Hai mươi ba, hết toàn bộ hành trình
Viên Lãng thay quần áo: " ra ngoài mua cho em ít đồ. Em có ?"
Tôi giơ hai tay còn đầy bọt, ló ra khỏi toilet: "Em muốn , em muốn ."
Tắt vòi nước, đậy nắp máy giặt lại, tôi lột sột loạt soạt thay váy, đạp đôi giày da trâu: " thôi!"
Viên Lãng xem bật lửa trong cửa hàng tổng hợp: "Có loại in làm kỷ niệm ?"
Người bán hàng: "Loại in làm kỷ niệm bán hết. Loại này mới ra, ngài xem chút."
Cũng là bật lửa, Từ Thụy trong đội thích ZIPPO hơn, chỉ cần ra kiểu mới là nhất định cậu ta thu thập. Tiền lương mỗi tháng chủ yếu dùng vào thứ này. Lúc đầu tôi còn hơi khó hiểu, nhìn Viên Lãng chọn bật lửa cho cậu ta dùng sức cẩn thận, chọn nhẫn cho tôi cũng hơn thế.
Tôi như uống dấm chua. Người này đối xử rất tốt với các em, tốt tới mức tôi cũng muốn làm em của , ít nhất có thể ở bên hàng ngày.
Ở bên mỗi ngày...Tôi suy nghĩ chút, sau đó vứt ý nghĩ thực tế này .
" thôi, mua đồ nam." Viên Lãng chọn bật lửa, về phía lầu hai.
"Chọn cho Tam Đa hai bộ đồ thường. Cậu ta mặc quần áo của Ngô Triết hợp." Viên Lãng nhìn giá treo đồ ở nhà.
"Cái này ." Trong nhiều quần áo như vậy, sao có thể lựa ra? Tôi cầm qua, so so người, suy nghĩ dáng người Tiểu Hứa, thích hợp.
Viên Lãng, rất rành về dáng người Tiểu Hứa nha. Có hiểu vợ của là em như vậy ?
Lại ghen tỵ nhiềuhơn chút. Tôi chua chát nhìn Viên Lãng xách túi quần áo lên, nhắm mắt theo đuôi .
Viên Lãng ở trước mặt vừa vừa nhìn, bỗng dừng lại, quay đầu ra hiệu với tôi: Tân Ba.
Tôi giương mắt tìm kiếm, ơ, Tân Ba, để tôi bắt được rồi.
khu cà phê lầu hai, Tân Ba mặt đối mặt uống trà sữa trân trâu với bé.
Tân Ba, em cũng ba mươi tuổi rồi, còn uống trà sữa trân trâu với bé chưa chồng. Răng tôi ghê tới mức sắp rụng luôn rồi.
qua chào hỏi, cho bạn nó che giấu ra ánh sáng để nó đỡ phải giả vờ, già rồi mà cũng mang về nhà.
"Bạn à?" Tôi biết còn cố hỏi. Ánh mắt Tân Ba trừng lớn tới mức gì so sánh được.
"Khụ, việc này, bạn em ở Bắc Kinh, Cúc Trì." Tân Ba giới thiệu.
A? Nhật Bản?
Khuôn mặt của Cúc Trì rất bình thường, lễ phép rất đúng mực: "Tôi là Cúc Trì, xin chào!"
Tôi sửng sốt, hơi tiếng Đông Bắc.
Tân Ba giải thích: "Lúc còn bé Cúc Trì từng ở Đông Bắc vài năm. Bây giờ học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, tiếng Trung."
Tôi thấy Viên Lãng mua được bảy tám phần, mời: "Trưa ăn . Ăn cá Tam Thủy được ?"
Tân Ba nhảy dựng lên ngay lập tức: "Được đó. Cúc Trì, chung nhé."
bé từ chối: "Cảm ơn chị. Em còn hẹn bạn, lần sau ."
Ngồi vào bàn, tôi liếc mắt cái liền hiểu lòng Tân Ba: "Đảo Tân Tang, coi bề trong nhà ra gì à?"
Tân Ba gắp thức ăn: "Bạn mạng, tới Bắc Kinh, hẹn ra ngoài gặp mặt, chuyện."
Người phục vị viết soàn soạt hóa đơn, tôi liếc nhìn: "Cái này, còn cả cái này nữa."
Cười mị mị nhìn nhìn Viên Lãng, rất chân chó mà : "Chồng à, em gọi món thích."
Viên Lãng sờ sờ đầu tôi: "Ngoan, em."
Tân Ba ở bên cạnh rùng mình cái rất khoa trương.
nồi cá lớn, còn bốc hơi nóng, thơm phức!
Tôi gắp miếng lưng, kiên nhẫn lựa xương.
"Bỏ vào miệng lưỡi tự lựa ra, còn lựa làm gì." Tân Ba uống bia.
"Chị tự nguyện, quan tâm được à?" Tôi lườm nó cái, để cá lựa xương vào chén Viên Lãng.
Viên Lãng ăn cách đàng hoàng khách sao cho Tân Ba nhìn.
"Con hướng ngoại."
"Lẩm bẩm gì vậy? Rốt cuộc hôm nay chi tiền cho ai hả?"
Lời bị trấn áp cách tàn nhẫn.
"Aiz, chị nhớ ra rồi. Chẳng phải lần trước em có bạn người Hà Bắc à? Sao, tan vỡ?" Tôi gắp miếng rau xà lách.
"Tan vỡ!" Tướng ăn của Tân Ba khá tao nhã, tao nhã mà còn càn quét thức ăn bàn rất nhanh.
"Chẳng phải dáng dấp tệ à?" Rau xà lách ngâm bằng nước đá, gói ruốc chim bồ câu, cắn rắc rắc.
Rau xà lách rất giòn, ruốc chim bồ câu mềm mại, tôi gói miếng cho Viên Lãng.
" là dáng người rất cao, khuôn mặt dễ thương, tính tình cũng tạm được, đối xử với em tạm được." Tân Ba nuốt thứ trong miệng xuống.
"Vậy tới ." Viên Lãng gắp miếng sủi cảo chiên đút cho tôi.
Vỏ chiên quá cứng, muốn cho hơi nhiều. Nhưng đời này tôi chưa từng ăn sủi cảo chiên ngon như vậy, là Viên Lãng gắp cho tôi.
"Em tới nhà ấy, nhà ấy rất thích em. Nhưng nhà ấy chỉ có mình ấy, bà ấy bảo em ở rể."
Suýt chút nữa tôi phun ngụm bia trong miệng ra: "Ở rể?"
Lau miệng cái, đồng tử tôi xoay tròn. Nếu Tân Ba cưới, nhà cũng cần mua nhà làm quà kết hôn cho nó, có thể bớt được ít tiền.
"Tốt, người ta thích em như thế." Tôi giựt dây nó, Viên Lãng trừng tôi.
"Đùa à, rể cũng ở rể, sao em phải ?"
Lần này tới lượt Viên Lãng bị sặc. Tôi vỗ lưng cho .
"Em bao lớn rồi, cũng nên kết hôn." Tôi tiếp tục dạy dỗ.
"Kết hôn? Em mới ba mươi, còn chưa chơi đủ đâu."
" nghe dễ. Ưu điểm đầy người của rể em học lại học câu này." Đứa trẻ hư!
Rốt cuộc Viên Lãng chịu nổi: "Vợ, em khen ngợi đấy à?"
Tôi vô cùng kinh ngạc mà gật đầu: "Đúng vậy, khen đấy."
Lúc này sắc mặt Viên Lãngvô cùng có giá trị chụp lại làm kỷ niệm. Người trung đội ba chắc chắn bằng lòng bỏ ra số tiền lớn để mua về cất.
"Được, được, coi như chưa hỏi.'' Viên Lãng đầu hàng.
" ra , có phải ở rể phải là vấn đề với em. Mấu chốt là em chưa chuẩn bị tâm lý tốt để sống với ấy cả đời." Tân Ba thở dài.
"Em biết chị sao lại kết hôn với Viên. Người khác biết, em còn hiểu sao? Hai ta lớn lên bên nhau từ mà." Tân Ba tiếp.
"Lúc đó chị là tâm huyết dâng trào, vì ngày này mà chị chờ hai mươi chín năm, cuối cùng chờ được ấy." TÔi toạc ra bí mật trong lòng.
" còn lâu hơn em. chờ em ba mươi năm." Viên Lãng vỗ vỗ gáy tôi.
" ấy phải là người em muốn nắm tay suốt cuộc đời. ấy nhưng em . Cho nên để cả hai tự do ." Tân Ba thong thả uống ngụm bia lớn.
Tôi im lặng, gật đầu, nâng ly: "Vì cuối cùng em còn là đứa trẻ hư, vì tự do cua rem, cạn ly!"
Buổi tối, tôi nằm giường ngây ra.
Viên Lãng mang theo mát mẻ, cúi xuống: "Nghĩ gì vậy?"
Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn : "Năm đó nhận lời cưới em, liền khẳng định chúng ta có thể sống cả đời với nhau à?"
Viên Lãng xoay mặt tôi qua: " chưa từng nghĩ tới. Sau này xảy ra chuyện gì cũng biết. Nhưng muốn thử theo em suốt chặng đường." Đôi môi nhàng hôn xuống, đây là lời hứa của .
Viên Lãng, cả đời quá dài, chúng ta dùng từng bước từng bước bây giờ và khoảnh khắc để hết nó , nắm tay nhau tới ngày đó. Đoạn đường này rất dễ , , và em!
Hai mươi bốn, nhàng tới
"Ngài xem, khách thích hai mươi sáu quán này ?" Giám đốc hành chính hơn năm mươi tuổi nhưng lời cũng rất khách sáo.
"Mùi vị Nga của chúng ta luôn rất chính cống, bạn già Tống, tôi tin tưởng ! Tôi rất kính trọng vị nhân viên kỹ thuật cẩn thận này.
Ra khỏi phòng bếp kiểu Tây, tôi tới phòng bảo vệ.
"Trưởng phòng Trần, trọng điểm mấy ngày nay là phải tăng cường hai mươi sáu quán, tiệm cà phê, tuần tra vài quán ăn Tây, đề phòng người hâm mộ cuồng nhiệt làm ra hành động gì quá khích." Tôi nhìn máy theo dõi, với trưởng phòng bảo vệ.
"Tôi điều người nghỉ phép tới, nhân viên vậy là đủ rồi." Trưởng phòng Trần luôn tận tâm tận lực.
"Cảm ơn!" Tôi vỗ vỗ vai ông ta. Đây là bộ đội giải ngũ.
Nhận điện thoại đặt phòng trước, bận rộn tuần.
Bình thường ở đây tiếp khách trong và ngoài nước là chuyện thường. Phòng tiếp khách quý có trình tự hoàn chỉn của mình. Nhưng lần này người liên lạc chỉ định tôi tự tiếp đón, khách hàng cũ có cầu, tôi đương nhiên phải nhận lời. Nhưng giọng điệu của người liên lạc này rất tệ. Nếu phải ta là bạn học cũ của tôi, tôi đập cái khay bánh ngào đường này vào mặt ta.
"Mình cho cậu biết nhé Bội Bội. Cậu biết ta có tiếng tăm lớn như thế nào ?"
"Mình biết, VITASS nha, nhà nghiên cứu tiếng cá heo nổi tiếng nhất thế giới."
"Biết là tốt rồi. Mình với cậu, công việc lớn nhất năm nay mà mình nhận là tổ chức concert cho ta. Nếu xảy ra rủi ro mình tính sổ với cậu."
"Được rồi được rồi, mình bảo đảm thịt trong lòng cậu bị người hâm mộ vây xem, bị phóng viên báo đuổi theo chụp hình, có người ngồi trước cửa phòng chờ ta trong tuần này, được chưa?"
Vì vậy, tôi dặn dò kiểm tra từng khâu . Nếu có chuyện gì xảy ra , bị chôn sống cũng sao, nhưng tiensg tăm của tập đoàn...Dù sao vị này là VITASS, là người có tiếng thế giới.
Từ tầng 20 trở lên là phòng xa hoa, trở xuống là phòng thương vụ, nhà ăn ở lầu 5-8, lầu 2 tới lầu 4 là hội sở thương vụ, lầu 1 là đại sảnh và tiệm cà phê. Bộ phận hành chính và đám hậu cần đều chuyển tới góc ai nhìn thấy.
VITASS ở phòng tổng thống tầng 26, có bảy phòng. của thợ chịu trách nhiệm trang điểm cho ta, nhà tạo hình cá nhân, trợ lý cá nhân vân vân. Bạn xem còn có gian cá nhân nữa ?
Dùng câu thịnh hành bây giờ: Làm nghệ sĩ, thành công chính là chết! Thành công sao? Chính là sống bằng chết!
Nhân viên làm concert và tất cả thiết bị ở tầng 19. Bởi vì vừa hay có ban công lớn, có thể để dụng cụ.
Chuyện kể rằng buổi sáng hôm đó, nhân viên và máy móc tới trước. Mở concert cần nhiều đồ như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy.
Từng thùng lớn được chuyển từ bãi đỗ xe dưới tầng ngầm lên bằng thang máy, lục đục sắp xếp ban công, bận rộn mà loạn, rất chuyên nghiệp.
Chiều, VITASS tới.
Phòng bảo vệ và các em được huấn luyện nghiêm chỉnh cản trước những người hâm mộ gọi lớn "VITASS".
, cá nhân tôi thấy những người hâm mộ bạn học Tiểu V khá có tư cách.
Chiếc xe Lincoln màu đen chở VITASS dừng trước cửa lớn, cậu bé đứng ở cửa mở cửa xe.
mỹ nhân mặc áo đen phối với khăn quàng cổ màu đỏ từ từ xuất .
Sao tôi lại dùng từ mỹ nhân?
Tôi khỏi lau mồ hôi. Nhưng lúc ấy phản ứng đầu tiên trong đầu tôi chính là người này có loại mị hoặc phát ra từ tận đáy lòng.
Rất quen, rất quen...
Tôi nghênh đón sau VITASS. Đây là lần đầu tiên tôi đại diện chịu trách nhiệm chính tổ chức concert cho người ta, cũng là bạn học khiến tôi đau đầu nhất, Lưu Bình.
Bọn họ xuống xe, tới cửa, tôi ra ngoài nghênh đón, vẻ mặt tao nhã, nụ cười chuyên nghiệp xinh đẹp...
Lúc khó khăn lắm mới gặp được nhau, tôi cười đưa tay ra, định biểu đạt chút hoan nghênh khách sạn chào mừng khách quý, người hâm mộ VITASS hai bên bỗng phát ra tiếng hoan hô, cùng vung tay .
Chỉ thấy cánh hoa hồng tuôn xuống từ trời, bao phủ người bọn họ giữa cơn mưa hoa.
VITASS cả kinh, ngay lập tứ,c mặt lộ ra nụ cười vui vẻ to. Nụ cười này rất đẹp cũng rất quen?
Vẻ mặt người này, nụ cười này, rốt cuộc tôi gặp ở đâu?
Có hai thang máy tới lầu 26. ở khu TOP 1, ở khu TOP 2, còn có thang máy qua lầu này nhưng khôngở lầu này mà chạy thẳng tới quán trà lộ thiên tầng 27. căn phòng lắp đặt ở tầng cao nhất, đủ mọi loại hoa được trồng xung quanh, lấp lánh rực rỡ như phòng thủy tinh.
VITASS ở TOP 1, phòng tổng thống, dùng bình phong chạm rỗng ngăn cách, là TOP 2, căn phồng tổng thống khác.
TOP 2 có khách, qua phòng đặt trước, tôi nhân tiện tra xét ghi chép trong sổ đăng ký. cái tên xa lạ.
là nhân vật nổi tiếng nào đây?
Buổi tối, vẫn có người hâm mộ canh trước khách sạn, phòng bảo vệ đãn bày thế trận chờ quân địch. Các chị hai phòng PA cảnh giác dò xét hoa hoa cỏ cỏ trước cửa, thủy tinh rơi đất và đèn mặt cỏ. Tương đối có trách nhiệm!
Tôi dặn dò Lưu Bình vài việc có liên quan. ấy mệt mỏi mấy ngày nay, rảnh tìm tôi gây chuyện. Tôi cũng chuẩn bị tuần tra lần cuối rồi tan làm.
Có vài vị khách vào từ ngoài vửa. Vào đây đương nhiên la khách. Mặc cũng rất bình thường, rất thỏa đáng, nhanh chậm, rất nhịp nhàng. Tôi nghiêng người nhường đường theo thói quen.
vị qua, lại vị qua...
vị cuối cùng, ta vẫn nghiêng nửa mặt ra ngoài cửa, lúc này quay lại.
Có phải chư vị thần Phật nghe thấy tiếng gọi của phụ nữ hai tháng gặp chồng mình, nên bàn bạc chút, quyết định nơi tốt nhất để người phụ nữ đáng thương này được gặp người vẫn luôn mong ngóng. Sau đó, lại tàn nhẫn tách bọn họ ra.
Được rồi, chuyện đúng là như vậy. Người qua cuối cùng bên người tôi, mắt nhìn thẳng nhưng khóe môi hơi nhếch lên, khiến tôi tắt máy trong nháy mắt, chính là Viên Lãng!
Nụ cười nghề nghiệp cũng cứng mặt tôi. Nhưng tôi bình tĩnh, khi nhóm bọn họ sắp bước vào thang máy số 2, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ: 21:58.
Có quyền khỏi phải quá hạn trở thành phế thải.
Đây ra phải là tác phong của tôi. Nhưng lúc này tôi chỉ muốn lấy việc công làm việc tư.
Tôi rảo bước vào thang máy nhân viên, tới phòng bảo vệ, lấy lý do là kiểm tra phòng, điều tra băng theo dõi thang máy số 2 vào lúc 21:58 hôm nay.
Nhóm Viên Lãng có năm người, bằng thang máy số 2 tới lầu 26, khu TOP 2, bọn họ chính là vị khách thần bí ở phòng tổng thống số 2.
Tôi về phòng làm việc, chui vào chiếc ghế làm việc lớn ngậm bút suy nghĩ. Viên Lãng xuất tại TOP 2, phòng tổng thống, vậy là có nhiệm vụ.
Chẳng lẽ mang tính chất người giám hộ? Hay là bảo vệ nhà khoa học quan trọng? Hay là mai phục để bắt ai đó?
Nhìn sắc mặt đoán ra.
Cũng đúng, tôi cũng có thể đoán được cũng đừng lăn lộn nữa. Cả đại đội A cũng đừng lăn lộn nữa.
được, phải đùa giỡn ấy chút!
Tôi nhấc điện thoại nội bộ lên: "Này, phòng đưa cơm hả? Đưa chút thức ăn khuya cho TOP 2. Sầu riêng chiên giòn, hồng trà Ceylon, tặng rượu CHATEAUDES¬GRAVES trước khi ngủ, phần năm, tính cho tôi. Nếu khách hỏi là khách sạn tặng, làm liền !"
Cúp điện thoại, tôi sửa sang lại bộ đồ lao động màu xanh bạc phếch rất khó mặc này.
Tối nay về. Viên Lãng ở đây, tôi về làm gì.
dạo tới trước lầu 1, tôi ngồi ở đại sảnh, ghế của phó quản lý Đại Ban, cười : "Tiểu Mục, tối nay tôi trực với cậu, có chào đón ?"
Tiểu Liêu nở nụ cười trong sáng khéo léo: "Dư luôn lo lắng cho tôi, muốn đích thân chỉ đạo."
Trời tối thui, đèn trần sáng ngời. Ven ánh đèn, người hâm mộ VITASS ngồi bên cạnh bồn hoa, thức trắng đêm chờ đợi, chỉ hy vọng sáng sớm hôm sau có thể nhìn thần tượng khi ra cửa cái.
Tôi nhìn ra từ cửa sổ sát đất, phảng phất như thấy lại tuổi thơ của mình. Đáng tiếc là thần tượng của tôi còn ở đây. Ông ấy hóa thành thiên thần. Đây là chắc chắn. Ông ấy mỹ lệ như vậy, nhất định là được Thiên Chúa gọi về. Tôi thà rằng tin có Thượng Đế.
Bốn giờ sáng, lúc người ta ngủ gà gật, tôi thừa dịp lên thang máy tới tầng cao nhất, tuần tra từ xuống.
Trong phòng thủy tinh đen như mực, chỉ có bóng hoa bồng bềnh tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Bảo vệ cũng tuần tra kiểm soát ở đây, thấy tôi gật đầu ra hiệu.
Lầu 26 yên tĩnh
như màn đêm bên ngoài. Hành lang trải thảm Rashell mềm mại thoải mái.
Viên Lãng, có thích ? Thảm thủ công từ Tân Cương, giẫm lên có thoải mái ?
Thử dùng chân trần bước lên, như đóa mây ấm áp bao lấy hai chân. Đối với bàn chân phải từng bị thương của mà y như được xoa bóp mềm mại dịu dàng nhất đời. Mai em gọi điện cho mẹ chồng, gửi cái tới đây để trải trong phòng ngủ.
Concert của VITASS được đích thân lãnh đạo tổ chức, nếu như bình thường tôi rất quan tâm. Lúc đầu còn định tìm Lưu Bình lấy vài tấm vé, hoặc là thay mặt đám H phòng hành chính kia xin VITASS ký tên. Nhưng bây giờ, tôi càng quan tâm tới mấy vị khách ở lầu 26 hơn.
Bọn Viên Lãng ở ba ngày, đúng 8:00 sáng ra ngoài, 90 tối về.
Dường như bọn họ rất tùy ý nhưng mỗi lần cũng là đội hình giống nhau, mấy ngày qua chưa từng thay đổi. Hơn nữa, người ở giữa được bảo vệ. Nhìn, quan sát qua chút chi tiết là có thể nhìn ra số thứ.
Tối hôm sau, đưa túi Tuyết Sơn.
Tối ngày thứ ba, đưa tổ yến đánh trứng.
Ông Lưu làm bữa sáng coi như là nửa sư huynh của tôi, người có tay nghề tuyệt vời về món Việt - Quảng Đông, xuất thần nhập hoa. Viên Lãng thích món Quảng Đông nhưng lại rất thích ăn bữa sáng của ông. Tôi cũng thường xuyên mua ít về, chờ Viên Lãng về ăn. Nhưng nhất định có thể đợi được nên căn bản tự tôi ăn hết. Ăn mình tuyệt ngon chút nào...
Bọn Viên Lãng rồi, yên tĩnh, yên tĩnh như bọn họ vậy.
Sáng sớm hôm đó, bọn họ lướt qua tôi như trước đây.
Tôi nghiêng người, mỉm cười, gật đầu.... Bóng dáng quen thuộc trước mắt, vạt áo mang theo gió, sát qua người, hơi thở như có như của Viên Lãng...
Tôi nhìn bọn họ rời , nhìn chằm chằm bọn họ lên xe, xa, ánh mắt lạnh nhạt, sau đó vào lối dành cho nhân viên, tới phòng giám sát và điều khiển, ghé vào chỗ vắng, duỗi cái lưng mệt mỏi cách thống khoái.
Ba ngày về nhà. Phải về thay quần áo.
Mấy ngày sau, concert của VITASS kết thúc mỹ mãn. Tôi nhịn thở nhiều ngày, trước khi ta ra khỏi cửa vẫn thể buông lỏng.
Lưu Bình tìm tôi, VITASS muốn tổ chức bữa tiệc rượu cá nhân nho , cảm ơn các nhân viên khổ cực tổ chức thành công concert lần này cho ta, chỉ định nhà hàng trong khách sạn, bởi vì ta muốn nếm thử món ăn Trung Quốc lừng danh thế giới chút, đồng thời, ta muốn tôi tham gia, bởi vì ta rất hài lòng về cách phục vụ thân thiết của khách sạn.
Tôi thầm trong lòng, bản khách sạn đối xử bình đẳng, cho bao nhiêu tiền phục vụ bấy nhiêu.
Nghĩ chút thấy mình cũng vài ngày ăn ngon, cho nên lòng tôi vui vẻ mà nhận lời mời.
bàn rượu, VITASS nghiêm túc mà thân thiện cảm ơn người giúp đỡ ta.
Nhìn ra được cách cư xử của ta trải qua quá trình huấn luyện nghiêm túc. Ví dụ như mức độ nụ cười, ví dụ như ánh mắt như xa như gần, ví dụ như đối xử thân thiện hờ hững với người.
Tôi từng gặp rất nhiều người như vậy, nho nhã lễ phép lại khiến người ta cảm thấy cách xa vạn dặm.
May mà trong mắt VITASS thỉnh thoảng lóe ra chút vui vẻ hồn nhiên.
Mong mãi vui vẻ, VITASS! Tôi nâng ly về phía ta, ta mỉm cười đáp lại.
Rốt cuộc qua thời gian tiếp khách cao điểm trong năm, có sai lầm, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tổng kết lại là đám người quản lý cấp cao có thể thở phào nhõm.
Tôi quay về ngày nghỉ bình thường.
Chiều chủ nhật, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, chiếu lên đùi tôi rất ấm áp, tôi nhai kẹo rôm rốp trong miệng, nằm sofa xem TV.
Tiếng cửa mở truyền tới từ sau lưng, tiếng thay giày, tiếng cởi áo khoác, tiếng bước vào toilet, tiếng bước chân tới gần....
hơi thở quen thuộc dừng trước mặt tôi, tôi cũng ngẩng đầu lên mà : "Sầu riêng chiên có ngon ?"
"Khách sạn tặng? Là phó tổng Dư người mời khách à?"
"Biết là được rồi."
"Trêu chọc vui lắm à?"
Rốt cuộc tôi đặt cái điều khiển xuống, giương mắt nhìn lên, rất nghiêm túc, "Ừ, chơi rất vui!"
giây sau, bóng người nhào lên, mạnh mạnh mẽ mẽ đè tôi sofa: "Biết tội trêu chọc quân nhân là gì ?"
Tôi nhìn gương mặt cách mình tới hai cen-ti-mét, vẫn giãy giụa: "Trêu chọc? Đó là đấy, ra thứ em muốn là... Áp đảo."
Đôi mắt khuôn mặt trước mặt hơi nheo lại: "Áp đảo à? Đó là do em đấy nhé!" Hai tay luồn vào quần áo.
Tôi cười khanh khách, : "Cứu mạng, rút cái tay còn ướt của ra..."
Lính đặc chủng trước mặt, đấu tranh là có ích lợi gì, tất cả lời đều bị chặn lại trong cổ họng.
Lúc thần trí còn tỉnh táo, tôi còn rảnh rỗi mà nghĩ tới: "Em ánh mắt kia của VITASS em từng thấy ở đâu đó, người quen thuộc nhất mà em lại quên mất."
Lúc này có đôi mắt cũng mị hoặc như VITASS, ở ngay trước mắt tôi, hàng mi dày quét qua khuôn mặt tôi....
Hai mươi lăm, Nỗi nhớ nhà
công tác mình ở ngoài, biết nên tiêu phí đêm dài đằng đẵng như thế nào.
Gọi điện? thể tùy tiện gọi điện cho lão A.
Gửi tin nhắn? ở trụ sở nên căn bản mở điện thoại, thể mở được.
Lên mạng? có hứng thú chuyện phiếm. Ban ngày mệt muốn chết, làm gì có tinh thần mà gõ chữ.
Tôi đổi kênh xoành xoạch, xem chương trình của đài truyền hình địa phương, cùng cười ngây ngô với Lý Bá Thanh. Chợt nhớ tới chuyện Viên Lãng cũng nghe hiểu được tiếng Tứ Xuyên, chỉ có là tốt lắm.
ra ai tin? người được sáu ngoại ngữ, dám là được tiếng quê mình à? Dù sao cũng sinh ra và lớn lên ở đây cho nên nó chỉ là cái tên với mà thôi.
cũng hợp với khẩu vị ở đây, thậm chí ăn nổi ớt. Mỗi lần tôi rang toàn là sau khi rồi, sợ lây vị cay cho .
Bộ đội đặc chủng mà sợ khói dầu?
phải là yếu đuối, là tôi nuông chiều .
Tôi thích nuông chiều . Tôi chỉ quen làm vậy với mình , Viên Lãng của tôi.
Những ngày công tác đó, ăn cơm với khách hàng tại quán cơm, mình ăn mấy món bình dân ven đường, món ăn truyền thống, món ăn khắp bốn phương, món ăn cách tân...Rất hợp với khẩu vị của tôi nhưng ăn lại có cảm giác vui vẻ.
Tôi gặm lưỡi vịt thầm nghĩ, mặt đối mặt với Viên Lãng ăn thịt dê xiên ở Tân Cương cũng phải là thứ tốt nhất nhưn lại ăn ra ý cười trong mắt Viên Lãng. Đôi mắt cười cong cong là thứ gia vị tốt nhất.
Tôi khẽ bật cười. Chủ nhà mời khách hôm nay cảm thấy mời tới đúng chỗ, cũng cười nâng ly. Tôi uống hơi cạn sạch. Viên Lãng, cũng biết chính là em uống nỗi nhớ vào lòng.
Làm đêm làm ngày để hoàn thành việc làm ăn, hai ngày cuối, chủ nhà mời tôi thăm thú. Tôi uyển chuyển từ chối cùng bọn họ, tự mình tìm đường tới nhà cỏ.
Nhà cỏ được sửa sang lại, có hương vị hơn mười năm trước. Trúc trồng thành khu rừng lớn, dòng nước uốn quanh, cầu , nhà là. Mua quyển hướng dẫn món ngon dành cho khách du lịch.
uống trà trong phòng của nhà cỏ thấy du khách bên cạnh đánh bài. Là người địa phương à? Người từ bên ngoài tới đều vội vàng nhìn qua, lại hấp tấp mà , có rảnh rỗi này.
Lại tới nhà thờ, nhìn tượng, quỳ gối cách mẫu mực, ở đây bảo vệ con chiên của mình.
chụp hình kỷ niệm trong đình , bên cạnh đặt con gấu Pooh.
Vốn là đôi, bạn bè tặng lúc kết hôn. con mặc quần yếm, là Viên Lãng. con mặc quần hoa, là tôi.
Tôi mang theo con mặc quần yếm ra ngoài để nó thay Viên Lãng du lịch với tôi.
Tách tách, ghi lại khoảnh khắc này cho người gấu.
Con đê được Thái Thú tu sửa trong lời đồn quá xa, được; gà chưng bằng tàn hương trong lời đồn quá đắt, cũng . viện Văn Thù.
phải mùa du lịch, trong viện sửa chữa. theo đám người phía trước vòng qua công trường, vào hậu viện.
Rộng mở thông thoáng, cầu gỗ cao lớn, cây cao lớn, thỉnh thoảng có tiếng chim hót trong tán cây. Hay nhất là sâu trong viện có quán trà.
Trong cửa hình bán nguyệt, khay trà bằng gỗ giữ nguyên diện mạo vốn có, ghế dựa bằng nan tre, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, chiếu xuống mặt đất, tạo thành từng chấm .
Sáu đồng ly trà hoa nhài. Nước nóng khiến lá trà nở ra, tỏa ra mùi hoa thơm ngát.
Tôi thỏa mãn dựa vào ghế, nhìn tán cây đầu, bỗng nghĩ tới chuyện. Lấy điện thoại di động ra, chụp cảnh tượng bình yên vui vẻ xung quanh. Viên Lãng, đây là nhờ các bảo vệ mọi người. Bọn em hưởng thụ cuộc sống. Cảm ơn!
Trước khi , ăn bữa cơmchay ở cạnh quán trà. Nấm đông xào măng, phần ăn ba người, loại to nhưng chỉ cảm thấy vị hơi nhạt. Từ từ nhai, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon giòn rụm khiến người ta cảm thấy ngon bất ngờ. Tôi ăn mạch hai chén cơm lớn. Tiếc là Viên Lãng ở đây. thích bởi vì có ớt. Nhắc tới ớt tôi lại càng tiếc hơn, cuộc sống à, dù sao cũng thể mười phân vẹn mười được.
Tính toán thời gian, nếu tôi tàu về tiền được trả nhưng quá lâu; nếu máy bay về thời gian ngắn nhưng chỉ được trợ cấp tiền vé máy bay.
Xem ngày chút, tôi chọn máy bay. Lúc về đến nhà vừa vặn là tối thứ sáu, có lẽ Viên Lãng về nhà.
Trước khi lên máy bay nhìn di động chút, tắt . đường vô , tới nơi trời tối đen. Ra khỏi sân bay, lấy điện thoại ra định xem thời gian chút, tiện thể gọi về nhà. Trong túi trống trơn như có gì cả.
Tôi buông hành lý xuống, dùng tốc độ nhanh nhất để lục soát xem người mình có chỗ nào để được điện thoại . Lông tơ dựng đứng. Điện thoại di động còn!
Tất cả số điện thoại của khách hàng, tất cả cách thức liên lạc, cũng bị mất! sao, tôi gom lại lần nữa. Nhưng chết tiệt chính là, tất cả ảnh chụp Viên Lãng mặc quân trang, mặc đồ thường, sinh hoạt của , ảnh chụp mấy năm nay của Viên Lãng, hình ảnh cuộc sống của chúng tôi, còn có cả ghi tiếng gọi "Vợ..." đầy mị hoặc của Viên Lãng mà tôi lén ghi lại, toàn bộ! còn! Rồi!
Tôi đứng ngoài sân bay, máu toàn thân ngưng lại. Tôi cũng báo cảnh sát bỏi vì căn bản tôi biết bị trộm ở đâu.
Dĩ nhiên, dĩ nhiên là bị trộm. Trước khi lên máy bay để trong túi áo ngoài, chưa qua đâu, thể nào rơi được.
Tôi kêu xe về nhà như đưa đám. Về tiểu khu, qua căn nhà riêng, nhìn ánh đèn chiếu qua ban công nhà mình.
Viên Lãng, Viên Lãng có nhà!
Tôi quên chuyện buồn lúc nãy, ba bước thành hai bước mà nhào lên lầu.
Ấn chuông cửa, trong nhà có tiếng người đáp, dừng lại giây, cửa cạch tiếng, mở ra...
khuôn mặt cười tít mắt ló ra theo ánh đèn từ trong cửa.
Răng trắng?
Tiểu Hứa?
Tiểu Hứa vui vẻ: "Chị dâu!" Đưa tay nhận lấy hành lý tay tôi.
Tôi sững sờ lướt qua Tiểu Hứa vào nhà, nhìn mấy khuôn mặt cười tươi như hoa nở với tôi.
Viên Lãng đâu?
Tôi gãi đầu, vào nhà, chào hỏi: "Ở đây hết à?"
người vừa rửa trái cây xong ra ngoài, thấy tôi, mặt lộ ra nụ cười còn sáng lạn hơn sao trời: "Về rồi à?"
Trái tim tôi trở về vị trí cũ, thở ra hơi dài: " về!"
Viên Lãng, em về!
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, rực rỡ như hoa mùa xuân, trong lòng cũng thấy sung sướng như giữa trưa hè được uống ly nước lạnh.
Viên Lãng đặt trái cây lên bàn, mấy bàn tay vươn tới, trong nhà vang lên tiếng cắn táo rộp rộp. Viên Lãng dùng ánh mắt dò xét phen, quay sang cười cười: "Ổn cả, đều ở đây!" Nghe lời này, trong lòng tôi bỗng thấy đau đớn. Tiểu Ngô từng với tôi, mỗi lần trước và sau khi làm nhiệm vụ, đội trưởng bọn họ cũng đều vỗ đầu họ điểm số, khiến mũ sắt của bọn họ kêu bồm bộp, điểm số xong mới thở dài nhõm hơi. Mà bọn Ngô Triết thfi cam tâm tình nguyện để vỗ. Bọn họ lo ngày nào đó người này còn vỗ vào đầu bọn họ nữa.
Các lo cho nhau như vậy sao? Lo cho chiến hữu của mình, lo cho em của mình...
Điện thoại vang, tôi nhận.
"A? Long Ngũ? Cậu ở đâu?"
"Em tới đây rồi hả? với tài xế là quẹo trái ở trước mặt, tiểu khu Dật Hương Uyển. Chị xuống đón em ngay."
Cúp điện thoại, tôi giày ở cửa: "Viên Lãng, chiều nay em đón người, lát nữa về."
Viên Lãng ngẩng đầu đáp tiếng, lại cúi đầu xuống hí hoáy ghi . Bọn Tiểu Mã cầm cái micro, nhìn chằm chằm vào màn hình TV cách chăm chú.
Đợi trước cửa tiểu khu khoảng mười phút, có chiếc taxi tới. Xe dừng lại, người mặc đồ cảnh sát vũ trang bước xuống.
"Chị Bội Bội!" Hai gạch sao lấp lánh vai.
"Em tới sớm chút là gặp chị rồi. Chị vừa xuống máy bay." Tôi dẫn cậu ta lên lầu.
Khuôn mặt trẻ trung y như Tiểu Thạch, vóc người đầy sức sống như Viên Lãng, sống lưng thẳng tắp như Cao Thành, Long Ngũ, thiếu tá cảnh sát vũ trang, em kết nghĩa của Tân Ba.
Mở cửa vào nhà, phòngđầy người mặc quân trang lục quân đồng loạt nhìn sang, cùng nhìn chăm chú với cảnh sát vũ trang mặc thường phục trong giây.
Hai bên đánh giá kỹ xong, trong nhà lập tức khôi phục ầm ĩ.
Viên Lãng qua chào hỏi, Long Ngũ cười tít mắt đáp: " Viên ạ? Tân Ba với em."
Hai người bắt tay, trong lòng bàn tay đều có vết chai do cầm súng quanh năm.
Long Ngũ ngồi xuống. Tôi treo mũ quân đội và áo khoác của cậu cạnh cửa.
Cậu ta cởi cà vạt ra, cởi cúc áo. đám lão A hút thuốc lá, trong nhà rất nóng.
Viên Lãng rót ly trà cho cậu, tôi ngồi bên cạnh chuyện phiếm với cậu ta.
"Tới đây họp, xin địa chỉ của chị từ chỗ Tân Ba."
" nhiều năm gặp, vẫn còn ở Vân Nam à?"
" điều , tới biên phòng Quảng Đông."
"Lên chức? Trung đội trưởng?"
Cười hì hì...
Biết nhau khoảng hai mươi năm. Khi đó đám trẻ con vừa lên trung học, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi game, đánh đánh, kết nghĩa, từ lão đại tới lão cửu, mười em. Tân Ba là lão nhị, bọn họ cũng gọi tôi là chị theo.
Thời gian thấm thoát trôi , thoáng cái trưởng thành hết. Mười em, hai lựa chọn: Học đại học, lính.
lính là hai lão ngũ. Hai người bằng tuổi, đều muốn gọi người kia là .
"Tuấn giải ngũ rồi à?" Tôi hỏi.
"Rồi. Lúc em còn ở chi đội từng gặp cậu ấy. Trung đoàn diễn tập, cậu ấy gọi em ở ven đường, trời rất lạnh, hổn hển hít nước mũi." Long Ngũ miêu tả cho tôi lúc đó Tuấn nhếch nhác bao nhiêu. ra Tuấn rất tuấn tú, cao 1.83 mét, khuôn mặt đẹp, là người đẹp nhất của nhà họ Long.
"Vậy hả? Em tham gia diễn tập, vậy nó làm gì?"
"Cậu ấy? Cậu ấy là quân địch." Đáp lời chút nghĩ ngợi.
Tôi ngạc nhiên, ngay sau đó cười ha ha. Quân địch, thân phận tưởng tượng nổi.
"Hình như Long Tam kết hôn? Mới bao lớn mà kết hôn." Tôi cảm thán.
"Chị, bọn em cũng ba mươi cả rồi." Long Ngũ nhắc nhở tôi.
A, cũng ba mươi cả, đúng nhỉ, cũng chơi đủ rồi. Tôi đưa mắt nhìn người ba mươi tuổi mà còn chưa chơi đủ nhà tôi.
"Long Đại sao? Cũng kết hôn rồi à?" Tôi hỏi tình hình các em cách tỉ mỉ.
" ấy? ."
"Chị nhớ năm đó cậu ấy tới nhà chị chơi, dẫn bé theo, phong cách quá em , chị thích lắm." Tôi nhớ lại.
"Thẩm mỹ của ấy giống chúng ta. ấy thích quần mỏng roi da và đùi đẹo mang tất." Long Ngũ quá thẳng thắn.
Mã Kiến cách chúng tôi rất gần, thính lực lại tốt, may mà nghe được ràng, miếng táo trong miệng lọt vào khí quản, cúi gập người ho khan.
"Này, này, em cũng là người cầm vũ khí, kín đáo chút." Tôi rất bất đắc dĩ. Người này ngoài mặt nhìn rất chín chắn, rất nội liễm, ra trong xương vẫn còn là đứa trẻ.
Năm ấy cậu ta vừa lên Trung úy, về nhà thăm người thân, vò đầu trước mặt tôi, nghĩ mãi ra, hỏi: "Chị, đầy đường là các bé làm mại dâm trái hình. Mại dâm trá hình là gì?" Mặt tôi vụt đỏ bừng tới tận cổ. Chẳng lẽ lại giải thích với cậu ta là bé dùng áo ngực để biểu diễn sao?
Hàn huyên cho tới khi trăng treo cao bầu trời, Long Ngũ phải về nhà khách. Tôi tiễn cậu ta ra ngoài.
Ra khỏi tiểu khu, cậu ta cười đùa: "Mọi người mỗi người nơi, có lẽ rất khó để tụ tập."
Tôi thuận miệng : "Chờ em kết hôn, bọn chị tranh thủ tới đầy đủ."
Long Ngũ im lặng chút, lại cười rộ lên: "Em cũng muốn tranh thủ kết hôn sớm chút. Nhưng vẫn tìm được loại hình mà em thích."
"Em muốn tìm loại hình nào? Mập? Gầy?" Tôi phân tích.
"Ha ha, ra em rất thích dáng người như chị, mập, có chút thịt, ôm rất thoải mái."
"Ôm thoải mái? Em chưa từng ôm, sao biết ôm thoải mái?" Tôi bật cười, .
Long Ngũ dừng bước lại, xoay người, nhìn tôi.
TÔi cũng dừng lại, nhìn cậu ta.
Quen cậu từ tới lớn, chị còn sợ cậu nhìn chị à?
Ôm tôi? Tôi cá là cậu ấy có can đảm này.
Chúng tôi mắt to trừng mắt . Tôi thấy chút ánh sáng khác lạ thoáng qua trong mắt cậu ấy. Sống với Viên Lãng lâu, tôi đặc biệt nhạy cảm với ánh mắt người khác.
Tôi thấy rốt cuộc cơ bắp căng lên của cậu ấy thả lỏng, khôi phục nụ cười: "Chị, em đây, tới lúc đó nhất định phải tới đó."
"Được, tới lúc đó trời có sập xuống chị cũng tới." Lời hẹn giữa em.
ra tiểu khu, Long Ngũ ngồi lên xe xa.
Tôi đứng ở cửa tiểu khu, nhìn về phương hướng cậu ấy xa, có câu trở thành bí mật vĩnh viễn.
Chị động lòng với em, năm đó...
Last edited by a moderator: 25/12/14