1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Mấy đời bánh đúc có xương
      Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng...
      Haizzz, thế tử gì đó à, nhớ chùa giải oan nghiệt nghen. Tự cầu phúc . A mên :yoyo11:
      Cho em đặt cọc cái máy quay, em hong đặt gạch, gạch vác nặng lắm. Đặt máy quay để đợi nam chánh khi nào mất đời xử nữ em lai-chim :tt1:

    2. Phanlibra

      Phanlibra New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      11
      Cốt truyện hấp dẫn, t ủng hộ theo đến cùng. Cảm ơn bạn editor nha. Nhưng bạn editor cho t góp ý xíu là bạn có thể edit thuần việt hơn 1 chút được ạ? Từ ngữ vì cổ đại nên dùng từ như bây h là rất ok rồi nhưng cách sắp đặt thành phần câu vẫn hơi hướm bản convert nên t thấy chưa được mượt lắm. Cảm ơn b nha.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Thể theo mong ngóng của các bạn độc giả TRÂU GIÀ GẶM CỎ NON, trâu già ngây thơ trinh trắng mod cho lên chương 2 nhé.

      Chương 2 : Từ hôn và đền bù

      Triệu quản gia của Định Quốc Công phủ là nam nhân trung niên có khuôn mặt gầy gò, nhìn lưng thẳng tắp, bước chân trầm ổn cùng thần thái mang chút sát khí mơ hồ, khó nhận ra Triệu quản gia cũng là người bước ra từ chiến trường.

      Nếu có kinh nghiệm từ đời trước, Khương Nịnh Bảo cũng phát giác được Triệu quản gia nhìn khôn khéo này nhưng thân còn chưa xoá hết sát khí, nàng khỏi nghĩ đến người chỉ nghe tên nhưng lại khó có thể gặp– Định Quốc Công, là dưỡng phụ của nam chính Tạ Cảnh Dực, tới Định Quốc Công toàn bộ dân chúng của của triều Đại Việt này ai biết.

      cũng là người mà Khương Nịnh Bảo kính nể nhất.

      Năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi mà khiến cho địch nhân sợ mất mật mỗi khi nghe nhắc đến Chiến Thần của triều Đại Việt

      nam nhân kiên cường như sắt thép, bảo vệ quốc gia, ai có thể nghĩ tới hai năm sau bị nội thương bộc phát mà đột ngột qua đời khi ở tuổi đẹp nhất của đời người.

      Nam chính Tạ Cảnh Dực liền trở thành Định Quốc công mới.

      Khương Nịnh Bảo nghĩ đến nội dung ký ức xuyên được tiếp thu kia sau giấc ngủ dài tỉnh lại mà nhàng vuốt ve vòng tay hồng ngọc đeo cổ tay, mím chặt cánh môi màu hồng đào rồi rơi vào trầm tư.

      "Lão phu nhân, lần này Triệu mỗ tới cửa là vì hôn của thế tử gia và Khương Tứ tiểu thư ."

      Triệu quản gia hổ là người từng lính, vừa đến thẳng, gọn gàng dứt khoát mục đích đến.

      Lời vừa ra, đại sảnh đột nhiên yên lặng.

      Trong lòng Khương lão phu nhân thấp thỏm yên, dự cảm tốt dâng lên từ đáy lòng, bà nhìn thoáng qua cháu Khương Nịnh Bảo, ung dung thản nhiên hỏi: "Triệu quản gia lời này là có ý gì?"

      Đại phu nhân Trương thị vặn vẹo chiếc khăn trong tay mà đè xuống bất an trong lòng, cười hỏi: "Triệu quản gia, cháu nhà ta tròn mười sáu, biết khi nào thế tử gia thành thân với cháu nhà ta?"

      Khương Nịnh Bảo thu hồi suy nghĩ, đưa mắt lạnh nhạt nhìn Triệu quản gia.

      Triệu quản gia nghĩ đến thái độ kiên quyết từ hôn của thế tử gia, hơi nhíu mày, thầm thở dài tiếng, kiềm được dâng lên lòng thương hại đối với Tứ tiểu thư Khương gia.

      "Triệu mỗ phụng mệnh thế tử gia đến đây giải trừ hôn ước của thế tử gia và Khương Tứ tiểu thư."

      Đại sảnh hoàn toàn vắng lặng, bầu khí đột nhiên đọng lại. Đám tỳ nữ và ma ma dám thở mạnh cái.

      Đôi mắt đẹp của Khương Minh Dao lên nét lo lắng, nhịn được kéo tay áo Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo nghiêng đầu hướng nàng cười khẽ, trong đôi mắt cực đẹp kia hoàn toàn chút dao động.

      Khương Minh Dao sững sờ. Phản ứng này của Tứ tỷ là kì lạ quá.

      Sau lúc lâu, Khương lão phu nhân nhấp ngụm trà, lộ ra nụ cười cứng ngắc, giọng điệu khô khốc xác nhận lại lần nữa: "Triệu quản gia, ngươi có sai hay , sao thế tử lại có thể giải trừ hôn ước với Tứ nha đầu nhà ta chứ?”

      Triệu quản gia lắc đầu thở dài: "Đây là quyết định của thế tử gia."

      Khương lão phu nhân lần này còn hy vọng gì nữa, mặt khó nén phẫn nộ, ‘Đùng’ tiếng, chén trà khắc chim vờn hoa nặng nề dằn mạnh lên bàn.

      "Triệu quản gia, chuyện từ hôn này liên quan đến danh dự của tiểu thư Bá phủ của lão thân, thứ cho lão thân đồng ý từ hôn, dù thân phận của đích nữ An Viễn Hầu có cao đến đâu nữa, cũng phải thấp hơn cháu của lão thân.”

      "Việc hôn này thể lui!" Khương lão phu nhân giọng điệu kiên quyết, sắc bén nhìn chằm chằm Triệu quản gia, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

      "Mẫu thân rất đúng, việc hôn này thể lui, cháu ta từ trước đến nay tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, an phận thủ thường, chưa bao giờ làm ra chuyện gì vi phạm phẩm đức, thân phận đích nữ An Viễn Hầu quả thực cao hơn cháu nhà ta, người bị hủy hoại trong sạch dưới ánh mắt của bao nhiêu người khác là nàng ta, việc huỷ hôn cũng huỷ hoại thanh danh của cháu ta, vậy vì sao lại phải từ hôn cháu ta để thành toàn thanh danh cho vị tiểu thư kia?”

      "Chẳng lẽ khinh thường cháu nhà ta có cha mẹ che chở?"

      "Hành động của Thế tử gia lần này là khinh người quá đáng!"

      "Lúc trước việc hôn này được định ra như thế nào, chắc hẳn Triệu quản gia cũng ràng, bây giờ thế tử gia muốn giải trừ hôn ước, là vong ân phụ nghĩa."

      Đại phu nhân Trương thị giận tím mặt, giọng điệu tràn đầy khí thế hùng hổ doạ người.

      Việc hôn nhân của cháu là mối ràng buộc để có thể bám lấy phủ Định Quốc Công, nếu có mối hôn này địa vị của Trường Ninh Bá phủ chắc chắn rớt xuống vực sâu.

      Vinh quang Bá phủ phu nhân của bà chắc chắn cũng còn. Địa vị của con lớn bà ở nhà chồng cũng rớt xuống ngàn trượng, đây là việc mà Trương thị thể chịu đựng.

      Khương Nịnh Bảo nhàn nhạt nhìn tình cảnh trước mắt, trong đôi mắt lên phức tạp, người của Trường Ninh Bá phủ đều phải ác nhân, nhưng bất cứ ai cũng đều chỉ lo cho ích lợi của bản thân.

      Lúc này, Đại phu nhân Trương thị chuyển hướng sang Khương Nịnh Bảo, thuận thế vỗ tay nàng, trấn an: "Tứ nha đầu đừng sợ, Đại bá mẫu để ai bức hiếp ngươi đâu.”

      "Ta tin tưởng tổ mẫu cùng Đại bá mẫu."

      Khương Nịnh Bảo đáp lại bằng nụ cười đầy tín nhiệm, gương mặt tràn đầy vẻ yếu ớt làm người ta thương tiếc, như đóa hoa sen duyên dáng trắng trong khiến cho người thể dời tầm mắt.

      Khi Triệu quản gia vừa bước vào đại sảnh chú ý đến hai vị tiểu thư, nhưng theo lễ phép cũng nhìn kĩ.

      Lần này mới hiểu Khương Tứ tiểu thư bị thế tử gia từ hôn cũng đứng ở trong đó.

      Vừa nhìn, bị nét đẹp mảnh mai của Khương Nịnh Bảo làm kinh ngạc đến bàng hoàng.

      Làm Triệu quản gia khỏi sinh ra chút lúng túng và đành lòng.

      ngờ Khương Tứ tiểu thư, vị hôn thê của thế tử gia lại là tiểu thư yếu đuối có nhan sắc tinh xảo, khiến cho đối phương nhịn được sinh lòng che chở như thế.

      Kỳ thế tử gia khư khư cố chấp muốn giải trừ hôn ước, từ hôn với Tứ tiểu thư Trường Ninh Bá phủ, Triệu quản gia cũng đồng ý, Tứ tiểu thư Khương gia tuổi tròn mười sáu, chỉ đợi định ra hôn kỳ, liền có thể gả vào phủ Định Quốc Công.

      Ai ngờ lại xảy ra rủi ro.

      Trong tiệc Đào Hoa Yến do Thụy Vương phi tổ chức, thế tử gia lại lao xuống dưới nước cứu đích trưởng nữ An Viễn Hầu, bởi vì muốn hủy hoại trong sạch của đối phương mà nhất định muốn hủy mối hôn này để cưới đích trưởng nữ An Viễn Hầu.

      Lão phu nhân đồng ý, còn hứa hẹn nếu như An Viễn Hầu đồng ý, có thể dùng lễ để cưới đích trưởng nữ An Viễn Hầu làm bình thê, nhưng thế tử gia lại quỳ suốt ngày trong viện của lão phu nhân, làm cho lão phu nhân thể đồng ý.

      Trong lòng Triệu quản gia rất thoải mái, đối với , lão phu nhân và Quốc Công Gia mới là chủ nhân chân chính trong phủ, thế tử gia chỉ là từ dòng chính của nhị phòng Tạ gia, được nhận về làm con thừa tự mà trở thành thiếu chủ tử.

      Huống hồ thế tử gia vẫn chỉ là nằm ở quyết định riêng, Quốc Công Gia vẫn chưa dâng tấu chương để định ra danh phận của thế tử, chỉ là hữu danh vô thực*.


      *Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng nhưng trong thực tế có gì.


      Nhưng nghĩ đến tình huống của Quốc Công Gia vị này thế tử gia này nếu có gì ngoài ý muốn, nhất định là chủ nhân của Quốc Công phủ trong tương lai.

      Triệu quản gia thầm thở dài thôi.

      "Chuyện từ hôn đối với Tứ tiểu thư quý phủ là ý định riêng của thế tử gia, Quốc Công Gia cũng biết chuyện này, lão phu nhân nhà chúng tôi thể lay chuyển được thế tử gia, mới đồng ý cho Triệu mỗ tới cửa từ hôn."

      Triệu quản gia cũng muốn cho lão phu nhân cùng Quốc Công Gia gánh tiếng xấu này, nên lên tiếng giải thích.

      Đại phu nhân Trương thị nghe được Triệu quản gia , lần nữa vỗ lên mu bàn tay của Khương Nịnh Bảo, sắc mặt nặng nề xoay người lại mà, tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Triệu quản gia, bà cười lạnh “Thế tử gia của phủ Định Quốc công quả là oai phong nhỉ, từ hôn liền từ hôn, có bao giờ nghĩ tới nếu từ hôn nữ nhân bị thương tổn tới bực nào , dù là sai là nhà trai, nhưng sau khi từ hôn, cháu ta làm sao có thể còn tìm được mối lương duyên nào nữa?”

      Mặt già của Triệu quản gia cứng lại, rồi ửng đỏ, bờ môi giật giật, muốn phản bác nhưng lại thể nào ra, việc này cho cùng là thế tử gia đuối lý trước.

      "Cái này. . . Cái này, dưa hái lúc còn xanh ngọt, thế tử gia muốn từ hôn, đám hạ nhân như chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo, nhưng lão phu nhân , bồi thường cho tiểu thư của quý phủ.”

      Chân mày Khương Nịnh Bảo giật giật, liếc nhìn Triệu quản gia, lòng thầm rốt cuộc cũng đến.

      Trong sách, nam chính vì từ hôn nên đem ra đền bù rất phong phú, bởi vì nữ chính trong nguyên tác là trọng sinh, và đây cũng là điểm bắt đầu cho con đường hắc hóa của nữ phụ ác độc Khương Nịnh Bảo.

      nữ phụ ác độc với gương mặt bạch liên hoa yếu ớt, nàng thực sử dụng gương mặt xinh đẹp yếu đuối của mình cùng với những mưu hiểm độc vô cùng nhuần nhuyễn.

      Khương Nịnh Bảo nghĩ đến “Mình” ác độc điên cuồng trong sách mà đôi mắt lên tia sáng đầy hứng thú

      Vả lại, cho đúng hơn nàng với nữ phụ ác độc trong nguyên tác, đều cùng loại người, trong ngoài đồng nhất.

      Đúng là thú vị .

      Đại phu nhân Trương thị nghe vậy sững sờ, chiếc khăn trong tay lại bị xoắn lại , Khương lão phu nhân liếc qua Triệu quản gia, nâng chén trà lên nhấp miếng trà, mặt hề biểu gì.

      "Đền bù?"

      thanh trong vắt ngọt ngào đột nhiên vang lên, tầm mắt của mọi người khỏi cùng nhau nhìn về hướng tiếng phát ra, là người trong cuộc, Khương Nịnh Bảo bé yếu đuối.

      "Triệu quản gia ta nghe thử, thế tử gia rốt cuộc muốn đền bù ta như thế nào?"

      Khương lão phu nhân khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, kiềm được mà quan sát đứa cháu yếu đuối mà ai cũng có thể khi dễ này, cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

      "Tứ nha đầu, ngươi cứ thả lỏng tinh thần, việc này tổ mẫu chắc chắn làm chủ cho ngươi, dù có đền bù có nhiều đến đâu cũng thể quan trọng bằng danh dự của ngươi.”

      Môi Trương thị mấp máy, cuối cùng cũng gì.

      "Đa tạ tổ mẫu." Khương Nịnh Bảo dịu dàng thi lễ, nở nụ cười điềm đạm, trong lòng lại thầm , lát nữa lão phu nhân tự mất mặt vì lời của mình.

      Khương Nịnh Bảo nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp hững hờ nhìn Triệu quản gia.

      "Triệu quản gia, ngươi còn chưa cho ta biết, phủ Quốc Công đền bù cho ta như thế nào.”

      "Thưa Tứ tiểu thư, thế tử gia có hứa, nếu như Tứ tiểu thư đồng ý hủy mối hôn này, ngài ấy nhận tiểu thư là muội muội, ghi tên tiểu thư vào gia phả, đợi đến khi Tứ tiểu thư xuất giá, thế tử gia tặng phần đồ cưới phong phú."

      "Tứ tiểu thư, khi ngài thành muội muội của thế tử gia, chính là đại tiểu thư của phủ Quốc Công, thân phận của ngài cũng lên cao như nước đẩy thuyền, tìm mối lương duyên mới cũng phải chuyện khó.”

      Mắt của Triệu quản gia thoáng vẻ đành lòng, kiên trì kể hết những bồi thường mà thế tử gia hứa, nhưng khi đối diện với Khương Tứ tiểu thư mỹ lệ yếu đuối này cảm thấy đồng tình thôi.

      Từ vị hôn thê biến thành muội muội, cũng chỉ có thế tử gia mới nghĩ ra, nhưng thể , đây là bồi thường làm cho người ta khó mà cự tuyệt.

      Trường Ninh Bá phủ sang quý tại là thế gia sa sút, dựa vào quan hệ thân gia với phủ Quốc Công, mới kéo dài vinh quang của Bá phủ, khi mất mối hôn nhân với phủ Quốc Công, Trường Ninh Bá phủ liền trở về nguyên hình mà ngóc đầu lên được.

      Triệu quản gia vừa xong, mọi người trong đại sảnh thần sắc khác nhau.

      Khương lão phu nhân vừa mới buông lời cho dù đền bù có nhiều đến cỡ nào cũng quan trọng bằng danh dự giờ đây thần sắc hơi động, bà nâng chén trà lên nhấp miếng trà, lặng im , giống như suy tính lợi hại.

      Đại phu nhân Trương thị gần như ngừng thở, mắt lóe lên, đừng thấy vừa rồi bà dùng những lời lẽ nghiêm khắc kiên quyết muốn bảo vệ mối hôn nhân cho cháu vừa mất song thân của mình, kỳ trong lòng Trương thị sớm biết, mối hôn này của cháu e là xong, cho cùng vẫn là vì ích lợi của mình.

      Chỉ cần cháu thành muội muội của thế tử gia của phủ Quốc Công, tiếp tục có mối quan hệ họ hàng với phủ Quốc Công, Dao Nhi của bà mới có thể gả đến chỗ tốt, địa vị con lớn của bà tại nhà chồng cũng bị dao động.

      Trong đại sảnh là mảnh vắng lặng.

      Triệu quản gia lẳng lặng chờ đợi, cực kì kiên nhẫn.
      Last edited: 13/4/19

    4. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Hôm nay Thế tử từ hôn
      Cả nhà Bá phủ bồn chồn hỏng yên
      Bà Nội, Bà Bác nổi điên
      Chỉ có Nịnh Nịnh ngồi yên hiền lành

      Quản gia nhìn thế chả đành
      Mỹ nhơn như hoạ rành rành ra đây
      Hay là.... Thế tử bị gay
      Nhìn còn hong nổi, vứt ngay đỡ phiền

      Nịnh - ta, ăn cái là ghiền
      Bỏ con ta quyết hốt liền ông Cha
      Duyên này cứ thế mà ra
      Ngày sau Cha hưởng, an yên tuổi "già".
      :050:

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 3 : Điều kiện từ hôn của Khương Nịnh Bảo

      giá Thanh Hoa Triền Chi nằm trong góc của phòng khách là lư hương có đốt đàn hương, khói bay lượn lờ.

      Đuôi mắt Khương Nịnh Bảo cong lên cái, lặng lẽ đem thần sắc khác thường của lão phu nhân, Đại bá mẫu Trương thị thu vào trong mắt, nàng rủ mắt xuống, quả nhiên tình tiết cũng y như trong sách viết, đền bù của từ hôn chính là làm muội muội của , đại tiểu thư của phủ Quốc Công.

      Nếu như người bị từ hôn phải là nàng, Khương Nịnh Bảo ắt khen lên tiếng tốt.

      Có hôn ước với vị hôn thê có song thân, tất cả hôn nhân đại đều phải do Khương lão phu nhân cùng đương gia phu nhân của Bá phủ định đoạt.

      Tạ Cảnh Dực hổ là nam chính trong sách, hoàn toàn hiểu thấu suốt tất cả tâm tư của Khương lão phu nhân.

      Nguyên nhân căn bản mà Khương lão phu nhân cùng Đại phu nhân Trương thị muốn từ hôn đó chính là muốn mất núi dựa lớn của phủ Quốc Công, nếu như Khương Nịnh Bảo thành đại tiểu thư phủ Quốc Công, được ghi vào gia phả Tạ gia, Trường Ninh Bá phủ vẫn có thể nhờ vào đó bám lấy chiếc thuyền lớn là phủ Quốc Công này.

      Thời khắc này, ý nguyện cá nhân của người trong cuộc là Khương Nịnh Bảo còn quan trọng nữa.

      Lợi ích của gia tộc lớn hơn tất cả.

      Khương Nịnh Bảo rủ mắt xuống, giả bộ thấp thỏm cắn môi dưới, ai chú ý tới đáy mắt nàng hoàn toàn tia dao động.
      Lúc này, người cầm quyền hậu viện Trường Ninh Bá phủ —— Đại phu nhân Trương thị mở miệng phá vỡ im lặng.

      "Mẫu thân, ngài xem việc hôn nhân của Tứ nha đầu có phải là nên bàn bạc kỹ hơn?"

      Khương Minh Dao mạnh mẽ nhìn về phía mẫu thân của mình, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng giá lên kinh ngạc, tựa hồ nghĩ tới người sinh lòng dao động đầu tiên lại là mẫu thân.

      Nàng cắn cắn môi, cúi đầu xuống dám nhìn Tứ tỷ, sợ thấy Tứ tỷ ánh mắt hoảng sợ của mình.

      Làm đại tiểu thư Quốc Công phủ tuy tốt, nhưng bị từ hôn cuối cùng vẫn tổn hại thanh danh của nữa nhân.

      Dù sau này có gả cho ai, cũng lau được vết bẩn này.

      Ban đầu, có lẽ nhà chồng vì nể mặt phủ Định Quốc công mà chê trách, nhưng thời gian lâu dài, khó tránh khỏi sinh ra ý nghĩ khác.

      Dù sao Tứ tỷ cũng phải huyết mạch của Tạ gia.

      Phủ Định Quốc công có thể bảo hộ nàng suốt cả đời sao?

      Khương Minh Dao tin mẫu thân nghĩ qua chuyện này.

      Khương lão phu nhân sau khi trải qua phen nghĩ sâu tính kỹ, trong lòng nghiêng về việc từ hôn để nhận bồi thường, nhưng bà lại tiện mở miệng, đề nghị của Đại phu nhân Trương thị tương đối hợp ý bà, lão phu nhân liếc qua Khương Nịnh Bảo bất an lo lắng, mất tự nhiên dời ánh mắt.

      "Xác thực nên bàn bạc kỹ hơn."

      Lời vừa thốt ra, hoàn toàn là vất hết mặt mũi của lão phu nhân, vừa mới nghiêm khắc với cháu là danh dự quan trọng hơn tất cả, thế mà, chưa uống xong chung trà liền lật lọng, đám tỳ nữ và ma ma trong đại sảnh cố gắng thu cảm giác về tồn tại của chính mình.

      Trương thị trong lòng buông lỏng, mẫu thân đồng ý là được, ý kiến của cháu quan trọng, bà chuyển sang hướng Triệu quản gia, cẩn thận mở miệng thăm dò: "Triệu quản gia, thế tử gia đưa ra đền bù, biết ý của Tạ lão phu nhân cùng Quốc Công Gia như thế nào?"

      Tuy Khương Nịnh Bảo sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng thời điểm xuất tình cảnh này, lòng của nàng đột nhiên lạnh lẽo, nếu như bây giờ cha mẹ vẫn còn, cho dù nàng thèm để ý, nhưng có từ hôn hay phải do Đại bá mẫu làm chủ.

      Làm sao Triệu quản gia nhìn ra được ý định của Khương lão phu nhân và phu nhân Trường Ninh Bá phủ, tròng mắt lại liếc nhìn Khương Tứ tiểu thư , thầm thở dài, thế tử gia quả nhiên liệu như thần, nhưng thể dựa theo ý tứ của thế tử gia, nên lần nữa kiên trì ném ra đền bù nữa khiến cho người ta thèm dãi.
      "Lão phu nhân nhà ta đồng ý đề nghị của thế tử gia, đồng thời sau khi kết thúc mối hôn nhân này cho quý phủ chức viên ngoại lang bên Công bộ, biết ý của lão phu nhân như thế nào?"

      Công bộ viên ngoại lang là chức quan từ Ngũ phẩm.

      Đại phu nhân Trương thị hít thở dồn dập, ngực bà ta vì quá kích động mà đập thình thịch ngừng, ngay cả mắt cũng tái luôn.

      Bà sinh cho Bá gia hai trai và hai , nhưng hai đứa con trai nhà bà lại nên thân, trưởng tử tư chất bình thường, tuổi hơn hai mươi, mười năm khổ học trải qua nhiều lần thi cử nhưng lại chưa thể đỗ đạt công danh, nhưng trưởng tử có thể kế thừa Bá phủ, thứ tử từ khi bỏ thi khoa cử ở năm nay biết tương lai về đâu. Bá gia lo lo dưới chỉ mong có được chức quan quèn, lúc đầu vì nể mặt của phủ Quốc công nên việc này rất dễ xử lý.

      Nhưng xảy ra chuyện ở Đào Hoa Yến, nhìn thấy thái độ của thế tử phủ Quốc Công coi trọng đích nữ An Viễn Hầu, tất cả mọi người đều ôm thái độ bang quang đứng xem việc diễn ra, vốn định cho thứ tử của bà ngồi vào cái ghế quan thất phẩm trống, lại chậm chạp ai đưa ra quyết định.

      Đại phu nhân Trương thị vì chuyện này lo lắng đến mức ăn ngon ngủ yên, tại đột nhiên có chức quan Ngũ phẩm rơi xuống trước mắt, làm gì còn tâm tư mà lo lắng cho cháu nữa, hận thể hủy hôn ngay lập tức.

      Bà hít hơi sâu, đè xuống kích động trong lòng, nôn nóng mở miệng.

      "Mẫu thân, phủ Quốc Công biểu đầy đủ thành ý, chúng ta cũng thể được voi đòi tiên, hay là đồng ý ?"

      xong, Trương thị có chút xấu hổ nở nụ cười áy náy với Khương Nịnh Bảo: "Tứ nha đầu, ngươi đừng trách bá mẫu, bá mẫu cũng là vì muốn tốt cho ngươi, làm đại tiểu thư của phủ Định Quốc công vẫn tốt hơn nhiều so với làm tiểu thư của Bá phủ."

      Người thân của nàng tốt mà.

      Lợi ích Trường Ninh Bá phủ chiếm hết, thanh danh tổn hại nàng gánh chịu.

      Nếu như cha mẹ vẫn còn sống. . .

      Khương Nịnh Bảo kiềm được nhớ đến cha mẹ qua đời của mình, đại ca cố gắng học hành ở thư viện Thanh Sơn, trong lòng cười khổ tiếng, nàng và đại ca Khương Cẩn rất thân nhau, Khương Cẩn sớm thi đậu công danh tú tài, bây giờ ở thư viện để học chăm chỉ chuẩn bị cho kì thi Hương, cố thi đậu cử nhân, để vực dậy chi thứ hai, để có nàng có thể xuất giá nở mày nở mặt.

      Đáng tiếc biết muội muội của mình bị vị hôn phu từ hôn.

      Nghĩ đến nội dung trong sách về kết cục của tất cả mọi người ở chi thứ hai, lòng của Khương Nịnh Bảo càng thêm lạnh giá.

      Đại phu nhân Trương thị bị nàng nhìn đến chột dạ, nhịn được ngầm sinh tức giận, thầm nghĩ, cháu này biết tốt xấu, bà chuyển hướng sang lão phu nhân trầm mặc lên tiếng, lo lắng kêu tiếng: "Mẫu thân!"

      Sắc mặt Khương Minh Dao hơi đổi, mẫu thân làm ra hành động này làm nàng cực kỳ lúng túng, nhắm lại mắt dám nhìn Tứ tỷ nữa, nàng sợ, nàng sợ nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Tứ tỷ.

      Trong lòng Khương lão phu nhân vốn dao động bây giờ càng thêm kiên định, dùng cháu thích đem đổi thành nghiệp tương lai của cháu đích tôn, ai cũng chọn vế sau.

      Chỉ là bà lại thể đồng ý nhanh như thế được, lão phu nhân quan tâm nhất là thể diện. Vừa rồi bà tự vất mặt mũi hết lần, tuy chỉ lập lờ nước đôi là bàn bạc kỹ hơn, nhưng nếu bây giờ quá nôn nóng đồng ý từ hôn, khỏi làm cho người ta có ấn tượng xấu. Bởi trong đại sảnh còn có ít tỳ nữ và ma ma đứng.

      tại dâu trưởng của bà lại hành động nôn nóng như thế, lão phu nhân tức giận thầm mắng tiếng ngu xuẩn, khôn khéo tỉnh táo của ngày thường đều cho chó ăn rồi sao?

      lâu thấy lão phu nhân trả lời, sắc mặt của Đại phu nhân Trương thị trầm xuống.
      Triệu quản gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm chờ đợi, khóe mắt lại nhìn thấy gương mặt Khương Tứ tiểu thư bé mong manh yếu đuối kia bình tĩnh lay động, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác có gì đó đúng.

      Phản ứng của tiểu thư Khương Tứ rất lạ thường.

      Sau lúc lâu Khương lão phu nhân nhịn được mà trừng mắt liếc Trương thị, nghiêm khắc : "Trương thị, Tứ nha đầu là đích tôn nữ của ta, hôn của con bé ta tự biết sắp xếp, người cứ bình tình đừng nóng vội.”

      Sắc mặt Đại phu nhân Trương thị trắng nhợt, lộ ra vẻ lo lắng, mẫu thân lời này là có ý gì?

      "Tổ mẫu, việc liên quan đến hạnh phúc của cháu , bằng hãy nghe cháu lời trước, có được ?”

      Khương Nịnh Bảo đột nhiên cười nhàng mở miệng, thanh uyển chuyển êm tai, trong lời lại hề có chút tức giận và cam lòng nào.

      Triệu quản gia thấy Khương Tứ tiểu thư này rốt cục cũng mở miệng, nhịn được cảm thấy tò mò.

      Cháu luôn ngoan ngoãn từ trước đến nay lại đột nhiên lên tiếng vào lúc này, lão phu nhân cảm thấy giật thót mình, bà nhíu mày, trong mắt lóe lên vui, vì ở trước mặt Triệu quản gia nên thể trách cứ Khương Nịnh Bảo, chỉ có thể thản nhiên gật đầu: "Tứ nha đầu cứ ."

      Khương Nịnh Bảo mỉm cười, nét nhát gan yếu ớt gương mặt tan mất: "Tổ mẫu, cháu có thể đồng ý từ hôn, dù sao kết thân là chuyện tốt để kết nối hai họ lại với nhau, nhưng nếu thế tử gia thích cháu, cháu cũng phải là người thích ép buộc.”

      Khương lão phu nhân cảm thấy buông lỏng, lời này của Khương Nịnh Bảo quá kịp thời, tránh cho lão phu nhân phải lâm vào thế khó xử, khuôn mặt già khỏi lộ ra nụ cười từ ái.

      "Tứ nha đầu, ngươi có thể nghĩ như vậy, rất tốt!"

      Đại phu nhân Trương thị thầm thở phào nhõm, trái tim treo cao của bà hạ xuống, chỉ cần cháu này của bà liều mạng bám chặt mối hôn này buông là được. Việc hôn nhân tuy thất bại, nhưng có thể trở thành muội muội của thế tử gia, Trường Ninh Bá phủ của bọn họ vẫn có thể được nhờ như cũ.

      Đều quan trọng nhất là thứ tử của bà có thể có được chức quan từ Ngũ phẩm.
      Trong lòng Đại phu nhân Trương thị, chức quan này là vật trong lòng bàn tay của thứ tử, hoàn toàn nghĩ tới Khương Nịnh Bảo cũng có ca ca văn thải phong lưu, tài hoa hơn người.

      "Tổ mẫu, cháu muốn làm muội muội của thế tử gia." Khương Nịnh Bảo vờ nhìn thấy thần sắc khẽ buông lỏng của Trương thị, ngẩng đầu nhìn Khương lão phu nhân hề chớp mắt, bình thản .

      Vừa dứt câu , sắc mặt ôn hòa của Khương lão phu nhân bỗng dưng trầm xuống, xém chút ném chén trà trong tay về hướng Tứ nha đầu mà bà thích từ trước đến giờ, tức giận : "Hồ đồ!"

      Đại phu nhân Trương thị trừng Khương Nịnh Bảo chút, thầm tức giận cháu này hồ đồ, biết tốt xấu.

      Làm đại tiểu thư của phủ Định Quốc Công, công chúa hay quận chúa cũng phải coi trọng mấy phần mà đưa ra ý định kết giao.

      Cháu này là bị mỡ heo che nên tâm trí mê muội.

      Ngu tới mức làm cho người khác đành lòng nhìn thẳng.

      Đại phu nhân Trương thị nhịn được nhìn thoáng qua Dao Nhi dung mạo mỹ lệ khí chất thanh lãnh bên người, nếu chuyện tốt như vậy mà rơi xuống người nữ nhi nhà bà tốt biết bao nhiêu.

      Đáng tiếc nữ nhi có được may mắn đó.

      "Triệu quản gia, có thể từ hôn , nhưng ta muốn làm muội muội của thế tử gia, bằng đổi sang điều kiện bồi thường khác, có được ?”

      Khương Nịnh Bảo hề vì cơn giận của Khương lão phu nhân dọa sợ, nàng đem ánh mắt chuyển về hướng Triệu quản gia, khẽ vuốt ve vòng tay hồng ngọc đeo cổ tay, êm ái hỏi.

      Triệu quản gia khẽ giật mình, tò mò hỏi: " biết Tứ tiểu thư muốn đổi điều kiện gì?"

      "Thế tử gia lợi hại, có thể đưa đến đền bù khiến cho người ta thể nào cự tuyệt, ta hiểu quyết tâm thề nhất định phải từ hôn, nhưng ta lại cam lòng, dựa vào điều gì mà vị hôn thê chính thức như ta phải thoái vị nhường cho Dương Thư Thanh, chỉ vì gia thế của ta thấp hơn nàng ấy, nên phải chịu thua thiệt mà nhường đường cho nàng ấy sao?”

      "Ta đồng ý, cho nên ta quyết định, có thể từ hôn nhưng ta muốn gả cho Định Quốc Công, giẫm ở đầu bọn họ, Triệu quản gia, điều kiện ta muốn đền bù chỉ có bấy nhiêu."

      Khương Nịnh Bảo cười tủm tỉm nhìn Triệu quản gia, ngữ điệu nhanh chậm, nhưng những lời ra làm cho những người có mặt ở đây sợ hãi tột cùng.

      Triệu quản gia cũng hoảng sợ.

      Còn tưởng rằng Khương Tứ tiểu thư là người yếu đuối, biết hờn giận có thể khinh thường, bị người ta từ hôn đều có thể nhịn xuống, ra là chờ đến lúc này.

      Khương lão phu nhân cùng Đại phu nhân Trương thị kinh hãi bởi Khương Nịnh Bảo dịu ngoan ngày thường nay đột nhiên trở nên sắc bén. Khương Minh Dao mạnh mẽ nhìn về phía Tứ tỷ rút khí chất yếu đuối người, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

      Đây là Tứ tỷ tính tình dịu dàng yếu đuối động lòng người đó sao?

      chỉ các nàng dám tin, đám tỳ nữ ma ma trong đại sảnh càng trợn mắt thể khép miệng lại.
      Last edited: 14/4/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :