CHƯƠNG 17: Edit: KateChou Cuộc chuyện trong khoang sảnh tiến hành đến phương diện liên quan ích lợi, Hoa Lục Vu cảm thấy có ý nghĩa, liền chui ra khỏi phòng khoang đáy. Theo đường cũ trở về, chờ khi mình đến khoang sảnh Bao thị sớm chờ ở bên trong. Nha hoàn Bích Loa đứng khoanh tay, thận trọng cực kỳ nghiêm túc trông giữ phạm nhân. Bao thị thần sắc tồi, rất câu nệ quỳ sàn nhà, ánh mắt mảnh tro tàn. Khi nàng ta nhìn thấy thân ảnh Hoa Lục Vu liền lập tức dập đầu thỉnh tội, so với Bích Loa thỉnh an còn nhanh hơn vài phần. Hoa Lục Vu đến trước mặt nàng ta, dừng lại. Nhìn Bích Loa cười , “Ngươi bảo nàng ta quỳ?” Bích Loa có phần sợ hãi, cúi người , “Nô tỳ dám, là nàng ta kiên trì muốn quỳ.” Tự Bao thị cũng thừa nhận. Hoa Lục Vu liền ôm cánh tay , “Bao Thiên Thiên, ngươi quả là co được dãn được!” Bao thị bộ dáng nhận mệnh. Kể từ sau khi biết Độc công tử cũng lưu lại bàn tay phải, nàng ta biết mình chết già. Bao thị là thương nhân, lại là thương nhân thành công. Bình thường thương nhân thành công đều rất thực tế. Bao thị cũng nghĩ thoáng, con trai mình có Vân Nhược Hành chiếu cố, bất quá bồi thượng cái mạng này mà thôi, vì nay suy nghĩ là tuyệt đối thể lại ngỗ nghịch với Đông Hải Hầu phu nhân, tránh vạ lây người nhà, liền ôn nhu , “Đây vốn điều là ta nên chịu. Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, biết phu nhân dự tính xử trí ta như thế nào?” “Bao Thiên Thiên, bất luận ta xử trí ngươi như thế nào, ngươi đều chịu phục sao?” “Lôi đình vũ lộ, đều là quân ân. Cho dù phu nhân xử trí ta ra sao, ta đều vui lòng phục tùng, dám có câu nào oán hận.” “Vậy được rồi.” Hoa Lục Vu ngồi ghế hoa hồng, bàn bạch ngọc bày đống trái vải tươi. Bàn tay trắng nõn bóc ra, từng viên thịt quả sáng long lanh. Những trái này đều được ướp lạnh qua, vừa nhìn liền biết cực kỳ thơm ngon. Bích Loa liền nhịn được khuyên nhủ, “Phu nhân, Hầu gia , cho phép ngài ăn lạnh.” Hoa Lục Vu lẩm bẩm câu , “ cũng phải cha ta, dựa vào cái gì quản nhiều như vậy... Được rồi được rồi, ta ăn. Nhưng ăn miếng phun ra được rồi !” Bích Loa tìm được cái chậu bằng ngọc, Hoa Lục Vu ăn hai cái liền phun ra, khuôn mặt nhắn còn lộ vẻ đáng tiếc. Hoa Lục Vu mắt sắc, bỗng nhiên nhìn thấy mặt Bao thị lộ ra thần sắc kỳ lạ, liền vừa ăn ăn phun phun, vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi, “Bao thị lớn mật, ngươi làm sao rồi? Ngươi hối hận lời vừa , hay chê cười ta tham ăn?” “Ta dám! Ta chỉ nhớ tới Sùng Lễ khi còn thích ăn cua tùng diệp, có lần cũng như vậy. Chúng ta sợ nó ăn nhiều lạnh bụng, nó lại khóc nháo nhất định muốn ăn. Cuối cùng còn cách nào đành phải để cho ăn rồi phun, cho đỡ nghiện. Khi đó nó mới năm tuổi, cha tức giận, còn mắng nó là đứa hoàn khố...” đến cuối, thanh Bao thị thấp dần, sắc mặt ảm đạm hơn. Bích Loa nhất thời nổi lên cảm giác tri kỷ “Năm tuổi”, “Đứa hoàn khố”, dùng để tả phu nhân là chuẩn xác cỡ nào a. Bao thị quả là thiên tài ngôn ngữ! người Bích Loa phát ra đợt khí quá mạnh mẽ, Hoa Lục Vu cảm nhận được, cũng thể biết xấu hổ mà tiếp tục ăn. Đem trái vải đỏ tươi thả lại, rửa tay xong, Hoa Lục Vu liền nâng má hỏi, “Bao Thiên Thiên a, kỳ ta vốn rất đồng tình với ngươi , nhưng ngươi vì sao muốn hại ta? Cuốn sổ sách kia ở đâu? Người ta từng kề đao cổ ta bức ta giao ra đấy! Ngươi có thể cho ta mượn xem ?” “Ta đáng chết! Bẩm báo phu nhân, kỳ vốn có sổ sách nào cả.” Hoa Lục Vu đập bàn, “ có sổ sách? Ngươi đùa ta ư?!” “Phu nhân nên tức giận, xin nghe ta !” Trán Bao thị lại kề sát sàn nhà, luôn miệng giải thích, “Ta lúc ấy cũng muốn hại phu nhân, là do tình thế bức bách! Khi đó ta vừa bị hưu, Thạch Nguyên Tái cưới thiên kim tiểu thư nhà Độc , liền từng bước dồn ép ta, muốn nhân cơ hội đoạt lấy gia nghiệp tích lũy trăm năm của Bao gia. Ta còn cách nào, trầm tư suy nghĩ cuối cùng mới nghĩ ra kế. Liền lừa có cuốn sổ ghi lại việc xấu của , thầm nhờ người khác bảo quản. Nếu Bao gia bị diệt, quá ba ngày, người nọ chắc chắn đem sổ sách in lại nghìn bản, dâng tặng cho tất cả quý phủ của quan to quý nhân! Đồng thời tới tháng, Diêm Thiết phủ cũng nhất định nối gót Bao gia. Đến lúc này Diêm Thiết phủ mới có điều kiêng kị, dám từng bước dồn ép nữa!” “Cho nên ngươi lấy ra được sổ sách, sợ bị vạch trần, vì thế liền vu oan cho ta?” Bao thị dập đầu, thân hình cúi xuống hèn mọn đến cực điểm, “Xin phu nhân thứ lỗi, khi đó ta quả thực cùng đường... dám gạt phu nhân, lúc đó thời gian trôi dần, Diêm Thiết phủ sinh nghi, ta có cách nào biến ra được sổ sách, lại thấy phu nhân võ nghệ siêu quần, can đảm cẩn trọng, liền sinh lòng xấu xa. Phu nhân vốn hảo tâm cứu tính mạng của Sùng Lễ, ta lại lấy oán trả ơn, tại suy nghĩ tường tận, rất hổ thẹn.” “Xin phu nhân giết Bao thị ! Chỉ có thỉnh cầu, nếu phu nhân còn đối với Sùng Lễ có chút trìu mến, xin đừng để cho nó biết chuyện này. Sùng Lễ là đứa bé ngoan, đáng tiếc mệnh quá khổ. Người cha cần nó, ta muốn nó lại vì mẫu thân làm chuyện sai mà cảm thấy xấu hổ.” Sau khi xong, bả vai Bao thị run rẩy, khóc lên. “Đừng khóc, ta ghét nhìn thấy người ta khóc.” Bao thị nhất thời rụt vai, cử động cũng dám. Hoa Lục Vu nhìn bộ dáng nghèo túng này của nàng ta, tuy rằng cảm thấy nàng ta đáng giận, nhưng cũng rất đáng thương. “Bao Thiên Thiên a, ngươi nếu chết như vậy, ngươi cam tâm sao? Thạch Nguyên Tái đối với ngươi như vậy, ngươi phải rất hận sao? Ngươi chết , lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, còn tiếp tục phú quý thêm, ngươi cảm thấy chết nhắm mắt sao?” Sở dĩ hỏi đến vấn đề này, Hoa Lục Vu là có ý kiến. Nàng luôn cảm thấy Bao Thiên Thiên dễ dàng buông tha Thạch Nguyên Tái như vậy, khẳng định hạ ám chiêu, nàng có chút tò mò. Bao thị dùng ống tay áo lau nước mắt, cười khổ tiếng, quả nhiên đáp, “ dối gạt phu nhân, kỳ trước khi ta đến đây cảm thấy thể may mắn thoát khỏi, bởi vậy sớm phái tâm phúc ở lại Diêm Thiết phủ hạ độc Thạch Nguyên Tái.” “Độc dược?!” “ phải, là loại dược có thể làm cho mặt thân mình người ta nổi mụn đỏ.” “Cáp ( cóc ) tô?!” “Phu nhân quả nhiên kiến thức rộng rãi!” cái vỗ mông ngựa làm cho Hoa Lục Vu thoải mái, Bích Loa nhịn được hỏi, “Phu nhân, cáp tô là cái gì?” Hoa Lục Vu liền hưng trí bừng bừng giải thích, “Trúng loại dược này, ba ngày sau người của ngươi liền bắt đầu ngừng nổi mụn cơm màu đỏ, tháng sau mặt người tựa như bao trùm tầng da cóc. Vừa ngứa cũng đau, cũng hại mạng người, chỉ là xấu xí muốn chết, hơn nữa dù rằng diệu thủ thần y cũng gần như trị tận gốc được. Thạch Nguyên Tái lần này thảm rồi, trước đây là Thạch mĩ nam, sau này lại sợ phải sửa danh Thạch cóc!” Bích Loa cả người nổi da gà, khoanh tay sợ hãi nhìn Bao Thiên Thiên, “Vị phụ nhân này, đúng là ác độc! Vốn nghe Diêm Thiết sử cưới phu nhân mới, là Kim Đồng Ngọc Nữ đấy.” Bao Thiên Thiên mặt mang theo vẻ thản nhiên cười khổ, , “Năm đó là ta mắt mù, coi trọng vẻ ngoài của , lại ngờ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, vì quyền thế phú quý lại niệm ân tình đề bạt ngày trước, gần như muốn hủy toàn bộ Bao gia ta. Ta cũng có bản lĩnh, muốn đến lương tâm , cũng muốn mạng của , trước khi chết chỉ đành phải muốn lớp da này của .” Bích Loa , “Ngươi đâu chỉ là muốn đến lớp da này của ? Nghe Diêm Thiết sử cùng phu nhân mới rất ân ái, Diêm Thiết sử nếu biến thành da cóc, việc vui này có thể lớn lắm. Phu nhân mới được khóc chết a.” Càng nghĩ càng thấy sợ. Quả nhiên thà đắc tội quân tử đắc tội tiểu nhân, thà đắc tội tiểu nhân đắc tội nữ nhân a. Nếu như nữ nhân cực hận ngươi, là cái độc chiêu gì đều có thể sử dụng mà. Bao Thiên Thiên nhìn ánh mắt chỉ trích của Bích Loa, trong lòng nổi lên chua xót nhàn nhạt. Nàng ta sai, nàng đích xác là nữ nhân ngoan độc. “Lúc ta phu li tử tán, thị tì của Độc tiểu thư từng dùng chân cao quý đạp đất tiện, với ta đây là số mệnh, bảo ta ta an tâm nhận mệnh. Ta đáp ứng rồi.” Bao Thiên Thiên bỗng nhiên cười ảm đạm tràn đầy mỏi mệt, “Cho nên lúc này đây, Độc tiểu thư cũng nên nhận mệnh.” “Tốt! Đủ độc ác, ta tán thưởng ngươi!” Hoa Lục Vu vỗ bàn tán dương. Bích Loa bất đắc dĩ , “Phu nhân...” Hoa Lục Vu khoát tay, “Bích Loa, dao đâm vào người ngươi, ngươi thấy đau. Thạch Nguyên Tái kia chính là kẻ hồ đồ, Độc Thanh Uyển biết người ta có thê tử, còn gả đến Thông Châu cũng phải hoàn toàn vô tội. Bọn họ nên nhận được chút báo ứng.” “ nghĩ tới phu nhân lại là tri kỷ của ta. Ta chết trong tay phu nhân cũng xem như đáng giá.” Bao Thiên Thiên cảm khái . Hoa Lục Vu trầm ngâm sau lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Bao Thiên Thiên, ngươi nếu chết , nhưng Độc gia bởi vì việc quyển sổ mà chết sáu người, Độc Tê Bạch cũng chặt đứt bàn tay phải, chờ sau khi thuyền chúng ta rời , ngươi cho rằng Độc gia có thể buông tha con trai của ngươi sao?” Bao Thiên Thiên sắc mặt trắng nhợt, “Nhưng Hành Vu tiên tử đảm bảo chiếu cố con trai ta.” “Đó bất quá chỉ là lời xã giao mà thôi. Vân Nhược Hành giao du khắp thiên hạ, nàng ta tiếp tục ở lại Thông Châu. Hơn nữa con trai của ngươi là chủ của Bao gia, tuổi sức yếu, tài phú quá mức, lại có cha mẹ bảo hộ, là con dê béo bị người ta dòm ngó. E rằng chỉ Độc gia, rất nhiều người đều muốn cắn con trai của ngươi cái đấy.” Bao thị vẻ mặt bất an hơn. Hoa Lục Vu lại , “Trước đây nghe ngươi thúc bá huynh đệ của ngươi bởi vì Diêm Thiết phủ nhằm vào việc Bao gia, đối với mẹ con ngươi rất bất mãn? Bao Thiên Thiên, ngươi có thể cho ta biết ? Bao gia các ngươi thời điểm nào tùy thuộc vào Hành Vu tiên tử, ngươi từ lúc nào ỷ lại Hành Vu tiên tử chứ?” Sắc mặt Bao thị thoáng chốc trắng nhợt. Hoa Lục Vu thu vào trong mắt, liền bắt đầu ra tay , “Ngươi , để ta đoán thử xem. Cho Thạch Nguyên Tái ăn tim gấu mật hổ, cũng dám dựa vào Hành Vu tiên tử trước, lại chuyển sang tìm nơi nương tựa Độc gia. Hai nhà này tuy rằng hợp nhau, nhưng đều phải người có thể đắc tội. Bởi vậy vẫn nên dựa vào Độc gia. Ngươi nếu có quyển sổ giải thích khi đó lòng với , bởi vậy cho dù ngươi lúc ấy dựa vào Độc gia, cũng tuyệt đối phản bội trượng phu, phụ thuộc vào Hành Vu tiên tử.” “Nhưng người cấp Hành Vu tiên tử lại thể mở to mắt mà nhìn thịt béo Thông Châu đều bị Độc gia nuốt lấy, bởi vậy Bao gia nhất định là đối tượng bọn họ mượn sức. Thúc bá huynh đệ của ngươi rất có khả năng sớm đầu nhập về phía Hành Vu tiên tử, cho nên sau này ngươi trở về nhà, hai bên được lòng, ngoại trừ thân phận độc nữ của Bao gia, cũng được người Bao gia ngưỡng mộ.” “ như thế, con trai của ngươi lâm nguy. Ngươi còn sống mới có thể dựa vào thủ đoạn tâm cơ bảo hộ , đến khi ngươi chết, ai chiếu cố chứ? Bao Thiên Thiên, phải ta châm ngòi ly gián, ngươi cảm thấy đứng lập trường Hành Vu tiên tử mà xem, nên tận tâm tận lực duy trì đứa trẻ được người gia tộc ủng hộ hay là duy trì hợp tác lâu năm với trưởng bối Bao gia? Huống chi đứa trẻ kia vẫn là con trai ruột của Thạch Nguyên Tái, thứ gọi là máu mủ tình thâm, ngươi cho rằng nàng ta sợ giỏ trúc múc nước chẳng được gì sao?” Bao thị bỗng nhiên quỳ phục xuống khóc lên. Lần này bi thương của nàng ta tài nào che giấu, ngay cả Bích Loa cũng thấy đành lòng. Hoa Lục Vu gõ bàn , “Bao Thiên Thiên, thấy ngươi đáng thương như vậy, bằng chúng ta làm giao dịch .”
chị lại có trò gì mới đây phân tích rất hợp tình hợp lý nghe rất thằng chồng bị vậy là chính xác mừ, cả con mụ tiểu tam kia nữa kaka