1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Falling For Gracie - Susan Mallery ( 21c+ Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      7.2

      Nụ cười của Pam chứa vừa đủ lượng "tự nhiên" như muốn Gracie tin vào chị ta. Gracie tin ai mà thậm chí miếng bánh của cũng chịu ăn. Ừ, phải, nó chứa nhiều ca-lo-ri (gây mập) nhưng ăn thử miếng có sao đâu. Tuy nhiên, cái lò nướng mới cùng với cơ hội để ý Pam thực cám dỗ .
      "Tôi coi thử," . "Giờ nào tiện cho chị?"
      "Tao tin phải có 1 lời giải thích nào đó," Jill khi ngồi vào 1 bàn ở tiệm đồ Mễ Bill's.
      "Cho hầu hết mọi việc, trừ chuyện tại sao vớ chân luôn biến mất khỏi máy sấy quần áo," Gracie .
      " ra tao về vụ này."
      Bạn rút ra tờ báo đặt lên bàn.
      "Ồ, chuyện đó," Gracie . "Tao tự hỏi sao mày chẳng gì từ khi nó được đăng."
      "Tao nghĩ mày có lẽ bận túi bụi với những người muốn chúc mừng mày." Jill nhướng mày. "Làm ơn là mày ở tại nhà trọ với Riley Whitefield.”
      "Tụi tao thực tình chẳng ở đâu cả ngoài cái bãi đậu xe của họ. Mày có thể thấy từ tấm hình là tụi tao thực ở bên ngoài mà."
      "Mày biết tao muốn gì."
      "Chuyện phức tạp lắm." Giống như cuộc đời vậy.
      "Tao chẳng có hẹn khách nào từ giờ đến 3 giờ chiều," Jill , ngả người ra ghế. "Tao kêu Tina hủy hẹn rồi."
      "May cho tao ." Gracie nhanh chóng kể cho Jill nghe chuyện họ cố gắng theo dõi Pam nhưng thất bại.
      "Vậy mày theo dõi Pam và tên có máy hình theo dõi mày," Jill sau khi gọi đồ ăn xong. "Ai thuê ?"
      "Biết đâu. Tao muốn là Pam làm vì tao chưa bao giờ thích chị ta hết nhưng tại sao chị ta lại phải làm thế? Ông thị trưởng ư, có lẽ. Nếu ông ta muốn làm Riley mất uy tín trong cuộc bầu cử bằng cách khuấy động quá khứ. Nhưng sao ông thị trưởng có thể biết nơi nào tụi tao đến hoặc tụi tao làm gì để đáng chụp hình chứ? là khó hiểu. Chuyện càng phức tạp hơn vì Pam đến tìm tao."
      Jill ngừng nhặt miếng khoai tây chiên lên. "Mày đùa hả?"
      ". Chị ta muốn cho tao thuê cái bếp trong nhà nghỉ chị ta mới xây hay sửa lại gì đó. Tao chẳng nhớ . Trưa nay tao gặp chị ta. Chị ta là bếp có các thiết bị chuyên dụng và tao có thể thuê nó trong khi tao còn ở đây."
      "Thế mày có muốn ?"
      "Muốn dính líu tới chị ta? hề. Muốn dùng cái bếp của chị ta? Chắc rồi. Tao gần như thể cho cái khuôn lớn nhất của tao vào cái lò nướng giờ dùng. Nhiệt độ đều, có khi nóng quá. Đương nhiên là tao bị hấp dẫn rồi, nhưng đây là Pam, tao thích và tin chị ta. Có phải chị ta gài bẫy tao ? Có phải chị ta gài bẫy Riley?"
      "Mày biết ông bà mình có câu: giữ bạn ở gần và giữ kẻ thù gần hơn."
      "Có lý. Nhưng tao chắc tao có thể làm việc cạnh chị ta. Chị ta làm tao thấy ghê ghê."
      "Mày có thể cho chị ta ăn thả ga để chị ta mập phì. Vậy vui lắm."
      "Ha. Chị ta ngồi trong nhà tao với miếng bánh trước mặt mà buồn ăn miếng. Quả là bình thường mà."
      "Đồng ý. Mày định làm gì?"
      "Coi cái bếp để xem tao có thể bị mua chuộc . Tao nghi là có."
      Jill nhìn . "Có chuyện khác nữa. Chuyện gì mà mày chịu kể tao nghe?"
      " có gì. Tao..." Gracie lắc đầu. "Ngoại trừ chuyện được gặp mày tao rất tiếc quay lại đây. Có quá nhiều chuyện gia đình."
      "Chẳng hạn như?"
      "Tao thấy kỳ cục, như là tao hợp vậy." với lấy lon soda đường. "Tao biết là chuyện dễ hiểu thôi, tao bỏ từ lâu và Vivian với Alexis lớn lên cùng nhau mà có tao. Tụi tao có kinh nghiệm sống khác nhau, ký ức khác nhau. Đúng là tao vẫn là chị em của họ nhưng về mặt tình cảm tao nghĩ tao là thành viên thực của gia đình."
      Jill có vẻ vui. "Tao nghĩ chuyện là vậy đâu. Họ quan tâm mày và mày quan tâm họ mà."
      "Đúng. Dù tao mất dần kiên nhẫn với cả hai người họ. lúc nào đó, trong khi tao để ý, Alexis biến thành vua đòi hỏi và Vivian có vẻ theo gót chân chị ấy."
      Gracie kể Jill nghe về vụ hủy rồi hủy đám cưới. "Vivian cãi nhau với Tom mỗi 15 giây lần, ràng Alexis cuồng lên, phải theo nghĩa tốt, về Zeke và chuyện ta làm gì kể từ khi họ lấy nhau. Mẹ tao dường như còn bình thường nhưng bà đến gặp tao và đọc cho tao nghe bản tuyên ngôn sau khi thấy tấm hình tờ báo."
      Gracie muốn kể chi tiết mẹ gì - tự vẫn còn đau với mấy lời đó.
      "Cuộc đời của tao trở nên đầy phức tạp."
      "Nghe có vẻ thế." Jill chồm người tới. "Tao có thể giúp gì ?"
      "Mày giúp rồi đó. Có mày để tâm là đỡ. Và bây giờ tao chính thức thấy chán với vai trò làm đề tài trò chuyện rồi. Mày sao rồi?"
      "Emily đếm từng ngày đến lúc được nghỉ hè. Tao nghĩ còn 34 ngày nữa nhưng tao phải coi lịch trong bếp mới chắc được. Tụi tao lên đủ mọi kế hoạch cho mùa hè, kể cả chuyến du lịch đến Florida để thăm ba tao. Ông và Em rất hợp nhau. Tao chẳng biết con bé thích cái nào hơn - chuyến thăm người ông ưa thích và duy nhất của nó hay cơ hội được Disney World.”
      "Chà, khó chọn đó."
      Jill cầm ly trà lạnh của lên rồi lại để xuống. vẽ nguệch ngoạc tấm lót ly bằng giấy có màu sắc rực rỡ.
      "Gì đây?" Gracie mỉm cười hỏi. "Mày có bí mật mà mày rất muốn khai ra. Tao có thể thấy mà. Coi nào. Mày có thể tin tao mà."
      Jill gật đầu. "Tao biết. phải là, chỉ là..." cắn môi rồi đỏ bừng mặt. "Mac với tao nghĩ là tụi tao nên thử để có em bé."
      Gracie phì cười. " ư! Tuyệt . Mày có định lúc nào chưa?"
      "Tụi tao tính là bắt đầu từ tháng này. Tao phấn khởi lắm nhưng cũng bị hơi hồi hộp chút."
      "Mày bà mẹ tuyệt vời. Mày rất tốt với Emily mà."
      "Tao thương nó lắm," Jill thú . "Nhưng đến thời điểm tao được gặp nó qua giai đoạn con nít rồi. Tao chắc tao biết cách chăm con nít ra sao nữa?"
      "Cũng như các bà mới làm mẹ thôi. Với nhiều thương, kiên nhẫn và lo lắng."
      "Có lý. Mac hi vọng có con trai."
      "Đúng là điển hình."
      "Tao sao cũng được. Nên tao vừa phấn khởi vừa hồi hộp, quả là cảm giác thú vị."
      Gracie nâng ly lên. "Chúc mừng mày."
      Jill mỉm cười. "Tao chưa bầu mà."
      "Tao biết, nhưng mày bầu thôi. Chà, cuối cùng tao có thể thành bà dì rồi."
      Bữa trưa với Jill thực giúp Gracie phấn chấn tinh thần. Thậm chí cuộc viếng thăm đến nhà nghỉ của Pam và cuộc thương lượng nhanh chóng cũng làm mất vui được. nghĩ đến việc quay lại ngôi nhà thuê nhưng còn việc cần phải làm, dù thực thà chịu bị đau răng hơn làm việc đó.
      Nhưng chuyện thể trì hoãn lâu được nên đành lái đến trung tâm thị trấn và đậu xe ở lề đường. Sau khi khóa xe, bộ đến First Avenue, ngang qua tòa nhà ngân hàng. ngắm nhìn tòa nhà được chăm sóc cẩn thận, để ý thấy lối vào nhưng thận trọng phớt lờ nó.
      Trong vòng 5 phút kế tiếp, ngang qua trước ngân hàng thêm 3 lần, cố tập trung can đảm để vào trong. đến đây 1 lần trước đây nhưng lần này khác. Khi vừa xong chuyện thuyết phục bản thân có thể báo tin qua điện thoại phụ nữ ăn mặc nghiêm trang trong bộ com-lê vải thô bước ra khỏi ngân hàng và thẳng về phía .
      “Gracie Landon?”
      Gracie khựng lại. Ôi làm ơn, ôi làm ơn phải là người nào đó muốn chuyện về , về quá khứ của hay về tấm hình báo.
      "Tôi là thư ký của ông Whitefield. Ông ấy nhờ tôi đến hộ tống vào văn phòng của ông ấy."
      Gracie co người lại khi nhìn lên tòa nhà 3 tầng vuông vắn. "Để tôi đoán coi: văn phòng của ấy đối diện hướng này và ấy thấy tôi thơ thẩn ở đây."
      "Đúng vậy."
      thở dài. Đời là thế đấy.
      theo thư ký của Riley vô ngân hàng, vào thang máy đến tầng cùng, nơi được chỉ vô văn phòng lớn chễm chệ bức tranh khổng lồ của quý ông lớn tuổi mặc bộ com-lê cứng ngắc.
      Gracie nghĩ nó an toàn cho để tập trung vào bức tranh đó hơn là vào người đàn ông ngồi sau cái bàn trước mặt . chỉ.
      "Chú của ?" hỏi.
      "Ừ. Mọi người là tôi trông rất giống ông ấy."
      "Vậy hay rồi." bỏ cuộc vai trò thưởng lãm nghệ thuật của mình và nhìn Riley. "Tôi biết nghĩ gì."
      "Tôi tin điều đó."
      " phải tôi bám đuôi hay gì gì đó giống vậy. Tôi chỉ hồi hộp về việc gặp nên tôi cố cân nhắc."
      " quyết định sao?"
      "Quyết định là tốt hơn tôi nên gọi cho ."
      "Nhưng ở đây rồi."
      "Tôi biết." ngồi phịch xuống chiếc ghế da trước bàn của và để bóp lên lòng . tìm khắp trong bóp đến khi thấy lọ thuốc kháng axit để trong đó, rồi mở nó ra cho 2 viên vô miệng và nhai.
      trông tuyệt, tiếc nuối nghĩ. biết có phải do bộ com-le thanh lịch, tương phản giữa mái tóc đen và chiếc áo sơ-mi trắng hay cái cà-vạt đầy quyền lực nhưng trông rất có uy quyền.
      " hay dùng mấy viên này," , chỉ vào cái lọ trong tay .
      "Bao tử tôi nhạy cảm. Nó phản ứng khi tôi bị lo lắng."
      " khám bác sĩ chưa?"
      bỏ lọ thuốc lại vô bóp. " đùa hả? Bác sĩ nào cũng muốn làm mấy cái xét nghiệm kinh khủng. Với lại, nếu có gì khỏe, tôi muốn biết đâu."
      "Nhưng vậy thể chữa được."
      "Hay là tôi lại phát ra mình có mấy chứng bịnh ghê gớm, biến dạng?"
      "Sao bịnh bao tử có thể bị biến dạng được?"
      "Tôi biết đâu, nhưng nếu nó có thể xảy ra với tôi." để bóp xuống sàn . "Coi nào, đây phải là lý do tôi ghé qua. Tôi có thể về lý do đó ?"
      ngả người ra ghế. "Cứ tự nhiên."
      "Được." Dù biết là có được tập trung của , chắc phải làm gì với tập trung đó. "Tôi chỉ..." hít hơi sâu. "Tôi nghĩ..."
      đẩy xấp giấy về phía . "Viết ra có dễ hơn ?"
      ". Thôi được. Tôi có vài điều muốn . Thứ nhất, về chị tôi. Tôi phát ra chị có thói quen làm to chuyện, đặc biệt khi chuyện có liên quan đến Zeke. Tôi chắc có chuyện gì diễn ra với ta."
      "Chắc chắn là có."
      nghĩ Riley bị bực bội hay lên án bịa ra mọi chuyện chứ nghĩ đồng ý với . "Sao nghĩ thế?"
      " ta kể tôi nghe. Khi tôi chất vấn ta về chuyện ta làm gì, ta thừa nhận có việc riêng nhưng việc đó liên quan gì đến cuộc hôn nhân của ta và nó phi pháp. ta có người phụ nữ nào khác hết.
      "Ồ. Phải." quên vụ đó. "Nhưng chuyện -ngoại-tình có nghĩa là chúng ta phải theo dõi ta nữa phải ? Còn nếu muốn làm cũng được. Tôi muốn. Tôi hi vọng ta ngủ với Pam. Chuyện đó... thấy ghê. Và tới Pam, hôm nay chị ta đến gặp tôi và đề nghị cho tôi thuê cái bếp mới trong nhà nghỉ của chị ta và dù tôi thực muốn liên quan đến chuyện này chút nào nữa, tôi nghĩ tôi có thể dùng cái bếp cùng lúc có thể để mắt đến chị ta. Từ xa. Đại khái thế."
      Riley đứng dậy và bước vòng qua cái bàn. có thể hiểu được phân nửa những gì Gracie nhưng nhận ra tổn thương tinh thần khi thấy nó. Ai đó, ở nơi nào đó, làm buồn.
      ngồi mấp mé cạnh bàn, gần với ghế của . " cho tôi nghe về Pam."
      "Chị ta biết tôi nướng bánh nên chị ta đề nghị cho thuê lò nướng. Tôi coi. Nó rất tuyệt. Nên chúng tôi đồng ý vụ thuê và tôi nướng bánh ở đó. Tôi có thể canh chừng chị ta luôn."
      "Được rồi. Cũng là kế hoạch. Ai làm mất vui?"
      nhìn . Nỗi đau làm mắt tối sầm, những vết hằn quanh miệng .
      " ai hết. Tôi sao."
      “Gracie, đừng có lấy vải thưa che mắt thánh. Có chuyện xảy ra."
      nuốt nước bọt. "Tôi chỉ..." thở dài. "Mẹ tôi đến tìm tôi cách đây mấy bữa. Bà vui vì tấm hình tờ báo và bài viết khơi lại quá khứ của chúng ta. Bà khiến mọi người lại bàn tán và là khi còn ở tuổi mới lớn, tôi bám đuôi là quá tệ rồi, nhưng đến tuổi này nó quả là lố bịch."
      gục đầu xuống nhìn sàn nhà. "Tôi nghĩ là tốt nhất chúng ta đừng điều tra cùng nhau nữa. biết đó. Để mọi người khỏi bàn tán. Tôi có thể đương đầu với mọi việc nhưng làm người lố bịch . Quay trở lại đây, lịch làm bánh của tôi, chị em tôi và nhiều chuyện khác..."
      xìu xuống như cái hộp nhạc cũ. Riley cố hết sức để tránh có cảm xúc - đặc biệt khi liên quan đến Gracie, nhưng thể phớt lờ những chuyện phải trải qua lúc này, cũng như thể cán qua người khi lăn đùng ra trước xe 14 năm trước đây.
      cúi xuống nắm lấy tay , rồi kéo đứng dậy. Trước khi có thể gì, kéo lại gần và vòng tay ôm .
      "Người thân hay làm khổ mình," thầm vào tóc . "Hãy coi chuyện chú tôi gây cho tôi đó."
      rùng mình, rồi gục đầu vào vai . "Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ thế và bây giờ tôi muốn nghĩ về nó, nhưng có lẽ đúng."
      "Tất nhiên là tôi đúng."
      cười khẽ.
      Dù rất muốn ôm , thả ra và đưa tay ôm lấy mặt .
      " có lố bịch," . " ai nghĩ như vậy hết. Nếu mẹ thế sai rồi. Tôi biết bà ấy lo chuyện gì nhưng đó cần để ý chuyện đó. Hiểu ?"
      gật mà gì. có linh tính xấu là sắp bật khóc, cố mạnh mẽ, nhưng giống như bất cứ gã đàn ông nào địa cầu, làm mọi cách để người phụ nữ rơi lệ. Nên làm việc duy nhất có thể nghĩ tới để làm phân tâm.
      hôn .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 8
      Chuyện này hay, Gracie nghĩ, dù tay đưa ra ôm lấy Riley. Lẽ ra nên lùi lại, tránh xa ra,
      kiên cường và...
      Kệ , nghĩ và nhắm mắt lại để có thể hết mình với nụ hôn của . Mùi thơm của hấp dẫn, hấp dẫn và nụ hôn của hấp dẫn. Chỉ có đứa khờ mới quay lưng lại với tất cả những điều đó!
      Những ngón tay mơn man mặt khi nghiêng đầu và hôn sâu. hé môi, muốn hôn sâu, chiếm hữu để có thể quên thế giới còn lại của . Lưỡi lướt lưỡi , khiến hàng ngàn tia run rẩy lan tỏa dọc sống lưng .
      Hơi ấm từ cơ thể làm muốn nép sát hơn vào để bao giờ bị lạnh nữa. mạnh mẽ, mơ màng nghĩ khi đưa tay vuốt ve lưng . Mạnh mẽ và vững chắc.
      Ham muốn bừng lên- những tia lửa khao khát thiêu đốt mất lý trí của , chỉ để lại với những khả năng: cái bàn khá lớn và dám cá cửa có khóa. Chắc chắn 1 hay 2 giờ đồng hồ trong vòng tay Riley có thể chữa hết mọi điều vui cho .
      ép sát hơn, cựa quậy, muốn toàn bộ cơ thể họ chạm vào nhau. Ngực căng lên. muốn chạm vào đó, và giữa đùi , nơi mà niềm khao khát bừng lên mãnh liệt nhất.
      khẽ chửi thề, rồi hạ tay xuống, đặt lên hông và kéo sát vào hông . cương cứng. Nhận thức đó làm phấn khởi. ngậm môi lại quanh lưỡi và khẽ mút.
      sững người rồi áp chặt vào . Khi ngưng hôn , lùi lại chút đủ để hôn lên cằm và dần xuống cổ . Người rộn lên, chân run rẩy. Nếu vịn lấy , niềm ham muốn mạnh mẽ khiến ngã quỵ.
      Và ngay khi đó cảm thấy chúng - thứ duy nhất luôn vắng mặt trong tất cả các cuộc tình mà có thể nhớ nổi. Những tia lửa.
      Chúng nổ tung như pháo bông trong đầu , làm mù quáng, và muốn chạy tìm chỗ an toàn để thân. Tia lửa? Với Riley?
      chắc lùi lại hay thả ra nhưng thình lình, giữa hai người có khoảng cách cả thước.
      Đầu chạy rần rần theo trăm ngàn hướng khác nhau. cảm thấy mất phương hướng, như bị say thuốc hoặc ngủ quá lâu suốt cả ngày và thể tỉnh nổi.
      “Gracie?”
      "Tôi sao," . quay vòng, cuống cuồng tìm bóp của , và thấy nó dưới gầm ghế.
      "Chuyện này tệ," khi ngồi xuống với lấy cái bóp. "Rất rất tệ. Tệ hết sức. Tệ, tệ, tệ."
      "Tôi hiểu rồi," khi đứng thẳng lên. " có vẻ bực bội."
      cười với nụ cười mà hi vọng là trông tươi tắn, vui vẻ, tôi--sao-hết. "Tôi vui mà. Vui lắm. Phải rồi. Chúc ngày tốt đẹp."
      gần như chạy khỏi văn phòng của và suốt quãng thời gian đó muốn nhìn nhận .
      Những tia lửa. Sáng chói, lộng lẫy, ngời ngời trong bóng đêm.
      Đừng với Riley, tự bảo mình khi chạy ra chỗ đậu xe và nhào vào trong xe. Ai cũng được ngoài Riley. công bằng. Thậm chí còn vô lý nữa, và tất nhiên là hay rồi.
      cố tra chìa khóa vào máy nhưng tay quá run rẩy. đành gục đầu vào tay lái xe để nghĩ về tình huống trớ trêu của .
      Sau bao nhiêu năm với các mối tình chẳng lãng mạn hay thú vị mấy, cuối cùng tìm thấy điều mà luôn tìm kiếm. may, nó lại là với người đàn ông độc thân duy nhất hành tinh mà hoàn toàn thể, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, có thể hẹn hò được.
      Sao lại ngạc nhiên nhỉ?
      RILEY đọc bản báo cáo tuần mà đầu hề tập trung được. Khi mà những ý nghĩ về Gracie tràn ngập trong đầu và máu sôi lên trong các phần khác của cơ thể . thu phục được . Bằng cách nào đó, khi để ý, xoay sở chen qua được tuyến phòng thủ của , làm tò mò về . muốn biết nghĩ gì, thích gì. cũng muốn thấy khỏa thân và muốn được làm tình với , nhưng kỳ lạ điều, ham muốn này thú vị bằng ham muốn đầu tiên kia. Điều này làm sợ hãi.
      thể quên quy tắc của , đó là chưa đến mục đích của . chỉ tạt qua thị trấn này thôi, chỉ ở đây trong khi chờ đợi sở hữu 97 triệu đô của thôi. người phụ nữ nào đáng làm quên điều đó, ngay cả người thú vị như Gracie. thích quan hệ lâu dài. bao giờ. Mà thuộc mẫu người và-từ-đó-họ-sống-với-nhau-hạnh-phúc-mãi-mãi (theo cách kết thúc của cổ tích).
      Người mà rất biết cách hôn. Và cảm giác trong vòng tay tuyệt. mỉm cười khi nhớ lại cọ sát vào người thế nào. Nếu họ ở chỗ khác chứ phải văn phòng của ...
      "Đủ rồi đó," tự nhắc mình. và Gracie thể nào. rắc rối muốn có.
      quay lại đọc bản báo cáo và ép mình tập trung. 30 phút sau, hoàn thành các ghi chú của mình. Điện thoại của reo.
      "Có cảnh sát trưởng Kendrick ở đây muốn gặp cậu," Diane . "Tôi bảo cậu ta vô chứ?"
      "Tất nhiên."
      Riley đứng dậy vòng qua bàn. có dịp gặp Mac nhiều từ khi trở lại Los Lobos. Người thời là bạn của ghé qua chỗ , để cảnh cáo đừng gây rắc rối, nhưng kể từ đó số lần họ chạm mặt nhau chưa quá 2 lần.
      Mac Kendrick bước vô văn phòng. mặc đồng phục cảnh sát trưởng và đeo súng, người thẳng đứng. Riley nghe kết hôn và rất hạnh phúc. Trong suy nghĩ của , Mac luôn là người bạn tốt nhất, người luôn bên cạnh trong các vụ quậy phá hay theo đuổi con cùng có nhiều thời gian vui vẻ, cho đến cái đêm Mac chôm xe hơi của Chánh án Caddy để lái chơi, rồi bị bắt và thảy vô tù.
      Mac bao giờ kể chuyện gì xảy ra nhưng thay đổi từ đó. bỏ quậy phá, gia nhập quân đội. Mất Mac, Riley chỉ bị mất người bạn tốt, còn mất nửa gia đình của mình.
      "Đây là cuộc viếng thăm vì công việc hả?" Riley hỏi khi Mac đóng cửa lại.
      "." Mac liếc nhìn xung quanh văn phòng. "Khá . Chưa bao giờ tôi nghĩ cậu ngồi sau bàn giấy cả."
      "Tôi cũng có nghĩ đâu. Nhưng nó cũng đến nỗi." chỉ 2 cái ghế so-fa ở góc phòng. "Mời ngồi."
      Riley chờ Mac ngồi xong rồi mới ngồi vào cái ghế phụ đối diện. "Ngọn gió nào đưa cậu đến đây? Cậu cần quyên tiền cho quỹ nghỉ hưu của cảnh sát trưởng hả?"
      Mac toét miệng cười. "Tôi chẳng từ chối vụ đó đâu nhưng đó phải là lý do tôi đến gặp cậu."
      Ánh mắt nhìn Riley chớp. "Nghe cuộc tranh cử diễn ra thuận lợi."
      "Người lo việc tranh cử có với tôi là ủng hộ tăng lên."
      "Wilma, người phụ nữ gần như là quản lý bộ của tôi là cậu thắng. Bà ấy biết rành mấy chuyện kiểu này mà."
      "Cám ơn thông tin của cậu và tôi hi vọng Wilma cảm thấy bực bội nếu tôi tiếp tục vận động."
      Mac cười. "Tôi kể cho bà ấy nghe đâu."
      "Tốt."
      "Tôi ngạc nhiên là cậu lại quan tâm đến chức thị trưởng."
      Riley thầm ghi chú trong đầu là cần cảm ơn Jill Strathern-Kendrick, luật sư của khi gặp lần tới. chỉ giấu kín các cầu của di chúc với Gracie, bạn thân nhất của mà còn giấu nó cả với chồng mình - cảnh sát trưởng Mac Kendrick.
      "Tôi chưa bao giờ thích Yardley cả," Riley .
      "Đâu phải chỉ mình cậu. Có lẽ thay đổi lại là điều hay." Mac nhìn quanh văn phòng. "Tôi nghĩ cậu luôn rồi, nhưng cậu có vẻ hòa nhập với nơi đây."
      " cố gắng đây." Riley muốn là ngay khi cuộc bầu cử kết thúc, ra .
      Mac quay lại nhìn . " lâu lắm rồi," Mac . "Tôi luôn cảm thấy vui với cách mọi việc kết thúc."
      Riley sờ lên vết sẹo mờ ở môi của . Cái sẹo mà Mac tặng khi hai người đánh nhau lúc Mac thình lình muốn con đường chân chính.
      "Tôi cũng vậy." Riley nhún vai. "Chuyện lâu rồi mà."
      "Ừ. Cậu có muốn lúc nào uống vài chai ?"
      Câu hỏi làm Riley ngạc nhiên. lưỡng lự. Mac thích kế hoạch của với thị trấn này. Nhưng từ giờ đến đó... "Được thôi. Cậu biết tôi ở đâu mà."
      Mac toét miệng cười. "Tôi vẫn tuần tra chỗ đó thường xuyên để đảm bảo cậu gây rắc rối gì."
      "Mừng được biết là tôi được bảo vệ bởi nhân vật xuất sắc nhất Los Lobos." Riley nhìn bạn. "Tôi mừng là cậu ghé qua."
      "Tôi cũng thế. Hẹn gặp sớm."

      " với chị ," Alexis , giọng khẽ.
      "." Gracie chộp cái nghe tai và cắm vào điện thoại để được rảnh tay tiếp tục với mấy cái lá trang trí. nhanh chóng vẽ các gân và chấm cái lá xíu, rồi để nó lên mặt bàn phủ bột bắp để nó khô và giữ được hình dáng.
      "Làm ơn . Chỉ cần với chị thôi. Chị chỉ cần có vậy thôi. Em có cần chị cầu xin ?"
      Gracie nghe giọng chị nghẹn ngào và cố cứng rắn nhưng là khó. quen với người khác, nhất là người đó lại là người thân. Thậm chí khi quan hệ đó dường như chỉ 1 chiều.
      "Em muốn chị để em ngoài vụ này ," Gracie , dù cảm thấy bắt đầu xiêu xiêu.
      "Chị thề là có chuyện diễn ra mà. Chị biết trước đây chị khá nóng vội, lên án Zeke nhiều chuyện và chị còn được em tin tưởng. Chị giống thằng bé khóc gọi sói (truyên ngụ ngôn, cậu bé vờ khóc báo sói đến để chọc mọi người, khi sói đến ai đến giúp cậu nữa) nhưng chị thề là có sói trong nhà chị mà."
      Gracie nén nổi nụ cười. "Nếu em nhớ sai truyện đọc ở lớp mẫu giáo sói ở trong chuồng cừu mà.
      "Sao cũng được. Em biết chị muốn gì."
      biết. hóm hỉnh tan dần. "Alexis, chị khiến em ở vào tình thế rất xấu. Mẹ tin là em quay lại làm con bám đuôi lúc trước. Hình của em bị lên trang trước của báo và chuyện "Truyền thuyết Gracie" lại được khơi dậy sống động."
      "Chị biết. Chị rất rất rất xin lỗi em. Làm ơn với chị . Em phải gì, chỉ ở sau lưng để hỗ trợ tinh thần cho chị. Nếu ấy có ở đó, chị cần em hỗ trợ tâm lý."
      Gracie lắc đầu và ấn mạnh vào cái lá nắn. biết hối tiếc chuyện này nhưng dường như thể từ "" lần nữa. "Được rồi. Chị muốn em đón chị lúc mấy giờ?"

      "Những con số thống kê chỉ tốt," Zeke mỉm cười . "mà là tuyệt vời. Nếu cuộc bỏ phiếu diễn ra vào ngày mai, tôi tin mẹ ruột của Yardley chịu bỏ phiếu cho ông ta đâu."
      Riley với lấy chai bia của . "Chuyện gì xảy ra?"
      "Gần như chắc chắn... là do chuyện Gracie. Số ủng hộ vụt cao sau khi tấm hình của hai người lên báo. Cùng với những bài viết cũ về chuyện bé tương tư cậu và làm gì để có được người đàn ông của mình."
      Riley lắc đầu. Thế giới này kỳ quặc. "Vậy bây giờ họ thích tôi vì Gracie."
      "Họ vì Gracie . Đúng ra là . Mọi người đều thích các câu chuyện tinh lãng mạn mà. Los Lobos muốn chuyện của và Gracie được thành."
      "Chẳng có chuyện tình lãng mạn nào hết."
      Zeke nhướng mày. " có lẽ nên làm cái gì đó với chuyện này."
      Riley nhìn người lo cuộc tranh cử cho . "Hãy cho chuyện này. Tôi vờ có quan hệ với Gracie để được phiếu ủng hộ."
      "Nhưng..."
      Riley giữ ánh mắt nghiêm. Cuối cùng Zeke phải nhìn ra chỗ khác.
      "Nhưng nếu họ thấy hai người cùng nhau ngoài trấn, chuyện đó cũng được mà."
      Riley uống hết chai bia của . Nếu về chuyện kỳ quặc: từng bước làm mọi cách để lấy lòng các công dân đáng của Los Lobos. để họ quen với việc thấy ở đây. mua bánh kẹo cho các cầu thủ , ủng hộ đồng phục mới, hỗ trợ đội bóng bầu dục nam và đội bóng rổ nữ của trường trung học. lo cho ban hát nhà thờ dự buổi diễn hành quỷ quái nào đó ở Ý, và làm tất cả những chuyện này với nụ cười môi. Bây giờ họ muốn chứng tỏ bản thân bằng cách có quan hệ tình cảm với Gracie.
      Tại sao ý kiến này làm phiền lòng? Gặp gỡ chuyện trò với đâu phải là chuyện khó khăn. thích và muốn giường của . nên mừng là kế hoạch của ăn khớp và sớm làm chủ ngân hàng của chú cùng với 97 triệu đô chứ.
      "Chúng ta sớm phải bắt đầu chuẩn bị cho các cuộc thảo luận công khai." Zeke . "Tuần tới được ?"
      "Được. Chúng ta quyết định chọn thể thức nào chưa?"
      Zeke cười khẩy. "Tôi nghĩ tối đó có thể thức gì, nhưng tôi hỏi."
      " có chắc là làm việc cho tôi cản trở cuộc sống bí mật của ?"
      "Tôi với rồi. Tôi có ngoại tình."
      "nếu Alexis tin thế," Riley , ngay khi chuông cửa reo.
      để chai bia xuống bàn và đứng dậy ra hành lang. Zeke theo sau . Khi mở cửa, nhìn chằm chằm vào 2 người phụ nữ đứng đó. người khiến muốn mỉm cười. Người kia khiến muốn với lấy lọ thuốc kháng axit của Gracie.
      "Dành cho đó," với Zeke.
      "Tôi xin lỗi," Gracie có lẽ đến lần thứ 47 chỉ trong vòng 2 phút.
      " sao mà," Riley bảo và thực có ý này.
      "Nó thể sao được. là kinh khủng. Tôi cần để yên."
      và Gracie đứng cùng nhau ở phía cuối hành lang trong khi Zeke và Alexis cuộc tranh luận nóng bỏng, dù là chỉ thầm.
      "Tôi muốn ," bảo . "Đơn giản là chị làm tôi thấy tội lỗi nên tôi . Tôi là con cún , ai cũng có thể sai bảo được."
      "Chuyện đó làm tôi ngạc nhiên." có thể tưởng tượng ra chuyện làm theo cầu của bạn bè và người thân ngay cả khi nó đúng ý muốn của .
      " ấy ấy đến đây tối nay và chị ấy muốn biết chắc."
      "Tôi cũng đoán được."
      Gracie nhìn chằm chằm xuống nền gạch đen trắng. "Tôi xin lỗi chưa vậy?"
      "Rồi và bây giờ có thể ngừng xin lỗi được rồi. Chuyện này phải lỗi của ."
      "Tôi biết, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngại. Tôi thực cố tránh . Nếu để ý thấy là gặp tôi hai ngày rồi. Tôi nghĩ như vậy tốt cho chúng ta hơn."
      có để ý. Điều thừa nhận với bất kỳ ai và bản thân cũng muốn tin đó là nhớ .
      " vẫn bị chỉ trích vì tấm hình bài báo?" hỏi khi vén mấy sợi tóc lòa xòa của ra sau tai.
      "Gì cơ?" nhìn rồi quay . ". Tôi tránh tiếp xúc với người trong gia đình. Và gần như với tất cả mọi người. Tôi nghĩ đây là lúc nên thân. Rồi Alexis đến tìm tôi."
      "Tụi tôi đây."
      Riley quay lại và thấy Zeke đứng đó, cánh tay ta ôm choàng lấy Alexis.
      "Mai chúng ta bàn tiếp cho xong." Zeke thêm.
      "Được thôi."
      Alexis nhìn em. "Gracie, mai chị gọi em được chứ?"
      "Được. Được mà. Chào."
      Cánh cửa trước đóng lại sau lưng họ. Gracie thở dài.
      "Tôi thể đoán được họ về nhà âu yếm làm hòa hay lại cãi nhau thêm."
      "Tôi chẳng muốn nghĩ về nó."
      quan tâm đến chuyện tình cảm của ai cả, có lẽ ngoại trừ của Gracie và của chính . Ký ức của nụ hôn cuối họ trao nhau vẫn đọng lại và trong khi biết là ngu ngốc hết sức để đeo đuổi ý tưởng đó, lý trí như còn làm chủ nữa.
      " rất là dễ chịu trong chuyện này," khi ngước nhìn .
      thích ngắm . thích đôi mắt xanh của , thích cái cách môi cong lên hay cong lên đều biểu tâm trạng của . thích cách nhìn chăm chú vào chiếc bông tai của , nửa như thích thú, nửa như e dè. thích làm bánh, các cơn bão và có thể bị mua chuộc với giá của cái lò nướng chuyên dụng của nhà hàng.
      "Tôi mừng là ghé thăm," .
      "Hả?" chớp mắt. "À, ồ. Phải. Tôi ghé thăm. Với Alexis."
      ửng hồng và lại cúi nhìn sàn nhà.
      "À, Alexis rồi và có lẽ tôi cũng nên về luôn."
      muốn bỏ . Dù họ làm chuyện đó với nhau - dù rất muốn - vẫn chưa sẵn sàng để bị mình.
      cau mày. , điều đó đúng. hoàn toàn bằng lòng với chuyện ở mình. chưa sẵn sàng để có Gracie ở bên cạnh. Chưa.
      "Muốn tham quan tòa nhà cũ kỹ này ?" hỏi.
      Gracie chờ nhiều thứ, từ "ra khỏi nhà tôi ," đến "lên lầu với và cùng nhau ân ái nào." nghĩ muốn làm hướng dẫn viên du lịch.
      Trong khi vẫn biết hành động khôn ngoan nhất là nên bỏ , lại mỉm cười bằng lòng.
      "Tôi thích lắm."
      đặt tay lên vai , rồi luồn tay dưới tóc để ôm lấy gáy.
      "Đây là hành lang," .
      "Tôi đoán được. Mấy viên gạch là dấu hiệu mà. Chúng lớn ." liếc nhìn cái đèn chùm thủy tinh duyên dáng treo trần. "Sao quét bụi cái đó?"
      "Chẳng biết nữa."
      Những ngón tay vuốt ve da làm cảm nhận hơn. Những cái vuốt ve làm khó nghĩ hay chuyện hay làm bất kỳ gì khác ngoài việc rên lên và nép sát vào .
      "Phòng khách," và chỉ sang phía trái bằng tay kia.
      bước về phía đó, bước cùng hạ tay xuống đặt ở lưng .
      Cánh cửa đôi chạm trổ mở vào cái phòng lớn với sàn gỗ cổ kính, với những tấm thảm Ba Tư lộng lẫy. Những đồ nội thất cổ điển tràn ngập trong phòng. Những tấm màn nhung dầy che kín các khung cửa sổ.
      "Phòng này ban ngày tối ?" hỏi. "Mấy tấm màn này ngăn hết ánh sáng rồi."
      " biết," . "Tôi ít vô đây lắm."
      Đằng sau phòng khách là phòng giống như phòng giải trí, rồi phòng ngủ với buồng tắm và bàn trang điểm.
      "Cho người hầu," Gracie .
      "Tôi có người đến dọn dẹp 2 lần/tuần."
      Căn bếp khổng lồ chưa hề được làm lại từ những năm 1950 nhưng nó đủ lớn để có thể tổ chức các bữa đại tiệc. Những hàng tủ trải dài từ trần xuống, vài cái có cửa kính. Có lẽ cái bàn bếp phải rộng cả hec-ta. Nó khá cũ, gạch nứt, mẻ nhưng nếu được thay bằng đá gra-nit, nó rất đẹp. Những cái bồn rửa chén đôi gắn hai bên tường cái bếp cùng với kho chứa đồ đủ lớn để làm nhà ở thoải mái cho 1 gia đình 4 người. là chốn thiên đường.
      "Cái bếp này cần sửa nhiều lắm," . "Nếu cần người góp ý cho tôi biết. Tôi nổi tiếng là phí cả buổi trưa để trầm trồ mấy cuốn ca-ta-lo thiết bị trong bếp mà."
      "Tôi thích đồ ăn mua về hay hâm lại trong lò vi ba thôi."
      nghĩ chuyện đó cũng dễ hiểu, vì là đàn ông và độc thân mà, nhưng tiềm năng của cái bếp làm ghen tị với .
      "Tôi có thể phớt lờ chuyện cái nhà này có bao nhiêu phòng ngủ, phớt lờ cái thư viện và mấy cái đồ cổ, nhưng cái bếp này làm tôi khó lòng bỏ ."
      "Cho tôi giá ," .
      tựa người vào bàn bếp. "Tôi nghĩ tôi có đủ tiền trong tài khoản." nghiêng đầu. " nghiêm túc phải ? bán chỗ này."
      "Phải. Nó phải là nhà tôi."
      "Đâu là nhà ?"
      "Bất cứ giàn khoan dầu nào tôi theo lúc này." lấy cái ghế đẩu cạnh cái bàn bếp lớn và đẩy nó về phía rồi lấy cái khác cho chính . "Tôi quen ngủ trong chỗ chật chội với 6 gã khác luân phiên thay ca. Làm ở giàn khoan là việc 24 giờ/ngày."
      thể tưởng tượng có chỗ như thế. " cái gì đó về vùng biển Nam Á. Sao từ đây lại ra tới tận đó vậy?"
      "Khi tôi bỏ , tôi hướng về phía bắc và dừng ở Alaska làm việc cho thuyền đánh cá. Tôi gặp hai người này ở quán bar, họ cần thuê đội nhân công mới cho giàn khoan vừa mua được từ công ty dầu mỏ. Mấy ông lớn là nơi đó hết dầu nhưng hai người này đồng ý."
      "Chỉ vậy là với họ?"
      toét miệng cười. "Thích hành động mà. May cho tôi là họ đúng. Công việc cực lắm, nhưng đáng. Tôi học những gì tôi có thể học và đồng ý làm quản lý để có được phần chia lớn hơn trong mỏ dầu thứ 2 họ mua được. 10 năm sau tôi là cộng và chúng tôi giờ là công ty khá tầm cỡ."
      "Kẻ lêu lổng thành người. phải tự hào lắm."
      nhún vai. "Đó là cách tôi kiếm sống thôi."
      "Nhưng giờ quản lý ngân hàng rồi."
      "À phải. Ngân hàng."
      liếc nhìn xung quanh cái bếp khổng lồ. "Mấy thứ này đâu có quen, phải ?"
      "Chỗ này còn rộng lắm. Tôi biết. Tòa nhà cũ này khá trống trải. Còn khoảng mười mấy phòng tôi chưa hề ngó qua." đưa tay xoa xoa cái mặt bàn bếp. "Nhưng Mẹ tôi có lẽ thích nó. Bà lớn lên ở đây."
      " ư? Tôi đâu có biết. Sao bà ..."
      Gracie mím môi lại. phải chuyện của , tự nhắc mình.
      Riley nhìn . " có thể hỏi mà. Lý do Mẹ và tôi đến đây sống khi chúng tôi quay lại Los Lobos là vì của bà, chú của tôi, bao giờ tha thứ cho bà vì lấy ba tôi. Ông bà ngoại qua đời khi bà còn khá trẻ và bà, Donovan, nuôi lớn bà. Bà bỏ nhà với ba tôi khi mới 17 tuổi. Donovan bảo bà quay lại hoặc là bị cắt quyền thừa kế. Bà chọn tình thay cho tiền."
      muốn là điều đó nghe rất lãng mạn nhưng có cái gì trong giọng của Riley làm dừng lại.
      "Chuyện gì xảy ra?"
      "Bà có thai và sống trong ngôi nhà sập sệ ở thị trấn bụi mù của Arizona suốt 10 năm trời. Tình của đời bà chẳng thèm cưới bà và ngày kia khi tôi được 9 tuổi, ông ta biến mất. Chúng tôi quay lại đây. Tôi nghĩ bà muốn hòa giải với mình nhưng ông già Donovan đạo đức hề muốn chuyện đó."
      Vẻ mặt căng thẳng, môi mím lại.
      " thể quên điều đó," Gracie dịu dàng .
      "Nó chỉ là điều trong cái danh sách rất dài."
      "Tôi rất tiếc."
      "Chuyện xảy ra lâu rồi."
      "Tuy vậy." trượt xuống ghế và bước lại đủ gần để đặt tay lên cánh tay . "Tôi vẫn ước tôi có thể làm cho mọi chuyện tốt đẹp hơn."
      Chỉ trong vài giây, mọi thứ thay đổi. Người đàn ông bị tổn thương biến mất và thế vào chỗ của ta là người thợ săn. Ánh mắt sẫm lại, cơ thể căng lên và có thể thề là nhiệt độ trong phòng tăng thêm cả 10 độ.
      Riley bước xuống ghế và chạm vào , nhưng thay vì kéo gần hơn, lại luồn tay vào tóc .
      " phải là ý kiến hay," bảo .
      phải nuốt nước bọt trước khi có thể .
      "Hử, cái gì phải là ý kiến hay?"
      "Làm cho tôi vui hơn. phải mẫu người của tôi."
      kéo tóc nhưng cũng chẳng thả ra. cảm thấy hoàn toàn bị kiểm soát, điều này khá thú vị.
      "Vậy mẫu người của là gì?"
      nhướng mày. "Tình nguyện hả?"
      "Tò mò thôi."
      "Tất nhiên là thế. Được thôi - tôi thích phụ nữ dễ dãi. Mẫu người tôi gọi là 3 L (nguyên tác 3 F's)
      "3 L? Là gì? Tôi có thể đoán 1 trong 3 chữ," , cho rằng nó phải là chữ L đó. "2 chữ kia là gì?"
      Đôi mắt sẫm của như mời gọi tiến gần hơn. cảm thấy như bị thôi thúc tiến lại gần đến lúc cả hai gần như sát vào nhau, gần như thôi, chưa hẳn. Kỳ lạ là Riley quá tử tế với đến nỗi quên mất cũng có thể rất nguy hiểm.
      cúi xuống đến khi có thể thầm vào tai . " có chắc là muốn biết ?" hỏi, hơi thở phả ra nhồn nhột.
      gật đầu.
      "Làm quen, làm tình, lãng quên." (nguyên tác: “Find her, fuck her, forget her.”)
      "Ồ." biết gì hay thậm chí nghĩ gì nữa.
      " phải người tôi có thể lãng quên," thầm. " là mẫu phụ nữ mà đàn ông thích mua hoa, tặng nhẫn. là mẫu phụ nữ mà đàn ông thích âu yếm, thương. Đó phải là cuộc chơi của tôi, Gracie à. Chưa bao giờ hết."
      đứng thẳng lên và thả tóc ra. "Có lẽ bây giờ nên ."
      "Hả?" ? về? lắc đầu và bước lùi lại. "Phải. Ý kiến hay. Ý kiến tuyệt vời."
      cảm thấy mình như con chim bị thôi miên bởi con rắn. phần bộ não chịu trách nhiệm bảo vệ bản thân bảo chạy . Nhưng tất cả phần còn lại của cơ thể muốn tìm hiểu xem cảm giác bị quyến rũ bởi người như Riley Whitefield là thế nào.
      nhìn vào mắt . hấp dẫn và giỏi hôn nữa. Có lẽ có thể hôn thêm lần. Có lẽ...
      "Nếu tôi bắt đầu rồi, tôi dừng lại đâu," thẳng.
      giật bắn người với ý nghĩ có thể đọc được suy nghĩ của rồi quay lưng vội khỏi bếp.
      Đoạn đường về nhà trôi qua trong thời gian kỷ lục. thèm yên tĩnh và tách trà trong khi nghĩ lại những chuyện xảy ra. Nhưng khi dừng xe ở trước sân ngôi nhà thuê, thấy thể làm thế: Vivian chờ trước cửa.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 9
      "Lại cãi nhau với Tom?" Gracie hỏi khi ra khỏi xe và bước về phía cửa.
      Vivian trông sốc. "Sao chị đoán được?"
      "Trời, tôi đâu biết. Tôi đoán mò mà trúng thôi à."
      nghĩ lời chứa đủ tính châm biếm dù câu thực muốn là "tôi biết có chuyện xảy ra vì chỉ những khi em muốn cái gì đó em mới nhớ đến tôi thôi."
      Gracie mở cửa và dẫn lối vào nhà. Trong khi ngôi nhà thuê sáng và nhiều đèn và hữu dụng hơn nhu cầu của , vẫn quên được ngôi nhà tuyệt vời của Riley. À, , ngày nào đó, nếu có thể giàu và sẵn sàng sống ở Los Lobos lần nữa. Đương nhiên biết khả năng điều thứ hai xảy ra còn ít hơn là trúng số.
      "Sao," khi cho nước vào ấm rồi để lên bếp. "Có chuyện gì vậy?"
      Vivian ngồi xuống cạnh bàn bếp và lập tức chọc chọc vào mấy cái bông trang trí để phơi cho khô ở đó.
      Rồi Vivian cầm lên cái bông hồng và ngay lập tức làm vỡ nó.
      "Xin lỗi," rồi để mấy miếng vỡ lớn hơn trở lại bàn. xoa tay vào quần jeans. "Là Tom đó, như chị , ấy sắp tốt nghiệp lớp MBA và chúng em định cưới."
      "Chị nghĩ chị biết chuyện đó rồi." Gracie và lôi ra hộp nhựa chứa các gói trà và để nó cạnh hai cái tách.
      " ấy được mời phỏng vấn cho vài nơi ở Los Angeles và em nghĩ ấy nên chọn chỗ nhưng em vừa phát ra ấy tính nhận việc làm ở ngân hàng đó."
      Có khá nhiều ngân hàng trong trấn - chi nhánh của nhiều tập đoàn đa quốc gia lớn, nhưng khi người địa phương đến "ngân hàng đó" chỉ có cái. Ngân hàng của Riley.
      "Thú vị nhỉ," Gracie , tự hỏi biết Riley có biết . nghĩ bận tâm với mấy chuyện thuê nhân viên dù là ở cấp bực quản lý, nên có lẽ biết về Tom.
      " thú vị gì hết, khủng khiếp có," Vivian gào ầm lên. "Em muốn ở đây suốt đời đâu. Em muốn ra để nhìn thấy các thành phố khác. Chị được rồi. Sao em thể chứ? Em thể tin ấy có thể chịu công việc đó sau những gì tụi em bàn với nhau."
      Vivian bắt đầu khóc. Tiếng nức nở thánh thót của như tranh đua với tiếng huýt gió báo động của cái ấm nước và cuối cùng chiến thắng.
      Gracie buồn chỉ ra là muốn rời Los Lobos, mà là bị gửi trong nhục nhã. cho cùng, Vivian đâu muốn biết õ đầu đuôi.
      Gracie cho 1 gói trà vào mỗi cái muỗng và cho vào trong tách. đem chúng đến bàn và ngồi đối diện với em mình.
      " hủy đám cưới," , bận tâm với kết quả của cuộc chuyện này."
      Vivian xuôi tay xuống nhìn chằm chằm vào . "Cái gì cơ?"
      "Hủy bỏ đám cưới. Nếu em thấy hạnh phúc đừng lấy Tom."
      "Nhưng em phải lấy ấy. Tụi em đính hôn rồi. Tụi em cho in thiệp. Chị có biết nó tốn bao nhiêu ?"
      Gracie biết chứ. "Em vẫn còn trong giai đoạn đặt cọc. Gần như mọi thứ vẫn có thể được hoàn tiền."
      Vivian nhìn như thể con ngớ ngẩn. "Em hủy đám cưới đâu."
      "Vậy em cần chuyện với Tom về kế hoạch của nó. Công việc của nó chỉ là chuyện của nó mà còn ảnh hưởng đến chuyện hai đứa sống ở đâu nữa."
      Em nhún vai rồi chạm vào 1 cái bông hồng. "Chị làm bông giống vầy cho bánh của em chứ?"
      "Nếu em muốn. Chị vẫn chưa quyết định. Chị phác thảo mẫu trong vài ngày tới cho em."
      "Chúng rất đẹp. Chị phải rất khéo tay."
      "Chịu khó làm việc thôi."
      Vivian nhấm nháp tách trà của . "Tom em chịu khó. ấy cả hai đứa phải lo tiết kiệm để mua nhà nhưng lúc này em tiết kiệm để trả tiền áo cưới. Dạy học đâu có lương khá, đó là lý do em vẫn phải phụ bán hàng bán thời gian ngoài cửa hàng." thở dài như cuộc sống quá khó với .
      "Nếu em dọn đến L.A, em có dạy học nữa ?" Gracie hỏi.
      "Em nghĩ em phải dạy thôi. Nhưng nếu Tom kiếm được việc ngon, em có thể được ở nhà."
      "Em định có con ngay à?"
      ". Chuyện đó liên quan gì?"
      Gracie cần phải trả lời câu hỏi đó. Trong thế giới của , chồng và vợ là những người đồng chí hướng, cùng nhau phấn đấu, ràng đó phải là suy nghĩ của Vivian về hạnh phúc.
      Có lẽ Gracie quá cổ hủ và lạc hậu. Có lẽ vì vậy mà Vivian và Alexis có được bạn đời còn .
      "Chị phải là người em nên tìm đến để nghe khuyên bảo," Gracie .
      "Vậy em nghĩ em cần chuyện với 1 trong mấy đứa bạn của em thôi," Vivian . "Mẹ điên lên với cái đám cưới còn Alexis chỉ biết nghĩ đến bản thân mình nên chị ấy chẳng còn thấy ai ngoài bản thân mình ra." Em nghiêng sát vô . "Chị giống vậy, Gracie. Chị biết quan tâm đến người khác."
      Gracie chẳng biết sao. "Trời, cám ơn nha. Chị mừng là em nghĩ thế."
      "Em nghĩ vậy đó." Vivian vỗ vỗ lên cánh tay Gracie rồi đứng lên. "Em phải đây. Em vẫn chưa tìm được đôi giày phù hợp với cái váy nên em vô Santa Barbara để coi thử trong cái tiệm đồ cưới mới mở xem sao. Đừng quên vụ họp gia đình vào ngày mai đó. Có nhiều chuyện cần bàn lắm. Chào chị."
      gần như nhảy chân sáo khỏi phòng.
      Gracie gom mấy cái tách đem ra bồn rửa chén.
      Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao Vivian có thể từ chuyện cãi nhau với Tom chuyển sang chuyện mua đồ đám cưới trong vòng 5 phút đồng hồ? Gracie có thể biết nhiều về vấn đề này nhưng sẵn sàng cá là con bé chưa đủ trưởng thành để lấy ai cả.
      Nhưng đó đâu phải là quyết định của .
      quay lại bàn và cẩn thận rời đám hoa rồi lôi giấy vẽ ra. có lẽ nên lo cho xong bản vẽ cái bánh, chẳng hạn cái đám cưới suốt ngày hủy, -hủy đó có chính thức hủy nữa vẫn có thể cho bản vẽ mẫu này vô bộ sưu tập của mà.
      Trưa hôm sau, Gracie lái xe về nhà mẹ . vẽ được khá nhiều mẫu bánh cưới, và có vài ý tưởng về các đồ trang trí tiệc cưới xinh xắn mà mắc tiền. Khi dừng xe trước sân nhà, tự hỏi có phải cố gắng quá mức . có nên tiếp tục góp sức khi mà ràng là chỉ làm công? Hay nên phủi tay? Riley người thân hay làm khổ mình nhưng muốn tin như thế. Chú và dì qua đời, mẹ và chị em là những người thân duy nhất còn lại. Nếu có họ, thực độc.
      ôm bộ sưu tập bước ra khỏi xe. chưa bước được vài bước nghe có người gọi tên .
      “Gracie! Ồ, Gracie!” Eunice Baxter bước vội khỏi sân nhà bà với tốc độ mà người hơn 80 như bà thể có được. "Tôi thấy tấm hình báo mấy hôm trước."
      Vai Gracie xuội xuống. Tất nhiên là bà thấy nó. "Chào bà Baxter.”
      Bà cụ hồ hởi. "Cháu trông xinh, còn Riley, ôi trời ôi, cậu ta quả là đàn ông. Cái bông tai," bà khúc khích, "rất quyến rũ."
      Gracie chớp mắt. Bà Baxter nghĩ Riley quyến rũ? Gracie biết nên ấn tượng hay thấy ghê nữa. nghĩ quyết định sau, và có lẽ dùng thông tin đó làm vũ khí.
      " coi cậu ta diễn thuyết ?" Bà Baxter hỏi. "Tôi định . Có lẽ sớm để ngồi hàng đầu." Bà nháy mắt. "Như vậy tôi có thể ngắm những gì tôi muốn."
      " ấy diễn thuyết ở đâu à?"
      "Trưa nay ở trường trung học. Cái gì đó về trách nhiệm công dân nhưng tôi đâu có quan tâm cậu ta gì. Tôi thường bỏ phiếu cho người đẹp trai nhất và tôi phải chứ Riley bỏ xa Franklin Yardley."
      Gracie muốn nghĩ về chuyện bà Eunice Baxter góp sức vào hệ thống chính trị dân chủ của họ bằng cách bỏ phiếu dựa vẻ bề ngoài, nhưng nó là như vậy. Các vị lập quốc chắc phải tự hào lắm.
      " nên ghé qua," bà cụ bảo , rồi nháy mắt.
      Gracie cũng thấy bị lôi cuốn dù thực tế việc xuất ở cùng nơi với Riley phải là việc muốn nghĩ tới. có chuyện rắc rối.
      "Cám ơn bà cho cháu biết," và quay về phía ngôi nhà."Cháu cần phải đưa mấy mẫu thiết kế bánh này cho em cháu."
      "Con bé đó," bà Baxter với cái phẩy tay. "Nó và thằng bồ nó cứ như chó với mèo. Tôi cho tụi nó chưa tới 1 năm. Alexis cũng chẳng khá hơn. Tin tôi Gracie, cháu là đứa khá nhất trong 3 đứa."
      Lời khen làm buổi sáng của Gracie tươi đẹp hẳn. "Cháu cám ơn bà Baxter." Dù cho ngay lúc này cảm thấy được đặc biệt như thế. vẫy tay và vội bước vào nhà.
      15 phút sau thấy tiếc là sao lại phải bận tâm. Vivian gạt tất cả các ý tưởng về trang trí của , là chúng ấn tượng, và cái mẫu nào trong 3 mẫu bánh được Vivian đồng ý.
      "Em thích lắm," Tom . " Tất cả các mẫu đều đẹp."
      ràng là dâu và chú rể làm hòa lại, Gracie nghĩ, thích Tom thêm vì thích mấy mẫu thiết kế của .
      Vivian nhìn và đảo tròng mắt. "Cưng à, đây là chuyện phụ nữ. Em biết muốn phụ lo đám cưới nhưng em lên kế hoạch cho nó từ lúc em còn 6 tuổi kìa."
      Gracie nhìn Tom. nhìn rồi nhún vai như muốn . "Em cố rồi."
      Gracie cảm thấy thêm thông cảm cho thằng bé. Nếu nó thực muốn cưới Vivian, nó khổ cực nhiều.
      "Mấy cái bánh quá ư... em biết. , em nghĩ vậy," Vivian và thở dài khi chạm vào mấy trang mẫu bánh trải ra chiéc bàn ăn.
      "Cái này phải là kích cỡ ," Gracie bảo em, răng nghiến lại. "Mỗi cái phục vụ được 300 khách đó."
      Vivian chỉ vào kiểu bánh đơn giản nhưng trang nhã, với những bông lan đổ xuống bên bánh. "Giả sử là kiểu giống vầy nhưng trang trí hoa toàn bộ, như bó bông khổng lồ."
      "Vậy hợp. Em muốn khách của em biết là có cái bánh dưới mấy cái bông chứ."
      "Họ có cần biết ?"
      "Chị thích mẫu nhìn giống cái gói quà," Alexis , cúi nhìn mấy bản vẽ. "Giả sử em thay mấy cái nơ bằng hoa?"
      "Em có thể làm thế," Gracie và tìm lọ thuốc kháng axit.
      vào bếp lấy li nước. Mẹ theo sau.
      "Mẹ chắc Vivian chọn kiểu mà," bà . "Mẹ mừng là Tom muốn phụ giúp."
      Gracie gật đầu và mở vòi nước.
      "Con là tốt, chịu làm bánh miễn phí cho em. Mẹ có đọc bài báo đăng báo People và biết là bánh của con rất mắc tiền."
      Gracie cảm thấy ít nỗi buồn vơi . mỉm cười với mẹ. "Nó là em con mà. Con thấy vui vì có thể giúp sức."
      "Vậy là cả hai mẹ con mình đều có công việc kinh doanh riêng. Ai mà ngờ được nhỉ."
      Gracie biết mẹ hướng cuộc trò chuyện này đến mục đích gì. muốn tin rằng bà muốn hòa giải dù hơi ngại ngần, nhưng chắc lắm.
      "Con nghĩ việc kinh doanh của Mẹ phức tạp hơn của con nhiều," Gracie . "Mẹ có nhân viên và kho hàng, trong khi con chỉ có lo mỗi bản thân con thôi."
      "Biết thế, nhưng con làm được cái gì đó cho bản thân mình. Mẹ chắc mẹ hiểu được tại sao con có thể khôn ngoan về mọi chuyện mà lại dại khờ về Riley thế."
      Mũi tên đâm thẳng vào tim Gracie, gần như thấy ngạc nhiên chút nào. "Con nghĩ tốt nhất chúng ta đừng nhắc đến ấy. Mình cứ để yên chuyện đó , cần phải tranh luận thêm đâu."
      Mẹ bước lại gần hơn. "Con thậm chí còn chịu thử mà. Đó là điều hoàn toàn vô lý. Chị con tối qua con đến đó."
      Gracie cảm thấy miệng há hốc. "Thế Alexis có với Mẹ là chị ấy năn nỉ con với chị ấy để chị có thể kiểm tra coi Zeke làm gì ?"
      Mẹ phớt lờ câu đó. "Gracie à, mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con. Đó là điều mẹ luôn luôn ao ước. Mẹ ước gì có thể làm cho con hiểu được việc con làm. Cả thị trấn cười nhạo con đó."
      "Mẹ biết ? Con nghĩ Mẹ sai rồi. Con nghĩ cả thị trấn này quá bận lo cho cuộc sống của họ nên họ đâu có thời gian bận tâm tới con. 14 năm rồi, mọi người cần quên chuyện này ."
      "Con là người thể quên nó . Con chẳng bao giờ còn lý trí khi chuyện có liên quan tới thằng bé đó."
      Gracie để li nước xuống và khoanh tay trước ngực. "Thứ nhất, ấy còn là thằng bé nữa mà là người đàn ông thành đạt, tạo dựng được nghiệp cho mình. Trước đây con biết ấy, nhưng bây giờ con biết rồi. ấy rất tốt. Hơn cả tốt nữa. ấy tuyệt vời. Khôn ngoan, quyến rũ và rất dễ trò chuyện cùng."
      Mẹ rúm người lại. "Trời ôi, chuyện còn tệ hơn tôi tưởng nữa."
      "Chẳng có chuyện gì đâu," Gracie lạnh nhạt bảo bà. "Đó là điều con muốn . Mẹ lo lắng chuyện đâu rồi. Con còn mê muội Riley nữa. Con là người hoàn toàn khác rồi. Con trưởng thành, có cuộc sống của con. Con hẹn hò, có bạn trai và người và cách đây 2 năm, con suýt nữa đính hôn. Nếu có ai đó trong phòng này còn sống trong quá khứ, đó là Mẹ, phải con."
      "Con nhìn thấy chuyện gì xảy ra mà." Mẹ , ràng rất buồn bực. "Mẹ biết làm gì để giúp con nữa. "
      "Tin mới cho Mẹ nè: con cần Mẹ giúp gì đâu. Có lẽ con cần, 14 năm trước đây, nhưng Mẹ bận tâm đến. Mẹ gửi con . Mẹ chưa bao giờ vì con hết, ngay cả khi con cầu xin Mẹ hãy để con quay về. Mẹ chưa bao giờ quan tâm con muốn gì, con cần gì. Con khao khát được Mẹ cho phép quay về với gia đình nhưng Mẹ làm ngơ. Nên con bỏ cuộc rồi. Con lớn lên, phải nhờ công Mẹ. Và Mẹ biết ? Con quan tâm Mẹ nghĩ gì về con hay Riley hay bất cứ ai khác. Mẹ với Alexis và Vivian kêu con quay lại chỉ vì đám cưới của Vivian. Con con giúp sức và con làm thế, nhưng khi mọi chuyện lo xong, con lại ra và con quay lại nữa."
      Gracie bỏ ra khỏi bếp và vô phòng ăn.
      "Em nghĩ em biết em muốn gì rồi," Vivian .
      "Cứ vẽ ra ," Gracie khi chộp lấy cái bóp của .
      "Chị đâu vậy? Khoan . Em cần chuyện với chị. Em cho chị biết em muốn gì và chị có thể vẽ nó. Gracie! Chờ !"
      Nhưng Gracie hề nhìn lại. ra xe, đề máy chạy . Tim đập mạnh đến nỗi lo rằng nó vỡ tan. cảm thấy run rẩy, đau đớn như vừa bị xe cán qua.
      Kể từ khi dọn đến sống với chú và dì, mơ tưởng về chuyện trở lại nhà như thế nào. chờ, và chờ, cho Mẹ gọi và tất cả chỉ là hiểu lầm - đương nhiên luôn được đón chờ quay lại nhà. Nhưng cuộc gọi đó bao giờ đến và cuối cùng Gracie thôi chờ đợi nó.
      Cùng với thời gian tự bảo mình hãy thôi phiền lòng. bao giờ về nhà dù là cho kỳ nghỉ, nhưng hẹn gặp mọi người ở L.A hay nơi nào đó, và nó trở thành truyền thống.
      Giờ đây Gracie tự hỏi lý do tránh Los Lobos là gì, phải chăng là sợ bị thất vọng. Nếu quay lại, phải đối mặt với những chuyện xảy ra, và chỗ nào để tránh né nữa.
      Bây giờ khi bị ở trong tình thế rối bời như vầy, hiểu rằng tránh xa nơi đây là ý kiến tuyệt vời.
      dừng lại ở đèn đỏ và cân nhắc nên làm gì tiếp theo. Có rất nhiều khả năng, bao gồm việc thu dọn mọi thứ và quay lại L.A.
      "Mình chạy trốn," tự bảo mình, cố ra vẻ quyết liệt hơn là tổn thương.
      nghĩ đến chuyện quay lại ngôi nhà thuê nhưng cũng muốn ở đó lúc này. Cuối cùng, thấy đậu xe ở trường trung học và vô chỗ phòng hội nghị để nghe Riley Whitefield có gì để về trách nhiệm công dân và có lẽ cùng bà Eunice Baxter ngắm bông tai của .
      Thay vì lên hàng ghế đầu, Gracie lách qua cổng phụ và vào góc cuối hội trường. Tuy muốn thuyết phục mẹ ai trong trấn quan tâm sống thế nào, hay làm gì với Riley, sẵn lòng thử nghiệm lý thuyết đó.
      ngồi khom người trong ghế và cố hết sức để chạm mặt ai. Chiến lược này có vẻ hữu hiệu và bị ai nhìn tới lần thứ 2.
      30 phút sau thực thấy mình tập trung vô từng lời Riley . về thị trấn và mỗi người dân ở đây có trách nhiệm thế nào với hướng của thị trấn. Mỗi người ở đây là tấm gương thế nào bằng cách hỗ trợ doanh nghiệp địa phương hơn là các tập đoàn lớn, và bỏ rác vô thùng thay vì xả ngoài bãi biển. về việc khách du lịch đem đến những nguồn thu cần thiết nhưng họ được phép định hình thị trấn phải như thế nào.
      Gracie thấy bị lời lôi cuốn và muốn được góp sức. ngồi thẳng lên và vỗ tay cùng với các hàng xóm của ... cho đến khi nghe ai đó thầm "phải đó là Gracie Landon ? báo đó?"
      nhìn chung quanh và thấy nhiều người nhìn về hướng . Các bà vợ huých các ông chồng. Các ông cụ bà cụ nghiêng người qua người hàng xóm rồi lại quay lại hướng .
      Gracie cảm thấy bị mắc kẹt ngay giữa trung tâm ánh đèn. có nên chạy ra khỏi hội trường? Vờ như để ý? Mỉm cười và vẫy tay?
      Riley kết thúc bài phát biểu trước khi có thể quyết định và mọi người đứng dậy vỗ tay. Khi hội nghị vừa kết thúc, Gracie cố thoát qua cửa hông nhưng đám đông dồn đến sân khấu và thấy mình đứng trong hàng những người chờ bắt tay với . Họ đứng đối mặt trước khi có thể trốn .
      "Lẽ ra tôi nên đến đây," khi quay sang và nhướng mày. "Tôi nghĩ ai để ý."
      " luôn được đón chào, miễn hứa bỏ phiếu cho tôi."
      "Tôi có đăng ký bầu ở thành phố này."
      "Điều đó có thể thay đổi được."
      cảm nhận được nhiều thính giả tò mò áp sát lại đủ gần để nghe được từng lời. biết mọi người bàn tán và báo cáo lại cho mẹ . Có lẽ vài người thậm chí cười thầm. Nhưng trong lòng , ngay giây phút đó, hề bận tâm.
      "Tôi thích những gì ," chân thành bảo . " đúng về chuyện các cư dân nên định hình cho Los Lobos hơn là để các du khách làm điều đó."
      "Cám ơn."
      cố nghĩ xem nghĩ gì nhưng thể, khi mà có quá nhiều người cố thu hút chú ý của . xin phép và bước , và đụng mặt với Zeke.
      "Em làm gì ở đây thế?" hỏi.
      "Nghe ứng cử viên của ."
      rể quả là người đàn ông đẹp trai với nụ cười hiền lành. có vẻ lành tính và vui vẻ và hiểu tại sao Alexis lấy .
      Zeke liếc nhìn chung quanh. "Em thu hút khá nhiều chú ý đó. Có lẽ chúng ta nên ra khỏi đây để mọi người tập trung vào Riley và cuộc tranh cử hơn là quá khứ huyền thoại của em."
      để dẫn ra ngoài qua cửa hông đến bãi đậu xe. Gracie bảo mình đó phải là chuyện của , nhưng thể ngăn được mình chụp cánh tay trước khi quay trở vào trong.
      "Tại sao với Alexis làm gì? Chị ấy làm mọi người phát điên lên vì những chuyện chị ấy lo lắng, và em đoán là là người chịu khổ nhất."
      " có làm gì sai hết."
      "Nhưng làm chuyện gì đó."
      "Mà sao em lại lo chuyện này?" hỏi.
      Gracie nhìn . " đùa hả? Vợ cầu em theo dõi khắp thị trấn, rình rập, chụp hình và xuất ở những nơi em muốn đến, chỉ để tìm hiểu xem làm gì."
      Zeke ngọ nguậy. "Phải. Cũng đúng thôi. Chuyện là-" nhún vai rồi quay . " làm gì xấu cả. có dối chị em hay cố tình vắng mặt, tiêu tiền hay gì gì đó. chỉ cần thêm ít thời gian. thề với chị em sớm mà."
      Lời giải thích cũng tạm được. "Em thể bắt kể cho em nghe," thừa nhận. "Nhưng em ước gì em có thể."
      "Chị em hay lo lắng thôi. xử kỳ lạ trong mấy tuần vừa qua, nhưng trước đó nếu chỉ cần ở siêu thị thêm 5 phút là ấy nghĩ rằng sắp bỏ trốn cùng bé ở quầy tính tiền."
      Đó phải là định nghĩa của Gracie về hạnh phúc hoàn hảo. "Chị ấy lo vậy là do hay do chị?"
      " chẳng hiểu nữa. nhá, chị em nhất đời. ấy phiền phức nhưng cũng rất dễ thương, tử tế và lúc nào cũng sống động. Em biết mà."
      Nụ cười ấm áp của làm Gracie cảm thấy hoàn cảnh có vẻ tiến triển tốt hơn, dù lời có làm hơi bối rối. biết Alexis là người thế nào. hoàn toàn.
      " phải coi ứng cử viên của rồi," Zeke . cúi xuống hôn . "Cám ơn em."
      chắc cám ơn chuyện gì. nhìn theo trong khi nghĩ lại những gì về chị .
      Cảm giác đánh mất người thân vẫn còn đó nhưng lần đầu tiên trong đời, nghĩ rằng dù bị gửi trái với ý muốn của , là người chọn để ở xa gia đình. có thể trở về nếu muốn. Phải, cảm thấy bị gia đình ruồng bỏ nhưng dường như chẳng bận tâm mấy đến chuyện liên lạc với họ.
      Cần nghĩ về điều này.
      Sáng hôm sau Gracie gom các phụ liệu, khuôn nướng và nhiều dụng cụ khác cho lên xe và hăng hái lái đến nhà nghỉ của Pam.
      nhớ khu nhà cũ này từ khi còn con nít. Những lời đồn đại về người ngoài hành tinh đáp xuống đây vào những năm 1950 làm cho khu này hấp dẫn và kỳ thú. Vài tên học sinh trung học dùng nơi này làm chỗ hẹn hò, trong khi những đứa trẻ hơn lại thử tính can đảm bằng cách chạy đến gõ cửa tòa nhà.
      Còn chạy hết đoạn đường dẫn đến khoảng sân, như vậy cũng khá ấn tượng rồi. Bây giờ đậu xe ở sân sau với ý nghĩ bước vô trong đó để làm việc. Người ngoài hành tinh mặc kệ, có bánh cần nướng.
      gõ cửa 1 lần cho lịch rồi dùng chìa khóa Pam đưa để mở cửa vô.
      Cũng như lần đầu tiên nhìn thấy cái bếp, tim đập rộn với tất cả ngây ngô của kẻ mới biết . Tuy nhiên lần này, phải là người đàn ông làm máu rần rần. Đó là những thiết bị nhà bếp bằng thép rỉ bóng loáng, những dãy bàn bếp dài, những cửa sổ lớn tràn ngập ánh sáng.
      Gracie trộn hỗn hợp bánh đầu tiên rồi cẩn thận đổ vô các khuôn. cẩn thận để thêm dụng cụ phát tán nhiệt đều vào các khuôn lớn rồi cho chúng vào lò nướng chờ đợi.
      Khi để đồng hồ hẹn giờ, nghe thấy có tiếng xe đậu lại cạnh xe và nhìn ra đúng lúcc thấy Pam bước ra khỏi chiếc Lexus của chị ta.
      thể trốn thoát vì lỡ nướng bánh, đành gượng cười hi vọng mọi chuyện ổn.
      "Chào," vui vẻ khi Pam bước vô. "Chị sao rồi?"
      "Mọi chuyện đều tốt cả." Pam thả mấy cuốn mẫu giấy dán tường lên bàn bếp. "Tôi lo tới mấy cái phòng, vui lắm."
      Gracie gần như diện đẹp cho ngày đó. mặc áo kiểu vải -tông với quần đen, nhưng vẫn cảm thấy quê mùa bên cạnh quần da và áo khoác đồng bộ của Pam, với áo thung làm áo lót.
      "Tôi lái xe ngang trường," Pam . "Có đám đông ở đó nghe Riley diễn thuyết."
      "Vậy à?" Gracie vờ như tới đó. "Cuộc vận động của ấy diễn ra tốt đẹp chứ?"
      "Tôi hi vọng thế," Pam bảo .
      Gracie cố phản ứng nhưng vẻ ngạc nhiên có lẽ lộ ra vì Pam mỉm cười.
      "Tôi mà," chị . "Coi nào, nhiều năm rồi mà. Tôi lúc đó còn trẻ con và ngờ nghệch, và chắc chắn là thù gì Riley đâu. Với lại Franklin Yardley làm tôi thấy ghê ghê. Ông ta được chọn làm thị trưởng khi tôi học ĐH và lúc ông ta dự lễ tốt nghiệp để trao giải, tôi thề là ông ta vỗ mông tôi khi trao giải cho tôi."
      Gracie chống 2 tay lên bàn bếp. nhớ Jill cũng có kể nghe chuyện giống vậy. "Chị đùa chứ! Ông ấy cũng làm vậy với bạn tôi. Nó giận ghê lắm."
      "Sao trách ta được? Ông ta già rồi, làm vậy bẩn thỉu. Tôi muốn gì đó nhưng tôi nghĩ có người tin. Nên Riley được phiếu bầu của tôi."
      Chị ta có vẻ rất chân thành và Gracie đại khái muốn tin chị ta nhưng thể. hoàn toàn.
      "Chị tái hôn."
      Pam dựa người vào bàn bếp. "Tôi biết. Tôi có nghĩ về nó nhưng tôi thực thích độc thân. Tôi cũng quen người, ta sống ở Santa Barbara, như vậy cũng hay. Chúng tôi sống đủ gần để có thể qua lại thường xuyên nhưng lại phải gặp mặt ta suốt. Tôi thích thế. Tôi mình lâu quá rồi nên tôi nghĩ tôi có thể quen lại với việc sống với người đàn ông nào đó. Còn ?"
      Gracie hơn cả sẵn lòng làm quen với việc sống chung với người đàn ông, nhưng người duy nhất làm thấy "tia lửa" lại thích . Với lại, là người cuối cùng hành tinh này mà nên ở cùng. Chuyện này vô lý. Và họ thực muốn những thứ khác nhau. có thể thấy hấp dẫn và hôn như trong mơ nhưng biết phải là người thích ổn định.
      lắc đầu và nhận ra Pam nhìn chăm chú. "Xin lỗi. Chị hỏi tôi câu gì vậy?"
      Pam cười. " sao. Tôi có thể thấy lơ đãng mà. Tôi chỉ định lấy ít sách đọc rồi thôi."
      Pam cầm mấy cuốn mẫu giấy dán tường lên rồi bỏ . Gracie nhìn theo chị ta và tự hỏi có lẽ sai khi đánh giá Pam quá khắt khe những năm trước đây.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 10
      Xế chiều hôm đó, Riley đứng bên ngoài. hủy hai cuộc hẹn với ý định lái xe vòng vòng, nhưng thay vì lái ra biển hay Nam tiến ra L.A. lại lái đoạn ngắn xuyên thị trấn và thấy mình đậu ngoài cửa ngôi nhà thuê của Gracie.
      biết có nhà - chiếc Subaru Forrester đậu ở sân và có thể nghe thấy tiếng nhạc. Đứng cạnh xe, nhìn chăm chú vào cánh cửa trước và tự hỏi bỏ lại thế giới bình thường sau lưng tự lúc nào.
      Có cả ngàn chỗ có thể đến và vài nơi nên đến, và nhà Gracie rơi vào loại nào cả. là gì ngoài rắc rối - phải theo cái cách từng bám đuôi và làm cuộc sống như địa ngục. , rắc rối này còn tệ hại hơn. thích .
      thích có mặt của , khiếu hài hước, tính tưng tửng và ngay bây giờ muốn được cùng theo đúng nghĩa của nó.
      bảo mình là chỉ đến đây để chuyện, là phải mẫu người của là người đàn ông luôn thận trọng với việc chọn chỗ ngả lưng. luôn thận trọng với việc chọn những người phụ nữ biết bằng lòng là phần của 3 chữ L đó. Gracie giống vậy.
      Nếu não còn trong đầu, quay trở lại xe và lái . Thay vào đó, bước tới nhấn chuông.
      "Chờ chút," la lên từ nơi nào đó trong nhà.
      nghe tiếng đóng cửa cái rầm, tiếng lầm bầm rồi tiếng chân chạy và cánh cửa trước bật mở.
      đứng trước với vết nhọ má, khăn bếp tay, tóc buộc đuôi ngựa, chiếc áo thung ôm gọn thân hình, làm nổi bật các đường cong ám ảnh , chiếc quần ka-ki hơi trễ hông, chân trần, trang điểm chút nào, nhưng lại muốn với khao khát mạnh mẽ đến mức thể được.
      mỉm cười. "Tạ ơn Trời phải là Mẹ tôi hay chị em tôi. Tôi muốn người thân lúc này. Tôi thậm chí thể kể hết cho các cách họ làm tôi khùng lên."
      bước lùi lại. "Vào . Tôi nướng bánh và cứ mỗi 10 phút phải xoay nó để nó nướng đều. Tôi biết, tôi biết, tôi có thể đến chỗ Pam nhưng tôi ở đó hồi sớm và chị ấy rất tử tế và điều đó đại khái làm tôi sợ."
      đóng cửa lại sau lưng và dẫn lối vào bếp. "Sao có chuyện gì với à?"
      Cử động nhịp nhàng của hông lôi cuốn . muốn chụp lấy , kéo lại gần và làm chuyện đó với ngay lối vào nhà. muốn kéo sợi thung buộc tóc xuống, cởi quần áo và để nằm lên , ẩm ướt, sẵn sàng và hổn hển kêu tên khi đòi hỏi thêm nữa từ .
      "Tôi có tâm trạng làm việc," đành . "Nghĩ là tôi có thể ghé chơi."
      Họ vô tới bếp. cúi xuống cái lò nướng, mở nó ra và dùng khăn ăn bảo vệ các ngón tay khi xoay cái khuôn bánh lớn 1/4 vòng.
      "Tôi mừng là có ghé chơi. Lạ lùng chuyện là là người bình thường nhất tôi biết những ngày này. Ai mà ngờ hử?"
      đứng thẳng dậy và ra chỗ tủ lạnh. " muốn uống gì ? Tôi có soda, sữa, và ít nước có ga." liếc . "Để tôi đoán - đàn ông uống nước có ga."
      "Trừ khi tụi tôi dùng răng mở chai nước."
      "Biết mà." giơ lon soda lên. "Cái này được ?"
      "Được. Cám ơn."
      liếc nhìn quanh cái bếp . Dù chỉ là người thuê ngắn hạn, vẫn bài trí nơi này như của riêng . Các khuôn bánh và khay đầy trong bếp. dán các mẫu bánh, lịch và bài báo từ tạp chí People lên. Cái bàn tràn ngập các dụng cụ mỏng manh mà biết tên.
      Căn phòng cảm thấy thoải mái, có người ở. có con ma nào ở đây.
      ngồi xuống cái ghế đẩu cạnh bàn bếp và cầm lấy lon soda đưa.
      " bỏ lỡ cuộc họp cực kỳ quan trọng nào vậy?" hỏi khi đặt đồng hồ hẹn giờ cho 10 phút.
      "Cuộc họp về hướng sắp tới của cục Dự trữ liên bang. Coi lại tỉ lệ cho mượn tiền. Mấy vấn đề ngân hàng thôi."
      dựa người vào bàn bếp đối diện . " có thích làm ông chủ ngân hàng ? Chắc chắn nó phải khác với việc sống giàn khoan dầu."
      "Ít giờ hơn, mọi người có mùi thơm hơn."
      "Vậy là tốt rồi. Nhưng thấy công việc thú vị hay đáng chán?"
      chau mày khi bật nắp lon soda uống ngụm. "Tôi chưa bao giờ nghĩ về công việc ở ngân hàng nhiều hơn ý nghĩ nó là cái gì đó tôi phải làm để thừa kế." Khi làm đúng các điều kiện của di chúc hoặc thực được điều kiện đó, bỏ .
      " có coi nó là nghề nghiệp?"
      "Có thể. Có nhiều khía cạnh về nó mà tôi thích." nới lỏng cà-vạt rồi tháo nút áo cùng của chiếc sơ-mi. "Nhưng chuyện quần áo khó chịu."
      "Tôi hiểu ý . Tôi thích mấy ngày tôi nướng bánh vì tôi phải diện lên để gặp khách hàng." nhìn chiếc áo thung và phủi vết bột dính áo. "Khi tôi vô bếp, tôi luôn chắc chắn mọi thứ có thể giặt được. Tôi thuộc mẫu thợ làm bánh luôn gặp tai nạn với nguyên liệu."
      có thể ngửi thấy mùi của : mùi nhàng, nữ tính mà chẳng có liên quan gì đến mùi ngọt ngào của bánh nướng cả. khao khát gần như thôi thúc đứng lên nhưng kềm lại và cố hết sức để phớt lờ nó. Sau bao nhiêu năm, Gracie bỗng trở thành niềm vui ngờ trong cuộc đời , họ là bạn và phá hoại điều đó bằng chuyện tình dục.
      "Thư ký của tôi cứ làm áp lực với tôi về việc quyên tiền cho khu nhi mới của bịnh viện địa phương. Bà đề nghị quyên nó với tên của chú tôi, là điều tôi muốn."
      Gracie vén mấy sợi tóc bị bung ra sau tai và liếc nhìn cái đồng hồ hẹn giờ. " quyên tiền hay quyên với tên chú của ?"
      "Tôi muốn có gì mang tên của ông ấy."
      "Vậy quyên tiền với tên người khác. Hoặc tên ai cả. Tại sao mấy khu bịnh viện phải có tên nhỉ?"
      "Ý hay. Tôi có thể làm điều đó chỉ để Diane tha cho tôi. Bà ta là ví dụ của ngoan cố." cầm lon soda lên và mỉm cười. "Có lý do để làm việc thiện rồi."
      "Tôi tin ban giám đốc bịnh viện thực quan tâm lý do nào khiến quyên tiền. Tôi nghĩ họ chỉ vui mừng được nhập tiền vô quỹ thôi." nghiêng đầu. "Mà chính xác tiền từ đâu ra. chưa lĩnh thừa kế mà, phải ?"
      "Tính hỏi mượn tiền tôi hả?"
      "Nếu tôi nhớ lầm là 97 triệu đô lận. Nếu có từng đó, tôi xin trợ cấp hơn là mượn tiền."
      "Cũng phải. Là tiền của ngân hàng. Vài phần trăm của lợi tức hằng năm được dành cho từ thiện." Riley thể quên được tính mỉa mai của việc chú sẵn sàng đưa tiền triệu cho từ thiện nhưng lại để mặc cho em ruột mình chết.
      "Và được quyền quyết định giúp nơi nào? Hay đấy nhỉ."
      "Diane lo hầu hết mấy chuyện đó, tôi chỉ ký tên thôi." mỉm cười. "Phải công nhận, bà ấy là người tôi ngại ngần đem theo với tôi khi tôi quay lại việc cũ. Bà là người làm việc rất hiệu quả."
      "Việc cũ là việc điều hành công ty dầu khí?"
      gật đầu. "Giờ tụi tôi có hơn 50 giàn khoan rồi."
      đứng thẳng lên khi đồng hồ hẹn giờ kêu, và ra phía lò nướng để xoay cái khuôn. "Thú vị là rời đây tay trắng mà lại làm ăn được quá. là hay đó. Mẹ chắc tự hào về lắm. Bà có biết thành công trước khi bà qua đời ?"
      " chút. Tôi luôn gửi tiền cho bà khi nào tôi có thể." Nhưng nó vẫn đủ. Giá mà, buồn bực nghĩ. Giá mà còn giận bà vì bắt cưới Pam. Giá mà bà cho biết . Giá mà quay lại."
      "Vậy là giàu sẵn rồi," Gracie trêu khi đóng cửa lò nướng và quay lại nhìn . "Điều đó khiến rất hấp dẫn."
      lắc đầu. " quan tâm đàn ông có tiền. Nếu họ có, từ chối, nhưng họ cũng quan tâm."
      nhìn trân trối. "Sao biết được?"
      "Tôi sai à?"
      ", nhưng chúng ta đâu có bao giờ chuyện đó. gần như chẳng biết tôi nữa mà."
      "Tôi biết đủ thôi. Với lại, tôi cưới người muốn tiền của tôi, nên tôi học được cách nhận biết các dấu hiệu."
      "Vậy cũng có lý," bảo . "Vậy bây giờ giữ bí mật chuyện giàu có?"
      "Tôi chưa bao giờ gần gũi quá để họ được biết. Những người phụ nữ trong đời tôi chỉ biết là tôi là người làm giàn khoan dầu."
      "Những người phụ nữ?" nhướng mày. "Như kiểu cả đám đông?"
      "Tam cung lục viện của riêng tôi. Nhưng tôi luôn rộng cửa đón chào thành viên mới."
      "Nghe hấp dẫn đó, nhưng tôi phù hợp với đám đông."
      đồng ý. là mẫu phụ nữ muốn có cuộc sống truyền thống. "Vậy sao chưa kết hôn và có 3 con vậy?"
      "Tôi tình chỉ muốn 2 thôi. Có lẽ thêm con chó. Tôi biết. Có thể tôi chưa gặp được đúng đối tượng."
      "Chó hay đàn ông?"
      phì cười. “Đàn ông. Tôi hẹn hò, suýt đính hôn, hầu hết mấy người đó rất tốt, thông minh, công việc ổn định, độc lập."
      "Nhưng?"
      "Lý do ngốc nghếch và buồn cười lắm." chồng mấy cái tô dơ lên nhau và đem ra bồn rửa chén. "Tôi muốn... tia lửa. biết ? thu hút dữ dội đó. Tôi muốn tim tôi nhói lên khi người đàn ông của đời tôi chạm vào tôi. Tôi muốn tôi nín thở khi nghe chuông reo vì nghĩ đó là ấy."
      " đam mê."
      lấy khăn lau tay. "Đúng vậy. Tôi cảm thấy điều đó trước đây. Với lại, có vẻ tôi có thể có vấn đề với chuyện tin tưởng nhau, do hoàn cảnh gia đình tôi."
      "Mẹ gửi ." đứng lên và bước vòng qua bàn bếp. "Ba tôi cũng bỏ tôi khi tôi còn là đứa trẻ con.
      "Vậy hiểu tôi muốn gì rồi."
      dừng lại trước mặt . "Chúng ta có thể được lên show truyền hình của Oprah," , nhìn vào đôi mắt xanh của và tự hỏi sao chúng có thể có màu đẹp như thế.
      "Hoặc của bác sĩ tâm lý Phil. Tôi hơi nghiện ông ta."
      Họ đứng đủ gần để là tất cả những gì có thể nghĩ tới. Môi mời gọi, cám dỗ, cơ thể như hơi nghiêng về phía . Cả nhà bếp như có tia lửa điện lốp bốp. Khi mắt mở lớn, biết cũng cảm thấy điều đó.
      "Ồ," thở ra. "Nhưng đây là ý kiến hay mà."
      "Nó vẫn là ý kiến hay."
      "Nhưng nó là lý do ghé đây."
      Phải nhỉ? tỉnh táo nghĩ về đó, nhưng có thể đúng. " và tôi ngay."
      "Chỉ thế thôi?"
      gật đầu.
      nhìn lâu, rồi với lên vuốt ngón tay cái lên môi dưới của .
      "Có cái gì với phụ nữ ngoan và đàn ông hư vậy?" dịu dàng hỏi. " là loại cám dỗ mà trước đây tôi chưa bao giờ gặp để cưỡng lại."
      "Em có muốn cưỡng lại ?"
      có muốn ? Gracie chắc có câu trả lời. Đương nhiên, phần của vấn đề là thể nghĩ khi mà Riley đứng sát , nhìn da diết như khao khát mãnh liệt hơn từng khao khát bất kỳ phụ nữ nào, cảm thấy mình mềm lòng.
      Người đau đớn. Da thịt khao khát được vuốt ve. muốn sát vào , ở trong . muốn cả hai cùng đam mê, mù quáng, yếu đuối với khát khao. Rồi muốn được ở cùng sau đó, khi họ vuốt ve và hôn nhau trong niềm hạnh phúc tuyệt vời vì việc họ vừa làm.
      Đương nhiên, đây là Riley với triết lý về phụ nữ hoàn toàn hướng đến dịu dàng. có sẵn sàng chưa nếu ở lại? có sẵn sàng để là phần của 3 chữ L đó?
      vuốt má . Ngón tay nhàng có gì là quá thú vị nhưng cảm thấy cơ thể đáp ứng với tia sáng chỉ có thể miêu tả bằng từ "tia lửa."
      Và rồi biết là nó thành vấn đề chuyện về sau hay hàng xóm gì, hay chuyện quá khứ của hay của . Vì Riley muốn 14 năm trước chỉ giống như hình mẫu bằng giấy, biết đủ để làm cho , trong khi người đàn ông trước mặt đáng ngưỡng mộ.
      "Em làm đau em với tất cả những suy nghĩ đó," . "Gracie này, nếu em phải thuyết phục mình làm việc này muốn-"
      nhón chân lên và áp môi vào môi , ngắt ngang lời . Bàn tay rơi xuống đặt lên vai , nhưng tuyệt nhiên có thêm cử động nào khác.
      À, vậy là muốn chứng tỏ với muốn như vậy. Được thôi - sẵn sàng.
      Khi chà môi mình vào môi , nắm chặt lấy áo và kéo ra khỏi quần. Khi đưa lưỡi liếm môi dưới , luồn tay vào dưới áo và xoa từ bụng lên ngực .
      sẵn sàng làm thêm nữa - nhiều nữa - để thuyết phục , nhưng hóa ra nó cần thiết. Môi hé mở và chiếm hữu bằng nụ hôn sâu, khiến tưởng như lạc mất lối về vĩnh viễn, và đưa tay ra, vòng tay siết chặt lấy .
      Tay kẹt giữa cơ thể của hai người nhưng chuyện đó thành vấn đề, khi mà lưỡi vuốt ve lưỡi , cuốn lấy, khiêu vũ cùng nhau và làm cho các tia lửa bừng lên như trong buổi trình diễn pháo bông. ấm áp và mạnh mẽ, và khi hơi xoay hông, nhận ra cương cứng.
      Ngay lập tức bụng quặn lại, và đùi cũng thế. cảm thấy ẩm ướt, nóng hổi giữa đùi. Muốn bùng nổ.
      rút tay ra và vòng tay ra sau lưng . Tay vẫn ở dưới áo để có thể cảm nhận được làn da trần của . Những cơ bắp cuộn lên khi lướt qua, lướt tay xuống hông rồi xuống mông rồi nhàng bóp đôi mông săn chắc.
      Ồ, đúng rồi, quả là tuyệt vời. mơ màng nghĩ khi áp sát vào người .
      di chuyển hông, khiến áp sát hơn với dương vật cương cứng của . Niềm đam mê dâng trào nóng bỏng và cuồng nhiệt.
      hơi lùi lại và cúi xuống để có thể hôn gáy . dừng lại nơi điểm nhạy cảm sau tai , cắn và liếm đến khi cả người trở nên đê mê. đưa tay với vạt áo của và kéo, thả ra đủ lâu để kéo áo qua đầu.
      Khi ném cái áo qua bên, nhìn sâu vào mắt . nhìn lại với tất cả niềm đam mê dâng trào trong ánh mắt và cảm thấy như đầu hàng thêm chút.
      " muốn em," thầm khi đặt tay lên eo và dần di chuyển lên .
      hồi hộp dâng trào trong . Ngực căng lên, núm vú săn lại. Chạm vào em , thầm kêu gào, nhưng chỉ "em cũng muốn ."
      " ư?"
      Khi hỏi, đưa ngón tay cái vuốt núm vú . Tia lửa rồi pháo hoa giờ trở thành cả cơn bão điện. cong người lên và thầm năn nỉ thêm nữa, bao giờ ngừng lại, tiếp tục-
      cúi xuống và ngậm núm vú. Dù qua lớp vải áo ngực, vẫn cảm thấy hơi nóng và ẩm ướt, răng chà lên nó. bám chặt lấy , vừa để giữ thăng bằng vừa để giữ ở vị trí đó. thể dừng được. Đừng bao giờ. Cảm giác tuyệt vời.
      đưa tay chạm vào hai móc của chiếc áo ngực đen. Khi nó tuột xuống cánh tay , thả ra đủ lâu để cởi nó ra. Rồi lại gần sát bên , môi da thịt và tất cả những gì có thể làm là gắng hét lên.
      "Ôi, ôi!" rên lên, mắt nhắm nghiền, hơi thở dồn dập.
      vuốt ve núm vú và khẽ mút nó. đưa tay mân mê bên ngực kia, cảm giác tả. gì tuyệt hơn. Niềm đam mê, khao khát, cuồng nhiệt đan xen, dâng lên cho đến khi chỉ còn biết thở gấp vì khoái cảm.
      luồn tay vào tóc , rồi lần xuống vai . Bỗng muốn cũng trần truồng. muốn vuốt ve .
      “Riley,” co thầm khi đặt tay lên cúc chiếc quần ka-ki của . "Cởi quần áo của ."
      thích là chẳng cần cầu lần thứ hai. đứng thẳng dậy và lập tức cởi áo. Sau khi cởi cúc tay, đơn giản kéo nó qua khỏi đầu, cả cà vạt luôn. đá tung đôi giày, bỏ vớ ra, rồi cởi quần dài và quần lót chỉ trong cử động đơn giản.
      xoay sở cởi bỏ hết chỗ quần áo còn lại và ngắm được 3 giây áp sát lại và chiếm hữu bằng nụ hôn rung động cả hồn . Họ bám chặt lấy nhau, siết chặt, vuốt ve.
      hướng lùi lại. thể ngừng hôn để coi họ ra đâu, rồi tay đặt lên ngực chẳng quan tâm chuyện đó.
      đưa tay vuốt ve dương vật cương cứng của vừa lúc thấy lưng đụng vào cái bàn.
      Riley nghiêng qua và phủi sạch mặt bàn. Khuôn, khay bay ào xuống đất. Tiếng kim loại va chạm sàn gạch loảng xoảng trong bếp nhưng quan tâm, khi mà nhấc lên đặt lên mặt bàn gỗ và đứng giữa hai chân .
      mở rộng ra đón nhận , nghĩ là làm điều đó ngay khi đó. Nhưng luồn 1 tay dưới đầu , tay kia vuốt ve phần ẩm ướt sưng phồng đầy khao khát của . Những ngón tay tìm thấy điểm mà thích nhất và bắt đầu mân mê nó.
      "Nhìn ," khi định nhắm mắt. " muốn biết em có thích thế ."
      mỉm cười. "Em thích lắm."
      "Vậy sao? Còn như vầy?"
      siết ngón cái và ngón trỏ quanh phần nhạy cảm của và di chuyển lên xuống nhanh làm muốn hụt hơi.
      thể gì khi hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy cảm giác. Cơ thể căng lên khi khoái cảm dâng tràn trong . thể thở, thể nghĩ, thể làm gì ngoài việc nằm yên và thầm năn nỉ đừng dừng lại.
      dừng mà tiếp tục vuốt ve đến khi cơn cực khoái như triều lên thể tránh được. từ từ nhắm mắt rồi bám chặt lấy vai khi ngày càng gần hơn, gần hơn đến khi -
      dừng lại. há miệng định phản đối. rất gần-
      hôn . Cùng lúc môi chiếm hữu môi , đẩy sau vào trong , những ngón tay được thay thế bằng vật lớn hơn và đầy ấn tượng hơn. rên lên, chân siết chặt hông để giữ ở đó.
      Khi lưỡi họ cuốn lấy nhau, di chuyển tới lui trong . cảm thấy dương vật cương cứng của vuốt ve , đẩy cơ thể gần đến cực khoái của vượt qua bất cứ ngưỡng giới hạn nào có thể để đến nơi chỉ có sung sướng. bám chặt lấy , khao khát, ham muốn, căng lên cho đến khi cuối cùng cũng bị cuốn vào cơn cuồng phong của cực khoái. Những cơ bắp co lại, giãn ra, co lại. thở hổn hển khi cơn cực khoái cứ kéo dài. vẫn tiếp tục di chuyển càng cương cứng hơn và to lớn hơn cho đến cuối cùng, khi gần hết cực khoái run rẩy và đẩy sâu vào trong lần cuối cùng.
      Gracie có thể thề là bất tỉnh mất vài giây ( cái chết - la petite mort). Khi não hoạt động lại được thấy mình tựa vào , thở hổn hển. Vòng tay ôm chặt vào người như muốn thả ra. Tim đập thình thịch bên tai .
      ngẩng lên mỉm cười với . " tệ."
      bật cười, rồi ôm mặt trong tay và hôn . " định vậy."
      "Vậy có lần tệ hơn rồi hả?"
      "Ừ."
      "Tuyệt vời hơn?"
      lại hôn . " thể nào."
      "Vậy tốt."
      cảm thấy thư thái và thoải mái và chỉ hơi ẩm ướt bên trong. Tại sao bao giờ có hộp khăn giấy bên cạnh khi người ta cần nhỉ? Thường hay làm chuyện này trong phòng ngủ nơi có đủ mọi thứ cần dùng như khăn giấy, bao cao su và-
      Ôi Trời ơi. đẩy vội ra và trượt xuống đứng sàn nhà đối diện .
      "Sao thế?" hỏi. "Em bị chuột rút à?"
      "Mình dùng biện pháp ngừa nào cả."
      Vẻ nghịch ngợm của tan biến như chưa từng tồn tại. "Em dùng thuốc ngừa à?"
      "." Nhiều thứ xảy ra cùng 1 lúc. Mùi bánh cháy bỗng ngập lên trong bếp khi vừa ngó thấy khói tràn ra khỏi lò nướng. Riley bước lùi vài bước như muốn tạo khoảng cách giữa họ với việc họ vừa làm, và ai đó đập cửa nhà rầm rầm.
      Gracie ré lên và vơ vội quần áo của . "Ai cũng được miễn phải mẹ em," khi mặc quần lót vô. "Và đừng có nhìn em kiểu đó. Em có cố tình làm vậy đâu."
      " biết."
      " phải phụ nữ nào ở Mỹ cũng uống thuốc ngừa cả."
      " cũng biết chuyện đó luôn."
      "Vậy có quyền bực mình với em."
      " có. bực thôi."
      nghĩ vậy là tốt hơn chút nào. Tiếng gõ cửa tiếp tục, và cùng với nó là tiếng gọi yếu ớt "Gracie? Gracie? có nhà ?”
      "Em nghĩ là bà cụ ở nhà bên cạnh." Gracie .
      gài móc áo ngực rồi mặc quần vô. Riley cũng vừa mặc quần xong.
      " coi cái lò được ?" . "Em muốn máy báo cháy reo".
      làm theo lời cầu. chụp cái áo rồi nhào ra khỏi bếp. Sau khi chỉnh lại cái áo, vuốt tóc, mở cửa ra.
      "Chào bà," , cười tươi với hi vọng bà cụ hàng xóm, người nhớ nổi tên, để ý thấy có vấn đề gì.
      “Ôi, Gracie. Tôi mừng quá có ở đây. Là Muffin. Nó rơi vào hồ bơi và tôi thể vớt nó lên. Nó chịu bơi ra chỗ bậc thang mà cứ bơi vòng vòng lúc rồi, làm ơn, làm ơn giúp tôi với!"
      Người phụ nữ, khoảng gần 70 với những nếp nhăn của người từng phải sống khổ cực và bây giờ nghỉ hưu, vặn vẹo đôi tay với nhau. Trời tối và gió từ biển thổi vào se se lạnh. Điều cuối cùng Gracie muốn làm lúc này là nhảy vào cái hồ bơi lạnh lẽo nhưng ép mình gật đầu.
      "Để cháu lấy giầy," . "Cháu ra đó ngay."
      quay lại thấy Riley đứng ở lối . đóng thùng xong.
      "Con chó của người hàng xóm rơi vào hồ," .
      " nghe rồi. Để lo cho."
      chớp mắt nhìn . " vừa gì"?
      " lo. Ngoài đó lạnh mà. cần 1, 2 cái khăn tắm."
      bước ngang qua trước khi có thể gì. Hàng xóm của - Gracie vẫn thể nhớ ra tên bà - nắm chặt lấy tay .
      "Ồ, cám ơn cậu nhiều. Tôi biết tôi phải làm gì nữa. Bé Muffin dường như yếu . Với lại nước lạnh quá mà nó bé." Bà nấc lên.
      Gracie định theo họ nhớ ra mấy cái khăn tắm. ào vào phòng tắm rút 3 cái rồi vội vã ra đằng trước qua nhà bà hàng xóm.
      Đến lúc tới nơi Riley cởi áo và giầy để lội xuống hồ. Muffin, 1 con chó giống Yorkie sũng nước bơi cuống cuồng nhưng về hướng của người đến giải cứu nó. Khi Riley đến gần, con chó gầm gừ và lại bơi về phía nước sâu hơn.
      "Muffin, đừng!" bà cụ kêu lên. "Cậu tốt bụng đó cố cứu con. Đến với cậu đó cưng. mà. Mẹ sao mà."
      Gracie cúi xuống cạnh hồ bơi. Riley liếc vẻ vui.
      "Đừng là lỗi tại em," bảo . " tình nguyện mà."
      "Lần tới cản lại." lẩm bẩm gì đó nghe có vẻ thể lập lại được trước mặt người khác, rồi lại tiến đến chỗ Muffin.
      Con chó có thể nhưng nó bơi khá tốt và bơi loáng ngang hồ như tên bắn. Mỗi lần Riley gần đến nơi để có thể với nó nó lại nhào ra chỗ khác.
      Dưới ánh đèn gắn quanh hồ, Gracie thấy Riley run lên trong làn nước lạnh. thò tay xuống nước rồi vội rụt lại. Thôi được, có lẽ phải là ý kiến hay để cả hai cùng bị lạnh thấu xương.
      Riley cuối cùng cũng chặn con chó ngay chỗ cầu thang phía nước sâu. Khi bơi đến và với lấy Muffin, con chó bơi sang trái. Riley chụp nó và kéo nó lại gần. Người và chó lập tức hét lên nhưng thả nó ra.
      Vẫn lẩm bẩm chửi thề, bơi thêm đoạn ngắn đến bờ hồ và thảy Muffin lên chỗ an toàn, rồi bắt đầu leo lên cầu thang. Gracie vội vòng qua hồ đưa cái khăn. Đến lúc đó mới thấy con chó cào trầy ngực .
      "Em xin lỗi," . "Em chắc là nó cố tình đâu."
      "Vẫn đau như nó cố tình vậy."
      Bà hàng xóm quấn cái khăn lông trắng mượt quanh con chó và dỗ dành. "Vậy mới ngoan. Vậy mới dễ thương. Con phải tránh xe cái hồ bự nguy hiểm đó ra." Bà nhìn lên. "Tôi biết phải cám ơn cậu thế nào."
      " cần đâu," Riley . hướng về phía cổng dẫn ra khỏi vườn nhà bà. "Chào bà."
      "Ồ, khoan . Tôi có thể trả cậu ít tiền."
      Riley xua tay và tiếp tục bước . Gracie vội theo .
      " cần phải lau vết thương," . "Mấy vết cào này trông -"
      chưa kịp hết câu, khi Riley vừa bước ra sân ánh sáng flash lóe lên. Giây sau đó Gracie nghe tiếng chân chạy , rồi tiếng cửa xe đóng sầm, tiếng máy đề rồi tiếng xe chạy vọt .

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11
      "Chuyện này thể xảy ra," Gracie với giọng gần như ré lên.
      Thay vì trả lời, Riley chụp tay và kéo vào trong nhà. Khi cửa vừa đóng và khóa lại, nhìn xuống vết cào ngực và chửi thề.
      "Con chó mất nết."
      Gracie quay lại nhìn . "Phải, con chó hư, nhưng có thấy cái đó ?" có thấy tên đó với máy ảnh ? Chuyện gì xảy ra vậy? Ai làm chuyện này? Và tại sao? Em thấy rất lo. Có người rình rập ngoài nhà em. có lẽ theo đuôi 1 trong hai chúng ta và-" nhìn ngực và nhăn mặt. "Phòng tắm. Ngay bây giờ."
      theo thêm đoạn ngắn vào phòng tắm khá cổ điển trang trí nhiều tông màu khác nhau của màu xanh.
      Gracie lục trong ngăn tủ rồi đứng thẳng lên và giơ ra ống kem gì đó. "Em nghĩ xót lắm đâu, nhưng mình cần phải bôi thuốc lên mấy vết cào này. Mình có cần rửa vết thương trước ?"
      " nghĩ cái hồ lo vụ đó rồi. Ngoài đó lạnh như quỷ nhưng vẫn ngửi thấy mùi clo-rin."
      liếc nhìn cái quần sũng nước của . "Coi như hư cái quần."
      nghĩ quần áo của là chuyện ít đáng quan tâm lúc này. cũng quan tâm mấy vết cào ngực - điều toàn tâm chú ý là người chụp hình. Cách sống của Gracie làm gì khiến có những kẻ thù giận dữ đến nỗi cố tình hãm hại , như vậy chỉ còn lại khả năng: ai đó gài bẫy .
      Nhưng vì lý do gì? Phải chăng có ai đó vui với việc điều hành ngân hàng? nghĩ điều đó cũng có thể, nhưng hẳn. Vậy còn lại là Franklin Yardley, thị trưởng Los Lobos - người quyết định bị thua cuộc bầu cử.
      "Hít sâu ," Gracie khi mở ống kem.
      " hứa hét lên như phụ nữ," giễu.
      "Biết vậy là tốt."
      Khi thoa thuốc, cân nhắc các khả năng. Cách duy nhất tên chụp hình khốn kiếp đó có thể ở đây đúng lúc này là chờ và theo dõi ngoài đó rồi theo đuôi Riley. Hoặc ai đó báo tin.
      nhìn Gracie khi thoa thuốc. Trong những người ở trấn, biết chuyện đâu về đâu nhiều nhất. ngập ngừng trước khi ra mở cửa. Phải chăng gọi điện?
      Ngay khi vừa nghĩ câu hỏi đó, muốn xua nó . đời nào Gracie gài bẫy .
      Việc từ chối xem xét kỹ coi là kẻ tình nghi hay cho biết hai điều - thứ nhất, lún sâu với chuyện liên quan đến hơn nghĩ, thứ hai, cũng có khả năng có tội.
      Gracie đứng giữa sân nhà và nhắc bản thân tiếp tục hít thở. Đêm qua là trong những đêm mà bao tử quặn lên làm thao thức tới nửa đêm rồi thêm những suy nghĩ lo lắng cuộn lên trong đầu khiến thức hết phần còn lại của đêm. cảm thấy người mệt mỏi, bực bội và hết sức giận dữ.
      trang nhất của tờ báo địa phương là tấm hình lớn của Riley. trùm khăn đầu như cố tránh ống kính nhưng biết là lúc đó chỉ lau khô tóc . Tệ hơn nữa là những vết cào ngực . Trong tấm hình, chúng mới và sâu như ngoài thực tế, thay vào đó trông chúng như được tạo ra bởi đêm ân ái cuồng loạn.
      Cái tiêu đề cũng tệ: cuộc sống bí mật của ứng viên thị trưởng.
      Gracie muốn giậm chân và hét lớn lên, nhưng làm gì hết, chủ yếu là vì nó còn sớm quá và đng chân trần.
      Bây giờ sao? có thể đâu để trách? Viết thư đến tòa soạn? Treo băng-rôn đường Main? Hay tìm thị trưởng Yardley và gõ vào đầu ông ta?
      nheo mắt ngắm lại tấm hình rồi rên lên. cũng có trong đó, ở đằng sau nhưng vẫn có thể thấy , nhìn có vẻ sững sờ và cũng khá lếch thếch.
      Gracie vo tờ báo trong tay rồi chầm chậm vô nhà. cần mấy chuyện này trong đời. còn bánh phải nướng, còn cuộc họp vào buổi trưa này ở nhà mẹ để bàn về cái đám cưới có thể tiến hành, có thể ... "Mình cần kỳ nghỉ," lẩm bẩm khi bước vào nhà và đóng sầm cửa lại.
      Gracie chần chừ trước cửa nhà mẹ . muốn đến đây. Sau chuyện xảy ra mấy ngày trước, bao giờ muốn vô đó lần nữa.
      Thành , chắc là đồng ý để dự thêm cuộc họp gia đình nữa. Alexis gọi và khăng khăng là dự.
      " là ngốc nghếch mà," lầu bầu rồi bước đến trước cửa và gõ.
      Cánh cửa mở ngay lập tức. Alexis mỉm cười. "Hay quá, em đến rồi. Vô ."
      Gracie theo chị vô nhà. Chị vô phòng khách nơi Vivian ngồi ngay cửa sổ.
      "Mẹ đâu?" Gracie hỏi.
      "Mẹ dự," Alexis , quay sang và khoanh tay trước ngực. "Mẹ biết cuộc họp này.
      Gracie thấy hay chút nào. "Chị thêm được ?"
      Vivian đứng dậy và vuốt thẳng vạt trước của chiếc áo đầm hoa của em. "Chị làm Mẹ tổn thương lần trước chị tới đây. Mẹ chịu hai người cãi nhau chuyện gì nhưng Mẹ vẫn buồn. Chị thể làm vậy, Gracie à. Chị thể chỉ nghĩ cho chị."
      "Em đúng," Gracie , thể tin nổi là họ gài bẫy để tấn công . "Đó là vai trò của em."
      Vivian há hốc miệng. "Hoàn toàn phải thế. Alexis, chị có thể tin chị ấy vậy ? Bắt chị ấy xin lỗi ."
      Gracie lắc đầu. "Tôi đây."
      "." Alexis chụp tay . "Gracie, khoan . Chúng ta cần phải về chuyện này. Coi nào, tụi tôi cảm thấy lo cho em."
      Nghe hay đấy, Graice buồn phiền nghĩ, nhưng học hiểu đủ về chị em trong mấy tuần vừa rồi để cảm thấy ngại ngần về mọi thứ người thân cần phải .
      Gracie giật tay khỏi tay Alexis và đến so-fa ngồi xuống. có linh tính xấu về chuyện sắp xảy ra. Vivian ngồi đối diện còn Alexis ngồi ở đầu kia của so-fa.
      "Tụi tôi lo về em và Riley," Alexis .
      "Biết ngay mà." Gracie muốn đứng bật dậy và vừa la vừa chạy khỏi nhà. "Em biết ngay hai người muốn về chuyện đó mà." trừng mắt với họ. "Với Mẹ em còn chịu đựng, vì Mẹ là mẹ, nhưng đời nào em để hai người em đâu. Chị có cần em nhắc chị là lý do em phải dính líu tới ấy từ lúc đầu . Chị là người nhờ em rình quanh nhà ấy để chụp hình."
      "Chị biết là chị có phần trong chuyện này," Alexis nghiêm chỉnh .
      "Phần ?" Gracie có cảm giác như hành tinh khác nơi mà có lô-gic nữa. quay sang Vivian. "Em cũng định lên lớp chị về chuyện Riley hay em có gì khác để ?"
      ". Là chuyện Riley."
      "Tốt. Vậy để em nha. Em quan tâm mấy người nghĩ gì hay gì. Em làm chuyện em muốn làm. Và cho mọi người biết, tụi em có cặp bồ. Hoàn toàn có gì giữa tụi em hết. Tụi em-"
      -chỉ ngủ với nhau. Ồ phải rồi. Trong cơn giận dữ, quên mất đơn giản đó.
      "Vậy em giải thích chuyện này ," Alexis và rút tờ báo dưới bàn ra đập lên mặt bàn. "Chính xác hai người làm gì?"
      "Con chó nhà hàng xóm rớt vô hồ bơi. Bà đến tìm em trong cơn hoảng hốt. Riley đuổi bắt con chó của bà, dù nước hồ lạnh cóng, may Muffin hiểu khái niệm cứu nguy và cào ấy. Em có thể đưa chị số điện thoại của bà ấy nếu chị muốn. Bà ấy khẳng định mọi chuyện."
      Alexis có vẻ tin. "Tại sao trước đó ta lại có mặt ở nhà em chứ?"
      Câu hỏi thú vị, Gracie nghĩ. chợt nhận ra biết lý do gì khiến ghé qua.
      "Tại sao chuyện đó lại quan trọng? Chị có quyền bảo em kết bạn với ai."
      "Tụi chị là bạn à?" Vivian hỏi. "Hay chỉ là ảo tưởng tình bạn?" Vivian chồm người tới và hạ giọng. "Gracie, chị , tụi em lo lắm. Lúc này chị ở trong trạng thái hết sức yếu đuối."
      "Chị yếu đuối?"
      Vivian gật. "Em cảm nhận được nỗi đau của chị. Dù là tụi mình nên bàn về em và đám cưới của em, em vẫn có đủ thông cảm để hiểu chị phải trải qua chuyện gì. Em rất tiếc là chị bao giờ có thể hòa nhập."
      Gracie nheo mắt lại. "Em gì vậy?"
      "Ở trung học, em biết chị được thích và là người độc. Chị bao giờ có bạn. ai thích chị, và bây giờ chị quay lại đây để làm sống lại tình cảm hồi trẻ của chị dành cho Riley."
      Gracie đứng dậy. "Được rồi, đủ rồi đó. Tôi mệt mỏi vì bị lợi dụng và sỉ nhục lắm rồi."
      Vivian đứng dậy. "Em chỉ cố gắng giúp thôi."
      "Tôi nghĩ thế, nhưng nếu đây là cách em giúp tôi tôi muốn và cần nó. Em chẳng biết gì về cuộc sống của tôi hết. Cho em hay, ở trung học tôi bình thường, tôi có điểm tốt, tôi có bạn, tôi là trưởng nhóm cổ vũ và trời ạ, thậm chí còn được bầu chọn vào nhóm đại diện học sinh giỏi. Ồ, bạn trai tôi mong được ngủ với tôi sau buổi tiệc tốt nghiệp, chuyện đó bình thường thôi nhưng tôi lớn lên ở đây nên tôi chẳng biết về truyền thống ở đây."
      Alexis thở dài. "Vivian, em giúp được gì cả. Ngồi xuống và im ."
      "Ý chị em giúp được gì là sao? Em cố làm chị ấy hiểu."
      "Em muốn tôi hiểu chuyện gì?" Gracie hỏi. "Chính xác em muốn gì?"
      Mắt Vivian rưng rưng lệ. "Toàn là chuyện của chị với Riley thôi. Còn em sao? Đám cưới của em sao?"
      "Vậy tuần này đám cưới lại lên lịch à? Chà. Ngạc nhiên quá."
      Vivian trừng mắt nhìn . "Chị những kỳ cục mà còn đáng ghét."
      Gracie nhìn hai người. "Được thôi. Hai người thắng rồi. Cứ việc nghĩ những gì hai người muốn. Nếu ý nghĩ của mấy người là tôi là con đáng ghét bị ám ảnh với tên đàn ông từ thuở cứ việc, tôi chịu được mà."
      quay người định bỏ .
      Alexis đứng bật dậy. "Gracie, đừng mà. Chúng ta giải quyết được mà. Chúng ta là người nhà mà."
      Phải ? nghĩ về chú và dì của . chẳng biết nhiều về họ khi dọn đến ở với họ nhưng họ thương và chăm sóc . Họ luôn nâng đỡ, thương. Khi họ bị tai nạn giao thông qua đời, tưởng là thể vượt qua nổi.
      "Đừng bận tâm," Vivian khi đưa tay quệt má. "Chị ấy chỉ điên lên vì em mời chị ấy dự tiệc cưới. Em mừng vì điều đó, Gracie ạ. Chị nghe chưa? Em rất, rất mừng."
      Gracie tới cửa và khẽ quay nhìn lại. "Tôi cũng thế," khẽ rồi bỏ .
      Gracie leo lên xe rồi rút điện thoại ra. Cái biểu tượng bé xíu của tin nhắn chớp chớp nhưng thể nghĩ ra ai mà muốn chuyện lúc này. thảy điện thoại vô ví rồi tính nơi đến kế tiếp. muốn quay lại ngôi nhà thuê. Có quá nhiều ký ức.
      đề máy rồi vòng xe hướng về phía thị trấn. Khi dừng trước nhà nghỉ, nhìn thấy xe của Pam.
      Tuy vậy, khả năng tìm quên được trong việc nướng bánh có vẻ hấp dẫn hơn nỗi lo là đụng mặt chị ta, nên đậu xe lại và vào trong.
      20 phút sau, làm nóng lò, có nhiều tô lớn trộn sẵn bột bánh và việc cân đo làm tinh thần phấn khởi. vừa bắt tay đổ bột Pam bước vô.
      Người phụ nữ tóc vàng mảnh khảnh nhìn hút hồn như thường lệ. Chị ta cười khi dựa vào bàn bếp và để xuống nhiều mẫu vải mới.
      "Tôi có thể liếm cái tô khi xong ?" Chị ta cười hỏi.
      "Trứng sống đó. Tôi nghĩ chị muốn liều."
      "Ừ, có lý. Tuy vậy, tôi thích mùi bánh của . Nếu tôi có thể tìm cách đóng chai cái mùi này, tôi có thể kiếm khối tiền. Nhưng tôi ngập đầu với các mẫu vải đây." Chị ta giơ lên 2 mẫu màu tối có nhiều hoa. " nghĩ sao?"
      "Cả hai đều đẹp."
      Pam cười. "Để tôi đoán coi. Trang trí nhà phải là tài của ."
      "Thực phải."
      "Tôi lại thích nó. Tôi nghĩ cái nhà nghĩ này thú vị đây." Chị ta thở dài. "Tôi vui hơn nếu thực có người ngoài hành tinh đáp xuống đây như chúng ta nghĩ lúc còn học trung học."
      Gracie đổ xong bột và mang các khuôn ra chỗ lò nướng. "Tôi chẳng thấy người ngoài hành tinh nào bay cả chặng dài tới Trái Đất chỉ để đáp ở Los Lobos. Chị nghĩ họ muốn chỗ nào có các cửa hàng tốt hơn và nhiều nhà hàng hơn à?"
      "Có lý. Dù tôi có thể nghĩ tới vài người tôi muốn bị người ngoài hành tinh bắt ."
      "Ồ, tôi cũng vậy." Gracie và đứng thẳng lên. "Chúng ta có thể làm danh sách."
      "Tôi bắt đầu nhá?" Pam mỉm cười.
      Gracie mang mấy cái tô ra bồn rửa chén. "Chị có chọn ngày đại khai trương chưa?"
      Tôi tính chọn cuối tuần của ngày 4/7. Nhiều du khách tìm chỗ ở lúc đó. Tôi đăng tin và có người đặt phòng. Đương nhiên như vậy tôi bị áp lực phải hoàn thành mọi thứ nhưng coi nào, tôi xoay được mà. Giấc ngủ hay bị quan trọng hóa."
      Gracie gật đầu khi xả nước vào tô. Chuyện này kỳ cục. đứng đây có cuộc trò chuyện hoàn toàn bình thường với Pam Whitefield, người mà luôn luôn ghét. Nhưng Pam có vẻ rất tử tế trong khi chị em ruột của lại xử đủ tàn nhẫn để được đề cử làm ứng viên cho kẻ bị quỷ ám. Chuyện gì xảy ra vậy?
      " có bị nhiều lời chỉ trích về tấm hình tờ báo ?" Pam hỏi. "Tôi thừa nhận là tôi coi nó sáng nay."
      " có gì ngạc nhiên cả." Gracie bảo chị ta. "Nó nằm ngay trang nhất mà, khó mà bỏ sót được."
      "Tôi rất tiếc. Thực là gánh nặng cho mà. Nhưng Riley trông thu hút. ấy luôn có thân hình ấn tượng."
      " ấy giúp bà hàng xóm của tôi, con chó của bà ấy rớt xuống hồ."
      "Chuyện đó lý giải mấy vết cào."
      "Đúng thế. Con Muffin biết ơn như lẽ ra nó nên làm." rửa xong mấy cái tô, lau tay và quay lại nhìn Pam. "Có tên nào đó chụp hình và tự nhiên Riley bị ở giữa vụ xì-căng-đan. Tội nghiệp ấy."
      Vẻ mặt tử tế của Pam đổi, dù Gracie nghĩ có thể thấy ánh mắt hơi sắc lại chút. Hay đó chỉ là kiếm chuyện?
      "Vậy hai người ..." Pam yểu điệu nhún vai.
      chắc bị bẫy , Gracie thở dài. "Tôi thề, thực là có cái hồ, con chó giống Yorkie bị kẹt và người hàng xóm hốt hoảng." Phải, cũng có vụ đó nữa nhưng chẳng định khai điều đó.
      "Cũng tốt thôi," Pam . "Riley nhìn tuyệt, nhưng ta chưa bao giờ nắm được khái niệm chuyện "Làm phụ nữ sung sướng".
      Gracie phải cắn môi để khỏi lên tiếng bảo vệ . "Tệ ," .
      Pam nghiêng đầu. " tình chuyện hai người có tình cảm với nhau sau từng ấy năm cũng dễ thương đó chứ."
      Câu đó làm Gracie nghẹn. "Chị đùa hả. Bên cạnh là chị là người cuối cùng nên muốn chuyện đó xảy ra, tôi thể tưởng tượng chuyện đó được coi là bình thường bất cứ hành tinh nào."
      Pam quay . "Đôi khi người ta cưỡng lại được số mệnh."
      Gracie quay lại ngôi nhà thuê trưa đó cảm thấy như thi chạy đường trường hay ít nhất là được nửa đoạn đường. mệt rã rượi, khá tả tơi và có vẻ như chút bình thường.
      thể hiểu được thế giới của , điều đó giống chút nào. Trong những năm vừa qua, tự hào về mình sống cuộc sống bình thường. Trở lại Los Lobos có vài tuần thay đổi tất cả điều đó. Ừ trở lại Los Lobos và dính líu với Riley thay đổi tất cả điều đó.
      Trong khi phiền phần tham dự của Riley vào cuộc sống của , những chuyện khác dễ đương đầu. thích gây gổ với người thân. mơ tưởng đến cuộc đoàn tụ ấm áp và đầy thương, nhưng thực tế quá ngoài khả năng tưởng tượng. ghét những bài lên lớp, những quy chụp, đánh giá và phản đối. Tệ hơn nữa là, có họ hoàn toàn mình.
      Gracie cố bảo mình là mình từ khi chú dì qua đời. Điều khác biệt duy nhất bây giờ là biết điều đó trong khi trước đây hi vọng có thêm người thân. Chỉ có điều biết vậy làm cảm thấy đỡ hơn.
      Cố cưỡng lại cơn đau đầu, lái lên sân ngôi nhà thuê chỉ để thấy cái xe quen thuộc đậu cạnh chỗ thường đậu. Chiếc Mercedes bóng loáng làm tim đập nhanh hơn, nhưng nó là gì khi tim nhảy cuồng lên ngay lúc Riley bước ra khỏi xe và gật đầu chào .
      Trời ôi Trời, trông tuyệt quá. thích cái cách ánh nắng lấp lánh chiếc bông tai đeo. Có được bao nhiêu chủ tịch ngân hàng có được vẻ hơi quyến rũ hơi nguy hiểm như ? thích là mạnh mẽ, cuơng quyết và là người có thể tin cậy. thích cách làm cảm thấy trong lòng. Ừ cũng thích cách làm cảm thấy bên ngoài nữa. muốn-
      Gracie dừng xe và tắt máy. Trong thời gian dành để bỏ chìa khóa vào bóp và ra khỏi xe, tự nhắc mình là chỉ ở trấn có vài tuần, còn được phép nghĩ đến việc có quan hệ với Riley.
      , , , . phải . Nhớ . Ai cũng được trừ . là quá khứ, là nỗi ám ảnh kinh hoàng. là người theo hướng còn ... hướng khác
      "Chào," khi ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại.
      "Chào."
      " chờ lâu chưa?"
      nhún vai. "Khoảng 15 phút. định gọi di động của em."
      "Em ở chỗ Pam. Nướng bánh. Có gì ?"
      "Chúng ta cần chuyện."
      nén nổi nụ cười. "Riley, câu đó là câu của con . Em tưởng mấy ông thề là bao giờ nó chứ."
      "Lần này là , chúng ta cần về tối qua. Chúng ta dùng bao, em lại uống thuốc, chúng ta cần bàn chuyện gì có thể xảy ra."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :