1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Già Gả Lần Bảy - Hoa Minh (57c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4



      Tôi có thể chậm chạp tự mặc quần áo cho mình, làm những việc đơn giản, ví dụ như chải giường chiếu, gấp chăn màn, đến trưa ủ cho Vân Châu ấm trà lạnh, thậm chí có đôi khi còn có thể lần mò mẫm dạo trong sân.



      Chỉ là khó tránh khỏi có lúc bị va đụng, người bị xước sát, có vết máu.



      Vân Châu tuyệt nhiên gì, mỗi lần như vậy chỉ chăm chú băng vết thương cho tôi cẩn thận, ôm tôi vào lòng, hôn lên chóp mũi tôi, hỏi tôi có đau .



      Trong lòng tôi tự cảm thấy vui mừng, nào ngờ, lần Tiểu Đào nước mắt nước mũi đầm đìa với tôi: “Tiểu thư biết đó thôi, tuy rằng gia thể gì ra mặt, nhưng mỗi lần bôi thuốc cho tiểu thư, toàn bộ viền mắt đều đỏ lên, là, là cái gì mà hồng hạnh vượt tường, thiên thụ vạn lê hoa nở, chỉ khiến cõi lòng người ta tan nát, tan nát cõi lòng.”



      Từ đó về sau, tôi cố gắng cẩn thận, tận lực tránh cho mình khỏi bị va đụng, để khiến khỏi lo lắng.



      Ngày ngày trôi qua viên mãn, hạnh phúc.



      Vân Châu dọn sạch sân viện, trồng cây sơn chi (cây dành dành).



      Sau vài trận mưa, sơn chi nở hoa. Vào buổi sáng hoa nở, tôi thấy hỉ mạch của mình. Là cháu ngoại của thần y, mặc dù y thuật được gọi là giỏi, nhưng mạch ràng như thế, tôi biết.



      Vân Châu ôm lấy tôi, suy nghĩ chút, : “Tuy biết muội là cháu của thần y, ta nghĩ…vẫn là nên tìm đại phu đến xem là tốt hơn.”



      Gia đinh nhận lệnh chạy ra ngoài, chốc lát sau, dẫn về người được coi là tuổi cao nhất có kinh nghiệm nhất trong thành, rất giống dáng vẻ đại phu chút nào. Cũng rất giống cách đại phu mà bắt mạch cho tôi, im lặng chốc lát, vỗ đùi, to: ‘Có!”



      Tôi méo miệng.



      Vân Châu ho tiếng, hỏi: ‘Có…cái gì?”



      Lão nhân kia lập tức khiển trách: ‘Vợ ngươi có thai rồi, ngươi sắp có con rồi, ta có tiền mừng rồi, sao ngay cả cái này cũng hả?”



      Tôi mắt trợn ngược mồm há hốc.



      Quả nhiên là đại phu đặc biệt. thẳng ra, rất nhiệt tình nhiệt huyết.



      Đợi vị đại phu đặc biệt này rồi, Vân Châu ngồi bên giường tôi, khẽ gọi tôi A Ly, rồi gì nữa.



      Tôi nghĩ nghĩ chút, từ giường bước xuống: ‘Huynh… vui à?”



      Vân Châu lên tiếng: ‘Hả?”



      Tôi : ‘Vậy sao lời nào?”



      Vân Châu cười khẽ, rồi kéo tôi vào lòng: ‘Ta rất vui nhưng biết nên thể thế nào.”



      Tôi yên lặng lát, : “Huynh có thể hôn muội, A Ly, chúng ta có hài tử rồi, ta sắp làm cha rồi, ta rất kích động rất cao hứng rất vui sướng, rất cảm xúc rất nhiệt huyết trào dâng.”



      bật cười, hôn vào má tôi, lại hôn xuống môi tôi, lại hôn trán tôi, : “Hôn ở dưới nữa có được ?”



      Tôi : “Vậy gọi tiếng bảo bối nghe xem nào.”



      “Hả?” Vân Châu gõ đầu tôi, nghiến răng : “Ta có thể cho rằng nương tử được chiều mà nhõng nhẽo đó nhé?”



      Tôi gật đầu, bừa: ‘Muội cũng nghĩ vậy.”



      Nhớ trước đây Dao Ngọc từng với tôi, nếu như có người quá chiều ngươi mà sinh ra nhõng nhẽo, đó là điều hạnh phúc viên mãn. Sống hơn nghìn tuổi, trải qua hai thế giới, tôi chưa từng nghĩ có thời khắc hạnh phúc như lúc này.



      Tôi vốn tưởng rằng Vân Châu là người kín miệng ít bộc lộ ra ngoài, ngay cả khuôn mặt cũng thể ra, là người rất rụt rè, rất trầm ổn, rất phẩm vị, nào ngờ, ngày hôm sau Tiểu Đào kích động với tôi: ‘Tiểu thư tiểu thư, gia giả tiền công cho chúng ta rất cao nha! Còn để chúng ta nghỉ hai ngày, mướn vài xe ngựa đưa quản gia và chúng ta đầu tháng ra ngoài chơi chuyến! Vừa rồi lại bảo quản gia đến cửa hàng Tô gia đóng chiếc giường trẻ con, lại còn tự mình đến cửa hàng Trần gia chọn vải, may ra mười hai bộ y phục trẻ con, a, được rồi được rồi, còn may cho tiểu thư mười hai bộ y phục cho phụ nữ có thai nha!”



      Tôi nhấp trà trong miệng, kết quả là, lập tức phun ra.



      Đối với việc giới tính của con cũng là trọng tâm thảo luận của bậc cha mẹ, ban đêm tôi và Vân Châu tiến hành thảo luận hồi.



      Tôi chân thành hỏi Vân Châu: ‘Huynh muốn con trai hay con ?”



      Vân Châu suy nghĩ, hỏi lại: ‘Còn muội?”



      Tôi trâm tư giây lát, đáp: ‘Muội muốn con trai.”



      liền ôm tôi vào lòng, : ‘Vậy con trai.”



      Tôi gật đầu, ao ước : ‘Muội muốn bồi dưỡng con mình trở thành tiểu trượng phu, để con sủng muội, theo muội dạo phố, tặng muội đồ vật, lại cùng muội du sơn ngoạn thủy, gặp người quen, muội kéo tay người đó , này này, đây là tiểu trượng phu của ta đấy.”



      Tôi kìm nén nổi vui sướng.



      Vân Châu trầm lặng lát, rồi buồn bã hỏi: ‘Vậy còn ta?”



      Tôi:”…”



      lại buồn bã : ‘Ta nghĩ ta muốn con .”



      Tôi kinh ngạc, lại trầm tư, rồi hiểu ra, : “Tiểu ca ca, phải huynh ghen đấy chứ?”



      chẳng phí lời nữa, chỉ cầm chặt tay tôi nhéo nhéo.



      Tôi cười ngầm hiểu, nằm úp xuống vào ngực , : ‘ ra, muội muốn sinh nhi tử giống như cha nó.”



      Vân Châu lập tức ho tiếng, cười: ‘ ra, chúng ta có thể sinh con trai, lại có thể sinh con nữa.”



      Ba bốn tháng sau, bụng to ra, sờ sờ, to hơn so với lúc trước ba bốn năm sáu vòng.



      Trong lòng tôi vui mừng, lại có chút bất an. Theo tính toán, sang tháng ba tháng tư năm sau là sinh con rồi, tôi rất muốn nhìn hình dáng của con, ví dụ như, chiếc mũi thẳng cao hay tẹt, đôi mắt tròn hay dài, chiếc miệng rộng hay , giống Vân Châu nhiều hay là giống tôi nhiều hơn…Nhưng mắt tôi vẫn có chút khởi sắc, tôi biết đến lúc tôi sinh rồi mắt có còn mù nữa hay .



      Nếu như cả đời này tôi mù, cả đời này mắt nhìn thấy, vậy khi con lớn lên, có thể bị những đứa trẻ cùng tuổi ức hiếp , có ghét bỏ tôi hay ?



      Nhớ lại lúc ở Minh Giới, có tiểu quỷ có cha bị què, các tiểu quỷ cùng tuổi thường cười nhạo ấy, giống như cười nhạo tôi có cha mẹ, lúc đó trong lòng tôi vẫn ao ước tìm người bạn bị các tiểu quỷ ức hiếp gần giống như tôi để chơi cùng, đến ngày, tôi thấy ấy sau khi bị các tiểu quỷ ném đá ngồi bệt xuống đất khóc thút thút, tôi thấy phấn chấn, nghĩ có thể làm bạn được với ấy. Vì vậy liền mon men chạy tới trước mặt ấy, nào ngờ, vừa há mồm gọi tên ấy, liền bị ấy nổi giận đùng đùng đưa tay ra túm lấy, ném xuống sông.



      ấy rất khỏe, lại cao béo, tôi bị ấy ném như vậy, kết quả là bị quăng rất xa, rơi bùm vào trong nước, bơi hơn nửa ngày mới leo lên bờ được.



      Có thể thấy những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh này, tính tình thường thô bạo, toàn vẹn lắm, ví dụ như Vong Xuyên, cái đêm đó tôi gặp , là cầm gạch đánh vỡ đầu ca ca mình. May mà lúc đó tâm tính tôi chưa thông suốt, vẫn chưa hiểu thế nào là khó chịu, là tổn thương. Cho nên thể xác và tinh thần lúc nào cũng thoải mái, vui vẻ mà lớn lên. Cũng may là lúc đó Vong Xuyên gặp tôi, khiến đứa trẻ chịu đủ tàn phá thiếu sức sống mà lần nữa tỏa sáng, nếu , biết chừng bị lạc lối rồi.



      Nghĩ như thế, tôi vô cùng sầu lo.



      Có đôi khi nửa đêm ngủ được, tôi lật qua lật lại giường, Vân Châu hỏi tôi: ‘Làm sao vậy?”



      Tôi biết phải như nào, chỉ phải : “Đại khái là chứng lo lắng tiền sản đó mà.”



      Vân Châu chắc là biết tâm tư của tôi, cười khẽ, vuốt tóc tôi, : “Yên tâm , có ta ở đây rồi.”



      Tuy nhiên, có những đêm, khi tôi mơ màng ngủ cảm giác bàn tay lành lạnh của đặt vào mắt tôi, thở dài khẽ.
      tatimyli thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 5



      Nhưng vào lúc này, ngờ tôi lại gặp Vân Phi Bạch.



      vào tháng chín đầu thu, thời tiết rất đẹp, rất thích hợp ra ngoài vận động. Lúc chạng vạng, Tiểu Đào là bầu trời có ráng đỏ rất lớn, đỏ rực, nhuộm cả nửa bầu trời, trông rất đẹp mắt, tôi liền bảo Vân Châu dắt tôi ra ngoài dạo.



      Vân Châu vén sợi tóc vào tai tôi: ‘Muốn chỗ nào?”



      Tôi suy nghĩ chút, đáp: “Muốn đến miếu Nguyệt lão ở thành Đông.”



      Vân Châu cười thành tiếng, : ‘Hử? Sao lại muốn đến đó?”



      Tôi xoa xoa bụng mình, đáp: ‘Muốn cầu cho con trai mình có người vợ.”



      yên lặng nửa ngày, suy nghĩ chút : ‘ ý kiến hay.”



      Đoán chừng có khá nhều nam chưa vợ nữ chưa chồng đến vì tình duyên, cần nhìn thấy, chỉ cần nghe thôi cũng tưởng tượng được bầu khí náo nhiệt trong miếu Nguyệt lão rồi.



      Vừa bước vào cửa, liền nghe được bên trong có giọng ngượng ngùng vọng ra ngoài: ‘Vị nương này, ta để ý tới ngươi rất lâu rồi.”



      Oa, đây là chàng biểu lộ với nàng đây mà.



      Lỗ tai tôi dựng đứng lên. Lại nghe giọng cũng e thẹn xấu hổ: ‘.. ra, ta cũng để ý tới công tử rất lâu rồi.”



      Oa, giờ đổi thành đôi bên cùng có tình rồi.



      Bộ dạng của hai người trẻ tuổi đó là rất ngây thơ, khiến tôi nhớ tới lúc còn là Thủy Quỷ bắt đầu hoài xuân và lúc là thiếu nữ hoài xuân tại dược sư cốc. Vì vậy, tôi nghĩ nghĩ chút, hỏi Vân Châu: ‘Tiểu ca ca, huynh…huynh bắt đầu thích muội từ lúc nào?”



      Vân Châu nghĩ, nghiêm túc đáp: “Muội hỏi là lúc ở Minh giới hay là lúc ở dược sư cốc?”



      Tôi ngượng ngùng: “ từng cái .”



      Vân Châu trầm tư: “ ra ta còn muốn biết đầu gỗ như muội từ lúc nào biết thích ta?”



      Tôi suy nghĩ chút, ngượng ngùng đáp: “ ra, muội thích huynh rất lâu rồi.”



      Vân Châu cúi đầu bật cười, ho khan hỏi: ‘Hả? Là bao lâu?”



      Lời thoại sai rồi.



      Tôi lay lay cánh tay Vân Châu, ‘Muội nghĩ huynh là, ra, ta cũng thích muội từ rất lâu rồi.”



      Vân Châu kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy, buồn bã : “Ta có thể cho rằng nương tử muội được sủng sinh hư đó nhé?”

      Tôi nghiêm nghị gật đầu, định trả lời, lại nghe trong đám đông có tiếng giận giữ: “Lão nương nhất định phải được sủng sinh hư đấy sao? Ta cho ngươi Trương mặt rỗ, đêm nay lão nương đuổi ngươi ra thư phòng ngủ, được ngủ giường.”



      Vân Châu lảo đảo suýt ngã.



      Tôi kinh ngạc.



      Chốc lát, lại nghe tiếng kêu ấm ức của Trương mặt rỗ gọi nương tử, vô cùng chua xót lòng người.



      Tôi yên lặng, rồi cầm tay Vân Châu, : ‘Huynh xem, chỉ có muội là dịu dàng.”



      Vân Châu cũng yên lặng, đáp: ‘Ta cũng nghĩ vậy.”



      Trong miếu Nguyệt lão có cây nhân duyên, cây treo những thẻ gỗ được xuyên bằng sợi tơ hồng kết thành đôi, nghe tấm thẻ có viết tên hai người, hai người đó giống như tấm thẻ gỗ, từ này về sau bị buộc vào nhau, ở bên nhau rất lâu rất lâu.



      Tôi sờ sờ tấm thẻ gỗ viết xuống tên tôi và tên của Vân Châu, suy nghĩ chút, lại viết thêm phía dưới tên Vong Xuyên và A Ly, mới cảm thấy hài lòng bảo Vân Châu đem tấm thẻ gỗ treo cây.



      Vân Châu cười : “Chỉ là vật thôi mà, muội lại làm nghiêm túc đến vậy, nếu muội muốn, chờ chúng ta quay về Minh giới, ta đưa muội đến quý phủ của Nguyệt lão, muội cầm tấm thẻ bài đến cây nhân duyên ở trước cửa nhà ông ta rồi treo lên.”\



      Tôi ngại ngần : “Treo lần là được rồi, đừng nên chiếm chỗ của người khác, ngại lắm.”



      Vân Châu cười khẽ, gì.



      Tôi suy nghĩ chút, chợt nhớ ra chuyện trọng tâm, : ‘Được rồi, viết nhân duyên của con chúng ta như nào? Con còn chưa có tên.”



      Vân Châu yên lặng chốc lát, : “Cái này…ta cũng biết.”



      Tôi xoa xoa bụng, trầm tư, : “ bằng viết như này, nhi tử của Vân Châu, vợ là A Ly, huynh xem, có huynh có muội, còn có vợ của nhi tử con mình, được ?”



      Vân Châu trầm mặc nửa ngày, đáp: ‘Ừ, được lắm.”



      Treo thẻ bài xong, Vân Châu cầm tay tôi xoay người , chợt nghe có tiếng rao to: “Mứt quả đây mứt quả đây, người hữu tình ăn cùng nhau sống đến đầu bạc, bạc đến khi tóc bạc đầy đầu, mặt đầy nếp nhăn, con cháu đầy đàn.”



      Tôi kinh ngạc. là mong ước chân thực mà thuần phác.



      Tôi giật giật tay áo Vân Châu, ngượng ngùng : “Muội…Muội cũng có thể lại muốn sủng nữa được ?”



      Vân Châu ho tiếng, sau đó sảng khoái đáo: ‘Vi phu đồng ý.”



      Tôi : “Muội muốn ăn mứt quả.”



      cười, nhéo chóp mũi tôi, : “Chờ ở đây, ta chút quay lại.”



      Miếu nguyệt lão là đúng là bảo địa, hoa nở khắp nơi.



      Vân Châu vừa , vị công tử cầm cây quạt bắt đầu tới, cầm chiếc quạt gõ gõ vào tay phát ra tiếng động, rồi đại khái bắt đầu vòng quanh tôi…..hai…ba vòng, : “ nương, ta để ý tới ngươi rất lâu rồi.”



      Tôi kinh ngạc.



      Người cầm quạt cười, cây quạt trong tay vẫn gõ gõ, :”Ta đối với nương vừa gặp thương, chẳng hay nương có nguyện cùng bản công tử trở về làm tiểu thiếp thứ tám của bản công tử ? Bản công tử tặng nàng tòa nhà, cho nàng xe ngựa, mua cho nàng châu báu ngọc ngà, đồ trang sức, bao bọc chiều chuộng nàng, thế nào?”



      Tôi kinh hãi quá, vội khiêm tốn đáp: ‘ cần, tôi có phu quân rồi.”



      Người cầm quạt vô cùng nhiệt tình: “Đừng khách khí mà.”



      Tôi : “ cần, tôi có phu quân rồi.”



      Người cầm quạt càng hăng hái: “ đừng có khách khí mà.”



      Tôi buồn bã : ‘ cần, công tử cứ nhiệt tình như thế, ông trời đánh sét xuống đấy.”



      Ai ngờ, lời vừa dứt, chợt nghe có tiếng nổ ầm, tiếng sấm mạnh đánh xuống, đất dưới chân rung lên.



      Tôi há hốc mồm.



      Chiếc quạt tay người kia rơi xuống đất cạch cái, run rẩy : “ngươi…ngươi..ngươi…” còn chưa xong, đột nhiên gào lên tiếng, chạy trối chết.



      Tôi tiếp tục mồm há hốc.



      ngẩn ra, bụng đột nhiên nẩy lên cái, tôi định thần lại, vội xoa xoa bụng, định trấn an bảo bối trong bụng chút, chắc là bảo bối bị dọa làm cho sợ rồi, nào ngờ, tay định đặt vào bụng, liền bị cầm lấy.



      Hay bàn tay đó cũng rắn chắc, cũng mềm mại, cũng vô cùng quen thuộc, nhưng lòng bàn tay lại lành lạnh.



      Đây phải là Vân Châu.



      Tôi trầm lặng hồi, : “Phi Bạch?”



      lát sau, mới nghe mở miệng, giọng có chút khàn khàn:’Là ta.”



      lâu rồi gặp , dường như có vẻ tiều tụy ít, trong giọng lộ vẻ mệt mỏi, trong lòng tôi đột nhiên thấy cay cay.



      Phi Bạch đưa tay chạm vào mắt tôi, ngón tay run rẩy: ‘Mắt của muội…”



      Tôi cười: “Muội… sao.”



      Tay Phi Bạch càng run rẩy hơn, vuốt ve mặt tôi, lát sau mới nghẹn ngào mở miệng, gọi tên tôi: “A Ly.”



      Tôi : ‘Huynh… nhớ ra rồi?”



      Phi Bạch bật cười nghèn nghẹn: “Đáng tiếc quá chậm.” Tôi nghe tiếng cười đau khổ của Phi Bạch, trong ngực càng chua xót.



      Tôi gì nữa, cũng gì. lúc lâu sau, mới nghe chua chát hỏi: ‘Muội…mang thai rồi?”



      Tôi xoa xoa bụng, gật đầu ừ tiếng.



      Phi Bạch ngập ngừng hỏi: ‘…đối với muội có tốt ?”



      Tôi cười đáp: “Tốt lắm, huynh ấy sủng muội muội, luôn giữ muội trong lòng bàn tay, muội và huynh ấy sống rất tốt.”



      Phi Bạch gì nữa, đột nhiên kéo tôi vào lòng, : “A Ly, nếu ta từ bỏ tất cả, muội có nguyện ý với ta ? Chúng ta tìm nơi ai tìm thấy chúng ta, sống với nhau tốt, bắt đầu lại từ đầu, có được ?”



      Tôi ngây ra: ‘Vậy còn thê tử huynh? Còn người nhà huynh, Vân gia các người nữa, huynh từ bỏ được sao?”



      Cả người cứng đờ, lên tiếng.



      Tôi thoát ra trong lòng , : “Là muội mắc nợ huynh, muội huynh, lại bị huynh quên, rồi lại được huynh , lại bị huynh quên, dến bây giờ, huynh thành thân, muội cũng thành hôn, điều này coi như trả hết nợ rồi.” Tôi dừng lại, “Muội từng huynh là lòng, tổn thương tình cảm cũng đều là , nhưng tất cả là quá khứ rồi, Phi Bạch, từ này về sau, huynh quên muội muội cũng quên huynh, hai chúng ta hãy quên hết .”



      “Quên hết .” Phi Bạch cười khẽ tiếng, khó khăn : ‘Làm sao để quên…”



      Tôi bỗng nhiên có chút khổ sở. Trong ngẩn ngơ nhớ tới buổi tối hôm đó dưới những ánh đèn dầu mờ mờ, gió tạt qua, cõng tôi lưng chầm chậm bước , tôi áp mặt mình vào lưng , trái tim hồi hộp, lúc đó tôi rất vui sướng. Tôi còn nhớ cặp mắt kia của , cùng với nụ cười bên khóe môi.



      Chỉ là quay lại được nữa rồi, trả hết nợ rồi, thanh toán xong hết rồi.



      Yên lặng rất lâu, nghe chậm chạp mở miệng: “Muội thương ?”



      , đương nhiên là Vân Châu.



      Tôi vô thức nhàng xoa nhè lên bụng, nở nụ cười rạng rỡ, định mở miệng, lại bị nhàng cắt ngang: ‘Ta biết rồi.” Lại nghe cười khổ: ‘ ra ta vẫn biết câu trả lời, vậy mà vẫn cứ hỏi.”



      dừng lại, bước tới vén sợi tóc bên tai tôi, cười chậm rãi ; ‘Được, ta đồng ý với muội, từ nay về sau, muội quên ta, ta cũng quên muội, chúng ta quên hết tất cả, A Ly…ta .”



      Phi Bạch buông tay tôi ra, tiếng bước chân vang lên. Tôi sửng sốt chút, về phía trước, gọi lại : “Phi Bạch.”



      Đoán chừng dừng lại, xoay người, trong giọng giần giật: ‘A Ly?”



      Tôi hỏi: “Ngày hôm nay huynh mặc y phục màu gì?”



      đáp: ‘Bạch y.”



      Trong ngực tôi cay cay, nhưng ngoài miệng vẫn cười, : ‘Huynh mặc đồ trắng rất đẹp.”



      Tôi vĩnh viễn bao giờ quên trong y phục bạch y tiêu tan thành mây khói, giống như hàng nghìn cánh hoa trong nháy mắt tan tác. Đó là điều tôi mắc nợ .



      Phi Bạch giọng cười ôn hòa, : ‘A Ly, hãy sống tốt với .”



      Tôi ừ tiếng.



      Tiếng bước chân nhàng chậm chạp dần xa dần, tôi và món nợ, đến giờ phút này cuối cùng cũng đặt lên dấu chấm, tan như mây khói, triệt để cắt đứt.



      Tương vong vu giang hồ, các an thiên nhai.
      tatimyli thích bài này.

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      truyện hay lắm, thanks bạn ^^
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 6



      Tôi mắm môi, vừa quay người lại, đột nhiên bị kéo vào trong lồng ngực quen thuộc, hai tay Vân Châu ôm chặt tôi vào lòng, hơi thở có chút hoảng loạn.



      Tôi nghi hoặc hỏi: ‘Sao vậy?”



      trả lời, chỉ chăm chú ôm tôi, rất lâu sau, mới nới lỏng tay, nhưng vẫn ôm tôi, đặt đầu vào hõm vai tôi, lát sau, mới chậm rãi đáp: “Mới vừa rồi…ta sợ muội theo .”



      Tôi ngẩn người, hiểu ra, , chính là Phi Bạch. Nghĩ đến việc thấy tôi cùng với Phi Bạch..



      Tôi cười: ‘Muội mang hài tử của huynh, sao có thể…”



      còn chưa xong, lại bị cắt ngang: “Ta biết, ta chỉ..chỉ là…” Rồi nữa, lát sau, lại biến thành cười tự giễu mình.



      Mặc dù Vân Châu ôm tôi buông, cũng gì, chỉ cười rầu rĩ, cũng biết nghĩ gì, tôi chưa từng thấy có bộ dạng ngốc nghếch như này trước mặt tôi, thẳng ra là quá ngốc, tôi cảm thấy rất mới mẻ, liền để mặc ôm.



      giọng tràn đầy ưu thương xen vào, nhắc nhở: ‘Tiểu tử, tiểu nương, mứt quả đây này.”



      Tiếp theo là giọng vang lên, u oán : “Trước mặt mọi người mà ôm lâu như vậy, bảo quả phụ này làm sao mà chịu cho nổi chứ?”



      Tiếp theo là tiếng bước chân của tiểu đồng bán hoa chầm chậm tới, tiếng cậu bé với Vân Châu: “Ca ca, ca ca, mua hoa ?”



      Oa, tiểu tử này rất có đầu óc buôn bán.



      Lúc này Vân Châu mới buông tôi ra, cúi đầu cười.



      Tôi lại bị kích thích, vừa rồi bị người ta nhìn thấy hết rồi, còn mặt mũi nào nữa, đơn giản là mặt còn da mặt nữa, vì vậy tâm trạng chuyển đổi, kéo kéo tay áo Vân châu: “Huynh hôn muội .”



      Vân Châu cười khẽ, chốc lát, đôi môi ấm áp rơi vào môi tôi, như chuồn chuồn chấm nước lăn tăn, nhưng lại khiến cho lòng tôi nổi sóng lớn.



      Tôi cảm thấy hài lòng kiễng chân lên, ôm lấy vai Vân Châu, bằng cảm giác hôn lên mặt , vừa vặn hôn đúng vào môi .



      Phu quân của tôi, có đôi môi rất mềm mại, ừ, tôi rất thỏa mãn.



      Trong lốc lát bốn bề yên tĩnh, chốc lát sau, trận ồn ào.



      có luân lý, có luân lý a.” Lại giọng bao hàm tang thương.



      “Tình chàng ý thiếp, khiến người khác ước ao, đố kỵ mà.” Là giọng của thiếu nữ. Nghe trong giọng này tình xuân bắt đầu nảy mầm, đại khái là hoài xuân rồi.



      “Oa oa, hôn nhau, mẫu thân người xem, hai người họ hôn nhau”



      Nghiệp chướng, ràng là giọng của đứa trẻ.



      Tôi thấy bên tai nóng lên, mặt đỏ bừng, cuống quýt kéo Vân Châu .



      Vân Châu lật tay nắm lấy tay tôi, cười : ‘Sao vậy, xấu hổ à?”



      Tôi lấy tay áo che mặt: ‘, .”



      “Hả?” cúi đầu cười, “Vậy vì sao mặt nương tử lại đỏ thế kia?”



      Tôi sờ sờ mặt, suy nghĩ chút, : ‘Muội nhớ có câu thành ngữ cái gì…a, đúng rồi, nhân diện đào hoa, ừ, đúng, là nhân diện đào hoa.”



      “…”



      Vân Châu : “Nương tử là càng lúc càng khiến ta nhìn muội với cặp mắt khác rồi.”



      Tôi ngượng ngùng cười: “ sao?”



      “So với Tú Hoa châm đúng .”



      “Vậy mau về , rồi lại hôn muội.”



      Vân Châu ôm lấy lưng tôi, có chút ngẫm nghĩ : “ ra giờ ta có thể.”



      giờ được.” Tôi lấy tay áo lên che mặt, “Muội nghĩ hình như trời sắp mưa rồi, chúng ta nhanh trở về kẻo ướt y phục.”

      ***



      Tôi bỗng nhiên phát tay mình run lên khó hiểu, nghiêm trọng lắm, chỉ là có chút cảm giác, có đôi khi ngón tay có sức, cầm đồ vật mềm nhũn, dù dùng hết sức.



      Tôi giấu Vân Châu tự bắt mạch cho mình nhưng chưa phát ra điều gì khác thường, suy nghĩ chút, liền bảo Tiểu Đào lén mời đại phu tới.



      Đại phu bắt mạch cho tôi, suy tư cả nửa ngày, nghi ngờ : ‘Mạch bình thường, cũng ổn, là kỳ lạ.” Ông ta dừng lại, ngữ khí cẩn trọng : ‘Đại khái là do mang thai nên tạo thành phản ứng đặc biệt, theo lão phu, nương cứ điều dưỡng cơ thể tốt, có lẽ để qua thời gian nữa khá lên cũng chưa biết chừng.”



      Tiểu Đào lặng lẽ tiễn đại phu ra ngoài, rồi quay lại ngồi bên cạnh tôi, sụt sịt mũi gì.



      Tôi ngồi ghế, trong lòng rối loạn, nắm tay lại, ngón tay dường như lại hơn run run. Cả nửa ngày, tôi từ ghế bước xuống, dưới chân ổn định, suýt nữa ngã sấp xuống.



      Tiểu Đào cuống quýt đỡ lấy tôi, nghẹn ngào gọi tôi tiểu thư.



      Tôi bình ổn lại, cười cười trấn an Tiểu Đào, : ‘ sao, sao…ngươi ..ngươi rót trà cho ta …”



      còn chưa xong, cả người tôi đột nhiên lảo đảo, tự chủ được lao về phía trước, giữa chừng được tiểu Đào thất kinh ôm lấy, sau đó tôi mất tri giác.



      Lúc tỉnh lại, hai mắt rất đau, vừa mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt trẻ con trong trẻo.



      Tôi bừng tỉnh. Tôi hốt hoảng nhớ là đột nhiên tôi bị ngất , chiếu theo suy luận bình thường mà , giờ này khắc này, tình cảnh này, phải là Vân Châu nhíu mày, cầm tay tôi ngồi bên đầu giường tôi mới hợp tình hợp lý chứ, sao…sao…sao lại thành…



      Tôi kinh ngạc mở to mắt, kinh ngạc: “Tiểu hoàng tử?”



      Này, này, này, đây chẳng phải là người từng bị con ngựa của tôi đá xuống nước, là nhi tử của hoàng đế lão tử đấy sao?



      Cậu bé kia mếu máo, chau hai hàng lông mày sâu róm lại, vô cùng hờn giận hừ tiếng, còn chưa đợi tôi mở miệng, đánh đòn phủ đầu: ‘Nghe ngươi thành thân rồi?”



      Tôi ngẩn ra, định trả lời, cậu ta từ ghế bên giường nhảy dựng lên, trong mắt lập tức ầng ậc nước, nổi giận đùng đùng tiếp tục lên án tôi: “Ngươi chưa được cho phép của bổn hoàng tử, sao lại tự ý thành thân hả? Bổn hoàng tử đồng ý với ngươi là lấy thân báo đáp, ngươi sao có thể, sao có thể…”



      Cậu ta nước mắt tuôn xuống, vô cùng đau đớn, đại khái là vô cùng đau đớn, nên tiếp được nữa.



      Tôi chấn kinh rồi.



      Tôi tỉ mỉ nhớ lại, hình như, hình như tiểu tử xấu xa này từng với tôi gì gì đó là lấy thân báo đáp, nhưng, nhưng, nhưng,…tôi nhìn cậu ta non nớt trước mặt, trong lòng thấy vô cùng bi thương, ông trời trừng phạt tôi đây mà…

      Tôi thở dài, từ giường chống tay ngồi dậy, nghi hoặc : “Sao cậu lại tới Tô Châu, còn chạy tới chỗ tôi nữa?”



      Cậu ta phồng má lên, hừ mũi : ‘Ta bỏ nhà ra .”



      “Hả?” Tôi vô cùng hứng thú hỏi cậu ta: ‘Vì sao?”



      Cậu ta mếu máo: ‘Mẫu hậu muốn làm hoàng tử thành công, nhất định phải bồi dưỡng môn nghệ thuật cao nhã, ta muốn theo thất hoàng thúc học vẽ tranh, nhưng mẫu hậu lại bắt ta học cầm. Vì vậy, bổn hoàng tử mới bỏ nhà ra , cùng với thất hoàng thúc đến đây, hoàng thúc đến đây, nghe Chân đại nhân qua đời, tế đại nhân, cho nên, bổn hoàng tử mới cùng đến đây.”



      Tôi trầm tư, để ý những mấu quan trọng trong lời của cậu ta, tò mò hỏi: ‘Tranh mà thất hoàng thúc của cậu có tên gọi là gì?”



      Cậu ta phồng má lên cố gắng suy nghĩ, suy nghĩ hồi, khuôn mặt nhắn nhăn nhó: “Gọi là…gọi là…” Lại nhăn nhó hồi, bàn tay bé bỗng nắm chặt lại, mắt sáng rực, hưng phấn : “Đông cung! Đúng, gọi là Đông cung.”



      Tôi suýt nữa ngã xuống giường.



      Cậu ta kia lại nghiêm nghị : “Thất hoàng thúc , đây là môn nghệ thuật rất vĩ đại, từ bổn hoàng tử có nguyện vọng trở thành vị hoàng tử vĩ đại, cho nên quyết tâm, phải theo thất hoàng thúc học tập, hàng ngày tiến về phía trước.”



      Mẹ của tôi ơi.



      Cậu bé này hỏng mất thôi.



      Cậu ta hùng hồn thuật lại xong, dừng lại, dường như chợt nhớ ra gì đó, cả người mập mạp tới sát trước mặt tôi nhìn nhìn ngó ngó, lại huơ huơ tay trước mặt tôi vài cái, đôi đồng tử quay tròn mấy vòng, nghi hoặc : “Nghe nha hoàn mắt ngươi nhìn thấy gì, sao bổn hoàng tử lại nghĩ ngươi có thể nhìn thấy được nhỉ?”



      Đầu óc tôi ầm tiếng.



      Lúc này tôi mới chợt nhớ ra vừa rồi mở mắt ra loáng cái thấy khó chịu nữa. Tôi sờ sờ mắt, vui mừng biết phải làm gì, tay chân cũng biết đặt ở đâu, biết làm gì khác hơn là sờ sờ tay, sờ sờ chân, lại đưa lên bụng kiểm tra.



      Chạm vào mắt thấy viền mắt ướt ướt.



      Cậu ta nhìn nhìn tôi, sợ hãi kéo tay tôi: “Ngươi…ngươi làm sao vậy?”



      Tôi ôm lấy cậu ta, hôn lên má cậu ta bẹp cái.



      Cậu ta lập tức đỏ mặt, từ trong lòng tôi lùi ra, ôm ngực đau lòng : “Ngươi trốn bổn hoàng tử, bây giờ còn…còn đùa giỡn với bổn hoàng tử…bổn…bổn hoàng tử rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 7



      Cậu bé này, tâm sớm thành thục như vậy, tương lai thế nào đây chứ.



      Tôi phát sầu nhìn cậu ta, than thở.



      than thở, nghe tiếng cửa cạch cái, mở ra.



      Vân Châu cầm bát thuốc tới, nhìn chớp mắt vào tôi ngồi bên giường, nhưng miệng lại buồn bã : “Tiểu quỷ nhà ngươi, mới vừa rồi đe dọa dụ dỗ ta , ra là muốn lừa gạt thê tử của ta sao?”



      Tôi bật cười.



      Tiểu tử xấu xa lập tức nghẹn đỏ mặt, trong mắt lập tức ầng ậc nước, than thở khóc lóc lên án: “Các ngươi, các ngươi cười nhạo ta.”



      Lên án xong, nổi giận đùng đùng đem cơ thể mập ú xoay người, vung cánh tay lên, rất đó phong độ mà phất tay áo bỏ , nào ngờ, vừa ra tới cửa, chân vấp phải bậu cửa, lập tức bùm cái, cả người ngã chổng vó.



      Cả người tôi run lên, định đẩy Vân Châu tới đỡ cậu ta dậy, tiểu tử xấu xa đó lồm cồm từ mặt đất bò dậy, quay người lại nghiêm nghị nhìn hai chúng tôi uy hiếp :”Bổn hoàng tử lệnh cho các ngươi được chuyện bổn hoàng tử bị ngã ra ngoài! Tư thế ngã của bổn hoàng tử khó coi như vậy, nếu như cho người khác biết, bổn hoàng tử còn mặt mũi nào nữa!”



      xong, hừ hai tiếng, đứng thẳng tấm lưng béo ú lên, thở phì phì thong thả bước ra ngoài.



      Tôi vỗ vỗ trán, cậu bé này kiêu ngạo đáng quá thôi.



      Vân Châu mím môi cười, lên tiếng, chỉ đặt bát thuốc xuống, nhàng đỡ mặt tôi qua, đối mặt với đôi mắt của .



      Tôi : ‘Tiểu hoàng tử…”



      “Thất vương gia ở bên ngoài, cần phải lo lắng.” Vân Châu ngắt lời tôi, đầu tiên là sờ sờ tay tôi, sau đó sờ lên mắt tôi, cuối cùng là chuyển lên trán tôi, dịu dàng hỏi: ‘Còn có cảm giác khó chịu ở đâu ?”



      Tôi trả lời, nhìn Vân Châu hỏi lại:”Sao mắt của huynh lại đỏ thế kia?”



      Tay Vân Châu sững lại, hai mắt tỏa sáng: “Muội gì? Muội…Mắt của muội…”



      “Mắt muội nhìn thấy rồi.” Tôi vui sướng ôm lấy cổ Vân Châu, hôn lên môi cái, nhìn thần sắc của trợn tròn mắt nhìn tôi, vì vậy tôi lại tiếp tục hôn lên mặt , cắn cắn chóp mũi của , “Muội có thể thấy mắt của huynh, lông mi của huynh, mũi của huynh, còn có cả chiếc cằm thỉnh thoảng có râu nữa này.”



      Vân Châu ngập ngừng sờ vào mắt tôi, nhàng xoa lên, rồi ngừng lại chút, viền mắt đột nhiên đỏ lên, mặt khẽ nở nụ cười, vươn người ra ôm tôi vào lòng, siết chặt lấy: “Sau này, chúng ta sống bên nhau tốt.”



      Tôi vâng tiếng, đặt cằm lên vai . Lúc này chạng vạng, ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào đến cửa, mặt đất có hai đường sáng. lâu rồi thấy ánh sáng, giờ chợt nhìn được, mắt có chút đau đau, tôi nhấp nháy mắt, trong ngực lại vô vùng vui sướng.



      Tôi liền bảo Vân Châu dìu tôi đến đứng trước cửa sổ.



      Vân Châu cầm bát thuốc, khuấy lên, múc thìa lên đưa bên miệng thổi thổi, rồi đưa đến trước mặt tôi: ‘Trước tiên uống thuốc này .”



      Tôi mỏng mỏi uống hết rất nhanh, : “Đưa hết cho muội uống , cứ từng thìa như vậy muội quen.” định thò tay ra cầm lấy bát thuốc lên để uống hết, nào ngờ, vừa đặt vào bát ngón tay lại run lên.



      Tôi sững ra, chợt nhớ chuyện trước lúc ngất , cảm giác đó lại đến, hai tay vẫn còn run rẩy, dường như, dường như còn run hơn so với mấy ngày trước.



      Niềm vui sướng trong lòng lập tức tiêu tan, tay tôi chạm vào chiếc bát liền dừng lại, mặt tỉnh bơ rút tay về, cười gượng : “hay là, huynh bón thuốc cho muội vậy.”



      Vân Châu nhíu mày, thần sắc có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”

      Tôi cười gượng, : “, có gì.” Tôi nghĩ nên để yên lòng, vì vậy cười cười, giả vờ làm nũng : “Người ta muốn làm nũng đó mà.”



      Vân Châu mỉm cười, nhìn tôi, gì. Lại bón từng thìa thuốc cho tôi.



      Uống được nửa, tôi thử thăm dò hỏi : “Buổi sáng đột nhiên muội bị ngất…Tiểu Đào có gì với huynh ?”



      Vân Châu nhíu nhíu mày: “.” Lại giương mắt lên nhìn tôi: ‘Làm sao vậy?”



      Nha đầu ngoan, quả nhiên là biết giữ mồm. Lát nữa thưởng hai quả táo cho ấy.



      Tôi cười gượng: “, có gì.”



      Uống xong bát thuốc, đắng đến mức tôi rùng mình cả người.



      Vân Châu đặt bát xuống, đỡ tôi từ giường xuống, rồi đột nhiên giữ chặt tay tôi, tôi kinh ngạc, vô thức muốn rụt tay lại, nhưng kịp, chỉ nơm nớp lo sợ để mặc cầm.



      Mất hồi, cũng thấy có phản ứng gì, chỉ đỡ lưng tôi, dìu tôi chầm chậm về phía cửa sổ.



      Lại đợi hồi, thấy lên tiếng hỏi gì, thậm chí ngay cả lông mày cũng nhăn chút nào, tôi lặng lẽ thở phào nhõm. Đại khái là tay run như vậy, đặt vào tay người khác, lại cảm thấy có gì khác lạ.



      Thời tiết mùa thu đẹp, mây trắng cũng rất đẹp, bầu trời màu xanh cũng rất đẹp, mắt của tôi đột nhiên phục hồi lại thị lực, nhìn trời chút, nhìn mây chút, lại nhìn vài cây quế vừa nở hoa trong viện chút, tóm lại là rất tốt.



      Dưới tán cây quế có hai người lớn ngồi đó, cái người trẻ con kia hai tay chống má, miệng lầm bầm gì đó, đó chính là tiểu tử xấu xa, còn người kia thần sắc nhàn nhã thong dong, tay cầm chiếc quạt gõ tạo ra tiếng động, cho thấy đó là lãng tử phong lưu, bộ dáng cũng được, rất đào hoa.



      hăng hái nhìn họ, người kia đột nhiên quay đầu lại, thấy tôi và Vân Châu, nét mặt thâm thúy, chợt đưa chiếc quạt trong tay xòe ra, nở nụ cười rất là phong lưu phóng khoáng với chúng tôi, lộ ra hai chiếc răng khểnh chói mắt.



      Tôi nhìn kỹ hai chiếc răng khểnh đó, : ‘Thất vương gia?”



      Vân Châu ừ tiếng.



      Tôi than thở: “ ngờ triều đình có tâm như vậy, cha cáo lão hồi hương, còn chức quan, vừa mới mất, đồng liêu nhiều, nhưng cũng chỉ có đến bái tế.”



      Lại nghe Vân Châu buồn bã : “Chỉ sợ chỉ đơn giản đến bái tế nhạc phụ đại nhân đâu.”



      Tôi nghiêng đầu nhìn Vân Châu, nghi hoặc hỏi: “Vậy vì sao mà đến?”



      Vân Châu đáp, gọi gia đinh ở cửa tới, buồn bã : “Trời tối rồi, mau ăn cơm chiều thôi. Sao Thất vương gia còn chưa ? Ngươi ra đó, hỏi định muốn ở lại đây ăn cơm phải ?”



      Tôi trợn mắt há mồm, này, này, này..đây chẳng phải là đuổi khách sao?



      Gia định lau mồ hôi, nhận mệnh ra đó, chỉ lát sau, lại lau mồ hôi nhận lệnh quay lại, : “Thất vương gia , mắt gia tốt, chỉ nhìn cái là biết trong lòng nghĩ gì rồi, cảm động quá, cơm tối cần phải quá rình rang, chỉ cần có thịt gà vịt cá các loại là đủ rồi.”



      Vân Châu hừ :” với là hôm nay trong phủ ăn chay.”



      Gia đinh lại lau mồ hôi, tiếp tục nhận lệnh chạy , chỉ chốc lát sau lại tiếp tục lau mồ hôi nhận lệnh quay lại: ‘Thất vương gia rau xanh đậu hũ cháo hoa màn thầu lão nhân gia cũng chê đâu.”



      Răng khểnh chói mắt bên ngoài cửa sổ lại quay lại nhìn chúng tôi.



      Tôi mắt mở to mồm há ra, hỏi Vân Châu: ‘huynh và …từng có gì à?”



      Vân Châu chậm chạp đáp: ‘.”



      “…Hai người rất thân quen nhau?”



      Mặt Vân Châu nghiêm lại: “ thân quen.”



      Tôi tiếp tục mắt mở to mồm há ra.



      Trong vài ngày này, thất vương gia với những bức đông cung trong lời kể kia dẫn theo tiểu tử xấu xa lúc nào cũng đến Chân phủ, ăn bữa cơm trưa, rồi tiện thể ăn luôn cơm chiều.



      Tôi cực kỳ lo ngại.



      hôm, mang theo tiểu tử xấu xa đến ngồi dưới tán cây hoa quế trước sân nhà tôi nhàn nhã phẩm trà, tôi thong thả bước tới, ngồi xuống bên cạnh. Tiểu tử kia dòm ngó tôi, mặt tỉnh bơ nhấc cái ghế ngồi bên cạnh tôi.



      Tôi nghĩ nghĩ, hỏi : “Lần này Vương gia tới Tô Châu có công gì vậy?”



      cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, nhìn tôi: “, bổn vương…chỉ là đến thăm người.”



      Tôi gật đầu: “Vậy gặp người đó chưa?”



      tiếp tục cười: “Đương nhiên là gặp rồi.” dừng lại, cầm chiếc quạt gõ gõ lên bàn, lại : “Hơn nữa, xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.”



      Vừa dứt lời, liền nghe có tiếng ho khan.



      Tôi kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc.



      Người mà tên này nhắc đến phải là Vân Châu đấy chứ? phải là đến đây để thăm Vân Châu đấy chứ? Nghe trong lời , giấu tình cảm dịu dàng nha!



      Tôi cuống quýt từ ghế đứng lên, kéo Vân Châu giấu sau lưng mình, vô cùng đau đớn khuyên giải : “Phu quân ta chắc chắn phải là đoạn tay áo của vương gia đâu, huống gì huynh ấy thành thân rồi, thất vương gia xin hãy từ bỏ .’



      Tôi vừa xong, nước trà trong miệng phun ra, phun trúng vào mặt tiểu tử xấu xa ngồi đối diện. Tiểu tử kia lập tức méo miệng, lấy tay bé mập mạp lau mặt mình, ấm ức nhìn tôi.



      Vân Châu cũng ho khan vài tiếng, cúi đầu cười.



      Thất vương gia đặt chén trà xuống, ho khan vài cái, ngượng ngùng : “Đúng là hết hy vọng rồi, ta…ta chỉ nghe Tô Châu, nhân có việc, liền từ kinh thành đến thăm chút, giờ thấy sống rất tốt, ta cũng yên tâm rồi, mấy ngày nữa, ta quay về kinh thành.”



      Buổi tối, tôi quan sát khuôn mặt nghiêm nghị của Vân Châu, than thở: “Khuôn mặt này, ngờ cũng đào hoa.”



      Vân Châu trái lại cũng quan sát tôi, rồi nghĩ nghĩ gật đầu : “Chính xác, khuôn mặt như này, lạ khi có trái đào hoa.”



      Tôi ngẩn người ra.



      Vân Châu gõ đầu tôi, hừ mũi: “Còn chưa biết là tự ai rước lấy đâu.”



      Mấy ngày sau, thất vương gia dẫn theo tiểu tử xấu xa đến từ biệt.



      Tôi vô cùng vui sướng, bảo Tiểu Đào luộc mười hai quả trứng gà nhét vào bọ quần áo cho họ.



      Tiểu tử kia mang theo vẻ mặt buồn bã nước mắt lưng tròng lời từ biệt với tôi.



      Cậu ta vừa lau nước mắt vừa :”Con vịt này là con vịt lang thang mà bổn hoàng tử thấy đường, rất đáng thương, có mẹ, bổn hoàng tử mang nó theo chăm sóc nhiều ngày rồi, ban ngày chơi đùa với nó, ban đêm ôm nó ngủ, giờ.. giờ bổn hoàng tử phải rồi, tặng…tặng…nó cho ngươi.”



      Tôi cũng tuôn nước mắt, đồng thời khỏi than thở, chả trách trông con vịt này thần sắc uể oải, ra là bị chà đạp như vậy, sắp đời rồi, khiến người ta thương cảm.



      Tôi sờ sờ khuôn mặt nhắn mập mạp của cậu ta, trịnh trọng :”Cậu yên tâm, ta nhất định chăm sóc nuôi dưỡng nó tốt.”



      Tiểu tử kia hề nhìn con vịt cái nào, nước mắt lưng tròng đặt sợi dây vào tay tôi. Tôi lại đặt sợi dây vào tay Tiểu Đào.



      Tôi cho rằng lần từ biệt này, ước chừng còn cơ hội gặp lại nữa, nghĩ nghĩ, trước khi chia tay nên ai ủi cậu ta, vì vậy cầm lấy bàn tay bé trắng mập của cậu ta, đặt lên bụng tôi, : “Ở đây có tiểu muội muội, chờ tiểu muội muội lớn rồi làm vợ của cậu, được ?”



      Tiểu tử kia lập tức đỏ mặt, cúi đầu, lui ra sau lưng thúc thúc mình.



      Tôi cho rằng thất vương gia muốn lời từ biệt với Vân Châu, liền thở dài, chừng còn câu gì đó đại loại như “Vân lang, ta đây, rồi lấy tay lau hai mắt đẫm lệ, nhưng lại nghẹn ngào gì được nữa..” Vân vân..



      Nào ngờ, vẫn để lộ ra hai chiếc răng khểnh, lấy hộp gấm đưa tới trước mặt tôi, :”Cái này tặng ngươi.”



      xong, kéo tiểu tử kia xoay người, mở cây quạt trong tay roạt cái, tiêu sái . Sao mà phong lưu, sao mà hào phóng, sao mà rộng lượng thế!



      Tôi có chút tiếc hận nhìn Vân Châu cái.



      Khóe miệng Vân Châu nhướn lên, liếc nhìn hộp gấm trong tay tôi, buồn bã : “Mở ra xem bên trong là gì .”



      Là cái gì.



      Lúc mở ra tôi liền choáng váng, ràng… ràng là bức họa của tôi.



      Vân Châu hừ tiếng, lại buồn bã : “Ta rồi, biết là ai đào hoa đâu.”



      Tôi mắt mở to mồm há hốc.



      Đây…đây…đây.. phải là lần đó tôi bị triệu tiến cung, là cái lần ở trong hoa viên tường vi nghỉ ngơi đó sao? Sao…sao…



      Nghe Vân Châu : “Lúc ở kinh thành, ta gặp vài lần, sau đó có lần ta bị gọi vào phủ uống rượu, ngẫu nhiên nhìn thấy bức họa này liền biết được tâm ý của . Có người ngày đó muội tiến cung, vừa lúc cũng tiến cung, đụng phải muội trong hoa viên, vì vậy…”



      Vân Châu dừng lại.



      Tôi vội hỏi: “Vì vậy?”



      “Vì vậy trong nháy mắt lọt vào tầm mắt, vốn định ngày hôm sau cầm theo bức họa tới cửa cầu hôn, bởi vì uống nhiều rượu, lại lấy ra khoe trước mặt ta, kết quả…” Vân Châu dừng lại, ánh mắt nhìn về xa xăm, tiếp tục buồn bã : “kết quả chúng ta đập vỡ bình rượu, tay đánh nhau trận.”



      Tôi ngơ ngác nghe, vô cùng khiếp sợ.



      Ngoại trừ hoa đào nát này, tính tính toán, số đào hoa của tôi có thể đếm được đầu ngón tay.



      Đóa thứ nhất, là Vân Châu, cần nữa, cuối cùng cũng tu thành chính quả.



      Đóa thứ hai, là Phi bạch, cũng cần nhiều, hữu duyên vô phận, ngay từ đầu mối duyên lầm.



      Đóa thứ ba, là Nhị Đản ở Minh giới, đóa này được coi là đóa hoa lớn, tuy nhiên, cũng được coi là đóa hoa thuần khiết.



      ngờ, ngờ cũng có thể đếm được đầu ngón tay ba đóa, dĩ nhiên tôi còn đóa ngoài ý muốn ở bên ngoài nữa, ngay cả đóa này chưa nở nhưng cũng được coi là đóa…



      Vân Châu bắt đầu nhéo nhéo tay tôi, lành lạnh : “Có cảm giác gì?”



      Tôi thành thực : “có chút kích động.”



      Vân Châu chẳng tốn lời thừa, nhéo tay tôi, sau đó ngồi xổm xuống, ghé vào bụng tôi, : “Con à, đá cho mẹ con đá .”



      Bảo bối quả nhiên trở mình cái, khách khí ở trong bụng tôi đạp cái.







      Tôi ấm ức, giận rồi: “Muội muốn bỏ nhà ra .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :