1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 76: Khương Việt phạm tội

      Thi Hương tới, kinh thành càng thêm náo nhiệt.

      Thai của Khương Nịnh Bảo tọa ổn định, Khương Nịnh Bảo bắt đầu quan tâm đến ẩm thực cùng thân thể đại ca Khương Cẩn, kỳ thi này trải dài chín ngày, khí trời tháng tám vẫn như cũ nóng bức, ở trong trường thi oi bức đợi chín ngày, thân thể cường tráng sao chống đỡ được.

      Những ngày này, nàng đạt được Định Quốc Công cho phép, chế tạo ra nhóm rượu hoa cúc, nhóm rượu hoa cúc này được nàng cố ý tạo ra tác dụng tĩnh tâm khí cường thân kiện thể.

      Rượu hoa cúc còn chưa sản xuất xong, trong cung Càn Nguyên đế liền dự định dâng lên hai cái bình lớn, còn lại được Khương Nịnh Bảo chia làm ba phần, phần lớn lưu trong phủ, còn lại đều cho Đại ca cùng Đại cữu cữu.

      "Xuân Hỉ, rượu hoa cúc đều đưa cho đại ca chưa, gã sai vặt bên cạnh đại ca có tận tâm hầu hạ đại ca tốt , còn có đầu bếp ta đưa qua biết Đại ca có hài lòng hay ?" Khương Nịnh Bảo vừa uống gà hầm tổ yến, nhìn thấy Xuân Hỉ sau khi trở về, lập tức buông xuống bát sứ, quan tâm mà hỏi.

      Xuân Hỉ liền vội vàng cười : "Phu nhân, thiếu gia hết thảy đều tốt, đầu bếp mỗi ngày làm canh hầm bổ dưỡng thân thể, thiếu gia đều uống sạch, thiếu gia , ngài đưa qua đầu bếp là nuôi cho mập, thiếu gia còn bảo nô tỳ nhắn cho ngài, ngài nên chú ý thân thể của mình nhiều, đừng lo lắng nhiều chuyện của ."

      Nghe Xuân Hỉ trả lời, Khương Nịnh Bảo ấm áp cười tiếng, trong lòng có chút hưởng thụ, đuôi lông mày khóe mắt đều lộ ra vui vẻ, bưng lên bát sứ còn lại ít gà hầm tổ yến uống sạch.

      "Phu nhân, nô tỳ đường trở về, nhìn thấy quan sai Khương gia bắt người, nô tỳ thám thính chút, nghe là Khương gia nhị thiếu gia phạm tội ." Xuân Hỉ chần chờ chút, lần chuyện Khương gia chi thứ nhất.

      Khương Nịnh Bảo sửng sốt, Khương Việt phạm tội ?

      Nhưng ngẫm lại tính tình Khương Việt, khả năng phạm tội quả là lớn, trước kia có bá phủ bao che, tại , nàng là Phu nhân Định Quốc Công mà Khương gia chi thứ hai cùng chi thứ nhất cắt đứt thân cận, tước vị bá phủ cũng bị thu hồi, Khương gia chi thứ nhất ở kinh thành chỉ là nhà dân bình thường giàu có mà thôi.

      Đích trưởng nữ Khương gia Khương Xu Nghiên ở phủ Trấn Bắc Hầu chuyên tâm dưỡng thai, hi vọng mượn cái thai này để xoay người, tin tức này tất cả mọi người biết được, có ai cho Khương gia chi thứ nhất mặt mũi.

      " phạm vào chuyện gì?" Khương Nịnh Bảo nhìn sắc mặt Xuân Hỉ đúng, ánh mắt khẽ hơi trầm xuống cái.

      "Khương Nhị thiếu cùng công tử nhà Lại Bộ Thị Lang vì nữ tử thanh lâu mà đánh nhau, Khương Nhị thiếu làm cho công tử Lại Bộ Thị Lang vỡ đầu, nghe chảy là nhiều máu, tại còn hôn mê bất tỉnh."

      "Nghe lúc Khương Nhị thiếu đánh người mười phần phách lối, ra tên tuổi của phu nhân, cái gì mà nếu có đánh chết người, còn có phu nhân ra mặt."

      Xuân Hỉ đem hết đầu đuôi gốc ngọn chuyện Khương Việt gây nên mà ra, sắc mặt cực kì khó coi, nếu phải chuyện này có dính tới phu nhân nàng chuyện Khương gia chi thứ nhất cho phu nhân nghe

      "Cái gì, Khương Nhị thiếu là vô sỉ, ràng phu nhân cùng Khương gia chi thứ nhất chặt đứt thân cận, còn dám lôi tên tuổi phu nhân ra để đeo bám hoành hành bá đạo." khuôn mặt luôn tươi cười của Xuân Nhạc giờ đây toàn là phẫn nộ.

      "Đúng vậy, quả thực rất vô sỉ, may mắn lúc trước chuyện phu nhân chúng ta và Khương gia đại phòng chặt đứt tình thân sớm truyền ra ngoài, bằng thanh danh của người chẳng phải bị bôi bẩn hết rồi." khắp khuôn mặt Xuân Hỉ ra vẻ may mắn.

      Khương Nịnh Bảo nghĩ tới Khương gia đại phòng có động tĩnh gì, gây ra chuyện thôi bỗng dưng gây ra chuyện lại là chuyện náo loạn lớn như vậy, gương mặt xinh đẹp bỗng dưng đen lại, nghĩ đến Khương lão phu nhân, nàng híp híp mắt, luôn có loại dự cảm tốt lắm.

      "Việc này trước cần để ý, chúng ta coi như biết."

      Khương Nịnh Bảo có lòng quan tâm chuyện Khương gia đại phòng, Khương Việt gan to bằng trời tìm đường chết, để ở trong lao đợi cũng tốt, nếu như công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh, đoán chừng lấy mạng đền mạng.

      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc liền vội vàng gật đầu.

      Các nàng cũng muốn Khương gia đại phòng dính đến đây.

      Giữa trưa cùng Định Quốc Công ăn cơm, Khương Nịnh Bảo ngồi ở bên vừa gỡ xương cá lấy thịt vừa cùng Định Quốc Công tình của Khương Việt.

      Định Quốc Công Tạ Hành khóe miệng hơi câu, gắp cho tiểu thê tử đồ ăn mà nàng thích, thanh nhàn nhạt : "Sáng nay Lại Bộ Thị Lang tới với ta việc này."

      Dám gây bại hoại thanh danh tiểu thê tử, phải thừa nhận hậu quả sau này.

      Khương Nịnh Bảo trong mắt lóe lên nụ cười: "Quốc Công Gia, chàng làm tốt lắm."

      Cho nên khi Xuân Hỉ nhìn thấy quan sai đến Khương gia tróc nã Khương Việt, đoán chừng có chút dính líu tới Định Quốc Công, có lẽ là được Định Quốc Công cho phép, kỳ tình Khương Việt cùng công tử Lại Bộ Thị Lang vì nữ tử thanh lâu mà đánh nhau chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.

      Việc này trước mắt còn chưa gây ra án mạng, có thể coi là lớn cũng có thể coi là .

      Nhưng Khương Việt chỉ là tên dân đen bình thường, vị bị đánh kia lại là công tử Lại Bộ Thị Lang người còn có công danh tú tài, Lại Bộ Thị Lang có khả năng danh chính ngôn thuận vì con của mình báo thù.

      Khương Nịnh Bảo ngọt ngào ăn đồ ăn Định Quốc Công gắp, đột nhiên nghĩ đến dự cảm ổn kia, ngưng dùng bữa, nhịn được hỏi: "Quốc Công Gia, chàng xem nếu tổ mẫu tới cửa cầu tình, thiếp nên làm như thế nào mới tốt?"

      Trong nội tâm của nàng vừa lên cái ý niệm nếu như có thể để Khương gia xuất nhiều ‘máu'. . . Phải biết Khương gia tích lũy số lớn tài phú đều là do cha nàng kinh thương mà có.

      Huynh muội bọn họ cùng Khương gia đại phòng đoạn tuyệt người thân, chỉ cầm ít đồ vật lúc trước cha mẹ lưu cho bọn họ, còn dư lại đều bị đại phòng nuốt lấy.

      Nếu Khương lão phu nhân tới cửa xin giúp đỡ, nàng quyết định làm cho Khương gia đại phòng xuất ra rất nhiều ‘máu’.

      Định Quốc Công đưa mắt xem xét Nịnh Bảo chút, có coi sắc mặt biến hóa của nàng, đáy mắt lên nụ cười âu yếm: "Nịnh Bảo, mặc kệ nàng làm cái gì, ta đều ủng hộ nàng."

      tin tưởng Nịnh Bảo làm việc có chừng mực, tuyệt đối làm ra làm chuyện để khó xử.

      "Quốc Công Gia, Khương Việt gây ra chuyện có thể coi là lớn cũng có thể coi là chứ?" Khương Nịnh Bảo mặt mày lưu chuyển, gắp cho Định Quốc Công miếng thịt vịt nướng da giòn, cười khanh khách hỏi.

      Định Quốc Công khẽ vuốt càm, hiểu ra tâm tư của Nịnh Bảo, thản nhiên : "Nếu như có người lo lót, phỏng chừng ở trong lao ngục nghỉ ngơi năm, có người lo lót chỉ cần mấy ngày có thể ra."

      "Điều kiện tiên quyết là công tử Lại Bộ Thị Lang còn có thể tỉnh lại." Nếu tỉnh, chính là cái mạng, Khương Việt chắc chắn lấy mạng đền mạng.

      xong, Định Quốc Công gắp lấy miếng thịt vịt nướng da giòn mà Khương Nịnh Bảo gắp cho đưa vào miệng ăn.

      Khương Nịnh Bảo hiểu ý tứ Định Quốc Công trong lời , nên cùng Định Quốc Công đến kế hoạch của chính mình.

      "Quốc Công Gia, nếu tổ mẫu tới cửa xin giúp đỡ, chờ cho công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại, thiếp làm cho Khương gia hung hãn xuất ra ngoài lượng 'máu' có được ?"

      "Nàng muốn làm sao làm vậy."

      Định Quốc Công có phản đối.

      Khương Nịnh Bảo lộ ra nụ cười sáng lạn: "Thiếp mặc dù thiếu bạc, nhưng nếu có cơ hội lấy được bạc từ nơi đó, thiếp liền hiến cho thiện đường."

      Khương Nịnh Bảo tình nguyện đem bạc quyên ra ngoài, cũng nguyện ý làm cho người mưu hại cha mẹ nàng, lợi dụng cha nàng kiếm được nhiều tiền bạc phú quý có cuộc sống xa xỉ, chỉ cần Khương lão phu nhân tới cửa xin giúp đỡ, nàng liền có biện pháp, làm cho Khương gia phải xuất ra nhiều ‘máu’.

      "Quốc Công Gia, chàng giúp thiếp điều tra chút Khương gia có bao nhiêu bạc?" Khương Nịnh Bảo hơi hơi nheo lại đôi mắt, lúc này đây nàng nhất định phải cho Khương gia thương gân động cốt.

      Định Quốc Công chần chờ đồng ý.

      Khương Nịnh Bảo giải quyết xong tâm trong lòng lại cùng Định Quốc Công tiếp tục ngọt ngọt ngào ngào dùng cơm trưa, hai ngày nay ăn qua bữa trưa, Định Quốc Công ngồi ở giường, cầm lấy quyển sách học vỡ lòng, bắt đầu đọc sách đối với cái bụng bắt đầu nhô ra của Khương Nịnh Bảo.

      Thanh trầm thấp dễ nghe, Khương Nịnh Bảo nghe nghe liền ngủ.

      Định Quốc Công đem sách học đóng lại, cầm lấy cái chăn mong mỏng đắp lên người Khương Nịnh Bảo, bàn tay to nhàng vuốt ve bụng của nàng, cúi đầu ở môi nàng rơi lên nụ hôn êm ái, sau đó nằm ở bên nàng chợp mắt chút.

      Khương Nịnh Bảo vừa ngủ dậy, phát Định Quốc Công rời lâu, Xuân Hỉ cùng Xuân Hỉ thấy phu nhân tỉnh lại, vội vàng hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, rửa mặt chải đầu xong, Khương Nịnh Bảo liền nhìn đến Hoàng ma ma bưng canh gà lại đây.

      Khương Nịnh Bảo dù cho mang thai nhưng quy luật nghỉ ngơi vẫn y như cũ

      Hoàng ma ma canh đúng thời gian liền cho phòng bếp lớn mang canh gà nấu sẵn đưa qua.

      Khương Nịnh Bảo uống canh gà có mùi vị ngon, buồn chán lật xem thoại bản, chợt nghe Triệu quản gia phái hạ nhân tới thông báo có tỳ nữ Hồng Hạnh của Khương lão phu nhân đến đây.

      Khương Nịnh Bảo nhíu mày, gác lại trong tay thoại bản, Khương lão phu nhân thế nhưng có tự mình tới đây, hay là còn chờ nàng tự mình Khương gia phải ?

      Khương Nịnh Bảo ánh mắt lên chút lãnh ý.

      "Để nàng ta lại đây."

      Hồng Hạnh quy quy củ củ vào chủ viện đại sảnh phủ Định Quốc Công, cung kính hành lễ đối với nữ tử xinh đẹp ngồi ở vị trí ở cao: "Nô tỳ gặp qua phu nhân Quốc Công."

      Tứ nương vẫn giống như lúc trước chưa xuất giá, dung mạo xinh đẹp động lòng người khí chất so với ngày xưa càng sâu, cái nhăn mày nụ cười đều ưu nhã vô cùng, khiến cho người nhìn dời ánh mắt.

      "Hồng Hạnh, tổ mẫu sai ngươi qua đây làm cái gì?" Khương Nịnh Bảo lườm Hồng Hạnh mực cung kính, thản nhiên mở miệng, ngữ khí rất thản thiên.

      Hồng Hạnh nhún nhường trả lời: "Thưa Phu nhân Quốc Công, Lão phu nhân phái nô tỳ lại đây thỉnh cầu phu nhân mau cứu Nhị thiếu gia." , trong lòng nàng ta kỳ nắm chắc.

      Khương gia đại lão gia mưu hại vợ chồng Nhị lão gia, bây giờ còn đến đây cầu người ta cứu người, mặt Hồng Hạnh bị thiêu đốt lợi hại.

      Khương Nịnh Bảo ánh mắt chớp động, hỏi Khương Việt phạm vào chuyện gì, thản nhiên : "Ngươi trở về cho tổ mẫu, Khương Việt phạm chuyện , nếu công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh, nhất định phải lấy mạng đền mạng, đây là ý tứ của Quốc Công Gia."

      "Nếu tỉnh, muốn đem người cứu ra, liền cần số bạc lớn, bằng Khương Việt cứ ở trong lao chịu tội, chừng còn có thể đứt tay gãy chân..."

      Khương Nịnh Bảo đến đó ngưng.

      Hồng Hạnh là người thông minh, cười khổ trong lòng, quả thế, tin tức Nhị thiếu gia bị bắt truyền đến trong tai Tứ tiểu thư, nàng ta chỉ biết Tứ tiểu thư tuyệt đối dễ dàng giúp đại phòng, nghe Tứ tiểu thư lời này, phỏng chừng muốn Khương gia xuất ra nhiều ‘máu' thôi.

      Trong thời điểm này, Khương gia có đường sống mà để trả giá.

      Hồng Hạnh vội vàng : "Phu nhân Quốc Công, nô tỳ nhớ kỹ, chắc chắn chi tiết cho lão phu nhân, biết cần phải chuẩn bị bao nhiêu tiền bạc, thỉnh phu nhân Quốc Công cho con số chính xác."

      Khương Nịnh Bảo tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ta: "Chờ công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại sau, đến lúc đó ta phái người cho tổ mẫu tiếng, ngươi về trước ."

      Hồng Hạnh trong lòng trận lộp bộp, dự cảm bất hảo theo đáy lòng dâng lên.

      " Dạ, nô tỳ cáo lui."

      Sau khi Hồng Hạnh trở về, đem tất cả chi tiết mà Khương Nịnh Bảo , cho lão phu nhân, Khương lão phu nhân sao lại được ý tứ trong lời của Khương Nịnh Bảo, bà ta tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

      "Nha đầu bỉ ổi biết lễ phép, ta cũng tin tự ta tới cửa, nàng còn dám há miệng muốn bạc của ta."

      Hồng Hạnh rót cho lão phu nhân chén trà an thần, gương mặt xinh đẹp cười khổ : "Lão phu nhân, ngài xin bớt giận, phu nhân Quốc Công , mọi việc giải quyết được hết thảy với điều kiện tiên quyết là công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại."

      Khương lão phu nhân sắc mặt rồi đột nhiên biến đổi.

      Đúng vậy, điều kiện tiên quyết vẫn là công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại.

      Có thể là Khương Việt mạng chưa dứt, tối hôm đó công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh, vẫn luôn cho người theo dõi phủ Thị Lang, khi hạ nhân biết được tin này liền tranh thủ thông báo cho lão phu nhân.

      Khương Đông Minh Khương gia đại lão gia nhàng thở ra, thứ tử được cứu rồi.

      Khương lão phu nhân cũng như thế, bà ta quyết định ngày mai tới phủ Định Quốc Công, bà ta tin nha đầu chết tiệt Khương Nịnh Bảo kia dám há mồm đòi tiền bạc ở nơi bà.
      Last edited by a moderator: 7/7/19

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 77: Đời sau là tội nô

      Hôm sau, giống như Khương Nịnh Bảo sở liệu, Khương lão phu nhân đến đây, cùng còn có Khương Minh Dao sắp xuất giá, Khương Minh Dao hiển nhiên ngờ tới trước khi nàng xuất giá, Nhị ca của nàng lại đánh vỡ đầu công tử nhà Lại Bộ Thị Lang.

      Lúc Khương Nịnh Bảo nhìn thấy Khương Minh Dao thần sắc thản nhiên, nàng biết Khương lão phu nhân tại sao lại mang Ngũ muội lại đây, nhưng nàng cùng Ngũ muội muốn thành người lạ.

      Khương Nịnh Bảo ngồi ngay ngắn ở vị trí cao, nàng mặc bộ quần áo váy dài màu vàng cam, dung mạo cực đẹp, da thịt trắng hơn tuyết, tóc dài đen nhánh được bới lên búi cao, búi tóc đâm nghiêng cây trâm cài khảm nạm dạ minh châu, tô điểm mấy đóa hoa lụa, vành tai mang theo khuyên tai hồng ngọc nhắn tinh xảo.

      Thoạt nhìn tựa như hoa đào nở rộ, toả ra rực rỡ kiều diễm xinh đẹp.

      Khương lão phu nhân nhìn thấy cháu thứ tư như vậy, đáy mắt có ánh lửa thoáng , bởi vì nàng mà chức quan trưởng tử có, Trương thị còn, đời Khương gia truyền thừa lại thế hệ tước vị thừa kế cũng có.

      "Tổ mẫu... , ta nên xưng ngài là lão phu nhân , Xuân Hỉ, dọn chỗ cho Khương lão phu nhân ngồi, dâng trà." Khương Nịnh Bảo làm bộ nhìn thấy Khương lão phu nhân đáy mắt lửa giận, ngữ khí thản nhiên .

      Xuân Hỉ giòn tan đáp: " Dạ, phu nhân."

      "Tứ nha đầu, ngươi đây là ý gì, ngay cả tổ mẫu đều nhận sao?" Khương lão phu nhân vừa sợ vừa giận, tức giận đến cả người phát run, tức giận trách mắng.

      Khương Minh Dao im lặng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khương Nịnh Bảo nhịn được dẫn theo tia khiển trách, tổ mẫu như thế nào nữa cũng là tổ mẫu, Tứ tỷ... Tứ tỷ có chút quá đáng.

      "Lão phu nhân, ngài đừng quên, người của chi thứ hai chúng ta cùng Khương gia đại phòng chặt đứt quan hệ thân nhân, bây giờ chỉ có thể coi ngài là người trong tộc của ta". Khương Nịnh Bảo vuốt ve vòng tay hồng ngọc làm bằng thủ công đeo cổ tay, khẽ cười .

      "Chặt đứt thân nhân sao, cũng đổi được việc ta là thân tổ mẫu của ngươi." Khương lão phu nhân sắc mặt đen trầm, hung hăng nện đánh quải trượng trong tay cái.

      Hai người tầm mắt va chạm, Khương Nịnh Bảo cong lên khóe miệng, sợ nhìn Khương lão phu nhân, giống như lúc trước Khương lão phu nhân ngồi ở vị thế cao, nhìn xuống nàng.

      "Lão phu nhân, đừng những chuyện hư giả, mục đích ngài đến ta biết, xin hỏi lão phu nhân chuẩn bị xong tiền bạc chưa?"

      Đêm qua, Khương Nịnh Bảo nhận được tin công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại, liền nhờ Định Quốc Công tới phủ Thuận Thiên nhốt Khương Việt chào hỏi chút, trừ phi phủ Định Quốc Công có người ra mặt, nếu Khương Việt bị giam giữ ở đại lao phủ Thuận Thiên biết ngày ra.

      Đây là Khương Nịnh Bảo phòng ngừa Khương gia tìm những người khác hỗ trợ.

      "Ngươi... Ngươi..." Khương lão phu nhân chống lại ánh mắt lãnh đạm Khương Nịnh Bảo, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tức giận .

      " quên cho lão phu nhân, muốn cứu Khương Việt ra, cần năm trăm ngàn lượng bạc." Khương Nịnh Bảo ý vị sâu xa bổ sung câu, lạnh nhạt như thường, nâng chung trà lên, nhấp miếng nước ấm, cổ tay trắng muốt là vòng tay hồng ngọc cực kỳ bắt mắt.

      Năm mươi vạn lượng bạc...

      Khương lão phu nhân trước mặt bỗng tối sầm, tức giận đến sắc mặt đều trắng, đây chính là gần phần hai tài sản của Khương gia, này Tứ nha đầu dám công phu sư tử ngoạm!

      Khương Minh Dao nhìn đến tổ mẫu thở dồn dập, mặt cười hơi đổi, sợ lão phu nhân trong cơn tức giận té xỉu, liền vội vàng tiến lên nâng đỡ cánh tay lão phu nhân.

      "Tổ mẫu, ngài trước đừng tức giận."

      xong, Khương Minh Dao nâng lên mặt cười, trong thần sắc tràn đầy phẫn nộ.

      "Tứ tỷ, ngươi... Ngươi hơi quá đáng!"

      Khương Nịnh Bảo nụ cười mặt phai nhạt tia, khóe miệng cong lên gợi chút giễu cợt, ngữ khí lãnh đạm vô cùng.

      "Các ngươi cảm thấy lời quá đáng, nếu muốn tại ly khai, Khương Việt chỉ là người ăn chơi trác táng, có cứu hay đều giống nhau, dù sao chỉ là ở trong đại lao bị chút tội, cũng chết người."

      Tối hôm qua Định Quốc Công cho nàng biết, Khương gia dù cho biến thành nhà giàu tầm thường, nhưng tài sản lại bị mất chút nào cả, chỉ vì Khương lão phu nhân là thân tổ mẫu của nàng, dù sao cùng nàng có đại thù là Khương gia đại phòng, chỉ cần Khương lão phu nhân còn sống ngày, những người đó liền động đến Khương gia.

      Khương Nịnh Bảo mất hứng.

      nghĩ tới nàng cùng Khương gia đại phòng chặt đứt tình thân, vậy mà Khương gia đại phòng còn hưởng thụ nàng che chở, quả thực là chuyện lớn châm chọc tận trời.

      "Muốn năm mươi vạn lượng, có khả năng!" Khương lão phu nhân hít hơi sâu, hung hăng gõ quải trượng xuống, nhìn về phía Khương Nịnh Bảo ánh mắt băng lãnh đen nặng.

      Cháu trai thứ hai tư chất bình thường, dùng năm mươi vạn cứu ra, nghĩ cùng đừng nghĩ.

      Có lẽ, nàng có thể con đường khác.

      Khương Nịnh Bảo tựa hồ nhìn thấu ý tứ của Khương lão phu nhân, cười : "Lão phu nhân, ta quên cho ngài, Định Quốc Công có lời, trừ phi là phủ Định Quốc Công ra mặt, nếu ai cứu được Khương Việt."

      "Nếu ngài luyến tiếc năm mươi vạn lượng cứu người, chẳng may ở trong lao gặp tội, rơi xuống tàn tật..."

      Khương lão phu nhân trán gân xanh nhảy dựng, nghiến răng nghiến lợi cả giận : "Tứ nha đầu, ngươi đây là uy hiếp ta!"

      Khương Nịnh Bảo thần sắc bình tĩnh.

      "Ngài cho là như thế cũng được."

      tại xem ra Khương lão phu nhân tựa hồ có ý định xuất nhiều ‘máu' cứu Khương Việt, Khương Nịnh Bảo trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc, họ thứ hai Khương Việt tư chất bình thường này, bản lĩnh gây chuyện lại .

      Khả năng Khương lão phu nhân buông bỏ lớn.

      Dù sao chết người được, nhiều nhất gặp tội, hỏng thân thể, hạ xuống thân tàn tật thôi.

      tại tới cửa xin giúp đỡ, đoán chừng là làm cho phủ Đông Bình Bá nhìn, Trương thị dù cho bị trừ tộc, nhưng phủ Đông Bình Bá cuối cùng là ngoại gia của Khương Việt, bây giờ Khương gia có bất kỳ tước vị, đắc tội nổi phủ Đông Bình Bá.

      Bây giờ phủ Đông Bình Bá khác với ngày xưa.

      Trương Trạm phủ Đông Bình Bá trèo lên Lại Bộ Thị Lang, Lại Bộ Thị Lang thầm ủng hộ Tần vương, tại ở tháng trước Trương Trạm cưới đích thứ nữ Lại Bộ Thị Lang.

      Theo lý thuyết Khương Việt cùng công tử Lại Bộ Thị Lang coi như là thân thích, nhưng Lại Bộ Thị Lang vẫn là ngoan tâm đưa đại lao... Hiển nhiên là có ý định nhận thức mối thân thích này.

      Sau khi nghĩ thông suốt, Khương Nịnh Bảo chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

      "Lão phu nhân, mời ngài trở về ."

      Khương lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của cháu thứ tư, ngực cơn tức như thế nào cũng đè ép được, nhưng bà ta cũng phải cần thể diện , nhất là ở cái đại sảnh này còn có tỳ nữ ma ma khác đứng.

      Đột nhiên, Khương lão phu nhân ánh mắt nhìn vòng tay ruby ở cổ tay Khương Nịnh Bảo, đây là vòng tay hồng ngọc làm bằng thủ công lúc trước khi cháu thứ tư xuất giá bà ta đưa cho nàng.

      Nếu... Nếu có thể dùng cái bí mật kia trao đổi...

      phải vạn bất đắc dĩ, Khương lão phu nhân tính đem bí mật này theo bà ta xuống quan tài, chỉ là tại cho phép, Khương lão phu nhân tự hỏi trong lòng có quá bạc đãi đối với con trai của em mình .

      "Tứ nha đầu, chúng ta làm giao dịch như thế nào?" Khương lão phu nhân đột nhiên ra tiếng.

      Khương Nịnh Bảo có coi ánh mắt Khương lão phu nhân, hơi động lòng, nàng vẫn cảm thấy Khương lão phu nhân đối với vòng tay hồng ngọc cổ tay nàng có tình cảm tầm thường, lại chẳng biết tại sao đưa cho nàng, chẳng lẽ. . . mặt lại lạnh nhạt .

      "Giao dịch gì?"

      "Ta muốn cùng ngươi riêng." Khương lão phu nhân ho tiếng, hai mắt sắc bén nhìn lướt qua tỳ nữ ma ma đứng bốn phía.

      Khương Nịnh Bảo im lặng lát, vẫy tay ý bảo mọi người chung quanh lui ra, để lại hai cái tỳ nữ Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc, sau đó nhìn về phía Khương lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài bây giờ có thể ."

      Khương lão phu nhân để cho Khương Minh Dao ra ngoài, ngồi ở phía dưới Khương Nịnh Bảo, đối với việc cháu thứ tư để cho Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc lui ra trong lòng sinh bất mãn, nhưng cũng cưỡng cầu.

      "Lão phu nhân ngài giao dịch là cái gì?"

      "Tứ nha đầu, ngươi có biết vòng tay hồng ngọc ngươi đeo tay có lai lịch như thế nào ?" Khương lão phu nhân hỏi câu nghi vấn.

      Khương Nịnh Bảo tâm nhảy dựng, trong lòng có cảm giác bất an vì sắp mở ra đại bí mật, nàng lắc đầu thẳng thắn : " biết."

      Trong mắt Khương lão phu nhân xẹt qua chút tưởng niệm, sâu đậm nhìn Khương Nịnh Bảo : "Nó là di vật mà muội muội ruột của ta giao cho giây phút cuối cùng."

      Di vật... muội muội ruột thịt Khương lão phu nhân...

      "Kỳ dựa theo bối phận mà , ta là thân tổ mẫu của ngươi, ngươi nên xưng hô ta là di tổ mẫu." Khương lão phu nhân lộ ra đại bí mật kinh người.

      Khương Nịnh Bảo chấn động: "Cái gì, cha ta là con trai ruột của ngài?"

      Nàng từng đoán phụ thân phải tổ mẫu sanh ra, nhưng ngờ phụ thân lại là con trai của em tổ mẫu, thân tổ mẫu biến thành di tổ mẫu.

      Nếu nàng có nhớ lầm, muội muội ruột của tổ mẫu là nhà bị tiên đế cách chức làm tội nô, xét nhà lưu đày, di tổ mẫu của nàng ... Hòa ly, đến năm là ra .

      như vậy, Khương lão phu nhân đối cha nàng là có đại ân.

      Khương Nịnh Bảo im lặng.

      Bên cạnh Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc chấn kinh nên lời , trách được, trách được lão phu nhân bất công với nhị phòng như vậy, ra... ra Nhị lão gia phải con ruột của lão phu nhân.

      "Nhà chồng tổ mẫu ruột của ngươi bị tiên đế xét nhà lưu đày, lúc đó tổ mẫu ruột của ngươi có bầu tháng, lúc ấy chỉ có mình em rể ta biết được, vì muốn đứa chưa xuất thế trở thành tội nô, liền kiên quyết cùng tổ mẫu ruột của ngươi hòa ly, để tổ mẫu ruột của ngươi vụng trộm đem đứa sanh ra giao cho người thân nuôi."

      "Sau khi ta biết tin tức này, liền làm bộ mang thai... Chờ đứa sinh ra, liền ôm tới làm con của mình, ai ngờ tổ mẫu của ngươi sau khi sinh cha ngươi lại rong huyết ra , chỉ để cho tâm phúc của nàng giao cho ta vòng hồng ngọc bằng thủ công này."

      Khương lão phu nhân cùng em cảm tình sâu đậm, nhưng qua mấy thập niên, trưởng tử lập kế hoạch làm cho con trai thứ hai gặp nạn, Khương lão phu nhân tuy rằng cảm thấy thực xin lỗi muội muội, nhưng muội muội còn có cháu trai ruột xuất sắc.

      như bà có hai đích cháu trai ruột lại người nào thành danh, nay ngay cả tước vị thừa kế tổ tiên để lại cũng đánh mất, Khương lão phu nhân hận chết huynh muội Khương Nịnh Bảo.

      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc trong lòng lo lắng đến được, nếu thân thế Nhị lão gia lộ ra ngoài, đại thiếu gia làm sao bây giờ, phu nhân cũng xoá được lớp vết bẩn này, làm cho người ta chỉ trỏ.

      Triều Đại Việt có luật lệ, tội nô trong vòng năm đời sau được khoa cử, trừ phi đạt được Hoàng đế đặc xá, bằng , Đại thiếu gia nằm trong năm đời đó. . .

      Khương Nịnh Bảo hiển nhiên cũng nghĩ đến những chuyện liên quan từ gốc rễ này, khắp khuôn mặt là vẻ mặt ngưng trọng, nàng mực chú ý từng biểu lộ mặt Khương lão phu nhân, biết được Khương lão phu nhân cũng láo.

      Nàng ngờ cha lại là tội nô đời sau.

      Khương lão phu nhân đúng là có đại ân với cha, còn hết lòng quan tâm giúp đỡ, dù cho Khương gia bị tước đoạt tước vị, Khương lão phu nhân cực hận huynh muội bọn họ đều có đem thân thế cha nàng lộ ra ngoài.

      Kỳ sau khi sáng tỏ thân thế cha nàng, đối với Khương gia cũng có ảnh hưởng cực lớn.

      Nếu tốt, cũng là kết cục xét nhà lưu đày.

      Dù cho phương diện này có xen lẫn lòng riêng của Khương lão phu nhân, nhưng Khương Nịnh Bảo vẫn phải cảm kích lão phu nhân, cho cha nàng cái xuất thân trong sạch.

      "Ta cũng muốn vạch trần thân thế của cha ngươi, thậm chí quyết định sau khi chết đem bí mật này vào trong quan tài, nhưng bây giờ ta thể ra."

      Khương Nịnh Bảo hiểu được ý tứ trong lời của Khương lão phu nhân, nàng nhấp mím môi, ngữ khí lộ ra chút trịnh trọng: "Ta hiểu được, lão phu nhân yên tâm, ta cho người đem Khương Việt phóng xuất, cũng thả ra tiếng gió, che chở Khương gia."

      Khương lão phu nhân dùng thân thế cha của Khương Nịnh Bảo đổi được kết quả mong muốn, lại cao hứng nhiều, bà ta lãnh đạm gật đầu tỏ vẻ biết, sau đó đứng dậy cáo từ, thân hình hơi hơi có chút còng xuống, cả người thoạt nhìn tựa hồ già rất nhiều.

      Khương Nịnh Bảo chần chờ chút, vẫn là đứng dậy cho người đưa ra ngoài, đồng thời làm cho Triệu quản gia phái người đưa Khương lão phu nhân cùng Khương Minh Dao trở về Khương gia.
      Last edited by a moderator: 9/7/19

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 78: Dương Thư Thanh gả cho Tần Vương

      Dương Thư Thanh vẫn liên tục chú ý động tĩnh phủ Định Quốc Công, biết được Khương Nịnh Bảo phái người đem Khương lão phu nhân đưa về Khương gia, còn cứu ra tên nhà giàu Khương Việt kia, giữa trán tràn đầy cười lạnh, xem ra chỉ cần còn Khương lão phu nhân, Khương Nịnh Bảo tất nhiên buông tay người của Khương gia.

      Người của Khương gia a... Xem như lợi dụng tốt phen mới được.

      Dương Thư Thanh đôi mắt buông xuống, thưởng thức trong tay ngọc như ý, ngọc như ý là Tần vương đưa tới tín vật đính ước, vô cùng trân quý, Dương Thư Thanh mặt mày giãn ra.

      Hôn lễ trọng thể... Phượng quan hà bí... Phong cảnh xuất giá... Đời trước tất cả nàng ta có trải qua, cả đời này đều thực , tại, nàng ta muốn gả cho Tần vương làm sườn phi.

      Vẫn là bước vào đời trước đường xưa nhưng chỉ là cả đời này, nàng ta gả là Tần vương tình thâm nghĩa trọng, còn là Tấn vương giả nhân giả nghĩa, tính kế tình cảm nàng ta.

      "Tiểu thư, Tần vương phái người đưa tới quýt đường ngài thích ăn." Thiến Bích vui mừng bưng mâm quýt đường bước vào.

      Sau khi hôn Tần vương cùng tiểu thư định ra, Tần vương còn tránh hiềm nghi, thường xuyên vài ngày đưa đến đây ít trái cây tiểu thư thích ăn.

      Đồ vật mắc, quý ở tấm lòng.

      "Ah, lúc này có quýt đường rồi sao?" Dương Thư Thanh vừa nghe đến Tần vương tặng hoa quả lại đây, mặt thanh lệ lên chút nụ cười ngọt ngào.

      Tần vương cùng Tạ Cảnh Dực lạnh nhạt quả nhiên là giống nhau, hành động Tần vương làm nàng ta nghĩ tới Khương Nịnh Bảo tốt số làm cho người đố kỵ, Định Quốc Công cũng thích đưa hoa quả tươi mới từ thôn trang cho Khương Nịnh Bảo thưởng thức.

      "Đúng vậy, nghe là mới chín được ít, tiểu thư, Tần vương đúng là để tâm tới ngài." Thiến Bích vừa vừa đem quýt đường lột ra vỏ để lại thịt quýt đường mâm.

      Tâm lý Dương Thư Thanh ngọt ngào, mặt mày mỉm cười, cầm lấy tăm trúc đâm miếng bỏ vào trong miệng, quýt đường nước nhiều, hương vị ê ẩm ngọt ngào, đặc biệt ăn ngon.

      Lựa chọn Tần vương quả nhiên là đúng.

      Nàng ta hối hận gả cho Tạ Cảnh Dực, dù sao Tạ Cảnh Dực cho nàng ta cái hôn lễ rất đẹp, nhưng nàng ta lại càng hận hơn, bởi vì , nàng ta chịu đủ Khương Nịnh Bảo khi nhục.

      Vốn dĩ thiết kế làm cho chức quan Tạ Cảnh Dực mất , ngờ lại trở thành thống lĩnh Cấm Vệ Quân, còn nghe ít quan mối tới cửa, cái này làm Dương Thư Thanh nổi giận thiếu chút nữa là hộc máu.

      "Mà này, đến Khương Nịnh Bảo gả cho Định Quốc Công cũng mau bốn tháng, vẫn tham gia yến hội đám phu nhân công hầu tổ chức, hiểu nàng nghĩ như thế nào."

      Dương Thư Thanh ăn xong vài múi quýt đường, như có điều suy nghĩ mở miệng.

      "Có lẽ nàng cảm thấy mình là phu nhân Định Quốc Công, cần phải tham gia yến hội đám phu nhân công hầu tổ chức." Thiến Dung liền tranh thủ chuyện mình đoán ra.

      Dương Thư Thanh híp mắt cái, nàng ta có loại trực giác, bên trong này có bí mật.

      "Ta vẫn cảm thấy thích hợp."

      " phải là phu nhân Định Quốc Công mang thai chứ ?" Thiến Bích mở câu đùa.

      biết đây là chân tướng, chờ tới thời điểm cuối năm công khai, biết làm bao nhiêu người rung động đến.

      Dương Thư Thanh hầm hừ cười tiếng.

      Này là tuyệt đối khả năng.

      Có lẽ giống như Thiến Dung theo như lời, chướng mắt với yến hội đám phu nhân công hầu tổ chức, Thụy Vương phi tổ chức tiệc rượu hoa cúc, nghe tặng bái thiếp cho Khương Nịnh Bảo, nhưng Khương Nịnh Bảo khéo léo từ chối.

      Tiếp tục tìm đường chết .

      Chờ Định Quốc Công còn, đó là lúc nàng hối hận.

      Tâm lý Dương Thư Thanh liên tục cười lạnh, nàng ta coi thường nhất loại nữ nhân khi đắc thế, liền tự cho là cao cao tại thượng, để người khác trong mắt .

      Khương Nịnh Bảo cũng biết Dương Thư Thanh vẫn liên tục chú ý nàng, còn lấy lớn nhất ác ý phỏng đoán nàng, nàng gần đây đặc biệt thích ăn hoa quả chua chua ngọt ngọt, bây giờ là mùa quýt đường chín.

      Định Quốc Công sớm đem toàn bộ quýt đường chín đưa cho Khương Nịnh Bảo ăn.

      "Nịnh Bảo, ta điều tra, Khương lão phu nhân quả dối, năm đó bà ta phái tâm phúc tỳ nữ hầu hạ tổ mẫu của nàng ta tìm được, hai năm trước bà ta qua đời, nhưng trước khi qua đời, bà ta từng gởi phong thư cho Khương lão phu nhân, phong thư này ở trong phòng Khương lão phu nhân lục soát ra, xác nhận bà ta đúng."

      Định Quốc Công lột cho Khương Nịnh Bảo quả quýt đường, đem tư liệu điều tra ra, ngờ nhạc phụ mất còn có thân thế như thế.

      "Nhà chồng tổ mẫu của nàng là dính vào tham án lớn chưa từng có lúc xưa, tai hoạ dính tới toàn gia tộc vô tội, lúc ấy bị quan viên vô tội bị tai họa cũng có thiếu."

      Định Quốc Công đem quýt đường lột xong bẻ ra, từng miếng từng miếng đưa đến miệng Khương Nịnh Bảo.

      Tiền triều tham án to như vậy, có thể đem hơn phân nửa quan viên triều đình rửa sạch lần, trảm thủ gia quyến quan viên vô số kể, vết máu pháp trường liên tục hết mấy tháng đều khô cạn.

      Dù cho qua vài thập niên, nhưng vẫn như trước làm người ta nghe tin sợ mất mật.

      Đây là thủ đoạn thiết huyết của tiên đế vừa đăng cơ đến hai năm thi triển, trận hành động xét nhà diệt tộc gây nên quốc khố bị quét sạch, tiên đế lúc còn trẻ minh cơ trí, nhưng theo tuổi dần dần lớn lại trầm mê nữ sắc, càng thêm ngu ngốc.

      Sau lại đột nhiên băng hà, cái chết rất ám muội.

      Khương Nịnh Bảo ăn múi quýt đường, biết được Khương lão phu nhân có lừa gạt nàng, im lặng lát, nhịn được hỏi câu: "Quốc Công Gia, cách vài thập niên, có khả năng lật lại bản án sao?"

      Trong lịch sử án oan sai nhiều lắm, Khương Nịnh Bảo ngờ chuyện như vậy còn phát sinh người gia tộc cha nàng.

      Nếu có thể rửa được oan khuất tốt rồi.

      Khương lão phu nhân thích mẫu thân Dương thị và nàng, nhưng đối với cha nàng vẫn là khác, nếu phải cha nàng vâng lời Khương lão phu nhân dám cưới mẹ nàng, Khương lão phu nhân cũng đối cha bất mãn.

      Nhưng nghĩ đến tương lai lớn của ca sau này, Khương Nịnh Bảo vẫn thể đem tất cả hy vọng ký thác vào Khương lão phu nhân, đời có tường nào gió lọt qua được.

      Nữ chính Dương Thư Thanh vẫn liên tục như hổ rình mồi.

      Khương Nịnh Bảo đương nhiên thể lưu lại tai hoạ ngầm này, nếu nhà tổ phụ vô tội bị tai họa, như vậy có cơ hội rửa sạch oan khuất.

      Chuyện này cần Định Quốc Công giúp.

      Định Quốc Công khẽ vuốt cằm, đáy mắt lên nụ cười: "Có khả năng, việc này ta cùng Hoàng Thượng , Hoàng Thượng quyết định trong dịp đại hôn, ban lệnh đặc xá lớn cho quan viên vô tội bị tại hoạ dính trong tham án, vì bọn họ lật lại bản án sửa lại án xử sai."

      Khương Nịnh Bảo nhàng thở ra, nghĩ tới lúc nàng còn chưa biết Định Quốc Công vì nàng làm nhiều như vậy, Khương Nịnh Bảo trong lòng cảm động đồng thời sinh ra từng tia ngọt ngào, nàng nhịn được ở đôi môi mỏng Định Quốc Công hung hăng hôn cái.

      "Quốc Công Gia, cám ơn chàng!"

      Định Quốc Công đáy mắt lên chút ngọn lửa nhún nhảy, đôi cánh tay sắt mạnh mẽ đem Khương Nịnh Bảo vòng ở trong ngực, vồ lấy của nàng môi đỏ mọng, hôn sâu.

      Dứt nụ hôn triền miên, Khương Nịnh Bảo hai gò má đỏ gay, đôi mắt lộ ra chút quyến rũ.

      Định Quốc Công nghĩ đến trong ngực tiểu thê tử mang thai, cứng rắn áp chế xao động ở bụng dưới phát sinh, ở mặt rơi xuống hôn, bàn tay to lưu luyến bụng nhô ra của nàng, thanh khàn khàn hỏi.

      "Nịnh Bảo, hôm nay đứa có ... náo loạn nàng hay ?"

      Từ khi Trần Thái y chẩn đoán chính xác Khương Nịnh Bảo có bầu song thai, Định Quốc Công đối với bụng Khương Nịnh Bảo càng thêm để ý, mỗi ngày đều quan tâm hỏi vài câu, sợ nàng có chút khoẻ.

      Làm người ta cảm thấy rất ấm áp.

      Khương Nịnh Bảo lắc lắc đầu, gương mặt tươi cười đỏ ửng giảm bớt, lên chút sầu lo: "Đứa ngoan, chỉ là khẩu vị của thiếp trở nên rất lớn, ngày muốn ăn vài lần, chắc bao lâu nữa thiếp trở thành người rất mập ."

      Khuôn mặt cùa nàng vốn là mặt trái xoan, nay từ từ trở nên tròn trịa.

      Có thể nghĩ đến mấy tháng sau, nàng càng thêm tròn trịa.

      Định Quốc Công nhìn tiểu thê tử lo lắng cho dáng vóc của mình, nhịn được mà cười, lo lắng tiểu thê tử vì sợ mập mà ăn ít, vội vàng : "Nịnh Bảo, dù là nàng trở thành người rất mập mạp, cũng là mập mạp đẹp nhất."

      Khương Nịnh Bảo: "..."

      Định Quốc Công này đầu gỗ, cái gì là mập mạp đẹp nhất, mập mạp có thể vui vẻ ở nơi nào, Khương Nịnh Bảo quyết định chờ sinh hạ đứa xong, liền làm ra rượu thuốc có khả năng làm giảm cân.

      ...

      Hai ngày sau, thi Hương đến, Khương Nịnh Bảo thay thân màu đỏ váy dài, mang theo Xuân Hỉ Hoàng ma ma cùng với thân vệ Định Quốc Công chậm rãi trường thi.

      Có ký hiệu xe ngựa phủ Định Quốc Công vừa đến trước trường thi, lập tức hấp dẫn ít người chú ý.

      Nơi này là dưới chân thiên tử, trong kinh thi Hương tú tài thi rất nhiều, thanh niên tài tuấn cũng nhiều, Khương Cẩn dáng người cao to, tướng mạo tuấn mỹ phong lưu, ở trong đám thanh niên tài tuấn cũng là gây chú ý cực kỳ.

      Khương Nịnh Bảo lúc tới, liếc mắt liền thấy được .

      Khương Cẩn bên người còn có đại cữu mợ cùng với đám tỳ nữ gã sai vặt, nhìn thấy Khương Nịnh Bảo xuống xe ngựa, đại cữu mợ có chút trách cứ trừng mắt nhìn nàng cái, có thai mà cũng chạy tới đây.

      Khương Cẩn cũng đồng ý nhìn muội muội liếc mắt cái.

      "Mợ, đại ca, các ngươi yên tâm, bên người ta có nhiều hộ vệ che chở như vậy, có chuyện gì, ta nghĩ tự mình đưa đại ca tiến trường thi, chờ đại ca vào, ta trở về phủ."

      Môi Khương Nịnh Bảo nâng lên chút thành nụ cười sáng rỡ.

      Khương Cẩn nhìn khuôn mặt muội muội càng thêm tròn trịa, là biết mấy ngày nay muội muội được hầu hạ vô cùng tốt, bất đắc dĩ cười: "Ngươi nha... Về sau nhưng cho như vậy, em rể lo lắng."

      Khương Nịnh Bảo liền vội vàng gật đầu.

      vài người cùng chỗ bàn luận, Khương Nịnh Bảo tự mình giúp đỡ đại ca kiểm tra chút vật phẩm cần mang, biết là có quên thứ gì, mới yên lòng.

      Khương Cẩn nhìn hành động em buồn cười, trong lòng ấm áp, lúc trước thi đỗ tú tài, muội muội cũng là kiểm tra vật phẩm của như vậy.

      Tiếng chuông vang lên, giám khảo ra, các thí sinh nên nhập trường thi, tất cả thí sinh xếp hàng chờ kiểm tra, Khương Cẩn cùng đại cữu mợ và muội muội chào tiếng, liền cầm vật phẩm xếp hàng.

      Chờ Khương Cẩn tiến vào trường thi, Khương Nịnh Bảo mới cùng đại cữu mợ cùng nhau rời , chờ chín ngày sau lại qua.

      Trong thời gian này, Khương Minh Dao xuất giá.

      Ngày Khương Minh Dao xuất giá, Khương Nịnh Bảo phái Triệu quản gia cùng Xuân Hỉ qua, còn mình ở trong phủ dưỡng thai.

      Đồng thời, Càn Nguyên đế vì tham án to của vài thập niên trước lật lại bản án, làm toàn bộ Đại Việt đều chấn động, quan viên vô tội bị tai họa cùng đời sau bọn họ bị sang bằng phẳng được rửa sạch oan khuất.

      Dương Thư Thanh người sống lại lần này luống cuống.

      ràng căn bản đời trước có chuyện sửa lại bản án xử sai, nhưng đời này lại xảy ra, chẳng lẽ có người giống như nàng ta tìm được cơ hội làm lại?

      Khương lão phu nhân trong lòng cũng bình tĩnh.

      Những chuyện này Khương Nịnh Bảo cũng biết, nàng bận cho Diêu chưởng quỹ phái người ngầm tới vùng đất lưu đày đón nhà thân tổ phụ hồi kinh, nếu như có ngoài ý muốn, nàng đời này đều cùng bộ tộc thân tổ phụ nhận thức lẫn nhau, chỉ là lén tìm cách thích hợp chiếu cố chút.

      Chín ngày sau, Khương Cẩn ra trường thi, so với những người khác bộ dáng tiều tuỵ thần thái sáng láng, hạc trong bầy gà, Khương Nịnh Bảo nhìn đại ca như vậy, nhịn được nhếch lên khóe miệng.

      Sau khi tiễn đại ca về phủ, kế tiếp chính là thời gian chờ đợi yết bảng, Khương Nịnh Bảo đối với đại ca có tin tưởng.

      Quả nhiên giống như nàng biết, đại ca thi đậu cử nhân, vẫn là hạng nhất trong thi Hương.

      Nghe Định Quốc Công , lần này chấm bài thi giám khảo có người của Tần vương, nếu phải Khương Cẩn có bài thi quá mức xuất sắc, mới có thể lấy được 'Giải Nguyên' hàng đầu.

      Khương Nịnh Bảo hết chỗ rồi, Dương Thư Thanh là hồn tiêu tan.

      Theo thi Hương chấm dứt, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Dương Thư Thanh gả cho Tần vương, thành sườn phi của Tần vương.

      Khương Nịnh Bảo mang thai năm tháng, bụng càng lúc càng lớn, thể che lấp.
      Last edited by a moderator: 9/7/19

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 79: Đời này nàng khẳng định là đứa bé là con trai

      Tại phủ Định Quốc Công.

      Trừ bỏ vài người biết chuyện, khi hạ nhân phủ Định Quốc Công nhìn thấy cái bụng nhô ra của phu nhân Quốc Công lại, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt bị kinh sợ.

      phải phu nhân ăn trúng thức ăn có bỏ Hoa Vô Tử sao?

      Chẳng lẽ là bọn họ hoa mắt?

      Bọn hạ nhân sôi nổi dụi mắt, cuối cùng thừa nhận , nghĩ đến Trần Thái y luôn luôn tới cửa, sợ là phu nhân Quốc Công của bọn họ sớm mang thai, chỉ là giấu .

      "Ông trời có mắt, Quốc Công Gia có hậu, chúng ta có tiểu chủ nhân ." cái nào đấy lính già tuổi khá lớn tuổi mù con mắt lệ nóng doanh tròng, kích động cả người run run.

      là lính già tuổi trẻ từng theo Định Quốc Công lên chiến trường giết địch, đối với Định Quốc Công trung thành và tận tâm, vẫn liên tục lo lắng Định Quốc Công phục vụ quên mình kiếm được tước vị nhưng giữ được.

      tại tốt lắm, rốt cục cần lo lắng nữa.

      Trừ cái người lính già này, còn lại là hạ nhân theo Định Quốc Công ăn nằm chiến trường tất cả đều vui mừng nhướng mày, hưng phấn kích động, toàn bộ phủ Định Quốc Công mảnh vui sướng.

      Tạ Cảnh Dực khiếp sợ nhìn cả người tản ra thiên chức làm mẹ Khương Nịnh Bảo, trong lòng mùi vị khôn kể, môi mỏng giật giật, cuối cùng hóa thành câu: "Chúc mừng mẫu thân!"

      Khương Nịnh Bảo mỉm cười, khuôn mặt tròn trịa trở nên ôn nhu, cảm thụ được động tĩnh trong bụng truyền ra, trong lòng mảnh mềm mại, đối với con nuôi Tạ Cảnh Dực khó có thêm vài phần quan tâm.

      "Cảnh Dực, nghe ngươi gần đây bề bộn nhiều việc, nhưng bận rộn nữa cũng phải chú ý thân thể, ngươi còn trẻ, Dương Thư Thanh chuẩn bị gả cho Tần vương, ngươi cũng nên lo lắng mình chút chung thân đại ."

      "Về chuyện chung thân đại của ngươi, Tạ Nhị phu nhân gởi thư cùng ta đề cập qua vài lần, ngươi cũng để ý chút."

      Gần đây vẫn liên tục thấy bóng dáng Tạ Cảnh Dực, nếu như vậy lúc bụng của nàng vừa tựa như thổi khí cầu, Tạ Cảnh Dực phát rồi.

      Tạ Cảnh Dực im lặng.

      mấy ngày nay vẫn liên tục tránh cùng Khương Nịnh Bảo gặp mặt, chính là muốn người trong mộng cùng ngoài mộng tách ra, càng là như thế, càng là quên được hạnh phúc trong mộng người kia cùng là như thế nào.

      cùng cảnh trong mơ lặp lại dây dưa, Tạ Cảnh Dực đối với Khương Nịnh Bảo phát sinh biến hóa cảm tình, cũng muốn cố sức ngăn cản.

      Khương Nịnh Bảo là do buông tay, nhưng hối hận.

      Đáng tiếc hối hận muộn.

      chỉ muốn yên lặng nuốt xuống phần quả đắng này.

      Nghe được vị hôn thê trước kia lại thúc giục cưới vợ, tim của hơi hơi đau nhói chút.

      biết được nội tâm Tạ Cảnh Dực mãnh liệt gào thét, Khương Nịnh Bảo khóe miệng giật cái, Tạ Cảnh Dực im lặng là từ chối sao, nhưng nàng ngại, chỉ là Tạ Nhị phu nhân gây phiền lần nữa, Khương Nịnh Bảo chỉ là lại đề xuất.

      "Ngươi về trước suy nghĩ kỹ chút."

      Khương Nịnh Bảo ý bảo Tạ Cảnh Dực rời , nàng lại nhiều để rèn luyện thân thể, thân thể của nàng tốt, nhưng lâu vận động, sau này lâm bồn nếm mùi đau khổ.

      Lời này là Trần Thái y .

      Khương Nịnh Bảo vẫn liên tục nhớ ở trong lòng mà hành động.

      Tạ Cảnh Dực hành lễ xoay người rời khỏi chủ viện.

      Tạ Cảnh Dực vừa ly khai, Khương Nịnh Bảo bắt đầu ở trong sân tới lui, bụng tuy lớn, nhưng có lớn đến dọa người, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc lại khẩn trương vội vã nhìn chăm chú.

      Khương Nịnh Bảo buồn cười nhìn các nàng liếc mắt cái.

      khí vào cuối thu dễ chịu, thời tiết chuyển lạnh.

      Khương Nịnh Bảo qua lại vài vòng đều có ra mồ hôi rịn, cả người thần thái sáng láng, nhìn nàng có bầu năm tháng nhưng vẫn có nôn nghén, mỗi ngày ăn ngủ rất tốt.

      Ngay cả Trần Thái y đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

      Lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử mang thai song thai tình trạng tốt như vậy.

      Chờ Khương Nịnh Bảo ngồi ghế nghỉ ngơi, Tạ lão phu nhân tới, bà nhìn thấy con dâu bụng to, cười híp mắt lại, bà gần đây làm thiệt nhiều đồ lót, chờ cho cháu trai ngoan sinh ra, là có thể mặc được đồ lót bà làm ra .

      "Mẫu thân, tại sao ngài lại tới nữa?" Khương Nịnh Bảo uống nước canh bổ dưỡng Hoàng ma ma bưng lại, nhìn Tạ lão phu nhân lại đây, mặt còn lời gì để .

      Mấy ngày này, Tạ lão phu nhân mỗi ngày đều đến chủ viện vài lần.

      "Ta sang đây xem cháu ngoan của ta, Nịnh Bảo, cháu ngoan có náo loạn với con ?" ánh mắt Tạ lão phu nhân nhìn xuống bụng Khương Nịnh Bảo, cười híp mắt .

      Khương Nịnh Bảo: "... có, đứa ngoan."

      Tạ lão phu nhân có chút mâu thuẫn, hai đứa cháu làm khó, trong lòng bà nỡ, nhưng nếu chúng nó làm loạn, bà lại lo lắng Nịnh Bảo chịu nổi.

      "Nịnh Bảo, chuyện con mang thai gạt được, vừa truyền ra sợ là muốn được an bình." Tạ lão phu nhân mặt tràn đầy rối rắm, Nịnh Bảo mang thai là chuyện tốt, vấn đề là Nịnh Bảo từng ăn qua đồ ăn có bỏ Hoa Vô Tử.

      Bà vốn là giấu được ngày nào hay ngày đó, tại giấu nổi nữa, có bầu năm tháng bụng cứ như vậy lớn, nghe song thai bình thường rất dễ dàng sinh non, cũng nguy hiểm hơn.

      Phụ nữ có thai cảm xúc hay thay đổi.

      Tạ lão phu nhân muốn bên ngoài hỗn loạn dồn dập ảnh hưởng đến Nịnh Bảo dưỡng thai.

      "Mẫu thân, sao đâu, có thể giấu giếm được năm tháng là rất khá." Khương Nịnh Bảo thèm để ý chút nào , Dương Thư Thanh gả cho Tần vương, phủ Định Quốc Công rất an toàn.

      Người tới cửa cầu kiến, nàng có thể dùng lí do dưỡng thai mà cự tuyệt.

      Tạ lão phu nhân: "..."

      Nhìn thái độ của Nịnh Bảo, bà là lo lắng vô ích, cũng là Nịnh Bảo tâm thái mực rất tốt, nghĩ đến lúc trước nàng buông lời muốn gả cho con trai bà, dẫn tới ít tin đồn, Nịnh Bảo đều có để ý.

      Hai ngày này trong phủ mẹ chồng nàng dâu tán gẫu, bên ngoài kinh thành lại gió nổi mây phun.


      Tin tức Khương Nịnh Bảo mang thai năm tháng truyền ra ngoài, oanh động toàn bộ kinh thành, người từng ăn trúng thức ăn thả Hoa Vô Tử mang thai, chẳng phải là Hoa Vô Tử có thuốc giải?

      Còn có người tin, là tin tức giả.

      Người ở Thái y viện nhớ lại Trần Thái y thường xuyên Định Quốc Công xem chẩn, vội vàng hỏi chuyện phu nhân Định Quốc Công mang thai thiệt hay giả, Trần Thái y có giấu diếm, đem Khương Nịnh Bảo mang thai song thai chuyện lộ ra.

      Có lời Trần thái y ra như chuỳ đá giáng xuống, chuyện Khương Nịnh Bảo mang thai chiếm được xác nhận.

      Trong lúc nhất thời, các võ tướng sôi nổi chúc mừng Định Quốc Công, Càn Nguyên đế cũng quang minh chính đại để cho hoàng hậu đưa phần hạ lễ đến phủ Định Quốc Công, quý phi Phó Uyển Ninh là bạn bè tốt với Khương Nịnh Bảo cũng có quên.

      Nữ quyến tiến đến phủ Định Quốc Công chúc mừng nối liền dứt.

      số người là vì chuyện Hoa Vô Tử, Tạ lão phu nhân việc này có thể hỏi Trần Thái y, đại đa số nữ quyến đều thấy được Khương Nịnh Bảo tròn trịa.

      Người người đều tán dương Khương Nịnh Bảo có phúc.

      Khương Nịnh Bảo cười đáp lễ, cả người lộ ra hài hòa, chỉ là giữa trán lộ ra thần sắc mệt mỏi, người tới đều là rất có ánh mắt, sau khi nhìn đến Khương Nịnh Bảo, sôi nổi chỉ uống ngụm trà liền rời .

      Đại cữu mợ đỡ người đến nội thất, lo lắng : "Nịnh Bảo, thân thể ngươi tiện, phải cùng lão phu nhân tiếng, cần đến chào hỏi khách khứa, cẩn thận mệt chết mình."

      Khương Nịnh Bảo thân mật câu lấy cánh tay đại cữu mợ, cười khẽ cười: " trở ngại, ta kỳ chút phiền lụy, vừa mới ta là cố ý giả vờ."

      Đại cữu mợ vừa bực mình vừa buồn cười điểm hạ mũi nàng: "Ngươi nha, quỷ linh tinh."

      Trong lòng lại buông xuống lo lắng.

      cháu ngoại này của bà là người có chủ ý.

      là lo lắng vô ích.

      Nữ nhân gả đến phu gia, có con nối dòng, coi như là chân chính đứng vững vàng gót chân.

      Khương gia

      Khương lão phu nhân thần sắc nhàn nhạt ngồi ở ghế , Hồng Hạnh bên cạnh lại dám thở mạnh cái.

      "Mẫu thân, phải Tứ nha đầu trúng Hoa Vô Tử, đời này đều thể sinh dục sao?" Khương Đông Minh vừa nghe đến tin tức Khương Nịnh Bảo mang thai, toàn bộ đều tức điên, nổi giận đùng đùng đến chủ viện chất vấn.

      Lúc trước cũng là bởi vì chuyện Trương thị làm ra việc Hoa Vô Tử, làm cho phủ Trường Ninh Bá có, chức quan của cũng mất, thành ra nhà quyền quý chỉ cần tuỳ tiện cước dẫm đạp ông mà thôi..

      Chênh lệch lớn như vậy làm Khương Đông Minh chán chường hơn hai tháng, tại vừa phấn chấn lên, tin tức Khương Nịnh Bảo mang thai lại đưa vào vực sâu.

      Phủ Trường Ninh Bá thành truyện cười, nha đầu chết tiệt kia lại phong quang vô hạn.

      Khương Cẩn còn thi đậu cử nhân.

      Chi thứ hai là lên.

      Khương Đông Minh thể nhận kết quả này.

      "Đông Minh, ngươi trước yên tĩnh chút, Trần Thái y phải Hoa Vô Từ có giải dược sao, chỉ là chúng ta biết thôi, việc đến nước này, ngươi cũng đừng làm ẩu, Khương gia trải qua còn vẫy vùng nổi."

      Khương lão phu nhân nhịn được cảnh cáo câu, khẩu khí này bà ta nhất định phải nuốt xuống, cháu trai cháu của muội muội từng người so ra có tiền đồ, trong nội tâm bà ta khó mà chấp nhận được, có ghen ghét là giả.

      Khương Đông Minh trán gân xanh nhảy dựng, môi ngừng run run, cuối cùng cứng rắn : "Nương, ngươi yên tâm, ta làm loạn."

      Lúc này giống ngày xưa, Khương gia bọn họ cần nhìn sắc mặt Tứ nha đầu làm việc.

      xong, Khương Đông Minh sắc mặt mang chút chán nản rời viện tử lão phu nhân.

      Khương lão phu nhân cười khổ than tiếng, nhìn thoáng qua Hồng Hạnh bên cạnh, xoa mi tâm, phân phó: "Hồng Hạnh, ngươi khố phòng của ta chọn phần hậu lễ đưa phủ Định Quốc Công."

      Càng là lúc này, càng là thể để cho người chê cười.

      Chỉ cần Tứ nha đầu nguyện ý che chở Khương gia, Khương gia ở kinh thành liền bị quyền quý khác ức hiếp..

      Phủ Tần vương.

      Những ngày này đường làm quan Dương Thư Thanh rộng mở, dã tâm bừng bừng giúp Tần vương mượn sức triều thần, thuận tiện cài vào cung Hiền tần chơi ngáng chân, thời gian phấn khích hứng thú vừa xuất , ai ngờ lại đột nhiên lộ ra ngoài tin tức Khương Nịnh Bảo mang thai năm tháng.

      Cẩn thận tính toán, đây phải là sau đại hôn tháng liền mang bầu sao?

      Dương Thư Thanh tức thiếu chút nữa hộc máu, nhớ ngày đó nàng ta còn làm ra thai giả chuẩn bị hãm hại Khương Nịnh Bảo, ai ngờ người ta sớm mang thai, còn giấu giếm nghiêm nghiêm thực thực.

      vậy còn may mắn mang bầu song thai.

      Dương Thư Thanh ghen tị ánh mắt đều đỏ, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa : "Này Khương Nịnh Bảo yểu yểu xìu xìu, vừa thấy vốn có mệnh sinh con trai, thai này nhất định là con ."

      Thiến Dung cùng Thiến Bích trong lòng trận bất đắc dĩ.

      Tiểu thư mỗi lần nghe được tin tức tốt của phu nhân Quốc Công đều tức giận đến giơ chân, kỳ tiểu thư nay là sườn phi Tần vương, chờ tương lai Tần vương lên ngôi, tiểu thư chắc chắn phong quang vô hạn.

      Làm gì cùng phu nhân Quốc Công mà nổi giận, duyên cớ tự chọc tức mình.

      Nhưng mà các nàng dám khuyên.

      "Tiểu thư, Vương gia luôn luôn tại ngài nơi này ngủ lại, chừng ngài rất nhanh có con nối dòng của vương gia." Thiến Bích thận trọng .

      Dương Thư Thanh nghe vậy sắc mặt giãn ra, giữa trán lên chút thần sắc kiêu ngạo.

      Nàng ta đời trước từng có mang thai là con trai, đáng tiếc cuối cùng bị người ta hãm hại làm mất thai nhi thành hình con trai, có thể nghĩ, Dương Thư Thanh lúc ấy có bao nhiêu là hận.

      Cả đời này, nàng ta dám chắc đứa bé đầu tiên cũng là con trai.

      Lúc này Dương Thư Thanh vẫn còn biết bởi vì chính mình tìm đường chết nên đời này đều khó có khả năng có con.
      Last edited by a moderator: 9/7/19

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 80: Nụ cười xấu xa

      Nguyên ngày phủ Định Quốc Công náo nhiệt, buổi tối Định Quốc Công Tạ Hành quay về phủ, nhìn đến Khương Nịnh Bảo ở giường ngủ say ngọt, thân áo ngủ rộng thùng thình thêu hoa quả lựu giấu cái bụng nhô lên của nàng, Định Quốc Công mặt mày lạnh lùng nháy mắt nhu hòa xuống dưới.

      nhanh đến ở giữa giường, vươn ngón tay thon dài khẽ vuốt mặt nàng chút, bên tai đều là tiếng hít thở nhàng Nịnh Bảo, chóp mũi quanh quẩn nhàn nhạt mùi hoa quế.

      Lông mày phong Định Quốc Công khẽ nhúc nhích.

      Nghĩ đến hôm nay Nịnh Bảo lao tâm lao lực tiếp đãi nữ quyến tiến đến phủ Định Quốc Công chúc mừng, Tạ Hành giữa trán lên chút đau lòng, đứng dậy bước ra phòng ở, gọi thân vệ, trầm giọng phân phó.

      "Tạ Thất, thông báo Triệu quản gia tiếng, ngày mai phu nhân phải tĩnh dưỡng, nên gặp khách."

      Tạ Thất vội vàng cung kính đáp ứng xuống tới.

      "Dạ, chủ nhân!"

      Nịnh Bảo ngủ say, Định Quốc Công thương nàng ngày mệt nhọc, có đánh thức nàng, thân mình ở đại sảnh dùng bữa tối, sau đó tắm rửa rửa mặt, động tác ôn nhu đem Khương Nịnh Bảo giường ngủ say ôm tới giường lớn khắc hoa.

      Trong phòng ánh nến chập chờn.

      Màn trướng lụa mỏng buông xuống, Định Quốc Công tầm mắt thâm trầm nhìn Khương Nịnh Bảo khẽ nhếch môi, môi mỏng lành lạnh lộn lên, triền miên trằn trọc mút vào sau lúc lâu, mới lưu luyến dời , ôn nhu ôm Khương Nịnh Bảo nhắm lại hai mắt vào giấc ngủ.

      Ngoài cửa Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc canh chừng ngẩng đầu nhìn bầu trời treo cao ánh trăng cao, có nghe được trong phòng động tĩnh, liền quay trở về sương phòng của mình.

      Lúc đêm khuya vắng người, bên trong nhà ánh nến bùm bùm thiêu đốt, Khương Nịnh Bảo mở ra đôi mắt nhập nhèm, phát mình ngủ ở giường lớn êm ái, đôi tay rắn chắt ôm cả hông của mình, đem nàng giam cầm chặt ở trong ngực.

      cần nghĩ, nam nhân sau lưng nhất định là Quốc Công Gia.

      Quốc Công Gia là trở về lúc nào?

      Khương Nịnh Bảo có chút mơ hồ thầm nghĩ, lúc này bên ngoài mảnh im lặng, phỏng chừng hẳn là đêm khuya, nàng thế nhưng ngủ sâu như vậy, ngay cả Định Quốc Công trở về cũng biết.

      Khương Nịnh Bảo ảo não cau lại lông mày.

      Bên tai truyền đến tiếng tim đập có quy luật cùng với hơi thở nóng rực của đối phương, Khương Nịnh Bảo mặt đột nhiên dâng lên cỗ nhiệt ý, hai má oanh đỏ, nghĩ đến bản thân từ lúc mang thai vốn có cùng Định Quốc Công xảy ra quan hệ, mỗi lần đều chỉ là hôn môi rồi ngưng lại, giờ này khắc này... Khương Nịnh Bảo trong lòng chẳng biết tại sao đột nhiên có xúc động.

      Nhưng nghĩ đến bụng mình nhô lên, Khương Nịnh Bảo giống như bị rót cái chậu nước lạnh, về điểm này kiều diễm nháy mắt tan biến còn dấu tích, nàng có chút được tự nhiên cựa quậy cái.

      Nàng lại vào lúc này xúc động.

      Định Quốc Công ngủ say theo bản năng đem Khương Nịnh Bảo ôm sát, bàn tay to đặt bụng nàng trấn an xoa bóp cái, khuôn mặt tuấn tú cọ chút đỉnh đầu của nàng, sau đó ngừng lại.

      Yên tĩnh.

      Khương Nịnh Bảo: "..."

      Nghe bên tai đều đều tiếng hít thở, Khương Nịnh Bảo mí mắt dần dần khép lại...

      đêm ngủ ngon.

      Hôm sau, Khương Nịnh Bảo ăn xong đồ ăn sáng, đưa tiễn Định Quốc Công, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú nhìn thẳng hai tỳ nữ xinh đẹp Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc, nghĩ đến lời vừa với Quốc Công Gia, nên vì hai nàng suy tính chút chung thân đại .

      "Xuân Hỉ, Xuân Nhạc, các ngươi tuổi cũng , có người vừa ý chưa?" Khương Nịnh Bảo uống ngụm canh gà, cười nhàng mở miệng hỏi thăm.

      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc hai người mặt đỏ lên, im lặng lên tiếng.

      "Xuân Hỉ, ngươi cảm thấy Tạ Thất như thế nào?" Khương Nịnh Bảo nghĩ đến lời Quốc Công Gia cho nàng biết, đôi mắt nhìn về phía Xuân Hỉ lộ ra ý cười.

      Thực ngờ Tạ Thất thích Xuân Hỉ, còn cùng Quốc Công Gia ra việc này, Tạ Thất là tâm phúc thân vệ Quốc Công Gia, cao lớn tuấn, dáng vẻ đường đường, người rất tệ.

      Xuân Hỉ sửng sốt, biết nghĩ tới điều gì, đỏ mặt giống như muốn lấy máu, nàng tiếng như muỗi kêu: "Tạ Thất là người rất tốt."

      "Chỉ là rất tốt sao, ngươi chẳng lẽ có ý khác?" Khương Nịnh Bảo ranh mãnh đùa nàng, trong lòng thầm nghĩ, xem ra là tình chàng ý thiếp rồi.

      Bên cạnh Xuân Nhạc che miệng cười trộm.

      "Phu nhân, Tạ Thất thích Xuân Hỉ, nô tỳ có lần nhìn thấy Tạ Thất vụng trộm tặng cây trâm cho Xuân Hỉ, tại cây trâm đó đầu Xuân Hỉ."

      Xuân Hỉ hận tìm được cái lỗ để chui vào, rất mắc cỡ.

      Khương Nịnh Bảo đưa mắt nhìn đầu Xuân Hỉ cây ngọc trâm, tươi cười càng thêm sâu: "Xem ra các ngươi là lưỡng tình tương duyệt a, vừa đúng Quốc Công Gia cũng với ta việc này."

      "Ta trước đem hôn của các ngươi chứng thực xuống dưới."

      Xuân Hỉ mắc cỡ cúi thấp đầu, có phản đối.

      "Tuỳ phu nhân làm chủ."

      Khương Nịnh Bảo vẻ mặt tươi cười gật đầu, đưa mắt nhìn sang Xuân Nhạc, nghĩ đến Xuân Nhạc còn có cha mẹ, chỉ là chút, khuông mặt tròn trịa của Xuân Nhạc mảnh đỏ bừng, xấu hổ thắt ngón tay.

      "Nô tỳ bây giờ còn vội, tất cả thuận theo tự nhiên."

      Khương Nịnh Bảo được làm được, lập tức liền gọi Tạ Thất tới, Tạ Thất cùng Xuân Hỉ đều là nhi, dưới chứng kiến của Khương Nịnh Bảo, hai người định ra việc hôn nhân, chờ Xuân Hỉ xuất giá, nàng lại cho Xuân Hỉ phần đồ cưới phong phú.

      Sau khi Khương Nịnh Bảo đem tỳ nữ tâm phúc định ra hôn , nàng nhớ tới hôn đại ca Khương Cẩn, lúc trước nàng còn muốn để cho Phó Uyển Ninh làm đại tẩu, đáng tiếc hai người vô duyên.

      tại giá thị trường của đại ca rất tốt, có công công mẹ chồng, thân tài hoa hơn người, vẫn là người thứ nhất thi Hương, diện mạo tuấn mỹ phong lưu, hậu viện còn có thông phòng thiếp phòng.

      Quý nữ càng ngày càng nhiều nhìn chăm chú tới đại ca, cũng có thiếu quan mai mối đến ăn nằm với trước cửa.

      Đại cữu mợ cùng Khương Nịnh Bảo có qua việc hôn nhân của đại ca, nhưng đại ca kín miệng, chờ sang năm sau khi thi qua kỳ thi mùa xuân lại .

      Khương Nịnh Bảo có chút đồng ý.

      Phủ Định Quốc Công đóng cửa từ chối tiếp khách, có Định Quốc Công lên tiếng, ai dám đến cửa quấy rầy Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo ngày ngày thanh tĩnh nhàn nhã dưỡng thai, vốn muốn ngầm làm cho Dương Thư Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thể làm gì.

      Duy nhất làm Khương Nịnh Bảo bất đắc dĩ là Tạ Cảnh Dực thường xuyên lại đây thỉnh an, mỗi lần nhìn cung kính đến thỉnh an, Khương Nịnh Bảo cảm thấy là lạ.

      Ngay cả Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc nhịn được sinh ra tia đề phòng.

      Khương Nịnh Bảo có nhận thấy người Tạ Cảnh Dực ác ý, nhưng cũng có ngăn cản Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc cảnh giác, mặc kệ như thế nào cẩn thận chút còn là tốt.

      Chỉ là ánh mắt Tạ Cảnh Dực nhìn nàng càng ngày càng làm Khương Nịnh Bảo kinh hãi.

      Khương Nịnh Bảo trong lòng toát ra cái suy nghĩ thể tưởng tượng nổi, vội vàng để cho Định Quốc Công ngăn trở Tạ Cảnh Dực tiến đến thỉnh an, ánh mắt Tạ Cảnh Dực rất dọa người.

      Hy vọng phải như nàng nghĩ.

      Có Định Quốc Công ra mặt, Tạ Cảnh Dực cuối cùng đến chủ viện thỉnh an.

      Khương Nịnh Bảo thầm nhàng thở ra, có bước ra chủ viện, chỉ ở trong chủ viện lại, trong thời gian ngắn, nàng muốn phải nhìn... hoặc là ngẫu nhiên gặp Tạ Cảnh Dực.

      Thời tiết vào đông, trời càng thêm rét lạnh.

      Trong phòng dọn lên chậu than, ấm áp như xuân.

      Tháng trước Xuân Hỉ được gả cho Tạ Thất, hằng ngày vẫn bên người hầu hạ Khương Nịnh Bảo chỉ là bới tóc kiểu phụ nhân*, cùng ngày xưa có khác gì.

      Tóc phụ nhân: ngày xưa nữ tử khi lấy chồng bới hết tóc lên như thời con tóc vừa bới vừa thả sau lưng.

      Khuôn mặt Khương Nịnh Bảo rất tròn trịa, ràng mới sáu tháng có bầu, bụng lộ cao, nhìn cái như mang thai chín tháng nhưng làn da tinh tế bóng loáng, thoạt nhìn so với ngày xưa càng thêm đẫy đà xinh đẹp.

      Tạ lão phu nhân lo lắng đến được, Trần Thái y thường xuyên chạy tới phủ Định Quốc Công, người chú ý phủ Định Quốc Công biết được thầm hâm mộ Khương Nịnh Bảo được sủng ái.

      Đáng tiếc loại phúc khí này phải ai cũng có được.

      Mang song thai dễ dàng sinh non, trong phủ tại mời bốn bà đỡ nổi danh chờ đợi, bốn cái bà đỡ bên trong đều bị tra xét ràng, sau khi xác định có bất kỳ cái gì uy hiếp, mới có thể mời về phủ Định Quốc Công.

      Vào phủ Định Quốc Công, người ngoài muốn nhúng tay đều khó khăn.

      Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công đề phòng là Dương Thư Thanh, này quả thực có bệnh, gả cho Tần vương, còn nhìn chằm chằm vào nàng, thường thường xuất ra ác tâm đối với nàng chút.

      Khương Nịnh Bảo đối với chuyện này chỉ biết cạn lời.

      Vốn Tạ lão phu nhân còn muốn tìm trước bà vú, Khương Nịnh Bảo cự tuyệt, nàng muốn con của mình uống người khác sữa, cho dù sữa của nàng đủ cho hai hài tử uống, cũng có thể uống sữa bò hoặc sữa dê.

      Bởi vậy thôn trang lại nuôi bò sữa, dê sữa đều tìm người tỉ mỉ chăm sóc.

      ngày này, Khương Nịnh Bảo ăn mặc rộng thùng thình áo váy, gắng gượng đỡ lấy bụng lớn đến doạ người ở trong phòng tới lui rèn luyện thân thể, toàn bộ đám người Hoàng ma ma đều khẩn trương nhìn chăm chú, sợ Khương Nịnh Bảo sơ ý chút ngã sấp xuống.

      khoảng chừng khắc đồng hồ, Khương Nịnh Bảo ngừng lại, ôm bụng to ngồi mền nhung dày đặt nhuyễn tháp, Hoàng ma ma thần kinh cẳng thẳng nới lỏng, vội vàng rót ly nước ấm cho phu nhân.

      Khương Nịnh Bảo uống ngụm nước ấm, nhìn cái bụng to nhô ra, hỏi câu: "Ma ma, ngươi ta có khả năng tháng sau sinh sao?"

      Tháng sau sinh, đứa bé chỉ ở trong bụng của nàng có bảy tháng.

      Hoàng ma ma liếc nhìn bụng phu nhân to đến tưởng nổi, che đậy đáy mắt lo lắng, an ủi: "Lão nô này biết, Trần thái y thân thể của ngài khỏe mạnh, có khả năng sinh đủ ngày đủ tháng cực lớn."

      Đủ tháng sinh ra là mang thai đủ chín tháng mười ngày.

      biết có chờ được ngày đó hay .

      Bên cạnh Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc nghe xong, trong lòng hơi hơi lo lắng, từ sau khi phu nhân mang thai, các nàng liền hỏi thăm qua ma ma có kinh nghiệm phong phú cùng đại phu trong phủ, nữ tử mang thai song thai bình thường đều sinh non, nhưng bảy tháng sinh ra còn sống cũng nhiều.

      Phu nhân bụng thực quá lớn.

      Lúc này, cửa phòng mở ra, bóng dáng cao lớn rắng rỏi đến, trong phòng mọi người cảm nhận được hơi thở sát khí, liền vội vàng hành lễ cáo lui.

      Khương Nịnh Bảo nhìn Định Quốc Công bước về phía của nàng, mặt mày hớn hở kèm với nụ cười ôn nhu.

      "Quốc Công Gia, chàng bây giờ trở về càng ngày càng về sớm."

      "Gần đây bận việc."

      Định Quốc Công đem người áo choàng cởi xuống bắt tại cái giá, nhanh đến ngồi bên người nàng, tay êm ái dừng ở bụng Khương Nịnh Bảo nhàng vuốt phẳng.

      Trong bụng hai cái hài tử nghịch ngợm đá mấy đá, tựa hồ cùng cha ruột chơi với nhau, Định Quốc Công từ trước đến nay vững như thái sơn hoảng sợ, khẩn trương hỏi: "Nịnh Bảo, nàng có đau hay ?"

      Khương Nịnh Bảo nhàng cười: "Có chút, kỳ nhúc nhích chút cũng tốt, chứng minh bọn họ rất khỏe mạnh có sức sống."

      Định Quốc Công vẫn như cũ đau lòng Nịnh Bảo, là bụng của nàng quá lớn, gần đây đều muốn giao hết tấu chương cho hoàng đế phê duyệt xử lý, mỗi ngày cố gắng về sớm chút bồi Nịnh Bảo.

      Khương Nịnh Bảo tựa đầu bờ vai , nhiều chuyện chút trong cung hậu phi, biết được hoàng hậu cùng quý phi Phó Uyển Ninh đều có bầu, khóe miệng lên nụ cười xấu xa.

      Cuối năm là lúc lộ ra tin tức, phỏng chừng làm Dương Thư Thanh cùng Tần vương Tấn vương chấn động.
      Last edited by a moderator: 9/7/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :