1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Rum23

      Rum23 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      19
      Khâm phục @lolemcalas ! Chuẩn bị bữa khuya cho mọi người chu đáo quá.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 25: "Chúc mừng Khương Tứ tiểu thư như ước nguyện"

      Hôm sau, trời vừa mờ sáng, đêm qua trời lại mưa to, trong viện ẩm ướt lầy lội, hoa lá cây cỏ còn nước, trong trung còn mang theo mùi hơi nước.

      đêm ngủ, Định Quốc Công Tạ Hành thức sớm, rửa mặt mũi xong rồi, thay bộ y phục bó sát người vào sân luyện võ, động tác mạnh mẽ, thân hình rắn chắc, bước trầm ổn, toàn thân thở ra toàn là sát khí.

      Chờ đến khi Định Quốc Công luyện võ xong, giải toả tinh lực dư thừa, cả người liền sảng khoái, sắc trời cũng vừa sáng tỏ.

      Vinh Hỉ Đường.

      Tạ lão phu nhân cho người mời Định Quốc Công sang đây ăn sáng, vốn là bữa sáng ba người, nhưng Tạ Cạnh Dực, nhận phạt năm mươi gậy xong còn cần phải quỳ ở từ đường ba ngày, cơm canh đều có người mang đến đó.

      Tại Vinh Hỉ đường, sau khi Tạ lão phu nhân cùng Định Quốc Công ăn sáng xong, liền chuyện với nhau.

      “A Hành, đêm qua ta suy nghĩ cả đêm, quyết định vẫn nên là vào cung thỉnh hôn cho con và Nịnh Bảo nha đầu trước, sau đó mới đến chùa Thanh Thuỷ chọn ngày lành.” Tạ lão phu nhận lấy ly trà từ tay Hoàng ma ma, uống ngụm, cười .

      Định Quốc Công Tạ Hành, nghe mẫu thân nhắc đến tiểu nương, lại nghĩ đến đêm qua mình mất ngủ, trong đầu toàn là giọng cùng nụ cười khi chuyện của tiểu nương, khuôn mặt tuấn lạnh lùng như băng lại lên có chút được tự nhiên: “Mẫu thân quyết định là được.”

      Nụ cười mặt lão phu nhân càng thêm tươi thêm sâu.

      Tối qua bà càng nghĩ càng cảm thấy nên đem người cột lại trước vẫn là thoả đáng nhất.

      Ai biết nhỡ chậm bước có biến cố gì xuất hay .

      Hôn của Nịnh Bảo nha đầu còn nằm trong tay Khương lão phu nhân cùng phu nhân Trường Ninh Bá.

      Theo hiểu biết của Tạ lão phu nhân đối với hai người đó, nếu người có gia thế tệ đến cửa cầu hôn, sợ là đồng ý liền.

      Đến giờ Tỵ, đoàn hộ vệ hộ tống xe ngựa của Tạ lão phu nhân rời khỏi phủ Định Quốc Công, cấp tốc chạy tới hoàng cung.

      Có thể thấy được, Tạ lão phu nhân nôn nóng đến bực nào.

      Sau khi Tạ lão phu nhân rời phủ, Định Quốc Công Tạ Hành theo thói quen chuẩn bị đến đại doanh Tây Giao, nhưng nghĩ đến lời mẫu thân , bước chân dừng lại, xoay người về viện, Triệu quản gia, thầm thở phào nhõm.

      Chờ thánh thượng tứ hôn, Quốc Công gia về sau cũng là người có thê tử, thời gian làm việc và nghỉ ngơi, nên điều chỉnh chút, thể suốt ngày đều chạy đến quân doanh.

      Phải cùng Khương tứ tiểu thư bồi dưỡng tình cảm, mới có thể sớm sinh được hài tử nối dõi, kế thừa tước vị Quốc Công phủ, thể để cho tước vị này lại rơi vào tay người ngoài được.

      Triệu quản gia vừa vừa nhọc lòng tính toán cho Quốc Công gia.

      Phủ Trường Ninh Bá.

      Người được nhiều người nghĩ đến là Khương Nịnh Bảo, đêm qua ngủ rất ngon, vừa thức dậy, nét mặt càng thêm xinh đẹp hơn, sau khi rửa mặt, nàng tuỳ ý dùng dây cột tóc cao lên, khoác áo choàng bước đến cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, đáy mắt lên kinh ngạc.
      Tối qua thế mà lại có mưa, lá hoa quế trong sân còn nước, cơn gió ban mai thổi đến, mang theo hơi nước ẩm ướt.

      Trời lạnh càng thêm lạnh.

      “Tiểu thư, sáng sớm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh, chờ nô tỳ đóng cửa sổ lại.” Xuân Hỉ xách theo hộp đồ giỏ vào phòng, nhìn cái liền thấy tiểu thư đứng hứng gió lạnh bên cửa sổ, lải nhải quan tâm nàng, sau đó đem đồ ăn sáng đẹp mắt bày biện bàn, lấy ra hà bao thêu khóm hoa mai cho tiểu thư.

      “Tiểu thư, nô tỳ ở đường còn gặp được tỳ nữ thân cận của Ngũ tiểu thư, nàng ta đưa cho nô tỳ cái hà bao này, là Ngũ tiểu thư tặng cho người.”

      Nịnh Bảo dời bước đến bên cạnh bàn, rồi ngồi xuống, nhận lấy hà bao, liền thấy bên trong có tờ giấy , lấy ra nhìn xem, là chữ viết thanh tú xinh đẹp, của Ngũ muội Khương Minh Dao.

      Sau khi xem qua, Nịnh Bảo cất tờ giấy , mặt lên chút phức tạp, cuối cùng lại hoá thành tiếng thở dài.

      Khương Minh Dao vẫn là nương tốt tam quan chính trực, nhưng lòng người chỉ bên, đại phu nhân Trương thị là mẫu thân ruột thịt của nàng, thân mẫu, đột nhiên bị kinh phật do Định Quốc Công sao chép hành hạ hoá bệnh, trong lòng có chút hận nho cũng là bình thường.

      Cả đêm qua, Khương Minh Dao nghĩ trong suốt, cá và tay gấu tất nhiên thể có cả hai, mâu thuẫn giữa đại phòng cùng nhị phòng, cũng phải câu là có thể giải quyết, huống hồ gì lúc trước Trương thị còn dốc hết sức đồng ý từ hôn.

      Áy náy trong lòng chiếm phần nhiều hơn.

      Khương Minh Dao quyết định sau này như lời Khương Nịnh Bảo , cùng nàng chỉ là sơ giao, tốt hơn so với người xa lạ chút.

      ra Khương Minh Dao cũng chỉ là tiểu nương mười sáu tuổi mà thôi, bị Trương thị nuôi nấng có chút đơn thuần, nhưng tính tình lại tốt, mà Khương Nịnh Bảo là đặt kỳ vọng quá cao đối với Khương Minh Dao, nên mới có thể cảm thấy thất vọng.

      Huống hồ, chắc chắn nàng ấy cũng biết mẹ ruột mình mưu tính chiếm đoạt số của hồi môn của Tứ tỷ mình.

      “Sơ giao cũng tốt.”

      “Tiểu thư, tiểu thư sao chứ?” Xuân Hỉ sau khi đóng cửa sổ lại, quay đầu lại nhìn thấy tiểu thư im lặng lâu lên tiếng, lo lắng hỏi.

      Khương Nịnh Bảo cười cười, : “ có việc gì, chỉ có chút cảm khái thôi.” rồi, nàng bắt đầu ăn sáng, đồ ăn sáng nay có tổ yến, cháo gà, còn có bánh xốp giòn, bánh bao nhân thịt cũng với sủi cảo chiên, đơn giản, đẹp mắt làm người muốn ăn thêm.

      Ăn xong bữa sáng, Khương Nịnh Bảo thay bộ váy vàng nhạt, đến Thọ Kim Đường để thỉnh an Khương lão phu nhân, lại còn chính viện đưa tiễn đại phu nhân Trương thị.

      Đêm qua có mưa, trong khí tràn ngập hơi nước, làm người cảm thấy mát mẻ.

      Cùng Xuân Hỉ đến Thọ Kim Đường, Khương lão phu nhân vừa mới ăn sáng xong, nghe ma ma vào bẩm báo, nụ cười mặt cứng đờ, sau lúc mới : “Để nàng vào .”

      Khương Nịnh Bảo vừa vào, liền hành lễ với Khương lão phu nhân: “Thỉnh an tổ mẫu.”

      Khương lão phu nhân nheo nheo mắt, giọng điệu lạnh nhạt : “Tứ nha đầu, lại đây ngồi , sao hôm nay lại đến đây?”

      Khương Nịnh Bảo ngồi bên dưới Khương lão phu nhân, Hồng Hạnh đưa đến chén trà, môi hồng đào mấp máy, nắm chặt chén trà, ánh mắt chớp chớp, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, chần chừ chút mới cắn môi .

      “Tố mẫu, đêm qua cháu nằm mơ thấy ác mộng đáng sợ.”

      Khương lão phu nhân nhíu mày, vui : “Chuyện bé làm quá, chỉ là ác mộng thôi, ai chưa từng bị ác mộng.” Sáng sớm Tứ nha đầu này đến tìm bà, lại với bà ác mộng của mình, mặt lão phu nhân đầy vẻ qua loa.

      tại bà nhìn thấy Tứ nha đầu là thấy bực bội.

      Tình huống tại của Trương thị, Khương lão phu nhân hiểu rất , đến bây giờ trong lòng còn sợ hãi, cả đêm qua ngủ ngon, ngừng cảm thấy may mắn, may nắm là Trương thị xem quyển kinh phật đó, bằng … Bằng bây giờ người nằm xuống chính là bà.

      Khương lão phu nhân sống đến tuổi này, cực kì sợ chết.

      Trong lòng thích tứ nha đầu, nhưng lại càng ghét Trương thị.

      May là trương thị tự nhận hậu quả.

      Khương Ninh Bảo ngẩng đầu nhìn tỳ nữ, và mama trong Thọ Kim Đường, đôi mắt tuyệt đẹp, lộ ra vẻ nôn nóng: “Tổ mẫu, ác mộng này như thế, còn liên quan đến đại bá.”
      Khương lão phu nhân vừa nghe có liên quan đến trưởng tử của mình, ánh mắt lộ ra hoài nghi nhìn cháu , cuối cùng vẫn là vẫy tay bảo hạ nhân lui ra, chỉ để lại mỗi tỳ nữ tâm phúc Hồng Hạnh, bà chăm chăm nhìn Nịnh Bảo : “Tứ nha đầu, cho tổ mẫu biết, ngươi mơ thấy ác mộng như thế nào mà lại giống bình thường ?”

      “Tổ mẫu, con mơ thấy…. Mơ thấy đại bá bị con rắn lớn quấn lấy….”

      Ánh mắt Khương lão phu nhân co rút: “Sau đó?”

      “Sau đó… Sau đó đại bá bị con rắn lớn này quấn chặt, ngất xỉu tỉnh lại, rồi con rắn lớn kia hoá thành Trương đại công tử, sau đó cháu bị doạ mà tỉnh lại.”

      Nịnh Bảo nắm chặt chung trà, càng càng sợ hãi, mặt trắng bệch.

      Trường Ninh Bá Khương Đông Minh đột nhiên hôn mê, trong sách chỉ sơ qua, chuyện xảy ra khi mà ‘Khương Nịnh Bảo’ bị Định Quốc Công phủ hủy hôn nửa tháng, tại cũng cách chuyện đó còn bao nhiêu ngày.

      Khương Nịnh Bảo liền nảy ra kế, đánh đòn phủ đầu, gài Trương Trạm cái rồi tính tiếp, tránh trường hợp như trong sách, kết bè với Trương thị, dựng chuyện thị phi, lập kế hại đại ca Khương Cẩn của nàng.

      Cắt đứt con đường khoa cử của ca ca.

      Kì thi hương sắp đến, được phân tâm, Trương thị biết đại ca thông minh, có khả năng chỉ thi lần đậu cử nhân, cố ý làm ra ít chuyện làm phiền đại ca, làm có cách nào chuyên tâm đọc sách, trong sách có ‘Khương Nịnh Bảo’ bị Trương thị hại, coi như cũng là đòn để đả kích đại ca Khương Cẩn.

      Khương Nịnh Bảo muốn phòng hoạ trước khi nó đến.

      Trương Trạm vốn dĩ có động cơ đơn giản, là người tâm tư thâm hiểm, người có mưu định muốn cướp của hồi môn của nàng, Khương Ninh Bảo bày mưu đặt kế họ hề có chút áy náy nào.

      Nếu xuất trước mặt nàng, nàng cũng xem như có người này.

      tại khác rồi.

      Trương Trạm hiển nhiên nổi lòng tham.
      Nghĩ đến ánh mắt của Trương Trạm nhìn nàng, hiển nhiên xem nàng là đồ sở hưu của , trong lòng Khương Nịnh Bảo cảm thấy chán ghét thôi.

      Khương lão phu nhân là người mê tín, rất tin những điều huyền diệu như thế này, có lẽ bây giờ Khương lão phu nhân tin, chờ Trường Ninh Bá đột nhiên hôn mê, tìm ra lý do, Khương lão phu nhân tất nhiên nhớ đến cơn ác mộng của nàng.
      “Được rồi, chẳng qua chỉ là giấc mơ, ngươi trở về .”

      Khương lão phu nhân đúng nửa tin nửa ngờ, đem chung trà trong tay đặt mạnh lên bàn, sắc mặt cực kỳ khó coi, mặc cho ai nghe thấy trưởng tử của mình bị rắn lớn quấn đến hôn mê, sắc mặt tốt mới là lạ.

      “Cháu cáo lui.”

      Khương Nịnh Bảo đứng dậy, hành lễ với Khương lão phu nhân, trước khi nàng rời , lại câu: “Tổ mẫu, cháu cũng hy vọng đây chỉ là cơn ác mộng bao giờ xảy ra.”

      xong, nàng rời khỏi Thọ Kim Đường.
      Khương lão phu nhân đợi sau khi Nịnh Bảo rời , ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Hồng Hạnh, ngươi giấc mộng này của Tứ nha đầu là có ý gì, khoan , ngươi dò la thử, cháu trai nhà Trương thị cầm tinh con gì.”

      Trương Trạm đến, Khương lão phu nhân cũng là người biết đầu tiên, cũng biết luôn chuyện chạng vạng hôm qua Tứ nha đầu mới gặp cháu trai Trương thị lần đầu tiên.

      Bây giờ Tứ nha đầu lại đột nhiên nằm thấy cơn ác mộng như vậy.

      Khương lão phu nhân kiềm được lập tức nghi thần nghi quỷ.

      Hồng Hạnh vội vàng ra ngoài tìm hiểu về công tử Trương Trạm, thời gian chỉ chén trà sau có tư liệu của công tử Trương Trạm.

      “Lão phu nhân, công tử Trương Trạm cầm tinh con rắn.”

      Khương lão phu nhân chấn động tinh thần, tay cầm tách trà bỗng nhiên xiết chặt lại.

      Tứ nha đầu mới gặp mặt Trương Trạm lần đầu tiên vào hôm qua, mà trước kia cũng chưa từng gặp qua, chắc chắn biết Trương Trạm mệnh rắn, giấc mộng này là điềm báo lành.

      “Lão phu nhân, công tử Trương Trạm ở lại phủ thêm thời gian, ngài thấy có cần cho người tiễn ngài ấy về Trương gia hay ?” Hồng Hạnh giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, thận trọng hỏi.

      “Tìm người theo dõi trước.”

      Trong lòng của Khương lão phu nhân còn chút hy vọng rằng, có lẽ ác mộng của Tứ nha đầu chỉ là ác mộng mà thôi.

      Từ Thọ Kim Đường ra, Khương Nịnh Bảo liền nở nụ cười rạng rỡ, vừa đúng lúc rơi vào mắt Trương Trạm đến cách đó xa, trong mắt tràn đầy kinh diễm, ý định nhất định phải có được lên trong đáy mắt, chỉ cần cưới được Khương tứ tiểu thư, người cùng tài vật đều vào trong tay, chuyện tốt như vậy, trong lòng Trương Trạm ngừng cảm ơn gã ta.

      muốn qua, lại bị tiểu nương váy hồng xinh xắn chặn đường, tiểu nương này là thứ nữ của chi thứ nhất, rất được Trường Ninh Bá sủng ái, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Trạm thương thầm nhớ trộm.

      Đường có chút ẩm ướt, Khương Nịnh Bảo nâng váy đến chính viện, hoàn toàn biết suýt nữa bị người ta chặn đường.

      “Tiểu thư, dường như tiểu thư rất vui vẻ?” Xuân Hỉ tò mò hỏi.

      Đúng vậy, nghĩ đến hôm nay có lẽ Tạ lão phu nhân vào cung thỉnh ban hôn, ta liền rất vui.” Nịnh Bảo cười tủm tỉm, cũng ra chuyện mình gài bẫy Trương Trạm.

      “Nhắc đến Tạ Lão phu nhân, ta lại có chút nhớ Định Quốc Công rồi, biết hôm nay có ở trong phủ hay , ta hứa mang vài vò dược tửu đến cho , nếu ở trong phủ, ta quyết định tự mình đưa đến, như vậy có thành ý hơn.”

      Khương Nịnh Bảo vừa vừa .

      Xuân Hỉ theo phía sau há hốc mồm: “....”

      Tiểu thư, thận trọng dè dặt của người đâu rồi.

      “Đúng rồi, Xuân Hỉ, hôm nay em ra phủ đến với Diêu chưởng quầy tiếng, ông ấy thu mua nhiều dược liệu chút, ta chuẩn bị ủ chế thêm nhiều dược tửu.” Nịnh Bảo dường như chợt nhớ ra chuyện, đột nhiên dặn dò câu.

      “Dạ, tiểu thư.” Xuân Hỉ vội vàng đáp lời.

      Chính viện người đến người , Dương ma ma bận rộn chỉ huy hạ nhân đem từng rương hành lý chất lên xe ngựa, nhìn thấy Khương Nịnh Bảo đến, sắc mặt lập tức tối sầm.

      “Tứ tiểu thư, thân thể phu nhân khỏe, người về trước .”

      Nịnh Bảo chút cũng giận, sau khi vài câu quan tâm đại phu nhân Trương thị, sau đó liền mang Xuân Hỉ đứng bên, vẫn chưa rời , ra nàng đến đây cũng chỉ cho có lệ, làm để cho người ngoài xem.

      Đương nhiên thể vì câu của Dương ma ma mà rời ngay lập tức, như vậy dễ dàng bị người khác bắt làm đầu đề câu chuyện.

      Dương ma ma tức giận trừng mắt nhìn nàng, trong lòng thầm cả kinh, Tứ tiểu thư này đúng là khó xử lý, khó trách nhóm người Bạch Mai linh hoạt, tâm cơ như vậy cũng làm xong chút chuyện mà bà ta giao.

      Trước kia, bà ta nhìn lầm.

      Khoảng khắc sau, đại phu nhân Trương thị ngồi kiệu được người nâng đến, Khương Nịnh Bảo đưa mắt nhìn, chấn động, ngờ chỉ mới buổi tối thôi, Trương thị bị sát khí trong cơ thể gặm nhấm còn ra hình người. Son phấn dày cộm cũng thể nào che đậy được hết tiều tụy của bà ta, hai mắt có thần, hốc mắt sâu hoắm, đó mơ hồ còn có quầng thâm dưới mắt dù bị son phấn che lại, cả người uể oải có sức, yếu ớt ngã người lên ghế kiệu, qua đêm thôi lại gần như già mười tuổi.

      Khương Nịnh Bảo: “……”

      Uy lực của sát khí này hình như có chút lớn a.
      Hèn chi Trương thị lại muốn đến chùa ở tạm, chỉ có cao tăng trong chùa mới có thể loại bỏ được sát khí u lạnh lẽo này, bằng , cần đến ba ngày, Trương thị liền suy yếu chịu được, ốm đau liệt giường.

      Đương nhiên là cũng có khả năng do thân thể đại phu nhân Trương thị vốn tốt, chịu ảnh hưởng của sát khí cho nên mới có thể nghiêm trọng như vậy.

      Trong lòng Nịnh Bảo nghiêng về vế sau hơn.
      Thời gian trôi qua, người đến chính viện ngày càng đông.

      Trường Ninh Bá Khương Đông Minh, Khương Trác, Khương Việt, người ở nhờ bá phủ là Trương Trạm, còn có các di nương cùng thứ nam thứ nữ đại phòng, tấp nập đến để đưa tiễn đại phu nhân.

      Khương Minh Dao cũng đến, đến với đám tỳ nữ vây quanh, khuôn mặt lạnh nhạt, chỉ có lúc nhìn về Trương thị mới lộ ra lo lắng.
      Khương Nịnh Bảo cùng Khương Minh Dao, hai mắt nhìn nhau, xong rồi mạnh ai nấy dời mắt .

      Dương ma ma thấy như thế, trong lòng liền thầm nhõm, xem ra Ngũ nương đem lời bà ghi vào lòng, như thế còn lo lắng bị Tứ tiểu thư hãm hại nữa.
      Phu nhân hẳn là yên tâm.

      Khi xe ngựa đến, là cuối giờ Tỵ, đại phu nhân Trương thị lơ đãng phát trong những người tiễn đưa, có thân ảnh duyên dáng, kiều, nhìn ra là Khương Nịnh Bảo, trong nháy mắt, khóe mắt đại phu nhân Trương thị như muốn nứt ra, hận ý quay cuồng trào dâng.

      Đáng tiếc lúc này, Trương thị cũng làm gì được, chỉ có thể lạnh lùng độc mà trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo.
      Khóe miệng Khương Nịnh Bảo nhếch lên, tâm tình vui sướng vẫy vẫy tay với đại phu nhân.

      Đại bá nương nhìn qua cực kì hận nàng.
      Nhìn thấy chất nữ vẫy tay chào mình, Trương thị tức giận muốn hộc máu, ngực ngừng phập phồng, dường như sau đó liền ngất , tỳ nữ bên cạnh đều sợ hãi, các nàng vội vã mang phu nhân nâng đến xe ngựa sắp xếp tốt, nhanh chân lấy ly trà tĩnh tâm an thần đến cho bà ta uống.

      Chờ đến khi xe ngựa của phu nhân rời , Nịnh Bảo hành lễ với đại bá, gật gật đầu với Khương Minh Dao, xoay người mang Xuân Hỉ bước về viện của mình, ai ngờ đường lại đụng phải đại đường ca Khương Trác cùng Trương Trạm.

      “Tứ muội, trùng hợp nha, muội muốn về sân viện sao?” Đại đường ca Khương Trác cười tủm tỉm , mang theo biểu đệ Trương Trạm đến đây, chặn đường nàng.

      “Khương tứ tiểu thư, lại gặp mặt.” Trương Trạm tướng mạo đường đường, dáng người cao gầy, mặt mày tươi cười, hào hoa phong nhã, cả người đều mang hơi thở thư sinh đầy khí chất.

      Đây tuy chỉ là vẻ đẹp bên ngoài, nhưng lại dễ dàng làm các tiểu nương thầm thương, nhớ trộm.

      Mấy vị tiểu thư con của các di nương đại phòng chính là như vậy.

      Nhưng phải là dạng người mà Nịnh Bảo ưa thích, ngay cả tướng mạo và khí chất thượng đẳng như nam chính Tạ Cảnh Dực, nàng còn thèm để ý, hủy hôn là hủy hôn, càng đừng đến mấy loại thư sinh văn nhược này.

      Đặc biệt là dạng thư sinh văn nhược, nhưng lại là mặt người dạ thứ.

      Ấn đường Nịnh Bảo cau chặt, đáy mắt xẹt qua ý lạnh, tay nàng tự chủ vuốt ve roi da màu đỏ bên hông, đột nhiên bàn tay phát ngứa, muốn rục rịch.

      Xuân Hỉ ở bên cạnh khẩn trương nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy đề phòng.

      “Đại đường ca, Trương công tử, sao hai người lại ở đây?” Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, biết rồi còn hỏi, con đường này vẫn luôn thông đến viện của nàng, cực ít có hạ nhân qua lại nơi đây, hai người này ở đây chính là vì nàng.

      “Chúng tôi đặc biệt đến đây để chờ tứ muội.”

      Khương Trác là nam tử tướng mạo tệ, nhưng tư chất bình thường, thi khoa cử nhiều lần nhưng đạt, may cho là đích trưởng tử, tương lai kế thừa tước vị của Trường Ninh Bá.

      Lại , Nịnh Bảo rất ít khi thấy vị đại đường ca này.

      “Đại đường ca có chuyện tìm muội sao?” Đôi mắt Nịnh Bảo sáng trong xinh đẹp, giọng hỏi.

      “Khụ khụ, ra cũng có chuyện gì lớn, tứ muội, muội cảm thấy Trạm biểu đệ thế nào, xuất thân của là Đông Bình bá phủ, tương lai kế thừa Đông Bình Bá phủ, chỉ có thế, Trạm biểu đệ cũng giống như tam đệ, còn đậu tú tài, dáng vóc cũng tuấn, năm nay cũng tham gia thi hương, khả năng thi đậu cũng rất lớn.”

      Khương Trác ngoài miệng ca ngợi Trương Trạm tiếc lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy chịu nổi.

      Tuy là bá phủ xuống dốc, nhưng Trường Ninh Bá vẫn tốt hơn Đông Bình Bá rất nhiều, ngũ muội cũng định thân với chi thứ hai của Tạ gia, đại muội được gả đến hầu phủ, tuy phải là phu nhân của thế tử, nhưng phu quân của nàng cũng là huynh đệ ruột thịt với thế tử, còn nhị muội, tam muội còn của các di nương, cũng được gả đến nhà phú thương, có thể đại phòng của bọn họ cao lên mấy bậc.

      Đông Bình Bá chỉ có mỗi Trương Trạm, về sao có thể mở rộng bá phủ hay còn khó .

      Nếu phải mẫu thân ngầm giúp đỡ nhà ngoại, Đông Bình Bá phủ sợ sớm còn thể diện.

      Ở trước mặt Trương Trạm, Khương Trác luôn có cảm giác cao quý hơn hẳn.

      “Khương tứ tiểu thư, từ ánh mắt đầu tiên tại hạ diện kiến tiểu thư, liền phải lòng nàng, biết nàng có nguyện ý gả làm thê tử của ta ?” Giọng của Trương Trạm trong veo, đôi mắt dài hẹp đầy ôn nhu, luôn làm người ta cảm thấy tình cảm chân thành chứa đầy trong đôi mắt đó.

      Xuân Hỉ nghẹn họng nhìn trân trối.

      Trương Trạm công tử này phải lòng tiểu thư?

      Khương Nịnh Bảo mỉm cười nghe đại đường ca tâng bốc Trương Trạm, lại nghe Trương Trạm trắng trợn thổ lộ tình cảm, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp bình tĩnh, sắc mặt lại hề thay đổi.

      “Rất xin lỗi, Trương công tử, chúng ta thích hợp, ta là thích đại hùng mạnh mẽ oai phong như Định Quốc Công, chứ phải là văn nhược thư sinh trói gà chặt.”

      “Từ xưa đến nay, mỹ nhân xứng hùng, mỹ nhân như ta đây, nếu gả cho đại hùng, chắc chắn là giai thoại được lưu truyền trăm năm.”

      Khương Nịnh Bảo chơi đùa lọn tóc , cười dịu dàng, khoé mắt lộ ra vẻ khao khát.

      Xuân Hỉ: “……”

      Tay trói gà chặt, tiểu thư, tiểu thư có chắc lời của tiểu thư đâm thẳng vào tim của Trương công tử sao, thấy nụ cười của Trương công tử đều muốn bay mất rồi sao?

      Xuân Hỉ điên cuồng trào phúng trong lòng.
      Tay Khương Trác run lên, trước nay nghĩ đến tứ muội yếu đuối nhu nhược như vậy lại… Lại làm người ta nghẹn họng như thế, nhìn qua Trạm biểu đệ, nhịn được mà vui sướng khi có người gặp hoạ.

      Thư sinh yếu đuối, tay trói gà chặt……
      “Khương tứ tiểu thư, từ ta luyện võ, cho dù đối đầu với mấy đại hán, ta vẫn có thể đánh trả được.” Trương Trạm mỉm cười, giọng tràn đầy kiêu ngạo.

      Khương Nịnh Bảo đảo ánh mắt, đột nhiên rút roi da bên hông ra, tuỳ ý mà quăng vài cái, cười khanh khách nhìn Trương Trạm, giọng dịu dàng êm tai, lộ ra vẻ hào hứng.

      ra Trương công tử có luyện qua võ công, có thể luận bàn chút chứ?”

      Mỹ nhân yếu mềm đột nhiên quăng roi da ra đột ngột như vậy doạ cho Khương Trác cùng Trương Trạm nhảy dựng, bọn họ nhìn nữ tử cười trước mắt, trong lòng biết tại sao lại dâng lên cảm giác quái dị.

      Trương Trạm đúng là luyện qua võ công, bây giờ lại có mỹ nhân yếu mềm muốn luận bàn võ công với , mắt chợt loé lên, ánh mắt liền đảo qua nơi no đủ đẫy đà cùng với vòng eo thon tay có thể ôm trọn kia, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng như có lửa cháy hừng hực.

      Luận bàn… Mỹ nhân muốn luận bàn, đây chính là chuyện tốt cầu còn được.

      “Có thể, ta hạ thủ lưu tình.” Trương Trạm cười nho nhã đầy lễ độ.

      Con mồi cắn câu.

      Nụ cười mặt Khương Nịnh Bảo càng thêm ngọt ngào xinh đẹp.

      Khương Trác đứng bên cạnh há hốc mồm, nhìn Trạm biểu đệ như nhìn thấy cầm thú, Trạm biểu đệ là loại người nào còn biết sao.

      Tên khốn này chính là mặt người dạ thú.

      Ngoài mặt giữ mình trong sạch, thực tế, tỳ nữ có chút nhan sắc đều từng bò lên giường .

      Xuân Hỉ cực kì đồng tình đưa mắt liếc nhìn Trương công tử, tiểu thư nhà nàng khi còn vô cùng hung tàn, bây giờ e là càng hung tàn hơn trước, Trương công tử quá dũng cảm mà.

      “Trương công tử, cẩn thận.” Nịnh Bảo mỉm cười nhắc nhở, vừa dứt lời, roi da trong tay nàng tựa như sét đánh kịp bưng tai quăng ra, nhanh chóng quấn lấy chân Trương Trạm, dùng sức vung lên, Trương Trạm bị ném bay .

      Bùm tiếng.

      Trương Trạm hét lớn đầy thảm thương, thân thể bị quăng ngã nằm bẹp mặt đất, cả người nhớp nháp lầy lội.

      “Trương công tử, ngài sao chứ, xin lỗi, ta…. Vừa rồi ta có chút khẩn trương, ra tay hình như hơi nặng…” Khương Nịnh Bảo hoang mang bối rối thu roi da lại, chạy đến trước mặt Trương Trạm, nước mắt vòng quanh hốc mắt.

      Xuân Hỉ: “……”

      Khương Trác hoảng sợ vội vàng chạy đến đỡ Trạm biểu đệ dậy.

      Bây giờ, xương cốt người đều đau, ngờ Khương tứ tiểu thư nhìn yếu đuối mong manh mà sức lại lớn như thế, nhưng nhìn thấy mỹ nhân như sắp khóc, bộ dáng lo lắng thôi, cắn răng nở nụ cười, “Khương tứ tiểu thư, nàng đừng lo lắng, ta… Chỉ là bị ngã cái thôi, đáng ngại.”

      Trong lòng lại nghi ngờ, Khương Tứ tiểu thư này hình như giống như lời mẫu .

      “Tứ muội, ta đỡ Trạm biểu đệ về để đại phu xem thử trước.” Khương Trác sợ biểu để bị quăng ngã bị thương, nên vội vã đưa về tìm đại phu.

      Khương Nịnh Bảo mang vẻ mặt thấp thỏm nhìn bọn , khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng, nàng hoảng loạn lau nước mắt, liên tục gật đầu “Đúng, đúng, đại đường ca rất đúng, Xuân Hỉ, ngươi mau gọi tên sai vặt đến giúp đỡ họ.”

      Xuân Hỷ vội vàng chạy gọi người, lâu sau, liền có hai gã sai vặt vội vã chạy đến, bọ họ nhanh chóng mang Trương Trạm rời , trước khi , Trương Trạm còn cố gắng nhịn đau, cố nở nụ cười tươi, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho Khương tứ tiểu thư.

      “Khương tứ tiểu thư, đây là ngoài ý muốn, ta trách nàng.”

      Khương Nịnh Bảo, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, chờ bóng dáng bọn họ khuất, nàng lập tức ngừng khóc, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của Trương Trạm liền nhịn được bật cười.

      “Tiểu thư, người là lợi hại, trêu cợt Trương công tử như thế, Trương công tử còn trách ngài.” Vẻ mặt Xuân Hỉ đầy bội phục.

      Khương Nịnh Bảo khẽ cười tiếng, nhìn về phía chính viện xa xa, giọng đầy lạnh lùng: “Người muốn cướp tài sản của ta, phải chuẩn bị trả giá lớn .”

      xong, nàng chậm rãi vào hậu viện, sắp đến cửa viện của mình, gã sai vặt trẻ tuổi vội vàng chạy đến, hổn hển .

      “Tứ tiểu thư, có người trong cung đến, mời tiểu thư qua tiếp chỉ.”

      ……

      Tại cửa phủ Trường Ninh Bá, bày sẵn hương án tiếp chỉ.

      Triệu công công thái giám cận thân của Càn Nguyên đế, tự mình ôm thánh chỉ vào phủ Trường Ninh Bá, bên người còn có đám nội thị cùng hộ vệ.

      Cả nhà Khương gia quỳ rạp mặt đất.

      Khương lão phu nhân hiển nhiên cũng ngờ rằng thánh thượng lại tứ hôn cho Tứ nha đầu và Định Quốc Công, nên tại kinh ngạc cùng vui mừng đan xen, tâm tình cũng phức tạp thôi.

      Triệu công công tuyên chỉ, liếc mắt nhìn nữ tử diễm lệ quỳ gối phía trước, trong mắt đầy ý cười, Khương Tứ tiểu thư quá nhiên đúng như lời đồn, xinh xắn đáng , khí chất lại tốt, xứng đôi với Định Quốc Công.

      “….Từng nghe Khương Tứ tiểu thư của Trường Ninh Bá, tài mạo song toàn, huệ chật lan tâm, trẫm nghe qua rất vừa lòng, nay Định Quốc Công Tạ Hành vừa lúc thích hợp đón tân nương, Khương Tứ tiểu thư là khuê nữ cùng Định Quốc Công giai ngẫu thiên thành, lương duyên trời định, trẫm đặc biệt chỉ hôn cho Định Quốc Công, chọn ngày lành tháng tốt thành thân, khâm thử.”

      Tuyên đọc thánh chỉ xong, Triệu công công liền đem thánh chỉ tứ hôn giao cho Khương tứ tiểu thư, đột nhiên trêu ghẹo câu.

      “Chúc mừng Khương tứ tiểu thư, được như ý nguyện!”

      Vị Triệu công công này hiển nhiên là nghe được lời đồn đãi bay đầy trời ở kinh thành rồi.

      Khương Nịnh Bảo sửng sốt, ngay sau đó liền cười rạng rỡ: “Đa tạ công công.”

      Trong lòng lại thầm vui mừng, cuối cùng nàng có thể quang minh chính đại đến cửa tìm Định Quốc Công để bồi dưỡng tình cảm rồi.

    3. Lazzy Le

      Lazzy Le Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      53
      Phải đặt bao nhiêu viên gạch cho đủ đây,
      Chiêu 'em mượn rượu tỏ tình đấy sao nào?' e rằng Dương nương thấp hơn 1 bậc rồi

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Chuyện kể rằng:
      Sau vụ án "Kinh Kim Cang" Nịnh Nịnh luôn mang theo cuốn kinh để phòng thân, việc này có ai biết. Cho đến ngày, chính là cái ngày mà Định Quốc Công thất thủ trong chiến dịch bảo vệ trong sạch sau 28 năm đầu đời, khi đại thúc đưa tay khiến cho y phục của loli rơi xuống. Bỗng, 1 tiếng BỘP của 1 vật thể rơi xuống, lộ ra chân kinh, lúc này Định Quốc Công phát ra nhưng k còn tâm trí quan tâm đến việc khác nên tạm thời bỏ qua chưa hỏi đến để tiếp tục công việc giang dở......
      Sáng hôm sau, trời xanh gió mát, 2 nhân vật chính ngồi nhàn nhã uống trà tán chuyện, Tạ Hành mới hỏi đến quyển kinh mà thấy đêm hôm qua:
      Trâu già: Nịnh Nịnh, nàng vẫn luôn mang theo cuốn Kinh ta đưa nàng trong lần đầu tiên gặp mặt sao?
      Cỏ non: Đúng vậy.
      Trâu già: Tại sao lại luôn mang bên người? (Có phải nàng coi đó là vật đính ước k? mau trả lời ta, mau trả lời ta) *ánh mắt chờ mong*
      Cỏ non: Để phòng thân!
      Trâu già: HỬM!
      cỏ non: chính là để làm ám khí đó, trong đấy sát khí nhiều mà, chỉ cần hé ra 1 tí là những kẻ ta ghét lăn ra hết luôn :059::059::059:
      Trâu già: .... đứng dậy bỏ k quay đầu
      Cỏ non:??? sao vậy ta, k lẽ lại khó ở trong người. Thôi khó quá, bỏ qua.
      _________________________

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Giờ phải đổi thành 1 câu "đẹp ko bằng chai mặt". Tại hạ kính Khương tiểu thư 1 chùm ạ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :