1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma - Tịch Mộng (Full 87c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 70 — Cố ý đả kích.

      Hoắc Thanh Cúc cũng đến, đứng bên cạnh Hà Tuyết Phi ương ngạnh hỏi Dư Tử Cường, "Tử Cường, cậu hứa với mẹ cậu đến tìm Đinh Tiểu Nhiên, thế hôm nay cậu đến đây là có ý gì?"

      "Các người theo dõi tôi, " Dư Tử Cường tức giận trừng mắt nhìn hai mẹ con trước mặt, trong lòng tràn ngập oán hận, nếu như bọn họ là đàn ông sớm giơ tay ra đấm rồi.

      " theo dõi là khó nghe quá, tôi chỉ muốn chú ý động tĩnh ở nơi này thôi,"

      "Các người theo dõi Tiểu Nhiên, "

      "Chúng tôi có ý gì khác, chỉ muốn biết cậu có còn đến tìm ta nữa , nhưng ngờ cậu lại tới đây, " thế nào Hoắc Thanh Cúc cũng chỉ lo cho bản thân mình, căn bản để tâm đến cơn giận của Dư Tử Cường, lại càng điếm xỉa xem là loại nào đứng bên cạnh .

      Tạ Thiên Ngưng chưa từng gặp qua Hoắc Thanh Cúc cho nên biết mặt bà, liền hỏi thăm chút: "Tử Cường, bà ấy là ai sao còn ngang ngược hơn cả mẹ cậu vậy."

      Hoắc Thanh Cúc nghe Tạ Thiên Ngưng năng vô lễ chút nể nang, có hơi bực mình liền mắng tại chỗ, " là ai mà dám ăn thiếu lễ độ với tôi như vậy hả."

      "Tôi là ai quan trọng, quan trọng là... tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn dám to gan theo dõi Tiểu Nhiên nữa, tôi nhất định để yên cho bà đâu"

      "Bắt đầu từ bây giờ cho đến khi hôn lễ kết thúc, tôi phái người đến canh chừng nơi này 24 giờ, tuyệt đối cho phép ta tới phá hoại lễ cưới." Hoắc Thanh Cúc xem thường lời cảnh cáo của Tạ Thiên Ngưng, lòng chỉ muốn Hà Tuyết Phi mau gả cho Dư Tử Cường,

      Chỉ cần hoàn thành xong hôn lễ này, bà còn gì để sợ nữa.

      "Tiểu Nhiên là bạn thân nhất của tôi, bà bắt nạt ấy đồng nghĩa là bắt nạt tôi."

      "Đinh Tiểu Nhiên là bạn thân nhất của " Hoắc Thanh Cúc từ câu này liền đoán ra thân phận của Tạ Thiên Ngưng, cho rằng và Đinh Tiểu Nhiên đều là người tầm thường phải nhân vật lớn gì, cho nên càng để ta vào trong mắt khinh thường : "Bắt nạt đó sao hả,"

      "Cái này rất khó , "

      "Hừm, chỉ giỏi tài bịp bợm thôi"

      Dư Tử Cường vốn muốn cho Hoắc Thanh Cúc biết thân phận của Tạ Thiên Ngưng, nhưng cuối cùng nghĩ kỹ lại thấy vẫn nên , bất quá lại cho Tạ Thiên Ngưng biết thân phận của Hoắc Thanh Cúc, "Bà ấy là mẹ của Hà Tuyết Phi."

      "Ồ, thế ra là mẹ vợ tương lai của cậu đó à?" Tạ Thiên Ngưng quan sát Hoắc Thanh Cúc, cảm thấy bà giống kiểu quý bà nhà giàu, mặc dù ăn mặc rất chau chuốt, thế nhưng hai bàn tay lại qua thô kệch giống như bàn tay của người nhà giàu.

      Bất quá cũng thể chỉ dựa vào đôi tay để đoán thân phận của đối phương.

      "Nếu biết, còn mau chào hỏi cho lễ phép chút ." Hoắc Thanh Cúc càng ngày càng cao ngạo xem Tạ Thiên Ngưng ra gì,

      "Xem ra bà sống ở nước ngoài quá lâu, cho nên hiểu biết về đời sống và con người ở nơi này, nhưng tôi cũng lấy làm lạ, các người sinh sống tốt ở nước ngoài, tại sao về nước chưa đầy hai tháng ngừng bắt ép người ta cưới con mình, chẳng lẽ các người có bí mật gì thể cho người khác biết sao?"

      Bị đoán trúng chút, Hoắc Thanh Cúc có hơi lúng túng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, kịch liệt phản bác: " ăn bậy bạ gì đó, chẳng lẽ người ta sống ở nước ngoài quá lâu được về lại quê hương mình sao?"

      "Dĩ nhiên có thể về, nhưng sản nghiệp của gia đình các người lớn thế vì sao lại gả con qua loa như vậy, giống y như muốn chạy nhanh đầu thai, chẳng lẽ con bà có bệnh gì đó tiện cho người khác biết, hoặc giả các người có bí mật nào đó thể phơi bày cho người khác?"

      "Chính mới là người có bệnh thể cho người khác biết."

      "Nếu có tại sao lại vội vàng muốn gả con mình , hơn nữa còn ép buộc người ta cưới."

      " là ai mà dám xía vào chuyện nhà của người ta hả?" Hoắc Thanh Cúc chuyện càng ngày càng thiếu văn hóa, giống hệt các bà bán cá chanh chua,

      Thái độ của bà như vậy khiến Dư Tử Cường bắt đầu có chút hoài nghi, nhưng lại ra.

      Hà Tuyết Phi cũng phát giác cách ăn của Hoắc Thanh Cúc rất thiếu văn hóa, vội vàng chạy lại cản bà, "Mẹ, đừng nữa chúng ta mau về thôi."

      Hoắc Thanh Cúc cố gắng khắc chế lửa giận trong đáy lòng, hai mắt hung hăng liếc nhìn Tạ Thiên Ngưng,

      Tạ Thiên Ngưng lại cố ý đả kích bà cho bà khắc chế lửa giận, "Này, tôi mặc kệ gia đình bà giàu có thế nào, gia sản nhiều bao nhiêu, nếu các người cứ cưỡng ép người ta kết hôn thế nào cũng có kết quả tốt đâu, ngẩng đầu ba thước có thần linh, làm quá nhiều chuyện xấu coi chừng bị thiên lôi đánh đó".

      "Con quỷ này, tuổi còn mà miệng mồm lại sắc bén thế."

      "Cám ơn, lâu rồi tôi chưa nghe ai mình tuổi cả, cám ơn nhá." vinhanh-lequydon,

      “Ah đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên, Đinh Tiểu Nhiên sắp 28 tuổi, là bạn thân nhất của ta, so ra độ tuổi cũng chênh lệch nhiều lắm, chắc là lớn tuổi rồi”. Hoắc Thanh Cúc bị chọc tức, thể dằn xuống lửa giận trong lòng nhất quyết phải cãi lại với Tạ Thiên Ngưng,

      Hà Tuyết Phi lo lắng xảy ra chuyện, đành ra sức khuyên, "Mẹ, chúng ta mau về, đừng gây với ta nữa."

      "Bây giờ phải mẹ gây với ta, mà là ta muốn gây với mẹ."

      "Vậy mặc kệ ta , chúng ta về thôi, "

      "Hừm," Hoắc Thanh Cúc cũng biết tiếp tục gây nữa có lợi gì cho mình, liền hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng, hừ lạnh tiếng liền kéo Hà Tuyết Phi ,

      Tạ Thiên Ngưng lại muốn dừng tiếp tục đả kích bà, "Này, bà cứ như vậy sao, vậy tôi kêu Tử Cường lên lầu gặp Tiểu Nhiên nha."

      Lời này vừa ra, chỉ Hoắc Thanh Cúc tức giận, ngay cả Hà Tuyết Phi cũng hoảng sợ vội vàng dừng bước, xoay người lại buồn bả nhìn Tạ Thiên Ngưng, nhưng lại dám câu nào.

      dám nhưng Hoắc Thanh Cúc lại dám, sãi bước tới trước mặt Tạ Thiên Ngưng, tức giận quát lớn: " đúng là đồ con biết xấu hổ, dám chọc giận tôi tôi cho biết thế nào là mất mặt."

      "Từ đầu tới cuối đều do các người hung hăng quát tháo cho tôi chút thể diện nào, cậu xem có phải Tử Cường?" Tạ Thiên Ngưng khôn khéo mỉm cười còn nháy mắt cái với Dư Tử Cường.

      Dư Tử Cường biết Tạ Thiên Ngưng nghịch, chìu theo ý , "Đúng vậy, từ đầu tới cuối đều do các người cho ấy thể diện."

      "Tử Cường, cậu như vậy là muốn giúp ta sao?" Hoắc Thanh Cúc chất vấn,

      "Tôi chưa bao giờ giúp các người."

      "Cậu và Tuyết Phi sắp sửa kết hôn, tôi chính là mẹ vợ cậu, cậu ăn như vậy chính là tôn trọng bậc trưởng bối."

      "Tôi chỉ kết hôn với Hà Tuyết Phi, nhưng chưa bao giờ xem ta là vợ mình, chẳng qua kết hôn chỉ là cho ta cái danh nghĩa thôi, còn những thứ khác tôi có hứa gì cả cho nên sau khi kết hôn cũng đụng vào người ta, thế nên ta đừng mong lấy được thứ gì từ chỗ tôi cả, ",Dư Tử Cường càng càng vô tình.

      Hà Tuyết Phi tổn thương lòng, thể chịu đựng nổi cơn đau giằng xé ở tận đáy lòng, khóc lóc chạy ,

      "Tuyết Phi ——" Hoắc Thanh Cúc thấy Hà Tuyết Phi vì bị tổn thương bỏ mà chạy , dù rất giận nhưng lại dám nổi giận với Dư Tử Cường, vì vậy liền đem hết tội trạng trút lên người Tạ Thiên Ngưng, chỉa tay về phía lớn tiếng chửi, "Con kia, mày đừng có khinh người quá đáng, "

      Tạ Thiên Ngưng sợ nhún nhún vai, bình thản phản bác: "Tôi biết mình khinh thường bà hồi nào, trái lại là do bà bắt nạt người ta, ỷ nhà mình có sản nghiệp lớn nên xem ai ra gì, còn bức ép người ta cưới con mình, rốt cuộc ai ăn hiếp ai, chỉ cần người có mắt đều nhìn có thể nhận ra."

      "Mày đừng có ăn xấc láo như thế."

      "Lời tôi chẳng đáng là gì, so với giọng điệu ngừng la mắng chửi người ta của bà."

      "Tao dạy cho mày bài học, " Hoắc Thanh Cúc nuốt trôi cơn giận này, giơ tay lên tát vào mặt Tạ Thiên Ngưng,

      Dư Tử Cường lập tức tiến lên, bắt lấy cổ tay bà, cho bà đánh, nghiêm túc cảnh cáo : "Bà tốt nhất đừng động vào ấy, ấy phải loại người có thể dễ chọc giận đâu."

      "Buông tay, "

      "Buông buông, "

      Dư Tử Cường buông tay ra, thế nhưng Hoắc Thanh Cúc lại chuyện với mà hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, tức giận : " chờ đó, tôi cho biết chọc giận tôi có hậu quả thế nào."

      "Thế nào, bà muốn tìm người đánh tôi sao," Tạ Thiên Ngưng liền đoán được ý đồ Hoắc Thanh Cúc muốn làm gì, có lẽ kinh nghiệm quá nhiều nên quá quen thuộc,

      Hoắc Thanh Cúc , " sợ sao?"

      "Bà thấy bộ dạng bây giờ của tôi giống như sợ sao?"

      "Hừm, ỷ có Tử Cường chống lưng cho nên mới sợ, thế nhưng để rồi xem cậu ta có thể chống lưng cho được bao lâu,"

      "Dựa vào cậu ta chống lưng, biết tôi chết bao nhiêu lần rồi,"

      "Này này này, chị đừng tôi vô dụng đến vậy chứ," Dường như tâm trạng của Dư Tử Cường rất tốt, đến bây giờ cũng ra thân phận Tạ Thiên Ngưng cho Hoắc Thanh Cúc biết, để bà ta tiếp tục cho người mai phục Tạ Thiên Ngưng,

      Chỉ cần Hoắc Thanh Cúc đắc tội với Tạ Thiên Ngưng bị Phong Khải Trạch ra tay đối phó, như vậy cả nhà họ Hà dễ dàng rơi vào thảm cảnh sụp đổ, đến lúc đó cần phải cưới Hà Tuyết Phi nữa rồi,

      Chỉ tiếc vài ngày nữa phải kết hôn, thời gian quá ngắn sợ rằng thể chờ cả nhà Hà Tuyết Phi sụp đổ.

      Phải chi lúc đầu dùng chiêu này sớm tốt quá, giờ mới nghĩ tới trễ,

      "Cậu vốn dĩ rất vô dụng, cả người mình còn bảo vệ nổi, cần dùng nữa làm gì?" Tạ Thiên Ngưng khinh thường nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, vì bất bình cho Đinh Tiểu Nhiên mà chế nhạo ,

      "Này, chị cũng nên hiểu cho nỗi khó xử của tôi chút có được , tôi thể đứng nhìn mẹ tôi vào chỗ chết, "

      "Đàn ông thông minh cố nghĩ ra cách để vẹn toàn đôi bên, còn đàn ông vô dụng chỉ có biết thỏa hiệp, "

      "Dù đàn ông thông minh cỡ nào khi gặp phải chuyện như vậy cũng phải trở nên vô dụng, "

      "Khỉ con nhất định có cách để vẹn toàn đôi bên, "

      " ta vì muốn vẹn toàn đôi bên nên mới có thể ra tay tuyệt tình với cha mình."

      "Dư Tử Cường, cậu còn dám xấu khỉ con nữa tôi trừng trị cậu liền đó." Tạ Thiên Ngưng giơ ra nấm đấm, cảnh cáo Dư Tử Cường,

      "Được được được, được rồi chứ," Dư Tử Cường bị cảnh cáo thế dám nữa, phải do sợ nấm đấm của Tạ Thiên Ngưng mà là sợ nấm đấm của Phong Khải Trạch

      Hoắc Thanh Cúc thấy ưa hành động đó của Tạ Thiên Ngưng, nhưng ràng cứ gây nữa chẳng có lợi gì cho mình, vì vậy cảnh cáo Dư Tử Cường, "Tử Cường, cậu tốt nhất nên nhớ những gì mình hứa."

      " cần bà nhắc, tôi biết mình làm gì,"

      "Biết là tốt, hừm, " Hoắc Thanh Cúc nhận được đáp án hài lòng, trợn mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng cái, rồi hừ lạnh tiếng xoay người bỏ ,

      Nhất định phải dạy cho ta bài học mới được, bằng thể nuốt trôi cơn giận hôm nay,
      Last edited: 19/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71 — Tất cả chỉ là cái cớ.

      Sau khi Hoắc Thanh Cúc rồi, Tạ Thiên Ngưng lắc đầu cười khẽ gì?

      Dư Tử Cường thấy phản ứng như thế, liền đoán được trong lòng nghĩ đến chuyện gì đó liền trực tiếp hỏi , "Có phải chị nhìn ra vấn đề gì ? ra để cùng nhau san sẻ ?"

      "Vừa rồi cậu cố ý ra tên tôi, phải muốn mượn sức tôi đối phó bọn họ sao?"

      "Thiên Ngưng À, sau khi chị theo Phong Khải Trạch liền thông minh ra nhiều đó, vả lại còn rất gan dạ, đem so với Tạ Thiên Ngưng nhát gan sợ phiền phức trước kia đúng là khác nhau trời vực."

      "Bộ trước kia tôi vô tích đến vậy sao?" Tạ Thiên Ngưng khinh thường nhìn chằm chằm tức giận , bất quá cũng biết đó là lời lòng, hôm nay còn giống trước kia.

      "Được rồi, đừng chuyện này nữa mau vào thẳng chuyện chính, rốt cuộc chị nhìn ra được vấn đề gì?" Dư Tử Cường liền trở nên khá nghiêm túc.

      "Chẳng lẽ cậu nhìn ra được vấn đề gì sao?"

      "Đừng lòng vòng nữa, mau chuyện chính ."

      "Theo lời cậu , Hà Tuyết Phi từ xuất thân trong gia đình quyền quý vừa có tiền lại có thế, còn sống thời gian dài ở nước ngoài cho nên lá gan đến như vậy, cũng phải loại người sống có lập trường. Nếu ta muốn gả cho cậu, tính cách cũng phải giống Hồng Thi Na, tham vọng chiếm hữu rất mạnh, nhưng cậu xem biểu ta vừa rồi , rất là khúm núm rụt rè y hệt như tôi lúc trước vừa nhát gan lại sợ phiền phức còn có chủ kiến, ngoại trừ những người sinh ra trong cùng hoàn cảnh mới có thể sinh ra tính cách có lập trường và gan dạ thôi."

      "Có lẽ do bản tính ta sinh ra như vậy?" Bởi vì từng tiếp xúc qua Hà Tuyết Phi, cho nên Dư Tử Cường có để ý nhiều tới ta.

      "Tính cách của Hà Tuyết Phi và mẹ ta hoàn toàn trái ngược giống như của mẹ con, người nhát gan hèn yếu, người lại ngang ngược hung hăng, theo tôi thấy Hà Tuyết Phi này hẳn là bị mẹ mình ép gả cho cậu, mà dĩ nhiên ta cũng có tình cảm với cậu."

      "Tại sao Hoắc Thanh Cúc lại muốn ép con mình gả cho tôi?"

      "Tôi phải Hoắc Thanh Cúc, làm sao tôi biết?"

      "Hết rồi?."

      "Hết gì mà hết, chuyện này phải do bản thân cậu tự tìm hiểu lấy, vì sao cứ hỏi tôi hả? Dư Tử Cường, cậu định gặp Tiểu Nhiên sao?" Tạ Thiên Ngưng vẫn khuyên Dư Tử Cường, hy vọng và Đinh Tiểu Nhiên cứ buồn bã như vậy mãi.

      Dư Tử Cường ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nhà Đinh Tiểu Nhiên, thở dài : " thể lên được, nếu như chưa giải quyết xong chuyện này, dù có gặp ấy cũng chỉ càng tăng thêm đau khổ cho ấy mà thôi."

      " cách khác, chuyện này còn chưa giải quyết, cả đời này cậu gặp Tiểu Nhiên sao?"

      "Có lẽ."

      Lời này làm Tạ Thiên Ngưng rất tức giận, lớn tiếng mắng, "Dư Tử Cường, cậu đúng là phải đàn ông, sớm biết như vậy tôi cho hai người quen nhau rồi”.

      "Này, chị nên đổ hết lỗi vào tôi có được ? Tôi cũng đâu còn cách nào, chẳng lẽ chị muốn để Tiểu Nhiên đau khổ thêm sao?"

      "Cái cớ, tất cả chỉ là cái cớ thôi."

      "Nếu như đây là lấy cớ có thể khiến ấy vui hơn chút, cũng đáng giá chứ?"

      "Đáng giá cái đầu cậu. Này, tôi muốn cậu lái xe chở tôi về nhà nữa, tự tôi gọi xe chở về." Tạ Thiên Ngưng tức giận nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, sau đó bực tức rời .

      "Thiên Ngưng, Thiên Ngưng ——" Dư Tử Cường hô lên mấy tiếng, nhưng gọi được người trở về, bất quá cũng muốn đuổi theo, mà đứng yên lặng thở dài tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà Đinh Tiểu Nhiên.

      có nên nghe theo lời Tạ Thiên Ngưng, lên gặp ấy ?.

      Nhưng hứa với mẹ, đến tìm Đinh Tiểu Nhiên rồi.

      Tạ Thiên Ngưng vẫn chưa xa, quay đầu lại nhìn Dư Tử Cường, thấy ngơ ngẩn nhìn cửa sổ nhà Đinh Tiểu Nhiên, vì vậy gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Nhiên cho biết Dư Tử Cường ở dưới lầu.

      Đinh Tiểu Nhiên nhận được cú điện thoại này, bất ngờ lập tức chạy đến bên cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống tìm kiếm bóng dáng Dư Tử Cường, bao lâu sau nhìn thấy , trong lòng kích động muốn nhào vào lồng ngực của , ôm chặc, nhưng lại thể được.

      Dư Tử Cường từ dưới nhìn lên , khoảng cách hơi xa nên thấy Đinh Tiểu Nhiên đứng cạnh cửa sổ, cảm thấy hơi buồn bực, bao lâu liền lên xe rời .

      "Tử Cường ——" Đinh Tiểu Nhiên thấy lên xe lái , nhịn được kêu tiếng, nhưng vì tiếng gọi lớn nên người phía dưới căn bản nghe thấy, nhưng ngược lại người ở trong nhà lại nghe rất ràng.

      Vừa lúc Mẹ Đinh qua cửa phòng Đinh Tiểu Nhiên, nghe ở bên trong gọi tên ‘Dư Tử Cường’, vì vậy liền bước vào, vui hỏi: "Tiểu Nhiên, mới vừa rồi con gọi Dư Tử Cường, phải nó lại đến chứ?"

      Mẹ Đinh vừa hỏi vừa nhìn quanh khắp căn phòng lần, bởi vì thấy bóng dáng Dư Tử Cường mới còn giận nữa, bất quá vẫn khiển trách: "Tiểu Nhiên, con nên nghĩ đến tên Dư Tử Cường kia nữa, huống chi chỉ còn vài ngày là nó kết hôn với khác, con nghĩ đến nó làm gì?"

      "Mẹ ——"

      "Mẹ phải muốn ép buộc gì con, mẹ chẳng qua chỉ muốn con càng lún càng sâu thôi. Thiên Ngưng tìm cho con công việc tốt, con nên dốc hết tinh thần vùi đầu vào trong công việc mới, chừng sau khi đến Phong Thị đế quốc còn gặp được đối tượng tốt hơn."

      "Mẹ, mẹ đâu vậy?"

      "Mẹ chỉ cho con nghe về thực tế."

      "Được rồi, con muốn chuyện này với mẹ nữa, con muốn ra ngoài dạo quanh để giải sầu, bữa tối cần chờ con con tự ăn ở bên ngoài." Đinh Tiểu Nhiên muốn nghe nhắc đến nỗi đau trong lòng, cầm lấy túi xách rời .

      "Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên ——" mẹ Đinh đuổi theo gọi lại mấy tiếng, bất quá có tiến lên ngăn cản mà chỉ thở dài, trong lòng mong muốn con mình lại tìm Dư Tử Cường.

      chỉ có mẹ Đinh muốn, còn có rất nhiều người muốn Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên ở bên nhau.

      Sau khi Hoắc Thanh Cúc ôm bụng tức trở về nhà, liền kiếm Hà Tuyết Phi phát tiết, dù là có lý hay vô lý cũng đều đem ra chửi, "Con biết tranh giành chút nào sao? Người ta mấy câu khó nghe con liền khóc lóc chạy , như thế sao có thể giành chồng với Đinh Tiểu Nhiên hả? Mẹ cảnh cáo con, nếu con biết giữ chặt Dư Tử Cường, mẹ đem con bán để trả nợ."

      "Mẹ, con là con của mẹ, sao mẹ chẳng chịu suy nghĩ cho con chút nào vậy hả?" Hà Tuyết Phi cảm nhân được tình thương người mẹ từ Hoắc Thanh Cúc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

      "Mẹ muốn gả con cho Dư Tử Cường, này phải đều là vì nghĩ cho hạnh phúc tương lai của con sao?"

      "Nhưng Tử Cường , ngoại trừ danh nghĩa vợ chồng ấy cho con bất cứ thứ gì nữa cả?"

      "Có danh nghĩa vợ chồng là đủ rồi, chỉ cần lấy được tiền của nhà họ Dư, những thứ khác đều quan trọng."

      "Nhưng con hạnh phúc."

      "Có tiền còn chưa đủ hạnh phúc sao?" lequydon

      Hà Tuyết Phi muốn tranh cãi với Hoắc Thanh Cúc, ngậm ngùi khóc thút thít, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn khó chịu, vừa muốn gả cho Dư Tử Cường để thay đổi số mạng, nhưng lại muốn ép buộc người khác, tránh nửa đời sau khỏi phải sống có tình cảm.

      Nhưng bây giờ còn có lựa chọn khác cho sao?

      Hoắc Thanh Cúc biết Hà Tuyết Phi phân vân, còn lớn tiếng mắng mà ôn hòa khuyên nhũ trấn an , "Tuyết Phi, những lời hôm nay mẹ con đừng để trong lòng, đều do con kia chọc mẹ giận. đến con kia, rốt cuộc nó là ai mà lớn lối đến vậy chứ?"

      Nghe mấy lời an ủi này, tâm tình của Hà Tuyết Phi liền dễ chịu hơn nhiều, lấy tay lau nước mắt, bàn về việc chính, "Mẹ, đó hề đơn giản cư nhiên có thể suy đoán ra được bí mật của chúng ta, nếu như ta dựa vào những thứ này điều tra, rất nhanh tra ra được chân tướng ."

      "Đúng rất nhanh. Nhưng mà chỉ còn có mấy ngày nữa con kết hôn với Dư Tử Cường, mẹ tin chỉ trong mấy ngày này ta có thể điều tra ra tất cả . Vả lại chỉ trong vòng có hai ngày, đừng tra ra chân tướng, ngay cả chút dấu vết của chúng ta đều thể tra ra được đâu?"

      "Nhưng sao con vẫn thấy lo, cảm giác có hơi thấp thỏm bất an trong lòng?"

      "Mẹ biết con là người mềm lòng, muốn dựa vào lừa gạt để giành lấy Dư Tử Cường, nhưng mà tại chúng ta còn đường nào để , nếu như chúng ta có tiền, con biết hậu quả thế nào rồi chứ?"

      Nghe Hoắc Thanh Cúc như vậy, nỗi bâng khuâng do dự trong lòng Hà Tuyết Phi liền biến mất, kiên quyết muốn gả cho Dư Tử Cường, "Mẹ, con biết mình phải làm gì rồi?"

      "Biết là tốt, mẹ phái người canh chừng trước nhà Đinh Tiểu Nhiên, nếu Dư Tử Cường lại tới nhà ta, mẹ gọi cho Chung Mẫn Liên biết để Chung Mẫn Liên xử lý nó? Còn con hôm nay chọc giận mẹ, mẹ cũng điều tra cho rồi bắt lấy nó, sau đó dạy cho nó bài học." Hoắc Thanh Cúc vô cùng oán giận, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người.

      Hà Tuyết Phi cảm thấy hơi sợ, khuyên: "Mẹ, bây giờ là lúc cấp bách, đừng có gây ra nhiều chuyện ầm ĩ, tránh thất bại trong gang tấc."

      "Mẹ biết, chuyện xử lý kia đương nhiên phải chờ sau khi con gả cho Dư Tử Cường rồi, mẹ mới cho ta bài học, còn về phần Đinh Tiểu Nhiên, nhất định phải giám sát chặt chẽ được lơi là."

      "Nhưng mà ——"

      "Đừng có nhưng nhị nữa, tại con cần phải canh chừng kỹ Dư Tử Cường, rồi còn chuẩn bị làm dâu nữa, những thứ khác cứ giao hết cho mẹ."

      "Dạ."

      Thấy Hà Tuyết Phi ngoan ngoãn nghe lời, mặt Hoắc Thanh Cúc lén lút lộ ra nụ cười gian manh xảo trá đáng sợ.

      Đinh Tiểu Nhiên vốn định ra ngoài dạo quanh chút để giải sầu, nhưng vừa ra khỏi khu vực nhà của mình liền cảm thấy có gì đó ổn, hình như có ai đó theo dõi , cẩn thận quan sát quả nhiên thấy có người phía sau theo dõi , cho nên dám vào nơi vắng người.

      Ở đằng sau, có hai gã cứ lén lén lút lút theo Đinh Tiểu Nhiên, mặc dù khoảng cách duy trì nhất định nhưng dấu vết để lại vẫn rất ràng, thế nhưng bọn chúng lại hề hay biết.

      "Này, có phải là người giành đàn ông với Hà Tuyết Phi ?"

      "Đúng chính là ta, Hoắc Thanh Cúc bảo chúng ta canh chừng kỹ ta được để ta đến phá hư hôn lễ, làm vậy Tuyết Phi mới có thể thành công gả cho Dư Tử Cường, đến lúc đó chúng ta mới có thể lấy được tiền."

      "Nhìn dáng dấp ta quả rất tuyệt, tôi muốn ——" ánh mắt của luôn cứ nhìn chằm chằm vào cặp chân thon dài của Đinh Tiểu Nhiên, biểu mặt rất dâm uế.

      "Đúng là bản tính của chó đổi cứ thích phân, bất quá nếu như có cơ hội chơi ta lúc cũng tệ."

      "Này quá đơn giản, chỉ cần theo ta còn sợ có cơ hội sao?"

      "."

      Hành động theo dõi của hai tên theo sau càng ngày càng ràng, trong lòng Đinh Tiểu Nhiên hơi sợ, vì vậy tăng nhanh cước bộ chen vào trong đám đông, vốn định về nhà nhưng vừa nghĩ tới phải qua con hẻm người, liền quyết định vào tiếp tục thẳng về phía trước.

      phải tìm cách đánh lạc hướng hai tên kia mới được, bằng còn đường để thoát thân.
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72 — Đừng từ chối.

      Mặc cho Đinh Tiểu Nhiên cố gắng thế nào, hai tên này vẫn cứ bám theo suốt, còn cách nào đành phải trốn vào trong nhà hàng, gọi đại món gì đó để ăn, cố lẫn trốn vào trong để cho bọn họ nhìn thấy .

      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên vào trong nhà hàng, hai tên này dám theo vào mà đứng bên ngoài chờ, chờ mãi mà thấy ra liền có hơi tức giận.

      "Con này thông minh , hình như nó biết chúng ta theo dõi nó."

      "Chúng ta cứ bám sát theo thời gian dài như vậy, dù có ngu đến đâu cũng biết có người theo dõi."

      "Vậy sao còn bám sát thế làm gì?"

      "Được rồi được rồi, bây giờ có cũng thừa thôi chờ xem tình huống rồi hãy tính tiếp."

      Đinh Tiểu Nhiên ngồi trong nhà hàng, ánh mắt vẫn luôn luôn chú ý ở hai tên bên ngoài, phát trong nhà hàng còn có người khác.

      Dư Tử Cường ngồi mình ở trong nhà hàng, mặc dù có rất nhiều món ngon nhưng lại ăn miếng nào, chẳng qua ngồi đó hồi tưởng lại bóng dáng Đinh Tiểu Nhiên ở trước mặt ăn thức ăn, ai ngờ nhớ mãi nhớ mãi nhìn thấy bóng dáng Đinh Tiểu Nhiên xuất ở trước mặt, vừa mới bắt đầu còn tưởng là ảo giác, khi nhìn thấy gọi món với nhân viên phục vụ, còn nghe được giọng của , thế mới biết phải ảo giác trong lòng rất kích động lập tức đứng dậy qua.

      Đinh Tiểu Nhiên căn bản biết Dư Tử Cường tới, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cho đến khi có bóng đen phủ xuống trước mặt mới lấy lại được tinh thần, từ từ ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn diện mạo người đứng trước mặt liền hơi hốt hoảng, biết nên rời hay ở lại.

      Biết rất nên , nhưng vẫn lẳng lặng ngồi yên bất động.

      "Tiểu Nhiên, quả đúng là em chứ phải ảo giác." Dư Tử Cường rất mừng khi đối diện mình là Đinh Tiểu Nhiên, ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm .

      Bị nhìn như vậy làm hơi kích động, nhịn được cũng dõi mắt nhìn theo , mất lúc lâu vẫn thành câu, chỉ có thể chầm chậm đọc từng chữ, ", em ——"

      " ngờ bước vào đây lại gặp được em, em khỏe ?"

      "Em, em rất khỏe, còn ?"

      "Nếu mình khỏe em tin , " Dư Tử Cường cười khổ, sắc mặt viết đáp án khỏe chút nào.

      Đinh Tiểu Nhiên cũng tốt hơn bao nhiêu, vẫn miễn cưỡng nở nụ cười cho vui, nhưng cười càng nhiều lại càng thêm khó coi, "Cuộc sống đại khái là vậy, phải chiến thắng nó, chính nó chiến thắng ."

      "Vì sao em lại thay đổi thành con người đa sầu đa cảm như vậy?"

      "Có lẽ vì muốn giảm bớt phiền não thôi."

      "Tiểu Nhiên, em có hận ?" vinhanh-annkasi

      " hận."

      "Em hận , nhưng lại thấy hận chính bản thân mình, hận tại sao mình lại vô dụng như vậy. Thiên Ngưng đúng, đúng là tên vô dụng." Dư Tử Cường bắt đầu trở nên kích động, cố áp chế bất mãn từ từ dâng lên trong lòng.

      Thấy đau khổ, trong lòng Đinh Tiểu Nhiên cũng vui nổi, muốn an ủi nhưng lại biết phải an ủi bằng cách nào, đành nỗ lực sang chuyện khác, "Chúng ta nhắc chuyện này nữa, rất hiếm khi hẹn mà gặp nhau, có chuyện gì vui hãy ra ."

      "Bây giờ đối với , chỉ cần cưới Hà Tuyết Phi là điều thấy vui nhất."

      "Đừng quá bi quan như vậy, em thấy Hà Tuyết Phi cũng phải người xấu xa gì, thử cố gắng chấp nhận ấy xem, hoặc cứ đối xử ấy như vợ mình là được."

      "Với bất kể ta tốt thế nào, chỉ cần vĩnh viễn trong mắt thể nào đối xử ta như vợ mình được."

      "Đừng những lời bi quan như vậy, hãy tin rằng trong thế giới này có kỳ tích xảy ra."

      "Nếu cưới Hà Tuyết Phi và em quay trở về bên , tin thế giới này có kỳ tích xuất ."

      Đinh Tiểu Nhiên cố ý sang chuyện khác, ai ngờ bị Dư Tử Cường quay lại đề tài cũ, làm cho tâm trạng càng thêm nặng nề, lẳng lặng thở dài, trong lúc lơ đãng nhìn thấy hai gã kia vẫn còn đứng ở ngoài cửa, hơn nữa cầm lấy điện thoại di động chụp hình bọn họ, có chút sốt ruột nhắc nhở: "Tử Cường, bên ngoài có hai tên chụp trộm chúng ta, hơn nữa bọn họ còn theo dõi em, cho nên em mới trốn vào trong nhà hàng này dám ra ngoài."

      "Ừm ——" Dư Tử Cường vui nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn hai gã thanh niên đứng ngoài cửa, tức giận : "Mẹ quá đáng, cư nhiên sai người thầm theo dõi ."

      "Hai người này là theo dõi em, em vừa ra khỏi nhà bọn họ liền cứ bám theo, đến bây giờ cũng chịu ."

      "Vì lý do an toàn, chở em về nhà."

      "Thôi, nếu để mẹ biết và em gặp nhau, lại gây thêm phiền phức cho . Chuyện đánh lạc hướng hai tên này rất dễ dàng cứ về trước , còn có cái này em trả lại cho ." Đinh Tiểu Nhiên từ trong túi xách lấy ra chiếc chìa khóa, đặt lên bàn sau đó đẩy tới trước mặt , tựa hồ có chút đành lòng.

      Lúc trước đưa chìa khóa này cho là muốn trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà đó, ngờ kết quả lại thành như vậy.

      Nhìn chìa khóa bàn, Dư Tử Cường lại nhớ đến khoảng thời gian hai người quấn quít bên nhau, lúc này mới nhớ ra rất lâu rồi mình có chạm vào khác, lạnh lùng cười đẩy chìa khóa lại trước mặt Đinh Tiểu Nhiên, "Căn nhà đó giao lại cho em."

      "Em ——"

      "Đừng từ chối, mặc dù thời gian hai chúng ta quen nhau lâu, nhưng đó là những ngày tháng thấy vui nhất. có bất kỳ thứ gì để tặng cho em, xem như căn nhà đó là món quà dành tặng cho em ."

      "Nhưng mà ——"

      " đừng từ chối mà, hãy để cho lòng cảm thấy thoải mái chút có được ?"

      Nghe Dư Tử Cường thỉnh cầu như thế, dù Đinh Tiểu Nhiên muốn nhận nhưng vẫn phải nhắm mắt nhận lấy, cầm lại chìa khóa lẳng lặng cám ơn, "Cám ơn".

      "Sao em lại khách sáo lời cám ơn với chứ, nếu em chịu để chở em về nhà, vậy hãy để giải quyết hai tên đó để em về nhà an toàn hơn." Dư Tử Cường vừa xong, liền đứng dậy ra khỏi cửa nhà hàng, căn bản cho Đinh Tiểu Nhiên có cơ hội ngăn .

      "Tử Cường, Tử Cường ——" Đinh Tiểu Nhiên gọi mấy tiếng, nhưng vẫn gọi được Dư Tử Cường trở lại liền vội vàng thanh toán tiền, muốn nhanh vọt ra ngoài xem thử nhưng đột nhiên lại bị Tiêu Vũ Huyên gây rối xuất chặn lại đường của .

      Đúng lúc Tiêu Vũ Huyên và Lâm Trường Thịnh từ trong phòng ăn đặc biệt ra, nhưng thấy Dư Tử Cường chỉ thấy có mình Đinh Tiểu Nhiên, cho nên tiến lại giễu cợt mấy câu, "Ố kìa, đây phải Đinh Tiểu Nhiên Đinh đại tiểu thư đó sao, sao hôm nay chỉ có mình vậy còn Dư Tử Cường đâu, ta đến cùng sao? À tôi đây là lú lẫn, thiếu chút nữa quên vài ngày nữa Dư Tử Cường kết hôn với khác rồi, làm sao rãnh rỗi đến cùng chứ?"

      "Tiêu Vũ Huyên, tại tâm trạng tôi tốt, muốn đôi co với , chớ cản đường, mau tránh ra." Đinh Tiểu Nhiên có tâm tình tranh cãi với Tiêu Vũ Huyên, chỉ muốn xem thử tình trạng của Dư Tử Cường.

      Nhưng Tiêu Vũ Huyên cho còn cố ý lớn giọng cho toàn bộ mọi người nghe thấy lời , "Tâm trạng vui, có phải vì bạch mã hoàng tử của mình bị người ta giành mất nên mới vui ? Đinh Tiểu Nhiên à, tôi sớm với rồi, đừng mơ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, nhìn ,chim sẻ vẫn mãi là chim sẻ đó thôi."

      "Tôi tại tâm trạng tôi vui, muốn cãi nhau với , nếu còn ở đây nhảm chớ trách tôi khách sáo."

      "Bản thân tôi cũng muốn biết khách sáo làm gì được tôi?"

      Lâm Trường Thịnh muốn Tiêu Vũ Huyên gây thêm phiền toái, khuyên , "Bỏ Vũ Huyên, chuyện của ta liên quan đến chúng ta, chúng ta thôi."

      "Bỏ ư, tại sao có thể bỏ qua chứ, lúc đầu cũng chính ta làm bẽ mặt em khiến em làm trò cười cho thiên hạ, mỗi lần nhìn thấy ta là thấy ghét rồi làm sao có thể bỏ qua chứ." Tiêu Vũ Huyên chịu bỏ qua cho Đinh Tiểu Nhiên, hạ nhục được cam tâm, tiếp tục , "Đinh Tiểu Nhiên, chỉ còn vài ngày nữa Dư Tử Cường kết hôn, mà tôi lại còn cần Điền Vĩ, nếu như cầu xin tôi tôi để và Điền Vĩ ở bên nhau, thấy sao?"

      "Đồ thần kinh." Đinh Tiểu Nhiên mắng câu, sau đó tách khỏi Tiêu Vũ Huyên ra cửa.

      Nhưng Tiêu Vũ Huyên cho, chạy nhanh lại ngăn cản đường của , tức giận hỏi: " mắng ai là thần kinh hả?"

      "Đương nhiên là mắng rồi, chẳng lẽ tôi tự mắng mình sao?"

      "Đinh Tiểu Nhiên, đừng có quá đáng nha."

      "Quá đáng sao? Giờ là ai quá đáng với ai hả, tôi muốn gây với nhưng lại cứ tìm cách kiếm chuyện với tôi phải sao? Tiêu Vũ Huyên, hôm nay tâm trạng của tôi tốt muốn đôi co với , nếu còn gây chuyện với tôi đừng trách tôi vì sao nể mặt."

      " nể mặt ư? Tôi đây cũng muốn biết làm gì được tôi nào?" Tiêu Vũ Huyên hề tôn trọng Đinh Tiểu Nhiên, cao ngạo .

      "Vì ỷ nhà mình có tiền nên mới xem thường người khác như vậy, nhưng nếu tôi muốn chỉnh chẳng cần tốn đồng nào cả."

      " miệng ai làm được, còn làm được có mấy người đâu?"

      "Nếu tin giờ tôi gọi điện thoại cho Tạ Thiên Ngưng để ấy ra tay giúp trừng trị , còn nếu e sợ lời Tạ Thiên Ngưng cứ tiếp tục chọc tôi thử , ra tôi cũng biết cách ỷ thế hiếp người lắm, chẳng qua là khinh thường dùng thôi, đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn xem mình là giỏi, ở trong mắt tôi còn thua cả mấy bà dì quét dọn vệ sinh nữa kìa, hừm." Đinh Tiểu Nhiên tức giận, dùng toàn lực đẩy Tiêu Vũ Huyên ra sau đó quay đầu lại trực tiếp bỏ .

      Tiêu Vũ Huyên lần này dám ngăn , nhưng vẫn cam tâm đứng yên tại chỗ tức giận : "Thực ghê tởm, phải nhờ có Tạ Thiên Ngưng là bạn thân, mình giỏi lắm chắc."

      "Tiêu Vũ Huyên, nếu sau này em còn chịu tu tâm dưỡng tánh, cứ la hét ầm ĩ vậy chia tay em luôn." Lâm Trường Thịnh muốn chọc giận Tạ Thiên Ngưng, vì vậy nghiêm nghị cảnh cáo Tiêu Vũ Huyên, vui xoay người rời .

      "Trường Thịnh, sao lại ra những lời như thế với người ta chứ?" Tiêu Vũ Huyên nhanh chân đuổi theo, thở phì phò làm nũng.

      Nhưng làm nũng mấy cũng vô dụng, giờ Lâm Trường Thịnh rất là giận, lớn tiếng mắng : " vậy với em rồi, chuyện của em và Đinh Tiểu Nhiên sớm trôi qua tám trăm năm, những thế em cũng ép ta nghỉ việc ở công ty, thế nhưng mỗi lần em gặp người ta là thích gây , em mà càng làm vậy cho rằng em còn nhớ thương tên Điền Vĩ kia, chứ vì sao em lại chịu bỏ qua cho Đinh Tiểu Nhiên chứ?"

      "Được rồi được rồi, sau này em bao giờ ... gây phiền phức cho ta nữa được rồi chứ, đừng giận nữa mà."

      "Hừm."

      "Trường Thịnh ——" lần này Tiêu Vũ Huyên rất lo lắng, đuổi theo Lâm Trường Thịnh giải thích, cho nên dù còn giận chuyện Đinh Tiểu Nhiên, nhưng vẫn có dự định tiếp tục xía vào.
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      --:yoyo69:
      Last edited: 28/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73 — Tốt đến vậy sao?

      Dư Tử Cường nổi giận đùng đùng bỏ chạy ra khỏi nhà hàng, sau đó bay thẳng đến chỗ hai tên theo dõi.

      Hai người nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Dư Tử Cường, lo sợ thân phận của vội vàng bỏ của chạy lấy người.

      "Đứng lại cho tôi." Dư Tử Cường nhìn thấy hai tên này bỏ chạy, liền đuổi theo, rượt theo bọn họ tha, giống hệt như đuổi theo kẻ thù.

      "Trời ạ, sao cứ đuổi theo hoài vậy?"

      "Hỏi nhiều làm gì, mau chóng đánh lạc hướng ."

      Hai tên này hy vọng Dư Tử Cường đuổi kịp, tìm cách chạy vào chỗ vắng người, rốt cuộc chạy mãi chạy mãi sau cùng lại chạy vào trong ngõ cụt.

      "Chạy , tôi xem các người còn chạy đến đâu được nữa?" Dư Tử Cường đuổi theo cho tới khi hai tên này còn đường để trốn mới dừng lại, hoạt động xương khớp cổ tay tựa hồ như muốn đánh nhau.

      "Chủ tịch Dư, chúng ta bỏ chạy phải vì sợ ngài, chẳng qua muốn động tới ngài, ngài đừng vì thế mà quá đáng."

      "Đúng vậy, nơi này chỉ có ba người chúng ta, nếu muốn đánh nhau, chính là hai đấu , thua thiệt chỉ có mình ngài nên ngài hãy về , chúng tôi muốn động thủ với ngài."

      "Các người muốn động thủ, nhưng tôi lại muốn, dạo gần đây tôi thấy rất bực bội khó chịu, thế nhưng lại có chỗ nào để phát tiết, ngờ các người lại tự mình tìm đến, rất là đúng lúc." Dư Tử Cường vừa vừa về phía trước, mặt là nụ cười mờ ám.

      đuổi theo hai gã kia là vì muốn lấy bọn họ ra trút giận, đánh trận sao hả giận ?

      Hai gã này hết đường lui, đành cùng nhau thương lượng, "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

      "Còn biết làm sao, tại muốn đem chúng ta ra trút giận, chúng ta cũng chỉ có thể đánh trả lại thôi."

      "Nếu như đánh , lỡ sau này tìm chúng ta tính sổ làm sao?"

      "Chuyện này để sau , trước mắt lo qua cửa ải này ."

      Hai người này còn chưa thương lượng xong, Dư Tử Cường tiến lên đấm đấm vào tên, sau đó quyền đấm cước đá giống như phát tiết cơn giận chứ giống như đánh nhau.

      "A ——"

      Dư Tử Cường đánh hai tên kia đến nổi tức giận, vì vậy chút kiên kỵ đánh lại, vừa xông lên vừa nhặt khúc gỗ, dùng sức đánh lên người .

      Thân thủ Dư Tử Cường khá là nhanh nhẹn, nhiều lần né được đòn công kích của đối phương, bất quá người vẫn trúng ít.

      Hai gã này thấy đánh mãi vậy cũng phải cách, nháy mắt ra ám hiệu, trong đó gã xông lên ôm chặc Dư Tử Cường, giữ chặt tay chân để cử động, gã khác cầm gậy gỗ xông lên đánh vào đầu Dư Tử Cường, cú này làm người trực tiếp ngất xỉu, hơn nữa còn đánh đến bể đầu chảy máu nằm im mặt đất.

      Thấy Dư Tử Cường bất tỉnh nhân té xuống đất, hai tên này có chút hốt hoảng, nhất là tên cầm gậy gỗ đánh Dư Tử Cường ngất xỉu, vội vàng vứt gậy gỗ run run hỏi: ", có chết ?"

      "Mày dùng mạnh lực đánh như vậy làm gì?"

      "Tao cũng đâu biết, vừa rồi do quá nôn nóng, liền, liền đánh xuống, làm sao bây giờ?"

      "Thừa dịp ai phát , chạy mau."

      "Chờ tao chút."

      Hai gã đánh Dư Tử Cường bất tử nhân xong liền hoảng sợ vội vàng bỏ chạy, nhưng khi vừa chạy ra khỏi đầu hẻm liền đụng mặt Đinh Tiểu Nhiên, hốt hoảng lập tức chạy nhanh sang hướng khác.

      Đinh Tiểu Nhiên bị Tiêu Vũ Huyên lôi kéo hồi, cho nên lúc ra ngoài còn thấy bóng dáng Dư Tử Cường, đành chạy xung quanh tìm, ai ngờ lại thấy hai gã theo dõi hốt hoảng chạy ra từ con hẻm , bởi vì Dư Tử Cường ra ngoài là muốn đuổi theo hai gã này, cảm thấy lo lo, vì vậy vừa chạy vào trong hẻm vừa gọi, "Tử Cường, Tử Cường ở đâu?"

      "Tử Cường ——"

      Bất kể gọi thế nào, trong con hẻm vẫn có thanh đáp lại.

      Nhưng vì có ai trả lời, mà trời lại càng tối đen, Đinh Tiểu Nhiên dám ở mình trong con hẻm vắng người, định chạy vào xem thử chút rồi ra, nhưng ngờ lại nhìn thấy Dư Tử Cường nằm ở dưới đất, rất sợ, vội vàng chạy tới đỡ dậy ôm vào trong lồng.

      "Tử Cường, Tử Cường, làm sao vậy?"

      mặt Dư Tử Cường vẫn còn lưu lại vết thương sưng đỏ, vừa nhìn liền biết mới đánh nhau với người ta, nhất là phần đầu chảy máu ít.

      Đinh Tiểu Nhiên ôm Dư Tử Cường, máu người của thấm nhuộm quần áo , nhưng lại để tâm tới, bởi trong lòng như có ngọn lửa ngừng phun trào, "Tử Cường, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại ?"

      Nhưng bất kể gọi thế nào người trong ngực vẫn nằm im bất tỉnh, bất đắc dĩ đành lục tìm điện thoại di động trong túi xách để gọi xe cứu thương đến, miệng ngừng , " nhất định có chuyện gì nha, nhất định là sao."

      Sớm biết thế nhiều lời với Tiêu Vũ Huyên, mau chạy ra cản Dư Tử Cường đuổi theo hai lưu manh đó, như thế có chuyện gì xảy ra rồi.

      Đúng là dù nhiều tiền cách mấy cũng thể đoán trước chuyện tương lai.

      Đinh Tiểu Nhiên lên xe cứu thương đưa Dư Tử Cường đến bệnh viện, sau đó lo lắng đứng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu, bởi vì biết số điện thoại của Chung Mẫn Liên nên đành phải gọi báo cho Hà Phương Quốc, để Hà Phương Quốc lại cho Chung Mẫn Liên biết chuyện này.

      Chung Mẫn Liên vừa nghe xong điện thoại của Hà Phương Quốc, lập tức chạy tới bệnh viện, vả lại còn dẫn theo Hà Tuyết Phi và Hoắc Thanh Cúc.

      Chung Mẫn Liên vừa đến bệnh viện liền thấy Đinh Tiểu Nhiên, nổi giận đùng đùng hai lời liền tát bạt tay.

      Chát —— thanh vô cùng vang dội.

      Đinh Tiểu Nhiên lấy tay che bên mặt bị đánh, tiếng nào chịu đựng cơn đau rát hừng hực mặt, mặc dù tát tay này do Chung Mẫn Liên đánh nhưng lại tức giận, bất quá chỉ nặng nề hô lên tiếng, "Bà chủ ——"

      "Đừng gọi tôi, tránh làm bẩn thân phận của tôi. Có phải vì chiếm được con tôi cho nên sai người hại chết nó ?"

      "Cháu, cháu có."

      " có, có sao giờ nó lại ở trong phòng cấp cứu hả?"

      "Cháu biết." quả biết xảy ra chuyện gì.

      " biết, sao có thể biết? Mà dù cho giờ có chuyện gì nữa còn quan trọng, quan trọng là ... Con trai tôi được bình an, nhưng trước đó tôi muốn lập tức biến mất khỏi trước mặt tôi, cút cho tôi." Chung Mẫn Liên ghét Đinh Tiểu Nhiên còn nhiều hơn trước kia, những thế còn chứa đầy hận ý.

      Đinh Tiểu Nhiên biết gì cũng vô dụng đành ngậm miệng chịu đựng oan uất, bởi vì căn bản Chung Mẫn Liên chịu nghe giải thích, vả lại cũng muốn nhiều lại càng muốn rời , hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đèn đỏ phòng cấp cứu.

      Chung Mẫn Liên thấy Đinh Tiểu Nhiên chịu , liền động thủ đẩy , " cút cho tôi, lập tức cút."

      "Cháu, cháu muốn chờ xem kết quả, chỉ cần xác định Tử Cường sao cháu ."

      " làm hại Tử Cường còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục hại nó nữa sao?"

      "Cháu có."

      " có mới lạ, Tử Cường là vì ở bên nên mới phải nhập viện, chính là đồ sao chổi, mau cút cho tôi, sau này được quay trở lại tìm Tử Cường, cút ." Chung Mẫn Liên càng ngày càng giận, xua đẩy Đinh Tiểu Nhiên .

      Đinh Tiểu Nhiên phải lui về sau từng bước từng bước , nhưng ánh mắt vẫn nhìn đèn đỏ ở phòng cấp cứu.

      Hà Tuyết Phi cũng rất lo lắng cho Dư Tử Cường, thấy Đinh Tiểu Nhiên bị Chung Mẫn Liên nhục mạ và đẩy lui, nhịn được tiến lên khuyên nhủ, "Bỏ dì, hãy để ấy ở đây cùng chờ tin tức."

      "Tuyết Phi, con tốt bụng thế làm gì, đối phó loại con biết xấu hổ này cần phải nhẫn tâm hơn chút. được, dì thể để ta tiếp tục ở lại nơi này, cút ——" Chung Mẫn Liên nghe khuyên can, ngừng xua đuổi Đinh Tiểu Nhiên .

      "Dì ơi, điều quan trọng nhất bây giờ là an toàn của Tử Cường, những chuyện khác chúng ta sau ." vinhanh-lequydon.

      "Tử Cường có bác sĩ bên trong lo rồi, dù ta ở lại chỗ này cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ cần nhìn mặt ta là dì bực mình. Đinh Tiểu Nhiên, mau biến , đừng có ở đây làm cho tâm tình mọi người thêm tồi tệ hơn."

      "Bà chủ, cháu chỉ muốn chờ nghe tin tức của Tử Cường, chỉ cần ấy bình an cháu lập tức ngay." Đinh Tiểu Nhiên dùng giọng điệu cầu khẩn, giờ chỉ mong muốn được ở lại chờ tin tức chứ muốn rời như vậy.

      Nhưng Chung Mẫn Liên chấp nhận, "Bình an của con trai tôi cần nhọc lòng lo lắng. Bởi vì tôi lo lắng đem vận xấu lây sang cho con tôi kìa, cho nên cần tiếp tục lưu lại, xin mau cho."

      "Bà chủ ——"

      "Cút."

      Thấy Chung Mẫn Liên lạnh lùng xua đuổi Đinh Tiểu Nhiên, trong lòng Hoắc Thanh Cúc rất phấn khởi, ngược lại Hà Tuyết Phi thấy có chút xấu hổ, muốn đến giúp nhưng lại có dũng khí, đành im lặng .

      Đinh Tiểu Nhiên ưu sầu và bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn nhìn đèn đỏ phòng cấp cứu, nhưng chỉ vì Chung Mẫn Liên cứ xua đuổi người, đành thể làm gì hơn lui dần về phía sau rời , nhưng phải rời hoàn toàn mà là đứng đợi ở chỗ khác của bệnh viện.

      Đinh Tiểu Nhiên vừa , Hoắc Thanh Cúc liền bắt đầu khích bác ly gián, "Tôi xem đây nhất định là quỷ kế do Đinh Tiểu Nhiên bày ra, mục đích là muốn cho hôn lễ thể cử hành đúng thời hạn, như vậy ta mới có cơ hội xoay ngược lại tình thế."

      " ta đừng hòng vọng tưởng." Chung Mẫn Liên tức giận .

      "Nhưng bây giờ mục đích của ta đạt thành, Tử Cường bị thương phải vào nằm trong bệnh viện, chỉ còn vài ngày nữa hôn lễ cử hành, nếu hôn lễ được cử hành đúng thời hạn e xảy ra nhiều biến hoá, chỉ cần có chút thay đổi kết quả khác nhiều lắm, phải sao?"

      "Xem tình trạng của Tử Cường thế nào rồi tính tiếp, nếu như quá nghiêm trọng hôn lễ vẫn được tiến hành như bình thường."

      "Như vậy có ổn ?" Hoắc Thanh Cúc giả bộ bất đắc dĩ, ra trong lòng lại cực kỳ vui sướng. Chỉ cần hôn lễ tiến hành bình thường, bất kể Dư Tử Cường sống hay chết, gãy tay hay gãy chân cũng liên quan bọn họ.

      " được cũng phải làm, tôi để Đinh Tiểu Nhiên thực được ý đồ."

      "Vậy chuyện này cứ theo ý bà quyết định vậy."

      Hà Tuyết Phi dĩ nhiên biết trong lòng Hoắc Thanh Cúc suy nghĩ cái gì, còn chứng kiến mặt bà thoáng nụ cười nham hiểm, đột nhiên trong lòng xuất loại dự cảm an tâm, cảm thấy hôn lễ này chắc chắn thể tiến hành thuận lợi.

      Nếu như hôn lễ thể cử hành thuận lợi, chẳng phải bị mấy tên lưu manh kia đem bán sao?

      được, hôn lễ này nhất định phải tiến hành theo đúng thời hạn.

      Hà Tuyết Phi cố khắc chế bản tính nhu nhược của mình lại, để bản thân mình độc ác hơn chút giống hệt Hoắc Thanh Cúc chỉ muốn hôn lễ được tiến hành đúng thời hạn, còn nghĩ đến chuyện bị tổn thương hay tổn thương.

      Chung Mẫn Liên chỉ lo lắng cho bệnh trạng của Dư Tử Cường, nên nhìn thấy mặt Hoắc Thanh Cúc lộ ra nụ cười nham hiểm, càng biết bây giờ mình mắc phải sai lầm nghiêm trọng.
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :