1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ - CỬU ĐẠI LƯU NHÂN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Thấy hay nhảy dzo mà hình như drop hả chị em? Sao ko làm tiếp, hấp dẫn mà.

    2. Pi_Sang_0908

      Pi_Sang_0908 Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      568
      Ad có làm bộ này tiếp vậy ? Nếu cần ed ib link cv cho mình nhé
      baongocbtChris_Luu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12 Thăm bệnh


      Editor: Nyanko cungquanghang


      Sau khi máy bay hạ cánh hai người Kiều Nhan và Triệu Quân Khiêm lần lượt xuống may bay. Chờ bọn họ rời khỏi, lấy vé xe lửa được đặt trước vòng sang thành phố.


      Sau hồi ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến huyện Đồng Mộc, lúc này là năm sáu giờ chiều.


      Cũng may ngày hè trời vẫn sáng, Kiều Nhan vẫn còn đủ thời gian đến bệnh viện huyện trước, thăm cha Kiều lát, cũng biết tình huống cụ thể của ông ấy thế nào.


      Trong trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng về huyện thành nhiều lắm, chỉ có mỗi trường trung học của huyện và nhà ga là có chút quen thuộc, mấy nơi khác cơ bản cũng chưa từng qua.


      Kiều Nhan mua trái cây, thuận tiện hỏi chủ quán đường tới bệnh viện huyện, được đối phương nhiệt tình giới thiệu người chạy xe ôm, trả hai đồng tiền được chở thẳng đến cửa chính bệnh viện.


      So ra chi tiêu ở nơi này rẻ hơn ở thành phố nhiều. Kiều Nham mua hai bịch chuối và táo cũng chỉ tốn hơn mười đồng, cảm giác vừa tiện nghi lại có lợi. Bỏ qua cảm thán này đó, Kiều Nhan cũng tìm được khu nội trú, đứng ở dưới lầu, gọi điện thoại cho mẹ Kiều, “Mẹ, con đến rồi, ba ở phòng bệnh nào vậy?”


      “Tiểu Nhan, con đợi lát, mẹ xuống lầu đón con.” Mẹ Kiều ngờ rằng con lại trở về nhanh như vậy, vừa mừng vừa sợ, ngừng dặn dò mấy câu, muốn xống dưới đón .


      Kiều Nhan cúp điện thoại, vì phòng ngừa mẹ Kiều xuống dưới tìm thấy người, trực tiếp đứng ở cửa đợi, vóc người cao gầy cùng với gương mặt nổi bật của thế nhưng lại hấp dẫn ít người ngang qua.


      Chưa đến hai phút, từ bên trong cánh cửa là người phụ nữ trung niên cao lại ốm yếu hơi hoang mang chạy ra, bà ấy có nước da ngăm đen, ăn mặc mộc mạc, nhìn chút là có thể thấy tướng mạo của bà và Kiều Nhan có vài phần tương tự.


      Chỉ thấy bà ấy chạy ra, vội vàng nhìn chung quanh, nhìn thấy Kiều Nhan từ trong hốc mắt sâu của bà có thể thấy được đôi mắt màu nâu đậm như lập tức toả sáng.


      Thần sắc Kiều Nhan ngẩn ra, nghĩ đến ở trong trí nhớ của nguyện chủ, mẹ Kiều có tính cần kiệm, tính tình như bà quản gia lại là hình ảnh như vây.


      Hẳn đối phương là con lai rồi, dáng người cao ráo, ngũ quan ràng nổi bật, nếu phải bởi vì hàng năm làm lụng vất vả mà màu da trở nên rám đen, chỉ sợ với dáng người như vậy cũng phải là người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.


      Vốn dĩ vóc người nguyên chủ cao gầy cộng thêm dung mạo xinh đẹp, sợ là đều di truyền từ người mẹ này.


      “Tiểu Nhan, con về rồi. Nhanh như vậy đến đây, có mệt hay ?” Mẹ Kiều vui vẻ lôi kéo tay của Kiều Nhan hỏi han ân cần, thương suốt đêm cả quãng đường xa như vậy.


      Kiều Nhan hoàn hồn, cười đáp, “Mẹ, con rất khoẻ. Cha thế nào rồi ạ? Chúng ta lên gặp cha nào.” xong muốn đem theo rương hành lý lên lầu.


      Mẹ Kiều muốn nhận lấy hành lý bị Kiều Nhan nhét hai bì hoa quả.


      “Con trở về là được rồi, còn mua hoa quả làm gì, lại phí tiền. Mẹ với cha con đều sống tốt, cũng ăn mấy thứ ăn chơi tinh quý này.” Mẹ Kiều cầm táo và chuối, vừa dẫn đường lên lầu vừa nhắc nhở.


      Kiều Nhan nhịn cười, tỉ mỉ nghe bà , trả lời, “Cũng đắt lắm đâu, có hơn mười đồng thôi mẹ.”


      “Đắt đỏ, mấy trái cây này tám phần là bọn họ cho rằng con từ thành phố đến, cố ý nâng giá cao rồi.” Mẹ Kiều tức giận .


      Nếu phải bận tâm con vừa trở về, đoán chừng bà lập tức cầm hai bịch hoa quả kia tìm người bán trái cây lý luận , nhất định phải đem tiền lấy trở về.


      Kiều Nhan : “Vậy sau này mua trái cây ở chỗ bọn họ nữa.”


      Hai mẹ con vừa vừa chuyện, tới căn phòng bệnh ở lầu hai, cha Kiều nằm nghỉ, bên cạnh giường ngủ có treo bình nước.


      “Cũng may con gửi tiền về, bằng ngay cả lối ở hành làng ở bệnh viện cũng để cho cha mẹ ở.” Mẹ Kiều lau mắt, giọng cảm khái. Trong ánh mắt nhìn về phía Kiều Nhan có chút muốn lại thôi, muốn hỏi lại dám hỏi.


      Kiều Nhan vỗ vỗ bờ vai của bà, cũng có trực tiếp đẩy cửa tiến vào, mà trước tiên nhìn qua cửa sổ nhìn vào bên trong. Giường ngủ ở giữa có người đàn ông tướng mạo đoan chính, làn da đen thui, trầm mặt ít chính là cha Kiều.


      Theo như trí nhớ của nguyên chủ từ năm trước khi trở về thăm cha mẹ, thoạt nhìn ông ấy gầy hơn, tình thần cũng tốt lắm, chắc vì chân tái phát bị thương, nên rất đau khổ.


      Nhưng mà cũng bởi vì lo lắng quấy rầy công việc của con , nên vẫn bảo người trong nhà liên tục gạt nguyên chủ, cho , mình ở nhà yên lặng chịu đau đớn. Kiều Nhan thở dài, đây là người cha biết cách biểu đạt nhưng lại cực kỳ thương con.


      đẩy cửa ra lén lút vào, đứng ở đầu giường bệnh của cha Kiều, lúc ông ý thức được có người đến nên mở đôi mắt đục ngầu Kiều Nhan mở miệng , “Cha, con về thăm cha đây.”


      mặt cha Kiều là vẻ mặt mờ mịt, hoảng hốt tưởng như nằm mơ, bằng làm sao con ông mới đó ở trong thành phố mà chạy về bên người thế này.


      Mẹ Kiều đợi Kiều Nhan tiến vào phòng rồi mới bước vào, ánh mắt liếc nhìn ông, giống như vợ dám nhìn cha Kiều.


      Trong lúc nhất thời khí có chút yên tĩnh, vẫn là người chung phòng bệnh thấy diện mạo và khí chất Kiều Nhan nên có chút tò mò, trêu ghẹo hỏi cha Kiều có là con của ông vậy, cảm thấy người đàn ông thô kệch như ông thể sinh được đứa con như vậy.


      Chẳng qua liếc mắt nhìn thấy bộ dạng mẹ Kiều tại vẫn được chăm sóc tốt, còn có ngũ quan hai cha con bọn họ lớn lên có điểm giống nhau, đây tuyệt đối là người nhà rồi. Ai ui, trong vùng núi hẻo lánh này lại có phượng hoàng sinh ra, xem như bọn họ quả thực được chứng kiến rồi.


      Vấn đề của người ở cùng phòng bệnh làm cho cha Kiều hoàn hồn, xác định chính mình có nằm mơ, người đứng bên cạnh giường bệnh chính là con của ông.


      “Sao con lại về đây? Từ đây tới lễ đón năm mới vẫn còn dài mà, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay ?” Cha Kiều vội vàng quan tâm hỏi, nâng thân mình muốn ngồi dậy.


      Mẹ Kiều chẳng quan tâm đến bộ dạng kỳ quái vừa rồi của bà, vội vàng tiến tới đỡ cha Kiều ngồi dậy, Kiều Nhan muốn giúp đỡ tay bị hai vợ chồng xua tay cự tuyệt, bảo nên nghỉ ngơi trước.


      “Bên kia có việc gì. phải là cha bị bệnh sao, con phải trở về thăm cha mới yên tâm được.” Kiều Nhan cách trôi chảy, nhân cơ hội liếc mắt nhìn quanh phòng bệnh cái.


      Phòng bệnh này có bốn bệnh nhân, hơn nữa còn có giường của người nhà, gian có vẻ chật chội, ngược lại vệ sinh vẫn tạm được. Đại khái bởi vì nguyên nhân tầng trệt thấp, bên tròng phòng bệnh có chút ẩm ướt, khí cũng lưu thông, tràn ngập mùi thuốc.


      Mẹ Kiều đem đệm lót tốt làm chỗ tựa lưng gối đầu cho cha Kiều, lại vội vàng đem cái ghế duy nhất ở bên giường đưa cho Kiều Nhan ngồi, mà bản thân bà ngồi cuối giường, ngồi góc , thoạt nhìn mặt có chút bất an.


      Kiều Nhan kỳ quái, nhưng câu đầu tiên của cha Kiều giải đáp nghi hoặc của . “A , là bà gọi Kiều Nhan trở về phải ? phải tôi là đừng để nó biết rồi hay sao?” Cha Kiều mở miệng hỏi, mày rậm đều xoắn lạị. Ông ngồi lát có chút hít thở thông, trán còn toát mồ hôi, có thể thấy được thân thể có bao nhiêu suy yếu.


      Trước đó Kiều Nhan cũng có suy đoán đối với chuyện này, lúc này biết được mẹ Kiều quả nhiên là gạt cha Kiều nhờ giúp đỡ, vậy nên cũng có gì kinh ngạc. Hơn nữa hiểu tại sao từ khi mẹ Kiều tiến vào phòng bệnh lại có chút bất an yên, có lẽ là lo lắng bị cha Kiều trách cứ rồi.


      “Cha, việc này thể trách mẹ được. Hai người nên gạt con, bằng lỡ may xảy ra chuyện gì, đợi sau này mới cho con biết, lúc đó con càng khó chịu.” Kiều Nhan giải vây giúp mẹ Kiều.


      vừa vừa lột trái chuối tiêu đưa cho cha Kiều, thành công đem giận dữ của đối phương tiêu trừ.


      “Cha ăn hoa quả , con lại gọt táo cho mẹ.” Kiều nhan cố ý thoải mái bông đùa, xoa dịu bầu khí căng thẳng của hai người.


      Mẹ Kiều có con đứng về phía mình, trong lòng giống như được uống mật ngọt, làm gì nhớ tới sắc mặt giống như hổ giấy của cha Kiều chứ, lập tức quên mất vừa rồi bà còn đứng ngồi yên, vội vã khoát tay để Kiều Nhan hao tâm tốn sức.


      cần cắt cũng cần gọt gì hết, con cứ ngoan ngoãn ngồi ở đó , mẹ đem rửa là có thể ăn rồi.” Vẻ mặt mẹ Kiều tươi cười đoạt lấy táo trong tay Kiều Nhan, nhìn thoáng qua cha Kiều, sau đó liền nhanh chóng ra khỏi cửa.


      Sau khi mẹ Kiều rời , cha Kiều vẫn chưa ăn trái chuối tiêu mà Kiều Nhan lột ra, há miệng thở dốc, do dự bất định dường như muốn hỏi vấn đề gì đó.


      “Sao cha lại ăn? Trong bịch vẫn còn rất nhiều, con mua nhiều lắm.” Kiều Nhan cười , nghĩ đến người cha này thường quen tiết kiệm, nhịn ăn.


      Cha Kiều muốn đáp lời, mở miệng vài lần, cuối cùng giọng hỏi, “TIểu Nhan, con... Lần trước con gửi về số tiền lớn, là ở đâu ra?”


      Kiều Nhan nghe được vấn đề này, phích nước nóng trong tay hơi run chút. Thấy vậy, cha Kiều dường như khẳng định suy nghĩ trong lòng, gương mặt trải đời lập tức nét đau lòng, đợi Kiều Nhan trả lời, ngay sau đó ông lại ân cần dạy bảo.


      “Con à, nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng cũng thể bỏ nguyên tắc làm người được. Chân của cha bị thương trị hết cũng sao, nhưng con tuyệt đối thể bởi vì chuyện này mà sai đường.”


      Lúc ông chuyện luôn tận lực giọng, bảo đảm chỉ có Kiều Nhan ngồi trước giường bệnh là nghe được. Ông lo lắng để người khác nghe được lại hỏng thanh danh của , lại bởi vì qua được tiêu chuẩn trong lòng, lại càng muốn con bảo bối bị huỷ mà thể gì.


      “Haiz, đều là cha mẹ có bản lĩnh gì.” Hai mắt cha Kiều ửng đỏ, bất đắc dĩ đấm mạnh vào cái chân gìa bị thương.


      “Cha, cha gì vậy chứ. Tiền đó chút cũng có vấn đề gì cả, cha mẹ cứ yên tâm mà dùng.” Sau khi Kiều Nhan phản ứng nhanh nhẹn ngăn lại động tác của ông.


      Khi kính nể cách làm người của đối phương, đồng thời thể suy nghĩ xem nên biên soạn lý do gì để thoái thác, giải thích số tiền này là từ đâu tới. Dù sao trong tay nguyên chủ có tiền mặt gì, lại vừa tốt nghiệp, là thời điểm mấu chốt cần tiêu tiền. Người trong nhà biết tình huống này, tại lần lại gửi về nhà mười vạn, quả làm người ta nghi ngờ.


      thân mình ở bên ngoài rơi vào đường cùng, muốn có được số tiền lớn, trong mắt đại đa số người đời, tóm lại phải là con đường vẻ vang gì.


      thành vấn đề? Vậy... vậy chẳng lẽ con vay mượn của bạn trai? Cái này cũng thể được. Hai đứa chưa kết hôn, chúng ta cũng thể dùng tiền nhà trai, bằng sau này con gả , phải là chịu tội sao.” Mẹ Kiều rửa táo vừa trở về, lặng lẽ nghe xong từ phía, giờ phút này lại gần giọng la lên.


      Cha Kiều mẹ Kiều biết con mình ở năm thứ ba đại học có quen người bạn trai trong thành phố, nguyên chủ có gạt cha mẹ chuyện này. Nhưng mà bởi vì gia cảnh quá khác biệt, nguyên chủ lo lắng cho cha mẹ bọn họ đồng ý, cho nên đối với đề tài bạn trai vẫn liên tục năng cẩn thận, ít khi nhắc tới trước mặt hai người, cho dù có nhắc tới cũng đều vờ vĩnh cho qua.


      Bởi vậy, nhiều chuyện của nhà trai, hai vợ chồng lắm, chỉ biết từ trong lời của con rằng đây là người để tính đến chuyện kết hôn, là người có thể sống qua ngày.


      Trong trí nhớ Kiều Nhan nhảy ra chuyện này, quả quyết chuẩn bị vì toàn cảnh mà đặt dấu chấm hết, tất cả những chuyện có liên quan đến tên khốn kia vẫn nên ràng hơn.


      “Cha mẹ, con và người đó chia tay. Về sau cần nhắc đến ta nữa, còn về chuyện tiền bạc...” Thần sắc Kiều Nhan bình tĩnh ra trước, rồi sau đó chần chừ chút, mới ói ra lý do mà bản thân vừa biên soạn ra để thoái thác.


      “Con tìm được công việc tốt. Khoản tiền kia là ông chủ con thấy con làm việc tốt, nên xem như tiền thưởng.”


      “Chia tay?” Điểm chú ý của cha Kiều mẹ Kiều lập tức được dời .
      myuyen, Tôm Thỏ, Hale20516 others thích bài này.

    4. Hứa Hân Di

      Hứa Hân Di New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Chắc tại mình khẩu vị nặng nên cứ thấy gả cho cha nam chính là lao vào

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13


      Editor: Nyanko cungquanghang


      Đối với chuyện chia tay bạn trai quen được hai năm, Kiều Nhan cũng thêm gì. chỉ với cha mẹ là hai người thích hợp nên chia tay, với bọn họ cho , biết và đối phương cắt đứt sạch , về sau có vấn đề gì.


      Dù sao, người hàng năm sinh sống ở nơi thôn quê luôn có quan niệm bảo thủ, nếu trực tiếp với họ là do nhà trai bắt cá hai tay nên từ bỏ bạn , mà bọn họ lại luôn đặt con đầu quả tim mà thương lại bị người ta đưa phí chia tay chạy về đây hai người tránh khỏi thương tâm bi phẫn. Việc này chỉ có hại có lợi, mặt khác đoán chừng họ bao giờ dùng tiền đưa để chữa bệnh, như vậy lại tăng thêm phiền toái. Kiều Nhan xác định sau khi chia tay, chính là bỏ qua được tên khốn nạn.


      Cha Kiều và mẹ Kiều biết khúc mắc bên trong, nhưng đối với lý do chia tay mà con lại tin tưởng lắm. Dù sao cũng ở bên nhau hai năm, nếu thích hợp sớm hiểu , như thế nào lại đợi tới bây giờ mới đột nhiên bởi vì thích hợp lại lập tức chia tay. Hai vợ chồng lén cân nhắc chút, đoán chừng có thể là do tình huống nhà bọn họ liên luỵ đến con . Tên đàn ông thành phố kia có lẽ tốt như lời con , quả thực là người ta vẫn còn muốn kết hôn kiểu môn đăng hộ đối rồi.


      Nghĩ như vậy, cha Kiều mẹ Kiều đồng thời giải khai mối nghi ngờ, khó tránh khỏi trong lòng đau xót. Hai vợ chồng có lòng muốn làm chỗ dựa cho con , thế nhưng đối với tình trạng tại lại thể làm gì. Hơn nữa thấy con cũng thèm để ý, xem như buông xuống, bọn họ cũng chỉ có thể tận lực đề cập đến việc này, đều dựa theo ý tứ của Kiều Nhan, tạm thời để chuyện đó qua .


      Kiều Nhan thấy bọn họ hỏi thêm gì nữa, nhàng thở phào nhõm. Mắt thấy tới thời gian ăn tối, bên trong phòng bệnh có người nhà bệnh nhân khác nhà ăn bệnh viện mua cơm, Kiều Nhan cũng chuẩn bị mua hai ba phần, lại bị mẹ Kiều ngăn lại.


      nơi đó tốn tiền, con mua phần cho con ăn là được rồi, mẹ và cha con cần đâu.” Mẹ Kiều giọng dặn dò.


      Kiều Nhan nghi hoặc khó hiểu, “Vậy chứ cha mẹ ăn gì?”


      Mẹ Kiều lôi kéo tay vỗ , cười muốn gì đó, cửa phòng bệnh truyền đến tiếng hô kinh ngạc vui mừng.


      “Chị, sao chị lại ở đây?” Giọng thiếu niên trong trẻo sang sảng, còn có chút non nớt.


      Kiều Nhan nghe thấy giọng của người mới tới rất quen thuộc, xoay người xem thử. Đứng ở cửa là thanh niên cao gầy tầm mười tám mười chín tuổi, mặc người áo ngắn tay quần dài sần sùi đơn giản. Da vì ăn nắng mà đỏ sậm, mắt to mày rậm, ngũ quan rất giống với cha Kiều nằm giường bệnh, mặt mày lại có vài phần bóng dáng của mẹ Kiều.


      Vị này chắc là em trai kém tuổi rưỡi của nguyên chủ - Kiều Lỗi.


      Trong tay của thằng bé có đem theo bì vải trắng ngả màu vàng đựng này nọ, dường như là vội vàng chạy tới, đầu đầy mồ hôi nhìn phong trần mệt mỏi. Lúc thấy ở đây nét mặt Kiều Lỗi hết sức kích động. Chẳng qua, thằng nhóc vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, sau khi vào đem đồ ăn trong tay giao ra cho mẹ Kiều, sau đó lập tức vây quanh bên người Kiều Nhan quan tâm hỏi chuyện.


      “Chị, chị trở lại làm chuyện gì sao? Nghe công việc trong thành phố mỗi ngày đều bận rộn, chị làm gì vậy?” Thằng nhóc hỏi vì quan tâm, cha Kiều mẹ Kiều cũng lo lắng theo.


      Vì vậy, Kiều Nhan lấy lý lo thoái thác chuẩn bị trước lặp lại lần lữa là làm việc tốt được ông chủ thưởng thức, vậy nên được nhận tiền thưởng, vừa dịp trở về thăm bệnh cho cha Kiều.


      “Ông chủ hi vọng chị có thể giải quyết tốt chuyện trong nhà để có thể làm công tác tốt hơn. Cho nên sau khi nghe tình nhà chúng ta cho chị mấy ngày nghỉ, em cần lo lắng.”


      lần dối cần rất nhiều lời dối khác để bổ khuyết, đối với chuyện này trong lòng Kiều Nhan hiểu , sớm chuẩn bị xong giải thích để ứng đối khi đến đây.


      Ba người nhà họ Kiều thể nào rời quê, cũng biết tình huống ở thành phố thế nào, nghe như vậy dĩ nhiên buông xuống tâm trạng lo lắng. Mẹ Kiều vội vàng đưa tay đón lấy bao vải trắng ngả màu, với Kiều Nhan, “Tiểu Nhan, con mau mua cơm . Mẹ với cha con ăn cơm do em trai con đưa tới là được. Đúng rồi, có cần mẹ đưa tiền lẻ cho con ?” xong lập tức muốn lấy túi tiền ra.


      Kiều Nhan xua tay cự tuyệt, chỉ người có đem theo tiền, bỏ qua hành động muốn lấy tiền ra của mẹ Kiều. Nhưng cũng mà nhìn về phía em trai như cái đuôi đứng ở sau lưng , “Chân của em là xảy ra chuyện gì?”


      Từ lúc Kiều Lỗi vào hiển nhiên Kiều Nhan nhìn thấy có điểm thích hợp. Cho dù người con trai mặc bộ y phục cũ cũng có tinh thần phấn chấn, giống như mặt trời mọc lúc sáng sớm, hơn nữa dáng người cao cùng với vẻ ngoài dễ nhìn, vốn dĩ là chàng trai rất hoàn hảo. Nhưng mà được hoàn mỹ ở chỗ, chân thằng bé bị khập khễnh.

      Kiều Nhan khỏi nhíu mày, trong ấn tượng của nguyên chủ, quan hệ của hai chị em rất tốt. Lần trước trở về, người ở nhà còn rất tốt, như thế nào mà năm trôi qua thằng nhóc này lại khập khiễng rồi.


      Theo ánh mắt nghiêm túc tìm tòi lý do của , Kiều Lỗi cúi đầu, ấp úng chịu .


      “Con cần hỏi nó, thằng bé có mặt mũi đâu.” Mẹ Kiều lấy hai hộp cơm bằng inox từ trong bao vải trắng ra, thuận tiện .


      Nhớ tới chuyện này bà lại nhịn được muốn trò chuyện với con chút, dù sao con cũng phát , có lừa gạt nữa cũng vô dụng. Từ miệng của mẹ Kiều, cuối cùng Kiều Nhan cũng biết được nguyên do.


      ra chân Kiều Lỗi khập khiễng cũng là vì lên núi lấy tổ chim én nên bị thương. Lúc ấy vết thương ở chân của cha Kiều tái phát, trong nhà lại tiêu hết đồ, mẹ Kiều nơi nơi vay tiền. Vậy nên Kiều Lỗi vụng trộm theo người quen lên núi tìm ổ chim én, nghĩ có thể bắt lấy tiền, tiếp tục trị liệu cho cha.


      Bởi vì là lính mới, kinh nghiệm đủ, mặc dù thằng bé có vận may tìm được ổ chim én, nhưng trong quá trình lấy xuống bị té. Nếu phải người cùng kịp thời kéo thằng nhóc lại đoán chừng mạng cũng còn. Chỉ là mạng còn, nhưng lại bị thương tổn ở chân. Sau này nâng đến bệnh viện huyện trị thương, cuối cùng chân lại tập tễnh.


      Cha Kiều cũng thở dài theo, mang theo áy náy tự trách vô cùng.


      “Cha đừng thở dài, nếu con có tiền, nhất định chữa cho em trai.” Kiều Nhan đánh vỡ bầu khí thương cảm nặng nề, vỗ tay khích lệ .


      đầy chắc chắn, ý tứ trong lời làm cho mẹ Kiều và cha Kiều nháy mắt lại dấy lên hi vọng, ngay cả Kiều Lỗi cũng có điểm mong chờ, dù sao có thể làm người bình thường, ai lại nguyện ý cả đời tập tễnh chứ.


      Nhưng mà…


      “Chị, đó là tiền của chị, tốn người em là chuyện gì chứ. Chị chữa trị cho cha là được rồi. Em cứ vậy , cũng phải là chuyện chết chóc gì.” Cuối cùng Kiều Lỗi lắc đầu .


      Thần sắc cha Kiều mẹ Kiều rối rắm.


      Kiều Nhan nở nụ cười, tỏ vẻ trước kia là trong nhà cực khổ trăm bề để cung cấp nuôi dưỡng học đại học, tại đến lúc để hồi báo. Mọi việc dựa theo lời cũng thông suốt theo, mới trấn an được người nhà.


      Xong xuôi hết thảy, cuối cùng mẹ Kiều cũng có thể an tâm ăn cơm, vội vàng thúc giục Kiều Nhan nhanh nhà ăn, đừng để bụng đói. Kiều Nhan nhìn thoáng qua thức ăn của hai người, phát trong hộp cơm chỉ có chút rau xanh xào cùng với cơm gạo lứt, chút thức ăn mặn cũng có.


      Thở dài, bảo em trai Kiều ăn trước quả táo, ở lại chiếu ứng, bản thân mình ra ngoài tìm người hỏi đường, đến mười phút sau đem theo bốn phần cơm trộn rau thịt cho bệnh nhân đem về.


      Sau khi nhìn thấy mẹ Kiều nhịn được lẩm bẩm tiếc tiền, nhưng mà đều mua về cả rồi, hơn nữa dưới kiên trì của Kiều Nhan, ba người lâu ăn bậy ăn bạ giờ lại có thịt ngon để ăn. Ăn cơm xong, vốn dĩ Kiều Nhan còn muốn tìm bác sĩ để biết bệnh tình của cha Kiều, thêm cái chân của em trai Kiều. Nhưng sau đó lại phát giác ra lúc bọn họ ăn cơm bác sĩ người ta tan tầm về nhà, bọn họ muốn tìm người cũng chỉ có thể đợi ngày mai. Sắc trời tối, mẹ Kiều muốn lưu lại chăm sóc, em trai Kiều vội vàng trở về, gọi Kiều Nhan cùng nhau , ngày mai lại tới thăm cha mẹ.


      Kiều Nhan nhìn vòng, nhìn đến trước giường bệnh nhân khác bình thường đều có ghế xếp và mền, đoán chừng là của người nhà dùng qua đêm. Nhưng ở giường của cha Kiều chỉ có băng ghế, hiển nhiên là mẹ Kiều ngồi chịu đựng. Cái này sao có thể được chứ, đừng để đến lúc đó vừa chữa xong người người kia lại đổ bệnh.


      Kiều Nhan để ý khuyên can của mẹ Kiều, cường ngạnh tìm y tá cho bằng được, bỏ thêm giường và chăn cho , có mười vạn đồng chi tiêu, phí đủ bổ sung thêm là được.


      Đợi đến khi từ bệnh viện về sơn thôn Kiều Nhan cũng cho em trai Kiều đường núi về nhà, mà bao chiếc xe chở hai chị em quay về thôn. Đường núi gập ghềnh uốn lượn, trăng sáng sao thưa, trong thôn yên tĩnh, có chút ánh sáng yếu ớt từ đèn đuốc, trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng nhộn nhạo. Kiều Nhan ngồi xổm ở bên đường nôn mửa dứt, cảm giác lắc lư khi ở xe làm cơm tối ăn đều ói hết.


      “Chị, chị sao chứ?” Kiều Lỗi lo lắng hỏi.


      Kiều Nhan đứng lên lắc đầu, nhìn đến bóng người cách đó xa là của em trai Kiều, sau đó quẹo vào con đường trong trí nhớ. Nhà họ Kiều ở vị trí cuối thôn, hai người lát đến. Dưới màn đêm, ngôi nhà với mấy gian phòng gạch ngói cộng thêm thềm đá, lẳng lặng đứng ở đó, mang vài phần tịch liêu quạnh quẽo.


      Kiều Lỗi vào nhà rất nhanh bật bóng đèn, vội vàng làm chuyện gì đó, vừa về đến nhà lập tức rãnh rỗi. Kiều Nhan trong phòng nguyên chủ nhìn chút, bên trong quét dọn chỉnh tề, chỉ cần thu nhập chút, buổi tối cũng có thể trực tiếp ngủ. Bôn ba ngày, sau khi rửa mặt đơn giản, Kiều Nhan bảo Kiều Lỗi cho biết tình huống trong nhà năm này. Sau đó nằm giường gỗ vừa xa lạ vừa quen thuộc, đem trí nhớ của nguyên chủ nghĩ nghĩ lần, biết từ khi nào ngủ say.


      Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhan bị gà trống đánh thức, bối rối hồi lâu mới phản ứng được đây là nơi nào. Em trai Kiều dậy từ sớm nấu xong cháo, nồi khoai lang đỏ luộc chín, cộng thêm bánh bao, lại đưa cho Kiều Nhan chén rau trộn, chén nước củ cải non, bảo ăn với bánh bao.


      Kiều Nhan cũng có ghét bỏ, chỉ là còn chưa ăn được hai miếng trong nhà nghênh đón nhóm người tới cửa.


      “Tiểu Nhan về rồi à. Cháu xem, có phải hay là nên kết toán hoàn trả cho chúng ta. Tuy rằng là hàng xóm láng giềng, nhưng tiền nhà ai cũng phải do gió thổi tới, cứu gấp cứu nghèo, đúng hay ?” Dẫn đầu là thím mặt tròn vẻ mặt bất đắc dĩ .


      sau bà ta còn có ít người, đều là những người mà mẹ Kiều vay mượn tiền. Bọn họ nghe con sinh viên nhà họ Kiều trở về từ tối qua, mấy người cộng lại chút tiền, sợ đối phương kéo dài trả nổi, chuyện như này trong huyện cũng phải là chưa từng xảy ra. Kiều Nhan biết tình huống cụ thể, có tuỳ tiện trả lời, nhìn về phía Kiều Lỗi.


      “Chú dì, thể thư thả vài ngày hay sao? Chờ chân của cha cháu được chữa khỏi, cháu lập tức ra ngoài làm công kiếm tiền trả nợ cho mọi người.” Vẻ mặt Kiều Lỗi đau khổ thỉnh cầu .


      Nhưng mà mọi người nếu tới, chắc chắn thể vì câu của cậu mà đẩy lùi.


      “A Lỗi à, phải chúng ta chuyện tình nghĩa, chỉ là chân của cha cháu bị thương, tốn nhiều tiền như vậy còn có tốt lên, đó chính là đổ tiền vào động đáy, khi nào mới thấy lối ra đây.”


      “Đúng vậy, đến chân của cha cháu, chính là cái chân này của cháu sao? ra ngoài làm công có thể kiếm bao nhiêu chứ, bên ngoài kiếm tiền khó như vậy, thằng nhóc cháu cũng đừng có mạnh miệng để cho chúng ta nghe.”


      “Chị cháu phải tốt nghiệp đại học sao? Có thể làm việc kiếm tiền rồi.”


      Mọi người lời tôi lời, chặn họng Kiều Lỗi tuổi trẻ non nớt, cũng cho Kiều Nhan đứng ở giữa biết được nguyên nhân bọn họ tới cửa. biết đám người đó làm sao lại biết tin tức trở về, đặc biết tìm tới cửa để tính toán.
      myuyen, Tôm Thỏ, cỏ2815 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :