1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gả cho nhân viên công vụ thời Bắc Tống - Lập Thệ Thành Yêu(c1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Nam nhân xuống bếp

      Lục Tử Kỳ nhanh mấy bước nhận lấy bó củi nhi tử ôm, ngồi xổm người xuống tỉ mỉ phủi bụi bậm quần áo và đôi tay bé của nhi tử: "Lăng Nhi rất muốn chơi đu dây à? Ý phụ thân là, chơi đu dây ?"

      Ánh mắt Lục Lăng sáng lên, chẳng qua lại lập tức dè dặt ngập ngừng : "Phụ thân bây giờ Lăng Nhi thể chơi, Lăng Nhi nghe lời phụ thân."

      Lục Tử Kỳ nhéo khuôn mặt nhắn đỏ bừng của con, đứa này có lúc là lanh lợi làm đau lòng người, quả mình đối xử với con khiêm khắc quá mức sao: "Lăng Nhi chỉ cần đồng ý với phụ thân, nhất định phải có người lớn chơi cùng mới có thể chơi, hai ngày nữa phụ thân làm cho Lăng Nhi bàn đu dây ở trong sân, bàn đu dây ."

      " ư?" Lục Lăng nhất thời hưng phấn vỗ tay nhảy lên, nhảy hai cái lại cảm thấy hình như là phạm quy củ, vội vàng xuôi tay đàng hoàng đứng ngay ngắn, trịnh trọng gật đầu cái: "Lăng Nhi đồng ý với phụ thân!"

      Nhìn trộm Lục Tử Kỳ chút, thấy cười nhàng cũng có vẻ trách cứ, liền đánh bạo : " ra , mới vừa rồi, chơi bàn đu dây kia cùng với phụ mẫu, Lăng Nhi cũng rất thích!"

      "Đừng đừng đừng!" Lục Tử Kỳ còn chưa có trả lời, Tống Tiểu Hoa ở phòng bếp “nghe lén” hai cha con chuyện liền liên thanh bác bỏ: "Có chơi tự con chơi ! Tay chân ta già cả chịu được giày vò của con. "

      Lục Lăng vội vã nhìn về phía bên trong cửa hô lên ràng: "Mẫu thân đâu có già!"

      Lục Tử Kỳ cười đứng dậy, dắt Lục Lăng bước vào, lại thấy Tống Tiểu Hoa nhìn chỗ này chút, chỗ kia chút với khuôn mặt rất hiếu kỳ.

      "Tìm cái gì vậy?"

      . . . . . . Phòng bếp nhà chàng giống nhà ta, cho nên, ta ở đây làm quen với hoàn cảnh."

      " phải nhà “chàng” cũng phải nhà “ta”! Là nhà chúng ta, phòng bếp của nhà chúng ta!”

      Lục Lăng từng chữ cực kỳ nghiêm túc, khiến Tống Tiểu Hoa cùng Lục Tử Kỳ liếc mắt nhìn nhau, lại hẹn mà cùng liếc mắt ra chỗ khác, trong lòng đồng thời dâng lên cỗ ấm áp lạ thường.

      "Được rồi được rồi, tên tiểu quỷ này, con nhiều ý kiến linh tinh quá!" Đưa hai đầu ngón tay nhàng nhéo nhéo cái mũi của Lục Lăng, Tống Tiểu Hoa ôm ngồi ghế , dựa vào tường: "Chúng ta làm loạn thêm cho chàng nữa, ngày hôm nay để chàng biểu hết sức, được ?"

      Lục Tử Kỳ tiếng nào, chỉ cười, kéo ống tay áo, trực tiếp bắt tay vào làm cách gọn gàng.

      Tống Tiểu Hoa cũng nhiều để quấy rầy, chỉ là ở bên lặng lẽ đem các loại gia vị thức ăn mới bày ra từng chỗ, còn đem từng bước và phương pháp nhóm lửa nấu cơm lần lượt ghi nhớ trong đầu.

      Lừa gạt làm hai bữa còn dễ , nhưng tương lai hiển nhiên sao có thể làm mà để cho Lục Tử Kỳ làm chứ? Chẳng những thoạt nhìn chính là loại người bận rộn liên tục ở nhà, trông cậy vào chỉ có thể trực tiếp chết đói, mà đây còn là thời đại phong kiến, thịnh hành chủ nghĩa Đại Nam Tử cực đoan, nếu như vẫn để cho nam nhân nhà mình làm việc nhà, nam nhân này còn là quan phụ mẫu địa phương, biết liệu có thể bị bắt diễu phố dìm lồng heo cho người ta nhìn hay . . . . . . Cho nên, dù như thế nào, cũng muốn nhanh chóng học cách làm việc nhà cơ bản mới được.

      Ôi, đáng thương cho nàng, là người lười đến bình xì-dầu hết cũng muốn mua, dựa vào đồ ăn ngoài và mì ăn liền sống qua ngày, bây giờ, chẳng hiểu sao lâm vào tình trạng này. . . . . .

      Chỉ là, nhìn qua giống như cũng có gì khó khăn lắm! Bằng đầu óc thông minh của nàng chắc chắn là tùy tùy tiện tiện cũng có thể làm được.

      Nhìn bóng dáng bận rộn của Lục Tử Kỳ, Tống Tiểu Hoa khỏi nheo mắt.

      Nếu như bỏ qua lúc trước , từ khi gặp mặt đến bây giờ, trong khoảng thời gian này, biểu của Lục Tử Kỳ cũng tệ lắm, thậm chí có thể là vui mừng thôi, trong đó thay đổi về ngoại hình là nhất, cực kỳ khiến cho Tống Tiểu Hoa vừa kinh ngạc vừa vui mừng. . . . . .

      Nhìn thái độ Trương thẩm đối với , hẳn là vị quan tốt rất được kính . Mà nhìn phương thức giáo dục của đối với Lục Lăng cũng khó đoán được tuyệt đối là nghiêm phụ (người cha nghiêm khắc), nhưng cũng đầy thương, tạo cảm giác người cha có tình thương như núi.

      Về phần đối xử với mình ra sao. . . . . . Tạm thời nhìn ra đầu mối gì, nên cũng coi là ôn văn lễ độ chứ? Chỉ cần nhìn vào “ghét bỏ” rành rành này. . . . .

      Đối mặt với mỹ nam, nếu động lòng, phải “Diệt Tuyệt sư thái” cũng là “Bách Hợp”(lesbian).

      Hiển nhiên là Tống Tiểu Hoa phải hai kiểu người đó, cho nên, “xuân tâm” của nàng hơi nhộn nhạo chút là cực kỳ bình thường.

      Nhưng mà, đầu tiên, nàng muốn cho mình trở nên xinh đẹp, trở nên tràn đầy quyến rũ, như vậy mới phải ra tay. Trước mắt nền tảng của thân thể này cũng tệ lắm, thêm chút bảo dưỡng điều trị coi như hào quang bốn phía cũng ít nhất có thể thanh tú động lòng người. Đến lúc đó, dựa vào “cua trai đẹp đại pháp” thế kỷ hai mươi mốt nữa, nàng nhất định phải làm cho Lục Tử Kỳ nước mắt giàn giụa quỳ dưới váy màu thạch lựu của nàng, hối hận mà khóc lóc nức nở vì quyết định “mắt mù” ban đầu! Chấm hết ha ha. . . . . .

      Nghĩ tới tương lai xa mình được mở mày mở mặt phong quang vô hạn, Tống Tiểu Hoa nhịn được cười lên.

      Cảm thấy thân thể nàng rung động, Lục Lăng lấy làm lạ nghiêng đầu sang chỗ khác ngước khuôn mặt nhắn hỏi: "Mẫu thân, người làm sao vậy? Có phải cảm thấy lạnh hay ?"

      Tiểu tử ngốc này, nhìn cái lò cháy rừng rực bệ bếp, ai còn có thể lạnh? Tống Tiểu Hoa còn suy nghĩ muốn dối ra sao, Lục Lăng kéo tay của nàng đặt miệng của mình, phồng má thổi mấy hơi: "Vào mùa đông, Hoắc thúc thúc luôn sưởi ấm cho Lăng Nhi như vậy, mẫu thân, còn lạnh ?"

      Tống Tiểu Hoa nhìn Lục Lăng vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đen láy, mũi nàng cay cay, suýt nữa hốc mắt ướt. Ôm chặt thân thể nhắn: " lạnh lạnh, mẫu thân lạnh. Lăng Nhi biết nghe lời, hiểu chuyện, mẫu thân con chết mất!"

      xong, lại hôn mấy cái mạnh vào khuôn mặt nhắn mềm mại trắng như tuyết của , chọc cho Lục Lăng cười “khanh khách” ngừng. Đưa tay vòng quanh cổ của nàng, quỳ gối đầu gối nàng, cũng bắt chước hôn lại nhiều, trong miệng còn non nớt lẩm bẩm: "Mẫu thân tốt nhất, Lăng Nhi cũng mẫu thân. . . . . ."

      Lục Tử Kỳ quay lưng về phía bọn họ, nghe cuộc trò chuyện này, nghe lớn cười đùa, khóe môi khỏi cũng cong lên càng cao.

      Đây chính là cảm giác gia đình vui vẻ hòa thuận sao. . . . . . Mặc dù, cách biểu đạt tình cảm có vẻ quá mức trực tiếp. . . . . .

      Chỉ dùng khoảng nửa giờ, Lục Tử Kỳ làm ra bốn món mặn món canh.

      "Oa! Nhìn qua tệ!" Tống Tiểu Hoa cố gắng hít mũi cái: "Sắc hương vị đều đủ! ra là, chàng cũng biết “bốn mặn canh, hài lòng khỏe mạnh” nha!"

      Lục Tử Kỳ vén áo ngồi xuống: "Những lời này. . . . . . tệ, có lý."

      "Đó là đương nhiên. . . . . ."

      Tống Tiểu Hoa định tám chữ này vốn là tinh túy của phong trào “phản hủ xướng liêm” (“Phản hủ xướng liêm” là phong trào của Trung Quốc, đại ý là chống lại tham nhũng hủ bại, đề cao trong sạch liêm khiết trong bộ máy quan chức), nhưng nghĩ lại chút những lời như thế từ trong miệng tiểu nha đầu có vẻ như “sa đọa” là gì cũng hiểu lắm ra, là cực kỳ thích hợp, lúc này mới nhịn được.

      Lục Tử Kỳ vừa bế Lục Lăng lên ghế đặc chế hơi cao chút vừa : "Đồ ăn thanh đạm vị chút, đối với việc điều dưỡng thân thể của nàng rất có ích."

      Từ trước đến giờ Tống Tiểu Hoa cầu quá cao đối với ăn uống, cơ bản ăn được, no bụng là được, cho nên đối với cách thức nấu ăn chữ cũng biết. Nhưng cũng nhận ra được món ăn trong bữa cơm hôm nay ràng so với Trương thẩm làm lúc trước tinh tế hơn chút, có cảm giác nhìn vui mắt, thơm nứt mũi.

      Vì trận bệnh kia mà nàng hao hụt nguyên khí, hơn nữa bây giờ lại có đồ ăn vặt gì, chỉ có thể dựa vào ngày ba bữa cơm mà thay thế, cho nên khẩu vị quá tốt, lúc này thấy bụng đói kêu vang, trước tiên hô câu “ăn cơm” đơn giản rồi ăn ngấu nghiến. Mặc dù đến nỗi như Mãnh hổ hạ sơn Ác lang vồ mồi (hổ dữ xuống núi, sói dữ vồ mồi), nhưng dáng vẻ và tư thể kia cũng đủ để khinh thường ngàn vạn hoa thơm cỏ lạ Bắc Tống rồi. . . . . .

      Lục Lăng thường thấy cảnh tượng như vậy, chỉ lo vùi đầu ăn cơm của mình, mà Lục Tử Kỳ là lần đầu tiên thấy, mặc dù vốn vui buồn lộ ra ngoài, lúc này cũng khó che được vẻ kinh ngạc mặt.

      ra, nếu theo thực tế, Tống Tiểu Hoa tướng ăn cũng tệ như vậy, chẳng qua là tốc độ nhanh chút, ăn nhiều chút mà thôi. Cái này nếu so với tộc người làm ăn cơm như đánh giặc ở thế kỷ hai mốt là bình thường. Trong trường hợp này, nếu so với nàng dâu vốn nên rụt rụt rè rè cẩn thận chặt chẽ của hơn ngàn năm trước, liền trở nên hiếm có thậm chí còn kỳ lạ.

      Lục Tử Kỳ theo thói quen nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên ý nghĩ hoang đường: thê tử mới cưới vào cửa của mình, phải bị đánh tráo chứ. . . . . .

      Nhưng mà, nhìn nàng ăn ngon lành như thế, làm cho người khác cũng muốn ăn hơn.

      Nàng lúc này đơn giản và chân , làm bộ chút nào, chẳng phải là kiểu trước giờ mình vẫn muốn sao? Cho nên, bất kể là trời xui đất khiến thế nào, cái kết quả này, chỉ chỗ nào xấu, thậm chí còn có chút vui mừng ngoài dự đoán.

      Cười tiếng thoải mái, cầm đũa lên.
      thuytTuyết Liên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Tắm rửa đại kế

      Ăn uống no nê, Tống Tiểu Hoa mang theo Lục Lăng ở bên cạnh giếng cọ nồi rửa chén, là làm việc, thực ra chơi đùa là nhiều.

      Thời điểm Lục Tử Kỳ bưng chén thuốc đến đây, thấy chỉ mặt đất có vũng nước, mà ngay cả thân người cũng ướt đến bảy tám phần. gần nửa canh giờ trôi qua rồi, dường như nồi chén chờ được rửa vẫn đặt ở chỗ đó, còn nguyên chưa động đến chút nào.

      Trong lòng có chút vui, tới khi nhìn thấy lớn hai người toàn nước với khuôn mặt tươi cười sáng sủa cực kỳ vui sướng tan thành mây khói, đồng thời sinh ra chút lo lắng, giao Lăng Nhi vào tay nha đầu có cơ thể vẫn như đứa trẻ, có vấn đề gì chứ. . . . . .

      "Được rồi đừng đùa nữa" Bất đắc dĩ lắc đầu cái lên phía trước, cầm chén thuốc đưa cho Tống Tiểu Hoa: "Tới giờ uống thuốc rồi." Lại khom lưng lau mấy giọt nước trán Lục Lăng: "Tự mình vào trong nhà thay quần áo ướt ra."

      Lục Lăng lưu luyến nhìn Tống Tiểu Hoa, mà Tống Tiểu Hoa khổ đại cừu thâm (cực kỳ đau khổ thù hận) nhìn thuốc bắc đen thui trước mắt.

      sai, nàng rất ngưỡng mộ Trung y vĩ đại, nhưng bây giờ nàng rất nhớ thuốc viên và truyền nước của Tây y! Vậy mà nhớ nhung là nhớ nhung, thực tế là thực tế, nhớ nhung tốt đẹp, mà thực tế khổ chết người ta. . . . . .

      Nín thở nhắm mắt lại, yên lặng đếm “ hai ba”, sau đó ngửa cổ dũng cảm uống hơi cạn sạch. Trong lòng lại thầm thề lần nữa, kiên quyết phải ăn uống ngon, ngủ ngon, rèn luyện tốt, chuẩn bị thân thể tốt, đơn thuần là vì nhan sắc, mà còn để cho cả đời lần nào phải uống thuốc Đông y đắng đến mức có thể trực tiếp đòi mạng người nữa.

      Mà Lục Tử Kỳ thấy nàng uống thuốc với nét mặt bi phẫn, lại còn bày ra vẻ nhăn nhúm đến vo thành nắm “mặt khổ qua”, nhịn được nghĩ tới thời điểm mỗi khi Lăng Nhi ngã bệnh uống thuốc cũng là dáng vẻ như vậy, vì thế mỉm cười, nhận lấy chén , nén cười giả vờ cáu giận : "Vừa đúng lúc tốt hơn liền chú ý, nhỡ cẩn thận gặp lạnh nữa chẳng phải là muốn biến thành cái ấm sắc thuốc chuyển sang uống thuốc thay ăn à?"

      Lục Lăng thấu hiểu rất khổ sở của Tống Tiểu Hoa lúc này, nghe vậy sợ hết hồn, vội vàng kéo ống tay áo của nàng: "Mẫu thân mẫu thân, mau theo Lăng Nhi thay quần áo , thuốc là khó uống nhất, thể lại Uống....uố...ng!"

      Tống Tiểu Hoa bị kéo vài bước mới nhớ tới quay đầu lại to với Lục Tử Kỳ còn đứng nguyên tại chỗ câu: "Những thứ nồi chén bồn gáo kia chờ ta lát nữa tới rửa!"

      Lục Tử Kỳ chỉ cười cái, lên tiếng. Đợi bọn đến góc phòng, mới xắn tay áo ngồi xổm xuống, thu dọn mớ hỗn độn trước mắt.

      năm ở huyện Bắc Nhai này, tuy có Hoắc Nam khéo tay lo liệu sinh hoạt thường ngày, nhưng hằng ngày cũng làm ít việc nhà. Thứ nhất, là vì giúp tay, thứ hai có lẽ là vì dần dần phát thích thú của mình trong đó.

      Cuộc sống thường ngày yên bình, với những việc đơn giản vụn vặt, ra, là quý giá khó cầu nhất.

      Trước kia hiểu, sau hiểu, lại, chậm. . . . . .

      ——— —————— —————— —————— ———

      ——— —————— —————— —————— ———

      Buổi chiều, Lục Tử Kỳ huyện nha, Tống Tiểu Hoa mang theo Lục Lăng lên phố.

      Cho đến nay, xa nhất nàng cũng chỉ theo Trương thẩm đến chợ đồ ăn lân cận dạo vòng. Ngày hôm nay thân thể khỏe mạnh, trong lòng dễ chịu, cũng có mục tiêu ngắn hạn ràng trong tương lai, vì vậy, liền thực kế hoạch mua đồ trọng đại đầu tiên sau khi tới nơi này: mua thùng nước tắm!

      Xuyên qua lâu như vậy, nàng còn chưa tắm được lần thoải mái. Trương thẩm lấy lý do mang bệnh được chạm nước, hận thể để cho nàng rửa mặt cũng tiết kiệm, nàng lại đeo bám dai dẳng, thiếu chút nữa dùng cái chết mà ép, lúc này mới rốt cuộc có được cơ hội dùng khăn ướt lau qua thân thể chút, sau đó, len lén gội đầu hai lần.

      Nếu , chắc chắn “chưa thấy người mà trước hết thấy thối” rồi. . . . . .

      May mà bây giờ phải là mùa hè, cuộc sống có thiết bị tắm rửa đại bà nó gian nan.
      Theo Tống Tiểu Hoa tìm hiểu mấy ngày nay, người thời Tống rất chịu khó tắm rửa, các nơi đều có nhà tắm công cộng, ít gia đình cũng có phòng tương tự chuyên dùng để tắm trong nhà.

      Nhà giàu có tiền lại có thời gian rảnh, ít nhất ngày tắm lần, dĩ nhiên nếu quá thích sạch hoặc có tật xấu khác, ngoại trừ ngày bao nhiêu lần . . . . . . Còn gia đình bình thường theo mùa mà quy định ra, có khả năng là trung bình xấp xỉ ba hay năm ngày lần.

      Các nữ nhân dĩ nhiên là thể nào nhà tắm, cho nên bình thường phương thức tắm rửa căn bản là dùng thùng tắm hoặc bồn tắm làm bằng gỗ hoặc đồng ở nhà để giải quyết.

      Mà ở nhà Tống Tiểu Hoa lại chỉ tìm được cái bồn tắm nho , dành cho Lục Lăng dùng. Mới đầu nàng còn tưởng rằng Lục Tử Kỳ là loại cực phẩm mãnh nhân năm chỉ tắm hai lần, mùa đông lần mùa hè lần, ngờ lại là kẻ thích tắm nước lạnh. Như vậy là tốt nhất, cần lo lắng dùng chung cái thùng nước tắm với người khác mất vệ sinh.

      Hà hà, nàng từng tít mắt, thèm thuồng thùng tắm lớn làm bằng gỗ lâu, rốt cuộc có thể hưởng thụ mình rồi!

      Từ nhà đến chợ ước chừng có vẻ phải bộ đến 20 phút, vốn phủ Huyện lệnh đệ ở phía sau huyện nha, nơi phồn hoa náo nhiệt nhất toàn huyện, mà bị Lục Tử Kỳ đổi thành học đường công rồi, mình dời đến lân cận ở trong tiểu viện lụi bại của ngoại ô.

      Lúc đến chuyện này, Trương thẩm khỏi tán dương hết lời hồi, cảm động đến rơi nước mắt.

      Tống Tiểu Hoa dắt Lục Lăng vừa vừa chơi, tận hưởng nắng ấm ấm áp gió sau buổi trưa ngày thu, ngắm hết mảnh đồng ruộng dọc đường vàng rực rỡ.

      Nàng là người hoàn toàn làm việc chân tay, ngũ cốc phân biệt được, căn bản từ đến lớn là người thành phố điển hình, chưa hề nhìn thấy hoa màu sống trong ruộng. Chuyến này, ra Lục Lăng giữ chức người hướng dẫn cho “tay mơ” nhìn cái gì cũng mới, cái gì cũng biết như nàng. Đừng coi thường bé củ cải tuổi còn , cũng hiểu được ít, đúng là cho Tống Tiểu Hoa thêm nhiều kiến thức.

      mùa thu hoạch, hầu hết nông dân đều ở trong ruộng làm việc, người đường thưa thớt trông thấy, chỉ là thỉnh thoảng gặp mấy người mà trong đó tám mười biết Lục Lăng . Lúc chào hỏi, Lục Lăng đều kêu to giới thiệu gầy gò bé có khuôn mặt rạng rỡ đứng bên cạnh: "Đây là mẫu thân của cháu!" Sau đó, ngoài dự tính, Tống Tiểu Hoa lập tức cảm nhận được nhiệt tình tràn đầy chân phát ra từ đáy lòng.

      Tình huống như thế, sau khi vào thành, vào chợ càng thêm ràng.

      Tống Tiểu Hoa rất nhanh liền hiểu hai chân lý, thứ nhất: ngàn vạn lần được xem sức mạnh của truyền miệng. Thứ hai: ra làm gấu mèo to trong vườn thú cũng phải là hạnh phúc . . . . .

      Nàng mới dạo qua mấy cửa hàng, người toàn thành liền biết đại khái là, thê tử mới cưới của huyện lệnh Lục Đại Nhân tới.

      Kết quả, trong tiếng tha thiết ân cần thăm hỏi của mọi người, trong những ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú, Tống Tiểu Hoa bước ba bước dừng vất vả mới đến được chỗ chuyên bán thùng tắm.

      Vỗ vỗ khuôn mặt cười đến cứng ngắc thậm chí còn bắt đầu rút gân của mình, nàng cực kỳ cảm thán, người lãnh đạo và minh tinh, đều phải việc làm dành cho người . . . . . .

      "Mẫu thân, bọn họ đều rất thích người !"

      Nhìn sang Lục Lăng hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, Tống Tiểu Hoa lừ đừ lầm bầm câu: "Đều là gửi lời thăm hỏi cha con. . . . . ."

      Cuối cùng nàng tỉnh ngộ ra chút, là lão bà của thanh quan dễ làm, dễ làm!

      "Lục phu nhân hạ cố đến tiểu điếm (cửa hàng), là làm cho tiểu điếm vẻ vang, quả là phúc ba đời của kẻ hèn này. . . . . ." ông chủ vốn kính cẩn chờ bên lâu rốt cuộc tìm được lúc rảnh rỗi để chuyện, lập tức cường điệu tâng bốc phen.

      "Ta cũng vậy, khách khí rồi!" Tống Tiểu Hoa cười ha ha cách đáng tin, nhìn khắp nơi trong điếm.

      Trong truyền thuyết, Tống Triều kinh tế thịnh vượng vật tư dồi dào, quả nhiên sai. Mặc dù huyện Bắc Nhai chỉ là huyện nghèo ở biên thùy, nhưng đồ dùng hằng ngày cũng muôn màu rực rỡ cái gì cần có đều có, lại thiếu những mặt hàng chế tác tinh tế thượng hạng.

      Tống Tiểu Hoa trước đó liền hỏi thăm Trương thẩm ràng về giá thị trường của thùng tắm, bởi vì đối với vật giá biết gì, cho nên cũng phán đoán ra giá cả thế nào. Nhưng chỉ là vật thiết yếu dùng trong nhà, nên đến nỗi đắt đến làm cho người ta chắt lưỡi, hận thể cướp ngân hàng giống như hơn nghìn năm sau.

      Vừa suy nghĩ vừa loanh quanh, mỗi khi nàng dừng lại tỏ vẻ hứng thú đối với thứ vật phẩm nào đó, ông chủ bên cạnh lập tức báo ra hết chất liệu công dụng ưu điểm khuyết điểm cùng với giá tiền, nghe cũng hợp lý. Dù sao, chắc hẳn cũng có lá gan “làm thịt” (chặt chém) Huyện lệnh phu nhân.

      Cuối cùng, Tống Tiểu Hoa cùng “tham mưu mua đồ” Lục Lăng có nhận thức chung, chọn được thùng tắm khắc hoa mức trung bình. Mà giá cả ở đây cũng trong phạm vi nàng chịu được.

      Tiền trong túi Tống Tiểu Hoa là đồ cưới của nàng, làm người đại biết “tiền phải vạn năng, nhưng có tiền là tuyệt đối có khả năng”, tỉnh dậy sau khi phát xuyên qua, phản ứng đầu tiên là vội vàng tra tại có bao nhiêu vật bên thân.

      Cuối cùng Lão Tặc Thiên đùa bỡn nàng cũng chưa ác lắm, cho nàng đôi trai và chị dâu coi như tệ, chuẩn bị cho nàng phần đồ cưới rất khá. Trừ mấy rương lớn chăn đệm quần áo vân vân vụn vặt bên ngoài, còn có ít đồ trang sức, cùng với vài chuỗi tiền nặng trĩu, chắc là để cho nàng dùng khi khẩn cấp.

      Lần trước lúc theo Trương thẩm dạo chợ rau, Tống Tiểu Hoa nhân cơ hội biết căn bản quy đổi đơn vị tiền tệ ở cái thời kỳ này:

      1 lượng vàng = 10 lượng bạc = 10 xâu tiền = 10000 văn tiền.

      Mà mua đủ cho nhà ba người ăn món ăn đơn giản ngày đại khái cần 50 văn tiền, cho nên, mấy xâu này trong đồ cưới của nàng kiểu gì cũng đủ nàng ăn được hơn mấy tháng, hơn nữa còn mấy thứ khác, vậy cho dù dựa vào người khác cũng có thể làm cho phu nhân là nàng sống bình thường mấy năm.

      Chính vì vậy, nàng mới quyết định dùng tiền của mình tới đặt mua đồ vật này.

      Thứ nhất là bởi vì dù sao về sau cũng chỉ có nàng dùng, coi là thua thiệt, thứ hai là bởi vì nàng ngại ngùng xin nam nhân mới gặp mặt tiền mua đồ, mặc dù nam nhân này là lão công danh chánh ngôn thuận của nàng.

      Ôi, trắng ra là, nàng chính là người điển hình bị ý thức độc lập của phái nữ ở đại tàn sát. . . . . .

      Ông chủ thấy bọn họ chọn, vội vàng liên tục ngừng kêu người làm trong điếm đặt lên xe giao hàng, trong lúc tính tiền, báo ra cái giá thấp hơn nhiều so với dự định.

      Tống Tiểu Hoa sửng sốt chút, sau đó vô cùng tốt bụng nhắc nhở: "Ông chủ, ông. . . . . . tính sai rồi à?"

      " có!" Ông chủ lắc đầu khoát tay cười tít mắt: "Vốn nên lấy đồng tiền nào, lại sợ Lục phu nhân băn khoăn, lúc này mới lớn mật thu chút tiền vốn. Kính xin Lục phu nhân cần từ chối, cho kẻ hèn này chút mặt mũi !"

      Tống Tiểu Hoa bởi vì trời sanh lười cò kè mặc cả, lại nhìn giá tiền trong điếm cũng thái quá, cho nên căn bản có ý định trả giá, vào lúc này thấy ông chủ chủ động hạ giá, đâu có lý do đồng ý? Có món hời mà cần là ngu ngốc, việc mà ngu ngốc mới làm. Lập tức thoải mái trả tiền, vô cùng vui mừng ra khỏi cửa.

      đường trở về, Tống Tiểu Hoa cho Lục Lăng vào trong thùng tắm, nhìn ra sức với, lại chỉ lộ đỉnh đầu, dáng vẻ sốt ruột, nhịn được cất tiếng cười to lên.

      Có ánh mặt trời, có gió , có hoa dại hai bên đường, có hoa mầu trong đồng ruộng, còn có tiểu nhị giao hàng biết tên hô to gọi , Tống Tiểu Hoa cảm thấy trong lòng vui sướng rạng ngời chưa từng có.

      Có lẽ, để cho nàng xuyên qua tới nơi đây, cũng hoàn toàn là Lão Tặc Thiên cố ý đùa bỡn nàng. . . . . .

      Chương 6: thùng nước tắm dẫn tới chiến tranh

      Editor: Trung Tran

      Về đến nhà, Tống Tiểu Hoa bố trí thùng nước tắm ở trong phòng ngủ, nàng kịp chờ đợi liền nấu nước.
      Cuối cùng nàng từng sinh sống, trải qua tại vùng thôn quê, trước đó nàng vừa cẩn thận quan sát cách Lục Tử Kỳ nổi lửa, hơn nữa còn có Lục Lăng ở bên cạnh giúp tay, nàng làm rất nhanh, liền thành công ở phòng bếp nhóm lên ngọn lửa đầu tiên từ khi nàng xuyên đến Đại Tống này.

      Hơn nữa, nàng bị hung khói giống như‘ gà Châu Phi ’còn sống chết giải quyết tình huống bi thảm, việc này hoàn toàn chưa từng xuất trong phim truyền hình.

      Cho nên đúng là vô luận ở đâu, vô luận lúc nào trí thông minh là quan trọng đến cỡ nào chứ. . . . . .

      Đun nước xong, bắt bé Củ Cải Đỏ đợi ở bên ngoài, cách phương viên ba thước, Tống Tiểu Hoa dùng thùng chuyển nước sôi từ phòng bếp về phòng ngủ, chuyển xong nước sôi lại chuyển hai chuyến nước lạnh, lúc này mới rốt cục đại công cáo thành.

      Tống Tiểu Hoa mệt mỏi đau lưng, tay chân bị chuột rút, nàng thả ngâm mình trong nước, trong lòng nàng khỏi có mấy phần đắc ý, để cho nàng hoàn toàn chút lưu tình nhốt bé Củ Cải ở phía bên ngoài.

      Lục Tử Kỳ vừa về tới nhà, liền thấy con trai mình cực kỳ ủy khuất ngồi mình ở cửa hiên bên ngoài bậc thềm.

      "Lăng Nhi, làm sao lại có mình con?" xem chút cái miệng nhắn móp méo của Lục Lăng, rồi lại nhìn thấy hai cánh cửa phòng sau lưng đóng chặt, Lục Tử Kỳ chợt hiểu, cong lưng, giọng hỏi: “Có phải mẫu thân con ngủ?"

      " phải. . . . . ." Lục Lăng chạy tới nhảy vào trong ngực : "Mẫu thân bắt con làm tiểu cẩu(chó con ấy) để giữ cửa cho nàng."

      Lục Tử kỳ nhìn bộ dạng đầy ủy khuất của Lục Lăng lông mày khẽ chau lại: "Mẫu thân con làm cái gì ở bên trong?"

      Lục Lăng chưa trả lời kịp, liền nghe tiếng mở cửa vang lên, Tống Tiểu Hoa tóc dài xõa xuống ướt nhẹp, mặt đầy ửng hồng, tinh thần phấn chấn, áo nửa che phía ngoài, chậm rãi từ từ bước ra ngoài.

      "Ah? Chàng xong việc rồi hả. . . . .
      . . Ừ. . . . . . xong rồi?"Trong mắt Lục Tử Kỳ lên vẻ quỷ dị, hề hay biết chuyển động cổ nhìn nàng, Tống Tiểu Hoa nửa cảm thán nửa rên rỉ, hừ câu: " là thoải mái. . . . . ."Dưới ánh nắng chiều, Tống Tiểu Hoa càng lộ ra vẻ đẹp giống hoa đào, xuân sắc vô biên.
      Lục Tử Kỳ im lặng, lúc đầu kinh ngạc cùng nghi ngờ, sau đó rất nhanh liền nhìn tóc nàng vẫn còn những giọt nước. dời tầm mắt, lách người, ho tiếng: "Buổi chiều nàng ra ngoài?"
      "Đúng à! Làm sao chàng biết?"

      Lục Tử Kỳ biết làm như thế nào để nhắc nhở nàng buộc lại y phục mặc dù lộ cảnh xuân tiết ra ngoài nhưng dù sau
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Tranh cãi để kết thúc công việc

      Editor: Trung Tran


      Tống Tiểu Hoa đối mặt với Lục Tử Kỳ hoảng chút nào, nàng ngẩn đầu nhìn chằm chằm, nàng quyết nghe theo lời của : " Bây giờ bắt đầu sĩ diện cái gì mà đạo lí của Lục gia Lục gia gì đó với ta rồi hả? Ta cho ngươi biết, nếu phải là ta… Ta có sinh mệnh cứng rắn khi ngươi trở lại nhặt xác của ta rồi. Dù sao ta đây có sinh mệnh này là do ông trời hồ đồ cho , nếu có người hỏi ngươi, d/đ'l;q'd ngươi coi như Lục gia này có vợ chết rồi, từ nay về sau ta cái gì hay làm cái gì đều liên gì đến Lục gia các ngươi, nếu được cùng lắm liền ly hôn. . . . . . Liền bỏ ta là được rồi, chẳng lẽ xa ngươi, ta liền sống nổi. tóm lại, ngày hôm nay, ta dùng chính tiền của ta, mua cho mình đồ tốt, ngươi có ý kiến gì . !"

      Tống Tiểu Hoa kêu la xong, nàng cũng lười phản ứng lại , nàng xoay người liền muốn đẩy cửa vào phòng, nàng giật mình đầu tiên là sợ đến choáng váng, lúc này nàng phản ứng lại ra là bị Lục Lăng nhào tới ôm bắp đùi của mình: "Mẫu thân người tức giận sao, người cần Lăng Nhi sao?"

      Tâm trạng Tống Tiểu Hoa bây giờ tràn đầy hỏa khí khi nàng nghe tiếng khóc nức nở của bé Củ Cải cơn giận của nàng lập tức tiêu mất năm sáu phần, Tống Tiểu Hoa cúi đầu xuống đối diện với Lục Lăng nàng nhìn thấy hai hàng nước mắt của bé Củ Cải, nhất thời trong lòng mềm nhũn, Tống Tiểu Hoa tự kìm lòng được ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Lục Lăng: "Mẫu Thân cũng phải là giận con, Lăng Nhi ngoan, Lăng Nhi khóc, nam tử hán đại trượng phu đổ máu đổ lệ!"

      Tống Tiểu Hoa thấy Lục Lăng cái hiểu cái , khụt khà khụt khịt gật đầu cái, nàng ngẩng đầu hung hăng liếc Lục Tử Kỳ cái, sau đó nàng dùng giọng điệu mềm mại dụ dỗ bé Củ Cải : "Tóm lại ta đồng ý với Lăng Nhi, tuyệt đối cần Lăng Nhi, có được hay . Cho dù muốn , ta mang Lăng Nhi theo cùng, chúng ta cũng thèm để ý tới người cha thối tha cổ hủ đó nữa!”
      Tống Tiểu Hoa xong đứng lên, d/đ/l;q'd kéo tay Lục Lăng liền hầm hừ vào phòng, chính mình mới vừa công bố muốn dẫn Lục Lăng , mình tại bây giờ sinh sống tại thế giới này, nhưng ra Lục Lăng là tiểu con riêng của mình, hơn nữa tiểu con riêng này ba bước lại nhìn cha ruột mình lần. . . . . .

      Lục Tử Kỳ ở bên trong viện đứng lặng yên, hồi lâu, khẽ lắc đầu cái, mỉm cười chua chát.

      cho cùng, luôn là mình bạc đãi nàng, biết trong lòng nàng oán hận mình nên mới như vậy, vậy mà, lời kịch liệt của nàng ngày hôm nay làm kịp dự đoán.

      Bỏ vợ,
      [​IMG]

      Chương 8: Cuộc chuyện vui vẻ

      Sau nửa canh giờ, Lục Tử Kỳ vội vã về nhà vừa vào cửa viện trước liền nghe trong phòng bếp truyền đến trận cười hơi chần chừ lát, sau đó về nơi phát ra tiếng cười vui vẻ cho đến cửa vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong lập tức sững sờ tại chỗ.

      Bên trong phòng có ba vật sống: Tống Tiểu Hoa, Lục Lăng và con chó.
      Hai người lớn kì cọ cho con chó trong bồn tắm của Lục Lăng. Chuyện này cũng có gì cùng lắm mua cái mới.

      Trọng điểm ở đây là Lục Tử Kỳ sợ chó, rất sợ. . . . . .
      Dưới chân khống chế được liền lui về phía sau bước, giọng hơi rung rung cất tiếng: "Các ngươi. . . . . . Các ngươi đây là. . . . . ."

      Lục Lăng giơ hai tay ướt đánh về phía Lục Tử Kỳ: "Phụ thân về rồi! Trương thẩm đưa tới cho chúng ta con chó đáng , phụ thân mau đến xem nhất định người rất thích nó."

      Lục Lăng vừa định lôi kéo Lục Tử Kỳ vào bỗng nhiên nhớ lại vấn đề rất nghiêm trọng vội vàng đẩy ra ngoài : "Phụ thân bây giờ thể vào, vẫn chưa tới hai canh giờ!"

      Lục Tử Kỳ vừa rợn cả tóc gáy vừa hiểu ra sao, đành phải chuyển hướng nhìn Tống Tiểu Hoa lại thấy mặt nàng hả hê như xem kịch vui. Chỉ phải cười khổ dứt khoát ôm lấy Lục Lăng: "Lăng Nhi, tại sao để cho phụ thân vào hả?"

      "Bởi vì vẫn chưa tới hai canh giờ!"

      ". . . . . . Cái gì hai canh giờ?"

      " tới hai canh giờ như nương phải uống thuốc rất khổ rất khổ!"

      ". . . . . . . . . . . ."

      Trong lúc hai cha con ông gà bà vịt, Tống Tiểu Hoa dùng tấm vải lau khô bộ lông của chó , sau đó lại dùng khối vải bông khác bao lấy nó tốt: "Lăng Nhi mang Vô Khuyết xung quanh để nó làm quen nhà mới, con phải ôm cẩn thận là nó ngã bệnh vậy phải uống thuốc, uống thuốc rất khổ rất khổ nha!"

      Lục Lăng vội vàng nhảy khỏi ngực Lục Tử Kỳ, cẩn thận nhận lấy chó , định rời khỏi nhưng lại có chút do dự. Tống Tiểu Hoa thấy thế nín cười : " quan trọng, dù sao lát nữa nương cũng uống thuốc, coi như là trừng phạt. Về phần cha con . . . . . . liền giữ lại lần sau cùng nhau phạt ! Lăng Nhi phải giúp phụ thân nhớ kĩ nha!" D!iễn ~Đàn ! Lê ~Quý !Đôn

      "Dạ!"

      Lục Lăng nghiêm túc gật đầu, sau đó ôm lấy chó tham quan quanh nhà để nó làm quen. Lục Tử Kỳ lúc này thở hơi cơ thể thả lỏng còn cứng nhắc như lúc vừa rồi: " Nàng xem Vô Khuyết là . . . . ."

      " Tống Vô Khuyết là tên của con chó. Nó theo họ Tống của ta!"

      ". . . . . . . . . . . ." Lục Tử Kỳ thốt nên lời trán đau: " con chó, có tên họ. . . . . ."

      "Thế nào, được sao?"

      Lục Tử Kỳ vội vàng lời, cố gắng trấn
      [​IMG]
      thuytTuyết Liên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Hướng đến cuộc sống của sâu gạo

      Tâm tình của Tống Tiểu Hoa là tốt, tại nàng gần như có chút muốn cảm tạ ông trời rồi.

      Tống Triều, đó là triều đại nổi danh về việc ‘ lương cao nuôi liêm ’, nhân viên công vụ Tống Triều, tiền lương tuyệt đối cao hơn so với nhân viên công vụ thế kỷ hai mươi mốt chớ thấp hơn. Huống chi, còn là chỗ chức cao ‘ đầu não ’, dù có là quan thanh liêm, vậy cũng đủ làm cho cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua rồi.

      Mặc dù có thêm ‘ con trai ’, nhưng đứa ‘ con trai ’ này đáng . Nghe Trương thẩm , chưa bao giờ nghe Lục Tử Kỳ trong nhà mình có thêm ai khác, chắc hẳn tất cả đều có ở đây. Cho nên, cái nhà này cũng chỉ có hai cha con, có bất kỳ quan hệ lộn xộn lung tung với nhiều người, có bà bà công công dì tiểu thúc tử Thất Đại Bát Đại Di. . . . . . công thêm Tống Tiểu Hoa nàng, chính là tiêu chuẩn điển hình của ‘ nhà ba người ’ hoàn mỹ! @D#Đ$L!Q%Đ@

      nay, tay nàng cầm ‘ quyền lực tài chính ’ trông coi ‘ mạch máu kinh tế ’, rốt cuộc cần mỗi ngày sáng sớm chiều trễ do thường xuyên làm thêm giờ mệt mỏi gần chết, người như thế nào mới có thể được hưởng cuộc sống ‘ sâu gạo ’ nha! Nàng từng ngày nhớ đêm mong tha thiết ‘ cuộc sống sâu gạo ’ rốt cuộc thành thực rồi!

      Cơm tối vẫn do lục Tử Kỳ làm ở dưới bếp, bởi vì nghĩ hết cách có thể để cho hai ‘ ngoan đồng ’ lớn cướp ôm tới ôm lui con chó xa chút xa hơn chút nữa. . . . . .

      Bữa ăn đơn giản chỉ cháo trắng rau dưa, Tống Tiểu Hoa ăn xong cảm thấy người thư thái. Mỗi món đều là thực phẩm xanh tinh khiết của thiên nhiên, cho dù có tiền cũng thể nào mua được nó!

      Sau khi ăn xong, Tống Tiểu Hoa mang theo Lục Lăng cho chó con ăn cơm nước, vốn là muốn thư phòng với Lục Tử Kỳ bố trí cho chó con chỗ ở thích hợp.

      Bất đắc dĩ lĩnh mệnh ở nhà quay vòng, tìm cái giỏ trúc cũ, cắt bỏ phần cho cái miệng rộng ra để chó con có thể dễ leo ra bò vào, lại tìm cái chăn của Lục Lăng dùng trước kia bao lại tốt.

      Tống Tiểu Hoa sau khi xem lại gật đầu liên tục, rốt cuộc nàng vừa làm cha vừa làm mẹ của người ta, tay nghề cũng tệ vẫn còn rất tỉ mỉ, cũng có vài phần cảm giác ‘ ra được phòng khách vô được phòng bếp ’. ^-^ Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn ^-^

      Chó đối với giường mới rất hài lòng, khi nó được thả xuống liền lảo đảo chạy đến
      [​IMG]


      Chương 10: Buổi sáng của huyện lệnh phu nhân


      đêm này, Tống Tiểu Hoa ngủ giấc an ổn ngọt ngào nhất kể từ lúc xuyên qua đến nay.

      Ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, Tống Tiểu Hoa rời giường sớm.

      Do trong lòng tưởng nhớ chó , với lại gần đây ngủ được đủ giấc, đoán chừng buổi tối nhiều nhất là tám giờ liền tắt đèn ngủ, căn bản là buổi sáng có thể ngủ thẳng đến gần chín giờ.

      Ngụy trang là do dưỡng bệnh, nàng cuối cùng cũng loại bỏ được việc ‘ thức dậy sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó ’ do phải làm mà thiếu ngủ ở kiếp trước bổ túc lại hết.

      Mở cửa phòng, hít sâu, khí nồng đậm độ tinh khiết làm cho tinh thần sảng khoái.

      ra , có TV có Internet có tạp chí có các loại Ngũ Quang Thập Sắc đẹp mắt giải trí, như vậy cũng khổ sở. !@ D~ Đ~ L~ Q ~Đ @!

      Bởi vì đơn giản, cho nên dễ dàng thỏa mãn.

      Thời tiết hôm nay là tốt và có chuyện tốt diễn ra, Tống Tiểu Hoa nàng chính thức bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của Huyện lệnh phu nhân Đại Tống à!

      Chuyện đầu tiên là phải rời giường, theo thường lệ tự mình phòng bếp lấy nước rửa măt.

      Mặc dù Tống Tiểu Hoa có dũng khí tắm nước lạnh, nhưng lại có thói quen dùng nước lạnh rửa mặt, vì nó có lợi cho khuôn mặt!

      Còn đều tương đối sầu não là việc đánh răng, nàng sau này mới biết được ra Tống Triều có bàn chãi đánh răng kem đánh răng xà phòng thậm chí còn có cả xà bông thơm, chỉ là kem đánh răng có vị rất kỳ quái, bàn chãi đánh răng lại càng thêm quỷ dị là dùng lông đuôi ngựa hoặc là lông đuôi heo làm nên, bàn về việc dùng có thoải mái hay , chỉ là vừa nghĩ chút mà cảm thấy buồn nôn.

      Cho nên, Tống Tiểu Hoa lựa chọn dùng chính đầu ngón tay của mình thay thế bàn chãi đánh răng. Mặt khác, nàng nhớ lá trà có công hiệu làm sạch hàm răng, cho nên sớm hay muộn gì cũng nhai miếng, làm như vậy có thể vệ sinh khoang miệng rồi.

      Rửa mặt rồi trực tiếp lau khô là xong, nước a sương a cao đều cần bôi. có ô nhiễm, điều kiện khí hậu tốt, cũng còn lộn xộn lung tung vấn đề về da, hơn nữa vốn là thời thanh xuân, cần bất kỳ bảo dưỡng nào.

      Chỉ là, Tống Tiểu Hoa vẫn muốn bảo dưỡng da gần như bằng con nít, huống chi tại nàng cần thủ đoạn chút việc cải thiện điều kiện bên ngoài là cần thiết, kế tiếp cần phải triển khai kế hoạch tự chế ít đồ dùng để làm đẹp rồi. % D ^ Đ ^ L ^ Q ^ Đ %

      Rửa mặt xong, từ bên hông lấy ra cây lược gỗ tỉ mỉ chải vuốt mái tóc dài đến eo.

      Lúc Tống Tiểu Hoa học vẫn là tóc dài phất phới, sau do công tác quá bận rộn rãnh xử lý nên mới nhịn đau cắt bỏ, hôm nay lại có cảm giác mất mà được lại, tự nhiên cẩn thận nâng niu.
      Chỉ tiếc là tóc tuy dài nhưng sợi tóc được lớn, tóc vàng hơi lộ ra khô héo
      [​IMG]

      thuytTuyết Liên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Giơ tay chém xuống

      Edit: Phi Nguyen


      Phạm vi chức trách của huyện lệnh Tống Triều tương đối rộng, bao gồm: hộ khẩu thực, chinh thu thuế, điều sai dịch, tu thuỷ lợi, khuyên dân nuôi tằm, lãnh binh chính, trừ đạo tặc, mở trường học, nhân trị dân, an lưu vong, giúp bần dân, xử lý kiện tụng vâng vâng. Tập quân chánh, hành chánh, dân chính, tư pháp, bộ tài chánh. Vừa phối hợp quan hệ trung ương cùng địa phương, ổn định trật tự địa phương, có thể quan nhi mặc dù lớn, chuyện cũng thiếu.

      Dĩ nhiên, điều này cũng phân cho người nào phù hợp .

      Nếu là tham quan hôn quan chỉ lo mình sung sướng, vậy dĩ nhiên là cả người được nhàn hạ nơi nơi đều lầm than, nhưng nếu là thanh quan lòng vì dân muốn làm cái gì đó thiết thực, ngày qua ngày dậy sớm loay hoay bận rộn cùng con quay vậy cũng đủ vui sướng rồi.

      Lục Tử Kỳ, tuyệt đối là người sau.

      Mà thân là ‘con quay’ Huyện lệnh phu nhân Tống Tiểu Hoa, chút cũng thua kém.

      Tối hôm qua còn dư lại hơn phân nửa khối điểm tâm, cộng thêm dùng sở trường nhất làm món cháo, dễ dàng giải quyết vấn đề bữa sáng cho mình và bé củ cải cùng với Cẩu Cẩu, sau đó bỏ lại bát đũa, vội vàng ra cửa.

      Tống Tiểu Hoa ôm Lục Lăng, Lục Lăng ôm Tống Vô Khuyết, nhóm hai người con chó, liều chết mạch chạy thẳng tới chợ đồ ăn lân cận .

      Bởi vì là lần thứ hai, Tống Tiểu Hoa đối với chim sẻ tuy nhưng ngũ tạng đều đủ cả, phiên chợ cũng coi là có mấy phần quen thuộc, mà ở đó mọi người đối với nàng đương nhiên cũng xa lạ.

      Sau phen chào hỏi đầy nhiệt tình khóe miệng co quắp gân mặt cứng ngắc, rốt cuộc Tống Tiểu Hoa cũng mua xong rổ rau sống cùng miếng thịt heo tươi.

      Dĩ nhiên, ở thời điểm trả tiền cũng cần phải có kinh nghiệm truyền thống đặc sắc của Trung Quốc nhìn qua giống như là đánh nhau lại giống như nhún nhường , cuối cùng ép Tống Tiểu Hoa thể mang lão công thanh chánh liêm khiết cương trực công chính ra, công d.đ'l;q;d bố nếu mình dám dùng giá thực mua bán, sau khi trở về ngộ nhỡ bị biết được tất nhiên bị nghiêm nghị trách cứ, xong chân ý thân thiết suýt tí nữa than thở khóc lóc. Mới khiến những người bán hận thể tặng cho nàng bất đắc dĩ thu lại, vô cùng ngượng ngùng mà quy củ thu tiền.

      Dĩ nhiên, nếu như ưu đãi chút ở trọng lượng, vậy coi như nàng thể quản được rồi. Nàng lại biết cân. . . . . .

      Sau khi về nhà được mấy phút, Hồ đại phu liền vui vẻ lắc lư đến xem bệnh cho Tống Tiểu Hoa.

      Nghe người này là đại phu có y thuật cao minh nhất toàn huyện, thậm chí đều phải tính đến cả Châu Phủ.

      Chỉ có điều cảm thấy bộ dạng là có chút buồn cười, đôi mắt ti hí mũi to mày đảo chữ bát, hơn nữa hai quai chòm râu dê, hiển nhiên chính là khuôn mẫu chuột Mickey.

      Nhớ ngày đó, Tống Tiểu Hoa đần độn u mê vừa mở mắt, nhìn thấy trước hết chính là gương mặt này, cả kinh giật mình cười vui tiếng, bệnh lập tức tốt lên ba bốn phần, kết quả là liền thành có chết. . . . . .

      Cho nên, Tống Tiểu Hoa tuyệt đối có lý do hoài nghi, về mặt y thuật của có thể được hưởng mỹ dự như vậy, tất nhiên là tướng mạo ban đầu có tác dụng ít.

      Cười cái chỉ có thể trẻ mười năm, chừng còn có thể tiêu bách bệnh. . . . . .

      Tống Tiểu Hoa vừa cho Hồ đại phu bắt mạch, nàng vừa cầm được buồn cười trong tiếng cười rợn cả tóc gáy.

      Vị tân hôn phu nhân Lục Đại Nhân này có chút tầm thường, hành y hơn mười năm, mặc dù dám người tài ba, nhưng dù sao vẫn có ít kiến thức cơ bản.

      ngày kia, ràng thấy tận mắt phu nhân ngã xuống hít vào hơi hương tiêu ngọc vẫn, lại ngờ tới sau thời gian lại sống yên lành, hơn nữa khôi phục cực kỳ nhanh chóng. chỉ có như thế, ngay cả tính tình giống như là thay đổi hoàn toàn.

      xem bệnh khắp nơi cho người ta cũng có
      [​IMG]
      thuytTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :