1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho Viên Lãng - Tả Trứ Ngoạn Đích (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 47. Núi có cây, cây có cành

      Ngày đó đối tác liên doanh mở hoạt động, cho mấy tấm vé ăn cơm miễn phí, tôi nhất thời nổi hứng, kéo Viên Lãng ăn bánh từ trời rơi xuống. Con người nha, thể chiếm tiện nghi.

      Đến đúng lúc, bàn cuối cùng, chỗ ngồi tình nhân gần cửa sổ còn, là bàn cho bốn người. Lúc đầu cảm thấy hơi lớn, muốn chúng ta đợi chút , khóe mắt liếc qua thoáng thấy lại có người vào ăn cơm, tôi nhanh tay kéo ghế dựa ra ngồi xuống: “Chúng ta ngồi chổ này .”

      Viên Lãng toilet, tôi nhìn thực đơn. Người đón khách dẫn theo khách lại đây, phục vụ giải thích: “Nơi này có khách rồi.” Tôi ngẩng đầu nhìn, là nam nữ, dưới ba mươi tuổi, ăn mặc thỏa đáng, nam nhìn có vẻ thân thiện, thân hình nữ rất thon thả, trang điểm, tôi nghĩ thầm, Thanh Thủy xuất Phù Dung, thiên nhiên khứ điêu sức (nghĩa là hoa sen làn nước trong xanh, tự nhiên quá chải chuốt), có lẽ là như vậy.

      Nếu chuyện dừng ở đây, tôi áy náy nhìn theo bọn họ ra ngoài, sau đó trong lòng vui sướng ăn cơm của chính mình. Thế nhưng, vì sao thế gian lại có chuyện máu chó như vậy, tại lúc hai người nuối tiếc nhìn thử xung quanh nhà hàng kín hết chỗ, lúc chuẩn bị xoay người rời , tiếng : “Ơ? Ngưu Thanh?”

      Viên Lãng lau tay tới, có chút ngạc nhiên vui mừng chào đón. Ngưu Thành, chính là người nam trong hai người kia, cũng vui mừng ngạc nhiên đáp lại: “Viên Lãng? Làm sao lại ở đây?” Đây phải nhảm sao? Đến nhà hàng nhất định là ăn cơm, còn có thể làm gì.

      Tất nhiên, cảm xúc lúc ấy của tôi cũng xấu xa như vậy, ngược lại tương đối tốt, ông xã bất ngờ gặp lại bạn cũ, chuyện kế tiếp mọi người có thể nghĩ.

      Viên Lãng: “Chủ nhật, tới đây ăn cơm. Hai người sao?”

      Ngưu Thanh: “Nghe nhà hàng này mở hoạt động, món ăn tệ, tới đây xem chút. Lúc này , còn chỗ.”

      Viên Lãng: “Còn chỗ, còn chỗ, chúng ta cũng nhiều năm gặp, gặp dịp hàn huyên chút.”

      Vào lúc này lúc giờ cơm, nhà nào cũng ăn uống nên hết chỗ, phàm là người cũng mong muốn từ chối lời mời của bạn cũ nhiều năm gặp. Vì thế Ngưu Thanh vui vẻ ngồi xuống.

      Viên Lãng quay đầu lại giới thiệu với tôi: “Đây là bạn chiến đấu cũ của , trước kia ở đoàn con hổ, Ngưu Thanh. Đây là vợ tôi, Dư Bội.” Tôi ngồi vội đứng dậy cười với khách, liền nghe Viên Lãng gọi người khác: “Nghênh Lam, ngồi .”

      Nghênh lam! Hai chữ này tựa như sóng điện chui vèo vào lỗ tai, xuyên qua màng tai, đánh thẳng vào rãnh não trở lại, thần kinh ký ức trong nháy mắt phản ứng ngay lập tức, tìm ra tất cả dấu vết đối với tên này ở trong đầu.

      Nghênh Lam, bạn cũ làm y tá của Viên Lãng!

      Đây là trước mặt tránh né cục gạch, sau ót lại tới côn. là phụ nữ đều thể nghiêm túc quan sát chút người cũ của người mình .

      Bốn người, mỗi người ngồi bên. Tôi cười: “ Ngưu, xem, hôm nay dường như dự cảm phải gặp mặt hai người, ngay cả bàn cũng chuẩn bị cho bốn người. Ngồi, đây là chị dâu phải ? Chị dâu xem thực đơn, thích ăn gì tự mình chọn.”

      Tôi giả ngu, Viên Lãng giới thiệu tôi làm ra vẻ .

      Nghênh Lam có chút được tự nhiên trả lời, nhận lấy thực đơn xem chút, lại đưa trả cho tôi, cười dịu dàng: “ chọn , tôi đều thích ăn.” Tôi hơi bất ngờ, dựa vào tài liệu của Địa Ngục có thể giao cho tôi, tính cách y tá trong miệng của Viên Lãng tương đối mạnh mẽ, chuyện tương đối nóng tính, hình tượng so với lịch yên tĩnh trước mắt này khác khá xa. Mặc dù ở trong đội Viên Lãng tuân theo truyền thống quân nhân lừa gạt, chuyện luôn luôn đáng tin cậy(lời của Tề Hoàn), nhưng mà … tôi xem chút rồi hãy .

      Tôi chuyên tâm với món ăn đặc trưng của vài đầu bếp. Món ăn đặc sắc của đầu bếp nhà hàng này tôi tất nhiên biết.

      Viên Lãng với Ngưu Thanh chuyện hết sức phấn khởi: “Bây giờ vẫn còn ở đoàn con hổ hả?”

      Ngưu Thanh uống ngụm bia: “Thuyên chuyển rồi, lâu thuyên chuyển. sao? Sau khi cũng có tin tức.”

      Viên Lãng cầm đồ uống lên: “Ha, thuyên chuyển qua tới giờ chuyển nữa, vẫn còn ở chỗ đó.”

      Ngưu Thanh uống cạn rượu trong ly: “Tôi cạn rồi.” Khóe mắt ra hiệu đồ uống trong tay Viên Lãng.

      Tôi thấy Nghênh Lam nhìn chằm chằm vào ly của Ngưu Thanh, nghĩ thầm, lão Ngưu này cũng bị vợ quản chặt, ở nhà thể uống rượu thoải mái.

      Viên Lãng cười : “Trước kia tôi thể uống rượu, biết đó. Mấy năm nay bao tử tốt, cai rồi. cứ tự nhiên, tôi uống cái này.”

      Ngưu Thanh xem như thân thiện, ra tính cách tương đối thẳng thắn, ngay sau đó cũng khuyên, lấy bia cụng ly với Viên Lãng.

      , tôi có chút thưởng thức Lão Ngưu, rất thẳng thắn, giống như Cao Thành. Vì sao tôi luôn lấy Cao Thành ra so sánh? Bởi vì ngoại trừ tên đội A, tôi quen nhất cũng chỉ có Cao Thành.

      Tôi với Nghênh Lam tìm chuyện để : “Có em bé chưa? Bao nhiêu tuổi rồi?”

      Nghênh Lam trả lời: “Sắp bảy tuổi , bé ở nhà bà nội. Sang năm học.”

      Tôi nghĩ trong lòng, động tác rất nhanh, chia tay với Viên Lãng liền kết hôn rồi? Thời gian gần như vậy, đứa này phải của Viên Lãng chứ? Sau đó tôi lại phỉ phui chính mình, đoán mò cái gì, chuyện tám giờ xem nhiều rồi.

      Tôi cười thói đời là: “Ơ, vậy cũng tốt, hạnh phúc. Tôi với Viên Lãng còn chưa có con đâu, công việc bận rộn, rảnh chăm sóc trong nhà.”

      Nghênh Lam cười theo, cười đến rất tự nhiên. Tôi nghĩ lại, đúng rồi, chồng ấy có lẽ chỉ biết hai người bọn họ có quen biết, cũng biết hai người từng có quan hệ, Viên Lãng người này, phải người đặc biệt thân thiết, chuyện của mình.

      Tôi hiểu , kêu nhân viên phục vụ: “Thêm hai bia tươi.”

      Rót: “ Ngưu, lần đầu tiên gặp mặt, cạn ly.”

      Ngưu Thanh vui mừng: “Ơ, em dâu uống rất được, phụ nữ thua kém đàn ông, cạn!”

      Từ đầu tới cuối, khí đều rất hữu nghị và sôi nổi, khi tôi chuyện cũng chú ý tới cảm xúc của mỗi người, khách và chủ vô cùng vui vẻ, khi chia tay đều trao đổi phương thức liên lạc của từng người.

      đường về nhà, tôi lời nào. Viên Lãng hỏi tôi, tôi chỉ có hơi say.

      Về nhà, tôi vẫn chịu lời nào, Viên Lãng tới cái gì tôi cũng nhàn nhạt, có cảm xúc.

      Viên Lãng từ phòng tắm ra ngoài: “Nước chỉnh tốt rồi, tắm .”

      Tôi thẫn thờ từ sô pha đứng lên,mặt vẻ gì từ bên cạnh lướt qua.

      Tắm xong ra ngoài, tôi mặc đồ ngủ, mặt vẫn vẻ gì đến bên bình đun nước lấy ly nước uống, cũng nhìn Viên Lãng, trực tiếp vào phòng ngủ, ngủ.

      lát sau, Viên Lãng tắm xong lên giường, hai người quay lưng lại với nhau, khoảng cách giữa hai người có thể đủ cho người nữa nằm xuống.

      Tắt đèn … Yên tĩnh …

      Rốt cuộc, Viên Lãng nhịn được lao người qua, tôi vẫn nhúc nhích.

      Viên Lãng đẩy đẩy tôi. Tôi vẫn bất động.

      Viên Lãng có tiếng là lo nghĩ, chịu được nhàm chán, nhưng mà phải xem là chuyện gì, trong lòng ấy thực ra là hơi nôn nóng, thỉnh thoảng bị buộc phải nóng nảy, với đội trưởng Thiết cũng nổi giận.

      “Dư Bội em có ý gì? Cả đêm kỳ quái.” Viên Lãng ra.

      Tôi lật người, hờ hững nhìn thẳng : “Đúng, em có chút kỳ quái, so với người đó, tính tình em tốt lắm.”

      Viên Lãng lập tức hiểu: “Em … Đây cũng bao nhiêu năm, em còn ghen nữa. Hình dạng ấy còn nhớ .”

      Tôi cười lạnh: “Đội trưởng Viên có tiếng là gặp qua là quên được, người quan trọng như vậy mà nhớ ? phải mới vừa gọi rất thân thiết sao?”

      Viên Lãng tức giận: “ để ý em nữa.” Lật người.

      Tôi cam lòng yếu thế: “ nghĩ rằng em muốn để ý ?” Cũng lật người.

      đêm chuyện, từ khi kết hôn tới nay lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh.

      Viên Lãng quay về căn cứ, tuần thứ hai trở về. Tôi làm: tuần thứ ba trở về, tôi vẫn như cũ lên lớp của mình: tuần thứ tư trở về, tôi vẫn làm …

      Hai tháng Viên Lãng trở về, cũng có điện thoại, có lẽ là làm nhiệm vụ. Hai tháng, từ lúc mới đầu có chút ghen, càng về sau bản thân cảm thấy buồn cười, mọi người đều có cuộc hôn nhân của mình, còn muốn nảy sinh tình như thiêu thân (như con thiêu thân lao đầu vào lửa) gì đó, cho dù Viên Lãng ấy nghĩ ra tình trạng có chút gì đó, Dư Bội tôi là người có số bị chồng vứt bỏ khóc lóc sao? Huống chi, cho tới bây giờ chỉ có Dư Bội tôi bỏ rơi người khác, có thử qua bị người bỏ rơi. ấy dám bỏ mặc tôi, tôi lập tức lấy đội trưởng thượng tá, để cho ấy gặp tôi phải gọi là chị dâu.

      Đây giống như có hơi giận dỗi? Ai có thể so với Viên Lãng, quản ta là thượng tá đại tá hay là tướng quân, đời này chỉ có Viên Lãng, chỉ có , tôi Viên Lãng.

      Thứ sáu đầu tiên của tháng thứ ba, tôi nhận được điện thoại tại văn phòng.

      “Tiểu Dư hả? Tôi là Thiết Lộ. Ngày mai nếu rảnh chuyến đến trong đội.” Giọng ôn hòa, nội dung ràng. có dư thừa, nhưng tôi nghe ra ông ấy có hơi tức giận. Tức giận? Vậy Viên Lãng xảy ra chuyện.

      Sáng sớm ngày hôm sau tôi mướn chiếc xe, ngay cả lái xe cũng thuê. bên xuất phát tới trụ sở, bên nhân cơ hội luyện tập tay nghề. Bạn tôi quả là ngốc , ràng có thể mướn xe để luyện tập lái xe, tôi lại nghĩ tới. Dọc đường lảo đảo chạy tới trụ sở, mồ hôi của tài xế đều bị dọa chảy ra, sau khi tôi xuống xe ấy phải trở về, trước khi còn cố ý hỏi tên tôi, tôi còn rất vui mừng cho ấy. Nhìn ấy lái tựa như làn khói chạy trốn, tôi mới phản ứng được, ra ấy hỏi , lần sau nếu tôi muốn mướn xe nữa, ấy né tránh tốt.

      Ở cửa người tiếp đón tôi là Thiết Lộ, trung úy ra dẫn tôi vào.

      Đội trưởng Thiết ngồi ngay ngắn trong văn phòng, quân phục phẳng phiu, vẫn như cũ yên tĩnh lạnh lùng như thế, tỏa ra như ánh trăng chói lọi.

      Đầu bút trong tay đội trưởng Thiết nhàng gõ mặt bàn: “Tiểu Dư à, hôm nay mạo muội mời em đến đây. Em có biết tính chất của đội A, đội viên bất cứ lúc nào cũng phải duy trì trạng thái tốt, kể cả thể chất lẫn tinh thần.”

      Tôi ồ tiếng, tiếp tục nghe câu sau.

      “Trong khoảng thời gian này trong lòng Viên Lãng có chuyện, ngày thường huấn luyện làm cho mình ăn thêm cơm đây là bình thường, trực ban chủ nhật cũng là bình thường, nhưng cậu ấy cũng nên giành trực ban, làm cho cậu ấy đến nhà cũng muốn về, trong đó có vấn đề. Tôi cũng là người có kinh nghiệm, là lãnh đạo của cậu ấy, cũng là trai lớn của cậu ấy, cho nên tôi nghĩ, nếu như giữa vợ chồng có chuyện, vậy tốt hơn hai người nên tự giải quyết; nếu như là chuyện khác, giữa hai người có gì thể , giải thích với cậu ấy, dẫu sao tâm lý đội nhóm cũng quản được việc nhà, đúng ?”

      Tôi bị dạy bảo mồ hôi lạnh chảy ròng. Nếu phải chuyện của tôi và Viên Lãng, hôm nay đội trưởng Thiết cũng tốn sức lo nghĩ như vậy. cách khác, đội trưởng Thiết cưng chiều Viên Lãng cưng chiều đến có giới hạn rồi. Trong mấy trung đội trưởng, ngoại trừ Viên Lãng, người nào dám theo đội trưởng Thiết hút thuốc, người nào bị hỏi đến dám chống đối khi đội trưởng Thiết tức giận lên.

      Darwin từng , mắc xích sinh vật là quy luật của tự nhiên. Ở chỗ này, Viên Lãng bắt bí tôi có cách, tôi sợ đội trưởng Thiết, ở nhà đội trưởng Thiết phục tùng chị Ân, chị Ân cưng chìu Viên Lãng. Tất nhiên, chị Ân Hồng Diêu cũng cưng chiều tôi, lúc đánh bài ở nhà chị ấy, chị ấy luôn chuẩn bị trái cây mà tôi và Viên Lãng thích ăn nhất, sau đó nhân lúc tôi ăn trái cây chú ý làm cho bài tôi lớn.

      “Viên Lãng ở trong phòng ngủ của cậu ấy, xem chút .” Đội trưởng Thiết cuối cùng cũng xong. Tôi chạy giống như là đại xá.

      Phòng ngủ của Viên Lãng là phòng cuối ở góc lầu ba, từ cửa sổ nhìn ra vừa vặn là ký túc xá tạm thời của bí đỏ, lúc này có người ở, dưới cửa sổ là “Vợ lớn vợ bé” của Ngô Triết, nở ra xinh đẹp, hoa khoe màu đua sắc, trang điểm đẹp đẽ.

      Viên Lãng ngồi bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời giữa trưa dát lên ấy tầng sáng trắng viền vàng, trán mấy sợi tóc vểnh lên cũng thành màu vàng, khẽ nhúc nhích ở trong gió.

      ấy nhìn tôi chút, nghiên đầu hừ tiếng. Tôi quả hết cách với ấy, chỉ số thông minh 180, chỉ số tình cảm lại là số lẻ.

      Tôi xoay người lại đóng cửa, khóa lại. Để túi xách lên bàn, tới, từ sau lưng ôm lấy ấy, ấy hừ tiếng, xoay đầu sang bên kia. Nhìn ấy tỏ ra tính cách trẻ con, tôi rất muốn cắn cái cổ của ấy.

      “Được rồi, vợ sai rồi, vợ nên ghen lung tung, nhất là ghen với ngài đội trưởng Viên. Nhưng mà nghĩ , em quan tâm , làm sao lại ghen như vậy? Ghen là biểu của tình , đúng ?” Tôi bắt đầu lời ngon tiếng ngọt.

      “Vả lại, em ràng hơn so với , nên dỗ em, nhưng mỗi lần đều là em dụ dỗ , em có oan hay ?”

      có phản ứng, đầu tôi quá thấp để nhìn ấy. Vẫn có phản ứng. Tôi hơi mất hứng. muốn đứng lên, Viên Lãng xoay người hướng về cửa, tiếng lớn, nhưng rất ràng: “Tôi đếm tới ba, mở cửa thấy người nào, người đó lên ngay 375 đóng quân dã ngoại cho tôi. , hai, …” Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn vụn vặt xa.

      Tôi ngạc nhiên, có người nghe lén. Người nào? Viên Lãng nhìn nét mặt của tôi: “Còn có thể là ai? Bọn Ngô Triết, mấy người biết sống chết.” Hì hì, cuối cùng cũng trở lại bình thường?

      “Em nghi ngờ .” Bắt đầu nổi giận.

      có, hiểu lầm, nhìn bĩu môi, đáng , tới, để cho chị hôn cái.”

      “Dư Bội, còn giận em đấy…”

      tiếp tục tức giận, tiếp tục …” Chắc chắn hút thuốc lá cả đêm, làm cho miệng cũng đắng rồi.

      Ngẩng đầu, môi tê dại. Tôi duỗi lưng cái: “Lái xe mệt chết được, em ngủ lát. đáng thương, sáng sớm ra ngoài, chưa ăn sáng, cơm trưa cũng chưa ăn.” Tôi vừa vừa ngả vào giường của Viên Lãng.

      Viên Lãng cởi giày của tôi, kéo chăn đắp lên cho tôi.

      tới căn tin ráng cơm cho em, em ngủ trước chút .” Rất quan tâm chăm sóc nha. Lập tức từ cao nhìn hung dữ xuống đối diện đôi mắt của tôi : “Sau này cho phép như vậy nữa, rất tức giận.”

      Tôi làm bộ tội nghiệp: “Dạ, làm cho tức giận nữa.”

      Buổi tối tại trong phòng tiếp đãi ở trụ sở, lúc trước trụ sở giao cho em bộ đội phục vụ hoặc người được đơn vị cấp phái đến chuẩn bị, người nhà vào ở, tự mình tính là người.

      Viên Lãng dẫn tôi tới căn tin ăn cơm tối. A, hùng vĩ! Cũng qua giờ cơm, trong phòng ăn vẫn đầy người ngồi như cũ, đám cúi đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài.

      Viên Lãng chính là điên lên: “Muốn nhìn nhìn thoải mái , tự mình nhìn chị dâu có cái gì phải che giấu.”

      Trong phòng ăn cười vang, đám người trung đội ba kia náo nhiệt nhất: “Đội trưởng, ngài sống trở lại rồi? Hai tháng nay cũng hù chết chúng tôi, cho rằng ngài cười lại suy nghĩ thủ đoạn mới để chỉnh người đấy.”

      Viên Lãng nghe xong, cười đến thâm trầm, chính là cái loại sắc mặt làm chút thành tựu cho tôi, cười bên khóe miệng vểnh 15 độ, khóe miệng bên kia vểnh 20 độ: “Như thế nào? Rất nhớ thủ đoạn mới của đội trưởng tôi?...”

      Trung đội ba lập tức phản ứng được: “Các em, khẩn cấp, chia ra chạy mau!” Trong nháy chạy trốn sạch .

      Vì thế Viên Lãng cười đến rất dịu dàng nhìn trung đội khác. Nhìn về phía bên kia người bên kia trốn ngay, còn nhắc nhở lẫn nhau: “Đội trưởng Viên sống lại, chạy nhanh .”

      Tôi rất bất đắc dĩ nhìn Viên Lãng: “ ra ở trong đội là người được chào đón.”

      Viên Lãng cười hết sức gian ác mê hoặc lòng người.

      Cuộc sống lại quay về nề nếp, nhưng mà có việc tôi vẫn nghĩ ra, vì sao lần này lại là tôi dỗ ấy? Kiếp trước nhất định nợ ấy rất nhiều tiền, kiếp này bị ấy ăn sạch sành sanh, cái nhăn mày nụ cười cũng dắt mũi tôi , duyên phận nghiệt ngã.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 48. Người nào bay bầu trời

      Viên Lãng dựa nghiêng sô pha, sai khiến tôi: “Lấy thêm đêm dựa nữa, đủ cao.”

      Tôi lấy đệm dựa nhét dưới cổ ấy, ấy nhích tí, nhích từ từ làm ra tư thế thoải mái: “Đưa cho điều khiển tivi.”

      khát.” Tôi lấy nước, đặt ở bàn trà trước mặt ấy. ấy cầm lên uống ngụm, để xuống, tiếp tục sai khiến: “Lấy cái ly ra chút, che khuất tivi rồi.”

      Tôi đưa ngón tay ra, đẩy cái ly, lại cười : “Được chưa? Viên đại gia.”

      ấy tiếng rất giống đại gia: “Được rồi, em cũng nghỉ ngơi .”

      Tôi trừng mắt xem tôi như đại a đầu thông phòng (nữ tỳ thời cổ đại hầu ngủ) à, chăm sóc ấy có thể so với quốc bảo vành mắt đen, nghĩ lại vẫn là quên , vả lại nhìn ấy mới xong nhiệm vụ trở lại, trước tha cho ấy lần.

      Duỗi tay vào chăn mỏng, sờ soạng eo bị trật của ấy: “Em xoa cho .”

      ấy tỏ ý kiến, tôi sờ vị trí miếng dán giảm đau từ từ xoa bóp, sức nóng có thể phát tán hiệu lực của thuốc, phát huy nhanh chóng công hiệu của thuốc.

      lưng ngứa, tiện tay gãi chút.” Tôi gãi theo cột sống ấy.

      lên chút, đúng, mạnh chút. Ừ, xuống dưới chút. Xuống dưới chút nữa, đúng, dễ chịu …” Viên Lãng như con mèo phơi nắng, híp mắt hưởng thụ niềm vui thú .

      “Gãi ngứa cho khiến cho em cũng ngứa.” Tôi nhún vai cái.

      “Quay lưng lại, gãi cho em.” Tôi quay lưng lại, Viên Lãng đưa bàn tay ra, có qua có lại.

      Bàn tay hơi lạnh, lướt qua da thịt, da cảm giác tê tê.

      “Xương cổ, điểm chết người … Xương sống, điểm chết người … Thắt lưng, điểm tê liệt …” Viên Lãng vừa gãi, vừa lẩm bẩm trong miệng.

      Tôi trở tay vỗ ấy: “Được rồi, được rồi, lấy tay ra, luyện tập giải phẫu đấy à?”

      “A, thói quen, da dẻ rất trơn.” Viên Lãng bình luận.

      Tôi xoay người lại ánh mắt ngạc nhiên vui mừng nhìn ấy: “ rất trơn? Chuyện đùa, là em xông hơi tuần đấy, dùng bao nhiêu sữa tươi mật ong. Thích ?”

      Viên Lãng nhắm mắt lại hừ tiếng, hiểu nổi có ý gì.

      Tôi đẩy đẩy ấy: “Lên giường ngủ , coi chừng ở lại cảm lạnh.”

      “Đừng nhúc nhích, nhắm mắt.”

      Tôi nhìn, thở dài, vào phòng ngủ lấy chăn.

      Ôm chăn ra ngoài, Viên Lãng ngủ rồi, bàn tay khoác chăn mỏng, trong bàn tay còn cầm điều khiển tivi.

      nhàng lấy điều khiển tivi ra, đắp chăn lên. Tôi tắt thanh của tivi, ngồi vào bên kia sô pha, luồn chân vào chăn, đạp bắp chân Viên Lãng, trong lòng bàn chân cảm giác được cơ thể ấy và nhiệt độ cơ thể.

      Khi Viên Lãng tỉnh lại tôi ăn. ấy hít mũi cái: “Ăn cái gì vậy?”

      Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm chương trình TV: “Ăn khuya.”

      ấy chống người lên, nhìn chút, dáng vẻ tưởng tượng nổi: “Nhà ai ăn khuya lại ăn thịt bò bít tết?”

      Tôi cắt miếng thịt, chấm chút mù tạt: “Tới, mở miệng!”

      Viên Lãng cắn qua, nhai từ từ: “Mùi vị tệ, hơi chín, chưa mềm lắm.”

      Tôi tiếp tục ăn: “Em mới ăn thịt bò còn máu, nửa sống nửa chín, giống như người hoang dã.”

      Viên Lãng định ngồi dậy: “Phần này của , em tự mình làm lại lần.”

      Tôi duỗi người cái: “Ăn no rồi, ngày mai ăn sáng nữa.”

      Viên Lãng vừa ăn vừa hỏi: “Sáng ngày mai ăn cái gì?”

      “Lẩu!”

      Tiếng vang dao nĩa dừng lại chút: “Lẩu?! Vợ suy nghĩ của em nhảy vọt.”

      “Cảm ơn khen ngợi!” Tôi đánh răng ngủ. Sau lưng Viên Lãng rất nghi ngờ: “Mình có khen ấy sao?”

      Sáng ngày thứ hai Lâu Trường đến gõ cửa.

      “Tiểu Dư, chung cư chúng ta dự định làm hoạt động quyên góp giúp đỡ học tập, tôi tới xin chút ý kiến và đề nghị của người dân chung cư…”

      “Chị Đình Phương, ngồi xuống, ngồi xuống, ăn chút bữa sáng.” Tôi tiếp đón nhiệt tình ở cửa.

      được, là chị làm lỡ thời gian của mọi người, thử xem mọi người có thể có chút ý kiến gì … A, hai người đây là bữa sáng hay là bữa trưa vậy?” Chị Ô nhìn thấy Viên Lãng nhúng miếng thịt.

      “Bữa trưa? Đoán chừng bữa sáng này ăn xong cũng tới giữa trưa.” Tôi mỉm cười.

      Lâu Trường về, tôi vội vàng quay lại ngồi tiếp tục động tác.

      Viên Lãng thuật lại kết án: “Bội Bội em chính là nổi danh như thế ở chung cư.”

      Miệng tôi nhét đầy miến, lóng ngóng: “Cái gì nổi danh?”

      “Đầu óc tuột chỉ á.”

      mới là đầu óc tuột chỉ, toàn bộ đại đội A mấy người đều đầu óc tuột chỉ. là tội phạm Tân Cương!” Tôi định tính chất cho .

      Nhưng Viên Lãng là ai, hoàn toàn nghĩ, mở miệng liền: “Dân Tây Nam gian xảo!”

      Trong chốc lát tôi nghẹn giọng. Tôi thừa nhận về ngôn ngữ linh hoạt tôi bằng ấy, cãi nhau với ấy chính là lấy khuyến điểm của mình đọ sức với sở trường của người ta.

      Vì thế tôi đổi chủ đề: “Công ty muốn cử người đến Thụy Sĩ trao đổi học tập, đoán chừng trong danh sách có em.”

      Viên Lãng: “Tốt.”

      “Nếu có em, được đến Thụy Sĩ hai năm.” Tôi nhìn phản ứng của ấy.

      “ … Chính em xem mà làm. Đây cũng là cơ hội, em phải luôn muốn ra nước ngoài xem chút sao?”

      “Hai năm đấy.”

      “…Thời gian có hơi lâu, nếu em muốn , ủng hộ.” Viên Lãng .

      no rồi.” Viên Lãng để chén xuống, đứng dậy ra ban công.

      Tôi thu dọn bàn, nhìn ấy còn ban công, hút thuốc, ba điếu rồi.

      Tôi ngâm mảnh màu xanh (trước đây gọi là trà Cửu Long, được sản xuất ở sông Cửu Long), lấy cờ vây ra: “Chồng, đánh ván?”

      Viên Lãng dập thuốc lá, ngồi xuống nhặt lên quân cờ, đặt xuống: “Đại khái khi nào ?”

      Tôi theo đó đặt cờ: “Nếu ra quyết định, khoảng tháng sau .”

      “Tới nước ngoài, tự mình chăm sóc bản thân. Nếu thấy nhớ nhà, gọi điện thoại về nhà, tìm ba mẹ hàn huyên chút.”

      “Nếu nhớ sao?”

      “… Vậy viết thư, muốn cái gì viết cái đó.”

      “Nếu nhớ tới em sao?”

      “Vậy lục thư của em ra xem chút, trông nom việc trong nhà quét dọn vệ sinh chút, giặt quần áo, lau nhà, nhớ nữa.” Viên Lãng cười cười.

      “Nếu vẫn còn nhớ?” Tôi hỏi tới.

      “Nếu vẫn còn nhớ, chạy 375 lần thêm cơm, mệt mỏi nhớ.”

      “Vậy nếu hai năm sau em thay lòng sao?” Tôi nhìn quân cờ trong tay của ấy ở giữa trung.

      Đôi mắt ấy như đá đen sáng nhìn sang: “ sao?”

      “Hoặc là, thay lòng.”

      .”

      chắc chắn như vậy? có xác định hai năm chúng ta xa nhau vẫn có thể giống như bây giờ?”

      “…”

      “Ngày hôm qua chủ tịch tìm em thảo luận, danh sách nước ngoài trao đổi học tập quả thực có em, nhưng em từ chối.” Tôi đặt cờ.

      Viên Lãng tưởng tượng nổi nhìn về tôi: “Từ chối?”

      “Em muốn , nếu như là nửa năm hai tháng, em lập tức sắp xếp hành lý lên đường. Nhưng hai năm, hai năm lận, thời gian quá lâu. Trong đời người có bao nhiêu cái hai năm.”

      “Viên Lãng, chúng ta gặp nhau quá muộn. xem tướng tay của em …” Tôi duỗi tay phải cho ấy xem.

      “Đường trí khôn dáng dấp tệ.” Viên Lãng liếc mắt cái.

      “Đường tuổi thọ! Đường tuổi thọ dài, khoảng sáu mươi mấy tuổi. cách khác, và em chỉ có 30 năm có thể hơn. năm 52 tuần, em gặp đến 52 lần, 30 năm, tới lúc nghỉ hưu, em còn có thể gặp 1500 lần. Em nỡ mất lần cơ hội gặp . Chúng ta bỏ lỡ 30 năm trước, em muốn bỏ qua 30 năm sau. Em thà rằng mất bậc thang thăng chức, cũng muốn mất .”

      Viên Lãng nhìn tôi, ánh mắt chưa bao giờ sâu xa, giống như trong vũ trụ mênh mông tập hợp ánh sao Ngân hà.

      “Bội Bội, em phải .”

      “Bội Bội, em từng rất kiềm nén, đây phải là em. Ở trong lòng , em luôn luôn tự tin, kiêu ngạo, muốn làm liền làm Dư Bội Bội.”

      “Bội Bội, em là con chim ưng, chim ưng bay lượn giữa bầu trời mới là dáng vẻ đẹp nhất của em.”

      Viên Lãng, nhận thấy em là như vậy sao? Cám ơn!

      Tôi nhìn ấy tràn ngập ý nghĩ sâu xa kín đáo liếc mắt cái: “Có ? Nếu như em là chim ưng, em mong muốn mãi mãi bay lượn trong bầu trời của , chính là bầu trời của em. Nho, thua!”

      Tôi gặp , từ nay về sau tôi tìm được bầu trời của chính mình. Ở đây, trời rất xanh, gió rất , người rất đẹp, tôi rất vui thích…

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 49. Trẻ trung

      Đến tiệc rượu tôi mặc dạ phục, giơ ly rượu đỏ, với ông chủ Thịnh giữa khách khứa qua lại như thoi đưa. Hội thương mại liên hợp tổ chức tiệc đáp tạ hàng năm rất long trọng, mời mấy trăm đơn vị khách hàng là hơn mười đơn vị tham gia đối tượng cạnh tranh cùng ngành. Có thể nắm chắc được hơn mười đơn vị khách hàng lớn, sang năm mức kinh doanh căn bản cũng đúng thời gian định. Thực ra phần lớn khách hàng cũng tự nhận biết, nhưng bản thân hiểu khách hàng khác đối thủ cạnh tranh cũng xa lạ, ở cơ sở nguyên vật liệu, điều kiện ưu đãi đều kém nhiều dưới tình hình thực tế, có thể hợp tác phải có nhân duyên.

      Tôi mỉm cười với mỗi khách hàng, chuyện, cụng ly, mời gặp mặt lần sau ký thỏa thuận thời gian địa điểm.

      Những thứ này đều khó khăn, khó khăn là có số công ty thay đổi người phụ trách, cần giao tiếp lần nữa. Tôi có thể giải quyết mình tự lực cánh sinh, giải quyết được để ông chủ ra mặt. Phong cách dáng điệu ông chủ Thịnh rất có thể mê hoặc người, có rất ít người có thể cự tuyệt nụ cười ha hả giống khuôn mặt phật Di Lặc tươi cười của ông ấy, thực tế trong xương người này vô cùng khôn khéo ngấm ngầm mưu tính.

      Dạ phục trễ ngực có cầu vai là đồng phục cấp dưới của cửa hàng chuyên kinh doanh phân phối ở tập đoàn, quần áo được cắt khéo léo, cảm nhận chất liệu rũ xuống, vạt áo như như pha lê lấp lánh. Rất lộng lẫy, rất gợi cảm, nhưng đối với tôi mà , đây là bộ đồng phục làm việc trong trường hợp khác mà thôi.

      Giày cao gót nhọn 10cm làm bàn chân căng đau, mà mặt như cũ là gương mặt mỉm cười thoải mái vô cùng chuyên nghiệp.

      Đêm đến, tiệc rượu gần đến lúc kết thúc, tôi khoác thêm áo choàng cùng tính chất, ngồi xe tổng giám đốc Thịnh về nhà.

      xe đại khái trao đổi chút thành tích trong ngày, hai người hiểu ngầm trong lòng cười ha ha. Có thể có loại ăn ý hợp tác làm việc trong nhóm là ước muốn của mỗi người chuyên ngành quản lý. Rất may mắn, tôi với Thịnh Phong chính là nhóm như vậy, đặc biệt số vấn đề cần xử lý khẩn gấp, ánh mắt bình thường, động tác, nét mặt, người kia hiểu được. Chúng tôi thường hay giỡn ông chủ Thịnh là lam nhan tri kỷ của tôi.(tình bạn tri kỷ thân thiết giữa nam và nữ)

      Bạn tri của tôi đưa tôi đến chung cư, liền vội vàng về nhà cùng hồng nhan tri kỷ của ông ấy-con năm tuổi của ông ấy (hồng nhan tri kỷ là người ). Tôi nâng làn váy lên, mang xách tay , lung lay mở cửa ra.

      Tôi tin chắc, kiếp trước tôi làm vạn chuyện tốt, thần kiếp này phải đền đáp tôi, cho nên tôi nhận được khuôn mặt đẹp nhất đời. thực là, lúc tôi mở cửa thấy Viên Lãng, tôi với thần, cám ơn đền đáp của ông, đây mới là khuôn mặt đẹp nhất đời.

      Tôi cởi giày ra, chân trần đứng sàn nhà bằng gỗ màu mận chín. Đầu có chút cảm giác say phản ứng nhanh được, chỉ nhìn ấy cười ngu ngốc. ấy cũng cười, cười đến mức cưng chìu và dịu dàng như thể.

      Đến nhận lấy xách tay của tôi, lấy dép lê qua. Tôi lắc đầu, đá văng dép lê, hai tay ôm lấy cổ ấy. ấy cao 1m77, tôi cao 1m63, tôi ngửa đầu, nhìn thấy cằm hoàn mỹ và môi của ấy, mũi thẳng tắp.

      Tôi cảm giác được tô môi với màu son huyền ảo thể khát vọng gì đó: “Biết nhảy tại chỗ là như thế nào sao?”

      Viên Lãng mỉm cười lắc đầu.

      “Là nhảy như vậy …” Tôi kéo hai tay của ấy qua vòng quanh eo tôi, từ từ khiêu vũ. Nhân tiện tắt đèn lớn phòng khách, dưới ánh sáng đèn trang trí nhạt nhòa tĩnh mịch, khuôn mặt Viên Lãng trông bí và quyến rũ.

      đợi em à?” Tôi hỏi.

      “Hôm nay?” Viên Lãng hỏi lại.

      “Luôn luôn, từ khi sinh ra cho tới bây giờ.” Tôi nhàng chạm vào cằm ấy.

      “Ở đây, luôn luôn chờ em.” Viên Lãng tùy tôi khiêu khích.

      “Đợi cho tới lúc nào?” Tôi cho rằng có thể chuyện vào sâu hơn chút.

      “Em cho là như thế nào?” Viên Lãng cúi đầu đáp lại.

      Bàn tay của ấy ấm áp dịu dàng có lực xoa váy dài bằng vật liệu may mặc mềm nhẵn. Áo choàng lướt xuống, đây vốn là thừa thãi. Tất cả đều là dư thừa, kể cả lời

      Thời tiết cuối mùa hè chính là thoải mái như thế, gió lướt qua mồ hôi cơ thể, lỗ chân lông trận khoái cảm ngứa ngáy. Môi hơi đau đớn, son môi còn từ lâu, sàn quần áo hai người rải rác bừa bộn.

      “Đứng dậy tắm rửa rồi ngủ.” Viên Lãng đẩy đẩy tôi.

      “Ừ … .” Tôi chơi xấu người ấy, trán chôn trong hõm vai của ấy.

      Viên Lãng làm sao được cười cười: “Ngoan, ngủ, ngày mai đưa em đến nơi.”

      Tôi ngẩng đầu, vô tội nhìn ấy: “ đâu?”

      nơi rất quan trọng, mặc trang trọng chút, búi tóc lên, phải chơi đâu.” Viên Lãng rất nghiêm túc với tôi.

      Sáng sớm sương mù như có như , Viên Lãng nắm tay tôi tiến lên mười bậc thềm. Vòng qua giữa sườn núi, trước mắt là vùng bia mộ.

      “Đây là nơi yên nghỉ toàn bộ đội viên hy sinh của đại đội A.” Viên Lãng .

      tới cùng, tòa bia mới đứng sửng ở vị trí người đứng đầu hàng.

      “Em xem, ấy chiếm giữ phần trước, bên cạnh có chỗ trống là chờ .” Viên Lãng cười cười.

      Tôi hơi hoảng sợ nhìn ấy. Viên Lãng cười hì hì ra: “Đừng sợ, cũng nhất định là .”

      Dưới bia mộ mới là Tỉnh Lệnh. Hôm nay là ngày giỗ của ấy.

      Viên Lãng phủi lá cây trước bia mộ, lấy thuốc lá ra, đốt, đặt ngang ở trước bia. Sương khói lượn lờ dâng lên, tôi cũng cảm thấy sặc. Cỏ xung quanh lớn lên khá tốt, tôi và Viên Lãng ngồi sóng đôi ở bên cạnh Tỉnh Lệnh.

      “Đưa em tới nhận biết nơi này. Doanh trại quân đội kỷ luật sắt việc quân nối tiếp ngừng, sợ sau này cách bọn họ khá xa, thể thường xuyên đến thăm ấy.” Viên Lãng châm cho mình điếu thuốc.

      với Tỉnh Lệnh lúc là tân binh cùng ở với nhau. Gia đình trong miệng ấy, lúc mới bắt đầu thích ứng khí hậu A Khắc Tô (địa khu Aksu, Tân Cương), thường xuyên khóc nhè, liền cười ấy. Thực ra cũng thích ứng, gió bên kia mãnh liệt có thể róc đứt xương người, nhưng dù sao cũng là người bản địa Tân Cương, thể mất mặt, cũng chỉ cố chịu đựng ,”

      “Khi đó mới hơn 17 tuổi, chưa tới 18 tuổi. ấy với khác nhiều lắm. Đều mới từ trường học ra, đặc biệt đơn giản. Buổi tối lúc hai người ôm cái chổi ngủ…”

      “Ôm chổi ngủ? Vì sao?” Tôi rất ngạc nhiên.

      Viên Lãng cười : “Vì sáng sớm hôm sau có thể là người đầu tiên quét dọn vệ sinh, được đội trưởng khen ngợi.”

      Trước mắt tôi ra hai đứa hình dáng đáng tranh nhau thể .

      “Sau đó cùng nhau vào đoàn con hổ, lại cùng nhau vào đại đội A, là lão Tam, ấy là lão Tứ, tinh nghiệt, phá hoại ít trong đội. Ha ha ….” Viên Lãng nhớ lại chuyện cũ, mặt cười yếu ớt nhàng.

      “Khi đó bọn vào đại đội A, còn có nghiêm khắc như tại, miễn là vượt qua thử thách quân là được. Kết quả cuối cùng chỉ còn với ấy trong nhóm kia.”

      Tôi khẩn trương: “Những người khác …” Ánh mắt tôi xem xét mọi nơi, lẽ nào những người khác tất cả đều nằm ở nơi này?

      lần thi hành nhiệm vụ xác định ra những người nào thích hợp ở lại, những người nào thích hợp. phải tất cả mũi nhọn đều thích đại đội A, giữ lại nhất định là tốt nhất, nhưng nhất định là thích hợp nhất.”

      Tôi hiểu: “Nếu các phải tốt nhất, vậy quán quân nhiều lần đợt vật lộn kịch liệt toàn quân lại là xảy ra như thế nào?”

      Viên Lãng gảy tàn thuốc: “Lúc ấy phải tốt nhất, nhưng bây giờ đúng rồi.”

      Tôi “Có ? Hay là khoe khoang đó?” ánh mắt hỏi ấy, ấy “Tất nhiên là , chồng em cũng dối.” ánh mắt khẳng định trả lời tôi.

      đám người tuổi trẻ tinh thần hừng hực, lại nhốt cả ngày ở trụ sở, nội tiết tố dồi dào, cũng chỉ dốc sức huấn luyện tốt. chia tay với bạn , đám người này vừa thấy, sợ bạn của mình cũng bay mất, đặc biệt khẩn trương, liền vội vàng đánh báo cáo kết hôn.” Viên Lãng nghiên đầu vỗ vỗ bia mộ, giống như vỗ vai em mình.

      ấy kết hôn rồi?” Trong ấn tượng của tôi chưa nghe qua vợ của Tỉnh Lệnh.

      “Kết hôn rồi, rất xinh đẹp, lúc đó học thạc sĩ, bọn hâm mộ muốn chết.”

      “Viên Lãng- “ Tôi nhắc nhở được xem tôi như trong suốt. ấy lập tức : “Tất nhiên, xinh đẹp bằng em.” Tôi hài lòng tiếp nhận nịnh bợ.

      đến hai năm, ấy thi đậu bác sĩ học ở Ý, ly hôn.”

      Tôi cảm thấy rất đáng tiếc: “Hai thế giới khác nhau, có lẽ trở về lại.”

      Viên Lãng dập tắt thuốc, gật đầu cái: “Cho nên đưa em đến đây,ngộ nhỡ ngày nào đó tới đây với ấy, còn có người tìm được chỗ, còn có người nhớ được chuyện xưa của bọn .”

      Tôi nhìn ấy ung dung xong như thế, trăm cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

      “Viên Lãng, đừng cái này, chuyện cũ may mắn.”

      “Sọt mê tín!” Viên Lãng gãi mũi của tôi, đứng lên. Gió núi từ trong rừng lướt xuyên qua, mang theo thoang thoảng mùi lá cây, còn mang theo chút lạnh lẽo. Mặt trời lên, chiếu xuống bóng cảnh vật loang lổ phía dưới, hoặc sáng hoặc tối chiếu người Viên Lãng, ấy cứ nhìn vùng bia mộ như thế, thâm tình và thân thiết.

      Viên Lãng xoay người lại từng bước tắt đầu lọc thuốc lá rơi trước bia mộ, thu dọn sạch . với Tỉnh Lệnh: “Nghỉ ngơi tốt , sang năm trở lại thăm , nếu tới lúc đó tôi tới được để Bội Bội tới, thấy ấy cũng giống như thấy tôi.”

      ấy hạ thấy giọng : “Muốn ăn cái gì uống hút cái gì báo mộng cho ấy, ấy to gan, dọa chút chẳng sao đâu.”

      Tôi dở khóc dở cười, người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với thay đổi thời tiết.

      Lúc xuống núi, ấy nắm lấy tay của tôi trước tôi nửa bước. Ánh mặt trời ấm áp chói lọi, đây vùng núi rừng nhìn qua sáng rỡ và xinh đẹp.

      Sau khi về nhà Viên Lãng lấy vật gì trong túi ra, là cho tôi.

      “Cái gì vậy?” Tôi canh giữ ở bên cạnh, ngừng tò mò.

      Lấy ra phong thư, Viên Lãng cười cho tôi.

      Tôi mở ra, rút ra tấm hình. Trước nhìn mặt sau: Bội Bội 5 tuổi. Tôi kinh ngạc, xem mặt trước.

      Trời ơi, ba mẹ thân ái của tôi nha, loại hình này cũng nên gửi cho Viên Lãng chứ.

      ảnh là bé mập mạp cắt tóc ngắn kiểu con trai mặc quần đùi hoa hòe mùa hè, ngồi chồm hổm mặt đất dùng cái xẻng xúc đống cát, ánh mắt trừng lớn chưa từng có trong lịch sử nhìn vào ống kính, bĩu cái miệng nhắn, ngổn ngang mặt tất cả đều là bùn…

      Viên Lãng cười như điên từ thư phòng truyền đến, tôi khóc : “Hình tượng của em, hình tượng thục nữ (người con xinh đẹp dịu dàng) của em tất cả đều bị hủy rồi …”
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      (Post trùng chương)
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 50. Vì mà sống

      Ăn cơm tối xong, Viên Lãng tìm cái gì trong ngăn kéo.

      lục cái gì vậy? làm lộn xộn rồi.” Tôi dọn dẹp sàn nhà, cần phải đánh sáp rồi.

      “Kim chỉ vá mền. Trước khi quay về đem mền ra giặt rồi, trở về phải vá lại.” Viên Lãng .

      “Ở chỗ này nè.” Tôi tìm ra cho ấy. “ phải các có ban cần vụ sao?”

      “Lúc bận rộn làm được có thể tìm người ta, bình thường tự mình làm là được, cũng phải là tướng quân, có cái gì mà ra oai.” Viên Lãng bỏ đồ vật vào trong túi xách.

      “Sao cầm về? Em làm cho .”

      “Em mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi tốt .”

      “Ai, Viên Lãng, em còn biết, ra còn có thể vá mền.”

      “Có chứ, người nào làm lính cũng biết. Vá quần áo, đơm nút áo, đều có thể.”

      Tôi kích động nhìn Viên Lãng: “Chồng, ốc đồng nương.” ( câu truyện cổ tích về tiên ốc tương tự như truyện Tấm của VN)

      “Chưa từng thấy các mặt của xã hội, chồng em còn có thể cấp cứu trân địa, lấy trái dừa làm nước biển truyền dịch cho người khác; còn có thể tiếp viện cho chiến trường, trong vòng nửa giờ nấu thức ăn cho 200 người; còn có thể sửa xe, sửa chữa các loại xe quân dụng…” Viên Lãng đắc chí.

      “Xe dân dụng sao?” Tôi bới móc.

      “Hẳn là biết, cấu tạo phức tạp như xe quân dụng.”

      “Về điểm này phải cùng học với Nghênh Lam chứ?” Tôi nhìn phản ứng của ấy.

      “Bội Bội, em lại nhắc chuyện trước kia là tức giận.” Viên Lãng hơi mất hứng.

      “Hì hì, vợ sai rồi, em hối hận, em hối hận.” Tôi bắt chước dáng dấp Vương Bảo giọng Tứ Xuyên.

      “Cút!” Viên Lãng lời ít mà ý nhiều.

      Vì thế tôi cút ngay đến bên hộc tủ, mở cửa tủ ra xem chút: “Chồng, ngày mai em siêu thị mua cho ít cháo Bát Bảo, mang về buổi tối đói bụng có thể ăn.”

      cần đâu, quầy bán đồ lặt vặt ở trụ sở cũng có.”

      “Vậy giống nhau, em xem quảng cáo vừa ra mùi vị mới.”

      Viên Lãng cười bất đắc dĩ: “ thấy quảng cáo thế giới đều là làm cho phụ nữ xem, sau đó các em mua về đem đàn ông trong nhà làm vật thí nghiệm.”

      Tôi đứng chống nạnh: “ chịu à?”

      Viên Lãng gật đầu: “Chịu thua, chịu thua, em thích mua cái gì mua cái đó, có ý kiến.”

      Tôi dọn dẹp xong việc nhà, vào thư phòng mở máy tính viết tài liệu. Viên Lãng vào nhìn chút: “Cái gì vậy?”

      Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình: “Bài tập lớp nghiên cứu sinh.”

      “Em thi nghiên cứu sinh lúc nào vậy?” Viên Lãng khó hiểu.

      “Thi cái gì? Em đâu có thời gian và tinh lực (tinh thần và sức lực). Chỉ là lớp hàm thụ (học tập thông qua thư từ email với giáo viên), mỗi tuần học hai ngày.”

      “Vậy em có bằng cấp … Quốc gia công nhận quá trình học này sao?” Viên Lãng có lúc rất thực tế.

      “Cũng phải ở đơn vị của chính phủ, công nhận hay công nhận cũng quan trọng. Trong chương trình học này có số thứ rất hay, học có phần sử dụng được.” Tay tôi đánh chữ lạch cạch.

      Viên Lãng ra ngoài xách ghế vào, ngồi bên cạnh tôi.

      Tôi nhìn ấy chút: “Làm gì? xem tivi à?”

      Viên Lãng lấy quyển sách giá sách ra ngoài, ngồi lại ghế, trong tay cầm sách, chân gác lên đống sách mặt đất.

      , dựa vào bên cạnh em, thoải mái.” Lật sách.

      Tôi vui cười ha hả, cùi chỏ chọc ấy cái.

      Viên Lãng nhìn sách chút, tay cũng đàng hoàng. Từ từ sờ lên.

      “Ai,ai, nam tình hình, nữ sờ thắt lưng.” Tôi xoay đầu lại, tiếp tục gõ tài liệu của mình.

      “Vợ em mập, xem vòng eo bằng nắm tay này, vẫn là tự mình đề phòng.” Viên Lãng xoa bóp thịt eo tôi.

      “Ghét bỏ? Vậy em giảm cân.”

      chê, nhiều ngày như vậy, vẫn còn co dãn. Ai, phát em thích ngồi xếp bằng.” Viên Lãng giống như phát đại lục mới.

      mới vừa phát ra? Đây là hậu quả để lại do em luyện khí công lúc còn bé, ngồi gác chân lại rất thoải mái, có linh cảm.”

      “Bội Bội em từng luyện khí công?” Viên Lãng hứng thú.

      “Lúc học trung học cơ sở từng luyện, học với ông cố nội. Ông cố nội em là thầy thuốc đông y già dặn kinh nghiệm và nổi tiếng nhất ở chỗ chúng em.” Tôi đánh dàn ý trước.

      Viên Lãng như có điều suy nghĩ nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi: “Khí công dưỡng sinh? Sau khi luyện có cảm giác gì?”

      phát ra em sợ lạnh sao?” Tôi vừa đánh chữ vừa cười vui.

      phát ra em gạt . Lúc trước em tay của em đông ấm hạ mát, lại tin, kết quả là em mùa đông ấm áp, mùa hạ cũng ấm áp, càng nóng càng dán sát vào người . Đây là rằng quân nhân xảo quyệt, em học được rất tốt.”

      “Đây phải là người có vẻ mát hơn sao, cầm tinh con thỏ, em còn nghĩ cầm tinh con rắn đấy.” Tôi cười ấy là động vật máu lạnh.

      Viên Lãng cũng nhiều, hai tay bóp eo tôi: “Ai là động vật máu lạnh?”

      Tôi cười né tránh: “Em, là em, được chưa?”

      “Bội Bội, em thành . Trừ chuyện này, còn có bao nhiêu chuyện biết?”

      “Rất nhiều, năm tháng huy hoàng của vợ , phải dùng thời gian cả đời để từ từ hiểu .” Tôi nhìn chằm chằm màn hình biên soạn giai đoạn.

      Viên Lãng xem chút đồ do tôi viết, chỉ vào câu hỏi trong đó: “Những lời này có thể dùng ở chỗ này sao?”

      Tôi nhìn chút, nghiên đầu nghĩ: “Có thể chứ? Đây phải học theo sao?”

      dạy em cái này lúc nào?” Viên Lãng rất oan uổng.

      “Chuyện tùy tiện dùng tính từ, đội trưởng Viên phải dùng rất quen thuộc sao.”

      “Khi nào dùng tính từ lung tung, chuyện đều là nghĩ qua cặn kẽ.” Viên Lãng dối lần đầu tiên trong đời.

      Tôi ngừng công việc trong tay, trong mắt nhịn được vui vẻ: “Phải ? Vậy năm đó tình cảm nồng nàn chân thành với đội trưởng Thiết ‘sơn thị mi phong tụ, thủy thị nhãn ba hoành’ (bài thơ của Vương Quan thời Tống “Bặc Toán Tử- đưa Tống Hạo Nhiên tới Chiết Đông) người đó phải là à?”

      Viên Lãng thiếu chút nữa té từ ghế xuống: “Làm sao em biết?!”

      Tất nhiên là chị Tiểu Dao cho em biết. Viên Lãng, có bí mật gì để rồi.

      Viên Lãng là người vô cùng thông minh, đảo mắt cái biết: “Miêu tả rất thích đáng chứ, đội trưởng Thiết là như vậy mà, chọc ấy chơi đấy.”

      Tôi gõ lưu trữ, xoay qua đối mặt với Viên Lãng, nghiêm trang : “Biết em ở trước mặt đội trưởng Thiết hình dung như thế nào ?”

      Viên Lãng làm ra vẻ rất tùy ý hỏi: “Hình dung như thế nào?”

      Tôi nhìn chăm chú ấy, .

      Viên Lãng nén được tức giận (tại sao người này tự xưng đội trưởng A già dặn kinh nghiệm lo lắng, chịu được nhàm chán luôn thiếu kiên nhẫn ở trước mặt tôi đây?): “ chút chứ, là dạng gì trong mắt em?” Hỏi xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      Tôi nhìn dáng vẻ bị chọc ghẹo của ấy, thở dài: “ cái cúi đầu dịu dàng đầu tiên, giống như hoa sen trong nước chịu nổi thẹn thùng trước gió mát…”

      Viên Lãng nổi nóng.

      Tôi cười đến mức tắt thở ở trong thư phòng.

      Viên Lãng, Viên Lãng, tôi cuối cùng hiểu được ý nghĩa của sinh mạng. Tôi chính là vì để cho ấy vui vẻ mà tới đời này. Có người từng , người sỡ dĩ người khác, là vì gặp được người chưa bao giờ để người khác thấy qua yếu đuối của mình. Năm đó trong lúc tôi vô tình nhìn lướt qua, nhìn thấy ánh mắt tịch mịch của mà người khác chưa từng chú ý, từ đó trong lòng tôi trĩu nặng tất cả đều là bóng dáng của . Bóng dáng cười thoải mái của , bóng dáng suy nghĩ nghiêm túc của , bóng dáng kín đáo dịu dàng của , bóng dáng tự tin nghịch ngợm của … Tôi tự nhủ, người này bao giờ … phải tịch mịch nữa, bởi vì tôi tới. Bất luận sau này vui vẻ, thương cảm, hay tức giận, đều có tôi ở bên cạnh , vì truyền lại vui vẻ, vì giấu đau khổ. bảo vệ sinh mạng người khác, tôi bảo vệ trái tim của .
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :