1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Già Gả Lần Bảy - Hoa Minh (57c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 25

      Tôi bệnh nặng, hỗn loạn ngủ ba ngày.

      Trong mộng rất hỗn độn, sơn thủy lâu dài. Tận cho đến khi tôi đặt tiền vàng trước mộ Dao Ngọc, rót rượu xuống, mới ngừng lại.

      Lúc tỉnh dậy liền nghe tin tức Vân Phi Bạch thành thân.

      Cha mắt đỏ ửng đến cầm tay tôi, : “Phụ thân gửi tấu chương từ quan cho Hoàng Thượng, chuẩn bị cáo lão hồi hương, chúng ta ở kinh thành nữa, chúng ta về Tô Châu, được ?”

      Yết hầu tôi đau nhức, nửa ngày mới đáp: ‘Vâng.”

      Hôn lễ của Vân Phi Bạch và Liễu Yên được tổ chức rất long trọng, khoa trương.

      Đội ngũ đón dâu xếp dài đầy phố. Tôi trèo lên tường để đứng xem.

      Tôi thấy Vân Phi Bạch mặc hỉ phục đỏ, thấy ngổi ngựa cười thản nhiên. Lại thấy qua tôi, rồi xa.

      Liếc mắt cái, duyên đến nơi tận cùng.

      Trong trí nhớ sau mỗi cơn mưa là hoàng hôn, còn có gió đếm, còn có đèn đuốc rã rời đầu đường, trong khí như có mùi hương hoa bồng bềnh, chậm rãi phiêu tán.

      Đến cuối phố, Vân Phi Bạch đột nhiên quay đầu lại. Ánh mắt lướt qua đám đông, rơi thẳng lên người tôi, chăm chú.

      Thời khắc đó như bừng tỉnh.

      Tôi leo tường xuống. Chuyện xưa kết thúc ở đoạn này, cũng tốt.

      Buổi tối ăn chiếc móng heo, uống mấy chén rượu, bắc cầu thang leo lên nóc nhà hứng gió, đến nửa đêm nặng nề ngủ.

      Trong mộng dường như mình ở trong lồng ngực quen thuộc.

      Tôi mơ mơ màng mang gọi: “Vân Châu?”

      Người đó đáp: ‘là ta.”

      Tôi mở mắt ra, chớp mắt: ‘Sao lại là huynh?”

      Vân Châu nhìn tôi, trong ánh mắt ảm đạm nặng nề: ‘A ly, nhiều ngày qua muội luôn tránh huynh.”

      Tôi trả lời.

      Vân Châu ngồi hẳn xuống ôm lấy tôi, khàn khàn : ‘A Ly, muội trốn tránh đúng ? Muội sợ ta cũng giống như đại ca muội, hoặc là giống những vị hôn phu trước kia, đúng ?”

      Cằm tôi gác vai , trong lòng hoảng hốt, : ‘Con người lay chuyển được mệnh, ngày mai muội và phụ thân rời khỏi kinh thành, chúng ta…chúng ta nên quên nhau , huynh quên muội, muội cũng quên huynh, coi nhưng, coi như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.”

      Cả người cứng lại, lúc lâu sau mới khàn giọng : “Cho là từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp nhau…Muốn như thế nào mới có thể coi là chưa bao giờ gặp nhau? A Ly, trong lòng muội chưa từng có ta sao?”

      Tôi : “Đêm nay coi như là từ biệt, về sau chúng ta kẻ nam người bắc, cách xa vạn dặm, tám gậy tre cũng đánh đến nơi, huynh…bảo trọng.”

      Cùng Vân Châu dây dưa mấy năm nay, cuối cùng cũng tan.

      Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, tôi cùng phụ thân rời .

      Ngày thứ mười hai đến Tô Châu.

      Ngày thứ mười ba, tôi bắc thang trèo lên đầu tường tưới nước cho cây mướp đắng, bỗng nhiên thấy dưới tàng cây hoa đào ở sân bên cạnh người.

      Tôi ngẩn ra.

      từ dưới tàng cây ra, hướng về tôi: ‘A Ly.”

      Bình nước tay tôi tuột ra, rơi xuống dưới.

      Bữa cơm tối, cha tôi thở dài: ‘Tiểu tử Vân Châu kia là si tình, đuổi theo từ kinh thành đến Tô Châu, tiếc là…’

      Tôi máy móc và cơm, trong lòng cay cay.

      Tôi nhớ hôm nay mặc quần áo thanh sam đứng dưới tàng cây hoa đào, còn ngước mắt lên nhìn cái, thời gian như quay trở về lần đầu tiên. Năm đó dược sư cốc nở đầy sơn trà đỏ rực, tôi nhìn thấy người thiếu niên mặt mũi chói mắt kia.

      Cổ họng tôi nghèn nghẹn, kêu lên: “Cha.”

      Cha tối vỗ vỗ vào tay tôi, : “Đừng thương tâm, còn có phụ thân, con lấy chồng, phụ thân nuôi con cả đời, già cũng chết.”

      Có người từ biệt là vĩnh viễn, câu đó làm tôi nhớ lại chuyện xưa, giống như năm đó ngoại tổ tôi cùng tôi sống với nhau, nhưng cuối cùng lại để lại mình tôi.

      Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đẩy cửa ra, thấy phụ thân nghiêm chỉnh ngồi trước cửa giàn hoa hạ, khuôn mặt an tường yên tĩnh. Cũng giống hệt ngoại tổ tôi năm đó.

      Tôi run run bước tới, gọi cha ơi, rồi lại gọi cha ơi.

      Cũng giống ngoại tổ tôi năm đó, cũng cuối cùng đợi được câu đáp của ông.

      Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy tới ôm lấy ông, nước mắt hề chảy, chỉ run rẩy.

      Quản gia cùng tiểu Đào tới đỡ tôi lên. Chân tôi như nhũn ra, trước mắt chợt tối sầm, tiếng khóc ồn ào làm tai tôi đau. Mơ hồ như có người ôm tôi vào lòng, gọi tôi: ‘A Ly, A Ly.”

      Dường như là giọng của Vân Châu.

      Tôi tựa vào vai , : ‘Cha muội, ông ấy chết rồi.”

      đời này, cuối cùng tôi độc.

      Tôi mê man hai ngày.

      Khi tỉnh lại, tựa như là ban đêm, trong phòng tối như mực.

      Có tiếng bước chân vội vã đến bên giường tôi: “Tiểu thư, tỉnh rồi.”

      Là Tiểu Đào.

      Tôi sờ soạng ngồi lên, : ‘Tiểu Đào, mấy giờ rồi, tối rồi sao”

      Giọng tiểu Đào có chút kinh ngạc: “Tiểu thư, giờ là ban ngày.”

      Tôi như ở trong mộng giật mình: ‘Ngươi mở cửa sổ rộng ra , ta, bệnh quáng gà của ta lại tái phát rồi.”

      Tiếng Tiểu Đào do dự : “Cửa sổ mở rộng rồi.”

      Chớp mắt cái, bỗng nhiên tôi cảm thấy mắt mình đau nhức vô cùng.

      Tôi ôm lấy mắt, cả người run rẩy, tiểu Đào vội tới đỡ lấy tôi, nức nở : “Tiểu thư, mắt của ngươi…”

      Tôi run run : “ sao…ta…ta ngủ lát..ngủ lát sao…ngươi, ngươi ra ngoài trước .”

      Tiểu Đào cầm lấy tay tôi, run giọng : ‘Ta, ta gọi Vân nhị công tử, , ở nhà bếp sắc thuốc cho tiểu thư.”

      biết trải qua bao lâu, mơ hồ có đầu lưỡi ấm áp liếm vào mắt tôi.

      Giọng người đó trầm thấp gọi tôi, A Ly, A Ly.

      Tôi đưa tay ôm lấy : ‘Vân Châu?”

      Cả người chấn động, ôm chặt tôi: ‘A Ly, muội cảm thấy thế nào? Mắt còn đau ?”

      Tôi mở to mắt nhìn thấy trước mặt tối đen như mực, : ‘mắt muội bị mù rồi.”

      Tôi lại nặng nề ngủ, lần ngủ này, ngủ liền suốt bảy ngày bảy đêm.

      Trong bảy ngày nay, tôi nằm mộng giấc mộng dài, mơ thấy Vân Châu, mơ thấy Vân Phi Bạch, cũng mơ thấy trong mộng thân ảnh trong làn nước xanh.

      Ai cũng biết, mộng này là , là trí nhớ ngủ say rất lâu, rất lâu trước kia của tôi.

      Chiếc cầu kia gọi là cầu Nại Hà, người ở dưới làn nước xanh ngắt kia, gọi là Vong Xuyên.

      Hết phần 1 – Vừa biên tập vừa khóc thương A Ly. Hóa ra chuyện này hài, mà là ngược, tác giả ngược nữ chính quá. Trời ạ!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Phần 2
      Chương 1



      Tôi là Thủy quỷ (ma nước.)


      Thủy Quỷ sống trong nước.



      Là Thủy Quỷ, đương nhiên là phải sống dưới nước, tôi sống ở dưới lòng sông này gọi là Vong Xuyên, sông có cây cầu Kiều, nên gọi là sông Kiều.



      Tôi chỉ là Thủy Quỷ, nhưng là Thủy Quỷ lai lịch.



      Tôi có cha cũng có mẹ, tôi biết mình từ đâu đến, cũng biết mình về đâu, càng biết tên của tôi là gì, ruộng đất có mấy thổ, phòng trong nhà có mấy gian, tỷ muội huynh đệ có mấy người, tôi ở hàng thứ mấy. Vấn đề này tôi ý thức được mình là Thủy Quỷ lai lịch, phức tạp.



      Đối diện với tôi là quán bán canh của lão bà bà, gọi là Mạnh bà.



      Mạnh bà là nữ nhân mỹ lệ, ra tôi biết xinh đẹp là gì, chỉ là nghe bà thế. Mỗi khi đến hoàng hôn, cầu có người, bà thu quán, tôi lên bên bờ sông nghe bà kể chuyện xưa.



      Khi mở đầu mỗi câu chuyện, bà đều : “Lúc ta còn ở thế gian, là nữ nhân xinh đẹp.” Bà bà ra bà phải tên là Mạnh Bà, mà tên là Liễu Dương Thu, tức dương liễu che phủ, bởi vì thầm mến Minh Vương, vì thế ở dưới phủ mở quán bán canh.



      Tôi hỏi: “Thầm mến là gì?”



      Bà Bà đưa tay ra xoa đầu tôi, : “Đến khi ngươi bắt đầu thích người ngươi biết.”



      Thích là gì, tôi biết.



      Tôi hỏi bà từ đâu tới, cha mẹ bà là nhân sĩ phương nào, trông như nào, là nhân hay thần tiên, hay là giống như chúng ta, là quỷ.



      Bà Bà lắc đầu thở dài: ‘Vấn đề này ngươi hỏi hai trăm năm rồi.”



      Tôi cảm thấy uể oải.



      Bởi vì nhóm quỷ có cha có mẹ sông này luôn cười nhạo tôi, bọn họ , ai có cha là ngọc bảo, ai có cha là căn thảo, có cha có mẹ đổ bỏ .”



      xong, bọn chúng cười loạn với tôi, : “Này này này, tiểu quỷ cha mẹ, đồ bỏ .”



      Vì thế, tôi ở trong lòng sông hai tay cầm hai hòn đá đuổi theo bọn chúng chạy vòng quanh sông mười mấy vòng.



      Tôi thường ngồi bên bờ nhìn những người qua sông Kiều, Mạnh bà đun sẵn nồi canh đổ vào chiếc bát, đon đả tiếp đón họ: “Khách quan à, mệt mỏi rồi, vào đây vào đây, uống bát canh nghỉ chân chút .”



      Có đôi khi tôi theo dòng nước chui ra, ngồi bên cạnh Mạnh bà, bà cho thìa vào nồi múc chén đưa cho tôi, để tôi ngồi bên cạnh nàng chậm rãi uống.



      Có đôi khi là cạnh đậu hũ nấu cá, có khi là canh trứng rong biển, cũng có khi là chút nước thêm chút muối vào.



      Người đứng mua canh rất nhiều, vẻ mặt mỗi người đều giống nhau.



      Ví dụ như, người nào mà khóc rống nước mắt bước cẩn trọng, Mạnh Bà : “ nhất dịnh là lấy vợ được bảy tám thiếp rồi, hoặc là đến thiếp thứ chín, chưa kịp động phòng chết.”





      Tôi suy tư mọt lúc, vẫn nghĩ ra tiểu thiếp là gì, động phòng là gì, vì thế hỏi: “Vì sao?”



      Mạnh Bà trả lời: ‘Đời người bi ai lớn nhất là gặp lại bạn cố tri, bạn cố tri lại là kẻ lừa đảo, càng bi ai hơn là được đề tên bản vàng, tên đề lên rồi lại bị thất tâm điên, càng bi ai hơn nữa là khi động phòng hoa chúc, còn chưa kịp động phòng, chưa kịp làm gì chết bất đắc kỳ tử.”



      Lại ví dụ như người bước chân máy móc, hai mắt trống rỗng kia, Mạnh Bà : ‘Kiếp trước của nàng nhất định là vì tình mà u uất, sống vô cùng u buồn.”



      Tôi hỏi: “Vì sao?”



      Mạnh Bà đáp: “Bởi vì lúc nàng chết trong lòng trống rỗng hai mắt tràn ngập nỗi đau thương.”



      Lại ví như cái người hiếu động, cao hứng hát điệu dân gian kia, Mạnh Bà : ‘ nhất định giống dạng người đem cuộc đời so với các triết học gia vĩ đại.”



      Tôi hỏi Mạnh Bà: “Họ uống canh rồi đâu?”



      Mạnh Bà đáp: ‘Uống canh phải đuổi đầu thai, lần nữa luân hồi làm người, hoặc là làm heo chó trâu ngựa.”



      Tôi ôm bát, suy tư lúc, hỏi: ‘Tôi cũng có thể đầu thai được ?”



      Mạnh Bà đáp: “Quỷ ở giữa lòng sông Vong xuyên thể đầu thai được.”



      Tôi ôm lấy chiếc bát, có chút buồn bã: “Tôi ngay cả cơ hội làm heo cũng có.”



      Mạnh Bà là quỷ nhiệt tâm lương thiện, bà đặt tên cho tôi, gọi là bé con bé con, bà : “Tiểu hài tử lấy ngốc danh, để dễ nuôi nhanh lớn”



      Lúc ba trăm tuổi, tôi vừa cao bằng nồi đun canh của Mạnh Bà.



      ngày nọ, vào đêm đen gió lớn, tôi gặp tiểu nam quỷ.



      Lúc đó, tôi vừa mới thức dậy, ở trong đám san hô đỏ tự hỏi làm Thủy Quỷ có ý nghĩa gì, chợt nghe bờ có tiếng khóc thút thít.



      Thủy Quỷ tôi thấy phấn chấn, chồi đầu lên mặt nước để xem.



      cậu nhóc rất đẹp trai, ước chừng năm sáu trăm tuổi, hàng lông mi dài đẹp, mắt đẹp, ngay cả quần áo người cũng đẹp, ngồi bờ, vừa gạt nước mắt vừa khóc, hàng mi nhăn lại, giống như hai con sâu lông ở trán.



      Thủy Quỷ tôi liền mon men lên bờ, lại mon men chạy tới bên cạnh cậu ta, buồn bã hỏi: ‘Huynh làm sao vậy?”



      Cậu ta kinh ngạc giương mắt nhìn tôi, giật mình, chợt quay mặt , lau nước mắt, trả lời.



      Thủy Quỷ liền chuyển tới ngồi trước mặt cậu ta, nhìn chăm chú, xem xét cậu ta chốc lát, rồi cười hì hì : ‘Tiểu ca ca, huynh là đẹp.”



      Cậu ta lại liếc nhìn tôi cái, sau đó mặt chút gì thay đổi lại quay sang bên kia, rồi xê dịch chút, cách xa tôi hai bước.



      Tôi nghĩ nghĩ, lại xê dịch lại gần cậu ta.



      Cậu ta vung tay áo, hất cái rồi đứng lên, trừng mắt với tôi, mặt còn vương hai giọt nước mắt to trong veo.



      Trong đầu tôi chợt lóe lên, Mạnh bà thường giảng chuyện xưa trần gian cho tôi nghe, có chuyện gọi là “Tây sương ký”, tỷ muội của nó là “đông sương ký” từng , có cách để ngăn nước mắt nữ nhân là dùng miệng che miệng nàng ta lại.



      Tôi hỏi Mạnh Bà: ‘Vậy nam nhân sao?’



      Mạnh Bà do dự đáp: ‘Đại để là nam nhân cũng như thế.”



      Tôi : ‘Quỷ có giống thế được ?”

      Mạnh Bà đáp: ‘Con người có thất tình lục dục, quỷ cũng có thất tình lục dục…đại để là…cũng giống nhau.”



      Vì thế Thủy Qủy mon men chạy tới tảng đá bên bờ sông, lại mon men tới trước mặt cậu ta, sau đó hân hoan vui mừng kiễng chân lên, giữ vai cậu ta và áp miệng mình vào.



      Cậu ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn tôi, tôi cùng nhìn cậu ta.



      Nhìn nhìn, đột nhiên cậu ta đẩy tôi ra, giận giữ : ‘To gan, ngươi..ngươi chỉ là tiểu quỷ?”



      Tôi : ‘Tôi gọi là bé con bé con.”



      Cậu ta tiếp tục trừng mắt lạnh lùng : “Họ gì? Nhà ở đâu? Cha mẹ tên là gì?”



      Vấn đề phức tạp này tôi tự hỏi ba trăm năm rồi, giờ lại bị cậu ta nhắc đến, tôi vô cùng thương tâm, rủ mắt xuống, rì rầm : ‘Tôi cũng biết.”



      Cậu ta sửng sốt: ‘Ngươi, ngươi có cha mẹ?”



      Tôi gật gật đầu, : ‘Nhóm tiểu quỷ ở đây đều tôi có cha mẹ, ai muốn chơi với tôi.”



      Sắc mặt cậu ta hơi tái , bước đến nhìn tôi chốc lát, : ‘Ta cũng có cha mẹ, ca ca và các tỷ tỷ của ta cũng muốn chơi với ta, luôn cười nhạo ta, ta vừa mới phá đồ của ca ca ta.”



      Tôi chợt nhớ Mạnh Bà từng giảng về điển tích tri tri kỷ, lập tức liệt cậu ta vào tri của mình.



      Cậu ta hỏi: ‘Ngươi mấy tuổi?”



      Tôi đáp: ‘ba trăm tuổi.”



      Cậu ta : ‘Ta năm trăm tuổi.” Dừng lại, tiếp tục bổ sung: “Ta tên là Vong Xuyên.”



      Lời tác giả: Cuốn thứ nhất, viết về A Ly và Vân Phi Bạch, bởi vì trong lòng A Ly, Vân Phi Bạch là ánh trăng rực rỡ, rất đẹp, nhưng lại vĩnh viễn nắm bắt được. Cuốn thứ hai là về A Ly và Vân Châu, cuốn thứ nhất hình ảnh Vân Châu hơi mơ hồ, trong cuốn này, dần dần hình ảnh Vân Châu nét nhiều lên.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 2

      Đấy là năm mà tôi ba trăm tuổi, tôi gặp Vong Xuyên.

      Mạnh Bà lúc này ở trần gian là hoa hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, trải dài khắp núi sông.

      Lần thứ hai gặp Vong Xuyên, Mạnh Bà đưa cho tôi quả đào mọng nước, tôi tìm được mảnh vải đem giặt sạch gói quả đào lại để trong chiếc túi sau đó tiến sát bờ cầu chỉ chờ Vong Xuyên đến.

      Mãi đến ngày thứ ba mới đến, tôi lấy quả đào trong túi ra rất vui : “Mạnh bà bà cho tôi quả đào, bảo đây là mang từ trần gian đến, so với minh giới rất ngon, nghe chỉ có trong cung điện của minh vương mới có để ăn, huynh chắc là chưa ăn qua, tôi để cho huynh 1 quả nè”

      Tôi vui mừng khôn xiết lấy đưa cho . Vừa mở ra thấy bên trong có bãi nước chảy ra.

      Tôi sắp khóc, nước mắt đong đầy mi.

      Hôm sau Thuỷ Quỷ tôi đây từ trong nước ló ra lại thấy đứng bờ.

      kéo tôi lên bờ, lấy từ trong túi ra đưa vào tay tôi. Xoa, bóp thấy rất mềm mềm, mở tay ra thấy tự nhiên là quả đào căng mọng.

      Tôi mở to mắt nhìn . nhếch môi, nhe răng ra cười. cười trông rất đẹp giống như hoa đuôi chó vậy.

      Lúc lên bốn trăm tuổi, đặt tên cho tôi là A Ly.

      : “Ngày nào muội cũng ở cây cầu này, xem người đến người nên gọi muội là A Ly là đúng nhất”

      Tôi nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía : “Sao gọi là A Đến hoặc là A chứ?”

      nhìn tôi, lại nhìn trời : “Mùng gọi là A Đến, mười lăm gọi là A , những ngày còn lại gọi là A Ly”

      Tôi xem xem ngón tay nghĩ ngợi hoài rồi : “Nhưng trí nhớ tôi tốt lắm, khi nào là mùng mà khi nào là mười lăm ha?”

      : “Thế chỉ có thể gọi là A Ly thôi!”

      Thuỷ Quỷ tôi đây vì vậy mới có cái tên mới, trong lòng Thuỷ Quỷ tôi rất là vui, vì vậy lại mon men ló lên bờ, đến chỗ Mạnh Bà lấy bát canh, vui vẻ mang đến trước mặt .

      nhìn trong bát lát rồi giọng chán ghét: “Nhìn đen tuyền, còn bột phấn ở mặt nữa, uống sao được”

      Lúc lên năm trăm tuổi, tôi hứa với điều. Tôi đưa chợ, đứng trước quầy bán bánh bao, tò mò hỏi tôi: “Cái gì kia vậy?”

      Tôi nhìn thương cảm : “Huynh, ….Đến giờ huynh vẫn chưa được ăn cái bánh bao nào sao?

      lắc đầu.

      là đáng thương.

      Vì thế Thuỷ Quỷ tôi đây vội cướp luôn hai cái bánh bao. Thế là chúng tôi bị hơn mười tên quỷ cầm theo chày gỗ đuổi theo.

      Tôi vừa chạy vừa an ủi : “Huynh yên tâm, tôi nhất định bảo vệ huynh”

      cười nghẹn lại: “ vậy sao?”

      Tôi giơ tay bé lên, nghiêm trang : “Vâng! Sau này dù có chuyện gì, tôi đều bảo vệ huynh hết”

      Vì thế chờ lúc bọn quỷ đuổi kịp, Thuỷ Quỷ tôi liền rất chi là hiên ngang dũng lên trước mặt , lại hiên ngang dũng giơ khuôn mặt bé lên lẫm liệt : “Bánh bao là do tôi trộm..”

      Cuối cùng tôi bị tên quỷ đập gậy ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

      Lại đến lúc lên sáu trăm tuổi, bị bọn quỷ cùng tuổi ghét bỏ, chúng tôi lại quay trở về thời thơ ấu qua, chẳng hạn như trèo cây bắt chim non, xuống nước bắt cá, lăn lộn đồng cỏ, lúc về hái đám quả sơn tra.

      Lúc bảy trăm tuổi, Mạnh Bà búi tóc cho tôi, lại ra chợ mua hai cái nơ con bướm về buộc tóc, tôi ngồi ở bên bờ sông dưới bóng cây, kết vòng hoa chó ba đuôi đội lên đầu, nhìn xuống nước xem xem ngó ngó, rồi lại leo lên cây chờ .

      Ở bên cạnh chỗ tôi còn có tiểu quỷ hay bắt nạt tôi tên là Nhị Đản dướn cổ nhìn tôi từ dưới cây nhìn lên ngơ ngác, gãi gãi gáy cười hì hì : “Ngươi đội hoa là đẹp, làm dâu từ bé của ta

      Tôi nhìn hừ tiếng.

      thở phì phì : “Hừ, cái đồ quỷ cha mẹ!”

      Thuỷ Quỷ tôi đây tụt luôn xuống cây, cầm hòn đá, nhanh nhẹn đập luôn vào đầu của .

      Kết quả lúc Vong Xuyên đến tôi và Nhị Đản ôm nhau đánh mặt đất rất chi là hăng hái. Thuỷ Quỷ tôi đây bị cào rách mặt, rụng mất nửa chiếc răng nanh, nơ con bướm đầu cùng vòng hoa bị rớt từ lúc nào nát bươm.

      đem mặt và tay tôi lau sạch bùn, cõng tôi đến y quán ở trong chợ, sau lại cõng tôi trở về.

      đường về bỗng thấy con chuột nhà chạy qua đường, tay run lên, Thuỷ Quỷ tôi đây bị rớt từ lưng xuống, lăn vòng mặt đất mãi sau mới dừng lại được.

      Vì thế tôi mới biết bí mật của là rất sợ chuột.

      Lúc lên tám trăm tuổi, dạy cho tôi phép thuật, tôi biến thành cây nấm, do cao hứng quá nên quên luôn khẩu quyết biến hình trở về, vì vậy mà mất ba ngày ngây người bên trong cây nấm. Ở bờ sông tìm tôi mất ba ngày.

      Lúc lên chín trăm tuổi, tôi ghé vào cầu phơi nắng, Nhị Đản bên cạnh hái bông hoa chó ba đuôi xoay xoay trong tay nhăn nhó đưa đến trước mặt tôi : “A Ly, ta, ta, ta thích ngươi”

      xong mặt đỏ hồng chạy mất.

      Lúc Vong Xuyên đến, tôi tò mò hỏi : “Thích nghĩa là gì?”

      Mặt cũng giống Nhị Đản nổi hồng lên nửa ngày, mãi sau mới nghiêm nghị : “Đây là vấn đề rất thâm ảo…”

      Thâm ảo tới trình độ nào, đến tận cùng là gì mà mặt đỏ tai hồng đến nỗi ra được vậy,

      Lúc lên ngàn tuổi, Nhị Đản nhà bên lại hái bó hoa chó ba đuôi đưa đến trước mặt tôi, lắp bắp : “A Ly, ta thích muội, muội có thích ta ?”

      Thuỷ Quỷ tôi đây rất chi là hoang mang, vì thế lại tò mò hỏi Vong Xuyên: “Thích là gì vậy?”

      ôm má trầm tư lát, rồi với tôi: “Muội đưa mặt gần lại đây”

      Tôi nghi hoặc đưa mặt sát gần .

      : “Đưa miệng sát lại đây”

      Tôi lại đem miệng mình gần sát .

      : “Chạm miệng vào mặt ta chút”

      Tôi lại chạm miệng vào mặt .

      : “ biết thích là gì chưa?”

      Thuỷ Quỷ tôi giơ hai tay lên, buồn bã lắc đầu.

      Lúc lên ngàn trăm tuổi, Mạnh Bà cho tôi biết, minh vương lập thái tử, tên gọi là Vong Xuyên. Tôi với Vong Xuyên: “Huynh biết , huynh có tên giống tên của thái tử đấy”

      nhìn tôi lát mới cùng tôi: “Ta chính là minh thái tử đây”

      Tôi ngẩn người bảo: “Nga”

      Lúc lên ngàn hai trăm tuổi, tôi gặp ở đầu cầu nữ quỷ nhìn rất đẹp. Nàng cho tôi biết nàng tên là Dao Ngọc, đợi người qua cầu Nại Hà.

      Tôi hiếu kỳ hỏi: “Người đó là ai vậy?”

      Nàng : “Huynh ấy là người phàm, là thám hoa lang ở trần gian”

      Tôi hiểu lắm lại : “Thế chờ làm gì?”

      Sắc mặt nàng đỏ bừng : “Tôi muốn nhìn chút”

      Thuỷ Quỷ tôi hiểu ra, vỗ vỗ gáy : “ thích ?”

      mặt nàng lại càng đỏ hơn, rũ mắt xuống, mỉm cười khe khẽ gật đầu.

      Lúc lên ngàn ba trăm tuổi, Vong Xuyên rời minh giới đến phía đông để bái sư học nghệ, trước khi , đưa khối ngọc đeo vào cổ tôi : “Ta vắng thời gian khá dài, hãy chờ ta trở về nhé”

      Tôi giơ tay lên, ngập ngừng hỏi: “Có lâu lắm ?”

      trầm xuống : “Có lẽ khoảng ba trăm năm

      Nước mắt của Thuỷ Quỷ tôi lập tức tuôn trào. Lần này quả đúng là suốt ba trăm năm.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 3

      Trong ba trăm năm này, tôi dần dần trưởng thành, mặt mày cũng nảy nở dần dần.

      Lúc sáng sớm, tôi ngồi bên bờ sông chải đầu dưới tàng cây, Nhị Đản lấp ló ở phía sau cây nhìn tôi cười ngù ngờ.

      Tôi chải xong đầu liền leo lên cây, ôm thân cây nhìn xa tít về phía cực đông u, tôi buồn bã hỏi Nhị Đản: “Khi nào ba trăm năm mới hết đây?”

      Nhị Đản đứng dưới cây, ánh mắt đen buồn bã: “Muội đợi trở về sao..” Sau đó mím môi tiếp nữa.

      Tôi biết khi nào đến ba trăm năm, nên đành phải lấy tay đếm từng ngày, hết mỗi ngày tôi lại lấy dao khắc cây ký hiệu. Khắc đến ba vạn sáu ngàn dao, cây trùng trùng điệp điệp vết dao khắc, Vong Xuyên đưa cho Lão Rùa ở đảo mang đến cho tôi vỏ ốc biển rất đẹp. Nhắn với tôi rằng nếu tôi gọi tên của , có thể nghe được cùng tôi chuyện.

      Tôi lên ngàn bốn trăm tuổi rồi. Lúc đó hoa đuôi chó nở rộ, khí ướt đẫm sương sớm, Thuỷ Quỷ tôi đây kết vòng hoa mang đến đeo vào cổ của Lão Rùa, tiễn nó , sau đó cầm vỏ ốc biển rất vui ngồi lên bờ.

      Tôi tò mò gõ gõ vào hoa văn vỏ ốc, lại tiếp tục vỗ vỗ, lại do dự, sau mới đắn đo gọi vào trong: “Tiểu ca ca”

      hồi lâu nghe được tiếng: “A Ly, là ta đây” Đúng là giọng của Vong Xuyên rồi.

      Cái mũi của Thuỷ Quỷ tôi cay cay, nước mắt trào ra.

      cho tôi biết ở Đảo u cũng có biển có cây, và sư phụ ở trong căn nhà gỗ , mặt hướng ra biển, mùa xuân có hoa cải nở.

      Tôi cho về chiếc cầu Nại Hà có bao nhiêu người qua, hoa đuôi chó nở bao nhiêu bông, lại tôi ở cây khắc bao nhiêu đao chờ chắn, lại hỏi rằng khi nào ba trăm năm hết, bảo là giờ mới là năm Ngựa, đến năm Heo rồi đến năm Chuột mới trở về.

      Trong giọng có chút ý cười cười: “A Ly, muội chờ ta, ta sớm trở về”

      Tôi dùng ốc biển xỏ dây nho treo cổ, mỗi ngày đợi khi học xong cùng chuyện đôi ba câu. Thuỷ Quỷ tôi cuối cùng cũng thấy đơn nữa rồi.

      Đến đêm bảo tôi đem ốc biển đặt vào bên tai, làm cho tôi nghe thấy gió biển thổi, : “A Ly, muội nghe xem, biển cũng ngủ ngáy đấy”

      Thuỷ Quỷ tôi nghe chăm chú rồi cũng khò khè ngủ theo. Trong mộng thường có tiếng thở dài lúc vui lúc buồn vang bên tai: “A Ly, muội có biết ….Ta rất nhớ muội..”

      Mơ màng, giống như bài hát của biển lúc chìm lúc nổi.

      Lại trăm năm qua, Thuỷ Quỷ tôi vóc dáng giống như sau cơn mưa mầm cải đâm chồi nảy lộc bắt đầu từ từ cao lên. Khi vừa tròn ngàn năm trăm tuổi, tôi cao hơn Mạnh Bà Bà cái đầu rồi.

      Tôi đứng bên cạnh chiếc nồi canh của Bà mà hay cho quỷ đường uống, bà nhàn nhã nhìn tôi thở dài: “Bộ dáng cao lên rồi, chính là tâm nhãn chưa trưởng thành”

      Tâm nhãn là gì vậy ha, Thuỷ Quỷ tôi rất chi là hoang mang. Tôi trở về cầm ốc biển hỏi Vong Xuyên, ở đầu bên kia cười : “Trong lòng có 7 lỗ, ta thấy chưa có lỗ nào mở cả”

      Thuỷ Quỷ tôi kinh hãi, đoán được Thuỷ Quỷ tôi sống đến ngần này mà lại thất bại thảm hại vậy, vì thế mất mấy tháng buồn rầu thôi.

      Tại mấy tháng buồn rầu này vào sáng sớm, Thuỷ Quỷ tôi buồn bã ngồi cây, hướng nhìn về phía cực đông của đảo u xa xa, tự hỏi mình là vì nghèo quá mà cuộc sống thất bại, tâm tư mãi, bỗng trận gió thổi tới, Thuỷ Quỷ tôi ngáp cái, biến thành cây nấm nằm ở giữa nhánh cây ngủ gật,

      Đến tận khi tôi ngủ đủ mơ màng tỉnh dậy hoảng sợ thấy mình biết là ngồi vai thần tiên hay là vai quỷ đây.

      Thuỷ Quỷ tôi sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt cười cười.

      Thuỷ Quỷ tôi giật mình cái lăn xuống nguyên hình.

      Trước mặt là nam tử trông rất đẹp trai, mặt mày ôn hoà, mang theo gió, à gió xuân, nhàng ấm áp, ngọn gió xuân nhàng ấm áp.

      nhìn tôi hơi hơi giật mình, mỉm cười hỏi: “ tỉnh rồi?”

      Thuỷ Quỷ tôi ngơ ngác nhìn . lại cười, chỉ chỉ vào cây cổ thụ : “Ta qua cây cổ thụ này thấy nương ngẫu nhiên trùng hợp rớt từ xuống dưới…vừa vặn rớt xuống vai ta, ta gọi nhưng nương cũng tỉnh, vì thế đành phải ngồi dưới cây này chờ nương tỉnh lại”

      Thuỷ Quỷ tôi ngơ ngác nhìn . Thuỷ Quỷ tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy ai có đôi mắt đẹp như thế, có nụ cười đẹp như thế bao giờ.

      lại hỏi tôi: “ tên gì?”

      Tôi lẩm bẩm bảo: “A Ly”

      “A Ly?” giọng gọi hai lần, mặt ý cười càng , bỗng đưa tay ra, lấy tay gạt những sợi cỏ tóc của tôi xuống, sau đó mỉm cười đứng dậy xoay người bước lên cầu.

      Thuỷ Quỷ tôi lấy lại tinh thần, lăn lông lốc bò dậy, lục cục chạy theo gọi lại.

      dừng chân ở cầu, quay trở lại nhìn về phía tôi. Thuỷ Quỷ tôi vo vo góc áo, lắp ba lắp bắp: “Chuyện là, ta ta ta gọi là A Ly, là Thuỷ Quỷ trong sông Vong Xuyên” Nghĩ ngợi chút lại thêm: “Giờ mới lên ngàn năm trăm tuổi, có thời gian rất nhiều”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4



      Người đó bước , trong mắt lộ ý cười như mặt hồ gợn sóng.



      Trong lòng Thủy Quỷ tôi đột nhiên có đóa hoa đuôi chó nở rộ.



      Buổi tối, lần đầu tiên trong cuộc đời Thủy Quỷ mất ngủ…



      Tôi nhặt con ốc biển lên, cố nhẫn nại, rồi lại nhịn được, gọi Vong Xuyên thức dậy.



      Tôi hì hì : “Tiểu ca ca, tôi muốn với huynh bí mật.”



      Vong Xuyên lên tiếng, bị tôi làm mất giấc ngủ, giọng có chút ngai ngái.



      Tôi ghé vào con ốc biển, che miệng, mà vui mừng: ‘Tôi…Hình như tôi thích người.”



      Bên kia yên lặng chặp, nghe như có vật gì rơi “thình thịch” xuống đất vỡ, lát nghe được tiếng của Vong Xuyên chậm rãi mở miệng: “Là ai?”



      Tôi : “Là Lam công tử.”



      Giọng của Vong Xuyên hơi trầm xuống: ‘Lam công tử là ai?”



      Vấn đề này thành công làm cho Thủy Quỷ tôi bối rối. Huynh ấy tên là gì, nhà ở đâu, từ đâu tới, là người hay quỷ hay thần tiên…Thủy Quỷ tôi cũng biết, Thủy Quỷ tôi chỉ biết hôm nay huynh ấy mặc chiếc áo màu lam. Vì vậy tự gọi huynh ấy là Lam công tử.



      Tôi ấm ức : ‘Tôi cũng biết.”



      Vong Xuyên yên lặng giây lát, sau đó gằn từng chữ: ‘Ta muốn bóp chết ngươi.”



      Tôi buồn bã, lại gọi Vong Xuyên, có tiếng đáp lại.



      Tôi quay ốc biển ngây người chặp, này này này…



      Thủy Quỷ tôi đau khổ trầm tư hồi, vừa cố gắng nghĩ cũng biết nguyên nhân Vong Xuyên tức giận, tôi hậm hực nằm xuống ngủ, hình như bên tai có tiếng rất khẽ: “A Ly…Ngươi quả vô tâm vô phế vậy sao…’



      Sáng sớm ngày hôm sau, Thủy Quỷ tôi nằm san hô ngủ, chợt nghe có thanh xôn xao.



      Tôi ló đầu ra. khí sáng sớm ướt rượt. con thuyền sông. người đứng nghiêng nghiêng thuyền, chính là nam tử tối qua.



      Thủy Quỷ tôi tinh thần phấn chấn, vội vàng ngoi lên, hướng về chiếc thuyền hưng phấn vẫy vẫy tay: “Lam công tử.”



      Người đó xoay người lại, nét mặt hơi kinh ngạc, sau đó, trong mắt rạng rỡ: “Ta là Ngọc Hành.”



      Vừa xong, chiếc thuyền xa mấy trượng, rất nhanh.



      Tôi giật mình, vội chạy dọc theo bờ sông, đuổi theo thuyền, : “Công tử, nhà huynh ở đâu? Là người hay quỷ hay thần tiên? Lúc nào mới có thể gặp huynh?”



      Tiếng của Ngọc Hành từ xa vọng đến, mang theo tiếng cười: ‘Tháng sau ta trở lại.”



      Vì vậy, người mà Thủy Quỷ tôi chờ, từ người thành hai người…



      Tôi giơ tay ra đếm từng ngày, chợt nghĩ lần sau Ngọc Hành tới, tôi hẳn là nên tặng vật gì đó cho để tỏ tâm ý của mình. Càng nghĩ, đột nhiên nhớ Mạnh Bà từng giảng cố về tài tử giai nhân thế gian. Giai nhân tặng khăn tay cho tài tử, khăn tay thêu uyên ương hí thủy, tiếp đó là vật định chung thân cho tài tử giai nhân.



      Vì vậy, Thủy Quỷ tôi cầu khẩn Mạnh Bà dạy tôi thêu thùa, sau đó chui xuống đám lau sậy dưới lòng nước Vong Xuyên bắt hai con vịt hoang, bắt chước thêu đôi uyên ương hí thủy.



      Thêu xong, tôi kích động đem khăn tay cho Mạnh Bà xem, bà xem xét kỹ càng xong, hoang mang : “Hai con vịt hoang này sao lại thêu xấu như thế chứ?”



      Thủy Quỷ tôi vô cùng bị tổn thương, vì vậy cầm lấy mang cho Nhị Đản xem, Nhị Đản cào cào cái gáy, cười hì hì : “Đây là hai con quạ đen lộn nhào! A Ly, ngươi thêu đẹp.”



      Thủy Quỷ tôi vông cùng buồn rầu. ngày, bên bờ cầu đụng phải Dao Ngọc, liền đưa cho ấy xem. Dao Ngọc nhìn lúc, hé miệng cười, : “Đây là uyên ương phải ?”



      Thủy Quỷ tôi tức tinh thần đại chấn.



      tháng sau đúng chính ngọ, Ngọc Hành thuyền đến.



      Lúc đó tôi ngủ gà ngủ gật bên cầu, chợt nghe có tiếng gọi tôi: ‘A Ly.”



      Tôi mở mắt, thấy Ngọc Hành cười.



      Thủy Quỷ tôi liền ngẩn ngơ.



      Ngọc Hành : ‘Lần trước còn đuổi theo ta, hỏi ta lúc nào tới, sao giờ ta tới rồi lại gì ?”



      Tôi đưa tay ra chạm vào khuôn mặt Ngọc Hành, khẽ cúi mặt thấp xuống.



      Tôi hắc hắc : “ ra phải là mộng.”



      Nét mặt Ngọc Hành nhìn tôi có chút được tự nhiên, ho khan hai tiếng, đứng lên : ‘Ta…Ta đến chỗ Minh Vương.”



      xong, xoay người bước lên cầu.



      Tôi vội vàng từ dưới nước lên bờ, gọi Ngọc Hành: ‘Công tử.”



      Ngọc Hành quay đầu lại. Tôi nhanh chân chạy tới chỗ , chạy vội hai bước, chợt nhớ Mạnh bà từng , nữ hài tử nên chạy, thiếu uyển chuyển, bước phải chậm rãi như Kim Liên Tiểu Thúy, dáng dấp phải mềm mại đong đưa. Vì vậy Thủy Quỷ tôi liền bước chậm rãi lại, vén váy, từng bước từng bước tới.



      Trong mắt ngọc Hành có ý cười.



      Tôi tới trước mặt , lần mò tìm trong người cả nửa ngày, cuối cùng cũng lấy ra được chiếc khăn thêu uyên ương hí thủy, đưa tới trước mặt .



      Ngọc Hành mở ra xem, hai hàng lông mày chau lại.



      Tôi sợ giống như Mạnh Bà và Nhị Đản uyên ương là vịt hoang hoặc là quạ đen nhào lộn, vì vậy vội giải thích: ‘Đây là uyên ương.”



      Tôi thấy cười, cũng vân vê góc áo ngây ngốc cười theo.



      Tôi : ‘À, ừm…Tôi muốn với huynh chuyện.”



      Ngọc Hành cười khẽ: ‘Muội .”



      Tôi cúi đầu, vân vê góc áo, nhìn đầu ngón chân lắp ba lắp bắp: “Tôi, tôi rất thích huynh, thích…thích nhìn huynh cười, muốn..muốn…”



      “Muốn cái gì?” thanh đột nhiên xen vào.



      Tôi ngây người ra ngẩn ngơ, giọng sao nghe rất quen. Ngước mắt lên, Thủy Quỷ tôi há mồm ngây ra: ‘Tiểu…tiểu…tiểu ca ca?”



      Vong Xuyên nhìn tôi, sắc mặt đen kịt, như là tảng mây đen to lớn.



      Tôi lắp bắp: “Tiểu…tiểu ca ca, huynh…huynh…sao nhanh trở về quá vậy?”



      Vong Xuyên hung hãn lườm tôi: ‘Có lẽ ta nên chậm về hơn chút, hoặc có lẽ, cả đời này quay về tốt, đúng ?”



      Ngữ khí nghe như rất giận ai đó, tôi rầu rĩ lúc, nhìn Vong Xuyên biết sao.



      Vong Xuyên hừ mũi cái, rồi chuyển sang nhìn về Ngọc Hành, cầm tay tôi, mặt bỗng có ý cười: “Đây chẳng phải là Ngọc Hành tinh quân ở tiên giới hay sao? Sao lại có thời gian mà xuống Minh giới dạo vậy?”



      Ngọc Hành hành lễ với Vong Xuyên: “Điện hạ.” rồi cười lãnh đạm, “Nhận ý chỉ của Thiên quân, đến đây có công vụ.”



      Vong Xuyên hành lễ lại, : ‘Đúng lúc quá, ta mời Tinh quân vào đây.”



      xong, quay người lại nhìn về tôi, dừng chút, : “Mau về dọn dẹp chút, ngày mai tiến cung.”



      Tôi ngẩn ra, : ‘Tiến cung làm gì?”



      Vong Xuyên khẽ cắn môi: ‘Người hầu.”



      Thủy Quỷ tôi lại ngẩn người ra tiếp, rồi lại ngẩn ra. Vì vậy cứ ngây ngốc như thế, đợi lúc định thần lại hai người xa rồi.



      Nghe được tin tôi tiến cung làm người hầu, Mạnh Bà vừa mừng vừa khóc. Ngày hôm sau , bà đến tiễn tôi. đầu cài đóa hoa hồng đau thương.



      Bà rút bông hoa hồng đó cài vào bên tai tôi, nắm tay tôi nước mắt lưng tròng : ‘ , nhớ kỹ câu ta muốn hỏi Minh Vương, hỏi ông ấy có nhớ Liễu Dương Thu bán canh ở dưới lòng nước Vong Xuyên nhé?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :