1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gà rừng đạp ngã phượng hoàng - Mộng Lan Vũ (XK)(C82) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 78: Đại chiến Thần -

      Đại quân Thần giới bị chặn ngoài kết giới giới, thể tiến vào bên trong. Phượng Thần và Thần Đế liếc mắt nhìn nhau, liền quyết định công phá kết giới.

      Vẻ mặt hai người nặng nề, ngưng tụ toàn bộ sức mạnh ở lòng bàn tay, vừa định hành động lại thấy kết giới Giới vỡ tan. Hai bóng người từ trong kết giới chậm rãi tiến lại gần, đoàn quân binh theo phía sau, trong chốc lát, binh cùng Thần tạo thành thế giằng co.

      Đến khi Phượng Thần thấy Hoàng, vẻ mặt liền biến đổi, tại sao nàng lại ở chỗ này?

      Lâm Hoa khiếp sợ lôi kéo tay áo Già Nam, giọng hỏi: "Nhiều người như vậy, muốn làm gì sao?"

      Già Nam sờ sờ đầu nàng, yên tâm, sau đó đẩy nàng ra sau lưng. Già Nam nhàn nhã tiến tới trung tâm trận chiến, cười với Phượng Thần: "Thế nào, ngươi rốt cuộc có dũng khí đối mặt với ta?"

      Vẻ mặt Phượng Thần khẽ biến, trả lời mà liếc mắt nhìn Thần Đế, năng lực trong tay hóa thành hồng quang đẹp mắt bay ra.

      " cần."

      thanh thê lương truyền đến, bóng dáng hồng diễm biết từ đâu nhào tới, chặn lại kích trí mạng. Máu tươi trào ra, nhiễm đỏ cả vùng đất.

      Sắc mặt Phong Thanh Dương trắng bệch, thân hình dần dần trong suốt, tĩnh lặng : "Ta sinh ra có đôi nhìn thấu vạn vật, lại có thể nhìn lầm ngươi." thanh trầm xuống, "Hi vọng kiếp sau, nhận sai người."

      Vừa dứt lời liền hóa thành từng đốm sáng tiêu tán trong trời đất, Già Nam đưa tay chạm vào chấm đỏ, lưu luyến triền miên dứt, cuối cùng hóa thành viên ngọc đỏ thắm, chui vào cơ thể .

      Già Nam thở dài giọng : "Ngươi tội gì phải như thế. . . . . . ra ta sớm tha thứ cho ngươi."

      Phượng Thần nhìn hồng quang tiêu thất, mặt lên vẻ tàn, thừa dịp Già Nam ngây ngẩn truyền cho Thần Đế: "Tru Thần Cung ra, còn đến đợi lúc nào?"

      Thần Đế biết hai người cùng chiến tuyến nên so đo giọng điệu ra lệnh của Phượng Thần, đôi môi khẽ nhúc nhích đọc chú ngữ cổ.

      Thoáng chốc thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, tia sáng cực lớn vụt qua, thần- bị bạch quang cướp mất thần trí. Đến khi khôi phục hoàn toàn lại bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ.

      Thiên địa nhuộm đầy huyết tinh nồng nặc, cả vùng đất ngập trong biển máu, mặt là những tàn chi trôi nổi, những linh hồn kịp chạy trốn bị giam cầm trong tuyệt vọng.

      mủi tên đầy uy lực công kích, hai giới
      -Thần tổn thất nghiêm trọng. Những oán hồn cam lòng ra sức tàn phá thiên địa, bầu trời bị bao phủ trong những đám mây tím, từng đợt thiên lôi thịnh nộ ngừng giáng xuống đất.

      Cả đám thần tướng, Binh bị uy lực thiên địa áp chế có năng lực phản kháng, toàn bộ ngã xuống biển máu, chĩ còn vài bóng dáng đứng thẳng.

      Áo quần Già Nam rách bươm, người đầy vết thương ngừng chảy máu. Già Nam lại như hề có cảm giác, mặt tia gợn sóng, lẳng lặng nhìn người đối diện cười đến dịu dàng, khẽ thở dài: “Quả nhiên, vẫn là yên lòng.”

      Nụ cười Phượng Thần như ngày xuân ấm áp: “Ngươi chịu trọng thương, ngừng chạy thoát, bằng ở chỗ này nghỉ ngơi thôi.”

      “Ngươi mới nghỉ ngơi đấy.” Bóng người nho giang hai tay trước mặt, cố gắng ngăn cản người đến gần Già Nam, nàng căm tức nhìn người nọ, lớn tiếng : “Có ta ở đây, tuyệt đối cho các người tổn thương .”

      Già Nam nhìn bóng người xinh xắn, trái tim đóng băng lâu xuất vết nứt, dáng vẻ này là vì trong lòng nàng có , có lẽ có phần là lòng. Mất nửa trái tim nên nàng sợ sao? Những mực tiêu của những kẻ kia là , tự nhiên để ý đến nàng, nàng cần gì phải làm thế?

      Già Nam vịn bả vai run rẩy của nàng, xoay người nàng lại thấy ánh mắt nàng đỏ bừng, cánh mũi phập phồng, cả người vô cùng chật vật, thế nhưng lại cảm thấy đây là thời khắc nàng đẹp nhất. Già Nam đưa tay đặt lên ngực nàng, khẽ cười : “Nha đầu ngốc, chạy , ta tới tìm ngươi.”

      Dứt lời liền phất tay, đạo hồng quang bao bọc Lâm Hoa, đưa nàng bay ra xa. Mắt thấy tia sáng biến mất ở phía chân trời, con ngươi Già Nam lộ ra tia dịu dàng quyến luyến, gặp lại sau, phải sống tốt. Tiếp theo Già Nam liền nghe thấy tiếng xé gió khiếp đảm.

      Già Nam cúi đầu nhìn mũi tên lúc sáng lúc tắt, khóe miệng lộ ra ý cười, lần này thực cho đường lui, cư nhiên dùng tới Trụ Thần Cung, chỉ là cái giá phải trả cũng .



      Trước mắt trở nên mơ hồ, Già Nam chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, khi đó nàng còn hình người, thế nhưng lại nghĩ, nếu như tất cả có thể trở lại lúc ban đầu tốt biết bao…

      biển lửa đột nhiên dấy lên ngọn lửa, con Phượng Hoàng màu đen cất tiếng thê lương, tiếng phượng hót vang vọng đất trời. Ngọn lửa tàn lụi, Phượng Hoàng cũng hóa thành hư vô. Bạch Tử Dạ kinh ngạc nhìn vùng hư , trong lòng giống như mất thứ quan trọng, cả trái tim trống rỗng. tỉ mỉ lên kế sách mấy trăm vạn năm, đợi đúng giờ khắc này, cuối cùng cũng làm được điều muốn, nhưng tại sao vẫn còn cảm thấy chưa đủ?

      Bên tai truyền đến tiếng thở dài như có như : “ có ta, ngươi tồn tại có ý nghĩa gì chứ? Tốt hơn là theo ta , vĩnh viễn sinh tử luân hồi, vĩnh viễn trốn thoát, cái bóng của ta.”

      Bạch Tử Dạ chưa kịp phản ứng bị nhấc vào biển máu. Trước mặt toàn màu đỏ ngầu. Bạch Tử Dạ quên cả giãy giụa, cả người vô cùng thoải mái, tất cả giống như trở lại lúc đầu, chỉ có cùng người ấy. Sau này người ấy có rất nhiều thứ, nhưng vẫn chỉ có mình người ấy. Những thứ làm, phí hết tâm tư cũng chỉ vì có thể được người ấy nhìn cái.

      Rốt cuộc, ngươi cũng nghĩ tới ta. Bạch Tử Dạ chậm rãi nhắm mắt, bóng dáng dần dần phai nhạt.

      Thần Đế cười điên cuồng: “Ha ha ha ha, cuối cùng chỉ còn mình ta, Phượng Thần, Hoàng, các ngươi cuối cùng vẫn bại dưới tay ta.”

      Huyết hải dao động kịch liệt, từ từ thu lại đến khi biến mất, mây mù tản .

      Uy áp còn, thần tướng, Binh nằm đất lay lắt thở gấp, thiên địa hoang vắng thê lương.

      trung đột nhiên nứt ra cái khe lớn, Binh gần đó kịp chạy liền bị cuốn vào trong. Vết nứt như cái miệng khổng lồ, cắn nuốt vô số sinh mạng rồi lặng lẽ đóng lại. Chúng thần hốt hoảng chú ý tới tia sáng màu đỏ vụt qua, lẫn vào bóng đêm.

      Tiêu diệt được họa lớn, tâm tình Thần Đế rất tốt, vốn định thừa thắng diệt hết đám Binh, nhưng quân mình giờ cũng chịu nổi kích, cân nhắc được mất, cuối cùng Thần Đế giết mấy vạn Binh rồi mới cam lòng rút quân.

      Những Binh may mắn sống sót, lượm về cái mạng, chỉ sợ Thần Đế quay lại nên vội vàng rút về Giới, trong chốc lát, chiến trường người.

      Hồi lâu sau, thân ảnh gầu lảo đảo xuất chiến trường, nàng vừa khóc vừa xới tung từng tấc đất, mười ngón tay loang lổ máu, rốt cuộc đào được trong đống xương khô hai quả trứng, nàng vui sướng khóc lớn, ôm hai quả trứng vào ngực, nhanh chóng chạy .

      Trong lúc bối rối nàng chú ý tới quả trứng màu đỏ lăn từ ống tay áo nàng rơi xuống, chôn trong tro bụi.
      Last edited by a moderator: 24/10/14

    2. Cloverium

      Cloverium Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      85
      Cố lên, mong chờ chap tiếp của nàng nha, ta ủng hộ nàng hết mình, đầu tiên đọc hơi khó hiểu nhưng sau đó hay ghê, ta thích nối tiếp tiền duyên lắm a...

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 79: Trần gian vạn năm ( )

      Trần gian tháng ba là mùa hoa đào nở rộ, những cây đào trong viện bao phủ đầy cánh hoa hồng, bay lất phất trong gió. Dưới tàng cây, sinh vật màu đen nguồn gốc lẩn thẩn tới, phía sau là đám gà mái hoa si.

      "Lâm nương, con gà nhà ngươi lớn lên uy vũ? Ngươi xem, màu lông bóng loáng trơn mượt, còn có cái đầu rướn cao. Ai, ta dám cá trong thôn này còn con gà trống nào đẹp như nó." Bà Trần già hàng xóm cười đến mức da xếp thành từng lớp, nàng vừa cười vừa với nữ tử áo đỏ ngồi dưới tàng cây: "Lâm nương, biết có thể cho ta mượn con gà trống nhà mấy ngày ? Ngươi cũng thấy đấy, đám gà mái nhà ta đều theo sau lưng nó, quên cả đường về tổ trứng."

      Nữ tử áo đỏ quay đầu, lộ ra khuôn mặt kiều diễm như xuân, nàng cúi người ôm lấy gà trống đen đất, xin lỗi : "Trần bà bà, xin lỗi, A Dạ nhà ta tính tình nóng nảy, sợ rằng thể cùng gà mái của ngươi được."

      Tay bà Trần đưa ra giữa trung, nàng lúng túng rút tay về, mặt mo đỏ bừng: "Vậy thôi, Lâm nương, quấy rầy."

      Dứt lời, liền lầm bầm đuổi xua đám gà mái về nhà.

      Đợi đóng xong cửa chính, nụ cười mặt nữ tử áo đỏ liền xụ xuống, nàng an ủi ngọn lửa màu đen trong ngực: " sao, sao, A Dạ, ta biết tức giận, nhưng ngươi cũng thể nể mặt ta mà sinh khí như vậy. Này này, quần áo của ta. . . . . ."

      Mắt thấy quần áo người bị đốt, Lâm Hoa kịp làm gì khác liền giơ tay ném A Dạ ra ngoài, tay chân đập loạn xạ lên quần áo để dập lửa, bất chấp còn Hắc Phượng bị rơi xuống đât?

      May mắn Hắc Phượng còn bé, uy lực Phượng hỏa cũng lớn, đập vài cái là dập tắt được ngọn lửa, nếu bộ y phục này chỉ có nước bỏ .

      "A Dạ." Lâm Hoa chống nạnh chỉ vào con Hắc Phượng rúc đầu dưới cánh hét lớn: "Ngươi bỗng nhiên muốn ăn thịt, ta nhịn. Ngươi ba ngày ăn nguyên con dê nướng, ta cũng nhịn. Ngươi đốt mấy phòng ở của chúng ta, hại ta phải chuyển nhà, ta cũng nhịn. Ngươi ăn của ta, uống của ta, ngủ của ta, dùng của ta, ta toàn bộ đều có thể nhịn. Hôm nay chỉ bảo ngươi bồi mấy con gà mái mà ngươi muốn? Đâu phải bắt ngươi bán mình, ngươi chỉ cần dẫn chúng về chuồng là được, ngươi còn đòi lên mặt cái gì? Ngươi chỉ có mỗi bộ lông đen nhánh là được đám gà mái coi trọng. Nhìn ngươi như vậy, đừng ngươi là Phượng Hoàng, cho dù là gà rừng cũng được."

      Lâm Hoa càng càng tức, nước bọt bay đầy đầu, A Dạ cẩn thận né tránh vật thể màu trắng, vội vàng lấy lòng cọ cọ bên cạnh Lâm Hoa, hai mắt tròn vo phím nước đáng thương nhìn chằm chằm nàng.

      Thấy bộ dáng như vậy, Lâm Hoa vừa bực vừa buồn cười, lửa giận trong mắt biến mất, nàng cúi người ôm Hắc Phượng vào ngực, vuốt lông : "A Dạ, ngươi biết ta chỉ lẫy, lúc ta chuyện đều dùng đến não , ngươi đừng tức giận, về sau cũng phải so đo với ta."

      xong, Lâm Hoa ngẩng đầu, cặp mắt vô hồn nhìn phiến lá xa xa, lẩm bẩm: "Qua lâu như vậy, biết Thần giới và Giới thế nào. . . . . ."

      Đại chiến Thần - , nàng bị Hoàng đẩy ra khỏi chiến trường, cách xa nguy hiểm. Nhưng lòng nàng lại trống rỗng, toàn thân đau đớn tê tâm liệt phế, khắp người mỗi khúc xương, khối cơ bắp đều kêu gào muốn nàng quay đầu lại. Nàng như phát điên chạy về chiến trường lại thấy bóng dáng biến mất trong bạch quang.

      Trong nháy mắt, thiên địa mất sắc, nàng chỉ thấy bị ánh sáng nuốt chửng, bờ môi lại vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, khiến tinh thần nàng hỗn độn, dường như muốn theo . . . . . . Cho đến khi bóng dáng cuồng ngạo biến mất, thần trí nàng vẫn chưa trở về.

      Giống như trải qua ngàn năm, rốt cuộc nàng cũng phục hồi tinh thần, trước mắt là cảnh chiến trường thê thảm, khắp nơi là tàn cốt, máu tươi phủ kín mặt đất, nàng như phát điên xông ra ngoài, điên cuồng bới từng tấc đất, đáy lòng chỉ có tín niệm, chết, vẫn còn sống, chờ nàng tìm .

      Rốt cuộc, nàng cũng tìm được . Hai quả trứng nho nằm dưới phế tích, nàng cẩn thận đem hai quả trứng cất vào trong ngực.

      Rời khỏi chiến trường, lòng ôm trứng phượng hoàng mà hoang mang biết nên nơi nào. Thần giới nàng thể , Giới càng , cuối cùng vạn bất đắc dĩ hạ phàm.

      Nhân gian náo nhiệt phồn hoa, Lâm Hoa thở phào nhõm, nàng muốn tìm nơi yên tĩnh ấp trứng phượng hoàng, nhưng trong ngực chỉ còn lại quả màu đen, quả màu đỏ thấy tung tích. Lâm Hoa càng cưng qua trứng này, biến trở về nguyên hình gà rừng để ấp, ai biết suốt cả năm quả trứng lại có động tĩnh gì. Lâm Hoa hoảng hồn, nàng chỉ biết gà ấp trứng gà, nhưng trứng phượng hoàng phải ấp thế nào?

      Nàng thử rất nhiều biện pháp, chỉ còn chưa đập nát quả trứng, nhưng đáng tiếc nó vẫn có động tĩnh gì. Dưới tình thế cấp bách, Phượng hỏa trong cơ thể nàng xông ra, bao quanh trứng phượng hoàng, Lâm Hoa mừng rỡ, thấy trứng rốt cuộc có động tĩnh.

      Thời gian cứ vô tình trôi qua, Lâm Hoa cùng với quả trứng ở trong núi trăm năm, mỗi ngày nàng đều dung Phượng hỏa bao quanh trứng phượng hoàng, rốt cuộc năm thứ trăm, quả trứng tách vỏ. Lâm Hoa trơ mắt nhìn con Phượng Hoàng màu đen từ vỏ trứng chui ra, lay lắc đến trước mặt nàng, há mồm liền kêu lên: "Mẹ."

      Nhớ đến chỗ này, Lâm Hoa đầu đầy hắc tuyến nhìn A Dạ thoải mái ngủ trong ngực, thầm hận , đồ vô tâm vô phế, nhanh như vậy nằm ngủ. Trong lòng tuy vui nhưng Lâm Hoa vẫn cẩn thận ôm nó trở về phòng, đặt lên giường.

      Lâm Hoa đổi lại quần áo sạch, ngồi lại dưới tàng cây, cánh hoa màu hồng rơi lả tả, phủ kín váy phỉ thúy. Lâm Hoa mất hồn nhìn thân cấy khô khốc trước mắt, suy nghĩ lưu chuyển.

      Trứng đen là Hoàng, vậy trứng đỏ nàng làm mất chẳng lẽ là Phượng Thần? Ngay sau đó, ý niệm này liền bị nàng quẳng ra sau ót, Phượng Thần là vị thần duy nhất ở thế gian, làm sao chết được? Quả nhiên chỉ là người nhàn rỗi, liền suy nghĩ nhiều. Lâm Hoa cười cười tự giễu, đứng dậy.

      Trước mắt là bóng dáng màu xanh đứng thẳng tắp, Lâm Hoa cứng đờ tại chỗ, cả người tự chủ run rẩy, sợ hãi từ sâu trong linh hồn tràn ra. Những ký ức thể chịu nổi nháy mắt tràn vào trong đầu nàng.

      " cần." Lâm Hoa thê lương kêu thảm tiếng, cuộn thành đoàn dưới thảm hoa đào, khuôn mặt nhắn vặn vẹo, trong miệng vô thức mê sảng: "Tại sao đối với ta như vậy? Tại sao đối với ta như vậy? Ta đến tột cùng làm sai điều gì?"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 80: Nhân gian vạn năm ( hai )

      Người trước mặt là Thần Thụ Bạch Miểu.

      "Dao nhi." Bạch Miểu khẽ gọi, lại thấy Lâm Hoa run lẩy bẩy, co rút thành cục, cả người lâm vào khủng hoảng "Đừng sợ, là ta."

      "Đừng tới gần ta!" Lâm Hoa thét chói tai, trong đầu ngừng ra những ký ức đau đớn, suy nghĩ căng như dây đàn sắp đứt.

      Nàng từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm Bạch Miểu, hai mắt đỏ như máu: "Tại sao đối xử với ta như vậy?"

      Dịch cốt rút gân đau đớn, nàng nhịn, cắt lưỡi khoét mắt, nàng nhịn. Nhưng nếu có lần sau gặp lại, nàng chỉ muốn hỏi tại sao lại đối xử với nàng như vậy, quá độc ác, hề do dự tổn thương nàng.

      " xin lỗi." Bạch Miểu rũ mắt, thanh giống như đến từ hư .

      " xin lỗi?" Lâm Hoa đột nhiên nổi giận, giống như bản thân đánh vào nắm bông mềm, hề có tác dụng, tất cả chất vấn trở nên có ý nghĩa. Nàng khoát khoát tay, xụi lơ mặt đất.

      bầu trời xanh lam, những đám mây trắng hình thù quái dị trôi lờ lững. Nàng thào : "Thời điểm bị thương ta hề hận ngươi, cho dù lúc xương cốt đau nhức do mọc lại, cho dù bị Hoàng chơi đùa, ta cũng hận ngươi. Đáy lòng ta luôn có thanh nhắc nhở ngươi làm vậy là có nguyên nhân. Ta chỉ muốn khi gặp lại ngươi hỏi tại sao. Nhưng ngươi chỉ bằng câu xin lỗi nhàng liền đánh trở lại ta. Thôi, ta hận, nhưng ta cũng cách nào đối mặt với ngươi, trái tim ta còn chưa lớn đến mức vậy, ngươi tới từ đâu về chỗ đó . Coi như là món quà cuối cùng ta tặng cho
      Coi như là món quà cuối cùng ta tặng cho ngươi, uổng công chúng ta từng quen biết. Coi như trả cho những trái liệt hỏa ta ăn của ngươi.”

      xong, Lâm Hoa liền nhắm mắt, nước mắt khẽ rơi.

      Hồi lâu sau Lâm HOa cảm thấy trong sân yên tính, chỉ còn tiếng cánh hoa rơi, nàng rồi sao? Lâm Hoa thở dài, chậm rãi mở hai mắt thấy cái đầu xanh lè đỉnh đầu nàng.

      “ A! A! A! A! A!” Lâm Hoa kêu thảm thiết, bật dậy đánh cái tát về phía cái đầu kia, bàn tay hề báo trước xuyên thẳng qua, Lâm Hoa trợn to hai mắt, tay dừng tại giữa trung.

      “Ngươi……” Sao người lại biến thành bộ dáng như vậy? Ánh mắt Lâm Hoa phức tạp, lại biết phải đỗi mặt với người từng thương tổn mình như thế nào, nàng cách nào lừa gạt bản thân quên những đau khổ đó, nhưng cũng thể hận nàng.

      “Bạch Miểu, tại sao lại như vậy?”

      Tru Thần là chuyện nghịch thiên, Thần Đế dùng tim ta làm thành Tru thần tiến, hôm nay Phượng Thần chết, ta sao còn có thể sống đây?” Bạch Miểu chần chờ mở miệng, màu sắc phai nhạt mấy phần: “Dao nhi, ta sống vài chục vạn năm, trừ Phượng Thần, ngươi là người thân thiết nhất, nhưng ta lại tự tay tổn thương ngươi. Ta hao hết pháp lực tìm được ngươi, chỉ muốn với ngươi câu, xin lỗi, tha thứ ta.”

      Lời còn chưa dứt, Bạch Miểu hóa thành những điểm sáng xanh nhạt, chúng quấn quýt bên cạnh Lâm Hoa như nhảy múa rồi từ từ liền biến mất giữa thiên địa.

      Lâm Hoa ngơ ngác nhìn thất cả, cho đến khi đốm sáng cuối cùng biến mất, nàng vẫn chưa phục hồi tinh thần. Tất cả giống như áo giác, Bạch Miểu xuất , chỉ vì lời xin lỗi với nàng. Vậy bây giờ, nàng ấy đâu?

      “Cần gì chứ? Ta còn hận ngươi rồi.”

      Ánh chiều nhiễm đỏ phía chân trời, bầu trời xanh thăm thẳm như nhuộm máu.

      Lâm Hoa thở dài, từ từ ngồi dậy, bước vào nhà. Náo loạn như vậy, chỗ này sợ cũng thể ở lại, phải mau chóng dọn dẹp hành lý thôi.

      Thần giới.

      Bạch Miểu chết là lúc bản thể thần thụ Phượng Thần cung bốc lửa, thế lửa lớn theo gió, giây lát liền bao trọn cả thân cây. Mất thần hồn, thần thụ liền sụp đổ ầm ầm trong lửa.

      Thần thụ sụp đổ làm thay đổi phân cách hai giới thần – vì vốn dĩ thần thụ nôi siền với mảnh Hoang vu, trong đó nổi bật là ngọn núi Nhất Sơn sừng sững lên tới trời.

      Phượng Thần chết, Thần giới chỉ còn tồn tại danh nghĩa, thêm Thần thị bị hủy diệt, Thần giới đều cảm thấy lo lắng. Báo tin này cho Thần Đế, ai ngờ Thần Đế chỉ sao. Vì vậy, ai nhắc lại chuyện này.

      Trong thần điện Tịch Nguyệt.

      “Hoàng huynh, họa lớn trong lòng trừ, ngươi còn mất hứng cái gì?” Tịch Nguyệt Đế cơ mặc váy lụa trắng, nghiêng người dựa giường, hắc nguyệt trán càng u ám.

      Lúc này nàng khẽ nhấc ngón tay thon dài, điểm lồng ngực người đàn ông còn lại, dịu dàng : “Hoàng huynh……”

      Nam tử giường chú ý tới vẻ mặt true đùa của , nhắm mắt như ngủ.

      Nhân gian.

      Thời gian ngàn năm thoáng qua, nhân gian thay đổi biết mấy triều đại, chiến loạn nghỉ. Chỉ có trăm năm an bình, còn lại là chém giết tàn khốc.

      Vì phòng ngừa mọi người con nàng là quái mà vẩy máu chó, Lâm Hoa chỉ còn cách thay đổi chỗ ở thương xuyên, nơi ở quá 10 năm. Ngắn ngủi ngàn năm, cơ hồ Lâm Hoa khắp nhân gian.

      Thảo nguyên phương bắc, nuoi ngựa chăn dê… Cuối cùng A Dạ lại đem tất cả dê ngựa thành thịt nướng. Chẳng qua do ngươi ăn trúng cục phân ngựa… Ai bảo khẩu vị ngươi có mắt thần? Cục phân lớn như vậy cũng thấy?

      Gặm đùi ngựa, còng đùi dê, bất đắc dĩ đổi chỗ.

      Giang Nam sông nước, ca hát nhảy múa… Cuối cùng lại bị A Dạ cho mồi lửa đốt sạch Giang Nam. Chẳng qua do tên phú thương Trình lão gia thèm thuồng mỹ mạo của nàng, muốn người biết thần hay rước nàng về phủ hay sao? Về phần đốt cả thuyền hoa hồ Tây? Làm cho những tên văn nhân mặc khách phú thương mỹ quyến như mấy cái sủi cao luộc nước sôi.

      Tiếp đổi địa phương.

      Cứ như vậy, A Dạ ngừng gây chuyện, Lâm Hoa ngừng đổi chỗ ở, chỉ ngàn năm chán nản. Mắt thấy tiểu oa Phương Oa nhà bên lớn lên thành thiếu nữ, gặp được công tử mên mộ, sống chết thành thân, cuối cùng chết già. Mà nàng vẫn duy trì bộ dáng thiếu nữ như cũ, coi chừng con Phượng Hoàng đen ngàn năm thay đổi.

      Nàng rốt cuộc nhận mình thành , thể quy về những ngày bình yên thanh thản ban đầu. Những ký ức xa xưa cũng mờ nhạt. Nhân gian, chính là cần chờ đợi.

      “A Dạ, chúng ta trở về.”

      Vừa dứt lời, Hặc Phượng trong ngực liền xông lên trời, hóa thành con phượng hoàng lớn, lông vũ đen dưới ánh mặt trời trở nên lộng lẫy, tiếng phượng hót trong trẻo vang vọng đât trời.

      Hắc Phượng bay lượn mấy vòng trung liền dừng lại trước mặt Lâm Hoa.

      chịu cũng đủ rồi? Lâm Hoa cười yếu ớt, leo lên ngồi.
      Last edited: 30/10/14
      pink_lee thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 81: Cướp

      Lâm Hoa ngồi lưng Hắc Phượng, mùi máu tanh nồng nặc. Nàng cúi đầu, ưu thương nhìn phế tích Vạn thành.

      Sau cuộc chiến Thần – , Hoàng chết , giới lâm vào khủng hoảng. ma chém giết khắp nơi, cả giới thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông. Hoàng chấn nhiếp, phàm là tinh có chút tu vi đều muốn lên ngôi vị hoàng đế, thống lĩnh Giới, tâm niệm này dấy lên từng đợt mưa máu gió tanh, đẩy giới vào bóng tối.

      giới bị Thần giới tiêu diệt, nhưng lại tự hủy tay mình, mắt thấy giới bị tổn hại nghiêm trọng, có nguy cơ sụp đổ, lũ rối rít dừng tay, định ra thệ ước, chờ giới khôi phục nguyên khí quyết thắng thua.

      Giới tạm thời khôi phục hòa bình, nhưng những vùng bị tổn hại rất khó phục hồi như cũ. tinh cấp thấp hầu hết chết trong những trận tranh giành quyền lực, cộng với điều kiện sinh tồn quá hà khắc cho những tinh mới sinh, vì vậy dù trải qua vạn năm, giới vẫn tiêu điều.

      Lâm Hoa ưu tư hồi lâu, liền cùng Hắc Phượng bỏ .

      Vạn thành hủy, nàng cũng còn đất đặt chân, giới to lớn, tinh có năng lực cường đại đếm hết. Chẳng may gặp phải, nàng và Hắc Phượng còn đủ nhét kẻ răng người ta, nàng cần tìm chỗ yên tĩnh sống qua ngày.

      Tìm hồi lâu, cuối cùng quay trở lại chỗ ban đầu Hoàng tìm được nàng, cũng là nơi nàng dưỡng thương, nơi đó an tĩnh vắng vẻ, lại có kết giới Hoàng thiết trí, hẳn là chỗ thân tốt.

      Lười biếng nằm cỏ, Lâm Hoa ôm tiểu Hắc Phượng, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời đêm.

      Vạn năm trước, nàng sống bằng chết nằm ở đây, khi đó nàng chỉ lòng muốn chết , thoát khỏi khổ sở vô biên này . . . Ai ngờ số mạng khó liệu, thời gian đổi thay, những người thương nàng, hận nàng, giúp nàng, nàng sớm ra , chỉ còn mình nàng. Cảm giác chỉ còn mình mình đơn, có ai thấu hiểu?

      Sớm biết như thế, bằng ban đầu cứ chết .

      Trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Lâm Hoa chỉ cảm thấy vật trong ngực giật giật, nàng cúi đầu thấy đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm mình. Lâm Hoa sững sờ, sau đó cười khẽ, để ý Hắc Phượng kháng nghị, ôm chặt nó.

      may vạn năm này, có ngươi ở cùng với ta. . . . . .

      Ở nhân gian ngây người vạn năm, Lâm Hoa còn quen với cuộc sống mà trời chiếu đất nữa, nàng dựa theo trí nhớ, ăn trộm hoặc giành được rất nhiều vật liệu xây dựng, làm căn phòng Giới

      Tứ hợp viện ngói xanh tường xám, là căn nhà bình thường nhất ở nhân gian. Phía tây viện Lâm Hoa đào cái giếng , bên cạnh giếng trồng môt giàn nho. Dây nho chỉ lên được thước, cực kỳ yếu ớt — mấy chùm nho xíu nhìn kỹ mới thấy. Viện phía đông là cây đoàn tụ khổng lồ, tích cây đoàn tụ này cũng —— hạt giống trồng cây là từ trong người nàng rớt ra.

      Lâm Hoa nghiên cứu hồi lâu, biết hạt này là cái gì lại chui ra từ trong cơ thể nàng, phải vật gì nguy hiểm chứ. Có lẽ hồi trước nàng ăn gì linh tinh bị kẹt lại trong người.

      Cẩn thận đem hạt cây vùi sâu vào đất, Lâm Hoa chờ cây nảy mầm lớn lên, cuối cùng trở thành đại thụ che trời.

      Làm xong xuôi, Lâm Hoa quay vào nhà.

      A Dạ mấy ngày nay có gì đó đúng, biết ăn phải cái gì, cả ngày ở trong phòng, vẻ mặt uể oải. Lông vũ đen bóng cũng ảm đạm sáng. Lâm Hoa cẩn thận ôm vào trong ngực, giọng hỏi: "A Dạ, dáng vẻ này của ngươi, chẳng lẽ muốn thay lông? Ta chỉ thấy mèo chó thay lông, hề biết là Phượng Hoàng cũng thay lông ."

      A Dạ phẫn nộ nhìn Lâm Hoa cái, lại uể oải vùi vào trong ngực nàng.

      Lâm Hoa cau mày, lúc này mới phát giác tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Thường ngày nếu nàng cẩn thận xúc phạm tôn nghiêm của A Dạ, nhất định tức giận, mười mấy ngày thèm để ý, nặng có hoả hình phục vụ, dáng vẻ hôm nay biết có chuyện gì.

      Trước kia Lâm Hoa cũng nuôi con chim phượng hoàng tên Tiểu Ô, nhưng Tiểu Ô rất dễ nuôi, chỉ cần mấy khối thịt có thể thỏa mãn . Nhưng con phượng hoàng này từng là Phượng Thần cao cao tại thượng, ách. Có lẽ là Hoàng cao cao tại thượng. Nàng biết phải phục vụ nó như thế nào, nếu dùng hỏa Phượng?

      Còn chưa dứt suy nghĩ, Lâm Hoa bị tiếng nổ kinh thiên động địa ngoài phòng làm sợ hết hồn, nàng cuống quít thả A Dạ lên giường, chạy ra ngoài phòng — động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ có đại quái tới?

      Đỉnh đầu là là đám mây màu tím, lôi điện màu đỏ quỷ dị giống như con cự long thoát thoát trong đám mây, tiếng sấm ầm ầm vang vọng đất trời.

      Lâm Hoa đứng hình, ngơ ngác nhìn lôi vân đỉnh đầu ngừng lăn lộn, cỗ sợ hãi từ sâu trong linh hồn thoát ra, con ngươi nàng co rút nhanh, cả người tự chủ run rẩy.

      Uy áp thiên địa này, nàng cách nào chống cự, trong lòng chỉ có ý niệm, lôi vân này chẳng lẽ hướng về phía A Dạ?

      Ý niệm trong đầu vừa lên, thấy lôi vân xà xuống, cơ hồ dán sát nóc nhà, Lâm Hoa hoảng sợ nhìn lôi vân xoay vần thành vòng xoáy khổng lồ, càng lúc càng lớn, từng tia chớp phát ra bao trọn vòng xoáy.

      "Ầm" .

      tiếng sấm vang, tia sét lớn đánh trúng căn phòng sau lưng Lâm Hoa, lực ép khiến Lâm Hoa lộn mấy vòng đất. Nàng nhếch nhác ngồi dậy, hoảng sợ nhìn kiến trúc phòng ốc thành phế tích. Vốn là căn phòng giờ thay bằng hố sâu hoắm.

      "Đừng!"

      Lâm Hoa thê lương hô to tiếng, lăn vòng đến cạnh hố, nàng run rẩy nhìn xuống lại thấy con Phượng Hoàng màu đen nổi bồng bềnh giữa trung, lạnh nhạt nhìn lôi vân màu tím đỉnh đầu.

      Lo lắng biến mất, Lâm Hoa tự chủ xụi lơ cạnh hố, nước mắt lã chã chảy xuống, cũng may, có việc gì.

      Mây điện đầu lại áp xuống mấy phần, sợ hãi mới để xuống lại thót lên tới cổ họng.

      Từng lôi điện bổ xuống càng lúc càng mạnh, Lâm Hoa biết lâu đâu ra sức lực, kịp nghĩ nhiều nhào người ra ngoài.

      Lôi điện thẳng tắp bổ trúng Lâm Hoa, nàng phun ra ngụm máu tươi, những vẫn cố gắng che chở Hắc Phượng trong ngực, đón nhận 3 đạo thiên lôi tiếp theo, Lâm Hoa cắn răng chống đỡ, trong khí toàn mùi thịt cháy khét.

      "Xem ra ta sắp bị nướng chín rồi."

      Trong đầu Lâm Hoa mơ hồ toát ra ý niệm như vậy, cảm giác uy áp giảm , còn thiên lôi đánh xuống, nàng chịu nổi ngã xuống.

      Trong ánh trăng mờ, Lâm Hoa loáng thoáng nhìn thấy lông vũ khắp người Hắc Phượng từ từ rút , khuôn mặt quen thuộc xuất trước mắt nàng.

      " ra là ."
      pink_lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :