III. Hệ lụy thứ hai của tuổi già hay ngôi nhà và những đứa trẻ Ngự Hoàng Uyển của Lôi gia, 10 giờ tối. Lôi Dận ngồi trong thư phòng, nhìn trang báo cáo chưa lật được qua tờ thứ hai, đầu óc rối tinh rối mù cả lên. “Niềm vui mới”…có phải, còn gã nữa t__t gã từng thề dù gã cũng cho , nhưng nhìn đau khổ vầy gã nỡ t___t nhưng nhìn ấy vẫn rất bình thường mà t____t hay ấy muốn làm tổn thương đến mình t_____t hay là mình làm gì sai t______t quay phim? , mình làm rất bí mật, ấy thể nào biết được. Đoạn video nóng bỏng kia vẫn còn trong laptop và khóa file rồi, tiểu báo báo có bao giờ hứng thú với máy tính của mình đâu t_______t hay là ấy vẫn còn giận hôm qua, hôm trước, hôm trước nữa, cả tuần nay, , quanh năm suốt tháng mình hơi đòi hỏi? Cũng có thể…Chắc là… phải…Lỡ như…Thôi rồi… Hix. Sau hồi tịnh tâm liệt kê, Lôi tiên sinh cảm thấy tội lỗi chất chồng đến đếm được nữa khiến lương tâm sún răng của gã cắn rứt, trái tim gã đau đớn, linh hồn bị giằng xé. Nhưng người đời có câu, đánh kẻ chạy ai đánh người chạy lại, tự thú được khoan hồng? Nghĩ liền làm, Lôi tiên sinh chậm chạp quay về phòng ngủ. Vừa hé cửa ra, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp đâp vào mắt gã. Tiểu báo báo cầm thanh sắt dài dài, dũa dũa móng vuốt sắc nhọn, thỉnh thoảng còn giơ giơ vuốt lên xem xét, cười hết sức […]. Hình ảnh ấy khiến Lôi tiên sinh nuốt nuốt nước miếng, vội vàng ôm con báo vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm mượt, cẩn thận khéo léo giữ hai cánh tay lại, hỏi , “Em giận à?” Mạch Khê õ______Õ~ “Hm.” “――” Sau đó Lôi tiên sinh thành khai báo. Và rồi… [bạn phải đủ 21 tuổi mới được xem hình ảnh này] Mười giờ đêm, tiếng rú rùng rợn vang lên. biết là của ai. Và cứ suốt đêm như thế, phụ họa theo cả――tiếng van xin [?], tiếng nấc [?], tiếng rên rỉ [?],… oOo “Ba, mấy hợp đồng kia con làm xong rồi.” “Cảm ơn con, Quân Nghị.” “ có gì, mẹ dặn con nên giúp ba tay, ba già rồi cũng cần――” RẮC. “Alo, ba?” “…” “Đúng là già rồi.” oOo buổi sáng đẹp trời và thoải mái với những người làm của Lôi gia vì phải chứng kiến mấy cảnh R-16 (hay 18 gì đó) độc hại (với cả người lớn) trong nhà ăn của nhị vị chủ nhân mà phải kiềm nén được phép nhìn; lại còn được thiếu gia và hai vị tiểu thư tặng sách cho. Quả là trong lành hiếm thấy. Nhà họ Lôi này rất khó sống, có bốn đứa trẻ, đứa trẻ già và ba đứa trẻ lớn. Hôm nay ba đứa nhóc kia kia ôm về năm sáu thùng sách bự chảng. Sau khi chia cho mấy người làm, vệ sĩ trong nhà, và cả quản gia Hàn Á mỗi người quyển, ba đứa cũng cầm quyển cho mình, chia ra mỗi người cái sô pha chăm chú đọc. Phản ứng thu được khi đọc xong như sau. Lôi Túc Kiêu: *nhíu mày* Lôi Lăng Mạch: “Há há há ~ HÁ HÁ HÁ ~” Lôi Lăng Khê: *rút thêm khăn giấy* “ ~ cảm ~ động ~” Lôi Túc Kiêu: *vứt sách lên bàn* “Pervert.” Lôi Lăng Mạch: “Tiểu Kiêu, thấy mắc cười hả, y con chó con.” Lôi Lăng Khê: “Mạch Mạch, cảm động muốn chết chị lại so sánh ba với chó con? Ba tuyệt vời đến như vầy. Đấy là SỦNG! SỦNG! Là THÊ NÔ! Là VỢ! Là bản chất NÊN CÓ của SOÁI CA! Là…^%*@% ~ Là ^%$#^&@ hiểu chưa hả ~ Em muốn gặp Ân Tầm ~ Em MUỐN gặp Ân Tầm ~~~ Lôi Túc Kiêu: “hm.” Lôi Lăng Mạch: “Tiểu Khê à, nhà này được xây dựng nền móng của ba, dưới lãnh đạo và chỉ huy của mẹ. Là Nữ Vương trong truyền thuyết, như Võ Tắc Thiên ấy” *hâm mộ hâm mộ* “Mà hình như đêm qua có tiếng khóc?” Lôi Túc Kiêu: *bình tĩnh* “Là tiếng rên.” Lôi Lăng Khê: *ánh mắt hồi hộp* “Của ai?” Lôi Túc Kiêu: *trầm mặc* Lôi Lăng Mạch: *nghẹn giọng* “Giống kiểu BDSM, của ai. Rùng rợn lắm.” gôi nhà và những đứa trẻ