1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Già Gả Lần Bảy - Hoa Minh (57c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 8



      Tôi chăm sóc tận tình con vịt của tiểu tử kia tặng. Lúc nhàn rỗi có việc gì đưa nó dạo, cho nó ăn ngon, quả nhiên nửa tháng sau, thần sắc của nó ngày càng phấn chấn lên còn uể oải như trước nữa.



      Tiểu Đào suy tư : “Đây chỉ là con vịt cái, hay là mua con vịt đực về làm đôi với nó.”



      Tôi nghĩ nghĩ, thấy có lý.



      Hôm ấy hai con vịt gặp nhau, trời có ráng đỏ rất lớn, vịt cái mắt nhìn chằm chằm vào con vịt đực đối diện, hai mắt sáng rực, cái mào đỏ mỏ nó cũng trở nên đỏ rực.



      Con vịt đực đối diện cũng nhìn lại.



      Trong nháy mắt, thiên lôi với động đất, lửa gặp củi khô, hai con vịt nhất kiến chung tình.



      Lúc đó, tôi và Vân Châu ngồi dưới tán cây hoa quế ở ngoài sân pha trà. Thời điểm đó, mặt trời chiều như quả trứng vịt treo ở trời, rất tròn. Tôi liền nhớ tới năm mười lăm tuổi ở dược sư cốc nở đầy hoa trà đó, tôi và Vân Châu sau sáu năm lần thứ hai gặp lại.



      Khi đó, tôi cũng giống như con vịt cái kia, mặt đỏ bừng. Vân Châu giống như chú vịt đực kia hai mắt nhìn thẳng, kinh ngạc nhìn tôi. Trong nháy mắt đó, biết ở chỗ thiên lôi có , đương nhiên ở chỗ tôi động đất tuy đến mức ầm ầm dội vào tai, nhưng tôi nhớ rất kỹ là trong lúc đó trong đầu tôi như có con nai hoang lao mạnh thoát ra ngoài, khua đụng ầm ầm.



      Cảm giác kỳ diệu, thời điểm đó diệu kỳ.



      Tôi nhịn được cảm khái với Vân Châu: “Từ người hai con vịt kia, muội dường như thấy được hình bóng hai chúng ta lúc trước.”



      Chén trà tay Vân Châu nghiêng , nước trà sánh ra hơn nửa.



      Nửa tháng sau, con vịt cái quả nhiên tinh thần rất tốt, vẻ mặt trở nên hồng hào, sáng láng.



      Nửa tháng sau nữa, hai con vịt cùng nhau bỏ trốn.



      Sau nửa tháng hai con vịt bỏ trốn, tôi ho ra máu, nhuộm đỏ cả cái khăn tay.



      Đương nhiên là giấu Vân Châu.



      Lúc đó là nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác yết hầu tanh tanh, liền mặc áo choàng lặng lẽ ra ngoài. Ra đến ngoài cửa, vừa mới dừng bước lập tức ho ra ngụm máu.



      chiếc khăn nhuộm đầy máu, rất ràng, tôi sững sờ, chợt nhớ ngoại tổ từng , nếu tuổi trẻ bị thổ huyết, rất ổn, sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng, nếu có sống được, cũng chỉ là phế nhân.



      Tôi còn nhớ năm đó tại dược sư cốc có người dẫn theo thiếu niên đến, thiếu niên đó mặt mũi sạch , thích cười, lúc đứng rất nhàng, nhưng lại mắc căn bệnh, nếu đứng cẩn thận, ho ra máu.



      Ngày đầu ho, tôi bưng chén nước đến cho súc miệng, cười, ngày thứ hai, tôi lại bưng chén nước tới cho , vẫn cười, ho liên tục đến bảy ngày liền, liên tiếp đều ho ra máu, lúc ra , vẫn còn cười.



      Giờ nhớ lạ, khiến tôi thổn thức ngớt.



      Giờ sắp tới lượt mình, trong lòng tôi rét lạnh, chân tay luống cuống mò mẫm ngồi xuống bậc đá, gió thổi tới, càng làm trái tim thêm lạnh.



      đờ đẫn, chợt nghe có tiếng lạch cạch, cửa phòng bị đẩy ra, Vân Châu đứng sau lưng tôi, gọi: “A Ly?”



      Tôi cuống quýt nhét khăn tay vào trong tay áo.



      khoác chiếc áo mỏng, buông rủ xuống đất, chau mày lại hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, sao lại ngồi dưới đất đờ ra thế kia?”



      Tôi : “Ngắm trăng.”



      yên lặng chốc lát, : ” … có trăng.”



      Tôi ngẩng lên nhìn trời, hả, bầu trời đen tuyền ánh trăng nào, ngay cả ngôi sao cũng khó tìm thấy.



      Tôi lại gượng : ‘Ngủ nóng quá, ra ngoài hóng gió mát.”



      Vân Châu ngồi xổm xuống, cầm tay tôi: ‘Taysao lạnh vậy, còn bảo nóng?”



      Tôi lại cười gượng vài tiếng, định tiếp tục linh tinh, lại bị nhíu mày cắt ngang.



      xiết chặt tay tôi, thần sắc phức tạp khó phân biệt, nhìn tôi rất lâu, : ‘A Ly, muội…có gì giấu ta phải ?”



      Tôi lại cười gượng vài tiếng: “, có.”



      chau mày gì.



      Tôi bị làm cho tê dại, định đứng dậy, lại bị giữ lại, bắt đầu ghé sát lại dò xét trước mặt tôi, nhíu mày hỏi: ‘Sao ta lại ngửi thấy mùi máu tanh vậy?”



      Tim tôi đập lộp bộp, định há mồm , nghiêng người qua, giữ lấy vai tôi, đặt môi vào môi tôi liếm liếm, ánh mắt chợt đen , rồi tiếp tục nạy môi tôi ra, đầu lưỡi qua hàm răng tìm tòi trong miệng tôi.



      Đầu óc tôi ầm tiếng.



      Đầu lưỡi của trong miệng tôi xoay vòng mấy cái, lại mút mút chút, rồi mới rút ra, sắc mặt trắng bệch: ‘Sao lại có vị ngọt?”



      Tôi cười gượng hai tiếng, trấn tĩnh đáp: “Vừa rồi bất ngờ cắn phải đầu lưỡi.”



      Sắc mặt trầm: ‘ ?”



      Tôi cười, vòng tay ôm lấy cổ , hôn xuống môi , : “Trước đây ngoại tổ cắn đầu lưỡi là được ăn ngon, muội…ừm, muội muốn ăn móng heo.”



      Ánh mắt chợt lóe lên, kéo tôi vào lòng, ôm rất chặt. im lặng hơn nửa khắc, mới chậm rãi đáp: “Được, ngày mai ta làm cho muội.”



      Tôi nhớ lúc còn là Vong Xuyên từng với tôi, muốn cùng tôi mua căn nhà ở trần gian, tôi nhóm lửa, nấu cơm, lúc trước mắt tôi bị mù, khi ở trong nhà bếp nấu cơm, tôi lền ngồi ghế ở bên ngoài nhà bếp, nghe bên trong tiếng bát đũa vang lên, cùng với tiếng canh sôi trong nồi cách thủy, thỉnh thoảng gọi tiếng.



      Khi đó tôi thường nghĩ, chờ mắt tôi khá lên rồi, tôi cùng vào nhà bếp, tôi làm việc, nấu cơm, tôi đun thêm củi vào bếp, cầm cái xản xào rau trong nồi.



      Hoặc là với tôi: “Lửa , cho thêm củi hộ ta” hoặc là “Lửa to quá, bỏ bớt củi .” Hoặc là khi ánh nắng bên ngoài chiếu vào, trán có mồ hôi, vui sướng, viên mãn.



      Còn giờ, mắt tôi nhìn thấy rồi, cuối cùng có thể chờ được đến lúc đó, tôi và cùng vào bếp, tôi nhóm lửa, nấu cơm, tôi đẩy thêm củi vào bếp, xào rau chảo, cũng có ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, trán mồ hôi chảy ra, nhưng, nỗi lòng tôi càng lúc càng nặng nề.



      Tay tôi lại bắt đầu run rẩy, tần suất càng ngày càng nhiều, bệnh trạng càng lúc càng rệt, lúc ăn cơm, tôi phát ngay cả cầm đũa cũng chắc. Tôi lén tự bắt mạch mình vài lần, nhưng vẫn phát ra bệnh gì.



      Tôi giấu Vân Châu mời đại phu tới, họ cũng lắc đầu.



      Đành phải thôi, qua ngày thêm ngày.



      Thu qua đông tới, tuyết bắt đầu rơi, hoa đào trong sân cũng bắt đầu nở.



      Từ sau đêm Vân Châu phát tôi ho ra máu đó, rất ít ra cửa hàng, những việc nặng đều giao hết cho quản gia, chỉ ở nhà với tôi. Tôi đương nhiên rất vui mừng. Mang thai được bảy tháng, bụng càng lúc càng to, thường xuyên dắt tôi ra ngoài dạo, lúc trở về xào rau nấu cơm, ngày nào cũng như thế, vui vẻ thỏa mãn.



      Đầu xuân, lại có đợt tuyết rơi , trận tuyết hôm đó, hồng mai trong góc tường trước đây chưa từng nở bỗng dưng nở rộ.



      Tiểu Đào nhảy nhót vui mừng : “Hẳn là có chuyện tốt tới.”



      Chuyện tốt, là chuyện tốt sao?



      Còn tôi lại tìm thấy tử mạch của mình.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 9

      Ngày hôm sau, Vân Châu đột nhiên chặt cây hồng mai .

      Tôi ngạc nhiên.

      nở nụ cười gượng gạo: “Hồng mai này đơn điệu quá, thú vị gì, nghe mai tháng hai nở ở núi phía bắc rất đẹp, chờ sang năm ta dẫn muội tới đó ngắm.”

      Sang năm là lúc nào?

      Lòng tôi tiếp tục thất vọng, tôi sợ sang năm là lúc tôi còn nữa, tôi rất muốn cùng ngắm tuyết xuân ở núi, xem hồng mai ở Thành Hải, chỉ là, muộn rồi, còn đợi được nữa.

      Cây hồng mai bị chặt đứt nhưng vẫn nằm ở chân tường, buổi tối, tôi len lén ra đó nhặt nó lên, yên lặng hồi, rồi lại trồng lại.

      Tôi biết nó có thể sống được hay , hồng mai ở núi có thể nở rộ, thắng cảnh ở Thành Hải tôi có được nhìn thấy nữa hay , nhưng cái có thể nhìn thấy, cũng chỉ có cành mai tàn vào lúc này.

      Quả nhiên, ba ngày sau, cây mai héo úa.

      Tôi thu dọn cành hoa khô đó, chôn xuống góc tường. Ở góc tường còn có mảng băng tuyết, dài ôm lấy chân tường, tôi vừa chạm vào, liền ho ra ngụm máu, giọt máu bắn vào đó, đỏ sẫm, giống như hồng mai, nở vừa đúng lúc.

      Chớp mắt ba tháng trôi qua, theo tính toán, ngày lâm bồn cũng sắp tới.

      Tôi xoa xoa bụng, trong lòng hưng phấn, rồi lại lo sợ mơ hồ.

      Tay của tôi càng lúc càng run nhiều, mạch trạng càng lúc càng ràng, tôi biết mình có thể sống được bao lâu, chỉ mong ngóng sớm sinh con ra, sớm ngày, gánh nặng trong lòng càng đỡ được chút ít.

      Bên cầu thànhNamliễu xanh mềm mại, Vân Châu dắt tôi ra ngoài dạo.

      Tôi dựa vào đầu cầu ho ra máu, cậu bé trong trang phục màu xanh sợ hãi kéo kéo tay áo tôi, : “Tỷ tỷ à, ngươi làm sao vậy?”

      Tôi xoa đầu cậu bé, thấy cậu ta mập mạp đáng , liền lấy trong người ra hai đồng tiền, cho cậu ta mua mứt quả, lúc xoay người lại, thấy Vân Châu cầm con diều giấy bước tới, tôi vội vàng lau vết máu miệng.

      “Sắc mặt sao tái nhợt thế kia?” bước tới, cầm lấy tay tôi, hình như cũng cảm giác tay tôi run, ôm tôi vào lòng: “A Ly, làm sao vậy, lạnh ?”

      Tôi : “Lạnh, lạnh.”

      Giờ là mùa xuân ấp áp, đâu còn lạnh nữa, cả lòng bàn tay tôi toàn là mồ hôi.

      Vân Châu cởi áo ra khoác lên cho tôi, ôm lấy tôi, cả người hình như run lên.

      lát, tôi ngước mắt lên, chợt thấy khóe mắt giọt lệ.

      Tôi ngẩn người, hỏi: “Huynh sao vậy?”

      Vân Châu dịu dàng vuốt tóc tôi, bật cười lên, trong tiếng cười có chút nghèn nghẹn, khàn giọng đáp: “ có gì, là bụi bay vào mắt.”

      Tôi nghĩ nghĩ chút, kiễng chân, hôn lên môi , sau đó : “Muội muốn nữa, huynh cõng muội về nhé.”

      Vân Châu cười: ‘Được.”

      bước chầm chậm, tôi nằm lưng , nước mắt bỗng nhiên chảy ra. Người đàn ông cõng tôi đây, tôi thích , tôi , luôn ở trong lòng tôi, cho dù luôn luôn lấp đầy ở trong lòng tôi, cũng thay đổi được số mệnh, đến cuối cùng cũng tan.

      Vân Châu đột nhiên dừng lại, quay đầu sang, nhíu mày : “Làm sao vậy, sao lại chảy nước mắt?”

      Tôi đưa tay dụi dụi mắt: “Hạt bụi bay vào mắt.”

      Rồi tôi đột nhiên hay ngủ, chỉ nghĩ là buồn ngủ, để ý cái là ngủ luôn. Cả người hỗn loạn, nhưng mà, đến nửa đêm lại rất dễ tỉnh.

      Mỗi nửa đêm tỉnh gấc, cảm giác Vân Châu ghé vào ngực tôi nghe tiếng tim tôi đập, nghe xong hồi, lại lo lắng, đưa tay thăm dò hơi thở của tôi, cuối cùng, khẽ cười, chậm rãi thở ra, ôm tôi vào lòng, chỉnh góc chăn cho tôi.

      Tôi tựa đầu vào trong khuỷu tay , nước mắt lã chã rơi.

      ra cái gì cũng biết, mà lại biết từ lâu rồi, chỉ là thể ra thôi, giả bộ như biết mà thôi. Tôi căng thẳng, cũng căng thẳng theo.

      Cùng với việc ngày nào cũng nghe tiếng tim tôi đập, mấy ngày sau, lúc mơ màng ngủ đột nhiên bị lay dậy, tôi hỏi: “Sao vậy?”

      Vân Châu hôn lên chóp mũi tôi, : “Muốn chuyện cùng muội chút.”

      Đại khái sợ tôi cho dù tim có đập mũi có thở, nhưng cứ ngủ như vậy cũng lo lắng. Nét mặt bình tĩnh mà dịu dàng, nhìn thấy có biểu gì khác lạ, ngay cả trong mắt cũng mang ý cười, vậy mà lại khiến lòng tôi cay cay.

      Tôi tựa đầu lên ngực , : “Vâng.”

      vén tóc mai tôi, :”Ta kể chuyện xưa nhé, muội cứ nhắm mắt lại dù ngủ, cần phải gì cả, chỉ đáp vài tiếng là được rồi, việc ta kể ta cứ kể, việc muội ngủ cứ ngủ nhé.”

      Tôi gật đầu.

      thể , Vân Châu kể chuyện xưa giống như là thôi miên, tôi khó khăn lắm mới đáp lại vài iếng, rồi rất nhanh ngủ.

      Đêm hôm sau, lại giống như đêm trước bị lay tỉnh, lại tiếp tục nghe kể chuyện xưa, lại khó khăn lắm mới đáp lại vài tiếng, lại rất nhanh vào giấc ngủ, như vậy mãi cho đến khi mặt trời lên cao tới tận đỉnh đầu. buổi tối sau khi lay tôi tỉnh, đột nhiên bón viên kẹo vào miệng tôi.

      Tôi hiểu.

      ôm tôi, đếm xỉa gì : ‘Tối hôm qua muội mớ, muốn ăn kẹo, còn ôm mặt ta mà gặm, mới vừa rồi trong mộng còn la hét đòi ăn.”

      Tôi sửng sốt.

      Nhưng chợt hiểu, đó chỉ là cái cớ.

      Nhắc đến kẹo, tôi chợt nhớ ra chuyện. Đại khái là lúc hơn ba trăm tuổi, lúc ấy vừa mới biết , thường xuyên mang đồ ăn từ trong cung ra, bánh ngọt này, quả táo này, vân vân, vậy mà tôi chỉ vui sướng khi nhìn thấy những viên kẹo đầy màu sắc.

      thường giấu kẹo trong tay, nắm chặt lại bắt tôi đoán, là ở tay bên trái hay tay bên phải, hoặc là tay bên trái có mấy chiếc, tay bên phải có mấy chiếc. Tôi toàn đoán sai. Có lần, mở tay ra trước mặt tôi, :”Đoán sai trong tay ta có mấy viên kẹo, đoán được, những viên kẹo đều cho muội.”

      Tôi trầm tư suy nghĩ hồi, bẻ bẻ ngón tay, kiên định : “Năm viên.”

      suy nghĩ chút, sau đó quay lưng lại cho tay vào người sờ soạng trận.

      Tìm xong, xoay người lại, cầm bàn tay bé của tôi mở ra, đặt bốn viên kẹo vào trong tay tôi, ủ rũ :”Còn thiếu muội viên.”

      Bốn viên kẹo này, ba viên bình thường, còn có viên bị biến dạng, còn nguyên vẹn, lớp giấy bên ngòai nhăn nhúm.

      Đến ngày hôm sau, đặt viên kẹo vào tay tôi, mặt bị xước da.

      Tôi bê hòn đá, đặt chân lên đó, chăm chú nhìn mặt cả nửa ngày, sao đó buồn bã hỏi bị làm sao.

      đảo mắt, nghiêm trang với tôi: “Ta ăn trộm kẹo, bị người ta bắt được đánh cho.”

      Lúc đó tôi biết là Minh thái tử, chỉ ngờ vì mình mà bị như thế, vì vậy vô cùng hoảng sợ.

      Sau chuyện đó, tôi ngồi tảng đá, nghĩ mà đau lòng.

      Đợi rồi, tôi đào dưới tán cây cổ cái hố, đặt viên kẹo xuống lấp , cắm bông hoa đuôi chó lên đó, rồi thề từ nay bao giờ…ăn kẹo nữa.

      Sau đó, có đến cho tôi kẹo, tôi nắm chặt tay nhận, liền chau mày tức giận.

      Thời điểm đó tôi rất thích cười, nghĩ còn đẹp hơn so với hoa đuôi chó mọc ở bên bờ sông, do đó rất sợ dáng vẻ chau mày của . Vì vậy tôi thể làm gì khác hơn là nhận lấy viên kẹo, cất , đợi rồi, mới lấy ra đem chôn dưới tán cây cổ.

      Từ đó về sau, cứ như vậy, tặng chôn…

      Cho đến khi tôi được nghìn năm trăm tuổi biết thân phận của , tất cả những viên kẹo kia, cũng đều trở thành đống bùn.

      Cũng bắt đầu từ lúc đó, tôi ăn kẹo nữa, cũng quên mất mùi vị của kẹo rồi, kể cả sau này, cũng thích ăn kẹo nữa. Giờ bỗng nhiên nhắc tới, khiến tôi vô cùng cảm khái.

      Đầu tháng ba, hài tử được sinh ra, quá trình sinh của rất thuận lợi, chỉ là rất tốn sức thôi.

      Đó là bé trai.

      Lúc mới sinh mặt rất nhăn nheo, mặt lại đỏ bừng, Vân Châu ôm con đến trước giường, để tôi chạm vào con.

      Tôi tỉ mỉ quan sát con mình rất lâu, rồi than thở: “Sao lại xấu như vậy nhỉ?”

      Tay Vân Châu run lên, yên lặng hồi, khẽ: “…Ta định con rất giống muội.”

      Tôi á khẩu luôn: ‘…”

      Bà đỡ đứng bên cạnh bật cười lên: “Đứa trẻ nào sinh ra cũng đều có hình dáng như này, chờ vài ngày nữa, theo ta thấy, tiểu công tử đẹp trai.”

      Quả nhiên, mấy ngày sau, khuôn mặt của con đầy lên, còn nhăn nheo nữa, trở nên tròn tròn khả ái, nhắn đáng , mềm mượt, vô cùng giống quả trứng gà chín lột vỏ.

      Tôi liền lấy tên cho con, gọi là Trà Đản.

      Vân Châu im bặt hồi, hỏi: “Vì sao lại gọi là…Trà Đản?”

      Tôi hào hứng nhéo mặt con, : “Da mềm như này, rất thích sờ, rất giống so với quả trứng gà lột vỏ, nhưng nếu như gọi thẳng là trứng gà, hơi trực tiếp quá, nên gọi uyển chuyển chút, gọi là Trà Đản, dù gì nghĩa vẫn là trứng gà.”

      Vân Châu méo miệng, gì.

      Tôi cắn môi, do dự : “Huynh thấy hay đúng ?”

      Vân Châu cầm tay tôi, : ‘Ừm, ta nghĩ…tên này cũng hay, rất dễ hiểu, rất thích.”

      Tôi vô cùng vui sướng. Liên tục xoa nắn hai má của con, sau đó gọi tên con lên, tiểu tử kia mắt chớp chớp nhìn tôi, rồi lại nhìn Vân Châu, sau đó khóc rống lên.

      Đại khái là vì sinh Trà Đản, tôi rất vui mừng, cả người khỏe khoắn được hai ngày, vậy mà, mấy ngày sau lại bắt đầu tái phát.

      Tôi biết mình còn chống đỡ được bao lâu, nằm ở giường suy nghĩ cả hai ngày, ngày thứ ba tôi tìm cớ bảo Vân Châu , sau đó gọi Tiểu Đào mang giấy bút mực đến.

      Tiểu Đào ngờ vực hỏi: “Tiểu thư muốn viết gì?”

      Tôi nhìn Trà Đản ngủ nước dãi chảy trong nôi, cười : ‘Viết thư tình cho tiểu tử này.”

      Tiểu Đào há hốc mồm.

      Tôi : “Viết trước rồi giữ lại, chờ ta ra rồi, ngươi đem những bức thư này giao cho Vân Châu, bảo huynh ấy hàng năm đến sinh nhật con lấy ra bức thư cho con.”

      Tôi thể dành cho con tình cảm của người mẹ, chỉ có thể dành cho con những điều này.

      Lúc hạ bút, tôi do dự, tôi muốn gọi thẳng con là Trà Đản, nghĩ nghĩ, liền viết “Con của mẹ”. Viết xong, tôi cầm lên xem, cảm thấy văn phong của tôi rất uyển chuyển, hàm xúc, rất hài lòng:

      “Con của mẹ, khi con nhìn thấy lá thư này, mẹ còn ở bên cạnh con nữa, đừng nên hỏi mẹ đâu, ở đâu, con chỉ cần nhớ là mẹ rất con, bất kể mẹ ở nơi nào, bất kể con ở nơi đâu, mẹ vẫn luôn luôn ở bên cạnh con.

      Hôm nay là ngày con tròn 5 tuổi sinh nhật, mẹ chỉ biết chọn cách này để viết thư cho con, lại lo con vừa mới học biết chữ. Tất nhiên điều kiện trước tiên là cha con phải mời thầy giáo về dạy cho con biết chữ. Con à, vậy giờ con biết chữ rồi phải ?

      Nếu phải….vậy con buông nhanh bức thư này chạy bảo với cha, mẹ con….. tan nát hết cả cõi lòng rồi.

      Hôm nay mẹ viết bức thư này chỉ có mục đích đơn giản là muốn lén cho con biết bí mật. À, dĩ nhiên, nếu bí mật này cha con còn chưa cho con biết.

      Thực ra con phải người phàm trần. Cha của con là Thái tử điện hạ tiếng tăm lừng lẫy Minh giới, mẹ của con cũng ở Minh giới lớn lên, đến ngày nào đó, con chắc chắn theo cha trở lại Minh giới.

      Đừng để người đời đến Minh giới trong truyền thuyết mà bị doạ con nhé, Minh giới chẳng qua cũng là nơi rất xinh đẹp, cũng giống như nhân gian, có núi có sông, có vườn hoa cây trái, còn có chiếc cầu tịch mịch dưới ánh chiều tà, có hàng ngàn cây lê nở đầy hoa, có hoa đào còn có cầu vồng xuất sau cơn mưa nữa.

      Tất cả đều vô cùng mỹ lệ.

      Vào Minh giới còn có con sông gọi là Sông Vong Xuyên, mẹ chính là lớn lên ở nơi đó, cũng là nơi mà mẹ được gặp cha con, cùng nhau thanh mai trúc mã lớn lên.

      sông có cây cầu tên là Nại Hà, đối diện cây cầu có bà bà mở quán bán canh tên là Mạnh Bà Bà. Mạnh Bà Bà là người rất tốt. Mẹ cha mẹ từng được bà bà nuôi lớn, đợi khi nào con trở lại Minh giới con nhớ giúp mẹ với bà rằng, mẹ rất là nhớ bà.

      Sau khi trở về, con hãy đến điện Khánh Dương, đó là cung thái tử của cha, còn cách sườn phía Bắc hai phòng là nơi mẹ từng ở. Nếu mẹ nhớ sai bàn trong phòng còn có lọ hoa hoè, nếu như mẹ đoán nhầm chắc rằng nó héo khô rồi, con hãy nhớ đem thay hoa mới nhé, thỉng thoảng nhớ hái bó mang vào phòng cho cha, cha rất thích mùi hoa hoè, con cũng giùm với cha rằng, mẹ rất cha, có lẽ mẹ trước kia sớm cha rồi.

      Chuyện gì, là gì ấy à? Vấn đề này, à, cũng có chỗ hơi khó hiểu chút, con….con cứ đến hỏi cha con biết.

      Còn gì nữa? Còn cây hoa hoè ở đâu ý à?

      À, ở góc phía đông của cung điện, có cây hoa hoè to nở rộ, mẹ từng ngồi dưới bóng cây, hái hoa hoè, thêu cho cha con chiếc túi hương. Cách cây hoa hoè chút ở chân tường có hang chuột, mẹ từng trộm lấy ba cái bánh bao trắng, dấu ở chỗ đó, cũng chỉ để nuôi béo con chuột mà thôi.

      Nuôi béo con chuột làm gì ấy à? À, vấn đề này cũng lại rất khó hiểu, con…con lại vẫn cứ đến hỏi cha con biết.

      Ra ngoài cung điện thông sang cung điện ông nội Minh Vương, đường còn có cây cầu, dưới cầu là hồ sen rộng, mẹ từng mang chiếc ghế băng ngồi ở chỗ đó chờ cha con, nếu sau này cùng về với cha con, lúc nào con nhớ cha, mong ngóng cha mau chút trở về hãy làm theo lời mẹ từng làm, hãy mang theo chiếc ghế , ngoan ngoãn ngồi bên hồ sen chờ cha con trở về nhé.

      Ngồi bên hồ sen ngắm hoa sen nở nhìn rất đẹp, mặt nước còn có chú ếch, nếu con cảm thấy đơn hãy cùng chúng chuyện nhé. Bên cạnh hồ còn có nhiều cây cỏ cũng rất dầy mượt, con có thể lăn, ngã, nằm phơi nắng, ngắm trăng lên.

      Theo hiểu biết của mẹ con, cần biết là nhân gian hay là Minh giới, con cũng gặp chuyện có thể ảnh hưởng mạnh đến bản thân con, là về mẹ của con – có người cười nhạo là con có mẹ.

      Thực ra mẹ và con đây đều giống nhau, cha mẹ, lúc nào cũng bị nhóm tiểu quỷ khinh thường, bắt nạt, lúc còn ở sống, mẹ của mẹ sinh ra mẹ được bao lâu Ngoại tổ mẫu cũng rồi, mẹ con đây lúc chưa cùng ngoại công cũng bị bọn trẻ con nhà quê bắt nạt, có đứa bé nào muốn cùng mẹ chơi nghịch bùn, trèo cây hay là trộm quả hồng.

      Mẹ của con lúc đó là đáng thương.

      Nếu lúc đó con bị như thế, chắc chắn nhớ đến vẻ mặt của mẹ con đây lúc đó, cầm hòn đá lên chạy đuổi theo gọi tên kia là cẩu cùng với đứa bé ma bất hạnh Trương Tam chạy mất hết.

      Cho nên, nếu có ai bắt nạt con như lời mẹ đừng có do dự gì, hãy dũng cảm cầm lấy hòn đá ném về phía chúng nó nhé, nhưng con hãy nhớ ném chút, nếu cha con lại mất tiền oan chữa bệnh, còn con hãy nhớ đừng khóc, cần rơi nước mắt, nam nhi có lệ nhưng thể rơi, nếu con muốn khóc hãy trở về nhà, tắm sạch để vun đắp tinh thần sau đó trải giường, cởi giầy, chui vào trong ổ chăn mới khóc nhé, vì nếu làm như thế, con khóc làm cho khuôn mặt của con đỏ lên bị người ta chê cười.

      Thế nhưng, mẹ vẫn rất là vui và con muốn cười với con.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 10

      Lúc cha con cười trông rất đẹp, con và cha con nhìn rất giống nhau, mẹ nghĩ khi nào con lớn lên, cười cũng nhất định giống cha rất đẹp.

      Thế nhưng mẹ lại có chút lo lo.

      Nếu con và cha cùng cười đều đẹp như vậy khó tránh khỏi chọc số bé nóng gan nóng ruột đây.

      À, đừng hỏi mẹ nóng ruột nóng gan là gì nhé, bản chất vốn là phong lưu con cũng biết đâu, cứ hỏi cha con , bảo cha con bế ngồi đùi cha từ từ giảng giải cho con hiểu.

      Khụ khụ, lại lạc đề rồi, mẹ lại lại chuyện trước nhé, nếu con gặp bé nóng ruột nóng gan đối với con ý mà, đừng vội, bởi vì ngày nào đó con gặp được của con, chỉ cần liếc mắt cái sững sờ, đứng bất động, tim như muốn nổ mạnh, đập rất nhanh, nếu này đối với con cũng nóng ruột nóng gan như các khác con à, đừng lo, con cứ mạnh dạn tiến lên giữ chặt tay ấy, rồi nhanh chóng hôn lên mặt của ấy cái, nếu ấy muốn giơ tay để tát, hãy nghe lời mẹ, con cứ cho ấy đánh thoải mái, đánh xong bên này con lại chìa má bên kia cho âý hôn. Nếu ấy lại là nương ngốc nghếch giống như mẹ của con , con à, đừng chần chờ nhé, hãy dũng cảm hôn lên mặt ấy, rồi lại hôn hai bên má nữa, tóm lại chỉ câu, cố biến ấy thành nóng ruột nóng gan đối với con, từ đó về sau con và ấy có thể cùng nhau danh chính ngôn thuận nóng ruột nóng gan.

      Cái gì, con gọi như thế là kẻ háo sắc ấy à?

      Ừ, ra mẹ con từ , lúc còn rất làm chuyện này với cha con rồi, lúc ở nhân gian, cùng cha con chơi với nhau, lúc đó mẹ của con đây còn chưa đầy chín tuổi, cha con ngồi cây thoải mái xem mẹ hết rồi, đấy con xem, từ cha con vốn là kẻ háo sắc rồi, hơn nữa lại làm mẹ đây vô cùng tức giận, thực ra , kẻ háo sắc có gì tốt chứ, con cũng có thể là tiểu háo sắc, kiếm cho mẹ tiểu dâu, nhưng phải nhớ kỹ, lừa bé nhà người ta phải đối với người ta chịu trách nhiệm nhé. Phật rồi, đừng lấy chuyện cả đời mang ra đùa giỡn, làm kẻ lưu manh, có thể làm kẻ háo sắc được nhưng con tuyệt đối ngàn vạn lần đừng làm kẻ lưu manh nhé…”

      Hào hứng viết đến đây, hiểu sao lại nghĩ tới mà chảy nước mắt, ổn định rồi nghe tiếng chân Vân Châu bước đến gần.

      Tôi cuống quít vo bức thư ném vào trong tay áo.

      Còn giấy bút bàn chưa kịp cất , Vân Châu dĩ nhiên là nhìn thấy rồi, nhíu mi hỏi: “Muội lấy mấy thứ này ra làm gì thế?”

      Tôi nghĩ ngợi, nghiêm túc : “Muội định vẽ tranh tặng cho Trà Đản”

      buồn cười quá, rót chén trà nhấp môi bảo: “Huynh thấy muội vẽ vịt con bơi trong hồ cũng tệ lắm”

      Tôi ấm ức, bực quá kêu to: “Huynh cười nhạo muội”

      buông chén trà, đến cầm lấy tay tôi : “Muội xem con , huynh vẽ cho mẹ con muội bức tranh”

      Tiểu Đào mang bút vẽ đến, tôi ngồi bên nôi con, thắt lưng mỏi mỏi, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng tạo dáng vẻ hiền thục. Vân Châu chấm mực, cầm bút vẽ vài nét giấy, buồn cười bảo: “Làm nghiêm túc như thế làm gì, sau này lại doạ con sợ chết đó”

      Tôi lập tức thả lỏng người.

      Vẽ bức tranh biết mất bao lâu, đến lúc tôi mơ màng tựa vào nôi ngủ mất.

      Lúc tỉnh lại nằm giường, cả người được Vân Châu ôm vào lòng.

      Tôi dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Muội lại ngủ sao?”

      Vân Châu vén tóc của tôi ra bảo: “Còn buồn ngủ nữa ?”

      Tôi lắc lắc đầu.

      lấy vội bức vẽ đến cho tôi nhìn. Tôi nhịn được thốt lên, quả nhiên con người với con người giống nhau, khả năng trời cho, có người vừa ra tay làm cho người khác đuổi kịp, còn có người vẽ đôi uyên ương lại bị coi là vịt bầu trong hồ, ví dụ như kẻ bất tài là tại hạ đây.

      Tôi ai oán : “Muội bị thương”

      Đêm nay lại lần nữa ho ra máu.

      Theo cửa lặng lẽ vào nhà, tôi nặng nề nằm lên giường mơ màng ngủ, bên tai còn nghe thấy Vân Châu vỗ về hai má tôi, giọng than .

      Viết thư cho Trà Đản, viết đến bức thứ 6, lúc bé lên sinh nhật mười tuổi bút tay rơi lạch cạch xuống bàn, lại nhặt lên nhưng làm thế nào vẫn cầm được.

      Tôi thực ra rất muốn chờ bé lớn lên, cùng nắm tay bé, cùng bé xem trời mây, sông nước, sáng sớm mờ sương, xem chim én bay về phương nam tránh rét. Nhưng rồi, thể được rồi. Đến cả thư cũng thể viết được nữa.

      Bút cầm được, thìa, đùa cũng nắm được, tôi chẳng còn cách nào đành phải lấy vải cuốn quanh tay như băng gạc để lừa Vân Châu bảo với là tay tôi bị thương.

      nắm lấy tay tôi, ôm lấy tôi nhưng gì cả.

      Thực ra trong lòng chúng tôi đều hiểu, chẳng qua cũng giả vờ biết, còn tôi cũng giả vờ biết nữa, đâm lao theo lao, cuối cùng thấy thế cũng tốt.

      Chỉ là đến nửa đên, mơ hồ hoảng hốt tỉnh lại nhìn thấy . Tôi từ giường ngồi dậy, mơ hồ nhìn thấy bóng bên ngoài cửa sổ.

      Tôi rời giường ra mở cửa, thấy dưới ánh trăng mêng mông, ngồi ở bậc thang bên đình đơn chống tay.

      Tôi từ từ đến ôm lấy lưng hỏi: “Huynh làm sao vậy?”

      Thân cứng lại chút, mãi sau mới xoay người kéo tôi vào lòng, cười bảo: “Huynh chỉ nghĩ ngồi chút”
      Tuy cười nhưng trọng giọng lại có chút tắc nghẹn.

      Tôi nhìn vào mắt , cần phải xem tôi cũng hiểu mắt chắc chắn đỏ.

      Nếu giả vờ muốn cho tôi biết vậy tôi cũng thuận theo cũng giả vờ biết vậy.

      Mùa xuân qua, hoa đào trước sân nở muộn, hoa lê cũng bắt đầu hé. Vào đêm kia, tôi ôm lấy Vân Châu : “Nếu muội chết, huynh làm sao đây?”

      dừng lại, nhìn qua chút, ánh mắt xuyên qua cửa sổ ra ngoài: “Huynh lại lấy vợ, rồi quên muội, rồi sau đó cố gắng sống tốt”

      Tôi ngẩn người, bỗng ôm chặt lấy , hôn cái lên mặt bảo: “Cũng được”

      Nếu là như thế, cũng được lắm.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Phiên ngoại 1: Nếu tôi ra , sau này có còn gặp lại

      Nàng để lại cho câu cuối cùng là, cũng được, cũng được lắm.

      ôm chặt nàng vào lòng, hai tay run rẩy, nhưng lại có nước mắt.

      Nếu nàng trở về Minh giới trước cũng tốt, nếu lần này chia ly chỉ rất ngắn ngủi, cũng tốt lắm, nhưng cái chính là, nàng cũng chưa gì, mà cũng giả vờ biết, số mệnh trọn vẹn, thế gian này chỉ có con đường đó là vĩnh viễn biến mất.

      Giờ phút này chỉ là người phàm, có phép thuật, chỉ có thể nhìn nàng sống mặt dần dần rút , thân thể dần dần lạnh. ôm nàng chặt, muốn mang lại cho nàng chút ấm áp, có lẽ nếu ấm lại nàng mở mắt ra, giống như ngày xưa, nhìn cười, gọi tiếng tiểu ca ca.

      Nhưng cũng phí công. Gió ngoài cửa sổ thổi trận nhưng mạnh lắm làm mắt mê man.

      tiếng lạch cạch vang lên, ánh chớp loé lên, lâu sau thấy Lan Xuyên đứng trước giường. ngẩn người.

      Lan Xuyên thở dài bảo: “Ta xem gương vạn dặm thấy kiếp của hai người, quả chua xót biết bao, chua xót thực , so với bản quân ngày xưa kịch bản này cảm động lòng người hơn nhiều, chậc chậc châc…”

      mừng quá, giống như chết đuối vớ được cọc vậy.

      Lan Xuyên vỗ vỗ vai , trấn an : “Ngươi đừng vội, vừa mới xem trong gương nha đầu kia số cũng chưa tận, ta vội vàng đến đây, nghĩ tạm thời thu lại hồn phách của nàng mang về Minh giới, đặt ở trong huyền băng quan nuôi dưỡng, trước là bảo trụ nguyên thần của nàng, sau khi đợi ngươi từ thế gian trở về, thử nhìn xem có cách nào đem nguyên thần của nàng gọi tỉnh lại, lại lần nữa sống lại.”

      Cũng chỉ có thể làm như vậy.

      Đây cũng là điều tốt nhất và là biện pháp cuối cùng.

      Lan Xuyên lại thở dài: “Nếu có thể tỉnh lại là tốt nhất, nếu như tỉnh lại… chính là số mệnh”
      im lặng mãi lúc sau chỉ hỏi câu: “Ta còn sống thế gian này lâu ?”

      Cho dù là kiếp phàm trần, mặc kệ là thần tiên hay ma quỷ quái, cũng chỉ có sống thọ kiếp này mới thuận lợi trở về chỗ cũ, còn nếu sống hết kiếp này, phải sống kiếp tiếp theo, cho đến khi nào viên mãn mới được trở về chỗ cũ, kể cả là Thái tử Minh giới cũng thế, cũng chỉ có chờ sinh tử tự nhiên đến mới cho cái chết viên mãn ngày.

      Sớm ngày cũng được mà chậm ngày cũng được.

      Lan Xuyên bấm đốt tay tính tính, cười tủm tỉm bảo: “ lâu lâu nữa đâu, còn phải sống hai năm nữa” Bấm bấm xong lại thở dài, “Chà chà, đệ phải sống thêm hai năm khổ cực như thế đau lòng biết bao, hậm hực thành tật, lại nhiễm phải bệnh lao, cuối cùng hộc máu mà chết, đúng là giống kiếp chó chết bi thảm đầm đìa, chậc chậc chậc”

      Lan Xuyên vốn định mang Trà Đản đem về Minh giới, nhưng lại bị ngăn lại, nàng còn, chỉ còn lại duy nhất đứa con có thể an ủi , chỉ còn lại đứa bé này thôi.

      Lan Xuyên đành phải thôi, lúc gần ra đến cửa lại lộn lại đưa cho báu vật dặn dò: “Đến lúc đó nhớ sớm trở về, nuôi dưỡng nguyên thần mất công mất sức, mất thời gian lắm, đúng nửa khắc nữa mà ta về, bằng đưa cho ngươi, tên kia nhà của ta khó tránh khỏi lại ghen cho mà xem”

      Hai năm nhân gian, hai mùa xuân, hai mùa thu, trong nháy mắt liền trôi qua rất nhanh. Đối với Minh giới chỉ có hai ngày mà thôi. Nhưng lại cảm thấy ngày như rất dài nhìn thấy cuối, vừa chờ vừa lo lắng đến phiền. Cũng may còn có đứa con này ở cùng , ôm bé, chỉ vào bức tranh tường dạy bé y y nha nha gọi mẹ.

      Chú bé này lần đầu tiên gọi từ “mẹ” kia, cười khanh khách, nước miếng chảy ròn ròng, chịu nổi véo véo khuôn mặt trắng nõn mềm mềm của bé, cũng nhịn được, cười cười mà hốc mắt hồng hồng.

      Quả nhiên đúng như lời Lan Xuyên , vì quá đau buồn sinh bệnh, hai năm sau, chôn vùi xuống lòng đất, rót xuống hai chén rượu lại trở về vị trí Minh giới cũ.

      Lúc sắp , Vân lão gia tử luôn ở bên , khóc nước mắt lã chã. đành lòng nhưng cũng có cách nào giải thích, định lẳng lặng đem đứa con ra , sau nghĩ nghĩ lại vẫn quyết định để ông ở lại.

      Ngày ấy trở về, chân vừa chạm đất, liền ôm con thẳng đến điện Minh Hoa.

      Nguyên thần của A Ly đặt ở huyền băng quan dưỡng rất tốt. Lan Xuyên nhàn nhã ngồi dưới đất nghiên cứu tập đông cung đồ. Trong ngực tích tụ lo lắng bây giờ mới thả lỏng.

      Chú bé đối với huyền băng quan hua hua cánh tay trắng nõn, mồm y y nha nha rất hưng phấn.

      xoa xoa đầu bé bảo: “Gọi mẹ !”

      Cậu bé kia miệng còn có nước miếng, ánh mắt xoay tròn long lanh, giọng non nớt gọi: “Mẹ…hôn”

      nghe thấy giọng con non nớt gọi tiếng, túm lấy huyền băng quan, hốc mắt bỗng đỏ lên.

      Lan Xuyên rất hưng phấn đến, sờ sờ đầu bé, với : “Ngươi đừng vội, nguyên thần nha đầu kia vẫn ổn, chẳng qua là chưa tỉnh lại thôi, vấn đề ở chỗ là phải đợi đến bao giờ mới tỉnh”

      trầm mặc xuống hỏi: “Nếu có thể tỉnh lại được, chắc lâu lắm nhỉ?”

      Lan Xuyên lắc lắc đầu: “Cũng trước được, có lẽ là hai năm tỉnh lại, có lẽ là hai trăm năm hoặc có thể là ngàn năm, hoặc có thể chẳng bao giờ tỉnh lại nữa”

      Làm sao lại thể tỉnh lại cơ chứ, mặc kệ là bao nhiêu năm đều có thể chờ được, cuộc đời của còn rất dài, chỉ có đầu, có cuối, cho dù là chờ đến ngàn ngàn vạn vạn năm, đợi đến khi nào hết đau thương mới thôi phải vậy sao?

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Nếu tôi ra , sau này có còn gặp lại (2)

      Mùa đông qua, xuân lại tới, hoa đào nở rực rỡ, lá chuối tiêu thay từng lớp từng lớp, gần như là biển biếc, cũng gần như là nương dâu, vậy mà chốc lát cũng ba trăm năm.

      Cây hòe già bên bờ tường cũng nở hoa.

      xoa lên băng quan, lẩm bẩm : ‘A Ly, lại là mùa xuân rồi.”

      nhớ nhiều năm trước, lúc năm trăm tuổi, nàng ba trăm tuổi, gặp nàng là Thủy Quỷ, nàng cầm theo viên đá, đặt xuống đất rồi đặt chân lên, giữ lấy vai rồi hôn , đôi mắt của nàng rất ngây thơ, mở rất to, khi đó, cũng là mùa xuân giống như giờ. Rất nhiều năm sau, tại thế gian, ngày ấy mới vào dược sư cốc, ngồi ở cây nhìn nàng tắm ở suối nước nóng, hoa đào ở dược sư cốc nở rực rỡ, đó cũng là ngày nắng xuân.

      Và đến sau này, nàng bỏ , ngày ấy, nàng ở trong lòng được siết chặt lấy, cũng là ngày xuân giống như trước đây, hoa đào nở rực, hoa lê trắng muốt.

      Nghĩ nghĩ, nàng như đến từ mùa xuân, rồi lại , mà nay qua ba trăm năm, giờ là tháng cuối mùa xuân, chờ đến khắc khoải, chờ đến lo sợ, nhưng nàng vẫn trở về.

      Nhi tử lớn lên nhiều, từ tiểu bất điểm thành đại bất điểm, là nhi tử rất hiếu thuận, biết vì châm trà cho , lúc hôn lên má gọi tiếng cha rất ngọt ngào, rồi ngắt cành hoa hòe đặt lên đầu giường , vào mùa đông chúi vào trong vòng tay , sau đó cất giọng non nớt muốn đọc truyện trong sách hoặc là đến chỗ Lan Xuyên nghe kể chuyện xưa, cũng giống như nàng rất thích ăn bánh hoa hòe.

      Cây hoa hòe bên bờ tường nở rất rực rỡ, rất muốn cùng với nàng, cầm chiếc móc câu để ngắt cành hoa hòe xuống, sau đó nàng nhóm lửa, đối diện với nàng, vui vẻ cùng nhau nướng bánh.

      đêm, quả thực là trong mộng gặp cảnh như vậy.

      Nàng ở trong nhà bếp nhóm lửa, vừa lẩm nhẩm hát, mặt vui vẻ, Trà Đản đứng ở ghế cao, thò tay vào đống bột mì nghịch nghịch. Mũi nàng dính nhọ than, Trà Đản vỗ tay cười khanh khách: “Mẫu thân xấu, xấu quá.”

      Nàng lập tức méo miệng.

      bật cười, gọi nàng bước tới, rồi lấy tay áo lau cho nàng, nhưng ngờ, nàng chợt cho tay vào nồi bột, cầm nắm bột trét vào mặt .

      Lông mày trắng, mặt trắng, Trà Đản từ sau lưng họ nhô gương mặt nhắn ra, miệng ồn ào kêu lên: “Già mà kính, già mà kính.”

      vui vẻ. viên mãn.

      Còn có đêm, mơ thấy nàng đứng dưới tán cây hoa hòe, tới, nàng quay đầu lại nhìn cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh : ‘Tiểu ca ca.” mừng như điên, đưa tay ôm lấy nàng, nhưng lại ôm vào khoảng .

      Khi tỉnh lại hóa ra là giấc mộng.

      Hoa hòe trong viện lại nở, nhưng người vẫn chưa trở về.

      Hoa hòe trong viện lại nở, bao giờ người mới trở về?

      từ trong Minh Hoa điện ra, là chập tối. Lúc quay về qua hồ sen bên cầu, nhìn thấy tiểu bất điểm ngoan ngoãn ngồi ghế băng ngủ gà ngủ gật chờ .

      bất giác mỉm cười. Quả đúng là dưa gang đẻ ra dưa chuột, tính tình ngốc nghếch hồ đồ giống nàng.

      bước tới bế con lên, nhưng lại phát ra khóe mắt con có hai giọt nước mắt, như là vừa mới khóc. nhíu mày, gọi con: “Trà Đản.”

      Tiểu tư kia dụi mặt tỉnh dậy, viền mắt vẫn còn đỏ, thấy liền ôm lấy cổ , nước mắt lại lăn xuống.

      nhíu mày hỏi: ‘Con sao vậy?Namhài tử coi nước mắt như , khóc sướt mướt ra thể thống gì?”

      Tiểu tử ấm ức : “Bọn chúng, bọn chúng con là đứa có mẹ, nên… ai muốn chơi với con.”

      giật mình, lát gì.

      Trà Đản lại dụi mắt, bám lấy cổ , : “Cha à, rốt cuộc lúc nào mẹ mới có thể tỉnh lại gọi Trà Đản tiếng cục cừng vậy cha?”

      gần như sắp khóc, nhưng cố kiềm chế, hôn lên má con, khàn giọng: ‘Rất nhanh, rất nhanh.”

      Thế nhưng, nhanh, rốt cuộc là lúc nào?

      Buổi tối sau khi dỗ dành con ngủ xong, ngồi trước bàn phê sổ. Cửa điện bỗng nhiên bị đẩy ra, lão quỷ quan cầm phất trần vào bẩm báo: “Diên vĩ công chúa cầu kiến điện hạ.”

      Diên vĩ công chúa là cháu bên dì họ hàng xa của , tính tình dịu dàng hiền thục, xinh đẹp, rất được dì sủng ái, gần đây đến Minh giới làm khách, cũng rất biết lễ nghi phép tắc, thường xuyên đưa Trà Đản chơi, dạy Trà Đản học chữ, giúp Trà Đản tắm.

      suy nghĩ : “Mời công chúa vào.”

      Diên Vĩ công chúa tiến vào, hành lễ với hai lễ, sau đó bưng bát canh ở trong cặp lồng ra, : “Nghe gần đây điện hạ hay thức đêm, Diên Vĩ cố ý hầm bát canh mang tới, mong điện hạ chê bai.”

      Diên Vĩ nhìn , chờ mong, nhưng chỉ mỉm cười: “Làm phiền công chúa rồi.”

      Canh được mang đến, nhưng uống, lại tiếp tục vùi đầu vào tấu chương.

      Diên Vĩ nắm chặt chiếc khăn tay, cắn môi, gọi: ‘Điện hạ…”

      ngẩng đầu lên, nhìn nàng: ‘Công chúa còn có việc?”

      Mặt Diên Vĩ ửng hồng lên, vội vàng xua tay, lát, lại thấy tập trung vào trong tấu chương, nàng lại cắn môi, mặt đỏ tới tận mang tai rồi lui ra ngoài.

      Từ đó về sau mỗi đêm Diên Vĩ công chúa đều mang chén canh tới, làm thấy tâm phiền não, xưa nay là người ít nóng giận cũng phải bực mình, nhưng lại thể thẳng ra được, liền gọi lão quỷ quan tới giải thích, nào ngờ, Diên Vĩ công chúa kia lại hề phật lòng, mỗi ngày đều thay đổi nhiều kiểu canh hầm mang tới.

      Ngày hôm đó, là chè hạt sen nấm tuyết.

      Lúc dâng lên, nàng giống như lúc trước là lập tức lui ra, mà là nắm chặt chiếc khăn tay, cẩn thận dò xét nhìn .

      chau mày:” Công chúa còn có việc gì sao?”

      Mặt nàng từ từ đỏ lên, vò chiếc khăn trong tay, lát sau, cắn cắn môi, : “Điện hạ mang theo hài tử, lại gánh vác thêm vai trò người mẹ, là khổ cực, bên cạnh lại có ai vừa ý làm bạn, khó tránh khỏi tịch mịch, ta…Diên …Diên Vĩ ngưỡng mộ điện hạ lâu…”

      Còn chưa xong, bị lạnh lùng ngắt lời: “Bản điện hạ có thê tử, phụ tâm ý của công chúa rồi.”

      Diên Vĩ công chúa cắn môi, mặt tái nhợt:”Nhưng ấy chết, ba trăm năm rồi, ấy vẫn chưa tỉnh lại.”

      Chỉ nghe bùm tiếng, sổ sách bàn bị quét xuống đất, Vong Xuyên hất tay áo đứng lên, mắt lạnh lùng nhìn nàng, lại ngay lập tức chén chè hạt sen nấm tuyết cũng loảng xoảng rơi xuống nền đất, vang lên tiếng vỡ giòn tan.

      Diên Vĩ công chúa sợ hãi, kinh hoàng quỳ xuống đất: “Điện hạ.”

      Vong Xuyên nhìn nàng rất lâu, lát sau lạnh lùng mở miệng: “Lui ra ngoài, sau này đừng đến đây nữa.”

      Nàng ngẩng mạnh đẩu lên, viền mắt đỏ ửng, đến khi nha hoàn đứng bên cạnh kéo ra ngoài, nước mắt nàng vẫn chưa kịp lăn xuống.

      Vong Xuyên đứng im lặng rất lâu trong điện rộng lớn vắng vẻ. Trà Đản chẳng biết bước vào từ lúc nào, kéo kéo tay áo , ngước mặt lên, sợ hãi gọi .

      Vong Xuyên ôm lấy Trà Đản, áp vào đầu con, viền mắt đột nhiên đỏ lên.

      Buổi tối, Trà Đản quấn lấy cha để cùng nhau ngủ, lúc đèn tắt, cậu bé bò lên người , do dự chút, hỏi: “Cha à, cha lấy Diên Vĩ công chúa phải ?”

      ngẩn người, có chút dở khóc dở cười, nhéo nhéo tai con: “Con nghe những lời này ở đâu?”

      Trà Đản lại do dự chút, lúng túng : “Mọi người trong cung đều như vậy, mẫu thân vẫn chưa tỉnh lại, cha sắp kết hôn với Diên Vĩ công chúa.” Cậu dừng lại, dụi dụi mắt, ngả đầu vào ngực , thút tha thút thít : “Cha đừng lấy công chúa kia, Trà Đản muốn mẹ kế, Trà Đản thích ấy, mỗi lần bọn con tắm đều đứng bên cạnh để nhìn khiến con rất xấu hổ, đáng ghét, Trà Đản chỉ cần mẹ thôi.”

      Ngày hôm sau, vào trong Minh Hoa điện, thấy Trà Đản ngồi bên cạnh băng quan, dẩu môi lên lải nhải: “Mẫu thân, mẫu thân, mẹ nhanh nhanh tỉnh lại , nếu mẹ tỉnh lại, cha bị người khác cướp đấy.”

      Cậu dừng lại, nắm tay lại thành nắm đấm, hung hăng : “Họ cướp trượng phu của mẫu thân, tương lai còn muốn ngược đãi hài nhi của mẹ, mẹ thảm quá, hừ, nhưng mẹ yên tâm, con nhất định bảo vệ cha tốt, kiên quyết cho những người đó cướp cha .”

      bật cười, bước đến ôm lấy Trà Đản, vỗ vào cái mông tròn tròn của con, nghiến răng :”Tiểu tử thối, con còn tố cáo đấy hả.”

      Trà Đản treo ở vai , vặn vẹo mắt để giả khóc, gào lên: “Mẹ ơi, mẹ, cha là người xấu, ô ô ô..Cha là người xấu.”

      Ngày hôm sau, Diên Vĩ công chúa rời khỏi Minh giới, Trà Đản rất hưng phấn, buổi tối len lén bò lên giường , ôm lấy chân , ngủ mãn nguyện nước dãi chảy dầm dề.

      Chớp mắt lại mười năm trôi qua.

      Nhân gian biết có bao nhiêu hoa tàn, lại có bao nhiêu hoa nở đỏ thắm. Mà tại nơi đây người vẫn ở trong điện kia, bên bờ tường vẫn là cây hoa hòe đó, hang chuột đối diện với cây vẫn chỉ là những hang chuột.

      ôm Trà Đản ngồi đùi, dạy con đọc thơ, ngẫu nhiên đọc câu thơ của người tên là Tô Thức lúc quay về nhân gian:

      “Mười năm sinh tử lưỡng mang mang, bất tự định giá, tự khó quên”

      Trong lòng đau đớn, suýt nữa kiềm chế được.

      Lại mùa xuân đến. Cây hoa hè bên bờ tường ngoài cung lại nở hoa.

      Hoa lại nở, người vẫn chưa trở về.

      Hoa lại nở, bao giờ người trở về?

      Lại mười năm nữa.

      tự hình thành thói quen, mỗi ngày sau khi vào triều, mang tấu chương vào trong Minh Hoa điện. Đặt ngay bên cạnh nàng án kỷ, tập trung tinh thần phê sổ sách, thỉnh thoảng, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười, hoặc hai câu.

      Giống như nàng vẫn còn ở bên cạnh , giống như vẫn chuyện phiếm.

      Lan Xuyên tới vài lần, vòng, mặt tỉnh bơ, rồi chỉ vỗ vỗ vai cháu mình.

      ra cứ chờ như vậy vô cùng mệt mỏi, nhưng mệt mỏi đó cũng thành thói quen.

      Nếu như có ngày, người ngủ, giấc ngủ rất dài rất dài, đợi rất lâu rất lâu, đợi đến khi mệt mỏi rã rời, còn có thể tin tưởng vững chắc rằng nàng có thể tỉnh lại ?

      Thế nhưng nàng công chúa của hoàng tử vẫn chờ hoàng tử trèo non lội suối đến đánh thức. Còn cũng đợi được nàng tỉnh lại.

      nhớ là bao nhiêu ngày rồi, chỉ nhớ bên bờ tường cây hòe lại nở hoa rực rỡ như xưa.

      chống tay chiếc bàn để đầy sổ sách chợp mắt ngủ, lúc tỉnh lại, đập vào mắt là đôi mắt trong trẻo.

      sửng sốt. lát, gõ vào đầu, day day huyệt thái dương : “Lại nằm mơ sao.”

      Đôi mắt trong trẻo kia cong lên, khuôn mặt nhắn quen thuộc hé cười, bắt lấy tay đặt lên mặt mình: “Sờ .”

      Ấm áp và mềm mại.

      Trong đầu bỗng ầm tiếng, toàn bộ cơ thể cứng đờ.

      Nàng để lộ ra hai chiếc răng khểnh, gọi : “Tiểu ca ca.”

      _End_

      kết thúc HE, cuối cùng nam chính đợi được nữ chính, cho dù mệt mỏi đến mấy, cho dù trải qua trăm năm, vạn năm… vẫn đợi nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :