1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sún bấy bì

      sún bấy bì Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      29
      nữ tử cổ đại đáng sợ :018:

    2. Dora đáng yêu vô địch

      Dora đáng yêu vô địch New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      7
      Xưa các má toàn đầu độc nhau, kinh dị :shiver:

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 51: Bột phấn Hoa Vô Tử

      Khương Nịnh Bảo bình tĩnh nhìn đại bá nương giả vờ trấn định, quay đầu nhìn sắc mặt trầm trầm của lão phu nhân, khoé miệng tự giác nổi lên nụ cười.

      Đại bá nương đây là muốn nàng mình ăn mảnh, khẩn trương nhất thời lại dám đem lão phu nhân bỏ qua bên.

      thích hợp.

      Chỉ tiếc lão phu nhân hình như nhận ra được.

      Khương Nịnh Bảo cụp mi, lúc này đây, Trương thị chạm đến giới hạn của nàng, nàng cũng tính là bỏ qua cho bà ta, đường đường là Quốc Công phu nhân, cần nhịn xuống cơn tức giận, trước kia Trương thị đánh mắng , vẫn chưa xúc phạm đến nàng, bây giờ giống như vậy, lương tâm Trương thị quá dơ bẩn.

      Ai lại ngay trong nhà mình, đợi cháu về lại mặt, lại cho nàng ăn đồ ăn có thuốc làm vô sinh, lòng dạ Trương thị quá đen tối rồi.

      Nếu có hai vị ma ma dạy bảo, có lẽ nàng cũng mắc mưu mà hay biết gì.

      “Đại bá nương, ý tốt của người, cháu nhận, nhưng cháu cũng phải là người có đồ ngon ăn mảnh mình, Tiểu Đào, mang đồ ăn này chia ra, để mọi người cùng được nếm thử.”

      Khương Nịnh Bảo vén tóc mai bên tai, cười khanh khách nhìn đại bá nương, mở miệng, tươi cười xinh đẹp, giống như hoa sinh trong hồ, thanh thuần kiều diễm.

      Tiểu Đào là tên của nữ tỳ mới gắp đồ ăn cho nàng.

      Trong mắt Trương thị, tươi cười của Khương Nịnh Bảo, giống như ác quỷ đòi mạng, trong lòng bà ta đột nhiên dâng lên khí lạnh, , tuyệt đối thể để Dao nhi cùng đại tức phụ ăn những món ăn này.

      Khương lão phu nhân lại cực kỳ hài lòng với cách làn của cháu thứ tư, chút do dự ra tay giúp đỡ.

      “Tứ nha đầu rất đúng, chia ra năm phần vừa đủ.”

      Nụ cười của Khương Nịnh Bảo lại càng đẹp hơn nữa.

      Tiểu Đào lại chậm chạm nhúc nhích.

      Khương Nịnh Bảo quay đầu lại nhìn tỳ nữ Tiểu Đào cái, lại nhận thấy môi nàng ta run rẩy, mặt mày lạnh toát, xem ra Tiểu Đào cũng là bị người kích động a.

      “Tiểu Đào!”

      Nịnh Bảo lại gọi lần nữa, tươi cười mặt nhạt dần, nhưng lạnh lẽo bên trong giọng lại làm Tiểu Đào run lập cập, nàng ta trộm nhìn phu nhân cái, lại thấy phu nhân dùng tay ra hiệu cho mình.

      Tiểu Đào xem như hiểu ý tứ của đại phu nhân, tay khẽ run, mặt nở ra nụ cười cứng ngắc, căng đầu ra mà .

      “Tứ tiểu thư, nô ty chia đồ ăn ngay ạ.”

      Khương Nịnh Bảo hơi nheo mắt, tầm mắt hai người cũng có gì sai, động tác của đại bá nương cũng là bình thường, nhưng ngược lại, ý nghĩ vừa chuyển, liền ràng, Trương thị muốn làm hỏng mấy món ăn này, trong lòng liền cười lạnh, nàng sao có thể để bà ta toại nguyện được chứ.

      Mấy món ăn này là nàng để xử lý Trương thị.

      “Tiểu Đài, tay của ngươi ngàn vạn lần được run, lỡ như làm đổ mấy món ăn này, tổ mẫu rất tức giận.” Khương Nịnh Bảo cười hay cười, giống như quan sát nàng ta, trong lời còn mang theo cảnh cáo.

      Khương lão phu nhân nghe thấy lời này của cháu , cảm thấy có chút đúng, chỉ là lại thể được, bà nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua tỳ nữ tâm phúc lấy đồ ăn cho mình là Hồng Hạnh, tâm động, ra.

      “Tiểu Đào, ngươi lui ra, Hồng Hạnh, ngươi đến đem đồ ăn kia chia ra .”

      Lời này vừa ra, thân mình Trương thị khẽ run lên, đầu óc như ầm ầm nổ ung, sống lưng tứa ra mồ hôi lạn, thấm ướt cả xiêm y phía sau.

      Khương Nịnh Bảo cười cười nhìn đại bá nương, bỏ qua chút phản ứng nào của bà ta.

      Đại bá nương, biết tiếp theo, người làm thế nào?

      “Dạ, lão phu nhân.”

      Hồng Hạnh cung kính thành lời, bước đến bên người Khương Nịnh Bảo, động tác thuần thục mà chia đồ ăn thành ra năm phần.

      lời lão phu nhân ra, Tiểu Đào liền thầm thở hơi nhõm, vội vàng cúi đầu lui xuống, có ai biệt được vừa rồi nàng có bao nhiêu khẩn trương, khi thức ăn này bị đổ rơi, lão phu nhân trách phạt, nửa cái mạng còn có.

      Bây giờ có người nhận lấy, trong lòng Tiểu Đào vui mừng còn kịp.

      ra trong lòng nàng cũng là vô cùng muốn làm chuyện này, ai bảo nàng hôm qua trong lúc vô tình nghe được, phu nhân cùng Dương ma ma tâm phúc của bà muốn ám hại tứ tiểu thư khi mà nàng ấy về lại mặt, còn bị bà ta bắt được, bây giờ, tính mạng người nhà của nàng đều nằm trong tay đại phu nhân, chỉ cần nàng nghe lời, người nhà nàng liền vô .

      Vì thế Tiểu Đào chỉ có thể làm đồng phạm.

      Trương thị nhịn được liếc mắt nhìn Tiểu Đào, Tiểu Đào này được việc ít, hỏng việc nhiều, ngay cả chút việc cũng làm xong, bây giờ bà ta trái tim hồi hộp đến nổi muốn nhảy ra ngoài, vội vàng cầm ly trà lên uống ngụm, dám để người nhận thấy mình khác thường, khi bị người phát , kết cục chờ đợi bà là….

      Trương thị dám tưởng tượng.

      Thân phận Khương Nịnh Bảo bây giờ như xưa, Định Quốc Công còn dùng cơm ở gian ngoài.

      thể mạo hiểm, càng thể hành động thiếu suy nghĩ, thể để bản thân bại lộ, bà còn hai đứa có hai đứa con trai, bà còn là đại phu nhân bá phủ, là đại bá nương của Quốc Công phu nhân Khương Nịnh Bảo… Bà còn có tương lai tươi đẹp.

      Trái tim đại bá nương Trương thị nặng nề, chỉ là thể hi sinh.

      Dao nhi nhất định hiểu cho bà.

      Ngay thời khắc quan trọng, Trương thị cuối cùng vẫn là lựa chọn lợi ích bản thân.

      Khương Minh Dao lẳng lặng ngồi bên cạnh, còn biết bản thân thành quân cờ thí mạng của thân mẫu mình, nếu Khương Nịnh Bảo tương kế tựu kế, nửa đời sau của nàng liền bị huỷ mất.

      Đại đường tẩu là người tâm tư cẩn thận, nàng lời cứ ngồi bên cạnh, lòng liền có suy nghĩ thể tưởng tượng được, có khi nào đồ ăn tứ muội ăn qua có vấn đề?

      Nhưng mà Khương lão phu nhân cũng ăn.

      Đây là thức ăn này có độc, nhưng lại có tác dụng khác, lại nghĩ đến lời đại phu nhân vừa mới , trái tim đại đường tẩu run lên, tác dụng của mấy món ăn này….

      Hẳn là làm nữ tử vô sinh…. Nhưng vừa rồi, tứ muội ăn qua….

      Chuyện nghiêm trọng.

      Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo cười như cười nhìn nàng, ánh mắt đó làm đại đường tẩu rùng mình, trái tim đột nhiên chùng xuống.

      Nàng vuốt ve cái bụng vẫn có chút bằng phẳng, nàng biết mấy món ăn này có thể gây thương tổn cho đứa trẻ trong bụng nàng hay , nhưng nàng tuyệt đối ăn những món ăn này.

      đời làm gì có chuyện may mắn.

      Đại đường tẩu biết suy nghĩ của mình có chính xác hay , nhưng nàng muốn đánh cược.

      Chỉ là tứ muội biết có vấn đề, vì sao còn ăn, chẳng lẽ nàng có cách… Đại đường tẩu càng nghĩ, càng cảm thấy tứ muội này đơn giản.

      Khương Nịnh Bảo hơi nhướng mày, đại đường tẩu quả nhiên là người thông minh, là người đầu tiên nhận ra bất thường, kết đôi với đại đường ca đáng tiếc, như đoá hoa lài cắm bãi phân trâu.

      Lúc này lại nhìn Trương thị, lại thấy bà ta như bình tĩnh trở lại, dường như chuyện gì cũng hay biết.

      Nịnh Bảo hơi nhíu mày.

      lát sau, Hồng Hạnh đem thức ăn chia xong.

      Khương lão phu nhân phần, còn lại bốn phần được đặt trước mặt bốn người khác, đại bá nương Trương thị hít thở sâu hơi, mặt biến sắc ăn miếng, bà ta bây giờ có hai trai hai , còn sắp ôm cháu nội, sinh nở được ảnh hưởng đến bà.

      “Mẫu thân đúng, mấy món ăn này đúng là mỹ vị vô cùng.” Trương thị khen dứt miệng.

      Nịnh Bảo nhướng mày, nàng dường như xem ngoan độc của Trương thị, quả nhiên, người vì mình, trời tru đất diệt.

      Đại bá nương Trương thị làm người lạnh lòng.

      Đại đường tẩu động đũa, nàng vuốt ve bụng mình, gương mặt đỏ hồng, ngượng ngùng : “Con có thai, mấy món ăn này, hương vị lại hợp với thai phụ, con xin mượn hoa hiến phật, mang món ngon này xin đưa cho tổ mẫu dùng.”

      Khương lão phu nhân nghe vậy, thoáng nhìn qua thức ăn, quả nhiên nhận ra những món này thích hợp cho thai phụ.

      “Hồng Hạnh, mang phần thức ăn của nàng đến đây.”

      Lời này làm cho Trương thị đột nhiên thở phào.

      Bà nhìn qua nữ nhi, hy vọng này có thể tìm được cái cớ ăn.

      Nhưng Khương Minh Dao lại có.

      Nàng gắp đồ ăn chuẩn bị ăn, trái tim Trương thị như mắc ở cổ họng, lại có cách nào ngăn cản, trong lòng hận chết Khương Nịnh Bảo, thức ăn ngon như vậy, ăn mình là tốt rồi, còn ra làm gì.

      Khương Nịnh Bảo than thầm trong lòng tiếng, mềm lòng lời ngăn cản “Ngũ muội, mấy món ăn này khômh hợp với muội.”

      Khương lão phu nhân nhíu mày.

      Khương Minh Dao khựng tay, mím môi, khuôn mặt trong trẻo lên chút nghi hoặc.

      “Vì sao muội ăn được?”

      Khoé miệng Nịnh Bảo nổi lên nụ cười châm chọc, ánh mắt rơi người Trương thị: “Ngũ muội, này nên hỏi đại bá nương, đại bá nương, người người mẫu thân nhẫn tâm, vì lợi ích của mình, ngay cả con ruột cũng có thể vất bỏ.”

      Trái tim Trương thị run lên, Khương Nịnh Bảo là có ý gì, chẳng lẽ nàng sớm biết thức ăn có vấn đề, chẳng phải nàng cũng ăn rồi sao, thức ăn cho thên phấn hoa vô sinh, chỉ cần ăn xuống, đời này liền thể sinh được con nối dõi.

      Nghĩ đến như vậy, Trương thị bình tĩnh, chỉ cần bà im lặng kín như bưng, để lộ sơ hở, Khương Nịnh Bảo làm gì được bà chứ, bà vui trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, giọng đầy nghiêm khắc.

      “Tứ nha đầu, lời này của ngươi là có ý gì?”

      Khương lão phu nhân cuối cùng cũng nhận ra chuyện bình thường.

      Khương Nịnh Bảo vẫn bình tĩnh cười, đưa mắt nhìn chén thức ăn, đáy mắt lạnh băng “Đại bá nương, người đợi lát nữa rồi hiểu, Hồng Hạnh, ngươi sang mời Quốc Công gia đến đây, chuyện hôm nay có gì tốt đẹp.”

      có cách nào tốt ….

      Trương thị trong lòng cả kinh, lưng từng đợt mồ hôi lạnh, dường như đại hoạ giáng xuống, Dương ma ma bên cacnhj cũng cảm thấy ổn.

      Chủ tớ hai người trong tối hoảng loạn suy đoán, có phải là bại lộ rồi hay ?

      Ánh mắt lão phu nhân dừng người Khương Nịnh Bảo cùng Trương thị, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên đem đũa đập xuống bàn cơm: “Tứ nha đầu, cuối cùng là có chuyện gì?”

      Khương Nịnh Bảo cười cười: “Tổ mẫu đợi lát nữa biết.”

      Chỉ khoảng nửa khắc, Định Quốc Công đến đây, Khương Cẩn là đại ca đương nhiên cũng muốn đến xem có việc gì, Trương Ninh Bá cũng mang theo hai đứa con đại phòng chạy đến.

      “Nịnh Bảo, có chuyện gì?” Định Quốc Công cao lãnh mang gương mặt tuấn tú góc cạnh, giữa mày nôn nóng, bước đến bên người Nịnh Bảo, ánh mắt chăm chăm lướt người nàng lượt, có phát ra vấn đề, liền mở miệng hỏi.

      Định Quốc Công biết, chuyện quan trọng, Nịnh Bảo tuyệt đối sẵn sàng bố trận đón giặc như vậy.

      Định Quốc Công vừa xong, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt người Nịnh Bảo cùng Trương thị.

      Tươi cười mặt Nịnh Bảo chợt tắt, đưa tay ra, chỉ vào đồ ăn mâm cùng chén của mình, nhàng bâng quơ : “Quốc Công gia, đồ ăn trước mặt thiếp có cho thêm hoa vô tử.”

      “Cái gì?”

      Mọi người ở đây đều kinh hồn thất đảm, hoa vô tử nghe qua chính là phải thứ tốt gì, vô tử… cón, chính là làm người ta tuyệt đường sinh sản.

      Sắc mặt Trường Ninh Bá xanh mét, hai vị đường ca của Nịnh Bảo cũng khiếp sợ ra lời, bọn họ nghĩ đến còn có loại hoa đáng sợ như vậy.

      Sắc mặt Khương Minh Da trắng bệch, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, nàng dám tin nhìn mẫu thân của mình, môi run run, nàng rất muốn hỏi mẫu thân rốt cuộc có phải là do bà làm hay .

      “Hoa vô tử, nghĩa như cái tên, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần ăn vào đều có cách nào sinh dục, cũng gây thương tổn nào cho thân thể, nhưng loại hoa này có ưu điểm, đó chính là nó có thể làm cho hương vị món ăn thông thường trở nên vô cùng ngon miệng.”

      Khương Nịnh Bảo bình tĩnh giải thích câu.

      Khương lão phu nhân bị doạ rồi, bà khi nãy ăn hai chén, có điều nghĩ đến hoa vô tử ngoài chuyện làm người sinh dục được cũng tạo thương tổn gì, trái tim cũng thả lỏng hơn.

      Sắc mặt trầm như nước.

      “Đại bá nương, ta như vậy, người cũng tự mình muốn ta mình thưởng thức món ăn ngon này.” Ánh mắt Nịnh Bảo hề chớp nhìn căm chăm Trương thị, bên môi còn nở nụ cười lạnh.

      Trương thị trong lòng căng thẳng, sợ hãi lan tràn, bà nghĩ được Khương Nịnh Bảo lại có thể nhận ra được hoa vô tử, ràng người kia có , hoa vô tử vô cùng hiếm gặp, khẳng định nàng ta thể nhận ra.

      Nhưng bây giờ…. Khẳng định là hai bị ma ma mà Tạ lão phu nhân mời đến qua cùng Nịnh Bảo.

      Trong lòng Trương thị hận chết hai vị ma ma làm hỏng chuyện tốt của mình, mặt lại tràn đầy khiếp sợ cùng tức giận.

      “Tứ nha đầu, này chỉ là do mình ngươi , ai biết thức ăn này rốt cuộc có cho phấn hoa vô tử vào hay , nếu có cho vào, ta vừa nãy cũng ăn phần, cũng coi như là người bị hại.”

      Bây giờ Trương thị lại nghĩ vô cùng may mắn khi mình ăn phần thức ăn kia.

      Lúc này, Khương Cẩn đột nhiên nhận ra cái chén trước mặt Nịnh Bảo, đó còn giữ lại chút thức ăn, nhận thấy thưc ăn các chén khác cũng có, trong lòng hồi hộp, đột nhiên nắm lấy cánh tay trái của Nịnh Bảo, vội vàng hỏi: “Nịnh Bảo, muội có ăn hay ?”

      Khương Nịnh Bảo cười cười, dùng cánh tay còn lại nắm lấy tay của ca ca: “Đại ca, ca yên tâm, muội sao.”

      Lời này cũng là để cho Định Quốc Công bên cạnh nghe thấy.

      Nhưng Định Quốc Công Tạ Hành vừa nghe lời Khương Cẩn hỏi, thân mình đột nhiên phát ra hơi thở thô bạo làm người hoảng sợ, ngũ quan tuấn cường ngạnh lạnh lùng làm người giật mình, giọng lạnh như băng tuyết ngày đông, lạnh thấu xương tuỷ.

      “Tạ Thất, cho người vào cung thỉnh ngự y đến đây chuyến.”

      Mọi người ở đây đều bị khí thế lạnh lẽo, thô bạo này áp chế thở nổi, tất cả đều lộ ra tia hoảng sợ.
      Last edited: 27/5/19

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 52: Nô tỳ biết ai là thủ phạm

      Khương Nịnh Bảo thấp thỏm bất an ngồi ghế, nàng hề xem đau đớn vừa lướt qua đáy mắt Định Quốc Công, càng nghĩ Quốc Công gia tức giận đến như vậy.

      ra hoa vô tử kia cũng giống như những gì nàng giải thích.

      Vạn vật đều tương sinh tương khắc.

      Cái gọi là có thuốc giải đó cũng chỉ là số người hiếm hoi hoặc là tìm được giải độc của hoa vô tử mà thôi.

      trong hai vị ma ma dạy dỗ nàng, Cao ma ma từng riêng với Nịnh Bảo, nếu ăn nhầm thức ăn có loại hoa vô tử này, chỉ cần lập tức uống loại dược tửu, liền có thể giải hết độc của loài hoa này.

      Phương thuốc này là Cao ma ma lén lút cho nàng.

      Hoa vô tử là loại hiếm thấy, nhưng dược liệu để chế dược tửu giải độc này cũng đều là dược liệu bình thường.

      Khương Nịnh Bảo còn cố ý tự mình chế loại dược tửu này, cộng với kỹ năng thiên phú thần kỳ về chế rượu, hiệu quả của loại giải dược này càng cao hơn, cho nên Nịnh Bảo mới dám bí quá hoá liều.

      Quan trọng nhất là, có phương thuốc ủ chế loại rượu này do Cao ma ma cho, tay nghề ủ rượu thần kỳ của nàng cũng sợ bị bại lộ.

      Chờ sau khi Tạ Thất rời , nhóm thân vệ mang theo đến đây, tất cả đều đến đại đường, đồng thời canh giữ bên người Định Quốc Công cùng Khương Nịnh Bảo, khắp cả đại đường đều ngập tràn sát khí.

      Thức ăn có vấn đề đều được đặt cái bàn trống khác, chờ thái y đến kiểm chứng.

      Trường Ninh Bá Khương Đông Minh nghĩ muốn chuyện, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Định Quốc Công đảo sang, lập tức im lặng như ve sầu mùa đông.

      Tất cả đều chờ thái y đến, kiểm chứng qua thức ăn rồi lại .

      Khương lão phu nhân mang sắc mặt trầm ngồi ghế, ở trước mặt Định Quốc Công, bà chẳng thể cạy già lên mặt, khí chứng thực được thức ăn có hoa vô tử, phủ Trường Ninh Bá coi như xong đời, bây giờ bà chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, Trương thị có động tay động chân vào thức ăn.

      Nếu Trương thị bị tra ra làm chuyện ác độc đến mức này, liền nên trách bà tàn nhẫn độc ác.

      Đáy mắt lão phu nhân lên ánh sáng lạnh.

      Lúc này đại phu nhân Trương thị là người liên can, bị thân vệ nhìn chằm chằm, trong long dâng lên sợ hãi cũng sợ hãi, ngón tay tự giác bấu chặt lòng bàn tay, trán dần toát ra mồ hôi lạnh.

      khí ở đại đường vô cùng áp lực.

      Khương Nịnh Bảo hít sâu hơi, nhìn đại ca Khương Cẩn cười cái, đột nhiên đứng dậy, dưới mắt nhìn của mọi người, nắm tay Định Quốc Công ra ngoài.

      Khương Cẩn cũng đầy lo lắng, muốn theo ra ngoài, nhưng sau đó lại dừng bước.

      Mọi người trong đại đường đồng thời thở phào nhõm.

      Bên ngoài ánh mặt trời sáng rỡ, hạ nhân chính viện nhìn thấy Định Quốc Công cùng tứ tiểu thư ra ngoài, cung kính hành lễ rồi rời .

      Nịnh Bảo buông tay ra, định mở miệng, Định Quốc Công đột nhiên lại nắm chặt lấy tay nàng, sức dùng có chút mạnh, “Nịnh Bảo, nàng… Nàng có phải ăn thức ăn kia rồi hay ?”

      Nịnh Bảo dùng bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay , ngón tay giao nhau, ngẩng khuôn mặt nhắn lên, nhìn khuôn mặt tuấn của Định Quốc Công, gật đầu thừa nhận.

      Thấy thay đổi sắc mặt, Nịnh Bảo vội vàng giải thích “Quốc Công gia, hoa vô tử có thuốc giải.”

      Ánh mắt Định Quốc Công dừng lại: “Có thuốc giải?”

      “Đúng vậy, ra Cao ma ma từng lén với thiếp, nếu ăn phải thức ăn có hoa vô tử, lập tức uống loại dược tửu, liền có thể giải trừ được tác dụng của hoa vô tử.” Nàng nhàng với .

      “Quốc Công gia, chàng yên tâm, ta sớm điều chế loại rượu này rồi, chờ sau khi hồi phủ, ta liền uống ngay để tiêu trừ tác dụng của hoa vô tử.”

      Định Quốc Công nghe vậy, mặt mày giãn ra, lo lắng trong lòng cũng rơi xuống đất, nhưng vẫn tức giận như trước, giận nàng tự mình mạo hiểm, lỡ như, lỡ như ngoài ý muốn…. Ánh mắt Định Quốc Công lên tia sợ hãi, đột nhiên ôm chặt nàng vào ngực, chặt đến thiếu chút nữa làm nàng thở được.

      “Về sau được lại bí quá hoá liều như vậy.”

      Chôn khuôn mặt trong ngực , Nịnh Bảo lắng nghe tiếng tinm đập dồn dập của , cảm giác được suy nghĩ sợ hãi của , trong lòng tràn đầy áy náy, nàng đưa tay ôm lấy vòng eo của , bảo đảm : “Chỉ lần thôi, có lần sau.”

      ra ta làm vậy là cũng có lý do.”

      “Lý do gì?”

      “Buổi chiều ngày hôm qua, mẫu thân cho gọi thiếp đến Vinh Hỉ Đường rồi cho thiếp chuyện, mẫu thân trộm với thiếp, phật châu dùng để áp chế sát khí cổ tay chàng duy trì cũng được bao lâu, khi phật châu mất tác dụng, chàng cũng giống như trước đâu, trừ thiếp ra, tất cả mọi người đều có cách đến gần chàng.”

      “Nhưng những người khác liền biết, bọn họ chỉ biết chàng bây giờ cũng giống như người bình thường.”

      “Quốc Công gia, chàng bây giờ là cái bánh thơm ngon, tại lại trở thành cái đinh trong mắt người khác.” Khương Nịnh Bảo rầu rĩ .

      Đối với chuyện phật châu mất tác dụng, Định Quốc Công sớm có dự cảm, nhiều ngày nay, nhận ra ánh sáng của phật châu ảm đạm hơn trước chút, bởi vậy cũng thấy ngoài ý muốn.

      May mắn duy nhất chính là, cưới được Nịnh Bảo.

      Sát khí cũng được áp chế.

      Sau này có phật châu, cũng chỉ giống như lúc trước, người bình thường cách đến gần.

      Tiểu thê tử cũng như trước, là người thân mật nhất với .

      Định Quốc Công cũng buông nàng ra, ôm chặt tiểu thê tử trong ngực, hôn nụ hôn lên tóc nàng, thấp giọng kiên định .

      “Nịnh Bảo, ta bảo vệ nàng, có bất cứ người khác.”

      “Ừm, thiếp biết.”

      Buồn bực trong lòng nàng cũng hoá thành hư , nàng tin tưởng nhân phẩm của Quốc Công gia, nhưng những người nọ muốn leo lên phủ Quốc Công, hoặc là nữ tử ái mộ Định Quốc Công lại ngầm xuống tay với nàng.

      Lần lại mặt này, nàng nhận được ‘Đại lễ’ có lẽ sau này còn ngừng nhận được ‘Đại lễ’ khác.

      Ai bảo nàng là phu nhân Định Quốc Công cưới hỏi đàng hoàng.

      Nịnh Bảo chán ghét phiền toái.

      “Lúc này, ta biết người ra tay phía sau là ai, liền tương kế tựu kế, để người trong tối cảm thấy ra tay thành công, tránh phiền toán sau này, miễn lần nữa bị mắc mưu.”

      Nịnh Bảo xem qua thức ăn kia, liền suy nghĩ ăn cũng có vấn đề gì, ăn nàng cũng có thể xử lý đại bá nương Trương thị, nhưng sau này những chuyện tính kế này vẫn cứ ập vào mặt.

      Cho nên nàng quyết định ăn, ăn thức ăn có hoa vô tử, làm người cho rằng nàng còn khả năng sinh dục, làm cho người coi nàng như cái đinh trong mắt đứng sau màn kia dời mục tiêu sang chỗ khác.

      Quốc Công phu nhân con cái, có bất luận uy hiếp gì.

      Chẳng sợ sau này có nhiều phiền toán, có những lời đồn vớ vẫn bất lợi, nhưng phần lớn phiền toái đó đều hướng về phía Định Quốc Công, chỉ cần Định Quốc Công mở miệnh, bọn họ cũng có cách nào bức Định Quốc Công nạp thiếp.

      Nịnh Bảo biết khi nào phật châu tay Định Quốc Công mất tác dụng, lỡ như hơn nửa năm sau mới mất tác dụng, ai biết được trong lúc này có chuyện ngoài ý muốn xảy ra hay , cho nên nàng chỉ có thể phòng ngừa cẩn thận.

      Mạng nàng lớn, còn có thể chế biến dược tửu, đương nhiên sợ những loại tính kế này, chỉ sợ có người nổi điên động đến đại ca nàng, huỷ hoại đại ca của nàng, Khương Nịnh Bảo tự trách cả đời.

      đến cùng, nàng cũng nghĩ muốn bảo vệ đại ca.

      khi Định Quốc Công có phật châu áp chế sát khí, những gia tộc hoặc nữ tử nhìn chằm chằm dãi Định Quốc Công cũng liền từ bỏ.

      Nhưng gồm Dương Thư Thanh.

      Nịnh Bảo còn cần đề phòng Dương Thư Thanh sắp gả vào phủ Định Quốc Công, Dương Thư Thanh là nữ chủ trọng sinh báo thù tàn nhẫn ác độc nhất từ trước đến nay, ai có thể bảo đảm nàng ta xuống tay với nàng.

      thể sinh dục, Dương Thư Thanh thả lỏng cảnh giác.

      Nàng tình nguyện cùng Định Quốc Công ngày ngày ngọt ngào, sớm mang thai đứa , cũng nghĩ muốn giờ phút nào cũng đề phòng Dương Thư Thanh nháo loạn như thiêu thân.

      Nịnh Bảo đem suy nghĩ của mình ràng cùng Định Quốc Công.

      Định Quốc Công trầm mặc chút, cuối cùng cũng hiểu tiểu thê thư làm như vậy là có nguyên do, rút tay khỏi tay nàng, hai mắt chăm chăm nhìn dung nhan xinh đẹp của tiểu thê tử hồi lâu, chủ động nắm lấy tay nàng, hôn nụ hôn lên khoé miệng nàng, giọng : “Về phòng.”

      Khương Nịnh Bảo cười tươi nhàng.

      Việc này cứ như vậy qua .

      Chờ hai người quay lại đại đường, mấy người Trường Ninh Bá thấp giọng chuyện cùng nhau liền im bặt, Khương Cẩn đánh giá Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công cái, thấy khuôn mặt Định Quốc Công lạnh lẽo như thường, nhưng thô bạo cùng tức giận nơi chân mày đều biến mất, nhịn được cụp mắt xuống.

      Xem ra là Nịnh Bảo trấn an Định Quốc Công.

      Lúc này, Tạ Thất cuối cùng cũng mời hai vị thái y đến đây.

      đường , Tạ Thất qua đầu đuôi câu chuyện cùng hai lão thái y, hai lão thái y nghĩ đến tân phu nhân Định Quốc Công về nhà lại mặt lại phát sinh chuyện gièm pha lớn thế này.

      khi chứng thực được đồ ăn có hoa vô tử…

      Hai lão thái y dám tưởng tượng hậu quả khi Định Quốc Công tức giận như thế nào, người của phủ Trường Ninh Bá này quả lớn gan lớn mặt, vậy mà dám nghĩ muốn huỷ hoại Định Quốc Công phu nhân.

      Hai lão thái y đến, đại đường chớp mắt liền an tĩnh đến đáng sợ.

      “Hai vị thái y, thình kiểm tra ba chén thức ăn này có hay cho hoa vô tử vào.” Tạ Thất trực tiếp đưa người đến cái bàn khác, bàn gỗ hoa lê có đặt ba chén thức ăn lớn.

      Hoa vô tử là hiếm thấy nhưng lão thái y trãi qua hai triều đại là gặp qua, hậu cung phi tần tranh đấu vô cùng thảm khốc, hoa vô tử xuất cũng ít lần.

      Hai lão thái y có thể vô cùng kinh nghiệm, đầu tiên là kiểm tra độc tính hồi, xác định có độc, sau đó bắt đầu xác nhận có hoa vô tử hay , bọn họ cũng dùng cách vô cùng đơn giản, dù sao ở tuổi này, đương nhiên sợ hiệu quả tuyệt dục của hoa vô tử.

      Ăn xong, hai lão thái y trong lòng cầu nguyện cho phủ Trường Ninh Bá.

      Đúng là có bỏ thêm hoa vô tử.

      “Quốc Công gia, ba chén đồ ăn này đều có thêm hoa vô tử.”

      Thái y vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.

      Đặc biệt là Khương Minh Dao, cả người đều run lên, nghĩ mà sợ thôi, nàng thiếu chút nữa…. Thiếu chút nữa liền ăn phải thức ăn có hoa vô tử.

      Khương Cẩn vừa kinh vừa sợ, trái tim tựa hầm băng.

      Đây là người thân của .

      Nhị phòng bây giờ cũng chỉ còn lại cùng Nịnh Bảo, đại phòng vậy mà còn nghĩ muốn huỷ hoại hạnh phúc cả đời của Nịnh Bảo.

      Khương Cẩn xiết chặt tay, đáy lòng sinh ra ý nghĩ muốn phân gia.

      “Tạ Thất, báo cho hình bộ, đem người phủ Trường Ninh Bá có liên can áp giải đến hình bộ thẩm vấn.” Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Hành trầm đáng sợ, giọng lạnh như dao, sát khí tràn ngập trời đất.

      “Dạ, chủ tử.” Tạ Thất nhận lệnh lui ra.

      Người ở đại đường lập tức bị thân vị vây quanh.

      Sắc mặt của người đại phòng cùng tỳ nữ, bà tử đều trắng bệch, dưới sát khí bức người, tựa như cá chết, hổn hển hít thở từng hơi.

      Khương Nịnh Bảo nhìn thấy dáng vẻ đau khổ ôm bụng của đại đường tẩu, trong lòng kinh hãi, vội vàng nắm lấy tay Định Quốc Công, cho ánh mắt.

      Định Quốc Công lập tức thu lại sát khí người.

      Sát khí tan , mọi người liền có cảm giác sống sót sau đại nạn.

      Hai lão thái y lần đầu tiên nhìn thấy lửa giận của Định Quốc Công, sát khí cũng là phải dành cho họ, nhưng bọn họ vẫn sợ hãi như thường.

      “Quốc Công gia, thỉnh ngài thu lại mệnh lệnh ban, chúng tôi cố gắng tra hung phạm, liền cho tứ nha đầu công đạo.” Khương lão phu nhân hơi thở hổn hển, trái tim đè nặng xuống, nhanh chống vứt bỏ tôn nghiêm của trưởng bối, quỳ trước mặt Định Quốc Công, khó khăn mở miệng.

      khi tất cả người của phủ Trường Ninh Bá bị giải đến hình bộ, cả phủ Trường Ninh Bá bị huỷ.

      Lúc này Khương lão phu nhân hận chết người ra tay hạ độc.

      Vẻ mặt Định Quốc Công cảm xúc nhìn Khương lão phu nhân quỳ gối, đáy mắt chỉ là mảnh lạnh nhạt.

      “Ta tin các người.”

      Khương lão phu nhân tối sầm mắt, thiếu chút nữa té xỉu, Hồng Hạnh vội vàng đỡ lão phu nhân lên.

      Trườnh Ninh Bá cùng hai con trai xiết chặt tay thành nắm đấm, mặt đầy phẫn nộ, rốt cuộc là ai, là ai làm chuyện ngu xuẩn đến mức độ này, đem hoạ đến cho cả phủ Trường Ninh Bá.

      “Tứ nha đầu, ngươi cũng là tiểu thư của phủ Trường Ninh Bám khi truyền ra tin tức ngươi ăn thức ăn có hoa vô tử, người liền bị huỷ, bằng đóng cửa xử lý chuyện này, rốt cuộc chuyện xấu trong nhà thế mang ra ngoài được.”

      Khương Đông Minh nhìn thấy Định Quốc Công hờ hững nhìn đến mẫu thân ông quỳ xuống, vội vàng chuyển hướng đến cháu Khương Nịnh Bảo, khéo léo mở miệng, giọng điệu ràng mang theo cầu xin.

      chưa tùng nghĩ đến, có ngày mình lại cầu xin đứa cháu này.

      Khương Nịnh Bảo liếc nhìn Trương thị, lời hững hờ: “Đại bá, con để bụng thanh danh, con chỉ muốn tìm ra người ra tay hạ độc ám hại con.”

      “Nịnh Bảo rất đúng” Khương Cẩn mặt lạnh như sương mai, lạnh lùng nhìn qua người của đại phòng.

      Cháu cháu trai, dầu muối ăn, gân xanh nổi đầy mặt Khương Đông Minh, sắc mặt vô cùng khó nhìn, nhưng làm trò trước mặt Định Quốc Công, chỉ có thể chịu đựng.

      Lúc này Trương thị lộ vẻ kinh sợ, cả người phát run, bà nghĩ Định Quốc Công tức giận như vậy, càng nghĩ chuyện lại nghiêm trọng đến mức này, khi bị đưa đến hình bộ, chắc chắn bị nghiêm hình tra tấn.

      dám đảm bảo giữ bí mật cho người kia.

      Nghĩ đến hậu quả mình bị tra ra, Trương thị nhịn được kinh sợ thành tiếng.

      “Quốc Công gia nên , chúng tôi đều là người nhà của Tứ nha đầu, tuyệt đối hại nàng, khẳng định là có người giá hoạ, để chúng tôi gánh tội thay.”

      “Thị phi đúng sai, đến hình bộ phán xét.” Định Quốc Công Tạ Hành lạnh nhạt , phát cắt đứt giảo biện của Trương thị.

      Khương Nịnh Bảo lạnh lùng nhìn bà ta cái.

      Trong lòng nàng, ra chắc chắn biết được thức ăn có hoa vô tử là chuyện tốt của Trương thị làm, nghĩ đến lúc này, bà ta còn giảo biện.

      Đột nhiên, tỳ nữ tên Tiểu Đào kia xông lên, quỳ ập xuống đất.

      “Quốc Công gia, Tứ tiểu thư, nô tỳ biết hung thủ là ai.”

      Lời vừa ra, Khương lão phu nhân cùng đám người Trường Ninh Bá thầm thở phào nhõm, mặt khỏi lộ ra vui mừng, thừa dịp người của hình bộ chưa đến, bắt được hung thủ quan trọng.

      “Nếu biết hung phạm là ai, còn nhanh ra.” Trường Ninh Bá giận dữ đập bàn.

      “Nhanh , đừng lề mề.” Nhị đường ca Khương Việt gấp chờ được lớn tiếng hối thúc, muốn đến hình bộ chịu tội.

      Khương lão phu nhân cũng chằm chằm nhìn Tiểu Đào.

      Khương Minh Dao biết vì sao trong lòng lại dâng lên dự cảm lành, tự chủ nhìn mẫu thân mình.

      Trương thị cùng Dương ma ma nhìn thấy Tiểu Đào lao ra, khoé mắt như muốn nứt ra, hận thể xông lên ngàn đao băm nát Tiểu Đào.

      nghĩ đến phản ứng của bọn họ đều lọt vào trong mắt Định Quốc Công.
      Last edited: 27/5/19
      Thuyphuong0404, tieunai691993, CandyTN26 others thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 53: May mắn là nàng sớm đoán được điều này

      Người trong đại đường, sắc mặt giống nhau, Định Quốc Công mặt thái độ, ngồi thẳng người ngay ngắn ghê, Khương Nịnh Bảo bên cạnh thuần thục châm cho ly trà, rồi tự mình cầm chén uống ngụm.

      Bộ dạng bình tĩnh như vậy làm cho người trợn mắt mở to mồm.

      Khương Cẩn: “……”

      Định Quốc Công phu nhân, nàng …. phải nàng ăn qua thức ăn có thêm hoa vô tử sao, mặt thế nào lại chút sợ hãi, chẳng lẽ nàng có thuốc giải hoa vô tử?

      Hai lão thái ý mừng như điên, bọn họ biết hoa vô tử có thuốc giải nhưng học lại biết cách, hận thể lập tức nhào đến hỏi han Định Quốc Công phu nhân, nhưng nhìn thấy bản mặt lạnh lẽo của Định Quốc Công, tâm tư vừa động đẩy cũng bị bóp chết trong nháy mắt.

      Có lẽ đợi Định Quốc Công bắt được hung phạm rồi .

      Tỳ nữ Tiểu Đào vừa định mở miệng, thân vệ đột nhiên áp tải người nam nhân trung niên dáng vẻ hơi béo, mặt đầy phấn trắng vào, người béo tròn này vừa thấy màn như vậy, cả người run run, hai chân quỳ sụp xuống.

      “Chủ tử, người này chính là Triệu đầu bếp vừa mới đến của phủ Trường Ninh Bá, thức ăn phu nhân ăn có hoa vô tử đều là do người này làm.”

      Thân vệ cúi đầu cung kính bẩm báo.

      Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Định Quốc Công lập tức bắn thẳng về phía Triệu đầu bếp, ra giọng tàn nhẫn đòi máu: “Dám có căn đảm hạ độc Định Quốc Công phu nhân, tội này mà tính, đem cả nhà bắt lại, cùng chém.”

      Đồng tử Trương thị co rút, nắm chặt tay Dương ma ma, bà nghĩ đến người nhà mẹ đẻ của mình, kinh sợ trong mắt đều lộ , cả người run như cái sàng.

      Bà hối hận, hối hận.

      Nhưng là, muộn.

      Khương Nịnh Bảo: “……”

      Nàng rốt cuộc cũng nhìn ra được, đây là Quốc Công gia cố ý, nhất cử nhất động của đều tạo thành áp lực vô cùng lớn trong long mọi người ở đây, lời hợp liền chém, bóng ma, cái chết đều bao phủ đầu từng người, đủ là người sợ chết.

      Có lẽ cái gọi là ‘Gọi người hình bộ đến đây’ chỉ là kích chỉ thiên mà thôi.

      Cũng có ý tứ làm kinh động khắp nơi.

      Quốc Công gia đáng sợ.

      Sắc mặt Khương Việt trắng bệch, hai chân phát run, muốn chết, muốn chết…. là vô tội, vốn là biết có người tính kế ám hại tứ muội.

      Triệu đầu bệp nghe lời nay, sợ đến mức hồn bay phách tán, chỉ hạ nhân, là đầu bếp mới đến làm cho phủ Trường Ninh Bá, nào biết chỉ quá ba ngày, liền phải bỏ mạng, Triệu đầu bếp đương nhiên là muốn chết, liền đem tất cả những gì mình biết toàn bộ run rẩy ra.

      “oan uống quá Quốc Công gia, nô tài cũng biết được mỹ vị mà Thu Cúc đưa cho nô tài lại có vấn đề, Thu Cúc chỉ đó là bí kíp của ngự trù, để nô tài thi trổ tài năng.”

      “Đúng rồi, trong tay nô tài có có chút bột phấn.”

      Triệu đầu bếp run rẩy móc từ trong ngực ra gói giấy , nghĩ tới bột phấn này lại cứu được mạng, Triệu đầu bếp nghĩ đến bản thân mình vậy mà dựa vào phấn bột này giành được niềm vui của chủ tử, liền hận thể đập đầu chết .

      Lời Triệu đầu bếp vừa ra làm đám người Trường Ninh Bá sắc mặt đại biến.

      Nếu có việc này bại lộ, bọn họ chẳng phải là ăn trúng món ăn có thứ đồ này sao, bởi vậy mỗi người bọn họ đều thành vô sinh.

      là đáng sợ.

      Khương Nịnh Bảo: “……”

      Triệu đầu bếp cũng là mối họa, nếu có nàng vạch trần, có lẽ toàn bộ đại phòng phủ Trường Ninh Bá liền có khả năng đoạn tử tuyệt tôn.

      , nếu đại ca cẩn thận ăn trúng đồ ăn… Cũng có khả năng Trương thị cố ý ám hại đại ca.

      Mồ hôi Khương Nịnh Bảo lập tức chảy ròng ròng, nghĩ mà sợ thôi.

      Hoa vô tử này làm người khó lòng phòng bị, may mắn là loại hoa này hiếm có, bằng … Khương Nịnh Bảo dám nghĩ đến.

      lão thái y lập tức lấy gói giấy trong tay Triệu đầu bếp, mở ra ngửi thử, dung tay dính chút cho vào miệng, gật gật đầu.

      “Đúng là bột phấn hoa vô tử.”

      “Giải Thu Cúc lên đây.”

      Ánh mắt Định Quốc Công trầm xuống, lạnh nhạt ra lệnh, cũng có xử lý Triệu đầu bếp.

      Triệu đầu bếp cũng thầm thở phào nhõm, cả người xụi lơ mặt đất, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng về, chờ chuyện được giải quyết, quyết định rời khỏi phủ Trường Ninh Bá, về tửu lâu làm đầu bếp lại, ít nhất cũng cần lo lắng tính mạng nhà già trẻ của mình.

      Thân vệ lập tức hành động.

      Nhìn diễn xuất của Định Quốc Công, Trường Ninh Bá cùng Khương lão phu nhân thầm lau mồ hôi lạnh, chỉ cần Định Quốc Công liên lụy đến người vô tội là tốt rồi, hai người trong lòng hận chết kẻ đầu sỏ.

      Lúc này trong lòng Khương lão phu nhân cũng có suy đoán.

      Nếu Trương thị làm ra chuyện này, bà chỉ có thể vứt bỏ đại tức phụ này mà thôi.

      “Tiểu Đào, đem những gì ngươi biết ra .” Khương Nịnh Bạo nhấp ngụm trà, đưa mắt nhìn tỳ nữ Tiểu Đào bên dưới, thần sắc lạnh nhạt hỏi.

      “Hôm qua, trong lúc vô tình nô tỳ biết được đại phu nhân cùng Dương ma ma lập mưu bí mật ám hại tứ tiểu thư, lại cẩn thận bị phát , người nhà của nô tỳ bị phu nhân khống chế, phu nhân , chỉ cần nô tỳ theo lệnh mà làm phu nhân liền tha cho người nhà của nô tỳ.”

      Tiểu Đào sau khi xong, đột nhiên dập đầu : “Thỉnh quốc công minh xét, những lời của nô tỳ đều là , nếu có lời gian dối, liền để cả nhà nô tỳ chết có chỗ chôn.”

      Người cổ đại vô cùng coi trọng lời thề, tin tưởng nhân quả báo ứng, tùy tiện mà phát ra lời thề độc mang cả nhà ra mà cược.

      Lời thề độc của Tiểu Đào phát ra, người ở đây hầu như đều tin lời nàng .

      Đôi mắt Khương lão phu nhân như đòi máu, lúc này hận chết Trương thị, cái tai tinh của nhà này, càng Trường Ninh Bá vốn ông thích chính thê Trương thị này, bây giờ thấy bà ta lại gây ra đại họa.

      Lập tức nhanh chóng quyết định vứt bỏ Trương thi, bảo toàn phủ Trường Ninh Bá.

      Thân thể Khương Minh Da lung lay sắp đổ, chỉ cảm thấy cả người rét run, mẫu thân… Mẫu thân bà… Bà vì sao lại làm như vậy… Vì sao lại đối xử với nàng như vậy….

      Trong mắt nàng tràn đầy tin.

      Trương thị vừa kinh vừa giận, tức đến hộc máu : “Điêu nô to gan lớn mật, lời xằng bậy, Dương ma ma còn mau giết chết con tiện tỳ ăn bừa bãi này.”

      Định Quốc Công mặt cảm xúc, nhìn khuôn mặt tức đến vặn vẹo của Trương thị, sát khí nồng đậm trước mắt ập đến, đầu óc Trương thị ầm tiếng, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp mặt đất.

      Dương ma ma cũng nhúc nhích, dường như bị dọa sợ.

      “Những lời nô tỳ là .” Tỳ nữ Tiểu Đào lại lần nữa lập lại những lời này.

      Định Quốc Công để cho thân vệ tinh của mình điều tra trong viện của Dương ma ma cùng Trương thị, Nịnh Bảo cảm thấy lần về lại mặt này của nàng thu được đại lễ, cũng coi như người trước kẻ sau ai bằng.

      Thân vệ hành động nhanh vô cùng, đến nửa canh giờ, nhân chứng vật chứng đều có đủ.

      Thu Cúc cũng bị giải đến.

      Trong viện của Trương thị, lục soát được phấn hoa vô tử cùng vài phong thư, hơn nữ cũng chứng thực lời Tiểu Đào, biệt viện đúng là có giam giữ người nhà Tiểu Đào.

      Có thể thấy làm việc rất vội vã, mà làm việc cũng chu đáo chặt chẽ.

      Trong nháy mắt, Phương thị nhìn thấy phong thư kia, đồng tử co rút, đáng tiếc mọi người đều cho rằng bà ta nhìn thấy hoa vô tử kia bị lục soát ra nên liền sợ hãi.

      Trong viện Dương ma ma lại rất sạch , soát ra được cái gì.

      Khương Nịnh Bảo đánh giá Dương ma ma, trong lòng lên tia quái dị.

      Từ đầu đến cuối, vị Dương ma ma này vẫn luôn cố gắng hết sức làm mờ nhạt tồn tại của bản thân, bà ta là tâm phúc của đại phu nhâ, trong tay lại hề có nhược điểm.

      Bất kể là Trương thị, vẫn là bà ta, đều có, chút cũng có.

      Sạch .

      Chỉ là biết có vượt qua được điều tra của Định Quốc Công hay .

      Khương lão phu nhân cùng nhóm người Trường Ninh Bá đều nhìn về phía Trương thị, ánh mắt trầm. Trường Ninh Bá nghĩ đến kém chút nữa mình bởi vì bà ta mà phải chịu tội ở hình bộ, trong lòng lửa giận dâng cao, bước nhanh qua, chút nghĩ ngợi, đạp lên người Trương thị cái, chửi ầm lên.

      “Tiện nhâ, chính ngươi tìm chết cũng đừng liên lụy bá phủ.”

      Trương thị bị trượng phu tức giận đá phát, hét thảm lên, cả người đều ngã mặt đất, đầu tóc loạn xả, gương mặt trắng bệch liên tục rơi mồ hôi lạnh.

      Lúc này Trương thị nghĩ cần nhắc nhở chuyện thư hàm cho .

      Khương Minh Dao muốn đứng dậy nâng mẫu thân lên, nhưng nhìn đến phụ thân cùng tổ mẫu mặt đầy phẫn nộ, ngay cả đại ca, nhị ca cũng thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ đến cách làm của mẫu thân, trong lòng lạnh lẽo, quay mặt , hề nhìn đến dáng vẻ khổ sở của mẫu thân.

      Khương Nịnh Bảo nhướng mày.

      Xem ra, ngũ muội cũng phải là thánh mẫu.

      “Bá gia, thiếp là oan uổng, các người quên sao, vừa rồi, thiếp còn ăn chén đồ ăn có hoa vô tử, có ám hại tứ nha đầu, thiếp có hại tứ nha đầu.”

      Mạnh mẽ bấu víu vào hành động có thể sống sót duy nhất--- Bà ta ăn qua thức ăn có hoa vô tử.

      Đến lúc này, Trương thị còn giảo biện.

      Trường Ninh Bá Khương Đông Minh tức giận vô cùng, lại lần nữa dưới ánh mắt mọi người, hung hăng đạp Trương thị thêm phát nữa, Trương thị lại hét lên thảm thiết, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, ngã lăn đất.

      Cả người Khương Minh Dao run lên, cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, dám nhìn cảnh tượng thê thảm của mẫu thân.

      Khương Nịnh Bảo cũng đại ca Khương Cẩn lạnh mắt nhìn đại bá đá Trương thị, thờ ơ, nhân chứng vật chứng đều có, ai đồng tình cùng Trương thị, tỳ nữ, bà tử có ở đại đường đều run bần bật, trong lòng họ chỉ có suy nghĩ.

      Đại phu nhân xong rồi.

      Huynh đệ Khương Trác cùng Khương Việt vốn là kẻ có suy nghĩ ích kỷ, hận thể lập tức phủi sạch quan hệ cùng Trương thị.

      Có Tiểu Đào dẫn chứng, còn có kiểm chứng của thân vệ, Triệu đầu bếp được rửa sạch hiềm nghi, Thu Cúc bị giải đến đây cũng sợ đến trắng cả mặt, nước mắt nước mũi đều chảy ra, giọng run rẫy khai ra Trương thị cùng Dương ma ma.

      “Quốc công gia tha mạng, nô tỳ là bị bắt ép.”

      Thu Cúc có hay tra ra liền biết, Thu Cúc này là tâm, phúc do Trương thị đặt trong tối, tay thế mà còn dính đến mạng người, có thể thấy được là tàn nhẫn ác độc đến cỡ nào, cái gọi là bị bắt chính là chê cười.

      Cuối cùng, Thu Cúc bị mang , khi trở về người thân vệ dính đầy máu.

      Hiển nhiên, Thu Cúc chết..

      Khương lão phu nhân trầm mặc.

      Ngày này, chính là ngày đen tối nhất của phủ Trường Ninh Bá.

      Thu Cúc còn, kẻ đầu sỏ thứ nhất chính là Dương ma ma, cũng quỳ mặt đất, trong mắt đều là bình tĩnh, tội danh ám hại Định Quốc Công phu nhân của đại phu nhân được chứng thực, còn cơ hội hy vọng xoay người.

      May là bà sớm đoán được có ngày này.

      Người nhà bà hẳn mang theo tiền tài bà đưa cho chạy xa khỏi kinh thành, thay tên đổi họ đến nơi khác sinh sống.

      Đáng tiếc tứ tiểu thư ăn thức ăn có hoa vô tử mới phát , còn tam thiếu gia vẫn bình an.

      Dương ma ma trước khi chết, chỉ cảm thấy nuối tiếc, tại bà chỉ có thể giúp phu nhân lần cuối cùng.

      “Lão nô nhận tội.”

      “Lời của Tiểu Đào cùng Thu Cúc đều là , nhưng tất cả những chuyện này đều do lão nô làm, phu nhân hề liên quan.”

      Dương ma ma đột nhiên nhận tội làm người có mặt ở đây đều sửng sốt.

      Đại phu nhân Trương thị bị Trường Ninh Bá đá cho hộc máu, vừa nghe đến giọng nhận tội của Dương ma ma, thậm chí còn mang hết tội danh ôm vào người, liền gấp chờ được .

      “Các người đều nghe thấy , là Dương ma ma làm, bột phấn hoa vô tử cũng là do Dương ma ma làm, đối với ta liên quan, ta sao lại sinh lòng ám hại tứ nha đầu được.”

      Đáng tiếc Dương ma ma chính là đồng lõa, thể tin bà ta được.

      Trương thị tái nhợt hết sức cố gắng giải thích bằng chứng trước mặt, thấy mọi người lại hững hờ chán ghét nhìn mình, ngay cả con bà cũng thế.

      Trương thị liền biết bà xong rồi, cả người ngây ngốc ngồi bệt dưới đất.

      Tất cả mọi người đều chờ đợi Định Quốc Công xử lý.

      Nhưng Định Quốc Công lại xem những phong thư lấy ra từ phòng Trương thị, càng xem, gương mặt tuấn tú càng lạnh dần, sát khí người tự giác phóng ra mãnh liệt.

      “Nịnh Bảo, đại ca, hai người xem mấy phong thư này .”

      Trương thị đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến mấy phong thư trong tay Định Quốc Công, lại nhìn qua bá gia tức giận, Khương lão phu nhân chán ghét nhìn mình, Trương thị lau máu nơi khóe miệng, mặt lộ ra vẻ tươi cười quái dị.

      Bá gia, ngày lành của ngươi của cùng đến.
      Last edited: 27/5/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :