1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma - Tịch Mộng (Full 87c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11— Tiến lên phía trước hay lui về sau.

      {p.s: vì để tình cảm thay đổi, vì tập này có thay đổi tình cảm nên khi về cảm nghĩ chuyển từ “” sang “”,để lẫn với mấy tên vô duyên.}

      Sau đó Dư Tử Cường đuổi theo Đinh Tiểu Nhiên, nắm tay lại, chặn trước mặt xin lỗi về chuyện ngày hôm qua, "Tiểu Nhiên, chuyện hôm qua xin lỗi, hứa đưa em về nhà lại làm được, xin lỗi."

      "Cậu Dư, xin hãy gọi tôi là Đinh, hoặc là chị Đinh, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu hai tuổi. Về chuyện hôm qua, tôi nghĩ cậu cần xin lỗi với tôi, bởi vì chuyện này cậu hề có lỗi." Đinh Tiểu Nhiên muốn dây dưa nhiều với , chỉ muốn giữa hai người cứ xem nhau như người xa lạ.

      Vốn cho rằng giữa họ chẳng qua chỉ có vấn đề tuổi tác, nhưng nghe Điền Vĩ , mới biết giữa bọn họ chỉ có tuổi tác ngăn cách còn có bối cảnh gia đình, hai người bọn họ rất khó được bên nhau, cho dù có thể giống Tạ Thiên Ngưng vượt qua mọi rào cản, nhưng lại thể vượt qua mặt cảm lòng mình.

      "Em cho gọi Tiểu Nhiên, vẫn muốn gọi Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên —— miệng là của , em làm gì được nào?" Dư Tử Cường lấy công phu mấy năm bám người của mình ra, vì Tiểu Nhiên cư xử xa lạ với mà nổi giận, trái lại ngừng tấn công.

      tin mình thể quyến rũ ?

      "Vô vị." Đối với những lời của , chỉ đáp lại hai từ, sau đó lạnh lùng chuyển người sang bên, định vượt qua tiếp tục về phía trước.

      Nhưng cho, vừa sang bên, cũng theo chắn ở trước mặt , "Tiểu Nhiên, hiểu tại sao em thích người tuổi hơn mình, huống chi chỉ hơn em hai tuổi, vốn có vấn đề gì mà?"

      " thích chính là thích, cũng giống như vài người thích ăn cà rốt mà chẳng cần lý do gì. Cậu đừng cản đường tôi nữa, bằng tôi khách sáo đâu, cậu còn nhớ cảm giác chân bị giày cao gót đạp xuống ?"

      Nhớ tới cảm giác hôm qua bị giày cao gót của đạp xuống, cả người đều dựng tóc gáy, dù vậy vẫn chịu lùi bước, "Nếu muốn theo đuổi em?"

      Đinh Tiểu Nhiên nghe hai chữ ‘theo đuổi , đột nhiên trong lòng bị kích động, bất quá rất nhanh bị đè xuống, ép mình đối mặt thực tế, để mình bị luân hãm, nghiêm túc hỏi ngược lại: "Vậy xin hỏi tại sao cậu muốn theo đuổi tôi?"

      "Con trai theo đuổi con , cần có lý do sao?"

      "Nếu như cậu cho rằng con trai phải theo đuổi con , vậy câu trả lời của tôi là: đường có rất nhiều , chỉ cần cậu đứng ở đó, dùng thân thể của mình ra dụ họ chắc có hàng tá sắp hàng chờ cậu đó."

      "Nhưng chỉ muốn theo đuổi ”.

      "Chẳng lẽ những khác đều phải nữ sao?"

      "Là nữ, nhưng phải kiểu người tìm."

      "Dư Tử Cường, cậu theo đuổi tôi như thế, cho rằng là thực lòng sao, phải đâu hoàn toàn chỉ là giả, nếu như tôi giống những người con khác vừa nghe cậu theo đuổi liền đồng ý, có lẽ giờ sớm bị cậu đá rồi, cậu muốn theo đuổi tôi thực chất là do cậu thích chinh phục những gì chưa đạt được, chứ phải thực lòng, cho nên tôi xin cậu đừng ngây thơ như vậy nữa có được ?"

      "Này ——" Đinh Tiểu Nhiên những lời này, làm Dư Tử Cường á khẩu trả lời được, cảm giác lời rất có lý, nhưng lại thấy phải như vậy.

      thực lòng chỉ đùa giỡn thôi sao?

      "Tôi 28 tuổi rồi, độ tuổi này còn chưa có người làm tôi rầu rĩ lắm rồi, tôi xin cậu, cầu xin cậu đừng lấy tình cảm của tôi ra đùa giỡn, có lẽ cậu lo lắng gì, nhưng tôi làm được. Cậu Dư, giữa chúng ta nên kết thúc tại đây, xin cậu sau này đừng phá tôi nữa." Đinh Tiểu Nhiên nghiêm túc những lời mình nghĩ bước qua thêm vài bước, sau đó về phía trước.

      Lần này còn ai ngăn đường của nữa, theo lý mà phải thấy vui mới đúng, thế mà trong lòng lại cảm thấy hơi đau, mắt hơi xốn, nước mắt dường như muốn rơi xuống.

      vẫn luôn cần người đàn ông này, tại sao lại phải khóc?

      thể khóc, bởi vì chuyện này đáng để khóc.

      Dư Tử Cường chặn Đinh Tiểu Nhiên lại, mà đứng im tại chỗ, bóng lưng hai người giao nhau sau đó dần dần cách xa, cách càng ngày càng xa.

      Nguyên nhân thực muốn theo đuổi là gì? Là thích , hay chỉ đùa bỡn?

      Đáp án này biết.

      Đinh Tiểu Nhiên vẫn về phía trước, dám quay đầu lại nhìn, cũng muốn quay đầu lại cho đến khi tới góc rẽ, mới nhìn về phía sau, vì thấy bóng dáng Dư Tử Cường cảm giác rất mất mác, nhắm mắt lại hít sâu vào sau đó nhàng thở ra, điều chỉnh tâm trạng lại chút, để mình buồn vì chuyện vừa rồi, cố nặn ra nụ cười về hướng chợ.

      Trải qua cuộc chuyện vừa rồi, và Dư Tử Cường hoàn toàn kết thúc, nên dù có nghĩ nhiều mấy cũng vô dụng, hãy kiên cường tiến về phía trước, có lẽ chàngtrai bạch mã hoàng tử ở trước mặt, hoặc người ngày mai gặp chính là bạch mã hoàng tử của , dù sao xem mắt cũng phải chuyện xấu.

      Dư Tử Cường ngây ngốc đứng tại chỗ, lâu sau mới xoay người nhìn lại, lúc này còn thấy bóng dáng Đinh Tiểu Nhiên, chỉ có đám người xa lạ qua lại đường, giờ phút này đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt, biết nên tiến lên trước hay lui về sau.

      lên, ý là đuổi theo Đinh Tiểu Nhiên, lui về sau nghĩa là buông tha cho ấy.

      nên tiến hay lùi đây?

      lúc Dư Tử Cường do dự, điện thoại trong túi vang lên, bình tĩnh lại móc điện thoại di động ra xem , thấy mẹ gọi điện thoại tới, nghĩ nhiều nhấn nút trả lời, "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì ?"

      " phải hôm nay mẹ chơi với bạn sao, gọi con làm gì, con thích cùng mấy người già dạo phố đâu."

      "Được rồi được rồi, con lập tức chạy tới, như vậy ." Dư Tử Cường cam tâm tình nguyện lắm, sau khi tắt điện thoại ngơ ngác nhìn nơi Đinh Tiểu Nhiên biến mất , sau đó hướng ngược lại.

      muốn nghĩ thông suốt mọi chuyện mới tìm Tiểu Nhiên, nếu quả chỉ vì đùa giỡn mà theo đuổi , vậy cần thiết.

      Sau khi Chung Mẫn Liên cúp điện thoại, đặt điện thoại di động lên bàn ăn, tràn đầy tự tin với người phụ nữ sang trọng: "Thanh Cúc, lát nữa Tử Cường đến, chúng ta cứ ở đây chờ nó."

      "Tôi có vấn đề, Tuyết Phi, còn con, con có muốn chờ cậu ấy đến ?" Người phụ nữ sang trọng quay lại hỏi trẻ bên cạnh.

      "Mẹ, hôm nay con đến cùng mẹ và dì Chung, cả hai đều đợi, dĩ nhiên con cũng phải đợi." Hà Tuyết Phi ngượng ngùng trả lời, có thể thấy lời ngoài miệng cùng suy nghĩ trong lòng hoàn toàn trái ngược nhau.

      Mọi người nhìn mặt liền biết suy nghĩ chuyện gì.

      Chung Mẫn Liên cười, ngừng tâng bốc con trai mình, "Tuyết Phi, phải dì khoác lác, con trai dì rất đẹp, đến nổi có hàng tá phải mê mệt, hồi con gặp nó phải cố gắng chút, biết ? Thời đại ngày nay khác rồi, thấy tốt mà chủ động tấn công bị người khác cướp, dì chấm con làm con dâu của dì rồi, nên dì nhất định giúp con."

      "Dì Chung, bây giờ con còn chưa biết suy nghĩ của Dư thế nào, kết luận vậy có quá sớm hay ?" Hà Tuyết Phi hơn ngượng ngùng, đỏ mặt cúi đầu, trong đầu liên tượng đến bộ dạng của Dư Tử Cường.

      Mặc dù chưa gặp qua Dư Tử Cường, nhưng nghe người ta , quả rất đẹp trai, mới 25 tuổi làm chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, chàng trai như vậy, nào thích.

      " Dư gì chứ, gọi thẳng nó là Tử Cường được rồi, con yên tâm, trẻ trung xinh đẹp như con, nhất định Tử Cường thích."

      "Đứa trẻ Tử Cường này đúng là tệ, tôi cũng thấy thích, nếu như chúng ta có thể kết thành thân gia, vậy tốt quá." Hoắc Thanh Cúc gặp qua Dư Tử Cường, đối với , bà rất hài lòng, điều làm cho bà càng hài lòng hơn là thân phận chủ tịch ngân hàng của .

      "Nhất định thành vấn đề, lần đầu gặp còn chưa được cho gặp lần thứ hai, chỉ cần bọn chúng gặp nhau nhiều, nhất định nảy sinh tình cảm. Bề ngoài thằng Tử Cường này, mặc dù nhìn giống lãng tử đa tình, nhưng toàn bộ chỉ là bề ngoài, ra nó chưa có bạn , cho nên hai người đừng để bề ngoài của nó lừa." Chung Mẫn Liên vì muốn hôn thành công, khen Dư Tử Cường gần như hoàn mỹ.

      "Đúng đúng rồi, đời này làm gì có chuyện vừa gặp , tình cảm cần phải lâu ngày bồi dưỡng ra mới được." Hoắc Thanh Cúc rất đồng ý những lời này.

      "Hơn nữa, hai nhà chúng ta đều rất môn đăng hộ đối, Tử Cường và Tuyết Phi vừa nhìn là biết trời sinh đôi, nhất định có thể vun đắp tình cảm."

      "Tôi cũng cho là vậy, tôi vẫn luôn xem trọng Tử Cường, ra trong lòng sớm muốn nó làm con rể của tôi, chẳng qua lúc đó nó mới có năm tuổi, ngại để những chuyện này."

      "Tôi cũng vậy, sớm chọn Tuyết Phi làm dâu của tôi, ha ha?"

      Cũng bởi vì những lời hoàn mỹ, khiến Hà Tuyết Phi càng thêm thích Dư Tử Cường, tại thể chờ đợi rất muốn mau chóng gặp .

      rất muốn biết, rốt cuộc hình dáng trông thế nào?

      Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, nữ phục vụ đẩy cửa ra, Dư Tử Cường khôi ngô tuấn tú vào, giọng điệu đầy nam tính : "Mẹ, mẹ gọi con tới gấp vậy, có chuyện gì ?"

      Vừa dứt lời liền thấy có khách ngồi cùng, liền lập tức lễ phép chào hỏi hai người, "Chào mọi người, vị này chắc là dì Hoắc rồi, nhiều năm gặp dì vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa."

      "Thằng nhóc này, miệng vẫn ngọt thế, bất quá dì rất thích. Tử Cường, đây là con dì Hà Tuyết Phi." Hoắc Thanh Cúc rất hài lòng Dư Tử Cường, lập tức giới thiệu con mình.

      Dư Tử Cường nhìn sang, lịch chào hỏi, "Chào , Hà tiểu thư."

      "Hi hi, . . . . . . Tử Cường, chào , rất hân hạnh được biết ." Hà Tuyết Phi vốn muốn gọi Dư Tử Cường, nhưng suy nghĩ lại chút, vẫn nên đổi cách xưng hô gọi tên của .

      Lần đầu tiên thấy người đàn ông này, liền thích, giống như lời Chung Mẫn Liên , nếu thích phải cố gắng đoạt lấy, bằng bị người khác cướp.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12 — được nghĩ.

      Dư Tử Cường thường hay được đám con bu quanh, nên hiểu rất suy nghĩ của bọn họ,chỉ cần nhìn qua cử chỉ sắc mặt giọng điệu họ liền biết họ muốn gì, cho nên biết suy nghĩ của Hà Tuyết Phi, cũng biết dụng ý mẹ gọi tới đây làm gì, vì muốn mọi chuyện thuận theo ý họ, tỏ thái độ lạnh lùng với Hà Tuyết Phi, "Chào ."

      Biến thành xem mắt, đây phải điều thích.

      Câu đơn giản, giọng điệu chau chuốt, khiến người nghe cảm thấy lạnh lùng xa cách.

      Hà Tuyết Phi biết tại sao đột nhiên Dư Tử Cường lại tỏ thái độ lạnh lùng như thế, bất quá ấn tượng về rất tốt, thậm chí cảm thấy lạnh lùng của còn khiến tim đập loạn, mười ngón tay đan xen nhau, ngượng ngùng cúi đầu biết nên gì, liếc mắt nhìn sang Hoắc Thanh Cúc, ý bảo bà .

      Hoắc Thanh Cúc biết ý con , cho nên kiếm cớ để hai người họ ở chung với nhau, "Tử Cường, Tuyết Phi mới du học từ nước ngoài về, đối với hoàn cảnh nơi này còn rất xa lạ, con có rảnh dẫn con bé ra ngoài dạo chơi giúp dì."

      "Dạ, khi nào rảnh con đưa ấy ." Dư Tử Cường chỉ trả lời cho có lệ, trong lòng có ý định này.

      Chung Mẫn Liên biết con trai mình chỉ ừ cho có lệ, liền ở dưới bàn ăn lấy tay ngắt đùi cái, lườm , nhưng mặt vẫn duy trì nụ cười, y như có chuyện gì xảy ra, : "Tử Cường, phải ngày mai chủ nhật con rảnh sao, chi bằng mai con dẫn Tuyết Phi ra ngoài dạo chơi ."

      "Mẹ, khó có ngày chủ nhật, con muốn ngủ nướng thêm mấy tiếng nữa?" Dư Tử Cường lập tức phản bác, muốn đưa Hà Tuyết Phi ra ngoài chơi.

      "Con lúc nào muốn ngủ nướng, ngày mai cho ngủ nướng. Chuyện này cũng đem ra , con thấy mắc cỡ sao?"

      "Con chỉ , con rất thích ngủ nướng." Dư Tử Cường thu hồi bản tính lạnh lùng, giả vờ ngây thơ, mục đích của muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Hà Tuyết Phi.

      Bộ dạng ngây thơ của làm cho Chung Mẫn Liên tức chết, thế nhưng vì cố gắng dằn cơn giận, nên chỉ có thể la , "Tử Cường, con giở trò gì đó mau nghiêm chỉnh cho mẹ, đừng để người ta cười nhạo."

      "Con rất nghiêm chỉnh mà?"

      "Con ——"

      Hoắc Thanh Cúc vì ngây thơ của Dư Tử Cường mà sinh lòng chán ghét, trái lại chỉ thấy cố làm nũng với mẹ muốn mẹ quan tâm mình, vì vậy khen , "Tử Cường nhất định là đứa con rất ngoan, Mẫn Liên, chị có đứa con như vậy là may mắn."

      " bị nó chọc cho tức chết là may rồi." Chung Mẫn Liên nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, tức giận .

      "Cha mẹ mà quá nghiêm khắc với con cái có tình cảm đâu, trái lại, đứa con hiểu chuyện lại rất thích làm nũng với cha mẹ, chứng tỏ trong lòng con cái cha mẹ rất quan trọng."

      "Nghe chị thế, tôi cũng thấy đúng, nếu nghiêm khắc với con cái quá tình cảm còn tốt nữa."

      "Ha ha."

      Dư Tử Cường vốn tưởng rằng làm thế để lại ấn tượng xấu cho bọn họ, ngờ hoàn toàn ngược lại, giả bộ nữa mà lạnh lùng ngồi đó, đảo mắt nhìn sang Hà Tuyết Phi cái, phát nhìn mình đầy ngưỡng mộ, làm hoảng sợ phải thu hồi tầm mắt lại.

      Trời ơi, này thích sao, này có xem là quá nhanh ?

      "Tử Cường, ngày mai nhớ dẫn Tuyết Phi ra ngoài dạo chơi đó, biết ?" Chung Mẫn Liên nhắc lại lần nữa.

      "Mẹ, suốt cả tuần lễ con phải làm việc rất vất vả, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, mẹ tha cho con ."Vì muốn ở cùng Hà Tuyết Phi, Dư Tử Cường oán trách.

      "Mẹ mặc kệ, ngày mai con nhất định phải dẫn Tuyết Phi ra ngoài dạo chơi."

      "Mẹ muốn con mệt chết sao?"

      "Mệt thêm ngày chết được đâu con."

      "Á——"

      Hoắc Thanh Cúc thấy tình cảnh có chút ổn, cho nên cố xoa dịu khí lại, "Mẫn Liên, có thể Tử Cường quá mệt, để cho nó nghỉ ngơi ."

      Ngoài miệng thế, ra trong lòng bà muốn vậy, hận thể cho hai người mau chóng sáp lại bên nhau. (=>mơ bà.)

      " ngày 24 tiếng, mẹ cho con ngủ 12 tiếng, 12 tiếng còn lại dẫn Tuyết Phi chơi, huống chi hôm nay mới qua nửa ngày, cùng lắm mẹ cho con về ngủ đến trưa mai, thế tất cả mệt mỏi đều bay sạch. Tử Cường, trưa mai sau khi rời giường con phải đưa Tuyết Phi ra ngoài ăn cơm, sau đó đưa con bé dạo khắp nơi, biết ?" Chung Mẫn Liên ra lệnh ép Dư Tử Cường phải đồng ý.

      Hà Tuyết Phi dùng ánh mắt tôn sùng cầu xin Dư Tử Cường, hi vọng có thể đồng ý, lòng muốn mau chóng xoay chuyển tình thế.

      Dư Tử Cường nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia chút, biết mình đường lui, dù cam lòng vẫn phải đồng ý, "Được."

      Mặc dù muốn với Hà Tuyết Phi, bất quá nhìn theo hướng khác, đưa ta ra ngoài dạo phải là chuyện xấu, có đủ khả năng làm bất kỳ nào gặp đều , cũng đủ năng lực bỏ rơi bất kỳ nào bám lấy .

      "Xem như chúng ta kết giao kèo, trưa mai gặp nhau nhá Tử Cường" Hà Tuyết Phi vẫn luôn dám chuyện, sợ mình sai để lại ấn tượng xấu với đối phương.

      "Vậy giờ tôi về nghỉ trước, trưa mai gặp." Dư Tử Cường lạnh lùng trả lời, xong đứng lên, xoay người .

      "Tử Cường, Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên cảm thấy Dư Tử Cường làm như vậy được, muốn gọi lại, nhưng bà có gọi thế nào vẫn quay đầu lại, lúc này ra khỏi cửa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

      Chung Mẫn Liên có hơi lúng túng, thể làm gì khác hơn là tìm cho mình bậc thang leo xuống, "Thanh Cúc, Tử Cường vừa mới nhận chức chủ tịch ngân hàng, gần đây rất bận, có thể quá mệt nên mới như vậy, hai người đừng để ý nha?"

      " sao, cứ để cậu ấy về nghỉ , như vậy ngày mai mới có tinh thần cùng Tuyết Phi ra ngoài dạo chơi chứ?" Hoắc Thanh Cúc biết đây chỉ là cái cớ, bất quá dám thẳng ra, tránh mọi chuyện trở nên khó xử.

      "Dì à, Tử Cường mệt cứ để ấy về nghỉ, chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng được." Hà Tuyết Phi chuyện rất thấu tình đạt ý, ngoài mặt rất khéo léo hiểu chuyện nhưng trong đầu lại luôn nghĩ đến Dư Tử Cường tuấn đẹp trai.

      Mặc dù gặp ít chàng trai, nhưng người có thể khiến động lòng lại chỉ có mình Dư Tử Cường, vẻ khôi ngô tuấn cùng kiêu ngạo lạnh lùng của làm cho mê đắm.

      "Được được, chúng ta ăn cơm, mặc kệ nó , đầu bếp ở nhà hàng này nổi tiếng số , nấu ăn rất ngon, mọi người ăn thử ." Chung Mẫn Liên muốn về Dư Tử Cường nữa, tránh sinh ra nhiều chuyện, liền sang chuyện khác.

      Bất kể thế nào, bà nhất định phải đẩy hai người lại gần nhau.

      Dư Tử Cường sau khi rời khỏi nhà hàng, trong lòng cực kỳ phiền, chạy xe như điên đường, những lời Đinh Tiểu Nhiên cùng chuyện xảy ra vừa rồi, khiến bị áp lực rất lớn, Hà Tuyết Phi phải loại con thích, cho nên màng đến, nhưng còn Đinh Tiểu Nhiên, đối với là cảm giác gì?

      Quả lúc trước rất mình thích nào và thích nào, nhưng khi đối mặt này, lại thể cho ra ngay kết luận, rốt cuộc là vì sao?

      Tâm trạng của Đinh Tiểu Nhiên cũng tốt hơn chút nào, nhất là sau khi với Dư Tử Cường, trong lòng cảm thấy mất mác, làm thế nào cũng thể bình tĩnh lại, ngừng rầu rĩ, ràng với chính mình chàng trai này thuộc về , nhưng lại ngừng nghĩ về .

      " được nghĩ, cậu ta chỉ là thằng nhóc, nghĩ đến cậu ta để làm gì, được nghĩ nữa." Đinh Tiểu Nhiên lấy tay hung hăng gõ đầu mình, để mình tiếp tục nghĩ về Dư Tử Cường, cầm túi to túi trong tay vào khu vực nhà mình, vì đồ quá nhiều nên xách rất mệt, lại thêm đường chịu nhìn kết quả đụng phải người, bị đàn hồi ngược lại, mất trọng tâm liền ngã xuống đất.

      "Á ——"

      Vừa ngã xuống ,túi đựng đồ rơi ra, rãi đầy khắp nơi, nhưng đều khiến ấn tượng sâu nhất chính là cái mông rất đau, có lẽ tâm trạng tốt còn gặp phải chuyện này, liền lớn tiếng chửi người.

      "Á ui, cái mông của tôi? Là ai, ai đường mà có mắt thế hả?"

      Sau khi chửi xong, ngẩng đầu lên liền thấy đối phương là chàng cao ráo đẹp trai quý phái, đụng vào mình xin lỗi, lại còn lịch đến đỡ người dậy, còn ra vẻ cao cao tại thượng đứng ở đó.

      Nhìn thấy loại đàn ông này, dù đối phương đẹp trai cỡ nào Đinh Tiểu Nhiên cũng nổi trận lôi đình, đứng dậy tiến lại gần , "Này , đụng trúng người ta chẳng lẽ biết xin lỗi sao?"

      " à, là đụng trúng tôi trước, người nên xin lỗi là mới đúng." Chàng trai nhìn , lập tức khinh thường chán ghét .

      "Tôi bị té ngã xuống đất, chẳng lẽ phải do đụng sao?"

      "Theo lời , hai người đụng nhau, người ngã xuống nhất định là người đụng sao? Mới vừa rồi tôi vẫn đứng ở chỗ này, do tự đụng vào, tôi còn chưa trách làm bẩn quần áo tôi, ngược lại còn hung hăng chửi người."

      "Tôi —— ——" Đinh Tiểu Nhiên bị đến á khẩu trả lời được, phục tiếp tục cãi, "Coi dù tôi đụng vào sao, là đàn ông, chẳng lẽ có chút lịch nào sao?"

      "Đối với tôi mà , lịch phải đúng người, còn với , chẳng xứng để tôi lịch . Tôi còn có việc, thể lãng phí thời gian quý báu với ." ta liền vỗ vỗ chỗ quần áo vừa bị đụng vào, sau đó vênh váo bỏ .

      "——" Đinh Tiểu Nhiên cực kỳ tức giận, cố gắng dằn cơn giận trong lòng, ngồi chồm hổm xuống nhặt lại đồ đạc vào trong túi, miệng thầm chửi, "Đàn ông gì, toàn lũ khốn kiếp, giống y hệt tên Điền Vĩ kia, tốt nhất đừng để cho tôi gặp lại loại đàn ông này, hừm. Nghĩ kỹ nên so đo với tên phế thải kia, tránh hao tổn trí óc của mình."

      Sao toàn gặp những tên phế thải vậy, tại sao gặp được người nào tốt như Phong Khải Trạch chứ, haizzzzz ——

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13 — Thay đổi diện mạo

      Lần đầu tiên xem mắt, vốn dĩ Đinh Tiểu Nhiên ôm bất kỳ hy vọng nào, định chỉ để ứng phó thôi, sau đó suy nghĩ cẩn thận, dù sao cũng có việc gì làm, liền lấy bộ quần áo đẹp nhất của mình ra mặc, phối thêm vài món trang sức, xinh đẹp ra khỏi cửa.

      ăn mặc đẹp phải vì hôm nay xem mắt, mà muốn thay đổi diện mạo, thay đổi tâm trạng, hoặc có thể muốn đổi vận khí, kéo lại vận số đào hoa.

      Sáng sớm Đinh Tiểu Nhiên ra khỏi cửa, ghé vào trong tiệm mua bó hoa, dự định đến bệnh viện thăm Tạ Thiên Ngưng và em bé trước, sau đó gặp người tên Lâm Trường Thịnh, ai ngờ mới ra khỏi tiệm hoa liền thấy Tiêu Vũ Huyên cùng người đàn ông khác ngã ngớn ở đường, người đàn ông kia chính là người hôm qua đụng vào thèm xin lỗi.

      đúng là oan gia ngõ hẹp.

      Tiêu Vũ Huyên kéo tay người đàn ông, dịu dàng tựa vào người , mặt trang điểm lòe loẹt, xa xa thấy Đinh Tiểu Nhiên liền tới, khiêu khích hỏi, "A, chúng ta đúng có duyến, đâu cũng gặp. tệ, hôm nay ăn mặc đẹp thế, còn mua hoa, chắc là hẹn người nào sao? phải có ai theo đuổi sao, chả lẽ định chủ động mua hoa tặng cho đối phương?"

      " liên quan ." Đinh Tiểu Nhiên muốn gây gỗ với Tiêu Vũ Huyên, ly khai , về phía trước.

      Nhưng Tiêu Vũ Huyên cho, chặn lại đường, tiếp tục khiêu khích, "Hôm nay Điền Vĩ rất bận rảnh cùng , vậy định gặp ai?"

      " liên quan ."

      "Ai chà, tôi chỉ muốn quan tâm thôi, với tuổi của ai theo đuổi e rằng ế, hay để tôi giới thiệu cho người, thế nào hả?"

      " tự lo cho mình , người đàn ông bên cạnh cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, có khi còn nhờ vả được nữa là, nhưng dù sao cũng phải loại tốt lành gì, hai kẻ tồi tề ở cùng nhau quả rất xứng." Đinh Tiểu Nhiên vốn muốn gây gỗ với Tiêu Vũ Huyên, do nhịn được lời khiêu khích, cộng thêm ngày hôm qua bị tên này chọc giận, liền lấy ra tính luôn lượt.

      " ——" Tiêu Vũ Huyên bị chọc tức điên, muốn cãi lại Đinh Tiểu Nhiên, lại bị người bên cạnh kéo lại, hống hách : "Vũ Huyên, cần gì chuyện với loại người thiếu trình độ này, chỉ càng làm hạ thấp phẩm chất của em thôi, , chiều nay còn có việc?"

      "Được, em nghe , chúng ta ." Tiêu Vũ Huyên còn hung dữ nữa, bộ dạng y như chim sẻ nép vào người, kéo tay người đàn ông, cao ngạo qua mặt Đinh Tiểu Nhiên.

      Đinh Tiểu Nhiên nghiêng cổ khinh thường cười tiếng, tiếp tục con đường của mình, đem tất cả mọi chuyện ném ra sau ót, có lẽ vì cãi nhau với Tiêu Vũ Huyên xong làm hơi mệt, liền rất nhanh quên hết mọi cơn giận.

      Xem ra luyện thành thân Kim Cương Bất Hoại (thân thể cứng như sắc thép), lần sau gặp lại Tiêu Vũ Huyên, cứ mắng trực tiếp, sợ sệt chỉ càng thêm thua thiệt.

      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên tới bệnh viện, trực tiếp thẳng tới phòng bệnh thăm Tạ Thiên Ngưng, nhất là đứa bé bên cạnh, càng nhìn càng thích, "Đứa này đáng , sau này lớn lên nhất định rất giống Phong Khải Trạch, là chàng rất đẹp trai. Bảo bảo, mẹ là mẹ nuôi của con, mau gọi mẹ nuôi ."

      "Bảo bảo mới ra đời chưa được tháng, làm sao biết chuyện, Tiểu Nhiên, cậu muốn làm khó con mình sao." Tạ Thiên Ngưng nằm tựa giường, dịu dàng nhìn con mình.

      "Vậy mình ký sổ trước, chờ nó biết gọi mình là mẹ nuôi."

      "Cậu đó, gần 28 tuổi rồi sao tính tình vẫn trẻ con thế. Hôm nay ăn mặc đẹp vậy chắc phải chỉ tới gặp mình, mau khai thực ra , có phải hẹn gặp chàng nào rồi ?"

      " gì qua khỏi mắt của cậu, mình chỉ mới ăn diện có chút, cậu liền nhìn ra được, lợi hại." Đinh Tiểu Nhiên chọc em bé nữa, ngồi xuống mép giường, nụ cười mặt liền biến mất, cả người rầu rĩ.

      Tạ Thiên Ngưng thấy rầu rĩ liền nắm tay , quan tâm hỏi: "Tiểu Nhiên, có phải xảy ra chuyện gì vui rồi , mau cho mình biết , xem mình có thể giúp gì cho cậu ?"

      "Có số việc thể chỉ dựa vào người khác, phải tự dựa vào chính mình giải quyết."

      "Cậu là người rất ít khi phiền não, sao hôm nay lạ vậy, cậu mau kể cho mình nghe, để xem mình có giúp được gì cho cậu ?"

      "Thiên Ngưng, Tiêu Vũ Huyên mua lại công ty bách hóa, giờ làm giám đốc, Điền Vĩ làm phó giám đốc, hai người vừa lên chức liền gây sức ép cho mình, làm mình rất khó chịu, nhưng mình cũng chọc cho bọn họ tức đến nổi trận lôi đình, ha ha."

      "Với hiểu biết của mình, cậu tuyệt đối phải buồn vì chuyện này. Tiểu Nhiên, cậu mau cho mình biết ."

      "Tạ Thiên Ngưng, cậu có siêu năng lực sao mà biết thế?" Đinh Tiểu Nhiên gượng cười, muốn nổi buồn lên mặt.

      Nhưng càng gượng cười càng giấu được Tạ Thiên Ngưng, "Tiểu Nhiên, với mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      " ra có gì, gần đây mình luôn gặp những kẻ đáng ghét, mới vừa rồi đường tới bệnh viện, đụng phải Tiêu Vũ Huyên, còn gây với ta trận."

      "Dư Tử Cường đâu, gần đây nó có liên lạc với cậu ? Lâu rồi mình gặp nó, biết nó bận chuyện gì?"

      Vừa đến Dư Tử Cường, Đinh Tiểu Nhiên liền trở nên kích động, tựa hồ còn tức giận, "Thiên Ngưng, mình xin cậu đừng có ghép đôi mình với Dư Tử Cường nữa được , mình với cậu ta là thể nào, lúc trước cậu ta muốn theo đuổi mình toàn bộ đều là giả, cậu ta là kẻ dối, cậu ta chỉ là tên lãng tử đa tình, cậu nhẫn tâm để mình ở bên cậu ta sao? Cho dù mình đồng ý chuyện hơn mình hai tuổi, cậu nghĩ người nhà cậu ta chấp nhận mình sao? Huống chi mình cũng biết Dư Tử Cường mình đến mức độ nào, nếu gặp người nhà cậu ta kịch liệt phản đối, cậu ta nhất định chia tay mình, thể nào phản đối như Phong Khải Trạch đâu. Vả lại cậu ta cũng đâu lòng mình, chẳng qua chỉ muốn đùa mình thôi, cho nên cậu cần gán ghép hai chúng mình lại, chúng mình thể."

      Tạ Thiên Ngưng cảm thấy trong giọng điệu Đinh Tiểu Nhiên có phẫn nộ và khó xử, liền nắm tay , thành khẩn xin lỗi, "Tiểu Nhiên, xin lỗi, mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.".

      Nếu như Dư Tử Cường đủ cương quyết, còn gặp phải gia đình phản đối, rất có thể bi kịch xảy đến với hai người.

      "Cậu làm gì sai vì sao phải xin lỗi mình chứ." Đinh Tiểu Nhiên thu hồi tâm trạng rất nhanh, mới vừa rồi còn rất tức giận, giờ có thể cười giỡn.

      "Mình nên ép cậu cùng với Dư Tử Cường."

      "Cậu làm thế chỉ vì muốn tốt cho mình, muốn mình được hạnh phúc, nổi khổ tâm của cậu mình đây rất , cho nên cậu cần xin lỗi."

      "Tiểu Nhiên ——"

      "Được rồi được rồi, đừng dùng ánh mắt tự trách nhìn mình, nếu để Phong Khải Trạch thấy, nhất định cho rằng mình ức hiếp cậu, đến lúc đó mình rất thảm, cực kỳ rất thảm rất thảm. Cậu còn ở cữ, nên nghỉ ngơi nhiều, đừng lo lắng nhiều quá? Đúng rồi, hôm nay mình tới để cho cậu biết chuyện."

      "À, chuyện gì thế?" Tạ Thiên Ngưng hy vọng mọi người lo lắng, liền giấu những chuyện vui trong lòng.

      nhất định phải tìm thời điểm nào đó để hỏi Dư Tử Cường, rốt cuộc cậu ta có thích Tiểu Nhiên .

      Đinh Tiểu Nhiên căn bản định giấu chuyện hôm nay xem mắt, hơn nữa cũng ôm bất cứ hy vọng nào, nhưng khi chuyện lại cố giả vờ rất vui, "Thiên Ngưng, mình cho cậu biết, hôm nay mình ăn mặc đẹp thế là vì hôm nay mình có buổi xem mắt."

      "Cái gì, cậu xem mắt, là ai?" Tạ Thiên Ngưng nghe chuyện này, vô cùng kinh ngạc, con ngươi muốn rớt ra ngoài.

      Đinh Tiểu Nhiên cũng để ý chuyện kinh ngạc, cười híp mắt : "Con trai của bạn mẹ mình, nghe điều kiện rất tốt, là chàng đẹp trai, mau chúc mình may mắn ."

      "Tiểu Nhiên, cậu nhất định phải xem mắt sao?"

      " ra xem mắt cũng tệ, chừng gặp được bạch mã hoàng tử đấy? Hơn nữa mình nghe đàn ông tốt luôn ở trong nhà thích ra ngoài chơi, nên rất ít cơ hội giao thiệp với người khác giới, vì thế đến tuổi kết hôn đều chọn phương thức xem mắt để tìm kiếm nửa kia của mình, hơn nữa bây giờ mình chỉ muốn tìm chàng trai tốt, nên xem mắt chẳng phải là biện pháp tốt nhất sao."

      "À ——"

      "Chẳng lẽ cậu thấy mình rất có lý sao?"

      "Cái này —— ", hình như rất đúng.

      "Đừng lo cho mình”, hai con mắt Đinh Tiểu Nhiên sáng như tuyết, “Dù có chuyện gì xảy ra cũng thoát khỏi pháp nhãn của mình đâu, hì hì."

      Mặc dù Tạ Thiên Ngưng muốn Đinh Tiểu Nhiên xem mắt, nhưng lại ngăn cản, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, giọng : "Được rồi, mình chúc cậu gặp nhiều may mắn. Tiểu Nhiên, nếu như chịu đựng nổi, vậy từ chức, mình nhờ khỉ con tìm giúp cậu công việc tốt hơn, thế nào hả? Nếu như cậu muốn đến Phong Thị đế quốc làm cũng thành vấn đề, thực lực của cậu hề thua kém gì những nhân viên khác của Phong Thị đế quốc."

      "Có ?" Đinh Tiểu Nhiên giả bộ rất vui, ra muốn đến Phong Thị đế quốc làm việc.

      Vào công ty lớn điều kiện rất tốt, nhưng áp lực lại rất nhiều, công việc cũng rất cực nhọc.

      "Chỉ cần cậu đồng ý, mình nghĩ cách giúp cậu."

      "Chờ mình rời khỏi công ty, hãy bàn đến chuyện này. Gần tới giờ rồi, mình phải , hôm nào có thời gian mình lại đến thăm cậu và bảo bảo."

      "Được, nếu như có gì cần giúp cứ tới tìm mình."

      "Cậu yên tâm, mình khách khí với cậu đâu, nha. Bảo bảo, mẹ nuôi phải xem mắt, con cho mẹ nuôi nụ hôn may mắn nha." Đinh Tiểu Nhiên nhìn bảo bảo, hôn lên khuôn mặt non nớt cái, sau đó rời .

      Tạ Thiên Ngưng thấy rời , trong lòng cảm giác chuyện ổn, suy nghĩ rất kỹ, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, cho biết Tiểu Nhiên hôm nay xem mắt.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14 — ra là .

      Bởi Vì Dư Tử Cường thích ở cùng Hà Tuyết Phi, nên từ khi cạnh mặt chưa từng xuất nụ cười, thậm chí còn có vẻ bài xích.

      Hà Tuyết Phi im lặng ở bên cạnh Dư Tử Cường, cử chỉ ăn đều rất nhã nhặn, rất dịu dàng, dù muốn phá vỡ bầu khí yên lặng, nhưng vẫn phải mở miệng , "Tử Cường, rất cám ơn hôm nay dẫn em dạo."

      " cần khách sáo." Dư Tử Cường trả lời qua loa, giọng điệu và thái độ đều thờ ơ, nếu phải cố gắng khống chế cảm giác bài xích, chỉ sợ sớm lộ ra rồi.

      Bất kể có ghét Hà Tuyết Phi, cũng phải để lại chút mặt mũi cho mẹ mình.

      "Chúng ta bây giờ đâu đây?"

      "Tùy, muốn đâu?"

      "Em quen nơi này lắm, cho nên tự quyết định ."

      "Tôi quá quen nơi này, nên biết dẫn đâu, cho tôi phạm vi để tôi lựa chọn cho tốt."

      "À, vậy bình thường thích chỗ nào chơi?"

      "Tôi sao ——" Dư Tử Cường dừng bước, đột nhiên nghĩ ra cách có thể làm Hà Tuyết Phi ghét , giả vờ đứng đắn, cười xấu xa : "Nơi tôi thường chính là hộp đêm, muốn loại con nào nơi đó đều có, kỹ năng giường cũng rất điêu luyện, có thể làm cho người ta đêm vô cùng thoải mái. Tôi cũng thích sòng bạc, rất muốn đến đó đánh vài ván cho ghiền."

      "A ——" nghe mấy cái này, mặt Hà Tuyết Phi liền cứng ngắc, trợn to hai mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cà lăm : " —— thích chỗ đó."

      "Có gì đâu phải sợ, đàn ông đều đến đó để tìm thú vui mà, chỉ tiếc gần đây công việc bận rộn, lâu rồi chưa . , nếu như muốn , tối tôi dẫn , thế nào?"

      "Buổi tối —— tối em có hẹn với bạn, thể theo , hihi."

      "Vậy tôi mình." Dư Tử Cường thấy Hà Tuyết Phi bị dọa đến mặt trắng bệch, lòng thầm mừng, từ trong túi mốc ra thuốc lá, quẹt điếu, phà khói lên mặt , : "Giờ muốn đâu?"

      "Giờ cũng sắp trưa, hay chúng ta tìm nhà hàng dùng cơm , có được ?" Hà Tuyết Phi cố giữ vững tinh thần, để mình bị dọa.

      Mọi việc thể chỉ nhìn bên ngoài, vừa mới quen Dư Tử Cường, thể vội vàng kết luận, vẫn chưa biết lúc trước là người như thế nào.

      " muốn đến đâu ăn?"

      ", em quen thuộc nơi này, hay tự quyết định ."

      "Được, thôi." Dư Tử Cường đem điếu thuốc vừa hút được phân nửa vứt xuống đất, dùng chân đạp tắt lửa, sau đó về phía trước, nhưng vừa mới bước , điện thoại trong túi liền vang lên, lấy ra xem chút, thấy Tạ Thiên Ngưng gọi tới, chút do dự nhấn nút trả lời, nghe đối phương liền kinh ngạc hô to, "Cái gì, ấy xem mắt, với ai, hẹn ở đâu?"

      "Thiên Ngưng, giờ nhờ chị gọi điện thoại hỏi ấy ở đâu, chứ em gọi, ấy cho em biết."

      "Được, em chờ tin tức của chị, nhanh lên nha."

      Hà Tuyết Phi đứng kế bên, thấy Dư Tử Cường sốt ruột, lại nghe gì ‘xem mắt’, tự chủ được liền suy nghĩ lung tung, nhất là khi nghĩ đến có người thích, trong lòng vui, lại dám hỏi nhiều, lo sợ Dư Tử Cường cho rằng người mọn.

      Chuyện còn chưa xác định ràng, nên hỏi lung tung, tránh để lại ấn tượng xấu với đối phương.

      Theo đúng giờ hẹn, Đinh Tiểu Nhiên tới nơi xem mắt, bởi vì lúc trước thường hay đến nhà hàng cao cấp với Tạ Thiên Ngưng, cho nên lần này vào còn kinh ngạc như lần đầu tiên mà ung dung tới, vậy mà vừa mới vào cửa, điện thoại trong túi vang lên, móc điện thoại di động ra, thấy Tạ Thiên Ngưng gọi tới, lập tức nghe máy, "Thiên Ngưng, cậu tìm mình có chuyện gì ?"

      "À, giờ mình ở nhà hàng Trung Pháp, lúc trước cậu dẫn mình tới đó nhớ ."

      "Thiên Ngưng, cậu hỏi chuyện này làm gì, phải cậu ở trong bệnh viện dưỡng thai sản sao, chẳng lẽ muốn theo mình xem mắt?"

      "Cậu yên tâm, Đinh Tiểu Nhiên này dễ chịu lỗ đâu? Được rồi, mình cúp máy đây, rảnh rỗi đến thăm cậu." Đinh Tiểu Nhiên chỉ mấy câu với Tạ Thiên Ngưng rồi cúp điện thoại di động, lúc này nhân viên phục vụ sớm chờ sẵn bên cạnh, thấy cúp điện thoại, lễ phép hỏi : "Chào , xin hỏi có thể giúp gì cho ?"

      "Tôi có hẹn với bạn, xin hỏi ông Lâm Trường Thịnh ngồi ở đâu?" Đinh Tiểu Nhiên muốn gọi điện thoại cho Lâm Trường Thịnh để xác nhận chỗ ngồi, mà hỏi thẳng nhân viên phục vụ.

      "À, ra có hẹn với ông Lâm, xin mời theo bên này."Hình như nhân viên phục vụ rất quen Lâm Trường Thịnh, lập tức dẫn đường cho Đinh Tiểu Nhiên.

      Đinh Tiểu Nhiên theo nhân viên phục vụ tới bàn gần cửa sổ, sau khi đến gần, mắt vừa nhìn, phát là cái tên đẩy ngã hôm qua, hôm nay lại thấy cùng Tiêu Vũ Huyên thân mật phố, cực kỳ kinh ngạc, "Tại sao là ?"

      Vận đen của quả rất tệ!

      Lâm Trường Thịnh vốn nhàn nhã uống cà phê, vừa thấy người tới là Đinh Tiểu Nhiên, thiếu chút nữa phun cà phê ra ngoài, cũng may kịp thời khống chế, nhưng nét mặt vẫn che dấu được kinh ngạc, bất quá sau kinh ngạc chính là khinh thường, giễu cợt : " ra là , nếu tôi biết hôm nay gặp tới."

      "Những lời này phải để tôi mới đúng, nếu như tôi biết là , hôm nay tới." Đinh Tiểu Nhiên cam lòng yếu thế, cũng lo vấn đề hình tượng gì, liền phản bác.

      "Loại người như , phải kiểu người tôi thích, mẹ tôi còn rất giỏi ra đều là giả, hừm."

      "Loại người như , lại càng phải kiểu người tôi thích, thế mà mẹ tôi lại rất tài giỏi, ra đều là giả, hừm."

      " Đinh, chẳng lẽ nghèo nàn ngôn ngữ đến mức biết tự tạo câu sao, đừng dùng lại lời của tôi chứ?"

      " Lâm, tôi phải nghèo nàn ngôn ngữ, mà tôi lo nếu dùng lời của tôi đáp lại, giận đến muốn nhảy lầu."

      "À, bản thân tôi cũng muốn xem lợi hại bao nhiêu, có thể khiến tôi tức giận đến muốn nhảy lầu? Nếu tới, vậy ngồi xuống , tâm trạng hôm nay của tôi rất tốt, đãi ăn ngon bữa, với thân phận của muốn đến chỗ này ăn cơm e rằng rất khó, ở chỗ này ăn bữa cũng mất khoảng hai tháng tiền lương của rồi, có đúng ?" Bất kể là thái độ, vẻ mặt, giọng đều toát lên khinh miệt, đương nhiên Lâm Trường Thịnh rất xem thường này. .

      Đinh Tiểu Nhiên vì Lâm Trường Thịnh coi rẻ mà tức giận, to gan ngồi xuống, ung dung trả lời , "Nếu ông Lâm thế, tôi nhận lời có vẻ rất ngốc. Phục vụ, nhà hàng các người có món nào ngon cứ bày hết ra đây mỗi thứ phần."

      "A ——" Phục vụ vô cùng kinh ngạc, biết có nên làm theo , vì vậy nhìn Lâm Trường Thịnh cái, nghe ý kiến của .

      Lâm Trường Thịnh cười cười sao cả, giả vờ như bố thí : "Đúng là chỉ có những người nghèo thấp kém bao giờ có thể đến nơi sang trọng thế này ăn, tôi thấy thương cho nên thỏa mãn nguyện vọng của , vị tiểu thư này có vấn đề về kinh tế, cứ làm theo cầu mỗi thứ phần."

      "Vâng." Sau khi phục vụ có được đồng ý của Lâm Trường Thịnh, lập tức chuẩn bị.

      Đinh Tiểu Nhiên biết Lâm Trường Thịnh chế giễu , nhưng bây giờ tức giận rời là lựa chọn ngu ngốc, người thông minh nên rời , mà phải chọc cho đối phương tức gần chết, hôm nay Lâm Trường Thịnh gặp coi như xui xẻo.

      " Đinh, nghe bạn trai cũ của bị khác đoạt , có đúng ?" Lâm Trường Thịnh cố ý tìm đề tài nhạy cảm này ra , mục đích là đả kích Đinh Tiểu Nhiên.

      Chỉ tiếc quá xem thường trước mặt này.

      "Đúng vậy, bạn trai cũ của tôi quả bị khác đoạt , mà bạn của bạn trai cũ của tôi giờ lại bị người đàn ông khác đoạt , thế giới này quả khéo là trùng hợp, mà người đàn ông khác đoạt bạn của bạn trai cũ của tôi lại chính là ."

      " ——" Lâm Trường Thịnh ngờ tới miệng lưỡi của Đinh Tiểu Nhiên lại lợi hại thế, bắt đầu hơi giận, nhưng vẫn cố gắng giữ lịch , tiếp tục giễu cợt , " là trùng hợp, có phải vì bị bạn trai cũ tổn thương nên Đinh mới vội vàng xem mắt để lập gia đình, hoặc có lẽ vì thấy mình 28 tuổi, già rồi chăng?"

      "Có phải Lâm bị bạn đá, nên chịu đả kích mạnh mới vội vàng xem mắt cưới vợ , hay bởi vì trình độ văn hóa của mình quá kém, nên ai chịu gả?"

      " ——"

      " Lâm à, theo như tôi biết, sáng hôm nay Lâm vẫn cùng bạn mình dạo phố, thế mà buổi trưa lại tới xem mắt tôi, chuyện này phải quá vô lý sao, nếu hôm nay cùng phải là bạn , tại sao lại thân mật với ta đến vậy? Cho nên tôi nghĩ ta nhất định là bạn của , nhưng mà có bạn lại còn tới xem mắt tôi, vậy bạn có biết chuyện này , có muốn tôi cho ấy biết ?"

      "Đinh Tiểu Nhiên ——" Lâm Trường Thịnh tức điên, đột nhiên rất hối hận giữ lại Đinh Tiểu Nhiên.

      Đinh Tiểu Nhiên biết Lâm Trường Thịnh giận, càng giận, lại càng vui, " Lâm à, tôi chỉ thôi, nên đừng quá tức giận mà hại thân thể."

      " ——"

      "Ai chà, tôi đãng trí thiếu chút nữa quên chỉ lịch nho nhã đúng người đúng đẳng cấp, mà tôi lại thuộc đẳng cấp của , cho nên cần giả vờ lịch làm gì."

      "——"

      "Đừng nóng giận đừng nóng giận, người ta đâu cố ý muốn điều này, là buộc người ta ra thôi."

      "Tôi buộc ra những lời này khi nào?"

      " phải muốn tôi chọc cho giận đến nhảy lầu sao, chẳng lẽ mới vừa xong giờ lại nhớ?"

      " ——" Lâm Trường Thịnh giận đến nghiến răng, rất muốn ra tay đánh người, nhất là khi thấy ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh ném tới, làm cho cảm thấy rất mất mặt.

      được, thể tức giận, tức giận xem như thua, chỉ cần tức giận, ta làm gì được , thế nên thể tức giận.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15— sai bước.

      muốn thua Đinh Tiểu Nhiên, Lâm Trường Thịnh điều chỉnh tâm trạng lại để mình tức giận, hơn nữa còn ra quyết định, bất kể cũng để trong lòng, vì vậy giả vờ như có gì, lịch : " Đinh Tiểu Nhiên quả nhiên lợi hại, bất quá cũng chỉ khoác lác được vài câu mà thôi, tôi thèm so đo với ."

      Chẳng qua chỉ là mới gặp, cần gì phải tức giận vì ?

      Lúc này, nhân viên phục vụ bưng món ăn lên, bày đầy ra bàn, bởi vì chiếc bàn đủ lớn, nên phải đẩy sát lại gần nhau.

      Đinh Tiểu Nhiên nhìn thấy thức ăn ngon, liền mặc kệ Lâm Trường Thịnh, bắt đầu chuyển sang ăn uống, vừa ăn vừa khen, " Wow, nhiều món ngon quá, hôm nay nhất định phải ăn cho đủ vốn. Lâm, tôi muốn ăn món gì cũng bằng lòng đáp ứng sao."

      "Quả nhiên nên quen bọn nhà quê, hừm." Lâm Trường Thịnh nhìn thấy bộ dạng Đinh Tiểu Nhiên ăn như quỷ chết đói, càng thêm khinh thường cười nhạo, sau đó khui chai rượu, ngồi yên lặng, nhàn nhã uống rượu.

      Loại con này, vĩnh viễn nên dẫn đến nhà hàng cao cấp.

      "Ngon, quá ngon, quá ngon, hi hi." Đinh Tiểu Nhiên căn bản để ý Lâm Trường Thịnh cười nhạo, vui vẻ ăn đồ ăn của mình, đến mức dường như lạc vào cảnh giới chỉ thuộc về mình, cái gì cũng quan tâm, thấy bên cạnh có chai rượu liền chủ động rót cho mình ly, nhấp ngụm , kết quả thiếu chút nữa phun ra ngoài, cũng may cố gắng nuốt xuống, nhưng cổ họng lại nóng rang, làm cho nhịn được ho khan vài tiếng, "Khụ khụ ——"

      "Đây là rượu mạnh, nên uống say, nếu say đến bất tỉnh nhân , tôi đưa về nhà đâu, mà ném thẳng sang lề đường, đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng liên quan đến tôi."

      " yên tâm, cho dù tôi có say, cũng cần đưa tôi về nhà, bởi vì tôi muốn làm dơ nhà của tôi."

      "Nhà , căn nhà cũng chỉ dài gần trăm mét vuông đó sao?"

      "Vậy sao?"

      "Nhà nghèo thế, tôi đây thèm đến đâu."

      " Lâm, cứ luôn miệng tôi nghèo, xin hỏi giàu lắm sao?", thần trí Đinh Tiểu Nhiên rất tĩnh táo, vì Lâm Trường Thịnh chế giễu mà tức giận.

      Ở nơi này cãi cọ, ai tức giận trước người đó thua.

      Lâm Trường Thịnh cũng tức giận, duy trì thái độ thông minh hơn người, châm chọc : "Giàu hơn là được."

      "Quả giàu hơn tôi, nhưng thế giới này còn có nhiều người giàu hơn , mà tôi thấy những người có tiền có quyền ai phách lối như cả, tôi khuyên nên khiêm tốn chút, tránh sau này sa sút bị người khác chê cười."

      " thấy, có phải được thấy ti vi mà người ta hay xem ?"

      "Đúng là tên tự cao tự đại, e rằng có thuốc chữa. Tùy , tôi muốn lãng phí thêm nước bọt, tôi còn phải ăn món ăn ngon của mình." Đinh Tiểu Nhiên tiếp tục ăn, hoàn toàn mặc kệ tướng ăn của mình, chỉ cần trong lòng vui là được, mặc dù rượu có hơi mạnh, bất quá chỉ cần uống từng chút vẫn có thể tiếp nhận.

      Lâm Trường Thịnh cười xấu xa, nhìn tướng ăn của Đinh Tiểu Nhiên, đột nhiên nghĩ ra cách có thể làm cho xấu hổ, vì vậy cố ý lớn tiếng, để tất cả các thực khách trong nhà hàng đảo mắt nhìn sang, "Này, ăn chầm chậm có được , nếu như chú ý hình tượng của mình, chừng đến 38 tuổi cũng ai thèm lấy."

      Lời vừa ra, người chung quanh đều dời tầm mắt sang đây, nhìn thấy tướng ăn của Đinh Tiểu Nhiên, liền tỏ ra khác thường, bàn tán xôn xao nhìn .

      "Tướng ăn của này quá xấu, vừa nhìn là biết hai lúa."

      "Chắc chưa từng đến đây, nên mới vậy."

      " có phẩm chất, tướng ăn sao khó coi thế."

      Đinh Tiểu Nhiên sớm đoán ra mục đích vì sao Lâm Trường Thịnh lại làm như vậy, để ý ánh mắt người chung quanh, tiếp tục ăn, đắm chìm trong thức ăn ngon, nét mặt vẫn duy trì nụ cười thỏa mãn.

      Lâm Trường Thịnh quả bội phục da mặt dày của , làm gì nữa, chỉ nhìn ăn, đột nhiên cảm thấy ánh mắt khác thường của những người chung quanh làm cho Đinh Tiểu Nhiên khó chịu, lại khiến mất mặt, dù sao chính mang đến nơi này dùng cơm.

      Bực , sai bước.

      Bên kia, sau khi Dư Tử Cường nhận được điện thoại của Tạ Thiên Ngưng, lập tức chạy tới ngăn buổi xem mắt của Đinh Tiểu Nhiên, nhưng bên người còn có Hà Tuyết Phi, làm cho thể lập tức thoát thân, đành phải tìm cách đáp ứng , dẫn đến quán ăn phố, cho tự chọn món ăn.

      Hà Tuyết Phi thấy là quán ăn ven đường, kinh ngạc đến con ngươi muốn rớt ra ngoài, rùng mình hỏi: "Tử Cường, chúng ta, chúng ta phải ăn ở đây sao?"

      "Lúc trước tôi cũng thường đến nơi này ăn, có vấn đề gì sao?"

      "Nơi này trông rất bẩn, chi bằng chúng ta đổi chỗ khác , được ?"

      "Tôi thường đến chỗ này ăn, đâu thấy mình bị gì đâu, cần chi đổi chỗ khác chứ, ăn no xong tự mình thuê xe về nhà, giờ tôi còn có chuyện quan trọng cần làm, trước." Dư Tử Cường xong, vội vàng chạy , căn bản cho Hà Tuyết Phi cơ hội chuyện.

      "Tử Cường, Tử Cường —— a ——" Hà Tuyết Phi lớn ti ếng gọi , mang giày cao gót đuổi theo được vài bước, kết quả cẩn thận chân lệch sang bên, ngã nhào dưới đất, buồn bả nhìn bóng lưng khuất xa c ủa Dư Tử Cường, ấm ức khóc.

      Tại sao có thể bỏ mặc mà chạy , tại sao lại có thể làm như vậy?

      nhất định tìm hỏi cho , hoặc có lẽ có việc gấp .

      Hà Tuyết Phi ngừng tìm lý do biện hộ cho Dư Tử Cường, để mình tức giận với , càng muốn cả hai vì chuyện này mà kết thúc.

      Sau khi Dư Tử Cường chạy , trong đầu liền quên sạch chuyện Hà Tuyết Phi, tại chỉ nghĩ đến Đinh Tiểu Nhiên, thậm chí giận đến muốn đánh vào mông , tại sao thông qua đồng ý của xem mắt?

      Vừa nghĩ tới kết hôn với người đàn ông khác, trong lòng liền lo lắng, mặc dù vẫn chưa xác định mình có , nhưng lại muốn gả cho người khác, nhất định phải phá buổi xem mắt của .

      Đinh Tiểu Nhiên ăn nhiều đến mức bụng trướng to thể ăn nữa, nhưng vì còn quá nhiều món chưa đụng tới, muốn lãng phí nên dù chết cũng cố ăn.

      Lâm Trường Thịnh thấy bộ dáng này của , lại bắt đầu giễu cợt, " Đinh à, cần ăn nữa, cứ cố chống đỡ chết đó, chết quan trọng, nhưng đừng phá hư thanh danh của tôi."

      "Thanh danh của có tốt lành gì đâu." Đinh Tiểu Nhiên bỏ đồ ăn xuống, ăn nổi, liền nấc cục.

      "Mọi người đều công nhận tôi là công tử lịch tao nhã, nếu như phải vì mẹ là bạn học cũ của mẹ tôi, muốn gặp tôi e rằng rất khó. Cũng may mẹ tôi chỉ muốn cho bạn học cũ chút mặt mũi, chỉ cần đến gặp chút cũng được, nhất định phải cưới , bằng gặp nạn rồi."

      "Gả cho mới là nạn của tôi, chỉ có kẻ ngốc mới muốn gả cho kẻ tự cao tự đại như , người thông minh gả cho bình hoa di động, mà gả cho người biết , tựa như Thiên Ngưng gả cho Phong Khải Trạch khiến người khác đều ngưỡng mộ."

      "Phong Khải Trạch, tôi thấy trèo cao quá rồi đó, còn muốn bám víu vào Phong Khải Trạch, quả buồn cười."

      "Tôi muốn bám víu vào Phong Khải Trạch hồi nào?"

      " phải vừa mới rất hâm mộ Tạ Thiên Ngưng được gả cho Phong Khải Trạch sao, chẳng lẽ phải muốn được gả cho ta sao?"

      "Sai, hoàn toàn sai, dù cho hâm mộ cũng đại biểu thế, dù tôi hâm mộ Thiên Ngưng, cũng chứng tỏ tôi muốn gả cho Phong Khải Trạch. Nhưng đúng, thể nào so được với Phong Khải Trạch, ta là rồng bay ở trời, còn chính là con giun dưới lồng đất."

      "——" Lâm Trường Thịnh tức giận, vì chuyện về Phong Khải Trạch, nên dám bậy sợ dính phiền toái.

      , nhưng vẫn có người tiếp.

      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên ăn uống no nê, quyết định cho đả, tiếp tục khiêu khích người trước mặt, đến mức Lâm Trường Thịnh đáng giá đồng, " cần cũng biết thể nào so nổi với Phong Khải Trạch, nếu đem so với Dư Tử Cường,mặc dù bề ngoài cậu ta như tên lãng tử đa tình, nhưng còn tốt hơn nhiều, tối thiểu có hống hách như , hơn nữa đôi lúc cậu ta rất biết quan tâm chăm sóc người khác, thấy người khác vui liền cố dỗ dành, cho nên thể nào so được với cậu ta đâu."

      "Dư Tử Cường, chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, Đinh Tiểu Nhiên, tôi thấy muốn gả cho gia đình có tiền đến phát điên rồi, phải Phong Khải Trạch là Dư Tử Cường, sao nghe đến những thứ khác như chó hay mèo ?"

      " lo cái gì, tôi còn chưa hết mà, giờ bắt đầu đến chó mèo đây, và hai cái tên Ôn Thiếu Hoa, Hồng Thừa Chí kia quả giống nhau như đúc."

      "Đinh Tiểu Nhiên, dám lấy tôi ra so với tù nhân sao, ——" Lâm Trường Thịnh thể chịu đựng được cơn giận trong lòng, mặc kệ hình tượng lớn tiếng quát, thậm chí còn muốn đánh người.

      "Tôi chỉ , với tên Ôn Thiếu Hoa kia rất giống nhau, có biết tại sao tên Ôn Thiếu Hoa kia phải lưu lạc đến bước đường cùng, cuối cùng phải ở trong tù ?" Lâm Trường Thịnh càng tức giận, Đinh Tiểu Nhiên lại càng vui vẻ, muốn nghe nhắc đến Ôn Thiếu Hoa, càng muốn .

      "Xem ra biết nhiều chuyện trong giới thượng lưu nhỉ, chuỵên gì cũng biết, có phải muốn câu con rùa vàng ?"

      "Cho dù tôi muốn câu rùa vàng, cũng câu tên giống Ôn Thiếu Hoa, cho nên yên tâm, cả đời tôi dù lấy chồng, cũng để ý đến người như đâu, bởi vì trong mắt tôi đáng giá đồng."

      " ở trong mắt tôi cũng đáng giá đồng, đừng đem tôi so với tên Ôn Thiếu Hoa, có nghe thấy ?"

      "Tôi chỉ chẳng lẽ sai sao, rất giống Ôn Thiếu Hoa, chỉ khác duy nhất chuyện, có bệnh tự cao tự đại như , tôi nghĩ kết cuộc sau này của còn thảm hơn cả ——"

      "Đinh Tiểu Nhiên ——" Lâm Trường Thịnh cực kỳ giận, đến mức thể nào nhịn nổi, cầm ly rượu bàn ăn lên, muốn tạt vào mặt Đinh Tiểu Nhiên, nhưng chưa kịp tạt cổ tay của đột nhiên bị người bóp chặt, cho động đậy, ngẩng đầu lên, trông thấy người đứng trước mắt, liền hoảng sợ, "Là cậu."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :