1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Già Gả Lần Bảy - Hoa Minh (57c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 5



      Lúc tôi đến đó Vong Xuyên có mặt trong cung.



      Vị Quỷ quan đưa tôi đến Vong Xuyên ở chỗ Minh Vương, tí nữa về, sau đó nghiêng ngón tay chỉ chỉ, dặn dò tôi vài câu, rồi lui ra ngoài. Tôi ngơ ngác đứng ở giữa điện, ngơ ngác nhìn đại điện hồi, rất lâu mới giật mình bửng tỉnh.



      tiểu quỷ quan trẻ tuổi đứng ở cửa đỏ mặt bắt chuyện với tôi, đề nghị tôi dạo xung quanh để quen thuộc hoàn cảnh. Vì vậy Thủy Quỷ tôi mê mê hoặc hoặc ngắm nghía.



      Làn sương khó lượn lờ bên ngoài cung, mặt đường dưới chân nhìn . Thủy Quỷ tôi bước từng bước , vô cùng khó khăn. Quỷ nga quỷ quan qua bên tôi che miệng cười khẽ.



      Thủy Quỷ tôi vô cùng buồn bã.



      Ước chừng hơn trăm bước, lảo đảo qua cái đình, hành lang gấp khúc, lại về phía trước, thấy trước mắt rộng hơn. Phía trước là hồ sen, chiếc cầu uốn cong. Lá sen mềm mại dịu dàng tỏa sáng dưới làn nước.



      Thủy Quỷ tôi chán nản bước lên cầu, bước bước lại có tinh thần, ngã xuống, từ cầu nhàng vui vẻ nhễ nhại lăn xuống dưới.



      Lúc dừng lại , Thủy Quỷ tôi ôm lấy chân người.



      Thủy Quỷ tôi ngước mặt lên, đóa hoa đuôi chó trong ngực lập tức nở rộ: ‘Lam…Ngọc…Ngọc Hành công tử.”



      Ngọc Hành như cố nhịn cười, khẽ ho , hai mắt lại nhìn sang bên cạnh, tôi theo ánh mắt của nhìn sang, hả, Vong Xuyên.



      Vong Xuyên mặt tỉnh rụi bước tới, mặt tỉnh rụi túm tôi lên, nhéo mạnh cổ tay tôi.



      Tôi cố nhe răng ra.



      Ngọc Hành lại ho khan tiếng, cười , hướng sang Vong Xuyên hành lễ: “Tiểu tiên cáo từ trước.”



      Vong Xuyên gật đầu: ‘Mời Tinh quân.”



      Ngọc Hành nghiêng người liếc nhìn tôi, cười với tôi, rồi xoay người .



      Nụ cười khiến hoa đuôi chó trong lòng Thủy Quỷ tôi lập tức nhanh chóng nở bung ra. Vì vậy Thủy Quỷ tôi tâm hoa nở rộ tránh Vong Xuyên, tâm hoa nở rộ đuổi theo, lại tâm hoa nở rộ chạy tới chắn trước mặt Ngọc Hành.



      Ngọc Hành giật mình: ‘A Ly?”



      Tôi bẻ đốt ngón tay, lắp bắp : ‘Tôi …tôi ..tôi…”



      cười: ‘Muội cái gì?”



      Tôi cái gì…Thủy Quỷ tôi cũng biết.



      Tôi lúng túng chút, nhìn gương mặt cúi thấp xuống gần tôi, trái tim đập nhanh, kiễng chân, đỡ lấy vai , bập nụ hôn vào má .



      Tôi nhớ từng hỏi Vong Xuyên thích gì, Vong Xuyên liền bảo thích lúc này tôi hôn vào má cái. Tôi nghĩ đó là cách bày tỏ trực tiếp nhất.



      Thủy Quỷ tôi là Thủy Quỷ thông minh nên cảm thấy vô cùng phơi phới.



      Ngọc Hành sững lại, mất lúc, nụ cười tươi mới chậm rãi tỏa nét mặt.



      Tôi hỏi: “Huynh..huynh phải rồi sao?”



      Ngọc Hành gật đầu.



      Tôi bẻ đốt ngón tay: ‘Vậy, lúc nào tôi mới có thể gặp huynh?”



      Nụ cười môi Ngọc Hành khẽ tắt, : ‘A Ly, tiên và quỷ khác biệt.”



      Tôi ngẩn ra…



      áy náy cười với tôi, trong làn sương khói lượn lờ xoay người , như đám sương tia nắng ban mai, nồng đậm lững lờ trôi.



      Tôi sững sờ nhìn xa, cả người đờ đẫn. Mãi đến khi còn thấy bóng dáng đâu, tôi mới quay sang chống lại ánh mắt của Vong Xuyên.



      Vong Xuyên cách tôi vài bước chân nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt u ám, trong ánh mắt lộ ra giận giữ cuộn trào mãnh liệt, có chút khó hiểu, khiến tôi lo lắng…



      Tôi sững sờ gọi tiếng tiểu ca ca.



      nhìn tôi rất lâu trả lời, xoay người hất tay áo bỏ .



      Tôi ngỡ ngàng, vội bước thấp bước cao chạy theo sau rất chật vật.



      Lúc quay trở về, Vong Xuyên nằm nghiêng ghế, chống đầu, nhắm mắt lại dưỡng thần hơn nửa ngày.



      Tôi đoán mệt mỏi, vì vậy lặng lẽ bước tới rót cho ly trà, định lặng lẽ rời , bỗng nghe Vong Xuyên mở miệng: “ngươi đứng lại.”



      Thủy Quỷ tôi lật đật đứng lại.



      Thủy Nga Thủy quan trong điện đều lui ra hết. Thủy Quỷ tôi nhìn bốn phía, chợt cảm thấy tịch mịch.



      Vong Xuyên mở mắt ra, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhìn tôi hơn nửa ngày, thở dài tiếng, đứng lên tới trước mặt tôi, lấy tay lau mặt tôi.



      A, máu…máu…



      Trong lòng Thủy Quỷ tôi hồi hộp, cầm lấy tay Vong Xuyên, giật mình : “Tiểu ca ca, huynh, ngón tay huynh sao lại bị thương?”



      Vong Xuyên ngẩn người, lát bật cười: ‘Ngươi đó, lăn từ cầu lăn xuống, mặt bị xước chảy máu mà biết…Đây là máu mặt ngươi.”



      Tôi bừng tỉnh, sờ sờ mặt, quả nhiên…



      Vong Xuyên mang thuốc tới, để tôi ngồi dưới đất, lấy thuốc ra cẩn thận bôi cho tôi.



      Tôi nhìn , gọi: ‘Tiểu ca ca.”



      đáp: “Ừ?”



      Tôi bẻ đốt ngón tay, cụp mắt xuống: ‘, có gì.”



      Vong Xuyên dừng tay lại, nhét thuốc mỡ vào tay tôi, kéo tôi đứng lên.



      quan sát tôi từ xuống dưới phen, : ‘Từ lúc trở về chưa nhìn ngươi cho kỹ, hơn hai trăm năm rồi, ngươi cao hơn nhiều, nhưng những năm qua…”



      Tôi thầm tính toán trong lòng, nghiêm túc sửa cho đúng: “Là hai trăm bốn mươi hai năm bảy mươi hai ngày.”



      Cả người khẽ run lên, ánh mắt khẽ lay động: ‘Ngươi nhớ kỹ như vậy sao?”



      Tôi gẩy gẩy móng tay, lại tính toán, : ‘Bởi vì tôi khắc cây là tám vạn tám ngàn bốn trăm linh bốn khắc.”



      gần như là ngẩn ra, mất nửa ngày, bỗng nhiên bật cười khẽ, vẻ lo lắng mặt dần biến mất.



      “Ngươi thích Ngọc Hành?” Vong Xuyên bỗng nhiên mở miệng hỏi.



      Tôi suy nghĩ chút, chăm chú gật đầu.



      : ‘Vậy…Vì sao ngươi thích ?’



      Tôi lại suy nghĩ chút: ‘Tôi thích nụ cười của huynh ấy.”



      Ánh mắt lại khẽ lay động: ‘Chỉ vậy thôi sao?”



      Tôi lại nghiêm túc gật đầu.



      Miệng cong lên cười, : ‘Vậy ta hỏi ngươi mấy vấn đề.”



      Tôi mở to mắt nhìn Vong Xuyên.



      Mặt đỏ lên, ho khan cái, hỏi: ‘Ví dụ như ta và Ngọc Hành rơi xuống nước, ngươi cứu ai trước?”



      Tôi chút nghĩ ngợi, đáp: ‘Đương nhiên là cứu huynh ấy trước.”



      Nét mặt Vong Xuyên bỗng dưng sầm xuống: “Vì sao?”



      Tôi đáp: ‘Vì huynh biết bơi mà.”



      như phí lời vô ích, nghiến răng : “Ta muốn bóp chết ngươi.”



      Thủy quỷ tôi vô cùng hậm hực. ràng Vong Xuyên biết bơi mà, Thủy quỷ tôi lúc trước còn cùng lặn xuống sông tìm cá, bắt được hơn nghìn con, cũng có thể là chín trăm chín mươi chín con, tài bơi lội của khiến tôi nghĩ Thủy Quỷ, là quá đáng tiếc.



      Vong Xuyên trừng mắt với tôi vài lần, ngữ khí dịu hơn: ‘Vậy ví dụ như ta và đều sắp chết, ngươi cứu ai trước?”



      Tôi suy nghĩ chút, đáp: “Cứu huynh trước.”



      “Vì sao?”



      Tôi đáp: Bởi vì tôi từng phải bảo vệ huynh.”



      gần như là nhịn cười: ‘Vậy còn Ngọc Hành sao?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 6

      Tôi ngã “bịch” cái xuống biến thành cây nấm, co lại góc cạnh cái bàn.

      Vong Xuyên ngẩn người: “ngươi…ngươi làm gì vậy?”

      Tôi rầu rĩ đáp: ‘Tôi cũng biết mình phải làm gì với Ngọc Hành bây giờ.”

      Vong Xuyên lại ngẩn người, lát bật cười, ngồi xổm xuống gõ vào đầu tôi, nghiến răng hỏi: ‘Vậy ngươi biến thành cây nấm làm gì?”

      Tôi trầm lặng lát, mới ấp úng trả lời: ‘Tôi cứu huynh trước rồi, Ngọc Hành công tử chết, huynh ấy chết, tôi…trong lòng tôi thấy rất khổ sở.”

      Vong Xuyên chau mày lại: ‘Trong lòng ngươi khổ sở nên biến thành cây nấm sao?”

      Thủy Quỷ tôi cụp mắt cúi đầu: ‘Khổ sở chảy nước mắt, trốn trong cây nấm ai nhìn thấy.”

      Vong Xuyên thầm lát: ‘Ngươi thích ta như vậy sao?”

      Thủy Quỷ tôi nghĩ nghĩ, thấy Vong Xuyên hất tay áo đứng lên, sắc mặt trầm tám chín phần: “…Bỏ , ta vốn nên hỏi ngươi vấn đề này.”

      xong, mặt nghiêm lạnh quay người rũ áo bỏ .

      Tôi ngẩn ra.

      Thủy Quỷ tôi trong gian đại điện vắng lặng sửng sốt lúc, đến lức bừng tỉnh vội biến lại nguyên hình, sau đó từ mặt đất đứng lên, vội vàng đuổi theo.

      Chỉ là lúc Thủy Quỷ tôi đuổi theo còn bóng người.

      Tôi suy nghĩ chút, nghĩ hẳn là Vong Xuyên trở về phòng, vốn Thủy Quỷ tôi mới đến đây, đối với trong điện của còn chưa quen thuộc, phòng của Vong Xuyên là ở đâu, càng vô cùng rầu rĩ.

      Rầu rĩ lúc, Thủy Quỷ tôi nghĩ được biện pháp tuyệt diệu, vội chạy tới hành lang, lần lượt ngó vào từng phòng .

      Mới ngó vào được phòng đầu tiên, nghe được đối diện có tiếng ho vọng đến: ‘Ta ở thư phòng.”

      Tôi mừng rỡ quá đỗi, vội chạy tới trước cửa, lúng túng : ‘Tiểu ca ca, huynh…huynh giận sao?”

      Nghe trong phòng có tiếng hừ lạnh, sau đó im ắng.

      Thủy Quỷ tôi lập tức chân tay luống cuống, ngây ra giây, rồi lặng lẽ đến cây cột, ngồi xổm xuống.

      Vừa mới vẽ mặt đất vòng tròn, liền nghe được tiếng cửa mở.

      Vong Xuyên đứng ở cửa, trán mơ hồ có màu sắc hoảng loạn, nhìn thấy tôi, nét mặt mới giãn ra, thở dài.

      Tôi từ mặt đất nhảy dựng lên, vui mừng gọi: “Tiểu ca ca.”

      Vẻ mặt Vong Xuyên cau lại, nhìn tôi giây, quay người bước lại vào trong phòng: “Vào .”

      Trong lòng Thủy Quỷ tôi phút chốc hoa đuôi chó nở rộ, mừng như điên theo vào.

      Vong Xuyên lời nào tới trước án thư, cầm lên quyển sổ gì đó để xem, phân phó tôi làm gì.

      Tôi thích thú quan sát căn phòng từ xuống dưới hồi, quan sát xong, rồi kiễng chân trước án thư rồi im lặng ngồi xuống ghế, sau đó hết sức chuyên chú nhìn Vong Xuyên…

      Qua lúc rất lâu, tôi thấy sắc mặt của Vong Xuyên dần dần đỏ lên, Thủy Quỷ tôi lập tức từ ghế nhảy xuống, quèn quẹt chạy tới, lấy quyển sách bìa da, lấy lòng : ‘Tiểu ca ca, huynh nóng sao, tôi quạt cho huynh nhé?”

      Sắt mặt Vong Xuyên đỏ lên nữa, nắm tay đưa lên miệng ho khan hai cái: “…ngươi đến mài mực .”

      Thủy Quỷ tôi vì vậy mà cất cuốn sách đó , lập tức đứng bên cạnh Vong Xuyên, theo chỉ bảo của , lấy nước mài mực, vui vẻ mài mài mài.

      Thủy quỷ tôi vừa mài mực vừa tiếp tục lấy lòng Vong Xuyên hỏi có khát có đói bụng , ghế ngồi có khó chịu , tiếng lá cây ngoài cửa sổ bị gió thổi có gây phiền hay , vân vân và vân vân

      Khóe miệng Vong Xuyên mơ hồ cong lên cười, ngước mắt lên nhìn tôi: “Sao cứ om sòm như vậy chứ?”

      Tôi ảo não, cụp mắt xuống, rầu rĩ : ‘Tôi.. tôi sợ huynh vẫn còn giận tôi, để ý tới tôi.”

      Nét mặt Vong Xuyên khẽ động, : “Ngươi có biết vì sao ta lại giận ngươi ?

      Tôi lắc đầu.

      Vong Xuyên nhìn tôi chăm chú phẫn nộ : ‘ biết cái đầu gỗ của ngươi lúc nào mới có thể thông suốt, có đôi khhi ta muốn bóp chết ngươi, cho xong hết mọi chuyện.”

      Tôi lập tức rụt cổ lại.

      Vong Xuyên trừng mắt với tôi vài lần, ánh mắt lại lướt xuống chiếc vòng cổ ốc biển sâu bằng sợi mây, dừng lại đó, lấy từ trong tay áo ra chiếc vòng ngọc trai, : ‘Chiếc vòng ngọc này là phụ tặng ta, để trong người có thể trừ tà đuổi ác, nếu gặp nguy hiểm, còn có thể bảo vệ được bình an, ngươi tháo chiếc dây cổ ngươi xuống, đem con ốc biển đặt ở đây.”

      Tôi : “Vậy còn huynh sao, nhỡ gặp nguy hiểm thế nào?”

      Vong Xuyên ngẩn ra, kéo tôi đến, : “Mặc kệ có nguy hiểm hay , cứ đeo người ngươi, ta mới yên tâm.”

      Vong Xuyên tháo chiếc dây cổ tôi xuống, cẩn thận đem con ốc biển cho vào ống tay áo, sau đó vòng tay qua đầu tôi, đeo chiếc vòng ngọc lên cổ tôi, chợt dừng tay lại, móng tay cào cào bên tai tôi, nhíu mày : ‘Sao lại nổi mụn ở đây rồi?”

      Tôi sờ sờ, : “Có lẽ là do muỗi đốt.”

      Vong Xuyên “ồ” tiếng.

      Nháy mắt, Thủy Quỷ tôi ở trong cung được thời gian, hầu như, Thủy quỷ tôi vô cùng nhàn nhã. Thỉnh thoảng Thủy Quỷ tôi kìm lòng đậu nhắc tới Ngọc Hành, làm cho Vong Xuyên mặt đen sì làm tôi khiếp sợ, còn lại hầu như rất nhàng.

      Có đôi khi tôi trộm đến chỗ Mạnh bà, bà bà kéo tay tôi, hỏi tôi sống trong cung có đói bụng , có hay bị đánh đập , có hay bị giam trong phòng , sau đó múc cho tôi bát canh để tôi ngồi bên cạnh bà, lại giống như lúc trước kể chuyện liên miên cho tôi, giảng cho tôi cố trần gian.

      Ngày qua ngày vô cùng viên mãn, chỉ là có lúc nửa đêm thức giấc, nhớ Ngọc Hành, cảm thấy buồn bã.

      Vì buồn bã mà Thủy quỷ tôi bắt chước học làm thơ.

      hôm tôi đến chỗ Mạnh Bà, Nhị Đàn lề rề chạy tới.

      Cậu ta đỏ mặt nhăn nhó với tôi: “A Ly, ta sáng tác được vài bài thơ, ta đọc cho ngươi nghe có được ?’

      Tôi nghĩ nghĩ chút, : “Được.”

      Cậu ta để tôi ngồi ghế băng, sau đó nhăn nhó cười, lấy từ đâu ra vài tờ giấy, say sưa đọc:

      “Nàng là cây thường xuân của mùa xuân

      Nàng là cây thường xuân của mùa hè.

      Nàng là cây thường xuân của trời thu.

      Nàng là cây thường xuân của mùa đông,

      Trong lòng ta nàng là cây thường xuân vĩnh hằng.”

      Nhị Đản say sưa đọc xong, đỏ mặt hưng phấn :’A Ly, viết có được ?”

      Tôi sùng bái nhìn cậu ta, hưng phấn gật đầu.

      Nhị Đản vui sướng : “Còn bài nữa. Ta đọc tiếp cho ngươi nghe nhé.” xong, ho khan vài tiếng, ưỡn ngực lên.

      “Trong lòng bàn tay của muội có cây thường xuân nảy nở.

      Cây thường xuân trong lòng bàn tay huynh là nụ cười của muội.

      Muội cây chờ ta.

      Ta ở dưới tàng cây chờ muội.

      Thường xuân trang hoàng tóc muội.

      Muội trang hoàng lên tình của ta.”

      Tôi hỏi Nhị Đản: “Viết những cái này để làm gì?’

      Nhị Đản đỏ mặt, lắp bắp : “Để đọc…đọc ..đọc cho người mình thích …”

      Tôi bửng tỉnh, vì vậy lúc trở về, trầm tư suy nghĩ cả tháng, cũng sáng tác ra hai bài thơ.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 7



      Bài thơ thứ nhất:



      Huynh là hoa đuôi chó của mùa xuân.



      Huynh là hoa đuôi chó của mùa hè.



      Huynh là hoa đuôi chó mùa trời thu.



      Huynh là hoa đuôi chó mùa đông.



      Trong lòng muội huynh là hoa đuôi chó vĩnh hằng.”



      Bài thứ hai:



      Trong lòng bàn tay của huynh là bông hoa đuôi chó.



      Trong lòng bàn tay muội là bông hoa đuôi chó.



      Trong lòng bàn tay của huynh là nụ cười tươi tắn của muội.



      Huynh từ cầu nhàng bước đến.



      Muội ở dưới cầu nhàng ngước nhìn huynh.



      Hoa đuôi chó trang hoàng nụ cười tươi của huynh.



      Nụ cười của huynh trang hoàng năm tháng tươi đẹp của muội.”



      Tôi ngồi ghế đá ở trong sân, tâm huyết trào dâng đọc đọc lại hai bài thơ đến thuộc lòng, càng đọc càng thấy hay, càng nghe càng thấy vui sướng. Vì vậy, vui vẻ chạy vào thư phòng tìm Vong Xuyên.



      Vong Xuyên phê sổ, nhướng mắt lên thấy tôi rón ra rón rén vào cửa, buồn cười hỏi: ‘Sao lại lén lút như thế?”



      Tôi ngượng ngập bước đến, : ‘Tiểu ca ca, tôi có làm hai bài thơ, muốn…muốn đọc cho huynh nghe.”



      Khóe miệng Vong Xuyên cong lên, quyển sổ cầm tay lach cạch đặt xuống bàn.



      Thủy Quỷ tôi tha thiết lòng đầy mong mỏi nhìn Vong Xuyên.



      Vong Xuyên ho khan tiếng, cầm chung trà lên, vuốt vuốt, môi vểnh lên nhịn cười: “Được, ngươi đọc cho ta nghe .”



      Thủy Quỷ tôi vội lấy giọng, tinh thần phấn khởi, đứng thẳng lưng, cất tiếng thanh thanh, cao giọng say sưa đọc lên.



      Để thăm dò, Thủy Quỷ tôi vừa đọc câu đầu tiên ra, liền thấy tách trà tay Vong Xuyên sánh ra, rớt lên tấu chương ở bàn.



      Tôi dừng lại, bất an nhìn Vong Xuyên.



      Vong Xuyên nắm tay lại đưa lên miệng ho khan tiếng, ngượng ngùng : ‘ sao, sao, ngươi …tiếp tục .”



      Thủy Quỷ tôi vì vậy hắng giọng, sức sống tràn trề tiếp tục đọc.



      Trong quá trình tôi đọc thơ Vong Xuyên làm đổ trà ba lần, khóe miệng méo ba lần. Trong lòng Thủy Quỷ tôi thầm tính toán, đại khái là mỗi câu là lần lần đổ, vô cùng khéo. Đến khi Thủy Quỷ tôi đọc xong bài thơ thứ nhất nước trà trong miệng Vong Xuyên phun ra hết.



      Thủy Quỷ tôi vô cùng hưng phấn: ‘Tiểu ca ca, có đúng là rất hay phải ?’



      Vong Xuyên lau lau miệng, cụp mắt xuống, nhìn cuốn sổ án, cố ghìm tiếng ho: ‘….hay….hay…”



      Trong lòng Thủy Thủy tôi lại lần nữa rào rào nở ra đóa hoa đuôi chó:” Còn bài nữa. Tôi đọc tiếp cho huynh nghe nhé.”



      mặt Vong Xuyên bình thường bỗng đỏ lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười ôn hòa, gật đầu.



      Thủy Quỷ tôi được cổ vũ, lại hắng giọng, tiếp tục ra sức say sưa đọc bài thơ thứ hai.



      Lần này Vong Xuyên làm đổ trà nữa, chỉ ho vài cái, mặt đỏ bừng rồi lan xuống tận mang tai, nụ cười khóe miệng càng lúc càng mềm mại.



      Tôi đọc xong lo sợ nhìn Vong xuyên, : ‘Này…này..bài thơ này có hay ?”



      Vong Xuyên ho khan: ‘…Hay…hay.” Dừng lại, ngước mắt nhìn tôi, mặt lại đỏ bừng: “A Ly, ngươi…ngươi có biết đây gọi là thơ gì ?”



      Thủy Quỷ tôi mê muội đưa mắt nhìn Vong Xuyên.



      Vong Xuyên lại ho khan:” Thơ này…gọi là thơ tình.”



      Hả, ra đây là thơ tình trong truyền thuyết. Thủy Quỷ tôi bừng hiểu.



      Hai mắt Vong Xuyên sáng như sao nhìn tôi: ‘Thơ này là…là ..viết cho ta à?’



      Tôi cười hì hì cụp mắt xuống, vân vê góc váy ngượng ngùng đáp: “Là…là..là viết cho Ngọc Hành công tử.”



      lát thấy có động tĩnh gì, tôi vẫn trong tâm trạng vui mừng ngờ vực ngẩng lên, lập tức sửng sốt.



      Thấy nụ cười mặt Vong Xuyên còn nữa, mà nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm, mặt mũi u, lửa giận ngập trong mắt như muốn đốt cháy tất cả.



      Tôi sụ xuống, cẩn thận dò xét Vong Xuyên rồi gọi tiếng tiểu ca ca.



      Vong Xuyên nhìn chòng chọc tôi lúc, sau đó nghiến răng nhả ra mấy câu: ‘Ngươi qua đây.”



      Thủy Quỷ tôi vội bẻ ngón tay, cẩn thận dò xét Vong Xuyên, rồi chầm chậm bước qua.



      Vong Xuyên chau mày lại: ‘Làm gì mà lề rề quá vậy?”



      Tôi cứ vặn vẹo bàn tay, khẽ: ‘Tôi…tôi…tôi phải cẩn thận, chậm rãi, muốn nhẫm vào con kiến dưới đát làm nó chết…”



      Vong Xuyên như tốn lời vô ích, lập tức từ trước thư án đứng lên, bước vài bước tới chỗ tôi, nghiến răng nghiến lợi lôi mạnh tôi.



      Thủy Quỷ tôi vì vậy bị kéo nhào tới bên người Vong Xuyên, đầu đập vào cằm làm Thủy Quỷ tôi nhe răng ra.



      Vong Xuyên trừng mắt nhìn tôi, Thủy Quỷ tôi cũng mở to mắt lo sợ nhìn Vong Xuyên, nhìn tôi tôi nhìn , lúc hai người nhìn nhau chằm chằm rất lâu, đột nhiên sắc mặt dần dần mềm mại , hai tay giữ lấy vai tôi, rồi gương mặt chậm rãi cúi xuống gần.



      Tôi mở mắt to thấy gương mặt từ từ kề sát gần, lại mở to mắt nhìn môi từ từ bắt đầu sát nữa, định chớp chớp mắt, chờ đợi, chợt nghe bên ngoài cửa có động rất to vọng đến.



      Tôi và Vong Xuyên cùng đồng thời quay đầu ra nhìn. Bên ngoài cửa là lão quỷ quan cầm phất trần hoang mang bối rối lồm cồm từ dưới đất bò lên, luống cuống lấy cái mũ che mắt lại, vừa che vừa thào lẩm bẩm: ‘Lão nô cái gì cũng nhìn thấy, cái gì cũng nhìn thấy…”



      Tôi hiếu kỳ quan sát bốn phía, lão quan đó, có vẻ như rất hoảng hốt, nhìn thấy cái gì chứ?



      Vong Xuyên buông tôi ra, ho khan vài tiếng, nhìn lão quỷ quan đó: “Chuyện gì?”



      Lão quan vội cúi đầu : “Minh Vương tuyên điện hạ nghị .”



      Vong Xuyên “ừ” tiếng, liếc sang tôi, chỉnh lại y phục, rồi theo lão quan ra ngoài.



      Thủy Quỷ tôi nhìn hai người họ ra ngoài, đứng trong đại điện ngây ra hồi, liền cầm lấy bài thơ lại tự mình say sưa thưởng thức chặp nữa, sau đó cuộn tròn lại cất vào trong hộp đen, dự định chờ Ngọc Hành tới tặng .



      Đợi sau khi hăng hái dọn dẹp xong, Thủy Quỷ tôi vui mừng tìm tòi trong cái hộp, tìm thấy rồi mới mỹ mãn ra ngoài.



      Vong Xuyên ở đây, Thủy Quỷ tôi liền cảm thấy buồn chán, vì vậy dọn cái ghế , ra ngoài, chuẩn bị tới bên hồ sen, vừa chờ Vong Xuyên xong việc quay về vừa trông hoa sen luôn.



      Giống như ngày ấy, chiếc cầu cong hồ sen, lá sen dưới cầu dịu dàng tỏa sáng.



      Tôi cầm chiếc ghế chậm rãi thong thả lên cầu, vừa vừa tìm chỗ thoải mái kín đáo để ngồi cẩn thận chân lại bước hụt cái, lại giống như ngày đó nhàng vui vẻ nhễ nhại lăn xuống dưới cầu.



      Lúc dừng lại, Thủy Quỷ tôi lại lần nữa ôm lấy chân người.



      Trong lòng Thủy quỷ tôi niệm a di đà phật, ngước mắt lên, choáng váng.



      Gương mặt Ngọc Hành cười như hoa trước mắt Thủy Quỷ tôi. Tôi vội đứng lên, đưa tay ra sờ sờ mặt Ngọc Hành.



      Ngọc Hành cười: ‘Là đó.”



      Tôi vội rụt tay lại, lắp bắp hỏi: “Sao…sao lại là huynh?”



      Ngọc Hành nhíu mày, nhìn lại tôi:”Thế nào? A Ly gặp ta thấy vui à?”



      Tôi ngây ngốc cười, đáp: “Rất vui…”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 8

      Ngọc Hành cười ra tiếng, dừng chút chỉ tay vào người tôi ngồi ghé băng buồn cười quá hỏi: “Muội chuyển chiếc ghế này ra đây làm gì? Từ cầu lăn xuống dưới cũng luyến tiếc chịu buông tay sao”

      Ô ô, những lời này nhắc nhở Thuỷ Quỷ tôi đây mà.

      Tôi cầm ghế băng lên xem xét hồi mới phát ra chiếc ghế băng này cũng kiên cường, cùng ngã với Thuỷ Quỷ tôi đây mà sao, tay chân đều mạnh khoẻ cả, Thuỷ Quỷ tôi đây rất chi là bội phục.

      Tôi kính nể sờ sờ chiếc ghế băng , cười hì hì với : “Tôi nghĩ ngồi ở đây chờ tiểu ca ca”

      Ý cười mặt Ngọc Hành dừng lại, chỉ chớp mắt cái lại tiếp tục nở nụ cười: “ ?”

      Nghe giọng giống như có chút hơi hơi ghen tỵ.

      Tôi cười hì hì định trả lời lại chợt nhớ tới hai bài thơ tôi viết cho để trong hòm, vì thế tôi rất cao hứng với : “Tôi, tôi có cái này muốn tặng cho huynh, huynh…. huynh ở chỗ này chờ tôi chút nhé, tôi lập tức quay lại ngay được ?”

      Ánh mắt hơi giật giật: “Được”

      Thuỷ Quỷ tôi đây vì thế nhanh nhẹn đẩy chiếc ghé tới cạnh cầu rồi nhanh chân chạy về. Trong lúc chạy, dưới chân Thuỷ Quỷ tôi hẫng ngã liên tục mấy lần.

      Thế rồi đợi đến lúc Thuỷ Quỷ tôi đây vui mừng quay trở lại cầu thấy bóng người nào rồi.

      Tôi sửng sốt sửng sốt dướn cổ ra nhìn khắp xung quanh, sau đó chậm rãi đến bên cầu ngồi xuống ghế băng .

      Tôi nghĩ chắc là có việc nên trước, có lẽ trở lại ngay thôi.

      Thuỷ Quỷ tôi đây ngồi ghế băng đợi rất lâu, vừa đợi vừa hồi hộp lại vừa cảm thấy buồn bã. Đợi cho đến khi bóng đêm tràn về, tôi nghĩ chắc là rời minh giới rồi, vì thế lại bắt đầu ngắm hoa sen chịu khó đợi Vong Xuyên.

      Hoàng hôn buông dần, mặt hồ chỉ còn sót lại vài tia nắng, lành lạnh màu hồng.

      Thuỷ Quỷ tôi đây lại cảm thấy buồn bã vô cùng.

      Đợi mãi cho đến khi trăng lên, ếch trong hồ sen bắt đầu kêu ầm ĩ, Thuỷ Quỷ tôi đây lại ngủ mất rồi.

      biết đến bao lâu nghe được giọng gọi tôi: “A Ly nương”

      Tôi mơ màng mở mắt nhìn kỹ mãi sau mới thấy mặt lão quỷ quan hầu hạ Vong Xuyên. Ông ta bĩu môi nhìn tôi.

      Tôi quay đầu nhìn lại thấy Vong Xuyên đứng cách tôi hai bước, từ cao nhìn xuống chỗ tôi, trong đêm tối, mặt nhìn được cho lắm, chỉ thấy mơ hồ xen lẫn vẻ lành lạnh.

      Tôi nhảy dựng lên, vui mừng kêu to tiếng tiểu ca ca.

      Vong Xuyên gì, bình tĩnh nhìn tôi, đến gần xoay người cúi xuống nhặt hai tờ giấy lên. Ô ô, đây chính là hai bài thơ viết tặng cho Ngọc Hành công tử đây mà. Chắc là tôi vừa rồi ngủ gà ngủ gật nên nó rơi từ trong tay áo ra đây.

      “Gặp Ngọc Hành rồi?”

      Tôi nghĩ ngợi, thành gật gật đầu, ừ tiếng.

      “Thế tại sao đưa thơ cho người ta?”

      Tôi gì cả.

      hừ tiếng: “Muội vui vẻ chạy lấy thơ, lúc chạy về người ta rồi có phải ?”

      Tôi buồn bã gật gật đầu lại tiếp tục ừ tiếng.

      “Sau đó…muội cứ vậy ngồi tại chỗ này chờ đến bây giờ phải ?”

      Tôi lại ừ tiếng nữa.

      trầm hẳn, rồi lại tiếp: “ nếu đến, có phải muội cứ tiếp tục chờ như vậy phải ?’

      Tôi lại thuận miệng ừ tiếng, trong lòng thấy phấn chấn hẳn lên.

      ngừng , thấy có gì cũng vô ích vì thế vung tay ném thơ vào lão quan xoay người bỏ .

      Tôi ngẩn cả người.

      Lão Quỷ quan cuống quít lấy thơ bỏ vào tay tôi rồi dậm chân bực bội : “Điện hạ rất tức giận, hậu quả lần này thực là nghiêm trọng, hây da”

      Liên tiếp cả ba ngày Vong Xuyên cũng thèm để ý đến tôi. Lúc nhìn thấy tôi chỉ he hé mắt, liếc tôi cái rồi lướt qua hề nhìn tôi tý nào.

      Thuỷ Quỷ tôi đây vô cùng buồn bã.

      Trầm tư suy nghĩ hồi, đến sáng sớm ngày thứ 6, tôi bò dậy khỏi giường, mang theo hai cái bánh bao làm lương khô, chạy đến chân tường ngồi rình suốt buổi đến tận trưa mới mình bắt được ba con chuột, hai con đực con cái bỏ vào túi rồi trở về.

      Đây chính là bí mật của Vong Xuyên đó. rất sợ chuột.

      Thuỷ Quỷ tôi đây liền biến thành cây nấm vui mừng trốn phía sau cánh cửa. Buổi trưa sau khi ăn xong, Vong Xuyên bước vào phòng nghỉ trưa. Cảnh cửa vừa mở, chân bước vào, ngừng chút rồi lại giơ tay ho tiếng, sau đó thong thả đến bàn trà rót chén lại thong thả uống từng ngụm từng ngụm.

      con chuột hăng hái thò chiếc đuôi ra.

      Chiếc chén trong tay Vong Xuyên kêu răng rắc tiếng. Thuỷ Quỷ tôi đây mừng quá, oạch cái lại biến trở về nguyên hình, từ dưới đất nhảy lên, đến trước mặt dõng dạc : “Tiểu ca ca, tôi đến bảo vệ huynh đây!”

      chưa hết thấy con chuột đâu rồi, lại còn nghe thấy giọng Vong Xuyên ho khan tiếng.

      Thuỷ Quỷ tôi đây liền quay đầu nhìn lại thấy con chuột tay giãy dụa liên hồi.

      Tôi trợn mắt há mồm kinh ngạc.

      trừng mắt liếc nhìn tôi, mang theo con chuột xoay người ra bên ngoài.

      Tôi lại cảm thấy vô cùng buồn bã.

      Ngày hôm sau tôi ngồi yên lặng bên ngoài thư phòng của , lão quỷ quan len lén ra bảo tôi: “Mấy ngày nay điện hạ ngủ ngon, bây giờ là hoa hoè nở, điện hạ rất thích mùi hoa này, bằng thêu cho điện hạ chiếc túi hương, tặng cho người để dưới gối đầu giường ngủ, nếu người cao hứng phải là chuyện rất tốt sao”

      Tôi cầm theo chiếc giỏ, xỏ vào cây sào trúc vắt vẻo chạy đến hai cây hoa hoè to nhặt toàn bộ rổ hoa đầy sau đó lại lọ mọ chạy về sử dụng phép thuật sấy khô hoa lên, thắp đèn ngồi thêu chiếc túi hương.

      túi hương tôi thêu đàn quạ đen giương cánh bay bầu trời cao.

      Tôi từng nhìn thấy trong thư phòng của Vong Xuyên nhà thơ trần gian viết câu thơ như sau: “hai con chim sẻ đậu cành liễu, đàn quạ đen trời cao”

      Thuỷ Quỷ tôi đây thấy cảnh này rất có tình có ý.

      Ngày hôm sau Thuỷ Quỷ tôi cầm túi hương, hai mắt đỏ đỏ như mắt thỏ, đứng trước cửa phòng của đắn đo hồi lâu, sau đó mới lo sợ đẩy cửa tiến vào.

      Vong Xuyên hé mắt nhìn tôi cái.

      Tôi ngập ngừng : Tiểu ca ca, tôi, ..tôi làm cái….”

      Thế rồi tôi còn chưa kịp lấy chiếc túi hương từ trong túi ra cắm bút lời đứng dậy phất tay áo ra khỏi phòng.

      Thuỷ Quỷ tôi đây đứng ngốc lặng trong đại điện trống rỗng, trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng thôi. Vì thế lại ra, biến thành cây nấm ngồi xổm trước cửa.

      Ở cửa có quỷ quan ngồi xổm xuống bên cạnh tôi hỏi: “ làm sao vậy?”

      Tôi rầu rĩ bảo: “Trong lòng tôi rất chi là khổ sở”

      Quỷ quan cười hì hì, đỏ mặt nhăn nhó bảo tôi: “ sao, sao, nữ quỷ ấy à, hàng tháng vẫn thường có vài ngày như vậy mà”

      Tôi cúi cúi đầu lên tiếng.

      Đến đêm, lần thứ hai trong đời Thuỷ Quỷ tôi đây bị mất ngủ. Tôi cầm ốc biển, ghé vào giường lăn lộn hồi, lăn qua lăn lại cuối cùng chịu nổi ghé vào ốc biển ngập ngừng gọi tiếng tiểu ca ca.

      Bên kia cũng có phản ứng gì.

      Tôi lại gọi tiếng nữa.

      Vẫn có hồi đáp.

      Tôi ôm ốc biển nhìn chăm chú hơn nửa ngày, sau đó rầu rĩ : “ ra ngày ấy là tôi đợi huynh mà”

      Tôi cứ nghĩ là Vong Xuyên ngủ, rầu rĩ xong định ngủ thấy bên trong có tiếng động, lát tiếng Vong Xuyên truyền đến: “A Ly”

      Tôi bỗng thấy tinh thần phấn chấn, từ giường nhảy dựng lên: “Tiểu ca ca”

      dừng chút : “Ta…trong phòng ta có chuột”

      Tôi ngẩn cả người bảo: “Huynh.. phải là huynh sợ chuột hay sao?”

      ho khan tiếng : “Ban ngày sợ chỉ sợ ban đêm thôi”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 9

      Tôi nhảy nhát xuống giường chạy vội đến cửa phòng , đạp cửa mà vào.

      Tôi : “Tiểu ca ca! Huynh đừng sợ! Tôi đến bảo vệ huynh đây!”

      Vong Xuyên khoác bên ngoài chiếc áo dài xanh, trong tay cầm quyển sách, đứng trước bàn. Tôi đến cạnh giang hai tay ra nhìn phía sau bảo: “Tiểu ca ca! Huynh cứ đứng sau tôi cần ra nhé! Tôi tới bắt chuột đây!”

      Vong Xuyên im lặng gì.

      Tôi nhìn trái rồi lại nhìn phải lượt vẫn nhìn thấy bóng dáng chuột đâu, lại quay vòng bên phải cũng thấy chuột có chút buồn bã.

      Vong Xuyên đứng phía sau lưng tôi ho khan tiếng bảo: “A Ly’

      Tôi vẫn dám lên tiếng tay bị kéo lại, kéo tôi đến gần sát mặt : “Lời muội vừa phải ?”

      Tôi bỗng sửng sốt.

      vào đầu tôi, nghiến răng : “Ngày ấy là chờ ta phải ?’

      Tôi mới kịp phản ứng, trịnh trọng gật gật đầu, suy nghĩ lát bỗng cảm thấy có chút buồn bã, trong lòng lại nổi lên cảnh bắt chuột hùng mà thấy chuột vì thế lại cúi đầu ngập ngừng : “Tôi định là ở đầu cầu ngồi chờ huynh, cùng huynh trở về, nhưng hiểu sao huynh lại giận…Huynh…nếu huynh thích tôi ở chỗ nào chờ huynh sau này tôi như thế nữa”

      Dừng chút vẫn nghe thấy tiếng của .

      Thuỷ Quỷ tôi đây len lén ngẩng đầu nhìn, len lén liếc cái, thấy sắc mặt bình thản, yên tâm, bẻ bẻ ngón tay, ngập ngừng bảo: “Tiểu ca ca, chúng ta làm lành có được ?”

      mặt Vong Xuyên từ từ nổi lên ý cười, bình thản nhìn tôi : “Muội đưa mặt đến gần đây”

      Thuỷ Quỷ tôi đây nhìn dò xét cẩn thận rồi tiến đến gần hai bước.

      Dừng lại chút : “Tiến thêm lên trước chút nữa”

      Tôi ngập ngừng bảo: “Được, nhưng nếu tiến thêm nữa chạm vào người huynh rồi còn gì”

      gì, đưa tay cầm lấy tay tôi, kéo tôi lại gần, đầu Thuỷ Quỷ tôi lập tức bổ nhào vào ngực .

      Tay nắm chặt eo tôi, : “Ngước mặt gần lại đây”

      Thuỷ Quỷ tôi rất chi là lo sợ đưa mặt lại gần.

      Bỗng thấy cúi đầu, do dự tý nào hôn lên mặt tôi.

      Tôi sửng sốt hồi. Còn ngây cả người môi áp vào môi tôi. Mềm mềm ôn nhu, tê tê dại dại.

      Còn nhớ năm đó, lúc Thuỷ Quỷ tôi mới lên ba trăm tuổi, từng làm chuyện này với . Thuỷ Quỷ tôi nhớ rất chi là bên bờ môi lúc đó còn treo hai giọt nước mắt, tôi dùng miệng áp vào miệng vì thế trong miệng tôi tránh khỏi dính hai giọt nước mắt của , có điểm mằn mặn lại có chút khổ sở, hoàn toàn giống mắt lúc này có cảm giác ngây dại.

      môi tôi liếm cắn vài cái, sau đó nhàng tách mở miệng tôi, lấy lưỡi luồn vào dò xét. Chân Thuỷ Quỷ tôi đây bỗng có chút nặng lại có chút run run bay bổng.

      Mãi tới nửa ngày mới thở phì phò buông tôi ra, mặt ửng hồng, đôi mắt sâu thẳm như nước, giống như có gió thoảng qua mặt nước làm cho sóng nước gợn lăn tăn từng tầng từng tầng, liếc mắt nhìn mãi thấy cuối.

      Tôi nhìn chăm chú, đầu óc mơ mơ màng màng. Trong lúc mơ màng lại nhìn thấy đôi mắt như thế của .

      Thuỷ Quỷ tôi đây trong lòng giống như có cái gì đấy lạch cạch vỡ ra, là cái gì, là cảm giác gì cứ từ tận sâu trong đáy lòng từ từ chồi lên.

      Thuỷ Quỷ tôi đây bỗng cảm thấy…có chút ngượng ngùng…có chút bối rối.

      Mặt mày Vong Xuyên hớn hở, gió xuân đắc ý, đắc ý đến nỗi mặt đỏ bừng gõ gõ vào mũi tôi: “Ánh mắt sao nhìn chằm chằm dữ vậy, choáng váng sao”

      xong, lại cười rộ lên, lấy tay nắm chặt tay tôi : “Ta đồng ý với muội….Chúng ta làm lành”

      Thuỷ Quỷ tôi nhìn nhìn , nhìn mãi nhìn mãi bỗng giật mình biến thành cây nấm co lại.

      Vong Xuyên sửng sốt sửng sốt: “Muội…muội đây là sao vậy?”

      Tôi cúi cúi đầu, : “Tôi cũng hiểu được nữa, haiz”

      Vong Xuyên lại sửng sốt lần nữa, rồi bật cười, ngồi xuống buồn cười bảo: “Muội hiểu được cái gì?”

      Tôi lại cúi đầu thấp hơn rầu rĩ bảo: ‘Tôi…tôi..tôi có chút khẩn trương”

      Vong Xuyên có vẻ rất vui: “….Muội khẩn trương cái gì?”

      Tôi im lặng . Khẩn trương cái gì, Thuỷ Quỷ tôi đây còn biết nữa là.

      Vong Xuyên trầm mặc lúc rồi bảo: “A Ly, có phải muội thẹn thùng hay ?”

      Trong lòng tôi bỗng rung rinh rung rinh.

      như nhịn được cười, hơn nữa có vẻ trông rất khổ sở, gõ vào đầu tôi: “Nấm ngốc, cuối cùng thông suốt rồi”

      Thuỷ Quỷ tôi đây liền đem đầu chui tọt vào dưới gầm bàn.

      Tôi rụt đầu lại gõ vào đầu cái, lại gõ thêm cái nữa, chạy nhanh ra cửa, sau đó biến về nguyên hình, vội vàng bật dậy nhanh chân chạy mất.

      Đợi đến lúc về đến phòng Thuỷ Quỷ tôi đây mới soi soi gương nhìn nhìn ngó ngó hồi, mặt nhiễm đỏ hồng hồng, mười phần giống kiểu viên kẹo hồ lô đỏ rực vui mừng vậy.

      Thuỷ Quỷ tôi đây lại buồn bã.

      Buồn bã là vì Thuỷ Quỷ tôi đây bỗng giống như bị bệnh vậy.

      Bệnh này làm Thuỷ Quỷ tôi càng thêm buồn bã hơn. Thuỷ Quỷ tôi tự dưng lại dám gặp Vong Xuyên nữa, kể cả có nhìn thấy cũng dám nhìn dõi theo nữa.

      Đến đêm, Thuỷ Quỷ tôi lại bỗng nhiên nằm mơ. Trong mơ lại thường nhìn thấy Vong Xuyên, thấy mặt , lông mi của , mắt của , cái mũi, cái cằm của .

      Thuỷ Quỷ tôi trong mơ rất là nhớ . Muốn cầm tay , sờ môi , muốn nhìn cười.

      Tôi thấy mình chắc là bị bệnh rồi.

      Mỗi ngày, Thuỷ Quỷ tôi cúi đầu, lúc mài mực cho trong thư phòng, bỗng gác bút, nhìn nhìn tôi có chút nghĩ ngợi : “A Ly, sao ta cảm thấy giống như muội có tâm gì?”

      Tôi buông nghiên mực ra, đan tay vào nhau, do dự mãi rồi buồn bã bảo: “Tiểu ca ca, hình như muội bị bệnh hay sao ý”

      nhìn vào tôi lát, rồi lại lấy tay sờ sờ đầu tôi, nghi ngờ bảo: “ có sốt, sắc mặt cũng rất được nha”

      Tôi rầu rĩ : “Nhưng dạo này tôi lúc nào cũng nằm mơ mà”

      Thân mình vốn là Thuỷ Quỷ, Thuỷ Quỷ tôi sống hàng ngàn năm rồi cũng chưa bao giờ nằm mơ cả, kể cả mơ là gì cũng còn biết nữa là.

      Thế mà nay Thuỷ Quỷ tôi rất chi là lo lắng.

      Vong Xuyên “ừ” tiếng : “Vậy, muội nằm mộng gì? Mơ thấy gì vậy?”

      Tôi thành thành trả lời: “Mơ thấy huynh ha, lúc nào nằm mơ cũng thấy huynh….Vâng….mà..còn..có tôi nữa”

      Tôi lại buồn bã gật gật đầu.

      ho khù khụ vài cái : “Chuyện này…chuyện này phải bị bệnh, ta cũng nằm mơ nữa”

      Thuỷ Quỷ tôi giật mình kinh hãi.

      Vong Xuyên lại tiếp: “Ta thỉng thoảng….cũng nằm mơ thấy muội nữa”

      Thuỷ Quỷ tôi kinh sợ thực rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :