1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho Viên Lãng - Tả Trứ Ngoạn Đích (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 64. Chuyện nhà

      Nếu như bạn đường, nghe bên cạnh có người lầm bầm lầu bầu, đổi lại lúc trước, tuyệt đối tinh thần người này có bệnh, nhưng đổi lại tại, chừng người này là dùng Bluetooth (tai nghe dây) nghe điện thoại.

      tai tôi cài bluetooth, dọc đường nấu cháo điện thoại từ siêu thị. Đúng là thuận tiện, hai tay xách đồ, ảnh hưởng miệng trao đổi.

      đường ngưng tụ chưa? Vậy cậu ấy còn chạy mô-tô ra ngoài?”

      tháng có thể chạy hơn 2000 đồng, tệ nha. Kiếm tiền cưới vợ? phải là lần trước gặp việc ấy chứ?” Cả người tôi nổi da gà rớt xuống. Năm đó em trai họ bà con xa 20 tuổi chọn bằng lòng đính hôn, xem ra năm nay muốn kết hôn. Nhà đàn ở nơi rất thôn dã, rất truyền thống, cũng có chịu qua giáo dục gì đó. Xem ra ở nhà , em trai họ này từng trải việc đời, nếu việc đời, chính là năm đó cậu ấy 17 tuổi làm công ở thành phố. thằng bé rất chịu khó, gom tiền làm công lại mua chiếc mô-tô cũ, chạy xe chợ đen, lại còn thu nhập tệ, chính là nguy hiểm, năm ngoái em chạy xe mô-tô phi pháp với cậu ấy xảy ra tai nạn xe cộ chết người, xe hàng lớn ép đầu tới lộn xộn.

      “Bảo cậu ấy chạy chậm chút, chú ý an toàn.” Tôi còn có thể cái gì, là chị họ bà con xa, ngay trong năm, tôi có thể làm cũng chỉ có những thứ này.

      Lại nhận cú điện thoại, tay bị túi siêu thị làm đau.

      Tôi xoay xoay đầu: “Ai vậy? Thanh Nhan?”

      “Cậu ở trước cửa nhà tớ? Tớ tới, xuống xách ít đồ giúp tôi chứ, tớ cũng sắp chết ở đường.”

      Tâm tình Tiểu Lâm tốt, giống với thời tiết, đen nghìn nghịt.

      Tôi mở ra trà bánh mới vừa mua: “ , cãi nhau với Cao Thành?”

      “Mình với ấy càng ngày càng tới mảnh.” Tiểu Lâm oán giận.

      “Cậu với ấy vốn là thể nào đến mảnh, trong lòng ấy kia trừ huấn luyện chính là binh lính của ấy, chỗ ấy so với Viên Lãng là được .”

      phải là cái này.”

      phải cái gì?”

      “Con trai học chuyện, ngày đó đột nhiên câu mẹ kiếp, hù dọa làm cho tớ bối rối.”

      Trà bánh trong miệng tôi thiếu chút nữa phun ra.

      “Tớ giơ tay liền cho con trai cái tát miệng, cậu đứa trẻ học lời lẽ bẩn thiểu có đáng đánh hay ?”

      “Đáng đánh!” Tôi gật đầu.

      “Nhưng Cao Thành biết tớ xuống tay quá nặng.” Tiểu Lâm tức giận muốn chết.

      “Có lúc cậu ra xuống tay rất là độc ác … Cứu mạng!” Tôi bị Tiểu Lâm bóp cổ đung đưa.

      “Tớ đánh nhàng.”

      “Vẫn chưa tới ba tuổi, hiểu chuyện.” Tôi khuyên giải.

      “Cái gì chứ, tới lúc đó vừa ra khỏi cửa gặp người khác, người ta còn tưởng rằng giáo dục nhà tớ có vấn đề, mình tớ mất mặt lên nổi.”

      “Đúng, phòng ngừa rắc rối có thể xuất .” Tôi là gió chiều nào theo chiều đó.

      “Nhưng Cao Thành bé trai thỉnh thoảng câu sao cả. Cậu ấy là Logic kiểu gì.” Ở trong phòng Tiểu Lâm càng càng tức.

      tại tớ và ấy nhắc tới giáo dục đứa trẻ liền cãi nhau, trước kia chúng mình phải như vậy.”

      Tôi gãi đầu: “Tớ chưa sinh đứa bé, tớ cũng hiểu giáo dục đứa trẻ này.”

      Tiểu Lâm giậm chân cái: “Ai nha chính là tớ tìm người phát oán trách, mấy ngày nay tớ buồn bực chết được.”

      “Vậy bây giờ?”

      “Bây giờ? đón con trai về nhà, tớ ném nó tới chỗ bà nội nó.” Bà chủ gia đình xót xa.

      ăn cơm?”

      “Lần sau .” Tiểu Lâm cũng giống như lúc ấy tới là người biến mất dấu vết.

      Tôi vỗ vỗ tay, dọn dẹp xong đồ, rửa tay.

      Tầng dưới tiếng động cơ xe hơi. Tốt, Viên Lãng lấy việc công làm việc tư, lái xe nhà nước về nhà.

      Ló đầu vừa nhìn, phải xe Viên Lãng, là hai người hàng xóm điên cuồng mua sắm trở về. Kia là mở tiềm tạp hóa, mua nhiều đồ như vậy.

      Từ ban công xuống, người tưởng tượng được xuất . Hơn nữa kế tiếp tôi hoàn toàn bị khống chế.

      “Chồng, làm cái gì ?” Tôi bị nhiệt tình của người này hù dọa bối rối.

      “Nhớ em!” quần áo người lộ ra bên ngoài lạnh như băng.

      “Em cũng nhớ …” Tôi bị đè ở cửa ban công hôn đến thất điên bát đảo.

      Hôm nay Viên Lãng cắn thuốc lắc đây là thế nào, giống lúc đầu Viên Lãng ấy bình tĩnh. Tôi tranh thủ vừa nâng tay, cứng rắn kéo đầu của ấy đến trước mắt, dùng phần vạn giây thời gian xem xét, là chông của mình, phải là người khác giả mạo.

      “Nhìn cái gì?” Viên Lãng thở hổn hển.

      “Quá gần, thấy ngài là ai."

      Tay lạnh như băng, đặc biệt là lúc sờ vào trong quần áo, da thịt nóng như lửa rùng mình ớn lạnh.

      đến nỗi chứ, tuần trước chưa từng trở về nhà sao?” Mặc kệ thế nào, chồng có tình cảm mãnh liệt đối với mình, vợ vẫn nên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhìn chút, bản thân vẫn có lực hấp dẫn chết người đối với người khác phái.

      Tôi phát bắt được thắt lưng bị kéo xuống: “Bây giờ là ban ngày.” Dùng ánh mắt cho ấy biết rèm cửa sổ còn có kéo.

      Viên Lãng ở bên tai tôi : “Vị trí này ai có thể nhìn thấy.” tay dùng sức, tôi liền đầu hàng.

      Nhìn, ấy nhớ tôi, ấy nhớ tới thể tự kiềm chế. Làm vợ lão A, tôi thể ngại ngùng, thể ngại ngùng.

      Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa đưa tay xuống dò tìm.

      tay sờ tới gì đó làm cho tôi cả kinh há to miệng: “Chồng thể nào?”

      Viên Lãng chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Cái gì , đó là điện thoại di động của .”

      “A?" Sờ nữa sờ, hình dáng giống nhau.



      Tôi nghĩ đến chuyện: “Chồng, em vẫn còn chưa tắm đâu.”

      Người kia như tên lắp vào cung rồi: “ quan tâm.”

      “Nhưng chồng cũng chưa có tắm, bác sĩ , các dễ dàng dính vi khuẩn hơn … A, chút!” người rịn ra mồ hôi cả người. còn kịp rồi.

      Tôi im lặng nhìn trời. Chồng là có tình cảm rất mãnh liệt, lần sau có thể đổi chỗ hay , ra cửa sổ quá cứng rắn, lưng đau quá, phía quần áo ngay ngắn, phía dưới gió mát vù vù, băng hỏa lưỡng trọng thiên. (chắc là hai tầng băng lửa)



      Tôi nhìn Viên Lãng dựa nghiêng ghế sô pha xả thở: “ , trong lòng có chuyện gì?” Rút khăn giấy lau sàn nhà bên cửa sổ. Rối tinh rối mù.

      “Đói bụng, muốn ăn cơm.” Rôt cuộc là ai bị cái gì vậy nha? Nên làm nũng phải là tôi chứ?

      Tới siêu thị mua tương xúc xích, nấu canh, cùng nhau ăn ấm áp hài hòa.

      Nhà là nơi người thả lỏng nhất, đặc biệt là lúc có tâm . Có người từng , người sau khi ăn bữa cơm no, vẻ mặt đó cũng giống nhau.

      Lúc này Viên Lãng rất thả lỏng, nhưng ánh mắt rất mệt mỏi, mệt mỏi tinh thần.

      “Đoạn thời gian trước trong đội xảy ra chuyện, lúc huấn luyện có đội viên bỗng nhiên phát sinh chảy máu não, chết.” Giọng Viên Lãng làm cho trong lòng tôi cảm thấy rất đau.

      phải là chiến đấu giảm quân số. Tuần này mực giải quyết chuyện này. Người sống sờ sờ đưa tới đây, mất ràng. Ăn như thế nào với gia đình người ta.”

      “Nếu như là hy sinh trong chiến đấu, ít nhất có thể , con trai nhà ngài là hùng chiến đấu, là tấm gương của chúng tôi, sau đó xin khen thưởng, cho người nhà an ủi.”

      “Vậy kết quả?” Tôi hỏi.

      “Kết quả gia đình thân thuộc được sắp xếp tại phòng tiếp khách, tiếp đãi ăn uống ngon miệng, chính ủy làm công tác, bồi thường hai mươi mấy vạn, lại đồng ý chi phí lên đại học em cậu ấy do đội gánh vác, lúc này mới xong.”

      “Để cho người sống cũng xem chút, đúng ?” Tôi cảm thấy xử lý chút chuyện ở đây xã hội với quân đội hiệu quả như nhau.

      “Cũng là để cho lòng mọi người thoải mái, an tâm ở bộ đội, mặc dù xảy ra chuyện gì, quốc gia giải quyết cho họ nỗi lo về sau.” Viên Lãng xoa chân mày của mình.

      “Nhưng trong lòng cực kỳ buồn phiền, cho nên muốn tìm người hạ hỏa.” Lúc tôi hiểu chậm rồi.

      biết em tốt với .” Viên Lãng vô sỉ, nhưng mà tôi thích, tôi thích tin nhiệm đối với tôi. (tín nhiệm=tin tưởng và giao nhiệm vụ cho)

      “Trước đây lúc chưa có em, trong lòng có chuyện tìm ai ?” Tôi muốn hiểu Viên Lãng trước đây.

      Lông mày Viên Lãng giương lên hướng về phía toi cười tiếng: “ tìm ai , kìm nén.”

      Tôi tới, nhìn ấy, cười: “Kìm nén? Chờ kìm nén sốt ruột thig tự mình giải quyết đúng ?” Nắm tay của ấy nhấc lên đặt tại vị trí quan trọng của ấy.

      Hai người cười lăn thành đoàn ở ghế sô pha.

      cho em điều buồn cười đây, Tam Nhi có bạn .” Viên Lãng giống như dâng vật quý.

      “Ai vậy? Trong nhà tìm cho?” Tôi xử lý tóc lăn rối.

      “Em biết. Cái phóng viên phỏng vấn em lần trước.”

      “A?” Cằm tôi rơi xuống đất.

      phải các là đơn vị bảo mật sao? Làm sao bọn họ liên lạc đến?”

      phải là Tam nhi ra ngoài mua đồ sao? Người này lại có thể choáng váng ở trong siêu thị rồi, gặp kia, nhận ra được, sau đó trò chuyện, lại sau đó hai người thành rồi. “Tam nhi là tấm quan tài bộ nhớ (?o? hiểu lắm, có ai biết chỉ giúp em), mỗi kiện mỗi người đều nhớ ràng.

      Tôi nhớ lại đó lơ mơ quên mang bút ghi .

      “Nơi khác?” thể thương cùng chỗ với trẻ tuổi.

      có hộ khẩu Bắc Kinh (sống và làm việc ở Bắc Kinh), bản thân và gia đình trong sạch, là người đơn giản, rất xứng đôi với Tam nhi.” tin tức tốt.

      Mỗi người đều có thể có lúc buồn bực, nhưng trong cuộc sống luôn là chuyện vui sướng chiếm đa số, giữ gìn chuyện vui vẻ, niêm phong chuyện vui vẻ. A, ngày vẫn tương đối tốt đẹp và tràn đầy hy vọng!

      “Viên Lãng, hỏi chuyện này.” Từ trong chăn tôi nhô đầu ra, hít thở.

      “Hỏi .” thanh Viên Lãng từ dưới chăn truyền đến, rầu rĩ.

      “Nếu như ở giường em gọi tên những người khác, làm sao?” Tôi nhẫn nhịn cười hỏi.

      “Cái gì?” Viên Lãng phen vén chăn lên chui ra.

      “Em gọi tên ai liền làm thịt người đó.” Viên Lãng giả dạng bộ mặt tôi là lưu manh tôi sợ nét mặt người nào.

      ? Vậy … Viên Lãng, Viên Lãng … làm thịt !” Tôi cười híp mắt nhìn ấy.

      Viên Lãng nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi: “Trước khi làm thịt , trước đó giải quyết xong em cái tinh gây họa này!” …

      Gió bấc mùa đông thổi qua, nhánh cây trơ trụi ngoài cửa sổ, có chim dừng chân, nếu có, cũng đỏ mặt bay thôi.
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65. Năm qua năm lại, hoa vẫn thế

      Buổi tối giao thừa, Viên Lãng ăn tết cùng đội viên ở trong đội, tôi trải qua tết lịch cùng các nhân viên ở trong khách sạn. Đổng Trưởng và thành viên Hội Đồng Quản Trị cũng nghiêm túc chuyện tham dự tiệc tối này, mời rượu với các nhân viên.

      Cấp cao tập đoàn lần lượt phân chia cho tất cả chi nhánh khu vực công ty ăn tết là quy củ từ trước, năm nay tới lượt khu vực này của chúng tôi. Các nhân viên tương đối phấn khởi, Đổng Trưởng của tập đoàn, bình thường vốn lộ mặt, cũng giống như nhân vật thần bí trong truyền thuyết. Liền có người trẻ tuổi to gan chạy lên mời rượu, Đổng Trưởng cũng cười tít mắt uống hơi cạn sạch. Tuy nhiên tôi cảm thấy người này luôn xoi mói ở trong cuộc họp, vẻ mặt tình bất định (tâm trạng khó đoán) nhìn bảng báo cáo tài vụ, nhưng dáng vẻ ông ta trước mặt người khác quả thực hiền lanh giống như Phật Di Lặc, diện mạo này dễ gần gũi.

      Tôi thầm bội phục, dù sao cũng là người từng trải nhiều năm, hơi thở toàn thân bắt bí phù hợp vừa vặn, thu vào phát ra tự nhiên, như cùng loại khí thế với Viên Lãng.

      Giống với Viên Lãng? Nhận thức này làm cho tôi lập tức cảm thấy hơi thân thiết với Đổng Trưởng.

      Theo quy định, buổi tối giao thừa là có thể đốt pháo hoa, vì thế công ty mua hộp pháo hoa lớn để cho nhân viên vui vẻ vui vẻ ở ngoài căn tin. Tiếng pháo kép nổ tung tanh tách ở giữa, nháy mắt trong khí tràn ngập nồng nặc sương khói, nhiều vụn giấy pháo rơi lả tả tung bay giữa trời.

      Tôi cười ha ha đứng ở bên xem nhóm trẻ vui đùa ầm ĩ, mấy chàng trai bộ phận hành lý chạy tới: “Dư tổng, cái này cho đốt, tịnh đế nở hoa.” (tịnh đế là hai hoa sen nở cùng đế)

      Tôi nhận lấy điếu thuốc trong tay bọn họ, đốt ngòi nổ, pháo hoa vèo thoát lên, ở trong màn đêm xanh đậm bùng nổ hai đóa pháo bông đẹp đẽ và rực rỡ.

      Đêm đông gió thổi qua, cũng như băng châm mặt, trong mắt lại nóng hầm hập. Chúng ta đều còn sống, chính mình bình yên trải qua cuộc sống, có cười đùa, có đau buồn, công việc chăm chỉ cuộc sống nghiêm túc, quan trọng nhất là, giờ phút này chúng ta cùng chỗ, lúc này cùng hít thở mang theo khí vui mừng sum họp. Tôi hít sâu hơi, người nhận ra thu nước mắt trong hốc mắt về, khe khẽ: “Viên Lãng, năm mới vui vẻ!”

      Lần đầu Viên Lãng trở về nhà, truyền cho tôi tinh thần, Sơ Tam chúng tôi mời khách.

      “Mời khách? Mời ai?” Tôi rất mờ mịt.

      “Ngày đó Sơ Tam giả sử toàn bộ người, số người tạm thời chưa xác định, khoảng hơn mười 20 người .” Viên Lãng suy nghĩ.

      “A, vậy em đặt trước phòng …” Tôi lấy điện thoại.

      cần, ở nhà là được rồi, náo nhiệt chứ sao.”

      “A …, vậy em chuẩn bị chút …” Chợt vừa nghĩ lại, đúng, làm sao suy nghĩ như thế thích hợp.

      “Viên Lãng, thành , tóm lại chuyện gì xảy ra, yên lành mời khách cái gì, còn phải ở nhà.” Tôi hỏi tới Viên Lãng.

      Viên Lãng giả vờ tập trung tinh thần quan sát trong chậu hoa bồn hoa: “A, lá cây mới dài ra rồi!” Giữa mùa đông lá có thể dài ra có quỷ rồi.

      Nhận thấy tôi nhìn chằm chằm ấy, ha ha vui lên: “ ra có chuyện gì xảy ra, chính là đặt em bị thua.”

      Tôi dám cam đoan lúc ấy hai mắt của mình lồi thậm chí lớn hơn so với sư tử bằng đá ở cửa công viên. dieenddafnleequysddoon

      “Vậy phải là đánh bài sao, mấy tên trẻ tuổi cùng nhau làm bậy, thua, đồng ý Sơ Tam mời bọn họ ăn cơm, còn phải là ở nhà, còn phải là tự tay em làm …” Viên Lãng hời hợt .

      Tôi gào khóc hu tiếng liền nhào tới: “Viên Lãng ông chồng lụn bại, bán vợ như vậy…”

      Sau khi làm cho người chịu thua kém này hung hăng đè ở ghế sô pha dạy bảo trận, tôi vẫn chưa thỏa mãn lau miệng, tìm giấy bút.

      Viên Lãng ngồi xuống, chùi nước miềng đầy mặt: “Miệng đầy vị mật ong, em lấy giấy bút làm gì?”

      Tôi lườm ấy cái: “Ăn cơm phải lập thực đơn sao, trí nhớ em lại như Lão Nhân Gia tốt như thế.”

      Thành nghiêm túc ngồi ở cạnh bàn ăn, tôi cắn cắn bút suy nghĩ. Hai mươi người, vậy coi như là cơm tất niên, phải là bàn tiệc nghiêm chỉnh, thể chỉ lên cái lẩu cho xong chuyện. Thực đơn nha, mời khách nha, đây là điểm mạnh của tôi. Trong lòng tôi đăc ý, giấy soàn soạt soàn soạt múa bút thành văn.

      Giây lát, tôi ném ba tờ giấy cho Viên Lãng: “Chọn tờ .”

      Viên Lãng nhận lấy nhìn: “Bốn mùa như mùa xuân, thịt nguội đoàn viên, chân giò sấy Phú Quý, thỏ rừng cay, vịt nấu khoai môn, thịt hấp cải muối…”

      Tôi giải thích: “Hương vị Tây Nam.”

      thích!” Lời ít mà ý nhiều.

      Nhìn xuống tờ: “Lục Lục đại thuận, gà luộc, cá mè hấp, tôm luộc, bao tử nấu đậu phộng, thịt hấp khoai sọ, cải làn xào tỏi …”

      Tôi kề sát lên: “Món ăn Quảng Đông!”

      có ý nghĩa!” Ném bỏ rồi.

      Lại tiếp tờ nữa: “…Thịt hươu hợp lại đôi, gà mâm lớn cắt sợi viền, thịt nướng rang, thịt cừu qua cầu, cá lớn đầu Nga, sen trắng xào áp chảo, món canh … Nè, tờ này được, chính là làm theo cái này.” Hương vị Tân Cương.

      Quả nhiên đoán được, tôi lắc đầu, xem thường: “Viên Lãng sáng tạo, lãng phí tay nghề cả người này của em.”

      Tôi cầm lấy thực đơn rồi vừa phòng bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn vừa nhắc tới: “Vợ em thế hoàn mỹ như vậy, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, vào thư phòng, dáng dấp còn xinh đẹp như vậy, còn dịu dàng chăm sóc chồng như vậy …”

      Viên Lãng cười theo vào tới, từ phía sau ôm lấy eo của tôi, cằm đặt ở hõm vai của tôi: “Đúng, người hoàn mỹ như vậy như thế nào rơi vào ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) của rồi? Cần giúp tay ?”

      Bên gáy tôi bị hơi nóng từ mũi ấy làm cho ngứa mãi: “Đáng thương em đây thiên sứ rơi vào nhân gian … Ngày mai cùng mua đồ ăn giúp em, mình em xách nổi.”

      Lại tôi nấu cơm luôn luôn là tốc độ của báo, buổi tối trước ngày đem tất cả làm thành bán thành phẩm, ngày hôm sau hâm nóng lên, rang xào, đổ nước sốt, thêm chút rau dưa tươi sống đủ sống động. Đây cũng chính là tại sao tôi có thể vừa cùng với khách ca hát chơi mạt chược vừa vẫn để lỡ bí quyết ăn cơm.

      Sơ Tam tới gần giữa trưa, Viên Lãng đến cửa chung cư đón xe của bọn họ, đậu xe rối loạn lộn xộn phải phong cách của chúng tôi. Tôi phát trong nhà có bài tú lơ khơ, liền tới trong cửa hàng lặt vặt ở chung cư mua.

      Cầm đồ ra ngoài, xa xa thấy đường đám cành tùng xanh lá, cười cười nhốn nháo qua đây.

      “Cao Hưng, cậu cũng tới đây? Đều tới? Viên Lãng?” Tôi tới nghênh đón.

      “Lãng Lãng bố trí xe, ở phía sau.” Cao Hưng . xinh đẹp, dù cho là mặc áo bông quân đội thông thường, có lẽ che giấu được khuôn mặt xinh đẹp của Cao Hưng, đẹp đẽ tinh tế giống như pho tượng Hy Lạp. Cậu ta ấy đứng ở chỗ nào, với ngôi sao gì đó đều so bằng. Ngoại trừ Viên Lãng, lúc muôn dạng nghiệt ai có thể so với, còn có đại đội trưởng Thiết, đó là khí chất cao quý trời sinh từ trong nội tâm phát ra.

      Vừa vừa chuyện phiếm, trước mặt lóe ra hai bóng dáng lớn , là con chó săn đuổi theo con chó con, đuổi tới gần đến, chó bỗng dưng lẫn tránh, chui vào hốc tường bên cạnh, chó lớn bỗng chốc mất mục tiêu, liền quay lại xông tới chỗ tôi.

      Tôi kinh hãi lông tơ toàn thân đều bị dựng lên. Tôi sợ chó, nhưng con chó săn cao lớn hơn nửa người nhe răng xông tới, tình hình này cũng quá khủng bố rồi.

      Lúc này Cao Hưng hơi nghiêng người, đem tôi ngăn ở phía sau, chỉ ngón tay, quát to tiếng: “Ngồi xuống!” con chó săn bao lớn trật tự, cứng nhắc hãm lại thân thể, trong miệng ô ô hai tiếng, ngoan ngoan ngồi xuống.

      Tôi kinh ngạc phải chớp mắt mãi, hồi hồn, Vương Thẩm Hồng từ chung cư chạy hồng hộc tới. Vừa dắt xích chó vừa xin lỗi tôi: “Ôi, Tiểu Dư, dọa em sợ rồi, chị nhìn cái trốn chạy ra.”

      ra là của nhà ấy, vậy tôi đây để ý, lấy giọng Thượng Hải ra: “A a, là mẹ nhà Vương à, đây chính là hung thần dọa người té ngã.” xong cảm giác được đúng vị, uốn uốn đầu lưỡi: “Thím Vương, trong chung cư thể nuôi loại chó lớn, làm đứa sợ hay.”

      Vẻ mặt thím Vương áy náy và biết làm sao: “Đây là con trai của tôi mua cho bạn, trước nuôi vài ngày ở đây, sang năm đưa . Vậy tôi bắt nhốt nó lại.”

      Sau đó tôi hỏi Cao Hưng, sao có thể lợi hại như vậy, thoáng cái làm cho con chó săn lớn điên cuồng đầu hàng khuất phục rồi. Cao Hưng ha ha vui lên: “Trước kia em từng làm nhân viên huấn luyện chó ở cảnh sát võ trang.” Tôi sùng bái, cảnh sát võ trang là sinh ra nhân tài.

      Hai bàn người vô cùng náo nhiệt, tôi để Viên Lãng đếm đếm số người, tôi bày tốt bát đũa. Viên Lãng đếm bí đỏ cũng như bí đỏ ở trong đất, lần lượt vỗ đầu tới: “1, 2, 3, 4, 5, 6 …”

      Vỗ tới Cao Hưng, ấy thoáng qua suy nghĩ, thoáng qua: “Lãng Lãng, tôi cũng phải bí đỏ của , đừng vỗ loạn.”

      Viên Lãng ôm cổ ấy, níu tới đây: “Cậu phải bí đỏ của tôi tôi thể vỗ vỗ sao?” Tay kia vỗ đầu ấy vang lên phịch phịch.

      Cao Hưng vừa cúi đầu thoát khỏi khống chế của Viên Lãng: “Có bản lĩnh lại tới vỗ vỗ.”

      “Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn …” Viên Lãng cười nhào tới, xoay thành đoàn với Cao Hưng.

      Từ Duệ bên cạnh khiển trách: “Hai trung đội trưởng lén lút đánh nhau, phải đấu tranh giảm quân số - - - - - - - - - -“

      Mọi người lão A thấy có trò hay trình diễn, bài trong tay cũng ném, chen đến xem đấu, còn sôi nổi đặt cược, đánh cuộc ai thua ai thắng, kết quả là tuyệt đại đa số người lại đặt Viên Lãng thua, Viên Lãng tức giận đến cười mắng: “Bí đỏ muốn ăn đòn, thấy được đội trưởng các ngươi thua trong lòng đặc biệt thoải mái đúng ?”

      Mọi người lão A gật mạnh đầu.

      Tôi vừa bày bàn vừa thở dài, ôi nhân phẩm này, ôi danh tiếng này …

      “Mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị ăn cơm!” Tôi kêu lớn tiếng.

      Hai bàn người hô lên, đồng loạt nâng ly cùng chúc mừng năm mới.

      Từng khuôn mặt tuổi trẻ mở ra tươi cười, tình cảm mãnh liệt và mơ ước tung bay. Dòng chảy binh lính doanh trại quân đội làm bằng sắt, năm trước gương mặt từng xuất ở trong này năm nay có số vắng mặt, gương mặt năm nay ở trong này sang năm biết còn có thể lại xuất hay . Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng*, giống nhau chỉ có ở chỗ liều mạng thổ lộ tình cảm với nhau mới là tình cảm đích thực.

      Chúc toàn bộ các em rời và chưa từng rời năm mới vui vẻ! Cạn ly!

      * Là trong bài thơ Vịnh lão đầu bạc của Lưu Hy Di, có nghĩa là “năm qua năm lại, hoa vẫn thế. Năm đến năm , người đâu còn như xưa” theo Thivien.net

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66. Tôi làm ra vẻ chị cả nhiều năm.

      Tết Nguyên Tiêu nhóm quản lý cấp cao của vài chi nhánh công ty hẹn xong muốn karaoke, nghe chi nhánh Thiên Tân của công ty có cao thủ karaoke, còn từng tham gia thi đấu ca hát gì đó, lòng tôi lo sợ, ở nhà lấy bài hát quen thuộc của mình lục ra để luyện tập trước phen, tạm thời có thêm cam đảm.

      Tôi kìm nén bắt chước giọng hát của Thang Xán hát bài <Đại Trường Kim>:

      Người ấy gặp lại, Minh Nguyệt lưu luyến, trường tương thủ, mãi tương tư, khi người ấy ở đây, cảnh xuân vì ai si, lững thững tới chậm…

      “A, hát được tệ, phó tổng Dư.” Viên Lãng từ trong phòng tắm ra, đầu hơi nước mờ mịt, cả người hồng hào trơn mịn.

      Tôi quay đầu nhìn ấy, nhìn qua dáng vẻ rất ngon miệng, trong lòng bỗng động, đổi bài hát:

      Tôi nhàng nếm miếng, hương thơm nồng đậm hấp dẫn này … nỡ ăn kẹo lại mỉm cười …

      Viên Lãng thấy tôi vừa hát vừa ngắm ấy từ xuống dưới, dứt khoát thoải mải ngồi ở bên cạnh tôi, dáng vẻ giống như mặc cho người nhấm nháp. Vì thế tôi liền dính lên, dùng giọng mũi ngượng ngùng ngọt ngấy ở bên lỗ tai ấy ngâm nga :

      Với người có tình làm chuyện vui vẻ, đừng hỏi là nạn hay là duyên …

      chuẩn bị động tay động chân khi tiến hành chương kế tiếp, điện thoại di động rất hợp thời điểm vang lên.

      “Ai vậy?” Tôi nhịn xuống hơi thở hỏi.

      “A? Chuyện gì? A… , mà tôi bây giờ công tác ở Nghiễm Châu, phải tuần sau mới có thể trở về. Vậy tôi trở về liên lạc với , tạm biệt!” Tôi cúp điện thoại, trong lòng cũng có hăng hái như vừa rồi, cau mày rót cà phê.

      Viên Lãng nhận lấy cái ly: “Điện thoại của ai?”

      nhân viên trước kia, tìm em mượn tiền.” Tôi tựa ở ghế sô pha, trong lòng cực kỳ buồn.

      “Mượn bao nhiêu?”

      phải vấn đề mượn bao nhiêu, người bạn của ấy cùng người ta đánh nhau vào cục cảnh sát, muốn mượn tiền chuộc ra ngoài.” Trong lòng tôi rất buồn bực.

      “Ban đầu làm việc chung khi đó quan hệ của mọi người cũng tệ lắm, nhưng đó là làm việc, em và cá nhân ta có qua lại gì, nhưng mấy người trẻ tuổi này làm ràng lắm, cho rằng quan hệ làm việc chính là quan hệ cá nhân, coi em giống như chị cả (hic bản dịch để Lão đại nên mình để chị cả cho hợp với nhân vật, ai có ý hay hơn ko? Chỉ giúp mình nhé), em thích loại cảm giác này.”

      “Ngoài ra loại chuyện đánh nhau này em rất phản cảm, nếu giúp ta, ta nhất định muốn chút gì đa dạng để báo đáp , ngộ nhỡ vì báo đáp lại gây rắc rối, đó mới ràng đấy.” Mùi thơm của cà phê hòa tan rất nhạt, nhàng thoáng cái thấy tăm hơi.

      Tôi thấy Viên Lãng nhìn tôi, ánh mắt rất lo lắng, cười cười: “ có việc gì, nơi ấy bằng bộ đội, đối với nhóm người loại này có tình bạn, cần phải vì ai liều mình, qua loa chút, về mặt mũi mọi người vui vẻ là được.”

      Tôi vừa lời này, trong lòng lại rất buồn bực. Khi còn trẻ khát vọng tình bạn sôi nổi, tưởng tượng có đám bạn bè hăng hái sôi nổi, trèo lên cao gọi lớn, du khách giống như đám mây, bây giờ tuổi tác lớn, ngược lại hi vọng yên lặng chút, rồi lại sợ như vậy làm tổn thương lòng của bạn bè. Đời người rất mâu thuẫn, được người khác tín nhiệm được người khác dựa vào đương nhiên phải là chuyện xấu, nhưng loại này có hơi mệt mỏi, có đôi khi tôi muốn với bọn họ, tôi làm chị cả rất nhiều năm, mỗi người có thể trải qua ngày yên tĩnh của mình hay .

      Tôi uống cà phê trong ly, rất chua xót: “Có phải em rất tình nghĩa hay ?” Tôi nhìn Viên Lãng, ấy cư xử người dối này như thế nào đây?

      “Em có nỗi khổ trong lòng của em, bình luận.”
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67. Thỏa mãn

      Lần liên hợp quân diễn này trở về, Viên Lãng có chút đau bụng, tôi đoán là tại lúc đầu xuân trong nước lạnh còn chứa mảnh băng mà ấy từng ngâm nước nên bị cảm lạnh rồi, dù sao ấy cũng hơn 30 tuổi, nhớ năm đó lúc tôi hơn 20 ngày có thể ăn 5 bữa cơm, bây giờ ăn hết hai cái đùi gà. Năm tháng nhanh như phi dao, nó thúc giục con người già .

      Tôi rất săn sóc chuẩn bị chưng canh trứng gà cho ấy khi ăn khuya. Về ăn khuya, ý kiến học giả dinh dưỡng tốt nhất là ăn, “Bữa sáng phải ăn, cơm trưa ăn no, bữa tối ăn ít.”, cái nguyên tắc vàng này tôi rất hoài nghi, buổi tối 6 giờ ăn cơm chiều xong liên tục chống đỡ đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, mười hai giờ, tôi tuyết đối chịu nổi, càng đừng tới Viên Lãng, đặc biệt ấy ra ngoài làm nhiệm vụ lúc trở về viết báo cáo, chịu đến hai ba giờ khuya là chuyện thường, ăn chút gì chờ đói chết sao?

      Tôi khuấy xong hỗn hợp trứng gà bỏ vào nồi hấp bốc hơi ùng ục, Viên Lãng từ toilet ra.

      “Làm gì vậy?” Mở cái nắp ra nhìn.

      “Làm cho ăn khuya.” Tôi mở cửa tủ lạnh.

      “Cảm ơn, vợ tốt. Chậc!” Thấy tôi lấy nguyên liệu nấu ăn.

      “Cái này cũng cần phải bỏ vào?” Viên Lãng khó hiểu.

      “Cái này? Đây là cho mình em ăn, mỳ ý xào thịt khô quê nhà.” Tôi ràng cho ấy.

      Bỗng nhiên Viên Lãng trở nên rất tủi thân, méo miệng: “Quá đáng, em ăn thịt khô, để cho người ta ăn canh trứng gà.”

      Tôi bị tác động vì loại mánh khóe A bí đỏ này của ấy, cười tít mắt vỗ vỗ mặt ấy: “Ngoan, dạ dày tốt nên ăn thứ khó tiêu hóa.”

      “Vậy ở trong canh trứng của em thêm chút xúc xích, thêm chút thịt băm, thêm ít miếng lạp xưởng, thêm chút thịt rau muối …” Động vật ăn thịt hận thể thêm tất cả loại thịt trong nhà vào trong.

      “Em chỉ có thể thêm chút hành thái cho .” Tôi cắt ngang mơ mộng của ấy.

      “Cuộc sống này có cách nào vượt qua, muốn rời nhà trốn .” Bĩu môi chu mỏ lẩm bẩm tới lui.

      “Bái bai, tạm biệt tiễn.” Mỗi năm ấy đều phải nhắc tới “Rời nhà trốn lần. Tôi nhìn lên, chẳng lẽ tôi quản lý ấy quá nghiêm rồi sao?

      Lúc ăn, Viên Lãng muỗng múc xuống lại lên viên vật lạ, màu sắc có trắng có đen. ấy rất cẩn thận nhìn, nếm thử.

      “Thứ gì?”

      “Thịt băm, trứng muối, trứng, đây là chuyên làm món ăn vì , đoán tên gọi là gì?”

      Viên Lãng nhìn trong chén, khuấy trộn, con người chuyển động: “Em được đấy Bội Bội, em mắng đồ hỗn đãn* phải ?” (*: khốn nạn, đểu)

      Tôi cực kỳ sùng bái nhìn ấy: “Chồng thông minh, lần sau em thêm ba miếng gà vào, hỗn đản thêm ba cấp, được ?”

      Tình cảnh kế tiếp tôi lắm lời nữa, chủ yếu kết cục chọc Viên Lãng là cái gì tất cả mọi người đều biết.

      Lúc xem tivi nhớ tới chương trình, tôi chạy thông qua vào phòng bếp, cầm quả trứng gà sống ra.

      “Chồng, nhìn chút.”

      “Trứng gà, chín?”

      “Sống. Em xem người ta biểu diễn quân có thể ở ngoài 60m che hai mắt bắn trứng gà, có thể hay ?”

      “Thú vị, chi tiết .” Viên Lãng buông tạp chí trong tay xuống.

      “Treo trứng gà lên, nằm tư thế nhắm, bịt kín hai mắt, sau đó bắn, trứng gà vỡ nát.”

      Viên Lãng cảm thấy rất hứng thú: “Vậy chơi đùa, hôm nào thử xem.”

      qua tôi cũng liền quên mất. Về sau, qua lâu, tôi và Tiểu Thành chuyện phiếm, khen tặng ấy là Thần Thương Thủ (tay súng thần), Thành Tài cươi ra hai má lúm đồng tiền: “Chị dâu quá khen, kỹ thuật bắn súng của đội trưởng tốt hơn em.”

      Tiểu Hứa tiếp: “Chị dâu, kỹ thuật bắn của đội trưởng khá tốt, lần đó bịt mắt bắn trứng gà, làm cho chúng em đều ngã xuống.”

      Tôi cảm thấy lời này rất quen thuộc. Tiểu Hứa biểu diễn cho tôi: “Lần đó là đội trưởng đề nghị, chúng em dùng dây treo trứng chim lên, 60m, thế đứng nhắm, che hai mắt bắn. Sau đó, đội trưởng ghiền, đổi tay
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chưong 68. Quà tặng lễ tình nhân

      Âu Dương, chính là bạn của Tiểu Hứa, lễ tình nhân năm nay trải qua mình rất đau xót. Đương nhiên, cho dù hai người có thể trải qua cùng nhau, tôi cũng tưởng tượng ra Tiểu Hứa có thể có trò lãng mạn gì. Chẳng qua, nhìn người cũng thể chỉ nhìn bề ngoài, thực tế Tiểu Hứa là đứa trẻ rất có nét đẹp nội tâm, chừng trở nên lãng mạn làm cho người ta ngạc nhiên, nếu em Âu Dương cũng từ tình cờ gặp đến cảm thấy hứng thú, từ cảm thấy hứng thú đến lưu luyến rời.

      Tốt, suy đoán đến đây kết thúc.

      Bởi vì bên cạnh Âu Dương còn có vài người bị người cho leo cây vào lễ tình nhân, vì thế vài người quyết định cùng nhau có bữa cơm no đủ để giải mối hận tương tư.

      Tôi quyết định muốn đưa món quà lễ tình nhân cho Viên Lãng đựơc về nhà, vừa đem chuyện quà tặng làm thỏa đáng, trước mặt liền gặp phải Âu Dương, cho nên tôi liền đục nước béo cò cùng nhau ăn lẩu với các nàng.

      nhóm phóng viên, biên tập, cả trai lẫn , hi hi ha ha, tuổi tác lớn, năng ngược lại dí dỏm ngừng. Đây cũng bất thường, ngưòi ta dựa vào cái này kiếm sống, tôi là so bằng, nhưng các nàng chuyện phiếm rất thú vị.

      Biên tập mỹ thuật tạo hình Tiểu Lưu là người đeo mắt kính, vừa hết giờ làm là cởi mắt kính, vóc dáng rất cao, mặc bộ quần áo thể thao Adidas, chúng tôi hỏi cậu ấy có phải mua ở chợ Tú Thuỷ hay , vẻ mặt khinh thường: “Các là loại người mặc hàng nhái sao?” Ngồi ở chổ kia ánh mắt khép hờ, ánh mắt rất mờ ám, nữ sinh mới gặp hơi đỏ mặt, nhưng chúng tôi biết, cậu ấy là đeo kính, nheo là thấy mọi thứ lắm.

      Tuổi chủ biên điều hành xấp xỉ với tôi, thuộc loại phạm trù ế lớn tuổi kia, nhưng ấy kiên quyết thừa nhận: “Tôi phải độc thân, chỉ là vẫn chưa kết hôn mà thôi.”

      Chủ nhiệm bộ phận quảng cáo là vị thần tiên, người đàn ông sắp bốn mươi, chỉ thích cùng nhóm trong toà soạn cùng nhau chơi đùa, bị vợ trước theo ra nước ngoài vì danh tiếng thả bồ câu (@.@ ??), giữ chức bạn ở nứơc ngoài, còn chưa quyết định, căn bản vốn thuộc về độc thân, thói quen của ấy là uống rượu sau khi cuộc sống buồn bã, mọi người đều biết hình thức sầu não, cho nên chỗ ngồi tử chỉ có tôi tình huống ngồi bên cạnh ấy, sau đó dẫn tới liên luỵ người khác trong lúc vô ý xông vào.

      Tuy là tôi và mấy người này mới quen, nhưng mọi người có rất nhiều đề tài, tán gẫu được hết sức phấn khởi, cộng thêm ăn dữ dội lẩu cay Trùng Khánh tất cả mọi người uống chút rượu trắng, đám mồ hôi đầu bốc hơi, mũi đỏ bừng, lễ tình nhân có người chúng ta trải qua như cũ dễ chịu sao?

      Rượu đến giữa đường, tôi thành kẻ phản bội, bởi vì Viên Lãng gọi điện thoại tới trong bộ phận làm việc. Cú điện thoại kia tôi nghe được chính là tiên nhạc, ngay cả thanh gác điện thoại đều hấp dẫn như vậy.

      Cuối cùng tôi cảm thấy đựơc có lẽ Viên Lãng là phải theo tiền tuyến lui xuống rồi, bởi vì gần năm khi ấy tới thường bị phái tới Bắc Kinh làm việc, nhưng mà tiếp tục ở lại đại đội A hay là điều đến nơi khác bây giờ còn có cách nào đoán trước, tôi rất cẩn thận cùng ấy đợi ngày lại ra ngoài làm nhiệm vụ đó.

      Thời tiết hôm nay tốt, nhưng mà ăn mặc phẳng phiu giống như Viên Lãng như vậy vẫn là làm cho tôi cảm thấy hơi rùng mình. Chúng tôi lại vẫn mặc vải nỉ áo khoác lông, cả người Viên Lãng mùa đông thường tiện lợi nhanh nhẹn xuống tới rồi.

      Dùng ngôn ngữ phổ biến tại mà chính là: Có cơm ăn là muốn ngồi tù.

      Viên Lãng xuất để cho đám định trước là đêm đó gối đầu mình khó ngủ ngồi đó đặc biệt oán giận, mà Viên Lãng trước khi ngồi xuống còn đưa ra từ phía sau lưng nhánh hoa hồng đỏ, vợ ngày lễ vui vẻ lại càng chọc tổ ong vò vẽ, trong khoảng thời gian ngắn tình cảm quần chúng trào dâng, bắt đầu vòng cụng rượu mới ác chiến.

      Tôi biết Viên Lãng mua hoa hồng ở trước cửa nhà hàng, là học sinh làm việc ngoài giờ bán.

      Cơm, Viên Lãng là muốn ăn; rượu, Viên Lãng là có thể lừa dối liền lừa dối.

      Người đàn ông đáng , chủ nhiệm bộ phận quảng cáo sau khi rượu qua
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :