1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      hóng xem ng mở tửu phường đó là ai, nàng có bật mí qua sao, ta ko nhớ thế nhỉ
      Pi_Sang_0908 thích bài này.

    2. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      ế ko để ý còn 1 chương nữa phía sau,
      Pi_Sang_0908 thích bài này.

    3. Pi_Sang_0908

      Pi_Sang_0908 Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      568
      Chương 92. tại liền nhận quả xấu .



      tồn tại của Ô Vân tửu phường giống như con gián đánh hoài chết, mặc cho Tần Vương và Dương Thư Thanh dùng mọi thủ đoạn, nhưng vẫn thể nào quật ngã nổi Ô Vân tửu phường.

      Cuối cùng Dương Thư Thanh thể tới cửa gặp mặt Khương Nịnh Bảo.

      Hai ngày sau, sau khi Khương Nịnh Bảo vừa đưa hai đứa trẻ đến Vinh Hỉ đường, sau khi về đến chủ viện liền nghe Triệu quản gia Dương trắc phi cầu kiến, liền chút do dự cự tuyệt: " gặp!"

      Triệu quản gia vừa bao lâu lại quay trở về bẩm báo, sắc mặt ông cũng cực khó coi.

      "Phu nhân, Dương trắc phi nếu gặp được người, nàng ta ."

      Khương Nịnh Bảo giật giật khóe môi, trong đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, lạnh nhạt : " cần để ý tới nàng ta nữa."

      ra Triệu quản gia cũng muốn phu nhân gặp vị Dương trắc phi bụng dạ khó lường này, nhìn thấy thái độ kiên quyết của phu nhân như vậy, liền vô cùng vui mừng, vội vàng quay người chuyển lời của phu nhân đến Dương trắc phi.

      Đợi Triệu quản gia rời , Xuân Hỉ nhịn được thầm câu: "Phu nhân, Dương trắc phi này đến đây nhất định là có chuyện tốt."

      Khương Nịnh Bảo nhấp nhấp ngụm trà, nhàn nhạt cười: "Từ trước đến nay Dương Thư Thanh có việc gì đến điện Tam Bảo, có lẽ là do nàng ta hoài nghi chủ nhân sau lưng của Ô Vân tửu phường là ta, nên mới tìm đến đây."

      Xuân Hỉ còn gì để .

      Khương Nịnh Bảo cười cười, trực giác của Dương Thư Thanh này thực khá chuẩn, đáng tiếc nàng ta tìm lầm người rồi, chủ nhân bí mật thực phía sau chính là vị phu quân tiền nhiệm * chồng trước* Tạ Cảnh Dực của nàng ta.

      đến Tạ Cảnh Dực, Khương Nịnh Bảo luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

      Tình cảm của nam nữ chủ Tạ Cảnh Dực và Dương Thư Thanh này cũng bị chia tách quá mức dễ dàng rồi, nhất là khi Dương Thư Thanh chỉ có chút lưu luyến nào mà sau đó còn bắt đầu đối phó với Tạ Cảnh Dực.

      Khương Nịnh Bảo thầm cạn lời, thiếu mất nữ phụ ác độc " Khương Nịnh Bảo " này, tình cảm hai người kia có cơ hội trải qua hồi thăng trầm khó khăn, lại quá mức thuận lợi, hơn nữa Dương Thư Thanh lại là người từng trải qua kiếp người, nên càng phải là người dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình.

      Dù cho Tạ Cảnh Dực thực có cảm tình với Dương Thư Thanh, nhưng tình cảm này cũng thực sâu đậm.

      Cuối cùng lại khiến hai người bọn họ trở mặt thành thù.

      Trước cổng lớn Định Quốc Công phủ, Dương Thư Thanh ngồi trong xe ngựa, nghe thấy hạ nhân Định Quốc Công phủ bẩm báo lại, sắc mặt trong chớp mắt liền nhăn lại, hiển nhiên bị Khương Nịnh Bảo chọc tức, nàng ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi phun ra câu.

      "Khương Nịnh Bảo đáng chết!"

      Thiến Dung và Thiến Bích Bên liền cúi đầu xuống, nỗ lực thu cảm giác tồn tại của chính mình.

      Sau khi phẫn nộ qua , Dương Thư Thanh cũng rời ngay lập tức, cảm giác của nàng ta chuẩn mà, chủ nhân bí sau màn của Ô Vân tửu phường khẳng định là người nào đó của Định Quốc Công phủ.

      Ngoại trừ Khương Nịnh Bảo, nàng ta nghĩ ra được còn ai đối nghịch với mình như vậy nữa!

      Tạ Cảnh Dực này, nàng hiểu , nhất định làm ra loại chuyện như vậy, Định Quốc Công càng cần phải , cho nên chỉ còn lại mình Khương Nịnh Bảo người có được phương pháp ủ rượu cổ truyền này trong kiếp trước.

      gương mặt mỹ lệ của Dương Thư Thanh là mảnh dữ tợn.

      gặp nàng ta...... Làm lơ nàng ta, tốt, nàng ta khiến cho Khương Nịnh Bảo phải hối hận!

      Nàng ta đường đường là trắc phi Tần Vương, vậy mà lại hết lần này đến lần khác bị Khương Nịnh Bảo làm cho còn mặt mũi nào, thù này kết lớn rồi.

      Nếu gặp được Khương Nịnh Bảo, Dương Thư Thanh quyết định quay về tìm cơ hội khác, chuyện này tìm Tạ Cảnh Dực cũng giống nhau thôi, nghĩ đến Tạ Cảnh Dực, nàng ta liền nghĩ đến Tạ Nhị phu nhân được việc ít mà hỏng việc nhiều kia.

      Chuyện quỳ xuống giữa đường bức hôn kia, chỉ vì câu của Khương Nịnh Bảo mà nổi được chút sóng gió gì, chỉ góp thêm cho bá tánh nhiều thêm đề tài để chuyện.

      Dương Thư Thanh cảm thấy cực kỳ hài lòng với kết quả như vậy.

      Kỳ nàng ta cũng thực muốn để Tạ Cảnh Dực cưới vợ, rốt đó cũng là nam nhân nàng ta từng gả, trong lòng Dương Thư Thanh, cho dù nàng ta từ bỏ Tạ Cảnh Dực nhưng vẫn đến lượt nữ nhân khác có thể nhúng chàm .

      Nếu chất nữ của Tạ Nhị phu nhân bức hôn thành công, nàng ta cũng có cách khiến ả ta thể gả cho Tạ Cảnh Dực, nàng ta muốn trả thù Tạ Cảnh Dực, nàng ta muốn cả đời Tạ Cảnh Dực đều thể cưới được nữ nhân nào khác.

      vì nàng ta mà thủ thân như ngọc!
      ( tự nhiên thấy da mặt mình so ra quá mỏng, con này nó ảo tưởng level max rồi)


      Đây là do Tạ Cảnh Dực thiếu nàng ta!

      Nếu phải bởi vì , nàng ta dùng Tử Quy, cũng khiến thân mình bị tổn thương nên thể sinh nở nữa!

      Chất nữ của Tạ Nhị phu nhân kỳ chỉ là quân cờ nhất định phải chết được nàng ta chọn lựa mà thôi.

      Đáng tiếc tất cả mọi chuyện vì có Khương Nịnh Bảo nhúng tay vào mà thất bại trong gang tấc.

      Đến lúc buổi trưa, Tạ Cảnh Dực hồi phủ.

      Dương Thư Thanh vừa nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như ngọc ngồi lưng ngựa kia, hận ý trong mắt lại dâng lên lần nữa, nàng ta lạnh lùng cười, sau đó sửa sang lại chút dung nhan, rồi chậm rãi xuống xe ngựa, nhàng đứng vững, hai mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía Tạ Cảnh Dực, lớn tiếng .

      "Tạ Cảnh Dực, ta có việc muốn với ngươi."

      Tạ Cảnh Dực mang theo vài tên hộ vệ hồi phủ cũng hề ngờ được gặp phải Dương Thư Thanh ở cửa phủ, ấn đường của dễ phát nhíu lại chút, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Dương Thư Thanh.

      Sau đó trực tiếp giục ngựa đến phủ cửa.

      "Tạ Cảnh Dực, ngươi đứng lại!" Dương Thư Thanh thấy Tạ Cảnh Dực làm lơ nàng ta, trực tiếp chuẩn bị xuống ngựa vào phủ, khuôn mặt xinh đẹp kia trong nháy mắt liền tối sầm, nàng ta tức muốn hộc máu muốn chạy qua cản người lại.

      Thiến Dung và Thiến Bích cũng vội vàng qua theo.

      "Tiểu thư, cẩn thận!"

      "Dương trắc phi, thỉnh tự trọng!" Tạ Cảnh Dực xoay người xuống ngựa, lạnh lùng nhìn về phía nữ tử mỹ lệ hùng hổ ngăn lại, ngữ khí lạnh băng mở miệng.

      Đối với nữ nhân phá hủy số phận của mình này, hề có chút hảo cảm nào cho nàng ta nữa.

      Dương Thư Thanh vừa nghe thấy hai chữ tự trọng, liền nghĩ đến lúc trước khi kính trà phải chịu khuất nhục, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta liền vô cùng vặn vẹo, sau đó nàng ta hít hơi sâu, đè áp xuống hận ý và cam lòng dưới đáy lòng, giọng cũng có chút cứng đờ mở miệng.

      "Tạ Cảnh Dực, ta có việc muốn với ngươi!"

      "Ta và ngươi có chuyện gì tốt để hết."

      Tạ Cảnh Dực nắm lấy tuấn mã, khuôn mặt tuấn mỹ tựa như được phủ lên tầng băng sương, hai mắt hờ hững nhìn về phía Dương Thư Thanh, nếu phải nữ nhân này ỷ vào việc mình biết trước tương lai, và nàng ta chút tiếp xúc cũng có.

      "Ngươi...... Ngươi...... Tạ Cảnh Dực, ngươi quá đáng!" Lần thứ ba bị Tạ Cảnh Dực lạnh nhạt đối xử như vậy, Dương Thư Thanh tâm cao khí ngạo liền tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta cũng phải đỏ lên.

      "Dương trắc phi, muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm, trước đó ngươi tặng cho ta món quà lớn như vậy, đến bây giờ ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng." Tạ Cảnh Dực lạnh lùng phun ra câu này xong liền bước vào Định Quốc Công phủ dưới bảo hộ của hộ vệ xung quanh.

      Loảng xoảng tiếng, cửa lớn liền đóng lại.

      Sắc mặt Dương Thư Thanh liền vô cùng khó coi, còn kèm theo chút khiếp sợ, ngay lúc nàng ta thất thần, Tạ Cảnh Dực lướt qua nàng ta rồi tiến vào Định Quốc Công phủ, Dương Thư Thanh nghĩ tới chuyện của Tạ Nhị phu nhân, Tạ Cảnh Dực lại biết được là do nàng ta làm chủ mưu đằng sau.

      ràng nàng ta làm chuyện này vô cùng bí .

      Dương Thư Thanh nghĩ đến chuyện này có thể do Khương Nịnh Bảo nhúng tay vào, sau đó báo cho Định Quốc Công, Định Quốc Công liền điều tra ra được, trong lòng liền sinh ra tia sợ hãi và bất an, tiếp theo liền sợ hãi gặp phải Định Quốc Công hồi phủ, liền còn ý định lưu lại trước cửa Định Quốc Công phủ nữa, vội vã bước lên xe ngựa sau đó nghênh ngang mà .

      Chủ viện

      "Phu nhân, Dương trắc phi cản đường đại thiếu gia trước cửa phủ." Xuân Nhạc vội vàng vào bước vào nhà bẩm báo cho Khương Nịnh Bảo.

      Khương Nịnh Bảo hơi hơi sửng sốt, sau đó nheo hai mắt lại.

      "Vậy mà Dương Thư Thanh còn chưa rời , Xuân Nhạc, ngươi xem chút rốt cuộc mọi chuyện như thế nào."

      "Phu nhân, đại thiếu gia để ý đến Dương trắc phi chặn đường, trực tiếp vào phủ, để mặc Dương trắc phi đứng trước cửa phủ, sợ là Dương trắc phi này sắp tức chết rồi." Xuân Nhạc cười , trong ngữ khí của nàng mang theo tia vui sướng khi người gặp họa.

      Xuân Hỉ cũng cười.

      Mới đầu nàng còn có chút lo lắng đại thiếu gia đưa Dương trắc phi đến chủ viện cầu kiến phu nhân, bây giờ nhìn lại, xem ra nàng đánh giá cao vị trí của Dương trắc phi trong lòng đại thiếu gia rồi.

      Khương Nịnh Bảo phì tiếng cười.

      Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của bà tử: "Phu nhân, đại thiếu gia cầu kiến."

      Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ : "Cho vào ."

      Chỉ chốc lát, Tạ Cảnh Dực liền bước vào, cũng chưa thay y phục, người mặc là quan phục của thống lĩnh cấm vệ quân, tuấn mỹ bất phàm, khí thế hơn người.

      "Mẫu thân!" Tạ Cảnh Dực cung kính chắp tay, nhưng đôi mắt thanh lãnh kia lại hề chớp mắt khóa chặt lấy dung nhan của nàng, hai tay trong tay áo nắm lại chặt.

      Từ dạo thời gian trước đó, sau khi chứng kiến Khương Nịnh Bảo vô cùng khí phách che chở , lại bắt đầu tiếp tục nằm mơ thấy giấc mộng vô cùng chân kia, trong giấc mộng đó và Khương Nịnh Bảo vô cùng hạnh phúc.

      Nhưng sau khi ngủ giấc dậy, thực lại vô cùng tàn khốc.

      Biết có khả năng, nhưng lại kiềm chế được chính mình trầm luân, trong lòng Tạ Cảnh Dực cười chua xót, càng thêm oán hận trước đó chính mình có mắt mà như mù.

      Tự mình trồng quả đắng cho mình ăn.

      "Có việc gì sao?"

      Khương Nịnh Bảo cố đè xuống cảm giác được tự nhiên, có chút khuôn phép xa cách hỏi, biết có phải là ảo giác của nàng hay , nàng vẫn luôn cảm thấy sau khi Tạ Cảnh Dực bỏ Dương Thư Thanh, ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng thích hợp, sau đó thời gian liền khôi phục như bình thường.

      Nhưng bây giờ ánh mắt đó lại xuất .

      Khương Nịnh Bảo hơi nhíu mày.

      Tạ Cảnh Dực chú ý đến động tác nhíu mày của Khương Nịnh Bảo, liền theo bản năng thu liễm lại tâm tư của chính mình, sau đó cất giọng bình tĩnh trả lời: "Mẫu thân, Cảnh Dực bất hiếu, gây thêm phiền toái cho người."

      Gặp phải Dương Thư Thanh trước cửa, dù cho nàng ta hề gì, nhưng Tạ Cảnh Dực cũng đoán được mục đích nàng ta đến đây.

      Do đó liền mượn chuyện trước đó đến gặp Khương Nịnh Bảo.

      Khương Nịnh Bảo thấy Tạ Cảnh Dực khôi phục thái độ ban đầu, mới thầm nhàng thở ra, tính tình nam chủ này vô cùng khó đoán, sau đó lại nghe thấy xin lỗi, lập tức hiểu ý .

      Nàng nhàn nhạt : " chút việc mà thôi , cũng phải phiền toái gì, bất quá nếu Dương Thư Thanh tìm đến cửa, chừng nàng ta tra ra cái gì đó, nhất định chịu để yên như vậy, ngươi chú ý nhiều hơn chút."

      Khương Nịnh Bảo hoài nghi Dương Thư Thanh tra ra được chủ nhân bí đứng sau Ô Vân tửu phường là ai.

      Lại nghĩ tới Dương Thư Thanh cũng chỉ là hoài nghi.

      Xuân Nhạc hiểu tại sao phu nhân lại nhắc nhở đại thiếu gia như vậy, còn Xuân Hỉ gả cho Tạ Thất, nên có biết chút nội tình trong đó, nên hiểu chút chuyện phu nhân .

      "Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, ta nhớ kỹ."

      Tạ Cảnh Dực thận trọng gật đầu, đương nhiên biết nguyên nhân vì sao Dương Thư Thanh tới tìm Khương Nịnh Bảo, trong giấc mơ vô cùng chân kia của , chủ nhân ban đầu của phương thuốc ủ rượu cổ truyền này là Khương Nịnh Bảo.

      Dương Thư Thanh cũng chỉ là kẻ ỷ vào việc mình biết trước tương lai mà đoạt đồ của người khác mà thôi.

      May mắn trong mộng cảnh đó, Khương Nịnh Bảo cho nghe phương pháp ủ rượu cổ truyền kia, mới có thể biết được phương thuốc này, sau nhiều lần thử nghiệm, liền xác nhận phương thuốc trong mộng kia là , giống y đúc với phương thuốc ủ ra rượu thuốc dưỡng sinh của Thượng Vân tửu phường.

      Chuyện này càng khiến Tạ Cảnh Dực xác thực thêm tính chân trong giấc mộng kia.

      Nếu có Dương Thư Thanh ra tay chắn ngang, quỹ đạo nhân sinh của chắc chắn giống như đúc trong giấc mộng kia.

      Bởi vậy Tạ Cảnh Dực mới quyết định mở Ô Vân tửu phường cùng đấu đá lâu dài với Thượng Vân tửu phường.

      Thượng Vân tửu phường quả thực lòng tham đáy, vò rượu dưỡng sinh bình thường hạng bét cũng bán với giá vạn lượng, loại trung bình bán với giá mười vạn lượng, loại thượng đẳng năm mươi vạn lượng.

      Trong khi đó phí tổn cho việc ủ rượu dưỡng sinh này cao nhất cũng chỉ khoảng tám ngàn lượng, thấp nhất chỉ hơn trăm lượng.

      Nghĩ đến chuyện hai người Tần Vương và Dương Thư Thanh điên cuồng vơ vét tiền bạc khuếch trương thế lực của mình, sau đó còn làm giả sổ sách khuyên tặng phần lợi nhuận mà ngay đến số lẻ cũng bằng kia, đáy lòng Tạ Cảnh Dực liền xuất trận chán ghét.

      "Nếu chuyện gì khác cùng nhau đến Vinh Hỉ đường ăn cơm trưa thôi, phụ thân ngươi trưa hôm nay bận chút chuyện trở về dùng bữa được." Khương Nịnh Bảo thuận miệng câu.

      Tạ Cảnh Dực đồng ý.

      Đoàn người liền đến Vinh Hỉ đường.

      Sau khi ăn xong, Khương Nịnh Bảo liền bế hai đứa bé về chủ viện ngủ trưa, Tạ lão phu nhân mang theo vẻ mặt lưu luyến nhìn theo, Khương Nịnh Bảo thấy bà như vậy liền có chút thầm buồn cười.

      Buổi chiều, Định Quốc Công trở về, liền nhìn ba mẹ con ngủ say giường, phất tay ý bảo Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc lui xuống, còn mình thay đổi y phục sau đó lên phía bên kia giường nằm nghỉ ngơi.

      Khương Nịnh Bảo ngủ giấc dậy, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt liền có chút chấn động, Quốc Công gia trở về bao giờ vậy, bất quá nàng cũng hề đánh thức chân tay xuống giường.

      Cũng hề đánh thức Kỳ ca nhi và Lân ca nhi ngủ say.

      ngờ nàng chỉ mới vừa động, Định Quốc Công liền mở mắt, sau đó cũng ngồi dậy theo nàng, Khương Nịnh Bảo nghe thấy động tĩnh, liền quay đầu lại đối diện với hai mắt thâm thúy của Định Quốc Công, mới ngượng ngùng giọng .

      "Quốc Công gia, có phải ta làm chàng thức ?"

      " có, ta chỉ nghỉ ngơi chút thôi." Định Quốc Công lắc đầu, nhìn thoáng qua hai đứa con trai ngủ vô cùng say của mình, ánh mắt liền nhu hòa , giọng trả lời nàng.

      Khương Nịnh Bảo giọng kể lại cho Định Quốc Công nghe chuyện Dương Thư Thanh tới cửa muốn gặp nàng, Định Quốc Công cũng đồng ý với cách làm của Khương Nịnh Bảo, trước đó Dương thị này có thể thần biết quỷ hay mưu hại hai nhi tử mới sinh đến ba ngày của , ai biết bây giờ có thể gây chuyện khiến Nịnh Bảo tổn thương hay .

      "Về sau cần gặp nàng ta."

      "Được!"

      Khương Nịnh Bảo gật đầu, nàng cũng ngốc, có chuyện gì sao có thể kiếm Dương Thư Thanh, còn phải tự nhiên khiến mình ngột ngạt, chừng khi cẩn thận còn...

      Nàng chưa bao giờ dám khinh thường Dương Thư Thanh.

      Mấy ngày kế tiếp, Dương Thư Thanh còn xuất nữa.

      Khương Nịnh Bảo thầm nhíu mày, muốn yên tâm, ai ngờ lại tuôn ra tin Trần thái y hôn mê bất tỉnh, Khương Nịnh Bảo liền cả kinh, xem ra Dương Thư Thanh vẫn ra tay đối với Trần thái y người biết nàng ta thể có thai được nữa.

      "Quốc Công gia, Trần thái y bị hại chứ?"

      Kỳ Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công sớm đề phòng Dương Thư Thanh, nhưng khi nghe Trần thái y hôn mê bất tỉnh, Khương Nịnh Bảo vẫn nhịn được lo lắng, sợ đây là .

      Định Quốc Công cầm tay Khương Nịnh Bảo, trong đáy mắt cũng lên tia sáng sắc bén, trầm giọng : "Trần thái y sao cả, mọi chuyện chỉ là tương kế tựu kế."

      Khương Nịnh Bảo nhàng thở phào.

      có việc gì là tốt.

      Dương Thư Thanh thể đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chỉ có thể để nàng ta tự tìm đường chết, miễn việc khiến cho An Viễn Hầu bất mãn, đến lúc đó người chịu khổ chỉ có bá tánh Tây Nam mà thôi.

      tại nhìn thấy nàng ta dám ra tay với Trần thái y, sợ rằng nàng ta có đối sách, chừng đúng là mượn bụng người khác sinh con dùm nàng ta, nàng tin nhất định Quốc Công gia phái người theo dõi sát sao nàng ta.

      Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa có quy luật, khuôn mặt Định Quốc Công có chút đông lại rồi giọng : "Vào !"

      lát sau, liền có người bước vào.

      Là Tạ Thất.

      vừa tiến đến liền cung kính hành lễ với Định Quốc Công và Khương Nịnh Bảo sau đó mới bẩm báo.

      "Chủ tử, phu nhân, Ô Vân tửu phường đột nhiên truyền ra chi phí tổn hao để ủ rượu dưỡng sinh giá trời, hơn nữa còn truyền ra số tiền lợi nhuận mỗi tháng mà Thượng Vân tửu phường hứa quyên góp, tin tức này mới vừa truyền ra phát, ngay cả Tần Vương cũng kịp trở tay nên bây giờ mọi chuyện đều vô cùng huyên náo ồn ào."

      Tạ Thất bẩm báo xong, trong lòng cũng vô cùng hả giận, chuyện Dương Thư Thanh và Tần Vương giở trò bịp bợm, bọn họ đều từng hoài nghi chỉ là trước đó có chứng cứ nhưng tại lại giống vậy nữa.

      Toàn bộ kinh thành đều biết được, hiệu quả rượu dưỡng sinh của Ô Vân tửu phường và Thượng Vân tửu phường giống nhau như đúc, cho nên khi tin tức mà Ô Vân tửu phường truyền ra hề có ai hoài nghi tính chân thực của nó cả.

      Khương Nịnh Bảo trợn mắt há hốc mồm.

      chiêu này của Tạ Cảnh Dực quả nhiên cũng đủ tàn nhẫn, chuyện này sợ rằng khiến Dương Thư Thanh và Tần Vương tiếng xấu lan xa, ai bảo trước đó bọn họ giở trò bịp bợm, tại liền tự gánh lấy hậu quả xấu .




      Đọc chap này có các bác hêi. Tớ chứ con bitch này có da mặt rồi, tởm quá ý chớ. Hôm nay bận tít mù nhưng cố gắng up đến chap 100 nhé, nếu tối rảnh tớ edit hết .
      :yoyo66::yoyo66::yoyo66:

    4. Pi_Sang_0908

      Pi_Sang_0908 Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      568
      Chương 93. Đây là lời lòng của Định Quốc Công.


      Trong thời gian diễn ra kỳ thi mùa xuân, lại đột nhiên xuất chuyện gièm pha như vậy, nhóm sĩ tử thi ở kinh thành cũng bàn tán vô cùng sôi nổi, có người tin tưởng, có người tin, thậm chí bọn họ còn tiến hành tranh luận vô cùng kịch liệt trong trà lâu.

      Người của Tần Vương và Dương Thư Thanh liền nhân cơ hội đó quấy cho nước đục lên, tính toán muốn khiến việc này trở thành Ô Vân tửu phường mưu lật đổ Thượng Vân tửu phường sau đó tẩy sạch thanh danh tốt kia.

      Chuyện này vô cùng ồn ào huyên náo, truyền đến tất cả phố lớn ngõ đều biết, đến mức sau khi Càn Nguyên đế cho người kiểm chứng , liền trực tiếp răn dạy Tần Vương ngay lúc thượng triều, đồng thời cũng cho ngưng hẳn cái gọi là " việc thiện " của Thượng Vân tửu phường.

      Nhóm võ tướng lại vô cùng phẫn nộ, ban đầu vì việc này mà bọn họ còn có cái nhìn khác hẳn với Tần Vương, thậm chí còn có tướng lĩnh cũng đầu phục cho phe cánh của Tần Vương, nhưng tại chuyện này khiến người ta thể nào thích nổi.

      Người bên phe Tấn Vương liền nhân cơ hội lan truyền này rộng rãi ra bên ngoài, bá tánh kinh thành sau khi biết được liền ồ lên, nếu thánh thượng tự mình răn dạy Tần Vương, còn ngưng hẳn " việc thiện " của Thượng Vân tửu phường, vậy lời đồn về phí tổn của rượu dưỡng sinh chắc chắn là .

      Chuyện này mới đúng là chuyện khiến Tần Vương ăn trộm gà thành còn mất thêm nắm gạo.

      Tiếng xấu lan xa.

      chủ nhân khác của tửu phường là Dương Thư Thanh mới đầu vì chuyện nàng ta giả bộ mang thai nhằm mưu muốn hãm hại Quốc Công phu nhân sau đó bị hưu mà thanh danh rớt xuống vô cùng thảm hại, nhưng Thượng Vân tửu phường của nàng nguyện ý mỗi tháng đều quyên góp phần lợi nhuận làm tiền chăm sóc cho người nhà chiến sĩ tử trận, nên dù phẩm cách tính nết nàng ta tốt, nhưng bá tánh cũng chỉ cảm thấy nàng ta chỉ là nhất thời hồ đồ.

      tại lại truyền ra chuyện " việc thiện ", tất cả đều là giả bộ, phần lợi nhuận mỗi tháng nàng ta quyên góp kia còn bằng số lẻ của vò rượu dưỡng sinh giá trời, bá tánh đương nhiên liền vô cùng phẫn nộ, đây là muốn lừa gạt tình cảm của bọn họ, cái nhìn và cảm tình với Dương Thư Thanh và Tần Vương liền rơi xuống đáy cốc.

      Chỉ trong đêm, thanh danh Dương Thư Thanh và Tần Vương đều trở nên xấu xí đến cùng cực.

      Dưới tác động của người bên phe Tấn Vương, bát nước bẩn này còn hắt đến tận người An Viễn Hầu.

      An Viễn Hầu liền tức giận, ngờ lợi nhuận mà đích trưởng nữ của kiếm được từ Thượng Vân tửu phường lại kinh người như vậy, sau đó liền nhịn được bắt đầu động tâm đỏ mắt, thậm chí liền có tâm tư chiếm lấy làm của riêng, nhưng đích trưởng nữ này lại lừa gạt phụ thân là , với lợi nhuận nhiều nhất mỗi tháng cũng chỉ tầm hai ba vạn lượng, nàng ta hưởng thụ che chở của gia tộc, hưởng thụ đãi ngộ của đại tiểu thư An Viễn Hầu phủ tôn quý, nhưng lại hề có chút suy nghĩ nào cho gia tộc.

      Nghiệt nữ này!

      Chuyện tốt đến lượt người làm phụ thân là , nhưng nước bẩn lại hắt từng bát từng bát lên người , đặc biệt là mấy lời đồn này càng đồn lại càng lớn, mấy thế lực dưới trướng cũng bắt đầu xuất tình trạng lòng quân yên.

      An Viễn Hầu thể tự mình thanh minh, Thượng Vân tửu phường là tài sản cá nhân của đích trưởng nữ của , đồng thời cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với Dương Thư Thanh.

      Chuyện này khiến phe phái Tần Vương vô cùng luống cuống.

      Nếu ủng hộ của An Viễn Hầu, thế lực quân của bọn họ liền nhanh chóng thu hẹp, Tấn Vương nhân lại nhân cơ hội làm khó làm dễ, hai vị vương gia giao phong, Tấn Vương vốn dĩ ban đầu còn ở thế hạ phong lại dần dần chiếm thế thượng phong.

      Hiền tần trong cung sau khi biết được việc này, liền cười cực kỳ vui vẻ, Dương Thư Thanh, ngươi cũng có hôm nay, còn chỗ dựa vững chắc là An Viễn Hầu này, ta xem ngươi còn có thể đắc ý thêm được bao lâu.

      Sau khi An Viễn Hầu tự mình thanh minh xong, những người có thù oán với Dương Thư Thanh liền ầm ầm bỏ đá xuống giếng, nhóm di nương thứ nữ từng bị Dương Thư Thanh chỉnh đốn trước đây lại bắt đầu ồn ào sôi nổi đứng dậy.

      Những ngày tháng của An Viễn Hầu phu nhân trong phủ bắt đầu gian nan trở lại.

      Dương Thư Thanh vẫn luôn rụt cổ
      ở yên trong phủ ra ngoài, lúc nghe thấy mấy lời đồn đãi ồn ào trong kinh thành, lại thêm chuyện An Viễn Hầu đoạn tuyệt cha con quan hệ để chứng minh trong sạch, chỉ cảm thấy cả người đều vô cùng khó thở, trong yết hầu cuộn trào lên ngụm máu tanh, sau đó trực tiếp phun ra ngụm máu rồi ngất .

      "Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy?"

      "Trời ạ, tiểu thư ngất xỉu, Thiến Bích ngươi mau báo cho Vương gia biết, ta thỉnh thái y trước."

      Thiến Dung và Thiến Bích kinh hoảng thất thố chạy mời thái y.

      Toàn bộ trong sân loạn thành mớ rối nùi.

      Sau khi Tần Vương phi mang thai nghe thấy người báo Dương trắc phi hộc máu hôn mê, liền cười lạnh tiếng, ta cho ngươi càn rỡ, còn liên luỵ đến thanh danh Tần Vương, Tần Vương phi chỉ hận thể giết chết Dương Thư Thanh.

      Đáng tiếc này dù cho nàng ta còn chỗ dựa là An Viễn Hầu phủ nữa, nhưng lại vẫn như cũ là miếng thịt đầu quả tim của Tần Vương.

      Tần Vương phi chỉ có thể chịu đựng.

      Khương Nịnh Bảo vừa nuôi nấng hai đứa bé, vừa thích thú nghe Xuân Hỉ và Xuân Nhạc kể lại tin tức bát quái trong kinh thành, còn có Tạ Thất cũng thường xuyên ra ít nội tình trong mấy tin tức như vậy.

      Đây là do Định Quốc Công cố ý dặn dò Tạ Thất.

      "Phu nhân, có tin tức tốt, Dương trắc phi cả người đều cảm thấy khó thở, hộc máu hôn mê." Tạ Thất vô cùng cao hứng báo lại tin tức này cho Khương Nịnh Bảo nghe.

      Khương Nịnh Bảo nghe vậy liền nhướng mày, khóe miệng hơi hơi nhếch lên chút, hiển nhiên là tâm tình lúc này cực kỳ tốt.

      "Dương Thư Thanh này cũng có hôm nay, nếu lúc trước đó nàng ta thành chút mỗi tháng chi ra phần lợi nhuận, ngay cả giở trò bịp bợm, cũng cần phải keo kiệt như vậy, cái gọi là phần lợi nhuận mỗi tháng cũng chỉ là số lẻ của vò rượu dưỡng sinh, hay , chuyện như vậy quả cũng chỉ có Dương Thư Thanh mới có thể làm được."

      "An Viễn Hầu cũng lạnh bạc, vậy mà trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ cha con với Dương Thư Thanh."

      Ngoài ý muốn mọi việc trong thực tế lệch ra khỏi quỹ đạo phát triển của cốt truyện.

      Nguyên bản trong sách, căn bản hề xuất tình tiết Dương Thư Thanh chi ra phần lợi nhuận mỗi tháng của Thượng Vân tửu phường để làm tiền chăm sóc người nhà chiến sĩ, trước kia Dương Thư Thanh vì muốn tẩy trắng thanh danh của mình, mới gây ra chuyện như vậy.

      Nhưng lợi nhuận của Thượng Vân tửu phường lại quá mức kinh thế hãi tục, Dương Thư Thanh thể giở trò bịp bợm, nếu nàng ta giở trò bịp bợm, gặp phải kết cục thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, chúng bạn xa lánh như bây giờ.

      Nhân quả tuần hoàn, báo ứng luôn chính xác.

      Tạ Thất nghe được phu nhân , lòng có cũng cảm thấy sai gật gật đầu.

      "Phu nhân đúng, Dương trắc phi và Tần Vương làm việc quả quá đáng, bây giờ tự nhận hậu quả cũng là chuyện dĩ nhiên."

      "Thuộc hạ biết được Dương trắc phi cũng lừa gạt luôn cả An Viễn Hầu, An Viễn Hầu cũng hề biết lợi nhuận thực của Thượng Vân tửu phường, bởi vì việc này nên lòng quân dưới trướng An Viễn Hầu yên, vậy nên chuyện đoạn tuyệt quan hệ như vậy cũng là bình thường."

      "Ít nhất Dương trắc phi vẫn là người trong tộc Dương thị, vẫn chưa bị trục xuất khỏi gia tộc, vẫn được hưởng thụ che chở của gia tộc."

      Khương Nịnh Bảo nghe thấy Tạ Thất như vậy, liền giật mình sửng sốt chút, đột nhiên nhớ tới nơi nàng ở là xã hội phong kiến cổ đại, ích lợi của gia tộc luôn lớn hơn hết thảy.

      Kiếp trước An Viễn Hầu vì Dương Thư Thanh khăng khăng làm theo ý mình mà bị hại, toàn bộ An Viễn Hầu phủ bị huỷ diệt, còn kiếp này Dương Thư Thanh lại gây ra chuyện gièm pha phá hỏng hoàn toàn thanh danh An Viễn Hầu phủ.

      An Viễn Hầu làm phụ thân ruột của nữ chủ này, cũng là xui xẻo.

      Trước kia Khương lão phu nhân vẫn coi thường nhị phòng, nhưng sau này khi nàng biết được chân tướng mọi chuyện, ra mọi chuyện cũng có nguyên nhân từ ban đầu, rốt cuộc nhị phòng bọn họ cũng phải người Khương gia chân chính.

      Tạ Cảnh Dực hổ là nam chủ, vừa ra tay, liền mạnh mẽ khiến cho nữ chủ gặp khó khăn mà té ngã, còn nhân cơ hội làm suy yếu thế lực và danh vọng của Tần Vương .

      Dù cho thân thể Càn Nguyên đế vẫn hồi phục, chỉ cần vẫn còn Tấn Vương, chuyện Tần Vương muốn làm hoàng thái đệ cũng thực muôn vàn khó khăn gian nan.

      Khương Nịnh Bảo ngừng cảm thán trong lòng.

      "Tạ Thất, ngươi rất đúng, ta nghe nhiều ngày nay cửa lớn của Thượng Vân tửu phường đều bị người khác ném trứng thối, lá cải, chuẩn bị sắp đóng cửa, chuyện này có hay ?"

      Tạ Thất ăn ngay trả lời nàng.

      " đóng cửa ạ, dù thanh danh xấu rất nhiều nhưng rượu dưỡng sinh vẫn cực kỳ đắt hàng nên vẫn có thể bán ra ngoài."

      Khương Nịnh Bảo: "......"

      Đúng vậy, hiệu quả rượu dưỡng sinh tốt như vậy, căn bản lo bán được.

      Quả đúng theo như lời của Tạ Thất, Thượng Vân tửu phường hề đóng cửa, dù mỗi ngày đều bị người ta ném lá cải trứng thối, nhưng vẫn có phú thương từ xa đến, mua được của hời rượu dưỡng sinh ở Ô Vân tửu phường, đành phải mua rượu của Thượng Vân tửu phường, Định Quốc Công cho nàng biết, Tần Vương còn cho người chở rượu dưỡng sinh đến bán cho những hộ giàu có ở Giang Nam và những nơi đông đúc.

      Theo chuyện gièm pha của Dương Thư Thanh và Tần Vương gây ra kỳ thi mùa xuân cũng bắt đầu, độ nóng của chuyện này giảm xuống khiến mọi người càng ngày càng chú ý đến kỳ thi mùa xuân, khi thi đậu, liền giống như cá chép vượt Long Môn, tiền đồ như gấm.

      Khương Cẩn cũng muốn tham gia kỳ thi hội cuối cùng này, tâm tư của Khương Nịnh Bảo chuyển đến người .

      Những người chú ý đến Khương Cẩn cũng đồng loạt theo dõi .

      Năm nay Khương Cẩn mười chín tuổi, còn chưa đến tuổi nhược quán *, tuổi của lại tham gia thi kỳ thi đầu xuân này khiến người khác thể chú ý đến, đương nhiên cũng có số người còn tuổi hơn Khương Cẩn nhưng những người đó lại tuấn mỹ phong lưu như .

      *Nam tử qua hai mươi trưởng thành gọi là nhược quán.

      Nếu Khương Cẩn thi đậu, chắc chắn là vị hôn phu tốt nhất để chọn trong mắt các vị quý nữ nhà cao cửa rộng trong kinh thành.

      Ai bảo Khương Cẩn muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, muội muội ruột còn là Định Quốc Công phu nhân, nếu có được quan hệ thông gia với Khương Cẩn cũng coi như có chút quan hệ với Định Quốc Công phủ.

      Sau khi đưa Khương Cẩn vào trường thi xong, Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công cùng nhau quay về Định Quốc Công phủ, nàng pha cho Định Quốc Công ấm trà, hỏi về chuyện trước đó nhờ Định Quốc Công ngầm điều tra.

      "Quốc Công gia, chuyện điều tra quý nữ kinh thành có độ tuổi thích hợp thế nào rồi?"

      Thời điểm tuyển tú năm trước, có ít đích nữ hoặc thứ nữ ỷ mình được sủng ái giả bệnh trốn tránh muốn vào cung tuyển tú, cho nên những quý nữ có độ tuổi thích hợp rất nhiều.

      Chuyện chung thân đại quan trọng của đại ca, Khương Nịnh Bảo vô cùng để bụng.

      Cậu mợ từng qua, nếu có thể thi đậu kỳ thi hội lần này, việc hôn của đại ca nhất định phải được quyết định xong.

      Cha mẹ phải khoảng hơn hai tháng nữa mới có thể hồi kinh, tin này vẫn chưa được truyền rộng rãi nên những người khác vẫn chưa biết hai huynh muội bọn họ vẫn còn cha mẹ.

      Bây giờ việc nàng phải làm chính là thu thập tư liệu về nhóm quý nữ kinh thành cho tốt.

      Định Quốc Công Tạ Hành bưng chén trà lên nhấp ngụm, khóe miệng hơi hơi nhếch lên tạo thành đường cong : "Cũng được kha khá rồi, còn có số người vẫn quan sát."

      Hai mắt Khương Nịnh Bảo sáng ngời, vô cùng vui mừng ôm lấy Định Quốc Công, hôn lên khuôn mặt tuấn lạnh lùng của cái: "Cảm ơn Quốc Công gia, chàng vất vả rồi."

      Trong mắt Định Quốc Công lên chút ý cười ôn nhu, sau đó đầy thương hôn chút lên trán nàng, bộ dáng Khương Nịnh Bảo liền có chút ngượng ngùng, khiến Định Quốc Công nhớ đến những hành động lớn mật trước kia của Nịnh Bảo, liền cầm lòng được mà dùng sức ôm nàng chặt thêm chút.

      nụ hôn cực kỳ nóng bỏng bắt đầu di chuyển từ trán xuống...... Theo đó là giọng mơ hồ truyền đến tai Khương Nịnh Bảo.

      "Nịnh Bảo...... Lá gan của nàng càng ngày càng rồi."

      Trong giọng trầm thấp này tựa như còn dấu chút ý cười, gương mặt Khương Nịnh Bảo lập tức giống như bị lửa đốt cháy, đỏ ửng, hô hấp cũng bắt đầu có chút hỗn loạn.

      Đúng vậy, trước kia quả nàng từng có chút lớn mật, hơn nữa còn từng đùa giỡn Định Quốc Công.

      Nhưng tại...... Dường như lại ngược lại hoàn toàn.

      Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, biết hai người từ bao giờ ngã xuống giường, ngay sau đó trong phòng bắt đầu vang lên mấy tiếng vụn cùng với tiếng thở dốc vang lên.

      Xuân Hỉ và Xuân Nhạc đứng ngoài phòng nghe động tĩnh truyền ra từ trong nhà liền vô cùng bình tĩnh phái người chuẩn bị nước ấm.

      Sau khi Tạ lão phu nhân ở Vinh Hỉ đường biết được, mặt liền cười tủm tỉm với hai đứa cháu ngoan của bà: "Kỳ ca nhi, Lân ca nhi, cha mẹ các ngươi tính sinh cho các ngươi thêm đệ đệ đó."

      Đương nhiên những lời này cũng chỉ là đùa, kỳ lão phu nhân muốn Khương Nịnh Bảo nhanh vậy mang thai lần thứ hai, chuyện này đối với thân thể nữ tử tốt, dù cho Nịnh Bảo có rượu thuốc thần kỳ nữa.

      Bà còn muốn người con dâu Nịnh Bảo này khỏe mạnh mà sống làm bạn với nhi tử của bà hết quãng đời còn lại.

      Bất quá bọn họ thường xuyên thân mật như vậy, sợ là lại dễ dàng mang thai, Tạ lão phu nhân quyết định chuyện với Nịnh Bảo chút, bảo hai vợ chồng bọn họ làm biện pháp tránh thai cho tốt.

      Hoàng ma ma: "......"

      Kỳ vọng của Lão phu nhân cao!

      Náo loạn với Định Quốc Công cả buổi trưa, buổi tối sau khi ăn tối với Tạ lão phu nhân xong, Tạ lão phu nhân liền giữ Khương Nịnh Bảo lại, từ ái chuyện với nàng.

      "Khụ khụ, Nịnh Bảo à, ta với con chuyện này, nữ tử sau khi sinh xong lần mang thai đầu tiên, cần vội vã mang thai tiếp, chuyện này đối với thân thể gây tổn thương rất lớn, con và A Hành nên có biện pháp tránh thai cho tốt."

      Khương Nịnh Bảo thấy Tạ lão phu cho những người khác lui xuống để chuyện này riêng với mình nàng, lại nghĩ đến mình và Định Quốc Công ban ngày ban mặt lại ầm ĩ cả buổi trưa trong phòng, ngay lập tức liền xấu hổ, đỏ bừng cả mặt, nhưng Tạ lão phu nhân lại những lời chân thành quan tâm đến nàng như vậy, Khương Nịnh Bảo vẫn vô cùng cảm động, đỏ mặt trả lời.

      "Con biết rồi, cảm ơn mẫu thân quan tâm."

      Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn con dâu thẹn thùng, lại tiếp tục dặn dò thêm vài câu, còn nêu thêm ví dụ mang thai liên tục làm tổn thương đến thân mình, sau đó mới phất tay bảo nàng trở về: "Được rồi, con về trước , A Hành ở bên ngoài cũng chờ đến mức sốt ruột rồi."

      Khương Nịnh Bảo lại tiếp tục đỏ mặt.

      Đến khi Khương Nịnh Bảo bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Định Quốc Công mang khuôn mặt nghiêm túc bế hai đứa bé song sinh lên dỗ dành, động tác vô cùng thuần thục, đến lúc nhìn thấy Khương Nịnh Bảo bước ra, khuôn mặt lạnh lùng liền nhu hòa rất nhiều.

      Hai người mỗi người ôm lấy đứa bé rời khỏi Vinh Hỉ đường.

      Tạ Cảnh Dực vẫn chưa khỏi nhìn thấy màn như vậy, khuôn mặt tuấn tú hơi tối sầm lại, sau đó liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trong lòng lại cười cách thê lương yên lặng với chính mình lần nữa: Đây là lần cuối cùng.

      Sau khi trở lại chủ viện, Khương Nịnh Bảo liền việc Tạ lão phu nhân với nàng cho Định Quốc Công nghe, Định Quốc Công cũng tán đồng gật đầu: "Mẫu thân rất đúng, chúng ta có hai nhi tử, chờ hai ba năm nữa lúc thích hợp hãy tiếp tục có thai lần thứ hai."

      "Nếu có thể, ta muốn nàng mai thai lần thứ hai nữa, nghe thái y , lúc nữ nhân mang thai sinh con vô cùng nguy hiểm, Nịnh Bảo, ta chỉ hy vọng nàng có thể khỏe mạnh."

      Đây là lời lòng của Định Quốc Công.

      quên được khi Nịnh Bảo sinh hài tử trong phòng sinh, lại chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng hãi hùng, sợ mình mất nàng.

      Khương Nịnh Bảo nghe thấy Định Quốc Công mấy lời này, trong lòng liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười dịu dàng.
      Last edited: 3/9/19

    5. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      ta định j mà quên mất, cơ mà lão phu nhân tâm lý á, chờ ngày gd KNB đoàn tụ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :