1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hóng cm bá đạo của nàng @Vy RuRi nà, kaka
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    2. Sơn đầu hỏa

      Sơn đầu hỏa New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      19
      Lại hết mất rồi :yoyo25: dừng đúng chỗ ghê luôn.
      là tò mò nội dung thư của Bảo Bảo a:yoyo58:
      biết bả viết cái gì nhỉ? :yoyo46:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    3. Kakarenn

      Kakarenn New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      1
      Sao nàng lại ngắt đúng chỗ vậy chứ :mad::mad: đọc hăng say mà... Hóng <3<3
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    4. hanhuyen

      hanhuyen Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      21
      Truyện hay quá!

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 41: Uy vũ của Định Quốc Công

      Phủ Trường Ninh Bá.
      Sau khi Nịnh Bảo ăn bữa trưa xong, đứng bên cửa sổ nhìn mưa to bên ngoài, gió mang ẩm ướt từ ngoài ùa vào trong phòng, mang theo khí lạnh, trong lòng nàng lại rất bình tĩnh, nghe đại ca , lão phu nhân chỉ ngất khoảng hai khắc liền tỉnh lại. nàng đại bất hiếu, trong lòng Nịnh Bảo rất thất vọng.
      “Tiểu thư, ngoài cửa sổ ẩm ướt, cẩn thận bị cảm lạnh.” Xuân Hỉ vừa vào thấy nàng mở cửa sổ, bỏ được quan tâm , còn cố ý lấy ở phòng trong ra tấm áo choàng, phủ thêm lên người tiểu thư.
      Nịnh Bảo từ uống dược tửu tự tay mình ủ, thân thể rất tốt, chưa sinh bệnh lần nào, làm sao lại sợ mưa gió, lại cũng phải như những tiểu thư khuê các nũng nịu khác, gió lạnh qua cũng dễ dàng sinh bệnh, nghĩ đến buổi chiều muốn học tập cùng hai vị ma ma, Nịnh Bảo liền hỏi trước chút chuyện của bọn họ.
      “Xuân Hỉ, hai vị ma ma trong phòng khách có vừa lòng ?”
      Phủ Trường Ninh Bá cũng là kém xa hoàng cung, đặc biệt là tây viện nàng ở, Nịnh Bảo tránh được lo lắng là hai vị ma ma thích ứng được hoặc là hài lòng.
      “Nghe tỳ nữ hầu hạ , hai vị ma ma cũng có biểu gì là vui, cơm trưa cũng ăn hơn phân nửa, hẳn là vừa lòng rồi .” Xuân Hỉ nghĩ nghĩ trả lời.
      Nịnh Bảo gật đầu, dặn dò câu: “Để người hầu hạ cẩn thận chút.”
      Xuân Hỉ đáp lời.
      Lúc này, có bà tử vào, giọng đầy kích động: “Tiểu thư, Định Quốc Công đến.”
      Vẻ mặt Nịnh Bảo đầy kinh ngạc lẫn vui mừng: “Quốc Công gia ở đâu?” Nàng chỉ là mách lại mà thôi, chứ đâu có nghĩ đến là Quốc Công gia thế mà lại dầm mưa đến đây, cảm giác được người quý trọng này làm cho lòng của Nịnh Bảo ấm áp.
      Bà tử vội vàng : “Quốc Công gia ở ngoài mái hiên.”
      Nịnh Bảo nghe vậy liền vội vàng xách váy chạy vội ra ngoài, để lại Xuân Hỉ cùng bà tử trong phòng, Xuân Hỉ nghĩ, tiểu thư vừa nghe là Quốc Công gia đến, luôn là vội vàng như vậy.
      Dưới mái hiên, thân ảnh cao lớn sừng sững tựa như cây tùng cây bách đứng ở đó, khuôn mặt sắc bén còn chứa đựng chút nôn nóng, nước mưa lại rơi áo gấm của , chảy thành dòng theo góc áo.
      “Quốc Công gia, chàng đến rồi.”
      Khương Nịnh Bảo nhìn áo choàng ướt hơn phân nửa của Tạ Hành, hốc mắt cay cay, trái tim dường như bị ai đó hung hăng đánh vào, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng. Nàng cầm lòng được, lên vòng tay ôm lấy cổ , hai người ôm chặt lấy nhau.
      Hạ nhân nhìn thấy hai người ôm nhau dưới mái hiên phía xa xa, trong mắt tràn đầy kích động mừng vui, ngay cả hai vị ma ma trong phòng khách nghe được động tĩnh cũng ra nhìn xem chuyện gì.
      Ai ngờ được lại nhìn thấy màn Quốc Công gia cùng Khương tứ tiểu thư ôm nhau. Hai vị ma ma đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tăng thêm vài phần coi trọng đối với Khương tứ tiểu thư này.
      “Nịnh Bảo, nàng sao chứ?"
      Giọng trầm thấp mang theo lo lắng, đôi cánh tay dài tràn đầy sức lực ôm Khương Nịnh Bảo vào lòng, sức dùng nhiều, lại có thể đem nàng ôm chặt vào lòng ngực rắn chắc của mình, dường như là hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng.
      “Ta rất tốt, cái gì cũng sao. Quốc Công gia, sao chàng lại dầm mưa đến đây, lỡ như bị cảm lạnh làm sao bây giờ?” Nịnh Bảo được ôm trong ngực, thể lo lắng hỏi.
      “Ta lo lắng cho nàng.” Định Quốc Công lời tênh. Giọng trầm thấp vang bên tai Nịnh Bảo, hơi thở nóng ấm trêu chọc lỗ tai nàng, làm đầu quả tim nàng run rẩy.
      “Quốc Công gia, thấy chàng lo lắng cho ta như vậy, ta rất là vui.” Khương Nịnh Bảo ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, cả khuôn mặt chỉ toàn là vui mừng.
      “Chàng đừng thấy ta bộ dáng yếu ớt, ta cũng phải là nhường nhịn, mặc kệ người khác xâu xé. Ngày thường tổ mẫu bất công đều sao, ta thèm để ý, nhưng lúc này đây quá đáng. Ta chỉ là từ chối cầu của tổ mẫu, bà liền dùng tiền đồ của ca ca uy hiếp ta, bà có là tổ mẫu ruột thịt của ta ?”
      Trong lòng Nịnh Bảo đầy hoài nghi. Trong số con cháu dòng chính, đại ca Khương Cẩn của nàng là xuất xắc nhất, tuổi còn trẻ đậu tú tài, tiền đồ vô cùng rộng mở, Khương lão phu nhân lại giống như xem đại ca là con cháu ruột thịt, lòng dạ hướng về đại phòng.
      “Ta đến đây phái thân vệ ‘thăm hỏi’ Khương lão phu nhân.” Giọng của Tạ Hành lạnh lẽo, trong mắt lên tia sát khí.
      là ‘thămhỏi' ra càng giống cảnh cáo hơn.
      ‘Thăm hỏi’ lão phu nhân...
      ...
      Nịnh Bảo nghĩ đến bộ dáng nghẹn dám nên tiếng của lão phu nhân, trong lòng vui sướng phen, nàng chôn đầu trong lồng ngực Tạ Hành, kìm được, bật cười.
      “Quốc công gia, lần này được chàng ‘Thăm hỏi’, mặt mũi của tổ mẫu đều mất hết.”
      “Sau này hẳn là mang tiền đồ của đại ca ra uy hiếp ta ?”
      nghĩ đến, chỉ là mách tội, Quốc Công gia lại cho nàng kinh ngạc cùng vui mừng lớn như vậy.
      "Bà ta dám. ”
      nhàn nhạt trả lời, đưa tay vén mái tóc ra sau lỗ tai tiểu nương, ánh mắt luôn lạnh nhạt, giờ đây dường như mùa xuân đến phá tan hơn nửa băng giá, ánh mắt liền trở nên dịu dàng hơn.
      Khương lão phu nhân biết uy hiếp, cũng biết.
      Bà ta dám... phải là . chữ kém, sức uy hiếp lại giống nhau. Nịnh Bảo giống như được uống viên thuốc an thần, lo lắng trong lòng liền lập tức tan thành mây khói.
      cơn gió lạnh thổi đến, Nịnh Bảo rùng mình cái, bỗng nhiên hồi phục tinh thần, bọn họ còn ở dưới mái hiên, khoé mắt nhìn hạ nhân ở xa xa, khuôn mặt Khương Nịnh Bảo đỏ cả lên.
      “Bên ngoài mưa to gió lạnh, chúng ta vào nhà rồi .” rồi, nàng rời vòng tay ôm ấp của Định Quốc Công, nắm tay vào nhà, trong lòng chịu được rầu rĩ, Định Quốc Công hẳn là vội vã chạy đến, để ý cả người bị ướt mưa, nàng vậy mà còn cùng Định Quốc Công ôm ấp ngoài mái hiên, hờn, mát.
      là quá được mà....
      “Xuân Hỉ, cho người sang bên chỗ đại ca lấy bộ y phục mới sạch đến đây.” Khương Nịnh Bảo vào phòng dặn dò Xuân Hỉ câu, rồi lấy khăn tay, lau nước mặt, tóc của Quốc Công gia. Định Quốc Công chuyên chú nhìn tiểu nương, ánh mắt nhu tình như ban ngày.
      Khương Nịnh Bảo bị tầm mắt nóng rực của nhìn, mặt đẹp liền ửng đỏ, giống như dậm phấn hồng, hồng nhuận mê người, chờ lau khô nước mặt cùng tóc cho , nàng châm cho ly trà nóng, dịu dàng lên tiếng.
      “Quốc Công gia, chàng trước ngồi đây uống trà cho ấm người, đợi ta lấy vò dược tửu xua khí lạnh cho chàng."
      “Được.”
      Định Quốc Công nhìn tiểu nương xinh đẹp, hiền tuệ, đưa tay nhận ly trà nóng, nhìn bóng dáng yểu điệu, vội vội vàng vàng lấy dược tửu của nàng, khoé miệng nhịn được cong lên, những cảm xúc lo lắng, nôn nóng trong lòng, nháy mắt còn đọng lại cái gì.
      lát sau, Khương Nịnh Bảo ôm vò rượu vào, sau khi mở, hương thơm của dược liệu nồng đậm dễ ngửi toả ra, Khương Nịnh Bảo rót cho Định Quốc Công chén , cười khanh khách .
      “Là dược tửu xua tan khí lạnh đó.”
      Định Quốc Công nhận chén rượu uống hơi cạn sạch, khí lạnh người bỗng dưng biến mất, thay vào đó là luồng ấm nóng chảy xuôi trong thân thể, vô cùng thoái mái. nhịn được nghĩ đến tướng sĩ chịu khổ lạnh ở Tây Bắc, khuôn mặt tuấn tú khỏi nghiêm túc hẳn lên, hỏi nàng: “Nịnh Bảo, dược tửu này hiệu quả tốt, ủ chế có khó ?”
      Nịnh Bảo hiển nhiên là hiểu ý thăm dò của Định Quốc Công, cười đẹp cái, nghiêm túc, ràng, cẩn thận mà trả lời: “Quốc Công gia, ra dược tửu này ủ chế cũng rất dễ dàng, phương thuốc cũng là phương thuốc xua tan khí lạnh bình thường, dược liệu sử dụng càng bình thường hơn, có thể so với tửu phường, chi phí có thấp hơn nhiều.”
      “Quan trọng là ta có năng lực đặc biệt.”
      “Nếu Quốc Công gia cầu loại rượu này, ta có thể bỏ chút thời gian ra để ủ chế.”
      Định Quốc Công gật đầu: “Cho ta danh sách dược liệu cần thiết.”
      Tửu phường ở Đại Việt đều là dùng lương thực để sản xuất, sản lượng lương thực lại cao, bá tánh còn phải ăn cơm, Đại Việt cũng nhiều lần ra lệnh cấm làm rượu, nhưng nhiều lần cấm cũng được. Nhưng tiểu nương ủ chế đều là dược tửu cùng hoa tửu, cách nàng làm, Quốc Công gia rất là vui mừng.
      Định Quốc Công cũng biết được Khương Nịnh Bảo là xuyên thai từ mạt thế đến đây, từ đối với lương thực rất coi trọng, cho nên nàng lãng phí chút lương thực nào, chỉ dùng dược liệu cùng các loại hoa ăn được mà ủ rượu.
      “Được.” Khương Nịnh Bảo từ chối, cười tươi đồng ý. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Xuân Hỉ.
      “Quốc Công gia, tiểu thư, y phục sạch lấy đến.”
      Nịnh Bảo vui vẻ qua lấy y phục vào, nhét vào tay Định Quốc Công, sau đó kéo vào phòng trong, đem đẩy vào: “Quốc Công gia, chàng mau thay y phục ướt người ra .” xong, đem cửa phòng đóng lại.
      Thời gian chén trà, Định Quốc Công thay bộy phục xanh đen, bước chân trầm ổn bước từ phòng trong ra ngoài, mặt mày sắc bén, ngũ quan tuấn, khí thế bức người, làm người giật mình. Duy nhất có điều được hài hoà đó là, y phục mới này có chút vừa vặn, dáng người Định Quốc Công cao lớn, y phục của Khương Cẩn mặc người liền có chút ngắn, có chút chật chội, lại đem dáng người hoàn mỹ của lộ hết ra ngoài.
      “Quốc công gia, tiểu thư thay y phục, ngài ở đại đường chờ chút, nô tỳ xin lui trước.”
      Xuân Hỉ thấy Định Quốc Công ra đến, lập tức cảm thấy bị áp lực đánh úp lại, lồng ngực khó chịu, vô cùng khó chịu, nhanh hành lễ rồi chạy .
      Định Quốc Công: “......”
      lúc lâu sau, Nịnh Bảo thay thân xiêm y trắng cùng váy lụa hồng thêu hoa ra đại đường, liếc mắt là nhìn thấy quần áo người Định Quốc Công phù hợp, che miệng cười trộm, trong mắt lại đầy kinh ngạc cảm thán, có khí chất, có dáng người, mặc cái gì cũng đẹp. Nghĩ đến nam nhân xuất sắc này là của nàng, khoé mắt đuôi mày của Nịnh Bảo mang theo toàn là sung sướng

      ..........
      Phủ An Viễn Hầu
      Sáng sớm, phu nhân An Viễn Hầu phủ Định Quốc Công, đến khi hồi phủ, liền cho ngươi gọi nữ nhi đến.
      Dương Thư Thanh gấp chờ được liền hỏi: “Mẫu thân, Tạ lão phu nhân đồng ý ?”
      Phu nhân An Viễn Hầu nhìn đôi mắt đầy chờ mong của nữ nhi, vẻ mặt lộ khó xử với nàng: “Thanh Nhi, Tạ lão phu nhân , Định Quốc Công đồng ý, hôn kỳ thể sửa đổi, trừ khi là hôn nhân khiến người chê cười.”
      “Thanh Nhi, ra hôn kỳ đẩy lên được cũng sao, vừa lúc chúng ta có nhiều thời gian để chuẩn bị hôn cho con.” Phu nhân An Viễn Hầu là người dịu dàng, tính tình lại mềm yếu, mới có thể bị mấy di nương ở hậu viện, đè đầu cưỡi cổ.
      Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thư Thanh trầm xuống: “Mẫu thân, hôn kỳ của con thể đẩy lên trước nửa tháng sao?” tháng sau gả , ai biết có thể có chuyện ngoài ý muốn hay .
      Lỡ như Khương Nịnh Bảo may mắn mang con nối dõi của Định Quốc Công làm sao? Thời gian tháng này, hậu viện phủ Định Quốc Công chỉ sợ bị Khương Nịnh Bảo làm cho vững vàng, kiên cố, đến lúc đó, nàng làm sao có thể đưa người của mình vào.
      Phu nhân An Viễn Hầu lắc đầu. “ thể.” Định Quốc Công tự mình lên tiếng, tuyệt có khả năng sửa đổi.
      Trong lòng Dương Thư Thanh cũng hiểu , chỉ có thể cam lòng mà nhịn xuống, thầm cầu nguyện thể chất của Khương Nịnh Bảo khó mà thụ thai, được, nàng phải chuẩn bị gấp đôi mới được.
      Phụ thân , thời trẻ Định Quốc Công bị trọng thương, có con nối dõi rất khó, nhưng Khương Nịnh Bảo lại mang cho nàng loại cảm giác tốt, cảm giác này đột nhiên xuất , sau khi gặp Khương Nịnh Bảo ở trà quán Tấn Giang.
      Dương Thư Thanh tin ở cảm giác của mình, bởi vì cảm giác của nàng chưa từng sai, cho nên nàng mới có thể muốn đẩy hôn kỳ lên trước nửa tháng.
      Đáng tiếc thành. Trong lòng Dương Thư Thanh đáng tiếc đến cực điểm, xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác.
      Trở lại viện, Thiến Dung mang theo thân hơi nước, đột nhiên vội vàng chạy vào bẩm báo.
      “Tiểu thư, trưa hôm nay, Định Quốc Công mạo hiểm mưa to phủ Trường Ninh Bá, theo như người của chúng ta ở Trường Ninh Bá báo lại, Khương tứ tiểu thư cùng Khương lão phu nhân sáng này có hồi tranh chấp, Định Quốc Công chắc là chống lưng cho Khương tứ tiểu thư.”
      Dương Thư Thanh trầm như nước, chỉ chú ý đến hai chữ tranh chấp, hơi nheo mắt hỏi: “Có biết họ tranh chấp chuyện gì
      Thiến Dung chắc chắn trả lời: “Giống như có liên quan đến hai vị ma ma hôm qua Khương tứ tiểu thư mang về.”
      Dương Thư Thanh nhăn mày, thần sắc đột nhiên trầm xuống “Địa vị hai ma ma là gì?”
      Nàng hai ngày gần đây đều lo xử lý sổ sách của tửu phường Thượng Vân, vội đến chân chạm đất, ít có chú ý đến Khương Nịnh Bảo, chỉ nghe tối qua Thiến Dung có Tạ lão phu nhân đưa cho Khương Nịnh Bảo hai vị ma ma để học hỏi.
      Dương Thư Thanh nghĩ đến, hôm qua mình còn cười nhạo Khương Nịnh Bảo ngay cả ma ma giáo dưỡng còn phen, liền cho Thiến Bích lui ra, cũng hỏi lai lịch của hai vị ma ma kia.
      lòng liền dâng lên cảm giác tốt. Nếu phải thánh thượng đột nhiên hạ chỉ khắp nơi làm từ thiện, nàng cùng Tần vương cũng bị đoạt hết oai phong.
      Nghĩ đến sau này đều phải bỏ ra phần lợi nhuận, lại đạt được hiệu quả mong muốn, Dương Thư Thanh đau như bị cắt thịt.
      ràng đời trước thánh thượng có lập kế hoạch lập nhà từ thiện ở khắp nơi, đời này nhảy ra hoạt động này, làm nàng cùng Tần vương trở tay kịp.
      Dương Thư Thanh cùng Tần vương bàn bạc qua, quyết định sổ sách, tận lực giảm trừ tổn thất.
      Cho nên cũng biết Tạ lão phu nhân vì Khương Nịnh Bảo tìm hai vị ma ma trong cung đến, lúc này lại thấy địa vị thích hợp.
      “Nghe hai vị này là ma ma từng hầu hạ tiên hoàng hậu.” Thiến Dung cẩn thận trả lời.
      Lại là ma ma hầu hạ qua tiên hoàng hậu...
      Sắc mặt Dương Thư Thanh trầm như nước, khăn trong tay đều bị vò nát, đáy mắt dần dần lên màu máu đỏ tươi.
      Tạ lão phu nhân lại bất công như thế. Sớm biết như vậy, nàng tuyệt đối vì tranh giành hảo cảm của lão phu nhân, mà tặng vò dược tửu dưỡng nhan quý giá nhất, giá cả trời.
      Dương Thư Thanh tức hộc máu.
      Last edited by a moderator: 16/5/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :