1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma - Tịch Mộng (Full 87c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 79 — Vẫn thấy căng thẳng.

      Hôn lễ của Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi vẫn được tiến hành theo đúng thời hạn.

      Từ sáng sớm Hà Tuyết Phi khoác người bộ y phục dâu xinh đẹp, vừa ngắm mình trong gương vừa cố gắng kiềm chế cơn sợ hãi lo lắng trong lòng mình, ngừng cầu xin trời để hôn lễ này được tiến hành thuận lợi.

      Chỉ cần gả cho Tử Cường, bất kể sau này có chịu nhiều đau khổ vẫn cam chịu, tin tưởng chỉ cần mình lòng đối xử tốt với ngày nào đó chấp nhận .

      Sáng sớm Hoắc Thanh Cúc đến trấn giữ tại trường hôn lễ, đặc biệt chờ Đinh Tiểu Nhiên đến, dự định chặn lại ngoài cửa cho tới phá hư chuyện.

      Còn Chung Mẫn Liên vào trong bệnh viện thúc giục Dư Tử Cường thay quần áo, còn tự mình giúp sửa soạn lại sau đó phái người đưa lên xe, mà cả chính bà cũng theo tiến vào lễ đường.

      Hôm nay Dư Tử Cường làm chú rễ, nhưng nét mặt lại có chút gì vui vẻ tươi cười, mặt mày âu sầu bi thảm khiến cho bầu khí hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.

      Chỉ có điều Chung Mẫn Liên lại cười rất vui, còn nỗ lực khuyên , "Tử Cường, hôm nay là ngày vui của con, con đừng mặt mày nhăn nhó nữa được , cười cái ."

      "Mẹ nghĩ con có thể cười nổi sao?" Dư Tử Cường buồn bã hỏi.

      "Mẹ biết con thích Hà Tuyết Phi, nhưng đây chỉ là tạm thời có khi kết hôn xong con thấy con bé là rất tốt, sau đó nó."

      " , vậy sao mẹ kết hôn với cha nhiều năm như vậy mà cha vẫn mẹ?"

      "Con muốn chọc cho mẹ xỉu nữa phải ?" Chung Mẫn Liên nghiêm túc hỏi, nhưng chỉ nghiêm túc được lúc, lại cười hì hì , "Tử Cường con đừng như vậy, Tuyết Phi là tốt đáng để con đó."

      "Con lại chẳng thấy ta có điểm nào tốt cả?" Dư Tử Cường dám lấy chuyện của cha ra đả kích Chung Mẫn Liên, lo lắng sợ bà tức giận lại ngất nên lãng sang chuyện khác.

      "Đó là do con có thành kiến với nó, bởi trong lòng con chỉ lo nghĩ đến Đinh Tiểu Nhiên thôi, mẹ lại thấy Đinh Tiểu Nhiên kia chẳng có gì tốt cả?"

      "Đó là vì mẹ có thành kiến với Tiểu Nhiên."

      "Vậy chỉ có thể trách ta cho mẹ ấn tượng tốt. Bỏ qua , hôm nay mẹ muốn nghe nhắc tới ta, chút nữa bước vào lễ đường, dù cho Đinh Tiểu Nhiên có tới tham dự hôn lễ con cũng được làm chuyện xằng bậy gì đó, bằng mẹ chết cho con xem." Chung Mẫn Liên muốn ngày quan trọng hôm nay bị lãng phí vì những thứ này, cho nên liền dừng lại đổi sang chủ đề khác , " hồi có rất nhiều khách mời quan trọng tới tham dự hôn lễ, con phải biểu cho tốt vào, bọn họ đều là những người nhân vật quan trọng có thể trợ giúp cho nghiệp sau này của con đó."

      "Quan trọng à, dù quan trọng mấy có qua được Tạ Thiên Ngưng ?" Dư Tử Cường khinh thường , bởi vì bài xích hôn lễ cho nên ngay cả khách mời tham dự cũng bị bài xích theo.

      "Nếu Tạ Thiên Ngưng nhờ có Phong Khải Trạch che chở, ta cũng chẳng là thá gì cả."

      "Mẹ à, mẹ có dám ra lời này trước mặt Phong Khải Trạch ?"

      "Được rồi, con đừng chống đối mẹ nữa, bộ muốn chọc mẹ tức chết sao? Đợi lát nữa biểu cho tốt vào, đừng có chìa bộ mặt hầm hầm như ai đó thiếu nợ tiền con vậy.".

      "Hừm." Dư Tử Cường hừ lạnh tiếng nữa, nhưng mặt thủy chung vẫn cười, trong đầu liền nghĩ đến Đinh Tiểu Nhiên, nghĩ chút trong hôn lễ có thể nhìn thấy được mặt , bởi vì rất muốn gặp .

      Sáng sớm Đinh Tiểu Nhiên bị Tạ Thiên Ngưng tra tấn, khoa tay múa chân nhiều lần mới chọn xong quần áo, còn bị thợ trang điểm hóa trang hết nửa ngày làm thấy đầu óc xây xẩm mặt mày, mệt mỏi than oán, "Thiên Ngưng, rốt cuộc cậu muốn giày vò mình đến bao lâu nữa hả?"

      " nhanh thôi đợi thêm chút ." Tạ Thiên Ngưng đứng bên cạnh nhìn thợ trang điểm trang điểm cho đến khi hài lòng, mới gật đầu : "Tốt lắm, như thế , cám ơn."

      "Bà chủ quá khách sáo rồi, đây là bổn phận của chúng tôi mà."

      "Bà chủ, xin hỏi còn cần làm gì nữa ?"

      " cần, các người về ."

      Nghe Tạ Thiên Ngưng xong, thợ trang điểm mới thu dọn đồ đạc rời .

      Tạ Thiên Ngưng kéo Đinh Tiểu Nhiên đến trước mặt mình, vui vẻ khen tặng thở dài : "Ừm, đẹp, rất đẹp, Tiểu Nhiên nhà ta quả là xinh đẹp kiều diễm. , chúng ta lên đường tham dự hôn lễ."

      Đinh Tiểu Nhiên nhìn mình trong gương, thân cao quý khoác người chiếc váy áo thanh lịch kết hợp đôi giày thủy tinh cao gót, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ khéo léo, nhìn giống y như con thiên nga trắng tuyệt đẹp, khiến vừa mừng vừa sợ lại vừa thẹn, lúng túng hỏi: "Thiên Ngưng, mình phải dự hôn lễ sao?"

      " chuẩn bị xong, còn hỏi thiệt giả à? thôi, đại mỹ nhân." Tạ Thiên Ngưng cho Đinh Tiểu Nhiên do dự kéo ra khỏi cửa.

      "Nhưng mà ——" Đinh Tiểu Nhiên vẫn còn hơi nhăn nhó, rất ngượng khi ra sân với bộ dạng như vậy, thế nhưng Tạ Thiên Ngưng lại kiên quyết muốn lôi , đành nhắm mắt theo.

      Hôm nay là ngày có thể lật ngược tình thế, tin tưởng vào giúp đỡ của Phong Khải Trạch nhất định có thể vạch mặt về Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi, chỉ là sau đó biết phải đối mặt mọi người như thế nào.

      Thôi, bước nào tính bước đó.

      Phong Khải Trạch ngồi ở ghế tài xế chờ hai , thấy hai người vừa lên xe lập tức lái xe thẳng đến lễ đường. Hôm nay phải đến dự hôn lễ, mà là dạy dỗ người, dạy cho bà già Hoắc Thanh Cúc kia biết đắc tội bà xã như thế nào.

      Hoắc Thanh Cúc đứng đón tiếp khách tại hôn lễ, mỗi người bước vào đều quan sát rất cẩn thận, từng phút giây trôi qua đều hết sức cẩn thận lưu ý chung quanh để kịp thời xử lý tình huống phát sinh, nhất là Đinh Tiểu Nhiên.

      Lúc này, Chung Mẫn Liên dẫn theo Dư Tử Cường đến, vừa xuống xe thấy Hoắc Thanh Cúc đứng tiếp đón khách liền thân thiện tới chào hỏi, "Bà sui ——"

      "Mẫn Liên, sao bà đổi xưng hô nhanh quá vậy." Hoắc Thanh Cúc cũng rất thân thiện, cười đến miệng thể khép lại.

      "Phải sửa thôi, sau này chúng ta chính thức trở thành thông gia rồi."

      "Đúng đúng, chúng ta sau này chính thức là thông gia rồi. Tử Cường, đừng có cái mặt nhăn nhó nữa cười lên , đừng để khách khứa họ ra vào." Hoắc Thanh Cúc hài lòng biểu tình của Dư Tử Cường, cho nên uyển chuyển nhắc nhở .

      "Tôi là vậy đó." Dư Tử Cường tức giận trả lời, sắc mặt càng thêm khó coi hơn, chỉ cười mà còn nổi giận.

      "Hôm nay có rất nhiều quan khách lớn đến tham dự, còn có rất nhiều ký giả, nếu con muốn ngày mai tin đồn truyền khắp nơi thể tốt cho mẹ." Chung Mẫn Liên khẽ buông lời cảnh cáo bên tai Dư Tử Cường.

      Nhưng lời cảnh cáo này tựa hồ có tác dụng gì đối với .

      Dư Tử Cường vẫn cười nổi, lạnh lùng : " làm được."

      "Con muốn chọc mẹ tức chết sao?"

      "Mẹ, con rất cố gắng ép mình kết hôn với Hà Tuyết Phi, nếu mẹ muốn ép con đến phát điên, con cũng chẳng còn gì để ."

      "Được được được, con vào trong nơi này cần con nữa đâu." Chung Mẫn Liên đành thối lui từng bước, muốn gây với Dư Tử Cường nên gọi vào trong.

      Dư Tử Cường cũng muốn thêm, muốn xoay người vào lại thấy xe Phong Khải Trạch từ xa chạy tới, vì vậy dừng bước lại chờ người xe bước xuống. Trong tất cả các khách mời hôm nay, người muốn gặp chỉ có hai người này. vinhanh-annkasi.

      Phong Khải Trạch dừng xe trước mặt Chung Mẫn Liên.

      Sắc mặt Chung Mẫn Liên nghiêm trang hẳn lên rất nhiều, tựa hồ rất căng thẳng, cả nụ cười mặt cũngcứng ngắc.

      Hoắc Thanh Cúc thấy bà phản ứng thế liền đoán thân phận người ngồi trong xe này phải tầm thường, cho nên bộ dạng cũng liền trở nên nghiêm chỉnh, đứng chờ để chào hỏi.

      Sau khi Phong Khải Trạch dừng xe, hồi mới mở cửa xuống xe đứng bất động ở cửa xe nhìn cả đám người.

      Chung Mẫn Liên tươi cười tiến lên đón tiếp, lời cung kính ôn hòa, " ra là cậu Phong, hoan nghênh khách quý hôm nay đến dự, rất lấy làm mừng vì cậu có thể tới dự hôn lễ của con trai tôi."

      Cậu Phong —— Hoắc Thanh Cúc nghe xưng hô này, vẫn còn chưa nhận ra thân phận của Phong Khải Trạch, vì vậy khẽ hỏi lai lịch vị khách mới đến này, "Xin hỏi người này là ai thế?"

      "Cậu ấy chính là người thừa kế Phong Thị đế quốc, đại thiếu gia của nhà họ Phong."

      "A —— Phong Thị đế quốc." Sau đó Hoắc Thanh Cúc mới ra thân phận của Phong Khải Trạch, vì quá kinh ngạc nên cả người liền đơ ra ngây ngốc hồi, sau đó mặt lộ ra nụ cười, dự định lấy lòng nhân vật lớn này, vì vậy cũng tiến lên chào hỏi, "Cậu Phong, ngưỡng mộ lâu ngưỡng mộ lâu, hân hạnh được gặp cậu."

      nghe qua về Phong Thị đế quốc, gia đình cực kỳ giàu có nổi tiếng, còn lớn hơn cả ngân hàng Thiên Tường của Dư Tử Cường, chỉ tiếc hôm nay người con bà gả phải là Phong Khải Trạch.

      Phong Khải Trạch rất lạnh lùng, căn bản quan tâm lời chào hỏi của Chung Mẫn Liên và Hoắc Thanh Cúc, mà quay đầu lại nhìn chờ Tạ Thiên Ngưng bước ra.

      lạnh lùng của khiến cho Chung Mẫn Liên và Hoắc Thanh Cúc có chút lúng túng, nhưng dám lên tiếng nửa câu chỉ lẳng lặng đứng im.

      Tạ Thiên Ngưng ngồi yên lặng chỗ cạnh tài xế, vội bước xuống xe mà quay đầu ra sau khích lệ Đinh Tiểu Nhiên, "Tiểu Nhiên, đến rồi xuống xe thôi."

      "Mình, mình thấy rất căng thẳng?" Đinh Tiểu Nhiên dám bước xuống xe, mười ngón tay khấu chặt, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.

      "Cậu căng thẳng quá làm gì, hôm nay chúng ta tới chẳng qua đến dự hôn lễ, chứ đâu kêu cậu cướp chú rễ?"

      "Thiên Ngưng, cậu đâu vậy?"

      "Mình thực mà. Xuống xe thôi, Dư Tử Cường ở bên ngoài bộ cậu muốn gặp cậu ta sao?"

      "Tử Cường ——" vừa nghe Dư Tử Cường, Đinh Tiểu Nhiên rất kích động, đưa tay ra mở cửa xe, nhưng cuối cùng vẫn dám mở, lòng ngực căng thẳng ngừng đập thình thịch, "Mình, mình vẫn thấy rất hồi hộp."

      "Cậu còn giống Đinh Tiểu Nhiên lúc trước mà mình quen. Đinh Tiểu Nhiên mình quen rất lớn gan, lại còn rất dũng cảm nhưng giờ nhìn lại bản thân cậu , vừa nhát gan lại còn hay nhăn nhó." Tạ Thiên Ngưng hơi im lặng, còn cách nào đành khuyên , "Xuống xe , sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chẳng lẽ cậu định trốn luôn ở trong xe hoài sao?"

      " có, mình, mình chỉ muốn điều chỉnh tâm lý lại chút thôi."

      "Vậy cậu nhanh lên , mình xuống xe trước đây. Sau khi mình xuống xe mà cậu còn chưa xuống, mình đứng ở ngoài cửa xe lôi cậu xuống đó."

      "Biết rồi."

      "Tiểu Nhiên, cố gắng lên." Tạ Thiên Ngưng chọc ghẹo Đinh Tiểu Nhiên xong, sau đó xuống xe xuất ở trước mặt mọi người, có lẽ quen bị người nhìn chăm chú cho nên còn để tâm nhiều đối với ánh mắt mọi người, trực tiếp tới trước mặt chuyện với Phong Khải Trạch, "Khỉ con, mọi chuyện đều chuẩn bị xong chưa?"

      "Chuẩn bị xong rồi." Phong Khải Trạch ôn nhu trả lời.

      "Vậy chúng ta cứ chờ xem kịch vui ."

      Khi chính mắt Hoắc Thanh Cúc nhìn thấy diện mạo của Tạ Thiên Ngưng, sợ đến mức hai chân như muốn nhũn ra, run rẩy lui ra sau dám để Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy bà, nhưng bất kể bà lui thế nào đều thể che giấu được cả người mình.
      Last edited by a moderator: 15/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 80 — Trò vui bắt đầu.

      Tạ Thiên Ngưng vừa xuống xe liền nhìn thấy Hoắc Thanh Cúc, chẳng qua làm bộ như thấy mà thôi, lấy tay gõ cửa sổ xe chỗ ngồi phía sau, ý bảo người bên trong xuống xe.

      Đinh Tiểu Nhiên biết Tạ Thiên Ngưng gõ cửa có ý gì, ngừng hít sâu vào khích lệ chính mình, sau đó giơ tay ra mở cửa.

      Ở ngoài xe, tất cả mọi người đều rất tò mò rốt cuộc người ngồi bên trong là ai, cho nên tất cả ánh mắt đều dồn lên cửa chờ người bên trong bước ra ngoài.

      Dư Tử Cường tựa hồ đoán ra bảy tám phần, kích động nhìn cửa xe, vui mừng đến nổi bước lên phía trước để được nhìn gần hơn.

      Chung Mẫn Liên cho rằng là Đới Phương Dung, nên vẻ mặt vẫn luôn mỉm cười, dự tính niềm nở chào hỏi, ai ngờ ——

      Lúc này Đinh Tiểu Nhiên đẩy cửa xe ra, chân đầu tiên đặt xuống đất rồi chậm rãi từ bên trong bước ra ngoài, xuất ở trước mặt mọi người.

      "Tiểu Nhiên ——" Dư Tử Cường vừa nhìn thấy Đinh Tiểu Nhiên, mặt liền lộ ra nụ cười, định đến lại gần hơn chút thế nhưng bị người ngăn cản.

      "Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên vừa nhìn thấy người trong xe xuống là Đinh Tiểu Nhiên, lập tức biến sắc liền dời tầm mắt, vả lại còn nhìn thấy Dư Tử Cường muốn bước đến liền kêu lại cho tới gần.

      Hoắc Thanh Cúc xanh mặt, lần này hiểu ra người được phái theo dõi trước đây tại sao bị đánh mắt mũi sưng bầm, cũng hiểu ra mình đụng phải người nên đụng vào. Nhưng những chuyện này phải điều bà lo sợ, bà sợ Tạ Thiên Ngưng vì Đinh Tiểu Nhiên ra mặt ngăn chặn buổi hôn lễ này, xem ra tại chỉ có mình Chung Mẫn Liên mới có thể giúp bà, "Mẫn Liên, Đinh Tiểu Nhiên tới, có khi nào bà ——"

      "Cho dù ta có Tạ Thiên Ngưng chống lưng tôi cũng để mặc ta phá hư hôn lễ này, yên tâm ." Chung Mẫn Liên khẽ trả lời, dùng ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, hoàn toàn hề bất ngờ bộ dạng xinh đẹp của Đinh Tiểu Nhiên.

      Đinh Tiểu Nhiên vừa xuống xe lập tức nhận được ánh mắt sắc bén của Chung Mẫn Liên, còn có địch ý của Hoắc Thanh Cúc, bất quá cũng để tâm nhiều, chỉ cần được nhìn thấy Dư Tử Cường bình an, vậy là vui rồi.

      "Tiểu Nhiên, chúng ta vào trong thôi." Tạ Thiên Ngưng hề quan tâm để ý đến ánh mắt khác thường của những người chung quanh, cố ý kéo tay Đinh Tiểu Nhiên rời .

      Phong Khải Trạch cũng theo, cả người toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm trang khiến khí tưng bừng trở nên vô cùng cứng ngắc.

      Dư Tử Cường cũng muốn theo vào nhưng lại bị Chung Mẫn Liên ngăn cản giữ lại, khẽ cảnh cáo : "Đừng quên chuyện con hứa với mẹ, nếu hôm nay con ngoan ngoãn kết hôn với Tuyết Phi, ngày mai chuẩn bị làm tang cho mẹ."

      "Mẹ, hôm nay là ngày vui, mẹ cảm thấy ra những lời này rất may mắn sao?" Dư Tử Cường mặc dù dừng bước, nhưng tầm mắt vẫn luôn đặt người Đinh Tiểu Nhiên, cho đến khi bóng dáng biến mất trong đám đông, mới quay đầu lại buồn bả nhìn Chung Mẫn Liên.

      Chung Mẫn Liên mặc kệ có buồn thế nào, chỉ mong muốn hôn lễ được tiến hành thuận lợi, "Mẹ mặc kệ, chỉ cần hôn lễ hôm nay có thể thuận lợi tiến hành, dù lời ra may mắn nữa mẹ cũng vẫn ."

      "Mẹ, vì sao mẹ lại như vậy?"

      "Dù thế nào mẹ vẫn là mẹ của con. Mẹ biết con luôn muốn tìm gặp Đinh Tiểu Nhiên, nhưng mẹ tuyệt đối cho phép, nên hãy ngoan ngoãn ở đây đón chào khách ."

      Dù Dư Tử Cường cam tâm tình nguyện, nhưng vì bị Chung Mẫn Liên cưỡng ép nên vẫn phải đứng lại bên ngoài chào đón khách, chỉ có điều khuôn mặt lại chưa bao giờ xuất nụ cười, lòng dạ càng thêm tồi tệ chỉ mong muốn sao có thể vứt bỏ hết tất cả, gì cũng màn đến.

      Hoắc Thanh Cúc vẫn luôn đứng ở bên ngoài, kể từ khi Tạ Thiên Ngưng xuất , bà chỉ cố gượng cười chứ còn cười lòng như trước nữa, trong lòng bối rối, lo lắng hỏi: "Mẫn Liên, nếu như chọc giận tới Tạ Thiên Ngưng, kết quả thế nào hả?"

      "Tạ Thiên Ngưng chính là bảo vật quý giá nhất trong lòng Phong Khải Trạch, vả lại còn được Phong Gia Vinh chấp nhận cho nên bây giờ ta chính thức trở thành vợ cậu chủ nhà họ Phong, chọc tới ta kết quả rất thảm, cho nên hồi nữa bất cứ chuyện gì xảy ra, bà cũng được gây xung đột chính diện với Tạ Thiên Ngưng, có biết ?"

      "Hả, nghiêm trọng đến thế sao?"

      "Ai biểu ta là người Phong Khải Trạch nhất làm gì?"

      "Vậy nếu ta ra mặt giúp Đinh Tiểu Nhiên phá buổi hôn lễ, vậy chẳng lẽ chúng ta thể chống lại sao?"

      "Yên tâm, có tôi ở đây, tôi biết mình phải giải quyết như thế nào, nếu hồi Tạ Thiên Ngưng ra mặt giúp Đinh Tiểu Nhiên, bà cần gì hết mọi chuyện cứ giao hết cho tôi." Chung Mẫn Liên tràn đầy lòng tin, lo sợ Tạ Thiên Ngưng phá hư buổi hôn lễ này.

      Thế nhưng Hoắc Thanh Cúc lại có nhiều lòng tin đến vậy, bởi vì trước đó từng nhiều lần nhục mạ Tạ Thiên Ngưng, lại còn phái người theo dõi, nếu Phong Khải Trạch tìm bà tính sổ sao bà có thể chống lại được chứ."

      Khách đến dự hôn lễ rất đông, đều là những nhân vật có mặt mũi, ngay cả Tiêu Vũ Huyên và Lâm Trường Thịnh cũng tới, bất quá bọn họ vừa nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng lập tức quay đầu chỗ khác, dám tới gây với .

      Đinh Tiểu Nhiên chẳng còn lòng dạ nào để suy nghĩ khách mời đến dự là ai, khi quay đầu lại còn nhìn thấy bóng dáng của Dư Tử Cường, trong lòng sốt ruột khẽ hỏi: "Thiên Ngưng, rốt cuộc mọi chuyện chuẩn bị xong chưa?"

      "Cậu lo lắng vậy, có phải sợ ông xã tương lai của mình bị người ta đoạt mất ?" Tạ Thiên Ngưng cười hì hì chọc ghẹo lại , bất quá vì để phòng ngừa chuyện phát sinh, quay lại hỏi: "Khỉ con, chuẩn bị xong chưa?"

      "Hai người hỏi vấn đề này rất nhiều lần rồi, rốt cuộc muốn trả lời thêm bao nhiêu lần nữa mới an tâm hả?" Phong Khải Trạch nghiêm túc trả lời, thèm chào hỏi bất cứ người nào, chỉ tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

      Tạ Thiên Ngưng kéo tay Đinh Tiểu Nhiên ngồi lại sát bên , liền trêu ghẹo , "Đừng có cái mặt nghiêm trang như vậy nữa được ? Em chỉ vì lo cho hạnh phúc của Tiểu Nhiên thôi, em muốn thấy Dư Tử Cường kết hôn với Hà Tuyết Phi."

      " cam đoan với em, hôn lễ hôm nay khẳng định thể nào thuận lợi cử hành, Hà Tuyết Phi nhất định thể gả cho Dư Tử Cường đâu, về phần Đinh Tiểu Nhiên sau này có thể gả cho Dư Tử Cường được , thể bảo đảm."

      "Chuyện sau này của Tiểu Nhiên và Tử Cường cứ tính sau, tại bằng bất cứ giá nào chúng ta nhất định cũng phải vạch trần bộ mặt của Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi."

      Đinh Tiểu Nhiên ngồi bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, vừa nghe chuyện với Phong Khải Trạch vừa tìm kiếm bóng dáng Dư Tử Cường lẫn trong đám đông, bởi vì người đến bây giờ quá nhiều, cho nên khó mà tìm ra được, chỉ có thể buồn bã cúi đầu ngồi tại chỗ.

      Tạ Thiên Ngưng biết muốn nhìn thấy người nào, vì vậy an ủi: "Tiểu Nhiên, đừng nôn nóng, từ từ chờ , chờ Chung Mẫn Liên sau khi biết được mưu của Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi, bà ấy còn kiên quyết chống đối chuyện cậu ở cùng Tử Cường nữa."

      "Hi vọng như thế."

      Khi các khách mời cơ hồ đến đủ, Chung Mẫn Liên mới cho Dư Tử Cường vào, bất quá lúc nào bà cũng luôn ở bên cạnh theo dõi , để có cơ hội tiếp xúc với Đinh Tiểu Nhiên, muốn phải đứng ở trước mặt cha xứ chờ dâu tới.

      Dư Tử Cường đứng im ở trước mặt cha xứ, nhưng phải đợi dâu đến mà là tìm Đinh Tiểu Nhiên, bao lâu sau nhìn thấy ở trong đám đông, ánh mắt luôn đặt người , trong lòng rất mong được qua đó chuyện với .

      Chung Mẫn Liên dùng sức ngắt cánh tay Dư Tử Cường, nhắc nhở hãy thu hồi tầm mắt, " dâu cũng sắp tới rồi, con được phép nhìn đâu hết."

      Bởi vì bị nhéo đau, nên Dư Tử Cường phải thu hồi lại tầm mắt, mặc dù nhưng sắc mặt lại viết vui.

      Kèm theo tiếng nhạc tuyệt vời vang lên, Hà Tuyết Phi hai tay cầm bó hoa, chân bước lên thảm đỏ từ từ tiến lại gần Dư Tử Cường, trong lòng rất hồi hộp lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lúc vô tình nhìn thấy Đinh Tiểu Nhiên ở trong đám đông khiến càng lo lắng hơn.

      Đinh Tiểu Nhiên đến dự lại còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, giống như hoàn toàn hề lo lắng chuyện gả được cho Dư Tử Cường. Thế này là sao?

      Bởi vì Hà Tuyết Phi mãi mê lo nghĩ đến chuyện Đinh Tiểu Nhiên, lại thêm quá mức căng thẳng nên cẩn thận làm cho bước chân hơi chệch khỏi đường , thiếu chút nữa ngã xuống trước mặt mọi người.

      Hoắc Thanh Cúc bước nhanh tới đở lấy , khẽ thủ thỉ nhắc nhở bên tai: "Chú ý chút, đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì có biết ?."

      "Dạ." Hà Tuyết Phi nỗ lực kiềm chế căng thẳng trong lòng, tiếp tục về phía trước, còn dám len lén nhìn Đinh Tiểu Nhiên nữa, dồn tất cả lực chú ý đặt người Dư Tử Cường, bước từng bước tới chỗ .

      Dư Tử Cường nhìn Hà Tuyết Phi bước tới, hai bàn tay bất tri bất giác nắm chặc thành nấm đấm, giận đến nghiến răng, hi vọng buổi hôn lễ này được tiếp tục tiến hành, nhưng lại dám chống đối đành chỉ biết cưỡng ép chính mình chấp nhận.

      Vào lúc này Chung Mẫn Liên chạy tới trước mặt Dư Tử Cường, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn , vừa lo lắng vừa sợ hãi, còn có khát vọng cầu xin mong đợi.

      Hoắc Thanh Cúc cười híp mắt đưa tay Hà Tuyết Phi giao cho Dư Tử Cường, "Tử Cường, mẹ giờ giao đứa con của mẹ lại cho con, con ——"

      Dư Tử Cường vẫn chịu đưa tay đón mà giống y khúc gỗ đứng bất động tại chỗ, cả người cực kỳ nghiêm trang lộ ra chút tức giận.

      Chung Mẫn Liên thấy chịu phối hợp vì vậy khẽ nhắc, "Tử Cường, còn đứng ngây đó làm gì, mau nắm lấy tay dâu ? Còn đứng nhìn làm gì, sau này con bé là vợ của con đó."

      " lòng muốn gả cho tôi sao?" Dư Tử Cường vẫn chịu nắm lấy tay Hà Tuyết Phi, mà là ở trước mặt mọi người hỏi , giọng điệu lạnh lùng mang theo chút tình cảm nào.

      "Em, muốn." Hà Tuyết Phi căng thẳng gật đầu, lòng bàn tay càng đổ nhiều mồ hôi lạnh.

      "Tại sao muốn gả cho tôi?"

      "Em, em, em thích "

      "Thích nhiều ?"

      "A ——"

      Dư Tử Cường hỏi dâu như vậy làm mọi người rất kinh ngạc, Chung Mẫn Liên vội vàng ngăn lại, "Tử Cường, nào có chú rễ hỏi dâu chuyện này chứ?"

      "Những chuyện này rất bình thường, chẳng lẽ được quyền hỏi sao?" Dư Tử Cường tỏ câu hỏi của mình rất bình thường.

      "Câu hỏi này phải giành cho con hỏi, mà phải để cho cha xứ hỏi." Chung Mẫn Liên ra sức nhét tay Hà Tuyết Phi vào tay Dư Tử Cường, sau đó quay lại với cha xứ: "Cha xứ, có thể bắt đầu rồi."

      "Được." cha xứ gật đầu cái, vừa muốn mở miệng hỏi đằng sau có người xông vào.

      Bốn người đàn ông mặc tây trang đen, áp giải mấy tên lưu manh bước vào lễ đường, hơn nữa còn nghênh ngang bước lên thảm đỏ.

      Hoắc Thanh Cúc thấy mấy tên lưu manh kia, sợ đến tái xanh cả mặt, cả người đều run rẩy lòng tràn đầy sợ hãi.

      Đinh Tiểu Nhiên thấy Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi đứng ở trước mặt cha xứ, vốn lo lắng định hỏi Phong Khải Trạch bước tiếp theo phải làm sao bây giờ, ai ngờ trò vui được bắt đầu, nhất thời nở nụ cười.
      Last edited by a moderator: 15/12/15
      Hành Tinh thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 81 — Tôi có bằng chứng.

      xuất của mấy tên lưu manh chỉ khiến Hoắc Thanh Cúc bị dọa sợ, mà ngay cả Hà Tuyết Phi cũng sợ tới mức đứng vững phải lui ra sau mấy bước, cũng may kịp thời giữ vững lại thăng bằng ,bằng thiếu chút nữa bẽ mặt rồi.

      Đột nhiên có kẻ tự tiện xông vào, dĩ nhiên người ra mặt đầu tiên giải quyết chính là Chung Mẫn Liên, "Này này này, các người là ai tới đây để làm gì?”

      người mặc tây trang đen đẩy gã lưu manh tới trước mặt Chung Mẫn Liên, ra lệnh , "Đem tất cả những gì mày biết hết ra ”.

      "Tôi ——", Tên lưu manh căng thẳng bước tới, nhìn Hoắc Thanh Cúc hơi do dự chút cuối cùng vì quá sợ hãi nên đem tất cả hết ra, "Hoắc Thanh Cúc, bà đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là bị người ta ép buộc mới làm thế, chuyện bà và con bà giả mạo thân phận người ta để lừa cưới sớm bị người phát rồi?”

      "A ——" Chung Mẫn Liên vẫn hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kinh ngạc nhìn Hoắc Thanh Cúc, bất quá bà vẫn tin nhiều vào những lời tên lưu manh này .

      Hoắc Thanh Cúc chết cũng thừa nhận, mãnh liệt chỉ trích : "Cậu ăn xằm bậy gì đó, có phải ai đó xúi giục cậu vậy ?"

      Sau khi Hoắc Thanh Cúc chỉ trích xong, cố ý dời tầm mắt chứa đầy oán hận lên người Đinh Tiểu Nhiên.

      Đinh Tiểu Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn lại bà, chút sợ hãi lo lắng như vừa rồi, tuy nhiên cũng chủ động ra chân tướng mà vẫn giữ trầm mặc. Nếu như ra chân tướng chắc chắn Chung Mẫn Liên tin, thay vì như thế chi bằng cứ để người khác .

      Chung Mẫn Liên nhìn theo tầm mắt Hoắc Thanh Cúc, thấy Đinh Tiểu Nhiên vẫn thản nhiên ngồi ở chỗ đó, bà liền hùng hổ xem ai ra gì dứt khoát đứng ngay bên cạnh Hoắc Thanh Cúc, cùng nhau chỉ trích : "Tôi thấy các người hôm nay cố ý đến đây để gây . An ninh, an ninh đâu hết rồi, mau lôi những tên này ra ngoài đánh cho tôi”.

      Cũng vào lúc đó, người mặc tây trang đen khác đẩy tên lưu manh tiến lên trước, ra lệnh cho , "Đến phiên mày .”

      "Vâng". Lưu manh gật đầu cái, chút do dự đem những gì mình biết ra , "Hoắc Thanh Cúc và chồng bà ta ham quen thói bài bạc, đánh bài thiếu nợ đại ca chúng tôi rất nhiều tiền, bởi vì có tiền trả nợ cho nên mấy năm nay bọn họ cứ luôn lẫn trốn chủ nợ, còn chúng tôi đuổi theo bọn họ đòi nợ. Khoảng thời gian trước, khi tìm gặp được hai mẹ con họ, Hoắc Thanh Cúc có với chúng tôi chỉ cần con bà gả cho Dư Tử Cường rồi số nợ kia chẳng đáng là gì, cho nên bà ấy muốn chúng ta giúp bà ta tay.”

      " bậy, tất cả đều là lời bịa đặt”. Hoắc Thanh Cúc hơi mất khống chế lớn tiếng hét, còn cố gắng lừa Chung Mẫn Liên, "Mẫn Liên, bà đừng tin lời bọn họ , bọn họ nhất định bị người khác mua chuộc nhằm cố ý hãm hại tôi.”

      Cho dù Hoắc Thanh Cúc ám chỉ ra người nào, nhưng Chung Mẫn Liên vẫn biết người bà ám chỉ là ai, cũng bởi vì biết cho nên vẫn tin tưởng Hoắc Thanh Cúc, hung hăng nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, tức giận : "Hừm, quả có những người chỉ vì nhằm muốn đạt được mục đích, mà bất chấp tất cả từ thủ đoạn nào?”

      Dư Tử Cường cũng biết họ người nào, vì muốn bênh vực cho Đinh Tiểu Nhiên liền đứng ra thay , "Con tin ấy phải loại người như thế. Hoắc Thanh Cúc, nếu như bà phải tên lường gạt, cần gì sợ lời bóng gió người khác, chi bằng hãy kể về hoàn cảnh gia đình của bà ra , chỉ cần ra để người điều tra chút liền biết hay giả thôi.”

      "Tôi đâu có làm gì sai, vì sao phải để người ta điều tra?", Hoắc Thanh Cúc vẫn cứ cậy mạnh làm lơ, muốn bị người điều tra.

      " muốn để điều tra chứng minh mình trong sạch sao? Hoặc là cứ thẳng ra ít tin đơn giản về gia đình bà , dù sao ở nơi này có rất nhiều nhân vật lớn, mà gia đình bà cũng thuộc gia đình danh giá giàu có lại nổi tiếng, chỉ cần ra có vài người biết thôi. Chồng bà tên gì, làm nghề gì, sinh sống ở quốc gia nào, mở công ty gì?”

      "Tôi ——" lequydon-vinhanh.

      "Đây đâu phải vấn đề khó khăn gì đúng chứ bà Hoắc Thanh Cúc?”

      Hoắc Thanh Cúc càng căng thẳng hơn, biết nên trả lời thế nào, ném ánh mắt cầu giúp sang Chung Mẫn Liên, vậy mà ngàn vạn lần bà lại nghĩ tới lời nhờ giúp này cư nhiên thành công.

      Chung Mẫn Liên cũng cảm thấy những vấn đề này hề khó trả lời, cho nên muốn Hoắc Thanh Cúc trả lời, "Thanh Cúc, những chuyện này rất bình thường bà cứ trả lời .”

      "Tôi ——".

      "Nếu như bà trả lời, này đúng là có vấn đề rồi”.

      "Chồng của tôi sống ở, ở nước , là nhà kinh doanh châu báu đá quý, tại ở Châu Phi." vốn dĩ Hoắc Thanh Cúc có biết nhiều tin tức lắm, cho nên khi trả lời có hơi cà lăm.

      Bất quá lời này lại khiến Chung Mẫn Liên tin tưởng, thẳng thắng : "Tử Cường, giờ con có đáp án mình cần thế hài lòng chưa?".

      Dư Tử Cường khinh thường cười lạnh, tiếp tục hỏi: "Chồng bà tên gọi là gì, mở ra cửa hàng kinh doanh châu báu đá quý gì, có liên kết với chi nhánh ngân hàng nào trong nước ?"

      "Tôi ——" sắc mặt Hoắc Thanh Cúc cực kỳ khó coi, biết phải trả lời làm sao.

      Chung Mẫn Liên có chút vui khi thấy Hoắc Thanh Cúc cứ ấp a ấp úng như vậy, nhịn được : "Thanh Cúc, đây phải vấn đề khó khăn gì cả, chồng bà tên gì, mở công ty tên gì, chẳng lẽ những thứ này cũng khiến bà khó trả lời sao?"

      ", phải".

      "Nếu phải vậy bà trả lời , để bọn họ tâm phục khẩu phục.”

      "Chồng tôi tên gọi là Hà Quảng Bình, tên công ty——"

      "Tên gì?".

      "Tên——"

      Hoắc Thanh Cúc ráng sức suy nghĩ, nhưng vẫn biết phải trả lời thế nào về tên công ty. Bà giả mạo chuyện kinh doanh châu báu đá quý, đó là vì có nhà kinh doanh châu báu đá quý có cùng họ với chồng bà, hơn nữa lại trùng hợp già đình đó có con trùng họ tên với con bà, thế nhưng vào đúng lúc này bà lại thể nghĩ ra tên công ty châu báu đá quý đó là gì."

      Mặc dù Hà Tuyết Phi nhớ được tên công ty, nhưng vì quá căng thẳng nên cả câu cũng ra, thế nên ngay lúc này có cách nào trả lời giúp Hoắc Thanh Cúc, lại giận bản thân vì sao mau trốn khỏi lễ đường này . Chuyện tới nước này, có thể liên tưởng ra chuyện kế tiếp phát sinh thế nào rồi.

      Đây chỉ là giấc mộng hư ảo, tại đến lúc tỉnh giấc, cần mau thức dậy thôi.

      Qua hết nửa ngày mà Hoắc Thanh Cúc vẫn chịu trả lời, điều này khiến Chung Mẫn Liên rất giận vui : "Thanh Cúc, chúng ta sắp trở thành người nhà rồi, chả lẽ ngay cả tên công ty nhà bà là gì cũng muốn ra cho tôi biết, bà làm vậy cảm thấy rất quá đáng sao?"

      " phải như thế." Hoắc Thanh Cúc vừa thấy Chung Mẫn Liên tức giận liền lo lắng, vội vàng muốn giải thích nhưng lại biết giải thích thế nào.

      " phải vậy, thế là thế nào? cho tôi biết tên công ty nhà bà bộ khó lắm sao?"

      ", phải khó gì. "

      "Nếu khó gì, vậy bà mau trả lời , để những tên gây chuyện này mau chóng cút xéo."

      "Tôi ——"

      Vào lúc này, lại người mặc tây trang đen đẩy tên lưu manh cuối cùng ra phía trước, để chân tướng, "Tới mày .”

      "Chồng Hoắc Thanh Cúc phải tên Hà Quảng Bình mà tên là Hà Sinh Hữu, vả lại Hà Sinh Hữu phải nhà kinh doanh châu báu già cả, ông ta chẳng qua chỉ là tên lường gạt thích chơi bời lêu lổng, vừa là con bạc lại còn hành nghề buôn người, lừa bắt cóc con nít đòi tiền chuộc.”

      " bậy, đều là bậy.” Hoắc Thanh Cúc càng thêm nóng nảy, vọt tới trước hét lớn, lo sợ Chung Mẫn Liên tin những lời này vội vàng : "Mẫn Liên, bà đừng tin lời bọn họ , lời bọn họ đều là bịa đặt nhất định có người sai khiến bọn họ vậy?”

      "Thanh Cúc, trước tiên bà nên quá kích động.” Chung Mẫn Liên nhận ra Hoắc Thanh Cúc rất kích động, tựa hồ muốn phát điên liền vội tiến lên trấn an bà.

      Nhưng Hoắc Thanh Cúc căn bản thể khống chế được cảm xúc lúc này, chỉ thẳng vào mặt Đinh Tiểu Nhiên, chỉ đích danh ra, "Đinh Tiểu Nhiên, nhất định do bày trò, bởi vì cam lòng cho nên mới bày ra những trò như vậy?”

      "Thanh Cúc, bà bình tĩnh lại chút ."

      "Đinh Tiểu Nhiên, tất cả chuyện này đều do bày vẽ sau lưng đúng ?”

      "Thanh Cúc, bà đừng có như vậy, bình tĩnh lại chút có được ?"

      "Mẫn Liên, tất cả những chuyện này đều là quỷ kế của Đinh Tiểu Nhiên, bà mau nhanh cho người đuổi ra ngoài , đuổi ra .” Bất kể Chung Mẫn Liên khuyên nhủ thế nào, Hoắc Thanh Cúc vẫn thể tĩnh táo lại, còn muốn xông lên ra tay với Đinh Tiểu Nhiên.

      Dư Tử Cường nhanh tay lẹ mắt kéo bà lại, cảnh cáo : "Hoắc Thanh Cúc, tốt nhất bà chớ có làm bậy, bằng đừng trách tôi sáo."

      "Tử Cường, sao con có thể ăn với mẹ vợ như vậy hả?", Chung Mẫn Liên cực kỳ bất mãn cách ăn của Dư Tử Cường, liền khiển trách .

      "Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn nhận ra gì sao, mẹ con họ chính là hai tên lường gạt.” Dư Tử Cường bực tức hất tay Hoắc Thanh Cúc ra, dưới tình trạng có bất kỳ chứng cớ nào, vẫn chọn tin vào lời những tên lưu manh kia .

      Nếu như đây phải là , sao Hoắc Thanh Cúc lại lo sợ hốt hoảng như thế, cho nên hai mẹ con bọn họ nhất định là tên lường gạt.

      "Tử Cường, con được ăn hàm hồ.”

      "Con có ăn hàm hồ, mà lời con đều là . Con sớm cảm thấy hai mẹ con bọn họ rất có vấn đề. Mẹ à, bộ mẹ cứ muốn bị mẹ con họ che mắt hoài sao?”

      " là gì, tự mẹ tra ra .”

      "Hừm.” Dư Tử Cường hừ lạnh tiếng, trợn mắt nhìn Hoắc Thanh Cúc cái, lại chán ghét nhìn Hà Tuyết Phi cái, lại nhìn sang Đinh Tiểu Nhiên phát bên cạnh Phong Khải Trạch cười rất nham hiểm, tựa hồ như mưu tính sẵn gì đó, trong lòng có chút lúng túng.

      Chẳng lẽ chuyện hôm nay đều do Phong Khải Trạch làm.

      Dư Tử Cường càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, liền ngoan ngoãn tiếp tục quan sát những người khống chế mấy tên lưu manh kia, cách ăn mặc của bọn họ rất giống người theo bên cạnh Phong Gia Vinh, cho nên có thể giải thích ràng câu hỏi đầu tiên, quả nhiên đều do Phong Khải Trạch giở trò, tuy nhiên lại thấy rất thích cho nên liền cứ im lặng chờ xem trò vui tiếp theo.

      Hoắc Thanh Cúc vì quá lo lắng, cho nên tâm trạng thể nào bình tĩnh lại, còn quan tâm đến chuyện hình tượng cứ liên tục chửi mắng, "Đinh Tiểu Nhiên, cho rằng dùng thủ đoạn hèn hạ này là có thể đạt được mục đích sao? Tôi cho biết thể nào được đâu, nghĩ mình có thể gả được cho Dư Tử Cường hả, sao nhìn lại thân phận của mình chút ?”

      "Đương nhiên thân phận của tôi thuộc hàng cao quý, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với mấy tên lường gạt.” Đinh Tiểu Nhiên rốt cục cũng mạnh dạng đứng dậy, chút nào sợ hãi trực tiếp đối mặt Hoắc Thanh Cúc, phản bác lại lời của bà.

      " ai là tên lường gạt hả, chứng cớ đâu, có chứng cớ gì chứng minh tôi là tên lường gạt ?”

      "Tôi có bằng chứng.”

      "—— "Hoắc Thanh Cúc cứ cho rằng chuyện mình làm chê vào đâu được, có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh tất cả mọi việc làm của bà, cho nên trong lòng vẫn rất tràn đầy tự tin, nhưng khi nghe Đinh Tiểu Nhiên có chứng cớ lại run lên bần bậc, bất quá có chết vẫn chống cự : "Vậy mau lấy chứng cớ ra ”.
      Last edited: 26/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 82 — Tới vừa lúc.

      Hoắc Thanh Cúc chỉ hoảng hốt mà còn lo sợ, trái ngược hẳn với Chung Mẫn Liên, dù có chút hơi tức giận nhưng vẫn rất tin tưởng vào Hoắc Thanh Cúc, cho nên lớn tiếng kêu Đinh Tiểu Nhiên lấy ra chứng cớ, "Tốt thôi, chứng cớ đâu lấy chứng cớ ra , chứ đừng có biết thôi."

      Đinh Tiểu Nhiên trả lời Chung Mẫn Liên, mà nhìn sang Phong Khải Trạch, kêu lấy bằng chứng, "Lấy bằng chứng ra ."

      Bởi vì Đinh Tiểu Nhiên kêu Phong Khải Trạch lấy ra chứng cớ, càng làm Hoắc Thanh Cúc luống cuống hơn vì muốn ổn định thế cục cho nên có hoảng sợ đến mấy cũng phải biện mình chút gì đó, "Đinh Tiểu Nhiên, muốn dựa dẫm vào người khác để đạt được mục đích của mình sao?"

      Chung Mẫn Liên vốn còn sợ chọc giận Phong Khải Trạch, nghe Hoắc Thanh Cúc thế liền tỏ ra kiêu ngạo, thay đổi cách ăn nhằm khuyên Phong Khải Trạch đừng nhúng tay vào chuyện này, "Cậu Phong à, đây vốn là chuyện gia đình tôi, kính mong cậu đừng nhúng tay vào có được ?"

      "Chuyện gia đình bà dĩ nhiên tôi nhúng tay vào, nhưng có món nợ tôi cần thanh toán cho nên chuyện này phải khác rồi." Phong Khải Trạch uy nghiêm ngồi bất động, chỉ ra có câu khiến cho toàn bộ người trong hội trường nín lặng, ai dám ra nửa câu.

      Bởi vì liên quan chuyện của gia đình mình, dù Chung Mẫn Liên dám lên tiếng cũng vẫn phải , "Cậu Phong à, dường như tôi hề chọc giận gì tới cậu, vậy cậu đến đây là định tính sổ với ai?"

      "Sao bà hỏi lại bà thông gia của bà?"

      "Rốt cuộc chuyện này là sao?" Chung Mẫn Liên quay sang hỏi Hoắc Thanh Cúc, trong ánh mắt còn mang theo tức giận và hoài nghi của bà.

      Hoắc Thanh Cúc hiểu ý Phong Khải Trạch, nhưng chết vẫn thừa nhận, "Tôi làm sao biết xảy ra chuyện gì?"

      "Bà có chọc gì đến cậu ta sao?"

      " có."

      " ?"

      ", có."

      Hoắc Thanh Cúc trả lời khẳng định như thế, Chung Mẫn Liên liền lựa chọn tin tưởng bà liền ôn hòa với Phong Khải Trạch: "Cậu Phong à, chắc trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi phải ?"

      "Bà ta gì bà cũng đều tin, chẳng lẽ bà có chút năng lực để suy nghĩ sao?" Phong Khải Trạch giễu cợt .

      " phải tôi có năng lực suy nghĩ, mà là bà ấy cần thiết phải gạt tôi, huống chi bà ta đâu phải đồ ngu khi tự nhiên chọc giận cậu chứ."

      " thế nào sao bà tự hỏi con trai bà?"

      "Chuyện này ——" Chung Mẫn Liên dám cương quyết cãi lại tránh chọc giận Phong Khải Trạch, cho nên dựa theo lời hỏi Dư Tử Cường, "Tử Cường, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Dư Tử Cường hả hê cười, có chút đắc ý đáp: "Chuyện rất đơn giản, Hoắc Thanh Cúc lớn tiếng chửi Tạ Thiên Ngưng trận còn muốn ra tay đánh chị ta.".

      "Cái gì?" Chung Mẫn Liên kinh ngạc, thể tin lần nữa hỏi lại Hoắc Thanh Cúc, "Thanh Cúc, có chuyện như vậy sao?"

      Hoắc Thanh Cúc biết chuyện tới bước đường này rồi thể nào che giấu thêm nữa, liền tìm cách biện giải cho chính mình, "Khi đó ta đâu có cho tôi biết mình là Tạ Thiên Ngưng, cho nên ăn có chút quá lời. Nếu mà tôi biết ta là Tạ Thiên Ngưng, tôi chắc chắn gây với ta."

      "Bà——"

      Tạ Thiên Ngưng thấy bọn họ cứ vây quanh những chuyện đâu, vội vàng cắt ngang lời bọn họ nhắc nhở Phong Khải Trạch, "Khỉ con, mục đích hôm nay chúng ta tới đây chủ yếu phải chuyện này, mau vào mấu chốt ."

      Phong Khải Trạch nghĩ như vậy, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Hoắc Thanh Cúc, lạnh nhạt : "Mục đích hôm nay đến là về cái này."

      Mục đích đến nơi này chủ yếu là trút giận giúp bà xã mình, về phần trợ giúp Đinh Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi.

      "Đây phải chuyện quan trọng."

      "Đối với đây mới là chuyện quan trọng, bà ta chẳng những mắng em còn phái người theo dõi em, em xem món nợ này làm sao có thể mặc kệ tìm bà ta tính sổ hả?"

      "A ——"

      Nghe Tạ Thiên Ngưng chuyện với Phong Khải Trạch, Chung Mẫn Liên kinh ngạc đến con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài, khiếp sợ hỏi: "Thanh Cúc, bà có từng làm những chuyện này ?"

      "Tôi, tôi mắng ta, nhưng lúc đó tôi biết ta là ai nếu như tôi biết, tôi những lời đó với ta, vả lại ——" Hoắc Thanh Cúc cố gắng giải thích nhưng lời còn chưa hết bị cắt ngang.

      Tạ Thiên Ngưng muốn cứ quay quanh chủ đề này, liền cắt ngang lời giải thích của Hoắc Thanh Cúc, muốn Phong Khải Trạch vào mấu chốt, "Khỉ con, thẳng vào vấn đề đừng vòng vo chuyện này nữa."

      "Hôm nay các người tới nơi này phải chỉ vì muốn về chuyện này thôi sao?" Hoắc Thanh Cúc có chút luống cuống, sợ lại bị phanh phui chuyện gì nữa, nhất là việc bọn họ là những kẻ lường gạt, nếu lại quay về đề tài này nhất định bà tiêu đời . vinhanh-annkasi.

      Hoắc Thanh Cúc hi vọng tới chuyện này, nhưng ai ngờ như bà mong muốn.

      Phong Khải Trạch biết Tạ Thiên Ngưng muốn mau chóng giúp Đinh Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường, vả lại trong lòng cũng muốn mau chóng giải quyết xong bà Hoắc Thanh Cúc này, vì vậy ra ám hiệu chỉ thị cho mấy tên thủ hạ ra tay.

      Nhận được chỉ thị của Phong Khải Trạch, người trong nhóm người mặc tây trang đen liền lấy USB ra, sang bàn để máy tính, mở ra đoạn video công khai trước mặt mọi người, hơn nữa còn chỉnh thanh lớn để tất cả mọi người nghe , bởi vì đây là màn hình phóng đại, cho nên bất kể là người nào cũng đều có thể nhìn thấy rất ràng.

      "Làm gì vậy?" Bởi vì Chung Mẫn Liên còn chưa xem qua đoạn video, nên đầu óc có chút mơ hồ hiểu Phong Khải Trạch định làm cái gì.

      Hoắc Thanh Cúc vẫn luôn lo lắng đề phòng, hai mắt bất ngờ mở to khi thấy màn ảnh xuất bà và Hà Tuyết Phi còn có những tên đòi nợ kia, lập tức hoảng sợ vội nhào tới muốn tắt máy tính, " được."

      Mấy tên kia nhìn thấy Hoắc Thanh Cúc muốn nhào tới, lập tức tiến lên ngăn bà lại để đoạn video kia phát ra hoàn chỉnh.

      Lúc này Hà Tuyết Phi cũng xem đoạn video kia, mặt mày tái xanh, hai tay run run khiến bó hoa cưới tuột khỏi tay rơi xuống đất, cả người ngồi xụi đất, mặt xám như tro tàn, vừa lúng túng vừa đau lòng, nước mắt như vỡ đê ngừng chảy xuống làm ướt cả góc áo cưới, vậy mà điều khiến trái tim càng thêm bị tổn thương và tuyệt vọng hơn chính là người nào lo lắng cho .

      Xong rồi, hết thảy mọi chuyện xem như xong rồi.

      Dư Tử Cường vẫn đứng bên cạnh Hà Tuyết Phi, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, vừa kinh ngạc vừa giận, quả là ngờ lại là như vậy, cho nên thèm quan tâm khi nhìn thấy Hà Tuyết Phi ngồi xụi lơ mặt đất, mặt xuất nụ cười hưng phấn tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, nhịn được hô lên, " tốt quá, rốt cục chân tướng được phơi bày rồi."

      "Những thứ này phải là , phải là ." Hoắc Thanh Cúc muốn mọi người nhìn thấy liền chắn ở trước màn hình lớn, nhưng bởi vì màn hình này quá lớn phải chỉ dùng thân thể của mình bà là có thể che đậy nổi.

      Mọi người xem xong đoạn video, liền chỉ chõ vào Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi.

      "Trời ạ, té ra là như vậy, bọn họ quá đáng cư nhiên là kẻ lừa gạt người ta."

      "Sau này phải cảnh giác trong việc nhìn người mới được, tránh bị người khác lừa gạt."

      "Đúng đúng, những người như vậy quả là táng tận lương tâm."

      "Đây phải là , phải ." Hoắc Thanh Cúc bị đả kích mạnh khi nghe mọi người chỉ chõ, cả người hơi mất khống chế ngừng lớn tiếng giải thích, còn chỉ vào Đinh Tiểu Nhiên chửi, "Nhất định là do giở trò, những chuyện này đều do cố ý sắp đặt đúng , bởi vì muốn gả cho Dư Tử Cường nên mới cố ý hại tôi."

      Đinh Tiểu Nhiên bước tới đối mặt bà, dõng dạc : "Đoạn video này là được quay ở trước cửa nhà riêng Tử Cường, tôi nghĩ chắc bà nhớ chuyện xảy ra tại nơi đó rồi chứ."

      " thể nào, tuyệt đối thể nào."

      "Chứng cớ xác , bà còn muốn gạt ai hả?"

      "Con tiện nhân này, là chính mày hãm hại tao, tất cả chuyện đều là do mày làm hại." Hoắc Thanh Cúc cực kỳ kích động, xông lên muốn bóp lấy cổ Đinh Tiểu Nhiên.

      Ánh mắt Dư Tử Cường luôn để ý đến hành động của bà, liền đứng chặn ở trước mặt bà trước, khiến cho bà thể đụng vào Đinh Tiểu Nhiên, "Hoắc Thanh Cúc, đoạn video này được quay ở trước cửa nhà tôi, chuyện đến nước này rồi bà còn có gì giả thích ?"

      "Dư Tử Cường, chỉ vì cậu muốn lấy con tôi cho nên mới hợp lực với Đinh Tiểu Nhiên hãm hại tôi, có đúng ?"

      "Hợp lại hại bà sao, nếu bà làm chuyện gì xấu làm sao tôi hại bà được?"

      "Là các người, nhất định là các người muốn hại tôi. Đinh Tiểu Nhiên, con tiện nhân này." Hoắc Thanh Cúc mặc kệ ngăn cản của Dư Tử Cường cứ muốn xông tới đánh Đinh Tiểu Nhiên.

      Dư Tử Cường chút khách khí đẩy bà ra, cảnh cáo : "Hoắc Thanh Cúc, bà tốt nhất chớ gây , bằng tôi chẳng những thưa bà lừa gạt người, còn thưa luôn tội bà muốn hành hung người khác."

      "Tôi có lừa gạt, Tuyết Phi là con tôi, tên của nó là Hà Tuyết Phi, chúng tôi có lừa gạt gì ai hết?"

      "Vậy chẳng lẽ bà thực là vợ của nhà kinh doanh châu báu đá quý Hà Quảng Bình và Hà Tuyết Phi chính là con của ông ta sao?"

      "Tôi, đúng là chúng tôi." Hoắc Thanh Cúc dù hơi cà lăm nhưng vẫn cố trả lời là phải, chuyện đến mức độ này mà vẫn còn chịu nhận thua.

      "Đúng mới là lạ."

      "Dư Tử Cường, cậu có gì chứng minh tôi phải hả?"

      "Vậy bà có chứng cớ gì chứng minh là bà hả?"

      "Tôi ——"

      Vào lúc này, quý bà bước vào, cổ tay đều đeo đầy trang sức đắc tiền, khinh miệt hỏi: "Là ai dám nhận là vợ của chồng tôi Hà Quảng Bình, là ai giả mạo con tôi hả?"

      Sau đó lại có quý trẻ tuổi xinh đẹp vào, ăn mặc cao quý trang nhã, cử chỉ toát ra vẻ cao ngạo kiêu kỳ, vui : "Là ai dám giả ra gia đình tôi hả?"

      "Khỉ con, bọn họ là ai thế?" Tạ Thiên Ngưng biết lại là chuyện gì nữa, kinh ngạc nhìn hai người bước vào, tuy nhiên biết bọn họ tới phải giúp Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi.

      " mời nhân chứng tới, bọn họ chính là vợ và con của Hà Quảng Bình." Phong Khải Trạch trả lời, mặc dù lượng cao , nhưng cũng đủ để ít người ở nơi này nghe được.

      "A, liên lạc với họ từ khi nào vậy?"

      "Từ khi biết có tới hai Hà Tuyết Phi bắt đầu liên lạc với bọn họ, tốt khi họ vừa tới kịp lúc."

      Hai người kia vừa xuất khiến Hoắc Thanh Cúc càng trợn tròn mắt, càng khiến Hà Tuyết Phi suy sụp mạnh, quả chỉ muốn đào cái hố chui xuống.

      Bà chủ Hà và tiểu thư nhà họ Hà chân chính xuất , dù cho bọn họ có rách miệng, chờ đợi bây giờ chỉ có thể là những lời phỉ nhổ và khinh miệt, còn có cuộc sống tối tăm.
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :