1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Già Gả Lần Bảy - Hoa Minh (57c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 10

      Vong Xuyên chợt dừng lại, khóe miêng cong lên nụ cười kỳ lạ: ‘A Ly, muội có biết…cái này biểu cho gì ?”

      Tôi nghĩ nghĩ, lắc đầu.

      Nụ cười kỳ lạ mặt Vong Xuyên vẫn hề giảm, khuôn mặt lại đỏ lên, cười ra tiếng.

      Mạnh Bà vẫn dạy tôi cần phải làm Thủy Quỷ có tư tưởng cầu tiến, cần phải chịu khó học hỏi, hàng ngày phải hướng về phía trước. Vào lúc này, tôi cảm thấy tôi nên khiêm tốn học hỏi Vong Xuyên, vì thế vặn vẹo ngón tay, do dự, sau đó hỏi: ‘Biểu …Biểu cái gì?”

      Vong Xuyên ho thành tiếng, ngồi ngay ngắn lại, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, : ‘Đem lỗ tai lại đây.”

      Thủy Quỷ tôi vì nhiệt liệt ham học hỏi, liền nghe lời đưa lỗ tai qua.

      Chỉ nghe Vong Xuyên nghiêm túc : “Biểu là…muội hoài xuân.”

      Hả, hoài xuân.

      Hay cho câu xuân phong phơi phới, nhưng Thủy Quỷ tôi cúi đầu suy nghĩ rất lâu cũng hiểu từ xuân phong phơi phới này có ý nghĩa gì.

      Thủy Quỷ tôi phát buồn bã.

      Vong Xuyên gõ lên đầu tôi, nghiến răng : “Xuân tâm nảy mầm, biết chưa, nấm ngốc.”

      Thủy Quỷ tôi hiểu xuân phong phơi phới rồi. Vì vậy liền tỉ mỉ nghiền ngẫm lại những lời Vong Xuyên , rồi suy luận ra mấy đáp án:

      Thứ nhất, mình xuân tâm nảy mầm là bình thường; thứ hai, mình hoài xuân cũng bình thường, từ đó suy rộng ra, Thủy Quỷ tôi nằm mộng thấy Vong Xuyên cũng là bình thường. Chứ ra Thủy Quỷ tôi hề có bệnh.

      Vong Xuyên nghe xong, vừa buồn cười vừa tức giận: “Đương nhiên là bị bệnh rồi, hơn nữa…”

      đến đó lại dừng lại, tới trước mặt tôi, ho lên, nghiêm túc với tôi: “Hơn nữa muội hoàn toàn có thể hàng đêm…hoài xuân.”

      Vì vậy tôi liền yên tâm tiếp tục hoài xuân, tiếp tục nằm mộng.

      Trong mộng lá gan của Thủy Quỷ tôi càng lúc càng phì lên.

      Đêm đầu tiên, tôi nằm mộng thấy Vong Xuyên, Thủy Quỷ tôi liền bẻ ngón tay, tới trước mặt sờ sờ.

      Đêm thứ hai, Thủy Quỷ tôi lại mon men đến gần , len lén khều khều nắm tay áo .

      Đêm thứ ba, Thủy Quỷ tôi liền mò mẫm cầm tay .

      Đến đêm thứ tư, Thủy Quỷ tôi vươn ngón tay ra len lén vuốt vào đôi môi Vong Xuyên, cảm giác mềm mềm nóng ấm.

      Đến ngày thứ năm , Thủy Quỷ tôi sóng vai cùng Vong Xuyên đứng bên hồ sen, hồ sen dưới ánh trăng tỏa ngát hương thơm. Tôi liếc mắt đưa tình nhìn Vong Xuyên, gọi: ‘Tiểu ca ca.”

      Vong Xuyên liếc mắt đưa tình nhìn lại tôi: “A Ly.”

      Tôi kiếng chân, giữ lấy vai , chậm rãi hôn vào môi . Vong Xuyên nhắm mắt lại…

      Tôi hôn , hoa đẹp, ánh trăng đẹp, người đẹp, cảm giác môi hôn môi cũng rất thích. Tôi thè lưỡi liếm lên môi , lại liếm, đến lần thứ ba bỗng nhiên trượt chân, rồi ngã bùm vào trong hồ nước, bọt nước bắn lên rất mạnh.

      Thủy Quỷ tôi giật mình cái, từ trong mộng tỉnh giấc.

      Giờ là buổi trưa rồi, bốn bề im ắng. Gió thổi qua song cửa, vài tiếng ve huyên náo. Tôi ngồi giường sờ sờ môi, ngây ngốc lúc lau, sau đó loẹt quẹt xuống giường, chạy tới phòng Vong Xuyên.

      Lúc này là lúc nghỉ ngơi, Thủy Quỷ tôi tâm huyết dâng trào len lút vào muốn nhìn trộm .

      rón rén đến cửa phòng, mới ngó đầu vào trong bên vai bị vỗ cái.

      Tôi giật mình quay đầu lại nhìn, thở phào nhõm, là lão quỷ quan.

      Ông ta tủm tỉm cười: ‘Tiểu A Ly, đến làm gì vậy?”

      Tôi suy nghĩ chút, sờ sờ lỗ tai, nghiêm nghị đáp: “Hoa tai của tôi bị mất, tôi tìm.”

      Lão quỷ quan vểnh mặt lên, che miệng cười, đến trước mặt tôi : ‘Điện hạ ở sau núi.”

      Đợi ông ta lắc mông vui vẻ xa rồi, Thủy Quỷ tôi mới lập tức nhảy dựng lên chạy thẳng ra sau núi.

      đường tôi hái được bông hoa dại cài bên đầu, rồi ngồi xổm bên bờ sông ngắm mình trong nước.

      được vài bước, vòng qua hòn giả sơn, liền nghe có tiếng nước róc rách.

      Phía trước rậm rạp thấp thoáng có con suối.

      Tôi vui vẻ chạy tới vén lá cây lên, vừa mới nhìn cái, ở dưới hồ suối là người đứng tắm.

      Nhìn kỹ, Thủy Quỷ tôi vui sướng, là Vong Xuyên.

      Hả, Vong Xuyên cởi hết quần áo.

      Nửa người của ở dưới nước, lưng trần lộ ra, tóc được buộc lại đằng sau lững lờ mặt nước, như rong biển trôi bồng bềnh bồng bềnh.

      Thủy Quỷ tôi rón rèn trèo lên cây, cầm lấy chiếc lá cây to che mặt, sau đó ôm thân cây tò mò nhìn xuống suối.

      Tôi thấy Vong Xuyên chà xát vai trái, chà xát vai phải, lại thấy chà xát cánh tay phải, rồi lại chà xát tay trái, tôi nhìn hết sức chăm chú, tập trung tinh thần hết mức, chợt thấy từ dưới nước lên.

      Thủy Quỷ tôi cuống quýt đưa hai tay che mắt lại, cả người có gì chống đỡ lập tức ngã từ cây xuống.

      Vong Xuyên hét lên rất to: ‘Ai?”

      Còn chưa dứt lời, người choàng áo lên, xẹt qua mặt hồ tới dưới tàng cây.

      Thủy Quỷ tôi biến thành cây nấm, lăn từ trong tàng cây lăn ra.

      “A Ly?” Vong Xuyên ngẩn ra: ‘Sao lại là muội?”

      Tôi vùi đầu xuống mặt đất, lên tiếng.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 11

      Tôi vẫn chúi đầu xuống mặt đất, lên tiếng.

      Vong Xuyên cũng lên tiếng nữa, dừng lại lúc lâu, rồi nhìn tôi buồn bã hỏi: ‘Muội…Muội nhìn lén ta tắm sao?”

      Thủy Quỷ tôi lập tức đem cái đầu của mình rạp xuống đất.

      Thủy Quỷ tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, kích động, còn có chút rầu rĩ.

      Vong Xuyên bị Thủy Quỷ tôi rình coi tắm lại có vẻ như rất vui sướng, hỏi chưa xong, tôi chưa trả lời, bật cười hai tiếng. Tôi cảm thấy đại khái là chưa từng bị người ta nhìn trộm tắm bao giờ, lần đầu tiên bị như thế, trong lòng khó tránh khỏi vui sướng.

      Vong Xuyên ngồi xổm xuống chọc chọc vào đầu tôi: ‘Nấm ngốc này, sao lời nào vậy?”

      Tôi co rút đầu lại sát mặt đất.

      lại chọc chọc đầu tôi: ‘Nấm ngốc, phải muội thẹn thùng đấy chứ?”

      Tôi lại co rút đầu sát mặt đất ủi ủi.

      Tôi nghĩ ủi được mấy cái, đại khái là tạo ra được cái hố . Có cái hố , Thủy Quỷ tôi liền chui vào đó, chui vào rồi, Thủy Quỷ tôi có thể trốn được trong đó.

      Vì thế, Thủy Quỷ tôi ngừng cố gắng ủi ủi.

      Vong Xuyên buồn cười, : ‘Nấm ngốc, ủi làm gì vậy? Muội có ủi mấy cũng thành cái hố nào đâu.”

      Những lời này làm Thủy Quỷ tôi đả kích.

      Vong Xuyên dừng lại, ho khan, lại hỏi: ‘Vừa rồi muội nhìn lén ta tắm…nhìn thấy cái gì?”

      Tôi bùm cái biến lại nguyên hình, che mắt vội: ‘Cái gì cũng nhìn thấy, cái gì cũng nhìn thấy…”

      Thủy Quỷ tôi nhìn qua kẽ tay, chỉ thấy Vong Xuyên cười kỳ lạ.

      : “A Ly, sao mặt muội lại đỏ vậy?”

      Thủy Quỷ tôi rầu rĩ.

      Thủy Quỷ tôi vội nhảy dựng lên, nhanh chân bỏ chạy.

      lâu sau, mới nghe tiếng cười của Vong Xuyên đằng sau.

      Tôi cứ thế mà chạy, chạy, chạy, nhiệt huyết sôi trào chạy mạch, lúc sau thấy sau lưng mình yên ắng, có động tĩnh gì.

      Dường như Vong Xuyên đuổi theo.

      Thủy Quỷ tôi dừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn.

      Thình lình, vừa mới nhấc chân, quay sang, đầu lập tức va vào bờ ngực rộng lớn.

      Vong Xuyên từ cao nhìn xuống, nụ cười mặt cũng từ cao nhìn xuống: ‘Tại sao chạy?”

      Tôi ngỡ ngàng.

      Mặt sát vào mặt tôi, : ‘Mặt muội càng lúc càng đỏ.”

      Thủy Quỷ tôi nhanh chân vùng chạy.

      ngờ, chạy chưa được mười bước, dể ý gì lao như tên bắn, ngã nhào vào con sông ngay bên đường.

      Thủy Quỷ tôi bùm cái bổ nhào vào trong nước, bọt nước bắn tóe lên.

      Thủy Quỷ tôi cảm thấy vô cùng thất bại, hoa dại đầu rơi , tóc tai rối loạn, tư thế Thủy quỷ tôi ngã xuống nước rất khó coi.

      Thủy Quỷ tôi bấu vào nhóm rong nước, yên lặng ngồi chồm hỗm ở dưới lòng nước.

      Vong Xuyên ở bờ ho khan hai tiếng, gọi tôi hai câu.

      Tôi vẫn yên lặng ngồi, yên lặng lên tiếng.

      Vong Xuyên cao giọng: “Muội cứ định trốn dưới đó như vậy sao?”

      Tôi tiếp tục lên tiếng. yên lặng, chợt nghe bùm tiếng, nước dao động rất mạnh, người từ bờ lao xuống.

      Thủy Quỷ tôi chưa kịp phản ứng, bị ôm lấy thắt lưng, kéo lên bờ.

      Tôi cuống quýt nhắm mắt lại, vẫn nhúc nhích.

      Vong Xuyên cười : “Muội là Thủy Qủy chẳng lẽ còn chết đuối ư? Mau mở mắt ra.”

      Tôi vẫn nhúc nhích, ngừng kiên trì.

      mở mắt ư?” Vong Xuyên thổi bên tai tôi, có hơi thở mỏng manh mặt tôi, rồi đảo qua chóp mũi tôi.

      Tim Thủy Quỷ tôi đập bình bịch.

      lúc nữa, cái gì đó lành lạnh mềm mại áp vào môi tôi. Tôi run rẩy, ngây ngốc mở mắt ra.

      Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Vong Xuyên nổi lên tầng gợn sóng, sâu thẳm.

      Tôi sững sờ nhìn .

      Giọng của êm dịu như gió, thào gọi A Ly bên tai tôi, êm ái ngấm vào trong lòng.

      Tôi theo bản năng vâng tiếng.

      Vong Xuyên mỉm cười, mặt khẽ đỏ lên, miết qua môi tôi, : ‘Thích cảm giác này phải ?”

      Cảm giác này giống như ngày ấy ở trong phòng , khiến con người ta mơ màng như ở trong mây, khiến tôi nhớ mãi, khiến tôi vui sướng.

      Tôi lúng ta lúng túng nhìn , ngước mặt lên hôn vào môi .

      Cũng giống như trong mộng, cảm giác mềm mại lành lạnh.

      Cả người Vong Xuyên chấn động, giọng trong cổ họng run rẩy: ‘A Ly?” Vừa gọi vừa cúi người xuống, dần dần thở hổn hển, môi dừng ở tai tôi.

      hôn lúc nông lúc sâu từ tai tôi lướt xuống, giống như là làn nước miên man, lại như làn gió lướt qua, mang theo cánh hoa chân trần khiêu vũ, đường uốn lượn triền miên tự do cổ tôi.

      Tôi nhìn đôi mắt sâu thấy đáy của Vong Xuyên, vào giờ này khắc này, trong lòng bỗng trào lên vui sướng và an tâm.

      Tiếng thở hổn hển của Vong Xuyên qua bên má tôi, đôi môi lại ngậm vành tai tôi, nhàng cắn. Tôi lập tức run rẩy.

      Vong Xuyên cười khẽ, trong ánh mắt chứa đầy say mê, nhìn tôi hỏi: “A Ly, muội chuẩn bị tốt chưa?”

      Tôi hiểu chuẩn bị cái gì, cũng hiểu là có ý nghiã gì, chỉ mơ mơ màng màng “vâng” tiếng.

      Hình như có gió thổi bên bờ sông thổi đến, làm sợi tóc xõa vai, rơi mặt tôi, tê tê ngứa ngứa. lại hôn xuống, triền miên hơn. Tôi nhìn bầu trời, nhìn mây, nhìn cành lá hương bồ bên bờ sông bị gió thổi lay động, dập dềnh như sóng biển.

      biết từ lúc nào y phục người được cởi ra hết.

      Trong mắt Vong Xuyên cuộn trào mãnh liệt. Tôi trong mơ màng hiếu kỳ chạm vào ngực , lại bị giữ chặt tay, hôn xuống.

      Xuân tâm trong lòng tôi như biến đổi, vô cùng mềm mại.

      từng tấc từng tấc hôn xuống, từ cổ tôi, xuống vai rồi đến mũi chân. Tôi run rẩy và sung sướng. Tôi nhớ gương mặt , nhớ đôi mắt , nhớ đến bộ dạng tức giận của , lại nhớ vẻ mặt vui mừng của .

      Khi còn , dưới hàng dương liễu xanh mướt, hoa cải dầu nở đầy mặt đất, bàn tay bé của tôi nắm lấy bàn tay của , cùng sóng vai dạo.

      Tôi muốn với , lúc đó tay rất mạnh mẽ rất ấm áp. Tôi muốn gọi tiếng tiểu ca ca, nhưng khi hé miệng ra, chỉ là những tiếng rên rỉ đứt quãng.

      Xuân thủy ánh lê hoa, âu lộ độ hàn đường.

      Vong Xuyên ghé sát bên tai tôi, khẽ: “ có chút đau, rồi hết ngay thôi, nếu chịu được, hãy cắn ta cái.”

      Đau đớn thình lình tới, giống như sấm mùa xuân nổ tung, thế như cây trúc, tôi cắn vào vai .

      Giống như sóng triều mãnh liệt, dần dần nhạt rồi lại yên ả. Lá hương bồ bay đầy trời, sơn thủy như tranh, gió qua vạn núi.

      Vong Xuyên gọi tôi: ‘A Ly.”

      Tôi đáp: “Vâng.”

      gọi: “..A Ly…”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 12



      Dạo gần đây Vong Xuyên bỗng trở nên rất dịu dàng.



      Lúc ra vào mặt hay nở nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày cũng mềm mại hẳn, ngay cả trong đôi mắt cũng giấu xuân phong nồng đậm, bồng bềnh.



      Tôi đứng ở thư án mài mực, bỗng nhiên nhìn tôi đờ ra



      Nhớ lại chuyện đó, Vong Xuyên liền đỏ mặt, ho khan tiếng, chuyển ánh mắt tiếp tục xem tấu chương bàn, khóe miệng lại nở nụ cười tươi như hoa đuôi chó.



      Thủy Quỷ tôi có chút ưu sầu.



      Tôi cảm thấy mà như vậy nữa, mồm miệng nhất định cứng ngắc.



      lo, bỗng nhiên lại xảy ra số chuyện khó lường.



      Hôm đó, tôi cùng với Vong Xuyên ở trong thư phòng. phê sổ, còn tôi vừa mài mực xong, đợi phân phó, bèn lấy ghế ngồi cạnh ngủ gà ngủ gật.



      Ngủ được nửa chừng, đột nhiên tiểu quỷ quan chạy ào vào, thở hồng hộc quỳ xuống mặt đất làm tôi giật mình mở mắt ra.



      Tiểu quỷ quan : “ hay rồi hay rồi. Điện hạ! Lan Xuyên minh quân lừa gạt đệ đệ của Cửu Trọng Thiên Quân là Đông Hoa điện hạ cùng nhau bỏ trốn rồi. Hôn thê của Đông Hoa điện hạ là Thanh Liên tiên tử khóc tìm tới cửa rồi.”



      Tôi ngồi yên ổn ghế lập tức ngã bùm xuống đất.



      Tôi biết Lan Xuyên Minh Quân. Ngày thứ ba ở trong cung tôi gặp . Lúc đó tôi vừa mới tiến cung, nhớ đường , từ trong cung của Vong Xuyên dạo vòng liền lạc đường, lạc vào khu vườn.



      Trong vườn có đài hoa sen hình tròn rất lớn, đài có người nằm đó, bạch sam tử, tóc buộc gọn gàng thả vai rơi xuống, nằm nghiêng người say sưa đọc quyển sách.



      Tên cuốn sách này Thủy Quỷ tôi nhớ rất , đó là: ‘Long dương bí hí mười tám thức”. Bìa có hoa văn màu xanh lam, rất là đẹp.



      Tôi hiếu kỳ đến gần hơn ngó ngó nhìn trang sách xem. Oa, là tư thế hai nam tử quấn lấy nhau cực kỳ quái dị.



      Tôi tò mò hỏi: “Cái này là làm gì vậy?”



      thèm ngước mắt lên đáp: ‘Cùng nhau mây mưa.”



      xong, tôi chưa kịp phản ứng gì gập mạnh sách lại, quay sang nhìn tôi. Là nam tử nhìn khá đẹp trai, mặt mũi có vài phần giống Vong Xuyên.



      quan sát tôi từ đầu đến chân, cười tủm tỉm : “ mỹ nhân có vẻ đẹp trong sáng.” rồi, ngồi thẳng lên vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, vô cùng nhiệt tình với tôi: ‘Lại đây, tiểu búp bê, ngồi gần ta, cho ta hay ngươi tên là gì?”



      Tôi do dự, định bước đến cánh tay bị kéo mạnh lại. Vong Xuyên tới từ bao giờ,



      Tôi vui mừng gọi tiếng tiểu ca ca.



      Vong Xuyên nghiêm mặt lên tiếng liếc nhìn tôi, rồi nhìn quyển sách tay vị nam tử kia, càng nghiêm khắc thêm, vội hỏi tôi: ‘ nhìn thấy gì chưa?”



      Tôi dò xét nhìn nét mặt , biết nên đáp là thấy rồi hay là chưa thấy, còn do dự, chợt nghe nam tử kia ho khan hai tiếng…



      Vong Xuyên lúc này mới buông cánh tay tôi ra, khom người hướng tới : ‘Thúc thúc.”



      Người này là Lan Xuyên Minh Quân, là thúc thúc của Vong Xuyên.



      Tôi nằm bò xuống đất, vô cùng khiếp sợ. Lúc trước nghe Mạnh Bà giảng cố trần gian, kể rằng tiểu thư nhà nào đó cùng với thư sinh nhà nào đó bỏ trốn, nương nhà nào đó cùng với thiếu niên nhà nào đó bỏ trốn, bé nhà nào đó cùng với bé trai nhà nào đó bỏ trốn…Dù sao bất kể như nào cũng là nam nữ, sao Lan Xuyên Minh Quân lại bỏ trốn cùng nam tử khác vậy?



      Vong Xuyên đỡ tôi dậy, yên lặng giây lát, nhíu mày hỏi: ‘Phụ Vương sao?”



      Tiểu quỷ quan vội đáp: “Minh Vương lệnh cho điện hạ xuống trần gian triệu hồi Lan Xuyên Minh Quân về.”



      Vong Xuyên vỗ trán, : “Hai người họ vốn là tâm, Thanh Liên tiên tử khổ rồi…” dừng lại, : “Biết họ đâu ?”



      Tiểu quỷ quan vội đáp: “Nghe ở trong thành thị tên là Tố Thông châu, Thanh Liên tiên tử đến đó tìm nhưng lại bị Lan Xuyên Minh Quân chạy trốn, liền giận giữ dẫn người đến tìm Minh Giới chúng ta.”



      Ngày hôm sau Vong Xuyên trần gian.



      Thủy Quỷ tôi rầu rĩ.



      Buổi tối, tôi bẻ ngón tay hỏi bao giờ về, Vong Xuyên suy nghĩ chút, : “Cũng chắc là vài ba ngày, nhiều lắm là hơn nửa tháng, muội yên tâm ở trong cung chờ ta.”



      Tôi rầu rĩ gật đầu.



      buồn bã bỗng nhiên nắm tay tôi kéo lại, cắn vào môi tôi vài cái, : “Nhớ được chạy loạn, cứ ở trong cung đừng đâu hết, để tránh khỏi…Hừ, tránh gặp phải người nên gặp, biết ?”



      Tôi lại rầu rĩ ngủ, đến nửa đêm, liền rón ra rón rén vào phòng .



      Vong Xuyên ngủ say. Tôi biến thành cây nấm trốn trong bọc quần áo của . Tôi nằm trong bọc quần áo của trở mình vài cái, hài lòng ngủ.



      Trong mộng mặt tôi như bị người nào đó nắn nắn, ôm nằm lên giường. giọng bên tai tôi kèm tiếng cười: “…Muội lại biến thành nấm ngốc rồi.”



      Sau đó, cảm giác có bàn tay vuốt ve mặt mình, lại nghe giọng vui mừng: ‘nấm ngốc, đợi ta về, chúng ta thành hôn.”



      Cả đêm, tôi ngủ yên lắm, cứ có cảm giác có ai đó gặm gặm mặt cổ tôi…



      Ngày hôm sau, Thủy Quỷ tôi bị tiếng mái chèo khua nước làm thức giấc.



      Tôi từ trong bọc y phục lặng lẽ thò đầu ra ngoài, phát Thủy Quỷ tôi được Vong Xuyên giấu trong tay áo, đứng con thuyền.



      Đây là con thuyền đưa Vong Xuyên đến trần gian.



      Nước bao la, mặt nước mù mịt, trong nghìn năm trăm năm lần đầu tiên Thủy Quỷ tôi ra khỏi Vong Xuyên, có chút hưng phấn.



      Đợi khi thuyền cập bờ, Thủy Qủy tôi dò xét nhìn xung quanh lại ông lão chèo thuyền xoay người lại nhìn thấy.



      Ông ta tò mò nhìn kỹ, giật mình : “Điện hạ, trong y phục của ngươi có cây nấm.”



      Vong Xuyên liếc nhìn tôi, ho khan hai tiếng, đưa mắt nhìn ra mặt nước mênh mông, dài giọng : “Còn ra?”



      Tôi từ trong tay áo của lăn ra rơi lông lốc xuống dưới, biến lại thành người. Ông lão chèo thuyền há mồm mắt trợn to ngây ngốc.



      Tôi vặn vẹo ngón tay, mon men đến trước mặt Vong Xuyên, lúng túng : ‘Muội…muội..muội nghe ở trần gian có rất nhiều chuột. Muội..muội lo lắng nên đặc biệt..cố ý theo bảo vệ huynh…”



      Ông lão chèo thuyền há hốc mồm.



      Vong Xuyên ho lụ khụ tiếng, khóe miệng cong lên cười, gì.



      Đến trần gian, vừa lúc trời tối đen, Vong Xuyên dắt tôi tìm đến khách điếm.



      Chưởng quỹ giương đèn lên, nhìn nhìn Vong Xuyên, rồi lại nhìn nhìn tôi, : ‘Muốn phòng hay là hai phòng?”



      Vong Xuyên hé miệng cười, trả lời, lại quay nghiêng mặt nhìn sang tôi, mặt khẽ đỏ lên: “A Ly, muội muốn…là phòng hay là hai phòng?”



      Tôi nghiêm túc suy nghĩ, hỏi chưởng quỹ: “Trong phòng có chuột ?”



      Vong Xuyên lảo đảo xuýt ngã.



      Chưởng quỹ ngẩn người, lát sau mới kịp phản ứng, nghiêm túc thề thốt: ‘ có, có. Đừng có chuột, ngay cả sợi tóc mặt đất cũng tìm thấy.”



      Tôi yên tâm cười, quay sang đối mặt với Vong Xuyên, : ‘Tiểu ca ca, ở đây có chuột, buổi tối huynh cứ yên tâm ngủ, phải sợ nữa, lấy hai phòng.”



      Mặt Vong Xuyên méo xẹo.



      Chưởng quỹ lập tức mở to mắt, tò mò quan sát Vong Xuyên hồi, mặt cũng méo xẹo.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 13



      Lan Xuyên cùng Đông Hoa bỏ trốn.



      Hai người sống trong tòa nhà đối diện với cửa nha môn.



      Trước cửa có hai đầu sư tử trấn giữ, vô cùng uy vũ.



      Vong Xuyên dắt tay tôi đến gõ cửa, lát sau, cửa được dè dặt mở ra khe , thị đồng ló nửa đầu ra, con ngươi quay tròn lường tính trước hai chúng tôi, rồi lập tức ‘oa” tiếng sập cánh cửa lại rồi chạy.



      Cậu ta vừa chạy vừa gào khóc: ‘Chủ nhân! Chủ nhân! hay rồi! hay rồi! Lại có nam nhân trẻ đẹp đến tìm Lan Xuyên Minh Quân rồi! Còn…còn dẫn theo nữ nhân!”



      Tôi mắt mở to mồm há hốc.



      Vong Xuyên bóp trán, đẩy cửa bước vào.



      Trong viện nam tử vui vẻ tưới hoa, quay mặt ra khẽ run run, bất chợt lại cười : ‘ ra là thái tử điện hạ.”



      Thị đồng chạy trối chết, dừng ở sau lưng lập tức mắt mở lớn.



      Vong Xuyên khom người hướng về hành lễ, cung kính : ‘Đông Hoa thượng tiên.”



      A, ra đây chính là Đông Hoa thượng tiên.



      Thủy Quỷ tôi tò mò quan sát hồi. Nước trời rất tốt, cơm cũng ngon, các thần tiên được chăm sóc rất chu đáo, vì vậy nhìn cũng rất đẹp, chỉ là vẻ mặt của vị Đông Hoa thần tiên này lại rất lạnh nhạt, dáng vẻ nhìn thiện cảm lắm.



      Thấy tôi nhìn mình, ta lạnh nhạt liếc nhìn tôi cái, lên tiếng.



      Tôi cũng vội bắt chước theo Vong Xuyên, cung kính vái ta cái, lễ phép : “Đông Hoa thượng tiên.”



      đáp lời rất , nhưng ánh mắt lại chuyển hướng sang Vong Xuyên: “Chẳng hay điện hạ có chuyện gì mà đến đây?”



      Vong Xuyên : “Phụng mệnh của phụ vương đến triệu thúc thúc lập tức quay về minh giới.”



      Đông Hoa im lặng lúc, rồi quay nghiêng người phân phó thị đồng: “Đưa điện hạ vào phụng trà.”



      Thị đồng vội vui vẻ bước tới dẫn chúng tôi vào trong phòng.



      Lúc vào Vong Xuyên nhíu mày hỏi: “Lan Xuyên minh quân đâu?”



      Tiểu đồng cười hắc hắc, hai mắt bắt đầu tỏa sáng đáp: “ quỳ ở trong phòng giặt.”



      Khóe miệng Vong Xuyên méo .



      Tiểu đồng lại hăng hái bừng bừng giải thích: ‘Mấy ngày trước Lan Xuyên minh quân chợ, thấy nam tử tướng mạo tuấn tú đàng hoàng, lập tức hứng khởi chòng ghẹo người đó vài lần, đùa giỡn xong lại còn sờ soạng lưng mặt người ta, vị nam tử nhà lành đó che mặt khóc bỏ chạy, ngờ hôm trước bỗng nhiên lại viết thư tỏ tình, mang theo nhiều lụa là gấm vóc tới sống chết đòi gặp Minh quân, là muốn lấy thân báo đáp! Kết quả là những nam tử lúc trước cũng từng bị Minh quân đùa giỡn nghe tin, tất cả đều cầm thư tình tìm tới cửa, giờ ngọ hôm nay có ba mươi tám người tới rồi, trước khi điện hạ tới, những người đó bị Đông Hoa điện hạ đuổi hết, điện hạ quá giận giữ, liền phạt Minh quân quỳ trong phòng giặt.”



      Khóe miệng Vong Xuyên lại méo .



      Hai lỗ tai Thủy quỷ tôi dựng đứng lên, thích thú nghe.



      Tiểu đồng lại cao hứng bừng bừng xòe hai bàn tay ra, kể tiếp: ‘ chỉ có vậy, điện hạ còn , phạt Minh quân quỳ đến ngày mai, cấm cơm hai ngày..”



      Còn chưa kể xong, từ trong phòng vọng đến giọng , nghiến răng nghiến lợi: “Dám ở sau lưng bản quân ăn hàm hồ, tiểu – hỉ – tử…”



      Tiểu thị đồng bụm miệng lại, vẻ mặt bừng bừng hăng hái liền lập tức im bặt.



      Lan Xuyên rất chuyên nghiệp quỳ trong phòng giặt. Cả người ngồi thẳng tắp, diện mạo nghiêm túc đoan trang.



      Khóe miệng Vong Xuyên run run, nửa ngày cũng chưa được gì.



      Lan Xuyên nhíu mày buồn bã than hai tiếng, nhiệt tình cầm tay của tôi, chào hỏi: “Tiểu búp bê, giờ bản quân rất buồn, mau tới đây an ủi bản quân.”



      Tôi rút tay, định mở miệng, Vong Xuyên mặt tỉnh bơ bước lên, hắng giọng, : “Thanh Liên tiên tử nhân chuyện thúc thúc và Đông Hoa thượng tiên bỏ trốn đến Minh giới làm loạn, phụ vương triệu thúc lập tức quay về.”



      Lan Xuyên lại nhíu mày rầu rĩ than hai tiếng, mở mồm định gì đó, đột nhiên lại bị giọng chọc vào: “Thái tử điện hạ chê nhà đơn sơ ở lại đây vài ngày, chờ vài ngày nữa, ta và Lan Xuyên cùng Minh giới.”



      Đông Hoa dừng lại, rồi tiếp: “Ta và Lan Xuyên vốn là tình nguyện, phải ta gạt , cũng phải gạt ta, vốn là chúng ta cam tâm tình nguyện, còn nữa, về chuyện Thanh Liên tiên tử, là ta liên lụy …”



      xong, ánh mắt sâu liếc nhìn Lan xuyên quỳ gối. Lan Xuyên lập tức ưỡn ngực, kín đáo đưa tình nhìn sang.



      nhìn nhìn, Đông Hoa hừ tiếng, hất tay áo, thong thả ra.



      Lan Xuyên lập tức cúi gằm xuống.



      Thủy Quỷ tôi đứng bên cạnh tâm hoa lại nở rộ, vô cùng thích thú.



      Lập tức, tôi và Vong Xuyên liền nghỉ lại đây. Tôi phòng, phòng, ngay sát nhau.



      Đông Hoa là thần tiên có phẩm chất truyền thống rất tốt là tiết kiệm, bữa trưa tự mình xuống bếp. Lúc nhóm lửa nấu cơm, nghe tiếng Đông Hoa ho khan, Lan Xuyên quỳ trong phòng giặt lập tức nhảy dựng lên, vui bước rạo rực đến nhà bếp, sau đó vui vẻ rạo rực lấy ghế ngồi xổm xuống nhóm bếp.



      Vong Xuyên nhìn hồi, lát sau bật cười lên.



      bỗng nhiên quay sang hỏi tôi: ‘A Ly, nếu như ta làm thái tử nữa, chúng ta cũng xuống trần gian mua căn nhà, muội nhóm lửa ta nấu cơm, muội có bằng lòng ?”



      Tôi vặn vẹo ngón tay, ấm ức : “Có thể, nhưng muội nhóm lửa, huynh cũng nấu cơm.”



      Vong Xuyên thấy mình như tốn lời, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm như muốn gì đó, kết quả chỉ nuốt vào, gì cả.



      Thủy Quỷ tôi cầm tách trà lên, bước cách xa Vong Xuyên hai bước, uống ừng ực.



      Vong Xuyên miệng méo xẹo, lại nhìn vào nhà bếp, rồi trừng mắt với tôi, : “Mà thôi bỏ , đầu gỗ thể đẽo gọt được.”



      Thủy Quỷ tôi có chút tủi thân.



      Qua buổi trưa, sau khi ngủ dậy, Thủy Quỷ tôi sang phòng Vong Xuyên gần đó, thấy vẫn còn ngủ trưa, liền can đảm ra giếng múc chậu nước mang vào phòng , để khi dậy rửa mặt, lại rót sẵn cho tách trà, đặt vào trong nước giữ nhiệt, đậy lên. Khi ngủ trưa thức dậy có thể vừa kịp uồng trà cho trơn họng.



      Xong xuôi, Thủy Quỷ tôi liền ra yên lặng ngồi xổm trước phòng , vừa vẽ vời mặt đất vừa đợi thức dậy.



      vẽ, thấy Lan Xuyên cầm bát rón ra rón rén từ trong phòng đẩy cửa ra.



      Thủy Quỷ tôi phấn chấn, vội chạy tới hiếu kỳ hỏi làm gì.



      Vẻ mặt vui tươi hớn hở, : “Đông Hoa thúc thúc của ngươi thích nhất là đậu hũ ướp băng của Vương mặt rỗ thành Đông, bản quân ngày nào cũng mua cho bát, tiện thể…”



      vội ho tiếng, bước đến ghé sát vào tai tôi: ‘Tiện thể đùa giỡn với hai người đẹp.”



      Thủy quỷ tôi hoang mang: ‘Đông Hoa thượng tiên phạt ngươi quỳ, còn cho ngươi ăn cơm, ngươi còn đối xử tốt với ta như vậy?”



      Lan Xuyên cười ha ha, : “Ngươi hiểu, cái này gọi là , là cam tâm tình nguyện.”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 14



      Mạnh Bà từng giảng cho tôi về tài tử giai nhân, tình ái nhân gian, cái gì như Lương Chúc hóa điệp, Oanh Oanh Trương Sinh, Thủy Quỷ tôi nghe nghe lại mấy trăm năm rồi.



      Nhưng tóm lại tình là gì, là gì, tôi lại hiểu.



      Tôi yên lặng ngồi xổm trước cửa phòng Vong Xuyên tự suy ngẫm hồi nhưng thất bại. Đợi Vong Xuyên thức dậy rồi, tôi nhịn được liền hỏi : ‘Rốt cuộc là gì vậy?”



      Lúc đó dắt tôi ngồi dưới táng cây hạnh hoa ở giữa viện. bưng chén lên chậm rãi uống trà, tôi ở kế bên, đoan trang ngồi ghế băng .



      Trời chạng vạng, ánh nắng chiều như hoa đào vẩy mực, cong ở trời, từng đóa từng đóa…



      Ánh mắt tôi lấp lánh nhìn .



      Tayanh dừng lại, chén trà bỗng nhiên sánh ra hai giọt nước trà, rơi vào tay.



      Tôi cuống quýt lấy khăn tay ra, luống cuống chân tay cầm lấy ngón tay lau lau, vội vàng hỏi: “Tiểu ca ca, có đau ?”



      Vong Xuyên khẽ nhoẻn cười, lật trở lại cầm lấy tay tôi, cúi xuống nhìn tôi, nhìn rất lâu, mới chậm rãi đáp: “ đau.”



      Thủy quỷ tôi lập tức thở phào nhõm.



      Nụ cười nét mặt càng nồng đậm, khẽ giữ bờ vai tôi, cúi xuống hôn lên môi tôi.



      Tôi ngây người ra.



      “Đây là .” ôm vai tôi, đặt cằm lên vai tôi cọ cọ, lập tức trong mắt tôi như có hạt mưa xuân rơi vào, trong ngực rung lên cảm giác mềm mại.



      có thể làm làm cho hạt chu sa trong người muội biến mất, phải, mà là chảy máu, rất đau.” cầm tay tôi trong lòng bàn tay: ‘Hiểu chưa?”



      Tôi suy nghĩ chút, rồi hậm hực lắc đầu.



      Vong Xuyên thái độ khác thường đưa mắt nhìn, vốn để ý tới việc thủy Quỷ tôi trả lời, chỉ chăm chú nhìn tôi rất lâu, bỗng nhiên dùng móng tay rờ rờ mặt tôi, hỏi: “ thích ứng với trần gian sao? Rất nóng sao? Còn nổi cả bệnh ghẻ nữa sao?”



      Tôi sờ sờ mặt, đáp.



      Thủy Quỷ tôi là buồn bã. Bệnh ghẻ nổi mặt nhất định rất khó coi.



      Vong Xuyên dừng lại, : “Ta nấu cho muội bát cháo đậu xanh.”



      Tôi ngẩn người, chưa kịp phản ứng, đứng lên vào nhà bếp: ‘Muội ngồi đó chờ ta, ta đun bếp, rất nhanh thôi.”



      Tôi há mồm mắt trợn tròn.



      Ngây người lúc, Thủy Quỷ tôi từ ghế nhảy dựng lên, cũng chạy vào nhà bếp.



      Vong Xuyên nhóm được lửa, tiếng lửa cháy tí tách.



      Tôi đứng ở trước cửa lặng yên nhìn .



      xắn tay áo vo đậu xanh, quay sang thấy tôi, : “Muội ra ngoài ngồi , trong phòng nhiều khói lắm.”



      Tôi vặn vẹo ngón tay, dè dặt gọi: “Tiểu ca ca.”



      “ừ” tiếng, lại đưa mắt nhìn tôi.



      Tôi cụp mắt xuống, gì nữa, sau đó chậm rãi thong thả ra ngoài, lấy ghế băng nghiêm chỉnh ngồi trước cửa.



      Lát sau, Lan Xuyên thong thả tới, nhìn nhìn tôi, lại ngó vào nhà bếp nhìn nhìn, than thở vài tiếng, vẻ mặt vô cùng đau đớn : “Tình cảm khiến người ta sa ngã, ngờ đường đường là cháu trai Lan Xuyên Minh quân ta lại giống như thúc thúc cam tâm tình nguyện vào bếp, khiến cho bản quân sao có thể chịu đựng nổi chứ, sao có thể chịu đựng nổi…”



      Vong Xuyên liếc nhìn Lan Xuyên, ho cái, gì.



      Vì vậy Thủy Quỷ tôi được uống bát nước đậu xanh đầu tiên đời này, trong trong nhàn nhạt, còn có chút mùi vị khét cháy.



      Ánh mắt Vong Xuyên sáng quắc nhìn tôi, hỏi: “Có ngon ?”



      Thủy Quỷ tôi suy nghĩ chút, rồi ừng ực uống hai bát lớn. Vong Xuyên đưa tay lau mồm tôi, nụ cười mặt còn xán lạn hơn cả hoa đuôi chó.



      Lan Xuyên đứng bên cạnh lắc đầu thở dài: ‘Thảm rồi, thảm rồi…” Lại bị Vong Xuyên lườm qua, lập tức im bặt.



      Buổi tối, ăn cơm tối xong, Đông Hoa và Lan Xuyên ra ngoài tản bộ đường phố phía đông. Vong Xuyên và tôi tản bộ đường phố phía tây. Tiểu thị đồng nước mắt lưng trong ở nhà trông nhà.



      Xe ngựa đường phố đông như nước chảy, người người đến, rất náo nhiệt.



      Thủy Quỷ tôi mua con gà, con vịt, con rùa, còn có cả con ốc sên rất là tội nghiệp.



      Vong Xuyên vỗ vỗ trán, trầm tư giây lát, hỏi: ‘Muội định mang mấy thứ này về Minh giới à?”



      Tôi do dự, nhìn đám gà vịt kêu vui mừng mặt đất, thò tay chải chải cái mào gà của con gà mái và con vịt mắt nhắm mắt mở ngủ gà gật, : “Đường xá có chút xa, đến lúc đó muội cầm con gà và con vịt, tiểu ca ca huynh cầm con rùa và con ốc sên này, có được ?”



      Mặt Vong Xuyên méo , yên lặng nhìn ngọn đèn dầu xa xa, lát mới nhả câu trong miệng ra: ‘Được.”



      Đến khi về nhà, Lan Xuyên cầm lấy con gà béo mập xoay tròn vài vòng, lại cầm lấy con vịt béo mập quay tròn vài vòng, sau đó lại bắt con rùa bò rì rì lên quay tròn vài vòng, cuối cùng vui mừng nhìn tôi nước mắt lưng tròng : “Cũng là ngươi tiểu búp bê hiếu thuận, uổng bản quân thương ngươi.”



      Con gà lập tức cảnh giác rơi xuống đất đập cánh nhìn , con vịt buồn ngủ mắt trợn lên tỉnh cả ngủ, con rùa lập tức chổng vó, ngã xuống đất dậy nổi.



      Tôi ngẩn ra đáp: “Nên thế, nên thế.”



      Vong Xuyên che miệng cười, gì.



      Buổi trưa ngày hôm sau, bữa cơm trưa rất phong phú.



      Cơm xong, Thủy Quỷ tôi xới bát cơm với thức ăn, đổ chén nước, kích động cầm mấy thứ đó chuẩn bị ra cho mấy con vật dưới tàng cây hạnh hoa ăn.



      Ngay khi đến đó, vừa nhìn ra, dưới gốc cây chỉ còn lại con ốc sên độc.



      Tiểu thị đồng thông cảm nhìn tôi, : ‘Mấy con vật đáng thương của ngươi nằm trong bụng của chúng ta rồi.”



      Thủy Quỷ tôi đờ ra, suýt nữa rơi lệ.



      Vong Xuyên ho khan tiếng, ôm lấy vai tôi, : “Nếu như muội thích, lát nữa chúng ta mua.”



      Lần này, Thủy Quỷ tôi mua con gà, con vịt, con rùa, còn mua thêm con thỏ nữa.



      Tôi lo lắng hỏi Vong Xuyên: ‘Đến khi quay về Minh giới, con thỏ này là huynh cầm, hay là muội cầm? Muội sợ thỏ và gà đánh nhau.”



      Vong Xuyên suy nghĩ chút, đáp: ‘Để ta cầm cho.”



      Lại nữa, nghe thị đồng ở đường chợ phía nam có hội chùa. Tôi và Vong Xuyên liền cầm gà vịt rùa thỏ đến đó.



      Ở Hội chùa có rất nhiều thứ, quầy hàng cũng nhiều, hoa đăng nghìn cái, vô cùng náo nhiệt. Vong Xuyên dắt tôi đằng trước, lại cầm mấy người bạn kia, khẽ trách tôi: ‘Đưa ta cầm hết cho, buổi tối nhiều người, nhỡ muội làm mất.”



      Lại tiếp: “Nhớ để ý dưới chân, đừng để vấp ngã.”



      Tôi giẩu miệng lên, định mở miệng, nhìn thấy trước mặt sóng người cuồn cuộn mãnh liệt, đông nghìn nghịt, tôi chưa kịp phản ừng bị va phải.



      Tôi cuống quýt gọi tiểu ca ca, lúc nhìn xung quanh, tay lại bị kéo nhàng, có tiếng gọi: ‘A Ly?”



      Tôi sửng sốt, quay đầu lại, càng sửng sốt: “Ngọc Hành công tử?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :