1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pi_Sang_0908

      Pi_Sang_0908 Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      568
      Do đợt này mình bận tham dự đại hội nên giờ mới có thời gian onl. Tối nay cố gắng up hết 1 lần
      meobungbuHoanHoan thích bài này.

    2. Pi_Sang_0908

      Pi_Sang_0908 Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      568
      CHƯƠNG 101. Bởi như vậy tình liền dễ làm.





      Tại cửa chính Khương phủ

      Dương thị vẫn còn là đại mỹ nhân phong vận thướt tha , Khương Nam Hoa cũng là nam tử trung niên tuấn nho nhã, huynh muội Khương Nịnh Bảo dung mạo đều có chút tương tự Dương thị.

      nhà bốn người đều đẹp đẽ đứng ở cửa phủ đặc biệt làm người khác chú ý.

      Huynh muội Khương Nịnh Bảo cùng cha mẹ nhà đoàn tụ, quan tâm người bên ngoài, vui mừng kể lại từng chút chuyện xảy ra trong bốn năm qua, theo đến đây còn có Tiểu vương gia Tiêu Nhiên cao hứng khẽ hừ tiếng.

      người sống sờ sờ như đứng ở chỗ này, mọi người dĩ nhiên lại để ý đến , Tiêu Nhiên rất cao hứng, nhưng có tiến lên quấy rầy đám người Khương Nịnh Bảo , hướng về nơi Định Quốc Công đứng ở xa mà gật đầu, liền thở phì phò rời .

      Khương Nịnh Bảo kích động cùng mẫu thân chuyện xong, tiểu vương gia cũng rời , sửng sốt chút, nàng còn chưa kịp với lời cảm ơn, nhưng nhìn thấy ít người đứng ở xa nhìn lại đây, vội vàng : "Cha mẹ, Đại ca, chúng ta trước tiên vào phủ lại ."

      xong, nàng quay đầu nhìn Định Quốc Công , sau đó cười xán lạn gọi tới.

      "Quốc Công Gia, mau đem hai đứa bé tới đây."

      Cha mẹ Khương Nịnh Bảo từ sớm nghe được chuyện của nàng từ chỗ tiểu vương gia Tiêu Nhiên , nhất là chuyện nàng gặp phải , khiến cho bọn họ mười phần khó chịu.

      Vừa nghe Nịnh Bảo gả cho Định Quốc công, bọn họ lúc đầu rất khiếp sợ cùng lo lắng, nhưng Tiêu Nhiên Tiểu vương gia Nịnh Bảo tương đối đặc thù, nàng có thể tuỳ tiện tiếp cận Định Quốc công, bị ảnh hưởng bởi sát khí người .

      Bây giờ nhìn thấy nữ nhi mặt mày tỏa sáng, khí sắc hồng nhuận , vừa nhìn liền biết thời gian qua sống rất hạnh phúc, Tiểu vương gia có lừa bọn họ.

      Hai người mới hoàn toàn an tâm.

      Định Quốc Công ôm hai đứa bé an phận nhích tới nhích lui đứng ở phía xa, khuôn mặt cứng rắn đều là biểu tình lạnh nhạt, thỉnh thoảng thấp giọng dỗ dành hai tiểu gia hỏa, nghe được tiếng Nịnh Bảo gọi, mới trầm ổn cất bước qua, cung kính chào hỏi với Khương Nam Hoa và Dương thị.

      " Bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu"

      người có sát khí nặng, Khương Nam Hoa cùng Dương thị cũng dám tùy tiện tới gần, nhưng bọn họ đối với người con rể quyền cao chức trọng này vẫn là rất hài lòng.

      "Đều là người nhà, cần khách khí như thế."

      Dương thị nhìn tới hai đứa bé ngoan ngoãn làm trong tay Định Quốc Công , trong mắt tràn đầy vẻ thích.

      "Bọn nó chính là Kỳ Ca Nhi cùng Lân Ca Nhi, dáng dấp đẹp ." xong, bà đem hai cái khóa trường mệnh chuẩn bị đặt vào tay Khương Nịnh Bảo : "Nịnh Bảo, đây là lễ vật ta cho hai đứa , con nhận trước giúp chúng."

      Khương Nịnh Bảo cười nhận lấy.

      "Cảm ơn mẫu thân"

      Ánh mắt Khương Nam Hoa nhìn hai đứa bé song sinh của Khương Nịnh Bảo, nhìn thấy bộ dáng trắng mập của bọn chúng, trong lòng vui vẻ, cháu nội còn chưa có ôm, nhưng có cháu ngoại để ôm cũng tệ.

      Khương Nam Hoa tâm tình có chút vui vẻ.

      đoàn người tiến vào Khương phủ, Định Quốc công thân có sát khí nặng, cùng nhạc phụ nhạc mẫu vài câu, dáng vẻ cung kính khách khí , liền lên tiếng nữa.

      Khương Nam Hoa cùng Dương thị thầm thở ra.

      Khương Nịnh Bảo cùng Khương Cẩn im lặng đứng bên, có lẽ cha mẹ còn chưa quen chuyện cùng Định Quốc công , ở chung nhiều, thái độ đương nhiên có chút lạnh nhạt khách khí.

      Sau khi ăn cơm trưa, Định Quốc công cũng hiểu ở đây, nhạc phụ nhạc mẫu được tự nhiên, liền cùng Khương Nịnh Bảo tiếng: "Nịnh Bảo, ta mang bọn hồi phủ trước, chạng vạng tối lại tới đón nàng."

      Khương Nịnh Bảo trong mắt lóe lên chút áy náy, đưa tay ôm Định Quốc công lúc, nhón chân hôn lên bên tai cái: "được, ta chờ chàng tới đón ta."

      Định Quốc công ôm lại thê tử , ở trán nàng hôn cái, tìm lý do cùng nhạc phụ nhạc mẫu cáo từ, liền đưa hai đứa rời khỏi Khương phủ.

      Hai người thân mật bị Khương Nam Hoa cùng Dương thị nhìn ở trong mắt, trong lòng bọn họ là cao hứng, chỉ là cao hứng đồng thời cảm thấy hụt hẫng.

      Định Quốc công rời , bầu khí còn gượng gạo, Dương thị nhịn được tiến lên đem nữ nhi ôm trong ngực, thanh mang chút nghẹn ngào: "Nịnh Bảo, xin lỗi, mẫu thân cùng phụ thân ngươi về trễ rồi, ủy khuất các ngươi."

      Khương Nam Hoa trong lòng cũng khó chịu, vỗ bả vai con trai, nghĩ tới con trai năm nay trúng Trạng Nguyên, còn định ra mối hôn nhân tốt.

      Khương Cẩn rót cho Khương Nam Hoa chén trà.

      Khương Nịnh Bảo ôm mẫu thân, cười lắc đầu: "Cha, mẹ, con cùng Đại ca rất tốt, chỉ mong hai người đừng trách chúng con đem Khương phủ nháo nhào rồi."

      "Nịnh Bảo, A Cẩn, các con kể cho ta cùng mẫu thân nghe chút mấy năm nay xảy ra chuyện gì." Khương Nam Hoa cùng Dương thị chỉ từ Tiêu Nhiên Tiểu vương gia biết được chút tình của Khương gia, cũng ràng lắm.

      Khương Nịnh Bảo cùng Khương Cẩn nghe phụ thân hỏi, cũng có giấu diếm, đem chuyện phát sinh mấy năm nay năm mười cho Khương Nam Hoa cùng Dương thị.

      Hai người sau khi nghe xong, mặt đều đen.

      Khương Nam Hoa phẫn nộ : "Khinh người quá đáng!"

      Dương thị sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, nàng nghĩ tới chính mình lúc trước định ra hôn nhân cho nữ nhi còn kém chút hại nàng, nhìn về phía Khương Nịnh Bảo ánh mắt tràn đầy áy náy.

      "Nịnh Bảo mẫu thân có lỗi với ngươi ''.

      cỗ ấm áp, từ Khương Nịnh Bảo trong lòng dâng lên, cấp tốc lan tràn.

      '' Mẫu thân con sống rất tốt , Quốc Công Gia đối với con rất tốt, hậu viện sạch , có những nữ nhân khác, lão phu nhân đối với con cũng vô cùng tốt, ngày đầu tiên con gả qua muốn đem quyền quản gia giao cho con."

      Khương Cẩn cũng ở bên gật đầu: " đúng vậy mẫu thân, muội phu đối với muội muội rất tốt, ngài cần lo lắng."

      Dương thị gặp hai đứa con như vậy, đối với Nịnh Bảo cũng vơi chút áy náy, nhưng trong lòng vẫn như cũ khó chịu, nếu phải lúc trước gặp Tạ Nhị phu nhân thành tâm thành ý, nàng cũng định ra môn kia hôn .

      Ai ngờ lòng người dễ đổi.

      Khương Nam Hoa nhàng vỗ xuống tay của vợ trấn an nàng.

      "Cha, mẹ, chuyện của Khương gia . . . tại các người trở về, Đại bá nhất định tìm tới cửa. . ."

      Khương Nịnh Bảo liếc nhìn Đại ca, có chút ngượng ngùng mở miệng, nàng cùng Đại ca lo lắng nhất chính là chuyện này, thân thế của cha chỉ có Khương lão phu nhân biết được, đại phòng cũng biết.

      Vạn nhất đại phòng biết được việc này, chung quy là phiền toái lớn.

      Khương Nam Hoa trầm mặc, cũng nghĩ tới mình cũng phải là con ruột, mà là con của tội nô, nếu phải mẫu thân, . . . Dù là tại gia tộc cha ruột được giải oan, nhưng dù sao vẫn thiếu Khương gia phần đại ân.

      Dương thị cũng trầm mặc.

      Khương gia đại phòng quả đáng hận, nhưng Khương lão phu nhân ân tình cao ngất.

      Dương thị tại rốt cục biết được lão phu nhân vì sao khắp nơi thiên vị đại phòng, con trai ruột cùng cháu ngoại chung quy là giống, nhưng lão phu nhân bất công bất công, đối với phu quân vẫn là rất tốt.

      "Bên kia. . . Cùng Khương gia nếu như có thể giúp liền giúp chút." Khương Nam Hoa sau lúc lâu, mới ra câu như vậy, cùng Khương Nịnh Bảo ý nghĩ giống nhau, cũng có ý tứ nhận thân.

      Chuyện thân thế của cha nàng nếu có thể giấu liền giấu cho thỏa đáng.

      Khương Nịnh Bảo thở phào, cười gật đầu: "Cha, người yên tâm, ta cùng Đại ca mỗi khi đến ngày tết cũng tặng lễ cho lão phu nhân, Khương gia bên kia có Định Quốc công phủ che chở, giữ vững gia nghiệp thành vấn đề."

      "Nữ nhi cũng cùng Quốc Công Gia qua chuyện của thân tổ phụ nhờ chàng cho người thầm chiếu cố."

      Khương Nam Hoa vui mừng cười : "Nịnh Bảo trưởng thành rồi."

      Bốn năm bọn họ ở đây, Nịnh Bảo gả tốt, con trai có tiền đồ, Dương thị trong mắt lên vẻ kiêu ngạo, đồng thời cũng thương tâm chuyện bọn họ gặp phải.

      May mắn hết thảy sau cơn mưa trời lại sáng.

      nhà bốn người cùng nhau chuyện, Khương Nịnh Bảo gặp lại cha mẹ đầu mày đều ngập ý cười, lập tức : "Cha mẹ lặn lội đường xa, nhất định là mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm chút, ta về Định Quốc công phủ trước, có thời gian rảnh rỗi, mẫu thân có thể tới Định Quốc công phủ tìm con."

      Khương Nam Hoa cùng Dương thị có chút nỡ, nhưng bọn xác thực rất mệt mỏi, liền gật đầu.

      Khương Cẩn sau khi đưa muội muội ra khỏi phủ, liền phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng đưa tới chủ viện, phái thêm ít hạ nhân đến phục vụ cha mẹ.

      . ..

      Khương Nịnh Bảo trở về sớm, cho nên cũng có để Định Quốc công tới đón.

      Trở lại Định Quốc công phủ , Khương Nịnh Bảo tâm tình rất tốt, Tạ lão phu nhân cũng hết sức cao hứng, thân gia còn sống trở về là việc vui, bà còn thông tình đạt lý Khương Nịnh Bảo có thể tại Khương phủ ở mấy ngày.

      Khương Nịnh Bảo trong lòng ấm áp.

      Tạ lão phu nhân là lão bà tiến bộ, nhưng Khương Nịnh Bảo vẫn là Khương phủ ở vài ngày, nàng ban ngày trừ xử lý tình trong phủ , còn lại phần lớn thời gian có chút nhàn rỗi, có thể mang hai thằng nhóc gặp ông bà ngoại của chúng.

      Trở lại phòng, Khương Nịnh Bảo phân phó Xuân Hỉ: "Xuân Hỉ, ta tư kho chọn lựa phần hậu lễ đưa Thụy Vương phủ." Dừng chút, nàng lại , " lại lấy thêm vò dưỡng nhan tửu."

      Tiểu vương gia Tiêu Nhiên đưa cha mẹ nàng trở về, nàng khẳng định phải biểu thị phen.

      "Vâng, phu nhân." Xuân Hỉ cười đáp ứng lui ra ngoài.

      Lúc này, Xuân Nhạc bưng tới chút nước trà điểm tâm, Khương Nịnh Bảo ăn mấy miếng lót bụng, hai thằng nhóc sớm liền ngủ mất, nàng liền phòng cất rượu.

      Gần đây có làm rượu dưỡng nhan, hầm rượu cũng còn bao nhiêu, Khương Nịnh Bảo quyết định ủ thêm ít.

      Lúc Tiêu Nhiên nhìn thấy hậu lễ cùng với rượu dưỡng nhan, Định Quốc công phu nhân quá khách khí, uổng công ngàn dặm xa xôi đem người an toàn đưa trở lại kinh thành.

      Thụy Vương phi cùng Thụy Vương gia vô cùng cao hứng khi con trai trưởng cùng Định Quốc công tạo dựng quan hệ.

      Vợ chồng Khương Nam Hoa bình an trở về gây trận chấn động , sau khi Khương Nam Hoa vợ chồng tự mình mang theo các loại hậu lễ tới thăm Khương lão phu nhân , Khương gia đại phòng Khương Đông Minh cũng nhịn được tìm tới Khương lão phu nhân.

      "Mẫu thân, nhị đệ cùng nhị đệ muội Bình An trở về, ta mưu hại bọn họ cũng thành, ngài để bọn lại, đến lúc đó ta liền có thể khôi phục chức quan, lấy lại tước vị."

      Khương Đông Minh nhìn lão phu nhân, trong mắt tràn đầy chờ mong.

      Khương lão phu nhân nghe trong lòng hơi động, Đông Minh sai, nhị nhi tử vợ chồng bình an hồi kinh, chỉ cần bọn họ đổi giọng, nàng lại bỏ mặt mũi cầu tình, Đông Minh hẳn là có thể trở về tước vị.

      "Ngươi sai, ta ngày mai liền Khương phủ chuyến."

      Khương Đông Minh đại hỉ, kích động : "Đa tạ mẫu thân."

      "Tốt, ngươi về trước , việc này đừng rêu rao, ta dò thám ý tứ của bọn họ." Khương lão phu nhân nhìn con trai cũng cao hứng, vội vàng dặn dò câu.

      Khương Đông Minh gật gật đầu biểu thị biết rồi.

      sau khi Khương Đông Minh rời , Khương lão phu nhân sắc mặt trầm tĩnh, ngón tay khẽ đảo Phật châu, đáy mắt lên đạo tinh quang, nhị nhi tử tại biết thân thế của mình.

      Bởi như vậy tình liền dễ làm.











      Tui ed dở up tạm cho mn đọc tối full truyện nhé
      Last edited: 28/11/19

    3. Pi_Sang_0908

      Pi_Sang_0908 Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      568
      Chương 102. Khôi phục tước vị của đại ca ngươi.





      Đầu tháng ba ban đêm thường lạnh hơn ban ngày, ánh nến leo lắt.

      Khương Nịnh Bảo ngồi trước gương đồng, nhìn nữ tử mỹ lệ trong gương, nàng lấy lược gỗ đào chải chuốt mái tóc đen dài tới eo.

      Cha mẹ bình an trở về, nụ cười khóe miệng nàng rạng rỡ.

      Đột nhiên, thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi xuất sau lưng nàng, mang theo cỗ hơi thở tươi mát sau khi tắm gội, cầm chiếc lược gỗ đào trong tay nàng, động tác dịu dàng chải chuốt mái tóc mềm mại của của nàng.

      "Nịnh Bảo, Tạ Thất vừa mới chuyện, Tần Vương phi chuyển dạ rồi, tình hình rất nguy hiểm." Tay Định Quốc Công xuyên qua mái tóc Khương Nịnh Bảo, mở miệng .

      Khương Nịnh Bảo kinh ngạc quay đầu nhìn hai mắt thâm sâu của Định Quốc Công: "Dương Thư Thanh ra tay sao?"

      "Ừ, Tần Vương cũng biết, còn giúp nàng ta dọn dẹp." Định Quốc Công buông lược gỗ đào trong tay, thừa dịp Nịnh Bảo khiếp sợ, đột nhiên ôm ngang nàng lên, nhanh tới giường lớn thả nàng lên, sau đó leo lên giường ôm lấy nàng.

      Khương Nịnh Bảo vùi mình trong lồng ngực rắn chắc của Định Quốc Công, chóp mũi tràn đầy hơi thở nam tính.

      "Tần Vương điên rồi sao, đó cũng là con , hổ dữ ăn thịt con, đây là gián tiếp mưu sát con mình." Thanh của nàng mơ hồ lộ ra kích động và phẫn nộ.

      Tần Vương này đúng là tra nam cặn bã!

      Định Quốc Công thản nhiên : "Đứa bình an sinh ra, nhưng Tần Vương phi có khả năng bị bỏ mẹ giữ lại con."

      Toàn thân Khương Nịnh Bảo cứng đờ, trong lòng đột nhiên dâng lên hàn ý, Tần Vương phi có thể bình an mang thai mười tháng, thủ đoạn của nàng ta có lẽ cũng cao tay.

      Nàng tin lúc Tần Vương phi sinh con có chuẩn bị chu đáo, nhưng mà chịu nổi có tới hai người muốn nàng chết, người là nữ chính, người là Tần Vương bên gối nàng.

      Vận khí của Dương Thư Thanh vẫn còn chưa biến mất, Tần Vương phi chỉ là vai phụ nho dĩ nhiên thành bia đỡ đạn.

      "Nữ nhân sinh con giống như qua Quỷ Môn Quan, chỉ chuẩn bị tốt cho bản thân, còn phải đề phòng người khác ra tay, làm nữ nhân dễ dàng."

      Nhất là người bên gối còn đáng tin cậy, Khương Nịnh Bảo nhịn được cảm thán câu, nữ nhân nhà giàu ở cổ đại sinh con so với nữ nhân đại khốn khổ hơn rất nhiều.

      Đủ loại đấu đá nhau.

      "Dương Thư Thanh giả mang thai, Tần Vương phi nếu còn, lòng Tần Vương hướng về Dương Thư Thanh, lúc đó ai tới vạch trần nàng ta, giờ ta nghĩ, dù là vạch trần chân tướng, đoán chừng Tần Vương cũng để ý, đứa Thiến Dung mang thai cũng là con nối dõi của , chừng còn có thể giúp đỡ Dương Thư Thanh giấu giếm."

      Càng ấn đường Khương Nịnh Bảo càng nhăn lại.

      "Có khả năng này."

      Trong ánh nến, khuôn mặt tuấn tú của Định Quốc Công mờ mịt ràng, trầm thấp câu: "Nịnh Bảo, Dương Trắc phi này có chút kỳ lạ, ta phái thị vệ xuống tay với nàng ta, nàng ta mỗi lần đều có thể biến nguy thành an, thị vệ của ta còn thiếu chút nữa bị thương và bại lộ."

      Vốn dĩ Định Quốc Công muốn ra việc này, nhưng Dương Thư Thanh này vẫn luôn ngầm mưu hại Nịnh Bảo, giờ An Viễn Hầu đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng, đúng là thời cơ xuống tay tốt.

      Ai ngờ lại nhiều lần thất thủ.

      "Buổi chiều ta tới chùa Thanh Thủy chuyến, cao tăng Dương Trắc phi có khí vận lớn, tuy trước mắt vận khí tiêu tan rất nhiều, nhưng tính mạng đến đường chết."

      "Sau này nàng đối phó nàng ta nên cẩn thận chút, nàng ta phải người đơn giản."

      Định Quốc Công che giấu được lo lắng, Dương Trắc phi vô cùng hận Nịnh Bảo, đây là tai họa ngầm nhưng tại lại cách nào trừ tận gốc, chỉ có thể phòng bị.

      Khương Nịnh Bảo khiếp sợ, nàng ngờ ở thời điểm nàng biết, Định Quốc Công xuống tay với nữ chủ vài lần nhưng thành công, chuyện này cũng khó lý giải.

      Dương Thư Thanh là nữ chính.

      Nàng cũng phải loại người đoản mệnh, mạng của nàng vô cùng lớn, Dương Thư Thanh cùng nàng giao phong mấy lần, kỳ nàng còn chiếm thế thượng phong, cho nên Dương Thư Thanh muốn đối phó nàng cũng dễ dàng.

      "Quốc Công gia, chàng yên tâm, mạng ta ai có thể đoạt được đâu, Dương Thư Thanh cũng thể, mỗi lần đối phó với nàng ta, ta đều chịu thiệt, tin chàng hỏi cao tăng ." Khương Nịnh Bảo nắm chặt tay Định Quốc Công, ngẩng đầu lộ ra nụ cười thần bí.

      Lông mày Định Quốc Công giật giật, nhớ lại lúc Nịnh Bảo giao đấu với Dương Trắc phi, quả như thế, khuôn mặt tuấn lên vẻ kinh ngạc.

      có chút yên tâm rồi.

      nhìn thoáng qua đồng hồ cát trong phòng, thấy thời gian cũng còn sớm, Định Quốc Công trực tiếp đè người xuống dưới thân... đêm kịch liệt triền miên, trong đó có lưu luyến khó có thể miêu tả.

      ...

      Hôm sau, trời sáng mây trong, cảnh xuân tươi đẹp, trong khí hương hoa nhàn nhạt bay bổng.

      Định Quốc Công đưa Khương Nịnh Bảo và hai cái tiểu gia hỏa Khương phủ, sau đó tới đại doanh Tây Giao, giờ Định Quốc Công giao phần lớn chính vụ cho Càn Nguyên Đế, công việc so với trước kia nhàng hơn rất nhiều, thời gian cũng dư dả.

      Đại ca Khương Cẩn cũng phải tới Hàn Lâm Viện, Khương phủ to như vậy chỉ còn lại hai chủ tử là Khương Nam Hoa và Dương thị.

      Khương Nịnh Bảo mang theo hai tiểu gia hỏa và đám hạ nhân hộ vệ tới đây, hai người đều vô cùng vui mừng, hôm qua có cơ hội ôm hai cháu ngoại, hôm nay nhất định phải ôm nhiều.

      Trong viện gấm hoa rực rỡ, ánh mặt trời êm dịu rải đầy viện, giữa viện đặt mấy cái giường và bàn vuông, bàn còn có trà nước và điểm tâm, Khương Nịnh Bảo thả hai tiểu gia hỏa vô cùng vui vẻ lên thảm lông giường, cha mẹ hết lần này tới lần khác ôm hôn, hớn hở trêu chọc bọn .

      Tiểu gia hỏa bị trêu chọc, thỉnh thoảng oa oa khóc lớn, cha mẹ lại đau lòng dỗ dành bọn .

      Khương Nịnh Bảo mỉm cười nhìn màn này, cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Lúc này, hạ nhân trong phủ vội vàng tới bẩm báo: "Lão gia, phu nhân, Khương gia lão phu nhân tới."

      Nụ cười Khương Nịnh Bảo ngừng lại lát, Khương lão phu nhân vậy mà tới, nàng mới vừa nghe cha mẹ hôm qua tự mình thăm Khương lão phu nhân, hôm nay bà ta lại tới đây, chẳng lẽ là có việc muốn nhờ.

      Hiển nhiên chỉ Khương Nịnh Bảo nghĩ như vậy, Khương Nam Hoa và Dương thị liếc nhau, cũng cảm thấy ý đồ của lão phu nhân khi đến đây đơn giản, Khương Nam Hoa nhìn nữ nhi cái, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

      "Nịnh Bảo, con có muốn tránh lát , lát nữa tổ mẫu con đoán chừng đưa ra thỉnh cầu quá đáng."

      Khương Nịnh Bảo lắc đầu: " cần, con cũng muốn biết ý đồ của tổ mẫu khi đến đây."

      Đáy mắt Dương thị xẹt qua tia lo lắng, nàng đặt tiểu gia hỏa trong ngực lên giường thấp, nghĩ đến cuộc mặt vui vẻ hôm qua, bộ dạng của nàng như sẵn sàng đón địch.

      Khương Nịnh Bảo: "..."

      Khương Nam Hoa: "..."

      Khoảng chừng chén trà, Khương lão phu nhân được Hồng Hạnh dìu vào trong viện, nhìn đến trong viện ngoại trừ hai phu thê con thứ còn có Tứ nha đầu, trong mắt xẹt qua tia u ám.

      "Tổ mẫu, ngồi bên này."

      "Đây là trà xuân ngon nhất bây giờ, người uống thử xem."

      Khương Nịnh Bảo đứng dậy nghênh đón Khương lão phu nhân lại, tự mình rót trà, với tư cách vãn bối quy củ lễ nghi của nàng chút cũng sai, Khương Nam Hoa và Dương thị hài lòng gật đầu.Nữ nhi của bọn họ là tốt nhất.

      Thần sắc Khương lão phu nhân phức tạp nhìn hai tiểu gia hỏa trắng trẻo mập mạp giường êm cái, lại nhìn thoáng qua Dương thị bà thích, chậm rãi ngồi xuống, nhấp ngụm trà Tứ nha đầu rót, quả là trà ngon, loại trà ngon này bà được uống thời gian rồi.

      "Mẫu thân, sao người tự mình tới đây?" Khương Nam Hoa vẫn theo thói quen gọi Khương lão phu nhân là mẫu thân, dù sao cũng gọi vài chục năm, giờ gọi dì, có chút ra miệng được.

      "Nam Hoa, chuyện này nên trước mặt mọi người, trước tiên ngươi cho hạ nhân lui xuống hết ." Khương lão phu nhân nhìn thoáng qua hạ nhân và bà vú xung quanh, tay sờ phật châu .

      Lòng Dương thị căng thẳng, Khương Nam Hoa thầm cười khổ, rốt cuộc tới, nếu có đoán sai, lúc này mẫu thân sợ là cầu , phất tay cho hạ nhân trong viện rời .

      Hồng Hạnh cũng bị Khương lão phu nhân cho lui.

      Khóe miệng Khương Nịnh Bảo vẫn tươi cười ngồi chỗ, bình tĩnh nhấp ngụm trà, ý đồ của Khương lão phu nhân nàng mơ hồ đoán được, cân nhắc ở trong lòng

      Trong viện chỉ còn lại có Khương lão phu nhân, phu thê Khương Nam Hoa và Khương Nịnh Bảo.

      khí hơi hơi ngưng lại.

      "Nam Hoa, lúc trước ta mạo hiểm cho ngươi xuất thân trong sạch, cho ngươi phú quý, cuộc sống bình an, chuyện Đông Minh làm xin lỗi ngươi, còn xuống tay với ngươi, sau khi ta biết ra tay với ngươi và Trương thị, ta bảo trì trầm mặc."

      Khương lão phu nhân nhấp nước trà, nhìn Khương Nam Hoa cái sâu, có vào đề trực tiếp, ra ý đồ tới đây rồi lại tới chuyện cũ.

      "Ai cũng có bất công, ngươi là cháu ngoại ta, là cốt nhục duy nhất của muội muội ta, nhưng Đông Minh là con trai ta, con trai duy nhất, Trường Ninh bá phủ là đấy, lúc trước ngươi vì bá phủ tranh đấu giành lấy gia nghiệp lớn như vậy, ta rất cảm kích ngươi, nhưng tuyệt đối để cho con trai đền mạng vì ngươi."

      Khương lão phu nhân ràng, cũng rất tàn khốc.

      Bà quả bất công, cũng có phủ nhận những gì Khương Nam Hoa bỏ ra, nhưng mà, dù sao con ruột vẫn là con ruột, nàng đối với Khương Nam Hoa cũng kém, cho xuất thân tốt và ăn ngon mặc đẹp.

      Khương Nam Hoa nghiêm nghị, cảm kích : "Con trai đa tạ mẫu thân, đại ân của mẫu thân, con trai suốt đời khó quên."

      Dương thị mím môi, trầm mặc.

      Khương Nịnh Bảo thở dài trong lòng, , Khương gia rất tốt với phụ thân, từ nàng biết lão phu nhân thích nhị phòng, chỉ là nhằm vào nàng, mẫu thân và đại ca mà thôi.

      Nếu có Khương lão phu nhân, tình hình lúc trước như vậy, phụ thân có lẽ sống được tới bây giờ.

      "Nhưng mà, bởi vì ngươi, tước vị của con trai ta còn." Thanh của Khương lão phu nhân đột nhiên trở nên lạnh băng, còn lộ ra oán hận nồng đậm.

      Lúc trước lão bá gia sủng thiếp diệt thê, bà ngoại trừ muốn nuôi dưỡng con của mình, còn muốn nuôi dưỡng con của muội muội, những khó khăn đó bà muốn nhớ lại, hậu viện tranh đấu vô cùng tàn khốc, nhưng mà cuối cùng con trai của muội muội lại làm cho con bà mất tước vị, mất chức quan.

      Cho dù là con trai bà hạ thủ, nhưng tước vị thừa kế còn, lão phu nhân vẫn oán hận, bà hận nhà Khương Nam Hoa, hận Trương thị, cũng hận bản thân.

      "Là lỗi của con!"

      Khương Nam Hoa có giải thích, cũng có hận Khương lão phu nhân giận chó đánh mèo, nếu , đại ca chính là trưởng tử duy nhất của bá phủ, cũng có chuyện đại ca cấu kết đạo tặc mưu hại , tước vị cũng bị thu hồi.

      Sắc mặt Khương lão phu nhân bình tĩnh lại, ánh mắt nặng nề nhìn Khương Nam Hoa cùng Khương Nịnh Bảo.

      "Người quang minh chính đại chuyện mờ ám, ta cũng vòng vo nữa."

      "Ngươi lật lại bản án của đại ca ngươi , phủ nhận tội cấu kết đạo tặc giết người, khôi phục tước vị cho đại ca ngươi."

    4. Pi_Sang_0908

      Pi_Sang_0908 Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      568
      Chương 103. Khương Nịnh Bảo ấp ủ trong lòng.






      Khương Nam Hoa sớm đoán được ý đồ của Khương lão phu nhân khi đến đây, rốt cuộc nghe được lão phu nhân ra, cũng yên lòng, chỉ là... gương mặt tuấn lãng của Khương Nam Hoa lộ ra tia khó xử.

      "Mẫu thân, ta đáp ứng vì đại ca lật lại bản án, nhưng chuyện khôi phục tước vị... Ta cũng bất lực."

      Khương Nịnh Bảo thở dài tiếng, việc này là nàng gây ra, cách giải quyết cuối cùng cần Định Quốc Công ra mặt, hiển nhiên Khương lão phu nhân tính toán tốt hết thảy.

      Quả nhiên, Khương lão phu nhân chuyển hướng ánh mắt sang Khương Nịnh Bảo, chậm rãi bưng chén trà lên nhấp ngụm, thản nhiên mở miệng: "Chuyện khôi phục tước vị có thể giao cho Tứ nha đầu, Tứ nha đầu, ý ngươi thế nào?"

      Khương Nịnh Bảo nhìn Khương lão phu nhân cái sâu, có cự tuyệt, nàng gật đầu: "Có thể, con có thể với Định Quốc Công, nhưng có được hay cũng phải do con quyết được."

      Nàng ngờ tới có ngày này, chỉ là ngờ tới nhanh như vậy.

      Như vậy cũng tốt, miễn cho lúc nào nàng cũng nhớ tới.

      Khương lão phu nhân đối phụ thân ân tình lớn hơn trời, Trường Ninh bá phủ vì nàng mà bị hủy, nếu như biết được thân thế của phụ thân, nàng có lẽ quan tâm tới, thậm chí cho rằng đó là quả báo của bọn họ.

      Từ sau khi biết thân thế của phụ thân, nàng có cách nào cây ngay sợ chết đứng nữa, Trương thị quả từng làm nhiều chuyện ác với nàng, nhưng Trương thị gặp báo ứng, đại bá Khương Minh Đông cũng ra tay với cha mẹ nàng, nhưng mà... Đây phải lý do nàng có thể cây ngay sợ chết đứng, yên lòng yên dạ hủy Trường Ninh bá phủ.

      Ánh mắt Khương lão phu nhân nặng nề nhìn Khương Nịnh Bảo, lại nhìn thoáng qua hai tiểu gia hỏa yên tĩnh nháo giường thấp, nhàn nhạt : "Chỉ cần ngươi đáp ứng là được."

      Định Quốc Công là biểu ca của đương kim hoàng thượng, quyền cao chức trọng, chỉ cần đáp ứng, khôi phục tước vị của Đông Minh cũng khó.

      Khương Nịnh Bảo gật đầu: "Con tận lực."

      Dương thị vẫn luôn gì, nàng yên lặng thở dài, xa cách bốn năm, rất nhiều chuyện đều thay đổi, nữ nhi của nàng cũng tự mình đảm đương được mọi chuyện.

      Khương lão phu nhân rốt cuộc cũng tươi cười, nàng nhìn ba người ở đây, ánh mắt lướt qua Dương thị, nghĩ đến cháu trai, chắt trai của mình... nhà của muội muội ai cũng có tiền đồ, con trai, cháu trai của bà ai cũng nên thân.

      ghen ghét là giả.

      Nhưng bà già rồi, biết còn có thể sống bao lâu, chỉ cần con trai khôi phục lại tước vị, con cháu của tìm đường chết, cũng có thể có cái tước vị bên người, sau khi bà chết cũng coi như phụ lòng liệt tổ liệt tông Khương gia.

      "Chờ sau khi Đông Minh khôi phục tước vị, thân thế của Nam Hoa ta ôm theo xuống quan tài, ra, các ngươi cứ yên tâm ."

      Cuối cùng Khương lão phu nhân cho bọn họ cái bảo đảm, kỳ bà cũng có tư tâm, bà muốn con thứ hai nhận ân tình của bà, muốn Tứ nha đầu cùng Cẩn ca nhi nhớ kỹ ân tình của bà, che chở nhà trưởng tử của bà.

      Điểm này tuy ràng nhưng lòng dạ mọi người ở đây đều biết .

      Khương Nịnh Bảo kinh ngạc cảm thán trong lòng, Khương lão phu nhân hổ là Khương lão phu nhân, dù có biết được tư tâm của bà, nàng nhận ân tình của bà nhưng giúp đỡ đại phòng.

      Chỉ lúc bọn họ nan nguy mới che chở chút.

      "Mẫu thân, người vĩnh viễn là mẫu thân của ta!"

      Khương Nam Hoa đối với Khương lão phu nhân là cảm kích và cung kính, , Khương lão phu nhân trừ bỏ chuyện chán ghét thê nhi của , vẫn đối xử tốt với .

      Khi còn cũng từng ghen ghét đại ca được sủng ái nhiều hơn , giờ xem ra, phần ghen ghét này buồn cười như vậy, nếu có mẫu thân, giờ ra sao, cũng biết.

      Khương lão phu nhân vẻ mặt thay đổi, cầm chén trà lên lộ ra tâm tình của bà, đối với con thứ hai, nuôi dưỡng vài chục năm, muốn có tình cảm là giả, dù ngỗ nghịch lấy con dâu bà chọn cho, vẫn cứ lấy Dương thị.

      "Thời điểm còn sớm, ta về đây."

      Khương lão phu nhân xong, liền đứng dậy nhưng Khương Nam Hoa ngăn cản, : "Thỉnh mẫu thân ở lại dùng cơm trưa, cho con trai báo phần lòng hiếu thảo."

      Khương lão phu nhân lãnh đạm cự tuyệt: " cần."

      Khương Nam Hoa bất đắc dĩ, Dương thị và Khương Nịnh Bảo cũng lên tiếng giữ lại, nhưng Khương lão phu nhân quyết ý rời , Khương Nam Hoa đành phải tặng phần hậu lễ cho lão phu nhân mang về.

      Sau khi Khương lão phu nhân rời , Khương Nịnh Bảo áy náy : "Cha, thực xin lỗi, nếu phải tại con, quan hệ của người và tổ mẫu cũng bế tắc như vậy."

      Khương Nam Hoa là phụ thân tốt, vỗ đầu Khương Nịnh Bảo, lắc đầu: " liên quan tới con, phải con sai, cần tự trách, chỉ trách vận mệnh trêu ngươi."

      Khương Nịnh Bảo: "..."

      Lúc này, hai tiểu gia hỏa đồng thời oa oa khóc lớn, phỏng chừng là đói bụng, Khương Nịnh Bảo vội vàng kêu tới bà vú tới cho ăn sữa, chờ hai cái tiểu gia hỏa ăn uống no đủ, Dương thị dỗ bọn ngủ.

      Khương Nịnh Bảo ở tại Khương phủ dùng cơm trưa, giữa trưa, đại ca trở lại, biết được cầu của Khương lão phu nhân, cái gì cũng , sớm liệu đến ngày như vậy, cũng kinh ngạc.

      "Lát nữa ta phủ nha lật lại bản án cho đại bá con." Dùng xong bữa trưa, Khương Nam Hoa nhấp trà trôi dầu mỡ trong miệng, đột nhiên lời này, hành từ trước đến nay quyết đoán, nếu đáp ứng mẫu thân, cũng kéo dài thời gian.

      "Con trở về tiếng với Quốc Công gia." Khương Nịnh Bảo cũng tiếp.

      Nàng sớm quyết định giải quyết việc này.

      Khương Cẩn gật đầu tán đồng, thân thế phụ thân thể phơi bày, dù bản án của gia tộc tổ phụ được sửa lại, nhưng tổ phụ bọn họ cũng qua đời, còn sót lại chỉ còn vài tộc nhân của tổ phụ.

      Tổ mẫu chỉ có đứa con trai là phụ thân, sau khi tổ phụ bị lưu đày, cũng có thêm con nối dõi, muốn phụ thân dính líu tới thế gia vọng tộc kia.

      ...

      Trở lại Định Quốc Công phủ, Khương Nịnh Bảo gặp Tạ Cảnh Dực hồi phủ, nàng hỗ trợ hôn cho Tạ Cảnh Dực, có đặc biệt thích nương nào, Khương Nịnh Bảo chọn ra mấy nương gia thế tương đương, phẩm mạo xuất chúng, giao tư liệu cho Tạ Cảnh Dực, đến bây giờ nàng vẫn chưa nhận được câu trả lời thuyết phục của Tạ Cảnh Dực.

      tại gặp được, Khương Nịnh Bảo bảo Xuân Hỉ và hai bà vú ôm hai tiểu gia hỏa tới Vinh Hỉ Đường giao cho Tạ lão phu nhân, nàng chuyện với Tạ Cảnh Dực.

      Tạ Cảnh Dực nhìn Khương Nịnh Bảo, đôi mắt lóe cái rồi khôi phục bình tĩnh, cung kính hành lễ.

      "Mẫu thân!"

      Khương Nịnh Bảo hơi mỉm cười, thẳng thắn hỏi: "Cảnh Dực, tư liệu lần trước ta giao cho ngươi, ngươi xem qua chưa, có coi trọng vị nào nương ?"

      Tạ Cảnh Dực nhấp môi mỏng, nhàn nhạt : " có ai đặc biệt thích, mẫu thân quyết định là tốt rồi."

      Cưới ai đều giống nhau, Tạ Cảnh Dực hoàn toàn thèm để ý.

      Khương Nịnh Bảo nghẹn lời, lại là câu này, nàng bất đắc dĩ, đành phải lấy tư liệu của nương tốt nhất: " Ngươi thấy Nhị tiểu thư Trịnh Quốc Công phủ thế nào?"

      Ánh mắt Tạ Cảnh Dực hơi ngưng tụ, tới tiệc ngắm hoa của Thụy Vương phi, gặp qua Nhị tiểu thư Trịnh Quốc Công phủ lần, dung mạo và khí chất của nàng có vài phần tương tự Khương Nịnh Bảo.

      Kỳ trong lòng cũng nhắm vị nương này, nhưng ra.

      "Có thể."

      Kỳ Khương Nịnh Bảo cũng chưa có thấy qua dung mạo vị Nhị tiểu thư này, nàng tin tưởng tin tức của Định Quốc Công, nếu vị Trịnh Nhị tiểu thư này là tốt nhất, nàng cũng ủy khuất Tạ Cảnh Dực.

      "Ngày mai ta phái bà mối tới Trịnh Quốc Công phủ hỏi thăm phen."

      Giải quyết tâm , Khương Nịnh Bảo sung sướng cười, nụ cười xinh đẹp động lòng người, làm người ta rời được tầm mắt, Tạ Cảnh Dực thu tâm trạng, hơi hơi gật đầu: "Hết thảy làm phiền mẫu thân."

      Khương Nịnh Bảo khoát tay áo, tâm tình vui vẻ mang theo Xuân Nhạc hồi chủ viện, vội vàng nhìn Triệu quản gia đưa tới sổ sách, xử lý công việc đâu vào đấy.

      Triệu quản gia bị nàng phân phó tìm bà mối rồi.Định Quốc Công trở về liền nhìn thấy Nịnh Bảo ở trong phòng nghiêm túc xử lý công việc, khóe miệng bất giác cong lên, lặng yên tiếng động ngồi ở giường, cũng có quấy rầy Khương Nịnh Bảo xử lý công việc.

      Có lẽ là hữu của rất lớn, chỉ chốc lát Khương Nịnh Bảo liền phát , nàng uống ngụm trà cho nhuận miệng, liền buông xuống công việc, đứng dậy đến bên cạnh Định Quốc Công, ngồi xuống, nàng nhớ tới tin tức tối hôm qua Quốc Công gia , cắn môi hỏi.

      "Quốc Công gia, tình hình Tần Vương phi sao rồi?"

      Khuôn mặt tuấn tú của Định Quốc Công trầm xuống: "Tần Vương phi mất rồi."

      Khương Nịnh Bảo trầm mặc, trong lòng dâng lên cỗ ý lạnh, Tần Vương quả nhiên tàn nhẫn, sau lúc lâu, nàng tiếp tục hỏi.

      "Con của nàng sao?"

      "Bình an sinh hạ, nhưng thân thể yếu, theo thái y bị thương từ trong bụng, về sau sợ là rời thuốc được." Định Quốc Công Tạ Hành trả lời.

      Khương Nịnh Bảo thở dài tiếng, trưởng tử bệnh tật, sợ là có cơ hội thừa kế Tần Vương phủ nếu như có nàng ra tay trợ giúp.

      "Kỳ như vậy cũng tốt, ít nhất còn có cơ hội sống sót."

      Định Quốc Công gật đầu tán đồng.

      Tần Vương sủng ái Dương Trắc phi, Tần Vương phi còn, nếu con trai nàng ta khỏe mạnh, phỏng chừng cũng sống được lâu, Dương Trắc phi nhất định cho sống.

      Đề tài này có chút nghiêm trọng, Khương Nịnh Bảo chuyển đề tài, ra cầu của Khương lão phu nhân: "Quốc Công gia, tổ mẫu muốn lật lại bản án và khôi phục tước vị cho đại bá, phụ thân ta đáp ứng lật lại bản án... Ta cũng đáp ứng hỗ trợ."

      là nàng đáp ứng hỗ trợ, kỳ vẫn là muốn Định Quốc Công ra mặt.

      Định Quốc Công làm sao biết tâm tư Khương Nịnh Bảo, cánh tay dài duỗi ra, bàn tay to đặt ở vòng eo nàng, ôm Khương Nịnh Bảo thấp thỏm bất an vào trong lòng, ôm sát nàng.

      "Ta giúp nàng."

      Khương lão phu nhân có ơn lớn với nhạc phụ đại nhân, cầu của Khương lão phu nhân kỳ cũng quá phận, chỉ cần nhạc phụ nguyện ý lật lại bản án, với Hoàng Thượng tiếng, chuyện khôi phục tước vị cho Khương Đông Minh chưa chắc thể.

      Kỳ sau khi biết nhạc phụ nhạc mẫu còn sống, cũng ngờ tới ngày này.

      Khương Nịnh Bảo nghe được Quốc Công gia hề do dự đáp ứng nàng, trong lòng tràn đầy cảm kích đồng thời lại ngượng ngùng, vươn tay ôm Quốc Công gia, vùi đầu ở trong ngực , rầu rĩ : "Ta lại làm phiền chàng rồi."

      Khóe miệng Định Quốc Công nhếch lên, bàn tay to khẽ vuốt ve mái tóc nàng, rất thích tiểu thê tử ỷ lại .

      " chút cũng phiền, Nịnh Bảo, chúng ta là phu thê, chuyện của nàng chính là chuyện của ta, kỳ chuyện buổi chiều nhạc phụ tới nha phủ lật lại bản án ta cũng biết, nàng , ta cũng giúp đỡ."

      Khương Nịnh Bảo ấm áp trong lòng.

      Định Quốc Công được làm được, vào ban đêm liền tiến cung bái kiến Càn Nguyên Đế, Càn Nguyên Đế sảng khoái đáp ứng, bất quá là khôi phục tước vị có thực quyền mà thôi, so với rượu thuốc thần kỳ mà Khương Nịnh Bảo đưa cho đáng giá nhắc tới.

      Đến khi được Định Quốc Công cho câu trả lời thuyết phục, Khương Nịnh Bảo tin tức này cho cha mẹ.

      Sau khi Khương Nam Hoa cùng Dương thị biết được, đồng thời nhàng thở ra.

      Hồi kinh ngày thứ ba, bọn họ tới Định Quốc Công phủ thăm Tạ lão phu nhân, thuận tiện xem nữ nhi, Tạ lão phu nhân là người dễ gần gũi, hai nhà chuyện với nhau cực kỳ vui sướng.

      Khương Nam Hoa và Dương thị rốt cuộc yên tâm, chuyên tâm chuẩn bị hôn nhi tử.

      Năm ngày sau, Càn Nguyên Đế hạ chỉ khôi phục tước vị cho Khương Đông Minh, bá phủ bị quan phủ thu hồi lại lần nữa trở về trong tay , Khương Đông Minh kích động thôi.

      Tại thời điểm người ở Khương gia cao hứng chúc mừng, Khương Nịnh Bảo nhận được hồi đáp của Trịnh Quốc Công phu nhân, khóe miệng cong lên, hôn của Tạ Cảnh Dực rốt cuộc cũng sắp xếp xong.

    5. Pi_Sang_0908

      Pi_Sang_0908 Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      568
      Chương 104. '' Nàng đây là nằm mơ''.






      Tin tức Định Quốc Công phủ và Trịnh Quốc Công phủ sắp sửa kết thân truyền ra, bao nhiêu người kinh sợ, mấy phu nhân muốn Tạ Cảnh Dực làm con rể chỉ có thể yên lặng tiếc hận.

      Hoàng Thượng long thể an khang lại cự tuyệt nạp thêm phi tần, địa vị Định Quốc Công vững như Thái Sơn, Tạ Cảnh Dực chỉ là con nuôi, nhưng là thống lĩnh cấm vệ quân, tâm phúc của Hoàng Đế, tiền đồ rộng mở, hậu viện còn sạch .

      Có thể Tạ Cảnh Dực là lựa chọn vị hôn phu tốt nhất trong lòng đám quý nữ.

      tại đột nhiên truyền ra tin tức sắp sửa đính hôn, lòng đám quý nữ tan vỡ, nhao nhao hâm mộ và ghen ghét Nhị nương Trịnh Quốc Công phủ.

      Vốn dĩ sau khi còn Tần Vương phi, đường làm quan của Dương Thư Thanh rộng mở, ai ngờ đột nhiên truyền ra tin tức Tạ Cảnh Dực đính hôn, Dương Thư Thanh vô cùng phẫn nộ, ném vỡ đồ sứ ra đầy đất.

      "Tiểu thư, người đừng nổi giận, ngộ nhỡ kinh động Vương gia phiền toái lắm." Thiến Bích cẩn thận khuyên nhủ, trong lòng lại biết gì, Tạ thiếu gia có quan hệ với tiểu thư nữa rồi, hà tất vì người liên quan tức giận.

      Lời này Thiến Bích dám ra, tính tình tiểu thư bá đạo, ham muốn chiếm hữu rất lớn.

      "Ngươi rất đúng, tại thích hợp gây rắc rối." Dương Thư Thanh nghe Thiến Bích vậy, đột nhiên tỉnh táo lại, nàng tại là "thai phụ", Tần Vương chuẩn bị phù chính nàng làm Vương phi, Thục Thái phi trong cung đồng ý, thể xảy ra cố vào thời điểm này.

      Trần thái y còn hôn mê bất tỉnh.

      Nếu có thể, tốt nhất diệt trừ Trần thái y, đáng tiếc thể nào xuống tay.

      Thiến Bích thầm thở ra.

      Thiến Dung bị tiểu thư đưa ra khỏi phủ Tần Vương, an bài ở viện trong kinh thành, ru rú trong nhà, nếu cẩn thận điều tra tra ra chuyện Thiến Dung mang thai.

      Dương Thư Thanh có lại quăng ngã đồ vật phát tiết nữa, nhưng nàng để yên đâu, nàng có thể tìm người ra tay với Trịnh nhị tiểu thư Trịnh Quốc Công phủ.

      Tạ Cảnh Dực là của nàng, cho dù nàng chiếm được, cũng cho phép nữ nhân khác nhúng chàm.

      cố chấp của Dương Thư Thanh đối với Tạ Cảnh Dực vào tận sâu trong xương tủy.

      Đời trước Tạ Cảnh Dực và Khương Nịnh Bảo tốt tốt đẹp đẹp, Dương Thư Thanh vẫn luôn nhớ thương, hâm mộ, đời này, nàng thực được nguyện vọng gả cho Tạ Cảnh Dực, nhưng thân phận Tạ Cảnh Dực chênh lệch quá lớn nên nàng và Tạ Cảnh Dực hòa li.

      Nhưng Dương Thư Thanh vẫn bỏ xuống được.

      "Thiến Bích, Định Quốc Công phủ còn chưa truyền ra tin tức tốt sao?" Dương Thư Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện khác, theo lý thuyết tại nên thỉnh thái y.

      Nhưng Định Quốc Công phủ tựa hồ có động tĩnh gì.

      Dương Thư Thanh khỏi có chút bực bội, mỗi lần đối phó Khương Nịnh Bảo, nàng có cảm giác dường như hết thảy tốn công vô ích, làm cho người ta cảm chán nản.

      Thiến Bích cúi đầu trả lời: " có."

      Dương Thư Thanh nhíu mày, gương mặt mảnh u ám, lẩm bẩm : " nên như vậy, thuốc của Từ tiên có khả năng lại vô dụng, phu thê Khương Nam Hoa đâu?"

      Thiến Bích nơm nớp lo sợ trả lời: "Bọn họ mạnh khỏe ạ."

      Sắc mặt Dương Thư Thanh trong nháy mắt trở nên thập phần khó coi, nhịn được hung hăng vỗ mặt bàn cái, nổi giận mắng: "Đáng giận, Từ tiên đáng chết này lại dám gạt ta."

      Thiến Bích cúi thấp đầu dám thở mạnh.

      Dương Thư Thanh phát tiết xong ngừng lại, Từ tiên chết, nàng tức giận cũng làm nên chuyện gì.

      Khương Nịnh Bảo cũng biết Dương Thư Thanh lại có tham muốn chiếm giữ với Tạ Cảnh Dực, cũng biết Dương Thư Thanh từng xuống tay với cha mẹ nàng, tất cả đều bị rượu thuốc thần kỳ của nàng hóa giải, nàng bận rộn chuẩn bị sính lễ tới Trịnh Quốc Công phủ, bận rộn nhiều ngày, liền tự mình mang theo bà mối tới cửa chính thức định hôn .

      Cùng ngày đính hôn, rốt cuộc Khương Nịnh Bảo cũng gặp được Nhị nương Trịnh Quốc Công phủ Trịnh Lâm, ngũ quan Trịnh Lâm tinh xảo dịu dàng, mỹ lệ đoan trang, khí chất thanh nhã, quả nương tồi.

      Khương Nịnh Bảo rất là vừa lòng.

      có chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Xuân Nhạc.

      Trở lại Định Quốc Công phủ, Xuân Nhạc nhịn được ra nghi vấn: "Phu nhân, nô tỳ phát Trịnh Nhị nương có dung mạo và khí chất có vài phần tương tự người."

      Khương Nịnh Bảo để trong lòng cười cười: "Người đời có dung mạo giống nhau rất nhiều, cần để ý, Trịnh Nhị nương là nương tốt, tính tình thoạt nhìn rất tốt."

      "Nô tỳ chỉ là lo lắng tới lúc đó Tạ thiếu gia nhìn thấy dung mạo Trịnh Nhị nương thích." Xuân Nhạc thầm câu.

      Khương Nịnh Bảo nhìn thoáng qua Xuân Nhạc, nhoẻn miệng cười: "Có cái gì lo lắng, Tạ Cảnh Dực tự mình đồng ý, ta nhìn dáng vẻ của , cưới ai cũng thế, phỏng chừng trong lòng còn nhớ thương Dương Thư Thanh đây."

      Giờ phút này Khương Nịnh Bảo hiển nhiên quên ánh mắt khác thường của Tạ Cảnh Dực khi nhìn nàng.

      Xuân Nhạc: "..."

      Xuân Hỉ bưng trái cây tươi tới, còn mang đến phong thư, Khương Nịnh Bảo xé mở nhìn qua, hơi kinh ngạc, thế nhưng là thư của Khương Minh Dao, sau khi đại bá khôi phục tước vị, Khương Minh Dao rốt cuộc cũng buông xuống khúc mắc, dự định hòa thuận lại với nàng.

      Thần sắc Khương Nịnh Bảo lạnh nhạt.

      Quan hệ của nàng và Khương Minh Dao vốn dĩ lạnh nhạt, thời gian qua Khương Minh Dao trôi qua tồi, phu quân nàng đối với nàng rất tốt hảo, có qua lại hay cũng sai, vì vậy nàng cũng có hồi , nàng tin tưởng Khương Minh Dao ràng ý tứ của nàng.

      Kỳ ngoại trừ Khương Minh Dao, Khương Thù Nghiên gả tới Trấn Bắc hầu phủ cũng vô cùng cảm kích nàng, còn cố ý tới cửa lời cảm tạ.

      Khương Nịnh Bảo chỉ cho người chú ý tình hình Khương lão phu nhân, về phần người đại phòng, nàng cũng quan tâm.

      Khương lão phu nhân lần nữa trở lại Trường Ninh bá phủ, cho người mở phật đường nho , an tĩnh trong sân, lòng hướng phật.

      Cuộc sống lại bình yên trở lại.

      Khương Nịnh Bảo ngoại trừ xử lý công việc trong phủ là cùng Tạ lão phu nhân cùng nhau ôm Kỳ ca nhi và Lân ca nhi, nàng lén cho hai tiểu gia hỏa uống rượu hoa, hai tiểu gia hỏa càng ngày càng khỏe mạnh, sức ăn cũng càng ngày càng lớn.

      ngày này, Định Quốc Công ở nhà nghỉ ngơi, cùng Khương Nịnh Bảo ngồi thảm dày trải trong hoa viên chủ viện, cho hai tiểu gia hỏa bò phía .

      "Nịnh Bảo, trong cung vừa mới truyền ra tin tức, Hoàng Hậu nương nương sinh rồi." Định Quốc Công lật người Kỳ ca nhi lại, cùng Khương Nịnh Bảo chút chuyện trong cung.

      "Nhanh vậy, Quý phi nương nương sao rồi, còn chưa sinh sao?" Khương Nịnh Bảo thuận miệng hỏi, nàng tương đối quan tâm tình hình của bằng hữu Phó Uyển Ninh.

      Định Quốc Công lắc đầu: "Theo thái y hai ngày nữa mới sinh."

      Khương Nịnh Bảo gật gật đầu, cái gì nữa, nàng cho các nàng uống rượu giữ thai để các nàng bình an sinh hạ hài tử, bởi vậy nàng cũng lo lắng, ngược lại hỏi tới tình hình Hiền Tần Dương Uyển Linh: "Quốc Công gia, Hiền tần tại sao rồi?"

      Lúc trước hai vị nương nương trong cung xảy ra chuyện, kỳ Càn Nguyên Đế và Định Quốc Công đều tin là nàng ra tay, cho nên vẫn chưa ban chết cho nàng, địa vị của Hiền Tần trong cung kỳ cũng rất kỳ quái.

      Nàng cũng có được Càn Nguyên Đế sủng hạnh, nàng tiến cung tựa hồ chỉ vì tìm kiếm che chở, bị đày vào lãnh cung cũng có người ngầm chiếu cố, cũng phải chịu đau khổ.

      Lúc Khương Nịnh Bảo biết chuyện này, chấn kinh hỏi.

      "Tỳ nữ bên người Hiền Tần xông tới thánh giá bị đánh chết, Hoàng Thượng chuẩn bị cho nàng giả chết rời cung." Định Quốc Công .

      Khương Nịnh Bảo trừng lớn đôi mắt, tò mò hỏi.

      "Hoàng Thượng biết là Dương Thư Thanh xuống tay sao?"

      Định Quốc Công lãnh đạm : " biết, Hoàng Thượng hoài nghi là Tần Vương hoặc là Tấn Vương xuống tay."

      Sóng mắt Khương Nịnh Bảo lưu chuyển, trong lòng có ý nghĩ, giảo hoạt cười: "Quốc Công gia, chàng xem, tiết lộ tin tức Dương Thư Thanh giả mang thai cho Tấn Vương thế nào nhỉ?"Gần đây Tần Vương muốn phù chính cho Dương Thư Thanh nên gây ồn ào, nghe Thục Thái phi tức giận tới ngất .

      Ấn đường Định Quốc Công khẽ động, liếc mắt nhìn bộ dạng giảo hoạt của Nịnh Bảo cái, khóe miệng hơi hơi cong lên: "Có thể, Tần Vương và Tấn Vương tranh đấu quá kịch liệt, sớm kết thù, Tấn Vương hẳn là rất vui lòng nhìn Tần Vương bị xấu mặt."

      Càn Nguyên Đế điều động tất cả quan viên có liên quan tới hai vị Vương gia , các chức quan có thực quyền đổi thành tâm phúc của mình, thế lực của hai vị Vương gia suy yếu, Tấn Vương thấy tình thế đúng bắt đầu yên lặng, Tấn Vương vẫn còn chưa bỏ ý định ngấm ngầm thượng thoan hạ khiêu [1].

      [1] Nhảy nhót lung tung.

      Kỳ bọn họ đều gây nổi sóng to gió lớn.

      Nhưng vận khí của Dương Trắc phi vẫn phải xử lý sạch, làm cho hoàn toàn đứng dậy được.

      Khương Nịnh Bảo nhận được ủng hộ của Định Quốc Công, vô cùng cao hứng, nhìn thấy Lân ca nhi sắp bò ra ngoài thảm, vội vàng qua ôm trở về giữa thảm, câu.

      "Kỳ ca nhi và Lân ca nhi ngày càng nghịch ngợm."

      Ánh mắt Định Quốc Công rơi xuống người hai tiểu gia hỏa, khóe miệng hơi cong lên: "Như vậy rất tốt, rượu hoa nàng ủ có uống phí." Hiển nhiên biết nàng lén cho hai tiểu gia hỏa uống rượu hoa.

      Khương Nịnh Bảo lộ ra tia chột dạ gương mặt xinh đẹp.

      "Quốc Công gia, chàng biết rồi sao?"

      Định Quốc Công gật đầu, trong mắt lên ý cười: "Ừ, lần đầu nàng cho bọn uống rượu ta biết rồi, sau đó ta tìm thái y chẩn bệnh cho bọn ."

      Thái y hai đứa vô cùng khỏe mạnh.

      Định Quốc Công liền có ngăn cản hành động này của Khương Nịnh Bảo.

      ngờ tới chính vì như thế, mới tránh khỏi tính toán của Dương Thư Thanh, đương nhiên, cũng là do Khương Nịnh Bảo có vận khí tốt.

      Khương Nịnh Bảo: "..."

      Nơi xa, Tạ lão phu nhân và Hoàng ma ma đứng ở đó nhìn nhà bốn người hòa thuận vui vẻ, Tạ lão phu nhân nở nụ cười thỏa mãn vui mừng.

      "Lão phu nhân, tình cảm của Quốc Công gia và phu nhân tốt!" Hoàng ma ma đỡ lão phu nhân, cảm thán câu.

      Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm gật đầu.

      "Đúng vậy, giờ Cảnh Dực hôn cũng định rồi, ta xem như hoàn toàn yên tâm."

      "Lão phu nhân, sau khi Đại thiếu gia định ra hôn , Tạ Nhị phu nhân muốn đưa cháu của mình cho Đại thiếu gia làm thiếp." Hoàng ma ma nhíu mày .

      Tạ lão phu nhân lạnh lùng cười: "Nàng đây là nằm mơ."

      Lúc trước Tạ Nhị phu nhân quỳ xuống ép Tạ Cảnh Dực lấy cháu của mình hoàn toàn chọc giận Tạ lão phu nhân, nàng còn cho người tiện thể nhắn tới Tạ phủ, Tạ Nhị phu nhân bị cấm túc, vừa mới thả ra an phận.

      "Tạ Nhị phu nhân còn thanh danh cháu của nàng bị hủy, chỉ có thể gả cho Đại thiếu gia, Đại thiếu gia cũng để ý, Tạ Nhị phu nhân cũng buông tha, nhiều lần chặn người đường." Hoàng ma ma lời này, sắc mặt rất khó coi.

      Sắc mặt Tạ lão phu nhân trầm xuống: "Hủy hoại thanh danh cháu là do chính nàng làm ra, cần để ý tới, Cảnh Dực xử lý tốt, chuyện nhặt này cần cho Nịnh Bảo."

      Hoàng ma ma gật đầu đồng ý.

      Hai người giống như lúc tới yên lặng rời .

      Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công cũng biết Tạ lão phu nhân tới đây chuyến, hai người ngồi ở thảm vừa chuyện phiếm vừa chăm sóc hai tiểu gia hỏa.

      Nắng xuân ấm áp rơi thân hai người, phủ lên quầng sáng ánh vàng nhàn nhạt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :