1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma - Tịch Mộng (Full 87c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 48 — Nghiêm chỉnh chút

      qua hai ngày, nhìn thấy Hà Tuyết Phi xuất , đừng chi đến công ty làm việc, còn Đinh Tiểu Nhiên trong hai ngày này dần dần thích ứng chuyện ở công ty, càng làm càng tiến bộ thường hay ra vào với Dư Tử Cường, dù quan hệ hai người chưa công bố nhưng người trong công ty cũng dần hiểu ra, đương nhiên cho rằng hai người là đôi.

      Hà Phương Quốc rất hài lòng với biểu hai ngày này của Đinh Tiểu Nhiên, còn cố ý đến khen ngợi phen, "Thư ký Đinh, ngờ cháu chính là chân nhân bất lộ tướng, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn xử lý công việc tốt như vậy, quả tệ."

      "Đâu có đâu có, nếu như có giám đốc Hà chỉ dạy cháu làm sao có được thành tích như bây giờ, chính xác hơn phân nửa công lao là nhờ vào ngài!" Đinh Tiểu Nhiên khiêm tốn , vì được chút thành tích mà tự cao tự đại.

      Dư Tử Cường ghé đầu sang, phục hỏi: "Thế nào, chẳng lẽ có công lao của sao?"

      đẩy đầu ra, góp lời, "Có có có, cũng có công của ."

      "Vậy em định báo đáp thế nào?"

      " đừng như vậy nghiêm chỉnh chút , giám đốc Hà vẫn còn ở đây!" Đinh Tiểu Nhiên thấy rất mắc cỡ, muốn thất lễ trước mặt Hà Phương Quốc.

      Gần đây trong công ty luôn có nhiều tin đồn nhãm, ngay cả nhân viên dọn vệ sinh cũng biết có quan hệ tầm thường với Dư Tử Cường, mặc dù có thể giả vờ nghe thấy, nhưng trong lòng vẫn phải rất cố gắng đối mặt.

      " tại tất cả mọi người trong công ty đều biết quan hệ giữa chúng ta, em cần sợ cứ thoải mái như bình thường ." Dư Tử Cường khẽ khoác tay lên bả vai ôm lấy Đinh Tiểu Nhiên.

      Đinh Tiểu Nhiên dùng sức đánh vào tay ý bảo buông ra, nghiêm túc nhắc nhở: "Bây giờ là giờ làm việc, nghiêm chỉnh làm việc cho em."

      "Này, em cần gì dùng sức như vậy, đau lắm đó."

      "Đáng đời."

      "Lời này quả nhiên sai, độc ác nhất vẫn là phụ nữ."

      "Chê em ác, mau cách xa em ra."

      "Vậy xem như chưa ."

      Nhìn hai người gây gỗ cười đùa với nhau, đột nhiên Hà Phương Quốc nhớ lại những ngày khi Lâm Thư Nhu còn ở trong công ty, mặc dù hai người chỉ bàn về công việc nhắc đến chuyện riêng, nhưng khi cùng nhau làm việc tình cảm giữa hai người cũng càng ngày càng tăng, vì vậy cảm khái câu, "Thấy Tử Cường có được như hôm nay, xem như chú có thể an tâm khi gặp lại Thư Nhu rồi."

      Vừa nhắc đến Lâm Thư Nhu, nụ cười mặt Dư Tử Cường lập tức biến mất, mặt vô biểu tình : "Giám đốc Hà, sao đột nhiên chú lại nhắc đến bà ấy?"

      "Sao hả, đến bây giờ cháu vẫn còn hận bà ấy sao?"

      "Trái lại cũng phải là hận, chẳng qua thỉnh thoảng khi nghĩ tới trong lòng có chút thoải mái. Cháu biết cha cháu bỏ phải do lỗi của Lâm Thư Nhu, nhất là sau khi quen được Tiểu Nhiên, ấy giúp cháu hiểu ra chuyện tình cảm thể nào cưỡng ép. Nên bây giờ cháu có thể chấp nhận cha mẹ, vì thế cháu còn hận bất kỳ ai nữa."

      Hà Phương Quốc tới vỗ vỗ bả vai Dư Tử Cường, mỉm cười , "Cháu có thể nghĩ được như vậy quá tốt, nếu Thư Nhu ở trời thấy cháu như vậy nhất định bà ấy rất vui mừng."

      "Có lẽ cả cha cháu cũng rất mừng."

      "Tử Cường, cháu trưởng thành rất nhiều."

      "Người cũng cần phải lớn lên chứ, phải sao?"

      "Đúng người luôn cần phải lớn lên, vậy khi nào chú mới có thể uống rượu mừng của cháu và Tiểu Nhiên đây?" Hà Phương Quốc luôn là người rất nghiêm khắc, thế nhưng bây giờ lại biết giỡn như vậy, đúng là làm cho người ta giật mình.

      Đinh Tiểu Nhiên cười xấu hổ, nhăn nhó : "Ai muốn kết hôn với ta chứ?"

      Dư Tử Cường lấy tay vuốt cằm mình, cười lưu manh : "Đương nhiên em phải kết hôn với , chẳng lẽ em muốn kết hôn với Hà Tuyết Phi sao?"

      Vừa nghe kết hôn với Hà Tuyết Phi, lòng liền sợ nghiêm nghị cảnh cáo : " dám?"

      "Dĩ nhiên dám, có chuyện đó đâu."

      "Sao cả giờ làm việc cũng nhắc đến chuyện này chứ?"

      "Bởi vì biết em để tâm nên mới ."

      " —— em mặc kệ ." Đinh Tiểu Nhiên muốn nhảm với Dư Tử Cường, điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm túc chuyện với Hà Phương Quốc, "Giám đốc Hà, lần trước ngài đưa cho cháu xem những phương án kia, cháu viết ra ý kiến của mình rồi,chút nữa cháu gửi vào trong email của ngài, nếu có chỗ nào chưa tốt, xin đừng trách."

      "Được, vậy chú quấy rầy hai người làm việc, Tiểu Nhiên hãy cố gắng làm tốt công việc, chú đây rất xem trọng cháu đó. Đúng rồi, ngày mai là chủ nhật còn nhớ chuyện lúc trước chúng ta ." Hà Phương Quốc cố ý nhắc nhở, hỏi.

      "Dĩ nhiên nhớ, ngày mai chúng ta cùng nhau gặp Thiên Ngưng."

      "Nếu hai người nhắc, thiếu chút nữa cháu cũng quên chuyện này, ha ha." Dư Tử Cường có chút ngượng, cười khan.

      " còn trẻ thế, mà mắc chứng mau quên rồi sao?"

      "Gần đây quá bận rộn, quên hai chuyện cũng là rất bình thường."

      "Hết lần này tới lần khác đều quên chuyện của Thiên Ngưng, ngày mai em mách với cậu ấy, để cậu ấy mắng trận mới được."

      "Cả chuyện nhặt này em cũng mách, sợ trừng trị em à."

      Hà Phương Quốc nhìn đôi oan gia cứ thích hay cãi nhau này, bất đắc dĩ lắc đầu cái, cắt ngang bọn họ, nhắc nhở: "Bây giờ là giờ làm việc, hai đứa nên chỉ lo cãi nhau, phải biết đặt công việc lên hàng đầu."

      "Dạ, cháu biết rồi giám đốc Hà." Đinh Tiểu Nhiên bị thế, vội vàng khôi phục lại tâm trạng đôi co với Dư Tử Cường, nghiêm túc ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu làm việc.

      "Cắt." Dư Tử Cường nhún nhún vai, lạnh lùng cắt tiếng, sau đó bắt chước ngồi vào vị trí của mình, lấy văn kiện ra xem, nhưng vẫn có tập trung hoàn toàn vào công việc.

      Hà Phương Quốc quan sát Dư Tử Cường lúc, bất đắc dĩ lắc đầu lại nhìn sang Đinh Tiểu Nhiên, khẽ gật đầu lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó ra khỏi phòng làm việc, ai ngờ mới ra tới cửa đúng lúc gặp Chung Mẫn Liên.

      Chung Mẫn Liên vừa nhìn thấy Hà Phương Quốc, lập tức nhớ tới chuyện hai ngày trước bị ông khiển trách, vui : "Ông tới đây làm gì?"

      "Tới giải quyết làm việc." Hà Phương Quốc bình thản ngắn gọn đáp án cho bà biết, sau đó mặc kệ tiếp tục về phòng làm việc của mình.

      "Hừ." Chung Mẫn Liên chỉ hừ tiếng, sau đó vào phòng Dư Tử Cường, vừa vào cửa liền thấy Đinh Tiểu Nhiên ngồi ở bên cạnh, chỉ giận dữ trợn mắt nhìn cái sau đó phớt lờ , tới bàn Dư Tử Cường, tức giận hỏi tội: "Tử Cường, rốt cuộc con làm gì Tuyết Phi, sao hai ngày nay thấy nó tới đây làm việc?"

      Dư Tử Cường ngẩng đầu nhìn Chung Mẫn Liên cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, tức giận đáp: "Con làm sao biết?"

      "Sau cái ngày ở chùa trở về, Tuyết Phi cứ lẩn trốn chịu ló mặt ra, con rốt cuộc ngày đó con làm gì mà dọa nó sợ đến vậy?"

      "Con chỉ dẫn ta dạo quanh chân núi mấy vòng, sau đó ta đừng bám theo con nữa, chỉ nhiêu đó thôi. Lúc trước con còn nhiều câu quá đáng hơn mà ta có sợ gì đâu, cái này là do ta có tật giật mình liên quan gì đến con."

      " lại cũng là do con bắt nạt nó."Chung Mẫn Liên càng càng tức, cuối cùng còn đổ mọi chuyện lên người Đinh Tiểu Nhiên, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm . Hai ngày nay bà suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thể chấp nhận Đinh Tiểu Nhiên bước vào nhà họ Dư.

      Chuyện xảy ra ở hộp đêm, khiến bà thể nào công nhận nổi.

      Đinh Tiểu Nhiên cảm thấy có ánh mắt sắc bén bắn về phía mình, khiến lòng dạ rối bời dám ngẩng đầu, dù mình có làm gì sai cũng dám mở miệng ra, biết mình mà ra chỉ đổ thêm dầu vào lửa.

      Dư Tử Cường cũng thấy bộ dạng ghét bỏ của Chung Mẫn Liên đối với Đinh Tiểu Nhiên, đặt văn kiện trong tay xuống, bình tĩnh chuyện với bà, "Mẹ, từ lúc mới bắt đầu con mình thích Hà Tuyết Phi, và con cũng cho mẹ biết, nếu mẹ cứ ngoan cố ép con ở cùng ta, vậy đừng trách sao con nể mặt. Giờ con chỉ nếu như các người vẫn cứ quá sức giới hạn con thôi đâu. Nếu mẹ nghĩ con bắt nạt ta, vậy cũng cần đổ hết lỗ lên người Tiểu Nhiên, liên quan gì tới ấy, muốn trách trách các người quá ích kỷ."

      Chung Mẫn Liên biết mình cứ cường ngạnh bức ép cũng vô dụng, đành đổi sang cách khác, còn lạnh lùng chuyện mà chuyển sang ôn hòa : "Tử Cường, coi như mẹ năn nỉ con có được ?"

      "Mẹ năn nỉ con làm gì?" .

      "Mẹ năn nỉ con, cho Tuyết Phi cơ hội ."

      "Với người thích, con chưa bao giờ cho họ bất cứ cơ hội nào. Mẹ, mẹ đừng năn nỉ con nữa, con thích bị ép buộc đâu. Trái lại con cầu xin mẹ, mẹ cho Tiểu Nhiên cơ hội , khi mẹ hiểu ra ấy là người thế nào con tin rằng mẹ cũng thích ấy."

      "Mẹ chấp nhận loại người hư hỏng sạch như ta đâu!" Giọng điệu Chung Mẫn Liên đầy khinh miệt chán ghét.

      Cho dù ai nghe ra cũng biết Chung Mẫn Liên mỉa mai người ta, đương nhiên Dư Tử Cường cũng nghe ra nên tức giận bất bình thay Đinh Tiểu Nhiên, "Mẹ, rất nhiều chuyện phải như mẹ nghĩ. Lần trước mẹ nhìn thấy Tiểu Nhiên ở hộp đêm, chẳng qua là hiểu lầm thôi."

      " đến đó còn lên giường với đàn ông, cho dù có hiểu lầm cũng thay đổi được gì. Nếu như đàn ông đó là người khác, con có còn đứng về phía ta giúp nữa ?"

      "Mẹ, sao mẹ càng càng khó nghe thế?"

      "Nếu so ra, lời của mẹ đâu bằng những lời con với Tuyết Phi! Còn ở đó được mẹ sao."

      "Được rồi, con nhiều cãi với mẹ nữa con chỉ đúng câu, con thể nào sống cùng với Hà Tuyết Phi."

      "Đừng bao giờ quá sớm, chờ khi con nhận ra được bộ mặt của ta, sau này con biết hai chữ hối hận viết như thế nào." Chung Mẫn Liên khinh thường , sau đó xoay người ra cửa, nhưng trước khi liền dừng lại trước mặt Đinh Tiểu Nhiên, cảnh cáo , " có thể lừa được con trai tôi, nhưng gạt được tôi đâu, chỉ cần có tôi ở đây đừng mơ giở trò với con trai tôi."

      "Cháu có, ra cháu——" Đinh Tiểu Nhiên muốn giải thích, nhưng Chung Mẫn Liên lại cho cơ hội, cắt ngang lời , "Tôi cần biết là hạng người gì, tôi cũng để yên cho được toại nguyện đâu, chúng ta cứ chờ xem."

      Đọc tới chương này phải sức chịu đựng của TN biết dùng từ nào để diễn tả. Nếu ai cả đôi đường nhưng thể cứ im lặng chịu đựng, mà phải cố gắng giành lấy hạnh phúc cho mình.
      Còn a Cường toàn được cái miệng, lần nào gặp mẹ mình cũng giới hạn chịu đựng gì đó, nhưng ra chưa lần nào thấy ảnh đủ quyết tâm bảo vệ chị cả.
      Hi vọng thấy chị vùng lên 1 lần vì hạnh phúc của mình
      Thanks b

      Asleytran + shirkley: đúng vậy đúng vậy. có mẹ chồng như bà Chung Mẫn Liên cũng mệt, mà chọn chồng giống Cường càng thấy mệt quá, muốn tìm như Trạch lại khó như mò kim. hụ hụ.... ....

      >>>>>>>>>>>>>>>>

      Chương 49 — Em hứa với .

      Vốn dĩ tâm trạng của Đinh Tiểu Nhiên hôm nay rất tốt, nhưng bị Chung Mẫn Liên khấy động phen lập tức liền nặng nề, ra có giận bà chỉ có hơi bất mãn vui khi thấy bà vẫn cứ ghét .

      Từ xưa đến nay, quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu luôn gặp khó khăn như vậy.

      Dư Tử Cường biết Đinh Tiểu Nhiên bị đả kích liền an ủi , "Em đừng để ý đến mẹ , bà ấy làm việc gì cũng chỉ biết nhìn vẻ bên ngoài, hãy cho bà ấy thêm chút thời gian rồi bà ấy hiểu ra em là tốt. Còn những lời bà ấy em cứ xem như nghe thấy, vào tai này ra tai kia , đừng so đo với bà ấy làm gì."

      Đinh Tiểu Nhiên cười hơi gượng, trong lòng cho dù rất khó chịu nhưng biểu cảm làm như có gì, "Yên tâm em hiểu mà, nếu đổi lại em là mẹ mà gặp tình cảnh này, cũng thể nào có ấn tượng tốt."

      "Em nghĩ như vậy rất an tâm. Tiểu Nhiên, bất kể mẹ em đối xử với em thế nào, em cũng được nản chí, bà ấy là người khá phong kiến cổ hủ, nhưng khi em được bà chấp nhận bà đối xử với em rất tốt. Cho nên về phương diện này, em cần kiên nhẫn chút được vì chút chuyện nhặt mà rút lui." Ánh mắt cầu khẩn nhìn , hy vọng đừng để tâm nhiều về chuyện này.

      Làm sao mong hai bên có thể vui vẻ hạnh phúc chứ, dù sao mẹ cũng trải qua rất nhiều khổ sở mới nuôi lớn, chẳng qua có lúc bà rất dịu dàng lại có lúc dữ như chằn, khó khiến bà vừa lòng.

      vui vẻ trả lời , "Được, em hứa với ."

      "Em ngoan ngoãn biết nghe lời như vậy, rất thích."

      "Hừm, đừng tự tin quá, mặc dù em trách mẹ , nhưng em khiển trách ."

      " làm gì sai, sao em khiển trách ?"

      "Dù sao chuyện này đều do gây ra, nếu lúc trước để em hiểu lầm em đâu cần chạy đến hộp đêm, này trách trách ai? Bây giờ là giờ làm việc, em tính sổ với , chờ tan ca rồi xử, cố gắng làm việc cho giỏi vào, đừng nhảm nữa bằng em giận đó."

      "Được được được, làm việc làm việc." Dư Tử Cường cầm văn kiện lên xem cho có lệ, trong miệng khẽ lầm bầm oán trách, " là càng ngày càng dữ."

      " gì?" Tai Đinh Tiểu Nhiên rất thính nghe được oán trách, vì vậy nhắc nhở hỏi lại hù dọa , ra có vì vậy mà tức giận.

      " có gì, gì, làm việc làm việc , hi hi."

      "Em thay lên lịch trình công việc cho tuần sau, em để bảng lịch trình bàn làm việc của đó, xem thử có chỗ nào cần chỉnh với em." Đinh Tiểu Nhiên rất nhanh khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc khi làm việc, Dư Tử Cường lại phải cố điều chỉnh lại mới được, cả người hơi lười nhác năng lỗ mãng chưa có được thành thục chín chắn của người đàn ông, vô lực : "Ừm." .

      Ngày ngày đều phải làm, thú vị, bằng như xưa tự do tự tại muốn làm gì là làm, thích đâu đó.

      Sau khi Chung Mẫn Liên rời khỏi phòng làm việc của Dư Tử Cường, liền vào nhà vệ sinh, ai ngờ nghe thấy ít lời bàn tán bên trong.

      Mấy nhân viên nữ tán gẫu trong phòng vệ sinh về chuyện Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên.

      "Này, các người xem có phải chủ tịch bị thư ký Đinh quyến rũ rồi ?"

      "Chủ tịch nổi tiếng là lãng tử tình trường, ấy qua lại với biết bao nhiêu , ai mà biết thư ký Đinh có thể trụ được bao lâu, xem chừng qua mấy ngày nữa liền chán bây giờ."

      "Lần này giống, mặc dù chủ tịch nổi tiếng là lãng tử tình trường, nhưng ấy làm việc luôn rất có nguyên tắc, chưa bao giờ dẫn các đến công ty, chớ chi để những đó ảnh hưởng đến việc làm của mình. Chủ tịch vì thư ký Đinh mà chống đối lại mẹ mình, đủ chứng minh chủ tịch đổi xử thư ký Đinh khác xa với những trước kia."

      "Vậy sao, qua được ải bà chủ, thư ký Đinh đừng mơ sống chung với chủ tịch, theo tôi thấy ngược lại Hà tiểu thư có khả năng lớn hơn."

      "Vậy cũng nhất thiết, giờ là thời đại nào rồi, thanh niên đều có quyền tự do hôn nhân, nếu người lớn vẫn cố chấp, chỉ càng làm ảnh hưởng đến tình cảm gia đình thôi."

      "Bất kể là thời đại nào chuyện môn đăng hộ đối vẫn đều thay đổi, thế giới này hề có chuyện các nàng công chúa đồng ý gả cho ếch, cũng có các chàng vương tử nguyện ý cưới bé lọ lem, tình cảm bền vững mấy khi đứng trước tiền tài cũng đều bị chi phối."

      "Được rồi được rồi, mọi người mau chóng về làm việc , đừng ở chỗ này nhảm nữa, bằng thế nào cũng bị mắng."

      " thôi thôi."

      Sau khi các nhân viên nữ rời , Chung Mẫn Liên bước ra khỏi phòng, vừa rửa tay vừa nhìn chính mình trong gương, từ từ suy nghĩ những lời vừa nghe, nhất là câu kia —— tình bền vững mấy khi đứng trước tiền tài cũng bị chi phối.

      Tiền bạc —— sai, thay vì ép buộc Tử Cường ở cạnh Tuyết Phi, chẳng bằng để Đinh Tiểu Nhiên tự mình rút lui, chẳng phải tốt hơn sao?

      Chung Mẫn Liên càng nghĩ càng thấy kế này có thể dùng được, vì tìm ra cách đối phó Đinh Tiểu Nhiên nên tâm trạng bà tốt lên rất nhiều, vui vẻ rời khỏi nhà vệ sinh, để ý đến ánh mắt khác thường của nhân viên trong công ty nhìn bà. Bà chỉ lo nghĩ chờ sau khi Đinh Tiểu Nhiên rời , Tử Cường chấp nhận Tuyết Phi đến lúc đó mọi chuyện trở nên tốt đẹp.

      Hai ngày nay Hà Tuyết Phi đều trốn trong phòng chịu ra ngoài, vì sợ mất mặt nên dám đến ngân hàng Thiên Tường.

      Hoắc Thanh Cúc mặc kệ nghĩ thế nào, chỉ muốn mau chóng làm, thấy cứ chui rúc trong phòng hai ngày, biết tranh thủ thời gian liền tức giậnvào trong phòng mắng , "Hai ngày nay sao ra ngoài, trốn trong phòng làm gì, đợi mẹ vào hầu hạ con sao?"

      "Mẹ, mẹ đừng như vậy có được , tâm trạng con tốt, muốn yên tĩnh người." Hà Tuyết Phi cực kỳ mâu thuẫn, tâm trạng rối bời muốn bị người khác quấy rầy.

      "Tâm trạng con tốt, chẳng lẽ tâm trạng mẹ tốt lắm sao? Ngày hôm qua cha con gọi điện tới, ông ấy hành tung của ông ấy bị phát , sợ rằng chúng ta trốn ở đây được bao lâu nữa đâu, nếu con mau chóng giải quyết chuyện Dư Tử Cường, chúng ta lại phải tiếp tục chạy trốn, nếu trốn được chờ bị bán ."

      "Mẹ, chúng ta làm như vậy chẳng phải lừa gạt Tử Cường và dì sao, nếu sau này mọi chuyện bị bại lộ vậy phải làm sao bây giờ?"

      "Chờ mọi chuyện bại lộ lúc đó con là con dâu của nhà họ Dư, đến lúc đó bọn họ có thể làm gì được con chứ?"

      "Cho dù họ làm gì được con, nhưng ngày tháng con ở nhà họ Dư được vui vẻ. Đây là liên quan đến hạnh phúc cả đời con, mẹ, mẹ thể lo nghĩ cho con sao, chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm để nửa đời sau của con phải sống mất hết tôn nghiêm sao?"

      "Mất tôn nghiêm còn tốt hơn bị bán , nhẫn nhục sống ở nhà họ Dư cũng xem như có tôn nghiêm rồi."

      "Con ——" Hà Tuyết Phi lại bắt đầu do dự, trong lòng càng lúc càng mâu thuẫn, mặc dù muốn gạt Dư Tử Cường nhưng càng muốn bị bán đến nơi đen tối nhìn thấy ánh mặt trời.

      Đối mặt với tình cảnh khó khăn này, phải lựa chọn thế nào đây?

      Hoắc Thanh Cúc ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay Hà Tuyết Phi, lừa , "Tuyết Phi, nghe lời mẹ sai đâu, giờ con chỉ có thể gả cho Dư Tử Cường mới thay đổi được toàn bộ vận mệnh người nhà chúng ta, hơn nữa càng có lợi cho con sau này, nếu con dễ dàng từ bỏ chẳng những có được người mình thích, còn hủy hạnh phúc của mình, con có biết ?"

      "Nhưng Tử Cường thích con, hơn nữa con nhận ra ấy thực rất thích Đinh Tiểu Nhiên, con còn bất kỳ cơ hội nào biết làm gì bây giờ?"

      "Cơ hội là dựa vào người giành lấy phải cứ đứng nhìn."

      "Cơ hội này con giành được. Mẹ, chúng ta hãy rời khỏi nơi này, đến nơi khác, thế giới này rộng lớn như vậy chẳng lẽ bọn họ có thể đuổi theo chúng ta đến cuối chân trời góc biển sao?" Mới vừa bắt đầu còn rất có lòng tin vào chính mình, dù sao những có gương mặt đẹp còn có vóc dáng, là kiểu người mà các chàng trai thích, nhưng mà bây giờ mới hiểu, dù có vóc người và gương mặt đẹp cũng đều vô dụng.

      Hà Tuyết Phi nghĩ như vậy khiến Hoắc Thanh Cúc cực kỳ vui, nghiêm nghị trách , "Con chuyện hoang đường gì vậy, chúng ta chạy trốn còn chưa đủ sao, lại còn muốn trốn?"

      " cứ tiếp tục trốn, cần gì ở chỗ này gạt người ta? Con vốn đâu phải chủ gì đâu, càng có ra nước ngoài học, nếu bị dì biết con gạt dì ấy, sợ rằng hai người đều thể làm bạn bè nữa, mẹ nhẫn tâm sao?"

      "Vốn dĩ bạn bè là dùng để lợi dụng, này có gì là sai."

      "Mẹ, dì đối xử với chúng ta tốt như vậy, mẹ cư nhiên —— "

      "Bà ấy đối xử với chúng ta tốt như vậy là bởi vì bà ta tin rằng nhà chúng ta vẫn còn giàu có, nếu chúng ta cho bà ấy biết e rằng bà ấy cũng phủi mông thèm nhìn chúng ta cái! Chung Mẫn Liên là kẻ rất để tâm đến quyền thế."

      "Nếu Dư Tử Cường chỉ có hai bàn tay trắng, vậy mẹ có để tâm đến ta ?"

      "Con câm miệng cho mẹ." Hoắc Thanh Cúc chịu nổi lời này, trong cơn tức giận tát Hà Tuyết Phi bạt tay, sau đó đứng dậy tức giận ra lệnh, "Bất kể thế nào, tuần sau con phải đến ngân hàng Thiên Tường làm việc cho mẹ, còn ngày mai phải với mẹ đến nhà Dư Tử Cường."

      Hà Tuyết Phi bị đánh bạt tay, cảm thấy rất oan ức lấy tay che bên mặt bị đánh, vừa khóc vừa buồn bã hỏi: "Mẹ, rốt cuộc mẹ có nghĩ đến con ?"

      "Mẹ đánh con là vì muốn con thức tỉnh, để con nhìn tình cảnh giờ của chúng ta, chẳng lẽ con muốn mẹ và cha con bị người ta đánh chết, còn con bị bán sao?"

      "Nếu phải mẹ và cha quen thói bài bạc, chúng ta đâu rơi vào tình cảnh như bây giờ, con bị hai người làm hại đến thể sống cuộc đời bình thường, hai người có hiểu cho con ?"

      "Đủ rồi, nếu con muốn giành lấy Dư Tử Cường, vậy ngày mai mẹ đến tìm Chung Mẫn Liên kể mọi chuyện ra đến lúc đó con mất hết cơ hội ở cạnh Dư Tử Cường, sợ rằng thể làm bạn nữa." Hoắc Thanh Cúc chỉ dọa Hà Tuyết Phi, chứ ra định làm thế.

      "Con ——" mặc dù Hà Tuyết Phi muốn gạt Dư Tử Cường, nhưng vẫn sợ muốn ấn tượng của mình với Dư Tử Cường quá kém, thậm chí còn ôm chút ảo tưởng hi vọng có ngày Dư Tử Cường có thể ở cạnh .

      Hoắc Thanh Cúc biết lời mình hữu dụng, cho nên thêm những lời khác lần nữa ra lệnh, "Trước khi Chung Mẫn Liên buông xuôi, con được phép từ bỏ. Con cố điều chỉnh tâm trạng, ngày mai cùng mẹ ra ngoài."

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 51— Tình địch gặp nhau.

      Sau khi Điền Vĩ bị mẹ Đinh đuổi ra ngoài, lại dùng sức gõ nhưng bất kể gõ thế nào cửa vẫn mở ra, giận đến thiếu chút nữa dùng chân đạp cửa, nhưng cuối cùng vẫn kiềm nén cơn giận bỏ .

      Sáng sớm Dư Tử Cường cũng tới tìm Đinh Tiểu Nhiên, bất quá trễ hơn so với Điền Vĩ tới chút, nên khi tới lầu dưới nhà Đinh Tiểu Nhiên hai người liền đụng mặt.

      Tình địch gặp nhau, có thể là giận đến đỏ mặt tía tai.

      Dư Tử Cường xuất tại nơi này chứng minh bây giờ chính là bạn trai Đinh Tiểu Nhiên, điều này làm cho Điền Vĩ thấy khó chịu, lúc này toàn bộ cơn giận mới vừa dồn nén đều bộc phát ra, chặn đường Dư Tử Cường khiêu khích : "Chủ tịch Dư, lẽ người có thân phận như cậu lại thích già như Đinh Tiểu Nhiên?"

      Dư Tử Cường nghe ra Điền Vĩ muốn gây hấn với , chút tức giận còn khiêu khích ngược lại, "Thế nào, ghen hay hâm mộ chúng tôi?"

      "Tôi ghen cũng hâm mộ, chỉ muốn cảnh cáo cậu nên lấy tình cảm phụ nữ ra đùa giỡn."

      " Điền,lời này trái lại phải do tôi với chứ, nên đùa bỡn tình cảm của phụ nữ, nhất là đặt tình cảm quá nhiều vào Tiểu Nhiên. Tiêu Vũ Huyên cần liền quay lại tìm Tiểu Nhiên, xem ấy là gì, cho rằng ấy là người gọi đến liền đến, kêu liền sao?"

      "Nhưng cậu nổi tiếng là lãng tử tình trường, nếu cha Đinh và mẹ Đinh biết chuyện của cậu, bọn họ để cho con bảo bối của mình ở cùng loại người như cậu đâu?"

      "Tôi là lãng tử tình trường sao, tôi làm người rất có nguyên tắc có từng thấy tôi bám theo bạn ? Nếu quả chỉ chọn trong hai, tôi nghĩ cha Đinh và mẹ Đinh chọn tôi, còn , tôi cho rằng bọn họ tuyệt đối chọn."

      Dư Tử Cường những câu rất có sức thuyết phục khiến cho Điền Vĩ đường phản bác, đành chuyển sang lẫy, "Hừm, tôi chóng mắt xem cậu có thể đùa bỡn bao lâu."

      "Tôi có đùa với Tiểu Nhiên mà rất nghiêm túc, tôi muốn kết hôn với ấy cho nên chỉ sợ đời này của nhìn thấy chuyện tôi đùa giỡn đâu." Dư Tử Cường càng càng nghiêm trang, nhất là khi thấy bộ dạng Điền Vĩ giận đến nổi trận lôi đình làm rất hưng phấn, tiếp tục đổ dầu vào lửa, "Hôm nay cũng đến tìm Tiểu Nhiên sao, nhìn bộ dạng chật vật này của chắc là bị đuổi ra ngoài rồi, cảm giác thế nào hả?"

      "Nếu phải cậu có ngân hàng Thiên Tường chống lưng, tôi e cậu chẳng là cái thá gì cả."

      "Từ đến lớn tôi luôn quan tâm chuyện của ngân hàng Thiên Tường, chỉ có dạo gần đây hiểu sao lại ngồi chức chủ tịch ngân hàng, bộ có ý kiến gì sao?".

      "Tôi tin cậu và Tiểu Nhiên có tương lai, bởi vì hai người thuộc cùng thế giới, hơn nữa Tiểu Nhiên thích người hơn ấy."

      "Tương lai của tôi và Tiểu Nhiên cần để ý, nên lo cho tương lai bản thân mình trước . Tiêu Vũ Huyên muốn đính hôn với Lâm Trường Thịnh, cái này biết chưa?"

      "Vậy sao?" Điền Vĩ vừa nghe đến chuyện này sắc mặt ràng thay đổi, nhưng vẫn cậy mạnh.

      "Đối với tôi mà chẳng có sao cả, nhưng với có đó?"

      "Hừ." Điền Vĩ lại Dư Tử Cường, đành bực tức rời , hơn nữa cũng dám đắc tội Dư Tử Cường bằng người thua thiệt chỉ có thể là mình thôi.

      Dư Tử Cường đứng tại chỗ nhìn Điền Vĩ rời , mặt lộ ra nụ cười đắc ý gian manh, trong lòng thầm đề phòng người này.

      Mặc dù biết vì sao lúc này Điền Vĩ vẫn cứ bám theo Tiểu Nhiên buông, nhưng đề phòng chút cũng tệ.

      Mẹ Đinh vì bị Điền Vĩ quấy nhiễu, tâm trạng vui, lúc này còn ngừng chửi thầm, "Tên chết tiệc này, còn dám vác mặt đến cầu con tha thứ sao? Vả lạđã i bất lịch rồi còn xông thẳng vào nhà, này ra thể thống gì chứ?"

      Đinh Tiểu Nhiên lấy lại chổi lau nhà tiếp tục lau, đối với chuyện Điền Vĩ gây náo loạn cũng để ý nhiều, bình thản : "Mẹ, mẹ để ý nhiều như vậy làm gì, vì thứ người này tức giận làm hại đến sức khỏe, đáng đâu."

      "Làm sao mẹ giận chứ? Tiểu Nhiên, mẹ cảnh cáo con, cho phép con qua lại với tên Điền Vĩ đó nữa, mẹ thà cả đời này con lấy được chồng cũng cho con sống cùng hạng người đó."

      "Mẹ cảm thấy mắt nhìn người của con tệ đến thế sao?"

      "Nếu mắt nhìn của con tốt, vì sao lúc trước lại quen ? Nếu phải nửa đường xuất Tiêu Vũ Huyên, chỉ sợ con gả cho ta rồi."

      "Phải phải phải, mẹ rất đúng, phải vận khí của con mẹ tốt sao nửa đường lại xuất Tiêu Vũ Huyên."

      "Đúng vậy, còn gặp được người tốt hơn, mẹ với con rồi ——" mẹ Đinh còn muốn tiếp tục dặn dò Đinh Tiểu Nhiên, nhưng lúc này chuông cửa lại vang lên, bởi vì vừa rồi bị Điền Vĩ gây rối trận khiến mẹ Đinh hoài nghi lần này vẫn lại là Điền Vĩ, vì vậy cầm thùng rác bên cạnh lên, giận đùng đùng ra mở cửa, vừa vừa mắng, "Cái tên chết bầm này còn dám đến nữa sao, lần này mẹ mà để nó vào cửa, mẹ mang họ của nó."

      "Mẹ, mẹ lấy thùng rác ra làm gì?" Đinh Tiểu Nhiên thấy mẹ Đinh còn cầm theo thùng rác ra mở cửa, đầu có hơi khó hiểu.

      "Cầm đối phó đồ cặn bã." Mẹ Đinh vừa vừa mở cửa, vừa mở cửa ra liền tạt đồ vào người bên ngoài, nhân tiện còn lớn tiếng mắng, "Đồ cặn bã, lại còn dám vác mặt, tôi —— "

      "A ——" Dư Tử Cường thể giải thích được đột nhiên bị người tạt đồ lên, càng hiểu vì sao mẹ Đinh lại mắng người, kinh ngạc hỏi: "Dì, xảy ra chuyện gì vậy?"

      Sau khi mẹ Đinh tạt đồ và mắng người xong mới biết nhầm đối tượng, vội vàng xin lỗi giúp Dư Tử Cường gỡ rác người ra, "Tử Cường, tại sao lại là cháu chứ, dì ngờ lại là cháu, xin lỗi, xin lỗi."

      Đinh Tiểu Nhiên đứng ở bên trong nhìn thấy bộ dạng chật vật của Dư Tử Cường, nhịn được cười lên, "Ha ha."

      Dư Tử Cường nghe tiếng cười, nghi hoặc tới hỏi: "Dì, Tiểu Nhiên, đây là nghi thức chào hỏi của nhà này sao?"

      " phải phải, dì cứ tưởng là Điền Vĩ nên mới làm vậy, ai biết là cháu. Tử Cường, quần áo người con bị bẩn rồi cỡi ra trước , bây giờ dì lập tức mang giặt sạch sau đó mang hong khô." đợi Dư Tử Cường đồng ý, mẹ Đinh liền cỡi áo khoác tây trang người ra.

      "Cảm ơn dì." bởi vì áo khoác bị bẩn, Dư Tử Cường cự tuyệt.

      "Cám ơn cái gì, đều tại dì già rồi nên hồ đồ thấy liền làm mọi chuyện thêm tồi tệ."

      "Dì à, dì nên tự trách đều do hiểu lầm thôi."

      " lại đều do tên Điền Vĩ đó, ai kêu ta sáng sớm liền chạy đến nơi đây làm loạn lên chứ."

      "A, sao, đến làm gì?" phản ứng của Dư Tử Cường cũng mạnh lớn, nếu phải mới rồi đụng mặt Điền Vĩ ở dưới, chắc chắn lúc này thể bình tĩnh nổi.

      "Còn phải xin Tiểu Nhiên tha thứ gì đó sao, dù sao dì cũng đồng ý. Hai đứa chuyện , dì giặt áo khoác cho cháu rồi đem hong khô." mẹ Đinh rất thức thời tạo cho hai người gian riêng, còn mình làm việc của mình.

      Đinh Tiểu Nhiên thấy đầu Dư Tử Cường còn có mấy mảnh giấy vụn, vì vậy tới bên cạnh , gỡ mảnh vụn đầu xuống, cười châm chọc hỏi: "Này, sáng sớm tới nhà em làm gì?"

      "Thế nào, em hy vọng tới sao?" Dư Tử Cường hơi khom lưng, mặt tiến sát mặt , còn thiếu chút nữa hôn .

      lấy tay đẩy ra, cảnh cáo, "Đây là nhà em, nghiêm chỉnh chút ."

      "Tuân lệnh."

      " là bó tay với . ăn sáng chưa, có muốn em nấu cho phần ?"

      "Được, chưa từng ăn món do chính tay em nấu?"

      Dư Tử Cường chút khách khí, khiến Đinh Tiểu Nhiên phải nín lặng, bất quá khách khí khiến cảm thấy có nhiều phần quen thuộc, trêu chọc: "Da mặt quả rất dày."

      "Ăn thức ăn do bà xã mình nấu, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"

      "Ai là bà xã của ?"

      "Em?"

      " được ăn bậy bạ, chúng ta còn chưa kết hôn đó?"

      "Sớm muộn cũng kết hôn, gọi em bà xã trước để ăn cho ngon miệng."

      " nghiêm chỉnh chút , đừng để mẹ em cười nhạo." Đinh Tiểu Nhiên vẫn luôn nhắc nhở Dư Tử Cường phải cẩn thận, muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt mẹ.

      Dư Tử Cường biết dụng tâm trong lòng , cà lơ phất phơ nữa mà nghiêm trang : "Em yên tâm, dì thấy tình cảm chúng ta tốt, vui mừng còn kịp, có khi còn chọc cười lại chúng ta."

      "Đương nhiên mẹ em vui, nhưng nếu để cha em thấy xem còn ăn ngon miệng ."

      "Được được được, nghiêm chỉnh chút. Đúng rồi, vừa rồi Điền Vĩ tới tìm em làm gì chẳng lẽ muốn xin em tha thứ sao?" Nhắc tới Điền Vĩ, sắc mặt Dư Tử Cường bắt đầu nghiêm trang, còn lộ vẻ tức giận.

      Nếu so ra Đinh Tiểu Nhiên có tức giận, tùy tiện trả lời , "Đúng, ta tới cầu xin em tha thứ cho , hơn nữa còn quỳ xuống."

      "Vậy, em có tha thứ cho ta ?"

      "Mặc dù em giận , cũng tha thứ cho —— "

      Dư Tử Cường nghe đến đó, đợi Đinh Tiểu Nhiên hết câu liền cắt ngang, lớn tiếng hô: "Cái gì, em tha thứ cho ?"

      Thấy kích động thế, chỉ biết lắc đầu cái lúc này mới từ từ , " đừng phản ứng mạnh quá vậy được , nghe em hết . Mặc dù em còn giận và cũng tha thứ cho , nhưng chứng tỏ em quay lại với ."

      Lấy được đáp án hài lòng, cuối cùng có thể thở phào nhõm, "Này cũng xem như tạm được."

      " yên tâm, em và Điền Vĩ thể. ngồi xuống trước , em chuẩn bị bữa sáng cho ăn, đến trưa chúng ta còn phải gặp giám đốc Hà nữa."

      " giúp em." Dư Tử Cường theo Đinh Tiểu Nhiên, muốn ngồi mình trong phòng khách.

      "Tùy ." Đinh Tiểu Nhiên so đo, để theo.

      Mẹ Đinh ở trong phòng vệ sinh, nghe thấy cuộc chuyện của hai người, thấy bọn họ chuyện hòa hợp vui vẻ vậy, trong lòng cực kỳ khẳng định hai người này nhất định thành đôi.

      Chờ đợi nhiều năm, rốt cục thấy có chút hy vọng, chỉ cần con hạnh phúc người làm mẹ còn cầu mong gì nữa chứ?
      Last edited by a moderator: 7/10/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 52— lòng tin chút nghi ngờ

      Sau khi Dư Tử Cường ở nhà họ Đinh cả buổi sáng, mới cùng Đinh Tiểu Nhiên đến đón Hà Phương Quốc.

      Hà Phương Quốc thấy hai người cùng , vì phải trong giờ làm việc ở công ty hay công tác,liền theo chọc ghẹo bọn họ, "Tình cảm tệ, ra vào đều có nhau, xem ra mọi chuyện gần đây rất tốt ha."

      "Giám đốc Hà, rất hiếm thấy ngài nghiêm túc nha." Đinh Tiểu Nhiên cũng ghẹo lại.

      " phải giờ làm việc nên cháu cần gọi chú là giám đốc, cháu là chị em tốt của Thiên Ngưng, cứ gọi theo con bé là chú ."

      "Này, có thể ?"

      "Thế nào, chẳng lẽ chú xứng để cháu gọi bằng chú sao?"

      " phải phải."

      "Nếu phải vậy gọi chú ."

      "Vậy cháu cũng khách khí, chú Hà." lần đầu tiên Đinh Tiểu Nhiên gọi Hà Phương Quốc bằng chú, mặc dù có hơi được tự nhiên, nhưng lại thấy tệ thấy cảm giác rất thân thiết.

      "Nhớ kỹ, bên ngoài gọi thế, còn ở công ty hoặc lúc làm công tác vẫn phải gọi theo quy định, biết ?" Hà Phương Quốc liền nghiêm trang như thường ngày chỉ dạy, việc công và việc tư phải phân định ràng.

      Đinh Tiểu Nhiên hiểu dụng ý ông làm vậy, hơn nữa cũng đồng ý cách làm của ông, vui vẻ : "Vậy là tốt nhất, người ngoài cháu dựa lưng người phía sau."

      "Sau lưng cháu có tường thành khá lớn rồi." Hà Phương Quốc nhìn Dư Tử Cường cái, ám chỉ trong lời .

      Dư Tử Cường cười cười bình thường, căn bản để ý chuyện này, thúc giục: "Hai người còn định chuyện bao lâu nữa, trễ đó."

      "Được rồi được rồi, đến ngay." Đinh Tiểu Nhiên lại cười với Hà Phương Quốc, sau đó lui ra sau xe ngồi, để lại vị trí ghế lái phụ cho Hà Phương Quốc.

      Hà Phương Quốc gọi lại, còn mình lui về phía sau xe ngồi, "Tiểu Nhiên, cháu ngồi trước , chú ra sau ngồi."

      "Giám —— chú Hà——"

      "Chẳng qua chỉ là chỗ ngồi thôi, cần nhăn nhó cháu cứ ngồi ." Hà Phương Quốc biết Đinh Tiểu Nhiên muốn nhường vị trí lại cho ông, cho nên trực tiếp cắt ngang lời sau đó ngồi vào sau xe.

      "Dạ." Đinh Tiểu Nhiên còn cách nào đành ngồi cạnh chỗ tài xế, vậy mà vừa ngồi xuống liền thấy Dư Tử Cường cười đắc ý, trừng mắt nhìn rồi quay , thèm để ý nữa.

      Sau khi tất cả mọi người ngồi ổn định Dư Tử Cường liền bắt đầu khởi động xe, vừa mới chuẩn bị lái xe di động trong túi vang lên, lấy ra xem thấy Chung Mẫn Liên điện tới, lập tức tắt điện thoại sau đó khóa máy nghe, tiếp tục lái xe.

      Đinh Tiểu Nhiên thấy hành động vậy liền đoán ra ai gọi tới, nặng nề hỏi: "Tử Cường, tại sao nghe điện thoại của mẹ chứ?"

      "Bà ấy gọi cho đơn giản chỉ muốn về gặp Hà Tuyết Phi, chán nghe mấy cuộc gọi này rồi."

      "Thế nhưng trực tiếp tắt máy vậy tốt lắm, sao bà ấy cũng là mẹ , cũng nên tôn trọng bà ấy."

      "Tôn trọng bà ấy chính là nghe theo ý bà ấy phải cưới Hà Tuyết Phi, làm được."

      Đinh Tiểu Nhiên đau lòng nghe phải kết hôn với Hà Tuyết Phi, nhưng vì muốn Dư Tử Cường chống đối mẹ mình, đành khuyên , "Nếu muốn cưới cứ từ chối thẳng, càng làm vậy chỉ làm tổn thương tình cảm mẹ con thôi."

      "Em cho rằng chưa từng với bà ấy sao? biết qua bao nhiêu lần nhưng bà cứ chịu nghe, còn có cách nào đây? Nếu thái độ của cứng rắn, bà ấy càng bức ép hơn."

      "Nhưng mà ——"

      Hà Phương Quốc ngồi ở sau xe, nghe hai người bọn họ chuyện nhịn được xen vào câu, "Tiểu Nhiên, chuyện tình cảm nên miễn cưỡng, kéo dài mãi cũng phải cách, chỉ càng làm mọi chuyện tồi tệ thêm thay vì như thế chẳng bằng dứt khoát còn tốt hơn."

      "Dĩ nhiên cháu hiểu đạo lý này, chỉ là càng làm vậy tổn thương tình cảm mẹ con ấy, cháu an tâm." Đinh Tiểu Nhiên đau lòng .

      "Cháu nghĩ vậy là tốt, còn Tử Cường cần phải tỏ thái độ cương quyết hơn, đợi sau khi hai đứa kết hôn xong, Chung Mẫn Liên đối xử cháu thế nào cháu cũng phải ráng giữ vững tâm trạng này để làm người vợ tốt, chú tin ngày nào đó bà ta chấp nhận cháu."

      "Cháu biết bát tự của cả hai có hợp nhau nữa."

      "Cái gì biết, bát tự sớm hợp rồi." Dư Tử Cường vừa lái xe vừa mãnh liệt phản bác, chính là muốn ám chỉ quan hệ của và Đinh Tiểu Nhiên.

      Lời Dư Tử Cường ngầm như ý khác, Hà Phương Quốc ngẫm nghĩ chút, sau đó ra: " ra là vậy, vậy hai đứa cần phải cố thêm chút nữa để giành lấy hạnh phúc thuộc về mình."

      Đinh Tiểu Nhiên biết những lời này ngầm gì, vừa bối rối vừa giận, vui nhìn Dư Tử Cường, khiển trách, " ai nghĩ câm đâu, lo lái xe ."

      "Nhưng chỉ câu thôi." Dư Tử Cường cãi lại.

      " câu cũng được."

      "Rồi rồi rồi, , chú tâm lái xe thôi, được rồi chứ bà xã."

      "——" Đinh Tiểu Nhiên hoàn toàn im miệng, chuyển tầm mắt sang chỗ khác thèm cãi với .

      Hà Phương Quốc nhìn đôi oan gia hay cãi nhau này, càng nhìn càng thấy bọn họ rất xứng đôi, bất quá với tình cảnh giờ của họ, muốn ở cùng nhau sợ rằng cần phải vượt qua cửa ải rất khó khăn.

      Chung Mẫn Liên muốn gọi điện kêu Dư Tử Cường trở về, ai ngờ nghe điện thoại còn khóa máy làm bà rất giận, nhưng vì muốn bộc phát cơn giận ra đành nỗ lực dằn xuống, hòa nhã chuyện với Hà Tuyết Phi, "Tuyết Phi, hôm nay Tử Cường phải đến thăm Tạ Thiên Ngưng cho nên về được, hay ngày mai hai người lại tới ."

      Vừa nghe cái tên ‘ Tạ Thiên Ngưng ’, hai mắt Hoắc Thanh Cúc lập tức tỏa sáng nhịn được kích động hỏi: "Tạ Thiên Ngưng, chính là bà chủ của nhà họ Phong đó sao?"

      Chỉ cần hỏi thăm chút biết danh tiếng Phong Thị đế quốc lớn đến cỡ nào.

      "Đúng vậy, bà cũng quen ta sao?" Nhắc đến Tạ Thiên Ngưng, trong mắt Chung Mẫn Liên thoáng tức giận nhưng rất nhanh bị đè nén xuống.

      Hoắc Thanh Cúc rất giỏi quan sát cách ăn và sắc mặt người, nhưng lúc này vì quá kích động chú ý tới cơn giận thoáng trong mắt Chung Mẫn LIên, tiếp tục vây quanh chủ đề Tạ Thiên Ngưng, " nhân vật lớn như ta làm sao tôi có thể quen chứ chẳng qua chỉ nghe thôi, Tử Cường quen ta sao?"

      "Xem như là quen ." Chung Mẫn Liên trả lời có hơi lạnh lùng, nhưng lại muốn nhắc quan hệ của mình và Tạ Thiên Ngưng cho Hoắc Thanh Cúc.

      "Cũng đúng, người có thân phận như Tử Cường đương nhiên phải quen biết vài nhân vật lớn, chuyện này cũng có gì lạ."

      "Nhân vật lớn sao, nếu phải nhờ có Phong Khải Trạch, vĩnh viễn Tạ Thiên Ngưng cũng lột xác được đâu."

      Rốt cuộc Hoắc Thanh Cúc cũng nhận ra Chung Mẫn Liên nổi giận, thậm chí còn chứa hận ý, mặc dù thấy hơi lạ nhưng dám hỏi thẳng mà uyển chuyển lời chút, "Mẫn Liên, nếu bị Phong Khải Trạch nghe được lời này của bà, e là cậu ta nổi giận đó."

      "Tôi chỉ ra thôi." Chung Mẫn Liên tức giận , nhưng vì muốn mình nổi giận vội vàng sang chuyện khác, "Chúng ta về chuyện này nữa, chút về hai người , thời gian hai người sống ở nước ngoài như thế nào, lần này về có dự định ở lại luôn ?"

      "À—— cái này sao!" về chuyện này, sắc mặt Hoắc Thanh Cúc lập tức đại biến, biết trả lời thế nào vì vậy nhìn sang phía con mình, dùng ánh mắt ám chỉ hỏi nên thế nào.

      Hà Tuyết Phi chút quan tâm cố ý dời tầm mắt, để tự Hoắc Thanh Cúc đối mặt vấn đề này.

      "Thế nào?" Chung Mẫn Liên nhận ra hai mẹ con này có chút khác thường, chủ động hỏi.

      Hoắc Thanh Cúc ngượng ngùng cười, điều chỉnh tâm trạng biện ra lời dối, " có gì, tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, đột nhiên bà hỏi tới biết trả lời bà thế nào."

      "Chẳng lẽ hai người sống ở nước ngoài như thế nào cũng biết sao?"

      " , ý tôi là biết nên định cư ở đây hay là ở nước ngoài?"

      "A, ra là vậy." mới vừa rồi Chung Mẫn Liên cảm thấy kinh ngạc sao hôm nay Hoắc Thanh Cúc có hơi là lạ, nhưng nghe giải thích thế lập tức liền bình tĩnh lại, nghi ngờ nhiều, tiếp tục : "Nếu Tuyết Phi có thể thành đôi với Tử Cường, hai người cứ ở lại trong nước , vậy chúng ta cũng gặp mặt dễ dàng hơn."

      " tại giao thông rất thuận lợi, ngồi máy bay mấy tiếng liền tới, muốn gặp nhau cũng chẳng có gì khó."

      "Cũng đúng vậy ông nhà bà đâu, chuyện kinh doanh thế nào rồi?"

      Lại hỏi đến vấn đề nhạy cảm này, Hoắc Thanh Cúc đành tiếp tục bịa chuyện, " tại việc kinh doanh càng ngày càng mở rộng ra, ông ta luôn bận rộn suốt ngày, muốn ăn bữa cơm gia đình cũng khó."

      "Bà phải cẩn thận chút, lỡ ông ta ở bên ngoài có người khác tốt đâu."

      "Yên tâm , tôi biết ông ấy có ai bên ngoài đâu." thực tế ông ta có năng lực nuôi những khác.

      "Này cũng cần phải cẩn thận, đàn ông có tiền hay sinh ra nhiều tật xấu lắm."

      Hoắc Thanh Cúc muốn Chung Mẫn Liên cứ chuyện của bà, khóe léo sang chuyện khác, "Mẫn Liên, lời này bà sai nếu đàn ông có tiền hay sinh ra tật xấu, vậy ý bà là Tử Cường cũng sinh ra tật xấu sao, thế tôi cần nên suy nghĩ kỹ lại, tôi chỉ có đứa con bảo bối lỡ như gả nhầm người, tôi rất ân hận đó."

      Chung Mẫn Liên phát Hoắc Thanh Cúc lãng sang chuyện khác, nghe vậy vội vàng giải thích, " , tôi có ý này, nếu Tuyết Phi gả vào nhà chúng tôi, Tử Cường dám đối xử với con bé như vậy, tôi nhất định lột da nó."

      " cần nghiêm trọng vậy, tôi chỉ giỡn thôi. Nếu Tử Cường hôm nay có ở đây, tôi và Tuyết Phi về trước, ngày mai trở lại."

      "Được, ngày mai tôi kêu Tử Cường ở lại nhà, nhất định cho nó đâu hết."

      "Tuyết Phi, chúng ta thôi." Hoắc Thanh Cúc gọi Hà Tuyết Phi vẫn còn ngẩn người, sau đó ra cửa.

      "Dì, vậy cháu trước, bye bye." Hà Tuyết Phi đứng dậy, sắc mặt nặng nề lễ phép lời từ biệt với Chung Mẫn Liên, sau đó cùng Hoắc Thanh Cúc rời .

      " thong thả, ngày mai trở lại nha!" Chung Mẫn Liên cho rằng sắc mặt Hà Tuyết Phi nặng nề là vì gặp được Dư Tử Cường, tin vào thân phận hai người mà chút nghi ngờ hay là Hoắc Thanh Cúc.
      Last edited by a moderator: 7/10/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 53 — Việc liên quan đến mình

      Tạ Thiên Ngưng biết Đinh Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường đến thăm cho nên vẫn luôn ở nhà chờ bọn họ, rất kinh ngạc khi thấy Hà Phương Quốc cùng, "Giám đốc Hà, ngài, sao ngài cũng tới nữa?"

      "Thế nào, cháu vẫn gọi chú là giám đốc Hà sao?" Hà Phương Quốc có chút hài lòng với cách xưng hô này, ông muốn bị mọi người đối xử như người xa lạ.

      " xin lỗi, cháu nhất thời lỡ miệng. Chú Hà, sao hôm nay chú rãnh rỗi đến thăm cháu thế? Việc này phải do cháu đến thăm chú chứ, chỉ là cháu vừa mới xuất viện được bao lâu, khỉ con cho cháu quá nhiều."

      "Cho dù cậu ấy cho , chú cũng cho. Giờ thấy cháu hạnh phúc thế này, mẹ cháu chắc ở trời vui lắm. Cậu Phong, gần đây khỏe , cảm giác làm ba cũng vui chứ?" Hà Phương Quốc vui vẻ chào hỏi Phong Khải Trạch.

      Phong Khải Trạch khẽ cười, hạnh phúc đáp: "Cũng tệ."

      Lúc này người Phong Khải Trạch còn cảm giác băng sơn ngàn năm như trước, làm cho Dư Tử Cường có chút dám tin, tới quan sát , lẩm bẩm : " thể nào, thể."

      Đinh Tiểu Nhiên tới nhìn chằm chằm , tức giận hỏi: "Cái gì thể?"

      " người đàn ông rất có khí phách bây giờ lại vì mà mất hoàn toàn khí phách, em xem có phải phụ nữ quá lợi hại rồi ?"

      "Ý của là xem thường Phong Khải Trạch bây giờ, muốn thay đổi chính mình vì có đúng ?"

      "A —— có ý này, em đừng có nghĩ bậy."

      "Em biết ý của là như vậy, tôn trọng phụ nữ, vậy đừng có bám theo nữa, em sợ chia tay đâu."

      "Em sợ nhưng sợ. Em à, em xem như chưa gì hết có được ?"

      "Hừm."

      Đôi oan gia này luôn thích đấu võ mồm có được ngày yên lặng, nhưng nhờ vậy tình cảm bọn họ lại càng gắn bó hơn.

      Nhìn thấy màn này, trong lòng Tạ Thiên Ngưng lại thấy vui, vì vậy chọc bọn họ, "Tiểu Nhiên, Tử Cường, hai người đúng là cặp oan gia xứng đôi luôn thích cãi nhau, rất xứng với tên gọi oan gia trời định đó nha?"

      "Thiên Ngưng, cậu chế nhạo mình sao?" Đinh Tiểu Nhiên thở phì phò hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm Dư Tử Cường.

      Dư Tử Cường lấy tay bịt mắt lại, cho trừng, "Này này này em trừng nữa con mắt biến dạng đó."

      "Lấy vuốt sói của ra, được chạm vào em."

      " chỉ sai có câu, em lại giận dữ như vậy, đúng là hẹp hòi."

      "Dư, Tử, Cường."

      "Xem như chưa gì."

      Nhìn cặp oan gia cãi nhau, khiến mọi người cười ha ha, "Ha ha ——"

      Thế nhưng lại khiến em bé bên cạnh khóc lớn oa oa, "Oa oa oa ——"

      Em bé vừa khóc, lập tức Đinh Tiểu Nhiên cãi lại Dư Tử Cường, tới bên giường em bé, dỗ, "Ngoan ngoan đừng khóc, mẹ nuôi có cố ý dọa con đâu, nào, cười với mẹ nuôi cái , hì hì."

      Đứa trẻ bị chọc còn khóc, ngoan ngoãn nằm trong giường nhìn Đinh Tiểu Nhiên.

      "Ha ha, khóc nữa, bảo bảo rất ngoan, xem ra nó nhất định rất thích mẹ nuôi này."

      "Nếu phải có Thiên Ngưng bên cạnh, nghĩ em nhất định dỗ nó được đâu." Dư Tử Cường cũng tới bên giường em bé, từ cao nhìn chăm chú vào sinh mệnh bé bên trong, nhìn chút rồi lại thêm chút, ảo tưởng cảnh mình làm cha.

      như thế nào đây?

      Đinh Tiểu Nhiên đứng bật dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào , trách: "Dư Tử Cường, em phát cái miệng hôm nay của rất thúi, có phải sáng nay chưa có đánh răng ?"

      " có đánh mà, còn đánh rất sạch , em xem ." Dư Tử Cường vội há hàm răng ra cho xem.

      " còn 'thuốc' cứu." Đinh Tiểu Nhiên đấm quyền vào bụng , giờ thể nào chịu đựng nổi hành động ghê tởm này của .

      "Ây da, em muốn mưu sát chồng mình hả?"

      "Dư Tử Cường, nghiêm túc chút ." .

      "Tuân lệnh, bà xã."

      "Ha ha ——" Lập tức vang lên trận cười rất to, y hệt như xem tuồng kịch Dư Tử Cường cãi nhau với Đinh Tiểu Nhiên .

      Sau khi Tạ Thiên Ngưng cười mệt, lên nắm lấy tay Đinh Tiểu Nhiên, chúc mừng , "Tiểu Nhiên, chúc mừng cậu, rốt cuộc tìm được chỗ nương tựa tốt thuộc về mình."

      Đinh Tiểu Nhiên trợn mắt xem thường nhìn Dư Tử Cường cái, mặt rầu rĩ ảm đạm : "Có thể vui vẻ sống bên nhau hay , giờ còn chưa biết?"

      "Sao vậy, phải bây giờ hai người rất vui vẻ sao, gặp khó khăn gì hả?" lequydon-vinhanh.

      "Mỗi nhà đều có cái khó riêng mà."

      "Mình hiểu, mẹ Dư Tử Cường chịu cậu, đúng ?"

      Dư Tử Cường thấy sắc mặt Đinh Tiểu Nhiên rầu rĩ, muốn suy nghĩ quá nhiều, vì vậy ở trước mặt mọi người cam kết với , "Tiểu Nhiên, em yên tâm cho dù mẹ chịu chấp nhận em, còn có đây mà."

      "Em muốn quan hệ tình cảm của mẹ con bị sứt mẻ, mặc kệ thế nào bà ấy cũng là người mẹ sinh ra và nuôi dưỡng khôn lớn, nếu vì em mà bỏ mặc mẹ mình, người đời sao về em đây? Hơn nữa em cũng hi vọng đối xử tệ với mẹ mình, cho dù bà ấy gây ra rất nhiều lỗi lầm, cũng đều là vì nghĩ cho ." Đinh Tiểu Nhiên rất rầu rỉ về chuyện này, biết làm sao mới có thể khiến cho Chung Mẫn Liên tiếp nhận .

      "Dù có em, cũng cưới Hà Tuyết Phi, bởi vì thích ta."

      "Được rồi được rồi, hôm nay chúng ta đến là để thăm Thiên Ngưng, sao đột nhiên lại khơi lên chuyện của chúng ta, thiệt là." Đinh Tiểu Nhiên muốn nhắc về chuyện này, nhưng Tạ Thiên Ngưng lại rất để ý, nắm lấy tay , "Tiểu Nhiên à, chuyện giữa mẹ chồng con dâu luôn là điều khó tránh khỏi, nhưng mình tin chỉ cần cậu thành tâm, nhất định làm cho Chung Mẫn Liên xao động, giống như mình vậy, tại cha mình đối xử với mình rất tốt, lúc đầu ông ấy cũng đâu có chịu chấp nhận mình đâu?"

      "Đó là vì cậu có ông chồng tốt."

      "Mình thấy Tử Cường đâu có tệ chứ?"

      "Em cũng thấy vậy." Dư Tử Cường liền tự đề cao mình, ra chỉ giả bộ, mục đích là muốn chọc cho cười, hi vọng Đinh Tiểu Nhiên tiếp tục nghĩ đến những chuyện phiền lòng này.

      Quả nhiên, nghe kiểu tự luyến này, khiến Đinh Tiểu Nhiên bật cười, giễu cợt , "Da mặt của quá dày."

      "Da mặt dày, sao có thể bám theo em chứ?"

      "Nếu còn những lời này, em liền chia tay , cả đời này cũng cho đeo bám nữa."

      Vừa nhắc chia tay, Dư Tử Cường lập tức nghiêm chỉnh dám bậy, "Được, , em đừng chia tay nha?"

      Vậy mà khi vừa nghiêm túc, mọi người liền cười, "Ha ha ——"

      Tạ Thiên Ngưng vẫn muốn tiếp chủ đề này, giúp Đinh Tiểu Nhiên giải quyết khó khăn, "Tiểu Nhiên, có chuyện gì mình giúp được cho cậu ?"

      Đinh Tiểu Nhiên ủ rũ cúi đầu hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ chuyện này có thể giúp được sao? Cái gọi thanh quan khó quản chuyện nhà này, cho dù cậu là vợ của cậu chủ nhà họ Phong cũng thể xen vào chuyện nhà người khác đâu?"

      "Mình dĩ nhiên biết việc này, bất quá có người trợ giúp bên cạnh vẫn tốt mà, lúc trước cậu giúp mình, giờ đến phiên mình giúp lại. ra , có chuyện gì mình có thể giúp được cho cậu ?."

      "Cậu giúp được mình đâu."

      Lúc này, Hà Phương Quốc đột nhiên 'sáp' vào câu, "Có lẽ Thiên Ngưng giúp được cho cháu."

      Lời này khiến mọi người rất kinh ngạc, cùng nhau nhìn Hà Phương Quốc, hiểu ý của ông.

      Tạ Thiên Ngưng thể đợi, liền lên tiếng hỏi, "Chú Hà, cháu có thể giúp gì cho Tiểu Nhiên đây?"

      Lúc này Hà Phương Quốc dừng chút, mới chậm rãi , "Thứ lỗi cho chú lời khó nghe, Chung Mẫn Liên là người rất quyền thế, làm gì cũng đều nhắm vào gia thế để . Vả lại bà ấy rất xem thường người có gia thế. Tiểu Nhiên xuất thân từ gia đình bình thường, còn Hà Tuyết Phi lại là con nhà giàu, nên Chung Mẫn Liên mới dựa vào gia thế quyết định chọn ta làm con dâu nhà họ Dư, nếu muốn Chung Mẫn Liên thay đổi cách nhìn, trước tiên phải thay đổi thân phận của cháu."

      "Thay đổi thân phận Tiểu Nhiên, thay đổi thế nào?"

      "Mới bắt đầu còn có thể thay đổi, nhưng giờ mẹ Tử Cường sớm biết thân phận của cháu, Vả lại —— dù sao cũng thể thay đổi, hơn nữa cháu cũng muốn dùng kiểu lừa gạt này, dựa vào lừa gạt để đạt được món đồ thuộc về mình là thành ." Đinh Tiểu Nhiên vẫn chưa muốn ra chuyện ở hộp đêm, đành lược bớt lại .

      "Chú Hà, cháu cảm thấy Tiểu Nhiên rất có lý, dựa vào lừa gạt để đạt được đồ mình muốn là thành ." Tạ Thiên Ngưng đồng ý lời Đinh Tiểu Nhiên.

      Đối với chuyện này, Hà Phương Quốc cũng hết cách, bất đắc dĩ : "Vậy chỉ có thể xem tạo hóa của hai đứa thôi."

      "Xem tạo hóa gì chứ, tóm lại cháu cưới người cháu thích, dù cho là ý của ngọc hoàng đại đế, cháu cũng cưới." Dư Tử Cường vô cùng kiên quyết .

      Thấy kiên định khiến Đinh Tiểu Nhiên rất vui mừng, nhưng cũng vì như thế càng áy náy với Chung Mẫn Liên, sợ làm vậy hủy hoại tình cảm mẹ con Dư Tử Cường và Chung Mẫn Liên, nếu vậy thấy rất tội lỗi.

      "Hoặc còn cách." Phong Khải Trạch vẫn luôn im lặng, đột nhiên câu làm tất cả mọi người sợ hết hồn.

      Tạ Thiên Ngưng nhìn về phía , kích động hỏi: "Khỉ con, có cách gì sao?"

      "Nếu Chung Mẫn Liên nhìn trúng tài sản đối phương, vậy mọi người cứ làm cho đối phương chỉ còn hai bàn tay trắng, còn Đinh Tiểu Nhiên cái gì cũng có, sao lại được?"

      Thủ đoạn là ác độc.

      Nghe xong thủ đoạn này khiến cho tất cả mọi người có chút xấu hổ, bất quá cũng khiến người ta bị hấp dẫn.

      Dư Tử Cường ngẫm nghĩ thấy đây là biện pháp hay, đồng ý : " thấy cách này có thể dùng được, nếu Hà Tuyết Phi còn tài sản, mẹ cũng ép cưới ta nữa."

      Đinh Tiểu Nhiên cự tuyệt, : " được, vì hạnh phúc của mình mà làm chuyện xấu, em làm được."

      Tạ Thiên Ngưng cũng đồng ý, "Em đồng ý lời Tiểu Nhiên , bất kể là lý do gì hại người là đúng."

      " vậy, hai người cứ rầu rỉ tiếp ." Phong Khải Trạch bỏ lại câu, chán ghét xen vào chuyện này.

      Việc liên quan đến mình, cần gì xía vào.

      Mặc dù Đinh Tiểu Nhiên và Tạ Thiên Ngưng đều cự tuyệt, nhưng Dư Tử Cường lại thấy dùng cách này là tốt nhất, nhưng làm vậy tổn thương đến Hà Tuyết Phi khiến có chút đành, dù sao Hà Tuyết Phi cũng phải người còn thuốc cứu chữa.
      Last edited by a moderator: 7/10/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 54 — thể .

      Sau khi Dư Tử Cường rời khỏi nhà Tạ Thiên Ngưng, tâm trạng hơi nặng trĩu, vẻ mặt lái xe chút biểu cảm.

      Hà Phương Quốc về cùng, lúc này xe chỉ còn hai người bọn họ, Đinh Tiểu Nhiên ngồi ghế cạnh tài xế, thấy sắc mặt Dư Tử Cường khó coi liền chọc , “Này, sao mặt rầu rĩ như ông già vậy, bộ có ai thiếu tiền sao, cười cái chứ."

      “Phải chi chỉ là chuyện thiếu tiền thôi tốt rồi, cần rầu rỉ đến vậy." Dư Tử Cường bất lực trả lời, sắc mặt càng ngày càng khó coi. vinhanh.

      biết rầu rỉ vì chuyện gì, dù lòng mình cũng thấy khó chịu, nhưng vẫn cố dỗ vui, "Được rồi được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, giờ nghĩ nhiều có ích lợi gì bằng cứ sống vui vẻ, nếu cuối cùng chúng ta thể ở cùng nhau vẫn còn những hạnh phúc kỉ niệm để chúng ta nhớ lại."

      Vừa nghe gì mà ‘ thể ở cùng nhau’, trong lòng Dư Tử Cường càng buồn hơn, kịch liệt phản bác: "Ai chúng ta thể ở cùng nhau, trừ phi em còn , bằng vĩnh viễn chúng ta mãi bên nhau."

      " này, nhiều lúc trông rất giống đứa con nít." Thấy phản bác kịch liệt vậy Đinh Tiểu Nhiên cũng muốn cãi lại, bất quá đột nhiên thấy đáng như vậy cũng rất muốn chọc chút.

      "Có phải em thích mẫu đàn ông như thế này ?"

      "Tại sao lại hỏi vậy?"

      “Nguyên nhân em thích các cậu nhóc, có phải là vì vậy ?"

      "Quả lý do em thích người tuổi hơn mình, nhưng dạo gần đây em mới phát ra kiểu đàn ông này cũng có chỗ đáng , lúc tâm trạng vui lấy ra chọc cười, chẳng phải rất tốt sao?"

      " , có phải em càng ngày càng ?" Dư Tử Cường còn rầu rỉ, mặt sáp lại gần giả bộ như tên lưu manh, khiến khí bất ngờ thêm phần sinh động còn nặng nề.

      Thấy Dư Tử Cường còn có tâm tình đùa giỡn, Đinh Tiểu Nhiên cũng thả lỏng tinh thần, chọc lại , "Cũng được thôi à."

      "Em nhận cũng sao, dù sao biết em mất rồi."

      "Em gặp rất nhiều người, nhưng chưa có ai tự luyến như cả."

      " là tự luyến có tư cách, có biết ?"

      biết, cũng muốn biết, tốt nhất nên chú tâm lái xe đừng có phân tâm, an toàn là hết."

      "Tuân lệnh, bà xã." Dư Tử Cường cũng bắt đầu chuyên tâm lái xe. Bất quá vẫn còn muốn giỡn, nên miệng ngừng lải nhải, "Em , ngày mai có dự định làm gì chưa?"

      "Ở nhà ngủ."

      "Ngủ lãng phí, chúng ta hẹn hò có được ? Chúng ta chính thức quen nhau nhưng vẫn chưa có dịp hẹn hò riêng, e là tốt lắm đâu."

      "Có lý, dẫn em ăn bữa thịnh soạn ."

      Lại ăn —— trán Dư Tử Cường xuất ba đường hắc tuyến kéo dài mặt, bất đắc dĩ hỏi: “Ngoại trừ ăn, em còn nghĩ chuyện gì khác ?"

      "Ăn no mới có sức để làm việc khác, ngày mai dẫn em bữa ăn thịnh soạn có được ?" Đinh Tiểu Nhiên chút xấu hổ, ở trước mặt Dư Tử Cường chút giả bộ thẳng thắng ra suy nghĩ thực trong lòng mình.

      Đối với chuyện này, Dư Tử Cường thấy bài xích, thậm chí còn thích thẳng thắng như vậy, lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa, ném cho , "Cho em. Đây là chìa khóa nhà riêng của , là chỗ lần trước đó em đến đó, cầm lấy ."

      Nhìn chìa khóa này, Đinh Tiểu Nhiên đột nhiên nhớ đến chuyện say rượu **, mặc dù chấp nhận thực nhưng vẫn rất giận, giận dữ nhìn chằm chằm hỏi: "Đưa chìa khóa cho em làm gì?"

      "Giờ em là nữ chủ nhân của nơi đó, giữ chìa khóa này có gì đúng?"

      "Được, em tạm thời giữ nó."

      Nữ chủ nhân —— thích từ này.

      Sau khi Dư Tử Cường đưa Đinh Tiểu Nhiên về nhà, mới về lại nhà mình, theo thói quen vừa mở cửa ra liền cởi áo khoác xuống ném lên sofa, sau đó ngồi ghế nghỉ ngơi, vậy mà chưa ngồi nóng đít đột nhiên cảm thấy có đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm , làm cả người rợn tóc gáy, ngẩng đầu nhìn sang thấy Chung Mẫn Liên nhìn chằm chằm , làm biết phải làm gì oán trách : "Mẹ, sao mẹ lại dùng ánh mắt đó nhìn con?"

      "Con còn biết mẹ là mẹ của con sao? Gọi điện thoại cho con, chẳng những con nghe còn khóa máy, con có ý gì đây?" Chung Mẫn Liên giận dữ tới, lấy thân phân trưởng bối ra giáo huấn .

      "Vậy mẹ gọi cho con có chuyện gì?"

      "Bớt đổi chủ đề với mẹ ."

      "Con có đổi chủ đề, phải bây giờ con hỏi mẹ tìm con có chuyện gì sao?"

      Chung Mẫn Liên biết nổi giận giáo huấn cũng vô dụng, vì vậy ngồi xuống ôn hòa , "Tử Cường, phải mẹ muốn ép con ở cùng Tuyết Phi, nhưng con làm vậy khiến mẹ mất mặt quá , xem như con cho mẹ chút mặt mũi, thử quen Tuyết Phi có được ?".

      Lại nhắc chuyện này, Dư Tử Cường càng nghe càng phiền, hoài cũng chán muốn lặp lại lần thứ hai, đứng dậy về phía phòng mình, vừa vừa , "Mẹ đừng nữa, con muốn về phòng nghỉ ngơi."

      "Con đứng lại đó." Chung Mẫn Liên cũng đứng dậy, quát lớn gọi Dư Tử Cường lại.

      Dư Tử Cường mệt mỏi thở dài xoay người lại, khẩn cầu : “Mẹ, con cầu xin mẹ buông tha cho con có được ?"

      "Mẹ đâu có ép con, chẳng qua chỉ muốn con thử quen Tuyết Phi thôi, bộ chuyện này rất khó sao? Lúc trước con đâu có từ chối bất kỳ ai đến, sao giờ có người đưa tới cửa lại chịu, mẹ biết trong đầu con nghĩ những gì?"

      "Mẹ thấy tốt nhưng con , con thích bị mẹ áp đặt. Con muốn phải lặp lại câu này lần thứ hai, con và Hà Tuyết Phi là thể nào mẹ từ bỏ ." Dư Tử Cường xong, tiếp tục lên lầu.

      Chung Mẫn Liên liền bám theo , vừa vừa : "Tử Cường, bằng như vậy , ngày mai con thử trò chuyện với Tuyết Phi chút, có khi ——"

      "Con và ta chẳng có gì để . Mẹ, hôm nay con rất mệt con muốn về phòng nghỉ ngơi, bữa tối khỏi cần gọi con, con ăn rồi." Sau khi Dư Tử Cường bước vào phòng mình, tránh cho Chung Mẫn Liên có cơ hội nhảm trực tiếp đóng cửa còn khóa trái, vì muốn nghe tiếng ồn bên ngoài, cố ý mở nhạc, vặn lượng cao nhất chặn hết thanh bên ngoài.

      "Tử Cường, Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên ngừng gõ cửa, nhưng dù bà gõ thế nào Dư Tử Cường vẫn chịu mở, dù vậy bà vẫn nổi giận, trực tiếp ở ngoài cửa , "Tử Cường, ngày mai mẹ có mời khách đến nhà ăn cơm, con để trống hôm đó cùng mẹ đón khách nha!"

      Chung Mẫn Liên xong, sau đó mới nghe thấy tiếng nhạc điếc tai nhức óc bên trong truyền đến, cho dù bà la rách cổ họng người bên trong cũng nghe thấy, bà quyết định nữa mà trực tiếp hành động.

      Sáng mai bà phải dậy sớm để canh chừng, xem nó còn có thể đâu?

      Dư Tử Cường mở nhạc hồi sau đó tắt, nghe thấy bên ngoài còn giọng của Chung Mẫn Liên, lúc này mới nhõm nằm dài giường ngủ, biết vừa rồi Chung Mẫn Liên gì, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến khuôn mặt tươi cười đáng của Đinh Tiểu Nhiên, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Sáng hôm sau, Dư Tử Cường dậy sớm như hôm qua, đến chín giờ sáng mới thức dậy, ai ngờ sau khi dậy lại xuất chuyện cực ghét.

      Chung Mẫn Liên cố ý sáng sớm gọi Hà Tuyết Phi và Hoắc Thanh Cúc đến nhà, ba người ngồi sofa phòng khách canh chừng chờ Dư Tử Cường dậy.

      Hoắc Thanh Cúc vừa nghe tiếng Tử Cường từ lầu xuống, lập tức nháy mắt ra hiệu với Hà Tuyết Phi, ra hiệu phải tích cực chút.

      Hà Tuyết Phi còn cách nào, lấy dũng khí : “Tử Cường, buổi sáng tốt lành."

      Dư Tử Cường thích kiểu bắt chuyện này, bản mặt nghiêm túc hỏi: "Những lời tôi chùa, bộ nghe hiểu sao?"

      "Em —— em hiểu." Hà Tuyết Phi bị nghiêm túc của Dư Tử Cường dọa sợ, khúm núm cúi đầu dám phản bác.

      "Nếu hiểu, sao còn bám theo tôi?"

      "Em ——"

      Thấy Dư Tử Cường vậy với Hà Tuyết Phi, Chung Mẫn Liên kiên nhẫn, nghiêm nghị la , "Tử Cường, sáng sớm con ăn lộn thuốc gì sao lại hung dữ với Tuyết Phi như vậy, nó có chọc gì con đâu chứ?"

      "Mẹ, mẹ cũng biết bây giờ là sáng sớm sao còn bắt con gặp những người đáng ghét này chứ?" Dư Tử Cường càng càng rất quá đáng, mặc dù biết làm vậy tổn thương người khác, nhưng lại muốn bị bám riết mãi nữa thể ,.

      "Sao con ăn bất lịch thế hả?."

      "Thấy người mình vừa ghét vừa ghê tởm, cần gì lịch . Rốt cuộc mẹ muốn con bao nhiêu lần mẹ mới hiểu, con thích con ghét ta, ở cạnh ta con thấy buồn nôn, mẹ muốn con kết hôn với loại phụ nữ này chẳng thà kêu con chết ."

      "Con câm miệng, trước kia con đâu có như vậy, từ ngày con qua lại với con Đinh Tiểu Nhiên kia càng trở nên tồi tệ bất lịch , mẹ tuyệt đối cho phép con ở cùng ta, tránh cho con còn thuốc cứu."

      "Người còn thuốc cứu là mẹ đó, thôi con muốn nhảm với mẹ nữa đâu." Dư Tử Cường muốn gây với Chung Mẫn Liên, tới trước mặt Hà Tuyết Phi, lạnh lùng nhìn chằm chằm , châm chọc , "Hà Tuyết Phi, bộ biết xấu hổ là gì, đừng có xuất trước mặt tôi nữa, bị người ta mắng chửi sỉ nhục mà vẫn bám chặt, chỉ càng khiến tôi cảm thấy rất đê tiện đáng ghét hơn thôi. Đừng ép tôi phải dùng những lời khó nghe để chửi nữa?"

      "Em, em có, em phải ——" Hà Tuyết Phi muốn giải thích, nhưng lại biết giải thích thế nào, chỉ biết khóc thút thít đem ủy khuất trong lòng giấu .

      " tôi cũng thích đâu, hừm. Mẹ, con ra ngoài hóng mắt, mấy ngày này con về nhà, tránh phải gặp những người chướng mắt." Dư Tử Cường muốn gặp Hà Tuyết Phi, lạnh lùng ném lại câu rồi .

      "Tử Cường, con quay lại cho mẹ." Chung Mẫn Liên lớn tiếng gọi Dư Tử Cường, nhưng cuối cùng vẫn gọi được người trở lại, trong lòng rất khó chịu, đành chỉ biết thở dài.

      Hà Tuyết Phi cũng chịu đựng nổi, muốn ở đây nữa khóc lóc chạy ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 7/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :