CHƯƠNG 29-1: Edit: KateChou Ngày hôm sau ngâm nước nóng tắm ba lần, dùng hết nửa cục xà bông thơm, cả người đều thơm ngào ngạt, Độc Quý Xuyên vẫn cảm thấy người có chút mùi khai của dê như như . Nhớ tới cảnh loạt dê ốm yếu hướng về phía bờ sông tiểu, liền nghẽn tim. Trách được mọi người đều độc nhất là phụ nhân, Trầm Ngư chính là nhân tài kiệt xuất trong đó, đường đường là thủ lãnh Ám Ảnh lại sử dụng ám chiêu này, quả thực là tâm nhãn so với mũi kim còn hơn! Độc Tê Bạch sáng sớm ra cửa, nhìn thấy liền nâng tay áo lên che mũi. Độc Quý Xuyên trừng , “Ngươi lỗ mũi chó a, thính như vậy!” “Mới sáng sớm nên tức giận như vậy? Nhặt được cái mạng trở về là tốt rồi, ngươi nên biết đủ ! Thiên hạ này còn có người La Hầu dám giết sao?” Tên lùn chuyện bộ dáng liên quan mình, ngữ khí mặn nhạt. Độc Quý Xuyên vò vò mái tóc dài ẩm ướt, “Cũng đúng. Gia đây vận khí tốt! Ai, ngươi có nhìn ra , ta cảm thấy La Hầu và Trầm Ngư kia có chút gian tình.” “... Ngươi cẩn thận thôi, họa từ miệng mà ra, chưa thấy ai lắm mồm còn có thể trường mệnh!” Độc Quý Xuyên nhìn tên lùn nháy mắt xuống cảm xúc, xoay người lại vào trong phòng, còn nặng nề đóng cửa lại, khỏi vẻ mặt buồn bực, “Ngươi có bệnh a! Ta bọn họ, sao lại đắc tội ngươi! Miệng quạ đen, ngươi mới đoản mệnh đó!” càng nghĩ càng giận, trong ngực bốc lên cỗ tà hỏa, liền bướng bỉnh xông đến. Vươn tay gõ cửa ầm ầm, nhất định ầm ĩ muốn người ra, cửa gỗ rắn chắc cũng sắp bị đập nát. Dịch Phong lau bàn trong phòng, nhìn trộm thấy sắc mặt công tử khó coi, môi mỏng mím chặt hết mức, bộ dáng kiên nhẫn nhưng vẫn nhẫn nại, trong lòng khỏi hồi hộp. Nhanh chóng ném khăn lau, bưng lên nửa chậu nước rửa mặt còn lại, mở cửa hắt cả chậu ra, Độc Quý Xuyên nhất phải cúi thấp đầu. “Ai đó! Mắt mọc ở đâu vậy?!” cả người ướt sũng, tai họa bất ngờ quả thực thể tin, tức giận đến ngay cả thanh cũng thay đổi! “A, tam gia, nô tỳ muốn đổ nước ra ngoài mà, nghĩ tới ngài lại đứng ngay cửa, xem ra đổ trúng ngài, xin lỗi!” Dịch Phong che miệng, bộ dáng giả bộ kinh hoảng luống cuống, nhanh chóng vừa xô vừa đẩy người , “Tam gia, nô tỳ bưng nước ấm cho ngài, cũng tìm cho ngài bộ quần áo sạch . Xem cả người ngài này, chắc khó chịu lắm a...” Sau nửa canh giờ, Dịch Phong trở lại. Độc Tê Bạch dựa chân tường nhìn nàng, mắt lam lóe tia sáng lãnh đạm, “Chiêu này của ngươi, chắc là... học từ quận chúa sao! là học điều tốt ba năm, học điều xấu ngày, ngươi cũng sợ tức giận.” Dịch Phong cẩn thận khép lại cửa, che miệng cười khẽ, “Nô tỳ sợ. Chưa từng thấy tam gia đánh nữ nhân, hơn nữa nếu ngài ấy muốn tức giận , còn có công tử cứu nô tỳ mà.” ——trước kia thấy quận chúa đổ nước lên người ta nàng cảm thấy đặc biệt vui sướng, luôn nóng lòng muốn thử, hôm nay có thể xem như đợi được cơ hội. Độc Tê Bạch lắc đầu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, “Lần này thôi, lần sau đừng tự chủ trương nữa. Lá gan đúng là càng luyện càng lớn, bản lĩnh của ngươi nếu như xứng với lá gan, khó tránh dễ gặp rắc rối, đến lúc đó ta nhất định có thể tới kịp bảo vệ ngươi.” “Vâng, nô tỳ ghi nhớ .” Dịch Phong khoanh tay, lại ngầm le lưỡi. Hoa mai lững lờ, mặt trời lặn để trăng lên. Tối nay, Hoa Lục Vu lặng yên tiếng động trở về Thiên Hương tửu lâu. Người ngoài nhìn vào tưởng như người, kỳ thực ba mươi sáu Ám Ảnh đứng đầu nấp chung quanh, tùy thời nghe theo nàng điều khiển. Thậm chí ngay cả La Ngọc cũng thân chỗ tối, bất cứ lúc nào cũng bảo hộ an toàn của nàng. Lần này Đô Thành có vẻ như nguy cơ trùng trùng, từng bước bụi gai, ra có hai tầng phòng hộ này liền ổn thỏa đến cực điểm. Độc Tê Bạch và Độc Quý Xuyên nhiệt liệt hoan nghênh Trầm Ngư đến. Đều là người quen, cần dùng gì đó để đón gió tẩy trần. Dặn dò chủ quán mang nhiều món ăn lót dạ tinh xảo đưa vào trong phòng được rồi. Đợi sau khi dùng cơm xong, Hoa Lục Vu với bọn họ, “Ta muốn gặp quận chúa.” Độc Tê Bạch gật đầu. Độc Quý Xuyên lúc trước có chút tránh né nàng, lúc này lại đành phải vậy, mặt lộ vẻ do dự , “Quận chúa nếu gặp Trầm Ngư nương, quá mức giật mình làm ầm ĩ để lộ tin tức thế nào? Bằng cho quận chúa dùng chút nhuyễn cân tán trước, ít nhất có thể làm cho nàng có sức la to?” “ ổn. Ta gặp nàng, là muốn cùng nàng ấy trò chuyện lát, tìm hiểu đến cùng sở thích, kiêng kị, thần thái ngày thường, cách dùng từ, bằng hữu, địch nhân trong cung và ngoài cung... của nàng ấy, như vậy mới có thể giả giống được.” Hoa Lục Vu lắc đầu, “Nàng ấy khẩn trương sợ hãi, toàn bộ đều sụp đổ.” “Trầm Ngư nương nếu đưa ra cầu này, tất có sách lược vẹn toàn, chúng ta cần lo lắng vô ích.” Độc Tê Bạch cầm chén rượu lên tiếng. Độc Quý Xuyên nhanh chóng liếc mắt nhìn , thấy trong mắt lam đều lộ vẻ kiên định và tín nhiệm nghi ngờ gì nữa. “Được rồi, mời nương theo tại hạ.” Nơi giam hãm quận chúa là gian phòng phía nam lầu hai. Ngoài cửa bốn đại hán áo xám bất động như núi, đôi mắt sắc bén, nhìn ra được đều là nhân vật quân kỷ sâm nghiêm, tâm ngoan thủ lạt. Hoa Lục Vu ra ngoài liền đội mũ che lên, che kín khuôn mặt, bởi vậy bốn người kia vẫn chưa bởi vì dung mạo của nàng mà sửng sốt. “Ra mắt tam gia, ngũ công tử!” Bốn người kia nhìn thấy người tới, liền khoanh tay hành lễ. Độc Quý Xuyên phất tay ý bảo bọn họ miễn lễ, khẽ với Hoa Lục Vu, “ nương, mấy người bọn họ đều là thân cận theo ta nhiều năm, công phu tốt, rất kín miệng. Ngài hãy yên tâm vào thôi.” Nghĩ nghĩ lại hỏi, “Chúng ta có cần vào chung ?” “ cần.” Hoa Lục Vu quả quyết , “Ta chuyện với nàng, tán gẫu, nhiều người thành cưỡng bức, trái lại tốt.” “ Được, vậy mời ngài vào.” Trong lòng Độc Quý Xuyên thả lỏng, nếu bảo vào trong, lòng cũng mất tự nhiên, kết bọn giúp tính kế đứa con mồ côi của Thanh Hà vương, tựa như khi dễ mẹ góa con côi, có chút đành lòng. Hoa Lục Vu gật gật đầu, liền đẩy cửa vào. Cửa gỗ lim im ắng khép lại. Độc Quý Xuyên trừng mắt nhìn cánh cửa này trong ngực tựa như bị mèo cào, Độc Tê Bạch khóe miệng nhếch lên, tiến lên vỗ vỗ sau lưng của , “ thôi. Chúng ta ở nơi này nghe lén các nương có chút thích hợp.” Độc Quý Xuyên liếc mắt nhìn , mặt mất hứng, chẳng lẽ là người nội tâm bẩn thỉu như vậy sao?! Nghe lén ở đây là bất đắc dĩ, tình bên trong thành bại có liên quan đến an nguy của triều đình đó. bất mãn hỏi, thanh rất , “Ngươi đối với Trầm Ngư kia tín nhiệm như vậy?” Độc Tê Bạch ngửa đầu nhìn , ánh mắt xanh thẳm đầy vẻ bình tĩnh. Gằn từng chữ, “Nghi người cần, dùng người nghi ngờ!” “... thôi, Dịch Phong chuẩn bị trà xong.” ——Ánh mắt trong khoảnh khắc đó, thế nhưng làm Độc Quý Xuyên kinh sợ! Chỗ sâu trong ội tâm bỗng nhiên ùa lên cảm giác hoang đường, tựa như đối mặt với người mặt ngoài cực kỳ bình tĩnh, thực tế lại là con bạc cực kỳ điên cuồng, dám đứng giữa sòng bạc hề biết trước đặt cược tính mạng cả nhà mình kia! —— dựa vào gì mà tín nhiệm Trầm Ngư như vậy?! Nhoáng cái, ảo giác kia tan . lưng Độc Quý Xuyên đổ mồ hôi, khỏi lại cẩn thận quan sát Độc Tê Bạch chút. Thấp bé, tuấn mỹ, lãnh đạm. biểu tình bình tĩnh gợn sóng, giống như đối với bất cứ tình gì đều có hứng thú. Đây là con chó của thúc thúc. ác khuyển trung thành và tận tâm, chỉ tuân theo mệnh lệnh. “ thôi!” Vì che giấu chột dạ trong nháy mắt, ngữ điệu Độc Quý Xuyên hết sức nhàng. Độc Tê Bạch nhận thấy được khác thường của , xoay người hai bước, Độc Quý Xuyên chợt dừng lát, “ ra là như vậy, ta quả nhiên hồ đồ.” Độc Tê Bạch đảo mắt nhìn . Độc Quý Xuyên cũng ngoái đầu nhìn lại , cười khổ , “Ta khờ, . Trầm Ngư nương nếu cùng quận chúa chút muốn người liên quan biết, làm sao có thể cải trang giống như vậy chứ?” Trong phòng. Song cửa sổ giấy trắng đóng chặt, bức rèm che rũ, bên ngoài cửa cũng đóng lại. Bốn phía phong bế kín như thế, giống nhà tù. Duy chỉ có nến đỏ bàn vô thanh cháy. Giọt nến ồ ồ lăn xuống, làn khói phía ngọn lửa sáng ngời lượn lờ phiêu phiêu khó phát . “Là ai?” Thanh mềm, trong veo từ trong phòng truyền đến, mang theo chút mệt mỏi do dự. Vừa nghe thanh này, liền biết tuyệt phải người tính cách cường ngạnh. Hoa Lục Vu từng bước qua, xốc lên bức rèm che, nhìn thấy màn che màu thiên thanh được vén làm đôi, giường gấm màu trắng nương xoay người ngồi sắc mặt tiều tụy. nương này và nàng tại gương mặt giống nhau như đúc, mặc trung y tuyết trắng, tay chống giường nửa dậy nửa , giật mình mở to hai mắt. “Ngươi, ngươi là ai? Như thế nào thông báo tự tiện tiến vào?!” Hoa Lục Vu “Suỵt” tiếng, chậm rãi đến trước mặt quận chúa. Nàng nện bước, thân ảnh, động tác chứa uy hiếp nào, quận chúa có chút an tâm. Hoa Lục Vu đến trước mặt nàng ta giọng , “Quận chúa, ta tháo cái nón xuống, xin ngài đừng giật mình.” xong, dừng lát, nàng chậm rãi tháo mũ che xuống. Bấc đèn ngọn đèn đầu giường đôm đốp tiếng, bùng ra đóa hỏa tinh (đốm lửa) nho . Ngọn đèn lay động, soi lên hai gương mặt gần như giống nhau như đúc cách nhau đến thước. Quận chúa che miệng lại, đầu tiên là cực độ khó có thể tin tưởng, tiếp sau đó trong hốc mắt bỗng nhiên chứa đầy nước mắt, rung giọng , “Xuân Nhị?!” —— quả nhiên, quận chúa xem nàng là đại sư huynh Hà Bất Cầu. Hà Bất Cầu lúc ấy ngụy trang thành nha hoàn tâm phúc Xuân Nhị của quân chúa. Hoa Lục Vu chỉ khẽ cười, lên tiếng.