1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ - CỬU ĐẠI LƯU NHÂN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 17.3

      editor: nyanko cqh

      Có mẹ Kiều ở đây, Kiều Nhan cũng nhàng hơn nhiều, chuyện bệnh viện có thể buông tay mặc kệ, chỉ chờ miệng vết thương hai người khỏi hẳn, lại an bài để bọn họ làm phục kiện là được.


      Chỉ là lúc này có biến cố, tên móng heo ngu xuẩn nào đó lại tìm tới.


      Vốn dĩ Kiều Nhan dung nhập với công việc mới tồi, bởi vì điều kiện ngoại hình tệ, ở trong công ty cũng rất được hoan nghênh. Trong công việc ngày thường cũng tiện lợi ít, học tập và phương diện công tác đều thuận lợi hơn rất nhiều. Nếu vẫn luôn như vậy, có lẽ tương lai Kiều Nhan được thăng chức, có thể phụ cấp cho cha Kiều và em trai Kiều có được điều kiện phục hồi tốt hơn, có thể bước đứng vững gót chân ở thành phố. Tương lai đáng mong chờ mà.


      Nhưng mà hết thảy tốt đẹp mặc sức tưởng tượng còn chưa có thực bị tên móng heo này đến đánh vỡ.


      Triệu Cảnh Hàn tìm tới.


      Lúc ấy Kiều Nhan làm, cùng với mấy chị trong công ty đều là người đẹp thành phân tri thức, ngồi thanh thản trong văn phòng uống cà phê gõ máy tính, cuộc sống chính là thảnh thơi như vậy. Bỗng nhiên em lễ tân bước vào thông báo với Kiều Nhan, bên ngoài có người tìm , còn là chàng đẹp trai hết sức.


      Mấy đồng nghiệp trong văn phòng tức khắc trêu chọc , hỏi có phải hay bạn trai tới tìm, cần che giấu để mọi người gặp mặt, xem thử đẹp trai đến mức nào.


      Kiều Nhan tỏ vẻ mình độc thân từ trong bụng mẹ cho đến bây giờ, nơi nào có bạn trai này nọ, có thể là bạn bè nam giới đến tìm có việc. đoán người tới là tổng tài lớn Triệu Quân Khiêm, dù sao ngoại trừ mấy đồng nghiệp vừa quen biết ở toà nhà này, cũng chỉ có ông chú đó là nam giới quen biết, hơn nữa giá trị nhan sắc lại thấp.


      Nhưng mà vừa ra đến cửa thấy kẻ ngồi ở sô pha ở công ty như đại gia thế kia, phải tên bạn trai cũ đầu móng heo Triệu Cảnh Hàn còn là ai được chứ.


      “Tìm tôi có việc gì?” Sắc mặt Kiều Nhan tốt qua hỏi.


      đều rời khỏi Kinh thị (*) chạy đến ngàn dặm ở ngoại ô Ma Đô, vì cái gì người này còn có thể tìm tới, đúng là hồn tan mà.


      (*) Mình Kinh thị ở đây có phải là ám chỉ Bắc Kinh hay nữa, nên mình giữ nguyên như vậy nhé.


      ra trong đầu Kiều Nhan vừa rồi lên ý niệm trực tiếp rời khỏi công ty, tiến lên cùng ta chuyện. Nhưng mà đến việc vừa mới có việc, vất vả thích ứng dung nhập hoà chung với bầu khí ở công ty. Tiền lương tháng còn chưa có tới tay, bước tiếp theo đoán chừng tên này có khả năng tìm được bệnh viện bên kia. Đến lúc đó, để người trong nhà nhìn thấy tên này, mấy lời dối của chẳng phải bị vạch trần hay sao?


      Kiều Nhan muốn túng quẫn phải trốn như chuột thấy mèo, càng muốn để cha Kiều và cả nhà biết , chỉ có thể cứng rắn, xem thử kết quả muốn cái gì.


      “Kiều Nhan, cuối cùng cũng tìm được em.” Triệu Cảnh Hàn vừa thấy người giữ chặt, đeo kính râm, mặt bất mãn chất vấn, “Vì cái gì nhận điện thoại của , vì sao lại trốn đến nơi này? Em có biết tìm em lâu thế nào ?” truyenedit_cqh

      Bạn tiếng nào lẳng lặng chạy khỏi, quả thực quá hiểu chuyện rồi.


      Kiều Nhan nghe thấy lời chất vấn đúng lý hợp tình liên tiếp kia của , nhịn được trợn trắng mắt, muốn tránh thoát khỏi lại thành công.


      “Buông ra. phải chúng ta chia tay sao, tìm tôi làm cái gì. tìm Nhã Nhã thân ái của , đừng tới làm phiền tôi tôi cám ơn lắm rồi.”


      đủ ràng, đủ minh bạch, nam chủ thối tha vì cái gì lại nghe hiểu tiếng người vậy!


      Lời này quả thực cực kỳ ràng, nhưng Triệu Cảnh Hàn lại cho rằng ghen, khuôn mặt tuấn tú khỏi có vài phần ý cười. “Kiều Nhan, biết em hài lòng vì và Nhã Nhã có quan hệ. Nhưng em phải hiểu được, bạn từ trước đến nay của vẫn luôn là em, từ đầu đến cuối cũng có thay đổi.” Triệu Cảnh Hàn thâm tình .


      Nhưng mà Kiều Nhan cũng vì vậy mà cảm động, ngược lại ghê tởm đến mức cả người rùng mình, nổi da gà da vịt. nyanko_cqh


      “Được, tôi phải bạn của , thích tìm ai tìm, cùng tôi quan hệ.”


      Kiều Nhan dùng sức thoát khỏi, sao có thể nguyện ý trở về điểm xuất phát, trộn lẫn với nam nữ chủ em em, em, chứ, thích tự chơi mấy trò luyến ái não tàn đó .


      Muốn tương lai lại bị bọn họ xem như pháo hôi sao? Nghĩ hay nhỉ!


      Cái gọi là công ty lớn trong top 500 chính là người đến người cực kỳ bận rộn. Lúc này hai người ở đại sảnh lôi kéo tranh chấp, ít người chú ý đến bên này, trong đó ít người nhận ra Kiều Nhan, thậm chí còn có đồng nghiệp chạy ra làm vẻ muốn tìm hiểu tin tức.


      Bọn họ nhìn thấy Kiều đại mỹ nhân cùng chàng đẹp trai ăn diện xa xỉ dây dưa, còn tưởng rằng là quan hệ bạn bè, nháy mắt tâm tư hóng chuyện khởi động, đến lúc sau tin tức truyền khắp công ty, nên biết đều biết.


      Ở bên này Kiều Nhan còn giận trừng mắt Triệu Cảnh Hàn, bảo buông tay. là bệnh tâm thần mà, hôm nay quần áo mặc làm đều là hàng xịn có được hay , đều bị túm muốn nhăn nhúm. chidangtren_cungquanghang


      muốn thế nào, buông tôi ra được chưa?” Lời tàn nhẫn lại thêm lần, người ta cũng xem như nghe thấy, chỉ sống ở trong thế giới của chính mình, còn tưởng mạnh miệng nhưng lại là bạn mềm lòng ghen.


      thể , não tàn là bệnh, phải trị!


      “Ngoan ngoãn trở về với . Mấy người Vương Tĩnh và Tiểu Thu đều rất nhớ em.” Triệu Cảnh Hàn xong muốn lôi kéo ra ngoài.


      Kiều Nhan chạy nhanh giữ chặt sô pha, chết cũng buông tay, trong lòng thực còn từ gì để .


      dối cũng chuẩn bị bản thảo nữa, lúc trước rời , Vương Tĩnh còn giúp chuẩn bị phí đường nữa đó, sao có thể hy vọng trở về cái vũng bùn kia chứ!


      Còn chị Thu ấy hả, hai người trừ bỏ chuyện thuốc tránh thai lần đó, cơ bản là có quan hệ gì tốt, người ta nhớ cái quỷ ấy.


      Lý do vụng về như vậy, khó được nam chủ thành lời, xem ta bộ dạng muốn trở về vũng bùn, biết ở Kinh thị có chuyện gì đợi đâu.


      trở về, trở về, kiên quyết về!


      Nhưng mà lại thông, cuối cùng tranh chấp đến động thủ, Kiều Nhan tức giận cẩn thận làm mặt Triệu Cảnh Hàn bị thương, cái này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Đối phương có kiên nhẫn, lập tức gọi bảo tiêu chờ ở ngoài cửa lớn, màng Kiều Nhan giãy giụa tức giận mắng lớn, trực tiếp đem người khiêng lên chuẩn bị mang .


      Em lễ tân xem náo nhiệt, bát quái trong nội bộ, đột nhiên nhìn thấy tư thái này, còn chưa kịp phản ứng. Mẹ nó mà, tại trai đẹp đều lưu hành thích cưỡng chế sao? là bá đạo, bạn muốn đem !


      “Còn ngốc cái gì, mau nhanh báo với lãnh đạo, lỡ nhất là bắt cóc làm sao?” Nhân viên ngang qua thấy mỹ nữ cứ như vậy bị mang , nhanh chóng cảnh tỉnh em lễ tân.


      “À à. có khả năng là bắt cóc đâu. Người nọ đẹp trai như vậy, làm sao có thể bắt cóc con nhà lành, hơn phân nữa là mâu thuẫn đương rồi.”


      là chỉ biết xem mặt!”


      “…”


      Chờ đến khi lãnh đạo bộ phận của Kiều Nhan xuất đám người Triệu Cảnh Hàn cũng còn thân ảnh.


      Nếu phải theo sau có luật sư tới cửa biểu lộ thân phận, cũng lấy danh nghĩa bạn trai Kiều Nhan uỷ thác làm thủ tục từ chức, lãnh đạo cũng muốn báo cảnh sát tìm người.


      Mà lúc này Kiều Nhan ngồi ở máy bay Kinh thị, toàn bộ đều khoang hạng nhất xa hoa đều được Triệu Cảnh Hàn bao, muốn tìm người tới cầu cứu đều được.


      “Triệu Cảnh Hàn, có bệnh hả? là chia tay, còn tới trêu chọc tôi. Đây là giam cầm phi pháp, biết ? Là phạm pháp!” Kiều Nhan khó thở la mắng.


      Cha Kiều mẹ Kiều còn ở bệnh viện Ma Đô, nếu có việc tìm thấy làm sao bây giờ, tên nam chủ ngu xuẩn lại tới bắt , đáng chết là ở máy bay muốn gọi điện thoại báo bình an cũng được.


      Chẳng qua, cũng dám ở trước mặt mọi người đánh Triệu Cảnh Hàn, vạn nhất chuyện người nhà bị phát , đối phương lấy đó làm uy hiếp, vậy chẳng phải càng ở thế bị động sao?


      “Kiều Nhan, cần phải tiếp tục gây rối, ngoan ngoan trở về với , an tâm làm bạn của . Những thứ cho em đưa cho em, ghen cũng cần có mức độ, chiêu lạt mềm buộc chặt này nếu dùng nhiều lần thú vị.” Mặt Triệu Cảnh Hàn nhăn lại trách cứ .


      Bộ dạng bá đạo lạnh lùng của ta lúc này hoàn toàn giống với điệu bộ nhàng dụ dỗ khi ở trước đại sảnh công ty. ràng là loại người ích kỷ lương bạc, mặc quần áo vào ai nhìn ra, ai dám tin ta chứ! Editor_nyanko


      Kiều Nhan kiên quyết nhận tội danh gán, lại có hi vọng để chạy thoát, đơn giản là mặt lạnh hờ hững làm lơ . Tâm mệt cũng thèm phản ứng ta, dù sao cũng thông, hà tất lại uổng phí sức lực, vẫn là ngẫm lại sau khi xuống máy bay tìm cơ hội đào tẩu thế nào.


      Muốn chạy trốn phải cầu tốn sức lực, Kiều Nhan cũng học nữ chủ yếu ớt ngây ngốc tuyệt thực kháng nghị, tiếp viên hàng bưng lên đồ ăn đều ăn sạch, quyết định ăn lấy sức, tích góp năng lượng.


      Ai ngờ Triệu Cảnh Hàn lại biết xấu hổ, trực tiếp hạ thuốc ngủ ở bên trong đồ ăn.


      Kiều Nhan ăn cơm xong nhịn được cơn buồn ngủ ập đến, ngã vào ghế nằm nhanh chóng ngủ bất tỉnh nhân , đến khi tỉnh lại ngồi ở xe.
      myuyen, Tôm Thỏ, cỏ285 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17.4

      Editor: Nyanko cungquanghang

      “Đến Kinh thị?” Mặt Kiều Nhan đổi sắc hỏi.


      Ngữ khí của rất bình tĩnh, như là từ bỏ mấy cái tiểu xiếc bởi vì ghen mà trêu đùa này nọ, Triệu Cảnh Hàn ngồi ở bên cạnh hài lòng ít.


      “Ừm, tại đường đến biệt thự dưới danh nghĩa của , em tạm thời cứ ở đó trước.” giải quyết dứt khoát, lại giống như trước đây khi ở chung với nguyên chủ, cơ bản suy xét đến cảm thụ của ấy.


      Kiều Nhan cũng lười gì nữa, chỉ là bảo trì thái độ nhận thua, muốn làm đối phương có tâm đề phòng, mưu lấy đường lưu.


      Trải qua chuyện này, quyết định, tìm ra cơ hội để giáo huấn tên nam chủ xấu xa ngu xuẩn tự cho là đúng này, tiêu được khẩu ác khí trong lòng !


      Còn việc tên móng heo này dẫn trở về địa bàn của , Kiều Nhan suy đoán, dù sao cũng có liên quan đến mối tình đầu sáng chói của , giống như làm tấm bia thay thế.


      Kiều Nhan có tính toán, áp lực cùng với lửa giận, đối với an bài của Triệu Cảnh Hàn cũng có nhiều phản kháng. Cho dù phản kháng, cũng khác gì trứng chọi đá.


      Triệu Cảnh Hàn đem theo đám bảo tiêu đưa Kiều Nhan đến chỗ biệt thự , toàn bộ hành trình đều có người trông giữ, về cơ bản Kiều Nhan tìm được cơ hội thoát thân.


      “Em ngoan ngoãn đợi ở chỗ này. Hai ngày nữa có yến hội, em làm bạn của , đến lúc đó bọn Vương Tĩnh cũng ở đây, lại ôn chuyện với bọn họ cho tốt.” Triệu Cảnh Hàn phân phó phen trước khi .


      Kiều Nhan nhịn được châm chọc câu, “Vì cái gì để Hứa Nhã Nhã bồi , ta chắc là rất vui lòng mới phải.”


      ấy ứng phó nổi.” Nhắc đến việc này mày Triệu Cảnh Hàn lại nhếch lên, bộ dạng buồn rầu, thoạt nhìn nghĩ lại đến chuyện này với Kiều Nhan, quay đầu lên xe rời .


      Kiều Nhan bị lưu tại chỗ này, bên người theo hai bảo tiêu thô kệch, cộng thêm mấy người hầu lớn lên khoẻ mạnh, muốn chạy trốn đoán chừng rất khó.


      Tên chó Triệu Cảnh Hàn này, hiển nhiên vẫn đối với có yên tâm, an bài như vậy, tương đương với biến tướng cầm tù ở chỗ này mà.


      “Tiểu thư, nên vào.” Hầu ở phía sau nhắc nhở .


      Kiều Nhan ngắm ngắm hai bảo tiêu đứng ở hai bên, tiếc nuối thu hồi ánh mắt tìm kiếm đường chạy trốn, thở dài xoay người bước vào bên trong.


      Bên trong biệt thự trang hoàng tồi, đoán chừng khả năng có ai ở lại thường xuyên, có hơi người, cả biệt thự có vẻ quạnh quẽ.


      Người hầu an bài Kiều Nhan ở lầu hai, là phòng cho khách. nyanko_cqh


      Rất ràng, nghĩ bị giam cầm tự do ở lại nơi này, người ta cũng chuẩn bị để đem trở thành chủ nhân nơi đây, miễn cưỡng cùng nhau tiến đến, phải để chính là tìm ngược.


      Kiều Nhan bước đến phòng ngủ trang trí theo phong cách châu Âu, vòng chính là muốn tìm việc.


      “Đổi màu tấm rèm kia, sô pha nên đặt ở đó, bình hoa phải có hoa cắm, thảm trải quá phô rồi, phòng bếp tủ lạnh phải có đủ đồ…”


      Kiều Nhan đứng ở lầu nhìn xuống, biểu như nữ ở trong nhà kim chủ tuyên bố chủ quyền, đem mấy người hầu vừa nãy còn chướng mắt lại dùng bạo lực lạnh đối với chỉ huy xoay quanh.


      Tuy rằng đám người kia vì vậy oán giận liên tục, nhưng ai biểu Kiều Nhan trước mắt xem như là nửa chủ nhân, trong lòng bọn họ kêu khổ thôi, lại dám ra.


      Kiều Nhan sao cả, chính là muốn cho nhóm người này có chuyện để làm, có ý kiến cứ nghẹn thôi. Chẳng qua bây giờ nhìn như thể lăn lộn bậy bạ, nhưng mà gia cụ trang trí gì đó trong biệt thự, trải qua cải biến như vậy, quả thực nhìn thoải mái ít, cũng có sửa loạn.


      Mấy người đó vốn dĩ còn định mách lẽo lại ai ngờ người tới quả thực có bản lĩnh, trong lòng hơi khiếp sợ, chỉ có thể thành thành an bài mọi việc xong rồi lại tiếp.


      Kiều Nhan nhìn bọn vội rảnh hơi, tức khắc vừa lòng gật đầu, sau đó đối với bảo tiêu chịu rời khỏi phút, rằng mình muốn nghỉ ngơi, bảo hai người to con kia cần quấy rầy. Đối phương cũng có phản ứng gì, cơ bản nghe theo lời .


      Chỉ là sau khi Kiều Nhan tiến vào phòng ngủ, hai người lập tức giữ ở trước cửa, đứng hai bên như môn thần, là bảo vệ, bằng phòng ngừa chạy trốn. Kiều Nhan đến cửa sổ mở ra nhìn phía dưới cũng có hai người, đường lui chút cũng có.


      Tên xấu xa chó chết này là khốn nạn, rốt cuộc tình huống như thế nào, vừa rồi đối phương nhắc tới câu kia, suy đoán chẳng lẽ trong quá trình Hứa Nhã Nhã dung nhập vào xã hội thượng lưu xảy ra chuyện gì?


      Sau đó tên móng heo ngu xuẩn lập tức lo lắng đem trở về, trở thành tấm chắn cho mối tình đầu ngây thơ của ? truyendangtren_cungquanghang


      Kiều Nhan ở trong phòng qua lại, chuyển động vòng cảm thấy lý do này rất lớn, hoàn toàn là chuyện của tên chó cặn bã kia có thể làm được. Sau khi hiểu trong lòng, Kiều Nhan lấy lại bình tĩnh, bản thân mình khôi phục trấn định, trước tiên gọi điện thoại báo bình an cho mẹ Kiều biết.


      Cảm ơn tên Triệu Cảnh Hàn có lòng tự đại cao, tịch thu di động của .


      “Mẹ, con công tác gấp ở Kinh thị, đại khái có đoạn thời gian có ở Ma Đô.”


      “Phòng ở kia con trả ba tháng tiền thuê nhà rồi, mẹ muốn ở lại cứ yên tâm mà ở, nếu muốn tiếp tục ở bệnh viện bồi người, cũng có thể ngẫu nhiên qua đó làm cơm, đều tiện cả.”


      “Bình thường cần phải tiếc tiền, dinh dưỡng trong lúc dưỡng thương của cha và em trai đều cầu cao, mọi người phải ăn cơm ngon thêm trái cây nữa…”


      Kiều Nhan yên tâm mà dặn dò rất nhiều, cho đến lúc bên kia mẹ Kiều có chuyện muốn làm, mới kết thúc trò chuyện, sau đó lại gửi số tiền vào thẻ ngân hàng của cha Kiều.


      Đột nhiên di động vang lên thanh , tin nhắn nội dung nửa tháng tiền lương của ở công ty kia được chuyển khoản. Tốc độ là nhanh, tên đầu heo kia chút đường lưu đều cho . Hơn nữa cái công ty trong top 500 công ty lớn kia, chút cẩn thận hỏi thăm mình cũng có, rất nhanh đá ra ngoài như vậy.


      Có khả năng cảm thấy có chút có tình người, cho nên đối phương gửi nguyên tiền lương tháng. Kiều Nhan bĩu môi, dù sao công việc cũng còn, chút tiền ấy cần cũng phải cần.


      Kiểm tra vài bận, Kiều Nhan gọi điện cho chị hai Vương đại tiểu thư.


      “Này, Vương đại tiểu thư, tôi là Kiều Nhan, trở về.” Giọng Kiều Nhan có chút sức sống hỏi thăm đối phương. editor_nyannyan


      Vương Tĩnh ở cùng với đám chị em làm spa, nhận được điện thoại của Kiều Nhan có điểm ràng lắm, cho rằng ở nơi khác gặp khó khăn, muốn gọi xin giúp đỡ. Ai ngờ sau câu chào, lại ấy trở lại?!


      “Kiều Tiểu Nhan, tình huống thế nào, phải cao chạy xa bay sao, như thế nào bay tới bay lui lại bay trở về đây?” Vương Tĩnh buộc miệng thốt ra bởi vì khiếp sợ cho nên giọng , nhóm đại tiểu thư cũng quen thuộc với Kiều Nhan, cho nên đều dựng lỗ tai lên hóng.


      Kiều Nhan chỉ thở dài, bất đắc dĩ lại uất ức mà bán Triệu Cảnh Hàn lần nữa.


      “Tôi chạy đến Ma Đô tìm được công việc, sinh hoạt cũng sắp ổn định đến nơi rồi. Đột nhiên Cảnh thiếu tới tìm tôi bắt trở về, tôi bồi tham gia yến hội hai ngày sau, còn nhắc đến chuyện Hứa Nhã Nhã ứng phó nổi, kết quả là có chuyện gì xảy ra vậy?”


      Trong dăm ba câu Kiều Nhan đem ‘chuyện tốt’ mà nam chủ làm , thuận tiện tìm hiểu tin tức từ Vương Tĩnh.


      Bên kia Vương Tĩnh lầm bầm lẩm nhẩm trong chốc lát, rất nhanh đáp án cho Kiều Nhan.


      Cái người tiểu tam Hứa Nhã Nhã kia, muốn theo Triệu Cảnh Hàn để dung nhập vào vòng bị bọn họ liên thủ chỉnh, quá mất mặt, đoán chừng tạm thời có mặt mũi nào xuất .


      Ha ha ha,, nhớ tới đối phương vài lần làm trò cười liên tiếp cho mọi người, đại tiểu thư hết sức vui vẻ, cảm thấy là thống khoái. Mà Kiều Nhan bị buộc trở về, đoán chừng Triệu Cảnh Hàn lại muốn sai nàng làm tấm bia, khốn nạn mà!


      “Kiều Tiểu Nhan, muốn tôi giúp gì hay ?” Vương Tĩnh sau khi cười xong thuận miệng hỏi.


      Được, ra là vậy, Kiều Nhan nghe xong hiểu , còn hỗ trợ tạm thời cần, chuẩn bị chính mình động thủ trước cấp cho đối phương giáo huấn xả giận. thể tìm Vương Tĩnh, dù sao nhân tình của đại tiểu thư cũng dễ thiếu như vậy.


      Chấm dứt cuộc gọi, Kiều Nhan cầm di động yên lặng ấn ba con số.


      “Xin chào, là 110 sao? Tôi muốn báo nguy…”


      Lời editor: Phải edit chương này nguyên nam chủ quá tiện, quá bỉ ổi, đầu óc lại đủ dùng. Muốn thêm có bạn bảo nữ 9 dứt khoát ràng, nhưng mà với đầu óc có bệnh của nguyên nam chủ muốn dứt dễ. Nam chủ lại có tiền có quyền, dân đen như nữ 9 dễ dàng chút nào. Nam chủ lại là tên điên bản thân nghĩ rằng mọi người xoay quanh . Ừm, cho nên phải ngược nhiều mới .


      Truyện này tính là truyện có logic, có rất nhiều chi tiết hổng. Nhưng mà đây là sảng văn, nên đọc cần mang não, giải trí là chính. Khi mình đọc thấy có nhiều chi tiết phi lý, nhưng mà lỡ edit rồi nên theo. Hi vọng theo được hết bộ. Dù sao cũng có thể xem bộ này ngược cặn bã bạch liên cũng sướng lắm :v
      myuyen, Nguyên Nguyễn, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18


      Editor: nyanko cungquanghang


      Kiều Nhan báo nguy nhưng cũng làm gì được.


      Từ sau khi xe cảnh sát tới, hai vị cảnh sát dễ dàng bị người gác cổng ở biệt thự lừa khỏi, ngay cả mặt người báo án cũng thấy.


      Kiều Nhan chỉ có thể nhìn từ cửa sổ thấy xe cảnh sát tới lúc rồi rời khỏi, muốn ra gọi người ở bên dưới cửa sổ đều có hung thần ác sát canh dữ, ngay cả chạy cũng thoát nổi.


      Cũng biết bọn họ gì ở ngoài cửa, sau đó Kiều Nhan cam lòng lại gọi lần nữa, cảnh sát nghe được địa chỉ xong cũng chỉ ứng phó cho có, hoàn toàn có ý định xuất lực.


      Sau đó, Kiều Nhan chưa từ bỏ ý định mà gọi thêm vài lần nữa, cuối cùng em đầu bên kia trực tiếp bắt đầu răn dạy đừng có báo án giả nữa, bằng bị xử pháp lý.


      Kiều Nhan cũng hy vọng bọn họ tới bắt người là , đáng tiếc người ta chính là muốn phái cảnh sát đến đây, cuối cùng đoán chừng bị quấy rầy chịu nổi, dứt khoát tiếp điện thoại của nữa.


      Kiều Nhan: “…” Được rồi, chú cảnh sát luôn xuất ở phút cuối cùng, bây giờ muốn bọn họ thân cũng được.


      Xem ra con đường báo nguy này thể thực được, nhà họ Triệu ở trong giới thương nghiệp Kinh thị thể khinh thường được, ở trong tầng lớp dân thường mặt mũi Cảnh thiếu là dùng tốt mà.


      Xem ra phải nghĩ cách khác mới được, muốn tham gia yến hội hai ngày sau, lại muốn dính dáng đến nam chủ.


      “Tiểu thư, cơm chiều chuẩn bị xong.” Giọng của người hầu ở ngoài cửa làm Kiều Nhan ngồi xếp bằng giường tự vấn cũng hoàn hồn.


      nhìn ngoài cửa sổ phát sắc trời tối, ra biết từ lúc nào ngồi ngây ngốc rất lâu.


      “Tiểu thư? Nên ăn cơm?” Người hầu nghe được câu trả lời tiếp tục gõ cửa thông báo, rất có nghị lực đạt được mục đích tuyệt đối bỏ qua.


      Kiều Nhan xuống giường mở cửa, nhìn đến trước cửa chính là người hầu đứng đầu ở đây, người phụ nữ trung niên béo trắng nào đó.


      ra mà , trải qua chuyện bị nam chủ xấu xa đê tiện biết xấu hổ ngầm bỏ thuốc trong đồ ăn ở máy bay, bây giờ chút cũng muốn động đến đồ ăn họ chuẩn bị. Nhưng mà ăn làm sao được, làm sao có thể có sức mà chạy trốn chứ, haiz, là khó xử mà.


      Mắt thấy vẻ mặt Kiều Nhan đứng ở trước cửa có vẻ mặt ai thán, có tính toán ra khỏi cửa, người hầu nhịn được nhăn mặt, gương mặt nhăn nhó của bảo tiêu cũng có thể kẹp chết ruồi luôn rồi.


      “Kiều tiểu thư hẳn là biết nhẫn nại của Cảnh thiếu cũng nhiều, cho nên vẫn nên thành ngây ngốc ở nơi này hơn, cần vọng tưởng làm ra chuyện gì đó.” Vẻ mặt bảo tiêu dữ tợn lên tiếng cảnh báo.


      Kiều Nhan bĩu môi, biết đối phương chỉ cảnh cáo hành động báo nguy vào buổi chiều mà còn cảnh cáo tại nên an phận ăn cơm, đừng có ý định phản kháng, bằng chịu khổ vẫn là thôi.


      Tuy rằng Kiều Nhan cực kỳ muốn nếm thử chút kiểu bạo lực hợp tác, nhưng nghĩ đến mình còn muốn báo thù giải hận, giờ là địa bàn của người ta, phải tỏ vẻ cẩu thả chút mới được.


      Giữ được rừng xanh lo gì có cũi đốt, báo thù hai ngày sau cũng muộn.


      “Vậy lần này, đồ ăn có gì đặc biệt? Tôi cũng muốn lại hiểu thế nào mà hôn mê mất tiêu.” Kiều Nhan tỏ vẻ thái độ lơi lỏng ít, lại suy nghĩ bậy bạ sợ hãi do dự hỏi.


      Người hầu béo trắng thấy vậy buông xuống cảnh giác, vội vàng trả lời, “Tiểu thư, cơm chiều rất bình thường, hương vị tệ, cứ yên tâm.”


      Trải qua buổi chiều bị Kiều Nhan sửa trị chuyến, đám người hầu tại dám coi khinh bị Cảnh thiếu đem về biệt thự này nữa.


      Quả thực Kiều Nhan có chút đói bụng, đơn giản theo ý bọn họ xuống lầu ăn cơm, nếu lần này còn bị hạ thuốc, liền chịu đựng, cùng lắm ngủ giấc tỉnh lại lại là ngày mới. Dù sao cũng có khả năng ở chỗ này mà ăn cơm, bị đói chết.


      Cơm chiều tương đối phong phú, chỉ có mình ăn còn cố ý chuẩn bị sáu món canh cơm, mỗi món sắc vị hương đều đầy đủ, làm người rất muốn ăn.


      Tư bản chủ nghĩa độc ác, cầu xin nó sớm phá sản !


      Kiều Nhan quyết định thúc đẩy nguyện vọng trong yên lặng, bỗng nhiên nhớ tới, giống như tại tập đoàn Triệu thị là do đại tổng tài chống đỡ, người ta vừa mới giúp đỡ , cũng thể vong ân phụ nghĩa mà nguyền rủa ta phá sản có phải có chút lương tâm rồi hay ?


      Vậy để tiểu tổng tài ngu xuẩn xấu xa Triệu Cảnh Hàn phá sản la được, mình là người tốt, ân oán ràng.


      Dưới tầm mắt quỷ dị của người hầu và bảo tiêu bốn phía, Kiều Nhan nắm chặt tay để dưới bàn cầu nguyện lần nữa.


      Ông trời, công ty nam chủ đê tiện nên phá sản, A di đà phật, Thượng đế phù hộ.


      Sau khi cầu nguyện xong, Kiều Nhan bắt đầu vui vẻ hưởng thụ mỹ thực, đến lúc này, thuốc ngủ lo lắng linh tinh gì đó sớm bị vứt sau đầu. Mặc kệ ăn no trước rồi tính, chính là có chết bây giờ cũng muốn làm nữ quỷ ăn no.


      Cảm tạ đầu bếp, đồ ăn làm ngon muốn chết.


      Người hầu béo thấy ăn hài lòng, nghĩ đây là đầu tiên Cảnh thiếu đưa đến biệt thự, đoán chừng về sau còn có chuyện tốt, vì vậy bằng tiện tay lấy lòng chút. Dù sao cũng tốn sức lắm, vạn nhất về sau đối phương được Cảnh thiếu sủng ái, vậy chẳng phải chính mình kiếm được chút chuyện tốt sao.


      Người phụ nữ béo nghĩ cũng đẹp, bắt đầu bắt tay hành động.


      Kiều Nhan ăn chính là thăn bò non, trước mặt đột nhiên xuất chai vang đỏ, xem hoa văn bình rượu, đoán chừng rượu này tầm thường.


      “Tiểu thư, thiếu gia thích uống chút rượu vang đỏ khi ăn cơm, có muốn nếm thử ?” Người hầu béo trắng đem rượu vang đỏ đưa lên, thử hỏi.


      nghe được lời này, động tác ăn cơm của Kiều Nhan khỏi tạm dừng chút.


      “Có rượu trắng ?” Kiều Nhan lau miệng hỏi, thuận tiện ở trong lòng có chủ ý tạm thời có thể xả giận.


      Có lẽ có thể tạo hỗn loạn ở biệt thự của Triệu Cảnh Hàn, đến lúc đó tranh thủ rời khỏi, lẫn vào biển người hoá trang chút, tin nam chủ ngu xuẩn đó còn có thể tìm được giống như lần này.


      ra, trốn tránh đều phải là phong cách của Kiều Nhan, tốt nhất là nghĩ cách đánh tan ý đồ Triệu Cảnh Hàn muốn tìm cũng như có hứng thú tìm .


      vậy có thể quang minh chính đại ở lại Kinh thị, có nhân mạch trước kia ở trong vòng, so với mấy thành phố khác càng thuận tiện cho phát triển kiếm tiền của , chẳng phải là hoàn mỹ sao. truyenduocdang_tren_cungquanghang


      Đáng tiếc trước mắt còn chưa được, nam nữ chủ còn chưa ở bên nhau lăn lộn, kẻ chết thay trong truyện là đây chống đối hai người bọn họ cũng rất nguy hiểm.


      Người hầu béo gật đầu sau khi nghe câu hỏi của Kiều Nhan, tỏ vẻ rượu tủ cho dù là rượu trắng, rượu vang đỏ hay rượu nho đều ít, hơn nữa độ tuổi đều là hàng tốt, hương vị tuyệt đối tồi.


      Kiều Nhan mặc kệ những cái đó, cũng biết phẩm rượu, chỉ là nghĩ lấy nó làm trợ lực chút. Sau khi ăn cơm xong, Kiều Nhan tìm được quầy rượu, đợi người hầu và bảo tiêu rời khỏi, sau đó dùng vài loại rượu trắng rượu vang đỏ trộn với nhau bỏ vào bình rượu vang đỏ, tạm thời cất lại.


      “Triệu… Cảnh thiếu khi nào đến đây?” Kiều Nhan mặt đổi tiến về phía bảo tiêu tìm hiểu.


      Bảo tiêu nhìn cái, cân nhắc lát, vốn dĩ tính toán gọi điện thoại hỏi chút, nhưng mà ngay sau đó, dưới lầu truyền đến động tĩnh, mơ hồ còn có giọng của Triệu Cảnh Hàn.


      Kiều Nhan nhướn mày, là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, cái này đúng là trời cũng giúp mà.


      “Tiểu thư, thiếu gia trở lại, giống như uống say, xuống nhìn xem.” Cùng với tiếng đỗ vỡ của đồ sứ, là giọng người hầu béo lên lầu với Kiều Nhan.


      Kiều Nhan đứng ở lầu hai nhìn xuống, xác Triệu Cảnh Hàn trở lại, chẳng qua tâm tình của giống như được tốt, đoán chừng uống ít rượu.


      Giờ phút này, tên kia đỏ mặt tía tai ở dưới đó quét ném đồ đạc, biết phát tiết tức giận từ nơi nào. Đám người hầu đều né tránh, cơ bản dám ngay lúc này lên đâm họng súng, vì vậy phái đại biểu lên thỉnh Kiều Nhan ra mặt.


      Kiều Nhan vừa lúc cố ý có chuyện cần làm, vốn định bắt cơ hội chuốc say nam chủ khốn nạn, tại bản thân uống say, vậy lại bỏ thêm chút lửa, lo giáo huấn được tên khốn này.


      Vì vậy lần này bài xích mà đáp ứng xuống dưới, đem theo bình rượu chuẩn bị tốt xuống lầu.


      “Triệu Cảnh Hàn, đừng ném nữa, tôi bồi uống hai ly.” Kiều Nhan đến trước mặt , cố tình nhu nhược, có thể làm người thấy thoải mái thả lỏng, chút uy hiếp nào.


      Cùng lúc đó, nâng lên ly rượu đế dài, bên trong đổ tám phần rượu. Động tác ném đồ vật của Triệu Cảnh Hàn cũng dừng lại, sứ Thanh Hoa tay cũng rơi xuống đất, vỡ nát.


      Kiều Nhan liếc mắt cái cũng đau lòng, dù sao cũng phải đồ của . Đám người bảo tiêu và người hầu nhìn từ xa, cũng dám tiếp cận, khoé mắt nhìn hành động của Kiều Nhan, nhìn chằm chằm khẩn trương. editor_nyanko_cungquanghang


      Dưới ánh mắt của mọi người, Triệu Cảnh Hàn tiếp nhận cốc rượu, ngửa đầu uống hơi cạn sạch, vẻ mặt có chút suy sụp tinh thần.


      Uống xong ly rượu của Kiều Nhan, hình như từ trạng thái tức giận thanh tỉnh đôi chút, hề tìm đồ ném lung tung nữa. Chỉ là trải qua trận nổi điên kia, trong phòng khách hỗn độn, nơi nơi đều là mảnh vỡ của đồ sứ, pha lê, đồ cổ, làm người ta thể được.


      “Muốn lên chuyện hay , cũng để bọn họ dọn sạch chút.” Kiều Nhan giơ bình rượu vang đỏ chỉ lầu, dứt lời sau đó chính mình xoay người lên lầu trước.


      lát sau, quay đầu nhìn quả nhiên Triệu Cảnh Hàn ra khỏi đám mảnh đồ vỡ, lung lay theo lên lầu. Kiều Nhan ngồi ở phía bên kia chỗ trống, vừa nhìn đám người hầu bắt đầu tới thu thập tàn cục, vừa đón Triệu Cảnh Hàn uống đến váng đầu tới ngồi cạnh.


      “Còn muốn uống ? Uống thống khoái chút lúc sau ngủ giấc phiền não gì cũng có.” Kiều Nhan đảm đương vai trò như chị tâm lý, tay chút do dự rót thêm ly cho .


      Triệu Cảnh Hàn uống cũng còn biết trời đất, ngẩng cổ uống cạn. Kiều Nhan lại rót thêm lần nữa, cảm giác Triệu Cảnh Hàn uống say đáng hơn khi tỉnh táo nhiều, nhưng mà cho dù đáng nên ra tay vẫn phải ra tay.


      Nghĩ đến chuyện đáng giận ta làm vào buổi sáng mềm lòng gì đó đều cũng còn, lại đối với tên này từ trước đến nay cũng quá mềm rồi.


      Uống liên tục vài chén xuống bụng, nét đỏ ửng ở mặt Triệu Cảnh Hàn xuống cổ, cái miệng kia bắt đầu chuyển đổi, lải nhải dài dòng yên với Kiều Nhan, còn có dáng vẻ cực kỳ oan uổng.


      biết… Từ năm cấp 3 tôi quen biết ấy, vừa gặp liền , là mối tình đầu… Trước ngày thi đại học ấy chia tay chia tay, vừa chính là ba năm, có chút tin tức.”


      Vẻ mặt Triệu Cảnh Hàn thâm tình nhớ lại, thường thường lại thêm tiếng nấc cụt vì uống rượu quá nhiều.


      Kiều Nhan tiếp tục rót rượu, thầm quan sát ta, có thể ra lời ràng thế này, biết người say hay vẫn chưa, hay là vẫn giữ lại chút thanh tỉnh.


      Được rồi, rót tiếp, chuyện xưa sao có thể thiếu rượu được, đúng hay ?


      Còn mấy chuyện xưa về nào đó, trừ bỏ Hứa Nhã Nhã còn có thể có nào làm tên đầu heo ngu xuẩn này khắc cốt ghi tâm được chứ, uống say mơ hồ vẫn nhớ mãi quên.


      Kiều Nhan phải nguyên chủ, nghe mấy hồi ức này chút cũng thèm để ý, chỉ nghĩ cách ra sức rót rượu cho ta.


      Triệu Cảnh Hàn ly nào cũng cự tuyệt, uống cạn hơi, lời đứt quãng, sai biệt lắm giảng giải hoàn chỉnh con đường chân ái của ta.


      “Ba năm sau, ấy từ nước ngoài trở về, so với trước kia càng tốt… ràng là nối lại tình xưa, có thể ở bên nhau, ấy lại bắt đầu như gần như xa với tôi… Tôi bắt để kích thích ấy, nhìn ấy ghen tuông tức giận, tôi rất vui.”


      “Lần trước, sau khi rời khỏi, ấy muốn dung nhập thế giới của tôi, tôi lập tức đem ấy tham gia đủ loại yến hội… Có lẽ bởi vì thời gian đúng, ấy bị mấy đại tiểu thư kia làm khó ít… thể thừa nhận, tạm thời ấy đủ năng lực để ứng phó với những người trong vòng… ấy cần có thời gian để trưởng thành.”


      “Lúc này chúng tôi lại cãi nhau, bởi vì công việc của ấy, bởi vì …”


      Mỗi khi vớ vẩn câu, Kiều Nhan lại rót ly rượu đầy, chai đủ thêm chai nữa, uống say xem như thua!


      Cùng lúc đó trong miệng đối phương lộ ra ít tin tức, Kiều Nhan cũng bỏ qua, hơn nữa lời này so với chuyện Vương Tĩnh càng kỹ càng tỉ mỉ hơn nhiều.


      Lúc trước, sau khi Kiều Nhan bỗng dưng biến mất, chờ ta nhảy vào hố, trong ngoài vòng bắt đầu có lời đồn đãi bát quái về Hứa Nhã Nhã.


      Mọi người biết được chân tướng ta ra là mối tình đầu của Cảnh thiếu, sớm tách ra từ mấy đời, lại vừa trở về lâu lập tức thành bạn chính thức của Cảnh đại thiếu, còn bày đặt làm bộ chân ái, là tiểu tam biết xấu hổ, tâm cơ kỹ nữ thể nghi ngờ gì nữa.


      Vì lời đồn đãi này, Hứa Nhã Nhã còn chưa xuất ở trong vòng, lập tức bị mấy từng thích Triệu Cảnh Hàn nhớ kỹ, mỗi người tự tay đem đến cho ta ít lần ngáng chân.


      Đến khi Hứa Nhã Nhã bắt đầu xuất ở yến hội, đám đại tiểu thư Vương Tĩnh lại thủ đoạn chồng chất, chỉnh nàng ta quá mức, ở trước mặt các vị đại lão và quý công tử mất hết thể diện, mất nhiều hơn được.


      đến việc ta mất hết hình tượng trước mặt nhân sĩ thượng lưu, lại bị đánh giá phóng khoáng, ngay cả công việc vốn dĩ xuôi buồm thuận gió cũng bị vạ lây, bởi vậy có tổn thất , thiếu chút nữa phấn đấu hai năm thành công cốc, suýt bị công ty sa thải.


      Hứa Nhã Nhã cảm giác phải chịu tai bay vạ gió, tìm đầu sỏ gây tội cho mấy chuyện này oán giận tố khổ, khiến cho Triệu Cảnh Hàn đau lòng thôi, kết quả nhớ đến Kiều Nhan.


      Lúc sau chính là khi Kiều Nhan bị ta tìm được, sau đó bị cưỡng chế đem về, tạm thời chịu áp lực thay người trong lòng ta, để đối phương đủ thời gian và gian trưởng thành.


      Kiều Nhan nghe đến đó quả muốn trợn trắng mắt, hổ uống say , ngay cả tâm tư này cũng dễ dàng bộc bạch.


      “Uống, tiếp tục uống.” Uống chết tên cặn bã như mới tốt, đỡ phải tai hoạ người khác.


      Tới lúc này còn chưa xong, còn có chuyện khác nữa, bằng đêm nay Triệu Cảnh Hàn cũng uống say sau đó chạy tới đây mượn rượu làm càn.


      Công việc của Hứa Nhã Nhã gặp trục trặc, vội tới mức có thời gian đương, vì vậy Triệu Cảnh Hàn muốn nghĩ cách giúp ta lấy được hạng mục, ai ngờ lại bị người ta tỏ vẻ quật cường cự tuyệt, là thương tổn lòng tự trọng của ta, khinh thường ta. Quan hệ của hai người vì chuyện này mà có chút đóng băng.


      Đúng lúc này, Hứa Nhã Nhã lại biết được chuyện Kiều Nhan bị đem về đưa vào ở biệt thự, nháy mắt bật chế độ bốc lửa, đem lu dấm bom ghen ném ra, gặp Triệu Cảnh Hàn lập tức hỏi ‘ vốn dĩ có em hay ’, đem vấn đề này gây trận lửa lớn.


      Sau đó Triệu Cảnh Hàn mượn rượu giải sầu, thành con ma men nhưng ra lại nhớ tới việc tìm Kiều Nhan, vì vậy được tài xế đưa đến biệt thự.


      Sau khi hiểu những việc này, Kiều Nhan cười ha ha, có loại xúc động muốn đánh tên chết bầm này trận tơi bời hoa lửa. cungquanghang


      được, sắp nhịn được sức mạnh tiềm trong cơ thể rồi, tay ngứa ngáy muốn chết, muốn đánh ta trận quáaaaaa!


      Kiều Nhan nhẫn nhịn, nhanh chóng rót sạch nửa bình rượu còn lại, mắt thấy sai biệt lắm, nhìn bảo tiêu tuần tra qua lại ở dưới lầu, đột nhiên thay đổi tư thế, đem tên say phải trái đầu óc choáng váng kéo về phía mình, sau đó lăn về phía bên trong, tránh tầm mắt dưới lầu, bay nhanh đem người kéo thẳng tới phòng, lại khoá trái cửa phòng.


      Bảo tiêu dưới lầu cũng có phản ứng gì đặc biệt, bởi vì ở trong tầm mắt của bọn họ, nhìn thấy chính là Cảnh thiếu uống quá nhiều nhào tới ôm con nhà người ta, ôm về phòng muốn làm gì mọi người đều hiểu .


      ở thời điểm mấu chốt như vậy, ai còn dám cẩn thận xem xét chứ, thậm chí ngay cả lầu hai cũng dám lên, khỏi phải quấy rầy chuyện tốt của Cảnh thiếu.


      Kiều Nhan thuận lợi thực thi được nửa kế hoạch, sau khi đem người bỏ xuống giường, kéo bức màn cửa sổ tốt, chuẩn bị đánh đấm con ma men trận.


      Uống mấy bình rượu, lại là rượu trắng đỏ có nồng độ cồn cao, cho dù tửu lượng của Triệu Cảnh Hàn có tốt, lúc này cũng say thành bùn, nằm mặt đất bất tỉnh nhân . Kiều Nhan cố ý tìm cái khăn lụa mỏng buộc miệng lại, bảo đảm vẫn có thể đánh xả giận là được.


      Sau khi tìm kiếm di động những chỗ là nhược điểm dễ đau cơ thể người, Kiều Nhan bắt đầu chân lại tiếp cước hung hăng đá dẫm béo cào đánh, dùng đủ loại thủ đoạn, miễn sao giải hận là được.


      “Ai cho thích tìm thế thân!”


      “Ai cho bắt tôi làm bè gỗ!”


      “Ai cho tự cho là đúng bức bách người khác!”


      “…”


      “Tên đầu heo! Đàn ông tự đại! Chúc cả đời này đều ‘lên’!”


      Kiều Nhan vừa giọng mắng vừa đánh lên người Triệu Cảnh Hàn, câu cuối cùng hung hăng đá xuống mệnh căn của đối phương. Có lẽ là quá đau, từ khăn lụa vẫn có thể giọng thành tiếng, nhưng dưới tác dụng của cồn, trước sau cũng tỉnh tại.


      Đánh hồi cũng mệt mỏi, Kiều Nhan tạm dừng nghỉ ngơi, thuận tiện dũa nhọn móng tay mình sắc bén chút.



      Sau khi phục hồi sức lực, đem hết toàn lực cào lên mặt lên lưng cái tên heo nằm như chó chết. Tiếp đó, Kiều Nhan lột quần áo đối phương, dùng móng tay cào lưng như nở hoa, cho đến khi có máu chảy mới bỏ qua.


      Giải quyết xong, ác khí trong lòng mới giảm bớt đôi chút.


      Chẳng qua tuy rằng đánh sảng khoái, nhưng mà cái này chỉ là ** tàn phá, chừng người ta dưỡng thương mấy ngày tốt rồi, cũng gây trở ngại gì, còn phải tổn thương tinh thần mới tốt, bằng tên khốn nạn này nhớ lâu được.


      ** Cái này là của tác giả, mọi người tự điền nhé


      “Vương đại tiểu thư, nơi này có chút việc biết có hứng thú hay …” Kiều Nhan chân dẫm lên tên ma men ngáy ngủ đất, bên cười tủm tỉm gọi điện thoại trò chuyện với Vương Tĩnh, rất nhanh nghe thấy kết quả vừa lòng.


      Đêm còn dài, có chút chuyện phải làm cho hoàn hảo mới được.


      Cuối cùng Triệu Cảnh Hàn được Kiều Nhan kéo tới nằm giường, cởi hết chỉ còn mỗi quần lót, sau đó đem người thả nằm xuống chỗ đó rồi mặc kệ.


      Bản thân Kiều Nhan ngồi ở sô pha đối phó tới hơn nửa đêm, bởi vì ngủ tốt cho nên mắt có quầng thâm, người có vẻ mệt mỏi, cũng cần cố ý hoá trang làm gì.


      Mắt nhìn thấy bên ngoài sắp sáng, Kiều Nhan ra tay, dùng sức bóp chặt cổ tay, véo mấy cái tay, chỉ trong chốc lát, ái muội vệt đỏ hư hư thực thực giống như dâu tay xuất . bởi vì có làn da mỏng, hơn nữa tương đối trắng, những dấu vết đó đặc biệt ràng, nhìn kỹ giống như hôm qua bị người ta hung hăng chà đạp qua.


      Còn có quần áo người, vốn dĩ ở sô pha cuộn tròn đêm nên nhăn nhúm, lại bị xé mấy chỗ, càng giống như bị người làm chuyện xấu.


      Khăn trải giường cũng bị vày vò trận, hơn nữa còn dính ít máu từ lưng Triệu Cảnh Hàn, tức khắc có mùi máu tanh ở trong phòng.


      Chuẩn bị thoả đáng xong hết thảy, trời bên ngoài hoàn toàn sáng.


      Kiều Nhan cứ như vậy nằm ở nửa bên giường, sau đó quay đầu tát tên điên nào đó ngủ mơ màng. Tối hôm qua còn chưa động tới mặt đâu, phải chờ đến tận bây giờ!


      Sau khi say rượu, Triệu Cảnh Hàn ngủ khá say, bàn tay thức được, Kiều Nhan đánh thêm hai cái, sau đó cất giọng kêu to.


      “Triệu Cảnh Hàn! Tôi hận !!!”


      Thanh đau đớn thê lương cuối cùng cũng làm người ngủ mơ mơ màng màng có động tĩnh.


      Khi tỉnh lại, Triệu Cảnh Hàn cảm thấy bên mặt trái có chút nóng rát, phía sau lưng và thân dưới, thậm chí toàn thân đều cảm thấy đau, đầu càng đau như bị rót đầy nước.


      Nhưng mà tại những điều này quan trọng, quan trọng là chuyện trước mắt là như thế nào?


      Vì cái gì thân thể Kiều Nhan lại xanh tím, nước mắt đầy mặt ngồi ở giường ? ấy như vậy ràng là bị…


      Triệu Cảnh Hàn phản ứng ngây ngốc, bị màn trước mặt làm cho ngơ ngẩn, trong lòng có phỏng đoán, lại dám tin tưởng.


      “Triệu Cảnh Hàn, phải có Hứa Nhã Nhã sao? Vì cái gì còn muốn mượn rượu cưỡng ép tôi?! là đồ lừa đảo! Lưu manh! Tội phạm cưỡng gian!”


      bộ dạng Kiều Nhan cực kỳ bi thương, dường như thể thừa nhận được này, thừa dịp đối phương lấy lại tinh thần, tức khắc nắm được cơ hội, hai mắt đỏ bừng nhào lên, đánh thêm vài bạt tai, hả giận mà!


      chính là tên súc sinh! Tôi muốn kiện !” Kiều Nhan buông lời tàn nhẫn, sau đó nhanh chóng chạy qua vòng cách vách khoá trái cửa lẫn cửa sổ, bắt đầu gọi điện thoại.


      “A lô, 110 sao? Tôi muốn báo nguy, có người say rượu ép buộc tôi, cầu xin mấy người tới bắt ta , là khu biệt thư Nam Loan…” Ngữ khí Kiều Nhan nghẹn ngào, giọng hoảng loạn bất lực, đáng thương vô cùng.


      Báo cảnh sát xong, Vương Tĩnh ở bên kia gọi điện thoại tới, hỏi tiến hành đến bước nào rồi.


      “Vừa báo xong cảnh sát, nơi đó của có vấn đề gì chứ? Tôi lo lắng cảnh sát xuất lực tới đây.” Kiều Nhan nhớ tới mấy cuộc gọi ngày hôm qua, gọi mãi thông, mày nhăn lại.


      Vương Tĩnh rất tự tin, tỏ vẻ chút chuyện này đối với cũng có gì, tìm chị em trong nhà làm cảnh sát, lặng lẽ thỉnh tới giúp đỡ là xong.


      “Có tôi xuất chiêu, đương nhiên là thành vấn đề, chờ lát nữa cảnh sát tới nhớ che mặt và nửa thân , đừng để bị chụp được, chờ chị tôi qua đó làm hùng cứu mỹ nhân nhé.”


      “Lần trước, Triệu Cảnh Hàn còn vì Hứa tiểu tam mà giáo huấn tôi, lần này phải là muốn thua trong tay tôi sao? Dám mắng tôi tôi lập tức đưa tới cục cảnh sát!”


      Vương Tĩnh hung tợn tấm tắc .


      Kiều Nhan nghe được đầu bên kia có tiếng gió rít gào, dường như còn có tiếng động cơ xe thể thao gầm rú, nhanh chóng cúp điện thoại, để ngừa đường xảy ra chuyện gì.


      Lúc này, Triệu Cảnh Hàn phản ứng lại, xác nhận từ miệng bảo tiêu thế nhưng biết được quả thực sau khi say rượu làm loạn đem người bồi ngủ, đau đầu muốn chết.


      muốn giải quyết riêng, chuẩn bị đem chuyện giấu xuống, đáng tiếc Kiều Nhan muốn.


      Vô luận bọn họ như thế nào, đều cự tuyệt mở cửa, lại khóc lại nháo đòi chết đòi sống phen, cuối cùng cũng chờ được đội đặc cảnh phá cửa tiến vào.


      “Cảnh sát, được lộn xộn, giơ tay lên!”

      Lời editor: Khá lá lười, hình như wattpad cũng hơn nửa truyện rồi, lười lại càng lười. xin lỗi mọi người TvT

    4. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Truyện càng ngày càng hay, hóng chương tiếp. Thank edit nhiều nhiều

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :