1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Già Gả Lần Bảy - Hoa Minh (57c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 20



      Tôi giật mình, hỏi: “Huynh là?”



      Người đó vuốt mặt tôi chợt dừng lại, khàn giọng : “Quả nhiên…muội quên.’



      Tôi từ cây ngồi dậy, mặt đối mặt với người đó. Tôi nhìn , nhìn kỹ đôi mắt . Tôi hỏi: “Chúng ta…trước đây có biết nhau ? Tôi nhận ra mắt của huynh.”



      Người đó ngẩn người, nhìn tôi ngập ngừng muốn , sau đó viền mắt từ từ đỏ lên, lát, quay đầu .



      Tôi thấy giây sau rơi lệ. Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy nam nhân nào khóc, còn là nam nhân rất đẹp.



      Tôi suy nghĩ chút, nhảy xuống cành cây, ngắt bông hoa đuôi chó lên, do dự, rồi đưa tới trước mặt , : “Hình như huynh rất đau khổ…tôi….tặng huynh hoa đuôi chó này.”



      Người đó quay đầu lại, viền mắt vẫn còn đỏ, nhưng nhận hoa, chỉ yên lặng rất lâu, rồi đưa mắt nhìn con ốc biển cổ tôi, chậm rãi hỏi: ‘Ốc biển này…muội còn nhớ là ai đưa cho muội ?”



      Tôi mở mịt lắc đầu.



      cười chua chát, lại đưa mắt nhìn xuống cổ chân tôi: “Vậy chiếc lắc chân này, còn nhớ ?”



      Tôi lắc đầu, sau đó ngượng ngùng cười: ‘Tôi mất trí nhớ, mọi chuyện trước đây đều quên hết rồi.”



      trầm lặng lên tiếng, lát sau, mới tiếp tục mở miệng, hỏi vòng vo sang chuyện khác: ‘Sao lại ngủ cây?

      Tôi xấu hổ, ngại ngùng: ‘Tôi đợi người.”



      nhìn mạnh về phía tôi: ‘Chờ ai?”

      Chờ ai? Tôi nghĩ, là người mà trong lòng tôi thích kia, tôi nên gọi ấy như nào nhỉ?



      Tôi nghĩ nửa ngày, sau đó mới nhìn đầu ngón chân, : “ đợi người trong lòng tôi.” Nghĩ chút, lại bổ sung thêm câu: ‘Huynh ấy huynh ấy đến tìm tôi, tôi đợi huynh ấy.”



      lát nghe có tiếng gì.



      Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp gương mặt đẹp đẽ của nam tử kia trắng bệch, nhìn tôi chăm chú.



      Tôi giật mình: “Công tử…huynh…”



      còn chưa hết câu, lại bị cắt ngang, nhìn tôi chằm chằm, từng câu từng chữ như là vô cùng khó khăn thốt ra: ‘ ta là ai?”



      Tôi sửng sốt, mờ mịt đáp: “Là Ngọc Hành tinh quân trời.”



      mặt cứng đờ: “ ra..là .”



      Tôi cười ngượng ngùng, giơ vòng tay cho xem: ‘Cái này chính là huynh ấy tặng tôi.”



      yên lặng cụp mắt xuống, lại quay đầu , trả lời, vai run nhè .



      Tôi nhàng kéo kéo tay áo , hỏi: ‘Công tử, huynh làm sao vậy?”



      vẫn trả lời, lát, mới mở miệng : “Ta là Vong Xuyên.”



      Ngày hôm sau Ngọc Hành cũng tới.



      Tôi vẫn ngồi cây tiếp tục chờ Ngọc Hành. Tôi nghĩ, hôm nay tới, ngày mai tới.



      Nhị Đản cầm đóa hoa đuôi chó đứng ở dưới tán cây, nhíu mày u sầu nhìn tôi, : ‘A Ly, hôm qua Hoa Nữu nhà bên viết thư tình cho ta.”



      Tôi ‘a’ tiếng.



      Cậu ta tiếp tục buồn bã : ‘Hắc Nha sát sát nhà nhân dịp ta đề phòng, bất ngờ hôn lên mặt ta cái.”



      Tôi lại “a’ tiếng.



      Cậu ta lập tức thất bại, ôm ngực đau đớn : ‘A Ly, ngươi có thể tỏ ra chút đau buồn để ta vui lòng chút được sao.”



      Tôi suy nghĩ chút, nhịn được bật cười.



      Cậu ta mếu máo, cúi đầu xuống, bỗng nhiên ; ‘A Ly..ta sắp thành hôn.”



      Tôi sửng sốt.



      Nghe cậu ta tiếp: ‘Hoa Nữu và Hắc Nha đều tới nhà ta cầu hôn, mẹ ta , Hắc Nha tốt, hông to, ngực to, cưới vợ phải cưới người như thế.”



      Tôi vô thức nhìn ngực mình, có chút u sầu.



      Đợi xong, cậu ta bước tới đưa hoa đuôi chó trong tay cho tôi, có chút suy sụp : ‘A Ly, sau này ta e rằng thể chờ ngươi được nữa, ngươi..ngươi nếu như buồn tìm Mạnh Bà chuyện, ta đây.”



      xong, liền rầu rĩ quay đầu bỏ .



      được đoạn ngắn, cậu ta lại quay lại liếc nhìn tôi, lại được đoạn ngắn, lại quay lại nhìn tôi, cuối cùng xoay người, nhanh chân chạy .



      Ngày thứ ba tôi gặp Ngọc Hành.



      Tôi từ cây nhảy xuống, đứng trước mặt tôi, nhìn tôi, khóe miệng cong lên cười, ánh mắt lưu luyến.



      Nhưng, sắc mặt lại có chút tái nhợt.



      Tôi chạm vào mặt , nghi hoặc hỏi: ‘Huynh làm sao vậy?”



      thuận thế bắt lấy tay tôi, nhìn tôi lát, : ‘Thiên quân hạ chỉ tứ hôn, gả Ngọc Trứ công chúa cho ta.”



      Tôi ngẩn người ra, lát sau mới phản ứng: “Vậy huynh..huynh đồng ý rồi đúng ?”



      Ngọc Hành ôm tôi vào lòng, khẽ: ‘Ta kháng chỉ.”



      Tôi ngẩn người, nghe dừng lại, rồi tiếp tục : “A Ly, ta phải rồi.”



      Tôi hỏi: ‘?”



      đáp, cúi đầu, buông tôi ra, sau đó vén sợi tóc trán tôi, khẽ: ‘A Ly, nhắm mắt lại.”



      Tôi yên lặng nhắm mặt lại.



      nụ hôn lạnh lẽo rơi trán tôi.



      Giọng chậm rãi vang lên: ‘Ta bị Thiên quân giáng hạ xuống trần gian, vĩnh viễn quay về được, A Ly, ta phải .”



      Bên tai tôi như có tiếng sấm nổ tung ầm ầm trong lỗ tai. Tôi bỗng nhiên bị đẩy mạnh rời khỏi , chân tay luống xuống muốn giữ tay lại, nhưng kịp, bay rất nhanh lui về sau, qua tam đồ hà, qua chiếc cầu kia, sau đó từ từ biến mất.



      Tôi lúc này mới phát , hôm nay mặc quần áo bạch y, cũng mới phát , mặc đồ trắng đẹp như thế. Như là những cánh hoa dưới tán cây bị gió thổi, rơi xuống tan tác.



      Trước mắt tôi đâu đâu cũng là màu trắng, từng mảnh từng mảnh. Lan ra mênh mông.



      Đó là gió thổi, đó là hoa rơi rụng.



      Tôi kinh ngạc nhìn, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.



      Tôi nghĩ nếu như Ngọc Hành thể quay về được, tôi còn ở đây làm gì nữa? Tôi nghĩ, tôi thích , tôi , là người trong lòng tôi, tôi phải ở cùng chỗ, tôi nghĩ, đến đâu, tôi cũng phải theo đến đấy.



      Tôi đứng ở cầu luân hồi, giang hai tay ra, nhắm mắt lại nhảy xuống cầu.



      Tôi là Thủy quỷ trong lòng sông Vong Xuyên. Mạnh Bà từng cho tôi biết, Thủy Quỷ trong lòng sông Vong Xuyên thể đầu thai chuyển thế, cho dù là chuyển thế, mệnh bản cũng trọn vẹn.



      Giống như theo lời bà tôi và quỷ ngốc kia giống nhau.



      ra tôi luyến tiếc rời , tôi luyến tiếc bà bà, luyến tiếc Nhị Đản, cũng luyến tiếc Dao Ngọc.



      Nhưng tôi lại càng luyến tiếc Ngọc Hành. Tôi luyến tiếc Ngọc Hành, tôi thích Ngọc Hành, Ngọc Hành là người trong lòng tôi. Tôi nguyện dùng mệnh bản trọn vẹn của mình để đổi lấy kiếp sau được gặp lần, cho dù là thoáng qua, là cái nhìn quay đầu lại.



      Tôi thích hàng lông mày của Ngọc Hành, thích mắt của Ngọc Hành, đôi mắt rất đẹp. Nhưng trong giờ khắc bánh xe quay vòng từ cầu nhảy xuống, trước mặt tôi đột nhiên lên đôi mắt khác, đơn thuần, nồng ấm, thâm trầm, mìm cười, giận giữ…



      Tiếng ai đó giận giữ cầu gào thét gọi: “A Ly.”



      Là…là nam tử xinh đẹp tên là Vong Xuyên kia?



      Hết phần 2 ( còn 1 ngoại truyện của Ngọc Hành nữa)
      Last edited: 18/8/14

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngoại truyện Ngọc Hành

      từ trong giấc ngủ ngắn tỉnh lại.Taychống trán có chút mỏi. Trong mộng lại thấy nữ tử gọi là A Ly kia.

      Nàng là Thủy Quỷ, sinh ở trong nước, lớn lên ở Vong Xuyên. Cũng chắc chắn là xuất từ trong nước, nên lúm đồng tiền mặt lộ ra vô cùng trong trẻo.

      ngồi trước thư án, mệt mỏi xoa trán, mi cau lại, nheo mắt hướng qua ngoài điện. nhớ lại hôm gặp nàng, vừa xuống thuyền bước lên bờ qua tán cây cổ thụ, nàng sớm muộn vừa vặn từ cây rơi xuống, rơi đúng vào vai .

      nhớ kỹ cành cây trơ trụi nhô ra đó khắc loang lổ vết dao, chi chít. Như là ghi lại mội khắc nào đó, việc nào đó.

      sửng sốt, khẽ lay nàng, gọi nàng tiếng, nhưng nàng trong hình cây nấm cứ cuộn tròn vai cọ cọ, động đậy, bấu lấy tiếp tục ngủ.

      bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là ngồi dưới tán cây chờ nàng tỉnh giấc. Đó là buổi sáng ẩm ướt, khí tràn ngập mùi bùn đất, hoa đuôi chó dưới tán cây nở rực, nhìn cây nấm vai mình, rồi bật cười lên.

      Các thần tiên trời thích cười, ra, đó chỉ là thói quen hoặc là loại ứng phó mà thôi.

      Cười, cũng thành thói quen. Niềm vui đời có bao nhiêu, bình thản lạnh nhạt còn nhiều hơn niềm vui, nếu như vậy sao thể cười để khiến lòng mình được ấm áp vui vẻ chứ? Nhưng trong giờ khắc này, vai cây nấm, dưới chân là hoa đuôi chó nở đầy mặt đất, bất chợt cười thành tiếng, trong lòng vui vẻ.

      Cây nấm này chắc là ăn no rồi đánh giấc dài, ông lão chèo thuyền dòng sông Vong Xuyên chở lượt thứ ba rồi. ngồi dưới tán cây, chân mỏi nhừ.

      Cây nấm vai giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhìn . cong đôi mắt lên, cười.

      Chiếc nấm đó như bị dọa làm cho giật mình hoảng sợ, lăn xuống mặt đất biến lại thành người.

      hướng về người con chân trần mặt đất kia, nhìn nàng chớp mắt, giật mình.

      Lát sau, mới biết được đời này có vài thứ, có vài người, thể nhìn, cũng nên nhìn, nhìn rồi, phải trả nợ.

      Rất lâu sau, tại nhân gian, tên là Vân Phi Bạch, còn nàng tên là A Ly, lúc mới gặp nàng, nàng giơ bát móng heo đầy dầu mỡ lên trước mặt , dường như lúc đó giật mình sững sờ.

      Trong khoảnh khắc đó, trong lòng tự với mình, là nàng, nhưng nàng gọi là gì, nàng gọi là gì, lại biết.

      hỏi nàng: ‘Muội tên là gì?”

      Nàng chỉ yên lặng nhìn , lát mới đáp: “A Ly.”

      A Ly, A Ly…

      Ngày ấy lúc bước lên cầu để , nàng bỗng nhiên đuổi theo, trơ trụi đứng cầu, vân vê góc áo nhìn , lắp bắp : “Tôi…tôi là A Ly, là…là..Thủy Quỷ dưới lòng sông Vong Xuyên.” Suy nghĩ chút, lại bổ sung thêm: “Tôi nghìn năm trăm tuổi.”

      Mỗi khi duyệt công văn hoặc nhắm mắt dưỡng thần, lại nhớ hình ảnh đó, rồi lại mỉm cười.

      Bộ dạng của nàng ngốc nghếch.

      Lúc này ngồi trước thư án, nhìn ra ngoài điện, lại bật cười lên.

      Dưới mặt đất bên ngoài điện trải vầng nguyệt mỏng sáng, từ thư án đứng lên, đến bên cửa sổ. Ánh trăng mờ ảo như nước, sáng tròn đầy, bỗng nhiên thấy ngẩn ngơ, trong lòng có nỗi nhớ khó hiểu.

      bỗng nhiên ý thức được, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, bắt đầu mơ thấy nàng.

      Nàng ở trong mộng và trong thực giống y hệt nhau, bộ dạng ngốc nghếch, thích cười, lộ ra hàm răng, có hai chiếc răng khểnh , đôi mắt đen tuyền, trong veo.

      nhìn nụ cười của nàng, ở trong mộng mà vui vẻ.

      Ngày ấy tại Minh giới, bị chuyện đương của Lan Xuyên Minh Quân cuốn theo, tá túc tại chỗ ở của tối. Hai người đánh cờ, Lan Xuyên thường mong ngóng hỏi thăm chuyện về Đông Hoa, hỏi ta sáng sớm ăn mấy bát cơm. gặp mấy người, những người đó là ai, cười bao nhiêu lần, chau mày bao nhiêu lần, ngay cả việc nhà xí mấy lần cũng hỏi bằng được.

      chỉ nhịn cười trả lời cho có lệ, qua ván cờ, liền tìm cớ dạo ra ngoài.

      cầu tỏa ánh nguyệt mờ mờ, mượt như tơ, bước lên, trông thấy chiếc cây cổ thụ trơ trụi bên bờ sông, còn nữ tử A Ly ngồi đó, ôm lấy thân cây, hướng xa xa về phía đông.

      Như là chờ ai, trông ngóng ai đó.

      bước thong thả tới trước quán Mạnh Bà, gọi bát canh, giả vờ lơ đãng hỏi nữ hài tử ở cây kia.

      Mạnh Bà cười : “Nàng đợi Minh thái tử trở về, mỗi ngày đều ngồi cây để ngóng, hết ngày khắc dao lên đó.”

      kinh ngạc. ra là thế, ra đúng là vậy. ra nàng đợi người.

      trầm lặng chút, lại hỏi: “Đợi…bao lâu rồi?”

      Mạnh Bà rất : “Hơn hai trăm năm rồi. Hai đứa trẻ đó cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã.”

      ra, là thanh mai trúc mã.

      Hôm sau lúc rời , vẫn là ngồi thuyền. đứng ở đầu mũi thuyền, tai nghe sóng vỗ vào mạn thuyền. Đó cũng là buổi sáng ẩm ướt, ngay lúc vịn tay chuẩn bị bước vào trong thuyền, lại bị giọng trong trẻo gọi lại: “Lam công tử!”

      quay mặt lại, nét mặt hơi kinh ngạc, là tiểu nha đầu tên là A Ly hưng phấn vẫy tay gọi .

      Nhưng…Lam công tử? có chút giật mình, lại có chút châm biếm, chỉ giây lát sau, trong đôi mắt cười rạng rỡ: “Ta là Ngọc Hành.”

      Dứt lời, thuyền lướt xa mấy trượng, rất nhanh.

      Nàng chạy dọc theo bờ sông, đuổi theo hỏi liên tục: “Công tử, nhà huynh ở đâu? Là người hay thần tiên? Lúc nào mới có thể gặp huynh?”

      cười, bắc loa trả lời nàng: ‘Tháng sau ta trở lại.”

      Lần thứ hai gặp lại, là sau tháng.

      Nàng dựa bên cầu ngủ, rất say sưa, khóe miệng chảy chút nước miếng. nén cười, lau nước miếng cho nàng, lay nàng: ‘A Ly?”

      Tiểu nha đầu đó mở bừng mắt ra, mơ màng nhìn , bỗng nhiên đưa tay ra chạm vào mặt .

      Taynàng lành lạnh, ngay trong giây phút đó, thấy mặt mình nóng bừng như lửa, toàn bộ cơ thể cứng đờ.

      dở khóc dở cười.

      Lần đó, nàng tặng chiếc khăn thêu uyên ương hí thủy.

      Nàng cúi đầu, thấp thỏm nhìn đầu ngón chân, ngượng ngùng với : “Ngọc Hành công tử, tôi thích huynh, tôi muốn…”

      Tình cảm của thiếu nữ hoài xuân làm động tâm, khiến mỉm cười.

      xiết chặt chiếc khăn tay, nín thở nghe nàng . Nàng thích , nàng muốn…muốn…cái gì?’

      Nhưng, đáp án lại có, giọng trong trẻo của nàng bị người khác cắt ngang.

      Vong Xuyên trở về. Mạnh Bà từng cho biết, hai người họ là cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã.

      nhìn vào mắt Vong Xuyên, lại nhìn ánh mắt nàng hướng về Vong Xuyên, ấm áp trong lòng như bị ứ động, chờ đợi như đám mây đột nhiên bị thổi tan .

      Lời có thể gạt người, mắt nhìn cũng có thể gạt người, nhưng ánh mắt lừa được người. nhận ra, hai người thanh mai trúc mã này, người kia nàng, nàng cũng thích người đó.

      Thanh mai trúc mã, hai người vô tư, còn , lại chậm hơn nghìn năm. nhìn thủy điểu (chim sống dưới nước) tung bay mặt nước, khóe miệng cong lên, mỉm cười.

      Có đôi khi nụ cười chỉ là ngụy trang, ví dụ như lúc này.

      Buổi tối, Lan Xuyên minh quân mời đến chơi. Lúc đánh cờ, Lan Xuyên lại hỏi chuyện ăn uống của Đông Hoa, còn hăng hái bừng bừng kể việc và Đông Hoa gặp nhau đại Đại Manh sơn.

      Năm tháng tuổi trẻ phù phiếm, thời gian đẹp đẽ, tập trung để nghe. Năm ván đều thua.

      Lan Xuyên mừng rỡ: “Kỳ nghệ của bản quân quả nhiên tiến bộ nhanh.”

      chỉ cười gì.

      Ngày thứ hai, ăn sáng xong, định từ biệt Lan Xuyên để quay về, vừa đúng lúc Vong xuyên đến thăm Lan Xuyên.

      Lan Xuyên nhổ cây cỏ ngậm trong miệng ra, vội vàng cầm lấy thư tình của Đông Hoa từ chỗ Vong Xuyên, chân thành tiễn Vong Xuyên và về.

      và Vong Xuyên sóng vai nhau mà . đường thỉnh thoảng vài câu, khách sáo, xa cách. cảm nhận được địch ý của Vong Xuyên.

      đến bên chiếc cầu, Vong Xuyên chợt mở miệng, ta : “Ta và A Ly cùng nhau lớn lên, nàng có cha mẹ, từ bị tiểu quỷ khác ức hiếp, còn ta, mẫu thân mất từ rất sớm, lúc còn bé thường bị các ca ca và tỷ tỷ xa lánh, cho nên, ta và A Ly nương tựa lẫn nhau.”

      giật mình, lên tiếng.

      Vong Xuyên lại : ‘Ta và A Ly ở bên nhau tròn nghìn năm rồi, nàng là lương thiện, chỉ là tâm trí phát dục muộn, thường hiểu.”

      lẳng lặng nghe Vong Xuyên .

      Nhưng Vong Xuyên chợt dừng bước, nhìn về , : ‘Ngươi biết , ta từ lúc nghìn trăm tuổi, ngay từ khi hiểu việc, là biết mình nàng rồi.”

      Ánh mắt người thanh niên đó nhìn khiêu khích.

      mím chặt miệng, cười cười : “A Ly được điện hạ tâm như vậy, uổng cuộc đời này.”

      muốn từ biệt Vong Xuyên để , vừa nhấc chân, cầu có người lăn xuống vừa đúng va vào chân , còn ôm lấy chân .

      Khi người đó ngẩng lên, ngẩn ra, là nha đầu kia.

      nhìn thấy mặt nàng bị xây xát, có vết máu, theo bản năng kéo nàng dậy, định lau mặt nàng, nhưng nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Vong Xuyên, buông tay xuống, chỉ nở nụ cười như thường ngày, nhìn nàng.

      A Ly hưng phấn từ dưới đất bò lên, vui sướng gọi Ngọc Hành công tử.

      Ngọc Hành công tử. Ngọc Hành công tử. Cho tới bây giờ chưa từng nghe ai gọi tên mà êm tai như vậy. Nhưng chỉ cười cười, xoay người chào Vong Xuyên.

      ngờ tiểu nha đầu lại gọi , càng ngờ nàng hôn .

      Khi nàng đứng trước mặt , kiễng chân, giữ vai , rồi hôn lên mặt , đầu óc chợt trống rỗng.

      nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, nhưng gì. lát sau, mới : ‘A Ly, tiên quỷ khác biệt.”

      Tiên quỷ khác biệt? Ha hả, đây lý do chẳng ra gì.

      Trong ánh nguyệt dường như rơi xuống lá cây, lao xao mặt nước, xoay vòng rồi trôi . Trôi đến đâu đó, đột nhiên ngừng lại.

      đứng trước cửa sổ rất lâu, khẽ thở dài, chậm rãi bước thong thả ra ngoài.

      Cả đêm, những cung nhân trong Ngọc Hoàn cung thấy Tinh quân của họ ngồi bên thềm đá bên ngoài điện, ngắm trăng.

      Trùng hợp ở góc tường có tiếng mèo hoang nấp kêu. Kết quả bọn họ suy luận rằng: Tinh quân bọn họ tịch mịch quá, đơn quá, sau đó…có mầm xuân rồi.

      Thời kỳ thái bình bày, người người thích tám chuyện, quỷ quỷ thích tám chuyện, thần thần tiên tiên cũng thích tám chuyện. Ngày hôm sau, Đông Hoa muốn tìm phẩm trà.

      nâng chén lên, uống ngụm, nghe Đông Hoa : “nghe ngươi…nhớ nhung Như Hoa cháu ngoại của Tử Vi Đại đế?”

      phun trà ra khỏi miệng.

      Tám chuyện…tám chuyện..Tây Thi biến thành Đông Thi, Đông Thi biến thành Thiên Bồng Nguyên Soái.

      Nhưng có chuyện cũng được bàn tán rầm rộ kém. Các thần tiên cung nga trời đều Đông Hoa điện hạ và Lan Xuyên Minh quân ở Minh giới có quan hệ mờ ám, hàng ngày quỷ quan nào cũng thấy Đông Hoa điện hạ tặng Lan Xuyên Minh quân đôi hoa tai ngọc, còn hàng ngày lại thấy Lan Xuyên Minh quân tặng Đông Hoa điện hạ cây quạt, cây quạt đề thơ tình, có ngày còn thấy Lan Xuyên Minh quân ôm Đông Hoa điện hạ, còn có ngày Đông Hoa điện hạ hôn Lan Xuyên minh quân, kết quả là Lan Xuyên Minh quân giận giữ, đẩy mạnh Đông Hoa điện hạ xuống, rồi đè người lên.

      Còn Thiên quân đem Thanh Liên tiên tử ép gả cho Đông Hoa điện hạ, ổn, rất ổn.

      Nửa tháng sau, Đông Hoa điện hạ cùng Lan Xuyên bỏ trốn.

      Các thần tiên trời vô lập tức vui mừng xiết, tin truyền ngớt.

      ngồi trong Ngọc Hoàn cung, nghe các cung nhân tám chuyện biết thành mấy bản, trong lòng chợt hoảng hốt, bỗng nhớ lần xuống Minh giới.

      Cũng tại cây cầu kia, chắp tay đứng chờ nàng.

      ra khẳng định chờ được nàng, nhưng ngoại trừ nơi này, biết chờ ở đâu. Mục đích chờ nàng rất đơn giản, chỉ muốn gặp nàng lần.

      đứng bên hồ sen lúc, rồi lại lúc nữa, nếu như nàng đến, thôi.

      Nào ngờ, tiểu nha đầu chỉ có tới, hơn nữa cũng giống như , ôm chiếc ghế băng , từ cầu lăn xuống, ôm lấy chân .

      biết nên khóc hay nên cười, bộ dạng của nàng ràng là rất buồn cười, nhưng trong mắt , lại có phần khả ái đáng .

      Tiểu nha đầu yên lặng nhìn , lồm cồm bò dậy, sờ soạng lên mặt , cười khúc khích: ‘Đúng là huynh .

      nín cười, hỏi nàng ngốc nghếch ôm ghế băng làm gì.

      Nhưng, nhưng nàng lại đáp: “Tôi ngồi ở đây chờ tiểu ca ca.”

      Nàng vẫn gọi Vong Xuyên là tiểu ca ca, khi gọi cái tên này, thấy trong mắt nàng rực sáng, loại ánh sáng này, là đau lòng , nhưng trong tim thấy…chua xót.

      Tận cho đến ngày Ngọc Trứ công chúa, là tiểu nữ nhi của Thiên quân gửi phong thư hồng kèm bát cháo Bát bảo nhờ người gửi cho , bỗng nhiên hiểu, cảm giác này chính là đau lòng.

      Ngày đó, tiểu nha đầu hưng phấn có gì đó muốn tặng , bảo chờ, sau đó vội vàng chạy về.

      đứng bên cầu, xoay người, thấy Vong xuyên tới.

      Vong Xuyên nhìn lúc, rồi cười: ‘Phụ vương chờ Tinh quân.” xong, còn làm động tác mời, cho từ chối.

      Nghị xong, đưa mắt nhìn ra ngoài điện, vừa đúng, nửa canh giờ, A Ly có lẽ vẫn chờ, đứng lên muốn cáo từ, nhưng Vong Xuyên bỗng nhiên mở miệng, chặn lời , : ‘Nghe thúc thúc , kỳ nghệ của Tinh quân rất cao, bản điện muốn luận bàn với Tinh quân, chẳng hay Tinh quân có thể cho ta hân hạnh đó?”

      Hai người đánh cờ hơn hai canh giờ, cuối cùng lúc lui bước từ biệt, bên ngoài đèn dầu thắp sáng, tiếng ếch kêu rất .

      biết tiểu nha đầu ngốc nghếch kia có còn chờ , hay là về rồi.

      Ngọc Trứ công chúa lại phái cung nhân đưa đồ tới, chén tổ ến, bát cháo long nhãn, bát súp, nước ô mai.

      Tiểu cung nhân : “Những thứ này đều là do công chủ tự mình xuống bếp làm.”

      hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhận.

      Có đôi khi là thế, ngươi thích người, có lẽ thích người khác, thể miễn cưỡng được.

      Sáng sớm hôm đó, khi mở cửa, Ngọc Trứ công chúa bổ nhào tới, cuống quýt đỡ nàng.

      Ngọc Trứ công chúa mặt đỏ bừng, nhìn : ‘Tinh quân chút tình cảm nào với Ngọc Trứ sao?”

      nhìn nàng, ra nàng cũng là tốt, hiền lành, dịu dàng, nhưng, có cách nào khiến mình nàng.. người cũng có lý do.

      muốn tiếng xin lỗi, những nghĩ cần thiết, nàng cần. Vì vậy, chỉ có thể im lặng.

      Ngọc Trứ mắt đỏ lên, xoay người lao ra ngoài.

      Đông Hoa và Lan Xuyên sống tại căn nhà dưới trần gian, Thanh Liên tiên tử cầm dao nổi giận đùng đùng tìm tới cửa, chém vào cửa vài nhát, lại bị câu của Lan Xuyên làm cho thêm kích động.

      Lan Xuyên : ‘Là nữ nhân, vậy mà tình địch của ngươi lại là nam nhân, quá thất bại mà.”

      Các thần tiên nghe vậy, lập tức ầm ấm chấn động, phấn khích lan truyền tin tức khắp nơi.

      Thanh Liên tiên tử xấu hổ và giận giữ, lau hai giọt lệ, ném dao xuống, chạy tới Minh giới làm loạn trận.

      Các thần tiên vui sướng thỏa mãn bàn tán: “Thanh Liên tiên tử quả nhiên là nữ hùng, dũng cảm, dũng cảm!

      Minh Vương nổi giận, lệnh cho thái tử Vong Xuyên đến nhân gian triệu hồi Lan Xuyên về.

      nghe bàn tán, suy nghĩ chút, rồi khắp ven bờ sông ngắt nhiều hoa đuôi chó, kết thành vòng hoa.

      nhớ nàng rất thích hoa đuôi chó. đột nhiên muốn lấy lòng nàng. nghĩ, nàng nhất định cùng Vong Xuyên đến nhân gian rồi.

      Phê duyệt công văn xong, là ban đêm, mặt trăng nhô cao, lấy vòng hoa ra ngắm lại lần nữa, khẽ cười, sau đó cất vào trong ống tay áo, đẩy cửa bước ra.

      được nửa đường, bỗng nhiên gặp phải Ngọc Trứ. Nàng cầm theo chiếc đèn lồng, tới trước mặt .

      Ánh mắt nàng nhìn vào chuỗi vòng hoa kia, giật mình, : “Huynh…”

      thấy nàng, lịch cười, : ‘ xuống nhân gian.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Phần 3 – Chương 1

      Cuối cùng trong mộng tỉnh lại.

      Tất cả những lưu luyến năm xưa, như biển hóa nương dâu.

      Giống như thoáng cái ngủ mấy nghìn năm, đầu óc mờ mịt. Mở mắt ra, nghe bên tai có tiếng động sột soạt, chốc lát, bàn tay đặt lên trán tôi.

      Tôi vô thức bắt lấy bàn tay đó, mơ màng gọi: “Tiểu ca ca?”

      Tayngười kia run lên: ‘Tiểu…tiểu thư.. tỉnh rồi?” Rồi ngay lập tức khóc òa lên: ‘Ô…ô..ôi tiểu thư, cuối cùng tỉnh rồi.”

      Tôi sững người: “Tiểu Đào?” Tôi mơ màng từ giường ngồi dậy, sờ soạng cầm lấy tay Tiểu Đào: “Tiểu…tiểu ca ca đâu?”

      Tiểu Đào ngừng kêu gào, lấy tay tôi lau nước mắt nước mũi mặt mình, ngờ vực hỏi: ‘Tiểu ca ca? Ai là tiểu ca ca? Là Vân nhị công tử phải ?”

      Tôi ngẩn người, lúc này mới bừng tỉnh, đúng rồi, giờ là họ Vân tên Châu, là Vân Châu.

      Đợi lúc Vân Châu tới, tôi lại ngủ, mơ hồ nghe có giọng khàn khàn gọi tôi, A Ly, A Ly.

      Tôi ngây người ngẩn ngơ, đầu óc như bị hãm ở trong đầm lầy, mơ mơ hồ hồ choáng ngất, chỉ là tiếng gọi đó thôi, nhưng trong ngực lại chấn động mạnh.

      Tôi nhìn thấy, thể làm gì khác hơn là bằng cảm giác dùng tay cầm lấy tay : ‘Vân Châu, là huynh sao?”

      “Là ta.” Bàn tay giơ ra giữa trung bị tôi nắm lấy, sững lại, lại nghe khàn khàn lặp lại lần nữa: ‘Là ta…”

      Tôi sờ soạng áp đầu vào ngực , ôm chặt lấy lưng , tay run run, nhắm mắt lại, chẳng hiểu sao, trái tim dường như cũng run rẩy.

      Vân Châu giật mình, khàn giọng hỏi: “A Ly, làm sao vậy?”

      Tôi mở mắt ra, nước mắt chảy xuống: ‘Muội muốn ôm huynh lúc.”

      đời này có những chuyện ngoài ý muốn.

      ra ngay từ lúc ở cầu nhảy xuống, tôi gần như bình thản rơi xuống êm ái.

      Tôi ngay giữa trung đột nhiên có người chắn ngang đánh bay lên . Tôi bị rơi vào cây cầu đó rồi tiếp tục lăn xuống, cành cây trơ trọi sườn núi nhô ra, tôi thuận thế mắc vào cây.

      Tôi bị treo ở cây mất hai ngày, qua hai ngày, khi tỉnh lại, tôi khôi phục ký ức.

      Tôi từ cây trèo xuống, ngơ ngác ngồi mặt đất hai ngày. Ngày thứ ba, Lan Xuyên ôm giấy bút tìm tới, vỗ vỗ mông ngồi xuống bên cạnh tôi, hăng hái bừng bừng hỏi tôi cảm tưởng về việc nhảy cầu và những việc tâm đắc nhất.

      Tôi yên lặng chút, đáp: ‘Tôi muốn khóc.”

      Lan Xuyên khóc nức nở lên: ‘Cháu trai ngốc của ta cũng theo ngươi nhảy xuống cầu, ngươi nhảy xuống trước, nó nhảy theo sau. Này, theo tính toán, tiểu tử đó chắc giờ cũng hơn hai tuổi rồi.” Lan Xuyên dừng lại, cảm thấy mỹ mãn than hai tiếng: ‘ câu chuyện tình thương tâm đổ máu mà.”

      Tôi run run lúc mới phản ứng, từ cầu nhảy xuống, tôi chỉ nghe thấy gọi tôi, mà hề nghĩ rằng lại nhảy xuống theo tôi.

      Lan Xuyên bắt đầu vỗ vỗ vai tôi, thoải mái : ‘Hai người các ngươi đều uống nước vong tình, ngược lại vẫn nhớ lại được, cũng là kỳ tích, theo ta tính toán, trong hai người các ngươi có đoạn nghiệt duyên tình thâm, đoán chừng ngay cả đem búa Bàn Cổ đến chém cũng đứt, cho nên, tiểu búp bê à, hãy xuống nhân gian , gặp lại cháu trai ta , cứ việc yên tâm mà , ngay cả thổ huyết hôn mê mất trí nhớ mà còn khôi phục lại được ký ức các người đều có thể vượt qua được, vây có gì mà vượt qua được nữa chứ? Chờ khi nào quay về, bồng theo tiểu hài tử về cho ta xem, nhé.”

      Tôi do dự hỏi: ‘Tôi gặp được huynh ấy ?”

      Lan Xuyên trầm tư giây, nhíu mày đáp: “Khó , khó .”

      Còn tôi kiên định chắc chắn gặp , từ năm tôi tám tuổi ở dược sư cốc, là lúc lén nhìn tôi tắm.

      Lan Xuyên rất đúng, duyên phận giữa chúng tôi có chém cũng chém đứt. May là, may là, tôi gặp .

      Vân Châu nâng mặt tôi lên, lau nước mắt cho tôi, hỏi: ‘Làm sao vậy?”

      Tôi nhìn thấy vẻ mặt của , những đoán được nhất định là lúc này chau mày.

      Tôi lắc đầu, lau mắt, trầm lặng chút, hỏi: ‘Muội ngủ bao lâu rồi?”

      khẽ đáp: “Bảy ngày.”

      Tôi : ‘Suốt bảy ngày nay huynh đều ở bên cạnh muội đúng ?”

      Vân Châu lên tiếng đáp, nhưng lại ôm tôi rất chặt.

      Tôi yên lặng chút, : ‘Để muội sờ mặt huynh.”

      Vân Châu vẫn lên tiếng, chỉ hơi ngập ngừng, rồi mới cầm tay tôi đặt lên mặt mình. Tôi từ trán tìm tới cằm, lại từ cằm đưa lên trán.

      khẽ cười: ‘Mò mẫm gì vậy?”

      Tôi im lặng chút, : ‘Râu cằm huynh mọc dài ra đâm vào tay muội.”

      thoáng chốc cứng đờ.

      môi còn nổi lên ba hạt nước.”

      “…”

      “Bên má trái còn nổi lên cái mụn ghẻ.”

      “…”

      Taytôi dừng lại giữa hàng lông mày của : ‘Tiểu ca ca, huynh đừng chau mày nữa nhé, huynh cau mày xấu lắm.”

      ra, đây chính là câu dối , dù cau mày hay , đều vẫn đẹp.

      Chẳng qua là, nhíu mày, tôi cũng muốn nhíu theo.

      Cả người cứng đờ, lát sau, mới chậm rãi mở miệng: ‘A ly, muội…muội gọi gì?”

      Tôi nhắm mắt lại: ‘Muội nhớ tất cả rồi.”

      Cả nửa ngày câu gì.

      Tôi : “Muội cảm nhận được bàn tay huynh, cảm nhận được mắt của huynh.”

      Đôi tay này, nắm tay tôi từ năm tôi ba trăm tuổi đến năm tôi ngàn năm trăm tuổi, tay có mấy hoa tay, có bao nhiêu nốt chai, tôi sớm ghi tạc ở trong đầu rồi.

      Còn đôi mắt , tôi nghĩ bất kể bao lâu, trải quả trăm năm, ngàn năm, hay là vạn năm, tôi cũng luôn nhớ kỹ.

      Ngay giờ khắc tôi từ cầu rơi xuống, nhớ tới đôi mắt của , đôi mắt đẹp như vậy, đơn thuần, nồng ấm, thâm trầm, mỉm cười, giận giữ…Như là sớm khắc vào trong lòng, chỉ cần tháo tấm màn che ra, tất cả đều ra rất .

      Cũng vào giờ khắc này, tôi chợt nhớ ai từng với tôi.

      Tôi hỏi: ‘ là gì?”

      Người đó cho tôi biết: ‘ là người đó biến hạt chu sa người ngươi biến mất, bằng , đổ máu, đau đớn.”

      Người kia là ai, tôi nhớ nổi, nhưng trong nháy mắt ở nơi nào đó, nhớ đến đôi mắt kia, trái tim hiểu sao lại đau đớn.

      Chỉ là trước đây tôi ngốc, hiểu đó là .

      Còn giờ tôi hiểu, cuối cùng còn được nhìn thấy đôi mắt được nữa.

      Tôi vuốt ve đôi mắt , trong ngực chua xót: ‘Muội muốn nhìn thấy ánh mắt của huynh, cho dù chỉ là lần.”

      Cánh tay Vân Châu run rẩy càng mạnh.

      Tôi : “Tiểu ca ca, muội huynh.”

      Cả người chấn động mạnh, buông tôi ra, để mặt đối mặt với tôi.

      Tôi nhìn thấy mắt , nhưng có thể cảm nhận được ánh nhìn của . Đại khái là nhìn tôi rất rất lâu, mất nửa ngày mới nghe giọng khàn khàn: ‘A Ly, muội vừa gì, lặp lại lần nữa .”

      Tôi lật ngược tay ôm lấy Vân Châu, áp vào vai , nước mắt lại chảy xuống: “Người trong lòng muội mãi là huynh, người muội cũng chỉ là huynh.”

      Lúc mất trí nhớ Ngọc Hành, là điều ngờ, là tôi mắc nợ Ngọc Hành, cho nên cuộc đời nay, tôi nhất định phải hoàn trả, lại Ngọc Hành, lại bị quên, lại được , rồi lại bị quên, thành thân, tôi bỏ , sau đó chúng tôi mỗi người ngả.

      Còn giờ, người tôi mắc nợ chỉ còn là người ôm tôi rất chặt đây mà thôi, cũng còn lại mà thôi.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Phần 3 Chương 2


      Vân Châu ôm tôi, cả người cứng đờ nhưng gì.



      Mất nửa ngày mới nghe từ từ mở miệng: ‘A Ly…” Chỉ câu thôi, rồi lại im lặng.



      Tôi sửng sốt, từ trong lồng ngực chui ra, đưa tay sờ lên mặt : ‘Huynh khóc?”



      Vân Châu ho khan tiếng, quay đầu : ‘, có.”



      Tôi trầm lặng lát, nghiêm nghị : ‘Được rồi, là do quá vui mà khóc.”



      lại ho tiếng nữa, nhưng trong thanh có ý cười ràng.



      Tiểu Đào vô cùng lo lắng mang cháo đến. Đứng bên cạnh nhìn Vân Châu bón cho tôi hết bát cháo, khóc lóc thảm thương, cuối cùng mới thút tha thút thít : “Nước tắm cũng chuẩn bị xong rồi, tiểu thư nằm mấy ngày rồi, có muốn tắm ?”



      Tôi gật đầu.



      Vân Châu liền đặt bát xuống, vén sợi tóc trán tôi, : “Vậy muội tắm trước , lát nữa ta quay lại.” Dứt lời, từ bên giường đứng lên định .



      Tôi cuống quýt lao ra giữ lấy cánh tay .



      Vân Châu lại ngồi xuống hỏi: ‘Làm sao vậy?”



      Tôi quanh co: ‘Muội nhìn thấy gì, huynh…huynh giúp muội tắm, được ?”



      Tayanh cứng đờ: ‘A Ly, muội…”



      Tôi cắn cắn môi. Mất nửa ngày, mới nghe chậm rì rì đáp: ‘Được.”



      Chiếc bát tay Tiểu Đào rơi xuống mặt đất vỡ loảng xoảng. Nghe ấy run giọng : “Tiểu ..tiểu thư… ảnh hưởng gì đâu…”



      Vân Châu khẽ ho tiếng.



      Tiểu Đào ngậm miệng, vô cùng thông minh dọn dẹp bát vỡ ra ngoài, đại khái là do quá mức kích động, vài bước nghe được tiếng bùm cái, chắc là nhào vào cánh cửa bên ngoài.



      Vân Châu đỡ tôi từ giường xuống, khẽ: ‘Ta đỡ muội đến phòng tắm.” Rồi dừng lại, lại tiếp: “Đến lúc đó, ta…nhắm mắt lại.”



      Tôi cúi đầu, dám lên tiếng.



      Tiểu Đào chuẩn bị nước tắm xong xuôi, trong phòng tỏa ra hơi nước, Vân Châu giúp tôi cởi y phục, ngón tay hơi lạnh, run run. cởi ra chậm, hơi thở cũng trở nên nặng nề, tôi gọi: “Tiểu ca ca.”



      Vân Châu giọng khàn khàn hỏi; ‘ừ?”



      Tôi : ‘Huynh ôm muội .”



      sững người, ôm tôi vào lòng: ‘Làm sao vậy?”



      Tôi vòng tay ôm lấy lưng , áp mặt vào trong ngực : ‘Tiểu ca ca, muội muốn sinh cho huynh tiểu hài tử.”



      Cả người Vân Châu cứng đờ, nửa ngày, mới khàn giọng : “A Ly?”



      Mệnh của tôi trọn vẹn, số mệnh được định trước, tương lai phát sinh ra chuyện gì cũng thể dự liệu trước được, tôi và vô tình bỏ lỡ quá nhiều, tụ rồi tan, tan rồi tụ, may mà cuối cùng được ở bên nhau, đúng vậy, nhưng hẳn là kết cục viên mãn, giờ khắc nay tôi lại bị mù, nhìn thấy gì, hoặc là sau giờ khắc này, còn mệnh, hoặc là lại sau khắc này, ngay cả cũng mất…



      Thừa dịp bây giờ còn tốt, hãy tận hưởng tình .



      Tôi ôm lấy cổ Vân Châu, kiễng chân, hôn lên mặt .



      Cả người nhúc nhích.



      Tôi bám lấy , hôn vào môi , rồi từ môi hôn xuống cằm, cuối cùng lại hôn lên tai .



      Hơi thở của càng lúc càng nặng nề, ngón tay siết chặt cánh tay tôi, trong bóng tối tôi sờ soạng cởi y phục của , giật giật kéo đai lưng của , bất chợt lại bị kéo sát vào trong lòng, dưới chân chợt bị hẫng, hai người cùng song song nằm xuống đất.



      Tôi ghé sát vào ngực , tay sờ lên mặt , hỏi: ‘Tiểu ca ca, huynh sao chứ?”



      Nửa ngày nghe đáp, giọng tôi run lên, hốt hoảng gọi: ‘Tiểu ca ca..”



      Lời vừa ra khỏi miệng, liền bị lật người lên đè xuống mặt đất, môi bị áp lấy.





      cắn môi tôi, triền miên mút vào, mà chậm, gấp mà mạnh, nhưng thủy chung luôn mang theo cẩn trọng dè dặt. Lúc mới đầu tôi có chút ngẩn ra, sau đó chậm rãi đáp lại .



      lúc gắn bó thân mật, tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển và nhịp tim đập của Vân Châu bên tai tôi, mơ hồ, như là tiếng ai hát, giai điệu trầm lắng, giống như hình ảnh của những ngày trong ký ức, cây cổ thụ khắc loang lổ vết khắc đó, miệng cười, hoa đuôi chó nở đầy mặt đất, dương liễu xanh mướt, hoa cải dầu vàng rực, còn có trà hỏa hồng của dược sư cốc.



      ngấu nghiến môi tôi, từng tấc từng tấc, nỉ non gọi tên tôi, A Ly, A Ly, triền miên mà dịu dàng, tôi như ở trong đám mây, toàn bộ cơ thể phiêu diêu lơ lửng, trong lơ lửng ký ức của tôi đột nhiên nhớ lại giữa trưa ngày hôm đó, bên bờ sông sau núi kia, cũng ở người tôi hôn lên từng tấc từng tấc, từ đầu ngón tay đến mũi chân, tỉ mỉ, dịu dàng, cũng gọi tôi như này, A Ly, A Ly.



      Lúc này tôi nhìn thấy mặt , cũng nhìn thấy nét mặt , nhưng tôi nghe được tiếng gọi A Ly kia đầy dịu dàng quyến luyến.



      Con người này dường như chưa bao giờ rời xa tôi, vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Từ năm ba trăm năm tuổi ấy, tôi gặp , nắm tay , kéo qua đám hoa cải dầu nở đầy mặt đất, cùng lặn xuống sông bắt vịt trời bắt cá, đến khi chúng tôi từ từ lớn lên, đến khi tôi cạy miệng , ép đổ nước vong tình vào, lại đến giờ phút này triền miên. Tựa như thời gian chưa từng trôi, chúng tôi vốn là vẫn gắn bó như thế, dài mãi.



      Nếu như chúng tôi ở bên nhau, còn có thể sống, tôi còn có thể sống, hay nhất cũng chưa từng triền miên như này.



      Chốc lát, quần áo được cởi ra.



      vẫn tỉ mỉ hôn xuống, cả người tôi như bị đốt lên, nóng rực như lửa. Chẳng biết qua bao lâu, tôi mơ hồ nghe tiếng kề sát bên tai: “ rất đau, nếu nhịn được, hãy cắn ta.”



      Đau đớn bất ngờ ập đến như gió táp, lại như sóng lớn chụp xuống, tôi cắn mạnh vào vai .



      Thời gian trôi qua, tôi nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay , chúi đầu lên ngực , nghe tiếng tim đập, trong lòng cảm thấy vui sướng và thỏa mãn. Vân Châu vén tóc tôi, : “Ta đợi muội lâu như vậy, cuối cùng đợi được rồi.”



      Tôi ôm lấy .



      Vân Châu thở dài, lại : “Đồng ý với ta, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải cùng nhau đối mặt, đừng có mà uống cái gì nước vong tình gì gì nữa nhé, được ?”



      Tôi cắn cắn môi: “Lúc đó, muội sợ huynh chết.”



      Tayanh dừng lại: “Vậy giờ, có sợ ?”



      Tôi yên lặng chút, đáp: “Có sợ, nhưng…”



      Vân Châu chợt cười khẽ, cắt ngang lời tôi, ôm chặt tôi, : ‘Được rồi, ta biết rồi.” xong, lại ôm chặt tôi hơn, dịu dàng : ‘A Ly, chúng ta thành thân nhé, được ?”



      Tôi ôm chặt : ‘Vâng.”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 3

      Cha vừa mới qua đời, thích hợp để tổ chức hôn lễ to lớn.

      Vân Châu gửi thư báo về nhà, sau đó mua hai cây nến song hỉ, chúng tôi quỳ xuống linh vị cha lạy vài cái, lại đến quan phủ đăng ký hộ tịch, thành thân xong.

      Vân lão gia tử đối với chuyện này tuyên bố là, từ bỏ đứa con này, coi như chết.

      Còn tôi đối với chuyện này , vô cùng ấm ức.

      Vân Châu nằm giường hỉ, tôi gác đầu lên cánh tay , hai cây nến song hỉ chập chờn sáng bên ngoài tấm rèm long phượng, sáng rực. Vân Châu gõ đầu tôi, thở dài hỏi: ‘Này, ấm ức gì chứ?”

      Tôi trở mình ngồi dậy, gẩy gẩy ngực , : ‘huynh xem, huynh giờ nhà xe ngựa, ngay cả xe la cũng có, nhà cũng là ở nhà của Chân gia nhà muội, muội là hồ đồ mới lấy huynh, muội tủi thân quá.”

      Vân Châu giữ tay tôi lại, kéo dài giọng: ‘Vậy muội muốn gì?”

      Tôi áp mặt mình lên ngực , suy nghĩ chút, : “Ánh trăng trời là được rồi.”

      Vân Châu trầm tư giây lát, : “Cái này ta bó tay, tuy nhiên…” dừng lại, thuận thế đặt tôi dưới cơ thể mình, “Nếu muốn hài tử, vi phu ta còn có thể thỏa mãn nương tử.”

      Tôi thoát ra khỏi lòng , ấm ấm ức ức lăn vào góc tường.

      Vân Châu thò tay kéo tôi lại, ôm lại vào lòng;” Làm sao vậy?”

      Tôi che mặt, : ‘Muội…muội muốn ở dưới, muội…muội muốn ở .”

      Vân Châu sững sờ, chốc lát, cười khẽ tiếng, lại ho khan hỏi: ‘Muội-chắc-chắn?”

      Tôi căn môi: ‘Chắc chắn.” Sau đó hăng hăng hái hái lật người đè lên người Vân Châu, hăng hăng hái hái nhào vào môi gặm gặm, ai ngờ, gặm cả nửa ngày cũng gặm trúng, sầu mà. Vân Châu cười, cầm lấy tay tôi đặt vào môi mình, : ‘Ở chỗ này này.”

      Tôi nghĩ mặt mình chắc là nóng lắm, ngượng ngùng giây rồi cúi xuống hôn vào môi .

      Môi ấm áp, mềm mại. Tôi liếm chút, rồi lại liếm chút, định liếm lần thứ ba, chợt nghe ầm cái, tôi chưa kịp phản ứng, bị Vân Châu kéo mạnh vào lòng, che lấy đầu tôi lăn xuống đất.

      Tôi ngây ra ngẩn ngơ, hỏi: ‘Sao vậy?”

      Vân Châu yên lặng lát: ‘…Giường sập.”

      Có thể thấy được thái độ ràng của ông trời mà, đó là tỏ ý cảnh cáo

      Vì vậy đêm động phòng hoa chúc chúng tôi ôm chăn nằm ngủ mặt đất.

      Ngày hôm sau lúc Tiểu Đào vào, vừa mở miệng gọi tôi tiếng tiểu thư, liền lập tức choáng váng, lát sau mới run run : “ kịch liệt, chiếc giường này.... thảm.”

      Tôi im lặng gì.

      Đêm động phòng hoa chúc giường của tiểu thư và gia bị sập, nha hoàn và gia đinh trong phủ vô cùng khoái chí kể cho nhau nghe, thích thú tụ tập với nhau thảo luận sâu sắc.

      Gia đinh Giáp khen: ‘ gia uy mãnh.”

      Gia đinh Ất đồng tình: “ uy mãnh.”

      Mấy nha hoàn che miệng e thẹn cười.

      Gia đinh Bính nghe vậy lo lắng : “Lần này phải mua chiếc giường rất rắn chắc mới được.”

      Gia đinh Đinh vội tiếp: “Cương quản gia bá bá , đến cửa hàng Tô gia đặt làm, giá gấp đôi, ở đó rất có danh tiếng, bảo hành ba năm, cho đổi năm, bảo đảm cực rắn chắc.”

      Tôi yên lặng hồi, giật giật tay áo Vân Châu, hỏi: ‘Có cần.. giải thích chút ?”

      Vân Châu vuốt ve tóc tôi, nhàng : “Ừm, ta nghĩ, chuyện này, càng giải thích…càng bị hiểu lầm.”

      Tôi muốn khóc quá.

      Ngày thứ hai động phòng hoa chúc, sáng sớm lúc mở mắt, tôi liền vô thức nằm úp xuống nghe tim Vân Châu đập. nghe, lại bị Vân Châu bắt lấy tay, cười hỏi: ‘ làm gì vậy?”

      Tôi thở phào hơi, sau đó lắp bắp đáp: ‘Muội…muội sợ…”

      Tay Vân Châu cứng đờ, ôm tôi vào lòng, : “Muội yên tâm, chỉ cần muội chết, ta chết.” dừng lại, đột nhiên lại thêm: ‘Cho dù ta chết, cũng để muội chết.”

      Tôi vừa nghe, vội trở mình nằm lên người , nghe mình : ‘Huynh được chết, nếu như huynh chết, muội …muội …”

      Vân Châu bật cười lên: “ thế nào?”

      Tôi thẹn quá hóa giận, nghiến răng : ‘Muội tức khắc quên huynh luôn, sau đó lấy phu quân khác về, dùng bát của huynh, ngủ giường của huynh, ngược đãi thê tử của huynh.”

      “Hả?” Vân Châu nghiêng người đè lại tôi, cắn mạnh vào môi tôi: “Có dám sao.”

      Mỗi buổi sáng thức dậy áp vào ngực Vân Châu nghe ngóng trở thành thói quen, Vân Châu cũng quen dần với điều đó, nên để mặc tôi. Sáng nay, tôi đột nhiên đầu óc linh hoạt nghĩ đến Phi Bạch, vì vậy chuyện thứ nhất là nghe tim đập, sau đó tỏ dáng.

      Tôi hỏi Vân Châu: “Muội tên họ là gì?”

      Vân Châu trầm tư giây lát, sau đó giả vờ ngơ ngác đáp: “Họ Lý? Họ Trương?” Dừng lại, rồi lại giả vờ khiêm tốn học hỏi : ‘Tại hạ ngu dốt, xin hỏi phương danh nương?” Thấy tôi sốt ruột, liền bắt lấy tay tôi, cười : “Được rồi được rồi, ta biết, nương họ Chân tên Ly Xuân, gọi là A Ly.”

      Tôi yên tâm cười: ‘Quan hệ chúng ta là quan hệ gì?”

      Vân Châu suy nghĩ, rồi đáp khẽ: ‘Quan hệ chúng ta thường thường là ta ở , muội ở dưới.”

      Mặt tôi nóng bừng, vội lấy tay áo che mặt bò xuống giường, lại bị giơ tay kéo lại vào lòng: ‘Nương tử giận rồi?”

      Tôi suy nghĩ chút, rồi vô cùng đau đớn : “Tiểu ca ca, huynh thay đổi rồi.”

      Vân Châu hỏi: ‘Hả?”

      Tôi : “Muội nhớ trước đây huynh rất hay xấu hổ.”

      ho mạnh tiếng.

      Từ đó, việc bắt buộc phải làm đó vào mỗi buổi sáng, tôi làm biết mệt mỏi, Vân Châu cũng luyện cùng tôi biết mệt mỏi, đương nhiên, tôi lo lắng đề phòng, cũng biết, ra trong lòng cũng luôn luôn thấp thỏm.

      Cứ như thế qua ngày, lại tính ngày, nếu như có thể bình an cả đời như thế, được ở bên nhau, cho đến khi tôi và tóc bạc trắng xóa, rồi quay về Minh giới, lại sống bên nhau, nước vẫn cứ chảy, ngày vẫn trôi qua,

      thể so thời gian lúc Vân Châu là Thái tử ở Minh giới, Vân Châu là người rất chịu khó, mọi việc đều tự mình làm, chỉ có vậy, ở nhà bếp cũng là tay nấu nướng giỏi. Chân gia tuy là quan gia, ở Tô Châu cũng có mấy sản nghiệp cửa hàng, sau khi Vân Châu tiếp nhận, việc làm ăn cũng rất lưu ý, ràng, rất được quản gia khen ngợi.

      Ban ngày vội vàng đến cửa hàng, trước khi hỏi tôi muốn ăn gì, khi trở về liền tự mình chợ mua thức ăn, thịt cá về, còn tự mình xắn tay áo vào bếp, như vậy, càng được quản gia khen, người đàn ông như thế chỉ có trời, ở nhân gian làm gì có người như thế, ông ta còn bảo tiểu thư là tôi đây mệnh tốt, mệnh tốt.

      Đương nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mỹ nam như vậy đương nhiên khiến cho các nương hay đại thẩm đều tơ tưởng đến, kiểu người như Vân Châu mà quản gia ví “là người ở trời” càng tuyệt vời, ban ngày ở trong cửa hàng bận việc, khó tránh khỏi đụng phải các nương lẫn các đại thẩm tơ tưởng ao ước, canh này, thư tình này, khăn thêu này, y phục này, vô số thứ cứ cuồn cuộn mà đến.

      Tôi phát sầu mà.

      Suy nghĩ cả ngày, ngày hôm sau liền bắt Vân Châu dắt tôi di từ thành Đông tới thành Tây, lại từ thành Nam tới thành Bắc, mục đích vòng khắp toàn thành là chứng tỏ việc chiêu cáo với các nương đại thẩm đó, sau khi hết vòng, hai chân tôi như nhũn ra, lòng bàn chân phồng rộp.

      Vân Châu cười rất là vui sướng, cõng tôi lưng, : “Là nương tử ghen?”

      Tôi hừ tiếng.

      lại cười tiếp.

      Tôi nghĩ chuyện phong lưu đào hoa này ổn, suy nghĩ chút, nghĩ là vẫn nên vài câu mạnh mẽ, vì vậy : “Nếu như huynh dám trêu ghẹo người khác, muội…”

      hỏi khẽ: ‘ thế nào?”

      Tôi khẽ cắn môi, : ‘Muội bảo quản gia bá bá mướn vài người trói họ lại, ném họ xuống chân núi cho lang sói, sau đó muội bỏ huynh, gả cho Vương Tiểu Nhị nhà bên, …hôm qua biểu lộ với muội.”

      Vân Châu hỏi: ‘Biểu lộ?”

      thực chứng minh, chuyến thị uy hiệu quả rệt, ngày hôm sau, Tiểu Đào vui vẻ rạo rực với tôi là vài nương lẫn đại thẩm đứng bên ngoài cửa hàng Chân gia mà khóc lóc thảm thương trận, cuối cùng khóc lóc lặng lẽ .

      Tôi vui mừng, nghiêm nghị : ‘Haiz, các nàng đó mắc bệnh đau mắt hột.”

      Ai ngờ, Tú tài Vương Tiểu Nhị nhà bên bất ngờ gửi thiếp tới nhà muốn thăm tôi.

      Trong đại sảnh, ta tự rót chén trà, lại rót cho tôi chén, sau đó ngượng ngập với tôi: ‘A Ly nương, Vân…Vân công tử hôm qua có tìm ta.”

      Tôi vội dựng thẳng lỗ tai lên: ‘Huynh ấy tìm ngươi có chuyện gì?”

      Vương Tiểu Nhị cười gượng: “ hiểu lắm, nhưng…nhưng với ta được chuyện với nương, giữ gìn khoảng cách, còn…còn nhiều thứ khác nữa.”

      Tôi cố nhịn cười.

      Vương Tiểu Nhị lắp bắp : “ thích thấy ta và ngươi chuyện.” Dừng lại, lại nghe lắp bắp tiếp: “A Ly, ngươi xem, Vân…Vân công tử có đúng là khong coi trọng ta phải , thấy ta và ngươi chuyện, tức giận?”

      Tôi ngã từ ghế xuống đất.

      Thói đời là thế, khiến người ta bi thống, ngay cả các tú tài cũng phải cắt tay áo đoạn tuyệt tâm.

      Nhưng, so với việc cắt tay áo đoạn tuyệt tâm của tú tài còn đáng sợ bằng các nương cố chấp.

      Vào buổi chạng vạng chợt có mưa, tôi bảo Tiểu Đào lấy ô, ngồi xe ngựa mang đến cho Vân Châu. Nào ngờ, lúc xuống xe vào trong cửa hàng, nghe bên trong có tiếng người nũng nịu : ‘ ta chỉ là người mù, cái gì cũng làm được, ngay cả mặc quần áo cũng phải nhờ người hầu, có gì tốt đâu chứ? Cha ta là Thủ phủ thành Tô Châu, chỉ cần ngươi cưới ta…”

      Tôi ngây người ngẩn ra, trong ngực như bị ai đó cầm dao đâm vào.

      Tiểu Đào giậm giậm chân định chạy vào, lại nghe bên trong có tiếng vỡ loảng xoảng, như là tiếng của cái chén bị ném xuống vỡ, sắc nhọn chói tai.

      Tiếng của bên trong kinh hoàn: ‘Vân công tử…”

      chưa dứt lời, liền bị Vân Châu cắt ngang: “Ta đánh nữ nhân, ra ngoài.”

      Tôi suy nghĩ chút, rồi kéo Tiểu Đào lặng lẽ quay về.

      Buổi tối, khi Vân Châu ôm tôi vào lòng, sờ sờ lên trán tôi, : “Làm sao vậy, nóng có bệnh, sao lại buồn bã ỉu xìu thế kia?”

      Tôi đưa tay ôm lấy Vân Châu, : “Tiểu ca ca, huynh có thấy mệt ?”

      Vân Châu ừ tiếng, ngờ vực hỏi: “Cái gì?”

      Tôi : ‘Mắt muội nhìn thấy gì, cái gì cũng làm được, ngay cả mặc quần áo cũng phải có người giúp, huynh có thấy mệt mỏi ?”

      Vân Châu giữ mặt tôi cùng đối mặt với , : “Ngày hôm nay muội đến cửa hàng phải ?”

      Tôi lên tiếng.

      trầm lặng hồi, cầm tay tôi đặt vào ngực: “Muội chạm vào đây , nó chưa từng giả dối bao giờ, mãi mãi cũng chỉ có người là muội, mặc kệ muội như nào, mắt có nhìn thấy hay , muội đều ở chỗ này, A Ly, muội hiểu chưa?”

      Trong ngực tôi đau xót, nước mắt chảy xuống, gật đầu.

      vén tóc tôi, lại sờ vào mắt tôi, : “Chúng ta cố gắng chữa trị, nếu chữa được cũng sao, có ta ở đây rồi, ta là ánh mắt của muội.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :