viện quân .

      Tư thế ngồi tiêu chuẩn, ánh mắt thận trọng, giơ tay nhấc chân luyện quân theo hệ thống cách nghiêm khắc. ấy chững chạc, ấy giỏi giang, ấy thành thục, ấy là người có thể dựa vào.

      Viên Lãng mỉm cười lắng nghe chuyện, trong ánh mắt có quý mến, có tự hào, ó mến của trưởng bối với vãn bối.

      Lão bí đỏ chờ bí đỏ trưởng thành. Có lẽ bọn họ từng ngây thơ, có lẽ bọn họ từng hết sức lông bông, có lẽ bọn họ từng coi trời bằng vung, có lẽ bọn họ từng được cung chiều từ bé nhưng bọn họ cố gắng trưởng thành. Cuối cùng có ngày cả thế giới này là của bọn họ.

      Toi dọn dẹp giường trong thư phòng cho Diêu Thần. Kể từ khi hai em họ tới lần đó, tôi dứt khoát mua cái giường, để người tới có thể nghỉ ngơi, ai tới để cất sách. Sách của tôi cũng là vấn đề. Gía sách sớm chất được, bàn, trong tủ đầu giường, khắp nơi đều chất đầy, hôm nào phải tìm thợ mộc tới làm cái giá sách lớn hơn mới được.

      Có lẽ Diêu Thần luôn suy nghĩ từ ngày đầu tiên mặc quân trang suy nghĩ. Cho nên thổ lộ hết những gì mình hiểu cho Viên Lãng.

      , đấy, chẳng qua là em cảm thấy quân trang rất đẹp, vô cùng oai, nhưng mình mặc vào lại có cảm giác đó.”

      dùng cái giọng trẻ con ngọt ngào nũng nịu mà gọi “ Lãng Lãng” nữa.

      “Mình mặc vào có cảm giác gi?” Viên Lãng hỏi.

      “Trách nhiệm, bảo vệ tất cả lầ trách nhiệm. bây giờ em nhìn người đường nghĩ bọn họ yếu đuối, cần phải bảo vệ. mà em, em làm tất cả là bảo vệ bọn họ, để bọn họ mãi sống bình yên như vậy.” Trong đôi mắt đồng chí binh sĩ học viên lóe lên quang mang thánh thiện.

      Viên Lãng nhìn có vẻ mặt tự khuyến khích mình, nở nụ cười, vươn tay tới, xoa mái tóc như con trai của Diêu Thần, như vỗ lên đầu lính của mình, xoa xoa mái tóc ngắn thẳng của đầy cưng chiều.

      Tôi hiểu ánh mắt của Viên Lãng, ánh mắt như tiếp tục cố gắng , đứa trẻ ngoan, em tìm thấy hy vọng trong cuộc đời. sau này em thấy mảng tối của cuộc sống. khi em trải qua tất cả nghi ngờ, đau lòng, thất vọng, thống khổ và hoài nghi, thấy ánh sáng lần nửa em trưởng thành. Lúc đó, bọn có thể yên tâm giao thế giới này cho em.

      chuyện cả đêm.

      Giữa trưa ngày hôm sau Diêu Thần phải trở về đơn vị.

      Tôi và Viên Lãng tiễn ấy, tới cửa tiểu khu.

      Diêu Thần sửa lại mũ quân đội của mình, sử sang lại quân dung từ xuống dưới, xoay người, đứng nghiêm, nghiêm túc , đoan đoan chính chính hành cái quân lễ tạm biệt với Viên Lãng. Viên Lãng cũng nghiêm túc như thế, đoan đoan chính chính hành cái quân lễ tiêu chuẩn nhất với Diêu Thần trong đời này.

      Đây là hai đời quân nhân thay thế cách thiêng liêng.

      Trong năm tháng sau này, tôi vẫn có thể nhớ tình hình ngày đó.

      Ngày xuân gió , Diêu Thần cao ngất như ánh mặt trời rực rỡ, thể bắt bẻ, quân tư khiến người ta vĩnh viễn thể quên được.

      Đó là trong những hình ảnh đẹp nhất mà đời này tôi có thể nhớ tới.

      Mấy năm sau, Diêu Thần là trung đội trưởng hi sinh khi tới giải nguy cho người bị nạn, hưởng dương hai mươi ba tuổi.

      Ba mươi, Suối nước nóng trơn


      Diễn tập quý này kết thúc, thành tích của đại đội A nổi bật, sau khi hoàn thành báo cáo tổng kết, Thiết Đầu khai ân cho người trung đội ba nghỉ dài. Cái gọi là nghỉ dài ngày cũng chỉ tuần mà thôi. Tôi tính phải làm thế nào Tiểu Lâm gọi tới.

      "Bội Bội, mình nhớ cậu quá."

      "Thanh Nhan, mình cũng nhớ cậu."

      "Bội Bội, mình nhớ cậu nhớ tới mức gầy ."

      " à? Mình còn có hiệu quả hơn thuốc giảm cân nữa. Mình nhớ cậu nhớ tới mức mập lên. Được rồi, đừng giả dối nữa, , định làm gì?"

      "Có rảnh ? Chủ nhật ngâm suối nước nóng ."

      Suối nước nóng? Xung quanh đây có suối nước nóng? Tôi chớp mắt với cái điện thoại.

      "Suối nước nóng nhân tạo. người bạn mới mở, chúng ta tới giảm 50%."

      "Nhân tạo à?"

      "Ừ, tình huống này của hai nhà chúng ta sao có thể ngâm suối thiên nhiên được. Ngũ Đại Liên có thiên nhiên, cậu có thời gian à?"

      "Vậy thôi. Vừa hay Viên Lãng được nghỉ, có thể cùng."

      "Vậy à? Cao Thành cũng nghỉ."

      "A? Trùng hợp vậy à? phảid✤đ✤L✤q✤đlà bọn họ hẹn nghỉ phép chung chứ? Aiz, Thanh Nhan, chồng cậu và chồng mình có vấn đề, rất trong sáng nha..."

      Tôi nghe thấy tiếng có người ngất xỉu bên kia đầu dây.

      "Theo mình cậu mới là trong sáng! Lúc ở trường cậu thầm mến mình!"

      "Cái gì? Mình thầm mến cậu? Mình nhớ mình là chủ tịch Hội sinh viên đó nha."

      Hai người cùng cười to.

      Tôi hỏi Viên Lãng, cũng bất ngờ.

      "Diễn tập lần này đại đội A hợp tác với sư đoàn doanh trinh sát. và Cao Thành là quân mình. Diễn tập xong bọn được nghỉ bọn họ cũng vậy, rất bình thường!"

      "Hai người các bắt tay nhau? Sao, có thuận lợi ?" Tôi rất có hứng thú.

      " tệ, phối hợp rất tốt, tỷ lệ tổn thất là 1:32. Bọn thắng." Viên Lãng vùi ghế sô pha, hết sức chăm chú chơi PSP, thuận miệng đáp.

      1:32 là cái gì? Tôi biết.

      Sau này tôi hỏi Cao Thành cười tới mức đắc ý.

      "Ý là Người lãnh đạo quân bên đó bị cấp mắng tới mức suýt chút nữa phải cúi đầu xin lỗi."

      Viên Lãng là quái thai. Nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường nửa độ. Nếu ngày nào đó nhiệt độ của bằng của tôi chứng tỏ bị sốt . Ngâm trong suối nước nóng, chừng có thể trị tốt bệnh xấu này của .

      Tuy là suối nước nóng nhân tạo nhưng cũng tốn ít tâm tư.

      Nền bằng sỏi, núi giả làm thành bình phong, cánh cửa bằng trúc xanh bên con đường được chống bằng cái cây, cuối con đường có rừng trúc xào xạc.

      Tôi đứng cạnh mép hồ, ngẩn ra với Tiểu Lâm.

      "Lộ thiên à?"

      Hơn nữa còn nghe thấy tiếng của Viên Lãng và Cao Thành phía bên kia núi giả. cách khác, hồ nước bên tôi chảy qua bên bọn họ, rồi lại từ bên bọn họ về bên tôi.

      Tôi quan sát xung quanh, hỏi Tiểu Lâm: " thành vấn đề chứ? Người bên kia nhìn thấy gì chứ?"

      Trái tim Tiểu Lâm cứng rắn: " có gì lớn." Cởi khăn tắm người ra, thả mình vào hồ.

      Nước hồ ấm áp mang theo mùi lưu huỳnh như có như .

      đầu là trời xanh mây trắng, bên cạnh là gió mát mang theo hơi nước. Tôi xếp cái khăn mặt thành hình vuông, bắt chước người già Nhật Bản để tay lên đầu, thả lỏng tứ chi, ngâm trong nước. Thỉnh thoảng có tiếng chim líu lo khiến lòng người bay theo gió.

      Nhà nghỉ mới mở, có nhiều khách, chúng tôi bao hết chút khách khí.

      Viên Lãng trò chuyện với Cao Thành ở bên kia tới mức cao hứng bừng bừng, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười đặc biệt của bọn họ.

      Tôi và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau: "Mình bọn họ có vấn đề mà. nguyên hình rồi kìa. được, chúng ta thể để cho bọn họ quá kiêu ngạo, phải để bọn họ biết ."

      Tôi dò xét vòng, có thứ thích hợp, giương mắt nhìn lên, cái này hay.

      Lấy khăn mặt đầu xuống, vắt khô, tính toán chút vị trí phát ra tiếng của bọn họ, vung tay lên, khăn mặt vẽ thành đường vòng cung duyên dáng, bay về phía cách vách.

      Tiểu Lâm cười ha ha: "Chơi vui. Mình cũng làm." Lại đường vòng cung.

      "Tõm", là tiếng khăn mặt rơi xuống nước.

      "Trời ơi", là ai bị khăn mặt rơi trúng.

      Tôi và Tiểu Lâm cười tới mức thắt cả ruột.

      Cách vách bỗng có chút tiếng động nào.

      Tôi nghiêng đầu nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh, vật bay xuống, , là thứ được tính chuẩn bay xuống, hơn nữa còn rơi vào đầu tôi hết sức chính xác.

      "Trời ơi.", "Trời ơi", "Trời ơi", "Trời ơi"...

      Tôi kêu: "Ai đấy? Ném chuẩn vậy." Bốn cái khăn mặt được xếp lại nổi lên mặt nước.

      Bên kia truyền tới tiếng cười kiêu ngạo của Viên Lãng.

      Tôi nhấn chuông. Người phục vụ bước vào.

      "Mang cho chúng tôi hai cái khăn mặt mới, cũng đưa cho cách vách hai cái, nhớ ghi cho tôi."

      Ngâm xong ra ngoài ăn cơm tối. Hàn huyên tới việc giải ngũ cuối năm.

      Cao Thành nhắc tới người lính của : "Người rất tốt, việc quân cũng tốt. tất cả các phương diện cũng rất tốt. Đáng tiếc là trình độ văn hóa kém chút. Xem ra năm nay giữ lại rồi."

      Viên Lãng hỏi lại: "Năm nhất sơ trung?"

      Cao Thành gật đầu: "Năm ngoáid✣đ✣L✣q✣đbắt đầu xây dựng chế độ năm hai sơ trung, buộc lòng phải làm vậy, trình độ tự động hóa càng ngày càng cao, bọn họ cũng biết là giữ lại được."

      Viên Lãng nghĩ kế: "Nghĩ cách để dân chính địa phương sắp xếp vào ngành nhà nước."

      Cao Thành bất đắc dĩ: "Chiến sĩ nông thôn."

      Viên Lãng cũng gãi đầu. Chiến sĩ nông thôn có hộ khẩu của thành phố, cách nào sắp xếp vào các xưởng."

      "Nếu dùng phí giải ngũ mua chiếc xe cũ để chở hàng. Chiến sĩ của doanh trinh sát của sư đoàn các cậu làm cái này là chuyện nghiệp." Viên Lãng đề nghị.

      " ta muốn ở lại đây hai năm, là bảo vệ thủ đô ít năm như vậy nên muốn nhìn thủ đô cho kỹ xem rốt cuộc có dạng gì."

      Cao Thành quay đầu qua hỏi tôi: "Chỗ bọn em có việc gì hợp ?"

      Tôi cắn miếng tôm chiên xù, trả lời: "Chỗ bọn em? Chỉ có thể làm bảo vệ. Tiền lương cao."

      Cao Thành: "Nếu em sắp xếp chút?"

      "Em xem , được gọi điện cho ."

      "Được."

      Tôi bắt đầu thẩm vấn: "Vừa rồi là ai ném khăn mặt vậy? là chuẩn xác."

      Viên Lãng chỉ cười.

      Cao Thành thẳng thắn: "Là ném."

      phải , khống chế chính xác, là nghề chính của người ta.
      Last edited by a moderator: 12/1/15
      PanDoRa thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ba mươi mốt, Say rượu

      Lúc chạy tới bệnh viện tôi hơi tức giận.

      Tiểu Hứa đứng đón tôi ở cổng, vừa về phía phòng cấp cứu vừa chuyện xảy ra cho tôi.

      "Diễn tập xong, quân Hồng Quân giữ bọn em lại ăn liên hoan. Đội trưởng bảo mệt nên tụ tập. Thủ trưởng bên kia thả. Rồi đội trưởng gọi điện thoại cho đại đội trưởng, chúng em liền ở lại."

      "Lúc liên quan, bên Hồng Quân sắp xếp cho tất cả các cán bộ lên mời rượu..."

      Tôi xen vào: "Tửu lượng của đội trưởng các cậu kém, các cậu đỡ chút được à."

      Tiểu Hứa: "Bọn em đỡ, bên Hồng Quân tính. Rồi liên trưởng lại thay đội trưởng, bên kia bảo đội trưởng và liên trưởng liên thủ thu thập bọn họ chiến trường, bàn rượu được liên thủ nữa. Rồi đội trưởng liền tự uống."

      "Uống bao nhiêu?"

      "Mười bảy mười tám ly."

      "Ly to bao nhiêu?"

      "Như thế này." Tiểu Hứa dùng tay vẽ vòng tròn.

      "Rượu gì?"

      "Bia."

      Tôi dừng lại, hỏi Tiểu Hứa: "Vậy cũng mới bốn năm chai bia, sao lại uống tới mức phải vào viện?"

      Tiểu Hứa bổ sung: "Bên kia có mấy người Đông Bắc, bia tính là rượu, phải uống rượu trắng."

      " uống được à? Đội trưởng của các cậu thành như thế từ khi nào vậy? Người ta uống ấy liền uống à."

      Tiểu Hứa bắt đầu cà lăm: "Việc này, mấy người bên kia bảo hôm nay làm ly sau này có chiến sĩ hạt giống giấu , bẻ gãy bí đỏ mầm non của bọn em. Bọn họ...Bọn họ trực tiếp đưa hai ly chặn lại trước mặt đội trưởng, rót đầy, sau đó bưng lên uống cạn."

      Tôi cảm thấy mặt mình hơi trắng bệch. Bộ đội mời rượu lợi hại hơn những chỗ khác.

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó...Sau đó đội trưởng uống."

      "Uống mấy ly?"

      Tiểu Hứa lúng ta lúng túng: "Ba, bốn ly."

      Tôi đau cả đầu: "Ba, bốn ly? Chẳng phải là gần cân rượu trắng à?"

      Bây giờ tôi lo dạ dày Viên Lãng bị xuất huyết. Tôi lo uống tới chết. vị lão A, hy sinh chiến trường mà lại chết ở bàn rượu, quá mất mặt.

      "Đưa tới lúc nào?" Y ta phòng cấp cứu đưa về phòng bệnh, tôi và Tiểu Hứa chờ thang máy.

      "Đội trưởng uống xong lát ra. Em nhà vệ sinh, thấy ấy ngồi cúi thấp đầu bên ngoài. Em gọi ấy nhưng ấy trả lời mà vẫn ngồi ở đó. Em liền tới xem thấy mặt ấy đầy mồ hôi. ấy bảo em đưa tới bệnh viện, uống say. Sau đó em liền đưa ấy tới."

      Tới phòng bệnh, Tề Hoàn ra ngoài. Có thể nhìn ra được cậu ta cũng hơi choáng váng, cũng bị rót ít.

      "Được rồi, cậu về nghỉ ngơi . Cậu mà còn uống nữa Tiểu Cẩn ăn thịt chị mất."

      Tề Hoàn và Tiểu Hứa tạm biệt tôi. Tôi phất tay cái, ánh mắt nhìn về phía người giường.

      Sắc mặt tái mét, mày nhíu lại tới mức có thể kẹp được cái bút, cánh mũi phập phồng, môi có chút máu nào, kim ghim tay, dịch từng giọt từng giọt.

      Tôi biết khó chịu. Tôi cũng từng

      Say, muốn ói mà ói ra, dạ dày bị cồn chà đạp thành miếng giẻ rách, đứng được, nằm cũng thấy trời đất quay cuồng, có cảm giác đứng mặt đất.

      Nhưng tửu lượng của tôi tốt hơn mà những thứ hôm nay uống tôi cũng phải say, huống chi .

      Say thành như vậy, vẫn rên tiếng, như thể mấy lần bị thương nằm viện trước. thuốc tê hết tác dụng. vết thương đau đớn nhưng mặt có vẻ đau dớn gì. Bác sĩ đám người này được huấn luyện thành quái, có cảm giác đau. Đương nhiên là có, đương nhiên đau nhưng chưa bao giơ biểu ra ngoài.

      Tôi liếc nhìn vòng, mở túi ra, lấy dép của Viên Lãng, lấy cái ly uống nước, lấy khăn mặt của , lấy hộp đựng khăn giấy ra. Dọn dẹp gọn gàng, nhìn lượng dịch chút, ba bước cũng thành hai chạy xuống siêu thị dưới bệnh viện, mua vài ly cháo bát bảo. chắc chắn người này chưa ăn gì.

      Tôi người phụ nữ khác có thái độ gì tậm trạng gì khi thấy chồng mình uống say. Tôi chỉ biết việc làm đều có lý do của mình. buông thả mình. biết mình nên làm gì, nên làm gi.

      Trước đây Tiểu Thành từng . hỏi Tiểu Hứa có nhớ kỹ mỗi ngày mình sống ? Tiểu Hứa bảo nhớ. Tôi dùng vấn đề này để hỏi Viên Lãng nỗi ngày chưa từng quên, đặc biệt là từ sau khi gặp được tôi.

      là có lẽ đó là giả nhưng tôi thích nghe. Phụ nữ đều dê dàng thỏa mãn như vậy ư? Những người khác tôi biết, còn tôi, mỗi thánh có thể nghe được hai câu hoặc giả hoặc chân thành hoặc đùa giỡn, lời ngon tiếng ngọt nơi riêng tư bên tai là tôi vui vẻ cả tháng.

      Dùng lời ngon tiếng ngọt đẻ dụ vợ vui vẻ, tính toán chi phí có lời. đúng là có vài người đàn ông cứ cố tình keo kiệt mấy câu như vạy. chắc có lẽ vợ của bọn họ cũng hơi xót xa.

      Trong dịch được tăng thêm 80% thuốc chống nôn. Đêm nay vẫn an toàn.

      Rạng sáng hôm sau, tôi nằm úp mép giường , chạm vào đầu ah ngủ say sưa cảm thấy có thứ gì đó đặt lên đầu tôi.

      Mở mắt nhìn lên, Viên Lãng tỉnh.

      “Tỉnh rồi a?”

      Gật đầu.

      “Đầu vẫn còn choáng váng à?”

      Cười cười nhàng có ý xin lỗi: “Còn có chút.”

      Cái bộ dạng này khiến người trung đội ba mà nhìn thấy bị hù chết. trung đội trưởng Viên nghiệt ngàn năm mà cũng có loại vẻ mặt này, nếu bị các trung đội trưởng khác nhìn thấy : “Lão Tam bình thường.”

      Nhưng tôi biết đây mới là .

      “Có đói ? Ăn chút gì đ.” Tôi mở cháo bát bảo ngâm trong nước sôi ra, bỏ cái thìa vào, đưa cho .

      Viên Lãng ngồi dậy, từ từ ăn.

      “Sao uống ít chút? Chẳng phải người chịu tội là mình a.” tôi cũng mở ly cháo bát bảo ra ăn.

      “thực đẩy được, đều là chiến hữu cùng quân khu. Lần này bị và Cao Thành gọi tới mức khá thảm, quên , chẳng phải là say sao? Lại chết được.” rất , tôi nghe xong cực kì tức giận.

      Thấy tôi thở phì phò, mím môi trừng , Viên Lãng vội vàng bổ sung: “Nhưng ra cảm thấy uống được rượu là nhược điểm lớn nhất của . Nhỡ ra chiến trường, may rơi vào tay địch, bị chuốc hai cân rượu trắng cái gì cũng gây ra được. vậy phải làm sai bây giờ?”

      , càn cái gì đó?”

      say mê.”

      “Nếu vừa uống rượu còn có thể sống trong đại đội A à?”

      “Lại bị em đoán trúng. Vợ, em thông minh như vậy khiến chồng có vẻ ngốc nghếch.”

      “Ơ, nghe có vẻ mình cũng thông minh.”

      Viên Lãng cười ha ah. Cười hai tiếng, đặt cháo xuống bên cạnh, lấy khăn mặt, xuống giường.

      Tôi lấy bình nước giá xuống giúp , tường nhà vệ sinh, có ý tốt mà kề sát vào .

      “Có muốn em cởi giúp ?”

      Viên Lãng thoái thác khách khí: “Cảm ơn, cần, có tay.”

      “Đừng khách khí, hai ta tuy hai mà .” Tôi có ý chặn ở cửa.

      “Cảm ơn, cần, .” mặt Viên Lãng rất chân thành.

      lúc lâu sau, ra ngoài.

      ngoài à?”

      Gật đầu.

      “có tật xấu y như em, uống rượu trắng vào là ngày hôm sau liền ngoài.”

      “Em này, sau này đừng uống nữa, giọt cũng được, được uống với ai.”

      Tôi đắp kín chăn cho , vươn hai tay ra bao lấy .

      làm nhiệm vụ rất nguy hiểm, trở về cũng đừng chơi mấy trò nguy hiểm nữa. em sợ.”

      “Được, cai rượu.”

      “Tiện thể cai thuốc lá luôn .” Tôi được đằng chân lân đằng đầu.

      Chần chừ, do do dự dự mà trả lời: “Chúng ta giống nhau, cùng cai rượu trước.”

      Tôi lườm cái: “Giống nhau? Là bỏ được thuốc chứ gi?”

      Cười hì hì.

      Viên Lãng cai rượu .

      Cao Thành ồn ào đầy sâu sa: “Cậu là lão A đáng chết, liều mạng với mình mà kết quả là bỏ đám người kia. vất vả mới hẹn được cậu ra ngoài, cậu lại kiêng rượu.”

      Viên Lãng cười tít mắt: “chúng ta là quân tử chi giao. Uống trà, uống trà.”
      Last edited: 11/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ba mươi hai, Cuộc sống tình thú


      Tôi rất buồn bực mà với Viên Lãng: "Chồng, thuật cận chiến dạy em dùng được."

      Viên Lãng: "Sao chiêu đó dùng được?"

      Tôi khoa tay múa chân: " chiêu này, tay chém ra. Em cao bằng người ta, căn bản chém tới cổ."

      "Còn nữa, phải giữ chân người ta lại trước, vóc người em vốn lùn, giữ chân lại, ngoài dưới nách ra em căn bản đánh tới những chỗ khác."

      Viên Lãng buông trà sữa trong tay xuống, bước qua nhìn tư thế của tôi.

      " từng thấy kém thông minh nhưng chưa từng thấy ai kém thông minh như vậy."

      Viên Lãng để tôi đứng sau lưng : "Kẹp cổ ."

      Tôi nhón chân lên nhìn xung quanh: "Cổ của ? Ở đâu?"

      Vừa dứt lời bị người ta trở tay vật ngã chỏng gọng nệm cái.

      "Chồng tha mạng cho em . Em sai rồi. Em nên tự vạch áo cho người xem lưng." Tôi cầu xin tha thứ.

      Viên Lãng để tay ngang hông tôi: "Nhắc lại lần nữa?"

      Tôi gió chiều nào xoay chiều nấy: "Em sai rồi. Em nên khiêu chiến quyền uy của chồng. Em nên nghi ngờ chồng phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong. Dán người khỏe đẹp của chồng là người ai cũng thấy, là người thần cùng phẫn nộ, là được chứng nhận ISO 2000..."

      Viên Lãng xốc tôi lên: "Kẹp cổ từ phía sau."

      Tôi bắt chước bắt tội phạm.

      Viên Lãng kéo chặt tay phải kẹp cổ của tôi. Tôi mất thăng bằng; chân phải lui về sau giẫm lên mu bàn chân tôi, đồng thời tay phải đặt lên khớp xương tay phải của tôi. Tôi trời ơi tiếng; khuỷu tay phải bị khuỷu tay khác đánh cái bốp. Tôi té bịch xuống đất.

      Tôi nhảy dựng lên từ mặt đất: "Mặc kệ mặc kệ, lần trước là dùng chân giữ lại chứ có thể đạp lên nha."

      Viên Lãng: "Lúc đối phó với côn đồ phải dùng đầu, đại tiểu thư. Em giẫm lên chân mới có thể đánh tới chứ."

      Tôi bắt lấy cánh tay Viên Lãng, từ từ thả về, kéo, đập, nâng, đánh. Có chút thú vị, chơi vui.

      Còn thắc mắc nữa: "Lần trước dạy chiêu khóa họng kia, em dám dùng. Lỡ khống chế tốt, đánh chết người phải làm sao?"

      Viên Lãng nhìn tôi: "Bất cứ ai vào lúc ngã xuống chân cũng nâng lên theo quán tính, nhân cơ hội giữ chặt lại, sau đó..."

      Viên Lãng làm tư thế đạp mạnh cái lên hạ bộ.

      Đầu tôi đầy vạch đen mà nhìn : "Liền, đạp, như vậy?"

      "Cứ đạp như vậy!"

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó kết thúc chiến đấu, thu đội! hâm lại gà!" Viên Lãng ném tôi xuống, bước nhanh vào phòng bếp hâm gà mâm lớn của .

      Buổi trưa nấu sủi cảo nhân nấm, gà mâm lớn hâm để bên cạnh, úp vung lên.

      Thấy đúng mười hai giờ, Viên Lãng mặc áo khoác: " đây."

      Tôi hỏi: "Em cùng nhé?"

      Viên Lãng sửa lại cúc áo: " cần, xe ngồi được nhiều người."

      Tôi nhún vai: "Được rồi."

      Tiếng chuông điểm hai giờ, cửa truyền tới tiếng động, tôi chạy tới mở cửa.

      "Chị cả, dì, hai người tới rồi." Đây phải là thừa à? Người đừng trước mặt mình rồi.

      Chị cả và mẹ chồng vào phòng, Viên Lãng xách hành lý theo sau.

      Mời hai người ngồi, tôi xách hai đôi dép lê mới qua. Đổi giày, tôi thả giày của chị cả và mẹ chồng lên kệ.

      Viên Lãng đặt hành lý xuống, đạp lên dép lê, vào toilet vắt cái khăn mặt nóng ra, đưa cho mẹ chồng.

      Mẹ chồng là bà cụ cực thích sạch . Ngồi xe từ Thổ Lỗ Phiên Ô Lỗ Mộc Tề, từ Ô Lỗ Mộc Tề ngồi xe về tới nhà, ngồi đường sớm toàn thân thoải mái rồi. Nhận khăn mặt từ tay con trai, vui vui vẻ vẻ lau cho thoải mái.

      Tôi rót trà đưa qua: "Dì, chị cả, uống trà ." Là hồng trà hiệu Lạc Đà.

      Tôi biết mọi người hay uống trà xanh. Chị cả thích ăn sữa chua. Năm ấy lúc tôi ở Tân Cương, chị thích nhất là sau khi ăn xong bưng hai chén sữa chua làm từ trái cây khô ra ngoài, mỗi người bưng chén với tôi, vùi ghế sô pha vừa xem TV vừa chuyện phiếm vừa ăn, tiêu thực.

      Viên Lãng bưng thức ăn ra, mang ra bốn bộ chén đũa.

      "Mẹ, chị, ăn cơm ." Viên Lãng gọi.

      Tuy tôi đói nhưng vẫn ngồi bàn gắp thức ăn cho mẹ chồng. Mắt của bà tốt. Lần này chị cả có thời gian rảnh, tiện thể theo bà tới gặp bác sĩ.

      "Dì, đây là Viên Lãng làm. ấy nấu ngon lắm, làm ngon hơn con." Bình thường con trai tốt người làm mẹ còn cao hứng hơn khen ngợi mình.

      Tôi trộm liếc mẹ chồng, mặt cười rực rỡ như hoa nở. Trong lòng tôi nghĩ: "Đúng là nấu ngon nhưng con dâu ngài là con hay có lộc ăn."

      Viên Lãng nấu mì sợi bưng ra, thấy tình hình này cười hỏi: "Cao hứng như vậy à? Bội Bội, em báo cáo sau lưng hả?"



      Tôi thề cách nghiêm túc: " có, có."

      Chị cả gắp mì cho mẹ chồng: " đâu, Bội Bội người ta khen em đó."

      Viên Lãng bất ngờ: "A, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Chị, ấy nhân cơ hội mà xấu em là may rồi, nào dám hy vọng xa vời ấy khen em."

      Tôi đá cái dưới gầm bàn. Viên Lãng đá lại đá.

      Mẹ chồng và chị dâu cười ha ha, giả vờ biết gì.

      Cảm giác này rất kỳ lạ: Trong mắt tôi, Viên Lãng và tôi là chủ nhà, mẹ chồng bọn họ là khách; nhưng trong mắt mẹ chồng bọn họ họ và Viên Lãng mới là chủ, còn tôi từ bên ngoài tới.

      Tôi luôn luôn lo lắng phải chung sống với nhà chồng thế nào. Bởi vì bạn học bên cạnh kết hôn ở nhà chồng, quan hệ quá hòa thuận với cả nhà. Lần này mẹ chồng muốn tới ở vài ngày, lòng tôi rất bất an.

      Xà phòng thơm là tôi mới mua, sữa tắm là mới, lược là mới, drap giường mới thay. Mẹ chồng và chị cả ngủ giường của chúng tôi. Tôi và Viên Lãng ngủ ở giường thấp trong thư phòng.

      Báo vị trí các thứ trong nhà lần, định tắm chị cả nhớ ra gì đó, a tiếng, mở cái túi mình mang đến ra.

      Mở bọc gì đó bên trái ra, mở bọc gì đó bên phải ra.

      Tôi thành mở ra chút khách khí.

      Tôi thích thu xếp hành lý cho người khác, lựa thứ mình thích ra, thích nhét lại. Lần này phải là tôi quên mà là Viên Lãng biết cái bệnh này của tôi, cảnh cáo tôi từ trước.

      bọc nho khô, bọc sung khô. Tôi hoan hô tiếng, cầm quả sung lên nhét vào miệng.

      "Mẹ em thích ăn nên mang tới." Chị cả .

      Viên Lãng ở bên cạnh với giọng chua lè: "Mọi người đều cưng chiều ấy, có phần của em."

      Chị cả vội vàng : "Có phần của em, có phần của em." Lục xuống, mở bọc hạnh nhân ra.

      Viên Lãng nhận lấy: "Ha ha, đây là thứ em thích ăn." Cầm lên cắn răng rắc, cắn cắn, tiếng động dần: " nhiều năm được ăn."

      Trong nhà bỗng nhiễm lên tầng xót xa và tịch.

      Mẹ chồng và chị cả ngày nên ngủ sớm. Tôi rửa mặt xong, nhào lên giường thấp.

      Viên Lãng vào, khóa cửa.

      Tôi ngước mắt nhìn : "Viên đội, hôm nay khổ cho rồi. ngủ dưới đất ."

      Viên Lãng nhìn sàn chút, khom lưng vỗ vỗ tôi: "Ngủ rồi à?"

      " làm gì?"

      Viên Lãng chui vào, ôm tôi: "Ngủ."

      " chê em chen chúc với à?"

      Lắc đầu: " chen chúc."

      ...

      "Ngủ ngủ, sờ cái gì vậy?"

      " sờ vợ mình, được luật pháp bảo vệ."

      "Đây là quấy rối tình dục."

      Im lặng...

      Giọng đầy đau lòng: " ngủ trước."

      Níu lấy: "Đốt lửa rồi chạy, dập lửa trước."

      ...Giường sắt vang lên tiếng lạch cạch.

      " làm chút, giường kêu lên kìa."

      "."

      Kéo giường đơn...

      "Ôi trời ơi, lạnh ."

      "Thả lỏng."

      " mặt đất cứng như vậy, thả lỏng thử xem?"

      "Nếu ở dưới?"

      "Là đó."

      Di hành hoán ảnh (chuyển ngôi đổi ảnh) đại pháp.

      "Khá hơn nhiều, nhưng sao em cảm thấy em vẫn thiệt thòi nhỉ?"

      "Lải nhải ít thôi, tự giác chút. Đây mới là đồng chí tốt. Nhanh lên, đúng rồi, nhanh hơn chút nữa..."

      Tiếng ngáy truyền tới từ cách vách.

      Sáng sớm hôm sau, trước khi Viên Lãng với tôi: " ra mẹ và chị chưa bao giờ ngáy."

      "Hả? Vậy tối qua?"

      "Bại lộ. Em ngủ , trở về trụ sở."

      Tôi ném cái gối qua.

      " lại chạy, để mình em ở đây mất mặt. Viên Lãng, con sói già Viên Lãng, hồ ly Viên Lãng..."

      Cuộc sống vốn dĩ là như vậy...Có tình thú.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ba mươi ba, Dạ minh châu trong đêm tối


      Có mất mặt nữa cũng phải dậy.

      Nghe động tĩnh bên ngoài, mẹ chồng và chị cả còn ngủ. Hôm qua bọn họ đường mệt nhọc, là mệt mỏi, lại còn nửa đêm bị chút tiếng động mờ ám quấy rầy, đúng là cần phải ngủ thêm lát.

      Tôi cầm đồ ngủ dưới đất lên, rửa mặt, vừa vào toilet thấy bất ngờ.

      " còn chưa à?"

      "Ăn sáng rồi mới .

      "À, để em làm cho ."

      Tôi tùy tiện tắm chút rồi tới phòng bếp.

      Châm nước vào nồi, đặt lên bếp, nhàng bỏ vào vài quả trứng; đặt chõ lên, bỏ mấy cái bánh bao vào, xách bốn bịch sữa tươi ra bỏ vào trong chõ.

      Lấy su hào Vân Nam vừa mua ra, nổi lên ánh sáng như hoa hồng, cắt , thêm hành lá cắt , trộn dầu vừng; trang trí mấy miến chao trong đĩa ; đặt tỏi vỏ tím ở hai đầu.

      Cắt heo quay, mở hũ cá đuôi phượng cách vách truyền tới tiếng . Cũng thức cả rồi, tôi nắm chặt thời gian nấu bốn chén canh rau thái mịn. Dù sao rau thái mịn cũng có sẵn.

      Rót sữa tươi vào ly, bày ra còn nóng hổi, đây là bữa ăn sáng mà nhà chồng quen ăn.

      ra bình thường căn bản tôi làm cho mình ăn. Căn tin của nhân viên công ty cái gì cũng có. Tuy Viên Lãng nghỉ phép ở nhà nhưng tôi cũng vẫn nắm chặt thời gian ngủ nướng, sau đó nấu vằn thắn luộc sủi cảo, cũng kén chọn, ăn rất vui vẻ.

      Bổ sung chút: dám kén chọn, tôi lưng đau chân nhũn nấu thức ăn cho . bắt bẻ chút thử xem.

      Viên Lãng kéo ghế cho mẹ , dìu cụ ngồi xuống. Bưng canh qua, cầm đũa: "Mẹ, nếm thử tay nghề của con dâu người chút."

      Mẹ chồng nếm thử chút, cười: "Ừ, ngon, hơi nhạt."

      Tôi vọt vào phòng bếp cầm lọ muối như nhận thánh chỉ.

      Chị cả rất thân với tôi. Cách trộn su hào cho bữa sáng là chị dạy tôi.

      "Bội Bội, mai chị làm bữa sáng. Chị vừa học được cách trộn mì, vô cùng ngon.

      Ăn mì trộn buổi sáng? phiền phức à?

      "Được. Nhưng nghe ở gần đây có quán trà kiểu rộng rãi mới mở, các thứ tệ. Nếu mai chúng ta thử nhé?" Tôi muốn ăn gà bọc nấm*, ăn xong tiện đường làm luôn.

      có ý kiến.

      Viên Lãng gắp thức ăn cho mẹ chồng hết sức chuyên chú, mẹ chồng từ chối: " cần gắp cho mẹ. Mẹ nhìn được."

      Chung sống lâu, tôi cảm thấy tính tình mẹ chồng hơi giống Cao Thành, vô cùng thẳng thắn. Chị cả cũng vậy. Vậy Viên Lãng sao? Tính tình kia giống ba chồng, cũng chẳng giống ai, chẳng lẽ là ôm nhầm trong bệnh viện rồi?

      Tôi nghĩ tới đây cắn răng để cho mình bật cười.

      Từ hai năm trước khi qua Tân Cương trở về nhà chuyến, ngây người hồi lâu. mười mấy năm chưa từng gặp người nhà. Lúc này dính vào cạnh mẹ, vẻ mặt như đứa trẻ được cho kẹo, vô cùng dễ thương.

      Tôi ngậm đũa nhìn , nhìn tới mức ngây người.

      Mẹ chồng nhìn con trai năm đó tức giận cãi nhau muốn làm lính như đứa trẻ, cảm giác xa lạ lúc vừa gặp bị kỷ niệm và quen thuộc thay thế. Trong mắt mình nó vẫn là đứa trẻ nho khiến mình yên tâm nhất.

      Viên Lãng bóc tép tỏi cho mẹ chồng: "Lớn tuổi rồi, thích ăn cái này nữa."

      Viên Lãng "à" tiếng, quăng tỏi vào miệng.

      Tôi chớp mắt mấy cái, nhớ ra trong nhà còn lọ bằng gỗ đựng kẹo cao su, lát nữa phải nhớ đưa cho Viên Lãng cầm theo.

      Lúc Viên Lãng ra cửa, đứng ngoài cửa dặn dò tôi: " đây. Mấy ngày này em phải vất vả rồi."

      Tôi vuốt phẳng vạt áo cho : " sao, mẹ chính là mẹ em, khổ, ."

      Viên Lãng hôn lên trán tôi: "Bội Bội hiểu chuyện. Có số việc, thể đừng , đỡ khiến bọn họ lo lắng."

      Tôi cười : "Em có chừng mực, yên tâm."

      " đây, lại đây, goodbye kiss."

      "Ặc!"

      Theo cụ tới bệnh viện về, tôi lấy quyển giống như sách ra.

      Tôi thích chụp hình, thích dùng ảnh đẻ lưu lại mẩu chuyện cuộc sống và kỷ niệm.

      Bây giờ chụp hình cũng rất dễ. Máy ảnh kỹ thuật số, điện thoại di đông, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Vài năm trôi qua, mấy cuốn album dày.

      Mẹ chồng và chị cả từ từ lật xem. Xem người trước, xem bối cảnh, xem thời gian, lại xem người, xem tỉ mỉ từng chi tiết cho ràng, khắc ghi trong lòng. Lần này trở về, biết năm nào tháng nào mới gặp lại.

      Tôi độc thoại bên cạnh: "Đây là chụp trong quán rượu, bạn kết hôn; đây là chụp ở nhà con, tết Trung thu. đây là chụp cùng vài chiến hữu, đều là lính của ấy; đây là lúc sinh nhật năm ngoái của con; đây là lần ấy bị thương phải nằm viện..."

      Tôi phát mình lộ, vội vàng lật qua: "Người xem, đây là lúc sinh nhật ấy..."

      Xem hết hình, xem huy chương chiến công của Viên Lãng.

      "Đây là huy chương chiến công hạng ba. Lần quân diễn đó bọn họ đánh cho người nhà 1:32."

      "Đây là Erna, Viên Lãng được hạng nhất huấn luyện toàn đoàn."

      "Cái này là huy chương chiến công hạng ba, là ấy phát biểu phân tích chiến thuật được thưởng..."

      Tôi bỏ qua huy chương chiến công hạng hai trong hộp. Chị cả cầm lên: "Đây là huy chương chiến công hạng hai. Đạt được thế nào?"

      "A? Cái này ạ? Đây là lúc em mới quen ấy đạt được, em cũng lắm. Chờ ấy trở về em hỏi chút."

      Tôi . Tôi biết lần đó Viên Lãng nằm viện hai tháng, cho tôi biết. Sau này biết được từ chỗ Cao Thành là lúc được đưa vào bện viện bị sốc, hô hấp tạm ngừng, trễ mấy phút nữa là còn sống. Viên Lãng , nên đừng , cho nên tôi .

      "Đây là giấy chứng nhận của ấy. Máy tính, thi đấu súng, huấn luyện về ánh sáng, tiếng , tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng My-an-ma, tiếng Việt, tiếng Nga..."

      "Trường Đảng; trao đổi học tập; giữ gìn hòa bình..."

      Tôi phát ra lại hớ, om lặng bỏ qua duy trì hòa bình.

      "Đây là của ông ngoại con để lại cho Viên Lãng, huy chương của ông cụ."

      Lấy từng cái từng cái ra. Đây là thứ có thể xem, còn có những nhiệm vụ thể cho ai biết, tuy về được cũng thể bất cứ thứ gì về nhiệm vụ. Nếu lần đó bò ra khỏi sông Mê-kông được đơn vị cũng có bất cứ lời giải thích nào. Tôi chỉ có thể nhận được di thư và tiền trợ cấp.

      Mà những thứ đó, mình tôi biết là được rồi. Để cho bọn họ chỉ nhìn thấy vinh quang phía trước của Viên Lãng, để cho bọn họ chia sẻ nụ cười và vẻ vang của Viên Lãng.

      Viên Lãng là dạ minh châu trong đêm tối, càng là hào quang rực rỡ trong bóng tối, chiếu soi cho người của mình theo bước. ngấm ngầm chịu đựng và hướng tới ánh sáng trong tịch mịch, nhưng đúng là bọn họ lặng lẽ trả giá để mang tới vui vẻ dưới ánh mặt trời cho người khác.

      Em biết đây là cuộc sống của các . Em hiểu cuộc sống như vậy.

      Bởi vì hiểu cho nên !

      Bởi vì cho nên em lựa chọn chờ đợi!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ba mươi tư, Dẫn vào cửa

      Buổi sáng dạo các phòng vòng theo thông lệ, xem xem có bỏ sót khâu nào , xem xem có khách hàng khiếu nại gì , xem tư cách tiếp đãi của công nhân viên, cuối cùng mới về phòng làm việc thẩm tra tình hình tiêu thụ của các chi nhánh.

      Lúc dạo tới đại sảnh, có mấy người di chuyển hai bồn hoa cao bằng đầu người ở cửa. Mùa qua, là công ty cây cảnh tới thay cây.

      Bồn hoa lướt qua, bóng dáng lóe ra, tóc ngắn, mặc quần áo nghề nghiệp, ngẩng đầu, mũi là mắt kính viền vàng hợp với khuôn mặt nhàng.

      Tôi đứng lầu hai nhìn xuống, rất chần chừ, đây là...?

      ấy và mấy người nước ngoài đăng ký trước quầy. Tôi bước nhanh tới, hạ giọng, gọi cách xác định: "Lương Mai?"

      Bỗng quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.

      Tôi nở nụ cười chào đón: "Là cậu !"

      Lương Mai hoan hô tiếng: "Bội Bội!" Nhào lên ôm cái chặt, sau đó hôn lên mặt theo cách thức tiêu chuẩn.

      Mấy người nước ngoài bên cạnh ấy cũng xoay người lại, nghe giải thích liến thoắng mấy câu, tất cả nở nụ cười, lần lượt ôm tôi, sau đó hôn tôi theo cách thức tiêu chuẩn.

      đáng thương cho tôi khi quen thân thiết với đàn ông khác như vậy. Ý tôi là kể từ sau khi kết hôn, tôi ngay cả nụ hôn mang tính chất lễ phép này cũng hơi kháng cự.

      vất vả mới hôn xong, tôi và Lương Mai đưa mấy người kia tới phòng, sau đó hai người vào quán cà phê ở lầu hai, tìm chỗ chuyện phiếm.

      " nhiều năm có tin tức của cậu. Cậu vẫn còn ở phía nam nước Pháp à?" Tôi nhấp ngụm Lam
      Sơn. Tuy thích Lam Sơn nhưng mỗi lần tôi uống chút, giả vờ cho Viên Lãng ngụm, đây dường như là thói quen.

      "Vẫn còn ở đó. Nhưng phải là học. Mình đăng ký tạm trú, ở lại đó." Lương Mai uống cà phê, day huyệt thái dương, hơi có cảm giác mệt mỏi.

      "Hai năm trước lúc vẫn còn độc thân, mình muốn tới Provence xem ruộng hoa chút, tiện thể thăm cậu."

      "Cậu kết hôn rồi?"

      "Kết rồi, hai năm rồi." Tôi thở dài.

      "Hóa ra tang thương như vậy là vì người đó à?" Lương Mai hỏi.

      " phải. Người đó sớm tồn tại. Mình gả cho lính đặc chủng. Thú vị ?" Tôi cười, như thể mình đánh trống lảnh.

      "Lính đặc chủng?" Lương Mai nhìn tôi từ xuống dưới.

      Tôi nhìn ấy cười. Viên Lãng nhà tôi từ trước tới nay luôn là người thần bí bao giờ xuất cùng với thế giới của chúng tôi.

      "Xem ?" Tôi lấy điện thoại di động ra, đó là hình chụp Viên Lãng mặc quân trang và thường phục. Thứ ngày trước tìm về được, đáng tiếc.

      Lương Mai cầm lấy, nhìn kỹ.

      " tệ, rất thú vị." Lương Mai đánh giá.

      "Vậy là đánh giá rất cao hả? Có thể được Lương đại tiểu thư rất thú vị dễ dàng." Tôi lấy điện thoại lại.

      "Sao? Còn cậu sao?" Tôi hỏi ngược lại.

      "Sống hai người, bây giờ độc thân. Người nước ngoài hợp với khẩu vị của mình." Lương Mai cố ý chớp mắt mấy cái.

      "Tìm người trong nước thôi." Tôi thuận miệng đề nghị.

      "Ha ha, với cầu của mình, ngay cả người trong nhà cũng mình soi mói." Lương Mai cười .

      " à? Muốn dạng gì? nghe chút."

      "Tuổi xấp xỉ mình, lớn hơn chút cũng sao."

      "Ừ."

      "Trình độ học vấn thể thấp hơn mình."

      "Thạc sĩ, khó."

      "Vóc người phải phù hợp với tỷ lệ vàng của mình."

      "Ừ. 180 trở lên, 182 trở xuống."

      "Tư duy nhanh nhạy, được là con mọt sách."

      "Còn gì nữa ?"

      " được mập quá, được gầy quá, phải cường tráng lại được có quá nhiều cơ bắp.

      "Phụt...." Tôi phun cà phê lên bàn.

      "Vững vàng chút, mình còn chưa hết đâu."

      "...." Tôi bắt đầu biết phải đáp lại thế nào.

      "Phải có nghiệp của mình. Mình phiêu bạt quá mệt mỏi, muốn tìm người ổn định như thế."

      Tôi lau khóe miệng, tiện tay lau mồ hôi trán: " cầu này của cậu,... Cậu cho mình là công chúa à?"

      "Mình hy vọng cả đời chỉ kết hôn lần, muốn quá uất ức mình." Lương Mai rất buồn bã.

      Tôi im lặng. Có rất nhiều người phụ nữ như vậy, có văn hóa, có năng lực, còn rất xinh đẹp động lòng người, cuối cùng chỉ còn lại mình. Đến tột cùng là bọn họ cầu quá cao hay là xã hội này có vấn đề.

      "Lần này về cậu ở mấy ngày?" Tôi nghĩ tới chuyện, nhưng chưa biết còn chưa thêm nét, tạm thời tôi muốn ra.

      "Lần này là theo cấp tới đây đàm phán hạng mục, phải ngây ngô nửa tháng."

      "Chờ mình sắp xếp xong mấy ngày nữa tới nhà mình chơi." Lam Sơn đúng là nâng cao tinh thần, tôi cảm thấy như mình đánh tiết gà, xuất ý tưởng kỳ kỳ quái quái.

      Tôi về phòng làm việc, trăm cay nghìn đắng mới gọi được cho điện thoại trong đội của Viên Lãng.

      "Cuối tuần sau có về ? Đưa Ngô Triết về cùng.... Vì sao? Em cần cậu ta!"

      Cúp điện thoại, tôi tự kiểm điểm câu cuối kia quá mập mờ. Ngô Triết, nếu cậu bị đội trưởng "thối nát" nấu lên, chị cũng chỉ có thể "sorry".

      Chị cả theo mẹ chồng tới bệnh viện. có bệnh gì lớn, chỉ là bệnh già bình thường, phải đeo kính. bé binh đoàn thiết giáp năm đó phải uất uất ức ức đeo cái kính tượng trung cho già nua. ra tôi cũng biết , đến khám bệnh chẳng qua chỉ là lý do, chủ yếu vẫn là tới xem con trai già, lớn tuổi, nhớ con trai.

      Tôi phải làm, vì vậy liền rút tiền nhét vào tay chị cả, để chị theo bà cụ ra ngoài thăm thú, Cố Cung, Trường Thành...

      Trời rất tối hai người mới về, vừa hỏi là Thiên Tân chuyến để thăm bạn học cũ. Tinh thần tốt!

      Chủ nhật, mẹ chồng máy bay về. Tối thứ sáu Viên Lãng về, vì vậy tôi hẹn Lương Mai thứ bảy tới nhà.

      Mọi việc sẵn sàng. Tối thứ sáu, Viên Lãng dẫn nhân vật chính -- Ngô Triết -- về nhà.

      Ngoài tôi, tất cả mọi người ù ù cạc cạc, kể cả Viên Lãng. Tôi dĩ nhiên chưa tôi muốn làm bà mối.

      Sáng thứ bảy, gọi điện thoại trước, sau đó người đẹp đúng chuẩn thành phần tri thức muôn vẻ đúng hẹn mà tới.

      Tôi cố ý đón ấy muốn cho ấy kinh hỉ.

      "Bon-jour!" Tôi chào.

      "Bon-jour!" Lương Mai hoàn toàn phản xạ có điều kiện.

      Qủa nhiên ngoài dự đoán, ánh mắt Ngô Triết quét ngay tới: "Bon-jour!"

      Chuyện tiếp theo cũng trong phạm vi khống chế của tôi, để hai tinh này tự trao đổi . Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là do mình.

      Sau này Viên Lãng , phải là bà mối dẫn vào cửa, pha rượu là ở mình. Tôi Viên Lãng càng ngày càng đáng ghét, đừng nhìn thấu tôi thế chứ.

      Sau này lúc mẹ chồng , đôi này xứng, nếu quả có thể thành, bà muốn tới uống rượu mình.

      Bà cụ mù tịt mà tuyệt say máy bay.
      Last edited: 11/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :