1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ - CỬU ĐẠI LƯU NHÂN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *Đăng lại chương cũ vì mất dữ liệu*

      Chương 16


      Editor: Nyanko cungquanghang


      Sau khi Triệu Quân Khiêm đáp ứng, cũng để Kiều Lỗi chỉ đường, trực tiếp bảo thư ký Lý dẫn bọn họ căn tin.


      “Boss, ngài xem, nhà ăn ở bên kia…” đều được đặt chỗ. Thư ký Lý có chút mơ hồ, ông chủ cũng muốn ăn cơm ở bệnh viện mà.


      “Vậy ăn ở đây .” Triệu Quân Khiêm lơ đễnh câu, nháy mắt làm cho thư ký Lý ngậm miệng lại.


      Được rồi, ngài là ông chủ, ngài quyết định.


      Khi bước vào toàn tiếng người ồn ào trong căn tin bệnh viện, ngồi ở bàn cơm hẹp đơn sơ thư ký Lý vẫn có chút phản ứng chậm chạp. Lại liếc mắt nhìn đĩa cơm rang mười đồng của ông chủ nhà mình, khoé miệng khỏi giật giật.


      Hai người ăn quen thức ăn cao cấp, đối với canh suông nước quả ở bệnh viện có hứng thú nào, cơ bản cũng có đụng vào, so sánh với vị em trai họ Kiều ăn như hổ đói lại tạo thành hai hình ảnh đối lập.


      “Hai người ăn sao, thức ăn nơi này ăn ngon lắm đấy.” Kiều Lỗi nuốt miếng cơm, ngẫng đầu hỏi.


      Ánh mắt Triệu Quân Khiêm khẽ híp lại đảo qua chân của cậu nhóc, đem dĩa cơm của mình đẩy qua, “Xem nhóc có vẻ rất đói bụng, cái này cho cậu ăn, tôi đói.”


      Bí thư Lý thuận thế cũng đẩy phần cơm trước mặt mình đưa tới, làm cho em trai Kiều bỏ qua cái bụng, ăn như vũ bão.


      Kiều Lỗi giải thích được nhiều hơn hai phần cơm trước mặt, trong lòng kỳ quái, đói bụng còn ăn cơm làm gì.


      “Chị tôi có đưa tiền cơm cho tôi rồi, cần hai người tốn kém, chỉ là lượng ăn cơm của tôi có hơi nhiều, khiến hai người chê cười rồi.” Cậu cười ha ha, ngại ngùng .


      “Ăn , ăn cũng lãng phí.” Thư ký Lý đem hai đĩa cơm rang mì xào đều đổ vào trong khay của Kiều Lỗi, còn lấy đôi đũa chưa dùng qua gắp mấy món ăn bàn cũng bỏ qua cho cậu.


      Em trai Kiều thụ sủng nhược kinh, liên tục cám ơn, cũng đem hai người thành người tốt tâm địa thiện lương.


      Sau đó, thư ký Lý bắt đầu mấy lời khách sáo, trong phút chốc cũng tìm hiểu ràng tình huống nhà bọn họ, ông chủ cố ý chăm sóc bọn họ mà thôi.


      Kiều Lỗi là người trẻ tuổi chưa trải đời nhiều, làm sao có thể là đối thủ với thư ký Lý – là người quan hệ xã hội lão luyện được chứ, trong lúc chuyện phiếm, biết từ lúc nào lập tức đem chuyện tiền thưởng của chị ra rồi đến chuyện chân bị thương năm xưa của cha sạch lưu loát.


      “Chị của tôi rất lợi hại đó, được ông chủ trước đây tốt bụng, thưởng thức năng lực, chỉ phát tiền thưởng còn trả trước tiền lương cho chị ấy nữa. Lúc này mới có thể đưa món tiền lớn đưa lên bệnh viện thành phố để chữa trị cho chân bị thương tật của cha tôi, nếu chỉ có thể ở bệnh viện huyện dưới quê chịu đựng.”


      Chỉ cần đến chị bản lĩnh của cậu, tên nhóc cực kỳ vui vẻ, rất có bộ dạng kiêu ngạo.


      “Vậy chị của cậu chuẩn bị bao nhiêu, nếu đủ chúng ta cũng có thể giúp tay.” Thư ký Lý giống như vô tình hỏi, bộ dạng như thể chuẩn bị lấy tiền giúp người làm niềm vui, thành công xoá bỏ cảnh giác trong lòng của em trai .


      “Ha ha, chị của tôi rất có bản lĩnh, lại có ông chủ tốt, đem về tầm trăm vạn. có gì, có gì, cũng vừa đủ trị chân cho cha tôi, tiêu dùng thành phố lớn quá đắt đỏ rồi.” Kiều Lỗi nhắc tới con số kia lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hốt hoảng dời đề tại câu chuyện.


      Tuy rằng cậu vội vàng che giấu, nhưng hai người vẫn nghe được số tiền quen thuộc kia.


      “Cậu bao nhiêu?” Triệu Quân Khiêm bỗng nhiên mở miệng hỏi, mắt phượng hơi nhíu lại, gần như đem khí xung quanh tụ lại.


      Kiều Lỗi bị tư thế trấn trụ bất thình lình như vậy làm cho hết hồn, miếng cơm ở cổ họng thiếu chút nữa bị nghẹn, sau khi nuốt xuống nhịn được lắp bắp , “, trăm vạn.”


      Sau khi xong, Kiều Lỗi lập tức che miệng, vẻ mặt ảo não, là tình huống gì, như thế nào lại thoải mái ra tất cả vậy.


      Triệu Quân Khiêm như nghĩ tới cái gì, chậm rãi thu lại khí thế, theo bản năng ngón tay xát mặt bàn, nhận ra mặt bàn có vết bóng loáng mới rút tay về lại.


      Bí thư Lý liếc nhìn vẻ mặt của ông chủ nhà mình, cũng có chủ ý trong đầu.


      “Cậu nhóc này, vừa hay, Triệu tổng của tôi chính là ông chủ cho chị cậu trăm vạn kia đấy.”


      “Hả? sao?”


      “Giả bộ sao được.”


      Kiều Nhan ở phòng bệnh an ủi giải thích để mẹ Kiều suy nghĩ thông thoáng, trái đợi phải chờ em trai Kiều đem cơm trở về.


      Mắt thấy buổi trưa sắp qua, cha Kiều còn ngủ, hai mẹ con chuyện buổi sáng đều cảm thấy đói.


      Chỉ là Kiều Nhan nghĩ tới, đồng thời trở về cùng với em trai Kiều, tên nhóc với vẻ mặt ngốc nghếch kia lại tỏ thái độ ân cần với hai người quen mặt khác.


      “Triệu tiên sinh, thư ký Lý, sao hai người lại đến đây?” Kiều Nhan nhìn hai người đến đây với em trai Kiều, nét mặt có hơi thay đổi.


      “Kiều tiểu thư, nghe cha nằm viện ở đây, ông chủ tiện đường ghé thăm chút.” Thư ký Lý gật đầu thăm hỏi.


      Nét mặt Kiều Nhan có hơi giật mình, đồng thời nảy lên nghi ngờ trong lòng, quan hệ của bọn họ tính ra cũng chưa tới trình độ này mà.


      “Cảm ơn, hai người có lòng.” Dù nghĩ ra, vẫn như cũ lễ phép cám ơn.


      Em trai Kiều hoàn toàn tin lời mà thư ký Lý ra ở căn tin, lập tức mở miệng cười, vừa đưa đồ ăn cho mẹ Kiều, vừa kịp đợi mà giới thiệu với bà.


      “Mẹ, đây là Triệu tổng, còn đó là thư ký của ngài ấy. Triệu tổng chính là ông chủ công ty mà chị ấy làm ở đó đấy.”


      Mẹ Kiều vốn dĩ gặp gỡ hai người thành phố vẻ ngoài hào nhoáng còn có chút bối rối, bà đứng dậy cùng lúc với con , tay chân cũng biết nên làm thế nào mới phải. Bây giờ vừa nghe đối phương là ân nhân của nhà bọn họ, lập tức kích động.


      ra là ông chủ tốt bụng đó à, cám ơn cám ơn. Cám ơn ngài chiếu cố và quan tâm đến con nhà tôi, nếu phải ngài đưa tiền thưởng và tiền lương cho tiểu Nhan, lão Kiều …” Mẹ Kiều còn chưa hết câu nhịn được nghẹn ngào, thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu với ân nhân.


      “Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Kiều Nhan lập tức ngăn lại mẹ , là bị hai mẹ con này đem vào cõi mộng mà.


      Em trai Kiều lúc này cũng khuyên, “Mẹ, Triệu tổng là người rất tốt, để ý đến việc chúng ta cảm ơn hay , chúng ta cũng đừng làm cho người ta đứng ngồi yên.” xong tìm ghế cho khách ngồi.


      Kiều Nhan vừa xấu hổ vừa giận giữ, đứa chết tiệt này, cái gì cũng biết, tham gia làm loạn làm cái gì vậy chứ.


      “À, người… ừm… Dì cần khách khí. Kiều tiểu thư có được trăm vạn kia đều là vì ấy cố gắng làm việc, phải, phải, chính là vậy đó.” Bí thư Lý cười ha hả, đứng ra hoà giải, thành công ngăn chặn Kiều Nhan muốn mở miệng giải thích.


      Kiều Nhan nhíu mày, liên hệ đến nội dung đoạn hội thoại hai người bọn họ sau khi vào đây cũng hiểu ra.


      Còn nhớ trước kia khi xuất ra trăm vạn kia lấy lí do với cha mẹ và em trai. Nay hiểu sao mẹ Kiều và em trai lại hiểu lầm Triệu Quân Khiêm chính là ông chủ tốt bụng nào đó thưởng thức năng lực làm việc của .


      là chó ngáp phải ruồi rồi, vừa vặn khớp với trăm triệu mà đối phương đưa cho , muốn giải thích cái gì cũng được.


      Đoán chừng trong mắt đối phương, lừa dối người nhà nguồn gốc của số tiền, lấy tiền bán mình để trị liệu bệnh cho cha.


      Suy nghĩ ràng điểm này, Kiều Nhan đỡ trán, nhịn được nhìn lén Triệu Quân Khiêm, vừa lúc gặp phải đôi mắt dò hỏi khó lường nào đó.


      Chân tướng như thế nào, trong lòng người ấy và đều hiểu .


      Kiều Nhan chỉ hiểu, tại sao người này phải nguyện ý thay đảm nhận cái lời dối kia chứ, sao lại vạch trần ngay tại chổ?


      Ngay lúc vẫn còn ngây người, em trai Kiều đem tới hai cái ghế dựa, mẹ Kiều cũng thèm ăn cơm trưa, vội vàng thỉnh hai người ngồi xuống.


      “Con ngốc, thất thần gì vậy, còn nhanh rót cốc nước cho ông chủ của con.” Mẹ Kiều quay đầu nhắc nhở Kiều Nhan.


      Kiều Nhan nhìn vị tổng tài lạnh lùng nào đó hạ mình ngồi xuống cái ghế nhựa, rốt cuộc đối phương muốn làm gì, đành phải chấp nhận thân phận ông chủ của ai kia, tìm ra cái ly giấy duy nhất rót nước.


      Đằng kia mẹ Kiều trò chuyện cùng với thư ký Lý, Triệu Quân Khiêm mặc dù gì, nhưng ngẫu nhiên vẫn đáp lại hai câu, thái độ lộ vẻ thân thiện cũng tính lãnh đạm.


      Kiều Nhan vừa vừa căng lỗ tai lên nghe, thiếu chút nữa va phải bệnh nhân ở phòng bệnh khác.


      này, có phải người nhà cũng có số do bác sĩ Lương khám phải ?” Người kia là dì tóc xoăn mặc đồ bệnh nhân, giữ chặt Kiều Nhan hỏi.


      Kiều Nhan đáp, “Đúng vậy, dì cũng vậy sao?”


      “Haiz, đúng thế, chuyên môn của bác sĩ Lương là giỏi nhất, mọi người đều muốn tranh số của ông ấy. Vừa rồi dì qua cửa phòng làm việc của ông ấy, nghe hôm nay đều đầy danh sách, biết khi nào mới có thể đến phiên của chúng ta.” Dì tóc xoăn vừa oán trách vừa hiểu . Biết được bọn họ xếp hàng, thậm chí ngay cả mặt của bác sĩ cũng chưa từng thấy qua, chỉ biết lắc đầu thở dài ra ngoài.


      Kiều Nhan vốn tính để giữa trưa đợi người ta làm tìm hiểu chút, nghĩ được nghe thấy tin tức như vậy.


      Nếu bệnh nhân sắp xếp đầy, vậy khi nào mới tới lượt cha Kiều đây, bệnh tình của ông ấy cũng biết có chờ nổi hay nữa.


      Kiều Nhan suy nghĩ việc này có chút phát rầu.


      Đáng tiếc nơi này phải là huyện thành nho , thể đưa chút tiền lẻ là có thể giải quyết được vấn đề.


      Ở đây… là thành phố lớn, chuyện người ta cần dùng tiền đều làm được, chứ đừng đến chút tiền trong tay của đáng bao nhiêu, toàn bộ có ném cũng văng lên giọt nước.


      Như vậy phải làm sao chứ?


      Kiều Nhan rót nước trở về, nét mặt che giấu được gương mặt buồn rầu.


      “Triệu tổng, mời uống nước.” Kiều Nhan thu lại tâm tư, cung kính đưa cốc nước. Mặc dù biết ý đồ của người ta là gì, nhưng vẫn phải cảm ơn đối phương giấu giếm giúp chuyện trăm vạn kia.


      Thư ký Lý tự giác cầm lấy ly giấy khác, tiếp tục chuyện nhà với mẹ Kiều.


      theo tôi.” Triệu Quân Khiêm buông cái ly xuống, đứng dậy ra ngoài.


      Thư ký Lý nhân cơ hội ông chủ bọn họ tìm Kiều Nhan có công việc, hai ba câu bỏ lại mẹ Kiều và em trai Kiều đầy nghi hoặc, bỏ lại hai người ở phòng bệnh.


      Kiều Nhan bị bọn họ thúc giục đuổi theo, ra ngoài phòng bệnh đoạn thấy Triệu Quân Khiêm ở nơi đó.


      Hai người nhìn nhau gì, lẳng lặng đứng đó lúc lâu.


      Kiều Nhan lên tiếng lời cám ơn trước, “Triệu tiên sinh, cảm ơn hai người có vạch trần kiện đó, bằng người nhà tôi chịu nổi mất.”


      “Lúc trước nhận lấy chi phiếu là vì muốn chữa bệnh cho cha sao?” Đôi mắt Triệu Quân Khiêm dừng lại người , giọng hỏi ra vấn đề này.


      Ánh mắt Kiều Nhan khẽ di chuyển, cố gắng giữ đầu bình tĩnh khi đối mặt với vị tổng tài lớn này, chân thành thẳng thắn , “ phải, là tôi thích tiền, liên quan gì đến người trong nhà cả.”


      “Hơn nữa, đây phải là ngài bồi thường cho tôi sao, thể lấy được hả?” Cho rồi còn muốn đổi ý à, muốn nhổ ra trăm vạn là chuyện thể nào.


      Triệu Quân Khiêm yên lặng nhìn , cũng trả lời mà đến chuyện khác.


      “Tôi biết viện trưởng ở đây, để cho bác sĩ Lương lập tức đến chẩn bệnh cũng chỉ cần mở miệng tiếng mà thôi.”


      “Mà vấn đề vừa nãy, tôi nguyện ý hay nguyện ý làm chuyện này, chắc chắn muốn cho tôi câu trả lời lòng sao?”


      Triệu Quân Khiêm xong lời này, bình tĩnh nhìn sắc mặt thay đổi, rốt cuộc cũng giữ được tư thái xa cách lạnh lùng nữa, khoé môi nhịn được gợi lên độ cong .


      Kiều Nhan nghĩ nghĩ, đây chính là trắng trợn dụ hoặc đó.


      Nhưng mà…


      Đại ca này, điều tôi đó, tóm lại là ông chú nghĩ gì vậy?
      myuyen, Tôm Thỏ, cỏ285 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *Đăng lại chương cũ vì bị mất dữ liệu*

      Chương 17.1

      Editor: Nyanko cungquanghang


      “Triệu tiên sinh, rốt cuộc ngài muốn biết chuyện gì?” Kiều Nhan trực tiếp hỏi.


      Triệu Quân Khiêm tiến lên nửa bước, hầu kết khẽ nhúc nhích, “Kiều Nhan, tôi chỉ muốn nghe lời .”


      Kiều Nhan: “…” Tôi đúng mà, là ngài tin đấy chứ, như thế nào cũng phải ép tôi bừa là làm sao?


      Hơn nữa chuyện cứ , khoảng cách gần như vậy làm gì, ngài biết nội tiết tố của ngài tản ra rất mãnh liệt sao, giọng còn gợi cảm như vậy, là làm lỗ tai người ta ngưa ngứa mà.


      “Ngài… có thể liên lạc với viện trưởng bệnh viện này sao?” Kiều Nhan nghiêng thân mình, xác nhận hỏi lại.


      Triệu Quân Khiêm gật đầu, đôi mắt sắc nhìn lâu, sau đó lui trở lại khoảng cách an toàn vừa nãy, Kiều Nhan nhịn được thở tiếng.


      “Được, tôi .” Kiều Nhan bất đắc dĩ buông tay.


      Những lời này quen thuộc nhường nào, còn nhớ lần trước khi đối mặt với tra hỏi của người này, cuối cùng lựa chọn “thẳng thắn được khoan hồng” khi ra điều đó.


      tại thêm lần này nữa, cùng phương thức, cùng cách hỏi, cùng… lời dối.


      Haiz, là từ xưa ai nghe, lộ số đắc nhân tâm (*) mà!


      (*) Câu này nghĩa là từ xưa người ta thích nghe lời lòng, mấy lời sai trái được lòng người. Đại loại là vậy ấy, nhưng mà mình trong tiếng Việt có câu nào , nếu có gì sai mình sữa lại sau, mọi người thông cảm.


      Kiều Nhan xoa mặt, trước ánh mắt bình tĩnh thâm thuý của đại tổng tại bá đạo mà gật gật đầu.


      “Đúng vậy, lúc ấy tôi nghe bệnh tình của cha càng ngày nguy kịch, trong nhà lại có tiền trị liệu. Lúc ấy bạn trai lại bắt cá hai tay, ngoại tình với người khác. Trong lúc thương tâm xúc động ngây thơ muốn trả thù, sau đó thần xui quỷ khiến xảy ra kiện đó.”


      “Lúc ấy ngài bảo bồi thường cho tôi, nhìn thấy trăm vạn kia tôi rất vui, nghĩ đến sau này cha có tiền chữa trị, tôi cầm số tiền đó, kịp chờ đợi mà trở về.”


      “Quả giống như tưởng tượng của ngài vậy, tôi nhận trăm vạn đó là vì muốn chữa khỏi vết thương ở chân cho cha của tôi.”


      Kiều Nhan ôm mặt, lấy đáp án đối phương phán đoán bỏ vào, càng làm câu trả lời của hoàn thiện và đầy tính thuyết phục. xong câu cuối cùng thiếu chút nữa ngay cả cũng tin nữa đó.


      Cmn, mình là người kiên cường đơn thuần thiện lương, thanh nhã động lộng người mang bộ dạng của đoá hoá trắng mà.


      Kiều Nhan cúi đầu, bả vai run , nhìn như bị người ta đánh vỡ lòng kiêu ngạo và tự trọng, vì xấu hổ mà nhẫn khóc.


      thực tế, dùng sức khống chế cảm xúc gương mặt, để tránh bản thân nhịn được mà bật cười thành tiếng.


      Ai kia đối diện nghe được ‘chân tướng’ như nguyện, biết nên có phản ứng gì, giống như cũng có động tĩnh gì cả.


      Kiều Nhan nhịn được suy nghĩ bậy bạ. Ngay sau đó, bàn tay to lớn dừng lại bờ vai của , dần dần tăng sức mạnh, từ từ lại có lực.


      “Bây giờ cùng với bạn trai trước kia là tình huống gì?” Điểm mà đại bá đạo tổng tài chú ý luôn giống với người thường.


      “Hả? À, trở về chia tay, lâu có liên lạc gì, đoán chừng đời này cũng gặp lại.” Kiều Nhan thành trả lời.


      Ai cũng có bí mật, giữ liên lạc để làm cái quỷ gì chứ. Đoán chừng tên nam chủ khốn nạn kia đắm chìm trong mối tình đầu ngọt ngào nhàng nào kia, đừng tới việc liên lạc với , ngay cả khi muốn liên lạc tám chính phần tìm được.


      Về việc chia tay này, trừ bỏ thể để lộ tên của bạn trai cũ, ra cũng có gì phải giấu giếm.


      Bàn tay đặt vai càng nắm chặt, làm cho Kiều Nhan cảm thấy có chút khẩn trương, cảm giác như bị người đàn ông này nắm đằng sau cổ xách lên, muốn chạy đều chạy thoát.


      Chẳng qua, tại việc quan tâm là chuyện Triệu Quân Khiêm có được tính hay thôi.


      ra lời ‘’ mà muốn nghe, vậy lời trước nhắc tới việc hỗ trợ liên hệ với viện trưởng có còn giữ lời ?


      “Triệu tiên sinh, việc liên hệ với viện trưởng, ngài xem…” Kiều Nhan mặt dày nhắc nhở.


      Cuối cùng Triệu Quân Khiêm cũng nới lỏng tay, cười với Kiều Nhan. Gương mặt tuấn mỹ như được thêm nét đẹp, trong giây phút như toát ra hào quang chói loá, làm người ta vô cùng kinh ngạc.


      Kiều Nhan cảm thấy bản thân mình thế nhưng bị sắc đẹp phân tâm, đến khi phản ứng lại thấy Triệu Quân Khiêm lấy di động ra gọi điện thoại.


      chỉ hướng đầu kia hai câu cúp, sau đó với Kiều Nhan mọi chuyện được an bày thoả đáng, rất nhanh bác sĩ đến phòng bệnh tiến hành hội chẩn.


      Kiều Nhan: “…” Cảm thấy bị quyền thế mê hoặc!


      “Cái đó, chúng ta đến phòng bệnh chờ. Ba tôi còn chưa tỉnh lại, tôi hơi lo lắng.” Kiều Nhan cảm ơn xong, sau đó đề nghị.


      Triệu Quân Khiêm gật đầu, bộ dạng như thể tuân theo an bài của , phối hợp với là ngoại hình ưu tú, là làm ai cũng phải động tâm.


      Kiều Nhan nghiêng mặt sang bên tránh khỏi hào quang nào đó, ngẫm lại trêu chọc vị này rồi đến kết thúc câu chuyện, trong nháy mắt dập tắt rung động vừa mới bộc phát.


      Tình cùng tính mạng, đương nhiên mạng vẫn quan trong hơn rồi.


      Hai người trở lại phòng bệnh, phát cha Kiều nằm ở giường tỉnh lại, tựa vào đầu giường nở nụ cười ăn cơm; thấy bọn họ tiến vào nụ cười mặt càng tươi.


      “Vị này chính là Tổng giám đốc Triệu sao? Cám ơn ngài chiếu cố vợ con của tôi, tôi có thể yên tâm rồi.” Cha Kiều cảm thán.


      Kiều Nhan nhìn ra, đây là lần đầu tiên ông cười lòng từ khi chuyển đến Ma Đô, giống như nụ cười gượng gạo trước đó, bây giờ cả người ông đều tản ra vẻ sung sướng ung dung.


      Lúc trước ông bảo tin lí do thoái thác của , ra vẫn luôn có nghi hoặc trong lòng, lo lắng có chuyện quan trọng nên cố ý lừa bọn họ sao?


      Tuy rằng là vậy, nhưng bây giờ đánh bậy đánh bạ để cha Kiều nghĩ những điều nàng cũng tệ, dễ dàng phối hợp với bác sĩ trị liệu hơn, có lợi với thân thể của ông ấy.


      “Phải.” Triệu Quân Khiêm gật đầu, trả lời tự nhiên. Chỉ là câu trả lời đó có ý nghĩa khác.


      Ít nhất khi nghe vào tai của thư ký Lý tuyệt đối giống với ý tứ mà cha Kiều hiểu, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, bất đồng rất lớn đó.


      Tương tự Kiều Nhan cũng khó tránh khỏi hiểu sai. Nhưng giây kế tiếp vẫn giữ vững bản thân, trước sau như tự mình hiểu lấy, xem hàm nghĩa sâu xa kia, chỉ xem như bản thân nghe được.


      “Cha, vừa rồi Triệu tổng có giúp đỡ liên hệ với bác sĩ rồi, rất nhanh họ tới khám chân cho cha. Cha cần lo lắng, có vấn đề gì cứ thành trả lời. Y thuật của họ rất tốt, nhất định chữa khỏi cho cha.”


      Lời của Kiều Nhan làm cha mẹ Kiều vui mừng khôn xiết, ngay cả mắt cũng mở to. Em trai Kiều cũng cảm thấy ông chủ của chị mình chính là người tốt.


      “Này, này… biết nên cám ơn như thế nào mới phải. Triệu tổng chính là đại ân nhân của nhà chúng tôi, nếu ,… tôi dập đầu tạ ơn xem như cảm tạ ngài?”


      Mẹ Kiều xong muốn nhanh chóng đứng lên quỳ xuống với ân nhân. Đây là phương thức trước mắt bà vừa nghĩ được cũng là duy nhất mới có thể biểu hết lòng cảm ơn của bà với người ta.


      Cha Kiều cũng lập tức ý bảo Kiều Lỗi làm theo, cám ơn tốt vị cứu tinh của nhà họ.


      “Xin đừng, bác khách sáo quá rồi.” Triệu Quân Khiêm lập tức xoay người ngăn lại, Lý thư ký cũng chạy nhanh tiến lên đỡ mẹ Kiều, thuận tay kéo lại em trai Kiều.


      Lúc này Kiều Nhan mới mở miệng khuyên nhủ, “Mẹ, rất nhanh bác sĩ tới. Trước hết dọn dẹp nơi này chút, sau này chúng ta vẫn còn thời gian để cảm ơn ý tốt của Triệu tổng mà.”


      là cảm ơn đối phương giúp đỡ, cũng cần phải hèn mọn quỳ xuống dập đầu chứ.


      Có chuyện quan trọng hơn để làm, chú ý của mẹ Kiều lập tức bị dời , lại cảm ơn Triệu Quân Khiêm lần nữa. Sau đó Triệu Quân Khiêm vội vàng bảo cha Kiều mau ăn xong rồi nằm nghỉ, bảo em trai Kiều đem hộp cơm và đũa vất rác, cũng tiện tay quét dọn lần.


      Kiều Nhan muốn phụ giúp, lại bị mẹ Kiều đẩy qua bên, bảo nàng chuyện cho tốt với ông chủ, là làm Kiều Nhan nghẹn họng biết gì.


      Những gì nên đều qua với vị tổng tài lạnh lùng này rồi, những chuyện nên đến chết đời này cũng mở miệng, vậy còn gì để chứ? Lại phải quan hệ nhân viên ông chủ mà TvT


      trực tiếp chút ra quan hệ hai người như bạn bè, chỉ làm chuyện đó qua lần, ở chung chỗ có chút xấu hổ.


      Cũng may rất nhanh bác sĩ tới, từ lúc gọi điện thoại tìm người thời gian đến đây chưa tới 10 phút.


      Hơn nữa, chỉ riêng gì bác sĩ Lương là chuyên gia uy tín đến đây, ông ấy còn dẫn theo đội tới, chuyên môn để phân tích tình huống và đưa ra phương án chữa bệnh cho cha Kiều. Người người đều tương ứng với từng vị trí, thể đội hình này mạnh đó.


      Bác sĩ Lương dẫn nhóm người mặc áo blouse trắng bước vào phòng bệnh thấy Triệu Quân Khiêm trước tiên. Cảm giác được đôi mắt loé lên từ phía sau đôi kính, gật đầu với xem như hiểu ý, cũng có làm thêm cái gì, chỉ là thái độ đối với bệnh nhân lần này có chút xem trọng hơn.


      Có thể phiền viện trưởng tự mình thông báo, còn trực tiếp điều tổ bác sĩ đến, nghĩ tới phải chỉ là bệnh nhân đơn giản. Hơn nữa lại liên quan đến Triệu tổng, ông đây cũng dám chậm chạp.


      Hành động này cũng làm mấy bệnh nhân trong phòng kinh ngạc sợ hãi, tương tự cũng có bệnh nhân và người nhà có số khám của bác sĩ Lương cũng bắt đầu chen lấn qua bên kia xem chính chủ, xem thử cũng nhân cơ hội này để ông ấy khám cho người nhà mình.


      Bọn họ nghĩ rất hay, đáng tiếc lại bị y tá theo chặn lại, cho tuỳ ý đến gần, để tránh ảnh hưởng tới việc kiểm tra chẩn đoán.


      Lúc này bác sĩ Lương lật bệnh án và báo cáo kiểm tra của cha Kiều trước kia, bị thanh ồn ào náo nhiệt kia làm mày nhíu lại. Quay đầu phân phó trợ lý câu, chuẩn bị dời cha Kiều đến phòng bệnh người, ông ấy cũng phải hỏi ý kiến người nhà trước khi đưa ra hành động.


      “Có thể ở phòng bệnh người yên tĩnh, đương nhiên rất tốt. Chi phí thành vấn đề.” Kiều Nhan lập tức đảm bảo.


      Nếu phải lúc nhập viện đăng ký được phòng bệnh người, cũng để cha Kiều ở nơi có hoàn cảnh thích hợp để dưỡng bệnh như này.


      Có những lời này của , trong lòng bác sĩ Lương có vài điều suy nghĩ. phải vẫn còn Triệu tổng sao, đối phương có nghiệp lớn thành tựu, còn có thể thiếu chi phí trị liệu của bọn họ được sao?


      Quả nhiên có người chuyện gì cũng dễ làm, rất nhanh cha Kiều được đưa vào phòng bệnh người ở lầu , vừa im lặng lại thoải mái, cũng nhanh chóng được các bác sĩ vây quanh làm các phương diện kiểm tra.


      Kiều Nhan tránh lát, ngồi ở băng ghế trước cửa nghỉ ngơi ngẩn người.


      Sau khi đầu óc trống rỗng trong chốc lát, kiểm tra tài khoản ngân hàng chút, cảm giác tiêu tiền như nước. Đợi đến khi chữa trị chân cho cha Kiều sai biệt lắm, còn phải trị chân cho em trai Kiều, đoán chừng đến lúc đó cũng phải nằm viện, nơi nơi đều cần phải tiêu tiền.


      Kiều Nhan nhìn con số tài khoản giảm bớt nhanh chóng, cảm thấy bản thân phải nhanh chóng tìm việc, có tiền thu mới có tiền ra được, để ngừa sau này đủ tiền.


      Hội chẩn trong phòng bệnh còn chưa có chấm dứt, mẹ Kiều là vợ nên có nhiều kiêng dè, em trai Kiều lại là cậu nhóc cũng cần phải kiêng dè điều gì, hai mẹ con đều ở lại bên trong với cha Kiều làm kiểm tra.


      Kiều Nhan nhân cơ hội này dùng di động xem thông báo tuyển dụng ở mấy trang web, bắt đầu tìm kiếm công việc thích hợp.
      myuyen, Tôm Thỏ, cỏ284 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương mới

      lâu mới lại đăng chương cho mọi người, vì dạo gần đây mình khá bận và phần nhiều là vì lười. Lười vì truyện dài, vì edit tốn thời gian, vì vừa đăng lên trang nào đó cop ngay lập tức, lại còn xoá tên editor nữa. Trần đời mình chưa thấy ai copy kiểu đó luôn. Ít ra mấy trang khác còn để cái tên editor lại. chương edit tốn bao nhiêu tế bào não, vừa gõ vừa nghĩ chứ có phải lấy từ trời xuống đâu. Mấy bạn trang copy để cái tên editor có người chết hay gì vậy.

      Mình vừa thấy truyện này có cả wattpad nữa, mặc dù có tên editor đàng hoàng và nguồn đầy đủ, nhưng mình xin mạn phép đem truyện này ra khỏi cungquanghang nhé mọi người. Hi vọng bạn có thể xoá truyện này ở đó.

      Cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi bộ truyện với tốc độ rùa bò này.

      Chương 17.2

      Editor: nyanko129 cungquanghang

      Nguyên chủ học ngành chứng khoán ở đại học, lúc ấy nghĩ đến tên ngành này chắc chắn kiếm được nhiều tiền, vì vậy liền báo danh, kết quả may mắn được trúng tuyển.


      Ngành này ra quả có người có thể kiếm được nhiều tiền, chẳng qua cần phải có bối cảnh, mối quan hệ và bản lĩnh. Mà mấy thứ này Kiều Nhan có lấy điểm, dứt khoát cho qua.


      Còn dư lại cũng chỉ có thể dùng bằng tốt xem như làm bước đệm, tìm ít công việc văn phòng hoặc thấp hơn chút nữa.


      Kiều Nhan vừa căng mắt xem xét các tin tức tuyển dụng thích hợp, vừa yên lặng tính toán trong lòng.


      muốn tìm việc sao?” Đột nhiên bên cạnh có người hỏi, doạ giật nảy mình.


      Kiều Nhan ôm ngực đập liên hồi, quay đầu nhìn. Quả nhiên là vị tổng tài mặt lạnh nào đó, trách được giọng vừa rồi nghe quen thuộc như vậy.


      Triệu Quân Khiêm hất cằm ám chỉ nội dung màn hình di động, ý bảo Kiều Nhan trả lời vấn đề vừa hỏi. cqh_nyannyan


      Sau khi Kiều Nhan hồi thần, gật đầu trả lời, “Đúng vậy, phải kiếm tiền sinh sống thôi, thể chỉ ra vào.” Miệng ăn núi lở là được.


      phải ngài vừa rời sao?” Kiều Nhan tắt di động hỏi.


      Vừa mới đưa cha Kiều lên lầu, phát và thư ký Lý theo kịp, còn tưởng hai người trực tiếp rời khỏi.


      “Phải. Lần sau gặp.” Mặt mày Triệu Quân Khiêm thả lỏng, ánh mắt dừng ở người trước mặt, nhàng .


      Kiều Nhan thuận thế xua xua tay, lần nữa tỏ lòng biết ơn, “Cám ơn ngài giúp đỡ, hẹn gặp lại.”


      bao giờ gặp lại.


      hy vọng chính là như vậy, nhưng mà đối phương ràng nghĩ thế, trước khi còn hào phóng đưa tấm danh thiếp vàng.


      “Đây là phương thức liên hệ của tôi, tập đoàn Thịnh Hải tuyển người, nếu như muốn, có thể trực tiếp tới tìm tôi.” Lưu lại tấm danh thiếp kia, Triệu Quân Khiêm xoay người rời khỏi.


      Kiều Nhan nhìn bóng dáng tuấn xa, cảm giác tấm danh thiếp này có chút nóng phỏng tay. Vốn dĩ muốn tuỳ tiện ném vào thùng rác, lại cảm giác đối đãi với người giúp đỡ mình như vậy có chút có tình người. Cuối cùng nhét vào trong ví cùng với thẻ ngân hàng, có lẽ từ nay về sau cũng động đến.


      Triệu Quân Khiêm ngồi xe, sau khi rời khỏi bệnh viện, thư ký Lý theo sát phía sau bắt đầu báo cáo tin tức ông thăm dò được từ phía mẹ Kiều.


      “Từ Kiều tiểu thư có tướng mạo xuất chúng, học vấn nhân phẩm đều ưu tú, gia đình nghèo khó, từ sơ trung được học bổng của công ty xã hội giúp đỡ, đường thuận lợi thi đậu vào đại học tài chính và kinh tế ở thành phố, chuyên ngành tài chính…”


      Theo giọng ràng của thư ký Lý, cuộc đời của nguyên chủ dường như được bóc ra sạch , cũng may là thân phận người của có bị đào ra, dù sao người nhà họ Kiều cũng biết đó là ai.


      Dưới tình huống như vậy, nếu thư ký Lý phái người điều tra tường tận, kiện Kiều Nhan muốn giấu kia rất khó bị đâm thủng. nyanko_cungquanghang


      Mà Triệu Quân Khiêm biết thích có người tự tiện điều tra mình, cho nên căn bản có dự định điều tra sâu, lần này chẳng qua là muốn thông qua người nhà của để biết quá khứ của như thế nào, kết quả xác định giống như suy nghĩ, là có phẩm chất tốt đẹp.


      Buổi sáng sau đêm hôm đó, là hiểu lầm.


      “Chuyện này dừng lại đây, cậu chú ý đến bộ phận nhân … Mà thôi, nếu ấy tới khẳng định tìm tôi.” Triệu Quân Khiêm vừa dứt lời, xe Maybach chạy như bay rời khỏi, rất nhanh còn thấy bóng dáng.


      Bên này Kiều Nhan tìm được mấy thông báo tuyển dụng thích hợp, gọi điện từng chỗ đề dò hỏi, lập tức xác định thời gian phỏng vấn của hai, ba công ty.


      Sau khi giải quyết sai biệt lắm, tình huống cha Kiều nơi đó cũng có ổn định.


      Trải qua phen tự mình kiểm tra của bác sĩ Lương, đối với tình trạng vết thương ở chân của người bệnh có hiểu biết kỹ càng tỉ mỉ, kế tiếp chính là phẫu thuật. Trước đó, tổ chữa bệnh cầu đưa ra phương án có tính khả thi để trị liệu, tranh thủ đem bệnh chữa khỏi hoàn toàn.


      “Cám ơn bác sĩ Lương, phiền toái mọi người rồi.” Kiều Nhan chân thành khom lưng lời cảm tạ.


      Bác sĩ Lương dám nhận lễ của , nghiêng người tránh khỏi, rồi sau đó dặn dò cha Kiều ăn kiêng và làm theo cầu của y tá, mới đưa nhóm người chuyên gia vội vàng rời .


      Tục ngữ , có áp lực có động lực, được viện trưởng và bác sĩ Lương coi trọng, nhóm chữa bệnh phải tăng ca thêm giờ, ngày hôm sau lập tức đem phương án trị liệu đưa ra.


      Buổi chiều, sau khi xác định thân thể cha Kiều bình thường, lập tức được đẩy vào phòng chuẩn bị phẫu thuật.


      Bác sĩ Lương tự mình mổ chính, dẫn dắt đội mình từ buổi chiều đến buổi tối, cho tới bảy tám tiếng đồng hồ sau, đèn hiển thị phòng giải phẫu rốt cuộc tắt.


      “Bác sĩ, mọi người vất vả quá, cha tôi như thế nào rồi?” Kiều Nhan vội vàng hỏi.


      Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, lộ ra tươi cười nhàng, tuyên bố tại chỗ, “Phẫu thuật hết sức thuận lợi, xin người nhà yên tâm.” nyanko_cqh_xoateneditor_delamgi


      “Tốt, tốt quá rồi, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn.” Mẹ Kiều và em trai Kiều nghe xong thiếu chút nữa vui mừng muốn khóc, liên tục cảm tạ nhóm bác sĩ, trong lúc nhất thời vui vẻ quơ chân múa tay.


      Sau đó, cha Kiều được y tá đẩy ra ngoài, bởi vì thuốc mê nên ông còn chưa tỉnh lại.


      Kiều Nhan lưu lại trông nom ngày, xác định sinh mệnh cha Kiều có gì nguy hiểm, giải phẩu cực kỳ thuận lợi, bắt đầu ra ngoài phỏng vấn tìm việc. Đương nhiên, việc này là gạt người trong nhà lặng lẽ làm, giai đoạn này cha Kiều dưỡng bệnh tệ, mẹ Kiều và em trai Kiều đều xoay quanh ông, cũng có nhận thấy điểm kỳ lạ của Kiều Nhan.


      Chờ tìm được công việc làm phụ tá hành chính văn phòng ở công ty nằm trong top 500 công ty lớn, sức khoẻ cha Kiều cũng dần dần chuyển biến tốt. Kiều Nhan nhanh chóng làm thủ tục nhậm chức, vừa cố làm tốt công việc nghiệp vụ và dung nhập vào bầu khí công ty, vừa tìm bác sĩ Lương nhờ ông trị giúp cho em trai Kiều.


      Kiều, chân của em trai bị què là vì xương chân dài ra (*). Nếu muốn trị dứt điểm vấn đề, phải mở và nối khớp xương mà trước đó chữa lành tốt. Quá trình này rất thống khổ.”


      (*) Tha thứ cho trình độ hiểu biết y học của mình tốt. Mình lắm thế nào là xương dài ra, hoặc là mình edit bị sai. Có chị em bạn dì nào học y hay biết về y giải thích giùm mình nhé TvT


      Bác sĩ Lương cầm Xquang của em trai Kiều, thái độ tốt, giải thích với Kiều Nhan mấy điểm mấu chốt trong đó. Chân của em trai Kiều khó trị, chủ yếu là cậu có thể thừa nhận trị liệu loại cảm giác đau đớn thấu xương này thôi, dù sao thuốc tê và thuốc giảm đau cũng thích hợp dùng thường xuyên.


      “Em nguyện ý, chị, em nguyện ý điều trị, vừa lúc dưỡng bệnh cùng với cha, cùng nhau phục hồi luôn.” Gương mặt Kiều Lỗi tràn đầy mong chờ, đôi mắt kia rất giống với cha Kiều, ánh mắt lấp lánh như vô số sao trời. 0phaiwebtruyen_edit


      Nếu bản thân người bệnh đều đồng ý, sau đó Kiều Nhan lại gật đầu ký vào giấy đồng ý phẫu thuật. Bác sĩ Lương lập tức an bài thời gian, gọi đội chẩn bệnh cho cha Kiều tới thêm lần, chẳng qua đối tượng lần này đổi thành Kiều Lỗi.


      Tuy rằng chỉ là vết thương ở chân bị dị dạng, để đoàn chuyên gia tới có chút đại tài tiểu dụng, nhưng cẩn thận vẫn tốt, bọn họ vẫn dụng tâm làm tốt phương án trị liệu, cũng dựa theo mong muốn phẫu thuật của người bệnh mà thành công chữa trị.


      Vì vậy, quá hai ngày, cha Kiều đổi qua phòng bệnh cho hai người, bạn chung phòng bệnh là em trai Kiều, hai cha con nằm ngốc chỗ vừa hay để mẹ Kiều càng dễ dàng chiếu cố. Vốn dĩ Kiều Nhan lo lắng mình bà chăm sóc hai người bệnh chiếu cố nổi, muốn tìm y tá hỗ trợ, ai ngờ bị mẹ Kiều cự tuyệt.


      “Mời y tá làm gì, tiêu pha bậy bạ, để mẹ làm là được rồi.” Mẹ Kiều tự tin .


      Trải qua nhiều ngày như vậy, bà đối với cơ sở ở bệnh viện này cũng quen thuộc, nhà ăn lãnh thuốc kiểm tra thu phí đều , thậm chí còn có thể đôi lời với bác sĩ y tá ở đây, tán gẫu cùng dì lao công, thuận tay chiếu cố thoả đáng hai bệnh nhân trong nhà.


      “Bọn họ là hai người đàn ông, con muốn mời y tá kiểu gì? Mời nam tới mẹ lại tiện, mời nữ tới, cha và em trai con lại ngại. Còn bằng để mẹ tự mình chiếu cố hai người bọn họ, cũng thoải mái tự tại.” copy-thi-copy-luon-ten-editor


      Mẹ Kiều cũng phải hoàn toàn tiếc tiền, bản thân bà lén suy tính rất toàn diện, dù sao cũng là ở bệnh viện lớn gặp qua đủ người, nhãn giới và tâm tình cũng thay đổi. Trải qua đoạn thời gian này, chờ bà trở về, có khả năng chỉ ở trong thôn sống cả đời. Vì vậy Kiều Nhan bỏ qua ý định mời y tá, đem tiền lưu lại cho mẹ Kiều, sau đó toàn tâm toàn ý vì công việc.


      Cuối cùng mẹ Kiều cũng cảm nhận được điều bình thường, thời điểm Kiều Nhan bệnh viện thăm bệnh cũng tóm lại hỏi tình hình.


      “Mẹ cần lo lắng, con trả phép làm lại. Ở công ty có bộ phận ở đây, vừa lúc ở gần có thể thăm cha và em trai. Cho nên gần đây có chút bận, chờ công tác thuần thục tốt.”


      Kiều Nhan lấy lý do tốt biên soạn từ trước ra, thành công trấn định mẹ Kiều. Sau khi cha và em trai Kiều biết, vừa kiêu ngạo vì con , chị , đồng thời cũng nỗ lực phối hợp với bác sĩ điều dưỡng vết thương cho tốt, tranh thủ kéo chân sau cho .
      myuyen, Tôm Thỏ, cỏ288 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Hello các chị em, chả là mình vừa phát nhà wattpad cũng edit bộ này, và tốc độ nhanh hơn hẳn, nên mình cũng hơi nản. biết theo ý mọi người là mình có nên edit tiếp hay hay là bỏ dở như này. Vốn dĩ mình edit tiếp vì thấy chưa nhà nào làm. Bây giờ có nhà làm rồi các bạn cần phải đọc convert nữa. Mọi người cho mình xin ý kiến nhé.
      aaatieen, layla5Chris_Luu thích bài này.

    5. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Nếu bạn có time để làm tiếp mình vẫn tiếp tục ủng hộ bạn <3 vì như mình khá lười tắt wifi đổi vnp để mở ưatpat. Thanks b nhiều
      Nyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :