1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Già Gả Lần Bảy - Hoa Minh (57c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 20

      Lại mở mắt tỉnh lại tính được là mình lại nằm giường, Vân Phi Bạch cũng đoán được là ngồi cạnh tôi bên giường.

      Trong phòng có người nào chỉ có tôi và hai người.

      Tôi cố mở mắt nhìn , hơi có chút u buồn, biết làm sao chỉ biết cười cùng , lấy thân già dũng cảm chiến đấu với con bệnh, hay là cố ra vẻ nhu mì, yếu đuối giống kiểu thiếu nữ nhu nhược nép vào người ta.

      Dao Ngọc với tôi, nam nhân thích nữ nhân có 2 loại, loại thứ nhất là quân đến tướng chặn, nước đến đất chặn, lửa đến cũng thiêu cháy nữ tử mạnh mẽ, loại nữ nhân này có đặc điểm là rất kiên cường, lờ hết tất cả làm ra vẻ như có gì, giống như giờ phút này vậy cho dù bệnh nặng cũng vẫn có làm ra vẻ mặt tươi cười như có chuyện gì để cho nam nhân xem mà thấy đau lòng. Còn có loại nữ nhân rất ôn nhu yếu đuối, từng bước từng bước lảo đảo, thường xuyên thể vẻ mặt đau thương nhìn trời nhìn mây, loại nữ nhân này có đặc điểm là rất nhu nhược, mặt mày nhíu lại, ôm ngực, nước mắt lưng tròng đem toàn bộ hồn nam nhân câu hết còn gì.

      Trước mắt trai đơn chiếc, bốn bề vắng lặng, đúng là thời cơ tuyệt vời, nhưng tôi lại biết là Vân Phi Bạch thích nhất loại người nào, đúng là làm người ta phát rầu lòng. Vì vậy ngồi im mất nửa ngày, tôi mới gập người lại, nhìn cố nở nụ cười.

      Còn chưa kịp cười Vân Phi Bạch tiến đến gần. Khoé môi hé cười nhìn rất ôn nhu. Lấy tay sờ trán của tôi, nhàng hỏi: “Cảm thấy thế nào, đầu còn đau ?”

      Tôi lấy lại tinh thần, khụ khụ hai tiếng trong cổ, mặt nóng lên chút: “Đỡ…. đỡ hơn nhiều rồi”

      lại mỉm cười. Đưa tay nhàng vén tóc trán tôi ra hai bên tai, trong mắt tràn đầy ý cười: “Chờ uống thuốc xong, ngủ nhiều chút, toát mồ hôi, ngày mai đỡ hơn đấy”

      Ngón tay lạnh lạnh, theo bên tai tôi xẹt qua nhàng, làm cho tim tôi kìm được khe khẽ đập rộn. Tôi nhìn lòng rất kích động, bật thốt lên: “Muội….”

      Tôi biết tiếp cái gì nữa.

      Vân Phi Bạch đợi lúc nhìn tôi buồn cười: “Có gì vậy?”

      Tôi bỗng tỉnh lại, lấy tay sờ mặt cười gượng. Ngoài cửa có tiếng ho khan vang lên, tiểu Đào bưng bát thuốc lọ mọ tiến vào, mặt là nụ cười chua xót đến tan nát cả cõi lòng.

      Tôi chống tay ngồi dậy định cầm lấy bát Vân Phi Bạch bảo: “Ta cầm cho”

      Tiểu Đào cười hì hì, đem thuốc đưa đến, mặt đỏ bừng, biết điều lui ra ngoài, lúc ra cửa còn quên đem cửa khép lại. già tôi đây cũng kìm được khuôn mặt già nua đỏ ửng lên.

      Trong bát bốc hơi nóng nghi ngút, lượn lờ làm khuôn mặt của Vân Phi Bạch mờ mờ ảo ảo, lại vẫn nhìn ý cười miệng. Tôi nhìn cười, ngực có chút giống như có dây mướp cuốn quanh quả tim, giống kiểu gió , đưa mắt nhìn lại thấy màu xanh mướt, hoa cải vàng óng ánh.

      Đột nhiên lại biết từ lúc nào nhớ tới chuyện trước đây.

      Cũng là vào giờ phút giống như thế này, bát thuốc nóng hổi, mũi ngửi mùi thuốc là hai con người. Tôi vẫn là tôi, còn đối diện người kia đổi lại là thiếu niên mặt mày chói mắt.

      Tôi vẫn là tám tuổi năm ấy, Vân Châu 11 tuổi, Dược Sư cốc chúng tôi cùng chỗ là 180 mươi mốt ngày nào đó.

      thể nhớ nổi cái ngày cùng trong thôn ăn trộm khoai lang trở về bị mắc mưa, vẫn là bị đẩy xuống nước bắt vịt giời hồi lâu, chỉ nhớ lúc đó là bị nhiễm phong hàn, phát sốt lên.

      bưng bát thuốc đến bên giường tôi ngồi, kéo tôi từ trong chăn ra, dỗ dành tôi uống thuốc.

      Tôi nửa nhắm nửa hở mắt, hai tay nắm chặt, sống chết cũng chịu há mồm ra.

      dụ dỗ: “Ngày mai ta trộm quả hồng về cho muội nhé”

      Tôi thèm quan tâm.

      lại tiếp: “Vậy trộm quả lựu nhé”

      Tôi cũng thèm để ý.

      nóng lên: “Vậy ăn trộm cả quả hồng và quả lựu nhé”

      Tôi hừ hừ hai tiếng.

      dậm dậm chân doạ, giọng bỗng trầm xuống: ‘Nếu uống, ngày mai ta cho muội ăn móng giò nữa!”

      Tôi mở bừng mắt ra, rưng rưng nghẹn nào nhìn , nghẹn ngào bưng bát, nghẹn ngào đem toàn bộ bát thuốc đen hắc kia uống ừng ực hết. Nhớ chén thuốc kia rất là đắng, uống khổ đến nỗi lòng tôi run lên, tay cũng run lên, mặt bị tên Vân Châu kia cười nhạo cũng run lên mấy giọt nước mắt.

      “A Ly”

      Tôi lấy lại tinh thần. Vân Phi Bạch đem chén thuốc đến gần miệng tôi. Tôi trong lòng thở dài nhè , già tôi đây dạo này hơi ưu tư chút, vẫn cẩn thận lại nhớ về những chuyện trước đây.

      Tôi ngượng ngùng cười: “Được rồi, muội tự mình uống”

      Vân Phi Bạch khoé miệng cong lên lại cười bảo: “A Ly thích như thế sao?”

      Tôi cứng người lại. cũng biết thực ra tôi rất sợ uống thuốc, mỗi lần ốm đều nhắm chặt hai mắt lại, nhịn thở, kéo dài cổ ra uống hơi cho hết. Nhưng tình hình trước măt này, tôi tất nhiên là cự tuyệt rồi, vì thế liền ngượng ngùng cười.

      Tôi uống thuốc trông rất khổ sở. Cũng may ấn tượng cũ thuốc đắng nên liền làm lèo uống xong, cũng có trong tưởng tượng là cay đắng, chỉ biết là uổng cho tôi cố nhớ lại phen sợ hãi làm cho mình tự già thêm vài tuổi.

      Lấy bát đặt ghế, Vân Phi Bạch quay lại nhìn tôi thích thú, : ‘Vừa rồi suy nghĩ gì đó?”

      Tôi ngẩn ra, phản ứng lại bằng cách cười to.

      liền đến gần nhàng ôm tôi vào lòng, ôm tôi mãi hồi lâu rồi mới chậm rãi , giọng có chút trầm trầm: “A Ly”

      Cằm tôi đụng vào vai , lúc ngước mắt lên lại hoảng hốt thấy mắt con mèo cái trần nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt mèo tràn đầy tình xuân. Ôi ôi lại là con mèo tình xuân.

      Tôi theo bản năng đáp: “Vâng”

      Nghe thoang thoảng mùi hương của , trong lòng giống như có dấu chú thỏ cái, chú thỏ nhút nhát, con thỏ chồng đưa tay, con thỏ vợ được cầm tay tim đập liên hồi, con thỏ chồng lại nắm tay chặt hơn, chặt đến nỗi làm cho già tôi đây đỏ hết cả mặt, rất nóng bỏng.

      Tại đây lúc này, tôi còn có thể nhìn chớp mắt lên con mèo trần kia, tự hỏi con mèo kia từ đâu đến, sao lại chui vào phòng của già tôi đây, rồi lại về nơi đâu, là mèo đực hay là mèo cái, kết hôn hay chưa kết hôn, nếu kết hôn mà có phòng, có xe , nếu chưa kết hôn vậy học rồi tốt nghiệp chưa, công việc có tìm được , tôi thực bội phục chính bản thân mình đến mười lần.

      Trong lúc lòng dạt dào nghĩ ngợi thích thú lại nghe thấy Vân Phi Bạch : “A Ly, huynh thích muội”

      Lòng tôi chấn động mạnh. kề sát tai tôi, khe khẽ thở dài: “A Ly, chúng ta cùng bên nhau

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 21

      Lòng tôi chấn động, nhìn con mèo ở trần nhà kia, sau lúc run sợ, lại lúc lâu sau, tôi mới từ từ lấy lại được tinh thần.

      Vân Phi Bạch lại ôm tôi chặt hơn: ‘Hai người chúng ta ở bên nhau, cùng ngắm ánh trăng, ngắm mây ngắm nước ngắm tịch dương, ngày này qua ngày khác, ngày nối ngày, năm nối năm, mùa hạ qua mùa thu tới, đến mùa đông, tới mùa xuân, cho đến khi chúng ta già

      Vân Phi Bạch hơi dừng lại, đối diện với mặt tôi, rồi lại ôm: “Được ?”

      Còn mèo trần nhà mở to mắt nhìn tôi, trong đôi mắt mèo lên vẻ thẹn thùng, móng vuốt run run vuốt mấy cái râu.

      Tôi chậm rãi đưa tay ôm lấy lưng Vân Phi Bạch :”Vâng.” Mũi bắt đầu cay cay.

      Cả người Vân Phi Bạch cứng lại, sau lúc lâu mới buông tôi ra, nhìn tôi cười nửa miệng: “ đổi ý à?” Ánh mắt lúc nóng lúc lạnh, lúc dịu dàng.

      Khuôn mặt già nua của tôi nóng lên, giấu mặt tránh ánh mắt kia của : ‘Nữ tử lời, tứ mã nan truy.”

      Vân Phi Bạch buồn cười quá, liền nở nụ cười, lại ôm tôi vào lòng, thầm bên tai tôi :”Mãi nắm tay nhau.”

      Tôi : “Cùng đến bạc đầu.”

      ăn ý.

      già tôi liền vì thế mà đem chung thân đại định với Vân Phi Bạch.

      Sau cơn mưa kia là hoàng hôn.

      Vân Phi Bạch : “A Ly, nếu ta lấy muội về làm vợ, muội nguyện ý ?”

      Tôi , nguyện ý.

      dũng cảm tự định chung thân bị cản trở, giờ này khắc này, tình cảnh này, Vân phi Bạch ước chừng càng dũng cảm bị cản trở ts, vì thế buông tôi ra, giống như rất nhiều lần như vậy, thâm tình nhìn tôi, sau đó nước mắt khẽ chảy.

      Trong lòng tôi thỏ chồng cùng thỏ mẹ lại bắt đầu bùm bùm kêu. Khi môi chạm đến môi tôi, tôi bỗng nhiên thốt lên: “Trong người muội có hai người diễn kịch.”

      trần nhà còn mèo nhảy xuống gây tiếng động, Vân Phi Bạch sửng sốt.

      Tôi sờ mặt mình nóng bỏng, vân vê góc áo : “Muội… ngày mai chúng ta bắt đầu hẹn hò, được ?”

      Vân Phi Bạch cười: ‘Được.”

      Vân Phi Bạch rồi, tôi liền phái người gọi Dao Ngọc tới. Sau khi bàn bạc kỹ, Dao Ngọc chuẩn bị cho tôi cuộc hẹn hò hoàn mỹ.

      Bước đầu tiên, xem diễn kịch.

      Bước thứ hai, ăn cơm.

      Bước thứ ba, dạo phố.

      Đương nhiên, những cái này phải là trọng điểm. Trọng điểm là khi xem diễn kịch, phải cọ cọ xát xát vào người , làm ra vẻ già yểu điệu nép vào người đó. Khi ăn cơm, cùng chuyện nhân sinh lý tưởng, tỏ ra già là người có tri thức hiểu biết lễ nghĩa. Đương nhiên, dạo phố cũng phải là chỉ dạo phố thôi, quan trọng nhất là, trong quá trình dạo, phải làm nũng, tỏ ra là già khả ái đáng , ví dụ như, đòi mua cây kẹo hồ lô, chiếc bánh hoa quế, hoặc là cái bánh bao, tôi nửa nửa, miếng tôi miếng.

      Dao ngọc phe phẩy chiếc quạt tròn, buồn bã : “Đảm bảo các ngươi ăn cá muối ra vị hoa, cho dù ngay cả là hoàng liên, cũng có thể ngọt như mứt hoa quả.”

      Tôi công nhận.

      Ngày hôm sau, già tôi khóe lên, tinh thần sảng khoái. Buổi trưa là lúc tôi hẹn với Vân Phi Bạch ở túy hoa .

      Trời xanh, mây trắng, gió , tôi mỉm cười. Hoàn toàn cười rất tươi, người hoàn toàn khỏe, già tôi tâm tình nở rực như hoa cải dầu.

      vui mừng, viên mãn.

      Nhưng bi kịch chính, chỉ có viên mãn lúc mở đầu, có viên mãn lúc kết thúc.

      Sân khấu kịch rất hay, vở đào viên, già lo lắng cầm tay Vân Phi Bạch ngồi vào chỗ của mình, đột nhiên thấy hai ông lão bà lão mặt đầy nếp nhăn.

      Ông lão hướng sang Vân Phi Bạch: “Tiểu tử à, chúng ta già rồi mua được vé tình nhân, bạn già của ta mắt tốt, ngồi ở sau xem , có thể đổi vị trí với các ngươi .”

      Tôi nhìn mặt bà lão xem xét.

      Bà lão cười với tôi: “ nương à, chúng ta mua được vé tình nhân, bạn già của ta đứng tiện, ta yên tâm, các ngươi có thể đổi chỗ cho chúng ta được ?”

      Tôi lại nhìn chân ông lão.

      Vì thế, buổi xem diễn kịch này, tôi và Vân Phi Bạch mỗi người góc yên lặng xem kịch.

      Xem xong, lúc tan cuộc, theo kế hoạch thứ hai, tôi cùng Vân Phi Bạch chậm rãi thong thả đến tửu lâu phíaNamđầu phố.

      Trong tửu lâu rất náo nhiệt. Tôi cùng Vân Phi Bạch vào phòng . Rượu và thức ăn được bưng lên ngay, trả pha, già vừa mới cầm đũa lên, chợt nghe rầm tiếng, đại hán tay cầm đại đao phá cửa sổ xông vào, câu ngồi vào bàn ăn cơm, sau đó, lại đại hán phá cửa sổ xông vào, lại sau đó, đại hán nữa phá cửa sổ xông vào.

      Ba đại hán xông vào, vỗ vỗ mông, nhìn tôi tôi nhìn , đại đao tay mới toanh, chém tôi tôi chém , vô cùng vất vả.

      Tôi nhìn họ, vô cùng hậm hực, lần hẹn hò lần thứ hai này của già e rằng cũng muốn tuyên cáo thất bại.

      Vân Phi Bạch kéo tôi ra góc, cầm tay tôi định gì, bỗng nghe “oành” tiếng, đội quan sai phá cửa vào.

      Mẹ của tôi ơi!

      Quan sai giơ cao lệnh bài sáng ngời, hét to: “Ở nơi công cộng mà tụ tập đánh giết nhau, nhiễu loạn trật tự an ninh kinh thành, người đâu, mau bắt cho ta, đưa .”

      Vì thế, là người vô tội chứng kiến, tôi và Vân Phi Bạch được nhiệt tình mời tới nha môn để lấy khẩu cung.

      Vị quan sai bắt người hiệu suất khiến người ta khâm phục, thiết lập án cũng rất nhanh, hiệu suất quá khiến lòng người chua xót.

      Lúc từ nha môn ra, trời tối.

      đường rực rỡ đèn đuốc, mùi vị bánh bao rất thơm. Bụng già cũng đói kêu lục cục lục cục.

      Vân Phi Bạch cầm tay tôi, khẽ cười : “Đói bụng rồi, chúng ta đến tửu lâu đối diện .”

      Tôi rút tay ra, ngượng ngùng cười: “Muội…muội muốn ăn bánh bao.”

      Vân Phi Bạch sửng sốt, rồi chợt cười, : “Được.”

      Vì thế, chúng tôi sóng vai nhau đến quán bánh bao đối diện.

      Tôi nghĩ hôm nay phải là ngày hoàng đạo.

      Vừa mới được hai bước, trong ngõ ào ra đội nhóc có mười mấy đứa trẻ, thẳng tắp hướng về tôi.

      Tôi vừa kinh ngạc vừa giật mình, Vân Phi Bạch nắm chặt thắt lưng tôi, kéo tôi sang bên. Đứa kia nhanh chóng lủi tới sát bên tôi, nháy nháy mắt, rồi lại trừng mắt với tôi.

      Tôi nghi nghi, theo phản ứng sờ túi tiền. Rỗng tuếch. Túi tiền cánh mà bay.

      Vân Phi Bạch cũng giống tôi, trong túi cũng rỗng tuếch. Tiền cánh mà bay. Lại nhìn lên, đứa bé kia mất tăm từ lúc nào.

      Tôi hít hai hơi sâu, hôm nay là ngày có thể là quá may. già tôi nhìn quán bánh bao nóng hổi đối diện mà vô cùng u buồn.

      Vân Phi Bạch nhìn tôi cười, : “Làm sao bây giờ?”

      Tôi cũng tự hỏi mình, sau đó hỏi : ‘Từ huynh trộm quả hồng bao giờ chưa?”

      Vân Phi Bạch sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu.

      Tôi : ‘Chưa từng ăn trộm quả hồng, chưa từng bị chó đuổi chưa phải là sống, khác biệt, chưa từng ăn trộm bánh bao, chưa từng bị ông chủ bán bánh bao đuổi cũng chưa phải là sống đời.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 22



      Nếu chưa là sống đời, là chuyện u buồn cỡ nào.



      Vì thế, tôi to gan tới trước quán bánh bao, to gan thừa dịp ông chủ quán to béo để ý liền nhón hai cái bánh bao rồi kéo Vân Phi Bạch chạy như điên.



      Chạy lúc lâu mới nghe ông chủ quán bánh bao kêu thét lên chói tai: “Ôi cha mẹ ơi, có kẻ trộm bánh bao.”



      Phản ứng này của ông chủ chậm quá .



      Chúng tôi yên bình viên mãn chạy tới góc tường rồi dừng lại, cùng ngồi dưới đất, vui vẻ cắn bánh bao.



      Cắn cắn, Vân Phi Bạch bỗng nhiên bật cười lên.



      Bánh bao còn ngồm ngoàm trong miệng, tôi nhìn .



      Vân Phi Bạch : ‘ thể tưởng tượng được muội lại có tính trẻ con như vậy.”



      Tôi yên lặng tự hỏi đứa trẻ này rốt cuộc là loại khí chất gì, tự hỏi lâu, có kết quả, vì thế yên lặng gì.



      Vân Phi Bạch đột nhiên lại buồn bã : “A Ly, muội biết , cuối cùng ta cảm thấy như chúng ta quen biết nhau lâu lắ rồi, từ trước rồi, có lẽ là kiếp trước, có lẽ là kiếp kiếp trước.”



      Vân phi Bạch nhìn tôi cười, lại tiếp: “Gần đây ta luôn nằm mộng, trong mộng có nữ tử ngồi bên bờ sông, ta kéo nàng lại, nàng nhìn ta cười, vẻ tươi tắn kia giống muội như đúc.’



      nơi nào đó trong lòng tôi đột nhiên động đậy, giống như sợi huyền cầm, bị ngón tay nhàng gẩy khẽ, vang lên, cách tiếng, giống như có gì ra, lại nghe .
      Về phần rốt cuộc là cái gì, tôi tự hỏi lâu, đương nhiên, vẫn có kết quả gì, nghĩ nghĩ, vì thế qua loa: ‘Có lẽ đây là duyên phận.”



      “Duyên?” Vân Phi Bạch cười nửa miệng, “A, vậy A Ly là duyên gì?”



      Duyên, tuyệt thể khác.



      Đây là lời ngoại tổ tôi từng . đến đây, thể nhắc tới ngoại tổ tôi. Kỳ , ngoại tổ tôi chỉ là thần y, ông còn là văn học gia, hàng ngày ông duy trì thói quen viết nhật ký, hơn nữa lúc tuổi già còn viết quyển hồi ức có tựa đề “Những năm tháng kỷ niệm của tôi”.



      Trong đó ngoại tổ của tôi có nhắc tới ông ta cũng ngoại tổ mẫu vào tháng ba yên hoa, gặp ngoại tổ mẫu ở bên ngoài nhà vệ sinh công cộng thành Dương Châu, ngoại tổ tôi lý giải duyên phận như này: duyên phận chính là trong biển người mù mịt, ta gặp được muội, sớm cũng muộn, muội nhìn thấy ta, ta nhìn thấy muội, muội đứng cách đoạn hé ra khuôn mặt rỗ tròn to, hướng về ta cười thẹn thùng, trong nháy mắt lòng ta nở hoa cải dầu, từ nay về sau thể kiềm chế được quá trình tuyệt vời.



      ràng, ngoại tổ tôi là văn học gia vĩ đại.



      Là tôn nữ ngoại của ông, dựa theo nguyên tắc cơ bản của lịch sử sóng sau xô sóng trước, tôi đương nhiên là cũng có chút tài văn.



      Vì thế, trong lòng tôi cân nhắc tìm từ, nhìn Vân Phi Bạch thâm tình định câu có sách mách có chứng là “Oanh Oanh Trương sinh hội tây sương”, lại đến câu ‘Bát giới đến Cao lão trang”, chợt nghe có tiếng hô to: “Bọn chúng ở hướng này, đuổi theo mau.”



      Đúng là ông chủ mập quán bánh bao rồi.



      Vân Phi Bạch lại kéo tôi chạy tiếp.



      đám đông ùn ùn đuổi theo ở đằng sau. Ông chủ mập chạy ở cuối cùng, có lẽ là quá tập trung tinh thần để chạy mà để ý, dưới chân bỗng vấp, bùm tiếng, ông ta lăn vòng lông lốc rồi đứng lên, vỗ vỗ mông, hổn hển kêu: “Chờ bắt được các ngươi, ta nhất định lấy bánh báo đè chết các ngươi.”



      Đừng chấp nhất quá mà nhiệt tâm cuồn cuộn ông chủ à.





      Tôi nhìn ông ta khập khiễng , liền độc ác cười lên, Vân Phi Bạch cũng cười.



      Cười cười, tiếng cười dần dần . Bầu khí có chút khác thường.



      Nguyên nhân khác thường ở chỗ, Vân Phi Bạch ôm thắt lưng tôi, còn tôi ép vào ngực . Quay lại nhìn, thấy Vân Phi Bạch mắt sáng rực nhìn tôi.



      Mặt tôi nóng bừng lên.



      Vân Phi Bạch nhàng gọi tôi: ‘A Ly.” Trong giọng sao nghe êm ái quyến rũ.



      Tôi đáp: ‘Vâng.”



      Liền thấy cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi tôi, nửa chiếc bánh bao tay tôi lăn xuống đất…



      Lưỡi cuốn vào miệng tôi, chậm rãi đùa, mút vào, tôi theo bản năng ôm lấy lưng . Võ mồm dây dưa lúc, chân tôi dần dần như nhũn ra, giữ chặt thắt lưng tôi, buông tôi ra, trong ánh mắt như có làn sương mờ phủ, rồi lại ôm tôi vào lòng, ghé vào bên tai tôi, khàn giọng : “A Ly, gả cho ta được ?”





      Tôi mơ mơ màng màng đáp: “Vâng.”



      Vân Phi Bạch cười khẽ, lại ôm tôi vào lòng, : “Ngày mai ta đến cầu hôn.”



      Cảnh đẹp như này, hôn tôi hôn, ngay khi tôi còn chưa kịp trả lời, bụng tôi kêu lục cục giết chết cảnh đẹp, tôi vô cùng chua xót kêu thầm.



      Vân Phi Bạch nhịn được bật cười lên, buông tôi ra, : ‘Có phải đói bụng ?”



      Mặt già của tôi nóng bừng.



      Vân Phi Bạch cầm tay tôi, : ‘Chờ ta.”



      Tôi giữ chặt lại, trừng mắt: ‘Huynh, huynh, huynh định trộm bánh bao sao?”



      Vân Phi Bạch cười, chỉ chỉ chiếc ngọc bội: “Ta lấy cái này đổi.”



      Quả nhiên là đại công tử của ngân hàng tư nhân, rất có gan tiêu tiền. Nhưng già tôi lại đau lòng, vì thế : ‘Này, rất, rất lỗ đấy.”



      Vân Phi Bạch cười nhàng, chỉ dịu dàng với tôi: ‘Chờ ta quay lại.”



      Chờ ta quay lại.



      Tôi vẫn cảm thấy câu này rất bi thương, tựa như tôi phải chờ trở về, nhưng, tôi chờ, lại trở về.



      Tôi thấy về hướng có ánh đèn, đứng ở quầy hàng rồi dừng lại, thấy cầm túi giấy nóng hổi, miệng cười rất tươi.



      Chỉ là lúc xoay người, đột nhiên cả người lảo đảo suýt ngã rồi đứng vững lại, lúc đứng thẳng lên, mặt phủ lớp sương mờ ảo.



      đứng trong đám đông, giống như đứa trẻ đột nhiên bị lạc đường, nhìn người người qua lại mà mờ mịt.



      Tôi bước đến gọi: “Phi Bạch.”



      nhìn tôi, hơi ngỡ ngàng: “ nương là ai?”



      Giọng rất khẽ, rất ôn hòa, lại dường như hồn ở nơi nào, giống như ngàn vạn sấm sét đánh vào trái tim tôi.



      Tôi thể ngờ được, mới chỉ xoay người được vài bước, khi xoay người lại, Vân Phi Bạch quên tôi.



      Ngay như vậy, đột nhiên như vậy, bình thản, hề dự liệu.



      Ánh mắt mờ mịt nhìn tôi, giống như cái ngày tôi cầm dao thổ lộ với , gió chợt nổi lên, thổi sợi tóc bên tai , dịu dàng lưu luyến.



      từng nắm tay cả đời, tôi cùng sống bạch đầu giai lão.



      chúng ta cùng nhau ngắm trăng sao, ngắm mây ngắm nước ngắm tịch dược, ngắm hoàng hôn, tôi vâng.



      Chỉ là, tôi trộm chiếc bánh bao, lại đánh mất .



      cầm miếng ngọc đổi đồ ăn cho tôi, xoay người lại, quên mất tôi rồi. Chúng tôi nỗ lực đến với nhau, cuối cùng lại là vô duyên.



      Lần đầu tiên mất trí nhớ, tôi với mình, có lẽ là ngẫu nhiên thôi, tôi vẫn cố chấp kiên trì cho rằng tất cả đều là ngẫu nhiên, nhưng giờ này khắc này, kiên trì cố chấp của tôi cuối cùng từ từ sụp đổ.



      Phố dài mười dặm đèn đuốc sáng rực, người người rất đông, vội vội vàng vàng, tôi ở trong gió đêm hướng về Vân Phi Bạch cười xin lỗi, rồi xoay người , giữa trung yên hoa ra, vừa đúng là ánh nguyệt.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 23

      Tôi ngồi xổm ở góc đường, im lặng đến phát ngốc lên, ngồi cho đến lúc đèn đuốc tắt hết còn cái nào nữa.

      Tiểu Đào cầm chiếc đèn lồng tìm thấy tôi ngồi cùng gã ăn xin sóng vai bên nhau.

      Gã ăn xin này đúng là kẻ lương thiện mà lại hiệp nghĩa, lúc bưng chiếc bát đến trước mặt tôi, tôi hỏi : “Cậu vội lắm sao?”

      xoè tay ra đếm đếm rồi : “Hôm nay nhiệm vụ được giao cho đều xong rồi, chắc là vội lắm đâu”

      Tôi tháo chiếc vòng tay ra đưa vào bát cho , : “Vậy cậu cùng ngồi với tôi lúc

      đem vòng tay giơ lên cao dưới ánh trăng xem xét, lại lấy tay gõ gõ vào chiếc vòng kiểm tra, sau đó thả nó vào túi bên người, bưng bát ngồi xuống bên cạnh tôi.

      Trong lúc ngồi cạnh nhau vệ sinh hai lần, lại đến phố đối diện tranh giành với 2 gã ăn xin. Khi trở về tay cầm hai cây kẹo hồ lô sáng rực, hơn nữa lại rất tốt tính chia cho tôi chiếc.

      Kẹo hồ lô ăn rất chua rất chua. Chua nhưng tôi vẫn cắn miếng mà nước mắt trào ra.

      Lúc Tiểu Đào tìm thấy tôi tôi đem kẹo hồ lô ăn cho đến sạch . Nàng đem theo chiếc đèn lồng bổ nhào vào trước mặt tôi, vẻ mặt kích động: “Tiểu thư, , ….Làm sao vậy, sao lại….khóc?”

      Tôi ăn xong miếng kẹo cuối cùng ném cây que xuống, lau nước mắt cười : “ sao, sao….Sơn tra này ăn rất chua mà thôi”

      Tôi túm lấy tay nàng đứng dậy.

      Lúc vừa đứng lên, ánh trăng như lẩn mất, trước mắt tôi màu đen kịt. “Tiểu Đào” Theo bản năng đưa tay ra bốn phía sờ soạng.

      Tiểu Đào nhanh tay bắt được tay tôi, giọng nhàng: “Tiểu thư, …. lại bị chứng bệnh quáng gà phát tác sao?”

      Tôi cứ cho là bệnh này quá thèm quan tâm, phát tác bất ngờ, lúc đến cũng nhanh mà lúc cũng nhanh. Lúc bắt đầu mắt nhìn lắm, đường thường va đụng này nọ.

      Tiểu Đào đem đèn lồng lên phía trước soi soi trước mặt tôi, quay phải quay trái, trong giọng xen lẫn tiếng nức nở, nghẹn ngào: “Vân, Vân đại công tử đâu rồi, tiểu thư, phải là vẫn cùng ở chỗ với Vân đại công tử đấy sao?”

      Tôi trầm mặt xuống khẽ cười: “Huynh ấy lại đem tiểu thư nhà người lần nữa quên mất rồi”

      Ban đêm, cha tôi đến thăm, ôm lấy vai tôi thở dài nặng nề, chờ cho đến lúc tôi ngủ rồi mới đứng dậy rời .

      Tôi ngủ rất hỗn loạn, mơ màng làm giấc mộng.

      Trong mộng mặt tôi ghé sát bờ sông, hai bên bờ có rất nhiều hoa nở đỏ chói mắt, từng mảng từng mảng giống máu lan tràn khắp nơi, cầu có nam tử qua, nhìn tôi cười cười, mặt đẹp, mắt đẹp rất giống Vân Phi Bạch.

      Tôi lấp ló từ nước lên bờ gọi : “Công tử”

      Nam tử quay đầu. Tôi nhanh chân chạy về phía , mới chạy được hai bước lại dừng chút, mặc váy uốn éo tới.

      Trong mắt ánh lên nét cười.

      Tôi đến trước mặt , từ trong túi lấy tay sờ, sờ mãi đến nửa ngày cuối cùng cũng lấy ra chiếc khăn tay, đưa đến trước mặt .

      vừa nhìn thấy, lông mày nheo nheo lại.

      chiếc khăn tay được thêu đôi giống như là đôi vịt giời bơi lội trong nước vậy.

      Tôi gấp gáp giải thích với : “Đây là đôi uyên ương”

      Nam tử buồn cười quá, khẽ mỉm cười gì.

      Tôi thấy cười cũng cầm góc áo cười theo ngây ngốc.

      Tôi : “Có chuyện, có chuyện, tôi muốn với huynh chuyện”

      khẽ cười: “Muội

      Tôi cúi đầu, vo vo góc áo, nhìn mũi chân : “Tôi, tôi rất thích, thích nhìn huynh cười, còn muốn ….muốn gả cho huynh làm vợ nữa”

      Đợi mãi mà thấy động tĩnh gì mới nghi hoặc ngẩng đầu lên giật mình kinh hãi, trước mặt bỗng đổi là khuôn mặt khác, sắc mặt người ta sầm sì, đôi mắt đầy tức giận, áo bào đen, tay áo dài rủ xuống, nhìn thẳng vào mặt tôi đúng là tên Vân Châu kia.

      Tôi giật mình cái, từ trong mộng bừng tỉnh lại.

      Xuống giường châm đèn lên, nhìn nhìn về đồng hồ nước tường, mãi sau mới biết là nửa đêm.

      Giấc mộng là kỳ quái.

      Tôi rót nhanh chén trà, lại trở về nằm giường, trằn trọc mãi ngủ được, nghĩ về Vân Phi Bạch, rồi lại nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, trong lòng từng đợt chua xót, chua xót trào dâng. Mở trừng mắt nửa tiếng, tôi xuống giường, mặc quần áo vào, đẩy cửa thong thả đến cuối vườn.

      Bên ngoài ánh trăng mỏng manh toả chiếu, mặc dù híp mắt lò dò đường gồ ghề nhưng cũng may là sao. Tôi liều mạng từ hành lang thẳng đến hậu viện.

      Trong hồ nước rất lạnh, trăng tràn xuống rất đẹp, rất tròn.

      Lúc tôi vừa đến nơi, mới dừng chân nghe thấy tiếng quạ đen kêu quà quà vài tiếng, làm cho trăng lẩn mất.

      Trước mắt tôi màu đen tuyền.

      Trong tôi bỗng hiểu sao sinh ra hoảng sợ, đưa tay ra sờ soạng bốn phía, lảo đảo vài bước, ngã nhào xuống.

      Tôi chống tay đứng dậy, ngay sau đó bị ôm chặt vào bờ ngực rộng.

      Người nọ thở có chút nặng nhọc, cằm để ở trán tôi cọ cọ, ôm tôi lâu cũng gì.

      Tôi bảo: “Vân Châu”

      Thân thể người nọ cứng lại, mãi sau mới cất giọng khàn khàn: “Sao lại biết là ta?”

      Tôi : “Tôi nhớ mùi hương người huynh”

      Thân thể lại cứng lên, mãi lúc lâu sau lại cất giọng khàn khàn bảo: “Hai này nay ta thực ra rất giận muội, nhưng bây giờ….nhìn thấy muội như vậy, ta chút tức giận cũng đều…..bay hết rồi”

      “A Ly, cần ngốc như vậy được , muội cùng nhất định là có duyên mà phận” ôm tôi lâu quá mới buông ra, “Lúc trước là ta sai….Ngay từ lần đầu là ta sai rồi, là ta hiểu được quá muộn…Rất kiêu ngạo cố muốn ra miệng những tâm này, cứ trơ mắt nhìn muội rồi…”

      đến đây giọng bỗng khàn hẳn, mãi sau lại biến thành tiếng thở dài.

      lại thở dài hơi : “Muội cũng biết ta hai ngày nay thế nào , muội ngày ấy nhìn ta, lại cùng nắm tay, muội cũng biết phải thăm ta, mà là đến cho ta dao vào ngực”

      Dừng lại chút rồi tiếp tục than , cọ cằm vào trán tôi, giọng mềm hẳn : “Cũng may, cái gì cũng qua, A Ly, chúng ta lại bắt đầu lần nữa có được hay ?”

      Tôi hốt hoảng, trầm mặc lúc : “Thực ra huynh đều biết mệnh của tôi là trọn vẹn, có đúng hay ?”

      Thân mình của chấn động, được lời nào.

      Tôi : “Sáu người kia đúng là tôi khắc chết, đúng ? Hai lần Phi Bạch mất trí nhớ, huynh rơi xuống sườn núi, toàn bộ đều là do tôi, có đúng hay ?”

      Tôi ngửa đầu nhìn trời, trừng mắt nhìn : “Kỳ tôi nhất định kiếp này là mệnh độc đời, có đúng hay ?”

      vẫn lời nào.

      Tôi đẩy ra, nghiêng ngả, lảo đảo , trong lòng đau đớn thôi, nước mắt sắp trào ra.

      Tôi khốn khổ mở miệng : “Tôi mệt mỏi quá, tôi muốn về ngủ”

      chưa xong, tay lại bị kéo mạnh, rồi cả người lại ngã nhào vào lòng .

      xoay người áp sát vào tôi, cho dù tôi thấy mặt , cũng nhìn thấy thần sắc thế nào, chỉ nghe tiếng thở dốc ồ ồ của lướt mặt, rồi sau đó có cái gì đó mềm mại, lạnh lẽo áp chặt vào môi tôi.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 24



      Vân Châu hôn triền miên, hôn dọc từ tai tôi xuống rồi quét đường cổ.



      Tôi kịp phản ứng, cũng kịp phản kháng. Mơ hồ nghe tiếng khàn khàn của vang bên tai: ‘A Ly, hãy tin ta, có ta ở đây, muội bị đoản mệnh…cho dù mệnh trọn vẹn, thiên lôi đánh xuống, ta cũng lấy muội.”



      Tôi ngẩn ra, trong ngực đột nhiên đau nhói. Tôi đẩy Vân Châu ra, nghiêng ngả lảo đảo vừa chạy vừa bò, nước mắt tuôn xuống như mưa.



      Vân Châu nghèn nghẹn gọi tên A Ly, rồi đưa tay kéo tôi lại, tôi đẩy tay ra, ngồi sụp xuống, : Huynh, huynh đừng tới đây, tôi, tôi ngồi lát rồi khá lên.”



      là tốt hơn.



      Lúc ánh trăng ló ra, tôi lau mặt, ngước mắt lên nhìn Vân Châu.



      đứng cách tôi vài bước, trong gió đêm, khuôn mặt mơ hồ nhìn .



      Vân Châu chậm rãi thong thả bước tới, hốc mắt đỏ lên, ôm lấy tôi: ‘A Ly, hãy quên huynh ấy , chúng ta lần nữa bắt đầu, được ?”



      Tôi nghĩ, Tôi và Vân Phi Bạch hết rồi.



      mối duyên khi kết thúc bao giờ cũng có đoạn kết cuối cùng là chào cảm ơn, tựa như câu chuyện xưa khi chấm dứt thường có dấu chấm tròn. Ngày thứ ba tôi lại gặp Vân Phi Bạch. Trong ba ngày này, tôi mơ vài giấc mộng, trong giấc mộng là Vân Phi Bạch cười rất tươi, giấc mộng khác là tôi nằm ngửa mặt nước nhìn thấy có người ngang qua bộ dạng ngây ngốc, giấc mộng khác là hình ảnh Vân Châu mơ mơ hồ hồ, nhìn mặt. Giấc mơ cứ lặp lặp lại.









      Tôi gặp Vân Phi Bạch ở Túy hoa .









      Tôi đụng vào người , giữ lấy thắt lưng tôi đỡ lên, vẻ mặt giật mình.







      Vân Phi Bạch : “Là ?”



      Tôi đứng thẳng lên, hướng về cười xin lỗi, rồi nghiêng người qua .



      Ngay lúc sát qua, bỗng gọi: ‘ nương.”



      Tôi quay đầu lại, nhìn tôi chăm chú: “Ngày đó chúng ta có gặp qua ở đường.”



      Chỉ là gặp qua. Chỉ là…Chỉ là…



      Tôi cười gượng, đáp, quay người .



      Lúc xa rồi mới quay đầu lại , nhìn cũng xa rồi.



      Nhưng trong thời gian ba ngày này, gầy nhiều.



      Lại ba ngày tiếp qua , trong ba ngày này, trong triều đình đồng ý giảm bớt gánh nặng áp lực hôn nhân thừa nam thừa nữ, tổ chức đại hội gặp gỡ tập thể, quan viên phụ trách đại hội này cầu từ các chưa chồng đến các thiếu phụ đến các bà lão cùng ký tên, đặc biệt còn phát thiếp đến Vân phủ.



      Nghe tiểu quận chúa Trữ vương phủ Hoa Chi Nhi cũng có tên, Liễu Yên nữ nhi của Liễu Thừa tướng cũng tham gia.



      Tôi ở trong sân nhìn mặt trời mọc cùng mặt trời lặn ba ngày liền.



      Lúc mặt trời mọc, mặt trời rất tròn, rất viên mãn.



      Lúc mặt trời lặn, mặt trời cũng tròn, viên mãn. Gã gia đinh báo lại, Vân nhị công tử đến, tôi nhất quyết đóng cửa.



      Tối ngày thứ ba, lúc ngồi dưới ánh nến, Tiểu Đào bỗng nhiên vào, ấp a ấp úng gọi tôi tiếng.



      Tôi nghi hoặc nhìn tiểu Đào, nghĩ nghĩ hỏi: ‘ mua được móng heo sao?”



      Hốc mắt tiểu Đào đỏ lên, nửa ngày mới : ‘Vân…Vân đại công tử cùng…cùng Liễu đại tiểu thư của Liễu thừa tướng được hoàng thượng ban thưởng, tứ hôn.”



      Nhụy hoa chiếc đài cắm nến nổ vang ba tiếng.



      Tôi sửng sốt chút, rồi phục hồi lại tinh thần, cười : ‘ sao?

      Buổi tối lại nằm mộng.



      Trong mộng mặt tôi sáng rực, vén váy, đứng trước mặt Vân Phi Bạch, dò xét , đỏ mặt lắp bắp : ‘Muội…muội rất mừng cho huynh, huynh…huynh có mừng cho muội ?”



      Vân Phi Bạch cười , đưa tay nắm chặt ra trước mặt tôi: ‘Muội mở ra xem nào.”



      Tôi mở ra.



      Vân Phi Bạch : ‘Muội xem .”



      Tôi mở to mắt nhìn, trong lòng bàn tay là chiếc trâm ngọc.



      cầm chiếc trâm ngọc, cười nhàng, cắm lên búi tóc của tôi, : ‘Ta cũng vui mừng cho muội.”



      Dường như tôi nở nụ cười, nụ cười tươi tắn như nước hồ thu, mơ mơ hồ hồ thực.



      Ngày hôm sau, tôi mua chậu hoa lan, lặng lẽ đến Vân phủ. Lúc trèo lên tường, tịch dương vừa lên. Vân Phi Bạch ngồi trong viện, vùi đầu viết gì đó, bên cạnh nương, đứng bên nghiền mực, khuôn mặt dài , mang theo nụ cười tươi.



      Đúng là Liễu Yên.



      Tôi ngồi ở tường ngây người chốc lát, rồi đặt chậu hoa lan ở đó, leo xuống tường.



      Hôm sau, Dao Ngọc bỗng nhiên đến thăm tôi, ánh nắng bên ngoài rực rỡ ánh vàng, con cá vui mừng, con ngựa tư xuân, mèo hoang thẹn thùng.



      ấy cầm tay tôi, hưng phấn , ấy cùng Trữ Thái Thần bỏ trốn.



      Trữ Thái Thần, tính ôn hòa, vóc người cao, dung mạo khá, trước đó đỗ thám hoa.



      Đây toàn là Dao Ngọc lại, Dao Ngọc gọi Trữ Thái Thần là Trữ lang, còn với tôi dung mạo của huynh ấy hoa sắc như ngọc.



      Bỏ trốn là môn nghệ thuật vĩ đại, vì thế tôi mua cho Dao Ngọc hai vò rượu, để tiễn ấy .



      Kết quả cũng là chỉ có tôi uống rượu.



      Hôm sau, tôi lại gặp được ấy ở đường mà đáng lẽ ấy phải bỏ trốn rồi. Sắc mặt ấy tái nhợt, nhìn tôi bỗng nhiên : ‘Trữ Thái Thần chết rồi.”



      Tôi thấy mặt ấy có chút nào bi thương, vẫn chỉ mỉm cười như cũ, lại còn mời trà tôi, nụ cười mặt như như , giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.



      Lúc , ấy cầm tay của tôi, đưa cho tôi vé xem diễn kịch, : “A Ly, ta sắp khỏi đây rồi, ngày mai là ngày hát vở hí kịch cuối cùng là “cầu hỉ thước tiên”, nhớ đến xem nhé.”



      Tôi ngồi dưới sân khấu nhìn ấy trang điểm xinh đẹp, trong lòng lại có chút bất an. Hí khúc “cầu hỉ thước tiên” đặc biệt khiến người xem thương cảm, mọi người ai cũng lấy khăn ra lau lau nước mắt nước mũi, khóc như núi đổ, tôi cũng nén được cũng rơi xuống hai giọt nước mắt.



      Tôi vẫn nghĩ ấy bảo khỏi kinh thành, chứ thể ngờ ấy là ra vĩnh viễn.



      Ngày hôm sau ấy lên tháp Cửu Long, mặc bộ xiêm y màu đỏ, đứng ở tháp, tóc dài bay phần phật, sau đó giang hai hay ra, giống như con chim lửa màu đỏ lao người xuống, rồi bao giờ mở mắt ra được nữa.



      Tôi bước đến, hai tay run run ôm lấy cơ thể của ấy, Dao Ngọc khẽ mở mắt ra, cười: “A Ly, ngươi biết , ra ta và ngươi giống nhau…mệnh trọn vẹn…Vận mệnh của chúng ta trọn vẹn…Ta đành phải rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn rời khỏi…Ngươi còn nhớ chúng ta từng ghé sát đầu vào nhau ở bên cầu chờ đợi người trong lòng ? Ta…Ta chờ huynh ấy, dùng vận mệnh trọn vẹn này để đổi lấy phàm trần nhất thế, ta thấy thỏa rồi, ta tìm được huynh ấy rồi, huynh ấy, cũng làm cho huynh ấy ta…ta thấy đủ rồi.

      ấy từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt lặng lẽ rơi xuống giọt lệ.



      Tôi ôm ấy run rẩy, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh hồi đó, tôi tựa bên cầu, chống má, đứng bên cạnh tôi, cười hì hì hỏi tôi: ‘Vì sao ngươi lại thích Ngọc Hành công tử kia?”



      Tôi nghiêng đầu nhìn ấy, : ‘Ta thích nhìn huynh ấy cười, còn ngươi, vì sao ngươi lại thích cái tên thám hoa kia?”



      vẫn cười hì hì, mặt tỏa sáng: “Tôi thích bộ dạng đỏ mặt của huynh ấy.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :