1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma - Tịch Mộng (Full 87c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 55— Thuận đường mà thôi.

      Hoắc Thanh Cúc quan tâm chuyện Hà Tuyết Phi bị tổn thương chạy , hơn nữa bà cũng kỳ vọng có thể xoay chuyển Dư Tử Cường thích con bà, đành thay đổi chiến lược, cố ý than thở : "Mẫn Liên, xem ra Tử Cường thích con tôi, sợ là hai nhà chúng ta thể thành thông gia rồi, dù sao điều kiện Tuyết Phi cũng tệ, muốn gả cho gia đình tốt khác cũng khó, cho nên ——

      đợi Hoắc Thanh Cúc xong, Chung Mẫn Liên lập tức cắt ngang lời bà, mạnh mẽ cãi lại: “ được Thanh Cúc, giờ phải chuyện hai đứa chúng nó có thể bên nhau , mà là tôi nhất quyết cho con Đinh Tiểu Nhiên kia phá hủy con trai tôi. Trước kia, chưa có Đinh Tiểu Nhiên xuất , bất kể Tử Cường ăn chơi liêu lỏng ở bên ngoài thế nào nó cũng hỗn hào như vậy, càng bất lịch mắng chửi người, nhưng hôm nay bà thấy nó thế nào rồi đó? Tôi quyết để Tử Cường tiếp tục phạm sai lầm, tôi phải tìm cách ngăn cản chuyện nó ở cùng Đinh Tiểu Nhiên".

      Sau khi Dư Tử Cường nổi giận đùng đùng ra khỏi nhà, liền ngồi vào trong xe, cố điều chỉnh tâm trạng bực bội của mình, vậy mà chưa bình tĩnh lại liền thấy Hà Tuyết Phi cũng chạy ra, bộ dạng của nhìn rất thương tâm làm thấy có chút đau lòng, muốn đuổi theo xin lỗi , nhưng lại sợ làm vậy càng bị đeo bám, đành làm như nhìn thấy, lái xe rời .

      Hà Tuyết Phi chạy như bay được lúc, mệt đến thở ra hơi đành phải thả chậm tốc độ, bước như cái xác hồn đường có mục đích, mãi mê suy nghĩ lòng bị tổn thương nên thấy xe chạy bên cạnh, kết quả cẩn thận bị chiếc xe gắn máy quẹt trúng té lăn quay ở ven đường, tất cả tay chân đều bị thương, chân phải bị thương khá nặng máu chảy loang lổ, vậy mà người đụng trúng lại chạy mất, để lại mình ngồi chịu đựng.

      Vừa đúng lúc Dư Tử Cường lái xe qua nhìn thấy cảnh này, sau đó định bỏ mặc nhưng rốt cuộc vẫn vượt qua được lương tâm chính mình, dừng xe sang bên đường, bước xuống xem thử.

      Sau khi Hà Tuyết Phi té xuống đất, tay chân bị thương vô cùng đau đớn nhưng vẫn ngồi im bất động chút rên rỉ, nước mắt giống như vỡ đê chảy dài từ khuôn mặt rơi xuống đất, từ trong giọng mũi lặng lẽ phát ra tiếng khóc nghèn nghẹn, đối với toàn bộ thế giới này tựa hồ đều là lòng người lạnh lẽo.

      Ngay vào lúc này, bóng người quen thuộc đứng trước mặt , làm cho chấn động tinh thần, từ từ ngẩng đầu lên, kinh ngạc đến mức thể tin được, " ——"

      Dư Tử Cường ngồi chồm hổm xuống, nhìn những vết thương người Hà Tuyết Phi, thở dài cái bất đắc dĩ hỏi: " sao chứ?”

      "Em ——“ Bất quá Hà Tuyết Phi trả lời, chỉ nghẹn ngào khóc thút thít, hơn nữa giọng điệu càng khóc càng lớn, cuối cùng ôm đầu gối mình gào khóc.

      cứ khóc mãi, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh chỉ chõ vào , còn có người chỉ trích Dư Tử Cường.

      "Là đàn ông con trai, vậy mà bắt nạt con ở ngoài đường phố mất mặt quá ”.

      "Bạn cậu bị thương, còn mau đưa ấy đến bệnh viện ?”

      "Đúng đó, đúng đó”

      "Tôi phải ——" Dư Tử Cường muốn giải thích với mọi người, nhưng mà giải thích được cuối cùng mặc kệ bọn họ, lạnh lùng với Hà Tuyết Phi, "Này, được ?"

      Đương nhiên Hà Tuyết Phi cũng nghe thấy mọi người chỉ chõ Dư Tử Cường, làm cho thấy ngượng khóc nữa, lấy tay lau nước mắt mặt, nỗ lực đứng dậy thử bước , nhưng vừa mới được bước liền đứng vững ngã xuống, kêu rên đau đớn, "A ——"

      Dư Tử Cường thấy ngã xuống vốn muốn chụp lại, nhưng trong lòng muốn bị bám theo, rốt cuộc tay đưa ra được nửa lại thu về, trơ mắt nhìn đất. Bất quá chỉ lạnh lùng hỏi câu, " sao chứ?"

      ", sao.” Hà Tuyết Phi cảm thấy đối xử với vừa lạnh lùng lại vô tình, cho nên chỉ có thể tự mình cố gắng đứng dậy, dám lại chỉ đứng bất động, khẽ hỏi: ", sao lại đến đây?”.

      khúm núm hỏi khiến thấy có chút phiền, nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của có chút đáng thương, dù ghét cũng muốn đả kích thêm, bình thản : "Vừa ngang qua, nếu sao tôi trước”.

      có chút giận khi thấy thờ ơ, trong lòng muốn nhờ đưa đến bệnh viện, tuy nhiên lại dám mở miệng chỉ có thể khẩu thị tâm phi đáp lại tiếng, "Dạ”.

      Nghe trả lời thế, Dư Tử Cường im lặng xoay người , nhưng sau khi xoay người rồi lại thở dài hơi, vẫn khống chế được xoay người lại lạnh lùng : ", sẵn thuận đường tôi chở đến bệnh viện”.

      Những lời này khiến Hà Tuyết Phi thầm mừng đến phát điên, khuôn mặt buồn bã dần dần lộ ra niềm vui sướng hạnh phúc, còn có chút xấu hổ dịu dàng hỏi: "Có thể ?" vinhanh-annkasi.

      "Tôi chỉ thuận tiện cho có gian đoạn, chỉ thuận đường thôi đừng nghĩ quá nhiều, ”.

      "Dạ”. Mặc dù thái độ Dư Tử Cường rất lạnh lùng, nhưng Hà Tuyết Phi thấy thỏa mãn, muốn nâng chân bị đau lên đuổi theo , nhưng đau đến chịu nổi đành đứng yên tại chỗ, thống khổ rên rỉ, “A ——"

      Thấy bộ dạng như vậy, Dư Tử Cường cam tâm vẫn đến dìu , "”.

      "Em, nhưng em —— " Hà Tuyết Phi vô cùng kích động, nhưng lại dám tỏ ra mặt chỉ có thể nhăn nhó.

      Thấy nhăn nhó làm càng bực, nghiêm túc ra lệnh cho , "Tôi kêu , nhảm nhiều vậy làm gì? ".

      "Dạ”.

      Mặc dù bộ dạng rất nghiêm trang, nhưng lại nghe thấy trong đó ngầm ý quan tâm, mặc dù biết thích nhưng trái tim cứ ngừng bị luân hãm, ràng nhắc nhở chính mình, là người thể chạm tới nhưng vẫn nuôi hy vọng có được , nhất là tình của .

      Sau khi Dư Tử Cường dẫn Hà Tuyết Phi đến chỗ ngồi cạnh tài xế, còn mình ngồi chỗ tài xế, trước khi lái xe liền , "Hà Tuyết Phi, hôm nay tôi giúp phải vì tôi có tình cảm với , chỉ vì tôi muốn hổ thẹn với lương tâm mình, nếu muốn cảm ơn sau này đừng bám theo tôi nữa, tôi rất cảm ơn .”

      "Em, em biết." Hà Tuyết Phi cúi đầu, bắt buộc chính mình đồng ý, kì thực trong lòng lại muốn từ bỏ, nhưng vốn dĩ thực tế rất tàn khốc thể buông tay.

      Hoặc có lẽ nên hy vọng xa vời thêm nữa.

      "Biết là tốt, tôi đưa bệnh viện trước, chuyện còn lại tự giải quyết, đừng hy vọng tôi chở về nhà, tự thuê xe về ".

      "Dạ".

      Thấy Hà Tuyết Phi khúm núm ứng đáp theo, Dư Tử Cường vui muốn nhảm nhiều với , lái xe chở thẳng đến bệnh viện, sớm giải quyết xong chuyện của rồi tìm Đinh Tiểu Nhiên.

      Dư Tử Cường có ý gì khi chở Hà Tuyết Phi đến bệnh viện, nhưng lại bị người khác chụp hình lại cảnh này.

      Đúng lúc Điền Vĩ qua thấy Dư Tử Cường dìu Hà Tuyết Phi, lập tức dùng di động chụp lại, chờ sau khi Dư Tử Cường rồi, sau đó cười nham hiểm gửi hình chụp cho Đinh Tiểu Nhiên.

      muốn Đinh Tiểu Nhiên biết bộ mặt của Dư Tử Cường.

      Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên chính thức hẹn với Dư Tử Cường, cho nên Đinh Tiểu Nhiên cố ý ăn diện hơn chút còn phối thêm đồ trang sức trang nhã, trong lòng dự định chuẩn bị xuất phát, ai ngờ lúc này điện thoại đặt bàn trang điểm reo lên, cầm lên thấy là tin nhắn Điền Vĩ gửi tới, mặc dù biết tin nhắn gửi đến nhất định phải chuyện tốt, nhưng vẫn mở ra xem, ai ngờ thấy tấm hình chụp Dư Tử Cường ở cạnh Hà Tuyết Phi, vừa bắt đầu còn cho rằng mình hoa mắt nhìn lầm, nhưng sau đó nhìn kỹ lại tấm hình, trong lòng nhất thời khó chịu thể bình tĩnh.

      Lúc này điện thoại lại vang lên, vẫn là tin nhắn Điền Vĩ gởi tới.

      Đại khái Đinh Tiểu Nhiên có thể đoán được nội dung tin nhắn, bởi vì thấy được tấm hình đầu trong lòng liền hoảng sợ, dám nhìn tấm hình thứ hai, do dự rất lâu mới mở ra.

      Quả nhiên, vẫn là tấm hình Dư Tử Cường ở cùng Hà Tuyết Phi, hai người ngồi chung với nhau xe.

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      " thể nào, nhất định trong chuyện này có gì đó hiểu lầm, phải tìm Tử Cường hỏi cho ". Đinh Tiểu Nhiên lầm bầm, gọi điện cho Dư Tử Cường hỏi mọi chuyện.

      Lúc này Dư Tử Cường lái xe chở Hà Tuyết Phi đến bệnh viện, điện thoại trong tay reo lên, liền giơ lên thấy Đinh Tiểu Nhiên gọi tới, trước khi nhấn nút trả lời, cảnh cáo Hà Tuyết Phi trước, " hồi được phát ra tiếng động nào, nghe chưa?

      "Dạ”. Lời cảnh cáo này khiến Hà Tuyết Phi biết là Đinh Tiểu Nhiên gọi tới, cho nên ngoan ngoãn câm miệng dám tiếng nào, ngay cả thở cũng thả chậm dám tạo ra tiếng động.

      Sau khi Dư Tử Cường xác định mở miệng chuyện, lúc này mới nhấn nút trả lời, dịu dàng : "Em , muốn gặp rồi sao? Đừng lo, nhanh mà, rất nhanh em thấy được ”.

      Nghe Dư Tử Cường châm chọc, Đinh Tiểu Nhiên rốt cuộc có thể bình tĩnh lại, hơi thở dài, dò hỏi: "Dư Tử Cường, giờ ở cùng với ai?”

      " có, chỉ có mình thôi, đường đến nhà em đây"., mặc dù Tử Dư Cường dối xuất phát từ trong lòng, nhưng đó cũng vì muốn mọi người vui vẻ, bất quá trong lòng vẫn rất bực bội biết vì sao Đinh Tiểu Nhiên lại hỏi chuyện này.

      "Thực chỉ có mình sao?”

      " phải mình , vậy em muốn có mấy người hả?”

      " gạt em chứ?”

      " có”.

      "Được, em chờ , lái xe cẩn thận em cúp máy đây. " Đinh Tiểu Nhiên nhận được câu trả lời, liền tắt máy, chút nghi ngờ lời Dư Tử Cường , ngược lại cho rằng Điền Vĩ cố ý phá hư tình cảm giữa và Dư Tử Cường, cho nên liền mặc để để tâm nhiều tấm hình Điền Vĩ gửi cho .

      phải tin vào Tử Cường, nếu dễ dàng nghi ngờ , hai người ở bên nhau còn có ý nghĩa gì chứ?
      Last edited by a moderator: 7/10/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56— Lại láo

      Sau khi Dư Tử Cường chở Hà Tuyết Phi đến bệnh viện, giao cho y tá liền muốn rời , thế nhưng y tá lại gọi lại, " ơi, phiền đến làm thủ tục cho bệnh nhân tại bệnh viện."

      " ——" Dư Tử Cường muốn tự Hà Tuyết Phi làm, nhưng thấy tay chân đều bị thương, bất đắc dĩ đành đồng ý, "Được, tôi ."

      Y tá giúp Hà Tuyết Phi xử lý vết thương, thở dài : " hạnh phúc, có được người bạn trai đẹp trai, lại biết quan tâm chăm sóc như thế quá ngưỡng mộ."

      " ấy ——" Hà Tuyết Phi muốn giải thích , nhưng lời đến khóe miệng lại ra, tự mình tiếp tục sống trong ảo tưởng. .

      Bởi vì Hà Tuyết Phi giải thích, y tá ngầm cho rằng chấp nhận, tiếp tục : " à, sao tôi cảm thấy bạn trai nhìn có vẻ hơi quen, giống như gặp ở đâu rồi, ấy là ai vậy?"

      "A —— chuyện này ——"

      đợi Hà Tuyết Phi trả lời y tá cũng nghĩ ra được đáp án, "Tôi nhớ rồi, ấy phải chủ tịch ngân hàng Thiên Tường sao, tôi thấy ấy xuất ti vi, ngờ ở ngoài đời lại đẹp trai đến vậy. ra là bạn của chủ tịch Dư!"

      Y tá xong lời này, hâm mộ càng nét hơnt.

      “À." Hà Tuyết Phi gì, chỉ miễn cưỡng cười thuận theo lời y tá , trong lòng nghĩ chỉ cần phải do chính là ổn thôi, chỉ có trời mới biết trong lòng mong muốn được làm bạn Dư Tử Cường đến mức nào.

      Dư Tử Cường lanh quanh trong bệnh viện hồi liền nổi trận lôi đình. Vừa lộ mặt ra, chỉ cần người đọc tạp chí lá cả liền biết là ai, người biết chỉ cần nghe người khác liền biết.

      Nếu là lúc trước, Dư Tử Cường tức giận khi bị người ta vạch trần thân thân mình. Bởi vì quan tâm người ngoài đánh giá thế nào, nhất là đám truyền thông ký giả kia, bọn họ thích viết sao viết quan tâm, nhưng mà bây giờ, lại muốn né tránh muốn người khác biết là ai.

      Chỉ tiếc quá trễ, người trong bệnh viện vừa thấy liền lập tức nhìn chằm chằm, làm được tự nhiên, ngay cả làm thủ tục y tá cũng vẫn nhìn chằm chằm vào , còn cười híp mắt hỏi: "Chủ tịch Dư, đưa bạn đến bệnh viện sao?"

      " phải." Dư Tử Cường trả lời như đinh chém sắt, làm xong thủ tục liền tìm Hà Tuyết Phi, muốn nghe đám y tá nhảm.

      Vết thương ở chân và tay của Hà Tuyết Phi được xử lý xong, nhưng vì mắt cá chân bị trật nên thể lại bình thường, chỉ có thể ngồi im bất động, khi thấy Dư Tử Cường vào, trong lòng chợt lo lắng, thậm chí sợ đến mức dám mở miệng chuyện.

      Sau khi Dư Tử Cường vào, ném hóa đơn cho Hà Tuyết Phi, lạnh lùng : "Tôi làm xong thủ tục cho rồi, chuyện sau đó tự mình giải quyết, nếu về được thuê xe về."

      "Dạ, được.", bởi vì giọng điệu của Dư Tử Cường ngầm chứa cơn thịnh nộ, Hà Tuyết Phi dám ngẩng đầu lên nhìn, cà lăm trả lời cầm lấy hóa đơn.

      biết giận.

      " đừng lấy chuyện hôm nay mà ôm ảo tưởng."

      "Em biết."

      "Như vậy là tốt, tôi , tự lo cho mình ." Dư Tử Cường cảnh cáo Hà Tuyết Phi xong liền xoay người rời , nhưng vừa mới được hai bước y tá liền bước vào, vừa thấy vội vàng cười ha ha : "Chủ tịch Dư, vết thương của bạn xử lý xong, hai ngày nữa đến đổi thuốc, nhớ kỹ đừng để vết thương đụng vào nước bằng bị nhiễm trùng, phải mau chóng đưa tới bệnh viện chữa trị."

      Nghe những lời này, Dư Tử Cường thấy cực kỳ khó chịu muốn phản bác lại, ai ngờ y tá lại bắt đầu liên tục, "Đúng rồi, bạn bị trật mắt cá chân, hai ngày này tốt nhất được lại quá nhiều, bằng bị ảnh hưởng đến vết thương."

      "Còn có, người bạn có rất nhiều vết thương, mặc dù phải rất nghiêm trọng nhưng vẫn cần cẩn thận chú ý chút."

      Dư Tử Cường chịu nổi y tá trái câu 'bạn ', phải câu 'bạn ', lớn tiếng quát lại , " đủ chưa, ai ta là bạn tôi?"

      Y tá bị quát, sợ đến ngớ người, cười khan : "Ha ha, xin lỗi, xem ra tôi nghĩ sai, tôi quấy rầy hai người nữa, giờ ấy có thể được rồi."

      Y tá xong lập tức rời , y như chạy trối chết.

      Dư Tử Cường nhìn bóng lưng y tá biến mất, tức giận quay đầu lại nhìn Hà Tuyết Phi, câu chỉ nhìn chằm chằm vào .

      Hà Tuyết Phi biết Dư Tử Cường nhìn chằm chằm , hoảng sợ cúi đầu thấp, căng thẳng đến mức thể trọn vẹn thành câu, "Em, em gì hết”.

      " chưa , vậy còn muốn sao nữa? Gặp chuyện như vậy chẳng lẽ biết chủ động giải thích ra sao?" Dư Tử Cường hỏi, chính là trách lúc có đây Hà Tuyết Phi chịu giải thích ra.

      Đối với câu hỏi của chỉ có thể xin lỗi, " xin lỗi."

      lạ với câu xin lỗi của , lòng nóng như lửa đốt làm thấy rất khó chịu, "Xin lỗi có ích gì sao? Biết thế tôi nên tốt bụng giúp , đúng là lòng tốt được báo đáp, lần sau tôi ... tốt thế đâu."

      "Đúng, đúng, cần vậy." Hà Tuyết Phi lại rơi nước mắt, sợ đến cả người run rẩy.

      "Được rồi được rồi, chỉ có biết khóc, khóc có thể giải quyết vấn đề sao? tự về , về được gọi điện thoại kêu mẹ cho người đến đón về, tôi bao giờ ... làm người tốt nữa đâu." Dư Tử Cường thấy như vậy, dù giận mấy cũng muốn mắng người, cố kiềm chế lửa giận, sau đó xoay người quyết tâm giúp Hà Tuyết Phi.

      Hà Tuyết Phi dám mắng, chỉ biết trơ mắt nhìn rời , mắt nước ngừng chảy xuống, lòng dạ rối bời biết làm gì bây giờ.

      Đều là người, tại sao người khác có thể có được nhiều hạnh phúc, còn phải sống mệt mỏi thế này chứ?

      Dư Tử Cường có thể đoán được tại Hà Tuyết Phi khóc, nhưng vì muốn hiểu lầm càng sâu hơn ảnh hưởng quan hệ của và Đinh Tiểu Nhiên, đành dứt khoát bỏ tuyệt đối mềm lòng.

      Vậy mà,dù rời khỏi nhưng lời đồn vẫn ngừng tăng lên.

      Đinh Tiểu Nhiên đợi ở nhà hơn tiếng đồng hồ vẫn thấy Dư Tử Cường đến, cảm thấy có chút kỳ quái định gọi điện thoại hỏi . Đúng lúc này chuông cửa vang lên, vội vàng ra mở cửa, thấy người ngoài cửa là Dư Tử Cường, mây đen trong lòng lập tức tản , cố ý tỏ ra tức giận hỏi: "Này, tại sao lâu như vậy mới đến? Hơn tiếng trước phải đường đến sao?"

      " có gì, đường kẹt xe nên đến chậm chút." Dư Tử Cường lại dối, vì muốn chuyện này trôi qua , cố ý cười xấu xa chọc , "Thế nào, mới có hơn tiếng em nôn nóng muốn mau gặp rồi sao?"

      hoài nghi cái cớ thêu dệt, tháo xích cửa ra, còn giận mà chuyển sang giọng điệu bình thường hay chuyện với , cãi lại: "Ai nhớ , sao cứ thích dát vàng lên mặt mình thế, em chỉ muốn lãng phí thời gian quý giá cho việc chờ đợi thôi."

      cũng muốn so đo với , "Đúng đúng đúng, em có lý, tại đúng là giờ ăn trưa, để tỏ lòng áy náy dẫn em ăn bữa thịnh soạn, có được ?"

      "Hôm qua mời em ăn bữa tiệc thịnh soạn, định nhờ vào việc này để có thể dễ dàng vượt qua ải kiểm tra sao, có cửa đâu."

      "Vậy em muốn gì?"

      "Lâu rồi chưa có nhận hoa, biết làm sao rồi chứ?".

      Nghe cầu thế, Dư Tử Cường dùng tay ôm hông , cười lưu manh : "Chưa từng thấy nào lại trực tiếp ra giá thế? Bất quá thích người thẳng thắng."

      Đinh Tiểu Nhiên cũng bài xích ôm, chỉ là quyết cãi lại, "Nghĩ gì cứ thẳng ra, cần gì giấu giấu diếm diếm, thích thích, thích thích, cần gì mặt ủ mày chau?"

      " rất hay, thích thích, thích thích, cần gì mặt ủ mày chau. , giờ chở em đến cửa hàng hoa tươi mua cho em bó hoa to, sau đó chở em ăn cơm. Đúng rồi, mẹ Đinh có nhà ?" lúc này Dư Tử Cường mới chú ý, thấy mẹ Đinh.

      "Sáng sớm mẹ ra ngoài với bạn, cha về nhà ăn cơm, lại mời em ra ngòai ăn cơm cho nên em chưa có nấu cơm. thôi thôi, giờ em đói bụng đến sắp hoa mắt luôn rồi." Đinh Tiểu Nhiên thúc giục, nhanh ra ngoài cửa.

      "Được được được, sao có thể để bạn mình đói bụng chứ!"

      “Đừng chỉ biết suông, ra ngoài, em còn phải khóa cửa."

      "Tuân lệnh."

      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên khóa kỹ cửa, cùng Dư Tử Cường vui vẻ xuống lầu.

      Dư Tử Cường ôm eo bước , đưa đến trước cửa xe, hôn cái lên mặt , sau đó mới buông tay ra về phía ghế lái bên kia.

      Đinh Tiểu Nhiên bị hôn cái, vui vẻ đón nhận tỏ ra thẹn thùng, ngồi ngay ngắn chỗ cạnh tài xế.

      Hai người thân mật như thế, hoàn toàn giống như bồ bịch nhau say đắm, tình cảm rất mặn nồng.

      Điền Vĩ vẫn luôn trốn ở trong góc, vốn định đến chuyện ngày hôm nay của Dư Tử Cường cho Đinh Tiểu Nhiên nghe, nhưng dám thẳng vào, do dự ở dưới lầu lúc, ai ngờ trong lúc do dự Dư Tử Cường lại tới, đành trốn vào trong góc nhìn trộm.

      Xem ra tấm hình hôm nay gửi cho Đinh Tiểu Nhiên vô dụng, vẫn tin tưởng Dư Tử Cường, phải làm sao mới có thể làm cho Đinh Tiểu Nhiên thấy bộ mặt của Dư Tử Cường đây?

      Điền Vĩ cam lòng, vì để vạch trần Dư Tử Cường, đích thân đến bệnh viện, hỏi thăm nhân viên làm thủ tục mới biết cùng Dư Tử Cường vẫn còn ở đây, liền gặp, ai ngờ lại thấy bộ dạng mặt đầm đìa nước mắt, hồn bay phách lạc.

      Hà Tuyết Phi vẫn ngồi trong bệnh viện chịu , thực tế cũng biết làm sao để , vết thương ở chân đau đến mức thể nhúc nhích, mà ở nơi này lại có bạn bè nào cả nên biết nhờ ai đến giúp, cũng muốn gọi điện thoại cho Hoắc Thanh Cúc tránh bị giũa trận, cho nên chỉ có thể ngồi trong bệnh viện. Khi thấy người đàn ông xa lạ vàolàm rất bất ngờ, gạt chuyện buồn sang bên lập tức cảnh giác hỏi: " là ai, tới nơi này làm gì?"

      "Tôi tên là Điền Vĩ, còn ?" Điền Vĩ trực tiếp thẳng ra tên mình, biểu lộ ra chút ác ý nào để chiếm được tín nhiệm của Hà Tuyết Phi.

      "Chúng ta quen nhau, tại sao tôi phải cho biết tôi là ai?" Hà Tuyết Phi đề cao cảnh giác, trong lòng cực kỳ đề phòng Điền Vĩ, thậm chí xem như mấy tên đến đòi nợ.

      "Rất nhiều người từ quen biết trở thành quen biết, chẳng lẽ từ quen Dư Tử Cường rồi sao?"

      Vừa nhắc Dư Tử Cường, Hà Tuyết Phi liền kinh ngạc, ", biết Dư Tử Cường?"

      "Đâu chỉ biết, tôi và ta còn có chút quan hệ thể ra. thích Dư Tử Cường sao?"

      "Đây là chuyện của tôi, liên quan gì tới . Tôi muốn chuyện với phiền ra ngoài." Mặc dù người này phải tới đòi nợ, nhưng lại có chút hảo cảm nào với người này, nên muốn dính dáng gì đến .

      Điền Vĩ quyết định xuống tay từ phía Tuyết Phi, cho nên dễ dàng rời , định lợi dụng chuyện thích Dư Tử Cường để làm cuộc giao dịch, "Chuyện của đúng là liên quan gì tới tôi, nhưng chuyện của tôi lại có lợi cho ."

      "Có ý gì?"

      "Cùng tôi hợp tác, có được Dư Tử Cường, còn tôi có được Đinh Tiểu Nhiên, như thế nào?"

      " thích Đinh Tiểu Nhiên?" Hà Tuyết Phi có chút hiểu, dần dần giảm bớt đề phòng với Điền Vĩ, thậm chí có ý tiếp nhận lời đề nghị của , chẳng qua vẫn còn sợ đây là cái bẫy.

      "Vốn dĩ Đinh Tiểu Nhiên là bạn của tôi, nhưng bị Dư Tử Cường giành mất cho nên tôi muốn lấy lại thứ thuộc về mình."

      "Xem bộ dạng sa sút của chắc thuộc loại đàn ông chỉ có hai bàn tay trắng, bất kể nào cũng chọn Dư Tử Cường, thay vì Dư Tử Cường đoạt bạn , chẳng bằng có tài cán gì để giữ lấy bạn mình."

      Điền Vĩ bị lời Hà Tuyết Phi chọc giận, nhưng đều là , thể chối cãi, đành nén lửa giận trong lòng xuống, nghiêm túc hỏi: " , có muốn hợp tác với tôi ?"

      "Tại sao tôi phải hợp tác với ?" Hà Tuyết Phi hiển nhiên muốn, nhưng lại dám cự tuyệt thẳng.

      "Hợp tác với tôi, nhận được thứ muốn."

      "Tôi quen , làm sao tôi biết hay giả, lỡ tên lường gạt, chẳng phải tôi bị lừa rồi sao?"

      "Vậy làm sao mới bằng lòng tin tôi?"

      "Đối với người xa lạ, vĩnh viễn có cách nào để tin tưởng, cho nên bất kể làm gì tôi cũng tin ."

      Điền Vĩ nghĩ tới này thoạt nhìn có vẻ rụt rè thế mà lại rất khôn khéo, đành lui từng bước, "Đây là số điện thoại của tôi, nếu nghĩ thông suốt muốn hợp tác gọi điện thoại cho tôi."

      Hà Tuyết Phi cầm lấy tờ giấy Điền Vĩ đưa lên nhìn, cho bất kỳ câu trả lời nào.

      Bất quá đối với Điền Vĩ mà , cầm lấy tờ giấy chứng minh trong lòng bắt đầu dao động, tiếp tục gạt, : "Hạnh phúc chỉ có thể dựa vào tranh giành mới có được, kẻ chỉ biết chờ đợi kết quả trắng tay, đời này có mấy ai chịu làm người ôm cây đợi thỏ chứ? à, vẫn muốn cho biết tên sao?"

      Hạnh phúc chỉ có thể dựa vào tranh đoạt mới có được —— nghe câu này, Hà Tuyết Phi thầm suy nghĩ, trong lòng lại bắt đầu mâu thuẫn do dự, nhưng miệng lại ra tên của cho Điền Vĩ biết, "Tôi tên là Hà Tuyết Phi."

      "Xin chào Hà, hi vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác. Chân bị thương, có cần tôi đưa về ?"

      Hà Tuyết Phi vẫn tin tưởng hoàn toàn Điền Vĩ, dứt khoát cự tuyệt , " cần, người nhà của tôi rất nhanh tới."

      "Được, sau này gặp lại." Điền Vĩ xoay người cười nham hiểm, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào để lôi kéo Tuyết Phi nhúng tay vào chuyện này.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57 — Cứu Tử Cường.

      Hà Tuyết Phi gọi điện cho Hoắc Thanh Cúc tới đón mà gọi cho Chung Mẫn Liên, trong lòng cảm thấy Chung Mẫn Liên quan tâm nhiều hơn mẹ .

      Chung Mẫn Liên nhận được tin vội vàng chạy tới bệnh viện, thấy Hà Tuyết Phi ngồi yên trong phòng bệnh, khắp người phủ đầy vết thương lớn khác nhau, nhất là chân quấn băng dầy, đau lòng, ngừng hỏi thăm: "Vì sao biến thành như vậy, có tổn thương đến gân cốt ?"

      Hà Tuyết Phi quá xúc động khóc òa lên khi được người quan tâm, ôm Chung Mẫn Liên cảm động : "Dì, cháu cám ơn dì".

      "Con bé ngốc này, cháu ngốc quá vì sao phải cám ơn dì chứ?" Chung Mẫn Liên chỉnh lại mái tóc rối của Hà Tuyết Phi, người tản ra loại tình thương của người mẹ.

      Hà Tuyết Phi càng thêm kích động khi cảm nhận được tình thương của mẹ, thế nên ngoại trừ cảm ơn biết phải gì, "Dì, cám ơn dì, cháu cám ơn dì nhiều lắm."

      "Tuyết Phi, dì biết Tử Cường gây ra cho cháu nhiều ủy khuất, nhưng cháu yên tâm, dì nhất định đòi lại công đạo giúp cháu, đừng khóc nữa có được ?"

      "Dì à, phải, phải vậy đâu?" Hà Tuyết Phi lắc đầu muốn giải thích, nhưng lại có dũng khí ra đành giấu giếm ở trong lòng.

      muốn hết mọi chuyện ở trong lòng ra, muốn tìm người tựa vào để khóc cho thỏa thích, nhưng xem ra nguyện vọng nhoi này quá xa vời.

      Chung Mẫn Liên cho rằng Hà Tuyết Phi vì Dư Tử Cường mới đau lòng như thế, cũng bởi vì nhìn thấy đau lòng nên liền ôm an ủi: "Đừng khóc, mọi chuyện cứ để cho dì, dì để cháu chịu nhiều ủy khuất đâu, hãy tin dì."

      "Dì, cháu giận Tử Cường, ra cháu khóc liên quan gì đến ấy đâu dì?"

      " có mới lạ. Cháu đó, chính vì quá hiền lành nên mới đấu lại Đinh Tiểu Nhiên, xem ra dì phải cố gắng giúp cháu mới được, phải đổi sang cách khác, thể cứ tin rằng chỉ cần cháu ở bên cạnh Tử Cường là có tình cảm, nếu cứ ngồi chờ hai đứa nảy sinh tình cảm chỉ sợ Tử Cường cưới Đinh Tiểu Nhiên mất rồi. Ừm, phải sửa lại cách khác thôi." Chung Mẫn Liên chỉ lên ý kiến lòng mình, nghĩ đến ý khác trong lời Hà Tuyết Phi .

      Hà Tuyết Phi biết Chung Mẫn Liên hiểu sai ý , nhưng lại muốn cải chính, thậm chí còn có ý niệm sai cứ cho sai, "Dì, cháu cám ơn dì."

      "Khách sáo với dì làm gì, dì càng ngày càng thấy thích cháu rồi, nếu cháu có thể bước vào nhà họ Dư rất vui mừng. Đúng rồi, cháu bị thương vào bệnh viện, mà sao thấy mẹ cháu tới?"

      "Mẹ——" vừa nhắc Hoắc Thanh Cúc, mặt Hà Tuyết Phi liền bắt đầu trắng bệch, biết dùng lý do gì thối thác?

      "Thế nào, có phải mẹ cháu xảy ra chuyện gì ?"

      " phải đâu dì, chỉ là cháu còn chưa báo lại cho mẹ biết, gần đây mẹ cứ luôn đau đầu vì chuyện của cháu, cháu muốn ——"

      " đứa bé ngoan ngoãn, hay là vậy , cháu đến nhà dì ở vài hôm xem như là đến dưỡng thương, cháu thấy thế nào?"

      "A —— chuyện này, như vậy tốt lắm đâu, Tử Cường ấy ——" Hà Tuyết Phi nghe Chung Mẫn Liên đề nghị vậy, vừa sợ lại vừa mừng, rất muốn tiếp cận Dư Tử Cường hơn nhưng lại sợ những lời Dư Tử Cường làm mình bậc khóc.

      "Dì được là được, con đừng để tâm đến thằng Tử Cường. Cháu cứ nghỉ ngơi trước, dì gọi điện thoại cho người đến đón chúng ta?"

      "Dì ——"

      "Đừng nhiều lời nữa cứ quyết định vậy ." Chung Mẫn Liên cho Hà Tuyết Phi có cơ hội cự tuyệt, ra ngoài gọi điện thoại.

      Hà Tuyết Phi kêu la nữa, trong lòng biết làm vậy là đúng nhưng vẫn cứ muốn làm, bởi vì ngoại trừ chỗ ở của Chung Mẫn Liên ra, thể nào tìm thấy nơi nào khác còn có ánh sáng.

      Chung Mẫn Liên ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho Dư Tử Cường, định gọi đến đón bọn họ.

      Lúc này Dư Tử Cường hẹn hò với Đinh Tiểu Nhiên, hai người đùa giỡn cười hi ha, chơi vui vẻ đến quên cả trời đất, chỉ cây kem cũng có thể tạo ra nhiều niềm vui thú, khiến tình cảm hai người càng thêm tốt đẹp.

      Lần đầu tiên Đinh Tiểu Nhiên hẹn họ với người tuổi hơn mình, cảm giác quả tệ, chẳng còn so đo về chuyện tuổi tác, hoàn toàn chấp nhận người đàn ông này ở bên cạnh mình, "Dư Tử Cường, lẽ khi chinh phục bất kỳ nào cũng đều dốc lòng thế này sao?"

      "Em đừng có gọi cả họ lẫn tên ra gọi chứ? Cảm giác rất xa lạ." Dư Tử Cường trả lời chẳng chút liên quan gì đến câu hỏi này.

      "Em gọi là ngài Dư xem như tốt lắm rồi, chẳng lẽ muốn em gọi như thế sao?"

      "Thôi bỏ , em cứ gọi cả họ lẫn tên cũng được?"

      "Này, đừng có lái chủ đề nữa, mau trả lời câu hỏi của em ?"

      "Câu hỏi gì?" Dư Tử Cường giả ngu, ý muốn trêu chọc .

      Đinh Tiểu Nhiên khinh thường nhìn chằm chằm , nghiêm túc lặp lại câu vừa hỏi, " chinh phục con đều dốc lòng đến vậy sao, bất kể có thể chinh phục được ta hay sao?"

      "Nếu câu trả lời của là đúng, em có giận ?" Dư Tử Cường vẫn trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại ?

      " giận."

      "Tại sao?" kinh ngạc , tưởng vì ghen mà tức giận, nhưng ngờ lại giận.

      "Bởi vì em tin có thể chinh phục hết tất cả các đời này."

      "Này, em khuyến khích theo đuổi người khác sao? Chẳng lẽ em nghi ngờ sức hấp dẫn của sao?" Dư Tử Cường hất đầu, cố ý tỏ ra mình rất đẹp trai, nhằm chọc mỹ nhân bên cạnh cười.

      Đinh Tiểu Nhiên bị bộ dạng của chọc cười, thế nhưng vẫn tự tin : "Em nghi ngờ sức hấp dẫn của , mà là em dám chắc chắn thể nào chinh phục được tất cả các đời này?"

      "Sao em dám chắc chắn như thế?"

      " đặt ra trước mặt, em muốn tin cũng rất khó."

      " thực gì?"

      Đinh Tiểu Nhiên đột nhiên cười như tên trộm, nhướng mày nhìn , lạnh nhạt , " dám thử chinh phục Thiên Ngưng ?"

      Vừa nghe đến Tạ Thiên Ngưng, cả khuôn mặt Dư Tử Cường liền tối đen, trừng mắt nhìn hồi, bao lâu mặt xuất nụ cười thương, "Ít ra cũng chinh phục được em, phải sao?"

      "A, dám chắc chinh phục được em rồi sao?"

      "Đúng vậy, tin chắn thế."

      "Dư Tử Cường, em muốn chém ra làm tám khúc."

      "Oa, mưu sát chồng, chạy thôi."

      "Đứng lại cho em."

      Hai người mãi mê đùa giỡn để ý đến vấn đề hình tượng, nên biết cảnh hai người họ đùa giỡn trong công viên bị người ta thầm chụp lại.

      Dư Tử Cường vừa chạy vừa chọc ghẹo Đinh Tiểu Nhiên, chơi vui vẻ đột nhiên điện thoại trong túi reo lên, vừa mới lấy ra xem, ai ngờ chưa nhìn bị Đinh Tiểu Nhiên dùng sức đụng vào, điện thoại di động vuột ra ngoài, may rớt luôn vào trong hồ.

      Đinh Tiểu Nhiên ngờ Dư Tử Cường đột nhiên mốc điện thoại ra, cho nên mới đẩy ra, khi thấy điện thoại di động của rơi vào trong hồ, vô cùng hốt hoảng đứng yên tại chỗ, ngượng ngùng cười xin lỗi, " xin lỗi, em cố ý, ai biết đột nhiên lấy điện thoại ra?"

      Dư Tử Cường nhìn điện thoại di động dần dần biến mất hoàn toàn ở trong hồ, mới quay đầu lại nhìn Đinh Tiểu Nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu cái, ôn hòa : "Thôi bỏ , may mắn phải người bị ngã vào trong hồ."

      Thấy bình tĩnh thế, thể bội phục , "Dư Tử Cường, điện thoại bị mất mà còn có thể cười, là bội phục bội phục."

      "Chứ em muốn phải làm sao, chẳng lẽ muốn vừa khóc vừa mắng em sao?"

      "Á —— xem như bỏ qua chuyện này ."

      "Được, đừng để chuyện điện thoại ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta, , hôm naychúng ta xem phim ?" Dư Tử Cường tay ôm eo Đinh Tiểu Nhiên, cùng rời .

      "Xem phim, xem phim gì?" Đinh Tiểu Nhiên chút cự tuyệt hay thấy lạ lẫm gì, ngoan ngoãn để khoác tay qua hông mình.

      "Đương nhiên phải đến rạp chiếu phim, mới biết có phim gì để xem chứ?"

      "Đến rạp chiếu phim làm gì, cứ về nhà xem phim TV tốt hơn sao? Lại còn tiết kiệm được tiền."

      Nghe về nhà xem, lập tức dừng bước, cười xấu xa hỏi: "Em muốn về nhà xem sao?"

      Thấy cười gian thế, cả người lạnh run, "Thôi, đến rạp chiếu phim ?"

      "Thế nào, em sợ ăn em hả?"

      "Trong đầu luôn chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi."

      "Đây là chuyện rất bình thường, chẳng lẽ em muốn dối rằng muốn chạm vào người em sao?"

      "Em mặc kệ , hừm." Đinh Tiểu Nhiên mắc cỡ đỏ cả mặt, cho nên tự mình thèm đôi co lại với .

      Dư Tử Cường cười như tên trộm, nhanh chân đuổi theo, ôm lấy eo cùng nhau sóng vai , khi ở cạnh luôn cảm thấy rất vui vẻ, tự do tự tại hề bị gò bó.

      Trong gia đình nhà họ Dư, người vui vẻ, người còn lại tức chết.

      Vừa mới bắt đầu gọi, điện thoại Chung Mẫn Liên còn kết nối được điện thoại Dư Tử Cường, đột nhiên đến phút cuối lại mất tín hiệu liên lạc, làm bà tức chết, đành thất vọng quay về tìm Hà Tuyết Phi.

      Hà Tuyết Phi thấy sắc mặt Chung Mẫn Liên rất khó chịu, đoán là do Dư Tử Cường, nhưng vẫn giả vờ biết, hỏi: "Sao vậy dì, ai chọc dì giận vậy?"

      "Còn phải vì cái thằng Dư Tử Cường, dì muốn gọi nó đến đón chúng ta, ai ngờ nó chịu nghe điện thoại, là dì tức chết mà." Chung Mẫn Liên tức giận oán trách.

      "Này ——"

      " sao, nếu nó đến đón chúng ta, dì kêu tài xế đến đón. Tuyết Phi, bắt đầu từ bây giờ cháu cứ đến nhà dì , dì muốn xem thử Đinh Tiểu Nhiên kia tài giỏi đến mức nào?"

      "Dì à, cháu——"

      "Dì quyết rồi cháu đừng nữa, trừ phi cháu muốn ở chung với dì." Chung Mẫn Liên cho Hà Tuyết Phi có cơ hội cự tuyệt, muốn phải chuyển đến ở chung với bà.

      "Dĩ nhiên cháu muốn ở chung với dì, nhưng mà Tử Cường ——" Hà Tuyết Phi vẫn thấy sợ Dư Tử Cường.

      "Tất cả mọi chuyện để dì lo, cháu cần để ý đến nó đâu. Tuyết Phi, coi như dì xin cháu, cháu nhất định phải đánh bại Đinh Tiểu Nhiên, cứu lấy Tử Cường có biết ?"

      "Cứu Tử Cường?"

      "Đúng, Tử Cường ở cạnh Đinh Tiểu Nhiên chưa được bao lâu có nhiều thói hư tật xấu, cháu làm sao dì có thể yên tâm để nó ở cùng hạng con đó chứ, cho nên dì cầu xin cháu hãy giúp dì, dì cầu xin cháu"

      Chung Mẫn Liên ra sức cầu xin, vả lại trong lúc bối rối biết làm sao, cuối cùng Hà Tuyết Phi vẫn gật đầu đồng ý, "Dạ"

      Hạnh phúc là dựa vào tranh giành mới có, cho nên phải cố giành lấy thứ thuộc về cho mình.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 58 — thể trách con.

      Cả ngày hôm nay Dư Tử Cường đều dùng tâm trạng tốt nhất để ở bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, muốn kể chuyện xảy ra ở nhà cho nghe, tránh suy nghĩ miên man hồ đồ.

      Đinh Tiểu Nhiên biết Chung Mẫn Liên thích , nhưng lại biết chuyện nghiêm trọng thế cho nên tâm trạng vẫn luôn vui vẻ, cảm thấy cuộc tình của mình và Dư Tử Cường vẫn có hi vọng rất lớn.

      Mẹ Đinh và cha Đinh ở nhà chờ Đinh Tiểu Nhiên về, nhìn thấy trong tay cầm bó hoa hồng to, mặt ra nụ cười hạnh phúc, cần hỏi cũng biết cuộc hẹn hôm nay rất thuận lợi khiến mọi người đều vui theo .

      "Tiểu Nhiên, con và Tử Cường quyết định khi nào kết hôn chưa?" Mẹ Đinh vui mừng hỏi, rất mong mau chóng nhìn thấy hai người bọn họ bước vào lễ đường.

      "Mẹ à, chúng con quen nhau chưa được bao lâu, nhanh như vậy kết hôn, mẹ thấy kì lắm sao?" Bởi vì Đinh Tiểu Nhiên xấu hổ, nên lời đều là dối lòng, nhưng vẻ mắc cỡ của lại tiết lộ ra suy nghĩ trong lòng mình.

      "Con lớn tuổi rồi, chỉ còn tháng nữa bước sang 28, còn xấu hổ làm gì? Con mà... cứ xấu hổ hoài như vậy coi chừng biến thành bà già đó."

      "Mẹ, sao mẹ con chẳng đáng đồng thế, bộ con mẹ lại tệ đến vậy sao?"

      "Mẹ chỉ , nhớ năm đó mẹ chỉ mới hai mươi gả cho cha con, so với tuổi con bây giờ mẹ đứa con bảy tuổi."

      "Mẹ à, thời đại bây giờ người ta đều thích kết hôn trễ, mẹ có hiểu ?" Đinh Tiểu Nhiên ra sức làm nũng với cha mẹ, chủ yếu để đánh lạc hướng muốn đến chuyện tuổi tác.

      Cha Đinh vẫn ngồi im lặng ở bên cạnh, nhưng cũng vì quan tâm hạnh phúc cho con , nhịn được xen vào câu, "Tiểu Nhiên, cậu Tử Cường này rất đáng tin, nhìn bề ngoài có vẻ đào hoa, nhưng khi thực lòng đặc biệt rất nghiêm túc, nếu các con có ý định kết hôn chung sống trọn đời, vậy mau tiến hành nhanh dù sao con cũng lớn rồi."

      "Cha à, cả cha cũng muốn đuổi con sao?"

      " phải đuổi, mà là muốn con mau chóng có hạnh phúc cho riêng mình. Cho nên hai đứa phải mau tìm cách tạo cơ hội cho hai bên cha mẹ gặp mặt nhau lần, để còn làm quen với nhau chứ.”

      Vừa nghe cho hai bên cha mẹ gặp nhau, mặt Đinh Tiểu Nhiên liền biến sắc, vội vàng kiếm cớ trì hoãn, "Cha, con và Tử Cường chỉ mới bắt đầu quen nhau, mọi người đừng làm vậy có được , làm người ta cứ tưởng nhà mình cầu gả con lắm, vô cùng xấu hổ."

      thực tế sợ để hai gia đình gặp nhau, vừa nghĩ tới chuyện Chung Mẫn Liên ghét , trong lòng liền sợ dựng tóc gáy.

      "Mẹ con rất đúng. Nếu con trẻ hơn vài tuổi còn có thể xấu hổ, nhưng với độ tuổi bây giờ của con, con còn xấu hổ nữa biến thành bà già đó."

      "Bà già già, cùng lắm cả đời này con sống ở cạnh ba mẹ."

      "Có đứa con nào muốn ở cạnh cha mẹ mình cả đời chứ?"

      "Vậy con là người bắt đầu làm trước, hì hì, "

      Nhìn đứa con sắp 28 tuổi rồi mà giống y như đứa con nít, làm cho cha Đinh và mẹ Đinh chỉ biết lắc đầu, vừa muốn mau chóng lấy chồng để được hạnh phúc lại đành lòng muốn rời khỏi mình.

      "Cha, mẹ, con tắm trước, ngày mai còn phải làm nên con ngủ sớm chút." Đinh Tiểu Nhiên ôm bó hoa hồng tới phòng mình, muốn chuyện này nữa, vậy mà vừa mới đứng dậy đột nhiên nghe thấy tiếng keng, quay đầu lại nhìn thấy là tiếng chiếc chìa khóa từ trong túi áo của rơi ra.

      Mẹ Đinh khom người nhặt chiếc chìa khóa lên, nhìn sơ qua chút, nghi hoặc : "Chìa khóa này phải chìa khóa nhà chúng ta, Tiểu Nhiên, chìa khóa này là của ai thế?"

      Đinh Tiểu Nhiên nhìn chiếc chìa khóa này, dần dần nhớ lại những cảnh tượng hôm nay ở cùng Dư Tử Cường, gõ đầu mình cái, "Chết, hôm nay chơi con giữ giùm ấy chìa khóa nhà, kết quả quên trả lại cho ấy rồi."

      "Vậy làm sao bây giờ, có cần trả lại gấp chìa khóa này cho nó ?"

      "Cũng cần, có người nhà mở giúp ấy mà, ngày mai làm con trả lại cho ấy." Đinh Tiểu Nhiên cầm lại chìa khóa, chút lo lắng tiếp tục về phía phòng mình.

      Mẹ Đinh nhìn theo bóng dáng Đinh Tiểu Nhiên, mặt lộ ra chút buồn, nặng nề hỏi: "Ông à, sao tôi cứ thấy lo về chuyện này quá ?"

      Cha Đinh cũng hề bất ngờ đối với chuyện lần này, bình tĩnh nghiêm túc trả lời lại: "Vốn dĩ rất khó mà, vừa nhìn cũng biết Tử Cường phải con của gia đình bình thường, hơn nữa sao tôi cứ thấy cái tên này nghe rất quen, giống như nghe qua ở đâu rồi?"

      " ra lúc mới bắt đầu tôi nghe cũng có thấy quen, nhưng sau đó nghĩ lại cũng có gì lạ, dù sao tên giống tên ở đời này rất nhiều, có gì lạ."

      "Hi vọng như thế."

      Sau khi Dư Tử Cường đưa Đinh Tiểu Nhiên trở về liền về nhà riêng của mình, nhưng lúc lục tìm chìa khóa mở cửa nhà ra, mới biết chìa khóa có ở người mình mà ở chỗ Đinh Tiểu Nhiên, đành quay lại nhà ngủ đêm, ai ngờ sau khi về đến lại thấy Hà Tuyết Phi, bị chọc đến tức điên.

      Chung Mẫn Liên còn tưởng hôm nay Dư Tử Cường về nhà, hết sức kinh ngạc khi thấy xuất trong nhà, nhưng mà cũng rất vui mừng, liền đến hỏi thăm, "Tử Cường, con về rồi à, đồ ăn vừa mới làm xong con mau qua ăn ."

      Lúc có Dư Tưởng Cường ở đây, Hà Tuyết Phi còn có thể lớn gan ngồi vào bàn ăn, vậy mà khi thấy trở về, liền sợ đến mức cả đầu cũng dám ngẩng lên, chớ chi là lên tiếng, vì quá căng thẳng nên tim ngừng đập nhanh thình thịch thình thịch.

      Dư Tử Cường vào lạnh lùng hỏi: "Mẹ, giờ là lúc nào, sao ta còn ở nhà chúng ta?"

      "Tuyết Phi bị thương, mẹ mang con bé từ bệnh viện về nhà mình. Vả lại mấy ngày tới con bé ở lại nhà chúng ta, con có ý kiến gì chứ?" Chung Mẫn Liên liền thẳng thắng hết mọi chuyện ra, sau khi xong liền đặt thức ăn khuya ở trước mặt Hà Tuyết Phi, dịu dàng : "Tuyết Phi, dì biết cháu thích ăn gì cho nên nấu thử mấy món sở trường, cháu nếm thử tay nghề của dì ."

      "Cám ơn dì, chỉ nhìn thấy rất ngon rồi, cháu ——" Hà Tuyết Phi chỉ dám nhìn Chung Mẫn Liên chứ dám nhìn Dư Tử Cường, lời còn chưa hết bị ngắt ngang.

      Dư Tử Cường chịu nổi khi thấy Hà Tuyết Phi cứ dây dưa buông, vỗ mạnh vào bàn lớn tiếng quát, "Hà Tuyết Phi, rốt cuộc phải làm sao mới chịu từ bỏ hả?"

      "Em ——" Hà Tuyết Phi sợ đến thành lời, nước mắt có chút tiền đồ lại chảy ra.

      Nhưng nước mắt của lại khiến cơn giận Dư Tử Cường giảm , ngược lại còn tăng thêm, tiếp tục mắng, "Khóc, chỉ biết khóc và giả bộ nhu nhược yếu đuối, tôi thực rất ghét loại người như , mau lập tức cút ra ngoài cho tôi."

      "Em ——"

      Chung Mẫn Liên đẩy Dư Tử Cường ra chạy lại bên cạnh Hà Tuyết Phi, giúp trút giận, "Con mắng đủ chưa, con trai mà mắng con thấy thẹn sao?"

      "Là ta biết xấu hổ, thể trách con." Dư Tử Cường tức giận phản bác, lúc trước còn có chút cảm tình với Hà Tuyết Phi, nhưng bây giờ mất sạch, còn ghét hơn cả lúc ban đầu. Loại con hai mặt này, muốn nhìn cái cũng thèm.

      "Mẹ là mẹ dẫn con bé về nhà, chuyện này liên quan con bé, con muốn mắng mắng mẹ nè đừng có la nó. Mẹ cho con biết sớm muộn gì Tuyết Phi cũng bước vào nhà họ Dư chúng ta, cho dù con thích con Đinh Tiểu Nhiên đến mức nào mẹ cũng cho phép con sống chung với nó, nếu con muốn cưới Đinh Tiểu Nhiên, vậy ngày thành hôn của hai đứa chính là ngày làm tang lễ cho mẹ."

      "Mẹ, Hà Tuyết Phi cho mẹ ăn bùa mê gì mà mẹ che chở cho ta thế hả?"

      "Vậy Đinh Tiểu Nhiên cho con ăn bùa mê gì, sao con che chở cho nó đến vậy?"

      "Được, con cãi với mẹ nữa, mẹ muốn giữ ta giữ , con , chỉ cần ta ở đây ngày con tuyệt đối về." Dư Tử Cường tức giận ném lại câu, rồi xoay người bỏ .

      "Tử Cường, chờ , con muốn đâu?" Chung Mẫn Liên đuổi theo mấy bước, muốn gọi Dư Tử Cường về, nhưng quá nhanh, chỉ có lúc mà người mất húc, bà đành dừng bước lại, thở dài.

      Hà Tuyết Phi nghe tiếng Chung Mẫn Liên thở dài, cố gắng đứng dậy, khúm núm : "Dì, để cháu , nếu cháu ở lại Tử Cường nhất định vui, cho nên ——"

      Sắc mặt Chung Mẫn Liên liền còn rầu rĩ, cương quyết , "Nó muốn cứ , mặc kệ nó, dù sao bình thường nó cũng rất ít về nhà, cháu cứ ở lại đây , vả lại sau này nơi đây cũng chính là nhà của cháu mà."

      "Bỏ dì, Tử Cường thích cháu, cháu cũng muốn ép ấy, xem như chúng cháu hữu duyên vô phận."

      "Tuyết Phi, sao cháu có thể ra những lời này cháu hứa với dì đánh bại Đinh Tiểu Nhiên mà? Nếu cháu nuốt lời dì rất giận, cực kỳ giận lắm đó."

      Vừa nghe Chung Mẫn Liên tức giận, Hà Tuyết Phi liền sợ, bất kể là đúng hay sai cũng đồng ý, "Được, cháu nuốt lời."

      Theo tình hình bây giờ còn có cách nào khác để lựa chọn, đành bước nào hay bước đó, có khi tiếp tục lưu lại đây xem như là hi vọng.

      Dư Tử Cường nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi nhà, lái xe chạy điên cuồng đường để giải tỏ cơn giận trong lòng, kết quả chạy hết mấy vòng vẫn có cách nào xả hết cơn giận, cuối cùng dừng xe ở dưới nhà Đinh Tiểu Nhiên, sau đó lấy điện thoại di động ra, do dự có nên gọi cho Đinh Tiểu Nhiên , nhưng do dự hết nửa ngày vẫn bấm máy gọi.

      Lúc này trời sắp sáng, Đinh Tiểu Nhiên lên giường ngủ rất sớm, nhưng ngủ qua được nửa lại bị điện thoại di động đánh thức, có chút tức giận dùng chăn che kín đầu, vừa buồn ngủ vừa mắng: "Ai mà nửa đêm canh ba còn gọi điện phá giấc ngủ của người khác?"

      Mặc dù rất giận nửa đêm canh ba bị điện thoại đánh thức, nhưng tay vẫn cầm điện thoại di động lên, mắt nửa híp nửa mở nhìn màn hình điện thoại, thấy Dư Tử Cường gọi càng thêm nổi giận, vừa nhấn nút trả lời xuống liền lớn tiếng chửi, "Dư Tử Cường, nửa đêm ngủ, chẳng lẽ cho người khác ngủ sao?".

      Mới vừa mắng xong liền nghe thấy giọng điệu đối phương pha lẫn chút ưu buồn, còn có tức giận kiềm nén làm cho còn buồn ngủ, lập tức ngồi dậy nghe máy.

      "Cái gì, giờ ở dưới nhà em?"

      "Được, em tới ngay."
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59 — Giông bão nổi lên.

      Sau khi Dư Tử Cường gọi cho Đinh Tiểu Nhiên, liền ngồi yên ở trong xe đợi , tâm trạng vẫn cứ phiền não cách nào thở lại bình thường, nhất là mỗi khi nghĩ tới cái mặt hồn tiêu tán của Hà Tuyết Phi là nổi giận.

      Đinh Tiểu Nhiên mặc quần áo xong liền chạy xuống lầu, nhìn thấy xe Dư Tử Cường đỗ ở bên ngoài liền vào ngồi chỗ cạnh tài xế, vậy mà cái mông còn chưa ngồi xuống liền bị người kéo mạnh qua ôm hôn, cách nào lên tiếng đành chờ đối phương buông ra mới trầm giọng hỏi: “Sao thế, gặp chuyện gì vui hả?".

      “Trước mắt hãy để ôm em chút, chỉ chút là được”. Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên ngồi lên đùi mình, ôm chặt, cứ im lặng cái gì cũng , dùng cái này để hóa giải phiền muộn trong lòng.

      Lần đầu tiên nhìn thấy rầu rĩ, bộ dạng này của làm rất đau lòng, vì vậy lớn tiếng la , " được nản lòng, bất kể là chuyện gì, đều có cách giải quyết đúng nào?".

      "Đúng, thể nản lòng, hơn nữa em rất đúng bất kể là chuyện gì đều có cách giải quyết". Dư Tử Cường nỗ lực nặn ra nụ cười, cố để mình buồn rầu vì những chuyện vô vị này.

      Thấy mặt xuất nụ cười, Đinh Tiểu Nhiên cũng cười, hai tay béo lấy má , trêu chọc, "Đây mới là Dư Tử Cường mà em biết".

      “Này giống Đinh Tiểu Nhiên quen.". cũng bẹo má , trêu chọc y chan như vậy, cuối cùng còn ghì chặt hôn lên môi cái.

      Bị hôn xong, nghiêm trang đẩy ra tức giận hỏi:"Nửa đêm canh ba, chạy đến dưới lầu nhà em chính là muốn chiếm tiện nghi của em sao?".

      "Em cảm thấy là người nhàm chán vậy sao?".

      "Giống, cực giống, cực kỳ giống".

      "Em đó, quả rất có tài chọc vui". Dư Tử Cường bị Đinh Tiểu Nhiên chọc, tâm tình khá hơn rất nhiều, lúc này mới kể lại mọi chuyện, "Giờ Hà Tuyết Phi ở trong nhà do mẹ đưa ta về, vì thế và mẹ cãi nhau trận, vì quá tức giận nên mới chạy đến đây."

      Nghe thế, Đinh Tiểu Nhiên càng thêm kích động, có chút đau lòng nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, lạnh nhạt :"Chẳng qua là chuyện , cần gì giận như vậy? Thỉnh thoảng trong nhà có khách đến ở vài ngày đó là chuyện rất bình thường, đừng để tâm đến".

      "Em thấy Hà Tuyết Phi giống đến làm khách lắm sao?”. tức giận, chỉ cần nghĩ đến chuyện này liền thể nhịn.

      "Mặc kệ ta , chỉ cần để ý ta có làm gì cũng đều vô nghĩa, phải sao?".

      "Nhưng nhìn thấy ta liền khó chịu." .

      "Được rồi được rồi, việc đến nước này có tức giận mấy cũng thay đổi được gì. Thay vì tức giận hành hạ bản thân mình, chẳng bằng nghĩ cách làm sao để đối mặt chuyện này".

      " nghĩ ra rồi, mấy ngày này về nhà, nếu phải chìa khóa bị em giữ ngủ từ sớm rồi".

      "Đừng có biện minh, ràng muốn đến gặp em thôi. Mà thôi, cứ xem như em giữ chìa khóa của , nhưng với tài năng muốn tìm chỗ ngủ qua đêm phải là việc khó khăn. Đây là chìa khóa nhà , giờ còn sớm mau về nghỉ , ngày mai còn phải làm đấy?". Đinh Tiểu Nhiên ném chìa khóa lại cho , sau đó ngồi sang ghế lái phụ muốn ngồi ở đùi nữa.

      Dư Tử Cường lại chịu cứ kéo lại, hai tay ôm chặc hông để tiếp tục ngồi đùi , "Đừng giận, ở bên thêm chút nữa ".

      "Nửa đêm canh ba, ở cạnh để làm gì chứ, em muốn về ngủ, ngày mai còn phải làm đó." .

      " duyệt cho em nghỉ phép, tối nay ở cùng có được ?".

      " được.". Đinh Tiểu Nhiên dùng sức đẩy ra, nhất quyết xuống xe, đứng ở bên ngoài :"Mau về nghỉ , lái xe đường cẩn thận chút, ngày mai cần tới đón em làm, tự em được, như vậy có thể ngủ thêm lát.".

      "Ha ha, em lo lắng cho sao?".

      "Lại nữa rồi, mau về ."

      "Em hôn cái, ". Dư Tử Cường nghiêng người tới, mặt tiến gần mặt , ý muốn được hôn.

      " đừng vọng tưởng". Đinh Tiểu Nhiên đè đầu đẩy vào lại, sau đó đóng cửa xe, xoay người , muốn lãng phí thêm thời gian.

      Dư Tử Cường nhìn bóng dáng dần dần biến mất trong màn đêm, sau đó mới lái xe rời , tâm trạng tốt lên rất nhiều, càng khiến cho thêm quyết tâm cự tuyệt Hà Tuyết Phi.

      Ngày hôm sau, Đinh Tiểu Nhiên làm sớm hơn bình thường, giải quyết gọn gàng sạch tất cả các công việc của thư ký. Thế nhưng, lại cảm thấy có chuyện gì đó rất bất thường, thấy các đồng nghiệp khác cứ xì xào bàn tán to với nhau, có người còn nhìn bằng ánh mắt châm biếm, cười nhạo.

      Đối với chuyện này, cũng để tâm nhiều, dù sao lời đồn nhảm trong công ty nghe qua ít, cho nên coi tất cả như nghe thấy bỏ hết ra ngoài tai.

      Nhưng lại có người sợ thiên hạ loạn vui.

      nữ nhân viên cầm lấy tờ báo, cố ý tới cạnh Đinh Tiểu Nhiên, vờ đụng vào làm rơi tờ báo xuống mặt đất. [Vinhanh-annkasi +lequydon.]

      xin lỗi.”. Đinh Tiểu Nhiên lễ phép xin lỗi, sau đó ngồi chồm hổm xuống nhặt giúp tờ báo, nhưng khi thấy tấm hình chụp Dư Tử Cường ở cạnh Hà Tuyết Phi báo, cùng với tấm ảnh Điền Vĩ gửi cho đều giống y như nhau, chỉ có phụ đề bên dưới viết là tại bệnh viện là chưa thấy.

      Vì quá kinh ngạc, Đinh Tiểu Nhiên trả tờ báo lại ngay, mà đọc hết tin tức đăng đó. Mới biết ngày hôm qua Dư Tử Cường chở Hà Tuyết Phi đến bệnh viện, hơn nữa còn lấy thân phận là bạn trai.

      Chẳng lẽ ngày hôm qua lời Điền Vĩ ?

      phải là đâu.

      Nữ nhân viên thấy mặt Đinh Tiểu Nhiên trắng xanh, vì vậy ở bên cạnh châm chọc, “Thư ký Đinh, ngại quá, vốn dĩ tôi muốn giấu tờ báo này , tránh thấy mà đau lòng, ai biết chuyện lại thành như vậy, xin lỗi”.

      Lúc này lại có nữ nhân viên tới, cũng xói móc vào, “Haizz, có vài người phải biết thân phận của mình , đừng vọng tưởng chim sẻ bay lên thành phượng hoàng, đời này chim sẻ có rất nhiều nhưng bay lên làm Phượng Hoàng chỉ có thể mà thôi”.

      “Đúng vậy, bản thân tôi cũng thấy Hà và chủ tịch Dư rất xứng đôi”.

      “Tôi cũng thấy vậy". .

      Đinh Tiểu Nhiên cầm tờ báo, đứng ngốc lăng tại chỗ, qua hồi mới lấy lại bình tĩnh, nhìn đến hai nhân viên xỉa xói mình, trực tiếp về phòng làm việc, dù trong lòng rất khó bình tĩnh nhưng lại muốn hành hạ bản thân mình.

      Cho dù chuyện này là , cũng phải chờ Dư Tử Cường ngay trước mặt .

      Tờ báo được xuất bản với số lượng lớn, rất nhanh chuyện Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi truyền khắp mọi nơi, ngay cả cha Đinh và mẹ Đinh cũng biết. Đương nhiên cả Chung Mẫn Liên cũng ngoại lệ, cầm tờ báo cười ha ha, tán thưởng, “Tuyệt, là quá tuyệt, rốt cuộc ông trời cũng có mắt, tôi rồi sao Tử Cường có thể thích loại con như Đinh Tiểu Nhiên chứ ?”.

      Hà Tuyết Phi tới, ngồi bên cạnh, dịu dàng hỏi: "Dì, chuyện gì mà dì vui quá vậy?".

      "Đương nhiên là chuyện tốt rồi. Tuyết Phi, vì sao cháu cho dì biết ngày hôm qua Tử Cường chở cháu đến bệnh viện?".

      "Dì, sao dì lại biết?".

      "Đương nhiên dì biết, mà tất cả mọi người trong đất nước này cũng đều biết, cháu xem nè". Chung Mẫn Liên đưa tờ báo cho Hà Tuyết Phi để tự đọc.

      Hà Tuyết Phi cầm lấy tờ báo, khi nhìn thấy tấm hình đăng, kinh ngạc trợn mắt há mồm biết nên vui hay buồn, bởi vì biết khi Dư Tử Cường nhìn thấy tờ báo này rất phẫn nộ.

      Trời ạ, sao lại có chuyện như vậy?

      "Tuyết Phi, xem ra Tử Cường vẫn rất thích cháu, chẳng qua ngoài miệng chịu thừa nhận mà thôi.".

      "Dì, chuyện phải như thế đâu.".

      “Cháu cần... xấu hổ nữa, nếu Tử Cường thích cháu, sao nó chịu chở cháu đến bệnh viện chứ?".

      "Dì à, chẳng qua Tử Cường chỉ có lòng tốt, có ý gì khác.". Hà Tuyết Phi thử giải thích, nhưng lại muốn giải thích quá , muốn làm cho mọi chuyện trở nên mơ mơ hồ hồ, biết thực giả.

      Giờ chỉ có thể dựa vào Chung Mẫn Liên, nếu ra, Chung Mẫn Liên từ bỏ cũng hết cách.

      Chung Mẫn Liên cứ đinh ninh Dư Tử Cường có cảm tình với Hà Tuyết Phi, cho nên kiên trì : "Dì thấy nó có ý như vậy, chẳng qua xấu hổ muốn thừa nhận thích cháu. Tuyết Phi, cháu cần phải cố gắng thêm, tin chắc bao lâu nữa cháu có thể ở bên cạnh Tử Cường rồi. Dì bây giờ rất vui, nếu cháu ở cạnh Tử Cường dì lại càng vui hơn.".

      "Dì à, ra Tử Cường thích cháu, đây chỉ là hiểu lầm, giữa chúng cháu, giữa chúng cháu có gì đâu.".

      "Cháu đừng mặc cảm bản thân, dì cảm thấy Tử Cường thích cháu, hoặc có lẽ giờ nó khảo niệm tình cảm của cháu, nó cố ý làm như vậy để xem cháu có vượt qua được thử thách , nó mới chịu chấp nhận cháu".

      " như vậy sao?". Hà Tuyết Phi nghi hoặc, ánh mắt mông lung, vốn cảm thấy mình mất hết hi vọng nhưng khi nghe Chung Mẫn Liên những lời này, đột nhiên lại bắt đầu có hi vọng.

      Chẳng lẽ Tử Cường khảo nghiệm ?

      "Đương nhiên là , cháu phải nhẫn nại nhiều hơn, cháu chưa nghe câu nước chảy đá mòn sao?".

      "Nhưng mà ——".

      "Đừng có nhưng nhị nữa, , dì đưa cháu đến công ty, cháu cần làm gì chỉ cần ở cạnh Tử Cường thôi". Chung Mẫn Liên là làm, đở Hà Tuyết Phi dậy đưa đến công ty.

      Hà Tuyết Phi có chút bất an, giọng cự tuyệt: "Dì à, làm vậy tốt đâu, cháu biết làm gì cả đến đó chỉ càng gia tăng phiền phức cho mọi người thêm, nếu bị giám đốc Hà biết, ông ấy lại quở trách nữa".

      "Cháu đừng để ý đến lão già Hà Phương Quốc kia, ông ta ỷ mình làm việc trong công ty nhiều năm nên mới xem ai ra gì. Hôm nay chúng ta nhất định phải đến công ty, chọc cho Đinh Tiểu Nhiên kia tức chết.

      “A——“.

      “Đừng do dự nữa, . .”

      Dưới cầu mãnh liệt của Chung Mẫn Liên, Hà Tuyết Phi đành thuận theo bà cùng nhau đến công ty, hơn nữa trong lòng cũng muốn , để biết Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên như thế nào rồi?

      trận giông bão sắp mở màn rồi.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :