1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho Viên Lãng - Tả Trứ Ngoạn Đích (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69. mùa xuân mỗi năm vừa mới đến


      Tôi nghĩ tới tôi gặp phải người kia. Sau khi tôi ở trong thẩm mỹ viện bảo dưỡng đầu tóc giữ lại hai năm thẳng tới eo của mình uốn thành hơi xoăn, tôi hài lòng nhìn gương hoa lệ lộng lẫy vung cái, thấy người vừa mới vào cửa.


      “TIểu Nguỵ!” Tôi gào lên tiếng. Bóng dáng mập mạp kia khẽ rung rẩy.


      Có quỷ! Tuyết đối có quỷ! Đây là biểu làm việc trái lương tâm.


      “Được nha cậu, còn trốn?” Tôi đứng dậy muốn bắt ấy, nhà tạo mẫu tóc đè tôi lại: “Còn chưa có xong.” Xịt keo. dieenddafnleequysddoon


      Tiểu Nguỵ cười ha ha cứng nhắc quay lại: “Cậu cũng tới làm tóc à?”


      Cũng? Chỗ thẩm mỹ viện này cũng vì tôi hạ được quyết tâm lớn mới đến, tay nghề tuyệt đối tốt, người bình thường làm tóc xong đều trở thành minh tinh, thu lệ phí tuyệt đối đắc, tiền nào của nấy. Tiểu Nguỵ sẵn lòng tới nơi này? Hừ hừ …


      Lúc tôi chuẩn bị hừ giọng mũi, thấy bên cạnh ấy còn có người. người đàn ông, người đàn ông tuổi còn trẻ, người đàn ông trẻ tuổi rất thân mật với ấy.


      Lúc này trong tiệm có bao nhiêu khách hàng, Tiểu Nguỵ gội đầu, đến ngồi ghế dựa bên cạnh tôi.


      Tôi mắt lé liếc nàng: “ hào phóng nha, dù thế nào, lần sau quyên góp cho thư viện kia của chúng tớ hơn hai quyển sách .”


      Tiểu Nguỵ xấu hổ: “Quyên, chẳng qua tớ hy sinh tiền ảnh cưới, dù sao hôm nay nhà của chúng tớ chụp ảnh kia ngắm nhìn hao tài tốn của, bằng quyên cho công trình hy vọng.”


      Tôi nhìn ấy: “Thứ gì? Ảnh cưới?”


      Tiểu Nguỵ cười đến sáng lạn như hoa ấy, là loại tươi cười mà tôi chưa từng gặp qua, giống như hoà tan băng tuyết, hoa xuân nở khắp nơi.


      “Tớ và Kim nhi, tháng sau kết hôn, vốn muốn là làm tóc xong thông báo cho cậu.”


      “Đợi chút, vậy chồng cậu đó, gọi là gì?” Vậy phải tôi biết bạn trai của Tiểu Nguỵ.


      Tiểu Nguỵ hơi lúng túng: “Lần trước đó, lần trước ấy chia tay rồi, nửa năm trước chia tay rồi. Kim nhi…” Phía sau đó cuối kéo đựơc ngọt ngào, toàn thân tôi vô duyên vô cớ nổi lên da gà.


      Người đàn ông tới, có lẽ cao xấp xỉ với Cao Thành, cười đến mặt mày cong cong, có loại cảm giác làm cho người ta thấy rất thoải mái.


      “Xin chào, tôi là Sử Kim.”


      “Xin chào, tôi là Dư Bội, bạn học của Tiểu Nguỵ.”


      Ánh mắt tôi ngoảnh lại, Tiểu Nguỵ thẳng thắn: “Cuối năm trước đơn vị chúng ta phải tổ chức du lịch sao? Kim nhi là bên cơ quan du lịch kia, sau đó biết, sau đó cái gì đó rồi.”


      “Cái gì nha? cái gì vậy nha?” Tôi cố ý hỏi. Nhà tạo mẫu tóc mím môi cười.


      “Ôi chao, tớ vừa ý ấy, còn có cái gì nha?” Tiểu Ngụy nóng nảy.


      Sử Kim ở bên mỉm cười, tiếp lời : “Duyên phận, chúng tôi mới quen thân, hôm nay định chụp hai tấm hình, dùng lúc kết hôn.”


      Tôi hạ ghế dựa: “Các cậu muốn kết hôn rồi hả?”


      .”


      chụp ảnh cưới?”


      “Thu Nhi cảm thấy rất lãng phí, tôi cũng cảm thấy ý nghĩa.”


      Đừng , Tiểu Ngụy làm tóc xong, là bỗng nhiên thêm vài phần kiều mị. Đắt là rất có lý.


      chuyện lát, tôi nhìn bộ dáng hai người ngọt ngọt ngào ngào, mình giống như cái bóng đèn cỡ lớn, vì vậy trước.


      Tiểu Nguỵ thành hôn xong Cáp Nhĩ Tân với Sử Kim, trước hôn lễ mấy người chị em tập họp chỗ tổ chức tiệc chia tay cuộc sống độc thân cho ấy.


      “Thu nhi, tớ tới đây, cậu lại phải rồi.” Tôi uống rượu thở dài.


      “Bội Bội, tớ là thân bất do kỷ (việc theo ý muốn của mình).” Tiểu Nguỵ làm bộ tội đáng thương.


      “Thôi , cậu coi ấy cười đến miệng toét đến cái ót rồi.” Tiểu Tưởng đúng là ngay thẳng như vậy.


      “Tớ làm sao cậu dụ dỗ gia đình Sử Kim? Nghe ấy cũng là xuất ngũ ở quân khu bên này sao?”


      “Dụ dỗ cái gì? Đó là chúng tớ hấp dẫn lẫn nhau. Hai năm trước phải ấy mới xuất ngũ ư, tớ nghe ấy rât thân thiết bên này rồi.”


      “Được rồi đựơc rồi, ấy ngừng giả khẩu Đông Bắc.” Tôi và Tiểu Tương cạn ly.


      “Tớ chỉ xúc động, cậu cũng là tham gia quân ngũ, Kim nhi chúng tớ đáng như vậy?” Tiểu Ngụy cảm thán.


      Tôi ngắm nhìn bốn phía, chỉ mình tôi là gia đình quân nhân: “Cậu lấy ai làm so sánh? Tớ bóp chết cậu tớ.”


      “Ôi, hình như Cao Thành cũng là bộ đội thiết giáp? Chúng tớ hôm này cũng thế.”


      chừng bọn họ biết.” Tiểu Tưởng chắc chắn.


      Tiểu Tưởng đúng . Ngày hôn lễ đó Sử Kim và Cao Thành ôm ấp ở chỗ cứ như em xa cách tám đời, Cao Thành vỗ lưng chú rể, vỗ đến ầm ầm.


      “Cậu này đựơc, kết hôn…”


      Tôi cảm thấy Cao Thành đựơc là vì nữa cậu ấy muốn khóc. Đây là người cảm tính! Rất giống với Viên Lãng nhà tôi rồi. Quay đầu lại, Tiểu Hứa chính là cùng Viên Lãng chuyện cũ của lớp trưởng bọn họ. Tình cảm đều là người quen, nước phù sa để chảy ra ruộng người ngoài, buốn bán lời.


      Lại người bạn kết hôn, điều này chúng ta dần rời xa tuổi trẻ, chúng ta đều đẽ trưởng thành, có thể vì xã hội này gánh vác lên đáp lại hết sức trách nhiệm.


      Tiểu Nguỵ hơi mập mặc áo cưới, bên cạnh Sử Kim ý cười nhàng, đáy mắt lộ ra thỏa mãn và thoải mái. Đây là cuộc sống của người bình thường, nhạt nhẽo mà hạnh phúc.


      Bởi vì nhà của Sử Kim có ở vùng này, đặt trước phòng tân hôn ở khách sạn, cho nên vụ nháo động phòng này liền bỏ bớt ít trò.


      Đêm khuya, đường về nhà, Viên Lãng về việc ấy từng gặp Sử Kim.


      từng gặp? Ở đâu?”

      “Năm đó, diễn tập đối kháng, chính là ở đoàn trước kia của Cao Thành, lúc ấy còn là liên trưởng.”


      phải bị Hứa Tam bắt làm tù binh sao, khi đó Sử Kim là lớp trưởng Tam Đa.” Viên Lãng cúi đầu tự giễu cười cười.


      “A…, là ấy à.”


      Qua lại giữa chúng tôi có rất nhiều người xuất lại biến mất, có người biến mất lại xuất , chính là như ngày đêm tuần hoàn, chỉ là bạn biết kế tiếp xuất chính là người nào.


      Viên Lãng lấy tay khoác lên vai tôi, thuận tay xoa hai cái tóc tôi. Ôm chầm , cúi đầu ở bên tai tôi khe khẽ: “Vợ xinh đẹp.” Tôi vậy mà giống như hạnh phúc đến im lặng.


      ngang qua chợ đêm, thấy đám choai choai uống rượu, có người say đến ngồi phịch ở mặt đất, ở bên cạnh dìu cậu ta.


      Sau đó qua, tôi với Viên Lãng: “Cần gì chứ, còn nhiều thời gian, ít tuổi như vậy uống rượu cái gì, tổn hại cơ quan, ảnh hưởng dậy .”


      Viên Lãng nhìn tôi: “Em biết xấu hổ mà đến người khác sao, lần đó là ai uống rượu để cho đón.”


      “Đó là công việc của em cần, lại em là sau khi trưởng thành, bộ phân cơ thể gì gì đó đều trưởng thành hoàn thiện mới uống.” Tại sao tôi chuyện dùng tới não? đời có bán thuốc hối hận ?


      Ánh mắt Viên Lãng ở trong cảnh đêm đặc biệt mị hoặc, tiếng trầm thấp cứ như là mời mọc: “ chứng nhận, em trưởng thành hoàn thiện rồi.”


      Người xấu! Người xấu! Người xấu! Nếu phải ở đường cái, tôi thế nào cũng phải trừng trị ấy tốt phen, cho ấy biết trêu chọc vợ cũng là phải ngồi tù!


      ngang qua siêu thị buôn bán 24 giờ. Kéo Viên Lãng vào mua chục tất vải kiểu nam, cửa hàng tổ chức hoạt động, tặng đôi kiểu nữ.


      Viên Lãng đặc biệt tốn tất (Vớ), , cái tật xấu này trước khi cưới có lẽ là tất cả đều để ý. ấy là mồ hôi chân, thường xuyên phải đổi tất sạch và đệm giày sạch , tôi từng hay mua than cây trúc và dụng cụ làm giầy, chính là vì làm giầy cho ấy.


      Tục ngữ thường đàn ông thúi, thực ra tôi cảm thấy nhất định có quan hệ với phụ nữ đủ chịu khó trong nhà. Khi ấy còn độc thân, vậy dính dáng tới bạn, khi ấy bị bạn thu mua, bạn chính là phải chịu trách nhiệm với ăn, mặc, ở, lại của ấy.


      Viên Lãng là người rất chú ý hình tượng bản thân, hễ về nhà, 89% là tắm rửa thay đổi quần áo ở trụ sở mới trở về, cho nên Viên Lãng trong ấn tượng lưu lại luôn luôn nhàng khoan khoái sạch tiện lợi gọn gàng, mang theo hơi thở hoa cỏ trong lành.


      Bởi vì chồng nhà mình là loại người rất vui tai vui mắt, làm cho tôi thể chịu khó, quần áo bẩn trong nhà tuỳ đổi tuỳ tắm, sàn gỗ được đánh bóng bất cứ lúc nào, tháng phải mời công ty quản lý gia đình tới vệ sinh lần cửa sổ trần nhà gì gì đó. Tôi vốn có suy nghĩ, khi nào tôi có thể chịu khó như vậy, cũng có thể lười biếng chút, cũng có thể để ý hình tượng mặc lôi thôi chút. Mỗi khi nghĩ như vậy, tôi lại khinh bỉ chính mình, muốn biến thành phụ nữ lớn tuổi có chồng lười biếng rồi.


      Tự nhiên Viên Lãng biết những suy nghĩ này của tôi, ấy ngây người ở bộ đội hơn mười năm, quen chặt chẽ cẩn thận rồi. Lúc trước khi chúng tôi còn “Ở riêng”, chính là lúc còn có cùng đắp chăn lớn giường, buổi sáng ấy ngủ dậy thuận tay gấp chăn của tôi và của ấy xếp thành khối vuông vức, đánh răng xong sắp xếp hai cái ly súc miệng và hai cái bàn chải đánh răng, cán bàn chải đánh răng cùng hướng về hướng, khăn rửa mặt treo thánh dài ngắn giống nhau, phía trong tủ quần áo ngay ngắn chỉnh tề, sắp xếp theo thứ tự xuân hạ thu đông. Đương nhiên, đó quyết định bởi ở tại lúc đó ấy vốn tới vài bộ quần áo thường, mà tôi, xấu hổ mà , quần áo của tôi cần mua cái tủ treo quần áo lớn tới sắp xếp nữa, bây giờ cái này nhét được. May mà chất lượng quần áo của tôi cũng tồi, cần ủi, giũ cái là được. Nhưng quần áo thường gì gì đó của Viên Lãng, tôi quên là phải ủi cho phẳng phiu, quần quân đội phải ủi ra li quần. Lặng lẽ , mặc như vậy lên người vóc dáng có vẻ cao chút.


      Có đôi khi đoán mò, nếu Viên Lãng tiếp tục mặc quân trang, vậy là cái dạng gì? Tôi khổ cực suy nghĩ, tưởng tượng ra cái cảnh tượng kia.

      Viên Lãng nhìn tôi mua đôi tất cũng có thể mua đến tinh thần tan rã, nhàng vỗ vỗ mặt tôi: “Nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến hồn bay lên trời.”


      Tôi hoàn hồn, thấy là ấy, liền bẹp miệng: “Chồng, em …”


      Viên Lãng bị tôi xảy ra bất ngờ bày tỏ làm cho lờ mờ, cười : “Đây là chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên nghĩ đến cái này?” Tay lại có rời khỏi gương mặt tôi, tôi nghiêng đầu cọ xát, bàn tay khô ráo, ấm áp dày đầy cảm giác.


      Hàng cây ven đường bắt đầu phun ra bào tử mầm cây nho , loáng thoáng màu xanh lá cây mới, lập xuân qua chính là mùa xuân chính thức tới đây, tay tôi xách túi, tay nắm tay của Viên Lãng, hướng về nơi màn trời xa xanh thẫm từ từ tới, nghĩ rằng: Mùa xuân, mùa thích hợp đương!
      Last edited by a moderator: 7/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70. mùa hoa nở


      Ngày nghỉ tổ của Thanh Nhan và Cao Thành để xem Kiền nhi con trai bảo bối của tôi. Thằng bé kia học chuyện, lóng ngóng, mồm miệng , ngọt ngào thơ ngây bảo tôi: “Cha…cha…”


      Tôi vui chết đựơc, lấy tiền ra: “Con trai, lấy mua kẹo ăn.”


      Cao Thành tới ngăn cản: “Cái này cần đâu.”


      Tôi dạy bảo cậu ấy: “Đây là tập quán, nhất định phải.”


      Viên Lãng giúp Thanh Nhan băm nhân sủi cảo: “Cao Thành, cho cầm cứ cầm, quê nhà Dư Bội bên kia nhiều tập quán lắm, từ từ cậu nhận thức thôi.”


      Thằng bé chơi hồi ngủ, bốn người đúng lúc vừa làm sủi cảo vừa yên tĩnh chuyện lát.


      ra loại vợ chồng trẻ tuổi này giống như Thanh Nhan bọn họ là mệt nhất, phải làm việc lại muốn có con, hai bên quan tâm, may mà nhà mẹ chồng có bảo mẫu, hai vợ chồng chỉ đón con về nhà ở cả đêm vào ngày nghỉ, chung là nghiệp gia đình cả hai bài trừ lẫn nhau.


      Tôi cán bột đựơc, làm sủi cảo lợi hại.


      bắt sủi cảo, nhớ tới cái tấu *, tự mình cười ngây ngô. Tấu đó là loại ra bốn cái có hại lúc bà làm sủi cảo, vừa gói vừa hát: Muỗi và ruồi bọ, đó đều là loài sâu hại người, tôi bắt được con (hướng tới vỏ sủi cảo giả bộ làm nhân bánh), bóp chết con này ( tay dùng sức cái, bao bọc cái) … Bắt được cái … Bóp chết con (lại bao bọc cái)…


      *: loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu vui, hỏi đáp hài hước hoặc , hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.


      Sủi cảo đó ai dám ăn, buồn cười chết tôi rồi.


      Bản thân tôi vui sướng ha ha, Viên Lãng coi dáng vẻ đó của tôi ngốc như vậy, cũng cười, cười tươi cứ như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, dịu dàng và rực rỡ.


      Thanh Nhan chuyện phiếm cùng tôi: “Mấy ngày này QQ cũ của tớ có người lạ cầu thêm mình, dùng nữ sinh mà hình chân dung chính là nam cầu thêm, thay đổi hình nam sinh là nữ cầu thêm, quá đáng ghét rồi.”


      “Đó là người cậu có duyên tốt.”

      “Có người trò chuyện cũng nổi hứng trò chuyện, có người quá thấp kém.”


      Tôi nhớ tới chuyện: “Hai ngày trước QQ đó của tớ mới là lạ, có số muốn thêm tớ, là đàn ông, là người tớ quen, để tớ đoán. Tớ và chuyện cả buổi cũng đoán ra là ai, chuyện còn rất có ý, tớ nghĩ ra có người như vậy trong những người quen.”


      Thanh Nhan nghĩ giúp tôi, tìm những người đàn ông biết gom tới kéo lui, vẫn tìm ra.


      “Chẳng qua người này đúng là có phần đáng ghét, vài câu liền ném bốp cành hoa hồng tới đây, lại vài câu liền ném cái hôn gió qua đây …” Tôi và Thanh Nhan cứ thế xong, hoàn toàn thấy sắc mặt của hai vị đồng bào nam bên cạnh.


      Viên Lãng với Cao Thành: “Cao Thành, trở về mạng quân đội, tôi Q .”


      Cao Thành: “Kia nào có thời gian rỗi, cả ngày trong doanh của tôi nhiều chuyện như vậy.”


      Viên Lãng: “Phó doanh trưởng Cao đừng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm chứ, vậy tôi phải là ngày gặp như cách ba thu .”


      Vẻ mặt Cao Thành biểu cảm mờ ám thô bỉ: “Cái gì cách ba thu? ít buồn nôn giùm tôi, dừng lại thậm chí sủi cảo tôi ăn vô rồi.”


      Viên Lãng lấy tay đẩy cái: “Sủi cảo vẫn phải ăn, 80 cái này, tôi cố ý gói cho , mọi người trưởng thành tốt.”


      Cao Thành vừa thấy: “Tôi ăn nhiều nhất 60.”


      “Phó doanh trưởng Cao đừng khách sáo, cùng đến cũng như nhà mình…”


      “Tôi với là lão già sắp chết còn khách sáo cái gì, đây vốn là nhà của tôi…”


      Tôi nhìn Viên Lãng đùa giỡn được phó doanh trưởng Cao rất vui vẻ, tiếp tục chuyện với Thanh Nhan. chuyện tới thức ăn của doanh trại sư đoàn điều tra.


      Thanh Nhan: “Nhà ăn đó của Cao thành cũng tệ lắm, mùi vị rất tốt, liên hoan người nhà lần trước thêm món ăn, phần thịt kho tàu kia lớn như vậy, chỉ có 8 đồng tiền.”


      “Đó là chi phí quân của bọn họ chi, chi ngoài định mức thu về giá thành là được, lại có tiền lãi, đương nhiên rẻ.” Tôi nghĩ muốn thêm vào trong sủi cảo chút thứ khác.


      “Nhà ăn ở trụ sở của Viên Lãng họ mới tốt, vừa đến chủ nhật các em trong đội làm bừa đánh bài, để cho Viên Lãng mời khách, về điểm thuốc lá tiền bạc này ấy hoàn toàn thất bại bên trong rồi, tôi nghĩ cũng tốt, chỉ cần ấy vui vẻ.”


      Nước trong nồi sôi, Cao Thành bỏ sủi cảo vào, ở bên kia người Viên Lãng tiếp tục siêng năng gói.


      Tôi vào phòng bếp cầm chút đồ ra ngoài. Đồ vật ở nhà Thanh Nhan để chỗ nào tôi rất ràng.


      Dùng phương pháp kẹp lông mi sắc nét bắt bốn cái sủi cảo đặc biệt, cái bỏ vào trong nồi rồi.


      bao lâu sủi cảo ra nồi rồi. Tôi vớt bốn cái lông mi kia ra ngoài, mỗi người cái. Về sau càng vớt phát có mấy cái hình tam giác, tôi do dự gắp cái nếm thử. Ngọt ngọt, hơi chua, là quả táo.


      Tôi nghi ngờ, bên kia Thanh Nhan kêu: “Ồ, trong sủi cảo này sao có hoa sinh?”


      Tôi vui vẻ: “Tớ gói, Quả trường sinh, đồ may mắn.”


      “Nhân quả táo này ai gói?” Cao Thành ăn cái.


      Viên Lãng thừa nhận: “Tôi gói, truyền thống trong đội, bình an.”


      Tôi nhìn ấy cái, đúng lúc ấy cũng nhìn qua. Sống lâu trăm tuổi, bình an hạnh phúc, đây là tâm nguyện của chúng tôi.


      Sau khi ăn xong Thanh Nhan ngâm trà Bát Bảo, có sẵn, bao bao rất tiện, chính là uống lịch , pha hai lần nước nhạt, giống như cà phê pha sẵn. Tôi uống chén của mình, quay đầu lấy táo đỏ trong chén kia của Viên Lãng ra cho vào miệng của mình.


      Thanh Nhan có theo đuổi với trà, chỉ cần là ngâm ra đẹp thích, thường thường mua chút nụ hoa hồng này cúc trắng Hàng Châu này gì gì đó cho vào trong chén ngâm. Chính là cá nhân tôi mà , lá trà cho dù tốt cũng là dùng để uống, công dụng tốt nhất chính là giải khát, tiếp theo mới là dưỡng thân (rèn luyện bồi dưỡng phẩm chất), văn hoá cùng với vân vân.


      Thanh Nhan: “Cao Thành uống trà xanh, chiến đấu cả ngày ngâm xe cũng phát bực, ra tớ cảm thấy uống trà xanh còn bằng uống Bàn Đại Hải (cây/ quả lười ươi).”


      “Nếu tớ tìm bạn bào chế chút trà trơn cổ họng , cổ họng kia của Viên Lãng cũng quá sức.”


      “Cổ họng kia của là có từ tính.” Viên Lãng từ bên cạnh qua.


      Tôi ném cho ấy cái liếc mắt: “Phụ nữ chuyện, đàn ông ít chen vào.” tới lui, về sau tôi vẫn bào chế bao lớn trà trơn cổ họng giao cho Tề Hoàn, vì thế trong ly giữ nhiệt dã chiến của Viên Lãng đều thường xuyên tràn đầy Trà Hương. Thái Đao làm việc tôi yên tâm, nhưng cho cùng, vẫn là nghiệt kia của nhà mình chọc người thương .


      Thanh Nhan rất có thái độ đối với cái sẹo kia mặt Cao Thành, lấy kem tẩy sẹo vừa mới mua nghiên cứu với tôi. Hai chúng tôi đầu chạm đầu nghiên cứu lâu, cảm thấy thể tuỳ tiện bôi lên mặt Cao Thành, loại chuyện mặt phải cẩn thận, sau đó nhất trí quyết định trước dùng Viên Lãng làm thí nghiệm, dù sao sẹo của ấy đều ở người, nhìn thấy.


      Ở nhiều năm sau đó tôi tổng kết: Hôn nhân, chính là có con cái lúc đó dọn dẹp chồng, có con sau đó dọn dẹp con. Ừ, việc này có ý nghĩa!


      Chơi đến tối, về nhà tắm rửa xong tôi liền đè Viên Lãng ở giường thí nghiệm kem tẩy sẹo, người này phát tôi bụng dạ khó lường liền bắt đầu vùng vẫy, tay chân giãy giụa như con cá lớn, trơn tuột.


      Tôi dùng cả tay chân tám tay tám chân đàn áp, chợt nghe Viên Lãng kêu to: “Em bôi thứ gì người vậy?” Tôi trả lời, trước vội vàng bôi lưng xong, lại lật ấy qua, bôi mặt trước.


      Viên Lãng giương mắt lên, thấy thuốc mỡ tay tôi, thở dài hơi, cười: “Thứ đó vô dụng.”


      Tôi nghi ngờ nhìn ấy: “Hả?”


      “Tế bào da tổn thương vĩnh viễn, làm sao chưa từng dùng, nhiều nhất làm cho sắc tố trở nên nhạt chút.” Hai tay Viên Lãng kê ở sau ót, thay đổi tư thế thoải mái.


      Tôi nhìn chút kem tẩy sẹo cho tôi hy vọng lớn, lại nghi ngờ nhìn Viên Lãng chút, người này lại A tôi đây mà?


      Viên Lãng nhận lấy nhìn : “Thành phần: cây phụ tử … Lấy độc trị độc.” Phụ tử có độc, cái này tôi cũng biết .


      vô dụng à?” Tôi tiếc nuối. Viên Lãng gật đầu khẳng định.


      “Quyết định như vậy thôi, dù sao mặt chồng em lại có sẹo.” Tôi cất kỹ thuốc mỡ, đặt vào trong ngăn tủ bên giường.


      đại lão gia như Cao Thành vậy, có mấy vết sẹo phải rất ngầu sao?” Viên Lãng cười.


      Tôi nằm xuống, đầu gối lên bụng Viên Lãng, nghe thấy thanh thầm trong ổ bụng, tôi xem xét: “Ừ, hệ tiêu hoá của chồng rất khỏe mạnh.”


      trao đổi chất cũng tồi…” Tôi thích cảm nhận làn da này, có thể cảm giác được hình dạng và sức sống của bắp thịt.


      Viên Lãng nhắm mắt lại theo chân tôi mò xuống dưới, tê tê, ngược lại ngứa đến mức tôi hít hơi khí lạnh.


      “Cơ bắp cẳng chân căng thẳng … Ít mang giày cao gót chút, phù hợp quy luật tự nhiên.” Viên Lãng .


      “Đó là nghề nghiệp của em cần.” Tôi nhắm mắt lại cọ xát.


      “Còn mang giày cao gót mười phân, giả mạo 1m73, em có mệt hay …” Viên Lãng cũng sắp ngủ thiếp .


      Lời này thế nào nghe qua như vậy… Như vậy… Tôi chợt mở mắt ra, 1m73? Tôi chỉ qua với người!


      Tôi chợt thoáng cái ngồi dậy, trừng mắt ấy, run run rẩy rẩy chi vào ấy: “, là … là kỵ sĩ đoàn trưởng?!”


      Viên Lãng cười đến cả người run rẩy lộn xộn, chặn ngang ôm tôi qua đè ở dưới người, cười đến thần bí lại khiêm tốn: “Gặp mặt bạn mạng của em , mùa hoa nở…”


      Tên mạng (nick name) mùa hoa nở tôi đối phó nụ hôn nồng nhiệt mạnh mẽ, rảnh trả lời…


      Sau đó xong xuôi tôi hừ ấy: “Ở bộ đội tuân theo quy định lên mạng ha, đội trưởng Viên.”


      Viên Lãng xoay người để lại cho tôi phía sau lưng to lớn: “Ai lên ở bộ đội.”


      “Vậy lên ở đâu?” “Nhà Tề Hoàn.” “Làm sao mà biết số QQ của em?” “Bí mật quân .”
      Last edited by a moderator: 7/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 71. là tình hoàn mỹ của em

      Tiểu Tần từ chức rồi. Hôm đó tôi mới ăn cơm xong từ phòng ăn trở về văn phòng, liền nghe tin tức này. Xã hội thương mại, người người ở là rất bình thường, tôi lo lắng bộ phận muốn tổ chức làm PARTY đưa tiễn cho Tiểu Tần hay , buổi chiều Tiểu Tần làm thủ tục xong xuôi tới tìm tôi.

      “Em rời khỏi, tan tầm cùng nhau ăn bữa cơm đựơc ?” Tiểu Tân . Tôi nên lời ánh mắt đó là vị gì đây, giống như cái đầm suối sâu, sóng nước chẳng xao.

      “Được, chị hẹn bọn Tiểu Lý lên …” Tôi lấy điện thoại nội bộ, Tiểu Tần ngăn cản tôi: “Chỉ hai chúng ta.”

      Tôi nhìn cậu ấy, tay từ từ tách khỏi điện thoại: “Được rồi.”

      Nhà hàng Tây, beefsteak(bít tết) hơn 300 người khách. Tôi đáng, Tiểu Tần : “Chị, để cho em xa xỉ lần.”

      Tiểu Tần viết ra chút nhạc khúc, tiếng piano tao nhã vang lên.

      “Chị, em vẫn muốn mấy câu, nhưng chị vẫn cho em cơ hội này.” Tôi thể cho cậu ấy cơ hội này.

      “Lần sinh nhật đó của chị, ra phải em muốn khác, em chỉ muốn em rất thích chị, mỗi ngày ở bộ phận bảo an thấy có phiếu của chị, em thấy vui vẻ, trong lòng đặc biệt, đặc biệt EXCITED… xin lỗi, em biết chị thích người khác tiếng pha lẫn Trung .”

      Canh đuôi bò toả ra hơi nóng, Tiểu Tần xoa xoa mắt: “Trước kia em vẫn đeo kính, về sau nghe chị thích đàn ông đeo kính, em đổi thành kính sát tròng, ngại quá, có chút dị ứng.”

      “Ai chị thích đàn ông đeo kính?” Tôi thấy có chút thể tưởng tượng nổi.

      Tiểu Tần trả lời: “Chị đối với người nào cũng đều tốt, lúc trước khi chị mới tới nơi này, lần đầu tiên gặp mặt chị cười với em, cười đến trong lòng em ấm áp, vô cùng thoải mái. Lúc ấy em nghĩ, ra thế giới này còn có người phụ nữ như vậy, em thích chị. , trước kia em từng có bạn , tuổi tác hơn so với em, cả ngày đều tức giận, hẹn hò đến muộn cũng tức giận, mặc quần áo ấy mua cũng tức giận, xem phim bức ảnh của phim ấy thích bị lấy xuống cũng tức giận, em chịu nổi loại tính tình này. Cho nên em thích chị, nhưng sau đó em phát chị gặp ai đều cười tít mắt, chị đều có lời nặng với ai, với ai đều hoà thuận như vậy, làm chuyện gì đều có chừng mực như vậy, chưa bao giờ trực tiếp từ chối người khác.”

      Tiểu Tần dùng loại ánh mắt rất bị thương nhìn tôi: “Chị, trong lòng chị vốn có chúng em, chưa từng có. Trong lòng chị vốn coi chúng em là bạn bè của chị, chị chuyện phiếm cùng chúng em, cùng chúng em uống rượu ăn cơm, nhưng chị chưa từng để người khác qua nhà chị, chị vốn cho chúng em biết cuộc sống của chị, trong thế giới của chị có chúng em, chị chính là loại mọi người thường này, dạng quý tộc lạnh nhạt.”

      Tôi xét lại mình, chính mình là người dối trá như vậy sao?

      “Chị, chị có thể đừng giả dối như vậy ? Chị có thể mở miệng câu, Tiểu Tần chị thích em, em có cơ hội… ?”

      Tôi muốn cậu ấy uống rượu, nhưng cậu ấy vốn uống rượu.

      Tiểu Tần giải thích tôi tổn thương tâm hồn của cậu ấy, thăm dò của cậu ấy đối với tình cảm tuyệt vọng. Tôi nghe, nghe người khác phân tích bản thân. , tôi thà rằng người khác ở trước mặt chỉ trích tôi, cũng tốt hơn ở phía sau người.

      Bít tết nguội lạnh , Tiểu Tần vốn là phải vì ăn cơm mà đến, tôi ăn vô nữa.

      “Chị, trong nhà sắp xếp giúp em, tuần sau New Zealand. Trước khi em muốn tặng chị thứ.” Tiểu Tần lấy thứ đó ra. Túi GUCCI nữ!

      “Tiểu Tần…” Tôi mở miệng, chuẩn bị tìm từ.

      “Dư Bội chị có thể thành lần hay ? Em biết chị thích, chị nỡ mua mà thôi, chị coi như cho em giữ lại nhớ nhung đựơc ? Cho cuộc đời của em giữ lại kỷ niệm đựơc ?” Tiểu Tần có chút kích động.

      đến trình độ này, cám ơn càng dối trá, tôi nhận lấy túi: “Ngày nào ? Chị tiễn em.”

      “Lời em nặng nề, chị đừng để ý.”

      “Lần sau trở về, tới nhà của chị chơi .” [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :