1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gả cho nhân viên công vụ thời Bắc Tống - Lập Thệ Thành Yêu(c1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Tranh cãi lại trận

      Edit: Phi Nguyen


      Tối hôm qua Lục Tử Kỳ gần như đêm ngủ, dậy sớm có gì khẩu vị, sau khi đến nha môn, trực tiếp cuốn vào công việc phức tạp bận rộn, nước trà cũng có cơ hội uống hớp. Đợi đến buổi trưa miễn cưỡng chấm dứt, đói bụng đến mức ngực dán vào lưng có chút hoa mắt.

      Vội vã về nhà, vốn tưởng rằng có thức ăn nóng hổi nghênh đón mình, nhưng ngờ chỉ có bếp nồi lạnh tanh, dạo qua vòng trong sân trống , ngoại trừ vài y phục treo ở dây thừng, nửa bóng ma cũng nhìn thấy.

      Kìm nén ngọn lửa dâng lên ở trong lòng, xắn ống tay áo chuẩn bị động thủ lấy nửa đồ ăn bỏ vào nồi, liền nghe được tràng tiếng cười truyền đến, có nữ tử có hài đồng thỉnh thoảng còn kèm theo hai tiếng chó sủa nho .

      Ngọn lửa lần nữa dâng lên. . . . . .

      "Oh! Chàng về rồi!"

      Tống Tiểu Hoa ôm Lục Lăng, Lục Lăng ôm giỏ, trong giỏ xách để đống bao giấy dầu đồ tốt, Tống Vô Khuyết nằm lên đống đồ này, Lục Tử Kỳ vừa ra khỏi phòng bếp thấy tổ hợp quái dị này: "Các ngươi làm cái gì?"

      "Mua cơm trưa nha!"

      Tống Tiểu Hoa nhận thấy được bất mãn trong giọng của , để Lục Lăng xuống, nhận lấy giỏ, hào hứng giơ lên trước mặt của , thấy nhướng mày lui về phía sau nửa bước, chỉ cho là bởi vì sợ Cẩu Cẩu, nháy mắt cười trộm cái, mới để cho Lục Lăng ôm Cẩu Nhi : "Chàng xem, ta mua rất nhiều thức ăn! ra nơi này của các người có đủ loại d/đ;l'q;d thức ăn chín, quả thực là tốt quá! Về sau nếu như lười phải nấu cơm, có thể trực tiếp mua ăn, bớt phiền toái!" Vừa vừa từ trong giỏ xách móc ra cái bình: "Nhìn , ta còn thuận tiện mua rượu cho chàng, như thế nào, có rượu có đồ ăn cuộc sống rất dễ chịu phải ?"

      Nàng hiến vật quý lại làm cho lửa giận trong lòng Lục Tử Kỳ càng dâng lên cao.

      Vậy mà đường mua thức ăn làm sẵn, hơn nữa nhìn dáng vẻ sau này vẫn còn muốn tiếp tục, sao có thể là chuyện phụ nữ gia đình nên làm?

      "Ta uống rượu."

      "Sao? thể nào?" Tống Tiểu Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc quá mức: "Làm quan uống rượu? trách được. . . . . ."

      " trách được cái gì?"

      " trách được bây giờ chàng vẫn còn là quan Thất Phẩm nho !" Tống Tiểu Hoa vui vẻ xoay người vào phòng bếp, vừa cầm bao thức ăn mở ra bỏ vào trong chén dĩa, vừa thuận miệng cười : "Nhất định là bởi vì chàng thể cùng với cấp trực tiếp của chàng ăn uống tốt, cho nên mới cho chàng thăng quan thôi!"

      Nàng chỉ cao hứng , hồn nhiên biết mặt Lục Tử Kỳ lúc này sớm đen như đáy nồi, ngược lại Lục Lăng đứng ở bên nhận ra cha của mình hình như có chút thích hợp, sợ hãi kéo kéo ống tay áo của , khẽ như muỗi kêu: "Phụ thân. . . . . ."

      Lục Tử Kỳ cúi đầu nhìn nhìn nhi tử, siết nắm tay, tận lực khiến giọng bình thản như thường: "Nàng tranh thủ giặt sạch bộ quần áo hôm qua, mấy ngày nữa lúc ta Tuần tra trả lại cho người ta."

      Tống Tiểu Hoa nghe vậy ngẩn ra: "Đó phải là của chàng sao?"

      " phải. ra là quần áo người bị nhánh cây cùng tảng đá làm rách trong lúc qua sông, cho nên hỏi mượn đồng hương bộ mặc tạm."

      Lúc ấy vô ý bị cuốn vào dòng nước chảy xiết, nếu phải mọi người liều chết hợp lại cứu, chừng Lục Tử Kỳ hài cốt còn, chừng, cùng Đồng Nhi, gặp nhau. . . . . .

      "Àh. . . . . ." Tống Tiểu Hoa thờ ơ đáp tiếng, tiếp theo sau đó chuyên tâm chẩn bị thức ăn: "Vậy ngày mai ta lại mua bộ y phục mới. Chàng mặc lại cơ thể rất bẩn, ta ném ."

      "Ngươi. . . . . . Lăng Nhi, về phòng trước , đợi cơm trưa xong gọi ngươi."

      Cuối cùng trước khi phát tác Lục Tử Kỳ còn nhớ kiêng kị nhi tử chút, đuổi khuôn mặt lo lắng phù hợp số tuổi kia, sau mỗi bước cẩn thận của Lục Lăng, rốt cuộc thể nhịn được nữa trầm giọng chất vấn : "Sao nàng có thể làm như vậy?"

      Tống Tiểu Hoa rốt cuộc cảm giác được khác thường, xoay người nhìn : "Ta có thể làm gì? Chàng có ý gì?"

      "Hoang phí biết tiết kiệm như vậy! "

      "Hoang phí ?" Tống Tiểu Hoa mê mang quay đầu lại nhìn bàn đầy mâm chén dĩa: "Những thứ đồ ăn mua ở ngoài này. . . . . . Là để ăn, cũng đắt nha. . . . . ."

      "Nếu như mua thức ăn tươi, vì sao còn phải mua những thứ
      [​IMG]


      Chương 13: Nữ giả nam trang

      Edit: Quyền Khuyên


      Lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Lục Lăng ăn cơm, lại dỗ ngủ trưa, vậy mà Tống Tiểu Hoa vẫn chưa trở về.

      Vốn Lục Tử Kỳ đói vô cùng nhưng đến lúc này lại cảm thấy đói bụng, dưới ánh mắt ‘buồn bã’ của con chó con do dự lát, rốt cuộc khóa cửa phòng, ra ngoài tìm vợ.

      Mà Tống Tiểu Hoa chạy được đoạn, mới dần dần dừng lại rơi lệ. Nhìn hai tay mình gần như là bị nhuộm đỏ, còn tấm vải ngón trỏ bị máu thấm vào thành tấm vải đỏ, khụt khà khụt khịt, tức giận mắng câu: "Mẹ nó, đau quá!"

      Dùng sức lau cái mặt, tiếp tục nhấc chân chạy như điên.

      Máu là quý giá, nàng cần phải vì cái tên nam nhân xấu xa, lòng lang dạ sói mà lãng phí thứ trong người mình.

      Tên khốn kiếp, tên xấu xa! Động chút là phân biệt đúng sai lên mặt giáo huấn người ta, nhớ năm đó, đến cả ba mẹ cũng nàng nghiêm khắc như thế. . . . . .

      Ba, mẹ. . . . . .

      Mình giải thích được giấc ngủ xuyên đến hơn ngàn năm trước, chẳng lẽ cũng có người xuyên linh hồn đến cơ thể kia của nàng? Như vậy cũng tốt, ít nhất, ‘ nàng ’ vẫn còn sống, cha mẹ người thân cũng đau lòng. . . . . .

      Nhưng ba mẹ ơi, con rất nhớ hai người . . . . .

      Dừng bước lại, lau nước mắt rơi, Tống Tiểu Hoa hít sâu hơi, nhìn bầu trời xanh, mây trắng, tay chống hông tay chỉ trời, Dieenndkdan/leeequhydonnn vô cùng hào hùng gào lên: “Tặc Lão Thiên! Bà đây sống sảng khoái ở cái thời Tống Triều chết tiệt này! Nhất định cho lão xem chuyện cười!”

      Lời còn chưa dứt, đầu vang lên tiếng ‘ùng ùng’ lớn, lập tức tất cả hào khí của Tống Tiểu Hoa đều bay tới Trảo Oa quốc thề quay đầu lại, đồng thời, nàng cũng cảm thấy đau nữa.

      So vai rụt cổ, le lưỡi: "Được, được được, ngươi là trâu bò, ngươi là lão đại còn được sao?"

      Đỉnh đầu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm rền, Tống Tiểu Hoa thở ra hơi vọt vào bên trong y quán, khiến đại phu ngồi ở đó lại lần nữa giúp nàng băng bó vết thương, thuận tiện cắt thuốc mỹ dung mà buổi sáng Hồ đại phu kê đơn, rồi cũng ngừng chân chạy vào cửa hàng may.

      Lão bản thấy Tri Huyện phu nhân vẫn thường hay cười hi hi vậy mà lúc này mắt đều đỏ, khí thế như cọp, nhìn qua hơi có chút doạ người, vì vậy cũng dám nhiều lời, chỉ cẩn thận theo bên.

      Trong tiệm này các loại nón áo giày vớ đầy đủ mọi thứ theo
      [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :