1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Có thấy gì đâu, với lại share trong group ấy
      huyen1604, linhdiep17Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 17: đôi bích nhân

      Trước cổng lớn phủ Định Quốc Công mảnh an tĩnh.

      Thân vệ áo đen vảnh tai lên để lén nghe, sôi nổi bội phục Khương Tứ tiểu thư thoạt nhìn mỹ lệ nhu nhược này, có người nghĩ đến lời đồn đãi huyên náo gần đây nhất, ánh mắt mang chút kích động.

      Có lẽ mùa xuân của Quốc Công gia tới.

      Phía sau Xuân Hỉ ôm vò rượu tinh xảo run bần bật, hai chân phát run, Định Quốc Công đáng sợ, nàng đứng xa như vậy, đều cảm thấy khó chịu cực kỳ, tiểu thư là càng ngày càng bưu hãn, cũng dám dựa gần Định Quốc Công như vậy, nàng rất muốn khóc.

      “Quốc Công gia, Khương Tứ tiểu thư, thỉnh nhập phủ, đừng làm cho lão phu nhân đợi lâu.” Triệu quản gia cũng nghĩ lúc này phải lên tiếng , nhưng sợ lão phu nhân chờ đến nóng vội, chỉ có thể mở lời nhắc nhở.

      “Uhm!”

      Định Quốc Công Tạ Hành hơi hơi gật đầu, ánh mắt dừng lại khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận của Khương Nịnh Bảo, ý bảo nàng trước, ai ngờ Khương Nịnh Bảo lại tươi cười như hoa ôn thanh mời: “Quốc Công gia, cùng nhau thôi, ta muốn nghe ngài kể về chiến trường chút.”

      Lúc này, cần phải nhanh tay nhanh chân mà bồi dưỡng chút cảm tình, Định Quốc Công cũng phải là người muốn gặp được là gặp, có cơ hội tốt đến như vậy nàng nên nắm bắt lấy.


      Chuyện rụt nè này áp dụng lên Định Quốc Công thích hợp.


      Định Quốc Công Tạ Hành: “……”

      Hai mươi tám năm qua chưa từng ở chung đụng với bất cứ nương nào, làm đại nam nhân hai tám tuổi biết phải làm sao, đặt biệt là với tiểu coi nương sợ , hai mắt lấp lánh như sao trời nhìn , trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ và chờ mong.

      Chuyện này làm cho việc từ trước đến nay người nào dám tới gần , trong lòng Tạ Hành lại lần nữa dâng lên cảm giác khác thường.


      “Được!” Ma xui quỷ khiến gật đầu.

      Triệu quản gia mặt lên nét tươi cười vui mừng, Khương Tứ tiểu thư quả nhiên lợi hại, từ trước đến nay Quốc Công gia có cùng nữ tử nhiều lời, nhưng đối với Khương Tứ tiểu thư dường như có ấn tượng tồi.

      Khương Nịnh Bảo nghe được Định Quốc Công đáp ứng rồi, hai mắt sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn lên nét vui mừng.

      Nàng quay đầu lại bước nhanh đến trước mặt Xuân Hỉ, nét mặt muốn với Xuân Hỉ chuyện gì đó nhưng lại thôi, bèn đem vò rượu ôm lại trong lòng ngực, xoay người trở lại bên cạnh Định Quốc Công có sát khí bao quanh, nhìn góc sườn mặt tuấn của Định Quốc Công, thanh mang theo hơi thở vui sướng mà


      “Quốc Công gia, thôi.”

      Định Quốc Công Tạ Hành cúi đầu xem xét liếc mắt nhìn tiểu nương bên người mềm mại, đanh nhu nhược, người tiểu nương có mùi hương nhàn nhạt, mùi hương rất dễ chịu, đầu mày Định Quốc Công giật giật, nhàng : “Uhm!”

      Khương Nịnh Bảo mặt tươi cười càng sáng lạn, cố ý cùng Định Quốc Công sóng vai vào chỗ.

      người Định Quốc Công mang cảm giác áp bứac cùng sát khí rất mạnh, nam tử bình thường cũng dám đến gần, ấy vậy mà Khuowng Nịnh Bảo nhìn mềm mềm, yếu yếu lại thích ứng tốt đẹp, quanh quẩn chóp mũi là hơi thở nam tính mãnh liệt của Định Quốc Công, lắng nghe Định Quốc Công dùng thanh khô cằn lạnh lẽo trầm thấp về chiến trường, khoé miệng nhịn được mà cong lên.

      chưa được mấy bước, Khương Nịnh Bảo đột nhiên phát Định Quốc Công giống như cố tình cùng nàng kéo ra khoảng cách, khóe miệng cong cong, nổi lên mạt giảo hoạt tươi cười, ôm vò rượu giả vờ dường như có việc gì tiếp tục tới gần , cùng sóng vai trước.

      Định Quốc Công bước chân ngừng chút, lại tiếp tục dấu vết kéo ra khoảng cách.

      Lập lập lại nhiều lần, cuối cùng Định Quốc Công Tạ Hành chỉ có thể tùy ý tiểu nương như vậy mà quật cường muốn tới gần chính mình, trong lòng lại thầm nghĩ, tiểu nương này quả là cái gan lớn.

      Khương Nịnh Bảo ở trong lòng cười trộm.

      Cao lớn đĩnh Định Quốc Công cùng Khương Nịnh Bảo hoàn toàn xinh, nhưng tổng thể bầu khí ở hai người lại hết sức hài hòa.

      người mang sát khí, làm người sinh ra sợ hãi, người hơi thở lại cực kỳ sạch , cho người ta có cảm giác quang minh cùng hắc ám đan chéo lẫn nhau, lại chịu ảnh hưởng của nhau.

      là quái lạ thay.

      đám thân vệ áo đen ở phía sau trợn tròn đôi mắt, giống như thể tin được chuyện diễn ra.

      Hai con mắt Triệu quản gia lại sáng lên, giống như nhìn thấy cảnh tượng thành thân của Quốc Coing gia cùng Khương Tứ tiểu thư, nhịn được mà cao hứng nở nụ cười.

      Triệu quản gia lại hai mắt sáng lên, phảng phất thấy được Quốc Công gia cùng Khương Tứ tiểu thư thành thân cảnh tượng, nhịn được cao hứng nở nụ cười.

      Cười cười lại lần đến cảm giác chua xót.

      chờ đợi ngày này đợi rất lâu rồi, rốt cuộc may mắn cũng tới,

      Xuân Hỉ nơm nớp lo sợ theo phía sau, trong lòng thầm bội phục tiểu thư thế nhưng mặt đổi sắc đứng ở bên người Định Quốc Công, nàng nhịn được nhớ tới lời tiểu thư từng :

      “Có lẽ ta cùng Định Quốc Công là duyên trời tác hợp.”

      Xuân Hỉ nhớ lại, chừng tiểu thư có thể gả cho Định Quốc Công, đương Quốc Công phu nhân, làm Tạ thế tử hối hận kịp, như vậy tưởng tượng, Xuân Hỉ cao hứng lên.

      Cũng hề cảm thấy Định Quốc Công đáng sợ.

      Nhưng cũng như cũ dám quá mức tới gần, tiểu thư quả nhiên hung tàn, liền người đáng sợ như Định Quốc Công cũng e ngại.

      Phủ Định Quốc Công chiếm diện tích rất lớn, qua hành lang núi giả, đường hương hoa bay đến, mùi hoa thơm nức mũi, hạ nhân trong phủ phần lớn là quân tốt cùng ít tỳ nữ ma ma, nhìn thấy Định Quốc Công hồi phủ, sôi nổi cung kính hành lễ, sau đó nghẹn họng nhìn trân trối xem Quốc Công gia diện than mặt cùng nữ tử có khí chất đặt biệt nhìn mềm mại nhu nhược đáng bên cạnh chuyện với nhau.

      biết nữ tử kia tên gì, quý nữ nhà ai, thế nhưng sợ Quốc Công gia.

      Có lẽ Định Quốc Công phủ thực mau nghênh đón nữ chủ nhân.

      Tưởng tượng ra như vậy, khiến cho đám hạ nhân nhìn về phía Khương Nịnh Bảo ánh mắt mang theo cung kính.

      Định Quốc Công Tạ Hành nhạy bén nhận ra hạ nhân trong phủ biến hóa, bước chân hơi hơi ngừng lại, mặt lại thay đổi cùng tiểu nương sóng vai trước.

      Tại Vinh Hỉ đường của phủ Định Quốc Công.

      Trong đại đường đàn hương bay lượn lờ, trừ bỏ Hoàng ma ma, tất cả tỳ nữ ma ma khác đều bị lão phu nhân vẫy lui.

      Tạ lão phu nhân tóc trắng bạc phơ ngồi ngay ngắn ở ghế được làm bằng gỗ tử đàn có kiểu điêu khắc loan văn tay vịn, nàng mặc thân màu xanh đá, váy thêu hoa văn như ý, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, hai mắt sáng ngời sắc bén, nhìn thấy cả người tràn đầy tinh thần.

      “Còn chưa tới sao?” Tạ lão phu nhân thỉnh thoảng rướn cổ đưa ánh trông ra cửa chính mà nôn nóng mở miệng.

      Hoàng ma ma lắc đầu, pha cho lão phu nhân bình trà, cười : “Lão phu nhân, Quốc Công gia cùng Khương Tứ tiểu thư ở trước cửa chạm mặt nhau, cùng nhau kết bạn lại đây.”

      “Theo Tạ Thất , Quốc Công gia còn cùng Khương Tứ tiểu thư kể chuyện chiến trường.

      Tạ lão phu nhân nghe vậy liền kích động, nhịn xuống được mà đem bí mật hơn hai mươi năm mở ra: “Xem ra Khương gia tiểu nương là mệnh định chi nhân của con ta.”

      Thánh tăng qua, chỉ có người có mệnh định chi nhân mới chịu ảnh hưởng sát khí người A Hành.

      Đôi mắt Hoàng ma ma mở to, cả người đều ngốc.

      “Mệnh định chi nhân?”

      “A Hành sau khi sinh, chùa Thanh Thủy thánh tăng thầm đưa tới giấy ngắt lời, A Hành sát khí quá nặng, sống quá ba mươi, nhưng có đường sinh cơ, chỉ cần gặp được mệnh định chi nhân, tất phú quý song toàn, con cháu mãn đường.”

      “Đáng tiếc vị kia thánh tăng ở mười năm trước ra ngoài du lịch, đến nay chưa về, ta cũng thể xác định Khương gia tiểu nương có phải là con ta mệnh định chi nhân, trước đó vài ngày chùa Thanh Thủy thỉnh cao tăng xem bát tự Khương gia tiểu thư, cao tăng , Khương gia tiểu thư bát tự phi thường đặc thù, cùng con ta cực kỳ tương hợp.”

      Tạ lão phu nhân vui quá mà rơi nước mắt, bí mật này chôn dấu ở đáy lòng bà lâu lắm, lâu lắm, mắt thấy con trai chỉ còn hai năm để sống, Tạ lão phu nhân liền càng tuyệt vọng.

      giờ cuối cùng bỉ cực thái lai, xé mây nhìn thấy mặt trời.

      Hoàng ma ma bừng tỉnh đại ngộ.

      Trách được lão phu nhân như vậy coi trọng Khương Tứ tiểu thư, trước kia phải có đặc thù mệnh cách nữ tử muốn gả cho Quốc Công gia, nhưng các nàng chỉ cần tới gần chút nữa Quốc Công gia liền sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa té xỉu, có quý nữ kiên trì được ngày ngày cuối cùng đau ốm nằm giường, thiếu chút nữa bỏ mạng.

      Lão phu nhân sắc mặt càng ngày càng nặng nề, thậm chí tuyệt vọng.

      Sau lại đột nhiên muốn từ tông tộc tìm dưỡng tôn tử có tuổi để kế thừa đến Quốc Công gia danh nghĩa, lúc ấy Hoàng ma ma hoàn toàn khó hiểu, giờ rốt cuộc biết nguyên nhân vì sao lão phu nhân làm như vậy.

      Lão phu nhân nghĩ Quốc Công gia liều mạng đạt đến tước vị Quốc Công có người thừa kế lại bị hoàng gia lần nữa thu hồi .

      Đồng thời người thừa kế phủ Quốc Công tuổi thể quá , cho nên mới lựa chọn thông tuệ tuyệt luân diện mạo cực hảo đích trưởng tử chi thứ hai của Tạ gia.

      Vẫn luôn thỉnh phong thế tử, khẳng định là lão phu nhân còn ôm tia hy vọng, thánh tăng đường sinh cơ, lão phu nhân chờ liền tia sinh cơ kia.

      giờ rốt cuộc chờ được rồi.

      Hoàng ma ma vì lão phu nhân mà cao hứng.

      “Chúc mừng lão phu nhân, Quốc Công gia về sau tất sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.”

      “Đúng vậy, duy nhất tiếc nuối chính là, sức khoẻ của ta được tốt, đều biết có cơ hội xem tôn tử ruột thịt lớn lên.” Tạ lão phu nhân cao hứng rất nhiều, nhịn được có chút lòng tham hết lời.

      Trong Đại đường mảnh an tĩnh.

      Hoàng ma ma cũng biết an ủi lão phu nhân như thế nào, chỉ có thể yên lặng mà đổi chủ đề, kể cho Tạ lão phu nhân chút chuyện vui vẻ khác, thời gian tầm chén trà , Tạ lão phu nhân cũng ổn định tâm tình của mình còn tiếc nuối nữa.

      Lúc này, ma ma đứng ở trước cửa đại đường bẩm báo.

      “Lão phu nhân, Quốc Công gia cùng Khương Tứ tiểu thư tới rồi.”

      Ma ma mới vừa xong, Tạ lão phu nhân cả người ngồi ngay ngắn thẳng thóm lại, khẩn trương sửa sang lại chút vạt áo, mắt trông mong nhìn chằm chằm ra cửa đại đường, trong mắt có lo lắng, có chua xót, có nhớ mong, còn có nhiều hơn nữa là sắp nhìn thấy con trai vui sướng.

      Nghe Tạ Thất , A Hành người sát khí càng lúc càng nặng.

      Trong lúc Tạ lão phu nhân miên man suy nghĩ, Khương Nịnh Bảo ôm vò rượu tinh xảo cùng Định Quốc Công Tạ Hành bước vào Vinh Hỉ đường, Xuân Hỉ cùng Triệu quản gia đều lưu tại bên ngoài, vẫn chưa vào.

      Nam nhân cao lớn tuấn, nữ nhân nũng nịu nhu mì mỹ lệ.

      Nhìn qua giống như đôi bích nhân.

      Tạ lão phu nhân nhìn đến hình ảnh hai người cùng bước vào kia, hai mắt bỗng dưng sáng ngời, đặc biệt là nhìn đến người ăn mặc toàn thân váy áo màu xanh biếc cùng nàng con trai nàng đứng ở chỗ, lộ ra nụ cười tươi rói đầy cao hứng.

      Sau khi Định Quốc Công Tạ Hành tiến vào giữa đại đường, liền ngừng bước, vẫn chưa tiến thêm bước nào nữa, đứng từ rất xa nhìn Tạ lão phu nhân tóc mai bạch phơ, trong lòng trận khó chịu, tự giác vuốt ve vòng tay Phật châu cổ tay chút, tận lực thu lại sát khí của chính mình.

      Đặc biệt là trong hai mắt chất chứa sát khí dày đặt.

      Tạ Hành dám tới gần mẫu thân, sợ người mang theo sát khí làm cho mẫu thân khó chịu.

      Tạ lão phu nhân tuổi cao, năm đó sau khi sinh Tạ Hành bị thương nặng, ốm đau vẫn luôn quấn thân, thoạt nhìn so với quý phu nhân cùng tuổi già rất nhiều.

      Định Quốc Công Tạ Hành môi mỏng giật giật, nhìn Tạ lão phu nhân sâu sau đó liếc mắt cái liền rũ xuống mí mắt, gian nan phun ra hai chữ: “Mẫu thân!”

      Tạ lão phu nhân nhìn con trai đứng cách mình khá xa, cúi đầu dám nhìn bà, bà biết con trai là sợ bị thương tới bà, trong lòng chua xót, hai mắt tham lam nhìn con trai, trong mắt mang theo tầng hơi nước chớp động.

      Có người mẹ nào mà sợ hãi con trai mình đâu.

      “A Hành, con…… con gần đây có khoẻ ?”

      Tạ Hành kéo kéo khóe miệng, muốn cười, lại phát chính mình cười nổi, khô khốc trở về câu: “Con trai rất khoẻ, mẫu thân đừng lo lắng.”

      “Chỉ cần chỉ cần con khoẻ, người làm mẫu thân như ta rất vui vẻ.” Tạ lão phu nhân nhìn con trai có hành động này, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn cố nở nụ cười tươi để con trai khỏi lo lắng.

      Mọi việc của A Hành tình huống, thỉnh thoảng Tạ Thất có trở lại truyền tin tức, nên Tạ lão phu nhân biết rất , cũng hiểu được vì sao con trai dám hồi phủ.

      Đến nhà của chính mình cũng dám hồi.

      Tạ lão phu nhân hai mắt rơi lệ, càng nghĩ càng thương tâm, cuối cùng nhịn được khóc lên, Hoàng ma ma vội vàng ở bên giọng an ủi.

      Định Quốc Công Tạ Hành nhìn mẫu thân rơi nước mắt, muốn qua trấn an mẫu thân, nhưng nghĩ đến tình huống đặc thù của chính mình, tay nắm chặt nắm, môi mỏng khéo ra đường, mà đứnh im có tiến lên.

      Khương Nịnh Bảo lẳng lặng nhìn màn này, trong lòng nổi lên niềm chua xót.

      ra Định Quốc Công cũng có mặt yếu ớt như vậy.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 18: Ngươi muốn làm nữ nhi của ta?

      Sau khi Tạ lão phu nhân khóc xong, có lẽ là Khương Nịnh Bảo xuất làm nàng thấy được hy vọng, Tạ lão phu nhân nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, tiếp nhận khăn tay Hoàng ma ma đưa qua lau nước mắt, ánh mắt ôn hòa chuyển hướng nơi có tiểu nương đứng an tĩnh.

      “Vị này vậy chính là Trường Ninh Bá phủ Tứ nương ?”

      Khương gia tứ tiểu thư quả giống như nghe đồn xinh đẹp xuất chúng, khí chất vô cùng tốt.

      Tạ lão phu nhân trong lòng vừa lòng gật đầu.

      Hoàng ma ma đứng ở bên cũng đối Khương Nịnh Bảo ấn tượng cực tốt.

      Vị Khương Tứ tiểu thư này chính là mệnh định chi nhân Quốc Công gia, về sau Quốc Công gia có vượt qua định mệnh tuổi ba mươi hay , còn cần nàng tương trợ.

      Khương Nịnh Bảo nhoẻn miệng cười, ôm cái bình tiến lên, đối với Tạ lão phu nhân hành cái lễ: “Nịnh Bảo gặp qua lão phu nhân.”

      Tạ lão phu nhân thấy Khương Nịnh Bảo chỉ có dung mạo tinh xảo, ánh mắt thanh chính, hành vi cử chỉ càng là tự nhiên hào phóng, có chút dáng vẻ kệch cỡm nào, trong lòng là vui mừng, thương cảm vừa rồi rút , tươi cười càng thêm hòa ái dễ gần.

      “Trước đây nghe tiểu Triệu có nhắc qua ngươi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên thực tốt, là nương tốt.”

      Đôi mắt Khương Nịnh Bảo cong cong, cười : “Đa tạ lão phu nhân quá khen.” Sau đó đem chiếc bình tinh xảo ôm trong tay dâng lên, “Lão phu nhân, đây là rượu thuốc ta tự ủ lấy, có thể trị liệu được ốmđau vặt vãn của thân thể, thần kỳ hiệu dụng.”

      xong, Khương Nịnh Bảo cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua Định Quốc Công Tạ Hành còn đứng ở giữa đại đường, trong giọng có chút nượng ngùng mà bổ sung câu.

      “Nghe Quốc Công gia thời trẻ chiến trường có bị thương, rượu thuốc này cũng có hiệu quả trị liệu nội thương, an dưỡng thân thể.”

      Thực chất Tạ lão phu nhân cũng rất tò mò cái bình nàng ôm trong tay là thứ gì, bây giờ nghe được tiểu nương đó là rượu thuốc tự tay ủ, lại nhìn thấy hành động nàng nhìn con trai mình, trong mắt lên ý cười.

      Con trai của nàng lạnh như băng, giống khối đầu gỗ, tiểu nương Khương gia chủ động càng tốt.
      Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm làm cho Hoàng ma ma nhận lấy vò rượu : “Nịnh Bảo nha đầu có tâm, nghe ngươi như vậy, ta muốn nếm thử rượu thuốc này có bao nhiêu thần kỳ.”

      xong, Tạ lão phu nhân chuyển hướng qua con trai, cười trêu ghẹo : “A Hành, ngươi xem tiểu nương nhà người ta quan tâm ngươi nhiều a.”

      Định Quốc Công Tạ Hành “……”

      Tạ lão phu nhân cũng trông cậy vào đứa con tra lạnh như băng này đáp lại, bà chỉ là muốn giúp tiểu nương phen.

      “Lão phu nhân, tại ngài có thể mở ra thưởng thức.”

      Khương Nịnh Bảo nghe được Tạ lão phu nhân thân mật gọi nàng Nịnh Bảo nha đầu, con ngươi dạng ra ý cười, khóe miệng nhịn được hơi mềm mại chút.

      Định Quốc Công Tạ Hành dáng người thẳng tặp đứng ở giữa đại đường, nhìn mẫu thân cùng tiểu nương trò chuyện với nhau vui, tươi cười đầy mặt, tâm từ trước đến nay lạnh băng bỗng nhiễm tia ấm áp.

      Nhưng nhớ đến nghĩa tử vì giải trừ hôn ước, mà quỳ xuống bức bách mẫu thân đồng ý, Định Quốc Công Tạ Hành trong mắt nhịn được lên luồng sát khí.

      “Được, được, Hoàng ma ma, nghe được Nịnh Bảo nha đầu ?” Tạ lão phu nhân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoàng ma ma, nghĩ đến tiểu nương trở thành con dâu của mình, bà cười đến khép miệng được.

      Hoàng ma ma đầy mặt tươi cười gật đầu: “Nô tỳ mở ra vò rượu này.” , bà chỉ hơi dùng chút sức lực, liền đem vò rượu được bọc giấy dán kín lại mà vỗ nứt ra, mùi hương ôn hoà của dược liệu hoà lẫn vào mùi rượu len lỏi qua khe hở toả ra.

      Chỉ là ngửi mùi hương của rượu bay thoang thoảng ra thôi, làm cho cả ngươi thoải mái thư thái.


      Tạ lão phu nhân kinh ngạc cảm thán : “Ngửi được hương rượu thuốc này, ta cảm giác toàn thân của mình nhàng ít, hận thể nhanh nhanh uống hết miệng rượu thuốc thử xem hiệu quả.”

      “Lão phu nhân, rượu thuốc này mỗi lần chỉ uống chén đủ rồi.” Khương Nịnh Bảo ở bên khinh thanh tế ngữ , trong lòng lại vì Tạ lão phu nhân lòng tín nhiệm mà cảm động.

      Thường mấy thứ rượu thuốc này, đều giống nhau cần phải tìm đại phu kiểm tra phen, như vậy mà thưởng thức liền.

      Nhưng Tạ lão phu nhân cố tình làm như vậy.

      Khương Nịnh Bảo biết, hai người Định Quốc Công Tạ Hành cùng Tạ lão phu nhân sớm biết được nàng là chủ nhân sau lưng quán trà Tấn Giang, càng biết nàng có tay ủ rượu ngon, giờ nghe được nàng đây là tự ủ rượu thuốc, tất nhiên là rất là chờ mong.

      Hoàng ma ma đem vải bố dày cùng sứ gỡ ra, mùi hương của rượu thuốc bay ra càng nồng đậm

      Tạ lão phu nhân hít sâu ngụm hương rượu thuốc.

      “Mau rót rượu cho ta.”

      Hoàng ma ma cười : “Lão phu nhân đừng nóng vội, nô tỳ rót cho ngài ly rượu thuốc.” xong, bà đến bên chậu đông rửa tay và lau khô, sau đó từ bàn trà lấy ra ba chén sứ trắng sạch rót ra ba ly rượu.

      Rượu thuốc trong veo thanh triệt, lên màu vàng nhạt, hương rượu ôn hòa nồng đậm, nghe làm người say mê, cả người sảng khoái.

      “Nịnh Bảo nha đầu, ngươi đen ly rượu đưa A Hành thử xem hiệu quả.” Tạ lão phu nhân chỉ vào bàn trà ly rượu thuốc, thời khắc quên tạo ra cơ hội cho Khương Nịnh Bảo.

      “Dạ, lão phu nhân.”

      Khương Nịnh Bảo mặt lộ ra nét vui mừng tươi cười, cầm ly rượu thuốc xoay người đến Định Quốc Công Tạ Hành, nhìn khuôn mặt tuấn lãnh ngạnh của mà mỉm cười nhàng, thanh thanh thúy uyển chuyển: “Quốc Công gia, thỉnh dùng thử.”

      xong, đôi tay nàng đem rượu thuốc dâng lên.
      Trong đó cổ tay vòng tay mang hồng bảo thạch cực kỳ bắt mắt, làm cho người nhịn được đem ánh mắt dừng lại ở đôi bàn tay trắng nõn non mịn, từng ngón tay thon dài xinh của nàng.

      Định Quốc Công Tạ Hành tầm mắt hơi hơi dời , tiếp nhận ly rượu thuốc, giọng .

      “Cảm ơn!”

      Khương Nịnh Bảo khóe miệng hơi hơi cong lên chút, trở về cầm lên ly rượu thuốc của đưa lên miệng nhấm nháp, ánh mắt thường thường dừng ở Định Quốc Công Tạ Hành người.

      Càng nhìn càng hợp tâm ý của nàng.

      Định Quốc Công Tạ Hành có do dự đem chén rượu thuốc uống sạch.

      Rượu thuốc vừa vào bụng, lập tức cảm nhận được cổ nhiệt lưu rất ở trong cơ thể lưu động, còn có tia vụn đau đớn, nhiệt lưu qua , đau đớn biến mất, lớn lớn bé bé nội thương tàng bên trong bí nhất nhất được chữa trị.

      Đặc biệt là bụng , thời trẻ mới vừa đến chiến trường trong nhất thời tập trung để độc tiễn bắn vào, cuối cùng vì mệnh cứng nên còn sống, nhưng lại thể chữa trị tận gốc bệnh căn, giờ chỉ có chén rượu thuốc , khiến cho cảm thấy chữa khỏi bệnh nhìn ánh rạng đông.

      Định Quốc Công Tạ Hành đáy mắt tràn ngập sát khí lên tia khiếp sợ.

      Lúc này, Tạ lão phu nhân uống xong ly rượu thuốc, cả người thoạt nhìn phảng phất trẻ ra mười mấy tuổi.

      Hơn hai mươi năm qua, Tạ lão phu nhân vẫn luôn ốm đau quấn thân, tuổi cũng lớn, đôi mắt cũng có mờ vì tuổi già, tại lại phát , uống qua rượu thuốc, cả người dào dạt ấm lên, rất thoải mái, đôi mắt dường như khôi phục thị lực giống lúc tuổi còn trẻ, nhìn đồ vật rất ràng hề giống cách tầng sa.

      “Rượu thuốc này thần kỳ, bệnh già của ta tan mất , cảm giác như hồi sinh cuộc sống mới, thậm chí còn nhìn thấy ràng ngoài kia cây đại thụ có chú chim non.

      Tạ lão phu nhân tâm tình kích động kinh hô.

      Nghe được lão phu nhân , Hoàng ma ma trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên cũng chú ý tới biến hoá của Tạ lão phu nhân, xem ra Khương Tứ tiểu thư bình rượu thuốc đầy trân quý dị thường, Hoàng ma ma vội vàng cẩn thận đem bình rượu thuốc đậy kỹ lại.

      Khương Nịnh Bảo nhấp môi cười, rượu thuốc đương nhiên thần kỳ, lúc nàng ủ ra đàn rượu thuốc này cố ý giao phó cho rượu thuốc có đặc tính loại trừ tai hoạ ngầm trong thân thể.

      “Nịnh Bảo nha đầu ủ rượu thuốc quả nhiên thần kỳ, rượu ở Thượng Vân tửu phường bán giá trời nếu đem so với rượu thuốc này nó chỉ là vũng bùn.”

      “A Hành, con xem có phải hay ?”

      Lúc Tạ lão phu nhân tán dương Khương Nịnh Bảo, cố ý dẫn theo đứa con trai như khối băng để làm cho tiểu nương vui vẻ.

      Khương Nịnh Bảo nhạy bén nhận ra dụng ý của lão phu nhân, khóe miệng nở ra nụ cười tươi rói, cả người thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp vô song, làm người dời ra tầm mắt.

      Định Quốc Công Tạ Hành thần sắc có chút nào biến hóa, lời ít mà ý nhiều đánh giá.

      “Rượu thuốc thực tốt.”

      “Lão phu nhân thích là được, về sau ta lại đưa mấy vò rượu thuốc dưỡng sinh cho ngài.” Khương Nịnh Bảo trong đầu đem tư liệu Thượng Vân tửu phường tư liệu qua lần, nụ cười tươi sáng, hai tròng mắt rực rỡ lấp lánh.

      Tại kinh thành cực ít người biết đến Thượng Vân tửu phường thần bí sau lưng ai là chủ nhân, nữ chủ Dương Thư Thanh vì dựa vào trọng sinh tiên tri ở đời trước mà biết được phương thuốc cổ truyền ủ rượu đời trước thuộc về ‘Khương Nịnh Bảo’

      Rượu ủ với phương thuốc cổ truyền được bán giá trời thực chất chỉ là rượu dưỡng sinh.

      Hiệu quả rất kinh ngạc.

      Dương Thư Thanh dựa vào việc bán rượu giá trời mà lung lạc ít chỗ dựa, có thể ủ rượu phương thuốc cổ truyền là bàn tay vàng quan trọng nhất của ‘nữ chính’

      Tạ lão phu nhân tuy rằng tâm động, nhưng muốn chiếm tiện nghi của tiểu nương.

      “Nịnh Bảo nha đầu, rượu thuốc này cứ lấy chuẩn giá rượu trời của Thượng Vân tửu phường nhân lên gấp ba lần, ngươi chịu ?”

      “Gấp bốn.”

      Định Quốc Công Tạ Hành lạnh như băng đột nhiên mở miệng.

      Khương Nịnh Bảo ấn đường nhảy nhảy: “……”

      Cái này ác quá, bạc giống như là gió to thổi tới.

      Tạ lão phu nhân tán đồng gật đầu: “A Hành gấp bốn là gấp bốn, rượu thuốc này có giá trị!”

      “Lão phu nhân, cần nhiều như vậy đâu, rượu thuốc này dùng dược liệu cũng trân quý.” Trân quý chính là nàng tự dùng kỹ năng ủ rượu thần kỳ, làm cho rượu thuốc có tính chất thần kỳ.

      Thượng Vân tửu phường rượu thuốc giá trời, vò rượu giá trị bằng vàng, mà tại đây giá cả càng thêm bốn lần, ngẫm lại liền làm cho người ta đầu vựng hoa mắt, Khương Nịnh Bảo muốn kiếm bạc của Tạ lão phu nhân.

      Hai người đều muốn cho nhiều bạc, người đồng ý.

      Hai bên đều muốn nhượng bộ.

      Hoàng ma ma thấy màn như vậy, biết làm sao, thậm chí có điểm muốn cười.

      Cuối cùng Khương Nịnh Bảo bất đắc dĩ cười: “Lão phu nhân, Quốc Công gia, cần nhiều bạc đến như vậy, nếu phải cho bạc, liền cho năm trăm lượng bạc trắng .”

      Chi phí để nàng làm rượu thuốc rất thấp, chỉ là phương thuốc ủ rượu tầm thường, giống như Thượng Vân tửu phường bán rượu giá trời, quá trình làm ra phức tạp, còn dùng ít dược liệu trân quý.

      Chỉ là mấy vò rượu thuốc, Khương Nịnh Bảo thèm để ý.

      Nhưng nàng từ chối được.

      mặt Tạ lão phu nhân đồng ý, nhưng với kiên trì của Khương Nịnh Bảo, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, trong lòng lại thầm quyết định dùng cách khác bồi thường Khương Nịnh Bảo.

      Định Quốc Công Tạ Hành trong lòng cũng nghĩ là như vậy.

      Lúc này, nhớ tới mục đích hồi phủ, hơi thở quanh thân nháy mắt lạnh lẽo: “Mẫu thân, Tạ Cảnh Dực ở đâu?”

      Tạ lão phu nhân nghẹn hơi, nhịn được mà sốt ruột liếc mắt, trừng đứa con trai cái, thế nhưng ngay trước mặt tiểu nương lại nhắc tới vị hôn phu trước kia.

      Khương Nịnh Bảo nghe được Định Quốc Công Tạ Hành hỏi tới vị hôn phu trước của nàng nhưng nàng lại chẳng có cảm giác gì, nàng hơi hơi nhướng mày, đáy mắt lên tò mò.

      Có lẽ Tạ Cảnh Dực ở trong phủ, nếu dưỡng phụ hồi phủ, làm nghĩa tử đáng lẽ phải xuất , nhưng cho đến bây giờ cũng chưa xuất .

      sáng sớm phủ An Viễn Hầu cầu hôn.”

      Tạ lão phu nhân đến dưỡng tôn tử, thái độ mang chút lãnh lẽo.

      Định Quốc Công Tạ Hành khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, mặt mày sát khí toả ra bốn phía, đại đường mấy người đột nhiên cảm thấy có cỗ áp bức bay đến làm người hít thở thông, may mắn này cảm giác áp bức này hồi lại biến mất còn tăm hơi.

      “Ta đồng ý!”

      Khương Nịnh Bảo: “……”

      Làm dưỡng phụ Tạ Cảnh Dực, Định Quốc Công xác có quyền đồng ý.

      Nhưng người ta sáng sớm hôm nay tới cửa cầu hôn, đoán chừng bây giờ trao đổi xong thiếp canh, Định Quốc Công có đồng ý việc cũng xong hết rồi.

      “A Hành, vì sao con đồng ý?”

      Tạ lão phu nhân kinh ngạc nhìn về phía con trai.

      Tuy đối với dưỡng tôn tử có điểm nản lòng thoái chí, nhưng chung quy vẫn là hy vọng tốt, nếu thích đích trưởng nữ An Viễn Hầu, Tạ lão phu nhân cũng phản đối.

      Chỉ cần phải tiểu nương Khương gia là được.

      Tiểu nương Khương gia chính là con dâu dự định của bà.

      Định Quốc Công Tạ Hành biểu tình lãnh ngạnh, tầm mắt đảo qua mặt Khương Nịnh Bảo, ấn đường hơi hơi giật mình.

      Thị lực Tạ lão phu nhân rất tốt mắt lại sắc nên phát , bừng tỉnh đại ngộ, ra là bởi vì tiểu nương Khương gia, bà cười hỏi: “A Hành, có phải con lo lắng cho Nịnh Bảo nha đầu hay ?”

      Hoàng ma ma đứng ở bên nghe xong cũng cười.

      Định Quốc Công Tạ Hành thái độ thay đổi, cam chịu để Tạ lão phu nhân suy đoán.

      Đôi mắt Khương Nịnh Bảo ba quang liễm diễm, khóe miệng gợi lên nụ cười tươi xinh đáng , có thâm ý khác mà mở miệng: “Quốc Công gia, kỳ thế tử trong lòng có người khác, là ta vui mừng.”

      Tầm mắt Định Quốc Công Tạ Hành hướng tới tiểu nương, hai người bốn mắt nhìn nhau.

      Đôi mắt Tiểu nương thanh triệt sạch , là trừ bỏ vui mừng có bất cứ cảm tình nào sót lại, thanh của lạnh băng khàn khàn hỏi: “ thích?”

      “Đúng vậy, thích, lúc trước ta cùng thế tử có hôn ước chẳng qua là ân cứu mạng, kết hai nhà chi hảo, nhiều năm như vậy, ta cùng thế tử chỉ có vài lần gặp gỡ, chưa tới cảm tình gì sâu đậm.”

      Đặc biệt vị này thế tử còn vong ân phụ nghĩa.

      “Thế tử phái Triệu quản gia tới cửa huỷ hôn, ta sao cả, chỉ là cam lòng vì bị bắt thoái vị nhường người khác, làm cho thanh danh có tổn hại thôi.”

      Khương Nịnh Bảo đối diện hai mắt tràn ngập sát khí của Định Quốc Công, thành thẳng thắn mà .

      Tạ lão phu nhân sớm biết được tiểu nương Khương gia đối với dưỡng tôn tử có cảm tình gì, giờ nhìn đến thái độ của nàng bằng phẳng, trong lòng bà vẫn là cao hứng.

      Dưỡng tôn tử của bà có cách làm xác làm người lạnh lòng.

      Lúc trước Tạ lão phu nhân đồng ý huỷ hôn, biện pháp giải quyết đâu phải cái, nhưng dưỡng tôn tử lại chọn phương án tàn nhẫn nhất.

      —— Huỷ bỏ hôn ước.

      Việc huỷ hôn đối với nhà rất quan trọng, đặc biệt khi nhà vô tội, nhưng dưỡng tôn tử khăng khăng muốn huỷ, thậm chí quỳ gối ở trước cổng lớn Vinh Hỉ đường ngày đêm, cha mẹ ruột của cũng tới cửa cầu tình, nên Tạ lão phu nhân chỉ có thể bị buộc bất đắc dĩ mà gật đầu.

      Thậm chí bà còn có chút hối hận khi lựa chọn Tạ Cảnh Dực thừa kế.
      Hiển nhiên là Định Quốc Công Tạ Hành ngờ tới tiểu nương là lạnh nhạt vô vị cảm xúc, hơi thở lành lạnh hơi ngưng trong nháy mắt, Tạ Hành vốn dĩ muốn cho nàng chống lưng lại lần nữa im lặng.

      Nhưng nên tính toán vẫn phải tính.

      “Nhưng, ta cũng với thế tử là muốn làm người nhà với mọi người.” Khương Nịnh Bảo nghịch ngợm cười, đôi mắt cực đẹp lăng lăng nhìn thẳng khuôn mặt tuấn góc cạnh ràng lạnh băng của Định Quốc Công Tạ Hành, ý vị thâm trường .

      Tạ lão phu nhân nghe tiểu nương Khương gia ra trong nháy mắt hoàn hồn, nhịn được nở nụ cười.

      Tiểu nương Khương gia là…… chút đều rụt rè, nhưn , bà thích.

      Con trai quá đầu gỗ, chỉ có thể dựa vào con dâu chủ động.

      Tạ lão phu nhân biết vì sao có chút chờ mong nhìn thấy sinh hoạt của hai người sau khi thành thân, có tiểu nương Khương gia, chắc chắc mỗi ngày trôi qua của con trai buồn tẻ vô vị.

      Định Quốc Công Tạ Hành lại đột nhiên toát ra câu: “Ngươi muốn làm con của ta?”

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 19: Ta làm nàng dâu của ngài được chứ?

      Đại đường đột nhiên yên lặng, đàn hương trong lư hương lượn lờ bay, từng đợt từng đợt khói trắng xoay tròn xoay quanh rồi bay thẳng lên cao.

      Ngươi muốn làm con của ta……

      Nghe được lời này, Khương Nịnh Bảo nụ cười cứng đờ, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ra ngạc nhiên, giống như bị người ta hất cho bát nước lạnh,ướt lạnh từ đầu xuống chân.

      Cái này đúng là đầu óc chậm chạm thông suốt đầu gỗ.

      , đầu gỗ vẫn là cất nhắc , Khương Nịnh Bảo xem ra, Định Quốc Công chính là khối gỗ mục.

      Nàng biểu ràng như vậy, còn cố ý dùng ánh mắt trêu chọc Định Quốc Công chút, chẳng lẽ kỹ xảo trêu chọc người của nàng kém như vậy?

      Khương Nịnh Bảo ở trong lòng hung hăng tỉnh lại phen.

      Lý luận cùng thực hành quá chênh lệch, tựa như đạo lạch trời.

      Về sau nhất định phải ở thân Định Quốc Công luyện tập thêm, cần phải đem khối gỗ mục thông suốt bắt lấy.

      Khương Nịnh Bảo càng đàn áp càng hăng.

      Làm nữ nhi…… cần, mục tiêu của nàng là làm tức phụ của .

      Chờ sau khi gả cho xong…… Hừ hừ.

      mặc sức tưởng tượng con trai cùng tiểu nương Khương gia sau khi kết hôn, mỗi ngày đều trải qua tốt đẹp, Tạ lão phu nhân cả kinh run run chút, tay bưng chung trà run run, nước trà bắn ra ngoài vài giọt.

      Bà nhìn người cao lớn tuấn, là đứa con trai cho bà kiêu ngạo, chưa từng có sốt ruột mà ho.

      “Khụ khụ, A Hành, kỳ thành người nhà còn có phương thức khác.”

      Tỷ như là tức phụ.

      Tạ lão phu nhân cố ý bình thản tự nhiên xem xét liếc mắt nhìn tiểu nương Khương gia, uyển chuyển nhắc nhở.

      Con trai quá đầu gỗ, bà làm mẹ đành phải dụng tâm giúp đỡ.

      Định Quốc Công Tạ Hành nhíu chặt mày, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt trắng nõn non mịn của tiểu nương, ấn đường nhius ba lần, lạnh giọng khó hiểu: “ Chẳng lẽ làm đại tiểu thư phủ Đương Quốc Công tốt?”

      Hoàng ma ma nghẹn họng nhìn trân trối, khóe miệng cong cong, đột nhiên có điểm đồng tình với tiểu nương Khương gia, ruốt cuộc Quốc Công có bao nhiêu chấp nhất muốn Khương Tứ tiểu thư làm nữ nhi.

      Khương Nịnh Bảo trầm ngâm lát, đột nhiên nhớ lại Định Quốc Công rất ít khi vào kinh thành, vẫn luôn định ở đại doanh Tây Giao, chuyện huỷ hôn của nàng cùng Tạ thế tử và chuyện nàng nàng phải gả Định Quốc Công chỉ mới phát sinh có mấy ngày.

      Trong lòng nàng đột nhiên lên suy đoán thể tưởng tượng, đôi mắt cực đẹp lại lăng lăng nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú góc cạnh ràng của Định Quốc Công, khóe môi lên nụ cười giảo hoạt.

      “Quốc Công gia, ngài có nghe được tin đồn huyên náo ồn ào nhất ở kinh thành mấy ngày nay ?”

      Định Quốc Công hình như có nghi hoặc hiểu vì sao tiểu nương đột nhiên hỏi như vậy, nhưng khuôn mặt lạnh băng góc cạnh lên đường cong nhu hòa ít, lắc đầu giộng : “Chưa từng nghe.”

      Lần này Tạ lão phu nhân cùng Khương Nịnh Bảo đồng thời nhàng thở ra, nhưng lại đồng thời câm nín.

      Náo loạn nửa ngày, chính chủ thế nhưng hoàn toàn biết gì cả.

      “Khụ khụ, A Hành, ở kinh thành dư luận xôn xao đồn đãi gần đây nhất cùng ngươi có mối liên quan rất lớn.” Tạ lão phu nhân bưng lên chén trà nhấp ngụm trà nuốt xuống, đôi mắt đầy ranh mãnh mà buông lời,


      Định Quốc Công Tạ Hành bị mẫu thân nhìn đến sống lưng cứng đờ, môi mỏng nhấp thành đường thẳng tắp, mặt mày lạnh vài phần: “Liên quan chỗ nào?”

      “Lão phu nhân, chuyện này vẫn là để ta .” Khương Nịnh Bảo sóng mắt lưu chuyển, thanh ôn nhu mở miệng, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn mịn màn kia nụ cười xinh đẹp động lòng người.

      Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm liếc liếc mắt nhìn đứa con trai đầu gỗ, trong lòng hiểu ra gật đầu: “Uhm, Ninh Bảo nha đầu ra chính là thích hợp.”

      Định Quốc Công Tạ Hành trong lòng lên cảm xúc vi diệu.

      “Quốc Công gia, kỳ kinh thành lời đồn đãi……” Khương Nịnh Bảo ngữ điệu mềm mại nũng nịu, đem lời đồn đãi từ đầu đến cuối mà kể ra từ từ, đôi mắt lại lăng lăng nhìn thẳng chú ý tới thái độ của Định Quốc Công.

      “Cho nên, đối với vị trí nữ nhi của ngươi ta có hứng thú, ta chỉ nghĩ làm tức phụ của ngươi.” Khương Nịnh Bảo xong, mặt nổi lên mảng đỏ ửng, gọn gàng dứt khoát trước mặt mọi người thổ lộ.

      Đời trước đến chết vẫn còn độc thân, cho nên đời này nàng quyết định dùng hết sức lực mà truy phu.

      Khương Nịnh Bảo nội tâm nóng lòng muốn thử.
      Hoàng ma ma khóe mắt co giật, tiểu nương Khương gia bề ngoài thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng hành vi cử chỉ lại rất là quyết đoán, chân chính thuyết minh nhìn người nên đánh giá qua tướng mạo.

      Tạ lão phu nhân thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, tiểu nương Khương gia này quá mạnh, thế nhưng…… Thế nhưng ở trước mặt A Hành dám cả gan đòi làm tức phụ.

      Nhưng trong lòng lại nhịn được vì nàng mà tán dương tiếng giỏi.

      “A Hành, Nịnh Bảo nha đầu là nương tốt, nàng sợ sát khí người của con, con liền suy xét chút sao?” Tạ lão phu nhân ho tiếng, nhịn được vì Khương Nịnh Bảo chuyện.

      Tiểu nương thế nhưng muốn làm tức phụ của …… Mẫu thân còn ở bên cổ động hát đệm.

      Bị thông báo đột ngột kịp phòng ngừa sống lưng Định Quốc Công Tạ Hành bỗng dưng cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú cảm xúc thiếu chút nữa nứt ra, ánh mắt nhịn được hướng tiểu nương nhìn lại, tầm mắt của Khương Nịnh Bảo vẫn luôn dõi nhìn Định Quốc Công theo bản năng mà lộ ra nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.

      “Quốc Công gia, ta làm tức phụ của ngài được chứ?” trong thanh mềm mại mang theo hương vị nũng nịu bên trong.

      “……”

      Định Quốc Công Tạ Hành khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng nhìn ra chút cảm xúc, trong đầu trống rỗng, mà trong ngực tim bang bang nhảy, giống như có cái gì đó vô cùng sống động.

      Tiếng lòng của căng thẳng, báo cho chính mình là tiểu nương chỉ là nhất thời váng đầu, liền giả vờ bình tĩnh dời tầm mắt, trong lòng có loại xúc động chạy trối chết, nhưng lòng bàn chân của tựa như bị đóng đinh, quả bước được bước nào.

      Trong Đại đường mảnh lặng im.

      Tạ lão phu nhân rất có hứng thú chờ đợi con trai đáp lại.

      Đợi lâu thấy câu trả lời, Tạ lão phu nhân trong lòng gấp chịu được, nhịn được bèn thêm chút lửa: “A Hành, chẳng lẽ con để ý Nịnh Bảo nha đầu từng là vị hôn thê của Cảnh Dực?”

      Định Quốc Công Tạ Hành khoé môi kéo căng chặt chẽ, trong vô thức mà lắc đầu, thanh khàn khàn thâm trầm: “ phải.”

      “Vậy rốt cuộc con cố kỵ cái gì?”

      Tạ lão phu nhân truy vấn.

      Định Quốc Công Tạ Hành dời tầm mắt, giọng : “Chúng ta thích hợp.” Lời vừa thốt ra, đáy lòng của lên tầng mất mát, tim như bị chặn đổ đoàn bông.

      Đúng vậy, thích hợp.

      lớn hơn tiểu nương ước chừng mười hai tuổi, tuổi này đủ để làm cha tiểu nươnng.

      …… nghĩ tương lai tiểu nương hối hận.

      Tạ lão phu nhân tâm lạnh nửa, con trai quá phiền lòng, người làm mẫu thân như bà quả rầu thúi ruột.

      Khương Nịnh Bảo tầm mắt vẫn luôn dừng ở khuôn mặt tuấn của Định Quốc Công, bỏ qua phản ứng rất của , trong lòng thầm cười trộm, Định Quốc Công cường hãn như vậy mà ở phương diện tình cảm trước mắt vẫn là ngây thơ tân thủ. Tạ lão phu nhân truy vấn, chỉ làm cho gỗ mục này thông suốt mà lùi vào vỏ bọc của bản thân.

      Đây là thời điểm nàng phải lên sân khấu, Khương Nịnh Bảo cố gắng ngừng, đưa ra đại sát khí.

      “Quốc Công gia, tại bên ngoài sớm truyền khắp nơi tin tức ta muốn gả cho ngài làm tức phụ, cho nên, ta nếu là thể gả cho ngài, ta chỉ có thể xuống tóc làm ni .”

      xong, đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Định Quốc Công Tạ Hành, trong mắt nổi lên nước mắt ấm ức.

      Khương Nịnh Bảo dung mạo xinh đẹp động lòng người, tổng làm cho người ta loại điềm đạm đáng ý nhị, lần này giả thành người đáng thương, càng thêm yếu đuối có thể ăn hiếp được, khiến cho lòng người sinh triều mến, hận thể lập tức ôm người vào lòng mà cẩn thận an ủi phen.

      Định Quốc Công Tạ Hành hô hấp cứng lại, tim như bị ai đó nhàng va vào chút, làm nổi lên gợn sóng, đôi môi giật giật gần như thể phái , yết hầu dưới nhấp nhô hai lần.

      làm ni , ta cưới ngươi!”

      Lời vừa ra, Định Quốc Công Tạ Hành cảm giác như mọi thứ được kết thúc, như gánh nậng trong lòng, có chút nào khó chịu, thấy lòng của mình khác thường, chỉ ngầm bực chính mình suy xét thấu đáo, thiếu chút nữa bứt tiểu nương làm ni .

      Tiểu nương bị nghĩa tử của làm tổn hại thanh danh, nhất thời xúc động muón gả cho , bị người ta đồn ra ngoài, gây ra xôn xao dư luận, tại chỉ còn có mỗi con đường gả cho mà thôi.

      Nếu cưới, tiểu nương đời này coi như bị huỷ hoại.

      cần thiết phải chịu trách nhiệm.

      Định Quốc Công Tạ Hành ở trong lòng tìm lý do cho chính mình.

      Đôi mắt Khương Nịnh Bảo mở to, kinh hỉ tới quá nhanh, làm nàng thiếu chút nữa bị chuyện kinh hỉ lớn này làm cho mơ hồ.

      “Ngài xác định?”

      Định Quốc Công Tạ Hành trầm mặc sau lúc lâu, từng câu từng chữ nghiêm nghị : “Ta phụ trách.”

      Khương Nịnh Bảo: “……”

      Tốt quá, là nàng nghĩ quá nhiều, tuy có sử dụng chút ít mưu kế, nhưng Định Quốc Công đồng ý cưới nàng là được, cưới trước sau cũng tồi, chuyện tình cảm vừa gặp quá mức mơ hồ, dễ dàng là phù dung sớm nở tối tàn, Khương Nịnh Bảo vẫn là thích mưa lâu thấm đất.

      Tình cảm như vậy càng dài lâu.

      Khương Nịnh Bảo vui vẻ nhếch lên khóe miệng, đuôi lông mày khóe mắt đều là tươi cười, toàn thân tràn đầy hơi thở vui sướng hơi thở, rèn sắt khi còn nóng hỏi.

      “Cho nên, khi nào chúng ta đính hôn?”

      Tạ lão phu nhân rốt cuộc cũng nghe được câu tra lời của con trai, nhịn được mà lộ ra nụ cười vui mừng đầy kích động, nghe tiểu nương Khương gia vừa hỏi, gấp chờ nổi .

      “A Hành, nếu con ý kiến , ngày mai ta tới chùa Thanh Thủy chuyến, chọn trước ngày lành định ra hôn kỳ, sau đó tiến cung vì con cùng Nịnh Bảo nha đầu thỉnh hôn.”

      Tiểu nương Khương gia tốt như vậy, chạy nhanh giữ cho con trai, Tạ lão phu nhân ngủ đều an tâm.

      Thánh chỉ tứ hôn, cố ý chùa Thanh Thủy chọn ngày lành, có biểu lộ ràng nhưng thể Tạ lão phu nhân đối Khương Nịnh Bảo coi trọng.

      Khương Nịnh Bảo kinh ngạc lại cảm động.

      Định Quốc Công Tạ Hành nhìn mắt vui vẻ tiểu nương, tim lại lần nữa đập nhanh liên hồi, đáy mắt lạnh lẽo tan : “Được.”

      Chuyện hôn nhân của hai người cứ như thế ở lần đầu tiên gặp mặt mà quyết định ra.

      Tuy chỉ mới là từ miệng , nhưng về sau có thánh chỉ tứ hôn, nên sính lễ tuyệt thiếu long trọng, đây là thê tử duy nhất của con trai đời này, Tạ lão phu nhân rất coi trọng.

      Đến giữa trưa, Tạ lão phu nhân giữ lại Khương Nịnh Bảo dùng cơm trưa, vui sướng ăn bữa cơm trưa, lúc rời , Tạ lão phu nhân tặng Khương Nịnh Bảo bộ trang sức trân quý, cười tủm tỉm kêu con trai đưa người hồi phủ.

      Mục đính chính là muốn làm cho mọi người biết được con trai của bà nay thành hoa có chủ.

      Tin tưởng tiểu nương Khương gia nắm chắc chắn cơ hội này.

      cái buổi trưa công phu, hạ nhân dưới của phủ Định Quốc Công biết được hôm nay người đứng ở bên người Quốc Công, nữ tử yếu đuối mỹ lệ là vị hôn thê trước kia của thế tử Khương Tứ tiểu thư.

      Theo Triệu quản gia lộ ra, lão phu nhân lên tiếng, Khương Tứ tiểu thư là nữ chủ nhân tương lai phủ Định Quốc Công của bọn họ.

      Trong phủ Định Quốc Công bọn hạ nhân nổ tung, sôi nổi hít hà hơi.

      Nữ chủ nhân tương lai.

      Chẳng phải là Khương Tứ tiểu thư là gả cho Quốc Công gia.

      Chỉ có thân vệ áo đen Định Quốc Công mang về bình tĩnh như cũ, bọn họ ở trước cửa phủ liền có dự cảm, giờ lão phu nhân như vậy, cũng chỉ là xác nhận mà thôi.

      Khương Tứ tiểu thư xuất thân phủ Trường Ninh Bá, người tính tình thoải mái có khí chất tốt, cùng Quốc Công gia thực xứng đôi.

      Có lẽ có người lén nghị luận Khương Tứ tiểu thư từng là vị hôn thê trước kia của thế tử, xứng với Quốc Công gia, nhưng hai người đều lui thân, kết hôn liên quan với nhau, lần nữa nghị thân là chuyện rất bình thường.

      Ở trong lòng thân vệ áo đen, Quốc Công gia mới là chủ tử chân chính, giờ chung thân đại của chủ tử có tin tức, bọn họ cao hứng đều kịp.

      Làm sao so đo cái gì hợp hay hợp lễ pháp.

      Phủ Định Quốc Công to lớn như vậy nên hạ nhân rất nhiều, đại bộ phận đều chia làm hai phái, trung với Quốc Công gia là phái, trung với thế tử là phái khác, tin tức này khi truyền ra tới, có người vui mừng, có người sầu.

      Tạ thế tử làm người thừa kế duy nhất phủ Định Quốc Công, người theo trung thành với rất nhiều, mấy ngày trước nghe được bị thế tử huỷ hôn Khương Tứ tiểu thư phóng lời phải gả cho Định Quốc Công, bọn họ hồn nhiên thèm để ý, cho là đúng.

      Nữ tử muốn gả cho Định Quốc Công đâu phải là ít, cuối cùng tất cả đều thất bại mà chấm dứt. Nhưng tại giống nhau.

      Khương Tứ tiểu thư là con dâu chính miệng lão phu nhân xác nhận, chỉ đợi tới cửa hạ sính viết hôn thư.

      ngày này, Tạ thế tử đính hôn, Quốc Công gia việc hôn nhân cũng có tin tức.

      Chờ Khương Tứ tiểu thư gả đến phủ Quốc Công, sinh hạ cho Quốc Công gia con nối dõi, nơi nào còn có vị trí cho thế tử.

      Cố tình vào lúc này, Tạ thế tử An Viễn Hầu phủ cầu hôn, còn chưa trở về, những hạ nhân trung với thế tử chỉ có thể nghẹn khuất nhìn những hạ nhân khác trong phủ cao hứng hoan hô, nụ cười cứng đờ miễn cưỡng.

      Bị bọn hạ nhân nhớ thương Tạ thế tử đáng thẳng đường hồi phủ, vị hôn thê mới ra lò Dương Thư Thanh cũng theo, cùng nhau đến Định Quốc Công phủ bái kiến Tạ lão phu nhân.

      Trùng hợp chính là, vì muốn để Tạ lão phu nhân lưu cái ấn tượng tốt, Dương Thư Thanh cùng Khương Nịnh Bảo thế nhưng hẹn mà cùng ngày mà lựa chọn đưa rượu trân quý nhất để ra mắt.

      người là tự chưng cất rượu thuốc, người là dưỡng sinh rượu giá trời của Thượng Vân tửu phường.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 20: Kinh Phật và oan gia ngỏ hẹp

      Trời vào cuối mùa xuân nên sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm lên dào dạt, gió xuân từ từ thổi qua, làm người cảm giác thoải mái dễ chịu.

      Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công Tạ Hành hướng ra cổng lớn, tâm tình của nàng rất là sung sướng, bước chân uyển chuyển nhàng, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, giống như gốc cây nở hoa, tản ra hương thơm mê người.

      Định Quốc Công Tạ Hành lãnh khốc nhưng lại là nam nhân ngây thơ cho dù là tâm trí kiên định, luôn tự nhủ với chính mình, là vị phụ trách nên mới đồng ý cưới tiểu nương, nhưng tưởng tượng đến tiểu nương bên cạnh ngày trở thành tiểu thê tử, đáy lòng khỏi nổi lên gợn sóng khác thường.

      Hai người sánh vai nhau trước, hơi thở hài hoá.

      Nam nhân đĩnh bạt tuấn, nữ tử xinh mỹ lệ, nam tính lãng khốc cùng xinh đẹp dịu dàng, hai loại khí chất cực hạn ở ngừoi bọn họ phơi bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

      Trong phủ bọn hạ nhân xa xa trộm ngắm nữ chủ nhân tương lai phủ Quốc Công, ánh mắt đều mang theo vui sướng và cung kính, chỉ có những ngừoi trung thành với Tạ thế tử trong lòng mang đầy phức tạp.

      Kỳ Khương Tứ tiểu thư rất tốt, dịu dàng xinh đẹp, khí chất độc đáo.

      biết thế tử sao lại huỷ hôn.

      Có lẽ đại tiểu thư phủ An Viễn Hầu tương đối có mị lực?

      “Quốc Công gia, khi ngươi rảnh rỗi thích làm cái gì?” Khương Nịnh Bảo khóe môi mang theo ý cười, dùng thanh hỏi, ở bên cạnh đề ra thói quen sinh hoạt cùng sở thích của Quốc Công để tìm hiểu.

      “Sao chép kinh Phật?”

      Định Quốc Công Tạ Hành bước chân dừng moitj chút, chần chờ chút trả lời, thanh hoàn toàn như lúc trước lạnh băng trầm thấp.

      Khương Nịnh Bảo chinh lăng, nghĩ tới thú tiêu khiển Định Quốc Công lúc rảnh rỗi lại là sao chép kinh Phật, nghĩ lại, Định Quốc Công ngoài việc khai quan Phật châu áp chế sát khí, tụng kinh niệm phật hoặc là sao chép kinh Phật cũng có tác dụng tĩnh tâm cùng ổn định sát khí.

      Nàng tầm mắt dừng ở cổ tay Định Quốc Công nơi có Phật châu làm bằng gỗ tử đàn được đeo lên, trong đầu tự giác tưởng tượng ra cảnh tượng cả người Định Quốc Công sát khí bao quanh mang khuôn mặt tuấn lạnh băng sắt bén như đao ngồi ở bàn án nghiêm túc thành kính sao chép kinh Phật. Định Quốc Công bưng trương lãnh ngạnh như đao tuấn khuôn mặt, thẳng tắp ngồi ở án bên cạnh bàn nghiêm túc thành kính sao kinh Phật.

      Khương Nịnh Bảo tâm thần rung động, trong nháy mắt tim giống như bị cái gì đánh trúng, bùm bùm loạn nhảy.

      Định Quốc Công Tạ Hành nhạy bén cảm nhận được tiểu nương khác thường, dừng lại bước chân nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú, thanh lạnh lẽo trầm thấp mang theo quan tâm.

      “Ngươi thoải mái?”

      Khương Nịnh Bảo mặt đẹp đỏ lên, nàng thế nhưng ở trước mặt Quốc Công gia suy nghĩ miên man, vội vàng lắc đầu.

      “Ta có việc gì, Quốc Công gia, có thể đưa quyển kinh Phật mà ngài sao chép cho ta ?” xong, đôi mắt cực đẹp của Khương Nịnh Bảo nhìn chăm chú Định Quốc Công, trong mắt mang đầy chờ mong.

      Định Quốc Công Tạ Hành đáy mắt lướt qua chút do dự, ngày thường sao chép kinh Phật đều dính sát khí, nhưng tưởng tượng đến tiểu nương cũng chịu sát khí ảnh hưởng, liền gật đầu, “Được.”

      Dứt lời, phân phó tiếng với thân vệ áo đen theo , thân vệ áo đen lặng yên tiếng động rời , thời gian đến chén trà , thân vệ áo đen trở lại, lấy tới quyển《 Kinh Kim Cương 》 do ddichs thân Định Quốc Công sao chép.

      Định Quốc Công Tạ Hành nhìn đến bản《 Kinh Kim Cương 》này, là bản kinh Phận sao chép ở năm nâm về trước, hơi hơi ngẩn ra chút, ngay sau đó đưa cho tiểu nương đứng bên cạnh.

      “Ngươi muốn kinh Phật.”

      Khương Nịnh Bảo khóe miệng nhếch lên, từ trong tay tiếp nhận kinh Phật, tràn ngập chờ mong được lật ra để xem xét, vừa thấy liền trợn mắt há hốc mồm.

      Chữ viết trong Kinh Phật mạnh mẽ hữu lực, nét chữ cứng cáp,b én nhọn, lộ ra khí thế thẳng tiến lùi cùng sát khí tận trời.

      Chữ viết giống như người.

      Định Quốc Công chiêu thức ấy cứng cáp hữu lực, lộ ra khí khái làm Khương Nịnh Bảo tán thưởng thôi.

      Nhưng đây là kinh Phật, đem kinh Phật sao chép thành sát khí tràn ngập như vậy, trừ bỏ Định Quốc Công, sợ là còn ai.

      Khương Nịnh Bảo ở trong lòng yên lặng thầm than tiếng.

      Nếu là người khác, khẳng định bị người hiểu lầm là khinh nhờn Phật Tổ, nhưng Định Quốc Công là ngoại lệ, sao chép kinh Phật dính lên sát khí, cũng phải cố ý.

      Có lẽ sao chép kinh Phật có thể hóa giải sát khí.

      Phật Tổ từ bi, phổ độ chúng sinh.

      Nhìn đến tiểu nương đương trường liền mở ra kinh Phật, từ trước đến nay vững như Thái sơn Định Quốc Công nhịn được đem ánh mắt nhìn bên sườn mặt xinh đẹp của nàng, đáy lòng thế nhưng lên tia khẩn trương.

      Đây là chuyện trước nay chưa từng có.

      Định Quốc Công trong lòng cả kinh.

      Khương Nịnh Bảo dường như có việc gì đem 《 Kinh Kim Cương 》 khép lại, quyết định sau khi trở về, đem này bổn kinh Phật dùng tráp cất lại, nàng hướng Định Quốc Công nhoẻn miệng cười: “Kinh Phật thực tốt, ta rất thích.”

      Định Quốc Công Tạ Hành khôi phục bình tĩnh, phảng phất khẩn trương vừa rồi là ảo giác, giọng: “Uhm.”

      “Ta am hiểu ủ rượu, mấy năm nay ủ ra ít, ngày mai đưa ngươi mấy vò, có qua có lại, thể cự tuyệt.” Khương Nịnh Bảo mỉm cười nhìn Định Quốc Công, giơ giơ kinh Phật trong tay lên, ngữ khí rất là nhàng .

      “Được?”

      Định Quốc Công Tạ Hành chần chờ chút gật đầu.

      Khương Nịnh Bảo trong lòng cao hứng, nàng cố ý chơi chút mưu kế, bắt đầu tính từ việc mượn cớ đưa rượu, nhuận vật tiếng động xâm nhập sinh hoạt, làm cho Định Quốc Công có thoái quen có nàng tồn tại.

      “Quốc Công gia, ngày thường ngài viết tấu chương có dính sát khí hay ?” Khương Nịnh Bảo tò mò hỏi.

      , kinh Phật là ngoại lệ.”

      Định Quốc Công Tạ Hành bước chân dừng lại, giọng trả lời.

      Khi sao chép kinh Phật, áp chế sát khí người, cho nên chữ viết kinh Phật mới có thể dính lên sát khí dày đặc như vậy, đưa 《 Kinh Kim Cương 》 mà sao chép cáchđây năm năm cho tiểu nương, sát khí tan ít.

      Nhưng người khác vẫn như cũ thể gần gũi lật xem.

      Đặc biệt là nữ tử, dễ dàng bị sát khí ở giữa những hàng chữ kinh Phật xâm nhập.

      ra là thế, Quốc Công gia, ngươi ngày thường trừ bỏ sao chép kinh Phật, còn làm cái gì?” Khương Nịnh Bảo đem kinh Phật cất vào cổ tay áo, tiếp tục hứng thú dạt dào hỏi thăm thói quen sinh hoạt.

      “Luyện võ.”

      Định Quốc Công Tạ Hành nện bước trầm ổn hướng phía trước , giọng trả lời.

      Khương Nịnh Bảo ánh mắt sáng lên: “Có thể luyện được nội lực ?”. Lúc ở mạc thế, vì nàng có dị năng nên thứ mà nàng tu luyện mà các đại căn cứ công bố là cổ võ công pháp.

      Tiếc nuối là đời này thai xuyên qua, cha mẹ sủng ái, chung quanh là tỳ nữ ma ma hầu hạ còn có chừng mười cái, thể vụng trộm luyện võ, chỉ có thể tự chưng cất rượu thuốc làm trụ cột, đừng nhìn nàng bề ngoài nhu nhu nhược nhược, gió thổi qua là gục, kỳ nàng có khả năng tay mà vật ngã bảy tám cái nam tử thân thể cường tráng.

      Nếu phải năm ấy nàng bảy tuổi nhất thời ngứa tay, quất roi cuốn ngã cây đại thụ, hù dọa cha mẹ, mẫu thân Dương thị cũng chăm chú nhìn nàng học tập đại gia khuê tú lễ nghi.

      Khương Nịnh Bảo trong lòng thổn thức thôi.

      "Tư chất tốt có khả năng."

      Định Quốc Công giọng trả lời.

      Khương Nịnh Bảo thầm nghĩ, võ tướng Đại Việt đều tập võ, nghe Quốc Công gia , cũng phải ai cũng có thể tu luyện ra nội lực, điều đó và cổ võ công pháp mà nàng biết là giống nhau, trầm ngâm chốc lát, Khương Nịnh Bảo thử thăm dò: "Quốc công gia, ngươi cảm thấy nữ tử luyện võ được ?"

      Ở cổ đại, nam tử lớn đều hy vọng mình chính thê yên tĩnh hiền thục, tiểu thiếp ôn nhu hiểu ý.

      Nhưng tướng môn hổ nữ cũng ít.

      Kỳ Khương Nịnh Bảo cũng muốn làm cái trung quy trung củ, nuôi dưỡng ở khuê phòng làm tiểu thư khuê các, nàng càng ưa thích tiên y nộ mã, tùy tâm mà sống, nhưng mẫu thân Dương thị xuất thân từ thế gia lại hy vọng nàng làm quý nữ dịu dàng hiền thục, sau khi xuất giá làm thế tử phu nhân được mọi người ca tụng.

      Định Quốc Công bước chân ngừng lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào dung nhan xinh đẹp của nàng.

      "Ngươi muốn luyện võ?"

      Khương Nịnh Bảo đáy mắt lên cái vẻ kinh ngạc, nghĩ tới Định Quốc Công thế nhưng nghĩ đến nàng muốn luyện võ, nàng lập tức đánh rắn theo côn , màu hồng đào cánh môi hơi hơi kiều chút.

      "Có thể chứ?"

      Định Quốc Công Tạ Hành ánh mắt dừng ở khuôn mặt xinh đẹp làm người hài lòng của nàng, trong chớp mắt nhớ tới tiểu nương có kể qua Tiểu Vương gia của phủ Thuỵ Vương chắn đường chuyện, xoa cằm trả lời: "Có khả năng."

      Tiểu nương ngày thường có dung mạo tốt, chẳng may gặp phải nguy hiểm, cũng có năng lực tự bảo vệ mình.

      "Quốc công gia, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."

      Khương Nịnh Bảo giảo hoạt cười, nàng quả nhiên thông minh, tự tìm cơ hội tốt cho mình bồi dưỡng tình cảm.

      Định Quốc Công Tạ Hoành xoa cằm.

      "Quốc công gia, ta từ liền có loại năng lực, sử dụng đơn thuốc phổ thông để chưng cất rượu, nhưng rượu sau khi được ủ xong tạo ra rượu có hiệu quả thần kỳ, nhưng ngươi phải nhớ giúp ta bảo thủ bí mật này." Khương Nịnh Bảo hạ giọng, xinh đẹp mềm nhũn mở miệng.

      Hôm nay tặng vò rượu thuốc cho Tạ lão phu nhân, Khương Nịnh Bảo chuẩn bị tốt nên bại lộ ràng.

      " Được."

      Định Quốc Công Tạ Hành đồng tử rụt cái, đáy mắt tràn ngập sát khí xẹt qua tia cảm xúc ràng, bộ mặt lãnh ngạnh đường cong tự chủ nhu hòa chút.

      " Trong quán trà Tấn Giang hoa tửu cũng là ta chưng cất, nhưng hoa tửu đó đều thêm qua nước để pha loãng, làm giảm hiệu quả, thể cùng rượu Thượng Vân tửu phường giá trời so sánh."

      Khương Nịnh Bảo cười khanh khách .

      "Ta biết." Định Quốc Công Tạ Hoành đạm thanh .

      Khương Nịnh Bảo: "..."

      Hai người sóng vai tiếp tục về phía trước, bởi vì người Định Quốc Công quanh quẩn sát khí, tất cả hạ nhân đều nhượng bộ lui binh, chỉ có Khương Nịnh Bảo nét mặt tươi cười như hoa cùng Định Quốc Công chuyện.

      Hạ nhân phủ Định Quốc Công nhìn về phía Khương Nịnh Bảo ánh mắt tràn đầy kính nể.

      Trách được lão phu nhân , Khương Tứ tiểu thư là nữ chủ nhân tương lai phủ Quốc Công, chỉ có Khương Tứ tiểu thư có thể tự nhiên dễ dàng như vậy tới gần Định Quốc Công.

      Cho nên Khương Tứ tiểu thư là đặc thù.

      Xuân Hỉ trong tay ôm cái tráp tinh xảo, theo phía sau xa xa, dám tời gần thân cận, vừa mới đến gần chút tựa như con cá chết chìm, khó chịu hít thở thông.

      Triệu quản gia bên cạnh nhìn thoáng qua Xuân Hỉ sắc mặt trắng bệch, cười cười: "Cảm thấy khó chịu , chúng ta lui ra xa thêm chút nữa, Quốc Công gia để ý."

      Xuân Hỉ ngượng ngùng đỏ mặt.

      "Cám ơn Triệu quản gia."

      Triệu quản gia cố ý chậm dần bước chân, khoảng cách Định Quốc Công lại xa chút, sắc mặt Xuân Hỉ rốt cục tốt hơn nhiều.

      Mọc lại đường cũng có cho tới khi nào xong thôi, Khương Nịnh Bảo nhìn gần trong gang tấc đại môn khẩu, trong lòng yên lặng thở dài, chờ lên xe ngựa, lại thể cùng Định Quốc Công khoảng cách gần như vậy chuyện với nhau.

      Có thể là Khương Nịnh Bảo oán niệm quá lớn, nàng cùng Định Quốc Công Tạ Hành bước ra đại môn Tạ thế tử Hầu phủ cầu hôn đúng này trở về.

      Nhìn xa cách đó xa hộ vệ trùng trùng điệp điệp, nhất là vị đầu lĩnh kia giục ngựa chạy vội vàng tới nam tử tuấn mỹ toàn thân mặc bộ màu đỏ sậm ngân tuyến dệt văn cẩm bào.

      Bên cạnh còn có chiếc xe ngựa nhìn quen mắt.

      Khương Nịnh Bảo: "..."

      Đây rốt cuộc là nghiệt duyên như thế nào, mà tại cửa lớn phủ Định Quốc Công bắt gặp được vị hôn phu trước cùng nữ chính Dương Thư Thanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :