1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Già Gả Lần Bảy - Hoa Minh (57c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 15



      Ngọc Hành tay cầm ngọn hoa đăng, tay kia đầu ngón tay lành lạnh cầm lấy tay tôi, trong đêm tối nhìn khuôn mặt và đôi mắt của , chỉ thấy ánh trăng chiếu xuống soi lên đôi môi cười.



      Hoa đăng thiên thụ, ngư long vũ, Ngọc Hành như gần, rồi lại như xa, rồi như vẫn kín dáo đứng yên chỗ, bỗng nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy.



      Tôi nhìn Ngọc Hành. Người nam tử này, đẹp như vậy, mày đẹp, mắt đẹp, nụ cười đẹp. Tôi thích .



      Tôi cứ yên lặng nhìn Ngọc Hành, sau đó đưa tay ra chạm vào mặt . cười.



      Tôi cười: ‘Đúng là huynh.”



      Ngọc Hành nhìn tôi cười, : ‘Là ta.”



      Hoa đuôi chó trong lòng Thủy Quỷ tôi lập tức nở rộ.



      Tôi vui mừng : ‘Ngọc Hành công tử, sao huynh lại tới trần gian?”



      Ngọc Hành chỉ cười nhìn tôi, đáp.



      Tôi suy nghĩ chút, : ‘Chúng ta rất lâu gặp nhau rồi.”



      Ngọc Hành tiếp lời: ‘Hai tháng linh năm ngày, đúng ?”



      Tôi ngẩn ra, đếm đếm đầu ngón tay lúc, sau đó u buồn : ‘Nhớ nữa.”



      Ngọc Hành cười cười gì nữa.



      Tôi suy nghĩ chút, vỗ vỗ đầu, vui mừng : ‘Tôi…tôi còn có hai bài thơ muốn tặng huynh.”



      Ngọc Hành vẫn cười nhìn tôi, hỏi: ‘ sao?”



      Thủy Quỷ tôi gật đầu, suy nghĩ chút, chợt có chút rầu rĩ, : “ngày ấy tại Minh giới, tôi vốn là lấy rồi quay lại tìm huynh, kết quả là khi quay lại, huynh…huynh rồi.”



      Ngọc Hành trầm ổn nhìn tôi lúc, đột nhiên : “…A Ly…” Định gì rồi lại thôi.



      Tôi ngờ vực nhìn Ngọc Hành.



      cười như tự giễu: “ có gì.” Rồi lại nhìn tôi rất lâu, : “Hình như muội có chút béo lên.”



      Tôi xấu hổ cười.



      Mạnh Bà từng với tôi, nữ hài tử gầy chút mới đẹp. Thủy Quỷ tôi béo lên, Thủy Quỷ tôi sầu mà.



      Ngọc Hành nhìn tôi, hỏi: ‘Làm sao vậy?”



      Tôi mấp máy miệng, nhưng gì.



      Ngọc Hành khẽ cười, chỉ chỉ con gà và con vịt đằng sau, cười hỏi: ‘Sao lại cầm mấy thứ này?”



      Tôi quay lại nhìn con gà, lại nhìn con vịt chút. Con gà mái và con vịt vui vẻ ngủ gà ngủ gật mặt đất.



      Thủy Quỷ tôi thở dài, vào lúc này mà con gà con vịt vẫn còn ngủ gật được sao? than thở, nghe giọng của Ngọc Hành mờ mịt bên tai: “Ta vừa mới thấy muội và thái tử Vong Xuyên cùng nhau phải?”



      Thủy Quỷ tôi giật mình cái, đột nhiên nhớ ra Vong Xuyên.



      Tôi lẩm bẩm gọi tiểu ca ca, cuống quýt nhìn bốn phía, định há mồm gọi Vong Xuyên, lại nghe giọng phía sau: ‘Ta ở đây.”



      Tôi quay mặt lại nhìn qua, chỉ thấy cầm con thỏ, con rùa đứng cách tôi vài bước.



      Tôi vội cầm con gà con vịt chạy tới. Ngọc Hành cũng theo.



      Vong Xuyên nhìn tôi, lên tiếng.



      Con thỏ dùng đôi mắt lành lạnh lườm tôi, con rùa cũng dùng đôi mắt lành lạnh liếc tôi.



      Thủy Quỷ tôi sầu mà.



      Tôi lúng túng kéo kéo tay áo . nhíu mày kéo tôi lại trước mặt mình, : “Mới vừa rồi bảo muội nắm chắc tay ta, sao lại mất tăm hơi thế?”



      Tôi mếu máo, gì.



      Vong Xuyên cầm lấy tay tôi rất chặt, nhưng vẻ mặt lại xuân phong phơi phới quay sang Ngọc Hành: “Ngọc Hành tinh quân sao rảnh rỗi xuống hạ giới chơi vậy?”



      Ngọc Hành cầm hoa đăng, mỉm cười, hướng sang Vong Xuyên khẽ khom người: “Gần đây rảnh, muốn dạo chút, nên mới xuống đây.”



      “Hả? rảnh ư?” Vong Xuyên nhả từng câu, khẽ dừng, rồi chợt cười: “Vậy nhưng lại khéo.”



      Ngọc Hành cười nhìn Vong Xuyên đầy ý, cười nhàng gì sánh được: “ khéo.” xong, khẽ đong đưa hoa đăng tay, lại tiếp tục : ‘Nghe Đông Hoa điện hạ cùng Lan Xuyên Minh quân ở đây, nên cố ý đến thăm.”



      xong, lại tiếp tục đong đưa chiếc hoa đăng trong tay, đưa mắt sang phía tôi: “Nhân tiện thăm A Ly.”



      Thủy Quỷ tôi yên lặng nhìn lại Ngọc Hành, lòng : ‘Ngọc Hành công tử, huynh tốt.”



      Ngọc Hành cười với tôi. Tôi yên lặng cười với . Sau đó yên lặng.



      Ngọc Hành yên lặng.



      Vong Xuyên cũng yên lặng. Chỉ là, Mặt mày Ngọc Hành hớn hở, mặt Vong Xuyên đen sì.



      Tôi thấy hai người họ im lặng, cũng im lặng theo.



      yên lặng, bé trai có bím tóc đuôi sam từ đâu hớn hở chạy tới.



      Cậu bé rất dễ thương, dùng đôi mắt nho đảo mấy vòng, sau đó bắt đầu giơ đám sợi chỉ hồng trong tay lên, : “ nương công tử, đây là tơ hồng của nguyệt lão, chuyên buộc nhân duyên, đem sợi tơ hồng này buộc lên người mà mình thích, có thể buộc cả tâm người đó. Hội chùa giảm giá, mua tặng .”



      Thủy Quỷ tôi dựng đứng lỗ tai lên.



      Cậu bé rút ra hai sợi tơ đưa cho Vong Xuyên, vui sướng : “Lấy cho ngươi sợi, tặng thêm sợi nữa, lượng bạc.”



      Vong Xuyên ngập ngừng, nhận lấy sợi tơ hồng, móc ra lượng bạc.



      Ngọc Hành cũng ngập ngừng, sau đó cũng nhận lấy sợi tơ hồng, sau đó cũng móc ra lượng bạc.



      Cậu bé lại mon men đến gần tôi, chớp chớp mắt nhìn tôi, cười hì hì : “Tiểu thư tỷ, ngươi có mua ?”



      Tôi sờ sờ túi tiền, rầu rĩ ; “Ta có bạc.”



      Cậu bé ngượng ngùng, khẽ đỏ mặt, : “Ta lấy tiền của ngươi đâu.”



      Hả?



      Cậu ta vặn vẹo ngón tay, ngượng ngùng, : “Ngươi ngồi xổm xuống .”



      Thủy Quỷ tôi sửng sốt, ngờ vực ngồi xổm xuống.



      Chỉ thấy cậu bé ngượng ngùng, xấu hổ cười với tôi, sau đó như sét đánh xẹt tới bên tôi hôn cái lên mặt tôi.



      Thủy Quỷ tôi mắt trợn tròn mồm há hốc.



      Vong Xuyên đứng bên cạnh mặt méo xẹo. Ngọc Hành nhịn được bật cười thành tiếng.



      Cậu bé đặt hai sợi tơ hồng vào tay tôi, rồi nhanh chân chạy .



      Định thần lại Ngọc Hành cầm ngọn đăng đến bên cạnh tôi, : ‘ tới rồi, vậy ta rất mong được đến thăm hai vị điện hạ.”



      Vong Xuyên chỉ cười cười, gì.



      Ngọc Hành cười dịu dàng đưa đèn hoa đăng tới trước mặt tôi, thấy Thủy Quỷ tôi ra sức cầm con gà con vịt, : “Cầm cái này , đêm tối, cẩn thận đường dưới chân chút, ta cầm gà vịt cho muội.”



      Nhưng Vong Xuyên lại nhàng hất tay áo gạt chiếc đèn hoa đăng , cầm lấy tay tôi, cười : “ cần, có ta dắt A Ly là được rồi.”



      Ngọc Hành mỉm cười, gì thêm nữa.



      Thủy Quỷ tôi chỉ mải nghĩ về hai sợi tơ hồng kia, nghe tiểu tử xấu xa kia buộc tơ hồng vào người mình thích, chiếu theo như thế, vậy Thủy Quỷ tôi hẳn nên đem sợi tơ hồng này buộc lên người Ngọc Hành rồi. Tôi nghĩ, buộc thế nào nhỉ, lén lút hay là quang minh chính đại, buộc vào chân hay là buộc vào tay..



      Thủy Quỷ tôi lại phát sầu.



      Sau lúc, tôi nhịn được nghiêng đầu sang nhìn Ngọc Hành. Gương mặt nghiêng nghiêng rất đẹp, nụ cười đẹp. Tôi : ‘Ngọc Hành công tử, tôi thích huynh.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 16



      Tôi : ‘Ngọc Hành công tử, tôi thích huynh.”



      Vong Xuyên cầm tay tôi liền dừng lại, hơi thở trở nên nghiêm trọng nhưng lên tiếng.



      Ngọc Hành giương đèn lên soi mặt, trong mắt có ý cười, nhìn tôi cười nhàng: ‘Ta cũng thích A Ly.”



      Bàn tay của Vong Xuyên chợt cứng đờ.



      Tôi cúi đầu nhìn nhìn ngón chân, ngượng ngùng cười: “ sao?”



      Trong giọng của Ngọc Hành cũng có ý cười: ‘Đương nhiên là rồi.”



      Vong Xuyên nghiến răng.



      Tôi ngượng ngùng, : “Hoa đăng của huynh đẹp.”



      Ngọc Hành : “Nếu A Ly thích, ta tặng cho A Ly.”



      Vong Xuyên nghiến răng ken két.



      Tôi : “Được.”



      Nào ngờ, Thủy quỷ tôi vừa mới xong, nghe tiếng kêu thảm thiết của con gà trong tay, chấn động, dư vẫn còn văng vẳng bên tai, ..



      Thủy Quỷ tôi lập tức chấn động



      Quay sang nhìn lên, chỉ thấy con gà đó u oán lườm tôi, lắc lắc cái cổ, hai mắt lộn ngược, hai chân đạp đạp, ôm nỗi hận mà ra



      Thủy Quỷ tôi cả người lập tức cứng đờ.



      Còn lại con vịt kia nằm rạp dưới đất, hai mắt kinh hãi nhìn Vong Xuyên, thân hình gầy yếu của nó cũng chấn động.



      Ngọc Hành ho khan tiếng: ‘Thái tử điện hạ, hà tất phải làm thế?”

      Thủy quỷ tôi nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy mặt Vong Xuyên mây đen sầm sì, môi nhếch lên, luồng hồng quang mạnh mẽ phát trong lòng bàn tay.



      A, ràng là con gà ôm mối hận dưới bàn tay của Vong Xuyên rồi.



      Tôi sợ hãi kéo kéo tay áo Vong Xuyên, lúng túng : “Tiểu …tiểu ca ca, huynh…huynh làm sao vậy?”



      “Sao, là, sao…” nghiến răng nhìn tôi chòng chọc lát, lòng bàn tay chợt lật lại, chỉ nghe ầm ầm tiếng, quán bánh bao đối diện trong nháy mắt đổ sụp xuống. Bánh bao trắng trẻo thơm phức mùi dầu mỡ lăn lốc dưới chân tôi.



      Tôi sửng sốt.



      Những người dừng chân để xem cũng sửng sốt, chợt nghe có tiếng thét chói tai: “ quái!’



      Thoáng chốc, già trẻ nam nữ đường ôm đầu bỏ chạy, trong khoảnh khắc, đường phố dài, hàng ngàn hoa đăng, sáng rực đẹp đẽ tức trơ trụi, chỉ còn lại ba người chúng tôi.



      Con vịt mặt đất chết sùi bọt mép ra, nằm sấp xuống đất, con thỏ thét tiếng chói tai, nhào tới bên con rùa, thỏ rùa ôm chầm lấy nhau run rẩy, run rẩy…



      Thủy Quỷ tôi cũng run rẩy.



      Tôi túm lấy tay áo Vong Xuyên, giọng cũng run rẩy: ‘Tiểu …tiểu ca ca, huynh..rốt cuộc huynh làm sao vậy?”



      Vong Xuyên quay mặt lại, oán trách nhìn tôi chăm chú, gân xanh trán nổi lên. lát sau, hít hơi sâu, quay mặt , lạnh lùng : “ có gì, chỉ là…thấy con gà và cái sạp bánh kia vừa mắt mà thôi.”



      Ngọc Hành ho khan tiếng, miệng gần như là cười, nhìn sang những ngọn đèn trơ trụi.



      Tôi lúng túng nửa ngày, lại kéo kéo tay áo Vong Xuyên, sợ hãi lên tiếng gọi: ‘Tiểu ca ca…”



      quét mắt qua, nhìn tôi trách móc, ánh mắt dừng lại quầy hàng phía sau tôi, chợt dừng lại.



      Thủy quỷ tôi theo đó mà nhìn qua. Hả, quầy tạp hóa.



      Nét mặt Vong Xuyên chợt chuyển biến, rồi bắt đầu cầm lấy tay tôi, mang tôi đến trước quầy hàng, lục lọi nhặt nhặt hồi, rồi cầm lên chiếc lắc chân, hỏi tôi: “Thích ?”



      Thủy Quỷ tôi có chút buồn bực.



      Lại nghe : “Lắc chuông nhé, có thể trị tật nghiến răng vào ban đêm.”



      Tôi buồn bực hỏi: ‘Nghiến răng?”



      mặt Vong Xuyên tươi cười tràn ngập xuân ý, chỉ chỉ vào mũi tôi, than thở: “Muội đó, buổi tối ngủ yên chút nào, chỉ có nghiến răng, lại còn thích gác lên người ta, chỗ này ít chỗ kia ít, gặm chỗ này lại cắn chỗ kia.”



      dừng lại, rồi tiếp: “Đêm hôm đó đến nhân gian, muội cứ túm chặt lấy ta, còn cắn mặt ta, rồi gặm cổ ta, thế nào, nhớ à?”



      Hả! Sét đánh! Sét đánh! Thủy quỷ tôi sao lại có loại sở thích này chứ?



      Ngọc Hành chợt lẩm bẩm gọi: ‘A Ly…”



      Tôi quay sang nhìn Ngọc Hành, thấy mặt trắng bệch. Tôi nghĩ đại khái bị sở thích này của tôi dọa cho sợ rồi.



      Thủy quỷ tôi phát sầu mà. Thủy Quỷ tôi quá ấm ức.



      Tôi vặn vẹo ngón tay, : “Chiếc lắc chuông đó dùng được sao?”



      Vong Xuyên ‘ừ” tiếng, khẽ đong đưa tay, trong nháy mắt chiếc lắc chuông ngân lên: “Sợi dây trắng này quá to, đợi quay về ta dùng hai sợi chỉ hồng vừa mua xong giúp muội xâu lại chiếc chuông này, sau đó buộc vào chân muội, có được ?”



      Thủy quỷ tôi cuống quýt gật đầu.



      Tôi : ‘Tiểu ca ca, huynh tốt.”



      Khóe môi Vong Xuyên khẽ nở nụ cười, ho khan, : “A Ly ngoan, ta đúng là tốt mà”



      Con vịt chết mặt đất run lên, con gà vừa mới chết cũng nổi cả da gà.



      Ngọc Hành đưa mắt nhìn qua tôi, trong ánh mắt có gì đó mờ ảo, gì.



      Buổi tối, Vong Xuyên ngồi dưới đèn, dùng sợi chỉ hồng xâu chiếc chuông.



      Tôi ngồi ghế băng bên cạnh . Lan Xuyên hăng hái bừng bừng đề nghị Ngọc Hành đánh cờ.



      Ánh nến dịu dàng, mang cho tôi cảm giác quyến luyến, tôi nghiêng đầu nhìn Vong Xuyên, suy nghĩ chút, hỏi: “Tiểu ca ca, buổi tối muội cắn huynh sao?”



      Vong Xuyên buộc sợi dây lại ngước mặt lên, ho tiếng, đáp: “Ừ.”



      Tôi hỏi: “Vậy có đau ?”



      Mặt đỏ lên, lại ho khan tiếp: “ đau.” Dừng lại, lại tiếp: “Ta…rất thích.”



      Thủy Quỷ tôi sửng sốt.



      Vong Xuyên làm xong, kéo tôi lại, : “Xong rồi, muội cởi giầy ra, ta buộc chiếc lắc cho muội.”



      Tôi cởi giầy. cúi người ngồi xổm xuống, lấy chiếc lắc chuông đeo vào chân tôi, tay chạm vào, lập tức phát ra tiếng leng keng.



      Bên ngoài, tiếng Lan Xuyên chợt vọng đến: ‘Ha ha! Chiếu tướng! Ngọc Hành tinh quân, ta lại thắng rồi!”



      Vong Xuyên lại lắc lắc chiếc chuông, hỏi: ‘Thích ?”



      Tôi cười khúc khích, đáp: “Thích.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17



      Vong Xuyên mỉm cười hài lòng, kéo tôi đến trước mặt, ôm lấy tóc tôi; “Đeo sợi tơ hồng gắn chuông vào rồi, là người của ta, sau này được làm gì với người khác nữa, được liếc mắt đưa tình nữa, được…”



      dừng lại, chợt nghiêm mặt lại, nghiến răng trầm : “ cách khác, ta trói buộc muội rồi, bảo muội sau này cười là phải cười, khóc là khóc, ăn ngủ cũng chỉ được có ta, được với người khác, biết chưa?”



      Tôi bị bộ dạng hăm dọa này của Vong Xuyên, lập tức nghe mà mơ hồ, chỉ yên lặng nhìn .



      Vong Xuyên gõ vào đầu tôi, nghiến răng : “Rốt cuộc bộ dạng này là gì chứ, sao lại ngốc đến thế.”



      Những lời này khiến cho Thủy quỷ tôi rất chi là tổn thương.



      Tôi liền mếu máo, cụp đầu xuống, gì.



      Đột nhiên, nghe phì cười tiếng, chỉ chỉ vào mũi tôi: “Thủy quỷ tức giận rồi à?”



      Thủy Quỷ tôi có chút tức giận.



      Vong Xuyên lại bật cười, nâng mặt tôi lên, vén sợi tóc trán tôi, véo chóp mũi của tôi, đôi mắt sáng như sao nhìn tôi: “Đợi khi quay về, chúng ta thành hôn, được ?”



      Tôi ngẩn ra.



      Thành…hôn?



      Vong Xuyên kéo tôi ôm vào lòng: ‘Ta nghĩ rồi, đầu tháng ba tháng sau là ngày lành, chờ ta quay về bẩm với phụ vương, lựa chọn ngày giờ nào đó, ta… đợi được nữa.”



      Đột nhiên, lại nghe cười , tiếp: “Lúc quay về bắt đầu may giá y cho muội. Đúng rồi, A Ly thích gấm lụa nào…”



      đến đây chợt ngừng lại. Cả người bỗng lảo đảo, nhào tới bên vai tôi.



      Tôi bừng tỉnh: “Tiểu ca ca?”



      đập cằm vào vai tôi, kêu lên tiếng đau đớn.



      Trong lòng tôi lo lắng, vội nâng lên, thấy sắc mặt trắng bệch, trán đẫm mồ hôi.



      Tôi thoáng chốc luống cuống, vội cầm lấy cánh tay : “Tiểu ca ca, huynh…huynh làm sao vậy, làm sao vậy?”



      từ từ nhắm mắt lại, nhíu mày tựa vai tôi, vẫn nhúc nhích.



      Tôi run rẩy gọi vài tiếng, nước mắt suýt rơi xuống, định gọi mấy người Lan Xuyên tới, ai ngờ, vừa đứng lên, tay lại bị kéo mạnh xuống, ngã vào bờ ngực dày rộng.



      Tôi sửng sốt, gương mặt ngẩng lên trong nháy mắt sức sống lại tràn trề, mặt mày hớn hở.



      Tôi : “Tiểu ca ca, huynh…huynh…”



      Vong Xuyên cười, gõ vào mũi tôi: “Ta hù dọa muội chút thôi, nhìn này…” đưa tay chỉ vào ngực tôi: “Nhìn nơi này của muội lo lắng ta như vậy…”



      Tôi mếu máo, nước mắt suýt rơi xuống.



      vuốt ve mặt tôi: ‘Lại tức giận?”



      Thủy Qủy tôi vì vậy mà đem chiếc ghế băng cách xa hai trượng, sau đó thái độ kiên quyết, nín lặng thèm để ý tới Vong Xuyên.



      Nửa giờ sau, chậm rãi nhấp ngụm trà, sau đó ôm ngực, khẽ kêu tiếng, Thủy quỷ tôi lập tức từ ghế băng nhảy dựng lên, lao đến, bắt lấy tay hoang mang hỏi bị làm sao.



      lật ngược tay cầm lại tay tôi, thuận thế kéo tôi ôm vào trong lòng, nụ cười môi còn tươi hơn cả hoa đuôi chó: “Ta còn tưởng rằng muội để ý tới ta nữa.”



      Thủy Quỷ tôi rất tức giận. Chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng gõ thình thịch, đợt gió lạnh và mưa quất mạnh vào.



      Đưa mắt nhìn ra, bên ngoài cửa sổ biết mưa rơi từ lúc nào, làm hạnh hoa ngoài cửa tan tác, những cánh hoa trắng mịn rơi dưới đất.



      Tôi chớp mắt, : “Muội muốn cành hạnh hoa.”



      Vong Xuyên cầm tay tôi, ánh mắt lưu luyến: ‘Được, sáng mai ta ngắt cành hạnh hoa đẹp nhất cho muội, cắm vào trong bình đặt vào phòng của muội, có được ?”



      Đây là lần đầu tiên tôi mở miệng cầu , cũng là lần cuối cùng, chuyện đời, ai ngờ được, cũng dự đoán được.



      Ngày hôm sau, mưa tạnh, chim líu lo bên ngoài cửa sổ. Tôi từ giường bước xuống, đẩy cửa ra trông thấy Vong Xuyên trong y phục thanh sam đứng dưới tán cây hạnh hoa.



      Tôi phấn chấn gọi tiếng tiểu ca ca.



      ngắt cành hạnh hoa, quay lại với tôi, : “A Ly, qua đây.”



      Tôi chạy tới, chiếc lắc dưới chân kêu đinh . Vong Xuyên cười.



      đưa cành hạnh hoa cho tôi, : “Cái này có đẹp ?”



      Hôm qua mưa trận, hạnh hoa được tẩy bụi, nhìn rất sáng rất sạch.



      Tôi vuốt cánh hoa, : ‘Đẹp lắm.”



      Vong Xuyên mỉm cười: ‘Ta lại ngắt cành nữa, để làm thành đôi, để ta chăm sóc.”



      Hai cành hạnh hoa nhìn rất chói mắt, nụ cười của cũng rất chói mắt. Tôi khúc khích cười nhìn vào hàng lông mày của , mắt của , nhìn xoay người, sau đó nhìn bước chân..



      đột nhiên xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, vươn tay cho tôi, : “A Ly, muội..qua đây…”



      Tôi kinh ngạc bước tới đỡ lấy tay , ngước mắt lên nhìn tôi, trong đôi mắt đột nhiên trở nên tối sầm, khóe miệng nhếch lên định gì đó nhưng lại phát ra tiếng, rồi chợt ho mạnh cái, búng ra ngụm máu, cả người loạng choạng vài cái rồi trượt đổ lên người tôi.



      Tôi nghe tiếng của mình : “Tiểu ca ca, huynh lại đùa muội phải ?”



      Nước mắt tôi bỗng nhiên rơi xuống, tôi : “Tiểu ca ca, lần này đùa vui chút nào.”



      Tôi : …”







      cứ thế mà ngủ, ngủ đúng bảy bảy bốn chín ngày. hề dự liệu.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 18

      Tôi là Thủy Quỷ.

      Thủy Quỷ u buồn.

      Nhị Đản hàng xóm cầm bông hoa đuôi chó, ngồi xổm bên cạnh tôi, đỏ mặt nhìn tôi, : “A Ly, sao ngươi lại cười?”

      Tôi kinh ngạc: “Vì sao lại phải cười?”

      Hai con mắt cậu ta ảm đạm: ‘Trước đây ngươi rất thích cười.”

      ra tôi mất trí nhớ, họ gì, tên gì, gọi là là gì, từ đâu tới đây, ở nơi nào, cha mẹ là ai, trong nhà có mấy người, nhà có mấy gian, đất có mấy thổ, tôi là con thứ mấy, tôi cũng biết.

      Tôi của trước đây, tôi quên hết rồi.

      Thứ duy nhất có liên quan đến quá khứ là con ốc biển cổ tôi cùng với chiếc lắc được xiên bằng sợi chỉ hồng dưới chân tôi.

      Đó là con ốc biển rất đẹp, kề sát vào lỗ tai có thể nghe được tiếng gió biển rì rào, ban đêm ngủ có thể nghe được tiếng sóng biển đập vào, khi chân trần từng bước từng bước chậm rãi mặt đất, thình thoảng lại nghe trong gió được tiếng đinh đinh .

      Tôi thích nghe những thanh này, giống như tiếng hát của gió.

      Đối diện với tôi là lão bà bà bán canh, gọi là Mạnh Bà. Lúc tôi tỉnh lại, thấy bà bà ôm tôi vào lòng nước mắt nước mũi ròng ròng, bà cho tôi biết tôi là A Ly, là Thủy Quỷ dưới lòng Vong Xuyên này.

      A Ly, A Ly, trong lòng tôi thầm nhớ kỹ cái tên này, có đôi khi hiểu vì sao mà sầu não.

      Mạnh Bà thường nhìn tôi, : “Ngươi trở nên u buồn rồi.”

      xong, lại khẽ thở dài, lẩm bẩm : “Khó khăn lắm mới nhìn thấy tâm nảy nở, nhưng…haizz, tình thâm duyên cạn, tình thâm duyên cạn.’

      Bà đa cảm than thở, lỗ tai tôi nghe được, trong ngực cũng mờ mịt.

      Bên bờ sông có gốc cây cổ thụ. cây bị khắc loang lổ, cái cành khô chìa ra trơ trụi.

      Tôi hỏi Mạnh Bà sao lại thế, Mạnh Bà : “Đó là Thủy quỷ ngốc khắc lên đó, ấy đợi người, mỗi ngày khắc lên đó dao.”

      Tôi tán thành gật đầu: “Đúng là ngốc.”

      Mạnh Bà thở dài: ‘Đợi được rồi, nhưng sau đó lại ra .”

      Tôi nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”

      Bà liền bỏ việc trong tay xuống, bắt đầu kéo kéo tay tôi, rồi lại xoa lên: “Bởi vì Quỷ ngốc đó ra phải là Thủy Quỷ, nàng vốn là giọt lệ Hồng Mông chi sơ của Phật Thích ca mâu ni. Giọt lệ đó trong lúc vô tình rơi xuống lòng Vong Xuyên, trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, biến thành hình người, nhưng bản mệnh trọn vẹn.”

      Bà dừng lại, lại ôm lấy đầu của tôi: “ đời này bất luận là quỷ thần hay tiên ma hay con người đều có mệnh bản trọn vẹn, sinh, lão, bệnh, tử, , biệt ly, oán hận, cầu được, cho dù là làm thần tiên, là phàm trần cũng phải trải qua những thứ này, nhưng..chỉ có quỷ ngốc kia là mệnh bản thiếu góc..”

      Tôi nghi hoặc hỏi: ‘Thiếu làm sao?”

      Mạnh Bà lấy tay vuốt tóc tôi: “Mệnh bản bị thiếu, xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn khắc người khác. Người mà Quỷ ngốc kia chờ lại khắc với mệnh của nàng, suýt nữa chết, Quỷ ngốc kia nhân lúc người đó hôn mê liền cho uống vong tình tuyền, mình cũng uống, sau đó, Quỷ ngốc liền mất ký ức.”

      Tôi khóc nức nở. Câu chuyện xưa này khiến làm người ta thương tâm.

      Mạnh Bà còn mệnh bản trọn vẹn ngay cả thần tiên quỷ quái hoặc là con người cũng thể chuyển thế đầu thai, nếu có chuyển thế mệnh bản cũng trọn vẹn, ví dụ như, thủy quỷ dưới lòng sông Vong Xuyên.

      Nhưng quỷ ngốc đó là do giọt lệ biến thành, quỷ ngốc đó đáng thương, quá bất hạnh.

      Mạnh Bà vỗ về tóc tôi, thương cảm than thở: “Tất cả đều là số mệnh.”

      Số mệnh, số mệnh, ra là điều gì đó rất huyền bí, tôi yên lặng tìm hiểu hai ngày cũng hiểu thấu đáo được. ra, tôi nghĩ, hiểu thấu đáo thế nào, tôi đến đâu, tôi như thế nào, hay giống như quỷ ngốc kia,

      Tôi vén váy, chân trần bước từng bước mặt đất, nghe tiếng chuông kêu đinh đinh , gặp nam tử.

      Namtử đó nhìn rất đẹp, đôi mắt đẹp, nụ cười bên môi rất ôn hòa.

      Namtử đó gọi tôi: “A Ly.”

      Tôi yên lặng nhìn .

      cong khóe miệng lên cười, lấy từ trong tay áo ra vòng hoa đuôi chó, đặt lên đầu tôi.

      Tôi sững sờ hỏi: “Huynh là?”

      khẽ mỉm cười cầm lấy tay tôi, viết vào lòng bàn tay tôi hai chữ: Ngọc Hành. Sau đó trả bàn tay tôi lại, : “Hãy nhớ kỹ trong lòng, được ?”

      Tôi gật đầu, bỗng nhiên mặt khẽ nóng lên, cúi đầu nhìn nhìn ngón chân mình.

      Tôi yên lặng thầm lẩm nhẩm: Ngọc Hành, Ngọc Hành.

      Công tử đứng đắn, ôn hòa như ngọc.

      Ngọc Hành quan sát tôi hồi, : ‘Muội thay đổi.”

      Mạnh Bà và Nhị Đản cũng tôi thay đổi. Thay đổi, thay đổi, nhưng bộ dạng tôi lúc trước như nào, tôi hề nhớ được.

      Tôi nhìn nhìn ngón chân của mình, lên tiếng.

      Ngọc Hành lại cười khẽ, : “Cũng gầy ít.”

      Tôi ngước mắt lên nhìn , do dự chút, : “Trước đây tôi…rất mập sao?”

      cười, đáp: ‘ mập.” dừng lại bỗng nhiên vươn tay ra kéo tôi ôm vào lòng, bàn tay đặt lên lưng tôi: “Chỉ là giờ gầy hơn rất nhiều so với lúc trước.”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 19



      Lần thứ hai Ngọc Hành đến, tôi dùng đá than (than vẽ lông mày – loại phẩm phụ nữ thời xưa dùng để vẽ lông mày) soi mặt xuống nước tỉ mỉ vẽ lông mày.



      đứng cách vài bước, khóe mắt đều là ý cười dịu dàng.



      Tôi cúi đầu nhìn ngón chân, thấp thỏm hỏi : ‘Đẹp ?”

      Giọng của và dịu dàng: ‘Đẹp.”



      Trong lòng tôi trong nháy mắt nở đóa hoa . Tôi ngượng ngùng chút, lấy trong người ra mấy đồng tiền, : “Tôi giúp Mạnh Bà làm việc, bà cho tôi tiền, tôi…tôi muốn mời huynh chợ nghe hí kịch, dược ?”



      Ngọc Hành nhìn tôi nửa ngày , nhưng trong mắt tràn ngập ý cười, lát sau mới đáp: ‘Được.”



      Tôi cùng Ngọc Hành sóng vai . ngay bên cạnh tôi, gió thổi ống tay áo, tôi nhìn qua khóe măt.Tayanh lộ ra dưới ống tay áo dài, ngón tay thon dài trắng trẻo, hơi nắm lại. Tôi do dự chút, khẽ chạm tay vào.



      Ngón tay khẽ run rẩy, ngập ngừng, đầu ngón tay ngoắc qua chạm vào lòng bàn tay tôi.



      Tôi len lén liếc nhìn , thấy cũng nhìn lại, vội cuống quýt cúi nhìn đầu ngón chân, trong ngực có chút luống cuống.



      Nghe bật cười khẽ, gì, chỉ lật ngược tay rồi giữ lấy tay tôi, nắm chặt trong lòng bàn tay .



      đường quỷ đến quỷ vô cùng náo nhiệt.



      Lúc nghe hí kịch, Ngọc Hành vẫn cầm tay tôi, tôi thoạt đầu có chút hồi hộp, được nửa đường bớt nhiều, khi xem hí kịch chuyên tâm chút, lát sau ngủ mất.



      Lúc tỉnh lại, là ở lưng Ngọc Hành. cõng tôi lưng trở về. Ngọn đèn dầu đường lắc lư.



      Tôi mơ màng chút, chợt đỏ mặt. người có mùi hương thơm nhè từ cổ tỏa ra, quanh quẩn chóp mũi tôi, như là hàn mai đỉnh núi, hoặc như là hương hoa cỏ lan ở khe đá giữa vách núi.



      Rất xa lạ mà lại rất quen thuộc.



      Tôi ôm lấy cổ , áp mặt lên cổ , hít hà.



      Cả người cứng đờ, chợt dừng bước: ‘A Ly…muội tỉnh rồi?”



      Tôi ừ tiếng.



      dừng lại chút, gì nữa. Tiếp tục cõng tôi .Tayanh đặt lên đùi tôi, ấm áp và mạnh mẽ, được đoạn, lại đoạn nữa, bỗng nhiên dừng bước chân, buông tôi xuống.



      Quỷ ảnh lắc lư đường, xe ngựa như nước.



      Gương mặt trong bóng đêm, đôi mắt rực sáng. Có đợt gió thổi qua làm tóc bay trước ngực, nhìn tôi : “A Ly, chúng ta ở bên nhau được ?”



      Tôi sững sờ.



      “A Ly?” Trong giọng của có chút tha thiết, nhưng vẫn mềm mại.



      tới trước mặt là đôi quỷ trẻ tuổi, nam nữ, nắm tay nhau, quỷ nữ túm lấy vạt áo quỷ nam, lau lau miệng làm nũng.



      Quỷ nữ : “Muội muốn ăn mứt quả.”



      Quỷ nam liền véo chóp mũi quỷ nữ, khẽ đáp: “Được.”



      Tôi thấy tôi đỏ mặt. Tôi vội vặn vẹo tay, cúi đầu nhìn ngón chân, đáp: ‘Vâng.”



      Ngọc Hành bắt đầu kéo tay tôi.



      lấy trong người ra chiếc vòng tay đeo vào tay tôi, chậm rãi : ‘ đồng ý với ta rồi, A Ly, được thay đổi đâu nhé. Chiếc vòng tay này là mẫu thân từng đeo, giờ tặng cho muội.”



      Tôi nhìn chiếc vòng tỏa ánh sáng dịu , run run chớp mắt cái, đợi khi kịp phản ứng, liền lấy con ốc biển cổ định gỡ xuống, : “Muội có vật gì tặng cho huynh, chỉ có con ốc biển muội thích nhất này, muội tặng huynh…”



      ngờ chưa xong, lại bị Ngọc Hành cắt ngang: ‘Ta lấy vật này.”



      Tôi sững người.



      Ánh mắt Ngọc Hành chợt lóe lên, cười cười như trêu chọc tôi, cầm tay tôi, : “Muội cần phải đưa ta vật gì, chỉ cần…trong lòng có ta là được rồi.”



      Tôi cụp mắt xuống, khóe mắt lại đột nhiên liếc đến đôi quỷ kia, quỷ nữ cầm quả mứt quả, cắn cái, rồi lại đưa nửa kia vào miệng quỷ nam.



      Quỷ nam bật cười lên, quỷ nữ cũng cười, tiếng cười giòn, nhưng vui vẻ và viên mãn.



      Tôi sờ sờ túi tiền, ngước mắt nhìn Ngọc Hành : “Huynh chờ muội chút nhé, muội quay lại ngay.”



      Tôi dùng đồng tiên còn lại để đổi lấy xiên mứt quả.



      Nét mặt Ngọc Hành lộ vẻ kinh ngạc. Tôi xấu hổ, đưa mứt quả đến trước mặt : ‘Muội chỉ còn đồng tiền nên chỉ có thể mua được cái này…Huynh…huynh cắn cái, muội cắn cái, chúng ta cùng ăn, coi như là vật muội tặng huynh, có được ?”



      Ngọc Hành sửng sốt, nhìn tôi chăm chú rất lâu, rồi chợt kéo tôi ôm vào lòng, trong giọng khàn khàn: ‘A Ly, muội biết , ta đợi giờ khắc này lâu lắm rồi.”



      xiên mứt quả hai người miếng tôi miếng cho đến miếng cuối cùng ném chiếc xiên trúc xuống, Ngọc Hành lấy trong người ra chiếc khăn lau miệng cho tôi.



      chiếc khăn có thêu hai con gì đó đen sì, giống như là vịt hoang cháy hay là quạ đen gãy cánh. Tôi nhịn được hỏi: ‘Đó là con gì vậy?”



      Ngọc Hành nhịn cười, nhìn tôi đáp: ‘Nghe người nào , đó là uyên ương.”



      Tôi quan sát đôi uyên ương này lúc, khen: ‘Trình độ thêu khăn của người này là kém quá, có thể thêu uyên ương xấu như vậy.”



      Ngọc Hành nắm tay cho lên miệng ho khụ khụ hai tiếng, miệng hé cười gì.



      Lúc Ngọc Hành trời tối. Tôi ở bên bờ Vong Xuyên tiễn lên thuyền.



      Tôi : “Huynh…ngày mai huynh có tới ?”



      Ngọc Hành nắm lấy tay tôi, : “Có.”



      Tôi cúi đầu nhìn ngón chân: “Vậy, muội đợi huynh.”



      Ngọc Hành đáp: “Được.”



      Khi trở về đụng phải Nhị Đản dưới tán cây cổ.



      Nhị Đản nhìn tôi vô cùng đau đớn, : ‘A Ly, sao ngươi lại có thể di tình biệt luyến, bội tình bạc nghĩa?”



      Tôi ngơ ngẩn.



      Cậu ta lên án xong, bỗng nhiên ngượng ngùng: ‘Nhưng, nếu thay đổi rồi, vậy có thể lại thay đổi lần nữa, chuyển qua ta được ?”



      Tôi ngẩn người, định trả lời, chợt nghe tiếng the thé của nữ quỷ từ xa vọng tới: “Nhị Đản, ngươi đáng chết, mau về ăn cơm.”



      Mặt cậu ta lập tức méo xẹo.



      Tôi nhìn cậu ta nhắc nhở: ‘Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn kìa.”



      Cậu ta a tiếng, ủ rủ xoay người, ủ rũ . được bước, đột nhiên dừng lại, xoay người chăm chú mấp máy môi, vặn vẹo tay nhìn tôi.’



      Tôi vô thức lùi ra sau mấy bước.



      Cậu ta cắn môi, kìm nén rất lâu, cuối cùng mới bật ra câu: ‘A Ly, ngươi thay đổi cũng sao, ta thích ngươi là được rồi, ta đợi ngươi.”



      xong, mặt đỏ bừng hưng phấn chạy .



      Tôi dần dần thích cành cây khô bên bờ sông, trước mắt tôi là loang lổ vết dao khắc cây đó, như là gửi tất cả tâm tình, vui mừng, ưu sầu hay là hoài niệm, còn có vết lồi lõm rất sâu, tôi thích lướt ngón tay qua vết thô ráp đó từ xuống dưới.



      Tôi giống như Quỷ ngốc mà Mạnh Bà từng kể, ngồi ở đó chờ người. Tôi ở đó chờ Ngọc Hành, chếc vòng đeo tay, đến, tôi đợi .



      Nhưng, tôi ngồi từ sáng sớm ẩm ướt đến khi chạng vạng mặt trời lặn cũng đến. Mỗi khi lão chèo thuyền chở người qua, tôi lại từ cây nhảy xuống nhìn. Như vậy, tôi cứ ở mãi cây chờ, sau đó ngủ.



      Tôi bị giọng nghẹn ngào khàn khàn đánh thức. Lúc mở mắt đập vào mắt tôi là cặp mắt sâu thấy đáy, đôi mắt kia vô cùng quen thuộc, dường như gặp qua ở đâu đó rồi, là trong mộng trước đây mà tôi quên, tôi cũng biết.



      Đó là đôi mắt đẹp của nam nhân, chỉ là trong đôi mắt có ánh lệ, trong đáy mắt đó như đọng lại bi ai cực lớn.



      Tôi yên lặng nhìn người đó.



      Người đó chậm rãi vươn tay ra chạm vào mặt tôi, nghẹn ngào: ‘A Ly.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :