1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho lão nam nhân - Lạc Vũ Thu Hàn (71) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Cái bợn đường muội này cũng đừng đường đột mà tương tư nam nhân nhà Dương Nghi nhá
      Chỗ đất kia có khi nào là đất nhiễm phèn ko nha?
      Fuu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.

      Editor: Linh

      Buông thư, Dương Nghi xoa xoa trán. Muội muội nàng dễ chuyện, nhưng đường muội khó làm rồi. Từ xưa đến nay, bà mối đều dễ làm. Nếu đường muội nàng gả tốt, người ngoài chỉ biết nàng ta có phúc khí, có chuyện gì của đường tỷ như nàng, nếu như gả tốt, đại bá và đại bá mẫu của nàng chỉ biết oán trách bà mối như nàng. Còn nữa, hai vợ chồng làm sao có thể có lúc va chạm? Ầm ĩ lên, bản thân lại là người bị oán trách. Tóm lại, vừa tốn sức lại chẳng được việc gì. Còn có chính là, đường muội này của nàng là tính tình gì, nàng còn chưa đâu.

      Hơn nữa, kết thân quan trọng nhất là mông đăng hậu đối.

      Sợ là đại bá và đại bá mẫu thấy nàng gả tốt, cho rằng chuyện nàng có thể làm được, có đạo lý nữ nhi của họ lại làm được.

      Việc này đúng là phiền toái, nàng muốn làm bộ như biết ý tứ của đại bá và đại bá mẫu, nhưng dù sao cũng thể quan tâm muội muội ruột của mình đúng ? Nhưng hôm nay nhiều hơn đường muội, quan tâm muội muội ruột, chẳng lẽ nàng làm đường tỷ còn đối đường muội làm như thấy? Phải biết rằng Dương Tú Trúc còn lớn hơn Dương Du mấy tháng đấy.

      Nếu chỉ có mình Dương Du, nàng còn có thể mang theo nàng tham gia các phu nhân tụ hội. Nhưng mang Dương Du , vậy đường muội sao? Dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn các nàng? Nghĩ cũng cảm thấy khó chịu. Mà Dương Du phỏng chừng có cảm giác được tự nhiên đúng ? là làm cho người ta nhức đầu.

      “Phu nhân, Du tiểu thư, Tú Trúc tiểu thư đến.” Giọng của Xuân Tuyết cắt đứt Dương Nhi trầm tư.

      “Mời các nàng vào.”

      Sau khi Dương Du và Dương Tú Trúc ngồi xuống, người làm chia nhau bưng trà lên cho các nàng.

      Dương Du tò mò đánh giá thiên sảnh các nàng ngồi, còn Dương Tú Trúc bưng trà lên, khẽ nhấp ngụm, ánh mắt dấu vết đảo qua vòng, sau đó thu hồi tầm mắt, ngại ngùng uống trà.

      Thu vẻ mặt của hai người vào trong mắt, Dương Nghi thầm lắc đầu, muội muội này của nàng đúng đơn thuần, nghĩ gì đều viết ở mặt.

      “Tỷ, tiểu cháu ngoại trai đâu?” Đánh gia xong, Dương Du vội vàng lên tiếng hỏi.

      “Đông Mai, xem tiểu thiếu gia tỉnh chưa.” Tiểu gia hỏa ngủ cũng canh giờ, bây giờ sai biệt lắm hẳn là cũng sắp tỉnh.

      Dương Du nghe xong trực tiếp gật đầu, vẻ mặt thúc giục, “Ừ, ừ, nhanh nhanh .”

      “Tỷ tỷ, cuối năm trước lúc tỷ sắp sinh ta muốn đến đây thăm rồi. Nhưng cha mẹ thấy trời lạnh, tuyết lại lớn, hơn nữa mắt thấy sắp mừng năm mới nên cho ta đến đây. Năm sau nhiều chuyện, khó khăn lắm mới làm xong hết, mới có cơ hội đến đây thăm tỷ. Tỷ, tỷ biết đâu, ngày chúng ta đến đây, Tiểu Tứ còn ầm ĩ muốn theo đó. Nương cho, còn cứng đầu đuổi theo xe ngựa hồi.”

      Dương Du líu ríu chuyện, Dương Nghi ở bên mỉm cười nghe, lúc này Đông Mai ôm Đại Bảo khóc đến vẻ mặt ủy khuất tiến vào.

      Đại Bảo vừa xuất , nháy mắt liền kéo lực chú ý của Dương Du qua đó.

      Đại Bảo bây giờ sắp nửa tuổi, bộ dạng rất khỏe mạnh, tay chân từng đoạn từng đoạn như củ sen. Lúc này vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt có hai đoàn đỏ ửng, ánh mắt vừa tròn lại vừa đen như nho. Có lẽ là ngủ dậy thấy Dương Nghi nên hoảng sợ rồi khóc, lúc này ánh mắt ướt át, lông mi dài chớp chớp, khiến người trìu mến cực kì.

      Tiểu gia hỏa thấy Dương Nghi, từ xa vươn hai tay về phía nàng đòi ôm, lại bị Dương Du chiếm tiện nghi, phen ôm qua.

      Tiểu gia hỏa thấy bản thân bị người quen biết ôm lấy, lờ mờ chút, lập tức quay đầu nhìn nương , thấy Dương Nghi chỉ cười cười cổ vũ cũng có ý muốn tiến lên ôm . chu mỏ, bộ dáng ủy khuất muốn khóc lại dám khóc, thẳng làm Dương Du ôm vỗ vỗ, hận thể chuyển hết tất cả những gì tốt đẹp trong thiện hạ đến dỗ vui vẻ mới thôi. Nhưng ngoài dự kiến của Dương Du, tiểu gia hỏa cũng có khóc.

      Dương Du tự nhiên biết, đãi ngộ như vậy chẳng phải lần đầu. Bởi vì Dương Nghi giống cha và nãi nãi , đối có cầu tất ứng. Chỉ cần vừa khóc, liền hận thể hái cả sao trời xuống cho . cơ bản, Dương Nghi nên làm gì làm cái đó. Ví dụ như, tiểu gia hỏa tỉnh ngủ muốn ôm, mà lúc đó Dương Nghi bận chuyện, hơn phẩn nửa đều xử lí xong xuôi tất cả mới có thể ôm lấy , mặc kệ có khóc hay . Hoặc là, mỗi đêm lúc giúp rửa miệng, mặc kệ kháng cự hay nỉ non, Dương Nghi đều vẫn rửa.

      Dù rằng Dương Nghi đối Đại Bảo rất là nghiêm khắc, nhưng tiểu tử kia vẫn dính Dương Nghi nhất, làm cho lão thái thái và Nhị gia có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “Đại Bảo, ta là di nè, mau gọi tiếng nào, đến, di – tiểu di –” Dương Du tay ôm tiểu tử béo, tay nắm lấy bàn tay bé của dỗ dành .

      .....

      “Đường tỷ, tiểu cháu ngoại trai rất đáng .” Đây là lần đầu tiên Dương Tú Trúc mở miệng từ lúc vào thiên sảnh đến giờ.

      “Tiểu hài tử thôi, đều như vậy.” Dương Nghi cười cười, hô, “Điểm tâm làm được tệ, là đặc sản Khâm Châu bên này đấy, ngươi nếm thử.”

      Dương Tú Trúc theo lời ăn hai khối, nho nhã cười, gật đầu, “Quả tệ.”

      Lần đầu đối mặt, Dương Tú Trúc cho nàng cảm giác tệ lắm, ít nhất bây giờ ở người nàng ta, nàng cảm thấy chanh chua của đại bá mẫu.

      Lúc này Dương Nghi chú ý thấy muội muội đổi tay, vội hỏi, “Nhị nữu, tiểu tử này rất nặng đấy, bế hồi tay ngươi cũng nên mỏi. Ôm qua cho ta , ngươi nghỉ lát lại ôm là được.”

      Tiểu gia hỏa tuy rằng được di ôm, nhưng ánh mắt lại thường xuyên liếc về phía nương , lúc
      lúc này thấy nương giang hai tay về phía , ánh mắt lập tức sáng ngời, vội xoay người, mở hai tay liền bổ nhào về phía Dương Nghi, hướng Dương Nghi kêu a a.
      Dương Nghi bị động tác này của dọa nhảy dựng, hai tay vội ôm chặt lấy .
      Sau khi Dương Nghi ôm lấy , vỗ vào mông hai cái, giả bộ tức giận : “Tiểu bại hoại, làm di con sợ rồi.”
      Sau khi tiểu gia hỏa bổ nhào vào trong lòng Dương Nghi, hôn Dương Nghi cái, sau đó há cái miệng nhắn, chảy nước miếng, hướng về phía Dương Nghi cười cười lấy lòng.
      Trước đấy mỗi khi Dương Nghi đùa luôn dùng đầu củng , khiến cười khanh khách ngừng, sau đó luôn hôn , dùng nước miếng rửa mặt , Tiểu gia hỏa học theo, mỗi khi có thể tiến đến gần mặt Dương Nghi, cũng thích dùng cái miệng nhắn của rửa mặt Dương Nghi.
      “ Con đó -” điểm điểm cái mũi của tiểu gia hỏa, Dương Nghi bất đắc dĩ nở nụ cười.
      Dương Du ở bên tò mò nhìn hai người hồ động, vừa rồi tiểu gia hỏa chút lưu luyến đầu nhập vào ôm ấp của tỷ tỷ nàng, nàng cũng chút tức giận. Dù sao tỷ tỷ nàng là mẹ ruột của tiểu gia hỏa mà, đứa thân với mẫu thân thân với ai đây?
      Dương Nghi ôm đứa cùng các nàng chuyện lát, thấy đứa mệt, dùng hai tay dụi dụi mắt, liền bảo Đông Mai gọi bà vú đến đây cho bú sữa.
      Thú vị nhất chính là, lúc tiểu gia hỏa uống sữa, luôn luôn dùng khóe mắt liếc Dương Nghi. Trước đây cũng vậy, khi uống sữa nhất định muốn Dương Nghi ở nơi nhìn thấy, nàng vừa có dị động, liền buông đầu vú ra gào khóc nức nở.
      Lúc này Dương Nghi ngồi ngay ngắn ở chủ vị, chậm rãi uống trà, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn nhìn về phiá tiểu gia hỏa bên kia. Tiểu gia hỏa vừa tiếp xúc với tầm mắt của mẫu thân, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đầu vú của bà vú, động tác nhanh hơn chút.

      Tiểu gia hỏa tinh quái này, cũng biết giống ai. Dương Nghi lại lắc đầu, sau đó nhìn Dương Du và Dương Tú Trúc cười : “ Dọc đường ngồi xe mệt nhọc, hai người các ngươi cũng mệt mỏi rồi nhỉ? Lát nữa các ngươi nghỉ trước chút, buổi tối ta bảo người chuẩn bị chút thức ăn đặc sản bên Khâm Châu này cho các ngươi tẩy trần đón gió.”
      “ Tất cả đều nghe tỷ tỷ/ đường tỷ an bày.” Hai người Dương Du trăm miệng lời .
      Sau khi bảo người làm dẫn hai người xuông nghỉ tạm, Dương Nghi ôm lấy tiểu gia hỏa ăn no, tiểu gia hỏa vô cùng mệt mỏi, ánh mắt mơ màng. Rúc ở trong lòng Dương Nghi dùng đầu cọ sát ngực nàng.
      Dương Nghi ôm ngang , tay vỗ vỗ, tiểu gia hỏa dần dần nhắm mắt lại. Sau đó, Dương Nghi ôm về phòng, lúc đặt xuống giường, tiểu gia hỏa bất an hơi động đậy, mí mắt giãy dụa muốn mở ra. Nàng chỉ phải nằm xuống, bàn tay vỗ sau lưng dỗ. Đợi đến khi tiểu gia hỏa ngủ say, nàng cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, nghĩ nghĩ buổi chiều cũng có chuyện gì, liền quyết định cũng tiểu gia hỏa ngủ trưa.
      Đối với hai em vợ đến, Nhị gia cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ biết mà thôi, thời gian còn lại nên làm cái gì làm cái đó. Trừ hôm các nàng đến có gặp mặt lần, khi tiến vào nhà trong, nếu xa xa nhìn thấy các nàng, đều là tránh .
      Đối với ý đồ đến của hai em vợ, Nhị gia cũng biết, chính là cũng chỉ câu, thanh niên tài tuấn có, nhưng phần lớn bọn họ đều đến từ năm sông, bốn biển, nếu các nàng muốn gả, cũng bằng ở ngay đây tìm chỗ tốt.
      Dương Nghi cũng : “ Đúng vậy, cha mẹ ta sợ là ngóng trông Nhị nữu về sau cần vất vả.”
      Nhị gia gật gật đầu, : “ Việc này ta giúp đỡ lưu ý.”
      ra chuyện của Nhị nữu dễ làm, cho dù chúng ta ở đây tìm thấy người thích hợp, đến lúc đó cùng cha mẹ ta tiếng cũng sao. Nhưng chỗ đường muội khó giải quyết rồi. Giúp đỡ rồi, đống tai họa ngầm. Hơn nữa ta cảm thấy, dù ta làm được, Đại bá mẫu cũng cảm thấy ta đủ tận tâm. giúp, sau khi trở về sợ là Đại bá mẫu lại này nọ. Ta sợ đại bá mẫu gì, nhưng dù sao ta cũng phải cố kị cho mặt mũi cha mẹ. làm người ta khó xử.” Theo nàng đoán tâm tư của đại bá mẫu, sợ là bà ấy muốn để đường muội gả vào nhà giàu có. Nam tử có nhân phẩm thế nào chỉ là thứ yếu, nếu so sánh giữa nhân phẩm và gia thế, chỉ sợ đại bá mẫu chọn gia thế. Đương nhiên, người vừa có nhân phẩm vừa có gia thế là tốt nhất rồi. Nhưng điều kiện trong nhà nàng ta đặt ở đây, muốn đẹp cả đôi đường, sợ là có chút khó khăn. Bây giờ cũng biết đường muội nàng nghĩ thế nào.
      Thấy nàng bộ dáng phiền não rối rắm, ấn tượng của Nhị gia đối Dương Tú Trúc kém chút, “ Đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên là được.”
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      vanlactamviem, Snow, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    3. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :)) lão gia nhà DN bao che khuyết điểm thấy ớn, làm vợ ko thoải mái là có ấn tượng kém liền

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61.

      Editor: Linh

      Ngày đó, Dương Uy theo chưởng quầy đến nơi khác buôn báng hàng hóa trở về, lúc phong trần mệt mỏi về nhà, lại nhìn thấy đại bá nương vẻ mặt tươi cười ra từ trong nhà mình, đứng lại chào hỏi đại bá nương.

      “A Uy trở lại? Tốt tốt, mau vào nhà thôi, đại bá nương còn có việc trước đây.” Niên thị cười tủm tỉm xong, liền lắc mông rồi.

      Dương Uy vẻ mặt buồn bực vào nhà, bao lâu, liền biết đường muội cũng theo đến Khâm Châu. Chuyện trong đoạn thời gian này muội muội muốn tùy đội ngũ Đồng gia Khâm Châu biết, nhưng đường muội cũng theo là có chuyện gì.

      Thấy che mẹ vẻ mặt vẻ mặt vui mừng khi đến chuyện này, Dương Uy có chút bực mình ngồi xuống. Vừa thấy là biết cha mẹ lại bị đại bá phụ đại bá nương rót mê canh gì rồi.

      “Cha, nương, muội muội cũng dễ dàng, hai người đưa Nhị nha để nàng quan tâm cũng thôi, nhưng đưa cả Tú Trúc qua là chuyện gì vậy.” Cha mẹ người ta còn ở đây, danh chính ngôn thuận, ràng là chuyện tốn sức lại chẳng có kết quả tốt gì.

      Dương Đại Dũng vỗ đầu Dương Uy, “ cái gì đấy, nàng là đường muội của ngươi!”

      Đường muội dù thân nhưng cũng bằng muội muội ruột, “Đừng quên muội muội cũng là nữ nhi ruột của hai người, hai người nhận lấy chuyện này, muội muội có bao nhiêu khó làm.”

      “Làm sao có thể khó làm chứ?” Nụ cười mặt Lâm thị còn, có chút bất an xoa xoa tay.

      Dương Đại Dũng cũng gì nữa.

      Dương Uy thở dài, cha mẹ từ trước đến nay vốn cũng phải người đầu óc nhanh nhẹn, xuất thân nông thôn như bọn họ kiến thức luôn ngắn hơn chút. Từ sau khi muội muội gả cao, bọn họ sợ hãi rụt rè cả đời cuối cùng cũng hãnh diện, xử với người khác khó tránh khỏi cao giọng hơn chút. Hơn nữa dân quê có bệnh chung, chính là trong nhà nếu ai có tiền đồ, bọn họ muốn kéo thân thích lên. Nhưng dù thế nào, bọn họ cũng là cha mẹ của mình.

      Chỉ có thể phân tích từng quan hệ lợi hại trong đó cho bọn họ nghe, “Người muốn để Đại nha giúp Nhị nha, để nàng gả tốt, chuyện này sai. Nhưng hai người nghĩ tới chuyện của Tú Trúc chưa? Mặc kệ nàng ta gả cho ai, chỉ cần là muội muội giúp nàng ta xem, về sau nếu nàng ta qua tốt, bọn đại bá nương liền có chuyện để . Đến lúc đó nếu bọn họ lại cứng rắn muốn ỷ vào muội muội, có trở ngại cho thanh danh của muội muội. Hai người đừng quên muội muội bây giờ là Nhị phu nhân Đồng gia, đại biểu chính là thể diện Đồng gia. Hơn nữa đến lúc đó bọn đại bá nương thực làm ầm lên, mặt chúng ta cũng dễ nhìn đúng ?”

      “Vậy để muội muội ngươi giúp nàng tìm phu quân tốt là được.” Dương Đại Dũng chần chờ .

      Dương Uy cười lạnh, “Binh sĩ trong mắt chúng ta là tốt, trong mắt bọn họ chưa chắc cũng như vậy.”

      Hai phu thê Dương Đại Dũng nghĩ đến tính tình của đại tẩu bọn họ, có chút dám xác định.

      Dương Uy tiếp, “Cha, cuộc sống là hai người tạo nên, phải muội muội giúp Tú Trúc chọn được hôn phu tốt có thể cam đoan nàng hạnh phúc cả đời.” Cuộc sống là dựa vào hai người tạo ra, tính tình của đường muội này của , aiz –

      Nghe cha câu nghe đương nhiên như vậy, Dương Uy thể giội cho ông thùng nước lạnh, “Cha, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất , Đại nha vì nhà chúng ta làm quá nhiều, chúng ta cũng chưa từng làm gì được cho muội ấy thôi. Huống hồ muội ấy ở Đồng gia là dạng tình huống gì chúng ta đều biết, có lẽ cũng có vẻ vang như trong tưởng tượng của chúng ta. Đối với muội muội, chúng ta giúp đỡ được cái gì, vậy đừng cho muội ấy thêm phiền toái.”

      Lời của Dương Uy gợi lên áy náy của nhị lão đối nữ nhi. Đúng vậy, từ sau khi nữ nhi tám tuổi, liền ở nhà ngây người. Trước tám tuổi, hai phu thê bọn họ cũng phải rất thương đứa này, chủ yếu là do nhà quá nghèo, muốn thương cũng có năng lực đó. Sau này nữ nhi đến Đồng gia, hàng năm đều cấp này nọ cho nhà để cải thiện cuộc sống. Sau khi lập gia đình, đồ cưới vẫn là phu gia chuẩn bị. Bây giờ nghĩ tới, bọn họ làm cha mẹ, xứng chức. Cẩn thận ngẫm lại, những năm gần đây bọn họ quả chưa từng vì Đại nha làm qua chuyện gì, lại dựa vào cái gì luôn luôn cầu nàng làm những chuyện này đây?

      “A Uy, việc này là cha và nương suy nghĩ chu toàn.”

      “Chuyện này cũng xảy ra, coi như xong. Lần tới, nhà người ta vừa vài lời hay hai người liền choáng đầu, sau đó chuyện gì cũng đừng tự mình ôm vào người nữa.”

      Phu thê Dương Đại Dũng nghe vậy dùng sức gật đầu, thôi, nữ nhi đều có tiền đồ của mình, bọn họ cũng già , hồ đồ rồi. Về sau muốn làm gì, để nhi tử cấp chủ ý rồi sau, đừng cho bọn thêm phiền toái nữa.

      “Vậy Tú Trúc có phải cho muội muội ngươi thêm phiền toái ?” Lâm thị hỏi.

      Thêm phiền toái? Nhất định .

      đến Tú Trúc này, cho tới nay đều biểu rất nhu thuận, nhưng Dương Uy biết nàng ta phải người như thế. Tú Trúc này, rất có lòng cầu tiến, thường thường vụng trộm học chữ, ngẫu nhiên mang chữ hiểu đến hỏi , cũng cùng hỏi thăm chuyện bên ngoài. Đường muội này của bộ dạng tú lệ, người tới cửa cầu hôn phải có, mà là đều bị cự tuyệt rồi. Hơn nữa thỉnh thoảng nghe đại bá đây là ý của Tú Trúc, lý do đơn giản là muốn ở nhà bồi cha mẹ thêm mấy năm nữa.

      Dương Uy mơ hồ cảm thấy, là đường muội ghét bọn họ, ghét những người mười dặm tám thôn đến cầu hôn này. Chính là những điều này đều là suy đoán của , mặc kệ chính xác hay , dường như đều có quan hệ gì với , cũng lười quản nhiều như vậy. Nhưng lần này, đường muội muốn mượn Đại nha nhà trèo lên cành cao, khiến trong lòng có chút thoải mái. Chính là làm tức giận vẫn là thái độ của cha mẹ đối muội muội, xem bộ dáng chuyện của bọn họ vừa rồi, thực cho rằng việc này đối Đại nha mà dường như rất đơn giản. Nhưng bây giờ cũng tốt, che mẹ chỉ hiểu mà thôi, lúc này hiểu rồi, bọn họ liền hồ đồ như vậy nữa.

      Hơn nữa đường muội là người rất tàn nhẫn, đối người khác tàn nhẫn, đối mình còn tàn nhẫn hơn. Người như vậy, nếu nhận định cái gì, rất khó thay đổi. Xem ra, phải tự mình Khâm Châu chuyến mới được.

      “Cha mẹ, chưởng quầy , trong cửa hàng mới nhập giấy nhuộm, dù sao cũng có chuyện gì, ta nghĩ muốn Khâm Châu chuyến.

      Lời này vừa ra, nhị lão lại càng bất an, bọn họ bản thân có lòng tốt làm chuyện xấu, cấp cho nhi tử và nữ nhi thêm phiền toái rồi. Vì thế, hai người đều cúi đầu.

      “Ngày mai lại ra ngoài.”

      “Ừ.”

      ~*~

      “Nghe hai vị
      Muội muội nhà mẹ đẻ ngươi đến đây? Sao dẫn ra đây để chúng ta nhìn cái?” Tôn phu nhân ăn quả vải, nhu hòa cười hỏi Dương Nghi.

      Dương Nghi chau chau mày, cười : “Tin tức của ngươi linh thông, ngay cả hai ngày trước hai vị muội muội nhà mẹ đẻ ta đến đây cũng biết được.” Trước khi nàng chưa hiểu tính tình của đường muội này để tìm biện pháp tốt, nàng quyết định yên lặng xem xét.

      “Ai bảo hai vị muội muội này của ngươi bộ dạng xinh xắn như vậy, chúng ta là ở cửa hàng bạc Trường Thái nhìn thấy, sau đó hỏi chưởng quầy, mới biết được đây là người nhà mẹ đẻ người, lúc đó cháu trai lớn của ta đều nổi.” xong, Tôn phu nhân che miệng cười ngừng.

      Ngày hôm qua, nàng quả bảo Tống mẹ mang bọn họ cửa hàng bạc Trường Thái đánh hai bộ trang sức. Cũng nghĩ, để Tôn phu nhân gặp được bọn họ. Chỉ có điều, chuyện này cũng sao. Sớm hay muộn đều nhìn thấy, nàng cũng định cất giấu hai muội muội.

      “A, người trong nhà Đồng phu nhân tới rồi hả? Còn là hai vị nương? là, cũng mang ra đây, là sợ chúng ta nhìn hỏng hay sao?” Lâm phu nhân cảm thấy hứng thú tiếp lời.

      “Các nàng là hai ngày trước mới đến, các ngươi cũng biết đường này có bao nhiêu khó , bây giờ các nàng còn chưa trở lại bình thường đâu. Lần tới có cơ hội, ta nhất định mang người ra ngoài cho các ngươi gặp.”

      “Đây chính là ngươi đấy, lần tới nếu chúng ta gặp được hai vị nương, nhất định tha cho ngươi.”

      Các vị phu nhân này mỗi người có mấy lời nữa, thấy có chuyện gì, liền tản ra.

      Loại tụ hội này, mỗi tháng đều có hai ba hồi như vậy, hoặc là hoa nhà người này nở, mời người đến ngắm. Hoặc là nhà này mới mời được đầu bếp mới, điểm tâm hoặc món ăn người này làm đặc biệt ngon, mời người đến nếm. Dù sao các loại danh mục đều có, đoàn người tụ cùng nhau, có thể liên lạc chút tình cảm, trộn lẫn cho quen mặt, xem như thay phu quân làm ngoại gia. Về sau gặp mặt, làm chuyện gì cũng dễ dàng. cũng được, dù sao thành Khâm Châu chỉ lớn như vậy, trong vòng luẩn quẩn chỉ có mấy người đó. Ngẫu nhiên từ chối hai lần còn có thể, nếu như tất cả đều , tin tức liền bị tắc, cũng dễ dàng bị người xa lánh ở ngoài, đối nhà của bọn họ mà , cũng có chút ưu việt nào.

      Rời khỏi Lâm gia, nghĩ hồi lâu chưa nhìn thấy Ngụy Tình Lam, Dương Nghi liền phân phó tiếng, “ Thiệu gia.”

      Vào Thiệu gia, sau khi Ngụy tình Lam tố cáo kể tội xong, liền bưng bát cơm lên ăn.

      Dương Nghi thấy nàng gắp miếng thịt xào khô béo ngấy lên cho vào miệng xong, lại liếc mắt nhìn cái bụng cao ngất của nàng, có chút lo lắng. Lúc trước nàng sinh con, Tô đại phu từng bụng nàng to sợ lúc sinh bị khó sinh, kêu nàng dè miệng. Nhưng là nàng đói đến hoảng, ăn ít chút liền cảm thấy choáng đầu, rồi nhịn nữa, sau này quả nhiên là bị khó sinh.

      Lúc này nhìn bộ dáng của Ngụy Tình Lam, phải là giống nhau đấy chứ?

      “Tình Lam, ngươi đây là hơn tám tháng đúng ?”

      “Đúng vậy, hơn tám tháng.” Ngụy Tình Lam vừa ăn vừa ậm ở .

      hồi lâu, nàng ăn xong cái đùi gà, gọi hạ nhân bụng cơm thừa canh cạn xuống, mới ngượng ngùng , “Mấy tháng này biết làm sao, trong bụng đói vô cùng, thấy cái gì cũng muốn ăn.”

      Dương Nghi nghe xong, nhịn được khuyên, “Ngươi vẫn nên ăn ít chút, lúc ta sinh Đại bảo, cũng bởi vì nó quá lớn, kém chút sinh được.”

      Chuyện Dương Nghi khó sinh, Ngụy Tình Lam cũng biết đến, nghe Dương Nghi như vậy, nàng cũng biết sợ hãi, “Nhưng là, ta rất đói bụng.”

      Dương Nghi cũng biết cảm giác đói này làm người ta nhịn được, “Ngươi tận lực ăn ít chút, cần luôn ăn nhiều thịt như vậy, ăn nhiều chút rau dưa và trái cây. Việc này cũng phải đùa.” Sợ nàng để bụng, Dương Nghi lại dặn dò câu, nhưng cũng dám lời gì rủi ro.

      Chạng vạng lúc Thiệu Hàm Dung trở về biết việc này, vội mời đại phu đến xem, đại phu nhìn, cũng thai này của Ngụy Tình Lam quá lớn, đề nghị ăn kiêng.

      Lúc này, phu thê hai người đều sợ, Ngụy Tình Lam cũng dám ăn nhiều, lúc nào đói, liền gặm quả dưa chuột tươi mới. Buổi tối Thiệu Hàm Dung trở về cũng cùng nàng ăn chay.

      tháng sau, lúc Ngụy Tình Lam cực khổ gian nguy sinh ra , Thiệu Hàm Dung ôm nữ nhi bảo bối, đối Dương Nghi rất là cảm kích. Nếu phải ngày ấy nàng nhắc nhở, sợ là còn chưa phát ra tính nghiêm trọng của việc thê tử ăn nhiều. từng cho rằng, thê tử ăn nhiều khẩu vị tốt, đứa bên trong cũng tốt. Nhưng lại nghĩ tới, đứa quá lớn làm mẫu thân lúc sinh con bị tội, thậm chí khó sinh.

      Chỉ có điều đây là sau, tạm thời nhắc tới.
      Last edited by a moderator: 15/2/15
      vanlactamviem, Snow, Trâu8 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 62.

      Editor: Linh

      “Phu nhân, tốt, tiểu thiếu gia biết thế nào, chỉ khóc đến lợi hại –”

      ngày kia, Dương Nghi ra ngoài trở về, vừa mới về đến nhà, Dương Nghi liền nhận được tiểu nha hoàn thất kinh bẩm báo.

      Nghe vậy, lòng Dương Nghi căng thẳng, bất chấp tất cả bước chân vội vàng về phía chính phòng. Mới vào cổng trong nghe thấy tiếng khóc khàn khàn của tiểu gia hỏa. Dương Nghi ba chân bốn cẳng chạy qua.

      “Oa oa –” Từng giọt nước mắt từ trong mắt chảy ra, cánh tay và chân của tiểu gia hỏa đều bị cào hồng, còn có chỗ bị xước da.

      Lão thái thái ở bên cạnh gấp đến độ được, “Các ngươi cẩn thận giữ chặt bé, đừng để bé cào xước da.”

      Dương Du và Dương Tú Trúc đều là vẻ mặt lo lắng đứng ở bên.

      “Nương, Đại Bảo như thế nào?” Dương Nghi hơi có chút hổn hển hỏi.

      Nghe được giọng của nàng, tiểu gia hỏa liền giang tay về phía nàng đòi ôm, miệng chuyển sang khóc hu hu, so với khóc lớn vừa rồi, bé như vậy càng làm người khác đau lòng hơn.

      Sau khi ôm lấy tiểu gia hỏa, Dương Nghi nhàng vỗ lưng bé, ôn nhu an ủi, “Ngoan, nương ôm, đừng khóc –”

      Chú ý tới cánh tay và cẳng chân như ngó sen của bé đều bị cào ra dấu vết, đau lòng đến được. Thấy tiểu gia hỏa còn muốn vươn móng vuốt cào, lập tức bắt lấy tay bé buông, tiểu gia hỏa ngứa đến liên tục xoay, “Đông Mai, ta nhớ trong khố phòng còn có lọ nước bạc hà, ngươi mau lấy đến đây.” Nước bạc hà này là Nhị gia thu thập về, hi vọng dùng được.

      Nghe như thế, Dương Du dừng lại cái chân định bước ra.

      “Đúng rồi, phái người mời đại phu chưa?”

      “Aiz, xem ta này, chỉ lo sốt ruột, Thanh Nương, mau, phái gã sai vặt nhanh nhẹn mời Tô đại phu lại đây.” Lão thái thái ảo não bản thân sơ ý, khiến cháu ngoan phải chịu tội hồi.

      Vừa nghe đến muốn mời đại phu, lòng Dương Tú Trúc căng thẳng. Nàng ta nghĩ tới, đứa chỉ bị ngứa người chút điều động binh lực như thế, là thất sách. Tiếp theo, nàng ta tiến lên mỉm cười: “Lão thái thái, đường tỷ, các ngươi cần lo lắng. Đứa ngứa người ở chỗ chúng ta là chuyện bình thường, dù là đường đệ Tiểu Tứ, trời nóng cũng thường khóc kêu ngứa người, chỉ cần lau chút rượu thuốc là tốt rồi, ngay cả đại phu cũng cần mời.”

      “Đường muội, ngươi ?”

      Dương Du lúc này gấp đến độ được, nghe xong lời của nàng ta, có vẻ như có chuyện như vậy, cũng nghĩ sâu liền gật đầu.

      Lão thái thái vui lườm nàng cái, cháu trai của bà đứa ở nông thôn có thể so được hay sao? Hơn nữa Đại Bảo mới nửa tuổi, cũng thể so với đứa chắc nịch khác.

      Dương Nghi nghe vậy nhìn nàng ta cái, đúng lúc này Đông Mai cầm nước bạc hà vào.

      Dương Nghi vội vàng lau cho Đại Bảo, có lẽ là do nước bạc hà mát mẻ, tiểu gia hỏa còn giãy dụa lợi hại như trước, tiếng khóc cũng dừng lại. Đại Bảo vốn là đứa trẻ thích khóc, nếu phải chịu được, bé khóc đến lợi hại như vậy.

      Chỉ có điều bé vẫn nhịn được lấy tay cào,

      “Đường muội, rượu thuốc vừa rồi ngươi có mang đến ?”

      “Mang đến, nương ta kể, rượu thuốc này dùng được cho ngứa vì bị côn trùng cắn, cho nên lúc ta nhét cho ta hai chai.”

      “Vậy làm phiền ngươi về phòng, đường tỷ ở đây nhận ân tình của ngươi.”

      Con ngươi Dương Tú Trúc sáng lên, trong mắt nhanh chóng xẹt qua chút cảm xúc cao hứng, nàng ta sợ bị người nhìn ra, vội rũ mắt xuống , “Đường tỷ gì vậy, muội muội phải ngay mang tới.”

      Dương Tú Trúc rồi, Tô đại phu đến.

      “Thế nào Tô đại phu? tốt sao Đại Bảo lại có thể bị ngứa cả người?” Lão thái thái vội hỏi.

      “Có phải quý phủ trồng tích thủy Quan hay ?” Tô đại phu sờ râu, hỏi.

      “Tích thủy Quan ?” Mọi người buồn bực.

      Thấy mọi người hình như cũng , Tô Đại phu tính tình tốt mỉm cười, “Tích thủy Quan tục xưng thiên hà*, thường xuyên được người trồng để thưởng thức. Vừa rồi lúc ta qua hồ nước, hình như nhìn thấy tích thủy Quan , cho nên liền hỏi chút.

      (*) Thiên hà: thiên là trời, hà là hoa sen. Gộp hai từ vào mình cũng biết nó là hoa gì nữa, nên mình để yên.

      Dương Nghi nghĩ nghĩ, liền đến bên cửa sổ, đẩy ra, chỉ vào gốc cây thực vật nở đẹp hỏi: “Tô đại phu chính là nó?”

      Tô đại phu sờ sờ râu, cười : “Đúng vậy.”

      “Vậy tích thủy Quân này và bệnh của Đại Bảo có liên quan gì đến nhau?” Lão thái thái phải là người chưa thấy qua việc đời, lập tức liên tưởng đến tất cả khả năng, chỉ có điều bà còn cần Tô đại phu chẩn đoán chính xác.

      “Tích thủy Quan này cả cây đều có độc. Ăn nhầm khiến đầu lưỡi chết lặng sưng to lên, chảy nước miếng, dạ dày nóng, buồn nôn, nôn mửa, tả, ra mồ hôi, ngất xỉu. Làn da tiếp xúc với chất lỏng này, lập tức xảy ra ngứa hoặc kích thích mãnh liệt; ánh mắt tiếp xúc khiến cho bị bệnh đau mắt nghiêm trọng, thậm chí mù.”

      “Ta vừa thấy bộ dáng cây tích thủy Quan giống như là bị người hái qua, hơn nữa đứa lại như vậy, đoán được.” Tô đại phu chỉ là ông đoán.

      “Hỏi nha đầu trông nom tiểu thiếu gia hôm nay chút, có thấy ai hái qua tích thủy Quan này ?” Lão thái thái lạnh giọng , có người muốn hại cháu trai của bà, chuyện này quyết thể tha thứ.

      Cuối cùng tra ra quả có tiểu nha đầu hái qua hoa này, rằng nghe thấy có người hoa này nở đẹp, dạo gần đây tiểu thiếu gia thích vật mới mẻ, tiểu nha đầu liền nghĩ hái đến dỗ bé vui vẻ, cũng nghĩ lại dẫn ra họa lớn như vậy.

      Bất kể như thế nào, tiểu thiếu gia đều bởi vì nàng mới phải chịu khổ, tiểu nha đầu này đương nhiên là bị phạt. Chính là cũng chỉ đánh hai mươi bản, đây xem như là khai ân rồi.

      Lúc Tô đại phu những lời này, Dương Tú Trúc vừa vặn cầm rượu thuốc đến cửa.

      Nghe xong lời của Tô đại phu, nàng ta lập tức phát hoảng. Thiên hà (tục trừ danh của tích thủy Quan ) này nàng ta từng nhìn thấy ở nhà họ hàng, biết chất lỏng nó dính vào da ngứa đau khó nhịn, nước rửa cũng sạch được. Nhưng nàng ta lại biết nếu chất lỏng này rơi vào mắt biến thành bệnh đau mắt thậm chí mù.

      Ý định của nàng ta vốn chỉ là muốn để đường tỷ nhận ân tình này của nàng ta, sau đó đối nàng ta để bụng chút thôi.

      Mấy ngày nay, các loại phương pháp lấy lòng nàng ta đều dùng qua, làm quần áo và điểm tâm cho đứa , đáng tiếc nàng ta rất ít khi có thể gần người, trừ khi có cả Dương Du cùng. Mấy ngày nay đường tỷ chút ý tứ đưa nàng ta ra ngoài cũng có, nàng ta có chút nóng nảy. Cho nên khi nhìn thấy thiên hà, nàng ta mới nghĩ ra chủ ý như vậy.

      Nàng ta biết tiểu nha đầu này luôn bị các đại nha đầu khác bắt nạt, cũng biết nàng ta luôn luôn hi vọng có thể trở lên nổi bật, cho nên mới cố ý đứng cách nàng ta xa tràn đầy tán thưởng đàm luận về thiên hà. Còn chuyện hai ngày trước có nha hoàn hái ít hoa sen đùa tiểu thiếu gia vui vẻ được thưởng. Quả nhiên ngoài dự đoán của nàng ta, tiểu nha hoàn này động tâm suy nghĩ, vì thế liền có chuyện hôm nay. Nhưng nàng ta biết thứ này có độc, nếu biết, nàng ta tuyệt đối có khả năng làm chuyện này. Chỉ có điều nha hoàn kia còn chưa ra nàng ta, là vạn hạnh.

      Tô đại phu mở dược, Dương Nghi sai gã sai vặt theo ông đến y quán lấy thuốc, lúc này bọn họ mới chú ý tới Dương Tú Trúc.

      “Đường muội, rượu thuốc mang tới chưa?” Dương Nghi như có đăm chiêu liếc mắt nhìn Dương Tú Trúc cái, đây là trùng hợp sao?

      Dương Tú Trúc nắm chặt lấy chai rượu thuốc trong tay áo, vẻ mặt ngượng ngùng cười : “Đường tỷ, là ngượng ngùng, có rượu thuốc, có lẽ là đường tới Khâm Châu bị rơi mất rồi.” Bình rượu thuốc trong tay nàng ta có thể trị đau khổ mà thiên hà mang đến, chính là rất đúng bệnh, nàng ta có chút sợ hãi. Cài nhìn vừa rồi của đường tỷ, khiến nàng ta rất bất an.

      “Như vậy à. Đây cũng là chuyện có biện pháp, đường muội ngươi cũng đừng tự trách.” Trong giọng của Dương Nghi phải có tiếc nuối, mặc kệ việc này có phải trùng hợp hay , nếu rượu thuốc này dùng được, nàng vẫn muốn dùng cho Đại Bảo rồi lại .

      Dỗ tiểu gia hỏa uống thuốc, lại chơi hồi, ràng buồn ngủ chịu được, đứa này vẫn trợn tròn ánh mắt mơ màng chịu ngủ, tay gắt gao nắm lấy tay nương bé, giống như sợ nàng chạy.

      Làm Dương Nghi vừa bực mình vừa buồn cười, điểm cái mũi của bé, trước khuyên lão thái thái trở về.

      Lão thái thái thấy cháu trai có việc gì, ép buộc gần nửa ngày, cũng mệt mỏi, liền nghe lời trở về nghỉ trưa.

      Tiếp theo, Dương Nghi lại bảo Dương Du và Dương Tú Trúc về phòng, thế này mới ôm đứa vào phòng trong dỗ ngủ.

      Sau khi dỗ đứa ngủ, Dương Nghi mới ra phòng ngoài, “Hai ngày nay hai muội muội này của ta có cái gì khác thường ?”

      “Chỗ khác thường có, Du nương và Tú Trúc nương mỗi ngày đều chỉ thêu hoa ngắm cảnh, có khi đến bồi tiểu thiếu gia. Chỉ là, người gác cổng lại thu được cái bái thiếp, là mời Tú Trúc nương hồ Tương Phi ngắm cảnh.”

      “Ai đưa bái thiếp?”

      “Kí tên là Thiểu gia Tôn Thiểu Thành.”

      “Tôn Thiểu Thành, chính là nhà Tôn Thành Ích?”

      “Đúng là cháu trai của Tôn Thành Ích.”

      “Nhưng là Tú Trúc nương khước từ.”

      “Ừ, việc này ta biết – đúng rồi, Tú Trúc từng tiếp xúc qua với nha đầu vừa bị đại bản kia ?”

      “Cái này có.”

      “Tốt lắm, ta biết, ngươi xuống làm việc .”

      Buổi tối lúc Nhị gia trở về biết nhi tử bị tội, đau lòng vô cùng, buổi tối hoãn lại công vụ, bồi bé chơi hơn nửa canh giờ làm tiểu gia hỏa hết sức vui vẻ, cả đêm trong phòng đều là tiếng cười khanh khách của bé.

      Khi ngủ, Dương Nghi suy đoán về Dương Tú Trúc với Nhị gia, “Chỉ là đây có lẽ cũng là ngoài ý muốn, có lẽ tay Tú Trúc vừa đúng có rượu thuốc trị ngứa cũng biết chừng.”

      Nhị gia vừa nghe có chuyện như vậy, lập tức , “Việc này nàng đừng quan tâm, tối nay ta sai người điều tra ràng rồi hãy . Tốt nhất –” Nhớ tới Dương Tú Trúc này là đường muội của Dương Nghi, Nhị gia rầu rĩ cắt đứt câu chuyện.

      “Nếu việc này cùng nàng ta có liên quan, cũng từng trách ta nể tình tỷ muội.” Cùng con trai bảo bối so sánh, đường tỷ muội tính cái gì, nếu như nàng ta để ý đến tình thân giữa hai nhà, nàng cần gì phải để ý?

      Nếu việc này cùng nàng ta có liên quan, lại liên tưởng đến biểu hôm nay của nàng ta, tâm tư tự biên tự diễn này của nàng ta, Dương Nghi cũng đoán được mấy phần. Nhưng tất cả cũng chỉ là nàng suy đoán, chờ có kết quả rồi sau.

      “Nàng có thể nghĩ như vậy là tốt, ta cũng biết nàng khó xử, nếu đến lúc đó nàng muốn ra mặt, ta đến xử lí cũng giống nhau.” Đối với người làm hại người thân nhất của , Nhị gia chút ấn tượng tốt cũng có.

      Đối với tỷ muội Dương gia, Đồng gia bọn họ cũng toàn tâm toàn ý xem như khác quý đến chiêu đãi, nhưng Dương Tú Trúc này cố tình vì tâm tư buồn cười đó mà tính kế lên đầu con , hiểu biết. Hơn nữa theo ý , mặc kệ là vì cái gì, đây đều là loại phản bội!

      Lúc nàng ta tính kế sao ngẫm lại, Đại Bảo chính là đứa nửa tuổi. Dạo này, tỉ suất đứa chết non là cao nhất, bọn họ bình thường đều là dè dặt cẩn trọng chăm sóc, sợ bé bị đau đầu hay nóng người, cái cẩn thận là rồi.

      Hơn nữa, lúc nghe tích thủy Quan này toàn thân đều có độc, hận thể giết cái người hái hoa đưa cho con trai! Nếu như Dương Tú Trúc có liên quan đến chuyện này, tâm tư nàng ta ngoan độc! Nếu nàng ta chưa hiểu hết tích thủy Quan dám dùng, khỏi có chút quá ngu xuẩn.

      “Hôm nay ta bảo người ta nhổ hết toàn bộ tích thủy Quan trong hồ lên, lại nhờ Tô đại phu vòng quanh tòa nhà, nhổ hết toàn bộ những gì có độc .” Những gì có độc, bộ dạng dù xinh đẹp cũng thể giữ. Tiếp mấy tháng nữa Đại Bảo học , đứa mà, đối cái gì cũng tò mò, vạn nhất chạm phải cái gì có độc, bọn họ hối hận cũng kịp.

      Vốn lúc chuyển vào ở nàng thấy mấy cái đó đều là chủ trước giữ lại, cho rằng đều an toàn vì thế liền để lại, nàng hoàn toàn nghĩ tới có người trồng ít cây có độc đến thưởng thức.

      Chuyện lần này, nghĩ về mặt tốt, coi như là cho bọn họ cái nhắc . Nếu có chuyện ngày hôm nay, bọn họ vẫn giữ lại cây tích thủy Quan này, đây mới coi là đòi mạng.

      “Việc này nàng làm chủ là được rồi.”
      Last edited by a moderator: 18/2/15
      vanlactamviem, Snow, Nữ Lâm8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :