Bộ Thượng: Chương 5: Đường về nhà
"Viên Lãng, các có thời gian nghỉ thăm nhà ?" Tôi õng ẹo người , hỏi.
"Phải có chứ. nhiều năm xin nghỉ thăm nhà rồi. Xa quá, về lần rất phiền phức." Viên Lãng dựa vào giường, laptop đặt đùi.
Tôi cọ cọ : "Xin về thăm nhà ."
Viên Lãng liếc tôi cái: "Vội gặp ba mẹ chồng vậy à? Trái tim ba mẹ tốt, em đến nhà phải bớt phóng túng lại đấy."
Tôi biện bạch: "Bớt phóng túng? Ý của là em rất phóng túng hả?"
Viên Lãng vẫn tiếp tục thao tác máy tính: "Được được được, là phóng túng được chưa."
Tôi đánh đấm, giả vờ "ôi" lên tiếng, sau đó tôi : "Em là về nhà em, gặp người nhà em."
quay sang: "Hả?"
"Đúng vậy, lừa con nhà người ta tới đâu, dù sao cũng phải chào hỏi chứ?"
Viên Lãng nhìn xung quanh: "Ai? Con nhà ai bị lừa vậy? thấy..."
Tôi liếc cái đầy oán hận: " giáo huấn chút, ngứa da rồi hả?"
Dứt lời, tôi xốc chăn chân lên, chui vào trong.
Chợt nghe Viên Lãng hừ tiếng đặc biệt mất hồn, tôi chui ra: "Em còn chưa động đậy mà, hừ cái gì hả?"
Viên Lãng dừng cười, : " làm vậy phải là để phối hợp với em sao?"
Tôi hất sổ laptop cách bình tĩnh, cất . Sau đó bổ nhào vào người , quấn cả người và chăn thành cục,luồn tay vào, véo lên vùng eo nhạy cảm của . Vòng eo rất tinh tế, xúc cảm khi chạm vào da rất tốt, rất co giãn.
Sờ lên chút liền rụt lại, vừa cười vừa uy hiếp tôi: "Véo nữa, véo nữa là dọn dẹp được đâu đấy..."
Tôi nâng người lên, đối mũi với mũi , mắt đối mắt, nghiêm mặt : " việc chính . Về nhà chuyến!" "Được!"
Thế khó lường, xin phép chút khó khăn nhưng tôi xin phép lại ngàn cong trăm quẹo. Mắt thấy ngày nghỉ của Viên Lãng sắp hết, tôi lấy từ chức làm điều kiện mới có hai mươi ngày nghỉ dài hạn.
Bay từ Bắc Kinh tới sân bay tỉnh, lại đổi xe tới nhà ga, leo lên đoàn tùa du lịch để về nhà,
Đoàn tàu quen thuộc, trạm quen thuộc, ngày trước học đại học trong tỉnh, tháng lại ngồi tàu lần. Nhưng khi đó tôi mình bóng, còn bây giờ, bên cạnh có người - lão A ngủ gà ngủ gật. Tôi gỡ kính râm của xuống, nhìn rồi lau rồi đeo lại cho . phải cải trang thành khốc, mà là thị lực rất quan trọng với tay bắn tỉa. Tôi định sinh nhật năm nay của tặng cái kính râm của nhãn hiệu nổi tiếng.
Đoàn tàu du lịch chặng đường ngắn lần này vẫn như trước. Vài nhân viên phục vụ đẩy các xe chở đồ ăn khác nhau qua lại chào hàng, a, tàu hũ ky, thứ tốt. Mua hai túi, lại mua thêm vài quả trứng gà luộc trong nước trà.
Tôi lay Viên Lãng dậy: "Ăn chút."
nếm thử tàu hủ ky, cay đến mức suýt rơi nước mắt. Tôi còn vừa ăn vừa như cảm động đến lệ rơi đầy mặt: "Hạt tiêu đủ cay, đây mới là mùi vị quê nhà..."
Viên Lãng nhìn bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn của tôi, đưa phần của cho tôi còn tự mình bóc trứng luộc trong nước trà.
Màu nâu phủ lên lớp vỏ trứng tạo thành lớp hoa văn, còn tản ra mùi thơm ngát của trà. Viên Lãng nếm miếng, gật đầu: "Ngon. Luộc bằng gì vậy?"
Tôi xóa nạn mù chữ cho : "Trà xanh bản địa."
: "Trà xanh? quen uống hồng trà."
Tôi : "Luộc ra vị đúng." Với tộc người uống cà phê mà , trà là điểm mù của ta.
Em đưa , ở ngoài ngàn dặm, có còn ở đây ...
Theo đoàn tàu trải qua đoạn đường dài ngàn dặm, chúng tôi vất vả mới về đến nhà. Đấy là chúng tôi cố gắng gọn hết sức rồi.
Toa ăn đoàn tàu có phục vụ bữa tối, tôi xin lỗi: "Bữa hôm nay tính. Về đến nhà ba em làm đồ ăn ngon cho ." khẽ cười: "Ở bên vợ ăn gì cũng được."
cần biết là hay dối, trong lòng tôi thấy ngọt ngào.
Đến trạm là chín giờ tối. Tôi gọi điện thoại cho nhà, sau đó gọi xe về.
Nhìn phong cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, tôi cười : " quen nhỉ? Em cũng thấy quen nữa rồi."
Bốn làn xe hẹp, nhà tầng dày đặc hai bên đường, đường phố nhấp nhô, tính chất của thành phố vùng núi được bày ra tới cực hạn.
Viên Lãng nhìn, bỗng cảm khái câu: "Đây là nơi em lớn lên...Có mùi vị của em, ấm áp."
Viên Lãng, câu nào em cũng thích nghe.
Xe taxi qua hàng loạt ngọn đèn nê ông, tôi chỉ cảnh vật ngoài đường: "Nhìn kìa, vào từ chỗ này là trường tiểu học của em. Chỗ kia, chỗ dốc ấy, đó là trường trung học của em, là trường trọng điểm của tỉnh. Chỗ này..."
Ngón tay lên hình tòa nhà cao tầng, cười khanh khách.
Viên Lãng hỏi: "Đây là đâu?"
"Đây là nơi em làm việc trước đây."
Từ căn phòng bán thành phẩm (hoàn thành được nửa) tới đường ống, từ từng phân khu theo chức năng đến khu vực thiết kế lắp đặt trang thiết bị, từ hai người mồ hôi đầm đìa đến đại sảnh đầy người, tất cả rành rành trước mắt. Có thể thấy được rất ràng cửa sổ tòa nhà bảy tầng. Dường như tôi thấy được bóng dáng bận rộn của chính mình.
Tôi cụt hứng, tựa đầu vai Viên Lãng. vươn tay ôm lấy tôi, đặt môi lên tóc tôi, gì cả mà chỉ dịu dàng hôn chút.
Cửa tiểu khu, tôi nhìn lên nơi có ánh sáng lầu, vẻ mặt đau khổ.
Viên Lãng hỏi: "Sao vậy?"
Tôi lí nhí: "Lầu bảy, có thang máy..."
nhìn tôi, vẻ mặt thể tin, lập tức cười : "Cầm lấy túi ."
Tôi nhận túi, vẫn ngây ngốc: "Để làm gì?" khiêng tôi lên vai bằng tay: "Mang nặng trèo lên!" Trong tiếng cười khanh khách của tôi, chúng tôi về nhà.
Tôi phủi phủi quần áo, gõ cửa...
Vào cửa, tiếng ba vang lên: "Về rồi à?"
Mẹ nhận lấy hành lý đơn giản tay tôi.
Chúng tôi đổi giày, vào phòng khách. Đèn lớn phòng khách được mở lên, ba đứng lên khỏi ghế sô pha, hô: "Chưa ăn cơm nhỉ? Ba làm gà xào xay, ngồi xuống, để ba bưng ra." Tiết mục gà xào cay là truyền thống trong bữa tiệc đón khách của ba tôi.
Tôi chạy theo vào phòng bếp, với ba bận rộn: "Chúng
con ăn chút tàu rồi. Còn có món khác ạ? Kia, Viên Lãng ăncay…”
Ba vội vàng : “Có, có.” Ba vừa mở vung nồi màu trắng sữa tỏa hươngthơm ngát. Là canh thịt dê!
Tôi cười : “Vậy là được rồi. ấy là động vật ăn thịt.”
Hai người rửa tay ăn cơm. Khăn lau tay trong phòng tắm đều mới thay, dép chân, xà bông cũng thế.
Lúc ăn cơm, ba cầm rượu hỏi: “Tiểu Viên có uống rượu ?”
Tôi vội vàng : “Đừng lấy. ấy vừa uống liền say.”
Ba hơi thất vọng, Viên Lãng cười cười: “Ba, người lấy . Con có thể uống được.”
Ba vui vẻ, xách cả bình rượu ra.Hai ly, đổ ra hơn nửa ly, chừng ba phần hai.
Tôi nhìn Viên Lãng, mặt đổi sắc, bưng ly lên uống.
Hai lão gia ba tới con , nửa bình hết rất nhanh.
Tôi chen vào: “Dùng bữa, dùng bữa. Viên Lãng, ăn thịt dê …” Sau đó : “Ơ kìa, ba, trong canh có muối!”
Mẹ nghe vậy, định đứng lên tôi kéo áo bà, bà hiểu ý, ngồi xuống.
Ba căng thẳng. Mình làm đồ ăn nhạt? Ông đứng dậy, về phía phòng bếp.
Tôi cầm lấy cái ly Viên Lãng, uống hơi hết sạch.
Viên Lãng nhìn tôi uống, thả cái ly xuống cười cười hiểu ý.
Ba ra thấy ly , thò tay định đổ thêm rượu tôi cản: “Mệt cả rồi, ăn cơm ba.”
Lúc này ba mới vẫn chưa thỏa mãn mà kêu Viên Lãng dùng bữa.
Tôi chọn miếng ức gà, bỏ vào trong chén canh của mình quậy quậy rồi bỏ vào chén Viên Lãng.
Ba hỏi: “Mùi vị thế nào? Ăn được ? Chúng ta ở đây xào rau cũng cho nhiều tiêu.”
Viên Lãng cười: “Ngon lắm ạ. Tay nghề của ba tốt.”
Ông già vui vẻ, gắp thức ăn cho .
Tôi nghía cái, cắt, đừng A ba nữa.
Phòng của tôi khác lúc tôi rời .Tôi thích giường lớn. Tôi tự tay thiết kế giá sách và bàn trang điểm của tôi. Quét ngón tay qua, dính chút bụi nào. Lúc trước tôi quả quyết rời vìViên Lãng, có phải là mắc nợ với cha mẹ già ? Tôi rút đồ ngủ từ trong túi ra, : “Em pha nước tắm. thay quần áo .”
Viên Lãng tắm ra, ngồi ghế sô pha chuyện phiếm với ba.
“Hôm nay ngày đường, có mệt ?”
“Còn được, vấn đề gì.”
“ biết con thích ăn gì? Con muốn ăn gì cứ , chúng ta làm cho con.”
“Tiểu Viên, con ở trong quân khu hả?”
“Dạ.”
“Bây giờ là trung tá à?”
“Dạ.”
“Công việc của đơn vị các con có bận ?”
“Bình thường, cũng bận lắm.”
“Dư Bội gặp ba mẹ con chưa?”
“Việc này, ba mẹ con ở xa quá, còn chưa về thăm.”
“Hai con được Tiểu Lâm giới thiệu cho nhau à?”
“Dạ. Con và chồng của Tiểu Lâm là đồng đội.”
…
“Tiểu Viên này, con nhóc này của ba có tính đàn ông, rất háo thắng, nóng nảy chịu được. Chúng ta ở bên cạnh nó, nếu nó nổi nóng con nhường nó chút. Con lớn hơn nó mà, đúng ?”
…
“Lần đó nó công tác về, với chúng ta kết hôn rồi. Kết hôn là việc lớn, ta và mẹ nó hỏi nó chỉ là bộ đội, phải tới Bắc Kinh theo quân.”
“Từ trước tới giờ nó luôn tự quyết định chuyện của mình. Cho tới bây giờ chưa từng bàn bạc với chúng ta. Chúng ta cũng nhớ nó. Nhưng nó lớn rồi, biết nên làm thế nào.”
“Ba, Bội Bội rất tốt, rất hiểu chuyện, mình chịu trách nhiệm bộ phận ở công ty. Chuyện trong nhà bọn con đều do ấy lo liệu. ấy đối xử với ai cũng tốt, đối xử với con càng tốt hơn. Người yên tâm, con cố gắng chăm sóc ấy tốt, để ấy bị ức hiếp.”
…
Tôi cảm thấy mũi mình hơi cay cay nhưng giả vờ như thèm để ý.
“Ba, mẹ, con mệt rồi. Chúng con ngủ trước đây. Viên Lãng!”
Tôi đóng cửa phòng ngủ, ấn khóa, nằm xuống giường, ôm chầm lấy Viên Lãng hỏi: “ xấu gì em với ba vậy?”
“ em ăn hiếp …”
“Còn học cách tố cáo em.”
“Em ăn hiếp cả ngày. Bây giờ còn véo đùi đó.”
“Ai véo?Cơ bắp cứng thế này, ai véo cho nó di chuyển được chứ?”
“Ái, em véo cái thôi, sờ loạn đâu đó?”
“Ai rảnh mà sờ ?Xúc cảm khi sờ vào đồ ngủ tơ tằm em mới mua tốt.”
“Em sờ đồ ngủ nhưng đừng sờ tới vị trí mẫn cảm đó.”
“A… ra chỗ này là vị trí mẫn cảm. Lại đây, để em tham quan chút…”
…
“Đồng chí Viên Lãng, phải phối hợp với em trong đơn vị làm nhiệm vụ, tay để đàng hoàng đầu.”
…
“Chao ôi, Viên Lãng, thành nha., vết sẹo này là sao?”
“Lăn từ núi xuống, bị cành cây quẹt vào.”
“Cành cây mà có thể quẹt vào đây à? chắc chắn phải là do bạn hoặc bạn trai trước để lại đấy chứ?”
“Thứ nhất, trước đây chưa hề có bạn , cũng có bạn trai; thứ hai, đồng chí Dư Bội, bắt đầu phản công!”
…
“ chút, ba mẹ nghe thấy bây giờ.”
“Ai bảo em thở to như thế?Miễn là em đừng lên tiếng có ai nghe thấy.”
…
“Hành quân cấp tốc năm mươi ki lô mét cũng mệt thế này.”
“À… vậy ngủ .”
“Đồng chí Dư Bội, nhiệm vụ cách mạng trong lúc nguy cấp, em thể nằm vật xuống, mặc kệ tất cả như thế.”
…
Last edited by a moderator: 7/11/14
Trâu và linhdiep17 thích bài này.