Chương 13 Chiến trường
Từ ngày hoá thành hình người, Thương Nam Thần Quân hề ôm nàng bay nữa, ngược lại xe ngựa.
Người kéo xe là Thiên Mã,
tất nhiên tốc độ kém Thượng Nam Thần Quân Phượng Hoàng giương cánh, cũng thể thoải mái bằng được ôm trong ngực Thượng Nam Thần Quân.
Lâm Hoa biến thành người mấy ngày. Cuối cùng vẫn phải thừa nhận hình dáng như đứa bé của mình, so với gà rừng trước kia tốt hơn nhiều, thêm việc xử lý chỉnh tề tóc tai, mặc xong y phục, cũng miễn cưỡng được coi là Lolita hồng hào. Người ta con 18 tuổi trổ mã, biết đâu sau này ta là mỹ nữ.
"Chúng ta đâu?" thanh nhuyễn nhuyễn nhu nhu vang lên, Lâm Hoa nhìn Thương Nam Thần Quân nhắm mắt dưỡng thần .
"Chiến trường."
". . . . . ."
Chiến trường a, phải giao lưu, có thể nhàn nhã sao? Chẳng lẽ chúng ta làm vật hy sinh?
Được rồi, sáu ngày đường, địa thế từ từ bằng phẳng, có thể loáng thoáng trông thấy dãy núi phía xa, mây mù lượn quanh, trong rừng hoa cũng cảm thấy có sát khí, xem ra sắp đến chiến trường sơn mạch Kỳ Liên.
Xa xa mười mấy người mặc chiến bào phi ngựa như bay tới. Dừng trước xe ngựa 3 trượng, thấy Tướng quân hành lễ: "Mạt tướng Triều Vân, phụng mệnh Chiến thần, tới nghênh đón Thương Nam Thần Quân."
Thương Nam Thần Quân ngồi thẳng người, ôm Lâm Hoa có chút mơ hồ trong ngực, mỉm cười hỏi " Chiến phía trước như thế nào?"
Triều Vân cung kính về: " Tiểu Thiên vương Giới dẫn Binh đối chọi với Chiến thần, tại thắng bại ."
Thương Nam Thần Quân gật đầu, trầm ngâm : " Hoàng có ở đây sao?"
"Mạt tướng biết."
"Các ngươi dẫn đường ."
Giây lát, xe ngựa lần nữa lại chuyển động, Thần Tướng phía trước dẫn đường.
Hai quân đối trận, Tiên đại chiến, ngàn năm thuở, ta quan chiến a.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sơn mạch Kỳ Liên như Hắc Long nằm ngủ, liên miên bất tuyệt, thấy đầu đuôi, núi có ngọn cây, khắp nơi toàn núi đá, sát khí lộ vẻ tiêu điều.
Cờ bay chập chờn, khắp núi rừng rậm rạp đều là thiên binh thiên tướng, chiến bào đao thương trang bị hoàn mỹ. Đại tướng quân mặt đen rất nổi bật, hai bên râu mép vểnh lên, lông mày dựng ngược, đôi mắt toả ra sát khí. Thân hình cao lớn, áo giáp kim quang lấp lánh, cầm trong tay Ngân Long Đao, uy phong lẫm liệt đón gió.
Xe ngựa đột ngột dừng lại , khiến thiên binh thiên tướng vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Rèm cửa vén lên, Lâm Hoa theo Thương Nam Thần Quân xuống xe, Thương Nam Thần Quân tóc đỏ hồng y (quần áo màu đỏ) cực kỳ nổi bật chiến trường.
Ta này, ngươi mặc bắt mắt như vậy, còn đứng cao, là muốn thành bia người sống sao. . . . . . Lâm Hoa trốn sau lưng Thương Nam Thần Quân, bóng dáng xinh xắn bị che khuất.
Đại tướng quân ở phía dưới khồng hề có ý định tiến lên, chỉ ôm quyền : " chiến trường, mong Thần Quân trách tội."
"Chiến thần cần đa lễ." Thương Nam Thần Quân nhảy xuống đám mây, mỉm cười , " biết tình huống như thế nào?"
Chiến thần : " Hiên Nhã Tướng quân đối chiến với Tiểu Thiên vương."
Lâm Hoa lặng lẽ từ sau lưng Thương Nam Thần Quân thò đầu ra, len lén quan sát tình huống.
Chiến đấu hết sức kịch liệt, chỉ thấy bóng hai người dính chỗ, chiêu thức mỹ lệ hoa cả mắt, làm người ta kịp nhìn , trong chốc lát bụi đất đầy trời, kèm theo tiếng nổ kinh thiên động địa.
Lâm Hoa chắc lưỡi hít hà, so với hiệu ứng phim ảnh còn tuyệt mỹ hơn.
hồi sau, Thương Nam Thần Quân trầm giọng : "Gọi Hiên Nhã Tướng quân lại thôi, thế cục này chắc chắn thất bại."
Vừa dứt lời, bóng dáng màu tím từ trong cuộc chiến bay ra, ách, là bị người đá ra . Tướng quân áo tím tạo thành đường vòng cung, miệng phun máu tươi, rơi xuống trận địa Tiên giới, mặt trắng như giấy, thoi thóp hơi, được mấy tên binh sĩ luống cuống tay chân mang xuống.
Thiên vương Giới cười khẩy: " thiên tướng thần giới chỉ thường thôi."
Chiến thần mặt đen xanh như lá, nhẫn khí : "Trẻ con, chớ có ngông cuồng."
Lâm Hoa lúc này mới thấy , Thiên vương Giới chỉ như cậu nhóc mười mười hai tuổi, mặc bộ quần áo màu thiên thanh (xanh da trời), đai lưng thuê hoa văn màu bạc, chân mang đôi giày xanh . Mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, mái tóc đen tùy ý dùng băng gấm xanh buộc sau lưng, vẻ quý khí nhưng cũng mất đáng .
Đứa trẻ xinh đẹp như vậy là tiểu thiên vương Giới.
Lâm Hoa xấu hổ, chúng ta lại khi dễ đứa bé nhà người ta, còn bị nó đánh hộc máu, mất mặt. . .
Chương 14: Thiên vương Giới
Chiến thần Thần Linh nhai rất buồn bực, Thần giới có mấy vị Tướng quân thua trong tay thủ hạ tiểu thiên vương Giới. Mặt mũi Thần giới mất nửa, nếu lần này lại thua, mặt mũi Thần giới cũng chẳng còn, vị trí Chiến thần tướng quân chỉ sợ cũng chẳng đến phiên .
"Mạt tướng nguyện thu phục Thiên vương Giới." thân khôi giáp màu đen, đại Tướng quân chờ lệnh.
Lâm Hoa theo thanh nhìn lại, tướng quân kia quen mặt vô cùng, nghĩ lát liền nhớ ra, đó phải là Kim Sí Đại Bằng núi Lạc Nguyệt núi sao, hình như gọi là Đại Bàng vương .
Thần Linh nhai bối rối, do dự biết có cần đích thân mình ra trận hay . Nhưng ỷ lớn hiếp cũng chẳng vẻ vang gì, vừa hay Đại Bàng Tướng quân chủ động xin chiến, liền vui mừng: "Trận chiến này Tướng quân nhất định có thể đắc thắng”.
Có thể đắc thắng sao, nãy giờ luân chiến lâu như vậy, Lâm Hoa có chút lo lắng nhìn tiểu thiên vương áo xanh đối diện. Chúng ta thay nhiều người như vậy, đối phương chưa từng đổi người nào? Cho dù là người lợi hại cũng bị thương, huống chi còn là đứa bé.
Chiến thần Thần Linh nhai thể biết luân chiến vô sỉ, giơ đao : "Lệnh Đại bàng Tướng quân, thay mặt bản tướng nghênh chiến Thiên vương Giới – Phong Thanh Vân."
Đại bàng lĩnh mệnh, phi thân bay xuống.
Tiểu thiên vương thấy đại bàng xuất chiến, thu hồi vẻ khinh miệt, ánh mắt nặng nề, trong miệng vẫn cười hì hì như cũ : "Đại Bằng, sao ngươi muốn tìm cái chết?"
Đứa nhóc như vậy là muốn ăn đòn sao, Lâm Hoa đầu đầy hắc tuyến, phải đáng đánh sao?
Nghe lời này, Đại bàng Tướng quân quả nhiên nổi trận lôi đình, tức giận mắng: "Tiểu nhi Giới, lại dám khẩu xuất cuồng ngôn ( năng ngông cuồng), xem ta như thế nào thu thập ngươi."
Phong Thanh Vân kêu to: "Dời non lấp biển."
Chỉ thấy song chưởng đưa ra, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh dương, tầng tầng lớp lớp như sóng gợn, bay thẳng về phía đại bàng Tướng quân. Tuy Vụ tuổi nhưng kinh nghiệm đối địch lại hết sức phong phú, cực kỳ hiểu đạo lý ra tay trước để chiếm thế thượng phong.
"Chút tài mọn." Đại bàng khinh thường phất tay, dễ dàng hóa giải kích hung mãnh.
" tốt."
Đại bàng hơi biến sắc, nhanh chóng xoay người, song tiên nâng lên, hai cánh đại bàng bảo vệ sau lưng, nhưng vẫn bị lực khổng lồ đánh mạnh vào, lùi lại mấy bước, phun ngụm máu tươi.
Phong Thanh Vân kích thành công, nhanh chóng bỏ chạy.
" tiểu nhi hèn hạ." Đại bàng giống như bị kích động, hai mắt đỏ bừng, sau lưng đột nhiên ra đôi cánh lớn.
Đại bàng vỗ cánh, gió lốc đầy trời.
Phong Thanh Vân bị này gió lốc ép lui về sau, cố sức né tránh, gió lốc đánh trượt bay thẳng vào ngọn núi, đem ngọn núi kia san thành bình địa.
Hai người ngươi tới ta , càng đấu trời đất càng mù mịt, Lâm Hoa nhìn hoa mắt, nơi nào phân biệt được cao thấp. Ngẩng đầu liếc trộm Thương Nam Thần Quân, chỉ thấy sắc mặt bình tĩnh, bộ dáng bí hiểm. Lâm Hoa khinh thường bĩu môi, ngươi cứ giả vờ , ra trong lòng biết vui mừng bao nhiêu.
Lâm Hoa từ mặt Thương Nam Thần Quân nhìn ra được gì, phẫn nộ quay đầu, tiếp tục thưởng thức trận chiến.
Lúc này hai người đồng thời nâng tay, chưởng lực tiêu diệt mấy ngọn núi.
Phong Thanh Vân cuối cùng cũng chỉ là đứa bé, lại thêm đấu liên tiếp mấy trận, thể lực dần dần suy kiệt, chưởng lực yếu hơn. Đại bàng thừa lúc xông lên, song chưởng đột phá phòng tuyến của Phong Thanh Vân, đánh vào ngực .
Phong Thanh Vân miệng phun máu tươi, lui lại mấy trượng, nuốt xuống máu tươi bên miệng, sắc mặt dữ tợn. Hai tay nâng lên, chỉ thấy lòng bàn tay dần dần hóa thành quả cầu ánh sáng màu xanh dương đậm, quả cầu càng lúc càng lớn, khuôn mặt nhắn của Phong Thanh Vân trở nên trắng bệch, thân hình lay động, cắn răng chống đỡ. Đợi quả cầu đạt đến cực đại, mới chậm chạp đẩy ra, phóng về phía đại bàng.
Lâm Hoa đau lòng vô cùng. Ngươi ỷ mạnh cái gì, đánh lại nhận thua, trẻ con cũng sợ mất mặt. Ngươi coi Thần Tướng thông minh hơn ngươi nhiều, mắt thấy đánh lại liền chạy. Dáng vẻ ngươi như vậy, cha mẹ của ngươi đâu? đau lòng sao?
Lâm Hoa phát tính mẫu tử đúng lúc, đối tượng còn là tiểu thiên vương Giới .
Đối với kích của Phong Thanh Vân, đại bàng dám khinh địch, chỉ thấy hít sâu hơi, hai tay nâng trước ngực, khí lưu quanh mình bắt đầu khởi động, tập trung vào lòng bàn tay.
Mượn sức gió, đẩy song chưởng ra.
vòng ánh sáng chói mắt, xuyên thấu qua quả cầu ánh sáng màu lam khổng lồ, quả cầu bị nứt phát tán thành từng đốm xanh lơ lửng . Sau khi đánh tan quả cầu xanh, vòng sáng kia hơi tối lại, khẽ dừng chút rồi tiếp tục hướng về phía Phong Thanh Vân.
Phong Thanh Vân lăn người tại chỗ, tránh kích trí mạng. Cho dù như thế, vẫn bị ảnh hưởng của quầng sáng kia, rốt cuộc phun ra bụm máu lớn, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Thấy Phong Thanh Vân bị thương, đại bằng vô cùng vui mừng, thừa dịp kiệt sức, lấy mạng . Đại bàng bay đến trước mặt , giơ cao Song Tiên, quất thẳng vào đầu , muốn đẩy vào chỗ chết.
“Phong Thanh Vân” đối mặt với Song Tiên đánh xuống đầu, cười quỷ dị tiếng, bóng dáng vặn vẹo mơ hồ. Đại bàng thu thế kịp, Song Tiên hung hăng nện mặt đất. "Phanh" tiếng. Bụi đất tung bay, mặt đất xuất hố sâu cực lớn.
Sau lưng đau nhức, máu tươi bắn ra, Đại Bàng bị Phong Thanh Vân xé bên cánh. Đại Bàng bị đau, hét lớn tiếng, kim quang giữa hai tay thoáng qua, đôi chuỳ Tử Kim biết ở đâu ra, trở tay đâm tới sau lưng Phong Thanh Vân.
"Két!" Lâm Hoa sợ hãi kêu.
Tiếng gà rừng chói tay đột nhiên xuất ở chiến trường, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Lâm Hoa biến thành bộ dáng gà rừng, Thương Nam Thần Quân cười như cười cầm cánh che miệng Lâm Hoa.
Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, Lâm Hoa cười xấu hổ, ảo não bay trở về trong ngực Thương Nam Thần Quân, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục xem cuộc chiến.
Phong Thanh Vân chết, an toàn nằm trong ngực người.
Đôi chùy của đại bàng bị đạo hồng quang đánh trúng, rời khỏi tay vỡ vụn trung, hóa thành từng mảnh bay lả tả, hồng quang bá đạo.
Cứu Phong Thanh Dương chính là chiến tướng mặc áo bào tím, mái tóc màu tím, khuôn mặt sạch , xinh đẹp, hai mắt ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đó là Đại Thiên Vương Giới Phong - Thanh Dương.
Chương 15: Hoàng Bạch Dạ
Tướng quân áo tím trẻ tuổi đặt Phong Thanh Vân xuống, hừ lạnh: "Thần giới các người hèn hạ như thế."
Phong Thanh Vân cắn răng đứng vững, cung kính : "Ca ca."
Đại bàng Tướng quân còn cánh oán độc nhìn chằm chằm Phong Thanh Vân, giọng căm hận : "Mối thù gãy cánh, suốt đời quên, cho dù đến chân trời góc biển, ta cũng lấy mạng ngươi."
Lâm Hoa trợn trắng mắt, ràng ngươi muốn tánh mạng người ta, chẳng lẽ cho người ta phản kháng, chẳng lẽ người ta phải ngoan ngoan cho ngươi chém sao? Sao lại lý như vậy?
Chiến thần Thần Linh Nhai liên tục cười khổ, phản bác được, dù sao cũng là Thần giới quang minh chính đại trước. muốn triệu hồi đại bàng, bất chợt sắc mặt đại biến. Sợ hãi kêu: " tốt."
Chân trời đột nhiên xuất bóng đen, bóng đen kia che khuất bầu trời, nhanh chóng hướng đến chiến trường.
Thấy bóng đen kia, Chiến thần có chút kinh sợ, giơ đao hô to, tiếng như sấm: "Tam quân nghe lệnh, lui binh ."
ra cần ra lệnh, chúng thiên binh như thủy triều lui về sau.
Bóng đen chưa tới gần, làm người cảm thấy áp lực khổng lồ cung với sát khí nhàn nhạt, ngọn núi cứng rắn chịu được áp lực này, trong phút chốc sụp đổ, bụi đất mù mịt tràn đầy trời đất.
Lâm Hoa trợn mắt há hốc mồm, đây là người nào? Nhìn khí thế này, có thể đem vài chục vạn thiên binh giẫm dưới chân.
Thương Nam Thần Quân hình như cũng rất kiêng kỵ bóng đen này, vọt người lên , quanh thân tản mát ra hồng quang chói mắt, từ từ lan rộng, cuối cùng tạo thành lá chắn chắc chắn .
Chiến thần cũng huy động Ngân Long trong tay, lam quang sáng lên, bao trùm lên lá chắn của Thương Nam Thần Quân.
Thần Quân tộc Vũ và Chiến thần hợp lực nâng kết giới, ngăn cản kẻ địch còn chưa thấy mặt.
Chỉ nghe"Ầm" tiếng lớn, kết giới vỡ tan.
Tất cả việc chỉ diễn ra trong chốc lát .
Thương Nam Thần Quân và Chiến thần hình như dự liệu trước tình huống, lúc kết giới vỡ vụn phi thân lui ra. Hai người họ thần lực dư thừa, tất nhiên có gì đáng ngại. Đáng tiếc cho những thiên binh pháp lực yếu ớt chậm chạp, hóa thành tro bụi trong tiếng nổ.
Còn chưa đối mặt, Thần giới hao tổn mười vạn thiên binh.
Cuồng phong gào thét, cát bay đá cuốn, hạn chế tầm mắt của mọi người.
Trong bạch quang chói mắt, bóng dáng màu đen từ từ ra.
Lâm Hoa vẫy cánh, phủi bụi bặm, trầm ngâm nhìn lại.
nam tử nhìn như 20 tuổi, thực tế biết trải qua mấy ngàn mấy vạn năm, chắp tay đứng chiến trường. Bộ trường bào gấm đen, tóc dài đen buông xoả, vài lọn tóc dài rũ trước trán, mang theo chút lười biếng.
Chỉ cái liếc mắt khiến Lâm Hoa mê muội, nước miếng giàn giụa.
Nam tử áo đen kia khuôn mặt như ngọc, tuấn mỹ tuyệt luân. Sóng mũi cao, khóe môi khẽ nhếch, cười như cười, mắt phượng loé sáng.
Lâm Hoa chảy nước miếng nhìn chằm chằm mỹ nam. Chỉ là gương mặt đó sao nhìn quen mắt vậy? Lâm Hoa buồn bực nghĩ, càng nhìn càng thấy quen, tựa như ngày ngày đều gặp. Lâm Hoa chợt ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nặng nề của Thương Nam Thần Quân.
ràng chính là Thương Nam Thần Quân phiên bản tà mị thích màu đen! ! !
Lâm Hoa bị doạ suýt nữa lăn từ trong ngựcThương Nam Thần Quân xuống. Này, đến cùng là có chuyện gì?
Chỉ thấy phiên bản Thương Nam Thần Quân : "Mấy đại nhân thay phiên nhau khi dễ nhi tử ta, coi Giới ta như người sao?"
Lời còn chưa dứt, ống tay áo vung lên, lại thêm mấy ngàn thiên binh hóa thành tro bụi.
Lâm Hoa sợ hãi vùi sâu vào ngựcThương Nam Thần Quân. Người này ràng là Cuồng ma sát nhân. Quả nhiên, người càng đẹp càng biến thái.
Ánh mắt Thương Nam Thần Quân phức tạp nhìn người áo đen nhìn cố gắng chế tạo tro bụi, giọng : "Đó là Hoàng Bạch Dạ."
Hoàng Bạch Dạ?
Lâm Hoa ngạc nhiên.
Giết xong mấy vạn thiên binh, Hoàng rốt cuộc cũng dừng tay.
Đám binh lúc này mới dám lên trước, cùng hô to: "Tham kiến bệ hạ."
Hai huynh đệ Phong Thanh Vân và Phong Thanh Dương tiến lên, chân quỳ xuống: "Bái kiến phụ hoàng."
Lâm Hoa xém nữa bị nước miếng nghẹn chết, mắt mờ mịt nhìn phía trước. Các ngươi xác định người đàn ông xinh đẹp khuynh thành kia là cha của các ngươi? So với các ngươi cũng hơn bao nhiêu?
Hoàng Bạch Dạ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn Thương Nam Thần Quân: "Ca ca, ngươi đối xử với cháu ngươi như vậy sao?"
Ca ca? Ca ca. Ca ca!
Lâm Hoa muốn ngất, Thương Nam Thần Quân là ca ca của Hoàng Bạch Dạ?
Đây là bí mật động trời.
Nhưng mà gia đình này tên họ đồng nhất, họ Thương, họ Bạch, hai người họ Phong. . . . . .
Lâm Hoa cứng người trong gió. . . . . .
Chương 16 Thần Đế
Thương Nam Thần Quân quần áo đỏ như máu, đón gió mà đứng, lạnh nhạt : " chiến trường, chỉ có đối thủ."
" Rất tốt, " Hoàng Bạch Dạ quay đầu với Thiên vương Giới còn quỳ mặt đất: "Nhớ chưa? Lần sau có gặp, đừng cho đại bá ngươi mặt mũi, cứ đánh cho ta là được."
Hai người kia cúi đầu nghe lệnh, đứng dậy cung kính đến sau lưng Hoàng.
Hoàng giơ tay, lòng bàn tay sáng lên ngọn lửa màu đen. Tiện tay ném , ngọn lửa kia lớn theo gió, nháy mắt bao trùm hai đỉnh núi. Thiên binh cùng hai ngọn núi liền hóa thành bụi bậm.
Hoàng chút để ý thu tay lại, cười : "Như ngươi mong muốn, lần sau gặp mặt, bớt nhiều chuyện, Thương Nam Thần Quân."
Lâm Hoa nghẹn họng nhìn trân trối những thiên binh chậm rãi biến mất, nghe những tiếng kêu rên tuyệt vọng, núp trong ngực Thương Nam Thần Quân run lẩy bẩy.
Thương Nam Thần Quân như có chút tức giận, ngón tay lơ đãng co rút nhanh, trầm giọng : "Ngươi dùng Phượng hỏa đối phó với thiên binh. . . . . ."
Lời còn chưa dứt bị Hoàng cắt đứt, hỏi ngược lại: "Bổn hoàng vì sao thể."
Thương Nam Thần Quân nghẹn lời. Đúng vậy a, mới chiến trường có tình thân, tại lại trách cứ đối phương lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. phù hợp
Hoàng Bạch Dạ vô tâm liếc mắt nhìn gà rừng co rúm lại trong ngực Thương Nam Thần Quân , ánh mắt u ám, xoay người ra lệnh: "Rút lui."
Bóng dáng màu đen kia biến mất.
Hai huynh đệ Phong Thanh Dương, Phong Thanh Vân mang theo mười vạn Binh, trong phút chốc rút lui sạch , vài chục vạn thiên binh người dám ngăn trở.
Bốn phía an tĩnh đáng sợ.
Lâm Hoa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến nàng hít vào ngụm khí lạnh.
Kỳ Liên sơn lúc này hoàng tàn thể tả, mấy chục vạn đại quân còn dư lại tới hai mươi vạn, mọi người dính toàn bụi đất, tinh thần uể oải.
Hoàng, thế nhưng tổn thất vài chục vạn thiên binh.
trút giận xong, hài lòng rời , lưu lại những tàn binh bại tướng này dọn dẹp chiến trường.
ra mặc kệ ở nơi nào, có quyền lực đều là lão đại.
Chiến thần sắc mặt tái nhợt, lo âu nhìn Thương Nam Thần Quân: "Lần này thảm bại, biết về phụng mệnh Thần Đế như thế nào?"
Thương Nam Thần Quân vẻ mặt sầu lo, Bạch Dạ phải mất tích sao? Tại sao lại đột nhiên xuất ở chiến trường? Sợ rằng cuộc chiến Thần – lần này , kết cục khó đoán.
Trong lúc rầm mặc, mấy thiên binh mang Thần Tướng tới đây. Là đại bàng Tướng quân. Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng như tờ giấy, sau lưng ngừng rỉ máu tươi. Tích… táp, nhuộm đỏ mặt đất.
Đại bàng tướng quân khắp người đầy máu, cực kỳ khủng bố, sợ là sống nổi.
Thương Nam Thần Quân lộ vẻ lo lắng, hỏi thăm: "Đại bàng Tướng quân còn cứu được ?"
Quân y vội : "Tính mạng có gì đáng ngại, chỉ là đôi cánh sau lưng, bị Phượng hoả đt đốt, sợ là thể phục hồi như cũ."
Thương Nam Thần Quân im lặng, tộc Đại Bằng kiêu ngạo nhất là đôi cánh, hôm nay lại bị người ta đoạt , biết sau khi tỉnh lại Đại bàng đối mặt như thế nào.
Tình trạng Đại bàng Tướng quân thảm như vậy, Lâm Hoa cũng có tia đồng tình. Lúc trước chiến đấu, Phong Thanh Vân cho dù thắng lợi cũng làm tổn thương tánh mạng Thần Tướng, nhưng Đại bàng Tướng quân lại luôn nghĩ cách đưa vào chỗ chết. Hôm nay rơi kết cục như vậy, cũng là tự tìm.
Hoàng tổn thương tính mạng , chỉ lấy của đôi cánh, như vậy là còn cho đại ca mấy phần mặt mũi.
Lâm Hoa nghĩ như vậy, nhưng lại biết tộc Đại Bằng mà có cánh, so với chết còn tàn khốc hơn.
Từ chiến trường trở lại, khí Thiên Đình bị đè nén khác thường, quần thần đều dám lên tiếng. Mỗi lần bãi triều, các đại thần phải chạy nhanh, chỉ sợ trở thành đối tượng phát hoả của Thần Đế.
Cũng khó trách, chỉ đánh lại già, ngay cả cũng đánh lại. Thần giới yên bình quá lâu, thần - đại chiến mấy lần, lần này là lại thua thảm. Thần Đế quá oan uổng rồi, Thần Đế vui, đại thần phía dưới còn muốn sống yên ổn qua ngày sao?
Sau điện, Thần Đế ngồi thẳng long tọa, vỗ trán trầm tư.
Thương Nam Thần Quân vào điện, cúi người: "Thần tham kiến Thần Đế."
"Giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy a, biểu ca." Thần Đế cười khổ khoát tay, "Ngồi ."
Thương Nam Thần Quân ngồi xuống.
"Trẫm chấp chưởng Thần giới hơn mười vạn năm." Thần Đế chăm chú nhìn Thương Nam Thần Quân, "Hôm nay lại hủy tay Bạch Dạ, ngươi trẫm làm sao vội."
Thương Nam Thần Quân : " Cho dù Hoàng lợi hại, luôn có biện pháp đối phó."
" Biện pháp gì? Thân thể là huyết mạch Phượng Thần, hôm nay lại vượt qua “Diệt Thần” chi kiếp, chỉ sợ ai là đối thủ." Thần Đế lắc đầu thở dài , "Ban đầu nếu máu Phượng Thần ở người ngươi, hôm nay làm gì phát sinh nhiều chuyện như vậy."
Thương Nam Thần Quân trầm mặc .
" Chẳng lẽ phải đồng ý điều kiện của ?" Thần Đế lo lắng trùng trùng, hai hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại chỗ, "Nhưng nếu như thế, mặt mũi Thần giới ở chỗ nào?"
Thương Nam Thần Quân suy nghĩ hồi lâu, tựa như quyết định, mở miệng : "Thần có chuyện muốn bẩm báo với bệ hạ, có thể phân ưu với bệ hạ."
Thần Đế nghe vậy cặp mắt sáng lên, lo lắng mặt tản : " nghe chút."
Last edited by a moderator: 10/11/14