1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma - Tịch Mộng (Full 87c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 65 — Rất mâu thuẫn.

      Lần này Dư Tử Cường bỏ khiến Chung Mẫn Liên vừa tức vừa lo lắng, tâm trạng vui còn phải an ủi Hà Tuyết Phi, "Tuyết Phi, Tử Cường bị đả kích mạnh nên cách hành xử có hơi chút quá đáng, cháu đừng chấp nhất gì nó, có được ?"

      Mặc dù Hà Tuyết Phi đau khổ nhưng vẫn cố giả bộ như sao, hiền hòa trả lời, "Dì à, dì yên tâm, cháu trách Tử Cường, chỉ cần ấy giận cháu là mừng lắm rồi”.

      " là đứa bé hiểu chuyện, nhất định cặp mắt Tử Cường có vấn đề, chứ vì sao nó lại thích cháu chứ?"

      "Dì à, chuyện này sợ rằng rất khó cưỡng cầu, nếu Tử Cường thích cháu, cháu nên thành toàn cho ấy và Đinh Tiểu Nhiên thôi." Hà Tuyết Phi ra lời trong lòng, mục đích là muốn thăm dò xem Chung Mẫn Liên có vì Dư Tử Cường biến thành như vậy mà mềm lòng ?

      Bất quá kết quả thăm dò khiến rất hài lòng.

      Chung Mẫn Liên vừa nghe thành toàn cho Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên, lửa giận liền bốc cháy, kịch liệt phản đối, " được, dì tuyệt đối cho loại người như Đinh Tiểu Nhiên bước vào nhà họ Dư."

      "Dì ——"

      "Được rồi, những lời này cháu đừng nhắc nữa. Vết thương người cháu cũng lành lại nhiều rồi, có lẽ cháu nên trở về nhà gặp lại mẹ mình, hôm nay cần theo dì, cháu về ." Đầu tiên Chung Mẫn Liên nghiêm nghị cảnh cáo, sau đó hòa nhã , rồi tự mình rời .

      Hà Tuyết Phi nhìn theo bóng lưng Chung Mẫn Liên rời , tâm trạng cực kỳ phức tạp, vừa muốn giành được Dư Tử Cường, nhưng lại thấy cứ nài nỉ ép buộc cũng chưa chắc chiếm được hạnh phúc chân chính, khiến lòng cực kỳ mâu thuẫn.

      Đột nhiên, Hoắc Thanh Cúc từ bên cạnh ra làm giật mình, "Mẹ, sao mẹ lại xuất ở chỗ này?"

      "Vậy sao con lại ở chỗ này?", Hoắc Thanh Cúc tức giận hỏi ngược lại, bất quá rất nhanh thay đổi sắc mặt, lừa : "Tuyết Phi, tại Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên chia tay, Chung Mẫn Liên lại ra sức giúp con con cần phải cố gắng hết sức, có biết ?"

      "Vậy sao chứ, Tử Cường vẫn con." Hà Tuyết Phi thở dài trả lời, vẫn cứ muốn giành được trái tim của Dư Tử Cường.

      "Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, chỉ cần con kết hôn với nó xong, chẳng lẽ nó vẫn có thể làm ngơ bà xã của mình sao? Huống chi sau khi gả cho nó, chúng ta có thể lật ngược tình thế cần trốn tránh chủ nợ nữa."

      "Mẹ, nếu dì và Tử Cường biết thân phận của chúng ta, dù con có gả cho Tử Cường những ngày tháng sau này vẫn được sống yên lành sao? chừng tới lúc đó Tử Cường đòi ly hôn con, kết quả chúng ta vẫn chỉ còn lại hai bàn tay trắng."

      đến chuyện này, bỗng nhiên Hoắc Thanh Cúc liền giật mình, thành gật đầu, "Đúng vậy, sao mẹ nghĩ tới chuyện này chứ? Chung Mẫn Liên là người rất hám lợi, khi biết thân phận của chúng ta, cho dù con kết hôn với Dư Tử Cường rồi, bà ta vẫn có thể đuổi con ra khỏi nhà đến khi đó chúng ta vẫn chỉ còn lại hai bàn tay trắng."

      "Trừ phi Tử Cường lòng con, bằng dù con gả cho ấy, kết quả e rằng còn thảm hơn cả bây giờ."

      " cũng phải, nhưng chẳng lẽ cứ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?" Hoắc Thanh Cúc đành lòng buông tha, bằng mọi giá phải nghĩ ra cách phá cục diện bây giờ, hơn nữa càng nghĩ phương thức càng thâm độc, cuối cùng nghĩ ra kế rất hiểm, "Tuyết Phi, trước mắt chúng ta cần phải giải quyết cho xong khoản nợ nần, cho nên con phải nghĩ cách lấy cho bằng được tiền của Chung Mẫn Liên, rồi mọi chuyện đâu vào đấy thôi."

      Đối với kế sách này, Hà Tuyết Phi thể nào đồng ý, liền phản đối, "Ý mẹ là kêu con lừa dì sao? Dì đối xử với con rất tốt, nếu con làm vậy với dì, chẳng phải là mất hết lương tâm rồi sao?"

      "Đầu năm nay, giá lương tâm đáng được mấy đồng chứ, dù con người có lương tâm mấy cũng đâu thể kiếm ra đồ ăn ngon chứ."

      "Mẹ ——"

      "Đừng nhiều lời nữa, quyết định thế . Mới vừa rồi mẹ thấy bộ dạng của Dư Tử Cường, sau khi nó chia tay Đinh Tiểu Nhiên liền biến mình thành kẻ bê tha đắm chìm trong men rượu, chừng sau này càng tồi tệ hơn, nếu cứ tiếp tục vậy chừng Chung Mẫn Liên mềm lòng, để cho nó ở cạnh Đinh Tiểu Nhiên, đến lúc đó cả chì lẫn chày đều mất hết. Thừa dịp giờ con được Chung Mẫn Liên tín nhiệm, mau mau tranh thủ lấy của bà ta ít, sau đó chúng ta cao bay xa chạy." Hoắc Thanh Cúc chỉ lòng nghĩ cách lấy tiền trả nợ, thay đổi những ngày sống khổ sở, căn bản để ý tâm trạng khó xử của Hà Tuyết Phi.

      Hà Tuyết Phi vẫn còn do dự, thể nào đưa ra quyết định, "Mẹ, cho con chút thời gian để con suy nghĩ lại có được ?"

      "Cần gì suy nghĩ, cứ quyết định thế nếu như lấy được tiền trả nợ, mẹ bán con.".

      "Mẹ, con là con mẹ, sao mẹ lại suy nghĩ cho con chút nào vậy?"

      "Con còn biết mẹ là mẹ con à, mẹ là mẹ của con sao con chịu nghĩ cho mẹ chứ? Mẹ nuôi con khôn lớn bộ dễ lắm sao?"

      Trong lúc hai mẹ con cãi vả, đột nhiên có mấy tên lưu manh xuất bao vây bọn họ, mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười xấu xa, còn có người nhìn Hà Tuyết Phi say đắm, "Hoắc Thanh Cúc, bà cũng biết tìm chỗ trốn lắm, nhưng cuối cũng vẫn bị em chúng tôi dễ dàng tìm ra?"

      "Các người, vì sao các người lại tìm được nơi này?" Hoắc Thanh Cúc hốt hoảng, muốn chạy trốn nhưng đường bị chặn căn bản thoát được, cửa phía sau bị khóa chặt, thể vào được, chỉ có thể bất động đứng tại chỗ.

      "Dễ thôi, mấy ngày trước con bà xuất báo cùng với nhân vật lớn, muốn chúng tôi biết cũng khó lắm?"

      "Nguyên lai là như vậy." Nghe như thế, mặt Hà Tuyết Phi liền biến thành trắng, Hoắc Thanh Cúc càng thêm khó coi, ngờ đến tờ báo kia tiết lộ hành tung của bọn họ, vậy mà lúc trước bà còn vui mừng vì nó nữa chứ.

      "Bớt nhảm , mau trả tiền lại cho chúng tôi."

      "Nếu hôm nay vẫn có tiền, vậy để con bà lại cho chúng ta hưởng thụ chút , ha ha ——"

      " được." Hà Tuyết Phi giang hai tay che chắn trước ngực cảnh giác nhìn mấy tên lưu manh này, chỉ nghĩ tới chuyện bọn họ chạm vào thân thể thấy sợ, chớ chi để cho bọn họ đụng vào.

      " muốn trả tiền."

      "Tôi, tôi có tiền."

      "Quỷ mới tin hai người có tiền. Bây giờ hai người ở cùng chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, sao có thể có tiền chứ?"

      "Tôi có." Hà Tuyết Phi vẫn cố gắng giải thích, nhưng Hoắc Thanh Cúc lại cắt ngang lời , ôn hòa chuyện với mấy tên lưu manh, "Các người biết con tôi quen chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, vậy các người còn sợ chúng ta có tiền trả nữa sao? Bây giờ tình cảm hai đứa nó vẫn chưa ổn định, chờ sau khi hai đứa kết hôn rồi, số tiền này chỉ là chuyện . Nhưng nếu các người cứ ép buộc, để Dư Tử Cường biết chúng tôi thiếu số tiền lớn chỉ sợ còn thích con tôi, đến lúc đó hôn này thất bại, cho dù các người có giết chúng tôi chúng tôi vẫn có tiền để trả, có đúng ?"

      Mấy tên lưu manh nghe Chung Mẫn Liên những lời này, có chút do dự vì vậy cùng nhau thảo luận.

      "Tôi cảm thấy bà ta rất có lý."

      "Đúng là rất có lý, số tiền lớn thế nhất định bọn họ thể nào trả nổi, nhưng nếu có ngân hàng Thiên Tường ra mặt khác."

      "Giờ làm gì, thả bọn họ sao?"

      "Dù sao chúng ta tìm ra bọn họ, bọn họ chạy thoát đâu cứ tạm tha cho họ , chúng ta cứ thầm giám sát, đợi bọn họ có tiền trả cho chúng ta, đến lúc đó cũng chưa muộn."

      "Ừm, đây là cách tốt cứ quyết định thế ."

      Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi nghe rất những lời bọn họ , trong lòng sợ hãi dựng tóc gáy, nhưng lại thể nhắm mắt đối mặt.

      Sau khi mấy tên lưu manh bàn luận xong, trực tiếp : "Hoắc Thanh Cúc, chúng tôi cho các người thêm thời gian, nhưng các người đừng nên có ý đồ bỏ trốn, bằng chúng tôi vạch trần chuyện của các người ra đó."

      "Tôi nhất định trốn, nếu như có tiền nhất định sớm trả lại cho các người."

      "Nhớ đó, các em chúng ta ."

      tên lưu manh còn chưa chịu , ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm bộ ngực Hà Tuyết Phi, cả nước miếng cũng muốn chảy xuống, lời ra khỏi miệng điều là những lời lẽ thô tục, " là quá chuẩn, rất muốn ôm chút cho thỏa thích."

      Hà Tuyết Phi nghe những lời này, thân thể run rẩy sợ hãi, hơi lùi ra sau, lấy tay che chắn chính mình cảnh cáo : ", tốt nhất đừng có làm bậy."

      "Yên tâm, tôi biết nặng , nếu như bây giờ chạm vào sao chúng tôi có thể lấy được tiền chứ?" Tên lưu manh thu hồi ánh mắt dâm tà, nhanh chóng đuổi theo mấy người phía trước.

      Lúc này Hà Tuyết Phi mới thở phào nhõm, ai ngờ kế tiếp lại phải đối mặt vấn đề khó khăn mới.

      Hoắc Thanh Cúc suy nghĩ cẩn thận, quyết định ra tay ở phía Chung Mẫn Liên, vì vậy ra lệnh Hà Tuyết Phi, "Tuyết Phi, bắt đầu từ bây giờ bất kể con dùng biện pháp gì, nhất định phải lấy được tiền của Chung Mẫn Liên."

      Hà Tuyết Phi rất ghét cách làm này, nhưng khi nghĩ đến mấy tên ... lưu manh kia, lại sợ bọn họ làm ô uế mình, dưới quyền hành thể làm gì khác hơn là lựa chọn bảo vệ bản thân trước, gật đầu đáp ứng, "Con ráng hết sức."

      " phải ráng hết sức, mà là nhất định phải làm được."

      "Mẹ, tiền ở trong túi người ta, mẹ kêu con làm sao lấy đây?"

      "Đương nhiên là thò tay vào lấy, đưa tay vào sao lấy ra được?"

      "Nếu như thò tay vào, chừng còn chưa lấy được tiền bị người phát rồi."

      "Vậy sao con chịu động não chút chứ?"

      "Mẹ——" Hà Tuyết Phi tức giận, oán trách : "Nếu như phải do mẹ và ba ham mê cờ bạc, chúng ta đâu đến nổi rơi vào hoàn cảnh này chứ? ràng là các người làm sai, tại sao bắt con gánh chịu?"

      Hoắc Thanh Cúc rất ghét nghe Hà Tuyết Phi oán trách, mắng , "Thế nào, lớn rồi, đủ lông đủ cánh muốn bay mình sao?"

      "Điều đời này chỉ có mẹ thương con, nhưng con lại cảm nhận được chút tình thương nào của mẹ, mẹ thương con giống như dì. Có lúc con rất hoài nghi mình có phải con mẹ ?"

      "Con ăn bậy bạ gì đó?"

      "Con bậy, con chỉ . Nếu con là con ruột của mẹ, vậy tại sao mẹ luôn đối xử lạnh nhạt với con như vậy chứ?"

      "Con câm miệng cho mẹ." Hoắc Thanh Cúc tức giận, tát Hà Tuyết Phi cái, tiếp tục rầy la , "Mẹ cho con biết, giờ con muốn làm cũng phải làm, lấy được tiền mẹ ở trước mặt Chung Mẫn Liên ra hết tất cả, để cho con còn chút hi vọng nào cả."

      "Mẹ, mẹ rất quá đáng." Hà Tuyết Phi che gương mặt bị đánh, khóc lóc chạy , trong lòng rất đau, mong muốn có người thương .

      đời này còn có rất nhiều người, chẳng lẽ có người nào sao?
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 66 — Quên hết tất cả.

      Dư Tử Cường rời khỏi căn nhà riêng của mình, còn chỗ đành chạy quanh dưới lầu Đinh Tiểu Nhiên, có điều dám lên chỉ biết ngồi ngửa mặt ngước nhìn nhớ đến bóng người bên trong, trong lòng càng thêm chán ghét cho bản tính yếu hèn của mình.

      Từ trước đến nay luôn cho rằng bản thân mình có thể định đoạt tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ mới biết ra phải, căm ghét bản thân mình khi rơi vào tình cảnh bất lực này.

      Đúng lúc mẹ Đinh mua đồ trở về, thấy có chiếc xe đỗ dưới lầu nhà mình trông rất quen, liền bước chậm lại cẩn thận quan sát, lúc này nhìn thấy Dư Tử Cường, mặc dù bộ dạng của trông rất bi thảm nhưng cơn giận của bà vẫn còn cao đến ngút trời, bà bước lại hỏi: “Cậu còn dám vác mặt tới nơi này sao?"

      Dư Tử Cường ngờ gặp mẹ Đinh vào lúc này, vì vậy xuống xe với bà, "Chào dì, dì khỏe ."

      "Gặp mặt cậu là thấy khỏe rồi, cậu , sau này đừng đến đây nữa, nhất là đừng có vác cái bản mặt cậu đến tìm con tôi."

      "Dì à, cháu xin lỗi, Tiểu Nhiên có khỏe dì?" Dư Tử Cường biết mẹ Đinh giận mình về việc gì, cũng biết giải thích nhiều chỉ toàn là viện cớ, đành xin lỗi thôi.

      "Khỏe, rất là khỏe nữa kìa, giờ nó cùng bạn ra ngoài ăn bữa tiệc thịnh soạn. Sau này cậu đừng đến đây nữa, trở về cho mẹ cậu biết đừng đến đây gây , đừng có thấy chúng tôi là dân đen bình thường mà dễ bắt nạt, hừm."

      "Cái gì, mẹ cháu tới đây sao?" Dư Tử Cường rất bất ngờ, nghĩ tới Chung Mẫn Liên lại làm đến mức độ này.

      "Đâu chỉ mẹ cậu, ngay cả báo kia cũng tới. Người sang giàu như các vị đây chúng ta với nổi, cho nên mong các vị sau này đừng có đến quấy rầy chúng tôi nữa."

      "Hà Tuyết Phi."

      "Tôi cần biết ta là ai, tóm lại tôi muốn dính líu gì đến các người nữa, cậu lập tức cút ."

      “Dì ơi, cháu muốn gặp mặt Tiểu Nhiên."

      "Nó có ở đây, nóđi du lịch với bạn rồi, mấy ngày này nó về đâu, cậu đừng tới tìm nó nữa, cút , cút , cút ,cút ——" Mẹ Đinh vì muốn Dư Tử Cường bám theo Đinh Tiểu Nhiên, đành bịa ra lời dối.

      Dư Tử Cường biết mẹ Đinh dối, nhưng vì muốn chọc bà giận hơn liền cãi lại, ngồi lên xe của mình lái xe rời . Mẹ Đinh tức giận như vậy, có thể nhận ra Tiểu Nhiên đau khổ đến cỡ nào.

      khổ càng khiến khổ sở nhiều hơn.

      Lúc này ở trong nhà hàng, Đinh Tiểu Nhiên ngừng ăn, mặc kệ bộ dạng ăn uống của mình thế nào chỉ lo cắm đầu ăn, ngoại trừ ăn, muốn nghĩ đến những chuyện khác.

      Tạ Thiên Ngưng ngồi đối diện nhìn ăn, bất đắc dĩ lắc đầu khuyên câu, "Tiểu Nhiên, cậu hưởng thụ món ngon hay hành hạ chính mình vậy?"

      "Đương nhiên hưởng thụ món ngon, mấy ngày nay mình chưa ăn gì cả, rất là đói bụng, giờ có nhiều món ngon như vậy dĩ nhiên phải ăn cho đủ vốn! Ưm, —— ngon quá." Đinh Tiểu Nhiên vừa ăn vừa trả lời, trong miệng chất đầy thức ăn, còn chưa kịp nuốt xuống lại nhét tiếp đồ ăn vào trong miệng.

      "Cậu ăn chậm chút, coi chừng nghẹn. Mình thấy cậu chả giống hưởng thụ mà giống hành hạ bản thân mình có. Tiểu Nhiên, nếu đau khổ vậy sao tìm Dư Tử Cường nghĩ cách để Chung Mẫn Liên chấp nhận cậu, so với tự hành hạ bản thân mình còn tốt hơn. Vả lại hai người đều nhau, tại sao cố gắng để được ở cạnh nhau chứ?"

      "Thiên Ngưng, nếu cậu suy nghĩ cho mình, đừng nhắc đến người này nữa có được ?"

      "Sao cậu cứ trốn tránh vấn đề này mãi thế? Đinh Tiểu Nhiên trước kia mình quen phải như vậy, bất kể cậu lúc trước có gặp khó khăn gì cũng cố gắng đối mặt giải quyết tất cả, nhưng cậu bây giờ lại cứ luôn lẫn trốn vấn đề, Tiểu Nhiên, chẳng lẽ cậu thấy Dư Tử Cường đáng giá để đoạt lại sao?"

      " phải đáng giá, mà là giành được. Thiên Ngưng, đừng chuyện này nữa, làm mất hết khẩu vị rồi, hi hi!" Đinh Tiểu Nhiên nỗ lực nặn ra nụ cười, kiên quyết để mình khóc, vì muốn cho nước mắt rơi xuống liều mạng ăn.

      Tạ Thiên Ngưng nhìn bộ dạng Đinh Tiểu Nhiên, vừa tức vừa đau lòng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Dư Tử Cường, nhưng vừa mới nhấn nút gọi liền bị Đinh Tiểu Nhiên ngăn lại.

      Đinh Tiểu Nhiên lo lắng Tạ Thiên Ngưng gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, liền nắm lấy tay , nghiêm túc hỏi: "Thiên Ngưng, cậu muốn gọi điện thoại cho ai?"

      "Gọi Dư Tử Cường tới, để cho hai người đối mặt nhau mọi chuyện."

      " được."

      "Tại sao?"

      " tại sao cả, tóm lại được là được, nếu cậu gọi điện thoại cho ấy, vậy mình ngay."

      "Tiểu Nhiên —— "

      "Thiên Ngưng, mình biết cậu muốn giúp mình, nhưng chuyện này cậu giúp mình được đâu, càng làm như vậy chỉ khiến Tử Cường khó xử thêm, ta kẹp giữa mình và Chung Mẫn Liên khổ lắm rồi, mình muốn gây thêm đau khổ cho ấy nữa, cho nên —— "

      "Cho nên cậu lựa chọn để chính mình đau khổ, đúng ?"

      Đinh Tiểu Nhiên cười khổ, trả lời câu hỏi của Tạ Thiên Ngưng, tiếp tục ăn, dùng im lặng để trả lời tất cả câu hỏi.

      Tạ Thiên Ngưng biết tâm trạng giờ của , cho nên cất điện thoại gọi cho Dư Tử Cường nữa, thở dài : " người, ra là hi vọng người ấy được vui vẻ hạnh phúc, mình có thể hiểu nỗi khổ tâm của cậu. Sớm biết hai người có kết cuộc như vậy, lúc đầu mình gán ghép hai người lại với nhau đâu."

      "Có phải cậu đau lòng lắm ?" Đinh Tiểu Nhiên cười hì hì chọc ghẹo.

      "Có chút chút."

      "Nếu cậu cảm thấy có lỗi với mình, vậy giúp mình tìm công việc khác tốt hơn , bắt đầu từ bây giờ mình cố gắng chuyên tâm vào nghiệp, cố kiếm nhiều tiền, gạt bỏ chuyện tình cảm sang bên."

      Tạ Thiên Ngưng xem thường nhìn , tức giận : "Gạt bỏ chuyện tình cảm sang bên, có phải cậu cũng muốn gạt luôn mình ?"

      "Ai da, bà chủ của tôi ơi, cậu đừng có vạch lá tìm sâu qua lời mình chứ? Lúc trước bị Tiêu Vũ Huyên quậy đến cả công việc cũng còn, sau đó làm ở ngân hàng Thiên Tường, kết quả chưa có chút thành tích gì lại bị người ta đuổi, mình muốn mất tình và mất luôn cả nghiệp, nếu như mình có được tình , vậy mình cần phải cố giành lấy nghiệp, bất quá trở thành nữ cường nhân cũng tệ lắm."

      "Nhưng làm nữ cường nhân rất mệt."

      "Mình thích. tại công việc tốt rất khó tìm, nếu mình nộp đơn xin vào công ty nào đó, chừng Tiêu Vũ Huyên kia lại tới giở trò quỷ, đến lúc đó mình vẫn lại bị đuổi cho nên cần phải lợi dụng tài nguyên sẵn chứ. Thiên Ngưng, giúp mình nha, ít khi mình mở miệng nhờ người khác lắm, cậu giúp mình ."

      "Chuyện này sao ——" Tạ Thiên Ngưng cố ý giả bộ do dự, ra trong lòng đồng ý bất quá vẫn cảnh cáo trước, "Tiểu Nhiên, chuyện công việc phải việc lớn gì nhưng công việc giao cho cậu lại đâu, biết cậu có đồng ý ?"

      "Công việc gì?"

      "Giờ Phong Thị đế quốc cần tổng giám đốc điều hành, mình cảm thấy cậu rất thích hợp, bất quá nếu cậu trở thành tổng giám đốc rất có thể trở thành tiêu điểm chú ý báo, mà thành nhân vật tiêu điểm có rất nhiều vấn đề lớn xảy ra mình nghĩ cậu biết rất mà."

      "Tổng giám đốc điều hành của Phong Thị đế quốc, Wow, vị trí này quá lớn , mình có thể đảm nhiệm sao?" Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc đến mức muốn rớt cặp mắt ra, có chút bất ngờ khi mình bay lên cao quá.

      Nếu vào Phong Thị đế quốc làm việc, phát tài rồi!

      "Năng lực làm việc của cậu như thế nào mình đây biết rất , nhất định có thể đảm nhiệm, tại chỉ chờ cậu đồng ý hay thôi."

      "Thiên Ngưng, cậu đem Phong Thị đế quốc đưa vào tay mình, cậu sợ bị người ta xấu sau lưng sao?"

      "Đây là cha kêu mình và khỉ con tìm người, ai lại xấu chứ? Như vậy , cho cậu vài ngày để suy nghĩ nếu như quyết định rồi gọi điện cho mình biết. Nhưng đừng suy nghĩ lâu quá, vị trí tốt phải vô thời hạn để chờ cậu đâu."

      "Được, mình suy nghĩ kĩ, nhất định nhanh chóng cho cậu câu trả lời. chuyện với cậu mãi thức ăn cũng muốn lạnh rồi, được mình phải ăn nhanh cho xong." Tâm trạng của Đinh Tiểu Nhiên liền tốt lên rất nhiều, còn lấy thức ăn để giảm bớt đau khổ, mà hưởng thụ món ngon.

      Tạ Thiên Ngưng cũng nhận thấy trong lòng rất vui, sau đó cầm ly sữa tươi lên định uống, ai ngờ lại thấy Điền Vĩ ở bên ngoài tựa hồ giám sát hai người, vì vậy trừng mắt liếc nhìn cái vui : "Tiểu Nhiên, tên Điền Vĩ đó ở bên ngoài kìa!"

      "A ——" Đinh Tiểu Nhiên có chút kinh ngạc, đảo mắt nhìn lại quả thấy Điền Vĩ ở bên ngoài, buồn bực câu, "Đừng để ý tới ."

      Điền Vĩ đứng ở ngoài cửa nhà hàng hút thuốc lá, cả người gầy rất nhiều còn phong độ như trước, nhìn qua có chút tinh thần gì, nhưng lại vẫn kiên trì chờ ở bên ngoài, dù bị phát cũng chịu rời đứng hút thuốc liên tục canh chừng.

      Nhìn sao Tạ Thiên Ngưng cũng cảm thấy Điền Vĩ đến phải có ý tốt, vì vậy nhắc nhở: "Tiểu Nhiên, cậu vẫn nên đề phòng ta chút, dường như Điền Vĩ còn giống như trước, mình thấy hình như có ý đồ gì đó với cậu."

      "Có lẽ vậy." Đinh Tiểu Nhiên cũng để tâm nhiều đến Điền Vĩ, nhìn cái cười khinh thường, tiếp tục ăn xem ta như người tàng hình.

      "Mình nghiêm túc, Điền Vĩ phải loại người tốt lành gì đâu, trước kia mình biết nhưng bây giờ lại rất nhạy cảm với loại người này, cậu được đến gần ta nữa, biết ?"

      "Dạ bà chủ của tôi ơi, cậu còn dài dòng hơn cả mẹ mình nữa, có phải người phụ nữ nào làm mẹ rồi cũng trở nên dài dòng thế ?"

      "Thế cậu chê mình dài dòng sao?"

      "Làm sao mình dám chê cậu, trừ phi mình chán sống rồi. thôi, mình ăn no lắm rồi." Đinh Tiểu Nhiên vỗ vỗ cái bụng phình lên của mình, bất ngờ nấc cục sau đó cầm lên tú xách, đứng dậy ra khỏi nhà hàng, cho dù tới đối mặt với Điền Vĩ cũng ngại, thần thái trông rất tự nhiên bình thản.

      Tạ Thiên Ngưng nhận ra điểm này, hài lòng gật đầu theo ra cửa lớn.

      Ngoài cửa, Điền Vĩ thấy Đinh Tiểu Nhiên ra, hề né tránh đứng ở bên ngoài chờ , ai ngờ thèm nhìn cái nào bỏ , đành phải đuổi theo chặn đường , chủ động mở miệng , "Tiểu Nhiên, biết chuyện của em với Dư Tử Cường rồi, em sao chứ?"

      Nhắc đến Dư Tử Cường, lòng Đinh Tiểu Nhiên lại đau nhói, bất quá vẫn giả vờ kiên cường lớn tiếng trả lời, "Tôi đương nhiên khỏe, mới vừa rồi còn ăn rất ngon lành nữa kìa!"

      "Chỉ khi nào tâm trạng em vui, trút giận vào thức ăn."

      "Vậy sao? Đây là chuyện của tôi liên quan đến , phiền đừng có cản đường, được ?"

      "Tiểu Nhiên —— "

      " tránh, vậy tôi tự đường vòng." Đinh Tiểu Nhiên xong lập tức lách sang bên cạnh, muốn vòng qua Điền Vĩ để tiến về phía trước.

      Nhưng Điền Vĩ cho, kéo tay lại cho , đau khổ van xin , "Tiểu Nhiên, chẳng lẽ em lòng muốn cho thêm cơ hội sao?"

      Tạ Thiên Ngưng thấy Điền Vĩ kéo tay Đinh Tiểu Nhiên liền đẩy ra, cảnh cáo : "Này này, chuyện , cần gì lôi lôi kéo kéo?"

      "Thiên Ngưng ——" Bởi vì Điền Vĩ sợ Tạ Thiên Ngưng ghét, cho nên khi đối mặt trong lòng rất khẩn trương, ra lời.

      " Điền à, xin hãy gọi tôi là Tạ hoặc là bà Phong." Tạ Thiên Ngưng cố ý chỉnh cách gọi, dùng cái này để quan hệ hai người.

      "Bà Phong, tôi chỉ muốn trò chuyện với Tiểu Nhiên, có ý gì khác."

      " có ý gì tôi cần biết, tôi chỉ biết xứng với Tiểu Nhiên, cho nên mời sau này đừng bám theo ấy nữa."

      "Tôi —— "

      " nhiều với như vậy làm gì, vô dụng thôi chúng ta ." Đinh Tiểu Nhiên biết bất kể thế nào Điền Vĩ cũng , trực tiếp kéo Tạ Thiên Ngưng .

      " cho phép theo chúng tôi." trước khi Tạ Thiên Ngưng vẫn cảnh cáo Điền Vĩ câu.

      sư sau khi bị cảnh cáo Điền Vĩ dám bám theo, mà đứng tên tại chỗ nhìn theo bóng dáng bọn họ rời , ánh mắt đột nhiên bốc cháy, hai tay nắm chặc thành đấm, cắn chặt răng dằn xuống cơn giận sôi sục trong lòng.

      Đinh Tiểu Nhiên quyết tâm tha thứ cho , cứ khổ sở cầu xin cũng phải cách, xem ra chỉ có thể đổi sang cách khác thôi.

      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên được mấy bước, nhịn được quay đầu lại nhìn phát Điền Vĩ đuổi theo, thể thở dài : "Xem ra thân phận khác nhau chuyện hiệu quả cũng khác nhau, mình cảnh cáo biết bao nhiêu lần nhưng lần cũng hiệu quả, cậu chỉ mới cảnh cáo lần liền dám đuổi theo, bội phục bội phục."

      Tạ Thiên Ngưng quay đầu xem sắc mặt của Điền Vĩ, mà là khinh thường giễu cợt , "Loại đàn ông như tên Điền Vĩ này chính là lấn mềm sợ mạnh, nếu như phải mình có khỉ con chống lưng, ta nể mặt mình đâu! Tiểu Nhiên, loại đàn ông này thể nương tựa được đâu, cậu nên vì chuyện chia tay Dư Tử Cường đau khổ mà quay lại bên cạnh !"

      "Mình ngốc vậy sao?"

      "Đa phần những kẻ thông minh khi thất tình đều rất ngu ngốc."

      "Tạ Thiên Ngưng, bây giờ cậu có Phong Khải Trạch chống lưng, cho nên lá gan của cậu càng lúc càng lớn đó."

      "Cậu hâm mộ hay ghen tỵ mình đó?"

      " hâm mộ cũng ghen tỵ. Thiên Ngưng, vào sinh nhật 28 tuổi của mình cậu định tặng gì cho mình đây?" Đinh Tiểu Nhiên cố gắng sang chuyện khác, muốn nhắc đến chuyện tình cảm đau lòng này nữa.

      Chỉ cần có thể quên, cố gắng quên .

      "Đúng ha, còn nửa tháng nữa cậu 28 tuổi rồi, cậu muốn mình tặng gì cho cậu?"

      "Bây giờ cậu trở thành người có tiền, mình phải cố gắng tranh thủ mới được."

      "Đinh Tiểu Nhiên cậu giỏi lắm, dám đánh cả chủ ý này với mình sao, hãy xem mình trừng trị cậu đây, tiếp chiêu."

      "Đừng mà, mình rất sợ nhột, cậu đừng chọt mình mà!"

      "Mình vẫn muốn chọt."

      Hai cứ vô tư đùa giỡn đường, biết tất cả hành động của họ rơi vào trong tầm mắt người khác.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 67 — Giận đến ngất xỉu

      Trong lúc vô tình Dư Tử Cường lái xe ngang qua nhìn thấy Đinh Tiểu Nhiên vừa vừa cười với Tạ Thiên Ngưng, đau khổ trong lòng liền vơi mấy phần, mặc dù nghe được bọn họ gì, nhưng chỉ cần có thể thấy nụ cười của vui rồi.

      Có lẽ cũng nên đối mặt thực tế.

      Đinh Tiểu Nhiên phát Dư Tử Cường ở rất gần, nhưng Điền Vĩ lại thấy, linh quang chợt lóe đột nhiên nghĩ ra được kế, vì vậy tới gõ cửa kính xe.

      Dư Tử Cường ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Điền Vĩ, vẻ mặt lập tức ảm đạm quay kính xe xuống, vui hỏi: “ tới làm gì?"

      “Muốn thương lượng với cậu chút chuyện." Điền Vĩ vịn tay ở cửa kính xe, mặt đầy gian xảo.

      “Tôi chẳng có gì để thương lượng với ."

      “Đương nhiên là có, bởi vì giữa chúng ta đều nhắm trúng người."

      “Tuy là vậy nhưng tôi có gì cần để thương lượng với ." Dư Tử Cường cực kỳ muốn thấy Điền Vĩ, vì thế định đóng lại cửa kính xe.

      Điền Vĩ quýnh lên, lập tức toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình, “Nếu cậu muốn ở cùng Đinh Tiểu Nhiên, tôi có cách."

      Lời này vừa ra, Dư Tử Cường lập tức dừng tay kinh ngạc nhìn Điền Vĩ, biết có ý tốt nhưng vẫn mở miệng hỏi, “Cách gì?"

      Thấy Dư Tử Cường nóng vội, tà niệm trong lòng Điền Vĩ càng cao hơn, cười : “Làm việc gì cũng cần phải có thù lao mới được chứ, phải chủ tịch Dư?”.

      " muốn thù lao bao nhiêu?"

      "Năm mươi triệu, chỉ cần cậu cho tôi năm mươi triệu, tôi có cách giúp cậu ôm được người đẹp vào lòng."

      "Tại sao tôi phải tin ?"

      “Chỉ bằng giờ cậu còn cách ứng phó, tôi giúp cậu trước sau đó mới lấy tiền, cậu thấy thế nào?"

      Dư Tử Cường căn bản tin Điền Vĩ, nhưng vẫn giễu cợt , “Vậy tôi cũng chóng mắt lên xem thử chút bản lãnh của ."

      “Nhớ chuẩn bị sẵn năm mươi triệu." Điền Vĩ hớn hở, mặt mày tràn đầy tự tin rời , trong lòng còn nghĩ vãn hồi quan hệ với Đinh Tiểu Nhiên, mà là suy nghĩ làm thế nào để kết nối lại với Dư Tử Cường.

      Đối với tại chỉ cần có tiền, những chuyện khác đều mặc kệ.

      Dư Tử Cường thấy dáng vẻ Điền Vĩ tràn đầy niềm tin, trong lòng ôm lấy chút hi vọng đối với , đột nhiên cảm thấy mình cứ kéo dài mãi như thế cũng phải cách, vì vậy thả lỏng tinh thần lái xe vào cửa tiệm cắt tóc, bất quá phương hướng lại ngược với Đinh Tiểu Nhiên, thế nhưng tâm trạng của trở nên tốt lên rất nhiều.

      Ngày hôm sau, Chung Mẫn Liên nghe Dư Tử Cường đến công ty làm việc, hơn nữa còn tràn đầy tinh thần, bà cực kỳ hưng phấn kích động chạy tới công ty xem thử, thấy ngồi trong phòng cố gắng làm việc, cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm, cảm thán : “Tử Cường, mẹ biết con là con trai ngoan của mẹ, làm sao con có thể vì mà trở mặt với mẹ chứ?"

      Dư Tử Cường để ý tới Chung Mẫn Liên, xem bà như khí chỉ lo miệt mài chú tâm làm công việc của mình.

      Chung Mẫn Liên cũng mặc kệ, càng càng hăng say, “Tử Cường, nếu tâm trạng con bình ổn lại, vậy bằng thử tiếp nhận Tuyết Phi xem, dẫu cho sau này thể kết hôn cũng có thể làm bạn bè, có được ?"

      “Tuyết Phi vừa có gia giáo lại có học thức tốt, người lại đẹp, so với Đinh Tiểu Nhiên kia tốt hơn rất nhiều."

      "Tử Cường, con có nghe mẹ ?"

      Bất kể Chung Mẫn Liên gì Dư Tử Cường cũng vẫn để ý tới bà, vùi đầu vào công việc, hồi gõ chữ bàn phím, hồi ký tên lên giấy, hồi lại gọi điện thoại, thái độ cực kỳ lạnh nhạt hề ngẩng đầu nhìn Chung Mẫn Liên cái.

      Chung Mẫn Liên bắt đầu cảm thấy có cái gì đó ổn, lại gần hơn chút, dùng giọng điệu cảm hóa , “Tử Cường, có phải con còn oán trách mẹ ? Mẹ biết con vẫn còn giận mẹ, nhưng mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho tương lai của con nên dù con có hận mẹ, mẹ cũng cam chịu."

      Đúng lúc này Hà Phương Quốc vào, ai ngờ lại thấy Chung Mẫn Liên có mặt ở đây, nhất thời biết sao, đành cầm công văn đứng nghiêm trang tại nơi đó.

      Cuối cùng Dư Tử Cường cũng ngẩng đầu lên, nhưng phải nhìn Chung Mẫn Liên mà là nhìn Hà Phương Quốc, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, “Chú Hà, chú tìm cháu có chuyện gì ?"

      Đột nhiên gọi thân thiết khiến Hà Phương Quốc có chút thích ứng, nhưng vẫn có thể tùy cơ ứng biến thẳng vào chuyện chính. “Chỗ này có phần văn kiện khẩn, chú muốn đưa cho cháu xem, thuận tiện muốn thương lượng với cháu để có thể tìm ra cách xử lý ?"

      “Nếu chú Hà thấy được nhất định là được, cần cháu xem qua để làm gì?" Dư Tử Cường đứng dậy ra khỏi vị trí, tới bên cạnh Hà Phương Quốc, nhận lấy công văn trong tay ông sau đó đọc lướt qua, hài lòng gật đầu, “Quả nhiên là phương án tốt, chú Hà hỗ danh là thiên tài về phương diện này, bội phục bội phục."

      “Lại chọc chú rồi, với thông minh và tài trí của cháu, chỉ cần cố thêm vài năm nữa nhất định thành tích vượt hơn hẳn chú, cố gắng học tập cho tốt nhóc con." Hà Phương Quốc lấy thân phận trưởng bối vỗ vỗ bả vai Dư Tử Cường, khích lệ .

      “Cháu cố gắng học tập, nhất định phải giỏi hơn cả ba.Chú Hà, tại sao ngân hàng Thiên Tường vẫn chưa hợp tác với Phong Thị đế quốc vậy? Nếu như có thể hợp tác với Phong Thị đế quốc, lợi nhuận nhất định ít." vinhanh-le-quy-don.

      “Lúc trước chúng ta cũng từng nghĩ tới chuyện hợp tác với Phong Thị đế quốc, nhưng Phong Gia Vinh là loại người dễ giao thiệp, chúng ta từng tìm ông ta qua hai lần nhưng vẫn thành công, sau đó chúng ta còn tìm đến ông ta nữa."

      “Nếu hai lần thành công, vậy thêm ba bốn lần, thậm chí năm sáu lần cũng được, ngày nào đó ông ta cũng gật đầu đồng ý thôi, phải sao?"

      “Nếu cháu có lòng tin với Phong Gia Vinh, vậy cứ thử chuyến xem."

      “Được, hôm nào có thời gian cháu qua gặp ông ấy."

      “Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên vẫn bị xem là khí, trong lòng rất vui cho nên cố gắng nỗ lực xen vào, nhưng chỉ là xen vào chứ có làm được gì.

      Dư Tử Cường cho Chung Mẫn Liên cơ hội chuyện, tiếp tục cùng Hà Phương Quốc bàn chuyện quan trọng, “Chú Hà, ngoại trừ Phong Thị đế quốc ra, những công ty lớn khác cũng là nguồn đầu tư phát triển rất lớn, nếu như chúng ta có thể biến tất cả công ty lớn này là thành khách hàng của chúng ta, qua năm càng phát triển rất mạnh đó."

      Hà Phương Quốc nhận ra thái độ Dư Tử Cường đối với Chung Mẫn Liên rất lạnh lùng, hơn nữa trong lòng cũng biết nguyên nhân, bất quá làm bộ như biết, chỉ bàn luận công việc, “Tử Cường, cháu chỉ mới bước vào lĩnh vực này, có rất nhiều chuyện còn chưa nắm , cho nên làm việc gì cũng nên quá nóng vội, hãy từ từ tiến hành. Mặc dù chúng ta thêm lớn mạnh nếu biến những công ty lớn này trở thành khách hàng của chúng ta , nhưng nó cũng có nghĩa tăng thêm nhiều đối thủ cạnh tranh với chúng ta, nếu như cháu nắm chắc trăm phần trăm chiến thắng các đối thủ của mình, hãy lưu lại cho bọn họ chút thức ăn kha khá ."

      “Ở thế giới này, quyền lợi chỉ thuộc về những người cường giả, nếu như cướp được thức ăn thể trách người khác quá mạnh mà phải tự trách chính mình quá yếu."

      “Lập luận của cháu rất là tốt, mặc dù nó có thể tổn thương đối thủ nhưng nó cũng dễ thương tổn đến chính mình. Chú đề nghị cháu vẫn nên dùng phương pháp tuyệt đường sống này, bằng rất bất lợi cho bản thân mình."

      “Cám ơn chú Hà dạy bảo, cháu biết mình phải làm sao rồi. Bước kế tiếp cháu cố gắng tranh lấy miếng thịt béo bỡ ở chỗ Phong Thị đế quốc, chú cũng đừng quên giữa chúng ta còn có Tạ Thiên Ngưng, có câu phì thủy bất lưu ngoại nhân điền, đồ tốt nên để cho người ngoài hưởng đó sao?"

      “Đúng, vậy cháu lo làm việc của mình trước , chú về phòng làm việc." Hà Phương Quốc nghe Dư Tử Cường lời này, nét mặt hề vui mà là ưu sầu, chăm chú nhìn Chung Mẫn Liên lúc, sau đó xoay người rời .

      Xem ra chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với Dư Tử Cường, nếu mau giải quyết ổn thoải, sợ rằng xảy ra chuyện lớn.

      Dư Tử Cường khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn theo bóng dáng Hà Phương Quốc rời , sau đó quay đầu lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc của mình, chọc Chung Mẫn Liên cực kỳ giận.

      Bấy giờ Chung Mẫn Liên thể nào nhịn nổi, hai tay vỗ lên bàn làm việc, nghiêm túc hỏi: “Con đây ra oai phủ đầu mẹ có đúng ?"

      Cho dù bị nghiêm hỏi, Dư Tử Cường vẫn để ý tới chỉ biết vùi đầu vào công việc.

      “Tử Cường, trả lời vấn đề của mẹ."

      “Con—— Vì người ngoài Đinh Tiểu Nhiên kia, mà đối xử vậy với mẹ, chẳng lẽ con thấy quá đáng lắm sao? Mẹ hiểu, con tiện nhân Đinh Tiểu Nhiên kia rốt cuộc có cái gì tốt mà làm cho con điên đảo thần hồn vì nó nhiều như thế hả?"

      Nghe mấy lời này, Dư Tử Cường nhíu chặc chân mày, dừng công việc lại nhưng có ngẩng đầu lên chỉ lạnh lùng : “Mẹ đủ chưa? đủ rồi xin mời ra ngòai, đừng có ở đây làm phiền con."

      “Tử Cường, mẹ là mẹ của con, vì sao con có thể đối xử với mẹ mình như vậy?"

      “Con làm theo ý mẹ chia tay Tiểu Nhiên, mẹ còn muốn gì nữa?"

      Đây chính là kiểu Đinh Tiểu Nhiên dạy con đối xử với mẹ mình thế sao?" Chung Mẫn Liên càng càng thêm tức giận, lúc này giận đến sắp bốc lửa trong lòng càng thêm căm hận Đinh Tiểu Nhiên.

      Bà có đứa con trai ngoan, nhưng hôm nay lại vì này mà trở thành người khác, bà làm sao hận được chứ?

      Dư Tử Cường lạnh lùng cười tiếng, lạnh lùng : “Có lẽ cả đời con cũng như vậy."

      “Con muốn chống lại mẹ sao?"

      “Tại sao là mẹ muốn đối nghịch với con chứ?"

      “Mẹ đây là vì muốn tốt cho con, giữa Tuyết Phi và Đinh Tiểu Nhiên, ai có mắt nhìn cũng chọn Tuyết Phi, tại sao hết lần này tới lần khác con lại chọn Đinh Tiểu Nhiên chứ?"

      “Tạ Chánh Kỳ và cha cũng đều thích Lâm Thư Nhu, chú Hà cũng kính trọng Lâm Thư Nhu, tại sao tất cả bọn họ điều thích mẹ? Nếu như dùng ánh mắt người đời đánh giá chọn lựa người mình thích như lời mẹ , phải mẹ cũng giống Tiểu Nhiên, chẳng sánh bằng ai đó sao?"

      Lâm Thư Nhu chính là vết sẹo trong lòng Chung Mẫn Liên, bị Dư Tử Cường như vậy tức giận đến nổi, lời bị ngẹt cứng trong cổ họng phát ra được, vì vậy lấy tay ôm ngực, lượng khí tràn vào phổi bị nghẹn, khiến hơi thở của bà trở nên rối loạn hổn hển, cuối cùng thể điều hòa hô hấp bình thường lại, thân thể chìm xuống, cả người gục ngã.

      Dư Tử Cường cảm thấy khác thường, thấy Chung Mẫn Liên tức giận ngã xuống, khiến mình cũng hoảng sợ vội vàng chạy đến dìu bà, hô to, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

      “Con—— chọc ——" Chung Mẫn Liên tay níu lấy vạt áo trước ngực Dư Tử Cường, muốn bị chọc tức chết, nhưng lời còn chưa hết hôn mê ngất xỉu.

      “Mẹ —— mẹ, bây giờ con lập tức đưa mẹ bệnh viện, mẹ nhất định có chuyện gì đâu." Dư Tử Cường rất hối hận mình nặng lời như thế, vội vàng bồng Chung Mẫn Liên lên chạy nhanh ra ngoài.

      Với cục diện thế này, e rằng những điều mà muốn có sợ là thể lấy được.

      Chẳng lẽ bắt phải chấp nhận thực tế sao?

      (*) chuẩn câu là: nước phù sa nên chảy ra ruộng người ngoài, chuyện tốt đến phiên người ngoài hưởng.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 68 — Phát thiệp cưới.

      Dư Tử Cường đưa Chung Mẫn Liên đến bệnh viện, chờ sau khi kiểm tra xong lập tức chạy nhanh đến hỏi: "Bác sĩ, tình trạng mẹ tôi thế nào rồi?"

      Lúc này Chung Mẫn Liên tỉnh, nằm ở giường bệnh sinh hờn dỗi chịu tiếng nào?

      Lúc này bác sĩ nhìn Chung Mẫn Liên nằm ở giường, mới bắt đầu từ từ : "Chỉ là bị kích động mạnh, nhất thời buồng tim chịu nổi mới hôn mê bất tỉnh. Bất quá sau này nên để bà ấy bị đả kích mạnh, bằng dễ mắc bệnh tim lắm. Người lớn tuổi, nếu an dưỡng tốt, thân thể rất dễ xảy ra chuyện, nhất là loại bệnh trạng ngất xỉu này cần phải cẩn thận chú ý nhiều, người có huyết áp ổn định tốt hơn, nhưng nếu là người có huyết áp cao nên để thường xuyên bị chọc tức là tốt nhất."

      Bác sĩ ra những lời này rất hợp ý Chung Mẫn Liên, liền lên mặt nghiêm túc hỏi Dư Tử Cường, "Có nghe ? Bác sĩ được để mẹ bị kích động nữa, nếu con muốn lấy cái mạng già của mẹ, vậy mau kết hôn với Tuyết Phi ."

      "Mẹ, mẹ lạc đâu vậy?" mặc dù Dư Tử Cường rất ghét việc cưới Hà Tuyết Phi, nhưng lại dám kiên quyết lớn tiếng chống đối lại Chung Mẫn Liên, sợ bà lại ngất xỉu.

      " phải mẹ, mà là con lãng tránh vấn đề đó. Vì muốn con mau chóng cắt đứt mọi quan hệ dây dưa với Đinh Tiểu Nhiên, hôm nay con nhất định phải hứa với mẹ cưới Hà Tuyết Phi."

      "Cho dù cắt đứt quan hệ với Tiểu Nhiên, cũng nhất thiết cưới Hà Tuyết Phi, con có quyền cưới khác chứ?"

      "Nếu con muốn chọc bà già này tức chết, bây giờ con có thể cự tuyệt mẹ." Chung Mẫn Liên lại lấy sinh mệnh mình ra uy hiếp Dư Tử Cường.

      Dư Tử Cường rất lấy làm khó xử, biết sao đành hít sâu hơi cố gắng dằn nén đau khổ trong lòng mình.

      Bác sĩ nghe hồi, phát đây là chuyện gia đình người ta, người ngoài tiện xen vào, vì vậy thức thời bỏ ra ngoài để hai người họ tự mình giải quyết.

      Vậy mà bác sĩ vừa mới , Hà Tuyết Phi và Hoắc Thanh Cúc liền chạy tới, nhất là Hoắc Thanh Cúc, vừa thấy mặt giả vờ thân thiện quan tâm hỏi, "Mẫn Liên, vì sao bà lại bị đưa vào trong bệnh viện?"

      Chung Mẫn Liên vừa nhìn thấy người bên đầu chuyến tuyến của mình, tâm trạng liền tốt lên, vả lại còn ở ngay trước mặt Dư Tử Cường trực tiếp tố khổ, "Cũng tại thằng con bất hiếu này chọc tức tôi đó, nếu nó còn chọc tôi giận nữa, chắc bao lâu sau tôi phải gặp cha nó quá."

      Nghe những lời hờn mát này, Dư Tử Cường càng cảm thấy khó chịu hơn, nhưng lại biết phải sao đành cố nhẫn nhịn.

      Vừa vào cửa Hà Tuyết Phi liền nhìn sắc mặt Dư Tử Cường trước, mặc dù vẻ mặt hơi khó coi nhưng lại tức giận như trước, trong lòng liền quá mức căng thẳng, mạnh dạn tiến đến hỏi thăm Chung Mẫn Liên, "Dì à, dì phải cố giữ gìn sức khỏe bằng nguy hiểm lắm."

      "Nếu như có người xem trọng cái mạng già này, cứ thích đả kích chọc giận dì cứ để nó làm." Chung Mẫn Liên nhìn Dư Tử Cường, bây giờ phải Dư Tử Cường đả kích bà, mà là bà đả kích Dư Tử Cường,

      Dư Tử Cường dĩ nhiên biết ý Chung Mẫn Liên, trong lòng bức rức ngổng ngang, ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi: "Mẹ, có phải chỉ cần cưới Hà Tuyết Phi mẹ vui lên đúng ?"

      "Đúng vậy, nếu con kết hôn với Tuyết Phi, mẹ nhất định rất vui trẻ thêm mười tuổi"

      "Cũng thèm nghĩ con có thích ta sao?"

      "Tử Cường, Tuyết Phi có chỗ nào tốt, con cưới được nó chính là phúc phận của con. Đừng nhớ đến con Đinh Tiểu Nhiên kia nữa, trừ phi mẹ chết bằng con đừng hòng quen nó. Nếu như con cứ si mê giác ngộ, vậy hãy làm tang giúp mẹ trước rồi sau đó sống cùng với ta."

      Chung Mẫn Liên vẫn thay đổi ý, thẳng ra những lời này với Dư Tử Cường, sau đó quay ngược lại hỏi Hà Tuyết Phi, "Còn cháu, quyết định của cháu thế nào?"

      Hà Tuyết Phi biết Dư Tử Cường muốn cưới , nhưng lại rất muốn gả cho , nhất là sau khi gặp mấy tên lưu manh kia, vô cùng sợ tương lai của mình rơi vào vực sâu bóng tối nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên biết đây là cuộc hôn nhân cưỡng ép cũng đồng ý, "Cháu đồng ý gả cho ấy."

      Trong lòng Dư Tử Cường còn ôm chút hi vọng với Hà Tuyết Phi, hi vọng đồng ý hôn này, ai ngờ câu trả lời cuối cùng của lại là ——

      Chung Mẫn Liên nghe Hà Tuyết Phi đồng ý, lập tức thúc giục Dư Tử Cường, "Tử Cường, Tuyết Phi đồng ý rồi, con còn do dự cái gì? Thôi xem như hôm của hai đứa định xong, mẹ chọn ngày lành gần nhất để hai đứa thành hôn."

      Hoắc Thanh Cúc vô cùng vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ra vẻ , "Mẫn Liên à, như vậy có quá nóng vội , dù sao ——"

      "Đây là rèn sắt khi còn nóng có biết ? Để tránh mọi chuyện càng thêm phức tạp, hôn của bọn chúng phải mau tiến hành nhanh hơn chút."

      " cũng phải, vậy tùy bà định đoạt."

      "Tốt tốt, cứ quyết định thế , hồi chúng ta cùng nhau chọn ngày lành tháng tốt để cho hai đứa nó kết hôn. Đúng rồi, tổ chức nhanh vậy chồng bà có tới tham dự hôn lễ kịp ?" Chung Mẫn Liên hoàn toàn tự mình quyết định, căn bản để ý cảm thụ Dư Tử Cường có chịu hay , lúc này vui đến mức quên hết tất cả phiền muộn trong lòng.

      Vốn Hoắc Thanh Cúc cũng rất vui, nhưng vừa nghe nhắc đến chuyện chồng mình vẻ mặt có chút cứng ngắc, bất quá cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường, mượn đại cái cớ để lãng tránh câu hỏi, "Về chuyện này, cần để ý đến ông ấy, dù sao trong mắt ông ấy cũng chỉ có kinh doanh, còn gần đây phải đến Châu Phi để tìm mỏ than gì đó rất là bận rộn, cho nên hôn của Tuyết Phi đều để mình tôi làm chủ."

      "Đó là chuyện rất bình thường, đàn ông luôn lấy nghiệp làm trọng mà."

      "Cũng đúng."

      " bằng như vậy Thanh Cúc, chúng ta tổ chức hôn lễ ở nơi này trước, sau đó mới đến nơi của bà làm thêm lần nữa, để nó tăng thêm phần sôi động hơn, có được ?"

      "Nơi đây là địa bàn của bà, bà sao cứ làm vậy." Cái gì Hoắc Thanh Cúc cũng chìu theo ý Chung Mẫn Liên, rất giỏi trong việc che giấu niềm vui sướng trong lòng.

      Cuối cùng những năm tháng khổ sở của bà cũng sắp qua rồi.

      Hà Tuyết Phi biết Hoắc Thanh Cúc dối, nên thấy hơi chột dạ dám ngẩng đầu nhìn thẳng Chung Mẫn Liên, khóe mắt hơi liếc nhìn sang Dư Tử Cường, phát thái độ của lạnh lùng như tản băng, có chút sức sống hay tình cảm của con người, đột nhiên trong lòng có loại cảm giác sợ hãi.

      Dư Tử Cường nản lòng thoái chí, ngay cả cuộc sống của bản thân mình thể quyết định liền xoay lưng về phía mọi người, lạnh lùng đến bên cạnh Hà Tuyết Phi : " ngày nào đó, hối hận với quyết định hôm nay của chính mình."

      "Em ——" trong lòng Hà Tuyết Phi càng thêm bất an, căng thẳng đến mức thành lời, chỉ biết cúi đầu, mười ngón tay đan xen vào nhau, mồ hôi lạnh ẩm ướt trong lòng bàn tay.

      "Dù tôi kết hôn với , nhưng cũng ."

      "Em ——"

      "Tử Cường, sao con lại thế với Tuyết Phi hả?" Chung Mẫn Liên chịu đựng nổi thái độ của Dư Tử Cường, liền la rầy .

      Hoắc Thanh Cúc lại mặc kệ tất cả, chỉ muốn hôn này được hoàn thành thuận lợi, vì vậy ra mặt giản hòa chút, "Mẫn Liên, bà cũng đừng trách Tử Cường, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, hãy cho Tử Cường thêm chút thời gian để bình tĩnh lại ."

      "Tôi chỉ lo ủy khuất cho Tuyết Phi thôi."

      "Tuyết Phi là đứa bé rất hiểu chuyện, nó thông cảm cho mà, có phải Tuyết Phi?" Hoắc Thanh Cúc cho Hà Tuyết Phi ánh mắt, ý bảo gật đầu trả lời.

      Hà Tuyết Phi vẫn lẳng lặng nhìn Dư Tử Cường, rất lâu sau mới phục hồi lại tinh thần trả lời Hoắc Thanh Cúc, "A —— dạ?"

      "Vậy tự lo thân mình là vừa, hừm", Dư Tử Cường hừ lạnh tiếng, bỏ quay đầu lại. Quả nhiên hoàn toàn thay đổi, biến thành con người lạnh lùng vô cảm.

      Chung Mẫn Liên bị lạnh lùng của làm cho cả người run rẫy, nhưng rất nhanh bị bà gạt sang bên tiếp tục bàn bạc chuyện hôn với Hoắc Thanh Cúc, "Thanh Cúc à, hay là chúng ta quyết định chọn cuối tháng này , tại chúng ta bắt đầu lo phát thiệp cưới để hôn lễ này càng thêm huy hoàng, bà thấy có được ?"

      " phải tôi rồi sao, đây là địa bàn của bà, bà sao chính là thế." Việc gì Hoắc Thanh Cúc cũng chìu theo ý Chung Mẫn Liên, vì lo sợ chuyện này có biến, cố ý gián tiếp hỏi: "Mẫn Liên, có muốn gửi thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên ?"

      Vừa đến Đinh Tiểu Nhiên, Chung Mẫn Liên liền biến sắc tức giận hỏi: "Gửi thiệp cưới ta làm gì, để ta tới phá hư sao?"

      " phải đến phá hư, mà là để ta từ bỏ. Hơn nữa cứ phát thiệp cưới cho ta trước cũng tốt, nếu ta muốn đến gây rối chúng ta có thể giải quyết trước, tránh cho ta đến gây trong hôn lễ."

      "Bà rất đúng, phải phát thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên. Tôi chẳng những gửi thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên, mà còn muốn ta là người đầu tiên nhận thiếp nữa kìa. thôi Thanh Cúc, bây giờ chúng ta phải mau chóng chọn ngày lành tháng tốt, để chuẩn bị cho hôn lễ, sau đó gửi thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên." Chung Mẫn Liên là làm, lập tức từ giường bệnh bước xuống, vội vàng mang giày sau đó ra ngoài.

      Hoắc Thanh Cúc ở sau lưng cười đắc ý, hài lòng với kế sách mình bày ra với Chung Mẫn Liên.

      Hà Tuyết Phi lại vui nổi, tâm tình so với lúc trước càng nặng nề hơn, cảm thấy quyết định hôm nay là sai lầm, nhưng lại muốn đứng ra phá hư chuyện này, lại càng muốn bị đám lưu manh làm nhục, cho nên dù biết quyết định này là sai, cũng phải thuận theo.

      Đinh Tiểu Nhiên chơi vui vẻ với Tạ Thiên Ngưng hết ngày, tâm trạng mới vừa có chút chuyển biến tốt ,ai ngờ sáng hôm sau lại nhận được thiệp cưới, còn là của Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi, thời gian đó được viết rất ràng, vừa đúng ngày sinh nhật 28 tuổi của .

      ngờ bọn họ lại kết hôn nhanh thế, khiến thể nào cho bọn họ lời chúc phúc ngay được.

      Mẹ Đinh và cha Đinh đều nhìn thấy thiệp cưới, càng lo lắng Đinh Tiểu Nhiên đau lòng cho nên liền ở lại bên an ủi.

      "Tiểu Nhiên, mẹ thấy hôn lễ này con nên , họ kết hôn cứ để họ kết hôn , liên quan gì đến chúng ta."

      "Cha thấy cần thiết phải . Mẹ con đúng đó Tiểu Nhiên, chuyện của bọn họ liên quan đến chúng ta, hôm đó là sinh nhật con, cha xin nghỉ để cả gia đình chúng ta cùng du lịch, con thấy có được ?"

      "Đúng rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau du lịch, hơn nữa còn phải nhiều nơi vì vậy chúng ta phải mau chóng lo chuẩn bị đồ đạc trước. Tiểu Nhiên, lâu rồi mẹ du lịch, nên con nhất định phải đồng ý đó."

      mặt Đinh Tiểu Nhiên vẫn mang theo nụ cười khổ, hai mắt nhìn chằm chằm thiệp cưới trong tay, mặc dù cha mẹ ngừng chuyện ở bên tai, nhưng lại thể khiến giảm bớt đau khổ trong lòng, nước mắt tiền đồ lại rơi xuống, xuống thiệp cưới, " ấy muốn kết hôn sao?"

      Đáng tiếc dâu phải .

      Thấy con khóc, mẹ Đinh cũng rất đau lòng, ngồi bên cạnh khẽ ôm vào lòng, buồn bã : "Con ngoan của mẹ, mấy ngày gần đây con khóc quá nhiều rồi, con khóc làm lòng mẹ cũng muốn tan nát theo, phải làm sao con mới có thể trở về thành đứa con ngoan trước đây của mẹ chứ?"

      Cha Đinh cũng ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai khích lệ Đinh Tiểu Nhiên, "Tiểu Nhiên, có những thứ cần phải cố bỏ xuống, nếu bỏ được chỉ có mình khổ, con hiểu ?"

      Đinh Tiểu Nhiên vẫn trả lời lại cha Đinh và mẹ Đinh, hít sâu hơi, cho nước mắt rơi xuống nữa, lấy hai tay xé tấm thiệp cưới làm đôi vứt vào trong thùng rác, vui vẻ : "Bắt đầu từ bây giờ, con muốn trở về làm Đinh Tiểu Nhiên của trước kia. Cha, mẹ, ngày sinh nhật của con cả gia đình chúng ta cùng nhau du lịch ."

      "Đây mới là con ngoan của mẹ, vậy cả nhà chúng ta đều du lịch."

      "Vậy ngày mai cha đến công ty xin nghỉ, chúng ta trước hai ngày, sau đó cùng nhau du lịch ba bốn hoặc năm ngày cho thỏa thích, mọi người vừa ý ?" Cha Đinh cũng dí dỏm theo, chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của con .

      Có tình thương của cha mẹ, những vết thương trong lòng Đinh Tiểu Nhiên cũng từ từ vơi ít, ôm lấy cha mẹ mình hưởng thụ tình thương của hai người họ.

      Con đường tình của mặc dù đầy rẫy chông gai, nhưng bù lại có được tình thân và tình bạn xem ra cũng rất công bằng.

      Tin Dư Tử Cường kết hôn với Hà Tuyết Phi được truyền rất nhanh, chẳng những Tạ Thiên Ngưng biết được tin tức này, ngay cả thiếp mời cũng nhận được, rất tức giận muốn gọi điện thoại tới chửi Dư Tử Cường, nhưng biết chửi thế nào, đành ôm lấy tâm buồn bực mình.

      Phong Khải Trạch lo lắng kiềm chế cơn giận hư hại thân thể, đành đến bên an ủi , "Được rồi, lúc trước đề nghị mọi người, hãy làm cho Hà Tuyết Phi chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng mọi người chịu nghe, cho nên cứ tiếp tục chấp nhận kết quả tại . cần nghĩ quá nhiều, nếu như Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên có duyên phận, cuối cùng hai người bọn họ cũng ở bên nhau thôi."

      "Khỉ con, cũng tin vào duyên phận này đúng ?"

      "Trước kia tin, nhưng giờ tin."

      "Tại sao?"

      "Nếu như phải duyên phận để gặp lại em, có lẽ cả đời này chúng ta cũng thể gặp nhau, nếu phải duyên phận khiến cho quan hệ của em và Ôn Thiếu Hoa xảy ra vấn đề, có lẽ bây giờ chúng ta thể hạnh phúc bên nhau, phải sao?"

      tại Tạ Thiên Ngưng chẳng có tâm tình để giỡn, luôn phiền não vì chuyện Đinh Tiểu Nhiên, cảm thấy mình cần làm chút gì đó, nghĩ nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến bối cảnh gia đình Hà Tuyết Phi, nghi hoặc hỏi: "Khỉ con, tại sao Chung Mẫn Liên lại thích Hà Tuyết Phi đến vậy chứ? phải Hà Tuyết Phi là con cưng của gia đình giàu có sao, sao em chưa từng nghe qua về ta chứ?"

      " thế giới này có rất nhiều gia đình giàu có, em có thể nghe hết tất cả sao?"

      "Chung Mẫn Liên là người rất quyền thế, bà ta thích Hà Tuyết Phi, chứng tỏ Hà Tuyết Phi phải là nhân vật bình thường. Khỉ con, điều tra giúp em chút về người này có được ?"

      "Điều tra ta làm gì?"

      "Cái này à, cứ giúp em điều tra chút , em muốn hiểu hơn xem có thể giúp Tiểu Nhiên , phải điều tra nhanh hơn chút đó nha?"

      Phong Khải Trạch khẽ cười, cưng chìu đáp: "Được, chỉ cần chuyện em muốn biết, nhất định điều tra ràng giúp em, rất ràng?"
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 69 — Đối tượng mới.

      Lễ thành hôn được ấn định xong, vả lại vội đến mức chỉ còn chưa tới tuần lễ.

      Dư Tử Cường mặt xám như tro nhìn Chung Mẫn Liên hí hửng ca hát viết thiếp mời, đột nhiên phảng phất thấy cuộc sống của bản thân mình rất tối tăm, còn thấy được ánh sáng mặt trời nữa.

      Ngay lúc này, người muốn gặp nhất chính là Đinh Tiểu Nhiên, tuy nhiên lại gặp được.

      "Tử Cường, con mau qua đây giúp mẹ xem chút, còn thiếu người nào chưa mời để mau chóng bổ sung thêm." Chung Mẫn Liên mãi lo đắm chìm trong niềm vui mình, căn bản để ý đến tâm trạng tồi tệ của Dư Tử Cường.

      "Tự mẹ xem là được rồi." Dư Tử Cường vô lực trả lời, cầm điện thoại di động ngẩn người, chuyện gì cũng muốn làm hay đề cập tới.

      "Đây là hôn lễ của con, con còn có thời gian rãnh rỗi ngẩn người sao, mau qua đây giúp tay , bằng tìm Tuyết Phi hàn huyên đôi câu để tăng thêm tình cảm."

      "Mẹ ——"

      "Rồi rồi rồi, mẹ nữa để tự mình mẹ làm, làm vướn bận cuộc sống của con, con muốn làm gì làm ."

      "Con ra ngoài hóng mát chút." Dư Tử Cường chịu đựng nổi bầu khí ngột ngạt này, đứng dậy muốn ra ngoài.

      Nhưng vừa mới hai bước liền bị Chung Mẫn Liên gọi lại, "Đứng lại."

      "Mẹ, phải mẹ con muốn làm gì làm sao, sao giờ lại cho con ?"

      "Trừ phi con được tìm Đinh Tiểu Nhiên, những chuyện khác mẹ xen vào, đừng quên con hứa gì với mẹ."

      "Nếu con hứa với mẹ, con nhất định làm được. Mẹ yên tâm con tìm ấy, chẳng qua chỉ ra ngoài dạo quanh chút." Dư Tử Cường nặng nề trả lời, tiếp tục ra ngoài cửa.

      Lần này Chung Mẫn Liên gọi lại, hưng phấn tiếp tục làm công việc của mình.

      Sau khi Dư Tử Cường ra cửa, cố ý quay đầu lại nhìn sắc mặt ngật tràn hạnh phúc của Chung Mẫn Liên, điều này càng làm cho thấy hoảng sợ liền đóng cửa rời .

      Xem ra cả ông trời cũng chịu thay đổi phải cưới Hà Tuyết Phi.

      Kể từ khi nhận được thiệp mời của Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi, Đinh Tiểu Nhiên bước ra khỏi cửa bước, tự giam mình ở trong phòng chịu ra ngoài, cũng chịu liên lạc với bất cứ ai.

      Lần này tự động Tạ Thiên Ngưng đến nhà tìm để hiểu cho nguyên do, "Tiểu Nhiên, cậu định từ bỏ như vậy sao?"

      " từ bỏ có thể làm gì được? Người ta sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ cậu muốn kêu mình vào lễ đường giành lại chú rễ sao?" Đinh Tiểu Nhiên cười khổ trả lời, sau đó mở ra hộc tủ bắt đầu thu dọn quần áo.

      "Sao cậu lại thu dọn quần áo, cậu định rời khỏi nơi này sao?" Tạ Thiên Ngưng vừa thấy thu dọn quần áo, trong lòng càng thêm lo lắng.

      "Mình muốn du lịch vài ngày với cha mẹ để giải sầu quên phiền muộn, thuận tiện ăn mừng sinh nhật 28 tuổi của mình. Nếu phải bên cạnh cậu còn có Phong Khải Trạch, mình nhất định dẫn cậu cùng, tiếc rằng bây giờ chẳng những cậu có chồng còn có con nữa, sợ là thể theo mình rồi"

      " là cậu muốn lẫn tránh thực tế, chứ phải muốn du lịch."

      "Thiên Ngưng, cậu đừng nữa, mình muốn nghe về chuyện này nữa đâu?"

      "Vậy mình hỏi cậu thêm lần nữa, có phải cậu thực lòng muốn quên Dư Tử Cường ?"

      "Đúng vậy, mình quyết định chấm dứt với ấy, bắt đầu lại lần nữa." Đinh Tiểu Nhiên chút do dự trả lời, hơn nữa còn trả lời rất kiên quyết lộ ra chút bi thương nào.

      đau khổ quá nhiều, muốn lại đau khổ thêm nữa.

      Tạ Thiên Ngưng tới, ném hết toàn bộ quần áo trong va li ra, lớn tiếng : "Nếu cậu quyết định buông tay, vậy cần trốn tránh nữa. Bắt đầu từ bây giờ cậu chính là tổng giám đốc điều hành của Phong Thị đế quốc, vào ngày sinh nhật 28 tuổi cũng chính là ngày cậu nhậm chức, mình và khỉ con đến công ty chào đón cậu."

      "Thiên Ngưng, cậu đó chứ?" Đinh Tiểu Nhiên rất bất ngờ, có chút sợ với cí chức danh này, lo lắng chính mình thể đảm đương nổi.

      Phong Thị đế quốc là nơi phải người bình thường có thể bước vào, hơn nữa vừa vào lập tức làm tổng giám đốc, quả quá nhanh rồi.

      "Mình rất nghiêm túc, giỡn đâu. Chuyến du lịch này cậu được , ngoan ngoãn đến công ty mình làm."

      "Thiên Ngưng, mình vào làm tổng giám đốc điều hành ai tín nhiệm đâu, tất cả mọi người lời ra tiếng vào rằng mình dựa quan hệ để vào ——"

      "Cậu chính là Đinh Tiểu Nhiên, còn sợ người khác lời ra tiếng vào sao? Cho dù cậu dựa vào quan hệ để vào sao? Người có thể dựa vào quan hệ để bước vào Phong Thị đế quốc, đó cũng chính là loại bản lãnh."

      Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc nhìn Tạ Thiên Ngưng, thở dài : "Thiên Ngưng, mình phát sau khi cậu sinh em bé xong, cách ăn rất có khí phách và quyết đoán đó nha."

      "Đừng thay đổi chủ đề, hôm nay cậu ngoan ngoãn ở lại đây chuẩn bị, vài ngày nữa chuẩn bị làm, được phép du lịch."

      "A ——"

      "A cái gì a, cứ quyết định vậy . Mình ra ngoài chuyện này với mẹ Đinh, hừm." Tạ Thiên Ngưng cương quyết cho Đinh Tiểu Nhiên có cơ hội thối lui, liền ra bên ngoài tìm mẹ Đinh.

      Đinh Tiểu Nhiên bất đắc dĩ thở dài, có chút mơ hồ thể nghĩ ra, lại thấy Tạ Thiên Ngưng rất đúng, cái này đồng nghĩa với trốn tránh muốn buông tay, nếu muốn quên sao chịu buông bỏ hết tất cả chứ?

      "Được, bỏ bỏ. Bắt đầu chuẩn bị tài liệu làm việc thôi." Đinh Tiểu Nhiên quyết định xong, thu dọn hành lý nữa, mà chạy đến trước máy tính tra xem số tài liệu để sau khi nhậm chức còn có chút tài liệu để làm việc.

      chuẩn bị tài liệu cho công việc, bên kia chuẩn bị cho hôn lễ, bất quá người chuẩn bị lại phải Dư Tử Cường.

      mình Dư Tử Cường lái xe dạo quanh mục đích, trong lúc bất tri bất giác lại lái xe tới dưới lầu Đinh Tiểu Nhiên, nhưng dám lên tìm , ngồi ở dưới lầu ngẩn người nhìn lên.

      Vừa đúng lúc Tạ Thiên Ngưng ra khỏi nhà Đinh Tiểu Nhiên, thấy xe Dư Tử Cường đỗ ở bên ngoài, bất quá vẫn chưa xác định có phải , vì vậy bước tới xem thử chút.

      "Thiên Ngưng ——" Dư Tử Cường ngồi ở trong xe thấy Tạ Thiên Ngưng bước tới, liền quay kiếng xe xuống, chào hỏi , "Thiên Ngưng, sao chị lại ở chỗ này?"

      Sau khi xác định là Dư Tử Cường, Tạ Thiên Ngưng liền mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tài xế, giận dữ hỏi, "Dư Tử Cường, cậu muốn kết hôn với Hà Tuyết Phi rồi, sao còn tới đây hả?"

      " xin lỗi."

      "Cậu đâu có lỗi gì với tôi, người cậu cần xin lỗi phải tôi mà chính là Tiểu Nhiên."

      "Ngoại trừ xin lỗi, tôi biết nên gì. Thiên Ngưng, tôi là bất đắc dĩ, tôi muốn cưới Hà Tuyết Phi, nhưng lại thể cưới ta." Dư Tử Cường bất lực gục lên tay lái, sắc mặt tràn đầy u sầu, cả người gầy gò tiều tụy rất nhiều.

      Thấy như thế, Tạ Thiên Ngưng cũng thể trách móc tiếp, thở dài : "Là do mẹ cậu ép cậu cưới Hà Tuyết Phi sao?"

      "Ừm, mẹ lấy tánh mạng ra uy hiếp, tôi thể thỏa hiệp."

      "Quả nhiên chuyện này rất khó, Chung Mẫn Liên nhắm đúng lợi thế của chính mình, nếu đổi tôi là cậu, e là cũng phải thỏa hiệp. Tử Cường, Hà Tuyết Phi đó có lai lịch thế nào tại sao mẹ cậu cứ ép cậu cưới ta? Tôi có kêu khỉ con điều tra Hà Tuyết Phi, qua mấy ngày nữa là có kết quả."

      "Mẹ ta là bạn cũ của mẹ tôi, nhiều năm gặp nhau. Nghe cả gia đình Hà Tuyết Phi đều sinh sống làm việc ở nước ngoài, thuộc gia đình rất giàu có, mỗi ngày cha ta chỉ lo bận rộn chuyện làm ăn căn bản để ý tới chuyện gia đình, bây giờ còn đến Châu Phi xem cái mỏ than gì đó. Tôi hiểu tuổi thọ của con người sống được bao lâu đâu, kiếm nhiều tiền như vậy làm gì, phải đủ xài là tốt rồi sao?"

      "Sinh trưởng ở nước ngoài, ở nước nào?"

      "Chuyện này tôi có hỏi nên , vả lại cũng muốn hỏi." Dư Tử Cường vừa nhắc Hà Tuyết Phi, thái độ liền rất lạnh nhạt, tựa hồ muốn nhắc tới ta.

      Bất quá Tạ Thiên Ngưng lại ngừng hỏi, "Tử Cường, cậu sắp kết hôn với người ta, tại sao chịu tra xét lí lịch cho kỹ chứ?"

      "Biết lí lịch ta nhiều có ích lợi gì, chỉ cần biết ta thuộc gia đình giàu có đủ thu phục mẹ tôi rồi."

      "Cũng đúng." biết ở đất nuớc nào, xem ra việc điều tra lai lịch của Hà Tuyết Phi cần tốn thêm chút công sức rồi. Bất quá điều tra cũng chưa chắc có lợi gì, giống như Tử Cường chỉ cần gia đình ta giàu có đủ thu phục Chung Mẫn Liên.

      "Thiên Ngưng, chỉ có mình chị tới đây sao, có cần tôi chở chị về ?" Dư Tử Cường muốn nhắc nhiều về Hà Tuyết Phi, liền sang chuyện khác.

      "Được, dù sao bây giờ cậu cũng chẳng có chuyện gì để làm, mà tôi cũng ngại gọi khỉ con tới đón, cho nên cậu cứ chở tôi về nhà ."

      "Chà, chị là bà chủ của Phong Thị đế quốc, cả chút tiền này chị cũng tính toán nữa sao?"

      "Đừng có lải nhải, lái xe ." Tạ Thiên Ngưng thắt dây an toàn, chờ Dư Tử Cường lái xe , ai ngờ đột nhiên có chặn trước đầu xe.

      Dư Tử Cường chuẩn bị khởi động xe, lại thấy có người chặn đường, đành vội vàng dừng xe lại.

      Người chặn đường phải ai khác, đó chính là Hà Tuyết Phi.

      Hà Tuyết Phi chặn lại trước đầu xe, trông ánh mắt buồn bã mang theo chút giận dữ nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, giống như điềm đạm đáng kìm chế lửa giận khi bị người ta bắt nạt.

      Tạ Thiên Ngưng nhìn thái độ chịu đựng của Hà Tuyết Phi, lại nhìn sang Dư Tử Cường, bình thản hỏi: "Vợ chưa cưới của cậu tới, bước tiếp theo phải làm sao bây giờ?" vinhanh-lequydon.

      "Còn làm gì nữa." Dư Tử Cường tức giận trả lời, cỡi dây đay an toàn ra, bước xuống xe.

      Tạ Thiên Ngưng cũng cỡi dây đay an toàn ra bước xuống xe, muốn biết xem Hà Tuyết Phi này là người thế nào.

      Hà Tuyết Phi oán giận nhìn Dư Tử Cường hỏi: "Chỉ còn vài ngày nữa kết hôn với em, sao bây giờ còn tìm Đinh Tiểu Nhiên, chẳng lẽ có chút nào để tâm đến cảm thụ của em sao?"

      "Con mắt nào của nhìn thấy tôi đến tìm Đinh Tiểu Nhiên hả?" Dư Tử Cường vui phản bác, chẳng để chút mặt mũi nào cho Hà Tuyết Phi.

      "Đây là dưới lầu nhà Đinh Tiểu Nhiên, đến tìm ấy vậy đến đây làm gì?" Sau khi Hà Tuyết Phi xong liền đảo mắt nhìn sang Tạ Thiên Ngưng đứng bên cạnh, bởi vì biết là ai cho nên suy đoán có chút sai lệch, "Thế nào, tìm được đối tượng mới rồi sao?"

      "Đối tượng mới —— Hà Tuyết Phi, phải nhớ cho kỹ đừng có chọc giận này, bằng có mười cái mạng cũng bù đắp nổi đâu."

      là muốn che chở cho đối tượng mới này sao?"

      "Tùy nghĩ sao nghĩ, nhưng nhớ đừng đụng vào này."

      "Em——" Hà Tuyết Phi khúm núm cúi đầu, căn bản có tính làm gì chỉ muốn biểu đạt bất mãn trong lòng mình thôi.

      Nhưng sau đó lại xuất thêm người khác.
      Last edited by a moderator: 19/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :