1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho lão nam nhân - Lạc Vũ Thu Hàn (71) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63.

      Editor: Linh

      Chỉ có ngày, Nhị gia dùng đại bản moi ra được từ miệng nha hoàn ngày ấy quả có người ở hành lang tán thưởng tích thủy quan này nở đẹp, còn muốn hái đóa dỗ tiểu thiếu gia chơi. Lúc đó nàng ta ở góc rẽ nghe được những lời này mới nổi lên tâm tư.

      Có thể ngắm hoa hành lang, trừ mấy vị chủ tử Đồng gia và đại nha hoàn bên người lão thái thái ra, liền chỉ có Dương Du và Dương Tú Trúc. Đại nha hoàn bên người hai vị nữ chủ tử nàng ta nhận được, nàng ta cũng phải các nàng. Sau này Nhị gia an bài nàng ta từ nơi gần đó nghe tỷ muội Dương Nghi đối thoại, nàng ta chỉ nghe ra giọng ngày đó cùng giọng của Dương Tú Trúc có mấy phần giống nhau.

      Xem báo cáo, Dương Nghi rối rắm xoa đầu. Nếu như tất cả chuyện này là Dương Tú Trúc sai sử, có chút gượng ép. Nếu như nàng ta hề có liên quan gì với chuyện này, nhưng biểu trước sau của nàng ta cũng quá trùng hợp chút. Giống như là có thể biết trước tất cả, thậm chí cầm rượu thuốc ở bên cạnh chờ. ra trong lòng Dương Nghi cũng tin Dương Tú Trúc hoàn toàn vô tội, chính là cảm thấy mỗi bước đều rất hoàn hảo, mặc dù đơn giản nhưng lại rất chuẩn xác. Tại lòng người nắm chặt thời cơ, giống tiểu nương lớn lên ở nông thôn như nàng ta có thể nghĩ ra. Xem Dương Du như vậy, Dương Nghi thế nào cũng tin Dương Tú Trúc lớn hơn Dương Du hai tháng là người tâm tư thâm trầm.

      Đột nhiên, trong đầu Dương Nghi chợt lóe. Nghĩ đến ngày đó lời lúc sau của Dương Tú Trúc, nàng ta có rượu thuốc, cũng biết là hay giả. Có điều Dương Nghi cảm thấy là nàng ta dối, tay đường muội nhất định có rượu thuốc. Chính là nàng ta muốn lấy ra mà thôi. Thử nghĩ, nếu phải tay nhất định có rượu thuốc này, Dương Tú Trúc lại mạo hiểm ra, đến lúc đó lấy ra được, chẳng phải là nâng đá tự đập chân mình, khiến Dương Nghi và lão thái thái đều có hảo cảm với nàng ta.

      tay có thuốc, vào lúc cuối cùng lại chịu lấy ra. Nghĩ vậy, Dương Nghi càng thêm khẳng định trong lòng đường muội nàng có quỷ, ít nhất làm việc thẹn với lương tâm.

      Phản ứng lúc đó của nàng ta cũng coi như linh hoạt, có rượu thuốc, ít nhất có nhược điểm rơi vào tay bọn họ. Dù cho bọn họ phát người hành lang là nàng ta, cũng chỉ cho rằng đây là trùng hợp, có liên quan đến nàng ta.

      Nhưng chính là như vậy mới khiến Dương Nghi càng thêm khẳng định nàng ta có liên quan đến chuyện này.

      Chuyện được xác định nhưng nàng cũng thể trực tiếp đuổi người về nhà cũ, cũng thể gióng trống khua chiêng ra, nếu , thanh danh nhà mẹ đẻ Dương Nghi cũng bị liên lụy. Hơn nữa người đời đều đồng tình kẻ yếu, việc này nếu bị truyền ra, những người bên ngoài đó cũng mặc kệ thị phi bên trong. Khẳng định bộ phận cho rằng Đồng gia cậy thế khinh thường, ngay cả thân thích cũng bắt nạt.

      Nghĩ nghĩ lại, Dương Nghi vẫn như cũ nghĩ ra được biện pháp thập toàn thập mỹ nào. Cảm giác ném chuột sợ vỡ đồ khó chịu y như nuốt phải con ruồi. ra thỏa đáng nhất chính là tiễn người, sau đó vụng trộm để nàng ta ăn cái mệt ngầm, tính nợ sạch là được.

      Chính là, tính sổ ràng được, nhưng ở Đồng gia, chút giáo huấn nho nàng vẫn có thể. Vì thế, dưới gợi ý của Dương Nghi, Đông Mai nhờ bà tử có quan hệ thân thiết ở phòng bếp bỏ ít thuốc xổ vào trong thức ăn của Dương Tú Trúc.

      Liên tục bài tiết hai ngày, khuôn mặt vốn hồng nhuận của Dương Tú Trúc trở nên trắng phờ phạc, thịt người cũng mất mấy cân, căn bản là được.

      Dương Nghi thấy vậy thế này mới bảo Đông Mai ngừng thuốc. phải là nàng thương đường muội này, chỉ là tiếp tục bài tiết nữa, làm ra mạng người tốt lắm.

      Lấy thông minh của Dương Tú Trúc, mơ hồ đoán được có người động tay động chân trong thức ăn của nàng ta, nhưng bất hạnh là ăn nhờ ở đậu nên phát giận được, có điều trong lòng nàng ta lại nhớ kỹ khoản này của Đồng gia.

      Sau khi Dương Tú Trúc khỏe lên, giống như trước đây mỗi ngày đều theo Dương Du bồi đường tỷ chuyện hồi. Có khi lại bóng gió mong muốn kết bạn với thanh niên tài tuấn ở Khâm Châu, chỉ có điều mỗi lần đều bị Dương Nghi mơ hồ cho qua.

      Dương Tú Trúc dần dần hiểu Dương Nghi đây là cự tuyệt, trong lòng lại càng thêm nôn nóng. Nàng ta từng cùng Tôn thiếu ra ngoài, thông qua , cũng nhận thức ít công tử thiếu gia, gần đây càng thường xuyên đến nơi hẹn. Dương Nghi giao cho người gác cổng, Tú Trúc nương muốn ra ngoài đừng ngăn đón.

      Dương Tú Trúc muốn kéo Dương Du cùng , nàng ta nghĩ nếu Dương Du cùng , ít nhất đường tỷ yên lòng sau đó giúp. Bàn tính này đáng đánh, nhưng Dương Nghi tuyệt mắc mưu, tùy tiện dùng chút cớ liền ngăn chặn Dương Du bắt ở trong nhà.

      Trong lòng Dương Tú Trúc càng oán giận Dương Nghi bất công, cho rằng Dương Nghi có nhiều nhân tài mạch lực như vậy cũng nguyện ý đường muội nàng ta phen, đáng giận. Cũng bởi vì như thế, dục vọng muốn vượt hẳn mọi người của nàng ta càng thêm mãnh liệt.

      “Có nghĩ muốn theo đường tỷ muội cùng chơi?” Dương Nghi đút Đại Bảo ăn canh trứng gà, né tránh móng vuốt muốn bắt thùa canh của tiểu gia hỏa, thuận miệng hỏi Dương Du.

      Dương Du lắc đầu, tuy rằng nàng biết vì sao tỷ tỷ để nàng ra ngoài cùng đường tỷ, nhưng nàng là người biết tốt xấu, bất kể như thế nào, Dương Nghi cũng là tỷ tỷ ruột của nàng, dù thế nào cũng hại nàng.

      Thấy nàng lắc đầu, Dương Nghi mỉm cười, “Thứ tốt là đáng giá chờ đợi, tỷ phu muội cùng ta , trong quân doanh của bọn họ phái đám binh lính trẻ tuổi đầy hứa hẹn ra ngoài, chờ bọn trở lại, ta bảo tỷ phu muội tỉ mỉ chọn cho muội vài người. Sau đó mời bọn họ đến trong nhà uống rượu, đến lúc đó muội ở phía sau vụng trộm nhìn chút, cho nên muội đừng sốt ruột.”

      “Tỷ tỷ --” Dương Du thuận theo kéo dài giọng.

      Lát lâu sau, Dương Nghi vẻ mặt muốn lại thôi, cuối cùng, nàng vẫn nổi lên dũng khí hỏi, “Tỷ, nếu tay tỷ phu ít người để chọn, vì sao cũng giúp đường tỷ chọn lấy người?” Mấy ngày nay nàng thường cùng đường tỷ Tú Trúc ở chung chỗ, đối tâm tư nàng ta cũng biết vài phần. Mấy ngày nay nàng thấy đường tỷ thường xuyên ra ngoài còn trang điểm rất xinh đẹp, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Tuy rằng dân phong ở Khâm Châu cởi mở hơn nhà cũ bên kia của các nàng rất nhiều, nhưng nàng vẫn sợ đường tỷ thường xuyên ra ngoài rước lấy lời đồn đãi tốt. Nếu tỷ tỷ tỷ phu có biện pháp rất tốt, thuận tay giúp đường tỷ phen, cũng phí nhiều sức lực lắm phải sao?

      “Muội là người giấu được tâm , có số việc tỷ cũng muốn cho muội biết. Muội chỉ cần biết rằng tỷ làm như vậy đều có đạo lý là được. Hơn nữa phải chúng ta muốn giúp Tú Trúc đường tỷ, mà là nàng quá nôn nóng chút. Còn nữa, có lẽ nàng ta có lựa chọn rất tốt cũng nhất định đâu. Chúng ta thế nào cũng tốt ngăn cản đúng ?” Chuyện tích thủy quan , Dương Nghi cho muội muội nàng. Dương Du là người đơn thuần, ra cũng chỉ khiến nàng khi đối mặt với Dương Tú Trúc được tự nhiên và sợ hãi mà thôi, có tác dụng gì. Có điều bây giờ , cũng



      có nghĩa Dương Nghi vĩnh viễn . Đợi sau khi các nàng trở về, Dương Nghi việc này cho Dương Du biết, để nàng có chút phòng bị với Dương Tú Trúc cũng sai.


      **


      Dương Tú Trúc nấc cục cái, sau đó vội cúi đầu, sờ sờ gò má có chút nóng lên, ngửi thấy mùi rượu, trong lòng hô tiếng hỏng bét. Nàng ta tưởng rượu trái cây, có mùi rượu, nào đâu biết rằng tác dụng chậm như vậy. Nhìn nhìn lại hai nữ nhân bên cạnh, mặt đỏ hồng, ánh mắt mê mông, ràng say.


      Lại nhìn ba bốn nam nhân giương giương mắt hổ ở bên cạnh, trong lòng Dương Tú Trúc hối hận bản thân xúc động. Vừa rồi Tôn Thiếu Thành có việc rời , nàng ta nên cùng mới phải, phải ở lại đây cùng nam nhân mới gặp qua lần ăn cơm. Bây giờ làm thế nào mới tốt?


      Dương Tú Trúc giả bộ lung lay thoáng động đứng dậy, ra cửa lại bị nam tử ngăn cản: “Dương nương, ngươi đây là đâu?”


      “Ta nghĩ muốn phương tiên ( vệ sinh) chút. “Dương Tú Trúc làm bộ dáng như say rượu, sau đó quá mót.


      Nam tử thấy nàng ta giống giả vờ, do dự chút, hai nam nhân bên cạnh theo.


      Dương Tú Trúc ra khỏi nhã sương, nhanh chóng nhìn lướt qua đại sảnh, phát có người quen biết, trong lòng thoáng qua thất vọng, sau đó lại liếc mắt nhìn đường đào tẩu cái, trong lòng nhanh chóng tính toán khả năng có thể chạy trốn.


      “Dương nương, nhà vệ sinh ở cạnh – “ nam tử lôi kéo Dương Tú Trúc ràng muốn về phía cửa lớn lại.


      Dương Tú Trúc khôgn còn cách nào khác, chỉ phải theo phương hướng của nam tử chỉ đột nhiên nhã sương bên cạnh mở ra, nàng ta quay mặt nhìn vào trong, vừa nhìn nàng ta lập tức vui mừng vội tránh thoát nam tử phía sau rồi chen vào nhã sương, “Đường tỷ phu, ngươi ở đây? Thất tốt quá – “ lúc chuyện, nàng ta xụi lơ cái ghế gần đó.


      Nam tử theo Dương Tú Trúc nhận ra Đồng Nhị kia, sợ run chút, lập tức cúi đầu về.


      Thấy nam tử kia bị doạ rồi, thế này Dương Tú Trúc mới yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.


      Đồng Nhị gia đen mặt nhìn Dương Tú Trúc, bộ dáng này của Dương Tú Trúc hoàn toàn thể mặc kệ.


      “Đầu, là tay lõi đời của người bên kia.” Tuỳ tùng của Nhị gia thấp giọng .


      Nhị gia gật gật đầu, tỏ vẻ biết.


      Hôm nay cùng với người ở nhã sương của tửu lâu Như Ý bàn chút chuyện, khi mới tới nửa, Dương Tú Trúc liền xông vào. Đối mặt với đồng nghiệp và bạn tốt, Đồng Nhị gia chỉ Dương Tú Trúc xem như là em vợ của , sau đó liền sai tuỳ tùng chuẩn bị xe ngựa.


      Vừa rồi giọng của tuỳ tung tuy , nhưng ngồi đều là người luyện võ, tai thính mắt tinh, lời của mọi người tự nhiên cũng nghe .


      Binh doanh tuy rằng đều là binh, nhưng là bởi vì người dẫn dắt khác nhau, tự nhiên tính cách cũng giống nhau. Ví dụ như binh mà Nhị gia dẫn dắt, đại đa số đều là binh tốt giữ đúng quân quy, dùng vũ lức uy hiếp dân chúng là chuyện bọn họ tuyệt đối làm. Nhưng tên lõi đời vừa rồi họ nhắc tới giống vậy, binh dưới tay cũng dũng mãnh, nhưng bọn họ cũng là ăn nhậu điếm cờ bạc là nhiều nhất, có đôi khi còn ngẫu nhiên bắt nạt dân chúng.


      Đối với chuyện này, tay lõi đời mặc kê, Lâm đại nhân càng quản được. Lâm đại nhân từng trách mắng qua, nhưng tên lõi đời che chở binh của , bộ dáng hời hợt. Hơn nữa binh này cũng phạm vào chuyện gì lớn, cho nên Lâm đại nhân cũng đối chuyện này mở con mắt nhắm con mắt. Dần dần, binh mà tay lõi đời dẫn dắt sợ Nhị gia của bọn họ, nhưng là, cũng cực kì hận Nhị gia và thủ hạ của ngài.


      Sau khi xe ngựa, Nhị gia lười động, trực tiếp gọi người ôm người xuống. Có điều phía trước Nhị gia kêu chưởng quầy tửu lầu Như Ý lấy ra cái áo choàng màu đậm, bây giờ quấn kín người rồi sai tuỳ tùng ôm xuống.


      Mấy đồng nghiệp và bạn tốt của Nhị gia hai mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi tin tức, xem ra Đồng Nhị gia rất muốn gặp em vợ này. Bằng , cũng ngay cả chuyện ôm người xuống cũng giao cho tuỳ tùng làm.


      Bọn họ đoán sai, Nhị gia rất muốn gặp Dương Tú Trúc. chưa từng thấy qua khách nhân nào mặt dày cùng rước lấy phiền toái cho chủ nhân như vậy. có thể suy ra, nếu hôm nay Dương Tú Trúc gặp được , làm tốt tối nay nàng ta liền mất trong sạch rồi. Binhc ủa tay lõi đời này cũng phải ngồi , đến lúc đó chỉ sợ nàng ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.


      Nếu phải sợ thê tử khó làm, lười quản chuyện này. Tự mình gây ra chuyện tự mình chịu trách nhiệm, dám cùng những người đó trộn lẫn chung chỗ, vậy phải có giác ngộ gánh vác hậu quả.
      Last edited: 3/3/15
      vanlactamviem, Snow, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Cai con nho nay phien phuc thiet

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64.

      Editor: Linh.

      Chạng vạng, Dương Tú Trúc mới từ từ tỉnh lại, nàng ta đột nhiên run lên, nhanh chóng kiểm tra lần, phát lúc này nàng ta an toàn ở trong Đồng gia rồi. Trong lòng nàng ta nhàng thở ra, có điều nghĩ đến vẻ mặt của đường tỷ phu ở tửu lâu Như Ý, Dương Tú Trúc khỏi co rúm lại chút.

      Có khi nàng ta đường tỷ cười với khuôn mặt này của đường tỷ phu như thế nào, dù sao nàng ta rất sợ vị đường tỷ phu này, nhất là lúc nghiêm mặt.

      Nếu như đường tỷ có thể che chở nàng ta, vậy nàng ta cũng cần sợ đường tỷ phu. Dù thế nào, nàng ta cũng là đường muội của Dương Nghi, cho dù có trách tội, cũng nhất định phải thay nàng ta che giấu hai. Trong lòng Dương Tú Trúc nghĩ như vậy, nhưng mặt nàng ta vẫn là lo sợ yên.

      “Phu nhân, Tú Trúc nương cầu kiến.” Tiểu nha đầu ngoài cửa báo lại.

      Nghe như thế, Dương Nghi ngoài ý muốn rất bình tĩnh, so với tức giận của hai giờ trước, lúc này sắc mặt Dương Nghi quá mức bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức làm Dương Du ở bên cạnh có chút hiểu, lại thở dài nhõm hơi, nàng sợ tỷ tỷ thấy đường tỷ nhịn được quở mắng trận. Nhưng Dương Du biết, với Dương Nghi mà , dù có nhiều tức giận hơn nữa, qua hai ba canh giờ, cũng đủ để trái tim nàng bình tĩnh lại.

      Dương Nghi bảo Tống mẹ ôm Đại Bảo vào phòng trong, tiếp theo, để ý vẻ mặt hiếu kì của Dương Du, bảo nàng lui xuống.

      Kế tiếp nàng cùng đường muội chuyện, có lẽ rất thoải mái, cũng thích hợp để Dương Du lại đây. Nàng làm như vậy phải vì Dương Tú Trúc, mà là bảo vệ Dương Du. Người lòng dạ thâm sâu đều hay mang thù, nàng muốn để Dương Du nhìn đến bộ dáng chật vật của Dương Tú Trúc. Đỡ phải để Dương Du vì chút hiếu kì nhất thời mà chôn xuống mầm tai họa. Tục ngữ đúng, có đạo lý ngàn đêm đề phòng cướp, như thế chẳng bằng ngay từ đầu đắc tội.

      , nàng cũng hiểu đường muội Dương Tú Trúc này. Có lẽ suy nghĩ của nàng bây giờ là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng có số việc đề phòng nhất định sai.

      Xong tất cả, tiểu nha đầu dẫn Dương Tú Trúc vẻ mặt yên lo sợ áy náy vào.

      “Đường tỷ, thực xin lỗi, ta nên tùy tiện ra ngoài, cũng nên tùy tiện cùng người uống rượu, bằng , cũng phiền toái đến đường tỷ phu.”

      “Người ngươi nên xin lỗi phải là ta, mà chính là ngươi. Nếu ngươi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, người đau lòng nhất khẳng định là đại bá và đại bá nương, nửa đời sau chịu khổ cũng chính là ngươi. Cùng ta có quan hệ gì đâu? Ta nhiều lắm vì trông coi người nghiêm mà bị đại bá nương trách tội vài câu, với ta mà , sao cả.” Đối với loại người ỷ có vài phần thông minh liền cho rằng làm được, làm việc chút nào cố kị như đường muội nàng, phải cho nàng ta cái cảnh tỉnh, mới có thể làm nàng ta tỉnh táo lại.

      Dương Tú Trúc sắc mặt trắng nhợt, lấy thân phận bây giờ của Dương Nghi, quả cần để ý đến lời cha mẹ nàng ta. Có điều, nàng ta cũng thể để đường tỷ phủi sạch quan hệ như vậy, tâm tư thay đổi nhanh, Dương Tú Trúc tự trách : “Đường tỷ ngươi đúng, đều do ta tốt, mình ra ngoài, cũng biết phải cẩn thận bảo vệ bản thân, làm cha mẹ trong nhà lo lắng.”

      Lời của Dương Tú Trúc làm Dương Nghi rất vui, thế nào nhiều như vậy, lúc này còn muốn lấy cha mẹ ngươi đến áp ta sao?

      Chẳng lẽ mấy ngày này Đồng phủ ưu đãi nàng ta, làm nàng ta cho rằng Dương Nghi nàng rất cố kị cha mẹ nàng ta hay sao? Dựa quan hệ thân thích nàng đối Dương Tú Trúc mời tự đến rất chiếu cố rồi. Bọn họ tưởng lấy chút phân tình họ hàng này đến cầu nàng làm này nọ hay sao? Việc này nàng cũng phải mua sổ mới được.

      Cuối cùng, Dương Tú Trúc còn bổ sung câu, “Đường tỷ, việc này tuyệt đối thể để thúc thúc thẩm thẩm biết, ta muốn làm bọn họ áy náy.”

      Câu sau là cố ý nhắc nhở nàng sao? Dương Nghi cười như cười liếc mắt nhìn Dương Tú Trúc cái, nếu phải trong mắt nàng ta còn tia được tự nhiên, dựa vào vẻ mặt áy náy bất an bây giờ của nàng ta, chỉ sợ có ai tin nàng là nương tình nguyện mình bị ủy khuất cũng muốn vì người thân suy nghĩ.

      “Đường muội cầu như vậy, đường tỷ ta sao có thể thuận theo đây.”

      Vẻ mặt hiểu của Dương Nghi khiến Dương Tú Trúc vô cùng được tự nhiên, phảng phất như nàng ta chỉ là tôm tép nhãi nhép. Nhưng lúc này có việc cầu Dương Nghi nên nàng ta thể nén vui trong lòng xuống.

      Hôm nay trước khi phương tiện nàng ta bị mấy nam nhân kia cảnh cáo, nếu nàng ta dám đùa bọn họ, tự gánh lấy hậu quả. Lúc đó nàng ta chỉ muốn chạy trốn, đâu thèm đẻ ý hậu quả gì. Bây giờ an toàn rồi, nghĩ đến bộ dáng hung ác của ba người kia, biết đối phó với nàng ta thế nào, nàng ta lúc này mới biết sợ.

      So với việc khác, còn trinh tiết hoặc là mất người, tất cả đều là hư vô, việc cấp bách đó chính là giải quyết việc này. Bây giờ cũng chỉ có Đồng gia mới có thể bảo vệ được nàng ta, vì tương lai, nhịn tức giận là phải làm.

      Lập tức, Dương Tú Trúc uy hiếp của ba người kia từ đầu đến cuối cho Dương Nghi nghe.

      Dương Nghi cau mày nghe xong, : “Việc này ngươi cần lo lắng, chỉ cần ngươi ngoan ngoan ở trong Đồng gia, ta nghĩ bọn họ muốn cũng có lá gan dám đến cửa ầm ĩ.”

      Bất kể như thế nào, Dương Tú Trúc vẫn là khách của Đồng gia bọn họ. Cho dù vừa ý giúp nàng ta xử lí phiền toái mà nàng ta gây ra, nhưng túi vẫn là là túi, nếu ngay cả em vợ cũng bảo vệ được, chẳng phải là đánh thể diện của Đồng gia bọn họ sao.

      Dương Tú Trúc đương nhiên biết ở lại Đồng gia là biện pháp ổn thỏa nhất, nhưng là ý định ban đầu của nàng ta vốn phải như thế. Nếu như cứ luôn rú rú trong Đồng gia, vậy nàng ta đến Khâm Châu còn có ý nghĩa gì nữa?

      “Đường tỷ, ta đáp ứng Tôn tiểu thư hai ngày nữa cùng nàng dạo Linh tự -”

      “Khước từ.” Dương Nghi kiên nhẫn , lúc này nàng chỉ muốn bưng trà tiễn khách, kiên nhẫn cùng nàng ta dây dưa.

      “Nhưng là, thất tín với người, chung quy tốt lắm?” Dương Tú Trúc do dự , “Đường tỷ, có thể như vậy hay , đến lúc đó ngươi để hai thị vệ theo giúp ta, cần lo lắng rồi.”

      lại, đơn giản chính là vẫn muốn ra ngoài. Dương Nghi biết nên đầu óc nàng ta tốt, vẫn là nàng ta quá mức vội vàng?

      Tôn Thiểu Thành này là cái mặt hàng gì, lui tới đoạn thời gian, trong lòng Dương Tú Trúc còn chưa có sổ? Nhưng là người như vậy, nàng ta còn nguyện ý cùng dây dưa , Dương Nghi thể rồi. Huống hồ, hôm nay Tôn Thiểu Thành vội vàng đẩy nàng ta cho ba tên lưu manh kia, bây giờ nàng ta quên hay sao?

      Tôn Thiểu Thành này là thứ trưởng tử của đại ca Tôn Thành Ích, bởi vì mẹ đẻ cùng Tôn phủ lão phu nhân có chút sâu xa, cho nên so với các thứ tử khác của Tôn phủ, thể nghi ngờ là Tôn Thiểu Thành tốt hơn rất nhiều. Cũng chính bởi vì như thế, mới nuôi thành tính cách nhạy cảm và tự đại của .

      Phu nhân của Tôn Thành Ích, chính là Tôn Nhị phu nhân, người có quan hệ tốt với Dương Nghi và Lâm phu nhân, rất là chướng mắt . Ngày đó bà cũng chỉ được người nhờ vả mới hướng Dương Nghi hỏi thăm tình huống hai người muội muội này của nàng, sau đó liền chưa từng hỏi thêm câu.

      ra bà như vậy Dương Nghi còn nhàng thở ra, nếu Tôn phu nhân cố ý muốn làm mối, nàng đúng là biết cự tuyệt thế nào, chắc là Tôn phu nhân và nàng có băn khoăn giống nhau.

      “Thị vệ trong phủ cũng có số lượng, có cách nào tách ra hai người cho ngươi.” Đều như vậy còn buông tha ra ngoài gặp gỡ huynh muội Tôn gia, nghĩ đến cũng là người đầu óc ràng.

      Chê cười, nàng ta thỉnh cầu, nàng liền đáp ứng? Dương Tú Trúc hết tới hai, hết hai tới ba lượt cầu, coi nàng như Phật tổ, có cầu tất ứng à!

      xong, Dương Nghi thể ý tới Dương Tú Trúc sau khi bị cự tuyệt cam lòng cắn môi, hạ lệnh trục khách, “ còn chuyện gì, ngươi trở về nghỉ ngơi , nữ hài tử gia, nên văn tĩnh chút tốt hơn.”

      Dương Tú Trúc nghe xong, miễn cưỡng hành lễ cáo lui, ra cửa liền xị mặt xuống.

      Đợi nàng ta xa, Xuân Tuyết nhìn bóng lưng nàng ta khinh miệt xùy tiếng, xoay người vào phòng, “Thực coi bản thân là tiểu thư chính thức của Đồng phủ chúng ta, bày cái mặt thối cho ai xem chứ. Du nương cũng có cái giá lớn như nàng


      ta!”

      Lời của Xuân Tuyết, Dương Nghi tự nhiên cũng nghe thấy, cảm thấy hơi bực mình.

      Bản thân giúp còn chưa đủ sao? Khi Dương Tú Trúc và muội muội của nàng vừa tới Khâm Châu, nàng bảo cửa hàng bạc Trường Thái đánh cho mỗi người bộ trâm cài vòng tay tinh xảo, sau đó lại đặt Cẩm Tú phường làm cho nàng ta ba bốn bộ quần áo. Tuy rằng nàng luôn đồng ý dẫn nàng ta gia nhập vào vòng lẩn quẩn của nàng, nhưng nàng ta hành tẩu trong thành Khâm Châu, người khác có ý nghĩ dâm dục với nhan sắc của nàng ta, còn phải xem phần Đồng gia làm chỗ dựa cho nàng ta?

      Bây giờ cũng chỉ là cự tuyệt thỉnh cầu của nàng ta, xoay người liền bày sắc mặt cho nàng xem, có thể thấy được cũng là bạch nhãn lang nuôi quen mắt.

      Lúc này Nhị gia cũng trở lại, nghe xong chuyện Dương Tú Trúc muốn mượn hai thị vệ che chở nàng ta ra ngoài, cười lạnh tiếng. “Người như vậy ngã tiến bộ, thị vệ là có khả năng cho nàng ta, nếu nàng ta kiên quyết ra ngoài, nàng bảo người gác cổng cũng đừng ngăn cản. Nàng ta cũng 15, nên chịu trách nhiệm với mỗi lời hành động của bản thân, đừng chuyện gì cũng muốn để người khác chịu trách nhiệm thay nàng ta.” Hơn nữa, những thế lực muốn rục rịch kia, cũng nên mượn cớ đến sửa chữa rồi.

      Nhị gia có kiên nhẫn tiếp tục để ý đến chuyện này, thay áo dài sạch liền ôm nhi tử chơi.

      Dương Nghi bố trí đồ ăn trở về, thấy Đại Bảo mặc cái yếm ghé vào người Nhị gia chảy nước miếng, cái mông mềm mại vểnh lên, trong tay nắm cái ngọc bội, trong miệng kêu a a.

      Nhìn thấy Dương Nghi, tiểu gia hỏa lấy lòng, giơ tay trái lên, trong miệng a a hai tiếng, muốn cầm ngọc bội trong tay đưa cho Dương Nghi. Nào biết lực đạo nhất thời nắm chắc, lúc nhấc tay dùng rất nhiều sức lực, cả người ngửa ra phía sau.

      Cái này dọa Dương Nghi chết khiếp, vội bước tiến lên, mới phát phía sau tiểu gia hỏa tất cả đều là chăn mềm mại.

      “Tiểu tử con, làm nương sợ muốn chết.” Dương Nghi bất đắc dĩ chỉ chỉ trán bé.

      Tiểu gia hỏa nhìn thấy gương mặt phóng đại của nương, còn tưởng rằng nàng chơi với bé, vỗ bàn tay bé cười đến vô cùng vui vẻ.

      “Nàng phản ứng cũng quá nhanh chút. Ta ở đây, làm sao có thể để nhi tử chúng ta bị thương? Đúng , con trai?” xong, Nhị gia tóm lấy con trai bảo bối hôn hai cái.

      Nhị gia cằm thô ráp khiến cho Đại Bảo ngứa, hai tay của Đại Bảo túm lấy tai Nhị gia, cười khanh khách.

      Đùa nhi tử hồi, Nhị gia mới ngẩng đầu, nhìn nhi tử ở trước mặt bọn họ phô bày đôi chân, nhếch môi cười. “Cũng biết tiểu tử này suốt ngày cười ngây ngô cái gì.”

      Dương Nghi liếc trắng mắt, sẵng giọng: “Nào có ai nhi tử như vậy?”

      Cách cơm chiều còn đoạn thời gian, Dương Nghi lấy châm tuyến ra làm. Từ khi thành thân đến nay, áo lót của hai phu thê đều là nàng tự mình làm, áo dài bên ngoài mới có thể giao cho tú nương hoặc phòng thêu làm.

      Lúc này Dương Nghi thêu cái yếm, bây giờ là khoảng thời gian đứa đối với các vật gì to to cảm thấy hứng thú. Tiểu gia hỏa từ xa nhìn thấy nương bé cầm cái cuộn gì đó màu tím, còn tưởng rằng nàng lấy ra chơi đùa với bé, xoay người vươn bàn tay mập mạp muốn với lấy. Còn chưa đợi bé hoàn thành động tác, toàn bộ thân mình bị lật trở về, chổng vó nằm trong chăn mềm mại.

      Tiểu gia hỏa có chút mờ mịt nhìn màn đỉnh đầu, sao bé lại trở về chỗ này rồi. Xoay đầu qua liền thấy nương bé vẫn còn ở chỗ kia chơi với cuộn tròn, vì thế tiểu gia hỏa lại hưng phấn rồi.

      Nỗ lực nghiêng người, muốn duỗi tay dài, như vậy là có thể với tới rồi. Oa nhi này mới nửa tuổi, ngồi, nhưng còn chưa biết . Cha bé bắt nạt bé, lại lật bé bốn chân chổng lên trời.

      Sau khi như thế, tới tới lui lui vài lần, tiểu gia hỏa ủy khuất nhăn khuôn mặt nhắn.

      Mắt thấy nhi tử bị người cha vô lương tâm làm khóc, Dương Nghi vội hất bàn tay quấy phá của Nhị gia ra “Nhi tử còn , chàng đừng bắt nạt con, chọc khóc, lát nữa đừng nghĩ dễ chịu.”

      “Ta đây là bắt nạt à? Ta đây là rèn luyện tính cách cho đấy.” Nhị gia lưu manh .

      Dương Nghi liếc trắng mắt. Lúc này tiểu gia hỏa có cha cố ý giở trò xấu, vẻ mặt bực bội cuối cùng cũng với được cuộn tròn đó, tay bé dùng sức kéo, cái yếm màu tím bị bé lấy tới tay, tiểu gia hỏa ôm nó hướng Dương Nghi kêu a a, nước miếng đều chảy xuống.

      Dương Nghi sờ sờ đầu coi như thưởng cho, “Đại Bảo của nương giỏi quá!”

      Tiểu gia hỏa cười đến càng thêm vui vẻ.

      Nhị gia gối hai tay, mỉm cười nhìn hai mẫu tử bọn họ.

      Đột nhiên, ngoài cửa có tiểu nha hoàn bẩm báo, “Lão gia, phu nhân, Thanh tổng quản phái người báo lại, Đại cữu tử đến đây, ở bên ngoài.”
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      vanlactamviem, Snow, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65.

      Editor: Linh.

      Ngày tiếp theo sau khi Dương Uy đến Khâm Châu liền mục đích đến lần này cho Dương Nghi.

      “Muội muội, ngươi cũng đừng trách cha mẹ, bọn họ chỉ , hơn nữa có người cho bọn họ biết then chốt trong đó, nhất thời náo nhiệt đồng ý loại chuyện này. Bây giờ bọn họ biết ôm phiền toái cho ngươi, rất hối hận.”

      Dương Nghi còn có thể gì? Có điều may mắn Đại ca là người hiểu chuyện, về sau nhà mẹ đẻ từ Đại ca chống, hẳn là sinh ra nhiễu loạn gì.

      Tiếp theo Dương Nghi lại hỏi tình hình hơn năm qua, biết được được thăng là Nhị chưởng quỹ cửa hàng, thay vui mừng phen.

      Tieps theo, Dương Nghi liền cân nhắc, Đại ca luôn giúp đỡ người ta như vậy cũng tốt. Chờ đến khi ruộng hương liệu của bọn họ được thu hoạch, có lẽ có thể mở cho Đại ca cửa hàng, lấy bán hương liệu làm chủ, nàng đâu, cũng tốt giúp đỡ nhà mẹ đẻ phen. Cho chi phí giới hạn, thế nào cũng tốt hơn trực tiếp cho bạc giúp nhà mẹ đẻ.

      Hằng năm lần tết tính, nếu thường xuyên giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nàng cũng có mặt mũi gặp nhà chồng. Dù sao những thứ này đều là Nhị gia dùng mạng đổi lấy, dự định lưu lại cho đời sau của bọn họ, nàng tuy là thê tử của , nhưng cũng được cái gì cũng hướng về nhà mẹ đẻ.

      Có điều chuyện để Đại ca nàng mở cửa hàng bán hương liệu bây giờ vẫn chưa nên lộ ra, còn phải nhìn kĩ rồi mới .

      Hai huynh muội lại hàn huyên hồi, liền đều tự về phòng.

      Sau khi Dương Uy biết đường muội dẫn phiền toái đến cho muội muội nhà mình, vốn muốn ở lại nhiều hơn mấy ngày, lập tức liền sửa lại chủ ý, tính toán nghỉ hơi hai ngày liền hồi trình.

      Lúc ăn cơm, Dương Nghi liền quyết định này ra.

      Dương Tú Trúc tự nhiên là tràn đầy muốn, nhưng Dương Uy cha mẹ nàng ta nhớ nàng ta, hơn nữa trước khi đến Khâm Châu cha nàng ta còn bị bệnh, làm nữ nhi dù sao cũng tốt tiếp tục ở bên ngoài chơi. Tuy rằng biết lời có hơi nước, trước khi đến Khâm Châu, nương nàng ta với nàng ta, để nàng ta trèo lên người nhà giàu quan trọng hơn, cần nhớ nhà. “ khi như vậy, chúng ta giữ ngươi, đường muội vẫn nên sớm chút về nhà thôi, cũng để Đại bá và Đại bá mẫu an tâm.” Trong giọng của Dương Nghi phải có tiếc nuối.

      Lời của Dương Nghi hoàn toàn làm nàng ta hỏng mất, nàng ta làm nữ nhi, dù sao cũng thể ra lời bất hiếu cha mẹ quan trọng.

      “Vậy Du muội muội cũng cùng ta trở về sao? Cúng đúng, chúng ta rời rất lâu, cha mẹ đều nhớ ta, Nhị thẩm nhất định cũng nhớ đường muội.” Nàng ta thể ở lại, bọn họ sao biết xấu hổ mà giữ mình Dương Nghi ở lại?

      “Lần này Nhị nha cùng nhóm ngươi trở về, ta có chút chuyện giao cho nàng làm.” Dương Nghi hoàn toàn để ý tới Dương Tú Trúc ngày càng đen mặt.

      Dương Tú Trúc rất muốn truy hỏi muốn giao cho Dương Du làm cái gì, nhưng nàng ta cũng biết đây chỉ là cái cớ. Cho dù nàng ta hỏi, đáp án nhận được cũng chỉ dùng để qua loa có lệ nàng ta mà thôi.

      Vì thế, Dương Du được giữ lại.

      Dương Tú Trúc đối chuyện này hận vô cùng, trở lại trong phòng, nàng ta tức giận nghĩ, mấy đứa con nhà Nhị thúc quá bất công. Dương Du là muội muội ruột của bọn họ, nàng ta cũng vậy mà, tuy rằng chỉ là đường muội. Bọn họ cho Dương Du ăn thịt, vì sao lại chịu chia cho nàng ta muỗng canh đây? Đây đối với bọn họ mà , vốn chỉ là cái nhấc tay, vì sao nhất định chịu giúp nàng ta?

      Dương Tú Trúc càng nghĩ càng cam lòng, suy nghĩ hồi lâu, nàng ta cắn môi hạ quyết tâm, mang giấy bút ra, hạ bút thành văn. lát sau, nàng ta nhìn nét chữ tinh tế giấy, vừa lòng gật đầu. Chữ viết, là điều mà nàng ta tự hào nhất, mạnh hơn biết bao nhiêu lần so với chữ biết xiêu xiêu vẹo vẹo của Dương Du. Đáng tiếc nàng ta được đầu thai đến nhà Nhị thúc, bằng , có tỷ tỷ tốt lót đường, nàng ta cũng cần gian khổ như vậy.

      Thà làm thiếp nhà giàu, làm thê nhà nghèo, đây là tâm nguyện từ của nàng ta.

      Tôn Thiếu Thành từng tiết lộ với nàng ta, cưới nàng ta làm thê, có điều có thể cho nàng ta danh phận thiếp.

      Nàng ta từng bởi vậy mà chất vấn Tôn Thiểu Thành, chẳng lẽ nàng ta làm được thê tử của sao?

      Lúc đó Tôn Thiểu Thành chỉ giễu cợt nhìn nàng ta cái, ngươi cho rằng ngươi cũng có thể giống đường tỷ ngươi, gả cho người như Đồng nhị gia làm chính thê?

      Lúc đó nàng ta còn chịu phục, vì sao nàng ta làm được? Nàng ta kém đường tỷ chỗ nào? Đường tỷ nàng ta cũng chỉ gặp may mắn mà thôi.

      Là may mắn thôi.

      Lúc đó hai người tan rã trong vui, có điều Tôn Thiểu Thành lại , lời của vĩnh viễn mất hiệu lực.

      Mặc dù nàng ta rất vừa lòng với cái này, nhưng trước mắt dường như cũng có biện pháp tốt hơn để thoát khỏi cục diện này.

      Lựa chọn Tôn Thiểu Thành, cũng là quyết định sau khi nàng ta nghĩ tường tận. Tôn Thiểu Thành là trong những người nàng ta nhận thức ở Khâm Châu, gia thế tướng mạo, các phương diện khác đều đương tối tốt. Quan trọng nhất là, đối nàng ta dụng tâm, hơn nữa cũng là người nàng ta quen thuộc nhất. Những người khác, nắm chắc của nàng ta hơn chút. Đáng tiếc, thời gian của nàng ta quá ít. Bằng , nàng ta có thể tỉ mỉ chọn lấy người tốt nhất.

      Có điều, nàng ta tin tưởng, ngày nào đó, nàng ta chứng minh, Dương Nghi giúp nàng lại giúp Dương Du ngu ngốc kia là quyết định sai lầm thế nào.

      “Tiểu Thanh, giúp ta làm chuyện, tất cả chỗ bạc đó đều là của ngươi. Ta biết ngươi có ca ca làm việc ở bên ngoài, chuyện này đối với ngươi mà rất đơn giản.” Tiểu Thanh là tiểu nha đầu sau khi Dương Tú Trúc tiến vào Đồng gia, Dương Nghi phái đến chăm sóc nàng ta. Vừa rồi Dương Tú Trúc được báo cho biết, hai ngày
      này nàng ta tốt nhất đừng ra ngoài. Cho nên nàng ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Tiểu Thanh.

      bàn bạc vụn nhiều lắm, mới lượng bạc.

      Lúc này Tiểu Thanh nhìn bạc vụn bàn, thầm cong miệng, giả vờ thành bộ dáng rất tham tài nhét hết toàn bộ bạc vụn vào trong ngực, sau đó vẻ mặt lấy lòng cười : “Tú nương có cái gì phân phó, nô tì nhất định làm theo.”

      Tiểu Thanh thức thời làm Dương Tú Trúc hài lòng, lập tức liền phân phó. Dương Nghi nhìn bạc vụn và thư mặt bàn, bấy đắc dĩ lắc đầu, xem ra đường muội này của nàng còn chưa hết hi vọng.

      “Tú nương bảo ngươi đưa đến tay Tôn thiếu gia?”

      “Vâng.” Tiểu Thanh cúi đầu .

      Dương Nghi cúi đầu trầm tư lát, sau đó , “Vậy liền chiếu theo phân phó của nàng ta mà làm, còn có, bạc này thưởng cho ngươi, ngươi liền cầm .” Thôi, nàng ta muốn nhảy vào hố lửa, nàng cũng lười ngăn cản. Nàng ngăn cản, đường muội này cũng cảm kích nàng, có khi còn oán trách nàng cản trở phú quý của nàng ta đấy.

      Dương Nghi sớm bất mãn đối cách làm phía trước của nàng ta, nhưng xem phần tình thân, cũng chỉ giáo huấn chút, cũng dùng loại thủ đoạn sạch tính kế nàng ta. Nhưng chủ động tính kế, có nghĩa là có cơ hội cũng thuận tay đẩy cái.

      Bây giờ nàng ta cố ý muốn nhảy vào trong hố lửa, nàng cũng chỉ ngăn cản mà thôi. Sau này cho dù nàng ta bị ăn khổ, cũng là nàng ta tự mình lựa chọn, oán được người khác.

      Chuyện xảy ra theo đó quả nhiên ngoài dự đoán Dương Nghi dự liệu.

      Ngày tiếp theo, Tôn Thiểu Thành liền phái người đến Đông gia làm mai. Có điều, sau khi người nọ ý đồ đến, bị Tống mẹ đuổi ra khỏi cửa, “Cút cho ta, muốn nạp thiếp đến nhà mẹ đẻ của chính chủ, còn dám đến Đồng gia chúng ta mấy lời đứng đắn, cẩn thân chân chó của ngươi!”

      Vốn là vậy, Dương Tú Trúc lại phải người Đồng gia, Tôn Thiểu Thành lại sai bà mối đến cửa Đồng gia chuyện nạp thiếp là có ý gì? Muốn mất mặt đúng ?

      Dương Nghi đối với Tôn Thiểu Thành làm việc bừa bãi cũng căm tức thôi, bản lĩnh khiến người khác tức giận của hai người này đều là nhất đẳng, là tuyệt phối.

      Dương Uy vào hai ngày sau, Dương Tú Trúc cũng cùng.

      Trước khi lên xe, Dương Tú Trúc ý vị sâu xa , “Đường tỷ, cảm ơn ngươi và Đường tỷ phu khoản đãi trong thời gian này, Tú Trúc khắc trong tâm khảm, ngày sau có cơ hội nhất định báo đáp.”

      Dương Nghi bình tĩnh nhìn nàng ta, “Ngươi có phần tâm này nhớ cho kĩ đắc ý cái gì? Từ khi ngươi lựa chọn dán lên Tôn Thiểu Thành ngươi thua hơn phân nửa.” Dương Tú Trúc rồi, sau này chuyện của nàng ta và Tôn Thiểu Thành nàng cũng lười quan tâm tới.

      Nhóm binh được phái ra ngoài cũng trở về, Nhị gia cũng tuyển chọn được danh sách. Dương Nghi cầm danh sách, bắt đầu tha Dương Du chọn người thích hợp.

      Đầu tuần tháng chín, tờ danh sách mười lăm người chỉ còn lại hai người cuối cùng. Dương Du xem hai người, trong thời gian ngắn, thiên nhân giao chiến, khó có thể lựa chọn.

      Phương Thiếu Cương nội liễm ổn trọng, bối cảnh gia đình đơn giản, tương đối thích hợp Dương Du.

      Còn Vương Cường ôn hòa giàu tình cảm, bề ngoài tuân dật, rất có hảo cảm với Dương Du, gia cảnh cung tốt.

      Ấn theo suy nghĩ của Dương Nghi, chọn Phương Thiếu Cường tốt hơn chút, ít nhất Phương Thiếu Cường ổn trọng, suy nghĩ chu đáo, cho dù Dương Du vẫn luôn đơn thuần như vậy, có che chở, cũng có vấn đề gì.

      Vương Cường, suy nghĩ có đôi khi có mức lý tưởng, hơn nữa rất nghe lời cha mẹ, nếu chọn Vương Cường vất vả hơn rất nhiều, về sau phải học gì đó sợ là ít. Hơn nữa khi Vương Cường bị kẹp gữa cha mẹ và Dương Du, Dương Du thường là người bị buông tha, cũng là người cần nhường nhịn. cùng cha mẹ đứng ở mặt đối lập, chỉ sợ Dương Du phải ăn đủ đau khổ và ủy khuất, mới có thể đạt được trình độ đó.

      Có điề, tất cả chuyện này cũng phải tự Dương Du làm quyết định, có ai có thể thay nàng làm chuyện này.

      Ở trong mắt Dương Nghi, mặc kệ nàng giúp Dương Du chọn ai, về sau nàng đều hối hận, người đời có ít chuyện hối hận. Chỉ có thể chính nàng chọn, cho dù sau này có hối hận, cũng có thể cam tâm tình nguyện, sau đó mới có thể biết nỗ lực thay đổi, mà phải chỉ biết oán người khác. Mà Dương Nghi, chỉ ở bên, phân tích ra ưu khuyết điểm của cả hai giúp nàng làm ra lựa chọn.

      Cuối cùng, trải qua phen giãy dụa, Dương Du chọn Phương Thiếu Cường. ra Dương Nghi biết, muội muội này của nàng càng thích Vương Cường hơn chút.

      Có điều, nếu nàng đưa ra lựa chọn, Dương Nghi liền kkhoong lại gì, co được tất có mất, đây là quá trình tất nhiên.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      vanlactamviem, Snow, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66.

      Editor: Linh

      Dương Du rồi, trở về trước ngày đại hôn của Dương Uy tháng.

      Dương Nghi chuẩn bị lễ vật cho Dương Uy cũng bảo nàng cùng mang về.

      Dương Du cuối cùng chọn Phương Thiểu Cương, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của Dương Nghi. Nàng cho rằng Dương Du chọn Vương Cường, bởi vì nhiều người cho dù hiểu được đạo lí ràng, lại thường nghe làm theo dục vụng trong lòng.

      Dương Du có thể chiến thắng dục vọng trong lòng, lựa chọn theo lý trí làm Dương Nghi đánh giá cao hồi.

      Dương Du rồi, Đồng gia bắt đầu tiến vào thời kì thu hoạch. mảng lớn thóc và hương liệu, cái khác như lạc và đậu tương cũng đều trưởng thành, Đồng gia tiến vào thời kì bận rộn.

      Sắn Đồng gia trồng cũng được thu hoạch, hai xe to cành sắn cũng chỉ đủ trồng ba mẫu đát, có điều bởi vì biết Đông gia (ông chủ) rất coi trọng sắn này nên các nô lệ cũng rất dụng tâm chăm sóc.

      Dương Nghi thấy sắn được thu hoạch, liền bảo người đến Đồng gia thôn, (Thôn trang xây dựng cho nô lệ ở chương trc .) sai người đào bốn khóm. Bởi vì được chăm sóc tốt, thân củ rất dài rộng, chỉ có bốn khóm nặng hơn trăm cân.

      “Thứ này có thể ăn sao?” tên nô lệ nhịn được hỏi.

      “Chắc là có thể, thể ăn phu nhân bảo trồng làm gì?”

      “Thứ này ăn sống có độc, có điều phơi khô hoặc ngâm nước liền có chuyện gì.

      Dương Nghi xong phân phó hạ nhân chọn ít thân củ tươi mới chuẩn bị cầm về Đồng gia. Bóc vỏ, sau đó cắt thành miếng bảo vào trong nồi nấu, sau đó lại đặt vào thùng gỗ ngâm mấy ngày, mỗi ngày đổi nước hai lần, ba ngày sau có thể ăn.

      Thừa lại Dương Nghi dạy bọn họ cách ăn, để bọn họ cũng nếm thử chút.

      Ba ngày sau phòng bếp chiếu theo biện pháp Dương Nghi lấy sắn này ra xào, khi xào cho thêm chút cọng tỏi non vào. Xào xong rồi nhưng mọi người trong phòng bếp lại lo lắng, nghe thứ này có độc, có thể ăn sao?

      Dương Nghi buồn cười xem mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, “Đông Mai, đơm bát qua đây.”

      Mọi người cả kinh, loạn xa kêu ra tiếng: “Phu nhân ---”

      Nếu phu nhân xảy ra chuyện, bọn họ cũng đừng muốn sống.

      Đột nhiên có mấy người bước ra, tay vội vàng lấy miếng sắn từ trong nồi ra nhét vào miệng.

      Dương Nghi buồn cười nhìn bọn họ, sau khi bọn họ ăn xong, vẻ mặt yên, hồi lâu sau bọn họ cảm thấy có gì khác thường.

      sao chứ?”

      “Chắc vậy? Ngươi đau bụng sao?”

      đau!” “Đau....”

      Mọi người cả kinh, người nọ tiếp: “Thực ra ta chỉ là muốn nhà xí ---” mọi người cười mắng, cút: “Cút...”

      Qua nửa ngày, nhưng người ăn sắn đều sao, mọi người cuối cùng cũng có chút yên tâm.

      Ngày kế, Dương Nghi lại bảo người xào ít, lúc này mọi người có thể thoải mái mở rộng bụng ăn.

      “Sắn này hương vị tệ. Thơm thơm bùi bùi, ăn ngon.” Xuân Tuyết ăn vẻ mặt thỏa mãn.

      “Đó là đương nhiên, ngươi cũng nhìn xem phòng bếp cho bao nhiêu mỡ heo vào xào.” Đông Mai dọn dẹp ở thiên sảnh, dọn dẹp hết tất cả những cái gì bẩn . Bây giờ Đại Bảo biết , còn rất nhanh, hơi để ý chút liền đuổi kịp bé. Hơn nữa tầm này bé thời kì mọc răng, cơ bản là thấy cái gì đều nhét vào trong miệng.

      “Xuân Tuyết, như vậy ngươi liền vui vẻ rồi à? Sắn này còn có cách ăn khác đấy.”

      “Còn có cách nào?” Mắt Xuân Tuyết sáng lên.

      Tiếp theo, Dương Nghi lại ra mấy cách ăn sắn khác. Thứ nhất là trực tiếp phơi khô, nghiền thành bột, làm thành bánh bột sắn ăn, mặn ngọt đều được. cách khác là bỏ sắn vào bao bố, sau đó ném vào trong sông ngâm tháng, sau đó tất cả sắn đều trở nên mềm, đến lúc đó trực tiếp lột vỏ xào, vừa thêm lại vừa mềm, so với cách ăn bây giờ của bọn họ còn ngon hơn rất nhiều; hoặc là lấy sắn ngâm trong nước phơi khô, nghiền thành bột để làm bánh bột sắn, bột sắn như vậy làm thành bánh bột sắn rất dính, còn mềm dẻo, mặc kệ ăn ngọt hay mặn đều là loại biện pháp tốt. Hơn nữa hương vị còn kém bánh bột gạo.

      Nghe Dương Nghi , nước miếng của Xuân Tuyết đều sắp chảy ra, nàng vội vàng gắp miếng sắn cho vào miệng, ăn xong liền giương mắt nhìn Dương Nghi, “Chúng ta mau đào mấy mẫu sắn này lên ? Như vậy tiếp qua tháng, chúng ta còn có bánh bột sắn ăn.”

      “Ngươi chỉ biết ăn!”

      Dương Nghi xem bộ dáng hai người đấu võ mồm, lắc lắc đầu. Sắn này nhất định đào lên, có điều nên làm thế nào, đêm nay còn phải cùng vị kia nhà nàng thương lượng chút mới được.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

      “Đây là cái gì?” Nhìn món ăn mới xuất bàn ăn, Nhị gia khó được tò mò hỏi.

      “Đây là sắn, hai ngày trước ta bảo người đào chút, chàng nếm thử.” Dương Nghi cười .

      “Chính là cái mà nàng sai người cầm từ bên Nghiễm Châu về?” Nhị gia cảm thấy hứng thú hỏi, sau đó ăn thử chút, gật gật đầu, tán thưởng , “ tệ.”

      Tiếp theo, Dương Nghi lại chuyện mà hôm nay nàng với Xuân Tuyết ra, “... ..... Chờ thêm hai ngày chúng ta lại đào hết toàn bộ sắn còn lại lên, phỏng chừng ít nhất có 8000 cân, đến lúc đó chúng ta giữ nửa phơi khô, nửa ---”

      Nhị gia vốn mỉm cười nghe thê tử ríu rít, có điều, ‘Đợi chút, nàng , ba mẫu đất này có thể thu hoạch được bảy tám nghìn cân sắn?” Nhị gia cả kinh đứng lên, thân là lính, có ai càng hiểu tầm quan trọng của lương thực hơn .

      Cả nước khắp nơi hằng năm đều có tai họa, thuế má có thể thu được cũng nhiều, rất nhiều địa phương đều khất nợ thuế của triều đình. Bởi vậy, binh doanh bên Khâm Châu này từ khi tự tổ kiến (tổ chức và thành lập) đến nay, lương thảo triều đình rất eo hẹp. Bởi vì lương thảo triều đình đều ưu tiên cung ứng cho hai binh doanh ở Vân Châu và Tàng Châu.

      Mặc dù binh doanh Khâm Châu cũng có ruộng đất của mình, nhưng ruộng đất sản xuất ra đuổi kịp tốc độ tăng trưởng đầu người trong binh doanh. nay binh doanh Khâm Châu có hơn 18 vạn binh lính, khuếch đại chỉ lần so với năm trước. Tùy theo mà đến chính là khẩu phần lương thực của binh sĩ. Gần đây vẫn luôn đau đầu về vấn đề này, bây giờ nghe thê tử ba mẫu đất có thể sản xuất ra nhiều sắn như vậy, sao có thể kích động vạn phần? Nếu đây là , vậy vấn đề lương thực liền dễ dàng được giải quyết rồi.

      Dương Nghi nhìn bộ dáng luống cuống của Nhị gia luôn trầm ổn, nghịch ngợm nở nụ cười, quyết định lại cho thêm chút lửa, “Sợ chỉ có vậy đâu, hai ngày nữa toàn bộ đều được đào lên chàng biết.”

      “Bảo nhi tốt của ta, nếu đây là , nàng giúp vi phu đại ân rồi.” Nhị gia kích động ôm nàng qua hung hăng hôn cái.

      Nha hoàn bên cạnh vội vàng cúi đầu, che lại ý cười ra ngoài cửa, còn tri kỷ đóng cửa lại.

      Dương Nghi vươn tay đẩy , kiều mị liếc xéo cái, “Chàng thể chuyện bình thường à?”

      Thấy chuyện vẫn luôn treo ở trong lòng có thể giải quyết, tâm tình Nhị gia rất tốt, lập tức cầm lấy bàn tay non mềm của thê tử niết phen, “Ta đây phải chuyện bình thường sao? Đúng rồi, Đại Bảo đâu? Ngủ? Tiểu tử này khó được lúc ngoan như vậy.”

      “Đại Bảo còn ở chỗ nương.” Lão thái thái ngây người ở Khâm Châu hơn năm, Đồng Uẩn Nhiên viết thư thúc giục nhiều lần, lại ở lại thể nào nổi. Năm nay bất luận như thế nào bọn nàng cũng phải trở về mừng năm mới, bằng tin đồn có thể nhấn chìm Đồng Uẩn Nhiên.

      Trong lòng Lão thái thái biết, lần này cũng biết còn cơ hội gặp lại , cho nên bà nắm chặt thời gian cùng cháu trai ở chung.

      Đối với chuyện này phu thê Dương Nghi cũng biết làm sao, bây giờ cũng chỉ có thể rút ra chút thời gian bồi lão thái thái.

      ... ...... ...... ...... ...

      Biết được hai ngày nay Dương Nghi sai người đào ba mẫu sắn, Nhị gia thấy binh doanh có chuyện gì, cũng làm việc mà chạy đến ruộng xem.

      Thấy Đông gia, những tá điền nô lệ đó càng thêm ra sức làm việc. Nhị gia nhìn sắn được đào lên, cầm lên tay ước lượng, lại nhìn mảnh này, dự đoán có thể được bao nhiêu cân.

      Đến lúc ăn cơm trưa, Nhị gia biết những người này vất vả, sai người hầm nồi thịt ba chỉ mang đến. Các hán tử kia đều Đông gia tốt, biết đau lòng bọn họ, người người ăn cảm thấy mĩ mãn, buổi chiều càng thêm ra sức làm việc. Vốn dự định bốn ngày là có thể đào xong, ba ngày liền xong rồi. Hơn nữa ngạnh sắn cũng được phụ nữ thu thập xong, những thứ đó đều để năm sau trồng, Nhị gia rất coi trọng. Thấy thu thập xong liền chuẩn bị an bày người tối nay đưa sắn xuống núi đặt trong thôn trang.

      Đợi đến khi toàn bộ sắn đều được đào ra, thực khiến người ta kinh ngạc. Bọn họ nghĩ tới 3 mẫu đất lại đào ra được nhiều sắn như vậy, sân phơi chất cao thành núi. Ước tính thậm chí có hơn hai nghìn cân. Việc này kinh động toàn bộ dân chúng xung quanh, ngay cả Lâm đại nhân cũng dẫn người tới.

      ra người chung quanh đều biết Đồng gia trồng nhiều này nọ hiếm lạ, đều rất tò mò, bây giờ đều chạy tới vây xem.

      Phải biết rằng, Khâm Châu bọn họ đất trồng lương thực tốt nhất của bọn họ cũng chỉ thu được hơn 400 cân. Nếu sắn này có thể ăn, vậy giải quyết được bao nhiêu vấn đề lương thực a. Lần đầu trồng đất hoang sản lượng cao như vậy, nếu trồng đất quen, sản lượng càng có thể cao hơn nhiều.

      Có điều trong mắt Dương Nghi, sản lượng này coi như bình thường. Kiếp trước nàng nghe qua, có số người trồng sắn loại tốt, mẫu có thể thu hoạch được hơn 2000 cân đấy. Nhưng đối với người Khâm Châu bên này là kinh hãi cỡ nào.

      “Đại huynh đệ, thứ này có thể ăn?” Có người tò mò hỏi.

      “Đương nhiên có thể ăn, hôm qua chúng ta ăn rồi.” Người Đồng gia lớn tiếng trả lời.

      “Thanh tổng quản, cho hai căn để chúng ta trở về nếm thử chút.”

      Thanh thúc cười nhưng , lúc này, ông bảo người nâng nồi to lên, nồi tỏa ra hương thơm, mở ra vừa thấy, chính là sắn này.

      Thanh thúc cười , “Sắn này đều được xử lý, hôm nay để mọi người nếm thử chút.”

      Đáng tiếc có người động, người Đồng gia khinh thường liếc mắt nhìn những người sợ chết này cái, muốn ăn, lại sợ chết! Sau đó tự mình cầm bát, múc đầy chén bắt đầu ăn.

      Thấy người Đồng gia đều ăn, những người khác cũng nhịn được, ào ào cầm bát tự xúc ăn. Đáng tiếc còn chưa ăn nghiện còn. Những người đó còn chưa hết thèm lau miệng, thấy trong nồi trống , trong mắt phải có tiếc nuối.

      ra cũng thấy sắn này ngon. Có điều miễn phí gì đó, ăn luôn thơm hơn.

      “Thanh tổng quản, còn nữa ?” Có người ngượng ngùng hỏi.

      “Sân phơi còn nhiều như vậy, lại lấy chút làm nồi, Đồng gia keo kiệt như vậy chứ?” tên lưu manh ồn ào .

      “Ngươi muốn chết ăn tươi mới !” hán tử Đồng gia thôn lạnh lùng , chưa thấy qua ăn miễn phí lại còn đương nhiên như vậy.

      “Nghe thứ này khi mới đào ra thể ăn, có độc đấy.”

      “Xem phản ứng này của bọn họ, hơn phân nửa là .” Người ngoài xì xào bàn tán.

      phải là Đồng gia sợ có người trộm sắn nên thả ra lời đồn đấy chứ?”

      Có người tin.

      “Trần nhị, ngươi tin, có thể thử xem.” Mọi người cười nhạo.

      Con ngươi Trần nhị xoay vòng, “Các ngươi muốn để lão tử lấy thân thử độc, lão tử mới ngu đâu.”

      Trong tiểu trang Đồng gia, Nhị gia ở cùng Lâm đại nhân.

      “Sắn này tệ --” Lâm Đại nhân khen.

      Đồng Nhị gia gật đầu, “Quả , nếu Khâm Châu chúng ta tương lai nửa đất đều trồng cái này, như vậy năm sau chúng ta cần vì lương thực phát sầu. Có điều có vấn đề là, thân sắn ba mẫu đất này trồng ra cũng chỉ có thể trồng hai ba mươi mẫu. Muốn trồng nhiều hơn chút, đành phải đợi qua hai năm nữa.”

      Lâm đại nhân cũng hiểu , chuyện này thể vội nhất thời. Nếu sang năm trồng tốt, ra thành quả, báo lên triều đình, giải quyết được vấn đề lương thực của bộ phận khu vực, cũng coi như cái công lớn. Đáng tiếc, thứ này chỉ có thể trồng ở phía Nam.

      “Đồng gia các ngươi có thể lấy ra bao nhiêu ngạnh sắn làm giống?”

      “Bảy phần, Đồng gia chúng ta giữ lại ba phần.” Số này cũng là tối qua và nương tử thương lượng tốt, giữ lại nửa bị người liếc mắt. Toàn bộ Khâm Châu chia ra ngạnh sắn cũng nhiều lắm, nếu Đồng gia bọn họ chiếm nửa, liền đáng chú ý. Tuy rằng thứ này là Đồng gia bọn họ lấy ra, nhưng tâm tư con người chính là khó hiểu như vậy. quyết định lấy ra hào phóng chút, đừng để Đồng gia làm việc lại chiếm được cảm kích và công lao nên có.

      Lâm đại nhân hài lòng gật đầu, “Yên tâm , Đồng gia các ngươi có công đối Khâm Châu, ta nhớ kỹ.” Đối với Đồng gia thức thời, Lâm đại nhân vẫn luôn rất hài lòng, trong lòng quyết định, lúc báo lên triều đình nhất định phải vì Đồng gia xin công lớn.

      tính toán, ngạnh sắn chia ra, nửa trồng ở đất binh doanh, nửa chia cho số người. Năm sau, lại phát ra toàn bộ Khâm Châu.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      vanlactamviem, Snow, lion30126 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :