1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Falling For Gracie - Susan Mallery ( 21c+ Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 16
      NEDA JACKSON hóa ra là thiếu nữ hấp dẫn, vui vẻ khoảng hai mươi mấy tuổi với mái tóc bím dài xuống nửa lưng. Gracie liếc cái bím và ước gì cũng có thể hợp với kiểu tóc đó.
      "Rất vui được gặp chị," Neda khi bước vào ngôi nhà thuê của Gracie. "Tôi tìm hiểu và tôi phải là tất cả các dâu rất thích bánh của chị. người trong số họ mời tôi ghé qua sau đám cưới. Mẹ ta để dành cho tôi miếng bánh." Đôi mắt nâu của Neda mở lớn đầy sung sướng. "Ngon tuyệt. Tôi thích vị của cái bánh, mà tôi là người thích ăn ngọt mấy. Chị cho gì vào đó?"
      Gracie cười. "Rất tiếc. Bí mật nghề nghiệp. Tôi thử nhiều công thức khác nhau cả năm trời mới hoàn hảo được cái công thức tôi dùng. Nó là công thức cho bánh trứng, tôi sửa đổi chút để làm thêm bánh sô--la và bánh bơ."
      " giờ chị làm gì?" Neda hỏi.
      "Cố giữ bình tĩnh, vì đây là mùa bận rộn nhất. Tôi có ít nhất 3 bánh cần làm mỗi tuần cho cả 11 tuần sắp tới. Rồi còn 2 bánh tuần. Vài mẫu khá đơn giản chỉ cần 20 đến 30 giờ là xong. Vài mẫu phải gấp đôi thời gian đó."
      "Nhưng chị làm 1 mình, phải ? ngày đâu có nhiều giờ thế."
      Gracie gật. "Khỏi phải . Tôi tiết kiêm được thời gian nhờ làm các phụ kiện trang trí hàng loạt. Và nhiều cái có thể làm sẵn trước."
      "Và chị tự làm hết. tuyệt. Phải với chị, tôi từng gặp nhiều người làm bánh cưới mà làm ẩu rồi. Với giá tiền của mấy cái bánh này, tôi thấy bực khi họ làm thế."
      Gracie dẫn đường vào phòng ăn nơi hàng trăm cái lá và hoa nằm các khay chồng lên nhau.
      Neda bước lại gần. "Mấy cái này là gì? Hoa nhựa chị mua từ cửa hàng đồ chơi."
      ", tôi làm chúng đó. Ăn được mà."
      " chứ." Neda tiến lại gần hơn và nhìn chăm chú. "Chúng làm bằng kem lạnh. Kể cả mấy cái lá nữa. Chị làm mấy cái lá phải ? phải mua chứ?"
      "Tôi làm tay từng cái đó."Gracie dẫn Neda trở lại bếp nơi có cái bánh đính hôn 2 tầng để bàn bếp.
      "Sao chị có thể phủ mặt bánh mịn như vậy?" Neda hỏi. "Đẹp quá."
      "Mặt bánh được phủ bằng kem bơ lạnh. Rồi tôi phủ thêm lớp kem mềm. Nó giúp cho mặt bánh mịn. Cạnh bánh được điểm các chấm với 2 kích cỡ. Gracie chỉ cho Neda thấy cách làm nó. "Những bông hồng phủ chân bánh."
      cầm cái bông hồng lên và nhàng đặt vào vị trí của nó. "Làm khó, nhưng tốn thời gian lắm."
      Neda cười. "Chưa kể chị phải thiết kế kiểu bánh trước tiên rồi làm sẵn các phụ kiện trang trí."
      "Làm vậy có ích lắm."
      "Tôi chẳng bao giờ làm được vậy." Neda để cuốn sổ tay lên ghế rồi lôi trong túi ra cái máy ảnh. "Được rồi, để tôi chụp vài tấm hình chung chung, sau đó tôi chụp lúc chị trang trí cái bánh này."
      "Được thôi."
      Gracie trang trí cái bánh trong khi Neda vòng vòng chụp hình. Có thêm cái bánh cưới để bàn nên Gracie trang trí cái đó luôn. Trong khi chụp hình Neda đặt câu hỏi với .
      "Tại sao lại là bánh cưới?"
      "Tôi thích làm bánh cưới. Tôi thích thử thách khi phải nghĩ ra kiểu mới. Tôi thích được góp phần vào ngày đặc biệt của đôi bạn."
      "Có tai nạn gì chưa?"
      Gracie thở dài. "Có người làm rớt tầng cùng của bánh. của dâu đến lấy bánh, có 6 hộp khác nhau, tôi đến sau để xếp chúng với nhau, rồi tôi nhận được cú điện thoại đầy hoảng hốt là tầng cùng với phụ kiện trang trí bằng thủy tinh thổi bị bể."
      Neda nhìn chăm chú. "Rồi chị làm gì?"
      Gracie cho thêm 3 bông vào vị trí. "Tôi làm cái bánh khác cho hôm sau và nó cũng gần kích cỡ. Tôi làm tầng mới và cho vô lò nướng cho dâu thứ hai rồi nhanh chóng đổi lớp phủ bánh tầng bánh tôi có sẵn, vì có đồ phụ kiện như cũ nên tôi phải gọi tiệm hoa. Đến lúc tôi tới điểm tổ chức tiệc cưới chủ tiệm hoa giao tới 5 chục bông hồng tiểu muội cùng tông màu với dâu."
      Gracie rùng mình nhớ lại. "Nó là cái bánh 3 tầng với trụ đỡ bánh ở chính giữa nên mọi thứ đều dễ bị để ý thấy. Tôi chỉ có chưa đầy 1 tiếng để sửa lại. Tôi gần như phải lôi hết đồ trang trí ra, để làm cho 2 tầng kia đơn giản hơn rồi cắt thân hồng tiểu muội , lấy nụ trang trí 2 tầng, tôi dùng các cánh hoa rớt ra rải bàn rồi trang trí thêm tầng cùng. ai biết hết trừ người trong gia đình."
      " là đáng lo." Neda .
      "Tim tôi đập thình thịch."
      Neda chụp thêm nhiều hình, hỏi thêm vài câu hỏi rồi là cuộc phỏng vấn xong.
      "Tôi bị ấn tượng rồi," phóng viên . "Tôi thích tác phẩm của chị và tôi vậy trong bài viết." Neda thu dọn đồ nghề. "Tôi đính hôn. Tụi tôi tính làm đám cưới vào Giáng Sinh. Chị còn lịch trống để làm bánh cho tôi ?"
      Gracie mỉm cười. "Tất nhiên. Để tôi đưa cho danh thiếp. có thể gọi tôi vào tháng tới và chúng ta có thể bàn xem thích bánh thế nào. Bánh cưới vào mùa lễ rất đẹp, với những thiết kế có châu báu."
      "Hay quá. Cám ơn chị. Chị rất đáng mến."
      "Cám ơn ."
      Gracie dẫn phóng viên ra cửa rồi đưa ra xe. Khi họ gần đến chiếc Mustang của Neda, Gracie nhìn thấy có vài cái hộp nằm sân nhà cạnh xe của .
      "Gì vậy nhỉ?" khi bước lại gần.
      Khi nhìn thấy cái lô-gô quen thuộc của bột bánh làm sẵn, sững sờ.
      "Cái gì vậy?" Neda hỏi.
      Gracie thể cử động, thể thở. chỉ có thể đứng nhìn trân trói hai cái hộp ràng rơi ra từ chiếc Subaru của . có gì ngạc nhiên cả, khi mà phần sau xe nhồi nhét hàng trăm hộp bột bánh làm sẵn.
      "Chị giỡn mặt hả?" phóng viên hỏi với vẻ ghê tởm. "Chị dùng bột bánh làm sẵn? Đó là nguyên liệu bí mật của chị?"
      "! Mấy cái này phải của tôi. đâu có thấy chúng lúc tới. Tôi dùng bột bánh làm sẵn từ lúc tôi 12 tuổi. Ai đó làm chuyện này."
      Neda lắc đầu. "Phải rồi. Ai đó biết tôi đến và đoán là họ có thể gài chị như vầy. Quên vụ tôi chị làm bánh cưới cho tôi ."
      Gracie cầm hộp bánh lên. Nó vẫn còn nguyên. " phải tin tôi."
      "Tôi nghĩ vậy. ra chị chẳng có gì độc đáo hết. Lẽ ra tôi phải biết từ đầu."
      Neda mở cửa xe, thảy cái túi vô, khi ấy quay ra, Gracie thấy máy ảnh trong tay ấy. Trước khi Gracie kịp cản, Neda chụp hàng loạt hình.
      "Ồ, và đừng lo về bài báo. Chúng tôi là tờ báo có tiếng," Neda khi leo vô xe. "Tôi thể tin chị lại làm thế. Chị có biết là chị hủy hoại bao nhiêu đám cưới ? là hèn. Chị có vẻ rất tử tế nhưng tôi đoán nó cũng giả dối như bánh của chị thôi. Chị có lẽ cũng chẳng tự làm mấy phụ kiện trang trí nữa. Đó là lý do tại sao chị chất đống trong đó. Chị mua chúng ở đâu đó."
      rồi Neda đóng sập cửa và lái . Gracie đứng nhìn theo. Chuyện này thể xảy ra, tự với mình. thể.
      Nhưng nó xảy ra, nghĩ khi nhìn cái hộp trong tay. Ai đó bẫy . Và chỉ có tên có thể nghĩ tới:
      Pam.
      Nhưng ngay khi với mình là chẳng ai khác mất công làm thế, thể nghĩ ra nổi lý do nào Pam lại muốn gây ra chuyện này với . Chị ta hoàn toàn thân thiện và dễ chịu từ lúc Gracie quay lại thị trấn. Chị ta thậm chí còn cho thuê bếp.
      Gracie cố kìm nước mắt khi thảy mấy cái hộp vô thùng rác. Rồi vô nhà, lấy túi xách, chắc chắn là các lò nướng được tắt rồi vội vã ra xe.
      Riley kết thúc cuộc họp và về văn phòng của . Khi ngang cửa thang máy nó mở ra và Gracie bước ra. nhìn nhanh gương mặt và biết điều tệ nhất - dù đó là gì - xảy ra.
      "Chuyện gì vậy?" hỏi khi vòng tay ôm và dẫn vô văn phòng. "Ai đó bị đau hả?"
      lắc đầu rồi hít thở cách khó khăn. "Mấy cái bánh. Em biết tại sao chuyện lại vậy. Em chỉ kể vài người nghe thôi, đâu ai biết chính xách khi nào. Em nghĩ là Pam, nhưng tại sao? Chị ấy rất tử tế mà. thể là Jill, và em muốn nghi ngờ chị em em nhưng em đâu có họ biết. Đâu ai được gì khác ngoài chuyện của họ thôi."
      đẩy vô phòng rồi đóng cửa lại. Khi chỉ còn hai người và riêng tư, ôm vào lòng.
      "Kể từ đầu em," dịu dàng. " nghe chuyện gì xảy ra."
      Nhưng bật khóc. Dấu hiệu đầu tiên cho biết là im lặng kéo dài, rồi cơ thể run lên và cuối cùng là nghe những tiếng nấc nghẹn ngào.
      "Em tiêu rồi," vài phút sau mới được. "Tiêu rồi."
      " thể nào," và hôn lên tóc . "Chuyện gì xảy ra?"
      Câu trả lời của là những tiếng khóc thảm thiết hơn. Riley chưa bao giờ thích phụ nữ khóc - nước mắt của họ dường như để điều khiển đàn ông. Nhưng với Gracie, thấy hoàn toàn khác biệt. chẳng muốn gì từ cả - ngoại trừ có thể cần để xoa dịu nỗi đau của .
      sụt sịt. "Em cần khăn giấy."
      rút khăn tay ra đưa cho .
      chậm mặt rồi quay và xì mũi.
      "Nhìn em khóc ghê lắm. nên nhìn chỗ khác ."
      lại ôm vào lòng. "Phải rồi, vì cặp với em chỉ do vẻ bề ngoài của em. nghe chuyện gì xảy ra nào."
      "Hôm nay em có cuộc phỏng vấn với tạp chí cưới."
      "Ừ, rồi sao?" đưa ra bộ so-fa ở góc phòng và kéo ngồi xuống cạnh . Rồi quay sang, đưa tay ôm mặt . "Em biết em rất đáng , dí dỏm và lại có thêm người hâm mộ em."
      Nước mắt dâng đầy trong đôi mắt xanh. " nghĩ vậy hả? ấy thậm chí còn nhờ em làm bánh cưới cho ấy. ấy cưới vào tháng 12. Nhưng giờ ..."
      Giọng run lên và vai xụi xuống.
      "Giờ sao?" dịu dàng hỏi khi đưa tay lau nước mắt .
      " ấy về và em tiễn ấy. ấy hỏi em về nguyên liệu bí mật, em ai biết em cho gì vô bánh. Em tìm công thức đó rất lâu và nó rất ngon."
      " biết. ăn bánh của em rồi."
      lại sụt sịt. "Rồi khắp nơi toàn hộp bánh. Ai đó để các hộp bột bánh làm sẵn trong xe em. Chúng còn rớt ra sân. ấy nổi giận, chụp hình, gọi em là kẻ dối trá và giờ em tiêu rồi."
      gục mặt nức nở. ôm sát vào người.
      Người đàn ông trong muốn hứa là mọi thứ rồi ổn, nhưng chắc điều đó và muốn vờ vĩnh với Gracie. Việc kinh doanh của tồn tại là nhờ tiếng tăm và lời truyền miệng. biết bài viết báo People giúp nghề nghiệp của thế nào, nếu tin đồn ra là kẻ lừa gạt, các khách hàng biến mất chỉ trong 1 đêm.
      bực bội dâng lên trong . biết làm sao để giải quyết vấn đề này và nhu cầu làm thế bừng bừng, mạnh mẽ trong .
      "Ai làm chuyện này?" hỏi. "Ai muốn gài bẫy em? Có người làm bánh nào khác ganh tị vì em quá thành công ?"
      gục đầu vai và dùng khăn tay lau mặt. "Em biết. Tụi em ra có gần gũi lắm, họp hàng tháng hay gì gì đó. Em cũng gặp vài người ở mấy hội chợ triển lãm đồ cưới. Họ khá đáng mến. Sao họ biết được em làm gì hay ở đâu chứ?"
      "Những ai biết về cuộc phỏng vấn?"
      ", em, Jill. Em tin là nó kể Mac nghe nhưng ấy bao giờ làm chuyện như vầy. Và Pam."
      “Pam, vợ trước của ?”
      "Ừ ha. Chị ấy ở đó lúc em bắt điện thoại. Chị ấy rất mừng cho em."
      "Phải rồi. Suốt đời Pam, ta chưa bao giờ mừng cho ai cả ngoài ta ra. Rồi, ta là kẻ tình nghi chính."
      Gracie ngồi thẳng lên và nhìn . "Em đồng ý là trong tất cả những người biết chuyện, Pam là người duy nhất em tin tưởng. Nhưng tại sao chị ta lại làm thế? Chị ta cần gì phải quan tâm là em được đăng báo tạp chí cưới? Nó quan trọng với em thôi, ngoài ra đâu có ai khác. Mà chị ta cũng đâu có tiệm bánh nào kình địch với em. Em thành công hay thành công chẳng ảnh hưởng gì đến chị ta hết."
      "Câu hỏi hợp lý. Nhưng đâu còn ai khác."
      "Em biết." Gracie thở dài. "Em chỉ hiểu. Tại sao chứ? Và giờ em phải làm gì?"
      "Em có muốn chất vấn Pam?"
      " hẳn. Em muốn bò về nhà và ước chuyện này chưa hề xảy ra. Được ?"
      vuốt tóc . "Gracie này, biết chuyện tồi tệ nhưng trường hợp tệ nhất là gì? Em bài viết có lợi tạp chí cưới. Trước đây em làm tốt - có bài báo này cũng đâu phải là tệ lắm?"
      ngồi lên và nhìn . ", vậy hẳn là quá tệ. Nhưng em e rằng đó chưa phải là trường hợp xấu nhất. Em hay làm bánh cho người nổi tiếng - chuyện này làm em mất họ. Và có gì người ta thích bằng chuyện tai tiếng liên quan đến các ngôi sao điện ảnh hay truyền hình. Nếu Neda hay về em trong tạp chí, em sao, nhưng nếu ấy bán bài viết và hình ảnh cho các báo lá cải em hoàn toàn tiêu tùng."
      Nỗi đau làm mắt như sẫm lại. Nỗi đau và cảm giác tuyệt vọng làm muốn trút giận lên ai đó - bất kỳ ai, miễn là cảm thấy đỡ hơn.
      " có thể làm gì ?" hỏi.
      " gì cả. Nhưng cám ơn quan tâm." đứng dậy.
      " tốt lắm, nhưng em phải thôi. Còn nhiều bánh phải làm cho xong trước khi việc kinh doanh của em trôi theo dòng nước."
      đứng dậy theo. "Em biết nó như vậy mà."
      gật đầu. "Nếu em may mắn, nhưng em tin vậy."
      Trong khi nhìn bỏ về, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Phải có gì đó để làm, cách nào đó để giải quyết chuyện này. Nếu chuyện này chuyện nào khác, vì phải làm gì đó, thể để Gracie đau đớn như thế.
      Gracie chìm đắm trong công việc. Ngôi nhà dường như là nơi an toàn nhất và với nỗi lo là bị bêu xấu báo lá cải bất cứ lúc nào, cần được làm việc trong lúc còn có thể.
      tránh tất cả mọi người, kể cả Riley. chuyện với Jill qua điện thoại nhưng kể về cuộc phỏng vấn thất bại và tránh xa Pam với cái nhà nghỉ của chị ta. Thà phải xoay khay cứ 10 phút 1 lần hơn là gặp phải chị ta, nghĩ, vẫn chắc Pam làm chuyện đó.
      Ba ngày sau, thế giới tìm tới khi ai đó gõ cửa trước nhà . ra hành lang và nhìn qua cửa sổ.
      "Đúng cái mình cần," lẩm bẩm khi thấy mẹ đứng ngoài cửa. "Lại thêm trận đòn tâm lý."
      Nhưng có cách để trốn khi mà xe đậu ngay trước sân nên chuẩn bị tinh thần đón chờ bài giảng sắp tới rồi mở cửa.
      "Chào Mẹ," với hồ hởi cảm nhận. "Mẹ khỏe ?"
      "Bình thường." Mẹ bước vô nhà. " tốt lắm."
      Gracie hít hơi sâu. "Con rất tiếc khi nghe vậy. Thành con quay lại đây để gây rắc rối nhưng dường như đó là những gì xảy ra. ràng, có cái gì đó mà còn làm chủ được. Con , con cảm kích quan tâm của Mẹ nhưng lúc này con thể nghe được thêm lời dạy dỗ nào nữa. Con muốn về quan hệ của con với Riley, quá khứ của con, vấn đề của con hay đại loại như thế."
      "Đó phải lý do mẹ tới."
      "Tốt." Tốt. Lại bàn thêm chuyện đám cưới. Phải chăng kế hoạch khỏa thân của Vivian hiệu quả?
      Gracie dẫn lối vô phòng khách và chỉ bộ so-fa. "Mẹ uống gì ?"
      ". cần."
      Mẹ ngồi xuống bộ so-fa và chờ đến khi Gracie ngồi rồi mới .
      "Mẹ xin lỗi," bà . "Mẹ ân hận hơn mẹ có thể với con. Mẹ là người mẹ tệ hại và là người tốt. Mẹ ghét chính bản thân mẹ." Nước mắt dâng đầy trong mắt bà.
      Gracie nghĩ vậy là cả 4 phụ nữ họ Landon phải rơi lệ trong mấy tuần vừa qua. kỷ lục.
      "Mẹ, con biết mẹ gì."
      "Mẹ hiểu." Chuẩn bị kỹ lưỡng hơn Gracie lúc khóc, mẹ lôi từ trong bóp ra gói khăn giấy . "Mẹ cố phớt lờ tất cả nhưng mẹ thể. Cứ y như mấy năm về trước. Mẹ biết mẹ làm gì và mẹ muốn làm vậy lần nữa. Mấy con mụ quỷ đó chết ."
      Gracie chớp mắt. chắc là chưa từng nghe thấy mẹ chửi thề trước đây. Chắc chắn. Nhưng họ về ai và mấy người đó làm gì?
      " phải là họ mà là mẹ." Mẹ hít hơi sâu. "Ôi Gracie, con luôn là đứa bé vui vẻ, sáng dạ. Rồi ba con mất và thế giới của con sụp đổ. Con là con rượu của ổng mà." Bà cười gượng. "Là cha mẹ nên thiên vị, mà nếu có cũng nên ra nhưng ai cũng biết ba con thương con nhất. Và khi ổng qua đời, con rất lạc lõng."
      Gracie nuốt nghẹn. nhớ ba . Ông luôn luôn dành thời gian cho , nhớ cách họ luôn cùng nhau làm gì đó. "Con nhớ ba rất nhiều."
      "Mẹ biết. Mẹ lo lắng nhưng nghĩ con ổn thôi. Rồi thằng bé Riley dọn đến bên cạnh và con đeo dính nó. Mẹ biết lý do là con vừa mất ba và cần người đàn ông trong đời, mẹ nghĩ nó qua thôi, nhưng nó qua ."
      Cảm giác ấm áp trong lòng Gracie tan biến. "Mình chuyện này rồi mà mẹ."
      "Mẹ biết. Ý mẹ là vầy. Chuyện vượt ngoài khả năng kiểm soát quá nhanh và tất cả đều biết con thích nó. Mọi người bàn tán, rồi những bài báo. Con trở thành huyền thoại. Nhiều người nghĩ vậy đáng nhưng vài phụ nữ trong trấn tốt như thế. Con quá sáng tạo và họ quá tàn nhẫn. Họ cười con và cả mẹ nữa. Mẹ thấy bị xấu hổ, như là mẹ thể kiểm soát con mẹ. Mỗi tuần đều có câu chuyện mới về Gracie."
      Gracie cảm thấy mặt nóng bừng. chưa bao giờ nhìn nhận hành động của mình từ vị trí của mẹ . "Con xin lỗi," thầm.
      "Đừng. Con còn trẻ con và đó là mối tình đầu của con. Mẹ lẽ ra nên biết cách lo liệu. Mẹ lẽ ra nên với họ là con là con mẹ và mẹ ủng hộ con. Nhưng mẹ lại cố bắt con thôi và nó hiệu nghiệm, rồi Pam có thai và đám cưới vội vàng. Mẹ biết mẹ phải đưa con ra khỏi trấn để khỏi có chuyện xảy ra."
      Gracie gật đầu khi nhớ lại nỗi đau bị gửi .
      "Nhưng cũng vô ích," mẹ tiếp. "Ở đám cưới của Pam và Riley, mọi người chỉ về con. Họ cá nhau là con có xuất , rồi họ kể lại các câu chuyện về con mà họ thích nhất và bàn tán về chuyện con thằng bé với cả trái tim thế nào. Vài người ngưỡng mộ nhưng vài người khác tử tế thế."
      Gracie nhăn mặt. "Con đâu biết chuyện đó."
      "Mẹ kể để làm con đau nhưng để giải thích. Lỗi là của mẹ. Mẹ nghĩ mẹ có thể đương đầu với những lời chế nhạo nữa, khi con đề nghị nuôi con, mẹ đưa con vì mẹ ích kỷ và nhu nhược. Và mẹ rất tiếc."
      Mẹ lại bắt đầu khóc. "Mẹ nhớ con rất nhiều. Mỗi ngày mẹ đều định gọi điện để kêu con về, nhưng rồi ai đó lại gì đó và mẹ lại nhớ lại mọi chuyện. Cùng với thời gian mọi chuyện cũng lắng dần và mẹ thấy cả người. Nhưng trong lòng mẹ thấy quá xấu hổ vì quá nhu nhược. Mẹ để những người mẹ gọi là bạn tác động đến mẹ và vì thế mẹ mất đứa con ."
      Gracie biết nghĩ sao. như ngây ra. "Mẹ đâu có mất con."
      "Có, mẹ mất con. Con và mẹ gần gũi lắm, rồi con giận mẹ vì chuyện mẹ làm và mẹ đáng bị vậy, mẹ có lời bào chữa nào hết. Mẹ quá nhu nhược và dại dột. Mẹ xin lỗi, Gracie. Mẹ rất ân hận." bà áp tay lên miệng. "Và mẹ là người mẹ tệ hại vì cuối cùng trong 3 đứa con con lại là đứa ra hồn nhất. Vivian quá được nuông chiều thành ích kỷ, Alexis chỉ giỏi làm ầm ĩ. Mẹ nghĩ là do mẹ, lỗi của mẹ."
      Gracie ra cạnh mẹ và ôm lấy bà.
      " sao rồi mẹ." .
      ", nó phải. Mẹ mất con và hoàn toàn là lỗi của mẹ. Mẹ rất ân hận."
      Gracie ôm chặt lấy bà. "Con cũng ân hận. Con chưa bao giờ có ý định làm mẹ xấu hổ hết."
      "Là mẹ, phải là con. Con chỉ là đứa bé đau khổ. Lẽ ra mẹ phải thấy điều đó."
      Gracie cho là điều đó có thể đúng nhưng vẫn cảm thấy hơi ái ngại. "Mẹ nhớ nhắc con đừng bao giờ thích ai nữa," .
      Mẹ cười gượng. "mẹ nghĩ con qua giai đoạn đó rồi."
      Gracie lùi lại và nhìn bà nghi ngờ. "Mấy tuần trước mẹ đâu có nghĩ thế."
      "Đúng nhưng bây giờ mẹ hiểu ra rồi. Nếu Riley Whitefield làm cho con vui vẻ con cứ tiếp tục quen nó ." Gracie nửa mong trái đất nứt đôi và những chú lùn với mũ chóp nhọn nhảy ra. " ư?"
      Mẹ gật đầu. "Mẹ muốn mất con lần nữa, Gracie ạ. Mẹ biết chúng ta thể lấy lại những gì mất nhưng mẹ muốn chúng ta cố thử gần gũi nhau lại. Mẹ sẵn sàng để kiên nhẫn và cố lấy lại niềm tin nơi con."
      Gracie cảm thấy tim như phồng lên. "Ôi Mẹ ơi. Được mà."
      " cần phải là bây giờ, nhưng mẹ muốn vậy." Họ lại ôm nhau.
      "Điều gì khiến mẹ thay đổi suy nghĩ?" Gracie hỏi.
      "Alexis và Vivian ghé qua hôm trước và mẹ nhận ra rằng phần của gia đình có mặt. Mẹ cảm thấy buồn lắm và kềm được nước mắt. Mẹ muốn chúng ta lại gần gũi như trước. Mẹ hi vọng con cũng muốn vậy."
      Gracie gật, nó có thể mất thời gian cho thay đổi cách suy nghĩ nhưng sẵn sàng cố gắng.
      Mẹ siết lấy rồi thả ra. "Được rồi, bây giờ mẹ trút hết vấn đề với con rồi, còn con sao? Việc làm bánh thế nào?"
      "Có vài rắc rối mẹ à."
      "Ví dụ như?"
      lưỡng lự vài giây, chắc muốn kể ra nhưng rồi hít hơi sâu.
      "Con có cuộc phỏng vấn với phóng viên tạp chí cưới cách đây mấy ngày."
      "Tốt quá."
      " hẳn đâu mẹ."
      Gracie kể cho bà nghe mọi chuyện xảy ra.
      Khi kể xong, mẹ có vẻ sững sờ. "Ai lại có thể để mấy hộp bánh ở đó?"
      "Con biết nữa. ai biết về cuộc phỏng vấn trừ con, Riley, Jill và Pam.”
      Môi mẹ cong lên. "Pam là mụ phù thủy. Sao con lại dây với nó?"
      Gracie nhịn được cười. "Đúng là mẹ nhạy bén."
      Mẹ xua lời khen với cái vẩy tay. "Mẹ chưa bao giờ thích Pam. Chẳng ai thích. Nó chỉ biết có nó. Nhưng sao nó lại muốn hại con?"
      "Đó là câu hỏi ăn tiền."
      "Mẹ hỏi xung quanh," mẹ . "Có lẽ ai đó nghe được gì đó. may là Vivian lên kế hoạch đãi tiệc ở chỗ nhà nghỉ của Pam. Mẹ vui vì được liên tục hủy đám cưới để làm nó rối lên."
      Gracie nhăn nhó. "Chuyên đám cưới..."
      " phải chuyện của con mà," mẹ . "Trừ việc phải gọi vài cú điện thoại nó cũng chẳng là chuyện của mẹ nữa. Mẹ mệt mỏi phải đứng ra can thiệp cho Viv rồi. Nó cần phải trưởng thành hơn và gánh lấy hậu quả việc nó làm."
      " ư?"
      "Mẹ thề." Bà lại ôm lấy . "Còn bánh ?"
      "Tất nhiên rồi. mẹ."
      Riley đọc kỹ bản báo cáo của thám tử tư lần nữa. có gì. có dấu hiệu của tên nhà báo bí , hay ông thị trưởng có kế hoạch gì. Riley thậm chí kêu tay thám tử tư theo dõi Pam mấy ngày và tới giờ ta luôn là công dân mẫu mực.
      là bực mình, nghĩ khi lái xuyên Los Lobos. chẳng biết thêm chuyện gì xảy ra so với trước lúc thuê tay thám tử. Tệ hơn nữa là biết ai có động cơ để hại Gracie.
      thể giải quyết vấn đề đó, nên cần phải giải quyết chuyện khác. Đó là lý do đậu xe trước cửa văn phòng bảo hiểm của Zeke trước giờ đóng cửa và vô trong.
      "Cậu ta có ở đây ?" Riley hỏi người phụ nữ ngồi ở bàn tiếp tân.
      "Có. Tôi báo ai... Ồ, ông Whitefield. Tôi báo ông tới."
      Riley mỉm cười với chị ta. " cần đâu. Tôi tự vào được."
      đoạn ngắn tới phòng Zeke rồi đẩy cửa bước vào mà gõ trước.
      Zeke nhìn lên. "Chào sếp. làm gì ở đây?" Zeke liếc tờ lịch. "Tôi bỏ lỡ cuộc hẹn nào sao?"
      "." Riley thẳng ra bàn Zeke và ngồi lên mép bàn. " có biết là tôi xuôi theo miền Bắc khi rời khỏi Los Lobos ?"
      Zeke cau mày. ". Tôi cần biết ?"
      Riley nhún vai. " hẳn. Tôi theo tàu đánh cá ở Alaska, công việc rất cực, nhiều giờ. Tôi chỉ là thằng bé đến từ thị trấn . Tôi chẳng biết cái quái gì về thế giới bên ngoài. Nhưng tôi học rất lẹ. Sau khi đánh nhau với nhiều gã to lớn hơn, lão luyện hơn, sau khi bị dần cho nhừ tử nhiều lần, tôi học được cách tự bảo vệ mình."
      Zeke rục rịch ghế. "Có lẽ đây phải là thông tin có lợi cho cuộc tranh cử."
      "Nhưng nó thú vị. Ở giàn khoan còn tệ hơn. Chỗ ở hạn hẹp, toàn người quen thích gì làm nấy, khi có đánh nhau phải kéo dài vài giờ."
      " muốn đập ông thị trưởng?"
      ". Tôi nghĩ đánh với ."
      Mắt Zeke mở lớn. ta vội vàng đứng dậy. "Tôi? Tôi làm gì?"
      " giữ bí mật và tôi cho biết - tôi thích thế. Nó làm vợ vui, điều đó ảnh hưởng gì tới tôi nhưng chị ta với Gracie và làm Gracie vui. Gracie có ảnh hưởng với tôi. Toàn bộ chuyện rắc rối với mấy tấm hình bắt nguồn từ . Tôi thể giải quyết những rắc rối khác trong cuộc sống của Gracie nhưng cái này được. hay đâu vào buổi tối và khi ở đó làm cái quái gì?"

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 17
      Gracie đứng nhìn lịch làm bánh của và tự hỏi bao lâu nữa tiếng xấu đồn xa. Dù muốn tin là Neda Jackson chỉ giữ chuyện đó cho mình, biết vận may của được tốt lắm. Nếu Neda thể viết bài báo đó cho tạp chí cưới, ấy cần tiền, nghĩa là ấy cần tìm thu nhập ở nơi nào khác, và báo lá cải có tiếng là trả nhiều tiền cho mấy vụ tai tiếng, Gracie có linh cảm là Neda làm thế.
      Nhưng phải mất bao lâu? Gracie biết gì về giới xuất bản hết. Vài ngày? Vài tuần? Khi nào bắt đầu?
      Mà cũng chẳng thành vấn đề. vẫn còn bánh để nướng và trang trí. Từ lúc rắc rối với mấy hộp bột bánh làm sẵn, quay lại chỗ của Pam nữa. Làm sao đó, thể rũ bỏ linh cảm người phụ nữ đó có liên quan và đến lúc Gracie biết làm cách nào để chứng minh chuyện đó muốn đối mặt Pam.
      chiếc xe dừng lại ở sân nhà . Từ lúc làm hòa lại với mẹ, Gracie cảm thấy bớt lo về chuyện ai ghé qua. Nếu may mắn, rất thích vị khách này.
      vội ra cửa và mỉm cười khi thấy chiếc Mercedes quen thuộc đậu cạnh xe người đàn ông đẹp trai bước về phía .
      " phải còn có ngân hàng để lo điều hành sao?" hỏi, cố phớt lờ cảm giác sung sướng trong lòng. Thích Riley là chuyện, rất rất thích Riley lại là sai lầm lớn.
      " có nhân viên mà," khi bước lại gần, rồi cúi xuống hôn môi . "Làm sếp nhờ được có chuyện đó."
      "Nhận viên hả? Có lẽ em cần tìm người cho em." bước lùi lại để vô nhà rồi dẫn lối vô bếp." Có gì ?"
      bước lại gần và để tay lên vai . " có tin tốt lành về Zeke. ta có ngoại tình. Dù là chút."
      chờ cả ngàn điều khác cơ. "Gì chứ? chuyện với Zeke?"
      " thể giải quyết chuyện lớn cho em nhưng biết có thể lo chuyện này."
      là đáng , mơ màng nghĩ. "Được rồi, ấy làm gì vào mấy đêm ấy vắng nhà."
      "Sẵn sàng chưa."
      Riley chạm vào . Điều duy nhất muốn làm là bước lại sát gần và cảm giác khoan khoái như con mèo được ăn no.
      "Em sẵn sàng rồi."
      " ta diễn hài."
      Gracie nhìn trân trối. " sao?"
      " cũng phản ứng vậy đó. ràng Zeke luôn thích được diễn hài, rồi ta gặp Alexis, ấy nên gạt ý tưởng đó qua bên, nhưng gần đây nó lại thôi thúc ta. ta muốn sống trong nuối tiếc nên muốn thử làm thế lúc này."
      Diễn hài? "Em chưa bao giờ nghĩ Zeke hài hước như thế. Sao ấy Alexis biết?"
      " cũng thua luôn. Có lẽ phần do họ tính có con và ta nghĩ bỏ việc lúc này làm chị em an tâm. ta đến mấy câu lạc bộ ở Santa Barbara và L.A để diễn. Vài tuần trước, diễn viên hài nổi tiếng Leno đến tìm ta, giờ ta chờ được liên hệ lại."
      Gracie thể tin được. chỉ là cuộc đời bí mật của rể chẳng như nghĩ nhưng còn là chuyện ấy và Alexis tính có em bé. Gần đây có vẻ như có nhiều chuyện liên quan đến bầu bí ghê.
      " ấy cho Alexis biết chứ?" hỏi.
      " thuyết phục ta cách đó là hay nhất."
      "Em có cần biết thuyết phục bằng cách nào ?"
      Riley có vẻ tự hào. " dọa ta."
      "Với việc dùng vũ lực?""
      "Đúng vậy."
      phì cười. " giỏi vụ đó lắm sao"?
      "Giỏi nhất. đánh nhau lâu rồi nhưng sẵn sàng đấu với ta. Zeke phải là người thích vũ lực nên ta nhường bước ngay."
      "Em thấy rất tự hào về hai người." bước lại gần Riley và vòng tay ôm . "1 chuyện lo xong, 50 triệu chuyện còn tiếp để lo."
      "Em cảm thấy vậy hả?" hỏi và xoa lưng .
      "Từng giây từng phút."
      "Vậy chúng ta lo chuyện kế tiếp. Pam và mấy cái hộp bánh."
      muốn nghĩ đến chuyện đó. "Sao Pam lại liên quan chứ?"
      " biết nhưng ta là kẻ tình nghi có vẻ hợp lý. Chúng ta chỉ cần tìm hiểu xem chuyện gì diễn ra với ta thôi."
      Gracie nhăn mặt và ao ước viên kháng axit. "Hãy là mình theo dõi nhà chị ta."
      Riley bước lùi lại và mỉm cười. " tới lúc 8 giờ. Mặc đồ đen. Ồ, và nhớ đem theo máy ảnh."
      Khi Riley rồi, Gracie lại tiếp tục làm bánh. Khi phải xoay khuôn mỗi 10 phút 1 lần công việc trở nên cực hơn lúc bình thường. vừa lấy lớp bánh khỏi lò điện thoại reo. chụp máy và nhấn nút chuyện.
      "Gracie nghe."
      "Sao dám?" giận dữ chất đầy trong giọng nữ xa lạ. "Tôi thể cho biết tôi nghĩ xấu xa thế nào. Phù thủy cũng xấu bằng."
      "Sao chứ?" Gracie chớp mắt. "Ai vậy? Tôi nghĩ chị lộn số rồi."
      "Ồ đừng có mơ. Tôi ghét . Tôi bao giờ tha thứ cho . Và mẹ kiếp, tôi muốn lấy tiền đặt cọc lại. Sao dám giả dah chuyên nghiệp chứ? là kẻ cướp, là kẻ dối. Cha tôi là luật sư và tôi ông kiện cho... cho cái gì tôi biết nhưng phải có cái gì đó. đáng khinh."
      Bụng Gracie nhộn nhạo và căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
      "Tôi chuyện với ai đây?" hỏi với hết khả năng bình tĩnh.
      “Sheila Morgan. Lẽ ra làm bánh cưới cho tôi vào tuần tới. gạt tôi, Gracie. dối về mọi thứ. Bây giờ tôi phải tìm người khác. Tôi mong xuống địa ngục. Ôi tôi điên qua, tôi thể nghĩ thứ gì tệ hơn để với ."
      Cuộc điện thoại cắt đột ngột, Gracie cúp máy và nhìn chằm chằm vô điện thoại rồi tắt máy.
      20 phút sau đứng ở quầy tính tiền của siêu thị địa phương. Những tờ lá cải hàng tuần được chất đống, vẫn còn buộc dây. đọc lướt nhan đề hai tờ đầu rồi nhìn thấy đầu đề tờ thứ ba.
      Người làm bánh cưới cho các ngôi sao quấy tung mọi chuyện bằng tay nghề dỏm.
      Dưới cái tiêu đề là hình hộp bột bánh làm sẵn méo mó.
      rút tờ báo ra, lật qua đến khi tìm được bài viết. Nó nhiều, chỉ khoảng nửa trang nhưng có tấm hình của xe chở đấy hộp bột bánh và tấm khác trông lo lắng.
      Bài viết đầy ý, ai thẳng dùng bột bánh làm sẵn nhưng cách bài báo được viết chẳng cần ai phải .
      Tới 6 giờ 80% số bánh đặt của bị hủy. lên mạng trang dành cho dâu và thấy có mấy tin nhắn giận dữ ở đó. Thậm chí biên tập của tờ tạp chí cưới lúc đầu định viết bài về còn gọi đến để la lối với .
      Gracie cuộn tròn người trong giường, nhìn chằm chằm vào cái di động. Mỗi khi mở máy là lại có thêm tin nhắn từ các dâu để hủy đơn đặt hàng. Tất cả họ đều giận dữ và biết làm sao để với họ mới là người bị phản bội, phải họ.
      Chuyện này thể xảy ra, tự bảo mình. Nó thực chỉ là cơn ác mộng tồi tệ. làm việc hết sức mình lâu lắm mới xây dựng được tiếng tăm của và bây giờ tất cả tan tành mây khói. đơn giản. ai quan tâm phải thức bao nhiêu đêm cố làm cho mỗi cái bánh đều hoàn hảo. Chẳng ai muốn nghe .
      Căn phòng tối dần và nhắc mình phải trỗi dậy làm gì đó nhưng có sức. Nên trùm gối lên đầu và mong là thế giới biến mất.
      lúc sau nghe tiếng đập cửa rầm rầm. phót lờ nó, ngay khi nhớ ra là và Riley lẽ ra phải canh chừng nhà Pam. Có ích gì chứ nếu Pam gây ra cho chuyện này? Tổn thất thay thế được rồi. Nghề nghiệp của Graice coi như tiêu rồi.
      Sau vài phút, tiếng gõ cửa mất . Gracie thả gối xuống giường và nhìn lên trần nhà. Bóng tối tràn vào phòng. Xa xa, nghe tiếng cửa mở rồi tiếng chân. Bình thường, có thể lo nghĩ chuyện xấu nhất xảy ra - trộm hay người ngoài hành tinh hay gì đó- nhưng ngay lúc này chẳng quan tâm.
      “Gracie?”
      Tiếng của Riley. chẳng chịu bỏ cuộc.
      "Trong này," , giọng trầm và chan chứa nỗi đau. Toàn thân đau nhừ.
      Ánh đèn ngoài hành lang bật sáng. Vài giây sau, xuất trong phòng .
      "Sao rồi? Em bịnh hả?"
      "Em cũng mong vậy. Ít nhất em có thể khỏi lại. Hoặc chết. Cách nào vấn đề cũng được giải quyết."
      ngồi nơi mép giường và đưa tay vén tóc khỏi mặt . " nghe chuyện gì xảy ra vậy?"
      cầm di động lên, nhấn nút cho các tin nhắn phát lại rồi đưa cho . nghe vài phút. Sau khi tắt máy, thấy mình cồ kềm nước mắt.
      "Em đâu có làm gì sai," . "Nếu em có, em chịu bị như vầy. Nhưng em có làm mà đâu ai chịu lắng nghe. Việc kinh doanh của em hoàn toàn nhờ tiếng tăm. Bây giờ mất rồi, em còn được 2 đơn đặt hàng vì hai dâu này quá cận ngày để tìm người thay thế. Gần như tất cả mọi người đều hủy đơn đặt hàng, chỉ trừ mỗi cái đặt hàng làm bánh chữ nhật ngớ ngẩn cho hội Di sản và em đảm bảo là lý do họ hủy hẹn là vì em làm miễn phí cho họ."
      thấy vẻ mặt căng lên giận dữ. cúi xuống hôn .
      "Chúng ta giải quyết chuyện này," hứa.
      " phải em cố làm rắc rối thêm, nhưng bằng cách nào?"
      "Chúng ta tìm cách nào đó. Chúng ta là đôi hợp tác ăn ý mà. Coi nào, chúng ta theo dõi Pam. kêu tay thám tử tư tìm hiểu tất cả mọi thứ cần biết về ta. Phải có bí mật nào đó trong quá khứ của nàng và chúng ta tìm ra nó. Trong lúc chờ đợi, chúng ta chụp vài tấm hình làm bằng chứng kết án."
      Gracie lắc đầu. " ."
      "Em di cũng ."
      nắm tay kéo ngồi dậy rồi cúi xuống trước mặt .
      "Coi nào, Gracie. Cùng tiêu diệt Pam nào. vui lắm đó."
      Niềm khao khát được cuộn người lại giường gần như tràn ngập trong . có thể làm theo ý nguyện đó trừ việc biết là nếu làm như vậy, bao giờ đứng dậy nữa, và như vậy tốt.
      "Được thôi. Cho em mấy giây thay đồ ."
      đứng dậy bước ra tủ đồ. Ngay cả việc chọn quần áo cũng dường như quá sức. Riley đến cạnh và đưa tay lấy cái quần jeans đen với áo thung tím sẫm.
      "Rất hợp thời trang," , rồi để quần áo lên tay và đẩy vào phòng tắm. "Em có 3 phút để thay đồ."
      " học ở đâu từ 'rất hợp thời trang' vậy?"
      mỉm cười. "Em đùa hả? Ở giàn khoan rất thích bàn chuyện thời trang. Mấy người mẫu bán khỏa thân thu hút tụi , và mấy cái tin về sàn diễn làm tụi mê mẩn."
      mỉm cười, cảm thấy hơi gượng gạo nhưng cũng đỡ hơn nhiều. "Em ra ngay."
      10 phút sau họ ở trong xe của và lái xuyên thị trấn trong ánh chiều tà nhập nhoạng.
      nhìn ra ngoài xe và cố hết sức kềm tiếng thở dài.
      " đâu có thời gian làm việc này," bảo . "Vài tuần nữa là tới ngày bỏ phiếu rồi."
      " lo chuyện đó rồi. Vài ngày nữa gõ cửa từng nhà."
      "Số ủng hộ của thấp lắm sao?"
      "Cũng tạm được."
      nhìn . " cho em biết ."
      "-"
      "Riley, em đâu phải đứa con nít. Em chịu được mà. Số liệu như thế nào rồi?"
      "Vẫn tiếp tục giảm."
      Bao nhiêu phần trong đó là do lỗi của ? Nếu quay lại Los Lobos, chẳng có chuyện như vầy xảy ra.
      "Em xin lỗi." . "Về mọi chuyện."
      " thấy tiếc về chuyện may với việc làm bánh của em, nhưng các chuyện khác ."
      "Gì cơ? điên sao? có thể bị thua. có nghĩ tới điều đó chưa? 97 triệu đô đó."
      " thua."
      "Nhưng nếu thua, và nếu em có thai?"
      Câu đó có vẻ khiến chú ý. "Em có thai?"
      sụp người ghế. "Em biết. Em nghĩ vậy. Em có thể thử thai trong 3 ngày nữa. Nhưng nếu em có sao?"
      "Chúng ta lo chuyện đó."
      bình thản, mong đợi điều đó. mà ở vị trí của , hét ầm lên giận dữ rồi, nhưng sau ngày như hôm nay, mừng là làm quá lên.
      "Em cố có thai," .
      " nghĩ em có thể làm thế."
      lái dọc con đường mà thấy quen, rồi đậu sau chiếc xe tải .
      "Nhà Pam đằng đó, , chỉ về phía ngôi nhà ở góc đường. "Chúng ta bộ ra đó."
      " người trong chúng ta nên ngâm nga bài hát chính phim Nhiệm vụ bất khả thi chứ (Mission Impossible)?” hỏi khi ra khỏi xe.
      "Nếu em thấy cần."
      "Chắc là ."
      bộ dọc con đường, nhiều nơi đèn đường sáng nhưng cũng có những khoảng tối để mình.
      Khi Riley nép vào khoảng sân bên đường, theo. Họ luồn qua sân sau và núp sau mấy bụi cây.
      " ta đóng màn cửa," thầm.
      "Có lẽ chị ta nghĩ bị ai theo dõi. Em cũng chẳng nghĩ đến chuyện đó bao giờ. Dù vậy, với những việc xảy ra em nên lo điều đó."
      "Đằng đó," chỉ.
      Gracie cố nhìn qua cửa sổ. Pam đứng trong bếp, đổ cái gì từ cái tô lớn vào-
      "Mụ phù thủy đó có mấy cái khay nướng của em!"
      Giọng vang vang trong đêm yên tĩnh. Khi Riley chụp và kéo sụp xuống cạnh , đưa hai tay lên che miệng.
      "Xin lỗi" thầm. "Em cố ý đâu."
      " biết". thầm vào tai .
      Giọng dịu dàng đủ làm phân tâm, lại còn kết hợp với hơi thở ấm áp của và vòng tay mạnh mẽ đỡ , cảm thấy tim như tan chảy.
      Đây phải là lúc, nhắc mình khi khuỵu xuống và thọc tay vào túi quần.
      "Chị ta có mấy khuôn bánh của em."
      " cũng đoán được."
      "Tại sao chị ta lại lấy khuôn bánh của em?"
      " cũng hiểu."
      Gracie cân nhắc các khả năng. "Để tự làm bánh cho mình? Nhưng tại sao chứ?" hơi đứng lên để có thể nhìn qua cửa sổ lần nữa. Pam cúi người lò nướng, để bánh vô.
      "Cái khay trong lò để quá cao," thầm. "Cạnh bánh bị cháy mất. Nếu chị ta định chôm nghề của em chị ta nên học hỏi nhiều hơn."
      quay sang . "Phải vậy ? Phải Pam tính chôm nghề của em ?"
      "Sao ta lại muốn vậy? Có vẻ ta khá giả lắm rồi mà."
      " đúng. Ai đó trả tiền cho mấy bộ trang phục mắc tiền đó của chị ta." Gracie . "Và cái nhà nghỉ nữa. Nó đâu có rẻ. Giờ em hoàn toàn rối tinh lên rồi. Chị ta làm gì vậy?"
      Họ chờ trong bụi gần 2 tiếng đồng hồ để cố tìm hiểu. Điều duy nhất họ phát là Pam là bà nội trợ dở òm. Gracie cảm thấy khá sung sướng khi cái bánh vừa bị cháy cạnh vừa bị xẹp bên. càng khoái chí hơn khi Pam thử lấy bánh ra khỏi khuôn và chỉ khoảng 60% cái bánh rơi ra khay làm nguội.
      " là thảm họa mà," Gracie vui vẻ khi họ quay lại xe. "Cái bánh đầu tiên em làm còn đẹp hơn thế, em nghĩ lúc đó em mới được 10 tuổi. Vậy em phải lo chị ta cướp mất khách hàng của em..."
      Giọng dần khi nhận ra đâu còn khách hàng để bị cướp.
      "Mình tìm ra cách," Riley và đưa tay vòng qua người , kéo lại gần. "Mình theo dõi ta cho đến khi hiểu ra chuyện, bao lâu cũng được."
      "May là giờ tv có gì để coi."
      nhìn và nhướng mày. "Em thà coi phim hơn theo dõi Pam với ?"
      mỉm cười. " bao giờ! Em vậy sao. đời nào đâu. biết cách làm cho nàng sung sướng mà."
      Hai đêm theo dõi kế tiếp cũng có kết quả tương tự. Pam nướng bánh. Rất xấu, Gracie hài lòng nghĩ. Mà chị ta cũng chẳng cẩn thận với mấy cái khuôn, chúng cháy nham nhở và bị trầy trụa, nhưng đó chẳng phải chuyện Gracie quan tâm nhất.
      Nhưng vào đêm thứ ba, thấy khay làm nguội đâu. Pam cũng chẳng vô bếp, trừ mỗi lúc chị ta vào đó để thảy cái món bánh khai vị mua từ siêu thị vào lò và lấy chai vang trắng khỏi tủ lạnh.
      "Có khách," Riley với vẻ đắc ý. "Coi Pam làm bạn với ai thời gian này nào. Có lẽ chúng ta có được câu trả lời từ đó."
      "Người thú vị duy nhất có thể là ông thị trưởng." Gracie thầm. "Nhưng thể là ông ta. Chị ta cũng nghĩ ông ta đáng ngờ giống như mọi người khác nghĩ."
      "Em chắc ?"
      Gracie nhận ra chắc chuyện gì ngoài chuyện bị chuột rút ở chân.
      "Chúng ta qua bên hông," Riley , "Ở đó có thể nhìn thấy ai lái tới."
      Gracie theo , cố giữ người lom khom. Khi họ vô tới sân bên hông nhà, loay hoay với cái máy ảnh. Có thể chụp hình khách của Pam luôn thể.
      chiếc xe lái dọc con đường. Gracie đứng lên để có thể dựa vào thân cây . đưa máy lên, ngắm qua cái ống kính . Cái xe tới gần hơn.
      "Coi nào, bự con," thầm.
      Riley bật cười. "Bự con?"
      "Chỉ là cách thôi."
      "Ừ. Xe dừng lại."
      chắc chuyện gì xảy ra kế đó. Có lẽ do lá cỏ ướt. Có lẽ do hậu đậu. Có lẽ do số mạng. Vì lý do gì cũng thế, ngay khi chuẩn bị chụp hình khách của Pam chân trượt, tụt xuống, tụt xuống. Theo bản năng, ráng chụp cái gì đó tay lại nhấn nút máy ảnh. Ánh đèn flash chói lòa trong bóng đêm. Tiếng máy ì ạch nhả hình và ai đó trong xe lùi xe lại chạy mất.
      "Coi nào."
      Riley chụp lấy tay còn rảnh của , kéo ra khỏi sân chạy về xe của họ. Đèn bật sáng trong nhà Pam. Cửa trước bật mở.
      "Ai ngoài đó?" Pam la lên. "Có chuyện gì vậy?"
      Gracie lao vào xe của Riley và cúi xuống núp dưới ghế.
      ", !" giục.
      " đây."
      đề máy, đảo đầu xe, phải chạy thêm 2 dãy nhà mới mở đèn xe lên. Gracie từ từ ngồi thẳng dậy.
      "Em xin lỗi," , ái ngại dám nhìn coi giận cỡ nào. "Em cố tình đâu."
      thanh phát ra làm sững người. ... cười?
      quay đầu nhìn . "Có gì vui chứ?"
      "Em đó," phì cười. " biết em cố tình. thấy em bắt đầu trượt nhưng ở quá xa để đỡ em. Em giống như nhân vật phim hoạt hình hay gì đó, ban đầu chậm, rồi trượt xuống nhanh dần, nhanh dần." liếc . "Phải chứ Gracie, em chẳng bao giờ đáng chán cả."
      "Hay quá. có thể viết vậy bia mộ của em. Nhưng trong lúc này mình vẫn biết Pam tính gì hay quen với ai. có thấy cái xe ?"
      "Tối quá nhìn ra là xe gì?"
      Gracie gỡ bỏ lớp bảo vệ của tấm hình và nhìn thấy ảnh phần nóc nhà của Pam, cùng khoảng tối đoán là bầu trời.
      "Nếu em khôi phục lại được nghề làm bánh em bao giờ làm thợ chụp ảnh được."
      "Em làm lại được."
      "Sao biết?"
      "Vì chúng ta giải quyết bí này, và ai đó làm chuyện này phải sửa sai. Kể cả việc phải dùng vũ lực ép họ."
      thích nghe thế. " đáng ."
      "Vì sẵn sàng đánh người khác vì em?"
      "Phải. Rất đáng ."
      với qua chạm tay vào má . "Em cần coi lại tiêu chuẩn của em mới được."
      " đời nào." và quay đầu để áp môi vào lòng bàn tay . "Muốn ở lại đêm nay ?"
      "Chắc rồi."
      thích là hề phải cân nhắc điều đó.
      " người đàn ông tốt, Riley Whitefield.”
      " tên khốn, em chưa thấy đó thôi."
      "Em nghĩ vậy đâu."
      Đúng, có khuyết điểm, nhưng ai mà có? Điều quan trọng là luôn ở bên cạnh , ngay từ lúc đầu, bất chấp quá khứ kỳ cục, đáng sợ giữa họ. ràng quên là con bám đuôi. bảo vệ, quan tâm , thông minh, hài hước và khi họ ân ái, như khám phá cả thế giới mới vì có . làm cảm thấy an toàn, làm cảm thấy "tia lửa"
      ngắm suốt đoạn đường lái về nhà . Sau khi đậu cạnh xe , nghiêng qua hôn . Khi vòng tay ôm chặt lấy , tự hỏi có lẽ nào khéo chọn hoàng tử của lòng ngay khi còn ở tuổi ngây thơ 14.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 18
      Riley thức dậy trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, chiếc giường trống trơn. đưa tay vuốt mặt nệm nhàu nát và nghĩ Gracie chắc phải ở đâu đó trong nhà và rồi cũng quay lại đây. Và túm lấy , kéo xuống nằm cạnh để làm chuyện muốn với . Lần nữa.
      nhắm mắt lại và mỉm cười với ý nghĩ đó. thích có trong giường của . thích cử chỉ, điệu bộ của , mùi hương của , và cách giúp cảm nhận cuộc sống. tốt cho , và thể vậy về nhiều người quen.
      " cười gì vậy?"
      mở mắt và thấy bước lại gần. mặc chiếc áo thung dài, và từ cách bầu ngực nhấp nhô với từng bước , chẳng mặc thêm gì nhiều.
      "Em."
      "Vậy hả?" ngồi xuống cạnh và vén tóc khỏi trán . " nghĩ về tối qua hả? như con thú vậy."
      "Em cũng đâu có vừa." quay đầu liếc bả vai trái. " nghĩ em cắn ."
      mỉm cười. "Em biết em cắn ."
      "Em để lại dấu nè."
      "Than vãn hả?"
      "Ừ, nếu em làm vậy nữa."
      khúc khích rồi cúi xuống hôn lên môi .
      " vi phạm luật 3 L rồi, sớm muộn cảnh sát 3 L đến bắt đó. Tin may là cần phải lo là bị làm ba trong lúc ở tù." giơ que nhựa trắng lên. "Em có thai."
      quên mất đến lúc phải thử thai.
      với cái que thử nhưng đưa ra khỏi tầm với của . "Em tiểu lên nó. muốn đụng nó đâu."
      "Có lý." nhìn chăm chú. "Em chắc ?"
      "Chắc. phải chỉ vì que thử này." quơ quơ cái que. "Nhưng em bắt đầu có dấu hiệu, em có kinh trong vài ngày nữa thôi. Em đoán em bị trễ vì quá lo lắng gần đây. Chuyện vậy thường xảy ra."
      "Em sao chứ?"
      Mắt mở lớn. "Em ổn. Vui lên nào. Đây là điều mình muốn mà, phải ?"
      "Tất nhiên." em bé ngoài dự tính nằm trong kế hoạch 5 năm của .
      "Sau lần đó mình luôn dùng biện pháp ngừa, nên cần lo đâu." đứng lên thảy cái que nhựa vào thùng rác. "Em pha cà phê. Em có trứng trong tủ lạnh nếu muốn em đánh lên rồi chiên cho ."
      ngồi dậy rồi chụp tay bóp . " chỉ ăn bánh thôi."
      cười phá lên. "Đúng là mẫu người lý tưởng của em. Muốn tắm trước ?"
      "Cám ơn em."
      Riley rời nhà Gracie 30 phút sau đó và lái về nhà thay quần áo trước khi ghé ngân hàng. hứa gọi sau để cả hai suy tính kế hoạch về Pam. cũng cần họp với Zeke về cuộc vận động tranh cử và chủ trì nhiều việc khác nữa.
      Nhưng tất cả những gì nghĩ tới là Gracie và có thai. Là điều tốt mà, bảo mình. Vậy tại sao thấy vui mừng? Phải chăng muốn có thai?
      đời nào, với mình. Lúc đó sao? phải cưới và làm chồng, làm cha. Đâu có cái nào nằm trong kế hoạch của . phải là người thích ở chỗ và Gracie...
      Ừ, phải, có lẽ Gracie là mẫu phụ nữ mà nếu có muốn ổn định cuộc sống giúp làm được điều đó. Nhưng đâu có muốn quan hệ dài lâu. phải sở thích của . quan tâm.
      Nhưng quan tâm đến . muốn chuyện xấu xảy ra với , và nhất quyết phải làm cho cuộc sống tốt đẹp. thích được ở bên .
      Thú vị đấy, nhưng quan trọng, tự nhắc mình. Khi cuộc bầu cử qua , thắng hay thua, cũng bỏ . gì thay đổi hết.
      "Tụi mình buổi trò chuyện thân mật," Alexis . "Hãy hứa là em tới ."
      Gracie chắc muốn có buổi đoàn tụ gia đình, nhưng muốn gặp mẹ . Từ hôm về chuyện trong quá khứ, mẹ con chẳng có dịp ở cùng nhau.
      "Được thôi," . "Mấy giờ?"
      "Vivian hôm nay nghỉ nửa ngày, Mẹ với chị ăn trưa lâu hơn thường lệ, vậy buổi trưa được ? Mỗi người mang món. Em có bánh ?"
      "Tất nhiên rồi. Em mang bánh qua. Em cũng có salad cá ngừ nữa."
      "Thôi cám ơn."
      Gracie phì cười rồi thở dài. "Đám cưới của Vivian lại tiếp tục chứ?"
      Alexis lưỡng lự. " chị cũng biết và chị chắc là chị muốn biết. Nếu mình phải tới rồi lại lui thêm lần nữa, chắc chị giết nó quá."
      Gracie có thể hiểu được. "Tom sao? Nó chuyện với Tom chưa?"
      "Chị cũng biết vụ đó luôn. Chị nghĩ mình sớm biết thôi. Hẹn gặp em mấy tiếng nữa."
      “Em tới."
      Gracie cúp máy rồi lang thang vô bếp. cách ích kỷ ngại đám cưới của em lại tiếp tục chỉ vì muốn có bánh để làm. Lúc này cái duy nhất lịch làm bánh là cái bánh hứa làm miễn phí cho hội Di sản. Dù hứa làm cái gì đó hơn là cái bánh chữ nhật bình thường họ cầu, kiện hôm đó của hội chẳng phải là nơi hợp lý để làm cái bánh hoành tráng.
      cũng chẳng có bản thiết kế của nữa. để nó ở chỗ Pam với mấy cái khay bánh tốt. Lúc nào đó phải quay lại lấy chúng, nhưng phải hôm nay. Lúc này muốn sáng tạo lại mẫu bánh đó và lên kế hoạch làm việc. Ít ra giờ phải lo là phải chen nó với lịch làm các bánh khác.
      Khoảng gần 12 giờ, Gracie lái tới nhà mẹ . Về mặt nào đó cảm thấy đỡ hơn trong nhiều chuyện. Từng bước các vấn đề của dần được giải quyết. có thai và còn trục trặc với mẹ . Bây giờ chỉ cần có lại việc kinh doanh bánh cưới của coi như mọi việc gần hoàn hảo rồi.
      đậu sau xe của Alexis. Chị chờ lấy hộp bánh hồng từ ghế hành khách ra rồi bước ra khỏi xe.
      "Sao rồi?" Alexis hỏi, trông vui vẻ và hạnh phúc.
      "Tốt thôi. Còn chị?"
      "Tuyệt vời. Zeke với chị mấy đêm liền chuyện với nhau." Chị mỉm cười. "Và làm mấy chuyện khác nữa. Riley có cho em biết chuyện Zeke diễn hài ?"
      Gracie gật. "Chị nghĩ sao về chuyện đó?"
      " , lúc đầu chị sốc và khá giận dữ, rồi chị nghĩ lại và thấy là Zeke xứng đáng có cơ hội theo đuổi giấc mơ của ấy. Với lại chị khoái cái ý nghĩ được kết hôn với người nổi tiếng."
      Gracie gật, như hoàn toàn hiểu chuyện đó, dù nhận ra rằng có muốn gần gũi với chị em cỡ nào chuyện đó có lẽ khó xảy ra. Và lý do phải vì được chú nuôi lớn, mà là vì họ là những người hoàn toàn khác nhau.
      "Sau cuộc bầu cử, ấy thôi việc," Alexis khi gõ cửa lần rồi mở nó ra. "Chị phải nuôi cả hai vợ chồng."
      "Chị đùa hả." Gracie thể tưởng tượng Alexis gánh trách nhiệm đó.
      "Làm hết sức mình để là người vợ hậu phương vững chắc. ấy có thể trả ơn chị sau với nhiều nữ trang mắc tiền."
      "Nghe thú vị đó," Gracie và cố giữ tinh thần cởi mở. Dù cảm kích Alexis muốn giúp đỡ Zeke, thấy thoải mái với ý tưởng trả ơn đó. Nhưng chưa từng kết hôn mà, ràng cách đó hiệu quả với hai người họ.
      "Hai người tới rồi," Vivian khi bước ra khỏi bếp. "Gracie, chị có nhiều bánh , vì lúc này em thích đồ ngọt lắm."
      " cái bánh 3 lớp bự 25cm với nhân sô--la."
      Vivian thở dài. "Hoàn hảo."
      Gracie ngắm em cầm lấy hộp bánh, hé nhìn vào trong. Trông Vivian có vẻ già hơn lần gặp trước, và gầy hơn. Có quầng thâm dưới mắt em và vết hằn nơi miệng.
      "Có chuyện gì?" Gracie hỏi.
      "Vụ khỏa thân hiệu quả?" Alexis cười hỏi. " rồi mà."
      Gracie nhăn mặt. "Em ổn chứ, Vivian?"
      ", nhưng em ổn. Chuyện đỡ hơn, phải ? Đau tim đó mà."
      "Tom rồi hiểu thôi," Alexis . "Vài tuần có được gì nó lại là nô lệ của em thôi."
      Vivian nhún vai. "Em nghĩ vậy. ấy khá ràng về chuyện đó rồi. Thôi nào. Mẹ trong đây."
      Em dẫn lối vô bếp nơi mẹ dọn 4 chỗ ăn ở cái bàn tròn lớn.
      "Tất cả con của mẹ ở cùng nhau," bà . " hay."
      Bà lần lượt ôm từng người. Khi bà ôm Gracie, bà thầm. "Mẹ vui được gặp con."
      "Con cũng vậy," Gracie thầm đáp lại và thấy vui vì thực cảm thấy thế.
      Họ ngồi xuống, Vivian truyền bánh mì kẹp và salad sang rồi cắt cho mình miếng bánh, nhưng thay vì ngồi ăn, em cứ ngồi nghịch vụn bánh đĩa.
      "Chuyện gì với Tom vậy?" Alexis hỏi khi cầm lên miếng bánh mì gà và cắn miếng.
      " nhiều. Tụi em chuyện vài lần. ấy vẫn cương quyết. Em chỉ..." Vivian nuốt nước bọt và nhìn Gracie. "Em nghĩ chị đúng. Lẽ ra em nên thành . Nhưng em chưa bao giờ làm thế với đàn ông. Em nghĩ làm ra vẻ bí và khó lường khiến họ thích thú. Với lại Mẹ nữa, mẹ nhớ là mẹ bao giờ cho ba biết chuyện , mẹ mua tụi con giầy mới rồi kêu tụi con hữa gì."
      Mẹ nhìn Vivian. "Mẹ muốn ba giận vì mẹ xài quá nhiều tiền, nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì đến chuyện thành . Con nhớ như vậy sao?"
      "Con lúc đó mới 9 tuổi, con nhớ nhiều lắm." Vivian quay sang Alexis. "Chị có kể hết mọi thứ cho Zeke ?"
      "Tất nhiên là , nhưng đó là chuyện khác, tụi chị lấy nhau rồi."
      Gracie cố hết sức để phản đối Alexis. "Chị tự hỏi việc em dọa hủy đám cưới lần này tới lần khác có làm Tom cảm thấy là em nó lắm hay ."
      Vivian ngồi thẳng lên. "Đúng. Đó là những gì ấy . ấy chắc về tình cảm của em. ấy sợ rằng khi tụi em đụng chuyện em bỏ . Em làm vậy đâu, khi lấy nhau rồi, em chung thủy mà."
      "Có lẽ nó cần bằng chứng chung thủy đó trước đám cưới," Gracie dịu dàng.
      "Có lẽ vậy."
      "Chuyện tốt hơn thôi," mẹ . "Nếu tụi con có duyên với nhau tụi con tìm lại được đường về với nhau thôi."
      "Con hi vọng vậy," lệ rưng rưng trong mắt Vivian. "Chỉ là con nhớ ấy lắm. Với lại con cảm thấy ngại quá vì mọi thứ được trả tiền xong. Con tính thứ 6 lấy áo cưới. Giờ con làm gì với nó đây?"
      "Giữ nó," Alexis vui vẻ . "Chị với em rồi, nó quay lại thôi."
      "Em nghĩ thế. Và nếu ấy có quay lại, em nghĩ tụi em có đám cưới kiểu đó nữa." Vivian nhìn cái bánh. " ấy rất bực vì mọi thứ quá mắc tiền. ấy gọi cho mẹ để bàn về chuyện trả lại cho mẹ số tiền đặt cọc."
      "Nó làm rồi," mẹ .
      " . Mẹ gì?"
      "Mẹ mẹ lo được, nhưng mẹ cảm kích tấm lòng của nó."
      Gracie thấy tiếc cho cái đám cưới bị hủy. Tom có vẻ là người đàn ông tốt và là người tử tế với em .
      "Giữ cái áo," Gracie . "Nếu tụi em hàn gắn lại em có thể bán nó e-Bay."
      Vivian gật. "Đúng, chị đúng. Em chỉ phải..." Vivian ngồi thẳng lên, ưỡn ngực ra. "Mẹ, mẹ hủy hết mọi thứ chứ? Ý con là con có thể gọi điện và làm việc này việc kia."
      "Xong hết rồi, nhưng cám ơn con đề nghị."
      Vivian lắc đầu. " đâu. Con cần phải làm cái gì đó. phải khi mẹ làm hết mọi thứ và lo mọi chi tiêu. Con biết con làm việc để phụ trả tiền váy cưới nhưng con thực cố gắng. Con muốn làm việc ở cửa hàng. Mình lên kế hoạch đàng hoàng nha mẹ? Con hứa làm 15 giờ/tuần đến khi con trả hết nợ cho mẹ."
      "Cưng à, con phải làm thế."
      Vivian cười gượng. "Con nghĩ mẹ nên để con làm. Đó có lẽ là cách duy nhất con có thể trưởng thành."
      "Cũng đúng," mẹ .
      Alexis đảo tròn mắt nhưng Gracie cảm thấy tim xao động. Có lẽ cho cùng, Vivian vẫn còn hi vọng. Nếu nó trưởng thành hơn, nó chắc chắn có cơ hội có lại Tom.
      Vivian quay sang Gracie. "Có lẽ chị có thể cho em vài bí quyết để quên người mình từng . Chị làm cách nào quên được Riley vậy?"
      Gracie há miệng rồi lại ngậm miệng lại. Cách đây 1 tháng, là thời gian và khoảng cách. Hôm nay, chắc quên Riley, và chắc là muốn quên . là tất cả những gì muốn nơi người đàn ông cộng thêm nhiều ưu điểm khuyến mãi khác nữa.
      chớp mắt. "Em hỏi sai người rồi," chậm rãi . "Chị đâu có quên ấy. chị ấy." nhìn mẹ. "Con xin lỗi mẹ, con biết mẹ muốn như vậy."
      "Xời. Mẹ hết lo mấy bà xấu mồm mẹ gọi là bạn nghĩ gì rồi. Nếu con thương nó mẹ muốn hai đứa hạnh phúc với nhau. Con có hạnh phúc ?"
      "Con biết nữa. Lúc này con cảm thấy bất ngờ lắm."
      "Tất cả là nhờ chị," Alexis tự đắc. "Chị là nguyên nhân hai người họ quay lại với nhau."
      "Như vậy là tốt hay sao?" Vivian hỏi. "Chị muốn ấy lần nữa? ấy có chị ?"
      "Chị biết," Gracie , cảm thấy vừa bất ngờ vừa xao xuyến. "Chị nghĩ ấy có quan tâm chút, nhưng... chị biết nữa."
      "Con với nó chứ?" mẹ hỏi.
      "Chắc mà. Đương nhiên. Sau cuộc bầu cử."
      "Gì cơ?"
      Ba người phụ nữ họ Landon kia cùng hỏi lượt.
      "Con phải chờ," Gracie . " ấy bị mất ủng hộ. Con thể làm ấy phân tâm."
      Dù nếu làm thế, bị thua rồi thể đóng cửa ngân hàng và các khoản vay bị đòi lại.
      ! muốn làm vậy, lén lút sau lưng . Vậy là sai.
      "Con bối rối lắm," thừa nhận. "Con ấy biết nhưng phải lúc này."
      Vivian nhìn . "Chị size mấy? Muốn mua cái áo cưới đẹp mà chưa bao giờ bị mặc qua ?"
      Gracie cười khổ. "Để từ từ chị trả lời em."
      "Vào ," Riley gọi mà ngước lên khỏi màn hình máy vi tính. Tiếng gõ cửa khác người của Diane cho biết đó là bà.
      "Tổ chức bán vé của hội Di sản mới tìm đến," bà khi bước vào văn phòng của .
      "Họ có cả tổ chức để bán vé?"
      "Thực chỉ có 2 người nhưng họ thích nghe có vẻ hoành tráng hơn thế."
      nhấn nút "save" rồi quay ra nhìn bà. "Cũng phải. Họ muốn tôi mua bao nhiêu vé?"
      Diane mím môi lại. " ràng là mua bao nhiêu tùy cậu muốn, nhưng tôi báo họ là cậu thích ủng họ mấy hoạt động từ thiện của trấn nên có thể-"
      "Tôi lấy 50 vé."
      thích thú ngắm Diane há hốc miệng.
      "Cậu gì?"
      "50 vé," chậm như chắc về khả năng hiểu biết của bà. "Tôi muốn mua chúng và phát cho các nhân viên. Tôi cũng muốn 1 vé cho tôi. Để vé dư bàn cho ai thích lấy cho người nhà của họ."
      Bà ngậm miệng lại rồi nheo mắt. "Tại sao cậu lại quan tâm tới hội Di sản?"
      "Tôi đâu có."
      "Nhưng cậu mua vé. 10 đồng vé đó." ngả người ra ghế và mỉm cười. Làm cho Diane xù lông nhím hóa ra lại vui thế. "Có lẽ do bà nhiều lần cố làm tôi áy náy mà phải làm chuyện tôi muốn làm," .
      "Tôi tin"
      "Vậy có lẽ tôi muốn duy trì quá khứ lịch sử của chúng ta."
      "Cho tiền cậu cũng làm."
      phì cười. Nếu ở lại đây, tăng lương cho bà. "Gracie làm bánh cho hội nghị. Ai dự hội nghị cũng ăn bánh và đồn là ấy làm bánh giỏi tuyệt vời."
      "Hiểu rồi."
      Lời bà ràng đầy ý nhưng đoán được là gì. "Bà muốn hơn ?" hỏi.
      Bà lắc đầu. "Tôi gọi tổ chức bán vé?"
      "Nửa nào?" (Vì cả tổ chức chỉ có 2 người, nên Riley trêu vậy.)
      Môi bà hơi cong lên gần như muốn cười, rồi bà xin phép và ra khỏi phòng.
      Riley nhìn cánh cửa vừa đóng lại. thích Diane. Lúc đầu, bà đơn giản là người làm việc có hiệu quả, nhưng giờ bà là người thấy kính trọng và thích làm việc cùng. nhớ bà khi rời nơi đây. Nhưng chuyện đó thành vấn đề.
      quay lại máy vi tính, nhưng chỉ sau vài phút, tắt máy và chộp lấy áo khoác. Tự hiên văn phòng chủ tịch ngân hàng bỗng trở nên chật chội.
      báo Diane là ra ngoài và hướng về bãi đậu xe phía sau ngân hàng. Khi vừa tới cánh cửa kính thấy có phụ nữ cũng vội vã bước về hướng cái cửa. Mỗi tay chị ta dẫn đứa bé và chị ta có vẻ quen quen.
      giữ cửa mở cho chị ta và mỉm cười. "Chào chị."
      "Ồ, ông Whitefield. vui được gặp ông," Chị ta gật đầu. "Tôi là Becca Jackson. Tôi vay tiền mở trung tâm trông trẻ tại nhà đó."
      "Ồ phải rồi. Chị sao rồi?"
      "Tốt lắm. Bận rộn và cực, nhưng việc kinh doanh rất tốt và tôi thích việc tôi làm. lần nữa cảm ơn ông đồng ý cho tôi mượn tiền. Ông quả là vị cứu tinh."
      " có chi."
      Chị ta vô ngân hàng còn ra phía đậu xe của . Khi bộ, tự hỏi chị ta gặp khó khăn thế nào để mượn tiền chỗ khác khi ngân hàng của đóng cửa. Có lẽ chị ta gặp rắc rối gì đâu. Tất nhiên ngân hàng mới muốn coi báo cáo thu chi của chị và vì là doanh nghiệp mới, chị ấy có nhiều lợi tức.
      phải chuyện của , nhắc mình và leo lên xe.
      Khi lái xe xuyên thị trấn, thấy mình để ý những doanh nghiệp khác nhau vay tiền của ngân hàng. Vài doanh nghiệp sao, nhưng vài cái khác thể tìm vay nới khác. Rồi mấy ngôi nhà nữa. Bao nhiêu người vay tiền mua nhà của ? 10 nghìn? 20 nghìn?
      nhắc mình là quan tâm. Mấy người này chẳng là gì với . có sẵn kế hoạch và nó liên quan đến chuyện ở Los Lobos. muốn hủy diệt mọi thứ chú quan tâm. Có lẽ khi đó, lúc đêm về ngủ được.
      quẹo vô khu dân cư và dừng lại bên đường. Những ngôi nhà 1 tầng nằm dọc hai bên. Những khu vườn được cắt tỉa gọn gàng, những cây lớn vươn mình ra gần tới giữa đường. Các gia đình sống ở đây. Trẻ em được sinh ra và lớn lên. Người cha cắt cỏ vào mỗi sáng thứ 7.
      từng muốn thế. Nhiều năm trước đây, sau khi ba bỏ , Riley mơ về cuộc sống đơn giản với các hoạt động hằng ngày. muốn ngôi nhà thay vì cái nhà xe di động, cả ba lẫn mẹ thay vì chỉ người. muốn mẹ vui vẻ thay vì khóc thầm khi tưởng ngủ, chỉ vì bà thể lo đủ tiền cho mua dụng cụ học tập hay có tv. Nhiều lần bà nấu bữa tối cho trong khi bà nhịn đói.
      căm thù chuyện đó hơn bất cứ điều gì. Và chú , người có thể thay đổi tất cả, quay lưng bỏ mặc người em duy nhất của mình. Lão già khốn kiếp đó thậm chí còn để mặc bà chết.
      Riley thể quên chuyện đó - bao giờ.
      đậu xe lại và tắt máy. Mặc áo vét vô, bộ đến ngôi nhà gần nhất và gõ cửa. người phụ nữ khoảng 40 mở cửa.
      "Xin chào," vui vẻ . "Tên tôi là Riley Whitefield và tôi tranh chức thị trưởng."
      Người phụ nữ trừng mắt với . "Tôi biết cậu mà. Tôi nhận ra hình của cậu. Nếu cậu đến đây vì chuyện bỏ phiếu cậu cứ quên . Tôi trước đây có lẽ bầu cho cậu, tôi đâu có thích lão Yardley trơn tuột đó, nhưng so với cậu ông ta là vị thánh."
      "Chị gì?" Riley biết làm gì để chọc giận người chưa từng gặp mặt bao giờ. "Điều gì khiến chị đổi ý?"
      “Gracie Landon. Tôi biết ta nhưng tôi nghe hết chuyện về ta rồi. ta cậu lắm, với hết con tim mà cậu bao giờ cảm kích chuyện đó. Tới giờ vẫn ."
      . Chuyện này thể xảy ra.
      "Tôi có thể đảm bảo với chị là Gracie và tôi chưa bao giờ..." Chưa bao giờ làm sao? Ngủ với nhau? " ấy có thai, và nếu ấy có, tôi lấy ấy ngay."
      "Ồ, phải rồi. Lãng mạn quá ha. Cậu lấy ấy chỉ vì hành động bất cẩn của cậu làm hại đời ấy. Chà. là cao thượng mà." Chị ta lắc đầu. "Cậu hiểu, phải ? Gracie là huyền thoại. ấy với can đảm mà tất cả tụi tôi đều ngưỡng mộ. Nhưng cậu bao giờ hiểu món quà ấy trao tặng. Cậu chỉ thấy ấy như cái mụn nhọt phiền phức. Chà, cậu sai rồi. Tình của ấy là món quá quý giá và nếu cậu quá khờ dại để nhận ra điều đó cậu quá khờ dại để làm thị trưởng."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 19
      "Sao rồi?" Zeke hỏi khi họ gặp nhau tối hôm đó ở nhà Riley để quyết định kế hoạch vận động tranh cử.
      "Rất thú vị."
      Riley uống li Scotch thứ hai. nghĩ sau đó cần li thứ 3. Chuyện này dễ đương đầu hơn nhiều khi say. phải 3 li có thể làm say nhưng coi như là khởi đầu vậy.
      "Thú vị là sao," Zeke . "Thú vị có lợi?"
      Riley nhắm mắt lại khi kể lại buổi trưa dùng để từng nhà ở Los Lobos.
      "Tôi ghé khoảng 30 nhà có người ở nhà. Khoảng 85% thẳng là họ bỏ phiếu cho tôi trừ khi trời sập."
      Zeke chửi thề. "Là chuyện Gracie, phải ?"
      Riley gật. Ai mà ngờ chuyện từ quá khứ lại sống lại và gây rắc rối cho thế này? "Là mấy bài báo quái quỷ đó," bực bội . "Ai chưa nghe chuyện về Gracie và tôi giờ thấy như họ cùng chia sẻ cuộc đời với chúng tôi. Lúc này họ đứng về phía ấy và cho là tôi là kẻ khốn nạn trong tất cả chuyện này."
      Cứ nghĩ là tiến xa chỉ để thua cuộc vì chuyện như vậy.
      " chắc muốn giết ấy hả?" Zeke hỏi.
      " hẳn."
      Riley biết đó có lẽ là phản ứng hợp lý, nhưng thể trách Gracie. chẳng làm gì sai. Ồ phải, rất giận. 97 triệu đô mà, và quan trọng hơn là cơ hội trả thù chú , nhưng chuyện này phải lỗi của Gracie.
      Điều này khiến tự hỏi câu thú vị. Tại sao trách ? Nếu quay lại Los Lobos, tất cả chuyện này xảy ra. Và đó mới là chuyện khó khăn, nghĩ khi nhìn chằm chằm vào các kệ sách đối diện và uống cạn ly rượu. muốn thay đổi những gì xảy ra, đặc biệt là phần có liên quan.
      "Vậy họ gì?" Zeke . "Là nên tử tế hơn với ấy?"
      " tôi nên cưới ấy."
      "Sao làm thế?"
      Riley quay nhìn Zeke và trừng mắt. "Cưới ấy?"
      "Vì cuộc bầu cử mà. Nghe này, đó đâu phải tốt. có thể thương lượng sao đó với Gracie. đám cưới tạm để thắng cuộc bầu cử. thậm chí cần phải cưới ấy, chỉ cần đính hôn thôi. Gracie dễ thương lắm, nó đồng ý mà."
      Có lẽ đồng ý, nghĩ. Hiểu Gracie, cảm thấy ái ngại với chuyện xảy ra và làm mọi cách trong khả năng của để sửa sai.
      "."
      Zeke trân trối nhìn . "Sao? ? Chỉ ngắn gọn vậy thôi? còn chưa hỏi nó mà?"
      "."
      "Tại sao ? Dó là biện pháp hoàn hảo. Có vấn đề gì chứ?"
      Câu hỏi thú vị, và Riley thể trả lời. có lẽ cưới Gracie nếu có thai nhưng làm theo cách này. Ngay cả đính hôn giả cũng . Với lại, với vận may giờ của , đính hôn cũng đủ, phải tới cùng.
      "Tôi hại đời ấy như thế," Riley . "Bỏ qua chuyện đó , mình tìm cách khác."
      "Tôi có cách khác."
      "Vậy phải lo tìm ra . Đó là lý do tôi trả hậu hĩnh."
      Zeke có vẻ bị dồn vào chân tường. "Rilye, chỉ còn chưa đầy 1 tuần là tới ngày bỏ phiếu. Tôi thể làm thay đổi chuyện này chỉ trong 1 tuần mà dùng Gracie, phải biết điều đó."
      "Tìm cách khác."
      "Nhưng..." Zeke ngậm miệng lại và gật đầu. "Tôi coi tôi có thể làm gì."

      48 tiếng mà Gracie vẫn chưa hiểu được hoàn cảnh giờ.
      Riley. ấy. Điên cũng được, làm tim đập nhanh hơn, cơ thể rung động và khi họ hôn nhau, thấy "tia lửa". Tốt hơn nữa, là người đàn ông tốt. có thể tưởng tượng chuyện được luôn ở cùng , răng long đầu bạc với , có con với . Điều duy nhất thể hình dung là làm sao để với .
      "Sau cuộc bỏ phiếu," nhăc sminhf khi trải phần kem mềm lên cái bánh cuối cùng. "Lúc đó ấy có thể lo tới chuyện đối xử với mình."
      Từ giờ cho đến khi đó, chỉ cần tận hưởng tình cảm mới phát của và làm bánh cho hội Di sản.
      Lịch làm việc của và các khay bánh tốt vẫn ở chỗ Pam nhưng Gracie nhớ phần thiết kế căn bản. định làm cái bánh hình vuông 3 lớp, với nhiều bánh xếp vòng quanh. Như các ngôi nhà trong thị trấn. chọn kem phủ trắng và trang trí móc lưới đan nhau ở cạnh bánh. Mặt bánh được trang trí bằng những bông hoa đơn giản.
      vẽ lại bản thiết kế tương tự theo trí nhớ và bây giờ tham khảo nó trong khi trang trí cái bánh. Đầu hơi quay cuồng như ngủ đủ giấc. Điều đó cũng đúng phần nào nhưng hẳn vì thế mà thấy kỳ lạ trong người.
      Có lẽ do thiếu thuốc ma túy tên Riley, mỉm cười nghĩ. Họ chuyện qua điện thoại nhiều lần trong ngày nhưng quá bận rộn với chuyện bầu cử nên thể ghé qua. Tệ - cần phải có thuốc sớm.
      Những móc lưới đan làm khá dễ. Gracie làm bánh kiểu này nhiều lần trước đây. Các bông hồng được làm sẵn. Khi làm xong các móc lưới, cho các bông hồng lên.
      Sau nhiều giờ kế tiếp, cái bánh hoàn thành, nhưng người như rã rời. Đầu đau, người nặng chịch. phải dùng hết sức tập trung mới để xong cái bông hồng cuối cùng lên bánh.
      Cuối cùng, cho các bánh riêng lẻ vào các hộp màu hồng, sẵn sàng để giao. cẩn thận cho các hộp vào tủ lạnh để sáng mai đem ra hội nghị. đóng cửa tủ lạnh và thấy căn phòng chao nghiêng. hay rồi.
      Gracie kiểm tra để đảm bảo lò nướng tắt rồi mò vô phòng ngủ rồi gục xuống giường. Trong đầu , có giọng nhắc nhở cởi giày rồi nằm dưới chăn nhưng quá buồn ngủ, quá yếu sức và thế giới như dần trôi xa.
      Gracie biết dậy lúc mấy giờ. Căn phòng thôi quay mòng mòng và thể tin là vừa sốt vừa lạnh run. Miệng khô khốc, người đau nhừ và muốn ai đó cho phát súng để giải thoát khỏi đau khổ.
      Nhưng cố hết sức nhìn đồng hồ coi xem nó phải là ngày hôm sau chưa? Mặt trời lên. Phải chăng nắng lên khi lên giường?
      Khi những con số lộn xộn thể tập trung được, cố đứng dậy quanh nhà tìm cái di động và gọi cái số mới cho vô danh bạ gần đây.
      "Xin chào?"
      "Riley?" cũng đau, Cổ họng như bị thiêu đốt.
      "Gracie? Là em hả? Bị gì vậy?"
      "Em chỉ..." lê tới cái ghế và ngồi phịch xuống. "Em thấy khỏe. Em bị trúng thực hay gì đó. Em thể..." chợt quên mất muốn gì. Ồ phải. "Cái bánh. Hôm nay thứ 7 phải ?"
      "Gần hết ngày."
      "Được. Tốt. Em chưa bỏ lỡ nó."
      Tôi chưa bỏ lỡ nó. Sao câu này nghe quen quen? Nó trong bộ phim, lờ mờ nhớ. Phải. 1 bộ phim thích. nhắm mắt và cố nhớ.
      “A Christmas Carol,” vui vẻ . "Tôi bỏ lỡ nó. Các hồn ma làm mọi việc chỉ trong 1 đêm." ( tác phẩm nổi tiếng của Charles Dickens)
      Đầu dây bên kia im lặng lâu.
      "Em bịnh thế nào?" Riley hỏi.
      " biết nữa. Nhưng cái bánh cần được giao cho hội Di sản. Em thể được. giúp em được ? đem bánh đến và bày ra cho họ? Và đảm bảo là nó sao?"
      "Được. Đừng cố chuyện. Em có đồ ăn ? Ăn gì chưa?"
      "Salad cá ngừ của em, nhưng hôm qua em có ăn 1 cái bánh mì ngọt và em muốn ăn gì nữa."
      "Em muốn uống gì ?"
      "Em nghĩ rượu giúp ích cho em."
      "Tất nhiên là rồi. ghé qua đem đồ ăn cho em. Cho 1 tiếng."
      "Em chỉ ở đây thôi." nhắm mắt. "Có lẽ em quay lại giường." sờ gương mặt nóng bừng của mình. "Em nghĩ em trông tệ lắm. Em có lẽ ói."
      " chịu được. Cố nghỉ ngơi ."
      "Chắc rồi."
      Cái di động tuột khỏi tay , Gracie nghĩ tới chuyện nhặt nó lên nhưng sao mặt đất xa quá. Nó xa như vậy từ lúc nào thế?
      "Tuần trước," và gượng đứng lên. lảo đảo lúc rồi lần trở lại phòng ngủ nơi cố gắng cởi quần áo. Cái áo dễ, cái áo ngực cũng dễ nhưng cái quần sao khó quá, nên để mặc nó, cả vớ cũng thế. cởi bỏ giày đâu đó rồi.
      lôi cái áo ngủ khỏi ngăn kéo, dù cử động gập người xuống khiến muốn bất tỉnh, xoay sở mặc được áo rồi lăn đùng ra giường và ngủ.
      giật mình dậy khi có tiếng ai đó gõ cửa. Tiếng giộng cửa ầm ầm cũng tốc độ nhanh khá hốt hoảng của nó cho biết ai đó gõ cửa khá lâu.
      "Em ổn mà," , giọng nghe khàn khàn, yếu ớt. gượng ngồi dậy rồi gượng đứng lên. có lúc bộ đâu có khó khăn thế, và va chạm lung tung tường đường ra mở cửa.
      "Giống như chơi đập bóng vậy," khúc khích khi mở cửa. "Em muốn có thêm điểm."
      khi Riley đẩy cửa vô. "Điểm cho việc gì?" hỏi và nhìn từ đầu tới chân rồi đưa tay chạm vào mặt . "Em bị sốt."
      "Hả." chỉ cái túi trong tay . " có gì đó? Cho em hả?"
      bước tới 1 bước định nhìn vào trong túi nhưng chân bị vướng sao đó hay nhấc chân nổi hay gì gì đó vì nhào tới và gượng lại được.
      Rồi vòng tay khỏe mạnh nhấc bổng lên và như bay dọc theo hành lang vào phòng ngủ.
      “Tylenol để hạ sốt," Riley khi đặt lên nệm. " gọi Diane và hỏi bà. Rồi mua ít thuốc, súp, nhưng nghĩ nên để em mình."
      ngả ra giường và thở dài. "Vậy nên ở lại. sao hết." Mắt từ từ khép lại rồi cố gượng mở ra. "Cái bánh. phải giao cái bánh. Vẫn là thứ 7 phải ?"
      "Vẫn thứ 7. Phải." ngồi xuống cạnh và vén tóc lòa xòa trán . " gọi chị em em. Cho số ."
      "Số nào?"
      "Chị em em có hơn 1 số điện thoại?"
      "Hả? . Số của chị hay của em em. Alexis. Gọi Alexis. Nhưng thôi đừng phiền chị ấy. Em ổn mà."
      đọc số. Riley bấm máy di động của chuyện. Gracie cố lắng nghe, muốn đừng phiền chị, có thể xoay sở được. mang súp đến phải ? Có súp ?
      "Chị ấy tới trong vài tiếng nữa," . " chờ."
      Nghe có vẻ được, ngoại trừ... "Cái bánh. Làm ơn giao cái bánh ngay bây giờ. Họ phải rất lo lắng. Nó trong mấy cái hộp đó."
      “Có nhiều hơn 1 hộp?"
      gật đầu rồi ước gì làm thế khi đầu nhức lên. "5 hộp. Em định xếp nó như con đường. biết đó, bản đồ hay gì đó, chỉ cần bài trí mấy cái bánh sao cho dễ nhìn. Có 5 hộp tất cả. Em rồi phải ?"
      "Rồi. Tại sao em lại mặc quần jeans dưới áo ngủ vậy?"
      "Khó cởi nó quá."
      " có thể giúp mà."
      cúi xuống nhanh chóng giúp cởi quần jeans rồi kéo áo ngủ lại ngay ngắn cho .
      "Nằm xuống dưới chăn ," . " tấn chăn cho em."
      thích thế. thích có ở cạnh. Trong đầu như có ý nghĩ nào đó thôi thúc, nhưng thể nhớ là gì. phải với cái gì sao? Hay cần phải giữ bí mật?
      "Chiến dịch vận động sao rồi?" hỏi.
      "Tốt."
      nhìn khi trả lời, làm tự hỏi . Có-
      Ồ! ! Phải rồi. Bí mật. thấy mình muốn buột miệng ra ngay lúc này, ra để coi phản ứng sao. Nếu quan tâm đến , có lẽ là điều tốt, có lẽ-
      “Gracie?”
      nghe gọi tên nhưng thanh nghe như từ xa vọng lại. Mắt nặng trĩu mở nổi. Mọi thứ đều nặng trĩu và nóng. Và quá...
      Gracie lăn qua và thấy người đẫm ướt. Người thấy lạnh, áo ngủ của sũng nước. mở bừng mắt và nhìn xung quanh, tưởng như thấy biển tràn vào phòng ngủ của .
      Nhưng Alexis ngồi ở cái ghế trong góc. Chị nhìn lên và mỉm cười. "Tỉnh lại chưa?"
      Gracie chớp mắt. "Có lúc em tỉnh sao?"
      "Em mê man từ lúc chị tới đây. Riley ta cho em uống vài viên Tylenol và chị nghĩ nó có tác dụng, hoặc em qua được cơn sốt. Em bị nóng lúc đó. Giờ em thấy sao rồi?"
      "Như em vừa bị rớt vào hồ bơi."
      Alexis đứng dậy bước lại giường. "Vậy là cơn sốt qua rồi. Tốt cho em." Chị đặt tay lên đầu . "Ừ, em mát lại rồi. Đói ?"
      Gracie suy nghĩ. "Đói lắm. Em nhớ ngủ thiếp . Em chẳng nhớ gì nhiều. Ồ. Cái bánh cho Hội Di sản."
      "Riley lo chuyện đó rồi. Em gọi ta. Nhớ ?"
      " lắm." nhớ mang máng như là mơ về nó đúng hơn. "Em trúng cái gì nó phải rất mạnh nhưng qua mau. Em nghĩ giờ em ổn rồi."
      "Sao nghỉ ngơi , chị lấy tí súp và bánh mì cho em." Alexis sờ cái tấm trải giường ẩm ướt. "Em có thể ra so-fa nằm ? Chị thay tấm trải trong khi em nằm đó."
      "Chị phải làm mấy chuyện đó cho em đâu. Cuối tuần rồi, Zeke sao? phải chị nên ở cùng ấy sao?"
      "Đừng lo. ấy làm việc suốt ngày cho chiến dịch tranh cử của Riley rồi đón chị lúc 6 giờ để chị để coi ấy diễn kịch ở 1 câu lạc bộ ở Ventura tối nay."
      "Nghe vui đấy."
      Gracie ngồi dậy và thử khả năng thăng bằng của . Tường với sàn nhà ở đúng vị trí của nó. thấy mệt và yếu ớt nhưng ngoài chuyện đó bình thường.
      Alexis giúp đứng dậy rồi đưa coo ta so-fa ngoài phòng khách. Khi chị vô lo việc trong bếp, Gracie nghĩ là chưa bao giờ nghĩ chị đến lo cho thế này. Như vậy chứng tỏ khá sai lầm khi nghĩ về người thân của . Có lẽ trong tương lại đơn giản để mọi chuyện tự nhiên thay vì cố đoán hay đánh giá chuyện gì.
      "Hôm nay Zeke phải làm gì cho Riley?" hỏi khi Alexis lăng xăng trong bếp. "Họ vẫn từng nhà sao?"
      " hẳn."
      "Tại sao thế? Vài ngày nữa là bầu cử rồi."
      im lặng kéo dài, có vẻ Alexis cân nhắc nên phải gì. Chị im lặng càng lâu Gracie càng thắc mắc có chuyện gì chưa được biết.
      “Alexis,” . "Có chuyện gì vậy?"
      " có gì."
      "Em tin."
      "Mọi chuyện tốt mà. đó."
      Phải rồi, như là có thể tin vào giọng căng thẳng của chị . "Chị giỏi dối đâu. em nghe ."
      Alexis đứng nơi ngưỡng cửa. "Zeke lẽ ra nên gì với chị. Nếu Riley biết chị biết, ta đời nào gọi chị qua đây đâu."
      Bao tử Gracie quặn lại mà chẳng có liên quan gì đến axit dư hay bị đói. "Chị biết chuyện gì?"
      Chị rục rịch yên. "Chỉ là ủng hộ giành cho Riley giảm xuống dữ lắm. Nó tăng lên khi mọi người nghĩ hai người cặp với nhau nhưng kể từ cuộc tranh luận, nó giảm nhiều. Mọi người trong trấn đứng về phía em, điều này là tốt cho em, nhưng họ ghét Riley bởi vì, ừ em biết rồi đó."
      Gracie biết nhưng có thể đoán. Vì mấy câu chuyện mấy tờ báo vớ vẩn, nửa thị trấn này cảm thấy như họ biết . Bây giờ, sau nhiều năm rồi, Riley lại là người xấu vì và cho những gì mà theo họ kết thúc vui vẻ.
      Đương nhiên, tính chất mỉa mai của tình huống này là bây giờ thực Riley và muốn được ở cùng , nhưng đó là chuyện của , phải của họ.
      " ấy thua hả?" Gracie lặng lẽ hỏi.
      Alexis gật đầu.
      97 triệu đô mất trắng vì .
      "Em phải sửa sai chuyện này," .
      "Bằng cách nào?"
      "Em chưa biết. Em chuyện với ấy khi ấy giao bánh xong và tìm cách gì đó."
      "Như vậy cần phép lạ đó," Alexis bảo
      Gracie ước gì có nó trong góc ngách nào đó của đồ đạc của , nhưng vì có nên cần phải nghĩ cách gì khác.
      nhiều người bảo vệ đứng canh quanh tòa nhà lớn nằm đồi. Riley chưa bao giờ chú ý nhiều đến giá trị lịch sử của các tòa nhà cổ ở Los Lobos nhưng bây giờ khi bước những bậc thềm thênh thang, cảm thấy như bước vào lịch sử.
      Tòa nhà cổ theo kiểu Victoria được trùng tu theo đúng bản gốc của nó. Nhưng bàn ghế cổ điển để rải rác phần hiên lớn trước nhà. Hoa trang trí quanh cột.
      "Tôi có thể giúp gì "? người bảo vệ gác ngay cửa trước hỏi .
      "Tôi giao bánh cho hoạt động gây quỹ tối nay," Riley , chỉ vào cái hộp lớn tay . "Còn 4 cái nữa trong xe tôi."
      "Được thôi. . Rồi lái vòng ra sau dùng cửa sau, vậy gần hơn cho ."
      "Cám ơn." Riley hất mặt về phía 3 người bảo vệ nơi lối ra vào và 2 xe bảo vệ ngoài hàng rào. "Sao phải dùng nhiều lực lượng vũ trang thế?"
      "Nhiều món đồ là do mượn về," người gác bảo . " ràng là chúng rất giá trị nên công ty bảo hiểm cầu vậy." ta mỉm cười. "Đừng làm bậy đó."
      " hề. Tôi chỉ giao bánh thôi."
      Riley theo hướng dẫn của ta vô khu tiếp tân chính trong khán phòng ở tầng 2. Khi vô khán phòng, thấy bàn được xếp theo kiểu ăn tự chọn, có 2 quầy rượu và bàn lớn trải khăn đó có nhiều hộp bánh hồng.
      "Cái quái gì đây?" lẩm bẩm bước lại gần.
      đặt cái hộp của xuống và nhìn mấy hộp kia. Nó là cái bánh. Trông khá giống cái Gracie làm. Gần như là 1, cũng mấy móc lưới đan như vậy, cũng hoa như vậy. Nhưng khi nhìn kỹ thấy các móc lưới bị cong, và có cái bị gẫy hoặc rất xấu. Hoa như là bị phơi ngoài sương gió mấy đêm liền.
      Đầu đầy thắc mắc. Ai làm vậy và tại sao?
      Riley rời cái hộp của ra mép bàn rồi bước ra phía cửa sổ nhìn xuống phía sau tòa nhà của . Ngay lúc đó, chiếc Lexus quen thuộc phóng ra khỏi tòa nhà.
      Pam! chửi thề rồi lấy di động ra. Gracie bắt máy ngay hồi chuông đầu tiên. "Em thấy sao rồi?" hỏi.
      "Đỡ rồi. Cơn sốt qua rồi. Alexis cho em ăn và em mới tắm xong. Em nghĩ em sống mà."
      "Vậy là tốt. có chuyện ở đây. giao bánh nhưng có sẵn 1 cái ở đây. vừa thấy Pam lái khỏi địa điểm gây án."
      Gracie hốt hoảng. "Vậy là chị ta làm nó với mấy khuônb bánh của em? Làm bánh miễn phí? Nhưng tại sao? Trông nó thế nào?"
      "Như đồ vứt ấy. hiểu. Làm vậy làm gì? Đâu phải chuyện của ta. Đâu ai biết ta làm ra nó."
      ", nhưng họ nghĩ là em làm. Nếm thử xem sao."
      "Gì cơ?"
      " thử nếm coi. Em muốn biết nó ghê ."
      "Chờ chút."
      Riley nhìn mấy cái hộp hồng rồi lấy cái nĩa từ đống nĩa cạnh chồng giấy ăn và lấy thử miếng từ cái bánh cạnh . hít hơi rồi cắn thử.
      "Chúa tôi," khi nhổ nó ra.
      "Sao?"
      "Muối thay cho đường. Ít nhất nghĩ là nó." chụp miếng giấy ăn và lau lưỡi , vị kinh khủng vẫn còn vương lại.
      "Riley, phải lấy bánh của chị ta ra khỏi đó. Chị ta cố làm cho em bao giờ có thể khôi phục lại từ vụ tai tiếng về bánh của em. Lấy cái của chị ta và cho cái của em vào đo."
      "Làm ngay."
      "Gọi cho em khi xong nha? Em có chuyện em muốn với ."
      Thường mấy câu như vầy khiến dông ra biển ngay, nhưng lần này . "Có chuyện gì sao"?
      " có gì. Em chỉ muốn chuyện về cuộc tranh cử."
      Tiêu. "Em muốn biết chuyện gì?"
      "Là có rắc rối."
      " ổn thôi."
      "Bằng cách nào?"
      nhìn cái bàn. "Coi nào, cần đổi mấy cái bánh trước. gọi em khi xong rồi ghé qua. Vậy chịu chưa?"
      "Vậy được. Cám ơn ."
      tắt di động rồi bỏ vào túi. Rồi đem hai hộp bánh của Pam ra xe. Phải mất 3 lượt lại mới đem được bánh của Gracie vô. đặt nó theo cách tốt nhất có thể làm và bỏ với hộp bánh lớn nhất của Pam tay khi người bảo vệ chặn ở đầu cầu thang.
      "Khoan nào," người đàn ông đô con . " cầm gì đó?"
      "Bánh. Hai cái được giao đến vì nhầm lẫn."
      “A cake. Two were delivered by mistake.”
      Ông ta nhìn có vẻ tin . "Chúng tôi mới nhận được điện thoại là có người định tráo bánh để làm trò cười. Vụ gì đó về cuộc tranh cử và trong các ứng viên muốn quậy." Ông ta nheo mắt lại. "Kỳ lạ là lại trông giống người tranh cử chức thị trưởng."
      Riley thể ngờ. Pam chắc chắn biết cách tinh quái để che giấu vụ này.
      " phải như nghĩ đâu," Riley khi cố nhích qua người bảo vệ. "Cái bánh mới được để đúng chỗ và nó rất ngon. Ăn thử nếu tin tôi. Còn đây là cái bánh dở." giơ hộp bánh tay ra. "Ăn cái này là sai lầm lớn đó."
      " giữ nó ở đó. Tôi phải báo cáo vụ này." Người bảo vệ cầm bộ đàm và nhấn nút.
      Riley cố ước lượng khoảng cách từ chỗ tới cửa trước và tự hỏi có thể chạy khịp . Khi nghe người đầu dây bên kia "Giữ ta lại", biết còn chọn lựa nào khác.
      chạy xuống cầu thang, nhận thấy quá trễ là ai đó lên cầu thang- ông khuân vác đô con thùng rượu. Riley chạy trái, ta chạy phải thế là cả hai cùng bước về hướng trong khi cố tránh đụng chạm.
      Nhưng nó vẫn xảy ra. Lực va chạm đẩy Riley té nhào. bám lấy tay cầu thang, trượt, và cố với lấy nó. Cái bánh bay lên. chàng kia cũng giữ nổi cái thùng rượu. Cả hai cùng ngã xuống, lăn mấy bậc cầu thang, tay chân cuốn vào nhau.
      Khi họ lăn tới sàn, cả hai lăn ra cái bánh thấm rượu cùng cái sàn đầy miểng chai.
      Người đau khắp cả. Riley biết chuyện này hay rồi, và ý nghĩ đó được củng cố bằng tiếng còi hụ của cảnh sát từ xa ngày càng gần hơn.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 20
      Di động của đánh thức dậy sớm hôm sau. Ý nghĩ đầu tiên của bị trúng cái gì đó nó cũng qua rồi. Ý nghĩ thứ hai là Riley gọi cũng ghé qua. Phải giờ gọi ?
      "Xin chào?"
      "Gracie, là mẹ nè. Con đọc báo chưa?"
      "Sao ạ? Chưa." lăn qua trong giường. Ít nhất lần này biết chuyện tai tiếng gì nữa cũng phải là của . Hai ngày qua đâu có ra khỏi nhà."
      "Là Riley," mẹ . "Nó bị bắt rồi."
      "Sao chứ? mẹ?"
      lồm cồm ra khỏi giường và chạy vội ra cửa trước. Sau khi mở tung nó ra, chạy vội đến hàng rào nơi tờ báo sáng chờ. Liếc nhanh tiêu đề làm rúm người lại.
      "Ứng viên thị trưởng bị bắt vì say rượu và quậy phá."
      Bức tranh cho thấy Riley bị phủ đầy bánh và chung quanh là các chai rượu bể nơi hành lang tòa lâu đài cổ.
      "Mình ốm mất," thầm khi bước vào trong đóng cửa lại. "Hoàn toàn là lỗi của mình."
      "Con bị ốm mà. Alexis có với mẹ."
      "Dạ đúng. Con ốm nên Riley đem bánh đến đó giúp . Chỉ là Pam ở đó và giao cái bánh thấy gớm cho họ. ấy giúp con và chuyện gì đó xảy ra."
      "Vậy mẹ nghĩ con phải giải quyết chuyện này rồi. Mẹ giúp được gì ?"
      ủng hộ của mẹ làm mắt nóng lên. "Con chưa biết nữa, ngay khi con tìm ra cách con liên lạc với mẹ."
      "Mẹ chờ. Chúng ta luôn ở bên con, Gracie ạ. Mẹ muốn con biết điều đó."
      "Con rất biết ơn Mẹ. Con cho Mẹ biết sau."
      cúp máy, vội vã nhấn số của Riley. Nhiều giây trôi qua rồi trả lời máy.
      " có sao ?" vội hỏi. "Em mới đọc báo. Chuyện gì xảy ra?"
      " vừa mới về tới nhà và cần tắm," . "Em qua đây , kể hết cho nghe."
      có cả hàng nghìn câu hỏi, câu đầu tiên là tại sao mới vừa về tới nhà.
      "Họ giữ trong tù?" hỏi, đầy bất bình.
      "Chuyện dài dòng lắm."
      "Được rồi. tắm , em qua ngay."
      " để cửa trước khóa"
      Gracie mặc đồ nhanh kỷ lục rồi chạy tới nhà Riley. cảm thấy hơi yếu nhưng ăn sáng giải quyết vụ đó, gnhix. Sau khi đậu xe sân - lúc này chẳng thành vấn đề nếu ai đó thấy xe ở đó - rồi bước vào nhà và lên lầu.
      thấy Riley trong phòng ngủ. tắm xong, cạo râu và vừa mới mặc xong cái quần jeans khi bước vô.
      Ý nghĩ thoáng qua là thấy tiếc bỏ lỡ phần tốt nhất là được xem diện đồ, rồi bước lại gần và ôm .
      "Tất cả là lỗi của em. Em rất rất tiếc."
      kéo sát vào người. " phải tại em. Là Pam và do hoàn cảnh nữa. Đừng tự trách mình." ôm mặt và hôn .
      Cảm giác tan chảy lại bắt đầu nhưng Gracie nhắc mình đây phải là lúc để bị phân tâm. Có quá nhiều chuyện cần phải lo.
      "Chuyện gì xảy ra?" hỏi khi bước lùi lại. "Sao người toàn bánh? Ai bắt ? Tại sao về tới nhà mãi đến sáng nay?"
      thả ra rồi nhặt cái áo sơ-mi giường. Sau khi mặc vô, bắt đầu gài nút.
      " trong các người bảo vệ phát khi mang bánh vô và mang cái kia ra. Ai đó gọi cảnh báo họ là định phá gì đó."
      "? là điên rồ."
      " thấy Pam lái , nghĩa là ta thấy xe của . đoán ta gọi để gây rắc rối cho và nó rất hiệu quả. Mấy người bảo vệ cố giữ , muốn. thấy người giao rượu lên cầu thang. Tụi va chạm và cả hai cùng té nhào, rượu vỡ, và tụi té vào cái bánh với đống rượu."
      nín thở. "Còn mấy chai thủy tinh? có bị thương ?"
      "Vài vết cắt thôi, có gì nghiêm trọng. Rồi cảnh sát đến giải . Có chảy máu nên họ phải ghé qua bệnh viện trước."
      "Chảy máu? Ở đâu"
      kéo áo lên và quay lưng lại để thấy mấy vết băng lại lưng . Có tất cả 5 vết nhưng cái nào lớn hết.
      "Họ có phải nhặt thủy tinh ra ?" hỏi, càng lúc càng cảm thấy áy náy.
      "Vài cái. phải khâu mấy mũi."
      nhăn mặt. "Em xin lỗi."
      thả áo xuống rồi đặt tay lên vai . " phải lỗi của em. Nhớ đó. Là Pam và thề, ta phải trả giá."
      Gracie muốn hỏi bằng cách nào, nhưng có nhiều câu hỏi khác quan trọng hơn.
      "Sao Mac thả ngay?"
      Riley cho áo vào thùng. "Cậu ấy có làm việc và tên cảnh sát thay ca chịu gọi cậu ấy. Họ chẳng muốn gọi ai hết. Cuối cùng họ để gọi gọi Zeke, cậu ta chạy đến nhà Mac nhưng Mac có nhà. ra Mac và Jill ra khỏi trấn chơi. Zeke gọi lung tung các khách sạn ở Santa Barbara và tìm thấy họ. Mac lái về và thả ra."
      "Và em ngủ chẳng biết gì," Gracie đau khổ .
      "Em bịnh mà. Alexis bỏ về khi em ngủ. Đừng bận tâm nữa," . " sao rồi."
      "Rồi mình trả thù Pam cách nào?" hỏi.
      "Tệ cái là ta là phụ nữ. Nếu ta là đàn ông dần cho trận rồi."
      "Chúng ta có thể chất vấn và đe dọa chị ta. Vậy cũng được."
      "Nghe cũng được đó," . "Em có máy ảnh trong xe , trong trường hợp mình phát cái gì đó thú vị?"
      mỉm cười. "Chắc rồi."
      Họ lái đến nhà Pam và đậu ngay trước cửa.
      " quan tâm ai biết mình tới đây," Riley khi ra khỏi xe.
      Gracie đồng ý và theo ra cửa trước ngôi nhà, nó chỉ khép hờ.
      Cả hai nhìn chăm chú vào cái cửa mở hé như mời gọi họ bước vào.
      "Có phải là bẫy "? Gracie thầm. Có phải chị ta định cho mình bị bắt vì tội đột nhập ?"
      "Chứng minh là phải vậy," và chỉ vào máy ảnh của .
      "Ồ. Ý hay đó."
      chụp tấm hình cái cửa mở hờ rồi nhăn mặt khi tiếng máy kêu to lúc tấm hình được nhả ra. chụp tấm hình đưa cho Riley để cho vào túi quần jeans. Rồi đẩy cửa rộng ra và họ bước vào.
      Ấn tượng đầu tiên của Gracie là thiết kế trang nhã và tràn đầy ánh sáng. "Nhà đẹp quá," thầm.
      Riley nhìn như đây phải là lúc thảo luận về khả năng trang trí của Pam, rồi ra hiệu cho theo . chỉ ra phía hàng lang.
      Gracie tự hỏi tại sao nghe thấy tiếng động . thanh nhịp nhàng lắm, khá quen thuộc và riêng tư.
      "Chị ta làm chuyện đó!" thầm. "Chúng ta có thể thấy gã đó là ai. Ai cũng được, gã giúp chị ta!"
      Riley đưa ngón tay lên môi rồi dẫn đường. Tiếng động đó nghe lớn hơn. Có tiếng thở hổn hển rồi tiếng rên "Ồ, phải, em sắp tới rồi" của Pam, rồi tiếng rên trầm trầm.
      "Sẵn sàng," Riley ra hiệu, chỉ vào cái máy ảnh.
      Họ ngừng bên ngoài cánh cửa phòng ngủ khép hờ giây rồi Riley đẩy mạnh ra và ào vô.
      Nhiều thứ xảy ra cùng lúc. Khi Gracie vô theo, cặp đôi giường thấy xâm nhập, Pam hét lên, làm Gracie nhảy nhổm và có lẽ cũng hét theo chút, nhưng vẫn cẩn thận giữ máy ảnh đúng vị trí.
      Qua ống kính , bị nhìn mắt ngực của Pam, lưng của gã nào đó rồi gã đó quay lại và thấy mình nhìn thẳng vào cái vật đàn ông vẫn còn cương lên của Franklin Yardley.
      "Ôi, ghê quá," la lên khi tay chụp hình lia lịa.
      "Cút !" ông thị trưởng ra lệnh.
      Ông ta chụp cái chăn, giật khỏi giường nhưng Gracie kịp chụp nhiều tấm hình của ông ta và Pam trong hành động chỉ có thể gọi là hoàn cảnh éo le. Bà Yardley đáng thích vụ này rồi.
      Riley cẩn thận đón các tấm hình khi chúng rơi khỏi máy ảnh.
      "Thú vị ," mỉm cười. " đến lúc ai khác cần làm ngôi sao báo địa phương rồi. Tôi thấy mệt với mấy chuyện tiếng tăm đó rồi."
      Yardley cố chụp mấy tấm ảnh nhưng Riley giữ chúng ngoài tầm với của ông ta.
      "Cậu phải trả giá cho chuyện này," Yardley .
      "Bằng cách nào?" Riley hỏi. " tấm hình giá trị hơn hàng nghìn lời ." nhìn Pam lúc này kéo tấm trải giường lên che ngực. "Từ lúc nào khẩu vị trở nên kém vậy?"
      Chị ta trừng mắt với . "Đừng có với tôi khẩu vị kém, đồ khốn. là người ngủ với Gracie." Vẻ mặt chị ta đanh lại, giọng cao lên. "Sao có thể muốn con chó cái đó"?
      Gracie nhảy lên. "Tôi đâu phải chó cái."
      "Mày kinh tởm, đáng ghét," Pam hét lên. "Tao ghét mày. Mày nghe chưa? Tao ghét mày. Tao ghét mọi thứ về mày. Tao ước gì mày chết . Mày hủy hoại cuộc đời tao. Mấy tờ báo khốn kiếp lúc tao còn ở trung học. Mọi người nghĩ mày đáng còn tao chỉ là con điếm muốn lấy Riley vì tiền. Mày hủy hoại đám cưới của tao. Lẽ ra đó là ngày của tao, mày nghe ? Ngày của tao. Nhưng nó hoàn toàn về mày. Ai cũng về Gracie Landon. "Chị nghĩ con bé có đến ?" Pam với giọng bắt chước the thé. "Graice quý làm gì nhỉ?"
      Pam nheo mắt lại. "Lúc đó tao muốn trừng trị mày nhưng tao thể tìm ra mày, nên tao chờ và lên kế hoạch và giờ tao có được mày rồi."
      “Pam!” Yardley bước khỏi giường. "Em mất bình tĩnh rồi. Em làm gì vậy?"
      Pam quay sang ông ta. "Sao chứ? chị ta ré lên. "Ồ, dám vờ như có dính líu với tôi trong vụ này ngay từ lúc đầu hả."
      Mắt Yardley mở lớn. "Tôi thề, tôi biết ta gì. Pam, em làm việc phạm pháp hả?"
      Pam hét lên. "Đừng có vờ ngây thơ với tôi nhá, con dê già kia. Trong vụ này, ông cũng lún bùn tới tai rồi."
      Yardley quay sang Gracie. "Tôi thề, tôi biết ta gì hết."
      Pam chửi thề. "Được thôi, nếu ông muốn chơi theo cách đó." Chị ta quay sang Riley. "Ồ, chuyện này vui đây, tôi có thể bị thân tàn ma dại, nhưng tôi kéo theo Gracie quý giá của với tôi." Chị ta quay sang Gracie.
      "Tao hủy hoại mày rồi," chị ta hân hoan . "Tao phá tan việc kinh doanh quý giá của mày và giờ mày còn gì hết." Chị ta lại quay sang Riley. "Tôi cũng phá hoại được rồi và tôi thấy sung sướng lắm. biết tại sao ? Vì lúc bỏ tôi , Gracie đúng. Tôi bao giờ tha thứ cho vì câu đó."
      Gracie quay sang Riley. " vậy?"
      nhún vai. "Em đúng mà."
      "Hay !"
      Pam hét lên. "Tôi được đồng nào lúc li dị hết, bây giờ tôi muốn tiền của tôi. nghe ?"
      "Pam," ông thị trưởng . "Im . ràng được bình thường. Tôi ngờ lại ôm nhiều giận hờn như thế."
      "Giận hờn?" Pam bắt đầu hét lên, rồi vừa cười vừa khóc. Gracie tự hỏi có phải chị ta phát điên.
      "Tôi căm thù hai người," chị ta khi lăn ra giường. "Mẹ kiếp, tôi cố hết sức. Tôi căm thù các người."
      "Pam!" Yardley có vẻ sốc. "Tôi hiểu nổi nữa."
      "Ồ, cứ như ông từng hiểu được tôi ấy," Pam , vẻ bất bình. "Tôi chỉ ngủ với ông vì ông được hưởng gần hết số tài sản nếu Riley thất bại thôi. Tôi tính lấy nửa rồi bỏ ngay sau khi chúng ta kết hôn." Chị ta nhìn sang Riley. "Ông ta có hệ thống sổ sách riêng trong văn phòng, ông ta có ngăn kéo bí mật ở trong tủ giấy tờ, ông ta đút túi riêng nhiều năm rồi."
      "Pam, đừng!" Yardley phản đối.
      Pam đứng dậy, giật cái tấm trải giường khỏi nệm rồi quấn quanh người chị ta. "Tôi gần có được mọi thứ." Chị ta trừng mắt với Gracie. " khỏe rồi ha."
      "Khỏe. Sao chị lại biết..." Gracie nhìn chị ta trân trối, nhớ lại cơn ốm bất ngờ của . "Chị làm gì với tôi?"
      "Trộn mấy sốt salad cũ vào món salad cá ngừ thấy gớm của . Trời ạ, sao có thể ăn cái thứ đó, nó giống như đồ cho mèo ăn ấy. Tôi muốn loại bỏ và tôi làm được. Tôi lên kế hoạch từ đầu đến cuối." Chị ta đá Yardley. "Cho tới khi ông làm mọi thứ rối tung lên. Tôi bao giờ tha thứ cho ông."
      Riley nắm tay Gracie. "Đến lúc chúng ta phải rồi."
      Yardley nhìn Pam trân trối như ông chưa từng thấy chị ta bao giờ. "Nhưng tôi em mà."
      "Ồ, phải rồi, đó là lý do ông ngủ với mấy con thư ký của ông chứ gì. Ông già khú, mãi chẳng cương nổi và dở tệ trong giường." Chị ta quay sang Riley. " cũng thế."
      xong chị ta giậm giật vô phòng tắm, đóng cửa và khóa lại.
      Riley dẫn Gracie ra khỏi phòng ngủ. vẫn chưa thể tin được tất cả những gì vừa nghe.
      "Là họ từ đầu đến giờ," , cảm thấy như vừa xem trực tiếp xong màn gay cấn. "Người thợ chụp ảnh, bột bánh làm sẵn, mọi thứ."
      "Có vẻ thế."
      "Chị ta cố đầu độc em và thành công. Em thể ngờ."
      " tin cảnh sát trưởng muốn hỏi chị ta về chuyện đó."
      liếc khi cùng ra khỏi nhà. " tệ trong giường đâu."
      mỉm cười. "Cám ơn."
      Quay lại nhà , Riley pha bình cà phê rồi trải mấy tấm hình ra cái bàn bếp dài cả cây số. Có quá nhiều bằng chứng nhưng tiếc là phải bằng chứng có thể dùng.
      " gọi Mac chứ?" Gracie hỏi khi cầm lấy ly cà phê đưa và nhấp ngụm. " ấy có thể bắt Yardley ngay hôm nay. Và Pam nữa dù em để tâm tới chị ta lắm. Chúng ta có thể bỏ qua vụ ngoại tình vì ngủ với thư ký í ẹ nhưng phạm pháp, nhưng ông ta đút túi riêng nhiều năm rồi. Vậy được ?"
      "Ừ."
      quay lưng với mấy tấm hình và nhìn ra khu vườn sau rộng lớn qua khung cửa sổ.
      Buồn cười là ghét ngôi nhà này khi mới tới Los Lobos, ngôi nhà to lớn tượng trưng cho tất cả những gì căm ghét ở chú . Nhưng mấy tháng qua, bắt đầu thích ngôi nhà này. Căn phòng, yên tĩnh. Cũng như thích ngân hàng, thích làm việc với con số, tạo cơ hội cho mọi người. thích tính thử thách của việc điều hành ngân quỹ, giành lấy những mối làm ăn tốt nhất cho khách hàng của . nhớ tất cả.
      Gracie lắc tay . " nghe em đó?"
      "."
      "Em cũng nghĩ thế."
      nhìn gương mặt , đôi mắt xanh thẫm, nụ cười tươi tắn, cách rạng ngời khi cả hai ở cạnh nhau. thể nghĩ ra được có điều gì thích về . ... hoàn hảo. Hay ít nhất là hoàn hảo cho .
      "Em là ngay khi ông thị trưởng bị bắt, phải lên ra--ô để chuyện với thị trấn. có thể mọi người biết là chuyển giao quyền lực êm ái và họ thích có làm thị trưởng."
      " được đâu," .
      "Sao chứ?"
      "Yardley lên án vài chuyện, giờ lại tố cáo ông ta làm những chuyện tệ hơn. Ai là người những người bỏ phiếu tin tưởng? người họ biết suốt 16 năm qua hay ?
      "Nhưng những bằng chứng buộc tội."
      "Phải mất mấy ngày để công tố viên của bang kết tội ông ta. Hôm nay là Chủ Nhật. chẳng có gì xảy từ giờ đến tuần tới, mà ngày bỏ phiếu là thứ Ba. Yardley có thể duy trì thêm ít lâu để cho mọi người biết về di chúc của chú . Khi họ biết được lý do tranh cử, em nghĩ họ quan tâm ông ta làm gì sao? Nó là , Gracie à. chỉ làm việc này vì tiền."
      "Nhưng... nhưng... ! Chúng ta phải tìm cách." đặt ly cà phê xuống và chụp tay . " cố gắng hết sức, em để chuyện này xảy ra với đâu. thể muốn ở lại và làm thị trưởng sao? có thể thay đổi suy nghĩ."
      mỉm cười với . " thay đổi suy nghĩ, nhưng ai tin ?"
      "Em tin . Em -" há miệng rồi lại ngậm lại. Mặt đỏ ửng lên. "Lấy em . Đó là điều cả trấn muốn. Kết thúc vui vẻ theo ý họ. Vậy lấy em . Mình nhờ Jill soạn bản cam kết ngay bây giờ. Em muốn tiền của và em ghi như thế. Hôm nay mình kết hôn, mình bay lên Vegas và quay lại tối nay, rồi mai mình thông báo rộng rãi. Chắc chắn thắng, rồi chúng ta chia tay sau đó. được mà."
      sốt sắng, nghĩ. Lạc quan và luôn sẵn lòng làm mọi cách để giúp đỡ.
      "Là 97 triệu đô đó," .
      " biết con số mà."
      "Vậy ?"
      cảm thấy điều gì đó lâu lắm rồi, cảm giác mơ hồ xách địn được mãi đến giây phút này
      vén tóc ra sau tai và hôn .
      " em,Gracie Landon,” khẽ .
      nhìn trân trối. "G-gì cơ?"
      mỉm cười. " em. Em là người phụ nữ lạ lùng nhất từng gặp. Em sống bằng trái tim mình và ngưỡng mộ điều đó. muốn cưới em, có con với em, và răng long đầu bạc với em."
      mở miệng định nhưng đặt tay lên môi .
      "Nhưng làm gì hết cho đến sau ngày bỏ phiếu."
      "Gì chứ?" la lên. " điên sao? Tại sao còn muốn chờ?"
      "Vì muốn em có lúc nghi ngờ làm chuyện đó vì tiền."
      đưa tay che mặt. "Chuyện này thể xảy ra," rồi thả tay xuống. "Riley, nghe em nè. Chúng ta có thể tuyên bố đính hôn." nắm lấy vai . "Em cũng . Em lâu lắm rồi, có lẽ là 14 năm rồi, em biết nữa. Em rất nhiều và em thể để vất mọi thứ như vậy. Nó là 97 triệu đô đó. Là ngôi nhà này và ngân hàng, và em biết bắt đầu quan tâm đến thị trấn. muốn ở đây và an cư lập nghiệp. Chúng ta có thể làm thế."
      " có tiền rồi."
      " phải chuyện tiền bạc." chụp vai và cố lắc . "Mà là chuyện di sản, chuyện nguồn cội, chuyện thuộc về nơi đây"
      " có tiền từ mấy giàn khoan dẩu rồi."
      thích cương quyết nơi và cách muốn thuyết phục . Buồn cười là chưa hiểu được là tất cả cần.
      " phải là về tiền bạc," lập lại. "Em có việc kinh doanh tốt. Ít nhất là em từng có. Em có thể xây dựng lại. Em bắt Pam viết bản thông báo hay gì đó. Em biết em có thể làm được. Mà thôi, đó phải là vấn đề. Đây là và việc có thể có chọn lựa. Đừng bỏ qua mọi thứ mà thử cố gắng lần."
      "Nó phải chuyện cố gắng," . " lòng vậy đó, em và muốn em có lúc nghi ngờ tình của ."
      thể tin được. Não có nước hay gì gì đó. "97 triệu đô lận đó. ai đáng giá như thế hết."
      kéo vào lòng và hôn . "Em đó. đến tìm em tối thứ Ba sau khi hết giờ bỏ phiếu. quỳ xuống 1 chân và cầu hôn em, và em nên chuẩn bị sẵn sàng để đồng ý."
      Gracie nhớ lái về nhà. May là chẳng có xe nào đường nên về nhà nguyên vẹn. cảm thấy rã rời và tê dại và hoàn toàn bất ngờ.
      Riley . thế khoảng 15 lần và hứa cầu hôn. cảm thấy ấm áp và hạnh phúc trong lòng, họ được ở bên nhau.
      Nhưng cùng lúc, cảm thấy giận dữ và bất bình. Sao có thể sẵn lòng từ bỏ mọi thứ chỉ để chứng minh là lấy vì tiền? biết điều đó mà. luôn biết như vậy.
      là ngốc nghếch, cứng đầu và quá ta-đây-là-đàn-ông khi quay lưng với quyền thừa kế của như thế.
      vô nhà rút di động khỏi bóp rồi nhấn nút. lo chuyện Pam cố đầu độc và báo cáo cảnh sát sau. Trước tiên, có việc quan trọng cần làm.
      "Chào mẹ, là con đây. Con cần mẹ giúp. Cả Vivian và Alexis nữa, và mình có nhiều thời gian đâu. Mẹ có thể kêu họ đến nhà mẹ khoảng 30 phút nữa ? Con cần gọi Jill và vài người khác. Dạ phải, con giải thích khi con tới đó. À, mẹ có biết ai làm ở tòa báo ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :