1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma - Tịch Mộng (Full 87c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74 — Trùng họ trùng tên.

      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên rời , Chung Mẫn Liên còn tức giận nhiều, lo lắng đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu, vừa nhìn thấy đèn đỏ tắt lập tức tiến lên chặn bác sĩ lại, vội hỏi: "Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”

      "Yên tâm còn nguy hiểm đến tánh mạng, vết thương người chỉ là bị ngoài da bất quá đầu mới bị thương nặng".

      "Cái gì, đầu bị thương nặng, có ảnh hưởng gì ?”

      "Bởi vì người bị thương vẫn còn trong tình trạng hôn mê, nên tình trạng cụ thể phải chờ sau khi cậu ta tỉnh lại mới xác định, bất quá mọi người có thể vào thăm cậu ta được rồi."

      "Cám ơn bác sĩ", Chung Mẫn Liên nóng lòng muốn nhìn thấy con trai, cho nên khi nghe còn nguy hiểm tánh mạng, vội vàng cám ơn chạy vào phòng bệnh thăm Dư Tử Cường.

      Hà Tuyết Phi định vào thăm Dư Tử Cường, ai ngờ nghe thấy tiếng Hoắc Thanh Cúc chuyện điện thoại với người khác, đột ngột dừng bước ngơ ngác nhìn về phía bà.

      Hoắc Thanh Cúc vào chỗ vắng người chuyện điện thoại, vì tránh người khác nghe còn dùng tay che miệng : "Cái gì, Dư Tử Cường bị các người đánh, các người điên rồi sao?”

      " phải cố ý, câu phải cố ý là có thể xóa bỏ tất cả sao? tại người ta còn nằm trong bệnh viện, các người làm vậy chẳng phải ảnh hưởng đến thời gian tổ chức hôn lễ sao?”

      "Thôi , giờ có gì cũng vô dụng, các người mau tìm nơi nào trốn , hoặc mau rời khỏi nơi này để phồng ngừa sau khi Dư Tử Cường tỉnh lại tìm các người tính sổ. Được rồi, tôi muốn với các người nữa, cút máy”.

      Sau khi Hoắc Thanh Cúc cúp máy quay người lại liền thấy Hà Tuyết Phi, mới đầu còn hơi hoảng sợ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh tức giận mắng: "Con làm gì nhìn mẹ như vậy, làm mẹ giật mình à.”

      "Mẹ, mẹ mới gọi điện thoại cho ai vậy, là ai ra tay đánh Tử Cường bị thương? phải do mẹ ——", Hà Tuyết Phi hoảng sợ, muốn suy nghĩ tiếp.

      "Con suy nghĩ bậy bạ gì đó, Dư Tử Cường bị thương có liên quan gì đến chúng ta, là do nó vì muốn bảo vệ Đinh Tiểu Nhiên nên mới bị thương".

      "Mẹ, có phải mẹ biết xảy ra chuyện gì ?”

      "Tuyết Phi, điều tại con cần làm bây giờ phải hỏi mẹ xảy ra chuyện gì, mà là vào thăm Dư Tử Cường, bằng Chung Mẫn Liên tưởng rằng con lo lắng đến Dư Tử Cường đó, chúng ta mau vào ", Hoắc Thanh Cúc muốn ở ngoài này bí mật riêng tư, trực tiếp chặn lại đề tài, sau đó vào trong phòng bệnh.

      Hà Tuyết Phi cũng hiểu đạo lý này, nhưng trong lòng vẫn rất hoang mang bất an, thế nhưng vẫn cứ vào trong phòng bệnh.

      Thế nhưng lại ai hay biết, trong góc khuất bệnh viện, còn có người thầm theo dõi bọn họ.

      Đinh Tiểu Nhiên vẫn luôn ở trong bệnh viện chờ kết quả, vừa thấy bác sĩ ra vội vàng ngăn lại hỏi: "Bác sĩ, tình trạng thế nào rồi?”

      Bác sĩ có chút hồ đồ biết hỏi cái gì, vả lại nơi này là đại sảnh bệnh viện nên có rất nhiều bệnh nhân, căn bản biết hỏi bệnh nhân nào, "Thưa , đây là muốn hỏi bệnh tình của bệnh nhân nào?”

      "Chính là người vừa mới đưa vào trong phòng cấp cứu kia, tôi thấy bác sĩ vào trong và còn đứng ở ngoài đợi đó."

      "Ồ, là cậu ta à? Vì sao ở ngoài phòng cấp cứu đợi mà phải tới nơi này?”

      "Bác sĩ, tôi xin ngài, xin ngài làm ơn mau cho tôi biết tình trạng của ấy có được ?” Đinh Tiểu Nhiên có tâm tình nghe bác sĩ chuyện khác, dùng phương thức cầu xin để mau biết tình trạng của Dư Tử Cường.

      Bác sĩ thấy ngừng khẩn cầu, nên mới cặn kẽ tình trạng của cho biết, "Tình trạng cũng có gì nghiêm trọng, nhưng cũng thể xem là quá tốt, người ta chỉ là vết thương ngoài da có gì đáng ngại, quan trọng chính là vết thương đầu."

      "Vậy vết thương đầu có nghiêm trọng lắm ?”

      "Bây giờ vẫn chưa xác định được tình trạng cụ thể, còn phải chờ cậu ấy tỉnh lại mới biết".

      "Này, vậy khi nào ấy mới tỉnh lại?"

      "Cái này vẫn chắc chắn, có thể là mấy tiếng sau hoặc cũng có thể là ngày mai, hoặc vài ngày nữa."

      "A ——“

      "Thưa , tôi còn có việc, tôi xin phép trước".

      "Cám ơn bác sĩ." Đinh Tiểu Nhiên lễ phép tiễn bác sĩ, rồi đứng im tại chỗ định tiếp tục chờ trong bệnh viện, để biết chắc Dư Tử Cường sao mới an tâm rời .

      bao lâu Hoắc Thanh Cúc liền từ bên trong ra, thấy Đinh Tiểu Nhiên ngồi ghế đại sảnh, có chút lo lắng nên bước tới vài câu với , "Đinh tiểu thư, sao lâu vậy rồi còn chưa về nhà hả?”

      "Tử Cường tỉnh chưa?” Đinh Tiểu Nhiên có lòng dạ nào chuyện khác với Hoắc Thanh Cúc, vừa thấy người liền hỏi ngay tình trạng của Dư Tử Cường.

      "Ồ, đúng là si tình, mọi chuyện ràng vậy rồi mà vẫn còn lo nghĩ cho người ? Chỉ tiếc cậu ta thuộc về , nên sớm buông tay , nếu tôi là lúc trước nhận lấy số tiền Chung Mẫn Liên đưa rồi rời khỏi Dư Tử Cường, chứ phải biến thành cả người lẫn tiền đều có".

      " cho tôi biết,Tử Cường thế nào rồi?”

      "Cậu ta rất khỏe, vô cùng khỏe nữa kìa, Hà Tuyết Phi và mẹ cậu ta ở bên trong chăm sóc cho cậu ta, vài ngày sau cậu ta có thể quang minh chính đại bước vào hôn lễ làm chú rễ của cậu ta rồi”.

      "Có ?” Nghe được tin này, chẳng những Đinh Tiểu Nhiên còn khóc ngược lại cười rất tươi.

      Chỉ cần sao, với chẳng gì quan trọng nữa.

      "Đương nhiên là , cũng bởi vì Tử Cường sao, cho nên tôi mới về nhà. Đinh, đừng có đeo bám theo Tử Cường nữa, cậu ta sắp trở thành con rể tôi rồi, tôi hi vọng nên đại lượng chút ."

      " Tử Cường hề muốn kết hôn với con bà."

      "Nhưng Chung Mẫn Liên lại rất muốn cậu ta cưới con tôi."

      "Là do các người bắt ép ấy."

      "Muốn ép buộc người cũng đâu phải chuyện dễ gì, phải sao? Đinh à, hãy mau bằng tôi trở về cho Chung Mẫn Liên biết, để bà ta tới đuổi đó,"

      Đinh Tiểu Nhiên giận khi bị Hoắc Thanh Cúc xua đuổi, chỉ là trong lòng có chút buồn bã chán nản xoay người ra cửa bệnh viện, mỗi bước lòng lại rơi vào tầng băng lạnh lẽo, khiến khắp người đều lạnh.

      Có lẽ nên buông tay, như vậy mới gây thêm phiền phức cho nhiều người.

      Hoắc Thanh Cúc thấy Đinh Tiểu Nhiên bỏ liền cười đắc ý, sau đó trở về vừa vào cửa phòng bệnh hưng phấn : "Mẫn Liên, bà có biết vừa rồi tôi nhìn thấy ai ? Là Đinh Tiểu Nhiên đó."

      "Cái gì, ta còn chưa sao? Giờ tôi ra ngoài đuổi ta ". Chung Mẫn Liên ngồi ở mép giường chờ Dư Tử Cường tỉnh lại, vừa nghe tên Đinh Tiểu Nhiên, liền nổi giận đứng lên định ra ngoài đuổi người".

      Hoắc Thanh Cúc vội kéo bà lại, cười càng thêm đắc ý, "Tôi dối và đuổi ta rồi, tôi với ta Tử Cường sao, vài ngày nữa vẫn tiếp tục cử hành hôn, cho nên ta liền đau lòng bỏ ".

      "Lừa đúng lắm, nếu Tử Cường tỉnh lại sớm bất kể bộ dạng có thế nào, hôn lễ vẫn cử hành như bình thường."

      "Bác sĩ Tử Cường có nguy hiểm tánh mạng, vài ngày nữa nhất định có thể tỉnh dậy, bà yên tâm . Tuyết Phi, con ở lại tiếp tục chăm sóc cho Tử Cường nha, mẹ về trước”.

      Hà Tuyết Phi cũng lười trả lời đáp lại tiếng nào, chỉ ngó nhìn theo bóng lưng Hoắc Thanh Cúc rời , lại nhìn Dư Tử Cường nằm ngủ mê man giường, bỗng trong lòng cảm thấy căng thẳng lo sợ.

      Hoắc Thanh Cúc tới cửa, cố ý quay đầu lại nhìn, hài lòng gật đầu cái mới rời , nhưng bà lại chú ý đến có người đàn ông ngồi trong phòng bệnh bên cạnh chăm chú nhìn bà.

      Người đàn ông này đội nón lưỡi trai cúi đầu ngồi im bất động, chờ Hoắc Thanh Cúc rồi liền lấy điện thoại di động ra, bẩm báo lại tất cả mọi chuyện xảy ra tại đây.

      Lúc này là mười giờ tối, Tạ Thiên Ngưng ở trong phòng dỗ con ngủ, Phong Khải Trạch mặc áo ngủ ngồi nhìn màn hình máy tính, ai ngờ điện thoại di động đột nhiên vang lên, liền đứng dậy nghe máy, chẳng qua chỉ đơn giản đáp lại hai câu rồi tắt, "Được, tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi bọn họ”.

      Tạ Thiên Ngưng nghe từ ‘theo dõi’ liền biết cuộc gọi này đơn giản, vì vậy tới hỏi chút: "Khỉ con, muốn theo dõi ai vậy hả?”

      " phải em kêu điều tra người tên Hà Tuyết Phi đó sao, cho nên mới phái người theo dõi ta",

      "Vậy bây giờ có kết quả gì chưa?”

      "Dư Tử Cường bị người ta đánh bị thương vào bệnh viện, người gây thương tích cho cậu ta chính là người do hai mẹ con Hà Tuyết Phi phái theo dõi Tiểu Nhiên".

      "A, té ra là như vậy, vậy em gọi điện thoại lại chuyện này cho Tiểu Nhiên biết". Tạ Thiên Ngưng là làm, lập tức cầm lấy điện thoại di động gọi.

      Phong Khải Trạch cho, lấy lại điện thoại di động của , bình tĩnh nhắc nhở: " tại cho Tiểu Nhiên biết chẳng khác nào bứt dây động rừng, dù sao đây chỉ là kết quả theo dõi có bất kỳ bằng chứng cụ thể, nếu như đem chuyện này ra cho dù là ai cũng có thể bị đổ thừa lại”.

      có thể bình tĩnh nhưng , "Vài ngày nữa Dư Tử Cường thành hôn rồi, cứ kéo dài mãi chỉ sợ cậu ta và Tiểu Nhiên xem như hết rồi".

      "Vậy cũng hết cách, cho dù bây giờ em cho Đinh Tiểu Nhiên biết cũng thể thay đổi bất cứ chuyện gì, còn bằng chờ đợi kỳ tích".

      "Kỳ tích, chuyện được định xong, còn có thể có kỳ tích xảy ra sao?”

      "Chưa tới thời khắc cuối cùng, kỳ tích vẫn có thể xảy ra. điều tra rất nhiều nhưng vẫn chưa tra ra được bất kỳ đầu mối nào có liên quan Hà Tuyết Phi, bất quá ngược lại tra ra được người có cùng tên cùng họ Hà Tuyết Phi, là xuất thân từ gia đình quyền quý. ta là con của thương nhân châu báu, gia sản quả rất lớn, vả lại còn sống ở nước ngoài rất lâu, người cha rất say mê kinh doanh châu báu nên để ý nhiều tới người nhà.”

      "Tên họ và hoàn cảnh giống y đúc Hà Tuyết Phi, thế có điều tra người tên Hà Tuyết Phi kia là Hà Tuyết Phi này ?”

      " xem qua hình của Hà Tuyết Phi kia, ta và Hà Tuyết Phi này hoàn toàn phải cùng người."

      "A —— thế Hà Tuyết Phi này là ai?”

      Phong Khải Trạch nhún vai, bình thản : " biết, có lẽ là tên lường gạt".

      "Cái gì, tên lường gạt?". Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc la lên, đoạt lại điện thoại di động tìm kiếm số của Đinh Tiểu Nhiên, lo lắng , " được, em nhất định phải thông báo ngay cho Tiểu Nhiên biết mới được, cho ta biết Hà Tuyết Phi là tên lường gạt".

      Vào lúc khẩn cấp này, vậy mà điện thoại Đinh Tiểu Nhiên cư nhiên lại tắt máy.

      "Con Tiểu Nhiên này làm trò gì thế, có gì sao lại tắt máy, cậu l mau àm ơn mở máy ?”

      "Chuyện này ngày mai cũng muộn, em ồn ào thế làm con thức giấc đó". Phong Khải Trạch lại cầm lấy điện thoại Tạ Thiên Ngưng, cho gọi.

      Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ thở dài, thể làm gì khác hơn là chấp nhận thực tế, tiếp tục dỗ con, "Bảo bối à, con nhất định phải phù hộ cho mẹ nuôi và cha nuôi của con, để hai người họ có thể sống bên nhau trọn đời có biết ?”
      Last edited by a moderator: 30/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 75 — Hai tên lường gạt.

      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên ra khỏi bệnh viện, mới để ý thấy căn nhà riêng của Dư Tử Cường cách bệnh viện xa, cho nên định qua xem chút.

      Vậy mà vừa mới bước vào liền nhìn thấy đất đều là vỏ chai rượu, bầu khí tràn ngập mùi hôi thúi, liền biết lâu ai đến quét dọn, quả là làm người chết ngạt. Bất quá từ hoàn cảnh nơi này liền nhìn ra được, tâm trạng của Dư Tử Cường gần đây được tốt, thậm chí còn tệ hơn cả .

      “Tử Cường, làm khổ rồi."

      Đinh Tiểu Nhiên thở dài, quyết định dọn dẹp lại căn phòng này, vì vậy bỏ túi xách xuống bắt đầu dọn dẹp từng chỗ , mỗi gốc đều được dọn dẹp rất sạch , trong lúc bất ngờ cẩn thận lại đụng vào camera, thế mới biết nhà Dư Tử Cường có cài đặt thiết bị theo dõi, bất quá ngẫm nghĩ cẩn thận chút ra điều này cũng có gì lạ, rất nhiều người thích cài đặt camera theo dõi trong nhà để phòng trộm.

      muốn xem thử bộ dạng uống say xỉn còn biết trời trăng của ấy như thế nào." Đinh Tiểu Nhiên có chút ngạc nhiên, dù sao cũng nhàn rỗi nên muốn nhìn ngắm bộ dạng Dư Tử Cường chút, vì vậy liền đem đoạn video trong camera quay được mở ra xem, rồi tìm kiếm bóng hình Dư Tử Cường trong đó, ai ngờ xem tới xem lui lại thấy được đoạn video lạ thường.

      Tất cả quá trình bị người ta đòi nợ của Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi đều được quay lại toàn bộ, hơn nữa còn rất mặt mọi người.

      ra, ra bọn họ phải gia đình quyền quý gì mà chỉ là hai tên lường gạt. được mình nhất định phải mau chóng đem chuyện này cho bà chủ biết mới được." Đinh Tiểu Nhiên vừa mừng vừa sợ, lập tức sao chép đoạn video này vào điện thoại di động của mình, sau đó hỏa tốc chạy tới bệnh viện.

      Lúc này hơn nửa đêm, trong bệnh viện còn người nào nhưng Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết Phi vẫn còn ở lại, thấy Đinh Tiểu Nhiên đột nhiên xuất giật mình, nhất là Chung Mẫn Liên hai lời liền mở miệng mắng chửi xua đuổi người, “Này, tôi với như vậy rồi mà còn chưa chịu sao. Đúng là biết xấu hổ, làm con tôi biến thành như vậy rồi mà vẫn còn dám đến, mau cút cho tôi, lập tức cút ra ngoài."

      “Bà chủ, tôi có chuyện rất quan trọng cần cho bà biết, ra Hà Tuyết Phi ——" Đinh Tiểu Nhiên còn chưa hết câu liền bị Chung Mẫn Liên cắt ngang.

      cần thêm gì nữa, tôi muốn nghe mau lập tức cút ra ngoài cho tôi."

      “Bà chủ, ra bọn họ——".

      “Tôi kêu cút có nghe thấy , cút ra ngoài. Tuyết Phi, con mau đuổi ta ra ngoài cho dì."

      Hà Tuyết Phi cũng mất hứng khi thấy Đinh Tiểu Nhiên cứ dây dưa mãi, vì vậy tiến lên kêu rời , “Đinh Tiểu Nhiên, mau , có chuyện gì chờ Tử Cường tỉnh lại rồi có được ?”.

      “Tôi tỉnh rồi." Hà Tuyết Phi vừa mới xong, Dư Tử Cường đột nhiên mở miệng chuyện làm mọi người giật nảy mình.

      “Tử Cường, con tỉnh rồi sao quá tốt, con có thấy chỗ nào thoải mái , đầu còn đau ?" Chung Mẫn Liên thấy con trai mình tỉnh lại rất mừng nên còn để ý đến Đinh Tiểu Nhiên, ngồi ở mép giường vui mừng nhìn con trai, thở dài : “Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt ."

      “Mẹ, ra con sớm tỉnh, chẳng qua muốn nhìn thấy người muốn nhìn cho nên mới mở mắt." Dư Tử Cường trừng mắt nhìn Hà Tuyết Phi cái, trong lời ám chỉ rất ràng.

      Hà Tuyết Phi biết Dư Tử Cường , nhưng vẫn cố nhắm mắt làm lơ , “Tử Cường, tỉnh rồi, tốt quá."

      “Khỏi cần, tôi cần quan tâm."

      “Tử Cường, Tuyết Phi ở đây chăm sóc con suốt đêm, vì sao con có thể những lời như vậy với nó hả?" Chung Mẫn Liên bất bình dùm Hà Tuyết Phi, vì thế quay sang khai đao Đinh Tiểu Nhiên “Còn phải do xuất sao. Đinh Tiểu Nhiên, đúng là mặt dày bình thường mà, sao đuổi mãi cũng , đúng là da mặt quá dầy."

      “Bà chủ, trễ thế này tôi còn đến đây là vì có chuyện rất quan trọng cần với mọi người." Đinh Tiểu Nhiên đưa điện thoại di động ra, muốn mở đoạn video bên trong cho Chung Mẫn Liên xem.

      Nhưng Chung Mẫn Liên lại đoạt lấy điện thoại Đinh Tiểu Nhiên, sau đó dùng lực ném ra ngoài cửa, “ Cút, tôi muốn nghe đâu.”

      Điện thoại di động bị chung Mẫn Liên ném toét thành hai nửa.

      Đinh Tiểu Nhiên vội vàng chạy ra nhặt điện thoại lên, cố gắng gắn chúng lại, nhưng điện thoại động toét hư thể khở động, chỉ có thể dùng miệng , “ Bà chủ, ra Hà Tuyết Phi ấy …..”

      “ Tôi muốn nghe xấu Tuyết Phi, cút .” Chung mẫn Liên thừa dịp Đinh Tiểu Nhiên còn chưa trở lại, lập tức đóng cửa, để cho vào.

      Dư tử cường thấy Chung Mẫn Liên quá đáng thế, vì vậy muốn xuống giường mở cửa cho Đinh Tiểu Nhiên nhưng Chung Mẫn Liên lại cho, đẩy nằm xuống, “ Vết thương người con còn chưa lành, bác sĩ đầu bị tổn thương nặng tình huống cụ thể phải đợi con tỉnh lại mới biết, tại chưa được bác sĩ kiểm tra, con được phép rời giường này.”

      “ Mẹ, mẹ nên để Tiểu Nhiên xong hết chứ.” Dư Tử cường bất bình .

      “ Đợi ta xong mẹ cũng tức chết rồi. ta có gì mẹ cũng nghe, bắt đầu từ bây giờ mẹ cho người canh chừng ở đây suốt 24 giờ, ta mà dám quay trở lại mẹ chặt đứt chân ta.” Chung Mẫn Liên cố ý lớn tiếng, mục đích muốn cho Đinh Tiểu Nhiên ở ngoài cửa nghe.

      Đinh Tiểu Nhiên quả nghe thấy, biết mình dù có thế nào cũng được, dù sao cũng có chứng cớ, vả lại chung Mẫn Liên lại rất có thành kiến lớn với , bằng quay về tìm thêm chứng cớ và cả viện binh.

      Bất kể như thế nào, nhất định thể để cho Hoắc Thanh Trúc và Hà Tuyết Phi, hai tên lường gạt này được thành công ý nguyện.

      " Dư Tử Cương nghe thấy bất cứ tiếng động nào, liền biết Đinh Tiểu Nhiên đã rồi,vì vậy tức giận quát: " Mẹ, con bị mẹ ép thành nông nỗi này, mẹ còn muốn con làm gì nữa, chẳng lẽ thấy con đau khổ đến chết, mẹ mới cam tâm sao ?"


      " Tử Cường à, bây giờ con bị Đinh Tiểu Nhiên mê hoặc làm cho thần trí trở nên quá hồ đồ, mẹ thể chỉ vì một chút hồ đồ của con mà đánh mất hạnh phúc cả đời. Đạo lý này, sau này con sẽ hiểu, trước mắt con phải ́ dưỡng vết thương cho lành lại, vài ngày sau vẫn tiếp tục tiến hành hôn lễ." Dù nói thế nào, Thang Mẫn Liên cũng vẫn chịu tiếp nhận Đinh Tiểu nhiên, hơn nữa là ngày càng có nhiều thành kiến với hơn.


      " Mẹ, con đã bị thương thành như vậy, chỉ còn vài ngày làm sao có thể kết hôn được."


      " Bác sĩ nói, đó chỉ là bị thương ngoài da, để thợ trang điểm make up lên là sẽ nhìn ra, hơn nữa giờ con đã tỉnh, những việc cỏn con này có là gì đâu

      " Bác sĩ nói, đó chỉ là bị thương ngoài da, để thợ trang điểm make up lên là sẽ nhìn ra, hơn nữa giờ con đã tỉnh, những việc cỏn con này có là gì đâu, cho nên hôn lễ vẫn được tiếp tục."


      " Mẹ nói con bị Tiểu Nhiên mê hoặc làm cho thần trí hồ đồ, con lại thấy là mẹ bị Hà Tuyết Phi làm cho hồ đồ thì có, cái gì cũng vì nghĩ cho ta, tới bây giờ cũng hề lo nghĩ cho con trai mẹ gì cả. Con muốn nói nhiều đạo lý với mẹ nữa, con sẽ nói, chỉ nói rõ một lần duy nhất, đó là nếu con kết hôn với ta, chỉ con chết sớm mà đời này mẹ cũng đừng mơ ôm được cháu nội."


      " Tử Cường, con được ăn nói hàm hồ với mẹ như vâỵ!"


      " Con hàm hồ sao, thật ra người quá đáng là mẹ đó, vì muốn con cưới một người con thích cự nhiên lấy tính mạng mình ra uy hiếp, nếu con lấy mạng mình ra uy hiếp mẹ, mẹ sẽ thấy thế nào hả ?


      “ Đủ rồi, cho phép thêm nữa, vài ngày sau vẫn tiếp tục tiến hành hôn lễ, nếu như con tham dự vậy chờ làm tang cho mẹ.” chung Mẫn Liên vì muốn Dư Tử Cường ngoan ngoãn kết hôn, thể làm gì khác hơn lại lấy sinh mệnh mình ra uy hiếp .


      Dư Tử Cường biết tranh cãi thế nào cũng thắng, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Hà Tuyết Phi lúc, sau đó nằm lại giường lấy chăn che phủ đầu ngủ, muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào.


      Hà Tuyết Phi hoảng sợ, trước kia rất muốn gả cho Dư Tử cường, nhưng bây giờ lại rất sợ gả cho , lo lắng sau khi kết hôn mọi chuyện bị bại lộ với mức độ chán ghét Dư Tử cường giành cho , nhất định còn hung dữ với hơn, sau đó cả chổ dựa là Chung Mẫn Liên cũng mất , chỉ sợ thảm hại nhiều hơn.


      Nhưng mà thể hết ra ngay bậy giờ, dù có ra cũng rất thê thảm.


      Chung mẫn Liên thấy sắc mặt Hà Tuyết Phi rất khó coi, bản thân bà hoài nghi nhiều cho rằng chỉ mệt mỏi và bị hoảng sợ cho nên an ủi chút, “ Tuyết Phi, cháu đừng để ý đến lời Tử Cường , nó chỉ giận lẫy mà thôi.”


      sao, cháu hiểu mà.” Hà Tuyết Phi gượng cười trả lời, để bản thân biểu sợ hãi ra ngoài.


      “ Cháu yên tâm, có dì ở đây, dì nhất định để nó bắt nạt cháu.”


      “ Cám ơn dì.”


      “ Khách khí cái già, sau này chúng ta là người nhà rồi.”


      Dư Tử Cường vốn núp trong chăn muốn lên tiếng, nhưng nghe bọn họ như vậy chịu nổi, dùng sức hừ mạnh tiếng, “ Hừ.”


      Thanh hừ mạnh vậy, bất kể ai cũng đều nghe thấy.


      Chung Mẫn Liên mặc kệ tiếp tục với Hà Tuyết Phi, “ Tuyết Phi, hai đứa cứ từ từ bồi dưỡng tình cảm, đừng quá nóng vội, chắc chắn sau này được mà.”


      “ cháu biết mà dì.” Hà Tuyết Phi ôn hòa trả lời, bởi vì lúc này Dư Tử cường che kín đầu, cho nên thấy dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của .


      “ Hình như sắc mặ của cháu được tốt, chắc là mệt mỏi quá rồi, bằng về nghỉ ngơi trước .”


      “ Dì còn than mệt, sao cháu có thể kêu mệt chứ? Dì cứ yên tâm, cháu còn trụ được mà”


      “ Này, chỉ còn vài ngày nữa cháu trở thành dâu rồi, thể xuất trước mặt đông đảo mọi người với đôi mắt gấu mèo được, nhanh về nghỉ nơi này để dì lo là được rồi.”


      “ Có được dì?.”


      “ Dì được là được, cháu về .”


      “ Dạ, vậy cháu về trước.” Hà Tuyết Phi chẳng qua chỉ làm bộ bên ngoài, vừa xong liền lập tức rời , chạy trối chết ra khỏi cửa.


      “ Đứa này, thiệt là.” Chung Mẫn Liên thấy Hà Tuyế Phi chạy trối chết , chẳng qua chỉ khẽ mỉm cười cũng để tâm nhiều, quay qua chuyện với người trong chăn, “ Sử Cường, ra Tuyết Phi cũng rất tốt, vừa dịu dàng lương thiện lại có học thức, còn hiểu biết lễ nghĩa, con ăn với nó như thế mà nó chẳng có nữa câu oán trách, nếu đội lại là khác sớm bị con chọc tức bỏ mất rồi.”


      Dư Tử cường biết hà Tuyết Phi , vì vậy vén chân lên ngồi dậy, tức giận : “ Mẹ, mẹ cũng biết nếu là con sớm bị con chọc tức bỏ rôi, thế mà Hà Tuyết Phi này lại cứ cố chịu đựng bị người ta vũ nhục, ta gả cho con nhất định là có mưu tốt rồi.”


      “ Tuyết Phi đâu giống loại con đó, nó vừa có học thức, lại được giáo dục tốt nên mới so đo với con.”


      “ Mẹ đây là cưỡng từ đoạt lý.”


      “ Con ngoan ngoãn nằm xuống ngủ cho mẹ, được phép suy nghĩ đến con Đinh Tiểu Nhiên kia nữa, mẹ ngồi ở chỗ này canh chừng cho ta bước vào, con hãy ngoan ngoãn chờ thêm vài ngày làm chú rễ .”


      “ Hừ.” Dư Tử Cường lại càng bực hơn, lấy chăn che khuất đầu, đột nhiên cảm thấy sống như vậy còn khó chịu hơn chết.


      Chẵng lẽ bắt nửa đời sau phải sống cùng Hà Tuyết Phi sao?
      Last edited: 30/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 76 — Thuận tiện thôi

      Vì quá nóng lòng muốn vạch trần , Đinh Tiểu Nhiên vội vã tìm Tạ Thiên Ngưng nhờ giúp tay, khi chạy tới là ba giờ sáng, lúc này Tạ Thiên Ngưng vẫn còn ngủ, dùng tay ra sức nhấn chuông cửa tay lắc mạnh cửa sắt.

      "Thiên Ngưng, mở cửa ra, Thiên Ngưng."

      Hành động này khiến còi báo động vang lên, nhưng để ý tới tiếp tục gọi, "Thiên Ngưng, mau mở cửa ra mình có việc gấp cần tìm cậu, Thiên Ngưng."

      Nửa đêm canh ba, bất kể là ai nghe thấy tiếng còi báo động cũng thể dậy.

      Phong Khải Trạch nghe thấy tiếng còi báo động, nhanh chóng rời giường mặc quần áo vào, định ra ngoài xem tình huống thế nào.

      Tạ Thiên Ngưng cũng tỉnh, bởi vì chưa từng nghe còi báo động trong nhà vang lên nên có chút hốt hoảng, vội vàng mặc quần áo kinh ngạc hỏi: "Khỉ con, có phải có ăn trộm ?"

      " biết, em ở lại trong phòng cùng con ra ngoài xem thử." Phong Khải Trạch mặc xong quần áo mắt nhìn sang đứa trẻ trong nôi, vừa xong câu liền bước nhanh ra khỏi phòng.

      "Ah, vậy phải cẩn thận chút." Tạ Thiên Ngưng ngồi yên bên nôi cùng con, lo lắng có chuyện gì đó xảy đến với Phong Khải Trạch, cho nên thỉnh thoảng hay hướng mắt nhìn ra ngoài cửa.

      Kết quả hết nửa ngày, người tới lại là Đinh Tiểu Nhiên làm bọn họ chỉ biết im lặng.

      Khi biết người tới là Đinh Tiểu Nhiên, mặt Phong Khải Trạch cũng xanh méc, nếu phải nghĩ tình Tạ Thiên Ngưng, chắc chắn lớn tiếng chửi người rồi.

      "Tiểu Nhiên, nửa đêm canh ba cậu vội vàng chạy đến nhà mình bộ có chuyện gì gấp lắm sao?" Tạ Thiên Ngưng xác định phải nhân vật nguy hiểm mới dám bước xuống lầu, kinh ngạc khi thấy Đinh Tiểu Nhiên xuất .

      "Thiên Ngưng, mình biết được bí mật rất quan trọng, vốn muốn cho Chung Mẫn Liên biết ai ngờ bị bà ta đuổi , bà ấy chịu nghe mình nó, còn ném bể điện thoại di động của mình. E là chỉ có mình cậu mới giúp được mình, với thân phận của cậu chắc chắn có thể chuyện này ở trước mặt Chung Mẫn Liên, cậu giúp mình được mình muốn Tử Cường bị người ta lừa gạt." Đinh Tiểu Nhiên rất là lo lắng, hơi dài nhưng vẫn chưa vào trọng điểm.

      "Tiểu Nhiên, trước mắt bình tĩnh từ từ cho mình biết, rốt cuộc cậu biết được bí mật gì rồi?"

      "Hà Tuyết Phi và Hoắc Thanh Cúc đều là những tên lường gạt, bọn họ phải là quý bà hay tiểu thư của gia đình danh giá giàu có gì, mà là hai tên lường gạt thiếu nợ, bọn họ dựa vào thủ đoạn lừa gạt nhằm lấy tiền của Tử Cường để trả nợ. Thiên Ngưng, cậu làm ơn giúp mình được , mình xin cậu đó."

      "Cậu cần quá lo lắng mình nhất định giúp cho cậu, yên tâm . Bất quá chuyện gì cũng phải dựa vào chứng cớ, cậu có chứng cớ gì ?"

      "Có, cậu đưa điện thoại của cậu cho mình ." Đinh Tiểu Nhiên cầu Tạ Thiên Ngưng đưa điện thoại di động cho , sau đó lấy ra thẻ nhớ trong điện thoại di động mình bỏ vào, bật đoạn video được copy lại cho mọi người xem.

      Xem xong đoạn video đòi nợ, Tạ Thiên Ngưng trợn tròn mắt kinh ngạc, "Trời ạ, ngờ lại là như vậy, hai người kia quả quá giỏi, có thể lừa gạt qua mặt cả Chung Mẫn Liên."

      Sau khi Tạ Thiên Ngưng lời thán phục xong, thấy biểu Phong Khải Trạch rất điềm tĩnh giống như sớm biết , nghi ngờ hỏi: "Khỉ con, xem xong đoạn video này mà kinh ngạc sao?"

      Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, trông bộ dạng như nằm trong dự kiến, thẳng thắng : " sớm đoán ra bảy tám phần rồi, tại sao còn phải kinh ngạc?"

      "Sao sớm đoán ra được bảy tám phần mà cho em biết?"

      "Cậu Phong, cậu sớm nghĩ ra sao lại chịu ra cho chúng ta biết chứ, chẳng lẽ cậu cũng muốn để Dư Tử Cường cưới Hà Tuyết Phi sao?" Đinh Tiểu Nhiên rất là giận, vui nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, rất khó chịu với cách làm của .

      "Đúng đó, cả em cũng tức đây." Tạ Thiên Ngưng cũng giận dữ , cũng giống như Đinh Tiểu Nhiên nhìn chằm chằm Dư Tử Cường.

      Phong Khải Trạch cầm lấy điện thoại, bấm xem lại đoạn video lần nữa, vừa xem vừa từ từ giải thích, " tiểu thư quyền quý vừa có thân phận địa vị cao, làm sao cam tâm chịu gả cho người đàn ông thương còn vũ nhục mình chứ? Cho dù ta có dục vọng chiếm giữ cực mạnh thái độ và thủ đoạn cũng phải hung ác hơn mới đúng, nhưng ta lại chỉ biết khúm núm chịu đựng ủy khuất, bản tính nhát gan như con chuột con cừu mà đem ra so với thân phận cao quý lại hoàn toàn phù hợp. Vả lại tra ra được tiểu thư Hà Tuyết Phi khác, nhưng dáng dấp lại giống này cho nên liền đoán ra Hà Tuyết Phi tại là tên lường gạt, ta lợi dụng thân phận của Hà Tuyết Phi kia để gạt người."

      " Hà Tuyết Phi khác, chẳng lẽ có đến hai Hà Tuyết Phi sao?" Đinh Tiểu Nhiên càng nghe càng hồ đồ đau cả đầu.

      "Chẳng qua chỉ trùng họ trùng tên mà thôi, bất quá Hà Tuyết Phi kia tiểu thư thiên kim giàu có, lúc trước mình còn dám chắc chắn về Hà Tuyết Phi này, nhưng bây giờ xem xong đoạn video cậu đưa ra, mình có thể chắc chắn ta là tên lường gạt." Tạ Thiên Ngưng chỉ giải thích vài câu, vì muốn Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên được bên nhau đợi Đinh Tiểu Nhiên mở miệng chủ động thỉnh cầu Phong Khải Trạch, "Khỉ con, chúng ta nhất định phải giúp hai người họ có được ? Hơn nữa bà Hoắc Thanh Cúc kia còn dám mắng em bằng những câu rất khó nghe, thiếu chút nữa còn ra tay đánh em, nếu phải Tử Cường ngăn lại chắc em bị ăn mấy bàn tay của bà ta rồi."

      Vốn dĩ Phong Khải Trạch quan tâm chuyện Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi, chỉ xem đây là chuyện nhặt cần gì giải quyết, song khi nghe được Tạ Thiên Ngưng Hoắc Thanh Trúc mắng còn muốn đánh , cơn giận liền bùng nổ, nghiêm túc hỏi , “ Thiên Ngưng, em Hoắc Thanh Trúc mắng em còn có đánh em, thế chuyện này xảy ra vào lúc nào ?”

      “ Chính là ngày hôm qua em tìm Tiểu Nhiên đó, kết quả ở dưới lầu nhà Tiểu Nhiên gặp được Tử Cường, ngờ Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi cùng nhau xuất . Hoắc Thanh Cúc đại khái biết em là ai cho nên chuyện rất khó nghe, em vì tức giận bất bình cho Tiểu Nhiên cũng châm chọc lại bà ấy mấy câu làm bà ấy giận đến mặt đỏ tai hồng muốn ra tay đánh người.”

      “ Bà già chết tiệc kia dám đánh bà xã sao, tuyệt đối bỏ qua cho bà ấy.”

      “ Bà ta chưa đánh được em, bất quá em cũng để yên cho bà ta đánh đâu, đừng quá nóng giận.”

      “ bà ta mà dám đánh em cho người lột da bà ta ngay bây giờ, bỏ qua chuyện bà xã mình bị người ta khi dễ đâu. Tiểu Nhiên, đoạn video này cứ để ở đây, tôi biết cách vận dụng nó cứ trở về nghỉ ngơi cho khỏe , vài ngày nữa tuồng kịch hay đặc sắc cần chờ đến xem đó!”

      “ A …..” Đinh Tiểu Nhiên vẫn hiểu gì cả. mặc dù hiểu nhưng rất tin tưởng năng lực của Phong Khải Trạch.

      “ Chung Mẫn Liên cũng phát thiệp mời cho , thời gian hôn lễ vẫn y như cũ cho nên cần phải ăn mặc cho đẹp vào ngày hôm đó.”

      “ A…” Tên Phong Khải Trạch này rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì đây?

      “ Tiểu Nhiên, ý của khỉ con là muốn làm bẽ mặt Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi trong ngày tổ chức hôn lễ, ngày hôm đó chúng ta nhất định phải đến tham dự hôn lễ để xem trò hay. Ah, hay là ngày mai mình dẫn cậu mua quần áo để cậu xuất trong ngày hôn lễ xinh đẹp lộng lẫy.” Tạ Thiên Ngưng hoàn toàn hiểu ý của Phong Khải Trạch, hưng phấn lôi kéo tay Đinh Tiểu Nhiên.

      “ Mình đâu phải dâu, dự hôn lễ tại sao cần phải ăn mặc cho đẹp chứ ?” Nếu như dâu là tốt biết bao, chỉ tiếc phải.

      cũng giống mình lúc trước để dành lấy thắng lợi đó.”

      “ Nhưng mình lại muốn vì những lời bên ngoài mà làm khổ chính mình.” Lúc đinh Tiểu Nhiên ra những lời này bộ dạng có hơi nhăn nhó, ràng trái lòng mình.

      “ Thế nào, chẵng lẽ cậu muốn sao? Nếu cậu muốn vậy cứ để Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi thuận lợi tổ chức hôn lễ, về phần cậu đến Phong Thị đế quốc làm tổng giám đốc điều hành .” Tạ Thiên Ngưng cố ý nhằm đả kích .

      “ Thiên Ngưng, mình rất là bực bội, rất là khó chịu, cậu đừng đâm chọc mình nữa có được ? Bất quá lại, ngày tổ chức hôn lễ cũng là ngày mình nhậm chức, bậy giờ cậu kêu mình tham dự hôn lễ, mình làm sao mà phân thân ra thêm người chứ, haizzz.”

      hoãn ngày nhậm chức lại hai ngày, bất luận thế nào cậu cũng phải tham dự hôn lễ, nếu để bỏ lỡ tiết mục đặt sắc thế rất là đáng tiếc.”

      “ Thiên Ngưng, cám ơn cậu, cám ơn gia đình cậu giúp mình nhiều như vậy, mình biết phải làm sao để báo đáp ơn này cho mọi người.” Đinh Tiểu Nhiên rất xúc động, tại ngoại trừ cám ơn ra, căn bản biết phải làm sao nữa, đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất là vô dụng.

      Xảy ra chuyện lờn như thế, lại nhu nhược yếu đuối, đúng là quá vô dụng.

      “ Là chị em tốt với nhau cần khách sáo với mình thế.”

      “ Cậu Phong, cám ơn cậu.” Đinh tiểu Nhiên biết cần phải quá khách sáo với Tạ Thiên Ngưng, nhưng mà vẫn muốn đặc biệt cảm ơn Phong Khải Trạch chút.

      Sắc mặt Phong Khải Trạch vẫn còn giận, lạnh lùng đáp: “ cần cám ơn tôi, tôi chỉ là thuận tiện thôi.”

      “ Mặc dù là thuận tiên, nhưng tôi vẫn phải lời cám ơn này với .”

      “ Cậu tính cảm ơn cả đêm luôn sao ? giờ này cũng khuya lắm rồi, cậu cứ ở lại đây ngủ đêm , ngày mai cùng mình ra ngoài dạo phố mua quần áo.” Tạ Thiên Ngưng tức giận hỏi, sau đó quay sang với thím Thu: “ Thím Thu nhờ thím dọn dẹp giúp cháu căn phòng nha.”

      “ Vâng, bà chủ.” Thím thu hiểu, lập tức vào sửa sang lại.

      “ Thiên Ngưng ….”

      được từ chối, cậu mà còn khách sáo nữa là mình trở mặt đó.”

      “ Được, mình khách sáo với mọi người nữa đâu.

      Ôi chao, đây là lần đầu tiên mình được ở trong căn phòng sang trọng như thế, mình phải nếm thử cảm giác của người nhà giàu xem thoải mái đến thế nào đây.” Đinh Tiểu Nhiên hề khách sáo, vào giờ phút này chỉ khôi phục lại bộ dạng hài hước, còn có tâm tình giỡn nữa.

      “ Chỉ cần vui vẻ thoải mái, bất kể là giàu hay nghèo cũng chẳng sao cả.”

      rất hay. Cả ngày hôm nay mình cứ chạy đầu này rồi chạy qua đầu kia hoài, co nên rất mệt, mình phải nghỉ trước hai người cứ từ từ chuyện nha !”

      “ Tốc độ thích ứng của cậu quả phải nhanh bình thường nha !” Tạ Thiên Ngưng thấy Đinh Tiểu Nhiên bước lên lầu, còn cười rất vui nữa, sau đó nhìn sang Phong Khải Trạch, thấy sắc mặt của quả rất khó coi, thể làm gì khác hơn đành dỗ dành , “ Được rồi được rồi, đừng giận nữa được , em cũng đâu mất cọng tóc nào đâu giận làm gì chứ ?”

      giận là vì em xảy ra chuyện lớn như vậy cũng cho biết” Phong Khải Trạch tức giận nhìn chằm chằm .

      “ em sợ ra làm giận… cho nên mới , huống chi đây chỉ là việc , rất mà nên đừng để ở trong lòng mà, đừng làm mình tức giận nha.”

      “ Thiếu chút nữa bị người ta đánh, còn chuyện sau ?”

      “ Hoắc Thanh Cúc cũng đâu tốt lành gì hơn em, bà ấy bị em chọc tức thiếu chút nữa đánh nhau rồi, ha ha !”

      “ Em có tâm tình để cười à.”

      “Em cười, chẳng lẽ muốn em khóc sao ? được rồi được rồi, dù sau vài ngày nữa Hoắc Thanh Trúc cũng bị xơi tái, cần gì tức giận vào lúc này chứ! , chúng ta về ngủ em mệt lắm rồi, thôi thôi.” Tạ Thiên Ngưng ngừng liên tục lôi kéo Phong Khải Trạch , tựa hồ quen với cái tính bướng bỉnh này của rồi.

      quen cũng được, ai bảo là chồng của .

      Phong Khải Trạch đươc dỗ dành khiến cho tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, bất quá trong đầu vẫn còn suy nghĩ làm sao giải quyết chuyện của Hoắc Thanh Cúc. Người nào dám bắt nạt bà xã đừng mơ được sống yên.

      Hơn nửa đêm Hoắc Thanh Cúc nghe được tiếng mở cửa, cho rằng đám người đòi nợ đến, tức tốc rời giường mở đèn, sau khi nhìn là Tuyết Phi mới yên tâm, nhưng vẫn vui mắng người, “ Nửa đêm canh ba con trở lại làm gì, sao ở trong bệnh viện với Dư Tử Cường ?”

      Hà Tuyết Phi rất là mệt mỏi, liền ngồi lên ghế sofa thở dài : “ Mẹ, chúng ta làm như vậy có khi nào khiến cho mọi chuyện càng thêm tồi tệ hơn ?”

      “ Con lại sy nghĩ lung tung gì nữa đó ? Mẹ cảnh cáo con, chỉ còn vài ngày nữa hôn lễ được cử hành, , tại qua mười hai giờ chính xác mà chỉ còn ngày mai nữa thôi, vào ngày cử hành hôn lễ con phải biểu cho tốt vào, được phép để xảy ra chút may nào bằng mẹ hỏi tội con đó?”

      “ Mẹ, Tử cường căn bản muốn kết hôn với con, lỡ như sau khi kết hôn ấy phát chúng ta là những tên lường gạt nhất định đòi li hôn con, vả lại chúng ta lừa người ta cưới mình đó cũng là phạm pháp.”

      “ Cái gì phạm pháp, phạm vào luật nào chứ, con tên là Hà Tuyết Phi, hộ khẩu vẫn viết ràng, mà chúng ta lừa cưới chổ nào hả ?” Hoắc Thanh Cúc vẫn chịu hồi đầu, kiên trì làm theo ý mình, “ Mẹ mặc kệ, nếu như lễ cưới ngày mốt thể tiến hành thuận lợi, mẹ bán con để trả nợ.”

      Lòng Hà Tuyết Phi càng thêm lạnh giá, khóc ra nước mắt, đau lòng hỏi: “ Mẹ, rốt cuộc con có phải là con của mẹ ?”

      “ con phải con mẹ, vậy là con của ai ?”

      “ Nếu như con là con của mẹ, tại sao lòng dạ mẹ lại độc ác thế ? Mặc dũ Chung Mẫn Liên là người hám lợi, nhưng tình thương của bà ta dành cho dư Tử Cường phải là giả, cha mẹ Đinh Tiểu Nhiên cũng rất thương ta,, còn mẹ, cho tới bây giờ mẹ và cha đều hề hương con, con rất nghi ngờ, mình có đúng là con ruột của hai người , bằng sao hai người lại nhẫn tâm đến vậy chứ ?”

      “ con ngốc này, con hôm nay uống nhầm thuốc sao, sao lại ra những lời điên khùng thế hả ? Mau trở về phòng chờ làm dâu , được phép suy nghĩ lung tung nữa.”

      “ Mẹ, chúng ta thừa dịp trời tối rời khỏi nơi này, tìm nơi bí khác lẫn trốn có được ?” Hà Tuyết Phi khẩn cầu , muốn tiếp tục con đường lừa gạt.

      Nhưng Hoắc Thanh cúc chịu, hung hăng tát cái, “ Hà Tuyết Phi, con bình tĩnh lại chút , mẹ cho con biết, chuyện tới nước này chúng ta thể quay đầu lại, hoặc là con gả cho Dư Tử Cường, hoặc là ngoan ngoãn để bị bán .”

      Hà Tuyết Phi che lại bên mặt bị đánh, đau lòng khóc thút thít, chỉ có thể bất lực khẽ , “ Các người nhất định phải cha mẹ tôi, nhất định phải, đời này làm gì có cha mẹ nào lại thương con của mình, cho nên các người nhất định phải cha mẹ của tôi.”

      “ Tùy mày muốn nghĩ sao nghĩ .”

      “ Mẹ….”

      “ Đừng gọi tao,, mày hãy ngoan ngoãn tỉnh táo lại cho tao, nếu muốn thay đổi vận mệnh của mình, vậy phải biết cố gắng dành giật lấy, có khóc lóc cũng chẳng thay đổi được chuyện j đâu.” Hoắc Thanh Cúc ném lại câu, tức giận vào trong phòng, để mình Hà tuyết Phi tiếp tục ngồi khóc.
      Last edited: 30/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77 — Mặc thử áo cưới

      Ngày hôm sau, Hoắc Thanh Cúc và Chung Mẫn Liên tựa hồ rất vui, bận rộn lo chuyện chuẩn bị hôn lễ, bất quá Đinh Tiểu Nhiên cũng thua kém gì, vui vẻ mua sắm với Tạ Thiên Ngưng, hề bị chuyện hôn lễ ngày mai làm ảnh hưởng đến tâm trạng.

      Trái lại có hai người tâm trạng cực kỳ hỏng bét.

      Hà Tuyết Phi là nữ chính trong hôn lễ, nhưng lại cười nổi, giờ mỗi phút giây trôi qua đều hồi hộp lo sợ thỉnh thoảng còn hay thở dài, ngay cả áo cưới cũng dám mặc thử.

      Tâm trạng Dư Tử Cường lại càng tồi tệ hơn, nằm giường bệnh ở bệnh viện bị người giám sát 24 tiếng đồng hồ, chút tự do riêng, quần áo chú rễ cũng bị người ta mang vào trong bệnh viện.

      Có lẽ phải kết hôn với Hà Tuyết Phi rồi.

      tại vừa rất muốn gặp Tiểu Nhiên vừa càng hy vọng dâu chính là , đáng tiếc thực rất tàn khốc.

      Đinh Tiểu Nhiên cầm túi lớn túi trong tay đường, đúng lúc ngang qua tiệm áo cưới, thấy bên trong treo rất nhiều kiểu áo cưới đẹp liền bị hấp dẫn liền dừng bước, nhìn vào cửa thủy tinh, thầm thở dài : "Wow, áo cưới đẹp quá!"

      Tạ Thiên Ngưng cũng dừng bước, nhìn vào áo cưới trong tiệm, ở bên tai chọc ghẹo: "Có phải rất nôn nóng muốn mau chóng mặc vào chiếc áo cưới xinh đẹp này để gả cho Dư Tử Cường ?"

      "Mình có, cậu đừng có bậy."

      "Cậu có, mặt cậu viết đáp án như vậy rồi."

      "Cho dù có sao? Nếu cậu còn nghĩ chúng ta là chị em tốt, đừng giễu cợt mình."

      "Được được được, mình chọc cậu nữa. Tiểu Nhiên, có muốn vào trong xem thử áo cưới , dù sao sau này cũng phải mặc, mà chừng có kì tích xảy ra sao, chi bằng cứ vào xem trước, nếu thích chọn, , chúng ta vào ." Tạ Thiên Ngưng là làm, đợi Đinh Tiểu Nhiên đồng ý, kéo Đinh Tiểu Nhiên vào trong tiệm áo cưới Italia.

      "Thiên Ngưng ——" Đinh Tiểu Nhiên có chút ngượng, dù muốn cũng bị người kéo vào trong tiệm áo cưới rồi, đành chấp nhận thực tế vào trong xem áo cưới, "Wow, đẹp quá, rất đẹp!"

      "Tiểu Nhiên, cậu nhắm được cái nào chưa?"

      "Cái đó, rất đẹp."

      "Cái này sao?"

      "Đúng, mình rất thích kiểu này."

      Lúc này nhân viên trong tiệm tới, lễ phép hỏi: "Hai vị tiểu thư, xin hỏi có cần giúp gì ?"

      "Áo cưới trong tiệm của các người có cho mặc thử ?" Tạ Thiên Ngưng rất thẳng thắng hỏi, căn bản quan tâm đến chuyện mất thể diện.

      Đinh Tiểu Nhiên đoán ra được ý định của , vội kéo trở lại khẽ : "Thiên Ngưng, cậu đừng quậy nữa, chúng ta thôi."

      "Cũng tới rồi cần gì lo lắng như vậy. Vả lại chúng ta mua đủ đồ rồi, thời gian lại rất nhiều bằng cậu cứ mặc thử cái áo ."

      " cần, làm vậy rất mất mặt."

      "Con mặc áo cưới có gì mất mặt? Quyết định vậy , mình với nhân viên lấy áo cưới kia xuống cho cậu thử." Tạ Thiên Ngưng quyết định tiếp tục hỏi lại nhân viên trong tiệm đứng: "Áo cưới trong tiệm các người có cho mặc thử ?"

      "Dĩ nhiên có. Nếu hai vị thích chiếc áo này, vậy tôi lấy nó xuống ngay đây." Nhân viên trả lời xong, bắt đầu lấy áo cưới xuống.

      Trong thâm tâm Đinh Tiểu Nhiên rất muốn mặc chiếc áo cưới này, cho nên vì sỉ diện mà trái lòng nữa, nhìn chăm chú vào chiếc áo cưới từ từ được gỡ xuống khỏi người con ma đơ can, mặt bất giác lộ ra nụ cười.

      Nhân viên gở áo cưới xuống xong sau đó giao cho Tạ Thiên Ngưng, Tạ Thiên Ngưng liền ném cho Đinh Tiểu Nhiên, cầm lấy đồ đạc trong tay , . "Cậu vào trong phòng thay đồ mặc chiếc áo cưới này vào, những đồ đạc khác cứ đưa mình cầm, mau lên ."

      "Như vậy được ?"

      "Được mà, mau lên ."

      "Vậy mình !"

      " ."

      "Được." Đinh Tiểu Nhiên cười híp mắt ôm áo cưới vào phòng thay đồ, thực lòng rất muốn mau chóng mặc nó vào.

      Tạ Thiên Ngưng tìm chỗ ngồi xuống, từ từ đợi.

      Ở trong tiệm còn có vài nhân viên khác, thấy có hai tới mặc thử áo cưới liền bắt đầu xì xào bàn tán.

      "Mình thấy hai này tám phần muốn lấy chồng đến phát điên rồi, nhìn thấy áo cưới là liền muốn mặc ngay."

      "Vào cửa đều là khách, tất cả phải làm theo đúng quy tắc."

      "Những người này đâu giống khách, chừng còn làm bẩn áo cưới nữa đó!"

      nhân viên khác nghe thấy lời xì xào bàn tán của hai người kia, vội vàng nhắc nhở bọn họ, "Xuỵt, đó là vợ của cậu chủ nhà họ Phong, hai người đụng vào nổi đâu, im miệng lại chút ."

      "A ——" hai nhân viên liền hoảng sợ, căng thẳng ngậm miệng nhìn Tạ Thiên Ngưng ngồi mình sofa, trong lòng cầu nguyện lời bọn họ vừa nghe thấy.

      Quả Tạ Thiên Ngưng có nghe thấy hai người họ gì, chỉ lo nhìn về phía phòng thay đồ chờ Đinh Tiểu Nhiên bước ra.

      bao lâu sau Đinh Tiểu Nhiên mặc xong áo cưới bước ra, đứng bất động trước gương, nhìn mình trong gương đầu liền mơ tưởng viễn vong nghĩ đến cảnh mình mặc áo cưới cùng Dư Tử Cường vào lễ đường, trong lòng thấy rất ấm áp.

      Nếu dâu trong hôn lễ ngày mai kia là , tốt biết bao!

      "Wow, quả đúng là người đẹp nhờ lụa, mặc bộ áo cưới này vào quả nhiên khác xa." Tạ Thiên Ngưng tới, liên tiếp khen tặng, "Tiểu Nhiên, mình có thể tưởng tượng ra cảnh cậu mặc chiếc áo cưới này bước vào lễ đường, chắc chắn dâu đẹp nhất."

      “Cậu dẽo mồm dẽo miệng quá .” Đinh Tiểu Nhiên cười cười phản bác, bất quá thích cảm giác được mặc áo cưới.

      “Mình mà.”

      “Mình lại thấy cậu phóng đại quá rồi.”

      “Được rồi được rồi, chúng ta chuyện này nữa, có phải cậu rất thích chiếc áo cưới này ?”

      “Mình -----“ Đinh Tiểu Nhiên muốn trả lời, ai ngờ thấy Tiêu Vũ Huyên và Lâm Trường Thịnh từ trong ra, hình như hai người họ đến để chụp ảnh cưới.

      Tiêu Vũ Huyên mặc áo cưới khoác tay Lâm Trường Thịnh ra, vừa thấy Đinh Tiểu Nhiên, liền nhịn được chế nhạo , "Đinh Tiểu Nhiên, nữ chính ngày mai phải đâu, thế nào hả, lẽ định mặc chiếc áo cưới này giả làm nữ chính trong buổi hôn lễ ngày mai sao?"

      Bởi vì có Tạ Thiên Ngưng đứng bên cạnh, Lâm Trường Thịnh thấy hơi sợ, cho nên kéo Tiêu Vũ Huyên lại khẽ nhắc nhở , “Đừng quên những lời trước đây với em.”

      “Em biết, yên tâm em chỉ tới vài châu thôi.” Tiêu Vũ Huyên trấn an Lâm Trường Thịnh, tiếp tục bỡn cợt: “Đinh Tiểu Nhiên, làm vậy thấy mình giống kẻ thứ ba lắm sao?”

      “Tiêu Vũ Huyên, tôi chưa từng thấy người nào biết miệng mình vừa thúi vừa đáng ghét như đó?” Đinh Tiểu Nhiên lập tức phản bác lại, cho Tiêu Vũ Huyên chút mặt mũi nào.

      này rất đáng ghét nhiều lần cứ muốn sỉ nhục , khiến mất hết kiên nhẫn liền đáp trả.

      “Miệng là của tôi, dù thối mấy cũng liên quan .”

      “Đúng vậy, miệng là của , dù nó thối thế nào cũng liên quan đến tôi, nhưng lại ngừng hướng miệng thúi của mình vào tôi mà , thế nên nó lại liên quan đến tôi rồi.”

      “Này, giận sao, có phải bị tôi trúng ý đồ của rồi ? đến mặc áo cưới chẳng lẽ muốn thay thế dâu trong hôn lễ ngày mai sao? “

      “Chuyện này liên quan , dù sao hôn lễ ngày mai đâu phải là của .”

      -----“ Trong lúc Tiêu Vũ Huyên ra mất câu, Lâm Trường Thịnh vẫn luôn quan sát biểu tình biến hóa mặt Tạ Thiên Ngưng, sợ chọc giận vì vậy nhắc nhở Tiêu Vũ Huyên, “Được rồi, đừng nữa, chúng ta chụp hình .”

      “Người ta bắt nạt em, chẳng lẽ em được quyền lên tiếng sao?” Tiêu Vũ Huyên nổi giận, chịu bỏ qua chuyện này lập tức cãi lại, “Đinh Tiểu Nhiên, mạnh miệng như vậy chẳng qua ỷ mình có Tạ Thiên Ngưng làm chỗ dựa thôi, chứ ta tôi xem còn có rắm gì để lên mặt.”

      “Nếu lời giải thích này có thể khiến vui, tôi đây cũng ngại.” Đinh Tiểu Nhiên khẽ cười phản bác, lúc chuyện trông rất oai, hiển nhiên trông giống như kẻ ỷ thế hiếp người.

      muốn ỷ thế hiếp người Tiêu Vũ Huyên sớm tiêu đời rồi.

      “Nếu tôi vậy có thể làm vui, tôi đây cũng chẳng để tâm đâu.”

      “Tiêu Vũ Huyên, muốn chụp áo cưới cứ chụp , tôi thích mặc áo cưới là quyền của tôi, chúng ta nước sông phạm nước giếng, cứ ba lần bốn lượt gây chuyện với tôi cẩn thận coi chừng biến thành con thiêu thân đâm đầu vào lửa đó.”

      “Sao nào, muốn dựa hơi Tạ Thiên Ngưng đối phó tôi sao?”

      “Tôi rồi, nếu cứ quá giới hạn, tôi đây ngại dùng thủ đoạn này.Mặc dù ỷ thế hiếp người có chút hèn hạ nhưng để đối phó loại người ngang ngược tự cho mình là giỏi như , tính ra cũng quá hèn.”

      “Được, mình ủng hộ cậu.” Tạ Thiên Ngưng bỏ lại câu, lên sóng vai đứng cạnh Đinh Tiểu Nhiên nghiêm túc nhìn Tiêu Vũ Huyên, cảnh cáo , “Tiêu Vũ Huyên, làm người đừng có quá tự cao, Tiểu Nhiên chưa từng xúc phạm đến bất kỳ lợi ích gì của , còn lại ép cậu ấy ra khỏi công ty còn nhiều lần sỉ nhục cậu ấy, là chị em tốt của cậu ấy tôi cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt chị em tốt của tôi.”

      Tạ Thiên Ngưng vừa ra mặt, Tiêu Vũ Huyên bị dọa sợ lui ra đứng sau lưng Lâm Trường Thịnh.

      Lâm Trường Thịnh biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vì vậy ra mặt giản hòa, “ rất xin lỗi bà Phong, tôi thay mặt ấy xin lỗi bà, tôi bảo đảm xảy ra chuyện này nữa.”

      bảo đảm, có tự tin bảo đảm được ?”

      “Dĩ nhiên tôi rất tự tin có thể bảo đảm.”

      “Muốn tôi tin như thế nào hả?”

      Lâm Trường Thịnh vì muốn Tạ Thiên Ngưng tin tưởng, ngay trước mặt mọi người cảnh cáo Tiêu Vũ huyên, “Nếu lần sau em còn dám bắt nạt Đinh Tiểu Nhiên, cưới em, nếu sau này cưới em rồi mà còn như vậy, chúng ta liền ly hôn.”

      “Em, em dám nữa.” Tiêu Vũ Huyên lần này bị dọa sợ, tất cả bất mãn với Đinh Tiểu Nhiên liền biến mất trong nháy mắt, chỉ cầu mong giữ được cuộc hôn nhân của mình.

      thể đối phó chính diện với Đinh Tiểu Nhiên, có thể lén gọi điện thoại cho Chung Mẫn Liên biết Đinh Tiểu Nhiên thử áo cưới.

      ai biết trong lòng Tiêu Vũ Huyên suy nghĩ cái gì, cả Lâm Trường Thịnh cũng biết vì vậy mỉm cười lễ phép với Tạ Thiên Ngưng: “Bà Phong, làm như vậy bà tin chưa?”

      ”Tạm thời tôi tin , nếu như chuyện này còn xảy ra, tôi khách sáo nữa. Hai người chụp ảnh cưới , đừng quấy rầy chúng tôi.”

      “Cảm ơn, thôi.” Lâm Trường Thịnh vội vàng lôi Tiêu Vũ Huyên , khắc cũng dám lưu lại.

      Ai có thể ngờ Tạ Thiên Ngưng tầm thường bé , hôm nay lại có thể oai phong cỏi đến vậy.
      Last edited by a moderator: 30/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 78 — Trò hay gì?

      Tạ Thiên Ngưng nhìn bộ dạng Tiêu Vũ Huyên trong nháy mắt biến thành con cừu yếu đuối, liền giễu cợt câu, " đúng đồ cặn bã, chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu giỏi bắt nạt người sức yếu hơn mình, hừm.”

      “Vốn dĩ Tiêu Vũ Huyên chính là loại người như vậy, cần so đo với ta, càng để ý đến ta chỉ càng lãng phí thêm thời gian chúng ta thôi." Đinh Tiểu Nhiên quen tranh cãi với Tiêu Vũ Huyên, cho nên mấy để ý đến tiếp tục ngắm nhìn mình trong gương, hy vọng có ngày được mặc chiếc áo cưới chân chính bước vào trong lễ đường.

      "Thế nào, có thích ?" Tạ Thiên Ngưng cũng nghĩ đến Tiêu Vũ Huyên, đứng cạnh Đinh Tiểu Nhiên ngắm hình ảnh trong gương.

      "Ừm."

      "Cậu thích cứ mua cái này ."

      "Thôi , mặc thử là được rồi, cần gì phải mua chứ? Huống chi dâu ngày mai đâu phải mình. Mình vào thay áo cưới ra đây." Đinh Tiểu Nhiên muốn mình cứ sống trong ảo tưởng, bước vào phòng thay đồ cởi áo cưới ra.

      Tạ Thiên Ngưng cũng ngăn cản mà phân phó cho nhân viên bán hàng đứng cạnh, "Tôi muốn chiếc áo cưới đó, chốc nữa các người đóng gói kỹ nó giao đến địa chỉ này."

      "Vâng."

      Đinh Tiểu Nhiên biết Tạ Thiên Ngưng mua chiếc áo cưới đó, sau khi ra khỏi phòng thay đồ liền cầm lại đồ đạc trực tiếp rời , còn thúc giục: "Thiên Ngưng, , đồ cần mua chắc đủ rồi, chúng ta về ."

      "Được, tối hôm nay cậu cứ tiếp tục ở lại nhà mình, ngày mai có thợ trang điểm đến trang điểm cho cậu, để cậu trở thành người xinh đẹp nhất."

      " cần khoa trương vậy đâu, ngay cả thợ trang điểm cũng mời tới làm mình cứ thấy dâu ngày mai chính là mình vậy. Hơn nữa, đến tham dự hôn lễ mà trang điểm quá đẹp khiến người ta cười chê đó."

      "Người tranh lời, Phật tranh nén nhang, thừa cơ hội này để Chung Mẫn Liên biết cậu hoàn toàn biến thành người mới? Chung Mẫn Liên là người rất hám lợi, nếu cậu cứ ăn mặc quá tầm thường, bà ta vĩnh viễn chấp nhận cậu, nhưng nếu cậu muốn cùng Dư Tử Cường đơm hoa kết trái nhất định phải biến mình trở nên đặc biệt."

      "Như vậy có ổn ?"

      "Cho dù thể cũng phải dạy cho Chung Mẫn Liên hiểu chút chứ, xem bà ta sau này còn dám khinh người nữa ? Về thôi, hết ngày cũng mệt rồi, cùng nhau trở về ." Tạ Thiên Ngưng quyết định cho nên dù gì thêm cũng thể thay đổi, liền cầm lấy đồ đạc ra khỏi cửa.

      Đinh Tiểu Nhiên cưỡng được những suy nghĩ ảo tưởng trong đầu mình, cho nên chấp nhận cãi lại nữa cùng theo ra cửa, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hoắc Thanh Cúc.

      Hoắc Thanh Cúc nổi giận đùng đùng chạy tới, vừa lúc đứng ngoài cửa lớn tiệm áo cưới nhìn thấy Đinh Tiểu Nhiên, lập tức giận dữ hỏi: "Đinh Tiểu Nhiên, rốt cuộc muốn giở trò gì đó hả?"

      Bà vừa nhận được tin Đinh Tiểu Nhiên ở trong tiệm áo cưới mặc thử áo cưới, liền lập tức vọt tới xem thử, ngờ lại là .

      Ngày mai là thời khắc mấu chốt, bà cho phép xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn.

      "Cái này phải để tôi hỏi lại bà là giở trò gì mới đúng chứ?" Bởi vì biết Hoắc Thanh Cúc là tên lường gạt, cho nên thái độ của Đinh Tiểu Nhiên cũng còn mấy thân thiện, bất quá vẫn muốn vạch sợ phá hư chuyện.

      "Hừ, ngày mai Tử Cường kết hôn với Tuyết Phi, thế mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc đúng là biết xấu hổ."

      "Rốt cuộc kẻ nào biết xấu hổ rất nhanh được phơi bày thôi. Chúng ta , mặc kệ bà ta." Đinh Tiểu Nhiên muốn tiếp tục khua môi múa mép với Hoắc Thanh Cúc, gọi Tạ Thiên Ngưng tiếng, sau đó ngang qua bên cạnh.

      Tạ Thiên Ngưng cười khẽ cũng để ý đến Hoắc Thanh Cúc, liền vội theo Đinh Tiểu Nhiên.

      Hoắc Thanh Cúc cam tâm liền đuổi theo, chặn đường hai ngườilại hung hăng cảnh cáo, "Đinh Tiểu Nhiên, tôi cảnh cáo , nếu dám phá hư hôn lễ ngày mai, tôi nhất định tha cho ."

      " ?" Đinh Tiểu Nhiên khinh thường cười lạnh, khiêu khích : "Tôi rất muốn biết bà làm gì được tôi?"

      " ——"

      " , nếu ngày mai tôi tới phá hư hôn lễ, bà làm gì tôi hả?"

      " quá kiêu ngạo rồi."

      "Kẻ luôn kiêu ngạo chính là bà, nếu như bà còn tỏ ra kiêu ngạo nữa chứng tỏ bà rất sợ. Hoắc Thanh Cúc, hôn lễ ngày mai tôi nhất định tới dự hơn nữa còn còn tặng cho hai mẹ con các người phần lễ vật rất lớn, cực kỳ lớn đó, các người cứ chóng mắt chờ xem." Đinh Tiểu Nhiên cười gian manh, nhìn bộ dạng trông rất đắc ý tựa như bày sẵn kế.

      Tạ Thiên Ngưng cũng cười đắc ý liếc nhìn Hoắc Thanh Cúc cái, sau đó cùng rời .

      Hoắc Thanh Cúc cảm thấy sợ, vì muốn hôn lễ ngày mai được tiến hành thuận lợi , vì vậy nháy mắt ra hiệu cho hai người đàn ông trốn trong góc, để bọn họ ra tay động thủ.

      Vì phòng ngừa Đinh Tiểu Nhiên tới phá hư hôn lễ ngày mai, biện pháp hiệu quả nhất chính là để ta tới tham dự hôn lễ.

      Hai người đàn ông này nhận được ám hiệu của Hoắc Thanh Cúc, lặng lẽ theo đuôi Đinh Tiểu Nhiên và Tạ Thiên Ngưng, định tìm cơ hội ra tay hạ thủ.

      Có lẽ vì quen bị người theo dõi, Đinh Tiểu Nhiên đặc biệt nhạy cảm nhận ra khác thường, khẽ : "Thiên Ngưng, Hoắc Thanh Cúc phái người theo dõi chúng ta, xem ra định ra tay với mình đó."

      "A ——" Tạ Thiên Ngưng có chút kinh ngạc, vội quay đầu ra sau nhìn, có hai tên lén lén lút lút theo sau, chỉ thế còn phát ra người do Phong Khải Trạch phái theo giám sát Hoắc Thanh Cúc.

      Hai tên này thấy Tạ Thiên Ngưng quay đầu lại lập tức tìm chỗ trốn, biết hành động đó lại chính là giấu đầu lòi đuôi.

      "Đừng nhìn ra sau, chúng ta nghĩ cách đánh lạc hướng chúng là được rồi. Lần trước mình cũng bị bọn họ theo dõi, cho nên bây giờ chúng ta cứ tới chỗ đông người ." Đinh Tiểu Nhiên kéo Tạ Thiên Ngưng lại để nhìn ra sau lưng, cố gắng tìm cách đánh lạc hướng hai tên kia.

      Thế nhưng Tạ Thiên Ngưng lại chút sốt ruột nào, cười hì hì : " chút có trò hay để xem rồi."

      "Trò hay gì?"

      "Chung quanh có người của khỉ con."

      "A ——" lần này đến phiên Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía nhưng lại thấy người nào có biểu kỳ lạ, " có, mình đâu có nhìn thấy người của Phong Khải Trạch đâu?"

      "Nếu dễ dàng bị phát , bọn họ là quá vô dụng rồi. Hai tên theo dõi chúng ta cứ ném lại cho bọn họ, chúng ta ."

      "À."

      Hai tên theo đuôi căn bản biết mọi hành động của mình đều bị người khác giám thị, vẫn ngu ngốc theo Đinh Tiểu Nhiên và Tạ Thiên Ngưng, ai ngờ hồi đột nhiên bị người ta kéo vào trong hẻm hung hăng đánh trận.

      Hai tên này bị đánh đến mắt mũi sưng bầm, khắp người run rẩy nhìn cả đám người bao vây bọn họ, xem bộ dạng mỗi người đều có vẻ dễ chọc khiến cả người khỏi sợ hãi, mặc dù rất sợ nhưng vẫn muốn hỏi .

      "Các, các người sao đánh người tùy tiện vậy hả?"

      "Chúng tôi có chọc giận mấy người, sao mấy người lại đánh người chứ?"

      "Dám theo dõi bà chủ chúng tao, đánh chúng mày như vậy xem như là nhàng lắm rồi, hừm." người trong đó khinh thường .

      "Bà chủ các người, là ai?"

      "Chính là trong hai bị chúng mày theo dõi. Ranh con, nghe khẩu khí chúng mày chắc phải người nơi đây, nhưng nếu chúng mày ra ngoài đời lăn lộn phải nên điều tra cho người nào có thể chọc, người nào thể chọc chứ."

      "Bà chủ các người là ai?"

      " người mà chúng mày đụng nổi. Lập tức biến, nếu chúng mày còn dám gây chuyện với bà chủ chúng tao, kết quả phải no đòn bữa đâu. Chúng ta ." Sau khi xong, mấy tên kia bỏ lại hai người này rồi rời .

      Hai tên này nghe hiểu gì cả, căn bản biết rốt cuộc mình đụng phải người nào, đành lôi thân thể chật vật quay về tìm Hoắc Thanh Cúc.

      Hoắc Thanh Cúc vô cùng kinh ngạc thấy bọn họ bị đánh thành như vậy, thể tin hỏi: "Các, các người đừng với tôi là bị Đinh Tiểu Nhiên và bạn ta đánh thành như vậy nha?"

      "Bà thấy có thể sao? Hai đó phải người dễ chọc đâu, người trong đó còn là bà chủ gì gì đó." Hai tên này bị người ra sức đánh, tâm trạng tốt cho nên thái độ đối với Hoắc Thanh Cúc cũng rất tệ, trực tiếp đòi tiền, "Hoắc Thanh Cúc, mau trả tiền , mấy hôm nay chúng tôi còn chưa nhận được đồng nào đây nè."

      "Con tôi còn chưa được gả cho Dư Tử Cường, đào đâu ra tiền trả cho các người? Gọi các người làm chút chuyện cũng làm xong còn muốn đòi tiền sao, hừm."

      "Chúng tôi tới để đòi nợ, phải tới giúp bà làm việc. Cho dù bây giờ bà trả nợ, tối thiểu cũng trả chút tiền thuốc men chứ."

      "Đúng vậy, mau giao tiền ."

      Hà Tuyết Phi vẫn ngồi ghế sofa phòng khách, nghe cuộc đối thoại của Hoắc Thanh Cúc với hai tên kia, có chút khó hiểu liền đứng dậy hỏi, "Các người vừa ai là bà chủ?"

      "Tám phần là cạnh Đinh Tiểu Nhiên, chúng tôi theo dõi chưa được bao lâu liền bị đám người kéo vào trong hẻm đánh trận, bọn họ còn cảnh cáo chúng tôi sau này được phép theo dõi bà chủ bọn họ nữa. Hoắc Thanh Cúc, tôi thấy lần này các người đụng phải nhân vật thứ dữ rồi đó, Đinh Tiểu Nhiên có được nhân vật như vậy che chở, chỉ sợ mộng đẹp muốn Hà Tuyết Phi gả cho Dư Tử Cường của bà thành thực được đâu, chi bằng ——" tên trong đó liền híp mắt nhìn chằm chằm Hà Tuyết Phi, ý tứ rất ràng.

      " ——" Hà Tuyết Phi hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt lui ra sau dám hỏi nhiều nữa.

      "Cậu muốn làm gì hả?" Hoắc Thanh Cúc đứng chắn ở trước mặt Hà Tuyết Phi, nghiêm nghị : "Chưa tới thời khắc cuối cùng, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu các người muốn lấy được tiền đừng có làm bậy, bằng liền lưới rách cá chết, ai cũng đừng mong lấy được tiền."

      "Được rồi, vậy chúng tôi đành chờ xem tình huống ngày mai rồi tính tiếp. Hoắc Thanh Cúc, bà mau đưa tiền phí thuốc men cho chúng tôi ." tên đưa tay về phía Hoắc Thanh Cúc đòi tiền.

      Vì muốn trấn an những tên đòi nợ này, Hoắc Thanh Cúc đành móc ít tiền trong ví ra đưa cho bọn họ, "Cút ——"

      "Có tiền dễ rồi, chúng ta ."

      Thấy hai tên kia , Hà Tuyết Phi mới thở phào nhõm, nhưng trong lòng vẫn chưa quên được những lời vừa nghe, "Mẹ, rốt cuộc bạn của Đinh Tiểu Nhiên là ai?"

      "Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai đây?" Hoắc Thanh Cúc tức giận trả lời, nhìn ví da của mình chút rồi gắp lại, giận dữ : "Chết tiệt, tiền còn lại chẳng được bao nhiêu, nếu mấy ngày tới chúng ta vẫn có tiền, e rằng ngay cả cơm cũng có mà ăn."

      "Mẹ ——"

      "Mẹ mệt rồi, con đừng lảm nhảm nữa, ngoan ngoãn chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai , đừng gây rắc rối cho mẹ nữa."

      Hà Tuyết Phi bị mắng trận, cho nên câu cũng dám đành cúi đầu về lại phòng mình, chờ hôn lễ ngày mai
      Last edited: 8/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :