1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gà rừng đạp ngã phượng hoàng - Mộng Lan Vũ (XK)(C82) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 73: Hồn thương

      Tác giả có lời muốn : xin lỗi mọi người ~~~ cám ơn những thứ kia vẫn ủng hộ Tiểu Vũ bằng hữu, tháng tám Tiểu Vũ rất bận, đợi đến tháng chín, Tiểu Vũ chín nhất định cố gắng đem này văn kết thúc ~~~~~~~~~~~~~

      Già Nam cuối cùng cũng từ chối, đem thần hồn nhét vào cơ thể. Thần hồn vừa vào trong, cả người Phong Thanh Dương liền run rẩy, gương mặt tuấn tú khẽ vặn vẹo.

      "Kỳ Lân, làm khó ngươi rồi." Già Nam thở dài .

      "Đây là việc ta phải làm." Bởi vì Phong Thanh Dương mất thần hồn mà có chút uể oải.

      "Kỳ Lân, ngươi tạm thời về Thần giới ." Già Nam . rời Thần giới quá lâu, nếu mau trở lại, Phượng Thần nhất định sinh nghi, còn vừa vặn cần hai tai mặt ở đó, là chọn lựa thích hợp nhất.

      "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Phong Thanh Dương cúi đầu lĩnh mệnh, thanh có chút suy yếu.

      "Kỳ Lân, ngươi sao phải khổ như vậy?" Thấy rồi, Già Nam thở dài, cũng ngăn cản. nhớ lại những ký ức xa xưa, bọn họ cuối cùng vẫn trở về như cũ, khoảng cách mười mấy vạn năm, giống như bức tường vô hình ngăn cách hai người.

      vẫn thể hoàn toàn tin tuỏng, vậy mà lại đem thần hồn giao cho . Có thần hồn của trong cơ thể, tất cả những gì (kỳ lân) làm (Già Nam) đều biết, (kỳ lân) tuyệt đối phản bội (Già Nam).

      Bóng dáng Phong Thanh Dương của biến mất trong màn đêm.

      Già Nam thu hồi ánh mắt, cúi đầu suy nghĩ.

      Qua hồi lâu, chân trời lóe lên tia bạch sắc, bất tri bất giác cứ đứng như vậy cả đêm. Thân hình Già Nam khẽ nhúc nhích, sau đó biến mất.

      Chỉ chốc lát sau, bóng dáng màu đen kia lại trở về, quên mất còn có người phải xử lý, quay đầu lại nhìn vẫn ngủ say.

      Chỉ thấy sắc mặt nàng đỏ thắm, an tĩnh nằm giường, ngực theo hô hấp khẽ phập phòng.

      Cũng may, chưa chết.

      Tâm Già Nam buông lỏng, những sau đó lại có cảm giác đúng, lâu như vậy, theo lý thuyết nàng sớm tỉnh chứ ? Ngủ say như vậy? Chẳng lẽ có điều gì may?

      Già Nam cau mày, ngón trỏ chọc gò má nàng, ừ, xúc cảm tệ, Già Nam càng lúc càng nghiện cảm giác này, đưa tay xoa xoa chỗ thịt non mềm của nàng.

      Lâm Hoa bị Hoàng biến thái tàn phá hồi lâu, rốt cuộc chịu nổi phải tỉnh dậy.

      Vừa mở mắt, Lâm Hoa liền thấy nam tử xinh đẹp, cau mày trừng nàng, ngay sau đó gương mặt truyền đến đau nhói, Lâm Hoa nhất thời giận dữ, đưa tay đẩy bàn tay xấu xa ra, thở phì phò chỉ vào người kia : "Ngươi làm gì đấy? Giữa ban ngày đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng sao?"

      trước mặt bộ tức giận, tinh thần mười phần chỉ vào gầm lên, mặt Già Nam thoáng qua tia vẻ giận, chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm từ cao, trầm giọng : "Ngươi cái gì?"

      Già Nam giận dữ, biết trời cao đất rộng này, cư nhiên còn đẩy bàn tay vô cùng tôn quý của ? là người có địa vị cao, lại phải đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn sao, nàng lại dám ghét bỏ ? Động tác kế tiếp của

      Lâm Hoa khiến Già Nam tức giận hơn vài phần.

      Chỉ thấy nàng dùng tay chùi chùi gương mặt, giống như bị dính vào vật bẩn.

      “Ngươi làm cái gì?”

      Lâm Hoa dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cái, tiếp tục xoa xoa gương mặt, trong miệng lầm bầm: “Ai biết tay của ngươi vừa sờ qua cái gì? Ngộ nhỡ mới vừa từ nhà cầu ra còn chưa rửa tay sao?”

      “….”

      Nàng lại còn dám chuyện như vậy? Già Nam giận quá hóa cười, thanh dịu dàng có thể chảy ra nước: “Ngươi biết ta là ai sao?”

      Ai ngờ Lâm Hoa nghe xong, liền dùng ánh mắt cực kỳ thương hại nhìn , phóng khoáng : “Hèn chi người sờ mặt ta, ra là đầu óc có vấn đề, là đáng thương, ta cùng ngươi so đo nữa.”

      “….”

      Ánh mắt đó là ý gì? Già Nam cảm thấy cục tức nghẹn ở ngực, nếu phải trong đầu còn tia lý trí, lúc này giết chết nàng để giải hận, việc gì phải để nàng ở trước mặt ẩu tả?

      Nàng sao lại biến thành bộ dạng ngu ngốc này? Già Nam bình tĩnh lại, lẽ vì nửa trái tim, Già Nam phát giác trước mắt có chút giống.

      “Ngươi biết ngươi là ai sao?” Già Nam giọng hỏi thăm.

      biết.” Lâm Hoa dứt khoát trả lời, sau đó hỏi ngược lại: “Ngươi biết ?”

      ra là vậy, Già Nam bừng tỉnh, nàng lại trở nên ngộc nghếch.

      Đại khái chắc là hậu chứng do lấy trái tim của nàng, hồn phách nàng bị tổn thương, sau đó lại bị nhét nửa còn lại vào, hai bên tiêu trừ khiến hồn phách nàng đầy đủ. Nhìn bộ dáng này, hẳn là tổn thương thần trí.

      Trong bụng Già Nam cảm thấy áy náy, nàng vốn ngu dốt, lần này đả thương hồn phách, thần trí xuống thấp, nên đưa nàng về Thần cung thôi, sau này che chở nàng a.

      Nghĩ thông suốt tất cả, Già Nam hóa ra quần áo, dụ dỗ Lâm Hoa mặc vào, sau đó gọi Thao Thiết ra, bế Lâm Hoa ngồi lên Thao Thiết, bay về Thần cung.

      “Ah, ngươi biết ma thuật sao? Giỏi quá.”

      “….”

      “Oa, đây là cái gì? Rất đẹp.”

      “….”

      “A, vật này có thể bay….”

      “…..”

      “Ngươi mang ta đâu? Bán sao?”

      “Câm miệng.”

      “Ngươi quay lại cho ta nhìn chút….”

      “….”

      Lâm Hoa bị thương hồn phách, lá gan lại cường đại vô cùng, sợ Già Nam chút nào, líu ríu náo loạn ngừng, khiêu chiến giới hạn của . Rốt cuộc Già Nam thể nhịn được nữa, làm phép khiến nàng ấy hôn mê, thế giới rốt cuộc lại an tĩnh.

      Giới, Thần cung.

      Bên trong cung điện hoa lệ, áo trắng đứng trước điện, lẳng lặng chuyện với y phục hoa lệ.

      “Cái gì? Hoàng đưa lai lịch về? Ngươi chắc chắn chứ?”

      Thiếu nữ gật đầu, trong nháy mắt bị y phục hoa lệ bóp cổ, gương mặt xinh đẹp khẽ vặn vẹo, ngón tay mảnh khảnh bởi vì dùng sức mà trắng bệch, thanh lạnh lẽo từ hàm răng nặn ra: “Ngươi lại lần nữa?”

      Bộ mặt kia sung huyết đỏ bừng nhưng ánh mắt vẫn là hồ nước tĩnh lặng, nàng bình tĩnh : “Bệ hạ sai Thiên Kỳ và Bách Quái bảo vệ kia, hai người chỉ nghe lệnh từ nàng ta, nếu cố ý tổn thương nàng, giết cần hỏi.”

      Thấy nàng như thế, y phục hoa lệ càng cảm thấy biểu tình bình tĩnh của nàng hết sức chói mắt, nàng hung hăng ném sang bên, nhất thời đề phòng, đầu đụng vào góc bàn, máu tươi nhiễm đỏ hai gò má trắng noãn. Chân mày khẽ nhíu chặt, đau đớn rên tiếng, bên tai nghe tiếng ‘hừ’ vui, cả người run lên, để ý đau đớn đầu, giãy giụa bò dậy, khép mi buông mắt đứng bên.

      y phục hoa lệ thấy nàng chật vật như vậy, tâm tình hiểu sao khá hơn, bàn tay trắng nõn khẽ vung, bạch quang nhu hòa rơi vết thương, chốc lát thấy liền da, ngay cả vết máu cũng còn, tất cả khôi phục lại bình thường, máu kia chỉ là ảo giác.

      “Thiên Kiều, Bá Mị, đưa Tiểu Bạch trở về.” lười biếng ngồi lại ghế, tiện tay chỉnh lại y phục xốc xếch, nghiêng đầu nhìn hai áo hồngđứng sau lưng, thanh mềm dẻo êm ái, khác hẳn với giọng ngoan độc ban nãy: “Đừng để người ta thấy được.”

      Nghe vậy, hai sau lưng phúc thân, giòn giã lên tiếng: “Dạ, thuộc hạ nghe lệnh.”

      Dứt lời, liền lên phía trước, tả hữu nắm hai vai Tiểu Bạch.

      Đợi mọi người trong nhà rời , sắc mặt kia đột nhiên trầm xuống, tay ngọc nắm chặt thành ghế, chỉ nghe tiếng kẽo kẹt, ghế dựa tinh xảo bị nàng bẻ gãy góc.

      vẻ mặt tàn nhẫn nhìn chằm chằm mảnh gỗ trong tay, tay phải dùng lực mạnh, liền nén mảnh gỗ thành tro bụi.

      đứng dậy, đẩy cửa đem mảnh bột vụn quăng xuống hồ, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mảnh bột bay tán loạn theo gió, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị.
      Last edited by a moderator: 4/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 74 Lục Châu

      Thần cung, Dao Hoa điện.

      Già Nam lạnh lùng nhìn hai người canh giữ ngoài điện, trầm giọng : "Thiên Kỳ, Bách Quái, ta lệnh các ngươi được cách nàng 3 thước, tại sao tình hình bây giờ lại như thế này?"

      Vẻ mặt hai người kỳ quái, cả hai ngay lập tức quỳ xuống đất, giọng : "Bệ hạ, phải thuộc hạ trái lệnh, nhưng thể canh giữ ở ngoài điện."

      "Hả?"

      "Bệ hạ, " người nọ cắn răng : "Dao Hoa nương, nàng. . . . . ."

      "."

      "Nàng chịu mặc quần áo." Người nọ rốt cuộc ra : "Dao Hoa nương vốn định ra ngoài tìm bệ hạ, thuộc hạ thấy ổn, liền ngăn cản Dao Hoa nương ở trong điện, thuộc hạ và Thiên Kỳ chờ ngoài điện, đề phòng người khác tiến vào quấy rầy nương."

      Sắc mặt Già Nam trầm, gật đầu ý bảo hai người đứng dậy, sau đó đẩy cửa tiến vào đại điện.

      Vòng qua đại điện, Già Nam tiến vào tẩm cung.

      Vừa vào thấy nữ nhân kia khoanh chân ngồi giường, cau mày nhìn quần áo tán lạc.

      Già Nam tiến lên, nhìn nàng : "Vì sao mặc quần áo?"

      Lâm Hoa bị thanh đột ngột này làm hết hồn, thân hình nghiêng cái, liền té xuống giường , Già Nam linh hoạt ôm nàng vào ngực, vung tay đem chăn gấm che cảnh xuân sắc.

      "Làm ta sợ muốn chết." Lâm Hoa tả oán , cảm thấy thân thể bị bao bọc có chút thoải mái, liền giằng co: "Buông ta ra."

      thanh hề có hơi sức, giống như làm nũng, mang theo vẻ hấp dẫn diễn tả được

      Già Nam kinh hãi, tự chủ buông lỏng cánh tay.

      Lâm Hoa được tự do, liền đạp gấm ra, buồn bực : "Ta mặc quần áo, giúp ta."

      ". . . . . ."

      Mất khoảng sức lực mới giúp Lâm Hoa mặc xong quần áo, Già Nam thở phào nhõm, cười khổ nhìn người nào đó tò mò soi gương, đúng là chịu tội, nhuyễn ngọc ôn hương ngay trước mắt lại thể xuống tay.

      Già Nam dắt Lâm Hoa ra khỏi tẩm điện, liền thấy lục y nữ tử thướt tha đứng phía trước.

      Lục y nữ tử kia nhìn thấy Già Nam ra ngoài, khóe môi liền lên nụ cười diễm lệ: "Lục Châu tham kiến bệ hạ."

      "Lục Châu?" khóe miệng Lâm Hoa giật giật, cứng đờ xoay người, nắm tay áo Già Nam giọng : "Này, Lục Châu? Nàng là Trư (heo thành tinh) sao? Trư màu xanh lá cây, ly kỳ. . . . . ."

      thanh Lâm Hoa vô cùng nhưng cũng qua được tinh vạn năm, chỉ thấy con ngươi Lục Châu đột nhiên co lại, lửa giận trong lòng bùng phát, nhưng thấy Hoàng có phản ứng gì, Lục Châu đành cố nén trong lòng, nụ cười mặt càng dịu dàng.

      "Muội muội đùa, tỷ tỷ sao có thể là Trư đê tiện? Muội muội thế là muốn nhìn chân thân ta sao?"

      Lục Châu vừa dứt lời, Lâm Hoa liền gật đầu lia lịa, cười ngây ngô : " Chân thân tỷ tỷ là gì?"

      Nữ nhân này thủ đoạn cao siêu, giả ngây giả dại sao?

      "Nếu muội muội muốn, tỷ tỷ cho muội muội nhìn, chỉ là, muội muội đừng sợ."

      đợi Lâm Hoa trả lời, Lục Châu khẽ cười, vòng eo lắc lư, khói xanh nhàn nhạt chậm rãi toát ra, bao phủ quanh thân, đến khi khói mù tản , con cự mãng màu xanh lục xuất trước mắt Lâm Hoa.

      Cự mãng uốn éo bò tới trước mặt Lâm Hoa, đầu rắn ngẩng cao, mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Lâm Hoa, thanh càng kiều mỵ .

      "Muội muội, ngươi xem tỷ tỷ có đẹp ?"

      "Lục Châu, đủ rồi." Già Nam trầm giọng quát. Thường ngày Lục Châu rất biết điều, hôm nay sao lại càn rỡ như thế?

      dấu vết liếc mắt nhìn Lâm Hoa sững sờ bên cạnh, nữ nhân này vốn ngu dại, đừng là bị hù dọa mất hồn chứ. quên bản thể của nàng chính là con gà rừng nho .

      Thiên địch phía trước, sao có thể lo lắng?

      Lâm Hoa ngây ngô nhìn phía trước có chút phản ứng, chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ gặp con cự mãng đẹp như vậy, màu xanh lá sạch thuần túy khiến Lâm Hoa ngứa ngáy khó nhịn.

      "Ta có thể sờ ?" Lâm Hoa nhao nhao muốn thử, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

      trước mặt cách nàng ngày càng gần gần, hô hấp ấm áp phả mặt nàng, mang theo hấp dẫn khó cưỡng lại, hô hấp Lục Châu chậm lại, trong lòng có tính toán.

      Lục Châu cười lạnh, ra chỉ là con gà rừng nho . Vậy càng dễ dàng, bất luận ngươi ngu thiệt hay , ta chậm rãi chờ xem, cái ta có nhiều nhất chính là thời gian, để xem ai thắng ai.

      Lục Châu hoàn toàn yên tâm, thân hình lay , liền biến trở lại thành .

      "Lần sau ."

      Lục Châu cười yếu ớt, giọng . Nàng muốn bàn tay dơ bẩn của ta chạm vào da thịt non mềm tì vết của nàng, ta xứng.

      Lâm Hoa thất vọng rụt tay về, phẫn nộ nhìn Già Nam đứng yên. Lâm Hoa cảm thấy sắc mặt bình tĩnh này cực kỳ chói mắt, nàng tức giận : "Các ngươi chậm rãi tán gẫu , ta muốn ngủ."

      Dứt lời, liền quay đầu về tẩm điện,.

      Hai bóng đen sau lưng nàng vội vàng theo sát.

      Lục Châu trầm mặt, đó là Thiên Kỳ, Bách Quái sao? Nàng ở lâu như thế, lại cảm nhận được hơi thở của hai người đó, liền biết công lực của họ mình. Xem ra muốn đối phó với gà này, phải tốn nhiều chút công phu.

      Theo vài ngàn năm, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến nàng như vậy. Tất cả những gì có được hôm nay là nàng khổ công suy tính, vì những thứ này, nàng mất bao nhiêu thứ? Bị ám hại bao nhiêu lần? Chỉ vừa bước vào Thần cung, được sủng ái như thế, đợi thời gian nữa, Thần cung còn đất cho nàng dung thân?

      Nàng quyết cho phép khổ tâm ngàn năm của mình, những thứ thuộc về mình lọt vào tay kẻ khác.

      "Lục Châu." Già Nam giọng kêu.

      tiếng này như pháo nổ bên tai, Lục Châu cả kinh, nàng lại ở trước mặt mất hồn? Đây là sai lầm chưa từng có, nàng vô ý.

      Lục Châu hoa dung thất sắc, đột nhiên quỳ xuống đất: "Lục Châu biết tội."

      Già Nam nhíu mày, hòa nhã : "Ngươi có tội gì? Đứng lên ."

      Lục Châu nơm nớp lo sợ đứng dậy, đầu cúi xuống, dám nhìn thẳng Hoàng.

      Trong điện cực kỳ an tĩnh, chỉ nghe tiếng hít thở rối loạn Lục Châu .

      lúc lâu vẫn thấy Hoàng gì, đáy lòng Lục Châu càng lạnh lẽo, nàng lấy can đảm, len lén liếc cái. Hoàng như cười như nhìn chằm chằm nàng, giữa lông mày có chút tức giận nào.

      Lục Châu buông lỏng cơ thể, sóng mắt lưu chuyển, kiều mị bảy phần, thân thể mềm mại xương nhàng dựa vào Hoàng, thấy cự tuyệt, lá gan càng càng lớn hơn vài phần.

      Chỉ thấy eo nhắn lắc lư, cánh tay ngọc vòng quanh cổ Hoàng, chân ngọc đặt lên thắt lưng, vẻ mặt càng quyến rũ, giọng thầm: "Bệ hạ. . . . . ."

      Cảm nhận được lửa nóng quen thuộc, nội tâm Lục Châu mừng thầm, con nhóc kia có thể thắng được nàng thân kinh bách chiến sao? Hoàng còn mê luyến nàng, dù chỉ với thân thể cực phẩm của nàng, nhưng chỉ cần nàng có thể nắm chặt Hoàng, nàng có cơ hội.

      Nghĩ đến đây, Lục Châu càng ra sức, dùng hết mị thuật quyến rũ Hoàng.

      "Lục Châu."

      thanh Hoàng cực kỳ bình tĩnh, tia giao động? Lục Châu hề phát cơ thể mình vô thức phát ra tiếng thầm, thân thể cọ người Hoàng, trong miệng thỉnh thoảng phát ra thanh đè nén.

      Xà tính chí dâm, mị công cực tốt, mà thân hỏa khí vốn chưa tiêu tan hoàn toàn, hôm nay bị khiêu khích như thế? sao có thể kiềm chế được?

      Thân hình lay , liền biến mất khỏi chỗ cũ.

      Thính Khuyết điện.

      Bên trong hồng trướng, hai thân thể trần truồng ngừng dây dưa, tiếng rên mị cùng tiếng thở dốc trầm thấp quấn quít chỗ, mang theo mảnh dâm mỹ.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 75: mưu

      Vân Cạn năm 103 813 000, Thần Đế và Phượng Thần tới Phượng Thần cung mật đàm, Thần Đế vui mừng ra về, Phượng Thần tự mình tiễn Thần Đế về Thần giới, lời đồn bất hòa giữa hai người tự sụp đổ.

      Vân Cạn 103 900 000 , Thần giới dốc toàn lực tiến công Giới, Thần Đế và Phượng Thần cùng xuất chinh.

      Thần giới gióng trống khua chiêng xâm chiếm Giới, Hoàng lại hề có bất cứ hành động nào, để ý tới việc đời, mỗi ngày chỉ ở trong Thần cung, biết làm gì.

      "Bệ hạ, Dao Hoa điện hạ phá hủy Khánh Ao điện, đốt váy lưu vân của Ngọc phi. Đó là y phục mà Ngọc phi thích nhất, nàng cực kỳ tức giận chấn vấn Điện hạ." Khóe mắt Thiên Kỳ khẽ co quắp, công lực Dao Hoa điện hạ gây họa vô cùng lớn, với Bách Quái chỉ rời lúc, xảy ra chuyện. Mới ngắn ngủn trăm năm mà cảm giác mệt mỏi như cả ngàn năm.

      Dao Hoa điện hạ gây họa, Hoàng cũng thèm để ý, chỉ ném đám tinh xui xẻo kia , lại hề trừng phạt điện hạ, lần này nhất định cũng chẳng giải quyết được gì.

      "Điện hạ có bị thương ?" Hoàng thả quyển sách trong tay, nhàn nhạt hỏi.

      "Hồi bẩm bệ hạ, Điện hạ bị thương." Cả Thần cung ai dám tổn thương nàng, nàng đánh người ta tốt.

      "Vậy thôi, ngươi lui ra ." ánh mắt Hoàng trở lại trang giấy, khoát tay cho lui.

      Thiên Kỳ lĩnh mệnh lui ra.

      Quyển sách trong tay Hoàng hạ xuống, mặt lên nụ cười bất đắc dĩ. Lá gan nữ nhân kia càng lúc càng lớn, sợ cái gì, vô pháp vô thiên, cộng thêm nửa trái tim còn lại trong cơ thể, nếu khống chế được năng lực tiềm của , Phượng hỏa vừa ra, vạn vật câu phần (hồn phi phách tán).

      Nàng hóa thân thành tinh phá hoại.

      Việc ác nàng làm thiếu, hầm thỏ ngọc của Lục Châu, phá hủy pháp bảo pha trà của Cơ Trân, ngay cả Trân Bảo Các của cũng bị hạ độc thủ. . . . . .

      Trân hoa dị thảo ở Tê Hà điện bị nàng đuốc đốt sạch còn ngọn.

      Lăng Xảo, Hỷ các bị nàng kiếm búa gõ thành mảnh .

      Phiêu miểu mênh mông quanh Lăng hồ bị hóa thành đất trống .

      Lực phá hoại của Dao Hoa cực mạnh, qua nơi nào, cung điện, vườn hoa chỗ đó đều xui xẻo. Chỉ mới qua tram năm, Thần cung ngàn năm vẫn vững chắc hư hại hơn phân nửa, hơn nửa cơ thiếp trong cung bị nàng quậy đến được bình yên, các nàng dám đắc tội với nàng ấy, mỗi ngày đến trước mặt khóc lóc kể lể.

      Mỹ nhân rơi lệ đẹp như hoa lê đẫm sương làm người ta thương tiếc, nhưng nếu mỹ nhân quá nhiều, lại là phiền nhiễu.

      Hoàng cảm thấy ứng phó với tai họa mình nàng gây ra cực khổ muốn chết, sao còn có thể phân tâm ứng phó cái khác.

      Tuy nhiên, nàng gây họa ngừng mà lại có cách nào trừng phạt nàng, chỉ có thể đưa mấy mỹ nhân khóc thút thít kia ra khỏi Thần cung, vì nàng dọn dẹp cục diện rối rắm. Chỉ vì trái tim của nàng khiến cảm thấy hổ thẹn.

      Trùng hợp là những thứ bị phá hủy đều là thứ thích, cung điện, bảo vật, nữ nhân. . . . . . Tất cả nhìn như bình thường, nhưng lại có vẻ quá mức trùng hợp, sau lưng chuyện này có mùi mưu.

      phải do nàng làm, tin chắc điều đó. Lấy trí thông minh ít ỏi của nàng cùng với tâm tư cẩn mật nửa vời, cộng thêm nửa trái tim nằm trong người , suy nghĩ tinh thuần vô lo khiến có lý do hoài nghi nàng.

      vĩnh viễn nghi oan nàng.

      trầm tư cảm thấy kết giới Thần cung khẽ biến động, như có người vừa rời . Ánh mắt Hoàng chợt lóe, bờ môi lên nụ cười, người kia cuối cùng cũng nhịn được, dù sao cũng đến lúc nên cắt mất khối u ác tính rồi. giữ lại người nọ mười mấy vạn năm, hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho người đó vô số cơ hội, nếu người đó biết quý trọng, quyết tâm tìm chết, thành toàn.

      Lương thiện của dùng hết. Thân kiến hôi lo giữ, luôn muốn làm trái thiên mệnh, kết cục chỉ có cái chết.

      "Bệ hạ, Điện hạ… Điện hạ thấy." Thiên Kỳ, Bách Quái quỳ rạp dưới đất, thân thể hơirun rẩy, bọn họ vừa gây ra đại họa, bảo vệ được trân bảo của Hoàng.

      " sao, theo ta Thính Khuyết điện." Hoàng phất tay, liền biến mất.

      Thính Khuyết điện.

      Tắm rửa xong, Lục Châu khoác tấm lụa mỏng xanh ngọc, cơ hồ như mặc gì

      Hoàng đột ngột xuất trước mặt Lục Châu, sau khi sững sờ nàng liền cười duyên nhàng hạ bái: "Tham kiến bệ hạ." Da thịt hoàn mỹ tỳ vết xuyên qua lụa mỏng như như , khiến người ta sôi máu.

      "Cần gì làm bộ dáng này? Diệt Thần trận bố trí xong, ngươi còn phải ngụy trang tới khi nào? mệt sao?" Hoàng khẽ cười né tránh Lục Châu nhào tới.

      Lục Châu tái mặt, tròng mắt đầy nước: "Diệt Thần chi trận là cái gì? Nô tì biết."

      "Giả ngu sao? Ngươi lợi dụng Dao Hoa che chở, thừa dịp nàng làm loạn xung quanh, bố trí Diệt Thần trận, ngươi nghĩ có thể giấu được ta sao?" nụ cười Hoàng càng ôn hòa, "Chỉ là trận này phải diệt người nào?"

      Thấy sắc mặt Lục Châu trắng bệch, rồi lại bình tĩnh như cũ, Hoàng nhàng : "A, quên câu, người vui vẻ hàng đêm với ngươi, căn bản phải ta."

      Sau lưng dần dần ra bóng đen.

      Lục Châu trợn trừng hai mắt, thể tin nhìn khuôn mặt giống hệt Hoàng, hơi thở quen thuộc lượn quanh chop mũi, sắc mặt Lục Châu càng tái, lồng ngực đau nhức, phun ra ngụm máu.

      "Lục Châu, Phượng Hoàng hỉ khiết (ưu sạch ), cả đời chỉ có bạn tình, ngươi chẳng lẽ quên mất?" Hoàng thấy bộ dáng nàng như vậy, nụ cười mặt càng sâu: "Mười mấy vạn năm nay, người cùng ngươi chính là ám cách (thế thân) Chu Tước của ta, ta chưa bao giờ chạm vào ngươi."

      Lục Châu trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt nhìn lướt qua bóng dáng ám cách, liền nhìn Hoàng cười lớn, dịu dàng : "Dù vậy ta cũng bị thiệt, có khuôn mặt khiến ta mê luyến, có hơi thở khiến ta trầm mê, thỏa mãn ta."

      Hoàng , con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Lục Châu.

      Lục Châu phong tình vạn chủng rút lụa mỏng người, dựa nghiêng ghế quý phi, mị nhãn như tơ trêu chọc Hoàng: " Đại quân Thần giới đến, Phượng Thần cũng có mặt, ngươi trốn thoát đâu. Năm xưa ngươi tàn sát hoàng tộc ta, giết phụ hoàng ta, hôm nay cho dù ta giết được ngươi, cũng mang theo người có thể giết ngươi đến. Ta muốn thấy tận mắt nhìn thấy ngươi đền mạng cho phụ hoàng, mẫu hậu ta."

      Lục Châu cười đến quyến rũ, bờ môi ngừng chảy xuống máu tươi, nhiễm đỏ da thịt tuyết trắng.

      Hoàng chỉ trầm tĩnh nhìn nàng, tựa hồ trước mặt phải là mỹ nhân thơm ngát mà chỉ là tảng đá tầm thường.

      Nàng ghét nét mặt như vậy, giống như nàng chỉ là con kiến hôi có ý nghĩa, ngay ánh mắt khinh bỉ cũng keo kiệt dành cho nàng. có lúc những thứ nàng thích đều nắm chặt trong tay, nhưng tại nàng chỉ cảm thấy chán ghét. Tại sao đến lúc này, còn có thể trầm tĩnh như thế, giống như mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của . Theo lâu như vậy, nàng chưa bao giờ biết trong lòng nghĩ gì, nàng chưa bao giờ đạt được tới đáy lòng .

      Kiều mỵ mặt Lục Châu dần biến thành oán độc, thanh lại ngọt như mật: " phải ngươi thích nàng ta sao? Ta đem nội đan nhét vào cơ thể nàng, cũng cho tram nam, tram con gà rừng đực uống hợp hoan tán, nếu là thân người bị nam vũ nhục, đến lúc khôi phục chân thân, đợi nàng trăm con gà đực."

      "Bản thân tự cho mình nắm mọi thứ trong tay, ta muốn xem lần này ngươi cứu nàng như thế nào. Ta thể giết được ngươi, những cũng quyết cho ngươi yên ổn." thanh Lục Châu dần bén nhọn , "Phượng hỏa, phương pháp hộ thân ngươi dạy nàng bị ta phá giải, theo ngươi mười mấy vạn năm, cho dù ngươi tin ta, ta vẫn có thể tìm ra được 1, 2 nhược điểm trong đó. Ngươi bỏ được nàng, ta liền lấy thứ bẩn thỉu, ti tiện nhất chà đạp nàng, ta muốn nhìn xem Phượng Hoàng hỉ khiết như thế nào."

      "Ngươi phải hỉ tộc ta, ta phá hủy cái băng thanh ngọc khiết của ngươi. Cuối cùng ngươi thua, đến lúc ngươi tìm được nàng tất quá trễ." Lục Châu gần như điên cuồng gào thét: "Ta chết rồi cũng lưu lại dấu vết trong lòng ngươi, cho dù ngươi chưa bao giờ ta...ta cũng bắt ngươi vĩnh viễn nhớ ta, kể cả hận đến chết."

      Nàng muốn chết như thế, người quá độc, nàng muốn có người nhớ thương nàng.

      "Ta cần ngươi chết, chết quá dễ dàng. Man Hoang có Xà Quật, ta đưa đến ngươi đến đó."

      Bóng dáng Hoàng dần dần biến mất, chỉ còn lại con mãng xà màu ngọc bích tê liệt ngã xuống đất, ám cách thu xà vào túi bên hông, khẽ than tiếng: "Ngươi tội gì phải làm thế?"

      Xà Quật đều là rắn đực, lại là mùa giao phối, những thứ vật đê tiện kia sao có thể bỏ qua con rắn cái mỹ miều như ngươi.
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      pink_lee thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 76: Đêm trước đại chiến

      Bạch Tử Dạ dựa nghiêng giường, ánh mắt thâm trầm nhìn Phượng Hoàng niết bàn nóc Thần điện, Phượng Hoàng giãy giụa trong hỏa diễm, trong nháy mắt bị ngọn lửa cắn nuốt sạch .

      Bạch Tử Dạ nhíu mày, trong lòng thoáng qua bất an, điều này đại biểu cho cái gì? khỏi nhớ tới con gà rừng mất tích bí .

      Thần Thụ và Kỳ Lân đều nhất trí nàng tự động chạy trốn, cho dù trong lòng nghi ngờ nhưng cũng chưa bao giờ thử tìm hiểu. người sơn kê giấu thần lực, quả có năng lực thoát khỏi kết giới của .

      Gà rừng lai lịch lại có nhiều bí mật như thế, vẫn chưa có thời gian truy cứu, định lần này xong việc từ từ tìm hiểuc. Chỉ là sau khi gà rừng biến mất, Thần Thụ lại bất thường, người trước giờ luôn tránh Đế Cơ mà bây giờ lại mỗi ngày làm bạn bên cạnh nàng ta, ban đêm cũng chưa từng trở về bản thể của mình. đáng nghi.

      Thần Thụ trung thành thể nghi ngờ, chỉ là Tịch Nguyệt Đế Cơ là Thần nữ Nguyệt thần tộc, nghe thị Nguyệt thần nữ có năng lực thần bí, khống chế tâm trí, chẳng lẽ Thần Thụ trúng mị thuật Tịch Nguyệt thần nữ?

      Bạch Tử Dạ khép mắt, che giấu vẻ tàn nhẫn trong mắt, nếu Thần Thụ phản bội vậy thể giữ lại được. ấy có năng lực nghịch thiên mà Thiên đế them thuồng, cho dù tự tay phá hủy nàng cũng thể để nàng phản lại .

      Còn có Kỳ Lân, hôm đó từ Giới vẫn chưa giết được Hoàng, chẳng lẽ biết cái gì? Nhưng bộ dáng có gì bất thường.

      Bạch Tử Dạ lo lắng mơ hồ, lại biết tột cùng xảy ra chuyện gì. Trước mắt là cơ hội tốt để tấn công giới, thể liên thủ với Thần Đế. Lỡ như thân phúc bên cạnh có chuyện gì, tâm huyết trăm ngàn năm của bị hủy trong tích tắc.

      quyết cho phép chuyện đó xảy ra, mọi việc phải nằm trong bàn tay mới có thể yên tâm. Bạch Tử Dạ bỗng chốc mở hai mắt, tay phải dấy lên ngọn lửa màu đỏ, dần dần ngọn lửa quyện thành hai viên đan dược trong bàn tay .

      "Bạch Miểu, Kỳ Lân." Bạch Tử đêm cất giọng kêu.

      Lời còn chưa dứt, hai bóng người xuất trước mặt .

      "Điện hạ."

      Hai người kia kêu tiếng, lẳng lặng đứng bên chờ Phượng Thần phân phó.

      "Các ngươi tới." Bạch Tử Dạ cười : "Đại chiến Giới sắp tới, ta luyện thành hai viên thần đan, hai người ăn vào có thể tăng thêm vạn năm công lực."

      Dứt lời liền ném 2 viên đan vào tay họ.

      "Tạ điện hạ."

      Hai người hề do dự nuốt đan dược. Đan dược vừa vào miệng luồng nhiệt lưu theo thực quản chảy xuống dạ dày, thân thể giống như đặt trong liệt hỏa, đau đớn ngã xụi đất.

      Phong Thanh Dương thuộc tính lửa, cho dù đau đớn vẫn còn có thể nhịn được nhưng Bạch Miểu lại chịu nổi ngã xuống đất. Chân thân của nàng là cây, sao có thể chịu được lửa?

      Bạch Miểu cúi đầu rên rỉ, trong đầu như có giông bão, nàng hoảng sợ nghĩ tới những việc mình làm có lẽ bị Phượng Thần biết, bây giờ tới trừng phạt nàng sao?

      Càng nghĩ vậy, nàng càng cảm thấy ngọn lửa như muốn đem cắn nuốt linh hồn mình .

      Cũng được, Phượng Thần muốn nàng chết, nàng đành phải chết, Dao nhi tin tưởng như vậy, nàng lại hại nàng ấy. Thần trí dần dần bắt đầu mơ hồ, cảm giác nóng rực từ từ giảm bớt, giữa lúc mơ mơ màng màng nàng liền rơi vào cái ôm ấm áp.

      "Như vậy cũng chịu được?"

      thanh dịu dàng vang bên tai nàng, Bạch Miểu thả lỏng cơ thể, liền ngất .

      Trước khi té xỉu, trong đầu nàng chỉ có ý niệm, vì , cho dù phụ cả thiên hạ nàng cũng cam tâm tình nguyện.

      Bạch Tử Dạ nhìn Bạch Miểu ngất trong ngực, ôm nàng giao cho Phong Thanh Dương, : "Kỳ Lân, đưa nàng về bản thể nghỉ ngơi , do ta sơ sót, đột nhiên cho các ngươi thần đan tang công lực, lại để ý đến cơ thể các người có thể bài xích nó, xin lỗi."

      Phong Thanh Dương ôm Bạch Miểu vào trong ngực, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Phượng Thần, rốt cuộc nhịn được mở miệng, thanh mơ hồ run rẩy: "A Dạ, ngươi có gạt ta điều gì ?"

      Bạch Tử Dạ quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc khác thường của Phong Thanh Dương, khẽ mỉm cười, gằn từng chữ : "Chưa bao giờ, ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi."

      Phong Thanh Dương nhìn Bạch Tử Dạ sâu, : "Ta biết rồi."

      Dứt lời, liền ôm Bạch Miểu bước ra Phượng Thần cung.

      Bạch Tử Dạ nhìn bóng dáng Phong Thanh Dương xa, nụ cười mặt dần dần lạnh xuống, hoài nghi điều gì?

      Chưa kịp ngẫm nghĩ cảm thấy kết giới đột nhiên rung động, Bạch Tử Dạ cau mày, trừ người nọ, ai dám lớn mật công kích kết giới của .

      Thân hình thoắt cái liền biến mất tại chỗ.

      Bạch Tử Dạ lạnh lùng nhìn bóng người quần áo hoa lệ, : "Thần Đế, người có ý gì?"

      Thần Đế nhíu mày, lười biếng phất tay, áo trắng thị nữ liền bước nhanh về phía trước, cúi thấp thân thể biến thành chiếc ghế nằm sau lưng Thần Đế.

      Thần Đế ngáp cái, thoải mái ngồi xuống ghế dựa, mở miệng : " Dáng vẻ Phượng Thần lớn như vậy, còn bắt ta phải đợi lâu, nếu phải ta dùng lực gõ cửa, sợ rằng ngươi nghe?"

      Bạch Tử Dạ chán ghét liếc mắt nhìn mười mấy thiếu nữ xinh đẹp sau lưng Thần Đế, thanh càng lạnh lẽo: "Thần Đế, Phượng Thần cung là đất thanh tịnh, ngươi mang những thứ dơ bẩn này đến đây là có ý gì?"

      "Thứ dơ bẩn?" Thần Đế cười ha ha, tay kéo thị nữ áo tím sau lưng, khẽ nâng gương mặt kiều diễm của nàng ta, cười : "Phượng Thần, chẳng lẽ ngươi lớn tuổi rồi, ngay cả mỹ nhân cũng nhận ra được sao?"

      Bạch Tử Dạ hừ lạnh tiếng, : "Thần Đế, ngươi có chuyện gì cứ thẳng. Ngươi đường đường là chúa tể giới, cần gì phải làm bộ dáng phóng đãng như vậy?"

      Những kia, nhìn qua là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng ra là những mỹ nữ nhân gian mà Thần đế tìm được, sau đó lấy những phần đẹp nhất ghép lại, ngâm trong Đế Lưu Tương 1900 năm mới thành hình, vây quanh những thứ này toàn là oán niệm, căm hận cam lòng, thời gian càng dài càng nồng hậu.

      "Ưmh, đại chúng ta thương nghị xong, lần này tới Phượng Thần cung của ngươi. Nữ nhi ta quấy rầy ngươi cũng lâu, vui đến quên cả trời đất, ta tới đón nàng trở về." Thần Đế cười ngớt, ngửi mùi người thị nữ áo tím, "Ừ, là thơm."

      Bạch Tử Dạ cau mày, tay phải khẽ nâng, đạo hồng quang thoáng qua, quyển sách xuất trong tay , đem quyển trục ném về phía Thần Đế, Bạch Tử Dạ lạnh lùng : "Đế Cơ ở trong bức tranh này, còn việc gì nữa ta đây."

      Vừa dứt lời, thân hình biến mất thấy.

      Thần Đế nhận quyển trục, mở ra xem, là cảnh trí nhân gian phồn hoa, nhân vật trong bức họa trông rất sống động, người bán hàng rong thét tiếng, tiếng trả giá mơ hồ còn có thể nghe được.

      Sắc mặt Thần Đế trầm xuống, người này thể giữ lại.
      pink_lee thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 77: Lột xác

      Trăng tròn đỏ như máu treo lơ lửng bầu trời đêm xám trắng, từng tiếng thét ghê rợn lần lượt vang lên, thanh như quỷ khóc, thê lương vang vọng khắp đất trời.

      Lâm Hoa bị mùi hôi thối thức tỉnh, ý thức còn chưa tỉnh táo bị tiếng kêu thảm thiết dọa sợ đến mức ngã sấp.

      Mùi hôi gay mũi ngừng truyền đến, thứ mùi nguồn gốc, lại giống chất thải lâu ngày tiếp xúc với khí, đánh thẳng vào khứu giác Lâm Hoa.

      Lâm Hoa bị mùi hôi này hun đến choáng váng đầu óc, vội vàng phủi những chất bẩn người rồi mới bò lên , nhưng có vẻ như mùi hôi thối này bám chặt cơ thể, quần áo nàng như hình với bóng, tỏa ra khắp nơi.

      "Thôi," Lâm Hoa bất đắc dĩ bĩu môi, lầu bầu : "Cứ để hôi , ngửi nhiều cũng quen."

      Nghĩ như vậy, Lâm Hoa liền cảm thấy cái mùi đó còn gay mũi nữa, nàng lau nước bùn mặt rồi tiện tay vứt khăn sang bên, đến khi bớt bẩn Lâm Hoa mới tò mò quan sát bốn phía.

      Đập vào mắt là nước bùn mênh mông, mùi hôi tản ra ngoài khí ngưng kết thành sương mù màu xám tro, giống như tầng lụa mỏng bao phủ mặt đất.

      Lâm Hoa bối rối nước bùn khắp nơi, tự hỏi sao mình có thể đến được nơi này. Nàng phải cùng Lục Châu tương thân tương ái ngắm hoa sao? Sao nháy mắt đến nơi này? Nhất định là do viên thuốc Lục Châu đưa nàng có vấn đề, cái thứ đó mùi vị tệ, nhưng ăn xong lại bị đau bụng, chỉ có thể đứng trong nhà xí.

      A! Đây phải là dưới hầm vệ sinh chứ? Lâm Hoa bị chính ý tưởng của mình dọa sợ, vậy những thứ dính người nàng là gì? buồn nôn!

      Kinh ngạc lúc, Lâm Hoa phát sau lưng có gì đó đúng, ở cái thế giới đen ngòm hôi thối này lại có những cá thể trắng trẻo mập mạp lòi ra? Lâm Hoa cứng ngắc xoay người bị khung cảnh hùng vĩ trước mặt dọa sợ ngây người.

      Chừng trăm tên tráng nam hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt nàng. Hai mắt Lâm Hoa tự chủ dời xuống, xẹt qua những lồng ngực cường tráng làm người ta trào máu mũi, cùng với cự vật bên hông hề che đậy vểnh lên.

      Ưmh, thể tích tệ, chiều dài tệ, đáng tiếc…

      Lâm Hoa cau mày nhìn đám gà rừng theo sau tráng nam, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, kiêu ngạo run run bộ lông vũ hoa lệ người.

      Những kí ức kinh hoàng trong trí nhớ nháy mắt bừng lên… Những con này cầu xin vui mừng?

      Lâm Hoa cả kinh thất sắc, ngửi ngửi mùi hôi thối người, và cái mùi nồng đậm trong khí, bất đắc dĩ nhìn những thứ tới gần, khẩu vị của đám người, vật này biết nặng tới đâu?

      "A a a a a a a ~~~~~~~~~~~~~ cứu mạng a! ! ! ! ! ! ! !" Lâm Hoa thét lên, xoay người bỏ chạy, nàng muốn bị những cái đuôi trẻo mập mạp đó đụng vào a! buồn nôn a! A! A!

      Lâm Hoa thét lên, hai chân chạy như điên, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thấy đám nam nhân và gà rừng đuổi theo sát nút. Đôi chân ngắn của nàng sao có thể địch nổi những cặp chân thon dài có lực kia. Trước tình cảnh khó chống đỡ này, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, mắt thấy nàng sắp bị đám kia đuổi kịp.

      " cần a!"

      Lâm Hoa thét lên thê lương, cũng biết từ đâu sinh ra sức lực, hai chân như có thêm sức sống, kéo dài khoảng cách với đám ghê tởm kia.

      "Tại sao lại đuổi theo ta?"

      Lâm Hoa vô lực kêu, nhưng trả lời nàng chỉ là tiếng thở dốc nồng đậm sau lưng.

      Tuyệt đối thể bị bắt lại, trong lòng Lâm Hoa chỉ có duy nhất ý niệm. Nàng thể tưởng tượng nổi nếu bị túm được, kết quả chờ đợi nàng là cái gì. Nàng thể cũng muốn để chuyện đó xảy ra.

      Trong lòng giống như có xao động, cỗ năng lực thần bí từ lồng ngực vọt ra, trong tình cảnh thể khống chế đâm vào người Lâm Hoa. Khuôn mặt nhắn bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, nàng cắn răng kiên trì, dưới chân hề ngừng nghỉ, nàng chỉ cảm thấy dưới chân càng ngày càng , tốc độ càng lúc càng nhanh, cảm giác hít thở thông truyền đến.

      "A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

      Lâm Hoa sung sướng kêu to, có vẻ như năng lượng thần bí tìm được chỗ trút, nhanh chóng ngưng kết, rồi đột nhiên xông về phía sau lưng nàng.

      Hồng quang chói mắt bôc phát, đấm nam nhân và gà rừng vừa tiếp xúc với hồng quang liền hóa thành tro bụi, biến mất còn tăm hơi.

      Mùi hôi thối tràn ngập cũng được hồng quang tinh lọc, những tiếng kêu thê lương lột bỏ lớp vỏ xấu xí, lộ ra đôi cánh màu vàng, mỏ chim phát ra những tiếng kêu to dễ nghe. Mặt đất do lớp bùn tạo thành vỡ tan, lộ ra mặt nước trong suốt, sắc hoa tươi diễm hồng tràn ngập, mùi thơm thấm đẫm tâm can.

      Tóc đỏ như thác phủ sau lưng Lâm Hoa, đôi cánh phượng đỏ rực chói mắt hơi rung động, Lâm Hoa lẳng lặng trôi lơ lửng giữa thiên địa, mê mang nhìn phương xa, hồi lâu sau, nàng mới mở miệng câu đầu tiên.

      " Ta trở lại."

      Thiên địa yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua.

      Ánh mắt Già Nam phức tạp nhìn bóng dáng vững vàng trong khí, hơi thở ngạo thị quen thuộc, lòng run sợ hồi, bàn tay đặt địa phương an phận. Già Nam cười khổ, ngươi muốn trở về sao? Rời lâu như vậy, ngươi quên ta sao? Mặc dù biết tại sao lại có tình huống như vậy, nhưng lần này ta tuyệt đối để ngươi rời .

      "A!"

      Tiếng kêu thê lương, thảm thiết cắt đứt ý nghĩ Già Nam, thân hình thoáng cái liền xuất bên người nàng, thuần thục ôm thân thể mềm mại run rẩy, Già Nam an ủi : "Đừng sợ, ta ở đây."

      "Già Nam, ta biến thành người chim." Lâm Hoa đáng thương vùi trong ngực Già Nam, chỉ vào đôi cánh sau lưng tố cáo .

      Ưmh ưmh, mặc dù rất đẹp, nhưng nàng muốn biến thành người chim.

      Vẻ mặt Già Nam tràn ngập nhu tình, tiếng thở dài tới mức nhận ra, cảm giác trong lòng nhõm rất nhiều, ánh sáng màu đen trong tay thoáng qua, hai cánh đỏ rực liền vào trong cơ thể nàng, mái tóc đỏ cũng rút , biến thành màu đen.

      "Tốt rồi."

      Lâm Hoa nghiêng đầu nhìn chút, quả nhiên biến trở về bộ dáng lúc trước, nàng thu hồi nước mắt, ôm cổ Già Nam tán dương: "Già Nam ngươi tài giỏi, hổ là chúa tể giới - Hoàng."

      Nhìn Lâm Hoa trong ngực buồn lo, mặt Già Nam lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, vẫn thích bộ dáng nàng như vậy, chỉ mong nàng có thể vĩnh viễn buồn lo.

      Chỉ mong.
      pink_lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :