trời trời, tuôi muốn biết nguyên nhân làm như vậy quá, nếu mà như chị nghĩ đáng đời luôn đê đọc tới đoạn chị vì hi sinh như thế, đau lòng quá mà
CHƯƠNG 15: Edit: KateChou La Ngọc gối tay lên đầu nằm ngửa giường mềm mại, tâm tình hết sức phức tạp. Hoa Lục Vu tức giận ngoài dự liệu của , hơn nữa khó có thể đối phó, khiến cho rất đau đầu. Kỳ Hoa Lục Vu trong lòng , rất khó . Trước đây khi Hoa Lục Vu hỏi cuối cùng có thích nàng hay , cũng muốn lừa gạt nàng, hoặc là ngại nàng dong dài, hoặc là cho nàng biết “Ta chỉ cưới mình nàng.” “ chỉ cưới nàng” và “Chỉ nàng” có khác biệt. Cái trước xuất phát từ lý trí và trách nhiệm, cái sau xuất phát từ tình cảm mãnh liệt. phải bởi vì lòng dư lực, còn người khác, mà hoàn toàn ngược lại, bởi cảm thấy mình là người có tình . —— như thế nào còn có thể có chứ? Hoa Lục Vu tuy rằng ở bên rất lâu, nhưng dù sao vẫn trải qua những cảnh gặp phải kia. Vốn là hoàng tử được sủng ái, lúc trước được phụ hoàng, mẫu phi thương, bỗng nhiên ngày liền thiên địa đảo ngược. Mẫu phi bị oan uổng tư thông cùng thống lĩnh ngự tiền, phụ hoàng giận dữ, ban chết cho mẫu phi, tàn sát tam tộc. Thế giới tốt đẹp trong ngày liền máu tươi tung toé, rơi xuống địa ngục, trước khi Hoa Lục Vu đến cứu , chứng kiến qua bao nhiêu vẻ mặt thay đổi, tâm địa lãnh khốc, chê cười độc ác, ngược đãi tàn nhẫn? Nếu như quen bọn cường đạo thôi, ngoài sợ hãi, căm hận còn gì khác. Nhưng những người gây ra cho vô số thống khổ, lại chính là phụ hoàng quý ngày xưa, hoàng hậu hiền thục, huynh đệ thân thiết, thái giám chào đón với khuôn mặt tươi cười, cung nữ tươi cười xinh đẹp. Tất cả người tín nhiệm thoáng chốc đều trở nên ác độc, giả dối, thế giới hồi ức sụp đổ, khói tắt tro bay! Bất kỳ ai trải qua loại địa ngục nhân gian này, làm sao dám tin tưởng bất cứ ai nữa?! La Ngọc thể tin được bất luận kẻ nào, từ rất lâu rất lâu trước đây như thế. Hoa Lục Vu kỳ là người thân thiết nhất, là ân nhân cứu vô số lần, cũng là bằng hữu tốt của , người , chiến hữu, bạn sinh tử, thê tử kề vai sát cánh. Có Hoa Lục Vu bên cạnh, cảm thấy tịch mịch độc. sẵn lòng đối xử tốt với nàng, chỉ cần Hoa Lục Vu thích gì, đều nghĩ mọi cách cho nàng. nguyện ý đem tất cả những thứ trân quý tốt đẹp nhất thế giới đều chất đống ở trước chân nàng. Đúng vậy, thậm chí có thể vì Hoa Lục Vu làm đến nước này, nhưng cũng chỉ có thể làm được bước này thôi. quen thuộc mỗi khuyết điểm của Hoa Lục Vu, cũng đem nàng nắm chặt chẽ trong tay. Nhưng lại dám đem mình giao phó ra ngoài như vậy, để Hoa Lục Vu nắm chặt chẽ trong tay. Hơn nữa chỉ như thế... Có lẽ đúng hơn là lạnh bạc ích kỷ, nhưng trong nội tâm , sớm đem Hoa Lục Vu giam lại cố định làm tài sản riêng của mình, đánh chết cũng nhường lại cho người khác, lại càng cho phép của cải này tự mình nhấc chân, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bỏ nhà ra , lại chạy vào vòng tay của người khác! Ai! Trong lòng La Ngọc đích thực nghẹn đến hoảng. xxx Hoa nở hai đóa, đều mọc cành. Thời điểm La Ngọc trằn trọc, bên ngoài trăng đổ sao nghiêng, nước trời mảnh, đám sương mù màu than che kín trung. Hơi ẩm bên bờ nặng nề, chiếc xe ngựa màu xanh đứng lặng im, con ngựa đỏ thẫm nhàm chán phun mũi, bị dây cương buộc tại gốc cây liễu bên bờ biển. bờ bậc thềm đá, phụ nhân áo xám, cùng với hai người tôi tớ ở phía sau quỳ với chiếc thuyền lớn hoa lệ, ống tay áo bị sương sớm bờ cỏ xanh làm ướt, cũng biết quỳ mấy canh giờ. Bốn bề yên tĩnh, lạnh lẽo người. trận gió đêm lạnh lùng thổi tới, biết từ chỗ nào truyền đến tiếng thở dài như gió xuân. Phụ nhân áo xám thân mình lạnh cứng vừa động, quay đầu lại theo hướng thanh , chỉ thấy bên trong lớp sương mù mỏng manh xa xa, mỹ nhân mặc lụa trắng thản nhiên thân. Nhìn thân hình và khuôn mặt này, quả đoan trang vốn có, đẹp như mộng ảo, tựa như tiên nữ bước ra từ bức họa. Quần áo, trang điểm thanh lịch, nhiễm hạt bụi nào. Nữ tử áo trắng dần dần tới trước mặt phụ nhân áo xám, gương mặt xinh đẹp mang theo tia thương xót, thản nhiên , “Như thế nào, Đông Hải Hầu phu nhân vẫn chịu gặp ngươi sao?” Phụ nhân áo xám đầu chạm đất, vô cùng cung kính , “Ta tự cho là đúng, nghiệp chướng nặng nề, chỉ quỳ hơn trong chốc lát cũng cam tâm tình nguyện. biết ta có tài đức gì có thể được tiên tử thiện tâm thương xót.” Nữ tử áo trắng mỉm cười , “Ngươi cũng là người đáng thương, hơn nữa quỳ nửa buổi tối, trừng phạt như vậy cũng đủ rồi.” “Nhược Hành tin tưởng Đông Hải Hầu phu nhân cũng là người thiện tâm, chẳng qua nhất thời tức giận... Hay để Nhược Hành ở giữa các ngươi tính kế vãn hồi .” xong, nữ tử áo trắng từ bên hông rút ra cây sáo trắng dài nửa thước, đặt ngang bên môi. Ngón tay tinh tế linh hoạt chậm rãi múa, tiếng sáo thanh nhã động lòng người liền vang lên. Tiếng sáo xa xăm. Lúc này, Hoa Lục Vu ngủ. Cuộn tròn thân mình, ôm chăn mỏng, ruột gối đầu mềm mại đổi thành cánh hoa lài phơi khô, toả hương thơm phức, nàng ngủ được say hơn. Người quen thuộc nàng đều biết, nàng ngủ rất thích nằm lỳ giường, hơn nữa lúc ngủ say, tiếng sấm ầm ĩ cũng tỉnh. Trong khoang phòng có nến, hoa văn bốn góc giường, đều được khảm viên dạ minh châu lớn bằng trứng chim cút phát ra ánh sáng màu bạc yếu ớt. Thời điểm tiếng sáo uyển chuyển du dương, bay tới khoang phòng, giống như bị ong độc hung hăng đâm cái, Hoa Lục Vu bỗng dưng mở mắt. Khúc tiếp tục. Mắt to đen trắng ràng đầu tiên là dâng lên mảnh mờ mịt... Làn điệu này sao lại quen thuộc như vậy? Đợi đến khi dần dần thanh tỉnh, tinh thần trở về cơ thể, Hoa Lục Vu bỗng nhiên tóc tai bù xù, ôm chăn bất thình lình ngồi dậy! đôi mắt to long lanh giữa tiếng sáo du dương, từng bước chuẩn bị nổi lên phong ba. —— đáng giận đáng giận đáng giận! ! Làn điệu quen thuộc như vậy, nhất định là nữ nhân thối Vân Nhược Hành kia làm! Lại dám chạy đến bờ sông thổi tiêu, khiêu khích nàng sao?! Quả thực khinh người quá đáng!! Hoa Lục Vu tức giận đến đầu nóng lên, vội vàng mặc quần áo, mang giày, đẩy cửa liền chạy ra ngoài. Gió hơi lạnh từ bờ sông lướt qua ống tay áo mềm mại, mái tóc dài của nàng. Ánh mắt nàng bốc hỏa, chóp mũi thấm tầng mồ hôi mịn, chạy thẳng đến trước khoang của La Ngọc, coi trời bằng vung, cước đá văng cửa ! Đèn đuốc sáng trưng, La Ngọc thân trần dựa vào đầu giường. Da thịt trắng như ngọc dưới ánh nến lay động chiếu vào, hoàn mĩ như gốm sứ, dường như trong sáng. Cảnh đẹp này suýt chút nữa làm mù mắt Hoa Lục Vu, mặc dù tức giận đầy bụng, nhưng bất thình lình có tiền đồ mà.. Cực kì có chút tấn công được. Người hầu trong khoang bị giật mình, đều quỳ xuống hành lễ. Bộ dáng La Ngọc lộ ra vẻ sớm biết nàng xông vào, khép lại lá thư bày ra bàn, ho tiếng, ý bảo người hầu lui xuống. Đợi cửa đóng lại, Hoa Lục Vu liền cười lạnh , “Tỷ tỷ tốt của chàng tới, chàng như thế nào còn bất động như núi, mau mặc xiêm y vào tìm nàng a, bớt cho nàng ta luôn ở bên ngoài tiếc thổi sáo gì đó, triền triền miên miên thê lương, làm cho ta ngủ yên!” La Ngọc đẩy chăn ra, hạ thân chỉ mặc tiết khố bằng lụa trắng, xoay người ngồi ở mép giường, hai đùi cực kỳ thon dài rũ xuống, đối mặt với Hoa Lục Vu. Ngưng trong chốc lát, mới cười , “Nàng cũng ngủ được sao? Được a, đến đây, ta ôm nàng ngủ.” Khuôn mặt nhắn của Hoa Lục Vu sợ hãi. Bên cạnh là đồ sứ Thanh Hoa mẫu đơn cao bằng nửa người, đổ đầy nước, phía là tầng tầng lớp lớp cánh hoa xinh đẹp nở rộ... Vốn định ném, nhất thời nhẫn tâm. Phía bên phải tủ tường đặt ba tách trà hoa văn có nắp, Hoa Lục Vu chộp lấy liền hung hăng ném qua! La Ngọc vẻ mặt thay đổi, cho đến khi tách trà có nắp sắp đến trước mắt, bỗng chốc vươn tay phải, vững vàng tiếp được, thuận thế đặt tủ ở đầu giường. bộ động tác này lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhanh hơn tia chớp! Cho dù Hoa Lục Vu tức giận gần chết, cũng khỏi thầm bội phục. “Đường Đậu, nàng sao lại nổi giận lung tung như vậy? Ta sớm với nàng vô số lần, ta và Vân Nhược Hành hề liên quan, tựa như người lạ.” Hoa Lục Vu trong lòng đau xót, cười lạnh , “Chàng còn giả vờ nữa! Ta thấy chàng là có tà tâm có gan trộm! Người ta ngàn dặm xa xôi tìm tới cửa, còn tựa như người lạ sao?! Chàng mau ra ngoài cho ta, hoặc là đuổi nàng ta , hoặc là chàng cùng nàng ta, đừng làm vướng mắt ta, ta còn phải ngủ!” Hoa Lục Vu đứng bên cạnh cửa trước, nắm eo bĩu môi, cũng thèm nhìn , cả người tản ra khí tức ta rất khó chịu. La Ngọc bỗng nhiên cảm thấy tạo hình này của nàng đặc biệt giống cái ấm trà phẫn nộ... ấm trà vẻ ngoài thú vị... Vội ho tiếng nhịn cười, đồng thời tâm tình buồn bực bỗng chốc tan rất nhiều, khóe miệng giương lên. “Làm sao nàng biết Vân Nhược Hành đến tìm ta? Nếu ta , nàng ta lần này nhất định là tới tìm nàng.” Hoa Lục Vu hừ lạnh tiếng, quả thực bị chọc tức cười. La Ngọc đứng dậy, vừa mặc xiêm y vừa chậm rãi , “Nàng a, ghen vô ích, nhưng chút cũng biết nàng ta.” “Ghen? Ha ha ha, ai ghen?... Chàng mới ghen đó!” Người nào đó liều chết thừa nhận, như mèo bị giẫm đuôi, mặt căng ra đỏ bừng. La Ngọc cười, vạch trần nàng, tiếp, “Vân Nhược Hành là nữ nhân thông minh, tìm nàng nhất định là vì cứu Bao thị. Nàng chắc biết, sư phụ của Vân Nhược Hành là đương triều trưởng công chúa Thục Ninh, cũng chính là bạch đạo đứng đầu bách hoa Quan nổi danh giang hồ. Chồng của bách hoa Quan là em họ hoàng hậu, con của hoàng hậu là thái tử, bởi vậy thầy trò hai người họ thuộc phái thái tử.” “Tộc Độc vốn ủng hộ hoàng phái, nhưng vì xử trí án tham ô lớn ở Thái Phong 13 năm, đắc tội hoàng hậu. Hai năm qua bị hoàng hậu thái tử xa lánh, vì thế dần dần kết thành liên minh cùng nhị hoàng tử.” Chịu đựng chút, cái đầu nóng của Hoa Lục Vu liền tỉnh táo lại, bừng tỉnh đại ngộ, hỏi, “Ý của chàng là, Thạch Nguyên Tái là con rể của Độc gia, bởi vậy là người phía nhị hoàng tử, Bao thị có thể đối kháng cùng , Vân Nhược Hành lại xuất vào thời điểm này, cho nên Bao thị là người phía thái tử?” “Ừ, đúng là như thế.” Hoa Lục Vu , “Người Độc gia tìm chàng, Vân Nhược Hành tiếp đó liền xuất . Thạch Nguyên Tái thân là Diêm Thiết sử, món lợi béo bở nhất đời này, Bao gia kia lại là thương nhân hải trân nổi danh, tiền tài vô số. Bao thị lần trước hãm hại ta, nguuyên nhân là bởi sổ sách chân tướng gì đó... Như thế nào, chẳng lẽ hai phái lại muốn đấu nhau, tiếp tục làm nên án tham ô sao?” Tiếng sáo du dương uyển chuyển, quanh quẩn bên tai, mảnh thanh tịnh và đẹp đẽ hoà ý. Hoa Lục Vu thần sắc lại ngưng trọng, cả người rùng mình, lẩm bẩm , “Nếu như thế, cũng biết lại hại chết bao nhiêu người... Ai!” La Ngọc mặc chỉnh tề. Cao lớn vững chãi, thân hắc y, Hoa Lục Vu liếc mắt nhìn , trong lòng nhảy dựng. Nghĩ rằng đời phụ tình bạc ý này, có thể mặc hắc y tôn quý đẹp đẽ như thế, ngoài ra cũng có mấy người. La Ngọc chậm rãi tới, Hoa Lục Vu thân mình cứng đờ, lập tức chịu yếu thế chút nào nhìn chằm chằm. La Ngọc cao nhìn xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chớp mắt. Hai người dán vào nhau rất gần, Hoa Lục Vu thậm chí có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt người . “Làm, làm gì vậy?!” Kỳ, kỳ quái?! Tiếp cận gần như vậy muốn làm gì? La Ngọc đáp, tràn đầy tính nghiên cứu nhìn... bộ ngực nàng, bỗng nhiên đưa tay nhàng ấn cái lên bánh bao của nàng. “Ba!” Xúc cảm kia khiến Hoa Lục Vu lông tơ dựng đứng, xấu hổ đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng, kịp nghĩ ngợi, bạt tai lớn liền chào hỏi! La Ngọc đưa tay đỡ, tiếng vang thanh thúy kia liền rơi cánh tay thon dài của . Hoa Lục Vu hỗn độn trong gió, quả thực nên lời, La Ngọc liền xoa cánh tay chỉ trích, “Nàng đánh mạnh quá sức! Ta cho người mua cho nàng vài bộ quần áo may sẵn, chỉ muốn nhìn xem có nhớ lầm kích cỡ hay thôi.” lại có thể rất ủy khuất. “Chàng…!!” Hoa Lục Vu che bánh bao , bi phẫn đan xen nhìn . Chiếm tiện nghi còn chưa tính, thế nhưng lại cho lời giải thích dở như vậy, cho rằng chỉ số thông minh của nàng rất thấp sao?! La Ngọc cũng cảm thấy có ý tứ, ho khan tiếng , “Nàng cũng thể mặc như thế này gặp Vân Nhược Hành. Ta quan trọng, nhưng nàng dù sao vẫn thích phân cao thấp với nàng ta, mặc như vậy... Sợ nàng sau này lại hối hận vui.” “ bậy, ai ta hối hận vui? Hơn nữa ai muốn gặp Vân Nhược Hành ?!” “Ta .” “Ha ha, La đại gia, ngại quá, dựa vào cái gì ta phải nghe lời chàng?!” Hoa Lục Vu cắn chặt răng, từng chữ , sâu sắc bày tỏ chán ghét và căm giận của bản thân. La Ngọc khỏi nhướng mi, cười lạnh , “Lần này nàng cũng phải , cũng phải . Ai cho nàng luôn oan uổng ta có tư tình với nàng ta. Chẳng lẽ chỉ cho phép nàng xử oan, lại để cho ta chứng minh trong sạch sao.” “Hơn nữa,” chậm rãi , “Nàng vừa rồi đoán sai. Hai phái tranh chấp, tuyệt đối xuất án tham ô nữa. Bởi vì hai phái đều sạch , nếu rút củ cải ra bùn, lạc cũng được tốt. Cho nên Độc gia và Vân Nhược Hành đến đây, là vì chuyện khác.” “Vân Nhược Hành ngoài việc muốn giữ lại Bao gia ở ngoài, là còn có chuyện quan trọng khác muốn nhờ. Nàng nếu muốn biết, thay y phục theo ta. Bằng ta cam đoan, nàng vĩnh viễn biết.” ... Hoa Lục Vu tức giận thay xiêm y. La Ngọc hỗn đản này vô cùng am hiểu tâm lý của nàng, biết lòng hiếu kỳ của nàng nặng nhất, giống như loại chuyện này làm ràng, nàng khẳng định ngủ yên... o﹏o ngọc án sau tấm bình phong, tổng cộng tám khay gỗ, chỉnh tề bày tám bộ y phục tơ lụa thủ công tinh xảo, mĩ lệ tuyệt luân. Hoa Lục Vu chọn lựa, mỗi bộ đều rất đẹp, xác định được chủ ý, liền nghe bên ngoài bình phong La Ngọc thản nhiên , “Vân Nhược Hành luôn luôn mặc màu trắng, chi bằng nàng mặc bộ màu đỏ gấm Tô Châu kia, phối với bộ phiến trâm màu hổ phách san hô, mới có thể áp chế.” Hoa Lục Vu nghe vậy giận dữ, “Ai cần chàng lo!” Nhưng phẩm vị và tầm nhìn của La Ngọc luôn luôn cao hơn nàng, điều này có giá trị lúc cùng tình địch quyết đấu, cho dù nàng giận La Ngọc, cũng tuyệt muốn vào thời điểm này rơi xuống thế hạ phong. Do dự chút cuối cùng vẫn chọn bộ màu đỏ gấm Tô Châu kia, sau khi sột soạt mặc vào, lại búi tóc đơn giản, phối với kia bộ trâm màu hổ phách san hô rạng rỡ, xoay người soi lên gương đồng cao bằng người trước bình phong, quả nhiên vô cùng vừa vặn, sáng rực. La Ngọc liền tiến lại, đứng sau lưng nàng. Hình ảnh trong gương đồng tựa như ôm thân mật, La Ngọc lại dám chạm vào nàng, chỉ thấp giọng thở dài, “ xinh đẹp.” Ba chữ nhàng rơi vào đáy lòng, Hoa Lục Vu đột nhiên đôi mắt ửng hồng, trong lòng bỗng dưng cuồn cuộn ra vô hạn ủy khuất, cắn môi , “Vì sao chỉ có ta lúc sắp , chàng mới có thể tốt dỗ ta.” La Ngọc im lặng. Tiếng sáo vẫn uyển chuyển như trước, giờ phút này hợp tâm tình, nghe vào lại như oán như mến, như khóc như kể. La Ngọc bỗng nhiên thử thăm dò hỏi nàng, “Về sau ta sửa, được ?” Hoa Lục Vu cười, nhắm hai mắt lại, thản nhiên , “Mấy năm nay ta xem như nhìn thấu rồi, nếu phải tâm, tình cảm cưỡng cầu mới có được còn lý thú gì chứ?” Mặc dù như vậy, nàng do dự trong chốc lát, vẫn nhịn được lại hỏi, “La Ngọc, ta hỏi chàng lần nữa, từ đáy lòng chàng ta sao?” La Ngọc ngẩn ra, muốn lại thôi, hồi lâu cũng nên lời. Trong lòng loạn, chữ “Đúng” bồi hồi ở trong miệng nửa ngày, nhưng thủy chung muốn lừa gạt nàng. Hoa Lục Vu cẩn thận đợi lâu, chung quy vẫn đợi được đáp án. Nàng thất vọng mở to mắt, xoay người vỗ cánh tay La Ngọc chút. Bỗng nhiên nở nụ cười, dường như có việc gì , “Nhìn dáng vẻ đắn đo của chàng, ta lừa chàng thôi! Ta thông minh như vậy, như thế nào lại treo cổ tại gốc cây là chàng, đương nhiên sớm đối với chàng hết hy vọng rồi.” “Bất quá, lát nữa chàng cho dù diễn trò cũng phải giữ thể diện cho ta. Bằng ta hủy thuyền của chàng! Biết chưa?!”
ràng chị muốn chết mà k hiểu tâm tư của mình mà đáng đánh đòn nha. chị cứ ngược vài bữa nữa đê klq, chứ 1 chương truyện này dài thiệt. bạn cố lên bạn ơi
CHƯƠNG 16: Edit: KateChou La Ngọc muốn làm đại trận. Bên trong lớp sương sớm mờ mịt, đèn đuốc cả con thuyền lớn đều theo thứ tự sáng lên. Giáp trụ thị vệ sáng , uy vũ oai phong, hai mắt như lệ điện, cho nên cả con thuyền lớn đều lộ ra cảm giác xơ xác tiêu điều. Người hầu tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ trầm ổn, mọi người đều có cùng tác phong —— chỉ có Tiểu Hải Loa bị nhét vào khoang đáy. Chiếu theo lời La Ngọc , là muốn để cho nàng ta người làm hạ thấp trình độ của cả thuyền. Khi Bao thị cùng Vân Nhược Hành lên thuyền bị phen kinh sợ, trong lòng đối với sai lầm của mình làm ra càng thêm hối hận. Vân Nhược Hành nhìn chớp mắt, chầm chậm trước. Cho đến khi tới sảnh ngoài khoang thuyền tiếp khách khai báo danh tính, đầu tiên là người hầu thông báo, chờ bên trong cho phép, mới được nghênh tiếp vào. Toàn bộ quá trình rườm rà lãnh đạm, chứa chút hơi ấm nào. Trong lòng Vân Nhược Hành liền hiểu, đây là Đông Hải Hầu ra oai phủ đầu với nàng đây. Vân Nhược Hành là trưởng nữ của Nhữ Dương Vương, lại là ái đồ của Bách Hoa Quan Thục Ninh trưởng công chúa, bất luận ở triều đình hay giang hồ đều hết sức nổi danh, hành tung đến chỗ nào, trước giờ đều nhận được quý tôn sùng. Hơn nữa nàng ta và La Ngọc vốn có quen biết, lần trước tác hợp La Ngọc và Tĩnh Ngôn đại sư quyết chiến, cũng chỉ tờ giấy viết thư, La Ngọc lập tức đến. Bởi vậy ngờ nhận được thờ ơ ràng như vậy, trong lòng hơi rùng mình. Chờ đến khi tiến vào bên trong, Vân Nhược Hành liền cầm sáo ngọc trong tay, ôm quyền hành lễ, thanh êm ái khẽ cười , “Nhược Hành mạo muội, kính xin hiền phu thê Đông Hải Hầu trách.” Hoa Lục Vu nâng mi, lạnh lùng nhìn nàng ta. Chỉ thấy nữ tử trước mắt dáng người cao gầy, lưng cao ngất, thân áo trắng thanh lịch quấn lấy thân thể yểu điệu của nàng ta, xinh đẹp tuyệt trần như tiên. Mặt trứng ngỗng, da thịt trắng nõn non mịn, đẹp nhất chính là đôi mắt, ôn nhu như song xuân, sáng ngời như hàn tinh. Tóc dài đen nhánh chỉ với cây trâm dương chi ngọc cố định, trán lớp tóc mái phủ . Trang điểm tuy đơn giản lại tài nào giấu được vẻ quốc sắc thiên hương, quả nhiên hổ là mỹ nữ nổi danh bốn phương. Vân Nhược Hành cười nhạt, nhưng cũng bất động thanh sắc quan sát Hoa tiểu thái tuế hung ác trong tin đồn, trong lòng khỏi cảm thấy kinh ngạc. Chỉ thấy trước mắt thân mặc hồng gấm Tô Châu, quần áo phức tạp hoa mỹ, mái tóc đen như cánh quạ, cắm nghiêng ba cây trâm lệ màu hổ phách. Dáng người xinh xắn đáng , da thịt non nớt trắng thuần, tựa như búp bê bằng ngọc, hoa mỹ khả ái, làm sao có tin đồn xấu như Vô Diệm? —— nhất là cặp mắt to đen trắng ràng khảm dưới đôi mi thanh tú, cực kỳ linh hoạt, càng phô bày ra khí chất quật cường giảo hoạt của chủ nhân. Nếu dung mạo còn có ba phần đủ để xưng tuyệt sắc, linh quang từ đôi mắt này lại hoàn toàn có thể bù đắp. Xem ra tin đồn quả nhiên thể tin a. Trước mặt người ngoài, La Ngọc là chủ nhà. Hoa Lục Vu liền nhãn châu chuyển động, nhìn cái, ý tứ là nhìn xem của ngươi đó. La Ngọc luôn giữ vững tốt thói quen lạnh mặt, lạnh lùng hỏi ngược lại, “Trách tội? biết Hành Vu tiên tử có tội gì?” Bao thị vừa nhìn thấy Hoa Lục Vu trang phục lộng lẫy chấn động, vì vẻ đẹp của nàng mà kinh sợ, lui về phía sau Vân Nhược Hành dám làm bừa. Nàng ta tuy ở Thông Châu giàu có phương, nhưng cũng biết chính mình bất quá chỉ là dân thường, trong mắt quý nhân tựa như con kiến thấp hèn. Lúc này thấy ngữ khí La Ngọc tốt, liền nhanh chóng đứng dậy, đối với vợ chồng Đông Hải Hầu quỳ xuống thỉnh tội. Vân Nhược Hành liền mỉm cười , “Lỗi của Nhược Hành là mạo muội quấy rầy, làm phiền giấc ngủ phu thê. Bất quá Nhược Hành sở dĩ làm như vậy, cũng là có nguyên nhân, thỉnh Hầu gia cùng phu nhân nghe Nhược Hành giải thích.” Hoa Lục Vu cũng mỉm cười, “Được, mời .” Vân Nhược Hành nhìn thoáng qua Bao thị, chỉ vào nàng ta , “Bao thị suýt chút nữa liên lụy đến tính mạng phu nhân, tội thể tha! Vốn phải quỳ chết ở bờ sông, cũng là đúng. Chỉ là có điểm, dân chúng bình thường đối với chuyện này biết , phu nhân nếu vi phục xuất tuần, e rằng cũng hi vọng việc này để quá nhiều người biết được. Bởi vậy nếu Bao thị quỳ tới sáng, đám đông nhốn nháo, đến lúc đó dân chúng chuyện, mọi người suy đoán xôn xao chuyện đâu, ngược lại dễ tổn thương danh dự phu nhân. Nhược Hành đương nhiên tin tưởng phu nhân chính trực vô tư, chỉ là từ xưa đến nay miệng đời trăm người nghìn ý, gom lại có thể phá huỷ khí khái, sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu danh dự của phu nhân vì vậy mà bị tổn thương, khi đó chết mười hay trăm Bao thị cũng vãn hồi được.” Bao thị quỳ mặt đất , nhưng trong lòng thầm bội phục. Vân Nhược Hành chuyện nhanh chậm, ràng là vì cứu nàng mới lên thuyền, lời này vừa , như là vì tốt cho Hoa Lục Vu. La Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, Hoa Lục Vu ngồi ở vị trí đầu, chống cằm mỉm cười, “ như thế, ngươi vì tốt cho ta, ta nên cám ơn ngươi sao?” “Nhược Hành dám. Chỉ là Nhược Hành nhất mực thành tâm, mong rằng phu nhân minh giám. Nhược Hành từ lâu nghe mỹ danh trung nghĩa của phu nhân. Nay Bao thị tuy hồ đồ gây , tội này thể tha thứ, nguyên do lại đáng được cảm thông. Hơn nữa nàng ta lúc trước cũng biết thân phận thực của phu nhân, nếu biết, vạn lần dám mạo phạm phu nhân. Kính xin phu nhân nể tình nàng ta cơ khổ nơi nương tựa, dưới chân còn con thơ, tha thứ lần. Bao thị trải qua khó khăn này, tất nhiên thay đổi triệt để, trong nhà con trẻ cũng cảm thụ ân đức của phu nhân. Nếu người ngoài biết được chân tình, tất nhiên cũng ca tụng phu nhân từ ái rộng lượng.” Lời đường hoàng khách sáo này xong, La Ngọc bỗng nhiên vỗ án đứng dậy! Bao thị thân mình run lên, La Ngọc ném vỡ chén trà, nước trà văng khắp nơi mảnh vỡ tứ phía, khoanh tay cười lạnh , “ buồn cười! Cổ nhân viết 'Lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn?!' hôm nay nếu đúng như lời tiên tử, người hãm hại thê tử ta trừng trị, vô pháp răn đe, đến lúc đó ác nhân khắp nơi, rục rịch rắp tâm hại người, từ đó Đông Hải Hầu phủ ta lẽ nào có ngày yên tĩnh sao?! Thê tử ta nếu bởi như vậy có thương tổn, chẳng lẽ bản Hầu phải đến quý phủ của tiên tử đòi lại sao?!” Phen này thần sắc nghiêm nghị, giận dữ, Bao thị sợ tới mức sắc mặt thảm đạm, dập đầu ngừng. Vân Nhược Hành ngờ La Ngọc lại cho nàng mặt mũi như vậy, nhất thời mặt ngọc biến sắc, cũng thập phần xấu hổ. Hoa Lục Vu lòng dạ hẹp hòi, thấy Vân Nhược Hành mất hứng, lập tức liền cao hứng. La Ngọc bảo vệ nàng như vậy, trong lòng nàng cảm thấy an ủi, ngay cả oán niệm trước đó đều tiêu tán rất nhiều. Hoa Lục Vu lại nghĩ, Vân Nhược Hành lần này tới đây, ngoại trừ vì cứu Bao thị, phải còn chuyện quan trọng hơn muốn với La Ngọc sao? tại La Ngọc cho người ta thể diện, cương như vậy, cho dù Vân Nhược Hành mồm miệng lanh lợi e rằng cũng nên lời. Tuy nhìn thái độ La Ngọc, chuyện này đối với phái thái tử và nhị hoàng tử rất trọng yếu, đối Đông Hải Hầu phủ lại quan trọng, nhưng Hoa Lục Vu chịu nổi rất muốn biết a. —— được, ta phải mang Bao thị ra ngoài, để lại hai người bọn họ ở bên trong, sau đó ta trốn ở mật thất khoang dưới sảnh nghe lén, xem xem trong triều rốt cuộc xảy ra đại thú vị gì. Nghĩ đến đây, Hoa Lục Vu chớp chớp mắt, bỗng nhiên đứng dậy nhéo cánh tay La Ngọc cái. La Ngọc kỳ quái nhìn nàng, Hoa Lục Vu liền cười , “Hiếm khi có người khen ta, chàng lại phá!” Lập tức lại như có việc gì quay đầu lại, đối với Vân Nhược Hành cười đặc biệt thuần khiết vô tội, “Tiên tử tỷ tỷ, ngươi đừng để ý đến . Người này sau khi đến Thông Châu, sát khí vô cùng nặng. Lúc trước Độc Tê Bạch lên thuyền chúng ta chơi, ngồi đến hai canh giờ liền để lại bàn tay phải, máu dầm dề ta thế nhưng rất thích.” Vân Nhược Hành nghe tên Độc Tê Bạch, đôi mắt chợt lóe dị sắc, nhất thời đôi mi thanh tú nhíu lại, vẻ mặt ngưng trọng. Bao thị nghe thấy đứt tay, đáy lòng lạnh lẽo mảnh, mặt như tro tàn, tuyệt vọng nhìn Hoa Lục Vu. Hoa Lục Vu bỏ qua La Ngọc, đến trước mặt Bao thị, cao nhìn xuống cười , “Bao Thiên Thiên, chúng ta lại gặp mặt. Ngươi tuy suýt chút nữa hại chết ta, ông trời lại để con trai ngươi cùng ta có chút giao tình. Lại khiến cho Hành Vu tiên tử tới đây thay ngươi biện hộ. Hành Vu tiên tử giúp ngươi đống lời hay, ngược lại khiến ta khó xử.” “Con người của ta, thời điểm quyết định thích nhất là bị người khác quấy rầy. Nếu như thế, Hầu gia, chàng ở đây với Hành Vu tiên tử, ta mang Bao thị ra ngoài trước, ta phải cẩn thận suy nghĩ chút xem nên xử trí nàng ta thế nào.” La Ngọc chỉ nghe nàng phân nửa, trong mắt liền lên vẻ sáng tỏ, biết ý đồ của Hoa Lục Vu. Việc này tuy rằng liên quan đến phái thái tử và phái nhị hoàng tử tranh đấu, lại đếm xỉa đến, có quan hệ lợi ích, cũng ngại Hoa Lục Vu nghe lén. Bởi vậy lặng lẽ , “Nàng thích làm thế nào, làm thế đó. Chắc hẳn Hành Vu tiên tử cũng có dị nghị.” Vân Nhược Hành ánh mắt lấp lánh, mỉm cười , “Việc này vốn nên do phu nhân làm chủ.” Lại nhìn Bao thị quỳ mặt đất , “Bất luận phu nhân quyết định ra sao, đều là ngươi tự làm tự chịu, chẳng oán được ai. Bất quá cũng để ngươi yên tâm, nếu ngươi lấy thân chuộc tội, Nhược Hành thay ngươi chiếu cố người nhà ngươi.” Bao thị gì, chỉ trịnh trọng lắng nghe rồi dập đầu cái cuối cùng. Hoa Lục Vu liền dẫn nàng ta ra ngoài. Cửa đóng lại, Hoa Lục Vu đem Bao thị giao cho nha hoàn Bích Loa trông giữ, lập tức đứng dậy chạy như bay. thuyền, khoang sảnh bố trí tinh xảo, vòng qua thang lầu xoắn ốc, xuyên qua hành lang, thất rẽ bát lách liền tới khoang đáy. Hoa Lục Vu vừa đếm gian phòng ở khoang đáy vừa về phía trước, rốt cuộc ở trước cửa gỗ màu đỏ sậm ngừng lại. Đẩy cửa vào, trong phòng ngăn nắp, gian gần hơn hai trượng, giường được đặt sát vách, bàn ghế. Hoa Lục Vu đóng cửa vào, quỳ giường, ngón tay sờ theo kẽ tường hướng lên , lại có thể từ phía rút ra miếng ván gỗ! Sau đó từ bên trong lấy ra ống dài rỗng. Triển khai dán vào lỗ tai, nín thở ngưng thần, thanh từ phía khoang đại sảnh liền truyền tới. “... Hoàng Hậu nương nương mỗi khi nhớ đến ngày đó bị kẻ gian che giấu, thể cứu Hầu gia thoát khỏi bể khổ, tâm trạng đều rất áy náy, thương tâm thôi. Hầu gia...” Thanh La Ngọc lãnh đạm truyền đến, “Tiên tử cần nhiều lời. La Ngọc vốn biết, nếu La Ngọc năm đó bỏ mạng, ngoài thê tử e rằng có người thương tâm. Nhưng nếu La Ngọc mạng lớn còn sống, hừ, năm đó người có lỗi với La Ngọc đương nhiên vô cùng đau đớn, tâm trạng áy náy. Lòng người nịnh hót, vốn như thế, tiên tử cho rằng La Ngọc đúng ?” Hoa Lục Vu nghe xong khỏi che miệng cười thầm, công phu nghẹn người của La Ngọc càng ngày càng cao. Năm đó hãm hại La Ngọc quyết chiến là Hành Vu tiên tử dẫn đường, những người nào đó có lỗi với La Ngọc đương nhiên nàng cũng tránh được. Sau trận trầm mặc, Hành Vu tiên tử bỗng nhiên thở dài hơi, buồn bã , “Ngũ ca, huynh... huynh còn trách ta sao?” “Xin tiên tử cẩn thận. La Ngọc họ La họ Vân, biết nơi này sao lại có ngũ ca của tiên tử?” “Nhược Hành biết có lỗi với huynh, nhưng lúc ấy...” “Tiên tử sao lại như vậy? Tiên tử cũng có lỗi với La Ngọc.” La Ngọc bỗng cắt lời nàng, tiếp tục lãnh đạm , “Năm đó La Ngọc lưu vong, tôn sư Bách Hoa Quan từng thầm buông tha La Ngọc lần, lần đó La Ngọc nghe theo tiên tử an bài trận chiến với Tĩnh Ngôn đại sư, dĩ nhiên trả đủ ân tình này, bởi vậy La Ngọc thiếu sư đồ tiên tử điều gì, tiên tử cũng nợ La Ngọc cái gì.” Tiếng vừa dứt, bên kia lại lâm vào yên lặng. Bên này Hoa Lục Vu nghe lén cũng cả kinh. La Ngọc biết nàng nghe lén, lời này đương nhiên cũng là giải thích cho nàng nghe. Trong lòng Hoa Lục Vu có chút rối loạn, hình ảnh hỗn độn đều lên trong đầu, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ ra. Năm đó nàng còn tuổi, vốn đối với người trong hoàng cung nhận thức ràng lắm. Hơn nữa đường lưu vong, gặp được vô số lần bị vây quét, nam nữ già trẻ lớn bé, người xa lạ gặp qua ít nhất cũng xấp xỉ nghìn, nàng sap có thể nhớ từng chút chứ? Bất quá nghĩ đến Thục Ninh trưởng công chúa nếu là sư phụ của Vân Nhược Hành, vậy võ công kém. La Ngọc trốn thuộc về chuyện bí mật của triều đình, thân là trưởng công chúa nàng ta có khả năng tham dự bao vây bắt giữ. Hơn nữa La Ngọc dù sao cũng là cháu nàng ta, nữ nhân lại tương đối dễ mềm lòng, thầm thả cho con đường sống, cũng phải có khả năng. Hoa Lục Vu nghĩ đến đây, khỏi vừa buồn vừa vui. Vui mừng là vì La Ngọc có thể cũng Vân Nhược Hành, bi thương là ngay cả có tình địch, La Ngọc vẫn nàng. —— Trong lòng Hoa Lục Vu rất khó chịu. Sống chung nhiều năm như vậy, che tảng đá cũng có thể làm nóng tình cảm, lại đổi được câu nàng. Chẳng lẽ nam nhân này có tâm sao?! Hoa Lục Vu ở bên cạnh suy nghĩ dồn dập, bên kia Vân Nhược Hành trầm mặc nửa ngày tựa hồ mới lại trở lại bình thường , thấp giọng than thở , “... Lòng ta hướng trăng sáng, khổ nỗi trăng sáng chiếu mương máng. Hầu gia băng lãnh vô tình, Nhược Hành lời chống đỡ. Nếu như thế, dám nhắc tới chuyện cũ nữa, mất công khiến Hầu gia chán ghét.” “Bất quá vừa nghe lời phu nhân , Độc Tê Bạch từng lên thuyền viếng thăm. Nhược Hành thể nhắc nhở Hầu gia chút, tộc Độc lòng muông dạ thú, thể đề phòng! Hầu gia ở Đông Hải xa xôi, e rằng cũng biết tình hình triều đình gần đây, bè đảng Độc Vũ Chiêm chiếm địa vị cao, ngồi ăn bám, biết tu đức. Người Độc tộc ỷ vào tổ tiên che chở, biết nặng , cả gan làm loạn, trước đó vài ngày càng lại phạm phải sai lầm trầm trọng!” “Thanh Hà Vương vì nước hi sinh thân mình, đời chỉ để lại Xương Nhạc quận chúa mảnh hương khói. Mùng hai tháng sáu chính là ngày giỗ của Thanh Hà Vương, Độc Mặc Bạch phụng mệnh hộ tống Xương Nhạc quận chúa quay về tế điện Trạch Châu, lại lòng mang tâm địa tốt, ý đồ phi lễ quận chúa! Dẫn đến quận chúa liều chết đấu tranh, tử thương vô số, bản thân quận chúa cũng tung tích.” “Xương Nhạc quận chúa từ khi Thanh Hà Vương về cõi tiên, vẫn cư nơi hoàng cung, vừa là bằng hữu tốt của Nhược Hành, gia sư cũng rất thương nàng. Nếu để Nhược Hành biết việc này, nhất định cho phép Độc gia cố tình làm bậy. tại Xương Nhạc tung tích, người Độc tộc nóng lòng tìm nàng đe doạ diệt khẩu, Hầu gia nhân nghĩa, nếu ở đây phát hành tung của Xương Nhạc, thỉnh xin vạn vạn lần đừng giao vào tay tộc Độc gia! Nhược Hành ở nơi này bái tạ trước!”
đọc xong thấy thương Hoa tiểu thái tuế quá, phải k chị mà nhận ra rằng chị mà. làm sao chiều hết cỡ vậy được chứ haiz, biết khi nào mới sáng tỏ tình cảm của mình rồi tỏ tình với chị cho chị hạnh phúc đây nữa