1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho lão nam nhân - Lạc Vũ Thu Hàn (71) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.


      Edit: Fuly
      "Nhị thúc, đây là trà xuân Long Tĩnh à? Uống rất thơm." Đồng Văn Bân giơ giơ hai chân, cười hì hì hỏi. Sau khi được Đồng Khoát Nhiên khẳng định, liền kêu gào, "Tổ mẫu thiên vị, đồ tốt cũng chỉ cho Nhị thúc thôi."

      " bậy cái gì, trà này là tổ mẫu đưa tới cho ta hai ngày trước, biết ngươi trà, lúc ấy cũng sai người mang qua cho ngươi." Đồng Khoát Nhiên cười mắng.

      Dương Nghi ở bên, ngạc nhiên nhìn qua, nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy được diện mạo khác trừ vẻ nghiêm nghị của Nhị gia đấy.

      ra Đồng Khoát Nhiên cũng chẳng lớn hơn Đồng Văn Bân bao nhiêu, cùng tuổi với Đồng Văn Sinh —— đại ca của Đồng Văn Bân.

      Từ , Đồng Văn Bân bị ôm đến chỗ lão phu nhân, nên rất thân với Đồng Khoát Nhiên, dù hai người là quan hệ chú cháu, nhưng ra chẳng kém hơn huynh đệ ruột là mấy. Đồng Khoát Nhiên rất ít khi lộ cảm xúc ở trước mặt người khác, mà Đồng Vân Bân vừa vặn là trong số những ngoại lệ.

      Những lời này của Đồng Khoát Nhiên, khiến Đồng Văn Bân rất kinh ngạc, đam mê uống trà, cho nên mới có thể nhận ra bất đồng trong đó. Trà này ở trong chén ánh lên màu xanh lá, hương thơm nồng đậm, mùi vị thuần mỹ, hình thái cũng tốt. ràng giống như trà mấy ngày trước đây phân phó mỹ tỳ pha. Mà lời của nhị thúc cũng phải giả. Như vậy có kết quả khác biệt này, sợ là do người pha trà có tài nghệ cực cao.

      "Nhị thúc, trà này là ai pha vậy?" Đồng Văn Bân biết, ở An viên, tăng thêm ba nha hoàn, ma ma, trừ mấy người này ra, nghĩ rằng những đại nam nhân kia biết công việc pha trà đòi hỏi tỉ mỉ này.

      Mi tâm Đồng Khoát Nhiên hơi nhíu lại, với , có thể ăn, có thể uống là được, đâu để ý đến mùi vị có tốt hay . Ở Vân Châu được ăn no là may mắn rồi, nên hiểu lắm sở thích này của *chất tử. Nhưng hiểu là hiểu, cũng lười xen vào, dù sao mỗi người đều tự có sở thích của riêng mình.

      *Cháu

      Đúng lúc Dương Nghi mang điểm tâm lên, liền bị Đồng Khoát Nhiên gọi lại, "Trà này là người nào pha?"

      Dương Nghi dừng chút, "Bẩm Nhị gia, là Hồ Hạnh pha."

      "Gọi nàng vào đây."

      "Hồ Hạnh muội muội, Nhị gia bảo ngươi vào." Dương Nghi ra cửa, vào thiên sảnh, thấy Hồ Hạnh bận rộn, vội .

      Hai mắt Hồ Hạnh sáng lên, vội vàng đứng dậy sửa sang lại xiêm áo, "Tỷ tỷ giúp ta trông bếp lò chút, ta rồi nhanh chóng quay lại."

      Thanh dễ nghe còn vây lượn bên tai, bóng dáng nho của Hồ Hạnh biến mất ở ngoài cửa. Dương Nghi bất đắc dĩ lắc đầu cái, nha đầu này, tính tình hấp tấp, chưa hỏi thử Nhị gia tìm nàng vì chuyện gì, liền lanh tanh láu táu chạy rồi, nên làm mất hình tượng ở trước mặt chủ tử mới tốt.

      *******

      "Nhị gia, ngài tìm ta à?"

      Đồng Khoát Nhiên chỉ vào Đồng Văn Bân bên cạnh, : "Tam thiếu gia tìm ngươi, hỏi cái gì, ngươi thành trả lời là được."

      "Trà này là ngươi pha sao?" Đồng Văn Bân hào hứng hỏi.

      "Là nô tỳ pha."

      "Ngươi chút về quá trình pha trà ."

      "Trước hết, nô tỳ dùng nước sôi——"

      Đồng Khoát Nhiên nhìn Hồ Hạnh cái, chỉ thấy hai mắt nàng tràn đầy thần thái, bộ rất thích ý vì Tam thiếu gia dốc sức. còn là thiếu niên vô tri, nàng biểu như vậy cũng chẳng có gì ngoài việc muốn người khác chú ý. Dù là loại nào, sớm học được cách bỏ qua, huống chi nàng chỉ là nha đầu. Phải , hôm nay, cõi đời này, người có thể khiến đặt trong lòng nhiều lắm, trừ mẫu thân cùng đám huynh đệ cậu ngoại ở Vân Châu, căn bản chẳng còn ai khác. Nếu ngay cả tâm tư của nha đầu cũng để ý, vậy , Đồng Khoát Nhiên biết bị biến thành hình dáng gì rồi.

      Chỉ hơi chút để tâm nghe đối thoại của bọn họ, Đồng Khoát Nhiên phát nha hoàn này quả có hiểu biết về trà, là người ‘ý tại ngôn ngoại’. Chỉ là ở trong quân doanh lâu, về tương đối mà , vẫn là người thích giữ quy củ. Tuy những người như thế này thường có vài tài năng đặc biệt, nhưng cũng là kiểu khiến phải phí rất nhiều tâm tư mới có thể dọn dẹp tốt.

      Vừa trả lời Đồng Văn Bân, Hồ Hạnh vừa lén nhìn Đồng Khoát Nhiên cái, chỉ thấy ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, bộ dáng kia hiển nhiên biết tâm thần du lịch đến phương trời nào, chẳng mảy may quan tâm chút gì đến đoạn đối thoại của bọn họ, trong lòng Hồ Hạnh có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến thân phận cùng tình cảnh của chính mình, chỉ đành phải dời lực chú ý lực lên người Tam thiếu gia.

      Hàn huyên hết hai khắc, Đồng Văn Bân mới thỏa mãn cất bước. Lúc , còn lầm bầm lão phu nhân thiên vị, ban cho nhị thúc nha hoàn có kiến thức hơn nhiều so với nha hoàn bên cạnh mình.

      Dương Nghi nghe những lời này, nhìn Hồ Hạnh vẫn vui mừng vì được khen ngợi, trong lòng lắc đầu, đúng là đứa trẻ, lời này nếu bị đám nha hoàn trong viện Tam thiếu gia nghe được, oán hận Hồ Hạnh mới là lạ.

      "Tỷ tỷ, nhìn này, đây là Nhị gia thưởng cho ta đấy." Hồ Hạnh giống như hiến vật quý lấy ra khối bạc nặng trĩu. Bạc đó, thỏi bạc nha. Những cổ nhân như bọn họ chẳng hiểu được thích với bạc của những người quen sờ tiền giấy như nàng.

      Dương Nghi nhận lấy, ước lượng, rồi cười , "Khối bạc này ít nhất cũng là hai lượng đó, ngươi còn mau giấu kĩ ?"

      Hồ Hạnh nghe vậy, cười " Nếu tỷ tỷ thích, muội chia cho tỷ tỷ nửa nha?" Chỉ là nụ cười này hơi thu lại chút, người có tâm tư tỉ mỉ căn bản khó có thể phát .

      Dương Nghi nhìn nàng cái, cười cười, cũng làm . Mỗi người đều có phúc khí của mình, những thứ này có hâm mộ cũng được.

      Huống chi nàng cùng Hồ Hạnh chỉ mới sống chung mấy ngày ngắn ngủi, tính tình của nàng ấy là gì, dù nàng dám hiểu , nhưng cũng biết được vài phần, tỷ như Hồ Hạnh miệng ngọt, luôn có thể dụ được Vưu đại nương; tỷ như nàng ấy tương đối giữ gìn đồ đạc của mình, dễ để cho ai đụng tới.

      Dù nàng ấy tâm muốn chia cho nàng nửa, nhưng nàng sao có thể nhận? Mặc dù nàng hôm nay ‘ nghèo hai trắng’, tầm mắt cũng hạn hẹp đến vậy. Hơn nữa, từ xưa tới nay, nợ nhân tình là khó trả nhất. Nàng quyết vì nửa khối bạc mà đeo lên lưng cái khoản nợ này.

      Hồ Hạnh thấy Dương Nghi chỉ cười mà lời nào, trong lòng thở phào nhõm đồng thời lại có điểm buồn bực, bực chính mình, cũng bực cả Dương Nghi. Nụ cười này của Dương Nghi giống như hiểu thấu tất cả, khiến nàng cảm thấy khó chịu, cảm giác như mình chẳng thể che giấu được điều gì.

      Yên lặng lúc lâu, Hồ Hạnh liền lấy cớ ngoài.

      ***

      "Đáng ghét!" Lão phu nhân tức giận đập phong thơ trong tay xuống bàn, "Thực buồn cười, khi dễ Đồng gia chúng ta có ai sao?" Chỉ là Đồng Tri Ngũ Phẩm, dù cho dòng chính nữ gả tới đây, cũng là với cao. Hôm nay nàng ta còn dám đề xuất để thứ nữ do con hát sinh gả tới, cũng tự nhìn lại mình xem! Nếu phải nể chút tình nghĩa ngày xưa, lần này liền cùng nàng ta ‘xé rách mặt’.

      "Nương ——" Đồng Khoát Nhiên bất đắc dĩ nhìn nương , cần xem, cũng biết đây là nương thay cầu hôn bị người ta cự tuyệt. Kết quả như thế phải liệu được từ đầu rồi sao?

      Từ sau khi mười bốn tuổi, hàng năm nương đều phí tâm thu xếp hôn , đáng tiếc bà mai vừa nghe đến con thứ của An Nhạc hầu phủ, liền ý vị từ chối. sớm còn ôm hy vọng, sao nương còn chưa chết tâm chứ?

      Đối với chuyện lấy vợ, tâm lạnh. chỉ muốn trở về Vân Châu, đó mới là nơi cả đời cố gắng bảo vệ.

      "Con yên tâm, vi nương nhất định tìm cho con nương ôn nhu, hiền thục về làm vợ." Những năm này bà vẫn luôn nhìn những nhà môn đăng hộ đối, hôm nay cũng thể hạ điều kiện. xuống

      Đồng Khoát Nhiên biết khuyên được, chỉ im lặng.

      "Còn hai ngày nữa là con phải về Vân Châu rồi, có việc gì bận cứ , hành lý, vi nương tự thay con thu xếp thỏa đáng ." Trong thanh của Lão phu nhân tràn đầy nỡ.

      Nhìn mái tóc có chút bạc của nương mình, dù Đồng Khoát Nhiên quen thấy cảnh sinh tử, tâm tính kiên định, lúc này, trong lòng cũng khỏi có chút khó chịu. Đối với những gia đình phú quý như họ mà , bà sớm nên được chơi đùa với cháu, nghỉ ngơi an dưỡng, chứ phải còn vì chuyện chung thân đại của mà hao tâm tổn sức.

      "Nương, hài nhi có thời gian, trở lại thăm người." Lời an ủi bật thốt lên, người để cho nhớ thương trong cả phủ trạch này chỉ mỗi mình lão nương trước mắt mà thôi.

      "Đứa ngốc ——" lão phu nhân sờ sờ đầu . Biết lời của cũng hoàn toàn tâm, nơi này, năm có thể trở về chuyến dễ, bà cũng đâu dám cưỡng cầu gì nhiều hơn chứ?

      " làm việc của con ."

      Vừa ra khỏi cửa, Đồng Khoát Nhiên lại khôi phục vẻ mặt thường có, để người ngoài nhìn ra chút tâm tình nào của .

      Đuổi người rồi, lão phu nhân lắc đầu cái, "Đứa này, tính tình giống phụ thân ."

      "Còn đúng sao, Nhiên ca nhi giống lão hầu gia, Hầu Gia phải tuổi gần 30 mới thành thân sao, cho nên lão nô nha, phúc khí của Nhiên ca nhi còn ở phía sau đấy." Vương đại nương vội vàng cười trấn an, .

      "Chỉ mong là vậy." Hôm nay, Lão phu nhân cũng chỉ có thể nghĩ như thế "Đúng rồi, hành lý của Nhiên ca nhi thu dọn xong chưa?"

      "Vẫn dựa theo năm trước mà làm, chỉ là có thêm mấy thứ, người xem thử còn cần gì nữa ?" xong, Vương đại nương liền đưa danh mục cho lão phu nhân.

      Lão phu nhân híp mắt nhìn, thêm mấy thứ vào, lại bỏ mấy thứ đáng.

      "Hai nha đầu ở An viên này, cũng biết Nhiên ca nhi cảm thấy thế nào, cần phải mang theo đây?"

      "Đều mang theo , tỳ nữ dù sao cũng tỉ mỉ hơn nô tài." Trong phủ ở Vân Châu kia của Nhiên ca nhi, gần như tất cả đều là nam nô bộc cùng vài lão ma ma, khó khi có được hai nha đầu hầu hạ lâu như vậy mà xảy ra vấn đề gì, hiển nhiên là phải mang .

      Bây giờ Dương Nghi còn chưa biết vận mệnh của mình bị quyết định, mà Đồng gia cũng nhớ Dương Nghi chỉ là nha hoàn ký văn khế cầm cố, nhưng mà đối với bọn họ mà , văn khế cầm cố cùng văn tự bán đứt cũng khác biệt lắm.
      vanlactamviem, Snow, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11.




      Edit: Fuly

      Từ lúc biết mình sắp rời cố thổ tiến về Vân Châu, Dương Nghi còn cảm thấy lo âu nữa. Lần này, ít hai năm gặp được người nhà, lâu sợ rằng năm năm cũng chưa chắc có thể về chuyến.



      Nàng hy vọng có thể trở lại thăm cha mẹ trước khi khởi hành, nhưng cũng biết đây chỉ là ước muốn xa vời, chưa tới việc nàng mới vào phủ bao lâu, ắt hẳn được đặt cách như thế, mà chỉ hai ngày nữa Nhị gia rồi, thời gian quá gấp rút, căn bản có cách nào khác. Dương Nghi tuy có tâm , nhưng động tác tay cũng chậm. Dưới chỉ huy của Vưu đại nương, những gì phải mang đều được thu xếp gọn gàng.



      Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Nghi vẫn có cách. Thôi, trở về vậy! Kiếp trước, nàng cũng vào phủ ba năm, lần đầu tiên vô tình nhận được ân điển mới có thể về nhà chuyến. Kiếp này, có công, chẳng có lao, sao có thể khiến Đồng phủ mở thông lệ đây? Người, phải nhận vị trí của mình, mới có thể sống tự tại, lâu dài. Vả lại, nàng có về cũng chỉ vài câu thôi, chẳng quá cấp thiết. Hơn nữa trong nhà vẫn còn chút bạc, nếu gặp phải việc gấp cũng có thể ứng phó được, nàng cần lo lắng quá mức.



      "Tay chân nhanh nhẹn lên chút, những đồ này phải thu xếp xong trong ngày hôm nay." Vưu đại nương cười phân phó, khuôn mặt rạng rỡ. Lần này bà theo Nhị gia Vân Châu. Tuy giờ bà ở Đồng phủ ăn mặc lo, nhưng trong lòng vẫn thấy rất trống trải. Nhiên ca nhi cũng ‘đứng vững’ở Vân Châu, có theo cũng sợ gây phiền phức cho . Trong phủ, lão phu nhân vẫn làm chủ, hơn nữa cũng rất thương Nhiên ca nhi, phần sản nghiệp thuộc về Nhiên ca nhi kia, bà tin lão phu nhân giữ lại cho . Hôm nay, điều làm bà lo lắng nhất chính là hôn của Nhiên ca nhi, nhìn thấy thành thân, bà có chết cũng thể nhắm mắt. Mà Nhiên ca nhi vừa Vân Châu chính là mấy năm, cho nên, lúc này bà nhất định phải theo, dù sao nữa cũng có thể giúp đỡ cho vài việc.



      Lây dính cảm xúc vui vẻ của Vưu đại nương, phiền muộn trong lòng Dương Nghi cũng tiêu tan đôi chút, tâm tình cũng chậm rãi tốt hơn. ra bỏ qua việc tạm thời thể về thăm người thân, đến Vân Châu cũng có gì tốt. Kiếp trước, sau khi vào Đồng phủ, trừ mấy lần được về nhà, cả đời nàng gần như chưa từng bước ra khỏi cánh cửa Đồng phủ. Hôm nay có cơ hội đến những nơi khác, quả tệ.



      "Hạnh nhi, mang lò sưởi tay này theo luôn !"



      Khí hậu ở Vân Châu rét lạnh, mùa đông cũng dài hơn, đến tháng Năm mới có thể bước vào mùa hạ, cho nên những đồ dùng chống lạnh là thể thiếu.



      hồi lâu, cũng thấy Hồ Hạnh có động tác, Vưu đại nương khẽ cau mày: "Hạnh nhi?"



      Kêu liền hai tiếng, Hồ Hạnh mới lấy lại tinh thần, sắc mặt ửng đỏ: "Vưu đại nương, người gọi ta?"



      "Ừ." Vưu đại nương lặp lại lời mình lần nữa, Hồ Hạnh hơi hốt hoảng làm theo.



      Vưu đại nương thấy Dương Nghi tới tới lui lui bận rộn trong phòng, nhìn lại Hồ Hạnh ngẩn người, trong lòng thở dài.



      Hồ Hạnh miệng ngọt, lại có mắt nhìn, thường xuyên càu nhàu chút việc nhà, khiến bà rất vui vẻ. So sánh với Dương Nghi chỉ biết làm việc, có chút trầm lặng, trong lòng bà vẫn nghiêng về Hồ Hạnh hơn. Có gì ngon để lại cho nàng phần, công việc gì thoải mái, cũng phần nhiều rơi vào người nàng, chỉ kém chưa xem nàng là cháu ruột để thương thôi.



      khác thường của Hồ Hạng, cũng làm cho Vưu đại nương thầm buồn bực cùng lo lắng.



      "Tỷ tỷ, tỷ xem, chúng ta phải theo Nhị gia đến Vân Châu sao?"



      "Đúng vậy." Lão phu nhân phải phân phó rồi ư? Chỉ là, Dương Nghi nhìn bộ dáng của Hồ Hạnh, hình như ——"Ngươi muốn ?"



      Hồ Hạnh lúng túng, "Làm sao có thể?" Lại giọng lầu bầu câu: ‘cái nơi lạnh khủng khiếp đó, người nào thích chứ?’



      Thấy Dương Nghi để ý tới mình nữa, tiếp tục xếp quần áo, Hồ Hạnh lại càng cam lòng, bĩu môi , "Tỷ tỷ, ta , bán mình vào Đồng gia, chủ nhân bảo hướng nào phải hướng ấy. Nhưng tỷ tỷ giống, ngươi chỉ ký văn khế cầm cố mà thôi, Đồng gia bắt ngươi đến Vân Châu, phải rất quá đáng sao? Phải biết, ngộ nhỡ biên cương thất thủ, Vân Châu là nơi dễ bị ảnh hưởng nhất."



      Bàn tay gấp quần áo của Dương Nghi hơi dừng lại, thở dài, "Dù là như vậy, chúng ta có thể làm gì được chứ?" Vân Châu nguy hiểm, ở Đồng phủ cũng nhất định an toàn, hàng năm những nô tỳ, nô bộc bị bán ra từ phủ cũng ít, ai dám mình nhất định rơi vào cảnh ngộ đó đây.



      "Hay là, chúng ta cầu cầu xin đại phu nhân. Đại phu nhân nhân từ, chừng có thể giúp chúng ta cầu tình ——"



      Dương Nghi vội vàng che miệng nàng ta lại, nhìn chằm chằm Hồ Hạnh lúc lâu, thẳng đến khi nàng ta cảm thấy được tự nhiên, mới lạnh lùng thốt lên: "Câm miệng! Ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo!"



      Tìm đại phu nhân? Đại phu nhân sao phải vì hai nha hoàn chút quan hệ như bọn họ đến gây với lão phu nhân? Đại phu nhân nhân từ? Hồ Hạnh vào phủ lâu nên biết, nhưng nàng sống ở đây vài chục năm, sao còn chứ? Trong cả trạch viện này ai là nhân từ, người nhân từ chẳng sống thọ được ở đây. Huống chi trong vòng mười năm ở tương lai, đến lúc nàng chết, đại phu nhân vẫn vững vàng nắm giữ quyền lực trong phủ này, người như vậy nhân từ sao?



      Hôm nay, mặc dù đại phu nhân nắm giữ phần lớn quyền hành, nhưng quyền lực đó đều là do lão phu nhân nhường lại, lão phu nhân vẫn có quyền tuyệt đối trong Đồng phủ này, như vậy đại phu nhân ít nhiều cũng cảm thấy bất mãn chứ?



      Hơn nữa, bảo các nàng theo đến Vân Châu là do lão phu nhân đích thân phân phó, nếu họ đến cầu xin đại phu nhân, hiển nhiên là chẳng để tâm đến lời của lão phu nhân, làm tổn hại đến thể diện của bà, sợ rằng đại phu nhân lợi dụng họ xong, cũng ra tay ‘dọn dẹp’ để làm yên lòng lão phu nhân. Như vậy, những ngày tháng sau này có muốn sống yên ổn ở Đồng phủ, sợ chỉ còn là chuyện tưởng. Đây chính là con đường cụt, chỉ có hạng người đầu óc mới có thể nghĩ ra được.



      ", ta phải." Chưa từng gặp qua sắc mặt lạnh lùng như vậy của Dương Nghi, Hồ Hạnh lập tức luống cuống, nhưng vẫn từ bỏ ý định, giải thích: "Ta chỉ cảm thấy người nhà chúng ta đều ở Thông châu, nên nghĩ cách để lưu lại mới đúng. Ngày sau, nếu trong nhà có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể giúp."



      Dương Nghi nhìn chằm chằm nàng ta, gì. Dương Nghi cũng đần, chỉ cần nghĩ chút, liền hiểu được nguyên nhân mấy ngày nay nàng ta khác thường. Đơn giản là lần đó, sau khi Tam thiếu gia cùng Hồ Hạnh bàn phẩm về trà đạo, những ngày kế đều tìm cơ hội đến đây, trong lúc chuyện luôn keo kiệt bày tỏ tán thưởng cùng thích với Hồ Hạnh, gương mặt lúc rời cũng ngày càng thêm vui vẻ cùng hưng phấn. Mà qua sang năm, lúc này, tính cả tuổi mụ Hồ Hạnh là 12, chính là khoảng thời gian hay động tâm của thiếu nữ, Tam Thiếu Đồng Văn Bân lại là thanh niên tuấn dật, thái độ đối với nàng ta cũng tệ, nên dẫn đến việc Hồ Hạnh động tâm cũng chẳng phải là điều gì quá ngạc nhiên.



      Nhưng mà đây là chuyện riêng của Hồ Hạnh, Dương Nghi cũng lười can thiệp, chỉ gật đầu : "Tùy ngươi, muốn làm gì cứ làm , đừng động đến ta là được." xong, để ý tới nàng ta nữa, trải giường chiếu, ngã đầu xuống ngủ.



      Hồ Hạnh buồn bực ngồi ở đó, nàng ngờ, đến cả tiểu nha đầu mười tuổi cũng giải quyết xong, vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện dễ dàng, dụ dỗ hai câu là được, nào biết, ở cổ đại này đến cả đứa bé cũng khôn khéo như quỷ vậy chứ.



      Bây giờ ầm ĩ đến như vậy, nàng chỉ đành phải tự tìm cách thôi, nàng nguyện ý Vân Châu, mặc dù nàng sợ Đồng Khoát Nhiên, nhưng có nghĩa là nàng nguyện ý đến địa phương tồi tàn kia mà chịu khổ. Hơn nữa, nơi này có người nàng thương, nghĩ đến Đồng Văn Bân tuấn nhã, trong lòng Hồ Hạnh liền ngọt ngào giống như được ăn mật.



      ***



      "Nãi nãi, người cho cháu nha hoàn Hồ Hạnh trong viện nhị thúc , viện của cháu cũng tùy người chọn lại nha đầu khác cho thúc ấy !" Đồng Văn Bân làm nũng với lão phu nhân, hy vọng có thể dùng chiêu này để bà ban người cho mình.



      Lão phu nhân sửng sốt, sau đó cười : "Đứa bé này, sao đến cả nha hoàn bên người nhị thúc ngươi cũng muốn mượn?" Bàn tay đặt ở đầu Đồng Văn Bân hơi dừng chút, tiếp đó như có như khẽ vuốt trán .



      đến đây, Đồng Văn Bân mặt mày hớn hở: "Nha đầu kia là người rất am hiểu trà đạo, những nha hoàn bên cạnh cháu chẳng có ai theo kịp nàng. Nãi nãi, người ban nàng cho tôn nhi ."



      " đến trà, ta nhớ hình như đại nha hoàn Trúc Thanh bên cạnh cháu cũng là người am hiểu mà, đến cả nàng ta cũng kém hơn nha đầu kia sao?"



      "Kém hơn kém hơn, trời vực, sao có thể so sánh chứ?" Đồng Văn Bân ý vị lắc đầu, hoàn toàn để ý đến Trúc Thanh bên cạnh sau khi nghe lời của mặt trắng xanh.



      " Nha hoàn bên cạnh cháu nhiều rồi, nhưng trong viện của nhị thúc cháu tổng cộng cũng chỉ mới có hai người, hơn nữa trước đó, ta ban nha đầu này cho nhị thúc cháu ——" lão phu nhân tỏ vẻ khó xử.



      "Nãi nãi, cháu hỏi nhị thúc rồi, thúc ấy bảo tùy người làm chủ nha!"



      "Nãi nãi ——" thanh kéo ra dài.



      Lão phu nhân bị dây dưa đến mức nhức đầu, chỉ đành phải đuổi , nhưng cũng chưa cho câu trả lời chắc chắn.



      Sau khi Đồng Văn Bân rồi, sắc mặt lão phu nhân hơi trầm xuống, trong suy nghĩ của bà, nhi tử cùng tôn tử sai, người sai nhất định là nha hoàn muốn quyến rũ chủ tử đó.



      Tâm tư của lão phu nhân, người theo bà mấy chục năm như Vương đại nương sao lại biết, Vương đại nương bưng ly trà nóng tới: "Lão phu nhân, tội gì phải tức giận chỉ vì tỳ nữ nho , đáng."



      Lão phu nhân uống hai ngụm trà sâm, lúc này mới thuận tức: "Ngươi xem, nha hoàn này có nên cho hay ?"



      "Ta xem vẫn nên cho , chỉ vì nha đầu như vậy, mà dẫn tới hiềm khích giữa hai chú cháu tốt."



      "Ừ, nếu Nhiên ca nhi để cho ta làm chủ, chắc là để ý nha đầu kia." Lão phu nhân gật đầu cái, đột nhiên lại hỏi tiếp: "Ngươi nghĩ xem, chuyện này là chủ ý của Bân ca nhi, hay là do bị nha đầu kia khuyến khích?"



      "Việc này ——" Vương ma ma khó xử, tin tức quá ít, bà quả dám kết luận bừa.



      "Hừ, mặc kệ như thế nào, nếu người được lợi lớn nhất là nàng ta, vậy nàng ta cũng chẳng thoát khỏi liên quan."



      Vương ma ma gật đầu. Đúng vậy, từ những lời đồn trong phủ mà , có thể thấy được nha đầu này cũng có suy nghĩ muốn trèo cao, nếu phải nàng ta cố ý biểu , ly trà nho , sao có thể được Tam thiếu gia tán thưởng đến vậy chứ?



      "Thôi, bất luận là phải hay , nha hoàn có tâm cơ như vậy ta cũng vậy yên lòng để nàng ở lại bên cạnh Nhiên ca nhi. Cứ tặng nàng ta cho Bân ca nhi , những nha hoàn bên canh Bân ca nhi cũng phải chỉ là vật trang trí." chủ tử của Đồng phủ này, há lại để cho hạ nhân chọn tới chọn lui?



      câu của lão phu nhân, liền cho Hồ Hạnh được như nguyện, chỉ là hình tượng của nàng ta ở trong lòng lão nhân gia này cũng hoàn toàn hỏng rồi.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12.


      Edit: Fuly

      Đầu tháng Tám, tuyết rơi ít .

      Đồng Nhị gia rời phủ, người tới tiễn cũng nhiều. Những chủ tử khác ở Đồng phủ, Đồng Khoát Nhiên gặp qua khi đến sân viện lão phu nhân chào từ biệt. Lúc này chỉ là vài người quen biết đến, cùng với quản phụ trách kiểm tra lần cuối, xem thử còn bỏ sót thứ gì hay .

      Trong đám người đó, Dương Nghi thấy Hồ Hạnh. Nàng ta mặc bộ y phục màu vàng bằng vải bông, vẻ mặt thương cảm nhìn bọn họ. Dương Nghi nhíu nhíu mày, vừa rời khỏi An viên, nàng ta liền được thăng làm nhị đẳng nha hoàn rồi ư? Xem ra, Tam thiếu gia quả nhiên rất coi trọng nàng, nhưng mà, việc này cũng giống như là ‘lửa mạnh nấu dầu vậy’, đối với nàng ta mà , biết là phúc hay là họa đây?

      Dương Nghi thấy xe ngựa được chuẩn bị xong, bước tới đỡ Vưu đại nương ngây ngẩn. Nàng khẽ thở dài, lão nhân gia bà cũng dễ chịu gì, tuổi cao, còn phải xa xứ.

      "Vưu đại nương?"

      Vưu đại nương thu hồi ánh mắt buồn bã, vỗ vỗ tay nàng, "Đứa bé ngoan."

      " thôi." Lưu luyến nhìn Đồng phủ lần cuối, Vưu đại nương chậm rãi bước về phía xe ngựa.

      Lúc trước Hồ Hạnh còn do dự có nên tiến lên hay , giờ phút này thấy sắp còn cơ hội, bèn hô : "Vưu đại nương ——"

      Vưu đại nương nhàn nhạt liếc nàng cái, ôn hoà “ừ” tiếng xong, liền quay đầu nhìn nàng ta nữa. Vưu đại nương phải thất vọng với phương pháp của Hồ Hạnh, nhưng chỉ là thất vọng mà thôi.

      Thái độ của Vưu đại nương khiến Hồ Hạnh uất ức, vành mắt đỏ hồng. Nhưng là nàng hối hận với lựa chọn của mình. Vì sinh ra trong gia đình bình thường, nên cho tới bây giờ nàng rất thực tế. Nếu nàng Vân Châu, tương lai mù mịt như vậy có thể tìm được hạnh phúc sao? Nàng rất có lòng tin với bản thân mình, dù thể lên được chức vị tam thiếu phu nhân, cũng chiếm vị trí tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Đồng Văn Bân.

      "Chuyện gì?" Vưu đại nương ưỡn thẳng lưng, nhưng quay đầu lại.

      Hồ Hạnh nở nụ cười miễn cưỡng: " có gì, chỉ là Tiểu Hạnh phải hầu hạ Tam thiếu gia, thể cùng mọi người Vân Châu, Tiểu Hạnh cảm thấy rất có lỗi, mong Vưu đại nương có thể thông cảm cho. Đây là đôi vớ hai ngày nay ta thêu, hi vọng người lên đường bình an." Dù sao phụ ý tốt của lão nhân gia bà, trong lòng nàng cũng có chút áy náy.

      Chậc chậc, Dương Nghi thầm lắc đầu, đúng là ‘ý ngoài lời’, bày tỏ rằng nàng ta vô tội.

      "Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng mà những thứ đồ này, chúng ta cũng chuẩn bị rất đầy đủ, cần ngươi phí tâm." xong câu này, đợi Hồ Hạnh tiếp lời, Vưu đại nương liền quay sang Dương Nghi: " thôi."

      Đối với Hồ Hạnh, Vưu đại nương quá tức giận, nhưng cũng muốn gặp lại nàng ta.

      Nghe vậy, sắc mặt Hồ Hạnh cứng đờ, nhưng từ bỏ ý định gọi với theo: "Vưu đại nương ——" muốn bà có thể nể phần tình nghĩa lúc trước.

      Bước chân của Vưu đại nương vẫn ngừng lại, nhận thấy kiên trì của nàng ta, Dương Nghi gì, hướng Hồ Hạnh gật đầu cái, chỉ thấy mặt nàng ta lộ vẻ van xin nhìn mình, muốn nhờ nàng tốt giúp vài lời ư? Dương Nghi đồng ý bĩu bĩu môi.

      Nàng ta mặc bộ y phục bằng vải bông màu vàng nhạt, xinh xắn đứng ở đó, ràng là được thăng lên làm nhị đẳng nha hoàn rồi, chỉ mới bao lâu chứ? Cũng biết là nhờ vận số hay do thủ đoạn nàng ta cao minh đây?

      ra lúc trước nàng vẫn rất bội phục Hồ Hạnh, phải ai cũng đều có dũng khí cùng kiên quyết theo đuổi điều mình muốn như nàng ta. Người, luôn muốn trèo lên chỗ cao, nàng cảm thấy nàng ta có lỗi gì. Huống chi tuổi nàng ta còn như vậy, lại chỉ vừa vào phủ lâu, có thể dũng cảm đưa ra lựa chọn, cũng dễ dàng. Mặc dù Tam thiếu gia hơi phong lưu, nhưng vẫn có thể xem là người dịu dàng, phẩm đức cũng quá kém.

      Nhưng mà bây giờ, nàng ta đạt được điều mình muốn rồi, lại quay sang nàng cùng Vưu đại nương, cả hai bên đều muốn lấy lòng, người như vậy, sau này khó sống đây.

      Huống chi có số việc, làm chính là làm, lý do gì cũng thể trở thành cái cớ để tổn thương người khác. phạm vào rồi, cần quay đầu lại giả bộ đáng thương khiến người ta buồn nôn. Dù sao có những thương tổn, phải chỉ cần bày ra thái độ ái náy, vài lời là có thể bù đắp.

      Bởi vì đường đến Vân Châu quá xa xôi, nên Đồng Khoát Nhiên ân cần chuẩn bị cho hai người chiếc xe ngựa, có thêm hai chiếc theo sau để vận chuyển hành lý, những người khác cưỡi ngựa.

      Sau khi lên xe, Dương Nghi quay đầu nhìn Đồng phủ lần cuối, liền thấy Hồ Hạnh khôi phục thần sắc bình thường, ở sau cùng, thủ thỉ gì đó với Đồng quản , bộ dạng có chút thẹn thùng.

      Người tới tiễn cũng nhiều, cho nên chỉ cần liếc mắt liền thấy được bọn họ.

      Dương Nghi sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn dáng vẻ quen thuộc của hai người. Nhưng ngay sau đó lại tự giễu cười tiếng, bộ dạng này của nàng, có phải quá lo chuyện bao đồng rồi ? Người ta quen nhau thế nào, liên quan gì tới nàng chứ? Nghĩ như vậy, nàng liền kéo màn xe xuống.

      thể phủ nhận, lúc vừa gặp Đồng Dịch Đức tâm của nàng quả có chút động, dù sao kiếp trước cũng là người thắng, mà nàng lại là người thua, chỉ riêng điểm này liền đủ để nàng phải nhìn lên cùng sinh lòng hảo cảm rồi. Hơn nữa, kiếp này chưa thành thân với Lăng Tiểu Thúy, sao nàng lại thể trước bước?

      Chỉ là sau lại nghĩ thông suốt, dù cho nàng có đoạt được, cũng chưa chắc sống tốt hơn Lăng Tiểu Thúy. Cuộc đời là do chính mỗi người phải tự kinh doanh, bỏ hết tâm sức, cơ sở có tốt hơn nữa cũng bị người khác làm rối loạn.

      Huống chi mỗi người đều có cơ duyên cùng phúc phận của chính mình, có muốn cưỡng cầu cũng được, thích hợp với nàng ấy nhất định thích hợp với nàng.

      Lúc đầu, nàng định lợi dụng tri thức trong mười năm ở tương lai, sống an ổn qua hết năm năm tại Đồng phủ, sau đó chuộc thân, tìm phu quân sống tiếp nửa đời sau.

      Vậy mà thế lại biến hóa khôn lường, đầu tiên là bị sai sử hầu hạ Nhị gia, tiếp đó lại bị phái đến Vân Châu, tất cả những chuyện này, đều khác xa so với kiếp trước, khiến cho nàng vừa mơ hồ lại vừa lo lắng, những chuyện này thay đổi, vậy ưu thế kia của nàng còn có thể sử dụng được ?

      Nhưng nghĩ lại, ít nhất nàng còn có trí nhớ của kiếp trước, nên đừng mong cầu quá nhiều, cũng nên quá tham lam.

      Kể từ đó, nàng liền nghĩ thoáng hơn, cũng thông suốt, làm việc luôn mang theo thái độ tích cực để hướng đến tương lai.

      Dọc đường , có Dương Nghi hỗ trợ xử lý vài việc vặt, khiến quản Thẩm Thanh thoải mái hơn rất nhiều. Điều này cũng khiến tăng thêm vài phần kính trọng với Dương Nghi. Thẩm Thanh vốn rất bài xích việc mang theo hai người già trẻ này tiến về Vân Châu. nghĩ hai người này khi đến Vân Châu có thể làm gì, vả lại khí hậu ở đó phải là nơi mà những người quen được sống an nhàn chịu được, đến lúc đó đừng là hầu hạ người khác, phiền người khác hầu hạ lại coi như tệ rồi. Nhưng, chuyện này dù sao cũng là do chủ tử quyết định, ngoại trừ tuân theo có tư cách xen vào.

      Đồng Khoát Nhiên sớm dẫn theo tùy tùng đến Vân Châu trước, những người còn lại bảo vệ hai người Vưu đại nương cùng hành lý từ từ đến sau.

      Qua hai mươi ngày, rốt cuộc họ cũng bước vào địa phận Vân Châu, Thẩm Thanh đưa giấy thông hành cho thị vệ giữ thành kiểm tra xong, liền dẫn đoàn người về phủ trạch.

      Dương Nghi vén màn cửa lên, tò mò nhìn, đường phố ở Vân Châu chỉnh tề rộng rãi, những thanh chào hàng nối liền dứt, xa xa còn có vài thiếu nữ người Hồ ngồi gảy tỳ bà mời chào khách nhân, cảnh tượng phồn vinh. Nàng ngờ người nơi này lại hào sảng đến vậy.

      "Trầm đại thúc, đây chính là Vân Châu à?"

      "Ha ha ha." Thẩm Thanh hào phóng cười tiếng, "Đúng vậy, Vân Châu *‘trong sáng đại khí’, nữ nhi cũng hiên ngang, Tiểu Nghi Nhi rỗi rãnh có thể ra ngoài thăm quan thử."

      khí ở Vân Châu trong lành mạnh mẽ

      Dương Nghi ngạc nhiên nhìn Thẩm Thanh cái, hình như sau khi vào thành, cỗ khí tức nghiêm túc người phai nhạt ít, hiển ra hơi thở hiên ngang hào phóng của nam nhân.

      Đoàn người dừng lại trước tòa trạch viện tại ngã ba đường.

      "Đến rồi hả?" Vưu đại nương mơ hồ mở mắt ra.

      "Đúng vậy, Vưu đại nương." Dương Nghi vội bước qua đỡ bà dậy.

      Thân thể người già vốn tốt, sau khi lên đường, qua hai ngày, cảm giác mới mẻ hưng phấn qua , liền thấy mệt mỏi, Vưu đại nương gần như ngủ suốt dọc đường. Lúc này đến nơi rồi, nhưng vẫn còn hơi mơ hồ.

      Nghe được cuối cùng tới, tinh thần lão nhân gia lập tức khôi phục, sau khi xuống xe ngựa, bảo Dương Nghi đỡ nữa, tự mình ổn định, bước .

      Tiếp đó chính là dàn xếp chỗ ở, dọn dẹp phòng, kiểm lại hành lý rồi nhập vào kho.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13.



      Edit: Fuly
      "Dương tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ, phiên chợ sắp bắt đầu rồi, tỷ xong chưa?"

      "Muội ngồi chờ chút, sắp xong rồi." Dương Nghi xếp y phục, quay đầu lại khẽ .

      Tiểu nương vừa lên tiếng chính là con của An gia, An Tiểu Nhu. hơn Dương Nghi tuổi, cũng là người bạn đầu tiên ở Vân Châu của nàng.

      "Vậy tỷ nhanh lên chút." Tiểu nương nghe lời ngồi xuống chiếc ghế đẩu, hai tay nâng cằm, lo lắng thúc giục: "Hôm nay, gánh hát Ngô Kiều biểu diễn ở bên phố Thanh Thạch đó, chúng ta sớm chút, mới chiếm được chỗ ngồi tốt hơn."

      Nghe tiểu nương thao thao bất tuyệt, Dương Nghi khẽ mỉm cười: "Được rồi, xếp xong y phục là có thể ."

      "Vâng." Tiểu nương dùng sức gật đầu cái.

      "Nè, Tiểu Nhu, muội về trước chuẩn bị , khắc sau chúng ta gặp nhau ở cửa nha?"

      "Vâng, tỷ nhanh lên đó!"

      "Tiểu Nhu, sao lại vui vẻ vậy, tính đâu chơi hả?" Vương Thiến Vân ôn hòa cười hỏi.

      An Tiểu Nhu vừa nhìn thấy Vương Thiến Vân, liền cả kinh, tính tình nhút nhát lại nổi lên, " có, định đâu cả." Chẳng biết tại sao, nàng vừa thấy Vương Thiến Vân luôn có loại sợ hãi, mặc dù nàng ta ôn hòa dễ chuyện hơn so với muội muội mình.

      "Ngươi láo, vừa rồi ta cùng tỷ tỷ ràng nghe các ngươi bàn tính chuẩn bị xem kịch mà! muốn chúng ta cùng cứ thẳng, cần gì bày ra vẻ như chúng ta chết sống gì cũng đòi bám theo các ngươi vậy chứ."

      Vương Tuệ Xảo lớn tiếng lên án, khiến An Tiểu Nhu càng biết phải thế nào.

      Vương Thiến Vân áy náy nhìn Dương Nghi cái, đồng ý trách mắng muội muội mình: "Xảo nhi! Sao có thể như vậy? Dương tỷ tỷ mới đến đây, An muội muội quan tâm nàng ấy nhiều hơn chút cũng là điều phải làm."

      "Cũng sắp nửa năm rồi, còn mới đến gì chứ."

      Dương Nghi vờ như nghe thấy lời Vương Tuệ Xảo vừa lầm bầm: "Chúng ta cũng là bất chợt nảy ý, vốn định hỏi các ngươi có hay , nhưng Vương Đại nương bảo ngươi chuyên tâm thêu khăn cho Lý gia đại tỷ nhi, cho nên ta nghĩ nên đến quấy rầy các ngươi tốt hơn." phải chúng ta muốn mời, mà là nương ngươi cho nha!

      Vương Thiến Vân gật đầu, mỉm cười : " sao, nương ta chỉ vậy thôi, các ngươi quá cẩn thận rồi."

      đến nước này, Dương Nghi cũng chỉ có thể sờ mũi cái, nhận lời: "Vậy cứ theo ý của Thiến Vân tỷ, hôm nay, bốn người chúng ta cùng ra cửa, thế nào?"

      "Ai thèm với các ngươi? Chúng ta có hẹn với Bích Ngọc tỷ rồi, rãnh ra ngoài với các ngươi."

      "Xảo nhi!" Vương Thiến Vân trợn mắt nhìn Vương Tuệ Xảo cái, mới chuyển sang Dương Nghi: "Dương muội muội, An muội muội, xin lỗi, lúc nãy đúng là có hẹn với người khác rồi, lần tới , khi nào rảnh chúng ta lại cùng dạo chút. Hơn nữa, hình như ta còn chưa từng ra ngoài cùng mọi người lần nào đấy."

      Dương Nghi bực mình, ra vừa rồi các nàng đến đây chỉ vì muốn tìm cảm giác tồn tại đặc biệt thôi sao? Nhưng người ta xin lỗi rồi, nàng còn có thể làm gì chứ?

      Khách khí mấy câu xong, bốn người liền giải tán.

      Chớp mắt cái, Dương Nghi tới Vân Châu được nửa năm. Nửa năm này, nàng dám tự tin bảo rằng biết hết tường tận mọi viêc trong nhà Nhị gia, nhưng cũng hiểu được bảy tám phần.

      Ban đầu, lúc Đồng Khoát Nhiên về Vân Châu, lão phu nhân cũng cho hai nhà cùng tới đây, theo thứ tự là An gia cùng Vương gia. An gia cùng Vương gia đều có ba đứa con, An gia là hai nam nữ, mà Vương gia là hai nữ nam.

      Vì phòng ngừa khi đến Vân Châu, quan hệ của hai phòng này quá thân thiết liên thủ làm chuyện mờ ám sau lưng chủ, lại sợ hai phòng hiềm khích quá mức hỏng việc, lão phu nhân cố ý chọn hai nhà An, Vương. Hai nhà này có giao tình chỉ ở mức bình thường.

      Phủ trạch của Đồng Nhị gia lớn, nhân khẩu đơn giản, chuyện thị phi tự nhiên cũng ít . Thường ngày, An gia cùng Vương gia đều sinh sống trong phủ, trừ mới đầu phải ở phòng khách, sau này đều có nhà riêng. Lúc Đồng Khoát Nhiên ở nhà, chỉ cần hầu hạ tốt, có khách đến làm mất thể diện của , Đồng Khoát Nhiên cũng quản họ làm gì để kiếm kế sinh nhai. Chỉ là, Nhị gia thường ở nhà, đại đa số thời gian đều sống trong quân doanh, thỉnh thoảng mới trở về nghỉ ngơi, cho nên hai nhà cũng coi như bình an vô , ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiện.

      Sau khi Dương Nghi tới Vân Châu, đều đưa cho tỷ muội hai nhà mấy hà bao do nàng dụng tâm thêu, hoa văn cũng là loại Kinh Thành lưu hành. Xem như là ‘mở đường’ . Dương Nghi trông mong những cái này mang lại tác dụng lớn gì, cũng chỉ là tạm thời biểu lộ tâm ý mà thôi. Nhìn vào số tuổi của Dương Nghi mà , khó trách nàng có thể nghĩ được chu đáo đến vậy.

      Đáng tiếc chuyện lại thuận lợi như Dương Nghi đoán, ước chừng mấy ngày sau, tiểu nha đầu An gia bày tỏ lại thiện ý, nhưng tỷ muội Vương gia , quà vẫn nhận, lại chẳng cho Dương Nghi sắc mặt tốt, rất xa cách. Dương Nghi cảm thấy, quà nàng đưa cho tỷ muội hai nhà đều giống nhau, chẳng nặng bên này bên kia, kết quả lại là như thế, quả khiến người ta buồn bực.

      Dương Nghi để việc này trong lòng, chỉ coi như là chuyện thoáng qua. Nhưng sau vài lần bày tỏ như vậy, thái độ của các nàng vẫn thay đổi, Dương Nghi cũng chỉ đành phải cảm thán mình cùng họ hợp ý thôi. Hôm nay xem ra, thái độ của tỷ muội Vương gia đối với nàng cũng phải chỉ đơn thuần là xa cách, mà còn mang theo vài phần chán ghét nữa, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất khó hiểu.

      Dương Nghi nào biết, ra đều do dung mạo của nàng gây ra họa. Mặc dù bây giờ nàng vẫn còn , nhưng có thể nhìn ra được nhan sắc khi trưởng thành tồi. Dù về sau chọn trượng phu ở Vân Châu hay trong Đồng phủ, đối với tỷ muội Vương gia mà , nàng luôn là đối thủ nặng cân, là người tới cướp đoạt ‘tài nguyên’. Huống chi về dung mạo, nàng lại vững vàng ‘đè ép’ Vương Thiến Vân, sao làm tỷ muội Vương gia chán ghét chứ?

      Dương Nghi trở về phòng, bưng thuốc sắc xong qua cho Vưu đại nương. Lúc trước, khi vừa đến nơi, thân thể của bà khỏe mạnh được như những người trẻ tuổi, lại thêm hợp thủy thổ, nên bị ‘dày vò’ thời gian. Vài ngày trước chỉ hơi cẩn thận, liền bị cảm lạnh.

      Mấy ngày nay đều là do Dương Nghi hầu hạ, sắc thuốc, rót nước, lơ là, cũng chẳng mượn tay ai. Thậm chí ngay cả quần áo cũng đều nhận mang giặt.

      Hôm nay họ là những người sống cùng nhau, vậy nên tính toán chi li gì nữa. Huống chi, Dương Nghi còn rất cảm kích Vưu đại nương. Lúc trước, khi mới vào Đồng phủ, Dương Nghi cũng được may mắn như vậy, đường lảo đảo, chịu ít khổ sở mới đứng vững trong đống nha hoàn nơi đó. Sau khi sống lại, phải vào Đồng phủ lần nữa, mặc dù Vưu đại nương chăm sóc gì nhiều cho nàng, nhưng cũng đủ để nàng sinh lòng cảm kích rồi. Tuy rằng, có lẽ bà tốt với nàng bằng Hồ Hạnh. Bởi vì, đời này, trừ cha mẹ, những người khác cần thiết phải đối tốt với ngươi. Cho dù là cha mẹ, cũng có lúc thiên vị. Phải biết nghĩ thoáng hơn, chớ ngày ngày so sánh hơn thiệt, ganh đua cùng người khác, sung sướng hơn rất nhiều.

      Nhận lấy cái chén , Dương Nghi xin Vưu đại nương ra ngoài.

      Chuyện trong nhà đa số là do Thẩm Thanh và Vưu đại nương định đoạt, hai người đối xử với Dương Nghi tệ, phần lớn thời gian hạn chế chuyện nàng ra ngoài. Huống chi, dân cư bên Vân Châu này sống rất phóng khoáng, trừ những chuyện đồi phong bại tục ra, căn bản có quá nhiều hạn chế với nữ nhân.

      Theo lý thuyết, trong nhà có An gia cùng Vương gia, dù thế nào cũng tới phiên "thế đơn lực bạc" như Trầm thúc cùng Vưu đại nương làm quản . Phỏng chừng vì hai nhà đều có nhi tử phục vụ trong quân đội, nếu thuận lợi, ngày sau bọn họ còn muốn xin Nhị gia ân điển cho ra ngoài. Vì vậy, dĩ nhiên là quá xem trọng phần quyền lực nho kia rồi. Lại , tòa trạch viện này cũng có gì béo bở, chỉ vì chút lợi nhuận mà tranh đến ‘ngươi chết ta sống’, tầm nhìn cũng quá nông cạn . Hơn nữa chuyện này cũng rất dễ bị phát , khi bị phát ra, thể diện cả đời cũng coi như mất hết. Vì suy nghĩ cho đời sau, bọn họ muốn nhảy vào cái hố cạn này.

      "Tiền bạc còn đủ dùng ? Nếu đủ, chỗ ta đây vẫn còn chút này." Những việc Dương Nghi làm, Vưu đại nương đều nhìn thấy, ghi tạc vào đáy lòng.

      Nghe bà như thế, Dương Nghi cười, dù lúc đầu Vưu đại nương có thiên vị Hồ Hạnh thế nào? Thứ nàng thiếu nhất chính là tính nhẫn nại, chỉ cần phải tảng đá, sao có thể lạnh nhạt mãi! Kiếp trước, khi vừa tới làm nha hoàn bên người Nhị thiếu gia Đồng Văn Nóc, còn chẳng thèm liếc nhìn nàng cái. Lúc ấy, trong bốn tỳ nữ, tư sắc của nàng cũng quá nổi bật. Nhưng phải cuối cùng nàng vẫn thành công sao? Đáng tiếc, nàng lại đoán định được số mệnh trớ trêu đến vậy.

      Vừa , Vưu đại nương vừa muốn ngồi dậy, lại bị nàng đè xuống, "Đủ rồi, con cũng định mua gì cả."

      Tiếp đó, Dương Nghi lại bổ xung thêm câu, " đủ lại chạy đến xin người."

      Cả hai cùng cười.

      ————

      An đại nương vừa về, trái tìm, phải tìm vẫn chẳng thấy nữ nhi đâu, khỏi bực mình, nhìn trượng phu nghỉ ngơi hàng hiên, tức giận : "Nữ nhi đâu rồi, sao ông chịu quản con bé!"

      "Trừ bỏ hậu viện, Tiểu Nhu còn có thể chạy đâu, hơn nữa, hậu viện phải là ở trong phủ sao, nhiều chút cũng là chuyện tốt, chẳng lẽ bà lại muốn con bé ngày ngày buồn bực ở trong phòng giống như trước đây hả?" An đại thúc nhìn lại, vui vẻ : "Sao nhìn bà giống như vừa ăn phải thuốc nổ vậy, ai làm bà tức giận?"

      "Còn ai ngoài Vương gia chứ!"

      "Bà ta lại gì à?"

      An đại nương kể lại những tin đồn thị phi bà nghe được bên ngoài cho trượng phu qua lần, tức giận bảo: "Ông xem, phải bà ta quá đáng sao? Bà ta muốn khoe khoang nữ nhi là chuyện của bà ta, cớ gì phải gần xa chê trách Nhu nhi chứ? Tưởng An gia chúng ta có ai sao?"

      "Bà để ý đến bà ta làm chi? Bà ta chỉ được cái nhiều chuyện thôi." An đại thúc cũng cảm thấy bực mình.

      An đại nương hầm hừ, đáng tiếc những chuyện này đều chỉ nghe từ người khác, bắt được tại trận, chứ , cho dù phải làm to chuyện, bà cũng bỏ qua. Bực mình, mà cũng chỉ có thể càu nhàu với lão đầu trong nhà

      " chuyện này nữa. Bây giờ, mỗi ngày nữ nhi đều ở cùng nha đầu Dương gia kia, có vấn đề gì chứ?"

      "Có thể có vấn đề gì? Bà đó, chỉ biết suy nghĩ lung tung. Đứa bé Dương Nghi kia tôi cũng thường gặp, nhận ra được là nha đầu ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa, Tiểu Nhu ở cùng con bé cũng tệ. Còn hơn phải suốt ngày buồn bực trong nhà."

      An đại nương ngẫm lại thấy cũng đúng, trước kia, để nữ nhi chơi với tỷ muội Vương gia, là do bất đắc dĩ. Có thể làm nữ nhi sống vui vẻ hơn chút, sao bà lại muốn chứ? Hôm nay như vậy vẫn yên tâm hơn là ở cùng chỗ với tỷ muội Vương gia.

      An đại nương đặc biệt muốn gặp tỷ muội Vương gia, vừa nhắc tới liền cảm thấy ghê tởm giống như nuốt phải ruồi.

      Nhớ tới lúc vừa đến đây, nữ nhi chơi cùng tỷ muội Vương gia , phải hôm nay mất đồ, chính là ngày mai mang theo mấy vết thương về nhà, khiến người ta yên lòng. Lúc ấy bà cảm thấy ổn, nhưng khi đó bọn họ vừa tới Vân Châu, chưa quen cuộc sống nơi đây, trừ bọn nhà Vương gia ra, cũng chẳng còn ai khác có thể làm bạn với con bé.

      Nhưng có lần, An đại nương gọi nữ nhi về ăn cơm. Đến Hạ Thiên viện, cửa đóng, bà thấy nữ nhi chơi cùng tiểu nữ nhi nhà Vương gia, mà đại nữ nhi Vương gia leo lên cầu thang, giơ tay về phía đầu Tiểu Nhu. Bà mơ hồ thấy, hình như có vật gì đó rơi lên đầu nữ nhi nhà mình, mắt của bà rất tốt, nên chắc chắn nhìn lầm.

      Lúc ấy bà gì, sau khi dẫn nữ nhi về đến nhà, tỉ mỉ tìm kiếm trong tóc con bé, cuối cùng tìm ra được ba con rận. Chỉ liếc mắt cái, bà liền biết thứ này được bắt tới từ người mấy con heo.

      Lúc ấy bà rất tức giận, ngờ nữ nhi nhà Vương gia này còn tuổi mà lại có những hành động ác độc như vậy! Chưa đến việc những con rận này rất khó diệt, nếu Tiểu Nhu bị mấy con rận này bám vào, chừng cả đầu tóc tốt của con bé cũng phải cạo hết, nuôi lại lần nữa. Thêm vào đó, nếu những đứa trẻ khác biết chuyện, sợ cũng chán ghét Tiểu Nhu, có ai muốn chơi cùng con bé nữa.

      Chuyện này có chứng cớ, nếu như mạo muội đối chất, sợ bị cắn ngược lại cái, hơn nữa vỡ lở ra rồi, đối với danh tiếng của Tiểu Nhu cũng tốt.

      An đại nương phải là người có đầu óc,. Lúc ở quê nhà Thông Châu, mặc dù An gia được quá trọng dụng, nhưng cuộc sống vẫn trôi qua tệ. Lúc che chở của cha mẹ, toàn bộ An gia đều do đôi phu thê trẻ tuổi bọn họ cai quản.

      Cho nên, mặc dù trong lòng tức giận, bà vẫn làm lớn chuyện, chỉ với trượng phu mà thôi. Sau đó, hai vợ chồng quyết định tách nữ nhi ra khỏi tỷ muội Vương gia, tận lực giữ con bé ở trong nhà. Vân Châu tuy phóng khoáng, nhưng nếu vì để nữ nhi tìm bạn khuê phòng, cho con bé cả ngày chạy ra khỏi cửa, An đại nương cũng thích. Mãi đến gần đây, Dương Nghi tới, vợ chồng An Quý thấy nàng tệ, mới để cho An Tiểu Nhu chơi với nàng.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên3 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14.



      Edit: Fuly

      Đồng Khoát Nhiên vừa bước ra khỏi thao trường, liền bị biểu ca Triển Hoành Đào khoác vai, tiếp đó giọng to lớn của liền vang lên: "Huynh đệ, thao luyện suốt ngày rồi, bằng chúng ta đến Hồng Trướng tìm vài nương khoái hoạt bữa ?"

      Đồng Khoát Nhiên hất tay ra, nghiêm mặt , "Nóng chết được, biến qua bên ."

      Triển Hoành Đào đếm xỉa đến, tiếp tục dính tới, bày ra nụ cười bỉ ổi "Biểu đệ, đừng biểu ca có đồ tốt nghĩ đến đệ, nghe hôm qua có mấy nương da mịn thịt mềm từ kinh thành tới, lão ca ta biết đệ lâu chưa được ‘ăn mặn’, cố ý tới đây thông báo tiếng ."

      xong, rống lên tiếng: "Mẹ ơi, sống ở Vân Châu mấy năm, cũng sắp quên tư vị nương ở Kinh Thành rồi. Lúc này mà hưởng thụ cho tốt xin lỗi với cánh nam nhân."

      "Huynh , hôm nay đệ có việc."

      Hồng Trướng là chỗ ở của quân kỹ trong quân doanh, Đồng Khoát Nhiên nuôi thị thiếp, lúc trước, mỗi khi có nhu cầu, đều trực tiếp tìm quân kỹ giải quyết. Nhưng sau khi phát tiết, cảm thấy trong lòng vẫn thoải mái, dần dần, liền ít đến đó nữa.

      "Đệ biết cách làm cho người ta mất hứng." Triển Hoành Đào bất mãn nhìn Đồng Khoát Nhiên chằm chằm.

      Đồng Khoát Nhiên nhún nhún vai , "Thanh thúc phái người tới , khi nào đệ hết bận nhanh chóng về nhà chuyến."

      Triển Hoành Đào nghe vậy, hậm hực ngậm miệng. Trước kia, Thẩm Thanh nổi tiếng là Xạ Thần trong doanh trại, lúc vừa vào đây, ít lần bị ông ‘sửa chữa’ qua. Sau này, ông lớn tuổi, vết thương cũ tái phát, thể lui xuống, chẳng biết tại sao lại chạy đến phủ trạch của biểu đệ làm quản gia, nguyên nhân trong đó khiến người ta khó lý giải. Nhưng mà dù ông lui xuống, nhưng uy thế vẫn còn, Triển Hoành Đào dám chọc tới.

      "Nếu Thanh thúc vậy đệ nhanh về nhà ." Triển Hoành Đào nháy nháy mắt: "Đúng rồi, có muốn ca ca đặt giúp đệ chỗ trước ? Xong chuyện, trở về làm lần vẫn còn kịp đó."

      "Cút ——" Đồng Khoát Nhiên tức giận .

      " muốn à? Vậy đúng là đáng tiếc." Triển Hoành Đào bày ra vẻ mặt tiếc nuối về hướng ‘mục tiêu’.

      Nhớ tới cái gì, Đồng Khoát Nhiên xoay người muốn gọi lại, nhưng suy nghĩ chút vẫn là bỏ qua, biểu ca cũng dễ dàng gì. chẳng muốn nhắc tới vị biểu tẩu biêt điều kia chút nào.

      Mỗi ngày bọn họ bận việc ở doanh trại rất mệt mỏi, nếu là thê tử trong nhà hiền thục mà , cuộc sống này trôi qua chẳng có ý nghĩa gì, như vậy độc phải tốt hơn nhiều sao.

      Đồng Khoát Nhiên vừa , vừa lắc đầu, chào thủ vệ xong, bước ra khỏi doanh, liền cưỡi ngựa chạy về nội thành.

      Nội thành cách doanh trại gần, đợi khi Đồng Khoát Nhiên về tới nơi trời tối muộn.

      "Hỏng bét!" Dương Nghi vừa tắm xong, tìm khắp nơi thấy áo yếm, ăt hẳn là rơi mất đường rồi.

      Dương Nghi thò đầu ra, híp mắt, mơ hồ thấy miếng vải màu trắng nằm cách đó xa.

      Dương Nghi khẽ cắn môi, tùy tiện mặc áo khoác vào xong, thấy bên ngoài có ai, liền nhanh chóng chạy ra.

      Cầm được áo yếm rồi, nàng mới vừa thở phào nhõm, ngờ lúc xoay người liền đụng phải lồng ngực mạnh mẽ.

      Dương Nghi đau đến chảy nước mắt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đầu sỏ gây ra chuyện: "Nhị, Nhị gia ——"

      "Ừ ——" Đồng Khoát Nhiên nào biết, đường tắt, leo tường vào, gặp phải việc như vậy. Thấy tiểu nha đầu ngước khuôn mặt nhắn tinh xảo, mắt hơi đỏ tố cáo nhìn mình, khỏi bật cười, nhìn chóp mũi hồng hồng này, nhất định là đau lắm đây? Nghe Thanh thúc cùng nhũ mẫu , nương này tệ, rất giỏi giang, giúp ít việc trong ngoài, khiến bọn họ thoải mái hơn nhiều lắm. Cho nên khi gặp tiểu nha đầu, cố gắng khiến khuôn mặt nhu hoà hơn, để bản thân mình nhìn quá nghiêm túc như vậy nữa.

      Dương Nghi đau đến rơi lệ, vừa định mắng người, nhưng đầu sỏ gây chuyện lại là chủ tử của mình, nàng nào dám, chỉ đành phải nhịn. Chửi được, nhưng nàng cũng muốn để ý tới, liền cúi đầu, gạt qua bên. hồi lâu, lỗ mũi mới bớt đau .

      "Nhị gia, sao ngài vẫn còn ở đây?" Thanh Dương Nghi mang theo giọng mũi nồng đậm.

      Đồng Nhị gia cứng họng, sao có thể yên tâm về nàng, cho nên mới đứng chờ ở chỗ này chứ?

      Gió lạnh phất phơ, Dương Nghi cảm thấy đêm hè ở Vân Châu rất mát mẻ, quanh thân đều có cảm giác được an ủi.

      "A ——" Dương Nghi hậu tri hậu giác phát , cổ áo mình vẫn túm do bị đụng người lúc nãy mà buông lỏng ra, giờ đây xiêm áo rộng lùng thùng giắt người. Dương Nghi vội nắm chặt cổ áo, thấp thỏm nhìn Đồng Nhị gia, hi vọng vừa rồi nhìn thấy gì hết. nhìn thấy gì đấy chứ?

      Nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, Đồng Nhị gia bật cười, rất muốn , cần phải tốn sức che, dù sao cũng có gì đáng xem. Chỉ là ‘phi lễ chớ nhìn’, cũng muốn làm khó tiểu nha đầu nhà người ta, vì vậy bình tĩnh quay đầu, rời .

      "Đúng rồi, lát nữa mang tô mì đến thư phòng cho ta." Đồng Nhị gia quay đầu, vốn định phân phó nàng mang thức ăn cho , nhưng đúng lúc thấy nàng trợn tròn mắt nhìn mình, nhất thời nhịn được: " ra , ngươi phải cần phải để ý, mới vừa rồi, ngoại trừ hai mảnh xương sườn, ta chẳng nhìn thấy gì hết ——"

      Nhìn bộ dạng tỉnh bơ của Nhị gia, mặt Dương Nghi tối lại.

      Biểu của Dương Nghi khiến Đồng Nhị gia cảm thấy rất vui vẻ, vì vậy bước chân của còn hơn lúc nãy hai phần.

      Chỉ câu nhàng liền khiến Dương Nghi buồn bực. Như vậy mà gọi là gì cũng thấy sao? Còn nữa, nàng đây là bị khinh bỉ nhìn à? Dương Nghi quyết định, lát nữa, khi nấu mì nàng nhất định cho thêm mấy muỗng bột tiêu!

      Ngày kế, Đồng Nhị gia mang theo hai cái ‘lạp xưởng’ trở lại doanh trại.

      "Dương tỷ tỷ, tỷ xem miệng của Nhị gia là chuyện gì vậy?" An Tiểu Nhu tò mò hỏi.

      Động tác của Dương Nghi hơi dừng lại, kế đó liền như có việc gì tiếp tục thêu, nhàng : "Có lẽ là bị muỗi chích đó?"

      ra , Dương Nghi ngờ tới Nhị gia lại có phản ứng với hạt tiêu lớn như vậy. Nàng cũng chỉ nghe Vưu đại nương việc thể ăn hạt tiêu thôi, thấy bộ dạng kia của Nhị gia, trong lòng nàng rất lo lắng.

      "Phải bao nhiêu con muỗi mới có thể cắn thành như vậy chứ, ở Vân Châu chúng ta có loại muỗi độc đến vậy sao?" An Tiểu Nhu hoài nghi .

      "Huynh đệ, khó trách tối hôm qua đệ cự tuyệt đề nghị của ta. ra là có ước hẹn, nếu chịu sớm, ca ca ta cũng phải là người biết thấu tình đạt lý" Triển Hoành Đào mang theo nụ cười xấu xa quanh Đồng Nhị gia vòng, "Chậc chậc, nhìn miệng của đệ này, tối hôm qua phải kịch liệt đến cỡ nào mới có thể biến thành vậy chứ? Các ngươi có đúng hay ?"

      Tiếp đó đống người liền ồn ào lên, vang động cả góc doanh trại.

      Nghe Triển Hoành Đào nhạo báng, Đồng Nhị gia dở khóc dở cười, " qua bên, huynh tưởng ai cũng giống huynh hả, cả ngày đầy trong đầu chỉ nghĩ đến mấy chuyện lung tung!" sờ sờ đôi môi còn sưng, thầm lắc đầu, tiểu nha đầu kia cũng tàn nhẫn, chỉ nàng câu, vậy mà dùng cả tô hạt tiêu để chỉnh mình. Tối hôm qua, lúc Dương Nghi đưa mì tới, xử lý công văn, nên chú ý, chờ ăn hơn phân nửa mới hậu tri hậu giác phát có cái gì đúng, đáng tiếc quá trễ, thể làm gì khác hơn là mang theo hai cái ‘lạp xưởng’ này.

      "Làm gì vậy hả, đám người chịu luyện công buổi sáng, muốn lười biếng à?" Nhị cữu cữu của Đồng Khoát Nhiên, Triển Kình Thương quát lớn, sau đó chỉ vào Đồng Khoát Nhiên và Triển Hoành Đào, "Ngươi, còn ngươi nữa, sáng nay tăng gấp đôi huấn luyện, xong được phép ăn cơm!"

      Triển Hoành Đào u oán nhìn Đồng Khoát Nhiên cái, đều là do người này chuyện!

      Đồng Khoát Nhiên nhún nhún vai, trả lại cho cái liếc mắt, phục à? Vậy lý lẽ với phụ thân huynh .

      Triển Hoành Đào rất buồn bực, lí lẽ với phụ thân, nào dám chứ? còn cách nào khác, đành phải nhận thôi.
      vanlactamviem, Phiên Nhiên, Lùn3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :