1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma - Tịch Mộng (Full 87c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5 — Hơi bị thu hút.

      Đinh Tiểu Nhiên rất ghét thái độ của Tiêu Vũ Huyên, quá giận nên để ý thân phận giám đốc của ta, sau khi đánh xong Điền Vĩ, thuận tay cho ta cái tát, xem như dạy dỗ ta.


      " ——" Tiêu Vũ Huyên ngờ mình lại bị người ta tát, lấy tay che bên mặt bị đánh, nổi giận nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, quát lên: " dám đánh tôi?"


      "Chẳng lẽ nghĩ tôi dám đánh sao? tiếc cho địa vị tiểu thư như , chả có tí phẩm chất cao quý nào, ăn lỗ mãng thô tục, khiến người khác nhìn vào liền ghét."


      "Đinh Tiểu Nhiên ——"


      " cần hét lên với tôi, dù sao cũng chỉ có mình tôi nghĩ thế, tất cả mọi người ở đây đều có cùng suy nghĩ, chỉ là bọn dám thẳng ra thôi."


      " ——"


      " gì mà , đừng tưởng rằng mình là giám đốc có quyền ức hiếp người khác, tôi cho biết Đinh Tiểu Nhiên tôi phải loại người dễ bị ức hiếp đâu."


      "Đáng ghét ——" Tiêu Vũ Huyên càng tức giận hơn, vì vậy vung tay qua muốn cho Đinh Tiểu Nhiên cái tát, ai ngờ cánh tay bị giữ chặt ở trung, cách nào đánh xuống.


      Đinh Tiểu Nhiên bắt được cổ tay Tiêu Vũ Huyên, dùng sức giữ chặt để ta đánh xuống, lạnh lùng cảnh cáo , "Tiêu Vũ Huyên, tôi cảnh cáo , nếu còn dám động thủ chớ trách tôi khách khí."


      " khách khí làm được gì tôi?" Đinh Tiểu Nhiên gia tăng lực đạo, siết lấy cổ tay Tiêu Vũ Huyên, kéo mạnh cánh tay ta xuống.


      "Á——" Tiêu Vũ Huyên đau đến thét to, đau đến thể chịu đựng nổi, nhưng lại muốn cầu xin tha thứ, đành hét lớn với Điền Vĩ, "Điền Vĩ, đứng ngây ra đó làm gì, mau qua giúp em?"


      "A, ——" Điền Vĩ ngu ngơ biết nên giúp thế nào, sợ sệt y như kẻ nhát gan sợ chết, chẳng có chút bản lĩnh đàn ông gì.


      " có phải đàn ông hả, mau qua giúp tôi ?"


      ", phải giúp thế nào?"


      "Giúp thế nào còn cần tôi dạy cho sao, chỉ cần đấm ta đấm là xong?"


      "Cho, cho ấy đấm?" Điền Vĩ giơ tay đến trước mặt mình, có dũng khí siết tay thành nấm đấm, run rẩy nhìn mặt Đinh Tiểu Nhiên, căn bản dám đấm tới.


      Đinh Tiểu Nhiên mặc dù có thân thế bối cảnh, nhưng lại phải loại phụ nữ dễ chọc, nếu chọc giận ta, ta hành người đó cho đến chết, nhưng bây giờ lại thể ra tay.


      " còn do dự cái gì, ra tay cút cho tôi."


      "Tiểu Nhiên, xin lỗi." Điền Vĩ vừa nghe đến từ ‘cút’ làm sợ, mắt nhắm lại đấm quyền vào mặt Đinh Tiểu Nhiên.


      Đinh Tiểu Nhiên phản ứng rất nhanh, lập tức kéo Tiêu Vũ Huyên đến trước mặt mình làm bia đở, hậu quả liền có thể nghĩ ——


      "A ——" Tiêu Vũ Huyên bị đấm vào mặt, la đến khàn cả giọng, liền nổi trận lôi đình còn nghĩ đến hình tượng gì nữa, tức giận mắng, "Điền Vĩ, là tên khốn, tôi kêu đánh ta, chứ đâu phải kêu đánh tôi."


      Điền Vĩ mở mắt ra, phát người mình đánh là Tiêu Vũ Huyên, trong lòng liền biết tầm nghiêm trọng, nên còn do dự nào đối với Đinh Tiểu Nhiên, mạnh mẽ ra tay, kéo Tiêu Vũ Huyên trở về, dùng sức đẩy ngã Đinh Tiểu Nhiên.


      "Á——" Đinh Tiểu Nhiên bị người dùng sức đẩy, trong lúc bị đẩy liền lui ra sau, do giữ vững trọng tâm nên té xuống đất, mặc dù chỉ là cú ngã , làm bị thương nhưng lại khiến rất tức giận, muốn mắng lại, bất ngờ bị tạt đồ ăn lên người, khiến người dính đầy dầu mỡ.


      Sau khi Tiêu Vũ Huyên thoát khỏi khống chế của Đinh Tiểu Nhiên, thấy bị Điền Vĩ đẩy ngã, liền cầm đĩa thức ăn bàn hắt vào người , sau đó ném đĩa sang bên, giễu cợt : "Muốn đấu với tôi, còn kém lắm?"


      "Vũ Huyên, chúng ta ." Điền Vĩ thấy còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại nơi này, nhất là thấy Đinh Tiểu Nhiên ngồi ở dưới đất, vẻ mặt rất đáng sợ làm bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh, muốn mau chóng rời .


      "Vội gì, thể diện mất, còn gì phải sợ? Hôm nay tôi dạy cho bài học để ta biết người nào có thể chọc và người nào thể chọc?" Tiêu Vũ Huyên , lại cầm đĩa thức ăn khác tạt vào người Đinh Tiểu Nhiên, sau đó lại cầm tiếp đĩa thức ăn khác lên, tựa hồ rất vui, liền lấy cả đĩa đồ ăn ở bàn khác, "Tiện nhân, xem còn dám phách lối với tôi ."


      Đinh Tiểu Nhiên ngồi ở dưới đất, chùi đồ dính người, vốn tưởng rằng đĩa thức ăn xem như xong, ngờ lại bị tạt tiếp, vì vậy thèm gỡ mấy khối thịt vụn và rau dính ở đầu, đứng lên, giận dữ nhìn Tiêu Vũ Huyên, phục liền cầm lấy tô canh bên cạnh hướng vào mặt ta, sau đó cầm tiếp những món ăn khác, trả lại hết những thứ mình vừa hứng chịu.


      "A —— mặt của tôi, mặt của tôi." Tiêu Vũ Huyên bị giội canh vào mặt, mặc dù canh nóng nhưng lại khiến hoảng sợ, lo lắng dung mạo của mình bị hủy, cho nên lấy hai tay che mặt của mình, hốt hoảng hỏi Điền Vĩ, "Mặt của em có sao , mặt em có bị hủy ?"


      " sao, canh nóng nên mặt em bị sao hết." Điền Vĩ vội vàng cho biết đáp án, sau đó kéo tay ra ngoài, "Vũ Huyên, chúng ta , muốn tính sổ gì sau này hãy tính."


      Tiêu Vũ Huyên cự tuyệt nữa, theo Điền Vĩ, nhưng vừa vừa quay đầu lại cảnh cáo Đinh Tiểu Nhiên, "Đinh Tiểu Nhiên, chờ đó, tôi bỏ qua cho đâu."


      "Liêu ——" Đinh Tiểu Nhiên làm mặt quỷ giễu cợt, căn bản quan tâm đến lời cảnh cáo của ta, trong lòng sớm đoán chuyện xấu nhất xảy ra rồi, nên định trở về chỗ làm mà trực tiếp về nhà thay đồ.


      Quậy hết trận, tâm tình thoải mái hơn trước rất nhiều, làm cả người ngừng lâng lâng vui sướng.


      Hôm nay quậy thế, chỉ sợ dù có chạy đâu xa cũng khỏi bị sao quả tạ dội xuống, cho nên về hay cũng còn quan trọng. Bất quá ngày mai hẳn làm tốt hơn, nhìn bộ dạng Tiêu Vũ Huyên tức đến mặt đầy gân xanh, quả rất vui.


      Dư Tử Cường lái xe đường, vô tình nhìn thấy Đinh Tiểu Nhiên đứng ở ven đường, vốn muốn dừng lại chào hỏi, nhưng thấy quá chật vật, đành phải dừng xe lại bên đường, gọi , "Này, bị sao thế?"


      Đinh Tiểu Nhiên nghe thấy giọng người quen, dừng bước lại, quay đầu lại thấy là Dư Tử Cường, tâm trạng vừa tốt liền mất sạch, lập tức thu hồi tầm mắt, làm như nhìn thấy , tiếp tục về phía trước.


      Tên đáng ghét này biến mất hết mấy tháng, chút tin tức cũng có giờ đột nhiên lại xuất , nhất định có chuyện gì tốt, cho nên cứ làm ngơ .


      "Này, tôi chuyện với đó, nghe thấy sao?"


      "Này, muốn đâu, tôi chở ."


      "Này, này ——"


      Dư Tử Cường càng gọi, đối phương lại càng cách ra xa, hơn nữa càng chạy càng xa, chỉ còn cách xuống xe đuổi theo, chặn lại đường của , thấy khắp người dính đầy dầu mỡ, cần hỏi cũng biết đánh nhau trận với người ta, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng này của lại hề bẩn thỉu, trái lại thấy rất đáng , "Tiểu Nhiên, trông là đáng , càng làm tôi muốn chọc ?"


      Đinh Tiểu Nhiên đứng ở phía trước, hai tay chống nạnh, nghiêng người, giận dữ hỏi: "Ai cho phép cậu gọi tôi ‘ Tiểu Nhiên ’?"


      "À à à, gọi Tiểu Nhiên, vậy gọi chị Tiểu Nhiên, được chứ? Vì sao lại thành như vậy, bộ chị đánh nhau với chồng sao?" muốn tranh cãi vấn đề này với , vươn tay ra nhàng lau những vết bẩn người , gỡ những cọng rau dính ở đầu xuống.


      bị vẻ dịu dàng của hấp dẫn, bất quá rất nhanh liền thanh tĩnh, kéo tay ra, cảnh cáo : " nên chạm vào tôi."


      "Được, tôi chạm vào chị, cho tôi biết vì sao chị biến thành thế này? Chắc vừa rồi xảy ra chuyện rất thú vị, đáng tiếc là tôi có mặt tại trường."


      "Tôi vừa đánh nhau với mụ điên trận, đáp án này cậu hài lòng chưa?" tức giận trả lời, dám nhìn quá lâu, sợ mình lại sụp bẫy.


      Dường như thay đổi rất nhiều, trầm tĩnh rất nhiều còn lỗ mãng như trước, có chút chững chạc của đàn ông trưởng thành, càng như vậy càng quyến rũ , nhưng có luôn nhắc nhở , tuổi hơn .


      Dư Tử Cường cười ôn hòa, mi dày uốn cong, vô cùng tuấn, trả lời, "Đáp án này làm tôi rất hài lòng, nếu như chị cho tôi biết là mụ điên nào đánh càng hài lòng hơn?"


      "Cậu muốn biết mụ điên đó là ai để làm gì?"


      "Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc người nào lại có bản lãnh giỏi như vậy, có thể để tự chị ra tay dạy dỗ ta."


      "Bao đồng." Đinh Tiểu Nhiên muốn lảm nhảm nữa, càng muốn đứng cạnh thêm phút nào, tránh mình mất điều khiển nên liền tách ra khỏi , tiếp tục về phía trước.


      Nhưng lại từ bỏ, liền xoay người chặn đường , mới vừa rồi còn rất chín chắn, bây giờ lại biến thành bộ dạng lưu manh như cũ, "Người đẹp à, chỉ là trò chuyện với chị chút thôi mà, để tôi chở chị đoạn có được ?"


      "Dư Tử Cường, cậu nên tránh xa tôi ra, cứ như lúc trước biến mất chẳng chút dấu vệt, đừng có xuất ở trước mặt tôi nữa."


      "Thế nào, có phải vì chuyện tôi biến mất mấy tháng nên chị giận, là vì chị để ý đến tôi rồi, có đúng ?"


      "Ai thèm để ý đến cậu chứ, tôi có."


      "Chị có."


      "Tôi có."


      "Chị có."


      "Tôi có."


      "Tiểu Nhiên, chị đừng lãng tránh nữa, thích cứ , tôi để ý chuyện chị lớn hơn tôi đâu."


      "Dư Tử Cường." Đinh Tiểu Nhiên tức giận, nắm chặc tay thành nấm đấm, giơ ở trước mặt , cảnh cáo, "Nếu còn dám méo mó , tôi đánh chết cậu đó."


      Dư Tử Cường sợ lời cảnh cáo của , tiếp tục chọc, "Oa, ngay cả khi chị giơ quả đấm ra cũng rất dễ thương, là đáng ."


      "Tôi cảnh cáo cậu lần nữa, cút xa tôi ra."


      " được đâu, tôi là người đàn ông rất ga lăng, để bạn của mình mình ở đường, nên tôi quyết định chở chị về nhà, tiện thể thăm cha mẹ vợ tương lai——"


      " chết ——" Đinh Tiểu Nhiên chịu nổi, đánh tới đấm, nhưng lại thành công.


      Dư Tử Cường sớm có phòng bị, quả đấm đầu tiên ra lập tức bị tiếp được, dùng tay ôm chặc lấy quả đấm của , cười quỷ quyệt, "Em à, em định mưu sát chồng sao?"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6— cần cậu quan tâm

      Đinh Tiểu Nhiên đấm qua lại bị Dư Tử Cường đón được,lại cho thêm đấm khác, ai ngờ cũng bị cản lại, cả hai tay đều mất tự do, còn cách nào nhúc nhích đành phải : "Dư Tử Cường, cậu mau buông tay tôi ra, bằng ——"

      "Bằng thế nào?" Dư Tử Cường chẳng những buông tay, ngược lại càng nắm chặc hơn, cảm thấy dáng vẻ tức giận thở phì phò của Đinh Tiểu Nhiên trong rất buồn cười, càng làm thấy rất khả ái.

      28 tuổi nhưng bề ngoại của lại già chút nào, ngược lại đáng y như nữ sinh, làm cực kỳ thích.

      "Bằng tôi nể mặt."

      "Hai tay của chị đều bị tôi giữ chặc, xem chị làm thế nào để đối phó tôi?"

      "Cậu nên ép tôi?"

      "Nè, bộ dáng của chị tại dữ quá, khiến tôi rất sợ, ha ha?" Dư Tử Cường càng chọc càng nghiện, định chọc ta thêm lúc nữa, ai ngờ lại thua ở phía dưới.

      Đinh Tiểu Nhiên thể nhịn được nữa, dù hai tay cách nào nhúc nhích, nhưng còn đôi chân, vì vậy dùng gót giày cao gót hung hăng đạp vào đầu ngón chân của .

      "Á——" bị đạp ác như vậy, đầu ngón chân của cơ hồ như muốn đứt, Dư Tử Cường khàn giọng hô đau, vội vàng buông Đinh Tiểu Nhiên ra, xoa xoa đầu ngón chân bị đau, "Chị—— chị độc ác quá. Tay được liền chuyển sang chân."

      "Tôi liên tục cảnh cáo cậu, ai kêu cậu chịu nghe, đừng có trách tôi. Đáng đời, cho cậu đau chết luôn."

      "Quả nhiên độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà?"

      "Nếu biết, vậy cách xa tôi ra chút , như vậy an toàn. Dư Tử Cường, sau này đường ai nấy , chúng ta nước sông phạm nước giếng, cậu đừng bám theo tôi nữa, tạm biệt, hẹn ngày gặp lại." Đinh Tiểu Nhiên lạnh lùng , sau khi xong câu cuối liền xoay người bỏ . Trong lúc xoay người ánh mắt toát lên vẻ nuối tiếc, nhưng lại bị đè nén nó lại.

      Dư Tử Cường cảm thấy câu cuối cùng của có chút đau buồn, nhịn cơn đau ở đầu ngón chân muốn ghẹo nữa, mà bước lên phía trước “kéo tay lại" để , "Tiểu Nhiên, chị sao vậy, có phải ai bắt nạt chị ?"

      " cần cậu quan tâm." dùng sức hất tay ra, muốn nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng quan tâm của ,càng muốn thấy đôi mắt ửng đỏ rưng rưng đọng nước ở trong khóe mắt của , dùng hết sức quay lưng về phía .

      giờ rất cần lồng ngực vững chắc, bất quá biết , lồng ngực của người này thuộc về .

      Sau khi tay bị hất ra, Dư Tử Cường chịu buông ra, kéo tay lại, giữ chặc hơn để tránh bị hất ra, giọng điệu trầm ấm, quan tâm hỏi: "Chúng ta là bạn bè,chẳng lẽ thể quan tâm lẫn nhau sao?"

      "Chúng ta phải bạn bè, bỏ tay ra." Thái độ của Đinh Tiểu Nhiên càng ngày càng lạnh lùng, phát giác tay của mình lại bị giữ, cho nên liền ra sức vùng vẫy để thoát ra, nhưng làm thế nào cũng thể thoát khỏi kiềm chặc, đành ra lệnh, “Cậu buông tôi ra."

      Nước mắt thể kiềm chế được nữa liền rơi xuống, vẽ lên hai hàng nước mắt ở mặt.

      bước tới trước mặt , vốn muốn chọc vui lại ngờ thấy nước mắt mặt , nước mắt ngầm ngập nước khiến lòng đột nhiên đau nhói,muốn vươn tay lau nước mắt mặt , nhưng chưa chạm tới mặt tay bị gạt ra.

      muốn chạm vào nên vừa thấy tay giơ lên, lập tức lấy tay gạt ra, giận dữ : " cần cậu thương hại, buông tôi ra."

      "Chị... khóc." còn cố chấp giữ lấy cánh tay của , mà buông tay ra, đau lòng nhìn . Đây là lần đầu tiên thấy khóc, trong ấn tượng của người rất lạc quan, là rất kiên cường. Nhất định gặp chuyện gì rất đả kích, mới làm cho lạc quan kiên cường như phải khóc thút thít.

      "Tôi khóc sao, dính dáng gì đến cậu chứ?"

      "Có chứ."

      "Cậu —— Tôi khóc mặc tôi, chẳng liên quan đến cậu?"

      "Bởi vì tôi là người đàn ông rất biết ga lăng, tuyệt đối để xinh đẹp rơi nước mắt ở trước mặt tôi, nhất là người con tôi thích." Tuy Dư Tử Cường có hơi khoa trương nhưng khi nghe lại rất xuôi tai.

      Đinh Tiểu Nhiên ngây ngô nhìn , lấy tay lau nước mắt mặt, hít sâu vào để mình rơi vào tình cảnh bi thương, khôi phục lại bộ dáng sinh động đầy sức sống như trước, lớn tiếng : "Tôi phải kiểu người cậu thích đâu. Được rồi, tôi muốn nghe cậu nữa, tôi về nhà đây."

      "Tôi chở chị ."

      "Cả người tôi bẩn thế này, nếu để cậu chở , chiếc xe kia của cậu chẳng phải ——".

      "Giữa xe và phụ nữ, đương nhiên phụ nữ tương đối quan trọng hơn, để tôi chở chị về nhà."

      "Cậu muốn chở tôi về sao?"

      " phụ nữ lề mề quả sai." Dư Tử Cường thêm lời nào, kéo tới chỗ xe của mình đậu.

      Đinh Tiểu Nhiên biết nên để chở về, nhưng lại thể mở miệng cự tuyệt, ngoan ngoãn để kéo , cảm giác khi hai bàn tay giao nhau cùng chỗ, khiến cho trái tim trước nay chưa từng dao động lại ngừng đập loạn thình thịch thình thịch.

      Thế nhưng tới lúc chuẩn bị lên xe, đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng điệu chua chát đánh thức về thực tế, làm cho còn suy nghĩ miên man.

      "Tử Cường, con làm gì ở đây?" Chung Mẫn Liên đột nhiên xuất cắt ngang câu chuyện, từ giọng điệu có thể cảm giác được bà giận.

      Dư Tử Cường buông tay Đinh Tiểu Nhiên, cứ nắm chặc tay trả lời, "Mẹ, bạn con xảy ra chút chuyện, nên con định đưa ấy về."

      Vừa nghe Dư Tử Cường kêu người phụ nữ trước mắt là ‘ mẹ ’, Đinh Tiểu Nhiên lập tức rút tay mình về, bởi vì khắp người mình đều dính bẩn nên cúi đầu xuống, trong lòng vừa thẹn vừa xấu hổ, thầm : ông trời ơi, sao hết lần này tới lần khác đều để mẹ của Dư Tử Cường bắt gặp cảnh này?

      Chung Mẫn Liên hơi đảo mắt nhìn sang Đinh Tiểu Nhiên, lập tức thấy ghét, nghiêm trang : "Con biết hôm nay có cuộc họp quan trọng sao? Giờ là lúc nào rồi còn đùa giỡn ở đường? Con làm chủ tịch ngân hàng như thế đó hả?"

      "Mẹ, hôm nay ——" Dư Tử Cường muốn phản bác, nhưng Chung Mẫn Liên liền cắt ngang, trách gay gắt hơn,"Con mới vừa nhận ghế chủ tịch ngân hàng, ngồi còn chưa nóng lại chịu lo làm việc. Coi chừng bị người ta lời ra tiếng vào, mau trở về họp cho mẹ, mẹ là giám đốc nên cùng con”.

      Sau khi Chung Mẫn Liên trách con trai mình xong, lúc này giả vờ xin lỗi Đinh Tiểu Nhiên,"Vị tiểu thư này, ngại quá, chút nữa Tử Cường có cuộc họp quan trọng, thể đưa về ——"

      Đinh Tiểu Nhiên biết ý những lời này, thức thời đáp: " ra cháu có thể tự về, phiền mọi người."

      "Cám ơn." Chung Mẫn Liên lạnh lùng cảm ơn, sau đó mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tài xế, nghiêm khắc ra lệnh cho Dư Tử Cường,"Con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên xe."

      "Tôi trước, tạm biệt." Đinh Tiểu Nhiên biết mình nên ở lại đây, xoay người , bất kể người sau lưng gọi thế nào cũng quay đầu lại.

      "Tiểu Nhiên —— Tiểu Nhiên ——" Dư Tử Cường biết xảy ra chuyện hiểu lầm, vì muốn mọi chuyện thêm phức tạp, muốn giải thích người , mặc cho lớn tiếng gọi đối phương cũng quay đầu lại, xoay người lại tức giận nhìn người ngồi cạnh ghế tài xế, "Mẹ, tại sao mẹ làm vậy?"

      "Là sao?" Chung Mẫn Liên giả vờ biết chuyện gì.

      "Hôm nay vốn có cuộc họp quan trọng nào, đúng ?"

      "Đúng hôm nay có cuộc họp quan trọng, nhưng nếu mẹ thế, sao ta chịu bỏ? Tử Cường, thân phận giờ của con thế nào con nên biết, nên tùy tiện chọn đại những đường, bọn họ hợp với con."

      "Con ấy là bạn con, mẹ thấy bộ dạng ấy bây giờ rồi đó, chẳng lẽ con thể đưa ấy về sao?"

      "Cho dù là bạn cũng phải lựa người ngang hàng, con nhìn người vừa rồi , toàn thân dính đầy dầu mỡ, nào phải dạng con đoan trang thùy mị chứ?" Vừa đến Đinh Tiểu Nhiên, khuôn mặt Chung Mẫn Liên liền lộ chán ghét thích người con này.

      Bất kể như thế nào, bà tuyệt đối để con trai mình qua lại với loại người này.

      Dư Tử Cường nghe những lời này càng thêm tức giận, quyết tranh cãi với mẹ mình, "Mẹ, chẳng lẽ trong mắt mẹ chỉ biết nhìn người qua bề ngoài, cho rằng họ như thế mới xứng đáng làm bạn của mình sao?"

      "Mẹ có ý này, nhưng lần đầu gặp cũng phải quần áo chỉnh tề chứ, con nhìn cách ăn mặc vừa rồi , liếc sơ qua liền biết mới vừa đánh nhau với người ta, loại người như vậy căn bản xứng làm bạn với con. Tử Cường, bây giờ thân phận con phải thuộc hạng tầm thường, cho nên khi giao du với ai cũng phải chú ý chút, tránh ảnh hưởng hình tượng của mình có biết ? Hình tượng của người rất quan trọng, nhất là những người nổi tiếng, nó ảnh hưởng gián tiếp đến lợi ích công ty."

      "Cho tới bây giờ con cũng hề thích vị trí chủ tịch ngân hàng này, nếu như làm chủ tịch ngân hàng mà chịu nhiều gò bó như vậy, con thà làm."

      "Câm miệng, cho phép con như thế." Chung Mẫn Liên cho phép con trai của mình có ý nghĩ như vậy, lấy uy nghiêm của người mẹ ra lệnh cho .

      Nhưng Dư Tử Cường nghe, chịu làm con cờ trong tay bà, "Lúc đầu giành lấy vị trí chủ tịch ngân hàng này cũng chỉ vì muốn trả thù Lâm Thư Nhu, tại cần trả thù nữa, nên cái ghế chủ tịch ngân hàng này đối với con còn tác dụng, nếu ch con chọn giữa tự do và ngôi vị chủ tịch ngân hàng , con chọn tự do."

      "Con câm miệng cho mẹ, con nghe mẹ gì sao? Lên xe chở mẹ về, về đến nhà mẹ dạy con lại."

      "Mẹ ——"

      " cần gì nữa, lên xe cho mẹ, có chuyện gì trở về hãy ."

      "Hừm." Dư Tử Cường đành ngồi vào ghế tài xế, lái xe về, trong lòng vô cùng buồn bực khó chịu, càng ngày càng thấy làm chủ tịch ngân hàng có gì vui.

      Những năm gần đây quen rong chơi, cuộc sống tự do tự tại, tại đột nhiên bị hạn chế nhiều như vậy, làm thấy được thoải mái.


      Chương 7— Ngày mốt xem mắt.

      Cả người Đinh Tiểu Nhiên dính đầy dầu mỡ, mình đường, làm thu hút tất cả ánh mắt mọi người chung quanh. Sau khi ngồi vào xe buýt, liền bị những người chung quanh xa lánh.

      Lần đầu tiên hiểu cảm giác mất hết mặt mũi muốn đào cái hố chui vào là thế nào. Thế nhưng, cảm xúc này phải từ chuyện quần áo bị dính bẩn, mà xuất phát từ ánh mắt miệt thị của Chung Mẫn Liên, ánh mắt đó làm thể quên.

      "Kỳ lạ, mình định dính dáng gì tên Dư Tử Cường, vậy sao mình phải để ý ánh mắt mẹ chứ. Bỏ ."

      Đinh Tiểu Nhiên cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, để mình phiền não vì chuyện vừa rồi, cả buổi chiều quay về văn phòng mà thẳng mạch về nhà để thay đồ, sau đó ngủ giấc, những chuyện còn lại cứ để ngày mai tính.

      Từ sau chuyện xảy ra ở quán ăn, Tiêu Vũ Huyên luôn ôm hận trong lòng, dự định về lại công ty tìm cách trả thù Đinh Tiểu Nhiên, nếu phải vào phút cuối Điền Vĩ ra tay đẩy ngã Đinh Tiểu Nhiên, ngay cả cũng bỏ qua.

      Điền Vĩ theo Tiêu Vũ Huyên đến shop quần áo gần đây, để đổi bộ đồ mới, trong lòng bất an, khi nghĩ đến cảnh mình đẩy ngã Đinh Tiểu Nhiên, cảm giác lòng bàn tay đến bây giờ vẫn còn nóng nóng, tại sao lại như vậy?

      " nghĩ gì đó?" Tiêu Vũ Huyên mặc bộ đồ mới bước ra khỏi phòng thay quần đồ, sau khi bước ra lại thấy Điền Vĩ khen đẹp, mà cứ ngẩn người, cảm thấy rất khó chịu.

      " có, có nghĩ gì hết." Điền Vĩ hồi thần lại, lắp bắp trả lời, nét mặt hơi ngượng, vừa nhìn là biết láo.

      " có mới là lạ, mặt ra rồi, có phải nghĩ tới Đinh Tiểu Nhiên?"

      " thể nào, dù có ngốc đến mấy, cũng bao giờ nghĩ tới ta."

      "Có ?"

      "."

      Tiêu Vũ Huyên cười miệt thị, cảnh cáo : "Sau chuyện xảy ra ở quán ăn, nếu đẩy ngã Đinh Tiểu Nhiên tôi khai đao với rồi. Điền Vĩ, tôi cảnh cáo lần cuối, nếu chuyện này tái diễn lần nữa mà dám do dự ra tay giúp tôi, chớ trách tôi vô tình."

      Điền Vĩ nghĩ tới còn giữ được cái ghế phó giám đốc, lập tức đồng ý, dám nhiều lời,"Vũ Huyên, em yên tâm, nếu như lần sau Đinh Tiểu Nhiên còn ra tay với em, nhất định cản ta lại để ta tổn thương tới em."

      "Hi vọng nhớ kỹ những lời hôm nay , nếu như dám tái phạm, tôi cho thêm cơ hội nào nữa đâu. ." Sau khi xong, Tiêu Vũ Huyên hống hách ra ngoài.

      Điền Vĩ ngay lập tức đuổi theo y như người hầu, vừa vừa hỏi: "Giờ em muốn đâu?"

      " thấy mình hỏi dư thừa quá sao, dĩ nhiên bây giờ phải về lại công ty tìm Đinh Tiểu Nhiên tính sổ, tôi cho ta trận, khó trút được cơn giận."

      "Vũ Huyên, chuyện xảy ra ở quán ăn có quá nhiều người chứng kiến, nếu như em bây giờ quay về lại tìm Đinh Tiểu Nhiên trả thù, người khác em lấy công báo tư thù, làm như thế ảnh hưởng đến danh dự của em."

      " chưa, tôi đây quan tâm, nếu như chửi ta trận, người khác còn tưởng Tiêu Vũ Huyên này là người dễ bị ức hiếp? Điền Vĩ, nếu còn dám nhiều lời, tôi nghĩ đứng về phía Đinh Tiểu Nhiên, kết quả thế nào, phải biết chứ?"

      ". . . . . ." Điền Vĩ dám thêm, ngoan ngoãn cạnh Tiêu Vũ Huyên, thay vì là bạn trai , chẳng bằng là người hầu của , chút tôn nghiêm ở bên cũng có, sao có thể làm bạn trai chứ?

      Tôn nghiêm so với nghiệp nghiệp vẫn quan trọng nhất, vì thế chấp nhận bỏ cả tôn nghiêm.

      Mặc dù Tiêu Vũ Huyên nhìn Điền Vĩ, nhưng lại thầm quan sát phản ứng của , thấy , trong lòng càng thêm xem thường, trắng ra chỉ là món đồ chơi của , chờ chơi chán rồi đương nhiên đem vứt.

      bây giờ điều muốn làm nhất chính là quay về tìm Đnh Tiểu Nhiên tính sổ, nhưng sau khi về tới công ty mới biết Đinh Tiểu Nhiên có trở lại văn phòng, điều này càng làm nổi giận lôi đình, ra lệnh cho quản lý Mã lập tức gọi Đinh Tiểu Nhiên vào.

      Bởi vì lệnh của cấp , quản lý Mã thể làm gì khác gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Nhiên, kêu quay về.

      Đinh Tiểu Nhiên vừa mới về đến nhà, bước vào cửa liền điện thoại quản lý Mã gọi tới, mặc kệ đối phương dùng lời lẽ nghiêm khắc thế nào, cũng bình thản trả lời, "Quản lý Mã, chiều nay tôi làm, ông muốn viết tôi trốn việc cũng được, tùy ông viết sao viết?"

      xong, đợi đối phương phản bác, cúp điện thoại.

      Mẹ Đinh dọn dẹp trong nhà, thấy con mình dính đầy dầu mỡ, vừa kinh ngạc vừa đau lòng hỏi: "Tiểu Nhiên, sao con lại ra thế này, bộ đánh nhau với ai sao, có bị thương ?"

      "Mẹ đừng lo, con sao đâu, con vào phòng thay đồ." Đinh Tiểu Nhiên giải thích nhiều, thẳng vào phòng của mình.

      Mẹ Đinh lại chịu bỏ qua, theo vào phòng, tiếp tục hỏi: " cho mẹ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, từ đó đến nay mẹ chưa từng thấy con bị thế này?".

      "Con đánh nhau với Tiêu Vũ Huyên, chỉ thế thôi." Đinh Tiểu Nhiên vừa thay quần áo vừa trả lời, giọng điệu ôn hòa y như có chuyện gì lớn.

      " phải Tiêu Vũ Huyên là bạn Điền Vĩ sao, sao con lại đánh nhau với ta chứ, chẳng lẽ vì Điền Vĩ?"

      "Mẹ, sao mẹ lại xem thường con mẹ như thế, loại người như Điền Vĩ đáng để con đánh nhau sao?"

      "Nếu phải vì Điền Vĩ, sao con lại đánh nhau với Tiêu Vũ Huyên?"

      "Bây giờ Tiêu Vũ Huyên chính là giám đốc mới của công ty con, ta cứ tìm cách gây chuyện với con, còn ở quán ăn sỉ nhục con, mẹ làm sao con có thể nuốt trôi chuyện này chứ? Con biết công việc này thể bền, cho nên dứt khoát ra tay dạy ta bài học, sau này đừng có hóng hách, nghĩ mình có mấy đồng tiền dơ bẩn có thể ức hiếp người khác sao, hừm. Còn tên Điền Vĩ đó lại trở thành phó giám đốc, cả hai người họ đều có ý nhằm vào con, là đáng ghét." Vừa Tiêu Vũ Huyên và Điền Vĩ, Đinh Tiểu Nhiên liền tức giận, cầm gối nằm giường lên, dùng sức cào cấu, y như cái gối là Tiêu Vũ Huyên.

      Mẹ Đinh đoạt lại cái gối, cho trút giận vào nó, "Đây là gối nằm, phải Tiêu Vũ Huyên, muốn trút giận tìm đúng đối tượng. Tiểu Nhiên, mẹ muốn con dính dáng gì đến Điền Vĩ, tên này phải nơi để con nương tựa, sau này tránh xa ra. Giờ hai người đó đều là cấp , mẹ thấy con nên nghỉ việc tìm cho mình công việc mới, tránh để bọn họ trút giận vào mình."

      "Dĩ nhiên con nghỉ việc, nhưng phải bây giờ, con dùng hết sức ứng phó để Tiêu Vũ Huyên là người bị sỉ nhục, sau đó mới xin nghỉ việc, vậy mới chịu lỗ."

      "Tiêu Vũ Huyên là người có tiền có thế , phải người dễ chọc, chúng ta chỉ là những người dân bình thường nên dây dưa vào, tránh bị thiệt thòi. Tiểu Nhiên, con hãy nghe mẹ , ngày mai xin nghỉ việc , cách hai người họ càng xa càng tốt."

      "Mẹ, mẹ hãy an tâm, nếu như con thể đối phó nổi với Tiêu Vũ Huyên,con tìm Thiên Ngưng, đừng quên bây giờ thân phận Thiên Ngưng còn như trước, ha ha?"

      Mẹ Đinh ngồi lên giường kéo tay Đinh Tiểu Nhiên, khuyên , "Tiểu Nhiên, mặc dù con với Thiên Ngưng là bạn bè, nhưng thể đẩy hết mọi chuyện cho người ta, có biết ? Mọi việc phải biết dựa vào chính mình, dùng thực lực của mình mà cân nhắc, cần nghĩ kỹ cái gì nên làm và cái gì nên làm, con cần cân nhắc cho kỹ."

      "Mẹ, mẹ lại lải nhải nữa rồi, từ đến lớn con luôn nghe theo lời mẹ dạy, trước khi làm gì phải liệu trước sức mình,nên mẹ cần nhắc con cũng biết mình cần phải làm gì." Đinh Tiểu Nhiên che lỗ tai đáng thương của mình, giả vờ chán nghe những lời càm ràm của mẹ, thế nhưng mặt vẫn giấu nụ cười hạnh phúc.

      Mặc dù mẹ hay lải nhải, nhưng mỗi lần nghe lại thấy rất vui.

      "Mẹ chỉ có mình con, nhiều thế chỉ vì mong con được an toàn khỏe mạnh. Chuyện này tạm thời chúng ta đề cập tới, giờ sang hôn nhân đại của con, còn hai tháng nữa là con 28 tuổi, mẹ lo cho con đó?"

      "Mẹ, chuyện này nên nóng vội, nếu cứ nôn nóng chỉ toàn gặp mấy tên sở khanh, cho nên mọi chuyện cứ để từ từ ."

      " cần lo sao?"

      "Đúng đó mẹ."

      " thể nào, con gần 28 rồi, mẹ mà lo e là đến 30 tuổi cũng chưa có ai chịu cưới con, cho nên ——"

      "Cho nên thế nào?"

      "Cho nên mẹ quyết định an bày cho con buổi xem mắt, hơn nữa mẹ cũng chọn xong người cho con gặp, chính là con trai của bạn mẹ, cậu ta làm bác sĩ, vóc dáng tệ, điều kiện cũng khá tốt, con ——"

      Đinh Tiểu Nhiên vừa nghe đến xem mắt, cả khuôn mặt liền rầu rĩ, muốn nhắc đến đề tài này, vội vàng lơ , "Mẹ, hôm nay con rất mệt con muốn ngủ giấc, chuyện này hôm khác hãy bàn."

      Mẹ Đinh lại chịu, ngừng nhắc về chuyện này, "Cậu ta tên là Lâm Trường Thịnh, thứ bảy ngày mốt là cậu ta tròn 28 tuổi, cho nên mẹ bàn với cậu ta, ngày mốt cho cả hai gặp mặt, con nhớ đó?"

      "Cái gì, ngày mốt gặp mặt, sao lại nhanh thế mẹ. Me ơi, mẹ đừng có để ý đến chuyện này nữa có được ?"

      "Chẳng qua chỉ kêu con gặp mặt người ta, có kêu con lên núi đao xuống chảo dầu đâu mà con sợ? Con luôn là người trời sợ, đất sợ, chẳng lẽ lại sợ gặp người khác?"

      "Ý con phải vậy, mà là, mà là ——"

      "Tiểu Nhiên, coi như mẹ xin con, con gặp người ta lần có được , chừng sau khi gặp cậu ta con thích sao? Nếu như thích mẹ ép con nữa, thế nào?"

      "Mẹ ——"

      "Mẹ xin con hãy đồng ý với mẹ , mẹ lỡ hẹn người ta rồi, nếu như con , mẹ biết ăn sao với người ta đây?"

      Mẹ nài nỉ thế, bất đắc dĩ Đinh Tiểu Nhiên đành phải đồng ý, "Được rồi, con gặp cái người Lâm Trường Thịnh”.

      "Cứ định vậy , con nghỉ ngơi, mẹ dọn dẹp nhà, ha ha." Mẹ Đinh có được đáp án mình muốn,vui vẻ ra khỏi phòng, tiếp tục làm công việc của mình.

      Đinh Tiểu Nhiên rầu rĩ ngồi giường, lúc này còn buồn ngủ, mà lo nghĩ xem cần làm gì khi gặp người đàn ông xa lạ kia.

      Ông trời ơi, ngờ lại rơi vào tình cảnh phải xem mắt, thê thảm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8 — Hành động kỳ quái.

      Đinh Tiểu Nhiên nghỉ hết ngày, ngày thứ hai làm lại trễ, thế nhưng lại chút quan tâm, chậm rãi vào văn phòng, vừa vừa ăn kem, vui vẻ chào hỏi những đồng nghiệp khác, "Chào mọi người."

      "A. . . . . . chào." Thấy Đinh Tiểu Nhiên khác thường ngày, mọi người đều trợn tròn mắt, dừng việc lại kinh ngạc nhìn .

      Đinh Tiểu Nhiên sớm đoán mọi người kinh ngạc, để ý đến mà bình thản đáp, "Hôm nay có tin tức gì hay ?"

      "Tiểu Nhiên, , sao?"

      "Tôi nghĩ vụ việc ngày hôm qua, chắc đả kích mạnh đến ta rồi."

      "Tôi cũng nghĩ thế, bằng sao lại thay đổi nhiều thế?"

      " tội."

      "Xuỵt —— đừng nữa, làm tốt nhiệm vụ của mình , bằng bị giám đốc nghe thấy người kế tiếp là chúng ta đó."

      ". . . . . ."

      Tất cả mọi người đều dám bàn tán nữa, nghiêm túc làm việc tránh tai họa về mình.

      Đinh Tiểu Nhiên biết bọn họ vì sao kinh ngạc, cũng biết họ điều gì, trong lòng thèm để ý tới mà ngồi vào ghế của mình, mặc kệ đống văn kiện bàn, tiếp tục ăn kem, sau đó mở máy tính, làm việc mà xem phim hoạt hình ở trang web, vừa xem bật cười, "Ha ha ——"

      Trong văn phòng thỉnh thoảng hay có tiếng cười lớn truyền đến, làm mọi người thể nào tập trung làm việc, thế nhưng ai dám lên tiếng chỉ biết cố gắng chịu đựng.

      Bất quá chuyện này rất nhanh đến tai cấp , Tiêu Vũ Huyên biết chuyện lập tức muốn tìm Đinh Tiểu Nhiên tính món nợ hôm qua, nhưng sau khi đứng lên cảm thấy làm vậy hình như có chút ổn, gọi điện thoại cho quản lý Mã để ông ra ngoài dạy dỗ Đinh Tiểu Nhiên bài học.

      Quản lý Mã sớm biết Đinh Tiểu Nhiên đến công ty, còn biết giờ làm gì, đợi Tiêu Vũ Huyên ra lệnh, ông ra ngoài giải quyết chuyện này, tới bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, rầy la , "Đinh Tiểu Nhiên, làm gì vậy, muốn tạo phản sao?"

      Đinh Tiểu Nhiên vừa ăn xong kem, cười híp mắt nhìn quản lý Mã, sau đó lấy bánh quy trong túi xách ra, đưa cho ông, "Quản lý Mã, ông có muốn ăn chút gì , bánh quy này ăn rất ngon ."

      "—— uống nhầm thuốc rồi sao, sao hôm nay cư xử lạ vậy, đây là công ty, chỗ để mọi người làm việc phải nơi để ăn uống xem phim hoạt hình, còn mau làm việc cho tôi, thấy bàn còn cả đống văn kiện cần giải quyết sao?"

      "Đối với tôi mà , nơi này trước kia là chỗ làm việc, nhưng bây giờ phải. Về phần những giấy tờ này, mọi người muốn làm cứ cầm lấy làm, dù sao công ty có phá sản cũng chẳng liên quan tôi, cùng lắm tôi chỗ khác."

      " nghĩ đây là chỗ nào?"

      "Chỗ để chơi. Quản lý Mã, ông có muốn ăn , bánh quy này ăn rất ngon ."

      Quản lý Mã tức điên lên, giật lấy bánh quy trong tay , hung hăng vứt vào trong thùng rác, mắng: "Đinh Tiểu Nhiên, điên rồi sao, trước kia đâu phải thế này sao hôm nay cư xử kỳ lạ thế."

      Đinh Tiểu Nhiên thèm để ý lời trách mắng của quản lý Mã, đau lòng nhìn bánh quy trong thùng rác, oán giận : "Quản lý Mã, cho dù ông ăn cũng nên vứt bánh quy của tôi, lãng phí, cũng may hôm nay tôi có mua nhiều hơn, bằng giờ còn gì ăn."

      Vừa xong, tiếp tục lấy những món ăn lặt vặt trong túi ra ăn, mặc kệ quản lý Mã còn đứng bên cạnh, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, đến đoạn gây cười liền cười lớn, "Ha ha ——"

      "Đinh Tiểu Nhiên, nếu còn như vậy, tôi trừ toàn bộ tiền thưởng tháng này của ." Quản lý Mã tức giận cảnh cáo , tưởng rằng như vậy có hiệu quả, ai ngờ có chút tác dụng nào, đối phương vẫn cứ làm như có gì.

      "Trừ trừ, muốn trừ bao nhiêu cứ trừ, tôi sao cũng được, tùy ông?"

      "—— Tiểu Nhiên, rốt cuộc bị làm sao thế?" Quản lý Mã thấy có chửi hay trừ tiền vẫn vô dụng, vì vậy hòa nhã hỏi, trong lòng biết chuyện này hề đơn giản.

      Ông biết tính tình của Đinh Tiểu Nhiên, nếu xảy ra chuyện lớn, tuyệt đối thay đổi như vậy.

      "Tôi sao, tôi đây rất khỏe, ăn ngon, ngủ ngon, chơi rất vui, tâm tình cực tốt." Hai mắt Đinh Tiểu Nhiên nhìn thẳng vào màn hình máy tính, lạnh nhạt với chung quanh, chỉ cần mình được vui vẻ.

      "Nếu có gì, sao lại chịu làm việc? Hôm nay đến trễ hai tiếng, hai tiếng đó có biết ?"

      "A —— hôm nay tôi chỉ đến trễ có hai tiếng thôi sao?"

      " ——" Quản lý Mã hết ý kiến, còn ôn hòa chuyện nữa mà khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo : "Đinh Tiểu Nhiên, nếu như thay đổi thái độ làm việc của mình, vậy chớ trách tôi ra tay hà khắc với ?"

      "Tùy, ông muốn làm sao làm."

      "Tiểu Nhiên, rất cố gắng làm việc trong mấy năm qua, tạo cho mình chỗ đứng trong công ty, có rất nhiều việc cần xử lý, thậm chí có khách hàng chỉ định ra mặt mới đồng ý hợp tác với chúng ta, bây giờ thế này chính là chấp nhận buông tay với những cố gắng trong nhiều năm qua, có biết ?"

      "Quản lý Mã, chuyện nào nặng tôi đây rất , có số việc ông biết đâu, nên đừng đến khuyên tôi nữa. E rằng bao lâu nữa tôi rời , cho nên ông đừng quan tâm đến tôi." Đinh Tiểu Nhiên khôi phục lại bộ dạng bình thường cùng quản lý Mã chuyện, những năm gần đây nếu như nhờ quản lý Mã chiếu cố, có được thành tựu như hôm nay.

      "Chuyện hôm qua tôi nghe , bất kể như thế nào, nên lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn."

      " phải vấn đề này. Ông biết chuyện hôm qua, vậy ông cũng biết quan hệ giữa tôi và Điền Vĩ, ông nghĩ tôi nên ở lại đây nữa sao?"

      "Mặc dù Tiêu Vũ Huyên làm giám đốc nơi này, nhưng ta thể lạm dụng chức quyền gây tổn hại đến lợi ích cho công ty, nếu như bọn họ quá giới hạn, tôi báo lên với cấp để cho Hội Đồng Quản Trị đến xử lý."

      "Quản lý Mã, sao ông lại ngốc thế, Tiêu Vũ Huyên mua lại công ty này, nơi đây chính là nhà của ta, cho dù ta có lấy công ty ra đối phó tôi, ông cũng thể làm được gì. Được rồi, ông hãy trở lại chỗ ngồi của mình , đừng để ý đến tôi, tôi còn phải xem phim hoạt hình, bây giờ xem được bao nhiêu cứ xem, bao lâu nữa tôi phải rồi." Đinh Tiểu Nhiên lại bắt đầu vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, dường như còn xem chỗ này là nơi làm việc.

      Quản lý Mã lắc đầu nữa, đành thở dài hơi rồi xoay người rời , mặc kệ chuyện này.

      phải ông muốn bỏ mặc, mà là ông có quyền quyết định, nếu như Tiêu Vũ Huyên dùng công ty để báo thù riêng, quả bọn họ thể ngăn cản.

      Cuộc chuyện của Đinh Tiểu Nhiên với quản lý Mã khiến mọi người hiểu ra, bắt đầu lo lắng cho chén cơm của mình, nhất là những người làm việc hơn mười năm, với độ tuổi của họ nếu rời khỏi nơi này rất khó tìm được công việc mới.

      Tiêu Vũ Huyên để tự mình quản lý Mã ra tay gây sức ép cho Đinh Tiểu Nhiên, nhưng vì muốn biết kết quả thế nào nên trốn trong góc nhìn trộm, khi thấy Đinh Tiểu Nhiên vẫn kiêu ngạo như cũ liền nổi trận lôi đình, quản lý Mã vừa liền ra trận.

      Nhân viên trong công ty vừa thấy Tiêu Vũ Huyên vội vàng ra, liền dám nhìn chỉ biết cúi đầu làm việc.

      Đinh Tiểu Nhiên sớm biết Tiêu Vũ Huyên đến, làm như thấy tiếp tục ăn và xem phim hoạt hình, sau đó bật cười, "Ha ha ——"

      Tiêu Vũ Huyên nổi giận tới bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, giáo huấn , "Đinh Tiểu Nhiên, xem chỗ này là chỗ nào, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, bộ giờ rảnh lắm sao?"

      " hay lắm, nếu như nghĩ tôi đây rảnh cứ nghĩ thế ." Đinh Tiểu Nhiên bình thản trả lời, thậm chí nể nan khi Tiêu Vũ Huyên xuất , cười càng lớn hơn, "Ha ha ——"

      " tin tôi đuổi ?"

      "Tin chứ?"

      "Nếu tin, vậy còn mau làm việc."

      "Tôi tin đuổi tôi, nhưng đại biểu tôi sợ , nếu như muốn cứ làm, tôi đây quan tâm."

      "Đinh Tiểu Nhiên ——" Tiêu Vũ Huyên dùng sức vỗ mạnh lên bàn, hai mắt hừng hực lửa giận nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, trong lòng rất cam tâm. tốn nhiều tiền mua lại công ty này, mục đích chính là muốn gây sức ép với Đinh Tiểu Nhiên, báo thù lại những nhục nhã khi còn ở nhà hàng, nhưng ngàn lần nghĩ tới Đinh Tiểu Nhiên lại khó chơi như vậy?

      "Tiêu Vũ Huyên, tôi đây có điếc, muốn gì cứ tôi đây ngồi nghe, cần lớn tiếng thế, giọng thực rất chói tai."

      "——" Tiêu Vũ Huyên tức giận muốn đánh người, liền giơ tay lên muốn tát đối phương cái, nhưng bàn tay vừa giơ lên liền bị chặn lại ở trung.

      "Dừng tay——" Đinh Tiểu Nhiên sớm biết Tiêu Vũ Huyên ra tay đánh người, cho nên vẫn luôn đề phòng ta, khi thấy giơ tay lên, lập tức hét lớn cảnh cáo : "Tiêu Vũ Huyên, tôi cảnh cáo , nếu dám ra tay đánh người, đừng trách tôi vì tự vệ mà ra tay."

      "Hừm, tôi đây thèm so đo với người có giáo dục như ." Tiêu Vũ Huyên muốn chuyện hôm qua lại phát sinh lần nữa, giật mạnh tay lại, mặt vênh váo khinh người.

      "Nếu như tôi có giáo dục, chỉ sợ cũng khá hơn bao nhiêu, chúng ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân. Bớt lời nhảm nhí , nếu ưa tôi, vậy giờ đuổi tôi ."

      "Đinh Tiểu Nhiên, có được như ngày hôm nay phải chuyện dễ dàng, nếu bỏ chỉ còn hai bàn tay trắng, muốn thế sao? nghĩ rằng tôi tin chủ tịch ngân hàng Thiên Tường là bạn trai sao, chuyện hai người hôm đó diễn trò, tôi đây sớm biết, muốn dựa vào chủ tịch ngân hàng Thiên Tường để đổi đời, tôi nghĩ đừng có nằm mơ nữa. Ngoan ngoãn nhận sai với tôi, sau đó bò vòng đất, tôi vì lòng thương người mà tính toán với nữa, bằng tôi khiến nửa đời sau của chẳng có ngày yên ôn, đến nơi nào tôi đến đó."

      Tiêu Vũ Huyên ngừng đe dọa , ra những lời y như mình là nữ hoàng của thế giới này, chẳng hề xem ai ra gì.
      >>>>>>>>>>>

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 — Theo đuổi lại.

      Đinh Tiểu Nhiên chút quan tâm tới lời cảnh cáo của Tiêu Vũ Huyên, ung dung ngồi ăn bánh quy, vừa xem màn hình vừa trả lời, hơn nữa giọng điệu hơi châm chọc, "Tiểu thư Tiêu Vũ Huyên, dù tôi diễn trò với chàng nào cũng liên quan , dù sao ta phải người của , lo làm gì? Hơn nữa, lỗ tai nào của nghe được tôi muốn dựa vào đàn ông thân tiến? Về phần cả nửa đời sau của tôi được yên ổn, vĩnh viễn tìm được việc làm, e rằng có bản lãnh đó."

      " thế là xem thường người Tiêu Gia của chúng tôi, có phải ?" Tiêu Vũ Huyên ngờ Đinh Tiểu Nhiên lại kiêu ngạo thế, vốn chỉ muốn dạy dỗ ta bài học, để ta bị mất hết mặt mũi chút, nhưng ngờ chuyện lại càng làm càng lớn. Giờ đối với , chỉ khiến Đinh Tiểu Nhiên mất hết thể diện đủ dập tắt cơn giận trong lòng .

      " phải tôi khinh thường Tiêu Gia các người, mà là các người đáng để tôi xem trọng, nếu phải nhờ vào mấy đồng tiền dơ bẩn, e rằng cả đồ bỏ cũng bằng."

      "Đáng tiếc lại có những đồng tiền dơ bẩn trong tay tôi, vĩnh viễn cũng có."

      "Có hay còn quá sớm để , thế giới này chính là bánh xe tuần hoàn, dùng cả công ty ra để báo thù riêng, chứng minh biết động não suy nghĩ, làm việc gì cũng nên lấy thắng lớn, chứ có ai lấy mặt trời so với mặt trăng đâu, sớm muộn gì Tiêu Gia cũng phá sản vì ."

      "Tôi mua lại công ty bách hóa này mục đích chính là đối phó , cho nên công ty này còn hay chẳng quan trọng gì đối với tôi, cho dù công ty này có sập tôi cũng đau lòng, bởi vì đối với Tiêu Gia mà , số tiền này chẳng đáng bao nhiêu."

      " ngờ Đinh Tiểu Nhiên tôi lại có giá trị lớn thế, đáng giá cả công ty bách hóa, ha ha, tệ tệ."

      " ——"

      "Đại tiểu thư Tiêu Vũ Huyên, nhảm thế đủ rồi chưa? xong cút xa chút, đừng ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống và xem ti vi của tôi, nếu thấy tôi vừa mắt sa thải tôi , chẳng sao cả." vì muốn Tiêu Vũ Huyên tức hơn, Đinh Tiểu Nhiên gác chân lên bàn, nhịp nhịp hai chân, miệng ngâm nga bài hát, tựa hồ lo lắng gì cả.

      "Đinh Tiểu Nhiên, ——" Tiêu Vũ Huyên nhìn bộ dạng đắc ý của , nổi trận lôi đình, giận đến muốn đuổi người, nhưng nghĩ lại chút, nếu đuổi ta nhanh như vậy, chẳng phải niềm vui công ty này đem lại quá ít rồi sao.

      , bây giờ vẫn thể đuổi Đinh Tiểu Nhiên , cần phải tìm cách khác đối phó ta.

      "Đinh Tiểu Nhiên, nghĩ dùng phép khích tướng chọc tức tôi, tôi đuổi sao, tôi để toại nguyện đâu."

      " đánh giá cao tôi rồi, tôi chẳng khích tướng gì cả, chuyện có đuổi tôi hay , đó là chuyện của liên quan đến tôi, bất quá tôi đây cũng luôn sau này tôi muốn tới làm tới, muốn tới tới, chuyện các người giao tôi thích tôi làm, thích làm, tự lo liệu ." Đinh Tiểu Nhiên hoàn toàn bị Tiêu Vũ Huyên chọc giận, ngược lại càng thấy đối phương tức giận hơn, trong lòng càng thêm đắc ý.

      thể ngờ Tiêu Vũ Huyên vì muốn đối phó mua luôn công ty này, nhưng Đinh Tiểu Nhiên này đâu phải loại dễ đối phó chứ?

      " ——" Tiêu Vũ Huyên giận xanh mặt, nhất thời biết gì, tức giận nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, suy nghĩ lúc cuối cùng mới nghĩ ra cách phản bác, dần cơn giận lại, giễu cợt: " chịu làm có phải vì mỗi ngày muốn nhìn thấy Điền Vĩ ? đáng tiếc, trong lòng của người đàn ông này vốn , mặc dù tránh né làm, cũng gặp đâu, từ bỏ ."

      "Tôi thèm loại đàn ông vô tích chẳng đáng mặt đàn ông như đâu, loại người như chỉ những đứa con tròng mới cần? Tôi cũng quan tâm trong lòng có tôi , tôi chỉ mong sao trong lòng đừng bao giờ có tôi, bởi vì bị kẻ như đeo bám, thực rất phiền phức." Đinh Tiểu Nhiên biết Tiêu Vũ Huyên lấy Điền Vĩ ra chọc tức , muốn tổn thương .

      "——"

      "Tiêu Vũ Huyên, tôi cho biết kể từ khi tôi biết Điền Vĩ lén lút quan hệ với , tôi liệt vào danh sách đen, cho dù đời này ai cưới tôi, tôi cũng quay lại với , mua công ty này để đối phó tôi, thấy bỏ ra số tiền này rất lãng phí sao?"

      " ngon ngọt ai chẳng được, cái chính là tự hỏi lòng mình, nó có đau ?".

      "Tim tôi ngừng nhắc cho tôi nhớ, tên Điền Vĩ này xứng để tôi nghĩ tới nên hề đau. Còn phải cẩn thận, chừng người bị tổn thương lại là đó?"

      "Để xem, tôi cũng muốn xem những lời có đúng thực như thế ?"

      "Tôi đây rảnh tiếp về chuyện này. Thôi, chỉ còn tiếng nữa tan ca, tôi còn có chuyện phải làm nên về trước, ngày mai chủ nhật cần phải làm, bái bai." Đinh Tiểu Nhiên tắt máy tính, cầm túi xách lên, ung dung bước , từ đầu đến cuối hề tức giận.

      tức giận, nhưng có người lại giận đến sắp nổ tung.

      Tiêu Vũ Huyên nhìn theo bóng lưng rời của Đinh Tiểu Nhiên, hai tay nắm chặc thành quyền, kiềm chế nổi cơn giận trong lòng liền cầm văn kiện bàn hung hăng quăng xuống đất để trút giận, sau khi đập hết văn kiện mới đùng đùng bỏ .

      Cứ tưởng có thể dạy Đinh Tiểu Nhiên bài học, nhưng ngờ người bị chọc tức lại là mình. ngày nào đó, nhất định khiến Đinh Tiểu Nhiên phải hối hận vì những chuyện hôm nay.

      Toàn bộ nhân viên công ty chứng kiến cảnh Tiêu Vũ Huyên gây với Đinh Tiểu Nhiên, trong lòng mọi người hiểu , thậm chí có người nghĩ rằng nếu tiếp tục ở lại công ty này có tiền đồ, sau này có thể mất việc nên mọi người bắt đầu nghĩ cho mình đường lui.

      Quản lý Mã cũng giống vậy, ông nghe mọi người kể lại chuyện hôm qua xảy ra tại quán ăn, căn bản nghĩ chuyện nghiêm trọng đến vậy, hôm nay chứng kiến liền hiểu ra vì sao Đinh Tiểu Nhiên lại biến thành như vậy.

      Đối với công ty mất hết hy vọng, ai còn muốn làm chứ, nhất là khi cấp cứ luôn nhắm vào ?

      Điền Vĩ vẫn lén trốn trong góc nhìn, nghe hết tất cả mọi chuyện, đột nhiên cảm thấy giao phó chính mình vào Tiêu Vũ Huyên là lựa chọn sai lầm, lúc này màng tới chức phó giám đốc nữa, mà do dự nên về đâu.

      Tiêu Vũ Huyên vốn , cũng muốn kết hôn với , quay lại với chỉ vì muốn chọc tức Đinh Tiểu Nhiên, chờ khi hả giận nhất định đạp sang bên, tới lúc đó chỉ còn hai bàn tay trắng.

      được, thể để chuyện này phát sinh, nếu muốn thay đổi cục diện nhất định phải khiến Đinh Tiểu Nhiên tha thứ, chỉ khi nào Đinh Tiểu Nhiên quay lại bên , mới có cơ hội gầy dựng nghiệp cho mình.

      Sau khi suy tính xong, rốt cuộc Điền Vĩ quyết định buông tha cho Tiêu Vũ Huyên, trái lại theo đuổi Đinh Tiểu Nhiên lại, để nhờ Tạ Thiên Ngưng giúp . Sau khi quay lại phòng làm việc,liền thu dọn chút đồ rồi rời , trước khi cũng cho Tiêu Vũ Huyên tiếng, thẳng mạch, trong lòng nghĩ gì thêm chỉ muốn đuổi theo Đinh Tiểu Nhiên.

      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên rời khỏi công ty, đến khu chợ gần đây định mua chút thức ăn, trong lòng thấy rất dễ chịu còn chút áp lực nào. Cả người nhõm khiến phát giác ra lúc trước mình cứ luôn gây sức ép chính mình, có lẽ sau những chuyện xảy ra nên sống vui vẻ và tìm cho mình người bạn trai mới để , bắt đầu làmlại từ đầu.

      "Bắt đầu lại cũng tốt, ngày mai đến gặp tên Lâm Trường Thịnh kia, để xem bộ dạng ra sao. Được tiến tới."

      "Lâm Trường Thịnh là ai?" Điền Vĩ ra khỏi công ty liền thấy Đinh Tiểu Nhiên đứng cách đó xa, nhanh chóng đuổi theo, ngờ vừa tới gần liền nghe nhắc tên người đàn ông khác, vui liền hỏi.

      " ——" Đinh Tiểu Nhiên sợ hết hồn, xoay người lại, thấy là Điền Vĩ, mặt càng khó coi hơn, giận dữ hỏi: " ở sau lưng tôi để làm gì? Tránh xa tôi ra, tốt nhất cút đến Châu Phi vĩnh viễn đừng trở về nữa."

      "Tiểu Nhiên, chúng ta có thể ngồi xuống chuyện chút ?" Điền Vĩ dịu dàng .

      Nhưng dịu dàng của dường như có tác dụng, lập tức bị đối phương cự tuyệt, ", chúng ta cần chuyện, càng nên quá thân thiết, bởi vì tôi và còn gì để ."

      "Tiểu Nhiên, biết mình làm sai rất nhiều chuyện, nhất là những việc trong hai ngày nay, nhưng tất cả đều phải ý của , bị Tiêu Vũ Huyên ép, nếu làm theo lời ta, ta đối phó lại với . Em cũng biết thế lực của Tiêu Vũ Huyên rất lớn, nếu làm theo lời ta, kết cuộc của rất thảm ."

      "Kết cuộc của thế nào chẳng liên quan đến tôi, dù sao lâu nữa tôi cũng rời khỏi công ty, đến lúc đó Tiêu Vũ Huyên thể tìm tôi gây phiền phức nữa, cũng còn gặp khó khăn, xem như có thể giải thoát."

      " có ý này, chỉ muốn ra người trong lòng vẫn luôn là em, bởi vì có rất nhiều chuyện xảy ra nên mới có chuyện ngày hôm nay. Tiểu Nhiên, em cho thêm cơ hội có được ?"

      "Điền Vĩ, có biết chính là người mà tôi thấy ghê tởm nhất , tôi lần cuối cho , đừng đeo bám theo tôi nữa."

      "Tiểu Nhiên ——"

      "Đừng nhảm nữa, tôi chán nghe lắm rồi, hi vọng sau này gặp nhau nữa." Đinh Tiểu Nhiên cho Điền Vĩ cơ hội tiếp, xoay người về phía trước.

      Nhưng mới vài bước liền bị người kéo lại, thể nào tiếp.

      Điền Vĩ cho Đinh Tiểu Nhiên , kéo mạnh lại, nhưng cứ giả vờ dịu dàng, "Tiểu Nhiên, cho thêm cơ hội, bảo đảm nhất định thương em.".

      " làm đau tay tôi đó, buông ra." Đinh Tiểu Nhiên cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi , nhưng càng giãy dụa, càng giữ chặc, đến mức xương cốt của cũng đau.

      "Tiểu Nhiên, tại sao em cho thêm cơ hội, biết lỗi rồi."

      "Tôi bảo buông tay có nghe ? làm đau tay tôi đó?"

      "Trừ phi em tha thứ cho , bằng buông."

      "Đau — —"

      Bất kể Đinh Tiểu Nhiên có kêu đau thế nào, Điền Vĩ vẫn chịu buông tay, ngay vào lúc này truyền đến mệnh lệnh, "Buông ấy ra."

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10 — Hai người đàn ông cãi nhau

      Dư Tử Cường định đến đón Đinh Tiểu Nhiên tan ca, mời ăn cơm để xin lỗi chuyện hôm qua, ai ngờ thấy bị Điền Vĩ lôi kéo đường, nhanh dừng xe sang bên đường ,chạy tới ra lệnh: “Buông ấy ra."

      Sau khi xong, đợi Điền Vĩ buông tay, kéo Đinh Tiểu Nhiên ra phía sau lưng mình để bảo vệ cho .

      Điền Vĩ vừa thấy Dư Tử Cường, trong lòng hơi sợ nhưng thể lùi bước, bởi vì Đinh Tiểu Nhiên là hy vọng cuối cùng, nhất định phải đoạt về: “Ra là cậu, chuyện cậu và Tiểu Nhiên đóng kịch ở nhà hàng tôi biết, cậu cần diễn nữa đâu."

      “Quả thực lúc ở nhà hàng chỉ là đóng kịch, nhưng bây giờ phải, chỉ cần ấy muốn theo , đừng hòng đoạt ấy ra khỏi tay tôi, dù ấy đồng ý tôi cũng cho ấy theo đâu." Dư Tử Cường dùng hai tay kéo vạt áo da trước ngực lại, dùng quyền lực và chiều cao của mình áp đảo Điền Vĩ.

      Quả Điền Vĩ hơi giật mình, dù sao người đối đầu mình bây giờ là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, nhưng nếu bỏ cuộc mất hết cho nên thể thua? “Chủ tịch Dư, chỉ là chủ tịch ngân hàng phải ông trời, sao thích xen vào chuyện của người khác?"

      “Dựa vào tôi là bạn trai ấy."

      "Buồn cười, tôi biết hai người chỉ đóng kịch, những lời này ra thấy mình rất buồn cười sao?"

      chút cũng , bởi vì ấy sắp làm bạn của tôi.” Dư Tử Cường nắm lấy tay Đinh Tiểu Nhiên, giơ ra trước mặt Điền Vĩ để cho mở to mắt nhìn.

      “A.... chuyện này....”Đinh Tiểu Nhiên cực kỳ kinh ngạc, biết nên làm gì, ngơ ngác đứng.

      “Cho dù các người diễn giỏi mấy, tôi cũng tin. Tiểu Nhiên, đừng vì tránh mặt mà đóng kịch với cậu ta nữa, tin, bất kể hai người diễn tình cảm mấy cũng tin, bị em lừa lần tuyệt đối để mình bị lừa lần thứ hai." Điền Vĩ chân thành nhìn Đinh Tiểu Nhiên, mặc dù tay bị Dư Tử Cường nắm, cũng tin quan hệ hai người họ.

      Cho dù bọn họ là bồ bịch, cũng có cách tách họ ra, bởi vì Đinh Tiểu Nhiên là của .

      Đinh Tiểu Nhiên giật tay ra khỏi tay Dư Tử Cường, để nắm, tức giận nhìn hai người đàn ông trước mặt, quát lớn: “Hai người tránh xa tôi ra ,đừng bám theo tôi nữa."

      “Ah, hôm nay tức giận thế có phải bị chó mèo bắt nạt ? cho biết trút giận giúp em." Dư Tử Cường vừa dịu dàng vừa trêu chọc Đinh Tiểu Nhiên ngay trước mặt Điền Vĩ, nhưng thực chất phải đùa hay diễn trò, tất cả đều là .

      Dường như thích này.

      “Tiểu Nhiên, đừng tin lời tên lãng tử này, những gì cậu ta đều đáng tin." đợi Đinh Tiểu Nhiên trả lời, Điền Vĩ lập tức .

      “Nhìn bộ dạng chắc thuộc loại lãng tử phong lưu đa tình, nhất định chung sống rất nhiều , có tôi ở đây cậu đừng hòng gạt Tiểu Nhiên ngây thơ lương thiện." Điền Vĩ chịu thua, cãi lại .

      “Chỉ sợ cả cũng chung sống ít rồi, có tư cách gì tôi? những người khác, chỉ cần đến Tiêu Vũ Huyên thôi, thời gian giường cùng Tiêu Vũ Huyên mây mưa, có nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nhiên ?"

      “Cậu phải tôi, làm sao cậu biết tôi nghĩ đến?"

      “Lời này của , có phải sớm lên giường với Tiêu Vũ Huyên rồi ?"

      “Đúng sao, chẳng qua vui đùa chút thôi, thời nay đâu phải xã hội phong kiến, lên giường cũng chứng minh được gì."

      "Quả thực lên giường thể chứng minh được gì, nhưng lại nhìn ra là hạng người gì. Tốt nhất sau này đừng bám theo Tiểu Nhiên, nếu tôi tha cho đâu." Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên sang bên cạnh mình, dùng ngón trỏ bên tay khác chỉ vào Điền Vĩ, lạnh lùng cảnh cáo .

      Điền Vĩ vừa lo lại vừa tức, kéo mạnh Đinh Tiểu Nhiên trở về, cảnh cáo ngược lại Dư Tử Cường, “Cậu là người nên bám theo Tiểu Nhiên mới đúng, loại đàn ông có tiền như cậu, mấy ai lòng cả."

      “Tôi lòng, chẳng lẽ thực lòng sao? Đừng quên chính là người bỏ rơi Tiểu Nhiên trước để chạy theo khác." Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên trở lại bên mình, lần này còn kéo ra sau lưng mình, cho rằng thế có thể an toàn hơn, ai ngờ. . . . . .

      Điền Vĩ lại bước lên kéo Đinh Tiểu Nhiên ra khỏi sau lưng Dư Tử Cường, trở về bên cạnh mình.

      Cứ như vậy, hai chàng trai lôi kéo , ai cũng chịu nhường ai còn ngừng cãi nhau.

      "Điền Vĩ, mau bỏ tay ra, lúc đầu cũng do bỏ rơi ấy trước, nên đừng bám theo ấy nữa."

      “Cậu buông tay mới đúng, Tiểu Nhiên vốn thích người hơn ấy, cậu lại hơn ấy hai tuổi cho nên người buông tay phải là cậu."

      "Tuổi tác quan trọng, tôi có cách để ấy tiếp nhận tôi, huống chi tôi chỉ hơn ấy hai tuổi, phải hai mươi tuổi, chuyện này to tát gì."

      "Đối với Tiểu Nhiên mà , hơn hai ngày cũng là vấn đề, buông tay ."

      buông tay ra."

      “Cậu buông tay ra."

      buông."

      “Cậu buông."

      “ . . . . . ."

      Vì thế, Đinh Tiểu Nhiên bị hai người đàn ông kéo tới kéo lui, nhức cả đầu, vì vậy ra sức hất tay hai người, “Hai người mau buông tay tôi ra."

      Dư Tử Cường và Điền Vĩ đều buông ra, nhưng lại chịu ngừng cãi nhau, liên tục khiêu khích đối phương.

      Khiêu khích bao lâu, lại bắt đầu gây ầm ĩ.

      “Dư Tử Cường, cậu là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, người có gia thế và bối cảnh như cậu, chắc chắn gia đình cậu chấp nhận cho cậu chung sống với Tiểu Nhiên đâu."

      “Chuyện này cần bận tâm, tự tôi biết giải quyết."

      “Giải quyết, cậu cậu có thể giải quyết, vậy chứng minh gia đình cậu phản đối chuyện cậu quen Tiểu Nhiên rồi."

      “Vậy còn , có gì hết, lấy gì ra giành,chả lẽ muốn ấy theo lừa tiền người khác để sinh sống qua ngày sao?"

      Tiểu Nhiên phải đứa con nít, cho dù tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cậu cũng nên sỉ nhục tôi, đúng Tiểu Nhiên?" Điền Vĩ chân thành hỏi Đinh Tiểu Nhiên, hồi tưởng lại những lời thề non hẹn biển khi xưa, cảm thấy mình thắng được Dư Tử Cường.

      Người nhà Dư Tử Cường chấp nhận Đinh Tiểu Nhiên, vậy bọn họ thể bên nhau rồi, cho nên có cơ hội thắng nhiều hơn.

      “Lúc trước lấy lòng Tiêu Vũ Huyên phải muốn dựa vào ta để bước lên trời sao, hôm nay biết mình thể cưới Tiêu Vũ Huyên nên quay lại tìm Tiểu Nhiên, loại đàn ông như đáng tin lắm sao? Nghĩ lại những gì đối xử với Tiểu Nhiên , hừm." Dư Tử Cường giễu cợt phản bác.

      "Đó là chuyện giữa tôi và Tiểu Nhiên, liên quan tới cậu."

      "Tương lai ấy sắp trở thành bạn của tôi, chuyện của ấy chính là chuyện của tôi."

      "Tương lai sắp trở thành thôi, bây giờ vẫn chưa phải, Tiểu Nhiên gật đầu đồng ý,cậu vĩnh viễn phải bạn trai ấy."

      ấy gật đầu đồng ý."

      " ấy ."

      " ấy ."

      "."

      "."

      Hai thằng đàn ông to xác lại bắt đầu cãi nhau, Đinh Tiểu Nhiên chịu nổi, dứt khoát bỏ mặc bọn họ, liền .

      “Tiểu Nhiên, em đâu vậy?" Dư Tử Cường đuổi sát theo.

      Điền Vĩ cũng muốn đuổi theo, ai ngờ bị người gọi lại, hơn nữa người này làm thấy sợ.

      Tiêu Vũ Huyên tìm thấy Điền Vĩ trong công ty, cho rằng tan ca liền về nên tự mình ra ngoài, ngờ vừa ra khỏi cửa công ty liền thấy đứng bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, mặc dù có Dư Tử Cường ở đó nhưng điều khiến tức giận chính là tên Điền Vĩ này, khi thấy muốn đuổi theo Đinh Tiểu Nhiên, lập tức gọi lại, sau đó tới trước mặt , tát cái cảnh cáo : "Điền Vĩ, nếu còn dám lén lút tìm Đinh Tiểu Nhiên, tôi bỏ qua cho đâu."

      . . . . . ." Toàn bộ dũng khí vừa rồi đều bị cái tát này đánh mất hết, Điền Vĩ vốn muốn rời khỏi này, nhưng sau khi gặp lại , lại có gan chia tay, bởi vì ra thế này chỉ còn hai bàn tay trắng, nhất là khi chưa được Đinh Tiểu Nhiên tha thứ.

      Nếu bây giờ bỏ Tiêu Vũ Huyên ra, Đinh Tiểu Nhiên lại tha thứ cho , vậy làm sao bây giờ?

      “Đừng cho rằng tôi biết ý đồ của , muốn lôi kéo Đinh Tiểu Nhiên quay về để giúp bò lên chỗ cao sao, đời này làm gì có chuyện tốt thế? Nếu như tôi bắt gặp bám theo Đinh Tiểu Nhiên, tôi khiến vĩnh viễn thể ngốc đầu lên."

      “Vũ Huyên, chuyện phải như em nghĩ, , chỉ là. . . . ."

      “Những lời giả dối của lừa được tôi đâu, là loại người thế nào tôi đây quá , mặc dù tôi , nhưng tôi cũng để kết hôn với ta đâu, tôi cho phép quay lại bên cạnh Tiểu Nhiên đâu, chỉ cần ở cạnh ta, tôi phá hủy hết tất cả mọi thứ của ."

      "Em , vậy tại sao lại đối xử với như thế?"

      "Bởi vì tôi thích, nếu như muốn trách hãy trách Đinh Tiểu Nhiên kìa, ai biểu ta dám làm cho tôi mất hết thể diện tại nhà hàng, mối nhục này tôi mãi quên, nếu phải muốn trả thù ta, tôi thèm nhìn lại bản mặt sao.”

      "Em ——" Điền Vĩ nổi giận, vươn tay muốn đánh Tiêu Vũ Huyên.

      Tiêu Vũ Huyên ngẩng đầu ưỡn ngực, sợ hãi chút nào : "Đánh , đánh , đánh tôi thử xem?"

      Sau đó Điền Vĩ lại do dự, cuối cùng vẫn dám đánh, thu hồi tay lại rầu rĩ cúi đầu, biết vì sao lại thấy hối hận.

      Lúc đầu cho rằng ở bên cạnh Tiêu Vũ Huyên được thăng tiến, ai ngờ chuyện lại biến thành như vậy?

      "Quả có chút bản lĩnh đàn ông, nhìn bộ dạng hèn nhát của , muốn tôi lấy sao, nằm mơ . Hãy ngoan ngoãn cho tôi, bởi vì tôi phái người theo dõi , nếu để cho tôi biết lén qua lại với Đinh Tiểu Nhiên, nhất định phải chết." Tiêu Vũ Huyên thay đổi phương pháp, cảnh cáo Điền Vĩ lần nữa sau đó đắc ý rời , nhưng vài bước liền dừng lại, nhắc nhở , "Ngày mai tôi có hẹn với bạn, đừng tới làm phiền tôi, làm xong chuyện của , đừng quên lời cảnh cáo của tôi."

      ". . . . . ." Điền Vĩ gì nữa, tức giận nhìn theo bóng lưng rời của , giận đến nghiến răng, hai tay nắm chặc thành nấm đấm, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.

      bây giờ còn có thể làm gì? Đành kiên nhẫn chờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :