1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Falling For Gracie - Susan Mallery ( 21c+ Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4
      Gracie biết quần áo nào phù hợp để mặc theo dõi người ta. Trong phim, người ta hay mặc đồ màu tối và uống cà phê nguội lạnh. Trễ như vầy thể uống cà phê - nếu muốn ngủ và muốn tránh bị cồn ruột. có đủ lo lắng rồi. Chất ca-fe-in chỉ làm cho lượng axit tăng lên và cơn đau bao tử làm nằm bê bết hàng giờ liền.
      "Quần áo trước, đồ uống sau," tự bảo mình khi đứng trước tủ đồ.
      có đem nhiều đồ theo đến Los Lobos. Gần như tất cả các chỗ trống trong chiếc xe Subaru bé của được dành để nhồi nhét các dụng cụ làm bánh và trang trí, chưa kể đến cái khay làm mát tiện ích của nữa. đem theo có mỗi 2 túi quần áo . Đương nhiên, khi quyết định đem theo đồ gì, đâu có dự tính làm 1 nữ James Bond bên cạnh chàng 007 quyến rũ Riley.
      "Đen," lẩm bẩm khi lục đống quần jeans và áo thung. 1 chiếc quần jeans đen Dockers lọt vào tầm mắt của , cái áo thung đen ở đâu đó. Vậy là đủ.
      tìm thấy cái áo trong ngăn kéo. may, nó được trang trí với bóng của cặp dâu và chú rể và có dòng chữ giới thiệu nó đến từ chương trình Các dâu biển 2004 mà tham dự năm ngoái.
      Gracie phớt lờ mấy chữ đó và mặc nó vô. ngắm mình trong gương và thấy là mái tóc vàng của giống như ngọn đèn hiệu trong đêm. Tìm vội trong tủ, lôi ra cái mũ lưỡi trai Dodgers bạc màu. Màu xanh với màu đen, nhưng coi nào, đây là để theo dõi, đâu phải trình diễn thời trang. Với lại, Riley có lẽ chẳng thèm để ý mặc gì.
      Riley. Chỉ cái tên thôi làm người căng thẳng và nhịp tim đập nhanh gấp 4 lần. cần phải tìm cách để thay đổi những phản ứng của đối với . Họ gặp nhau chỉ để tìm hiểu xem Zeke làm gì thôi. có cảm giác rằng, nếu được lựa chọn, Riley thà có 1 đêm chung với kẻ giết người hàng loạt hơn là với . Cảm tình đơn phương của phải là điều hay.
      xỏ đôi giầy xăng-đan rồi ra phía trước nhà. Những ánh sáng lấp lánh mái nhà cho biết cơn mưa mà đài tin tức địa phương dự báo bắt đầu. mặc áo gió rồi tìm chìa khóa và túi xách.
      Vài giây sau, luồng sáng quét qua cửa sổ. tới rồi.
      biết nên chạy trốn hay can đảm bước ra cửa vào màn đêm. Rồi quyết định chờ gõ cửa.
      "Chào," ngay khi vừa mở cửa, và mừng là xong phần chào hỏi trước khi nhìn thấy .
      Trời ạ, trông hấp dẫn. Cũng như , mặc toàn màu đen, nhưng áo của quảng cáo gì ngoài bộ ngực nở nang, săn chắc và cái hông gọn gàng của . Những giọt mưa lung linh mái tóc đen mượt của như khoe khoang gần gũi của chúng với .
      "Sẵn sàng chưa?" hỏi và đưa tay phủi cánh tay trần của . " có áo khoác rồi. Vậy là tốt. Trời mưa."
      cảm thấy chỉ bị nghẹn lời, mà còn như bị hóa đá, chân như dính chặt vào sàn gạch bông trước sân. Có lẽ bao giờ cử động lại được. Vài thế kỷ nữa, các nhà khảo cổ học tìm thấy và đào lên, đưa cơ thể đứng thẳng, cứng đờ của vào cái bảo tàng lịch sử nào đó, tường, cạnh dán ghi chú là họ cũng thể giải thích làm gì lúc đó.
      ép mình hít thở và . "À, ừ, xe của chứ?"
      "Tôi thích vậy hơn."
      thấy thế cũng được. Lúc này nghĩ có thể lái xe. nghi thể làm gì khác hơn ngoài các hoạt động tự nhiên của cơ thể . chỉ bị choáng ngợp bởi hấp dẫn của Riley đối với , mà còn bởi bất công của hoàn cảnh. bỏ rất lâu và cố sống bình thường. Có phải là đòi hỏi quá nhiều khi muốn mình trở thành kẻ ngốc nghếch trong vài tuần ở lại đây?
      có câu trả lời nào từ trời rơi xuống, nên đành cầm túi xách và chìa khóa, tắt đèn phòng khách và bước vào màn đêm mát lạnh, ẩm ướt.
      Riley hướng đến chỗ xe của - chiếc Mercedes màu bạc đẹp, vẫn còn nguyên mùi da mới. ngồi vào ghế hành khách và cố nghĩ đến là họ ở cạnh nhau trong khoảng thời gian -xác-định. Trong gian hạn hẹp.
      Vài người nghĩ đây có thể coi là cuộc hẹn hò. Vài người khác có thể nghĩ hiểm họa xã hội và cần được tư vấn.
      "Tại sao ở với mẹ ?" hỏi.
      "Tôi cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng tôi cần gian để làm việc. Tôi hay thức đêm, và ít ai chịu được những tiếng ồn trong bếp vào lúc 3 giờ sáng."
      lùi xe khỏi sân và liếc . "Hình như làm bánh trái gì hả?"
      "Bánh cưới. Kiểu độc đáo. Tôi đôi khi cũng làm bánh hỏi. cái bánh cho 50 người được trang trí công phu, tôi lấy 1000 đô."
      Chiếc xe hơi lạng chút. "Đô Mỹ?"
      "Tôi thấy tính giá cả bằng đô Mỹ rất tiện, khỏi bị rắc rối."
      "Cho 1 cái bánh?"
      "1 cái bánh ngon và đẹp."
      "Biết thế nhưng..."
      mỉm cười. có nhiều người phản ứng giống . Những ai muốn món đồ hoàn toàn đặc biệt và thủ công sẵn sàng trả giá đó.
      " làm bao nhiêu bánh trong 1 năm?" hỏi.
      "Chưa tới 100 cái. Tất nhiên bánh cưới mắc hơn vì làm chúng mất thời gian hơn. Tôi làm ăn cũng được, nhưng tôi giàu được, trừ khi tôi quyết định khuếch trương, mà điều đó tôi chưa chắc có muốn làm . Tôi thích nắm quyền kiểm soát 100%."
      Trong khi chuyện lái xuyên Los Lobos. " biết Zeke sống ở đâu?" hỏi.
      "Tôi đến đó vài lần."
      Riley lái vô con hẻm và chạy chậm lại. Từ lúc quay lại thị trấn, Gracie mới đến nhà chị có 1 lần nên phải tìm coi số nhà để biết nhà nào là của chị .
      Riley tắt đèn xe và chạy tà tà dọc con đường rồi dừng lại. chỉ. "Đó là chiếc SUV của Zeke."
      nhìn qua cửa kính. "Nó màu đen?"
      "Màu xanh đậm, nhưng với trời này màu đậm nào cũng trông giống màu đen."
      "Ừ nhỉ." ngả người ra ghế. "Giờ làm gì?"
      Riley liếc . " chờ."
      biết điều đó, đương nhiên rồi. Theo dõi là vậy mà. Chờ đợi. Nhưng biết vậy và làm vậy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. chỉ vì Riley làm hồi hộp, mà cảm thấy khó thể ngồi yên được. ngồi đó, nhúc nhích, dõi nhìn ngôi nhà, trong khi loay hoay trong ghế, duỗi chân ra, loay hoay với cái áo khoác, rồi tẩn mẩn với cái mũ Dodger.
      " sớm ngồi yên chứ?" hỏi, mắt rời khỏi ngôi nhà.
      "Tôi ngồi yên rồi đây, chỉ là được thoải mái thôi." ngồi thẳng người lên. "Tôi thường bị là hay loay hoay, nhưng tôi hiểu sao người ta có thể ngồi như cục bột được. Nó bình thường. Nó -"
      "Kia rồi," Riley ngắt lời và chỉ.
      Đúng là Zeke vội vã bước khỏi nhà về phía chiếc SUV. Theo bản năng, Gracie ngồi thụp xuống ghế và đưa tay che mặt.
      "Tôi nghĩ ta có thể thấy qua màn mưa," Riley tỉnh khô .
      "Tôi muốn chắc ăn," Gracie . " khẽ thôi."
      Riley tủm tỉm cười. " quá nghiêm trọng việc rồi." đề máy, chờ đến khi Zeke chạy rồi mới bắt đầu vô số chạy theo.
      Riley có thể nghĩ là họ an toàn, nhưng Gracie vẫn ngồi sụp trong ghế cho đến khi chắc chắn là Zeke hướng ra xa lộ và cố rũ đuôi ai cả.
      " nghĩ ấy đâu?" hỏi khi đổi sang tư thế thoải mái hơn. " ấy làm gì vậy? Nếu phải là ấy gặp người phụ nữ khác các khả năng khác cũng là vô tận."
      "Làm ơn đừng liệt kê chúng," Riley .
      liếc . "Tôi có định làm đâu."
      "Ai mà biết được ."
      xù lông. "Xin lỗi nha." quay mặt hết về phía , trong giới hạn mà chiếc đai an toàn cho phép. " biết gì về tôi đâu. Những ấn tượng và kết luận có được là từ những hành động của tôi lúc tôi mới chỉ 14 tuổi và từ những bài báo ngớ ngẩn. Cho đến ngày hôm qua chưa bao giờ thực gặp tôi hay chuyện với tôi cả."
      "Chúng ta chuyện khi lăn ra trước mũi xe của tôi và năn nỉ tôi cán trước khi tôi làm đám cưới với Pam."
      cảm thấy má nóng bừng và biết ơn bóng tối chung quanh . "Đó đâu phải là chuyện. Tôi , leo lên xe và lái hướng khác."
      "Có lý. Vậy ý muốn tôi nên cho cơ hội."
      "Tôi muốn nên đánh giá tôi hay kết luận bất cứ điều gì cho đến khi biết tôi hơn." Rồi bất thình lình nhận ra có thể muốn biết hơn, vội chỉ. " ấy chạy ra xa lộ rồi."
      "Tôi có thể thấy mà."
      Riley tăng tốc, giữ khoảng cách với Zeke. Khi ra tới xa lộ, hơi chạy chậm lại. may, chiếc SUV khác chen vô ngay trước mặt, che mất xe Zeke khỏi tầm nhìn của họ.
      "Nhiều xe SUV quá." khi nhìn qua cửa sổ.
      Đúng vậy, họ mau chóng bị bao vây bởi các chiếc SUV, giống như lực lượng bé bị lấn át bởi kẻ thù to lớn hơn.
      "Cầm sẵn số xe của ta ," Riley ."Chúng ta cần nó nếu chúng ta bị bỏ lại quá lâu."
      vẫy vẫy miếng giấy cầm. "Tôi có nó ngay đây nè." chiếc SUV khác chen vô trước họ. "Lẽ ra chúng ta nên mua cái thiết bị theo dõi, chỉ cần gắn cái màn hình lên và lái theo cái điểm đỏ đến nơi nào xe của Zeke đến."
      cảm thấy ánh mắt nhìn .
      "Sao chứ?" gặng hỏi. "Tôi coi phim thấy vậy đó. Có phải tôi có cái giống vậy và dùng nó với những con mồi ngây thơ đâu."
      "Khó biết với lắm."
      ngả người ra ghế và cố tình quay lưng lại với . "Ý tôi đừng xét đoán tôi là vậy đó. Tôi chỉ ra đề nghị hợp lý là vội kết luận rồi."
      " nghĩ gắn thiết bị theo dõi bất hợp pháp xe của ai đó là hợp lý?"
      " nghĩ vậy là bất hợp pháp?"
      "Nếu như trời mưa nặng hạt và tôi phải nhìn đường mà lái xe, tôi dám thề tôi đập đầu bình bịch vô tay lái xe rồi."
      khó hiểu, nhìn . "Tại sao? Tôi làm gì nào?"
      khẽ rên lên thanh mà chắc là chưa từng nghe thấy trước đó.
      " có chồng chưa?" hỏi. "Tôi có cần phải lo lắng là gã bặm trợn nào đó xuất và dần cho tôi trận ?"
      "Tôi chưa có gia đình, nhưng tôi muốn rằng người nào mà tôi lấy hoàn toàn hiểu việc tôi cần giúp chị tôi." thích thú nghe thấy chút bất bình trong giọng của , rồi suýt nữa té xỉu khi ý nghĩ chợt ập đến. " có vợ chứ?"
      ", Pam làm tôi sợ chuyện gắn bó lâu dài rồi. Sau ấy, tôi cố giữ các mối quan hệ của tôi ngắn hạn."
      Gracie muốn hỏi thêm nhưng chợt nhìn thấy cái gì đó. "Phải xe ấy ? Đó, cái xe SUV đen rời khỏi xa lộ đó."
      liếc nhìn chung quanh tìm tên đường và thấy là họ lái vô địa phận Santa Barbara.
      " ấy làm gì ở đây vậy?" lớn tiếng tự hỏi.
      "Chúng ta đâu biết có phải ta . Tôi đọc được bảng số xe. Còn ?"
      nheo mắt. ", phải lái gần hơn mới được."
      Riley cố thử nhưng họ bỏ lỡ nhìn thấy tín hiệu báo trước đoạn đường rẽ sắp kết thúc nên họ phải chạy vội để đuổi theo kịp chiếc xe kia. Khi họ phóng qua được ngã tư chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe kia quẹo trái đằng trước.
      ", , !" Gracie la lên.
      "Tôi đây."
      Họ theo đuôi chiếc xe kia lái qua 1 khu dân cư rồi thấy nó dừng lại trước ngôi nhà 2 tầng.
      thể tin được. Zeke làm gì ở đây vậy?
      Cửa trước mở ra, và đứa bé chạy ào ra trong cơn mưa. "Ôi Trời ơi, ấy chỉ ngoại tình mà ấy còn có cả gia đình thứ hai. Giống như trong mấy phim tình cảm xã hội ấy."
      " hẳn thế." Riley và đưa tay chỉ.
      Người tài xế ra khỏi xe và vòng qua đầu xe. Gracie người khi thấy phụ nữ bé, đẫy đà cúi xuống ôm đứa bé vào lòng.
      "Ồ, tôi đoán là chúng ta để mất dấu ấy rồi." , cảm thấy vừa ngớ ngẩn vừa nhõm.
      " nghĩ thế?" Riley hỏi và quay đầu xe trong con hẻm và quay lại hướng họ lái . "Lẽ ra tôi nên để lái. là chuyên gia mà."
      nhướng lông mày nhìn .
      còn có can đảm để toét miệng cười. " là vậy mà," bảo . "Thôi được, tôi rút lui. Gần 7:30 rồi mà tôi chưa ăn tối. Có muốn kiếm gì ăn trước khi quay về ?"
      thể thấy ngạc nhiên hơn nếu vừa biến thành con báo trước mặt . Ừ , như thế làm ngạc nhiên hơn, nhưng nhiều lắm.
      là ăn tối?" hỏi, cố tỏ vẻ quá sững sờ với lời mời của .
      " nó thường được gọi vậy vào thời điểm này, nhưng nếu muốn gì khác tôi coi tôi có thể làm gì."
      Bụng rộn lên, và lần này, nó có liên quan gì đến axit hết. Thường hay ăn tuna salad cho bữa chính, khoảng 5 tối/tuần.
      "Tôi, ừ, được. Vậy cũng hay." bình tĩnh .
      muốn mở cửa sổ và hét vào trong màn đêm, nhưng thay vào đó, thấy thõa mãn với chút rộn ràng trong lòng và nụ cười tươi. Ăn tối với Riley. kết thúc tuyệt vời cho ngày đáng .
      Riley chọn nhà hàng ven biển, và dù trời mưa, Gracie vẫn cảm thấy nó lãng mạn. Giá mà mặc bộ đồ khác. bộ đồ gợi cảm, quyến rũ... Tiếc . Khi họ được dẫn đến bàn cạnh cửa sổ, phải liên tục tự nhắc nhở mình rằng đây phải là cuộc hẹn hò và Riley có ý với theo hướng đó.
      Họ là, à , bạn. Có thể. Những người quen cũ hợp lại với nhau vì mục đích chung - tìm xem Zeke làm gì khi bận làm việc.
      " có nghĩ chị ấy chỉ cần hỏi ấy." Gracie khi ngồi xuống.
      Riley ngồi vào ghế của và nhướng mắt. "Gì cơ?"
      "Hả? Ồ, xin lỗi, tôi chỉ nghĩ thành lời. Chỉ là về chị tôi và vấn đề của chị với Zeke. Tại sao chị ấy hỏi thẳng ấy? Chị là vì chị muốn biết, nhưng phải là biết vẫn tốt hơn biết sao? Tôi chắc chắn muốn biết. Ít ra tôi biết chuyện để mà giải quyết nó. biết gì cả làm tôi cảm thấy như bị lạc trong bóng tối ấy. đồng ý ?"
      lắc đầu. "Tôi theo kịp ."
      " sao cả." cầm tờ thực đơn lên nhưng thay vì nhìn nó, lại nhìn ra bầu trời giông bão.
      Mưa tạt ào ào vào cửa sổ. Bên dưới, có thể nhìn thấy những con sóng giận dữ xô bờ. Ánh đèn yếu ớt từ nhà hàng tỏa ra nhanh chóng hòa tan vào bóng đêm.
      "Quả là đêm tuyệt vời," .
      nhướng cả đôi lông mày. " đùa hả?"
      ", tôi thích trời bão. Coi nào, tôi sống ở Los Angeles nơi cả năm chỉ có vài cơn mưa , nên khi nào thời tiết có thay đổi thú vị tôi rất thưởng thức nó."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      4.2

      liếc ra cửa sổ. "Vầy là gì đâu. Tôi 1 dàn khoan dầu trong 1 cơn giông tố. Đó mới gọi là thời tiết."
      Câu của khiến muốn hỏi ngay cả ngàn câu hỏi. từng ở đâu? Tại sao lại đến đó khi rời khỏi Los Lobos? Nhưng bằng lòng với câu hỏi "Tôi nghĩ họ giải tán giàn khoan lúc có bão lớn?"
      "Ừ, lẽ ra thế, nhưng có ai bắt làm theo luật đâu? Tôi làm cho công ty tư nhân và mấy người tàu đều có chút điên rồ."
      "Kể cả ?"
      mỉm cười. "Đặc biệt là tôi."
      Người phục vụ xuất và giới thiệu với họ các món đặc sản.
      "Uống chút rượu nhé?" Riley hỏi.
      "Được đó. gọi món "
      " muốn dùng gì?"
      đọc lướt thực đơn và chọn món cá hồi cùng salad đặc biệt của nhà hàng. Riley chọn món surf and turf (Thịt bò và hải sản), và làm ngạc nhiên khi gọi chai rượu đỏ Úc.
      "Tôi nghĩ chịu chơi và gọi rượu Pháp?" .
      "Tôi thích rượu của Úc. Và Tây Ban Nha."
      "Ở vùng này có vài khu sản xuất rượu địa phương. Cả thung lũng Santa Ynez toàn bộ được bao phủ bởi cây nho." định hôm nào đó họ có thể chuyến tham quan và nếm rượu nhưng kịp dừng lại trước khi thốt thành lời.
      Đây là Riley, tự nhắc mình. Đây phải là bữa tối bình thường với người đàn ông thích. Vụ này... nguy hiểm quá.
      "Sao?" , ngả người ra ghế. "Làm thế nào lại có nghề làm bánh cưới?"
      mỉm cười. "Nhu cầu cơ bản, đó là được lại. Tôi được 16 tuổi và tôi muốn có chiếc xe. chú tôi bắt tôi lo phần xăng và bảo hiểm nên tôi cần có việc làm. Có tiệm bánh cách đó vài con đường và tôi đến đó xin việc. Khi họ mướn tôi là khoảng cuối tháng 5 và mùa bánh cưới ở cao trào. Tôi được nhập môn nhưng hóa ra tôi có khiếu làm bánh và trang trí bánh. Thay vì học ĐH, tôi học nghề với chuyên gia làm bánh và sau đó tự mở tiệm."
      nhún vai. "Tôi cố gắng tự hoàn thiện. Tôi theo học vài lớp buổi tối về điều hành doanh nghiệp . Tôi tính toán đến chuyện hùn vốn và khuếch trương, nhưng lại bị ở trong hoàn cảnh khó khăn là tôi thể chu toàn hết mọi việc nên tôi đành từ chối, mà tôi cũng chắc tôi có thể nâng đỡ người khác mở tiệm mới hoàn toàn từ A tới Z nữa."
      "Có lẽ có thể làm theo kiểu hùn vốn chia đôi được."
      "Đó cũng là ý tưởng."
      Trong nhà hàng, gần như chỉ còn hai người. Những cặp khác ngồi tận ở phía bên kia của khu vực ăn uống. Với cơn bão hoành hành bên ngoài, bầu khí bên trong nhà hàng có cảm giác riêng tư. Giữa cơn mưa rào và ánh nến lung linh, cảm thấy khá lãng mạn.
      Gracie cảm thấy muốn chống cằm lên tay và mơ màng nhìn Riley trong khi chuyện, giống như trong mấy bộ phim tuổi trăng tròn ngớ ngẩn mà thích khi còn . Ánh sáng mờ ảo phù hợp với , nó làm nổi bật những góc cạnh mặt , chiếc cằm cương nghị và đôi gò má mạnh mẽ. Nhưng cảm giác còn hơn thế nữa.
      Thời gian trước đây, thích từ khoảng cách khá xa, mà thực hiểu biết về . Họ chưa từng có lần trò chuyện. Tình cảm của hoàn toàn dựa những cảm xúc và mơ mộng kỳ lạ của riêng , chứ phải thích . Sau từng đó thời gian, cảm thấy vui là cũng thích con người của nữa.
      Người phục vụ đem rượu và rổ bánh mì ra bàn.
      "Sao họ lại làm vậy?" hỏi khi mở chai rượu và rót cho với ly.
      "Mở rượu?" Riley hỏi. "Phải có ai đó mở nút chai chứ. Tôi từng thử cách đơn giản là đập miệng chai nhưng gặp vấn đề với các miểng chai. hay lắm."
      Gracie đảo tròn mắt. Trong ánh sáng dịu dàng, màu mắt đổi từ màu xanh sang màu nước biển trong vắt, ấm áp vào hè.
      Trong khi hình ảnh đó chính xác, nó vẫn làm Riley muốn tự đập cho mình trận rồi coi chương trình thể thao. Nước biển vào hè? Ý tưởng quái đó từ đâu đến vậy? Đây là Gracie, kẻ bám đuôi khủng bố, phải là phụ nữ hấp dẫn. Và dù cho có cảm thấy khá gợi cảm đêm nay trong chiếc áo thung ôm sát, dành cho . Lý do dài vô tận, nhưng quan trọng nhất là 3 chữ L (nguyên tác: three Fs). Và Gracie đủ tiêu chuẩn của 3 chữ đó.
      " phải rượu." Gracie , phớt lờ ly rượu của và nhìn rổ bánh mì cách khao khát. "Đó. Hiểm họa."
      Riley cau mày. "Bánh mì là hiểm họa?"
      "Về mặt tự nhiên phải, nhưng có biết vài lát bánh mì gây ra họa gì cho hông và đùi của phụ nữ ? Đó là nơi nó đến. Có con đường trực tiếp từ dạ dày đến túi chất béo nơi các tế bào đói ngấu nghiến lấy bánh mì và phát phì ra."
      "Rồi, làm tôi sợ rồi đó."
      liếm môi. " là đàn ông, hiểu cảm giác khao khát cháy bỏng cho thứ hoàn toàn tốt cho mình là thế nào đâu. Hệ trao đổi chất của cho phép ăn uống thoải mái mà chẳng lên cân chút nào."
      có thể là đàn ông, nhưng biết về cảm giác khao khát. Nếu cứ liếm môi như thế, quên các quy tắc của mình chỉ để tận dụng tình thế này. 3 chữ L dẹp qua bên.
      "Ôi, thôi kệ ." và đưa tay cầm lấy miếng bánh mì.
      nhìn quét lên miếng bánh mì lớp bơ mỏng, rồi cắn miếng. Mắt khẽ khép hờ, người thả lỏng, và thề là rên lên. Tại hay tại trong đây nóng lên nhỉ?
      Sau khi nuốt xong, mở mắt và mỉm cười. "Tuyệt vời."
      "Có món gì ăn nữa?" hỏi.
      "Bánh mì là món khoái khẩu. Ồ, còn sô--la nữa. Tôi có thể ăn vặt, Jill và tôi ăn trưa ở tiệm Mễ và tôi ăn vài miếng khoai tây chiên, nhưng tôi có thể thèm đến nó suốt mấy tháng liền. Nhưng bánh mì..."
      bắt đầu cắn thêm miếng. phải quay chỗ khác vì nhìn ăn quá ư gợi tình. Bánh mì. Có gì với phụ nữ và đồ ăn vậy?
      "Còn bánh của sao?" hỏi và cẩn trọng dồn tập trung vào cái cửa sổ.
      " bao giờ ăn hết," . "Trước đây tôi thường phải nếm chúng, thế là thêm 5 kg xấu xí. Nhưng từ khi tôi hoàn thiện công thức bí mật của tôi tôi buồn nếm nó nữa. Đôi khi nhân bánh cũng làm tôi thèm nhưng tôi luôn cố hết sức cưỡng lại nó. Còn sao?"
      quay lại nhìn và mừng là ăn xong miếng bánh mì của . "Tôi làm bánh."
      " hài hước nhỉ? Ý tôi là cuộc sống của sao? Làm thế nào mà từ giàn khoan dầu lại đến đây? Và tại sao lại tranh chức thị trưởng?"
      "Jill kể nghe à?"
      hỏi người bạn thân nhất và lâu đời nhất của tôi? Kể ra bí mật của thân chủ? chắc đùa."
      với ly rượu của mình. " có hỏi ?"
      mỉm cười. "Tôi biết cặp bồ rất nhiều hồi trung học, tôi chứng kiến mà. Nhưng Trời ơi, Riley à, lẽ lúc đó học được gì về phụ nữ sao? Tất nhiên là tôi hỏi rồi."
      Tính thẳng thắn và hài hước của làm thích thú. Những năm trước đây, chẳng bao giờ nghĩ đến Gracie, ngoại trừ việc ước tránh xa xa ra. Chưa bao giờ nghĩ có thể thích .
      "Tôi tranh chức thị trưởng để đáp ứng các điều khoản trong di chúc của chú tôi."
      hất mái tóc dài vàng óng qua vai và với lấy ly rượu. "Chuyện gì lạ thế? cầu trước lúc qua đời của ông là phải dành được chức thị trưởng?"
      "Đại khái là thế. Ông ấy để lại mọi thứ cho tôi, biệt thự, ngân hàng, đất đai, với điều kiện tôi phải chứng minh tôi là người đáng được kính trọng bằng cách tranh và thắng chức thị trưởng."
      "Vậy mà tôi nghĩ gia đình tôi kỳ lạ. Nhưng chắc là nhiều tiền lắm hả? Ý tôi là đó là lý do làm chuyện này."
      " kể ngân hàng, bất động sản trị giá khoảng 97 triệu đô."
      gần nuốt xong ngụm rượu khi , dù vậy, vẫn thở gấp khi suýt bị sặc và ho dồn.
      " sao chứ?" hỏi, nửa chồm lên khỏi ghế.
      xua tay. "Tôi sao." với giọng hơi khàn. lại ho thêm lúc, rồi với lấy ly nước và nhấp ngụm.
      " vừa 97 triệu đô?"
      tủm tỉm cười. "Ừ, đô Mỹ. Tôi cũng xài nó đó."
      " số tiền kinh khủng. Tôi thương chú tôi hơn tôi có thể diễn tả thành lời nhưng tất cả những gì chú để lại chỉ là căn nhà 3 phòng ở Torrance."
      " điều kiện gì."
      "Đúng. Nhưng với số tiền đó kêu tôi làm gì tôi cũng làm. Ôi, chao ôi. là ông thị trưởng giàu nhất lịch sử Los Lobos. Tôi đoán có lẽ chỉ muốn làm nhiệm kỳ. Sau đó sao?"
      "Tôi vẫn chưa tính."
      Thực tế tính ở lại đây sau ngày bầu cử. Di chúc chỉ cầu thắng cử chứ gì về việc hoàn thành nhiệm kỳ.
      Người phục vụ đem món salad đến. Sau khi ta bỏ , Gracie hỏi. " cũng điều hành ngân hàng luôn, phải ? Vậy có lạ ?"
      "Đó là công việc văn phòng đầu tiên của tôi. Lúc tôi bỏ , thời gian rảnh tôi dành cho việc học thêm. Tôi có bằng tài chính, nó cũng giúp ích cho tôi. Tuy vậy, tôi cũng suýt làm lỗi mấy lần. Thư ký của tôi, Diane, giúp tôi rất nhiều."
      Vẻ mặt Gracie đầy hiểu biết. "Diane hử?"
      "Bà ấy là báu vật. Khoảng 60 tuổi, và vẫn mặc com-le bằng vải thô. Ra lệnh cho tôi quay mòng mòng."
      "Tôi chưa bao giờ nghĩ thuộc dạng đàn ông thích được phụ nữ sai khiến."
      "Diane rất đặc biệt."
      Ánh nến khiến màu tóc của Gracie óng lên màu vàng kim. thích cách dễ cười và nghiêm túc nhìn nhận mọi việc, dù là việc cỏn con. Cách cử động khiến dễ dàng tưởng tượng trần truồng, ẩm ướt. Chỉ mới nghĩ đến đó...
      Nhưng thể nghĩ hay làm gì cả, tự nhắc mình. Ở hoàn cảnh khác, sau khi giải thích các luật chơi ràng, có thể. Nhưng phải ở đây, ở Los Lobos, nơi mọi người biết tất cả về nhau, và còn cần phải thắng cử. có thể gợi cảm, đáng và thu hút, nhưng còn 97 triệu đô la ở đó. Với cái giá đó, có thể kềm chế những tư tưởng ham muốn trong .
      " nghĩ gì vậy?" hỏi. "Trông nghiêm túc quá!"
      "Nghĩ là chúng ta thể ăn tối với nhau như vầy ở Los Lobos."
      liếc xung quanh nhà hàng. "Đồng ý. Mọi người bàn tán chuyện này cả tuần, chuyện nào khác. Cuộc sống của tôi, của chúng ta thành địa ngục trần gian."
      "Nhưng tôi là người được lời."
      là sao?"
      mỉm cười. "Tôi được ăn tối với huyền thoại. Nàng Gracie Landon nổi tiếng, người luôn bằng cả trái tim."
      Mắt nheo lại và tay phóng ra. chụp miếng bánh mì và ném vào . bật cười khi nó trúng vào ngực rồi rơi xuống đất.
      "Nếu bây giờ họ thấy ," trêu.
      cầm nĩa lên và chọc vào miếng rau xà lách. " coi chừng đó. chiếc xe rất xịn, và tôi vẫn biết con chồn hôi đó sống ở đâu."
      Khi họ dừng trước sân nhà của Gracie, nghiêng người về phía cửa sổ và nhìn chằm chằm vào đêm tối.
      "Tôi mừng là nó vẫn mưa." Gracie . "Trời này rất thích hợp để làm bánh."
      Riley dừng xe và tắt máy. " làm vào giờ này?"
      "Ừ, tôi thích yên tĩnh, giúp tôi tập trung. Với lại, TV có nhiều chương trình quảng cáo hay lắm. ngạc nhiên khi thấy có bao nhiêu thứ có thể cần mua. phải là tôi từng mua đồ kiểu vậy nhưng, tôi thích coi quảng cáo."
      "Ừ hừ, chắc rồi. Tôi dám cá có cả đống Veg-O-Matics bí mất giấu trong nhà."
      cười khẽ. thanh dịu êm đó như vuốt ve da thịt , nhắc nhở rất lâu rồi thân mật với phụ nữ.
      " có vegomatics, nhưng nếu , dễ thương, tôi có thể làm cho cái gì đó, để cám ơn giúp tôi trong chuyện này."
      "Zeke là người tổ chức chiến dịch tranh cử cho tôi, bây giở biết phần thưởng là bao nhiêu tiền, có thể hiểu tại sao tôi muốn đảm bảo là bất cứ việc gì ta làm cũng làm hỏng kế hoạch của tôi."
      "Có lý. Sáng mai tôi gọi Alexis và với chị ấy là chúng ta biết được thêm gì nữa. Tôi cũng cố khuyên chị ấy chuyện với Zeke. Cách đó là hay nhất."
      dám cá là xài nước hoa, nhưng mùi hương ngọt ngào từ như tỏa ra khắp xe. căng thẳng như hiển giữa họ. Ai mà ngờ sau từng ấy thời gian, lại thấy Gracie thú vị?
      tự nhắc mình về kế hoạch của , nguyên tắc của mất gì chỉ với đêm sung sướng. Rồi nghiêng người về phía , nhận thấy mắt mở lớn đầy đam mê.
      "Chúc buổi tối tốt đẹp," khi cẩn thận mở cửa xe và đẩy ra. luồng khí mát mẻ ùa vào xe.
      chớp mắt. "Gì cơ? Ồ, chắc chắn rồi. Cám ơn lần nữa." cười với và vội vã bước về phía cửa.
      chờ đến khi vô nhà rồi mới đề xe, nhưng phải lâu sau mới lái , và đêm đó, những ý nghĩ về khiến cương cứng và trằn trọc mãi đến quá nửa đêm.
      thanh chát chúa làm Gracie muốn hét lên. Mãi đến gần 4 giờ sáng mới ngủ và lúc này còn quá sớm để dậy. biết để chuông báo thức, vậy cái gì...
      Cơn buồn ngủ dần biến mất. lơ ngơ liếc nhìn chung quanh cho đến khi nhận ra phải là cái đồng hồ báo thức phát ra thanh đó. chụp lấy cái di động.
      "À, xin chào?"
      tiếng nức nở vang lên.
      "Xin chào? Ai đó?"
      "Là chị, Alexis." tiếng nức nở nữa. "Ôi Gracie, chị mới đến văn phòng của ấy và chị bắt gặp ấy. Với ta!"
      "Cái gì? Ai? nào?"
      “P-Pam. Zeke ngoại tình với Pam Whitefield.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5
      Tay BECCA JOHNSON run rấy khi ký vào tờ hợp đồng mượn tiền cuối cùng. "Tôi run quá," cười thừa nhận.
      "Đến thời điểm này là đổi ý được nữa rồi," Riley bảo . " có muốn suy nghĩ lại?"
      Becca nhìn ngạc nhiên. " đùa sao? Nhờ mà tôi có cơ hội kinh doanh tại nhà. Tôi luôn muốn thực điều này. Từ lúc li dị, tôi luôn gặp khó khăn về tài chính." Nụ cười của vụt tắt. "Lẽ ra tôi nên biết điều đó phải ?"
      cố hết sức tỏ vẻ bình thản để trấn an . "Ủy ban cho vay tiền kiểm tra kỹ lưỡng thu nhập và tín dụng của . Tôi nghĩ có thể giữ bất cứ bí mật tài chính gì với chúng tôi."
      "Ồ. Ý của tôi là tôi cần tiền." ký xong tờ cuối rồi đưa nó cho . "Tôi rất biết ơn ."
      Becca Johnson là bà mẹ hai con khoảng ba mươi mấy, li dị và mong muốn mở trung tâm chăm sóc trẻ tại nhà. đến ngân hàng để mượn tiền trang trí lại nhà cũng như làm vốn ban đầu. Ủy ban cho vay biết quyết định thế nào nên quyết định cuối cùng là của Riley. đồng ý cho vay.
      "Tôi tưởng với phần thế chấp ít ỏi của ngôi nhà và mọi thứ..." dừng lại và lắc đầu. "Có lẽ tôi nên ngậm miệng hơn. Tôi muốn đổi ý vào phút cuối cùng."
      "Quá trễ rồi." tờ hợp đồng được ký nằm bàn. "Chúng ta có hợp đồng hợp pháp. Chúc may mắn với việc kinh doanh của ."
      "Cám ơn ."
      đứng dậy và bước về phía cửa. " tốt, Whitefield. Tất cả các ngân hàng khác trong trấn từ chối tôi. Tôi thể làm được chuyện này nếu ."
      Lời ngợi khen làm Riley thấy ngượng ngập. nhún vai như rũ bỏ lời khen. " là người luôn trả chi phí đúng hạn, và đó là điều chúng tôi cần."
      gật đầu rồi bước ra hành lang. Riley hướng tập trung vào máy vi tính. Cánh cửa đóng lại nhưng biết chỉ có mình trong phòng. khí dường như cũng đứng yên đón Diane bước vô phòng. liếc nhìn bà.
      Bà vẫn mặc bộ com-lê bằng vải thô, lần này là màu xanh với áo màu vàng. Bà đôi giày đen rất lịch - kiểu mà có thể làm mấy đứa bé hoảng sợ.
      "Đây là hợp đồng vay tiền của Becca Johnson," , đưa cho bà xấp hồ sơ. "Vui lòng coi giúp tôi là thủ tục hoàn tất trong hôm nay và tiền được chuyển vào tài khoản của ta ngay sáng mai."
      Bà cầm xấp hồ sơ nhưng ra.
      "Bà có gì cần ?" hỏi.
      Bà đứng đó, trừng mắt nhìn . "Có. Phần hướng dẫn chi trả của cậu được ràng."
      "Có phải đó là lời chê trách?"
      "Nó là ." Bà liếc xuống tập hồ sơ tay. " tức cười cho Johnson khi nghĩ là ta được cho cơ hội để thực tâm nguyện của mình. Giá mà ta biết ta tin lầm quỷ sứ."
      Riley ngả người ra ghế. "Vậy mà tôi tưởng chúng ta đồng ý là bà gọi tôi bằng tên của tôi.”
      Vẻ mặt bằng lòng của Diane hề đổi. "Bao lâu nữa ta phá sản? 1 tháng? Cậu đóng cửa ngân hàng ngay sau ngày bầu cử hay cậu chờ đến khi kết quả được chứng nhận?"
      Vậy là bà đoán được mọi chuyện. Riley tự hỏi bà có cảm thấy vui khi biết là bà đúng .
      "Tất cả các món tiền vay bị thu hồi," bà . "Tất cả. Cậu có biết đó là bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu doanh nghiệp ? Cậu hủy hoại cả thị trấn này."
      Riley trả lời. Ánh mắt bà sắc lại.
      "Cậu quan tâm sao?"
      " hề."
      "Tôi cũng nghĩ thế."
      Bà quay phắt người bỏ .
      Riley nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng lại. muốn cảm thấy xấu hổ với những việc làm. Nếu thắng, ngân hàng thành quá khứ. Nếu thắng, cuộc sống tiếp diễn như trước. Ai đó được đưa lên điều hành ngân hàng.
      Diane có thể phá vỡ cơ hội của nhưng bà làm. Bà là người được dạy dỗ theo kiểu truyền thống - chuyện gì xảy ra ở chỗ làm được giữ ở đó.
      đóng chương trình coi lại và vô phần dữ liệu ngân hàng. Sau khi gõ tên Diane, kiểm tra xem bà có khoản vay nào . Có khoản vay cho căn nhà của bà. Trừ phần tiền gửi, bà chỉ có nợ vài ngàn. Dù ngân hàng có đóng cửa, bà cũng bị gì. Vậy sao bà lại phải giận dữ như vậy?
      Mười lăm phút sau, bản báo cáo cho vay hàng tuần mới được đọc nửa, có người đập cửa. Riley nhìn lên và cau mày. Diane bao giờ đập cửa dù bà có giận thế nào, mà chắc chắn là bà rất giận.
      "Vào ," .
      Cánh cửa mở ra và Gracie thò đầu vô. "Chào, là tôi nè."
      "Thấy mà."
      "Tôi có tin tốt và tin xấu. muốn tin nào trước?"
      "Sao vô đây rồi cho tôi biết cả hai tin?"
      "Cũng được."
      bước vô phòng và đóng cửa lại sau lưng. Bước tới bàn của , đặt cái hộp màu hồng xuống giữa bàn và mỉm cười.
      "Tôi làm cho cái bánh."
      với vẻ tự hào lẫn bối rối khiến đôi má ửng hồng. Hoặc có lẽ chúng ửng hồng vì lý do khác - chắc nữa.
      Mái tóc dài vàng óng của để xõa gợi cảm. mặc chiếc đầm mùa hè ngắn làm tôn vinh các đường cong của cơ thể. là đàn ông như bất kỳ đàn ông nào khác và thấy phiền gì khi phụ nữ quyến rũ muốn dành ít thời gian trong ngày của cho . Dù người phụ nữ đó từng là kẻ bám đuôi điên rồ. Nhưng đó phải là lý do khiến chết sững trong ghế.
      Là cái bánh.
      "Tối qua tôi ngủ đươc và sau khi làm các chi tiết trang trí cho chắc phải tới 47 ngày, tôi quyết định nướng ít bánh. Chỉ là cái bánh kem với nhân sô--la. Phần mặt -"
      tiếp tục về phần mặt bánh và việc biết nên trang trí thế nào nhưng để ý nghe. thực tập trung.
      Tất nhiên mẹ từng làm bánh cho trong các dịp sinh nhật của , nhưng đó là hết mức rồi. Bà thích làm bánh mà cũng chẳng bận tâm. Và sau đó, thuộc mẫu đàn ông khiến phụ nữ muốn làm bánh cho .
      " có định mở hộp ra xem ?" hỏi vẻ nôn nóng.
      "Chắc rồi."
      mở nắp hộp và nhìn chăm chú vào cái bánh phủ kem trắng được trang trí với chú chồn hôi toét miệng cười.
      phì cười. "Tôi bị ấn tượng rồi đó."
      "Hay quá. Đàn ông thích hoa hòe mà tôi lại biết sở thích của hay gì khác. Tôi nghĩ là con chồn hôi rất thú vị. Muốn ăn thử ?"
      Trong lúc hỏi, ngồi xuống cái ghế da dành cho khách cạnh bàn của và lục tìm trong cái túi cói khổng lồ của . rút ra con dao nhìn rất kỳ lạ và xấp đĩa giấy đựng trong bao ni-lông.
      " đùa chớ," . " đâu cũng đem dao theo?"
      "Tất nhiên." rút nó khỏi vỏ. " biết khi nào phải cắt bánh để nếm thử đâu. Ít nhất tôi biết." đưa con dao rồi lại lục lọi thêm. "Hình như tôi hết nĩa rồi."
      "Vầy được rồi. muốn miếng ?"
      lắc đầu. "Tôi nếm thử nếu sợ là tôi đầu độc hay gì gì đó, còn thôi. Tối qua bị vụ bánh mì rồi."
      " ăn có mỗi lát."
      "Tại chưa thấy đùi tôi đó thôi."
      bỗng có ý nghĩ là muốn được thấy. Rất muốn. Và có lẽ các phần còn lại của cơ thể nữa.
      Nguy hiểm, khu vực nguy hiểm. Tốt nhất là nên cắt bánh.
      cắt cho mình miếng bánh và đặt lên cái đĩa giấy. hồi hộp nhìn cắn miếng lớn.
      Cái bánh mềm và mịn, với mùi thơm nhè xác định được. Nhân sô--la của bánh ăn như kem mà lại phải là kem.
      "Ngon lắm," thành . "Nó là cái bánh ngon nhất tôi từng được ăn."
      người thấy . "Tốt quá. Tôi làm việc chăm chỉ để hoàn thiện công thức bí mật của tôi, nhưng thỉnh thoảng, tôi muốn nhờ người thiên vị nếm thử.
      " nghĩ tôi nếu tôi thích bánh làm?"
      "Tại sao phải quan tâm đến việc làm tôi tổn thương chứ? Ý tôi là với những gì tôi gây ra trong quá khứ?"
      "Có lý." ăn thêm miếng bánh rồi để đĩa xuống bàn. "Nếu cái bánh là tin tốt tin xấu là gì?"
      Gracie gục người trong ghế, đầu gục xuống. "Alexis. Chị gọi tôi lúc đó tôi có cảm giác như là lúc mặt trời vừa ló dạng, nhưng thực ra là khoảng 10 giờ sáng, để báo tôi biết là Zeke để quên cặp táp ở nhà, nên chị ghé vô văn phòng của ấy để đưa cho ấy. Nhờ làm việc tốt đó mà chị bắt gặp Zeke có vẻ thân mật với.…” ngừng lại, ngồi thẳng người lên và nhìn thẳng vào . " chuẩn bị tinh thần ."
      "Tôi sẵn sàng rồi."
      “Pam.”
      Mất khoảng mấy giây, hỏi. "Pam, vợ cũ của tôi?"
      "Đích thị là vậy." Gracie chồm người tới, chống tay lên bàn. "Sao, từ lúc quay lại thị trấn, có gặp ta ?"
      "Gặp như là nhìn thấy thoáng qua trong trấn? Có. Gặp như là hẹn hò với ta? ." nín cười. "Lo hả?"
      " hề. Tôi hết thương thầm 14 năm nay rồi. muốn quen ai quen. Tôi phiền lòng chút nào." làm 1 dấu X ngực . "Thề danh dự."
      tin còn quan tâm đến cuộc sống riêng tư của , nhưng tối qua trong xe, cả hai người đều quan tâm đến việc hôn .
      "Nếu Zeke quan hệ với Pam hay," Riley . "Đặc biệt là đối với Zeke."
      "Vậy chúng ta lại theo dõi nữa hả?" vui vẻ hỏi.
      "Đúng, nhưng lần này chúng ta theo dõi Pam."
      "Ít nhất trời mưa."
      "Dễ cho chúng ta theo dõi và cũng dễ cho ta phát chúng ta."
      "Cuộc sống luôn mất cái này được cái khác mà. Lại 6:30 nữa chứ?" hỏi.
      "Vì chúng ta biết kế hoạch của ta nên lúc đó là tốt nhất."
      "Tôi sẵn sàng." đứng lên. "Tôi thậm chí đem theo máy ảnh"
      nhăn nhó. " phải là ý kiến hay."
      "Chúng ta cần bằng chứng."
      " có thể có cái gì gọn và đại ?"
      "Tôi để ý mấy đồ kỹ thuật cao này."
      nhặt con dao lên, dùng 1 miếng khăn giấy lấy ra từ trong bóp lau sạch nó, sau khi cất con dao , vứt tờ giấy ăn vào sọt rác, tiến ra cửa.
      "Gặp sau."
      Với cái vẫy tay, mất, để lại Riley ngồi đó với cảm giác vừa có cơn bão quét qua.
      tiếng gõ cửa nữa, lần này nhàng và nghiêm trang. đoán tiếng gõ cửa đầy giận dữ nếu bà biết cách thể tâm trạng đó ra.
      "Có gì , Diane?"
      Bà bước vô phòng. "Cuộc họp lúc 1 giờ của cậu đến."
      đẩy cái hộp bánh về phía bà. "Bánh này ngon lắm. Bà ăn thử .”
      Bà hơi ngẩng cao đầu. ", cám ơn cậu."
      "Gracie làm nó cho tôi đó. Gracie thích tôi."
      Vẻ mặt Diane thoáng bừng nét giận mà được thể trong tiếng gõ cửa của bà.
      "Đó là vì ta chưa biết cậu."
      "Có quá nhiều việc," mẹ của Gracie khi bà trải xấp bìa hồ sơ bàn cà-phê. "Vivian cưng à, chúng ta cần phải quyết định vài thứ. Cuối tuần này là chúng ta phải chọn xong thực đơn rồi."
      Gracie ngồi ở 1 góc so-fa. nhặt bìa hồ sơ đánh dấu "Khách mời" lên và lật qua vài trang toàn tên. "Tiệc tổ chức ở đâu?"
      "Câu lạc bộ của trấn," Vivian mỉm cười. "Em đám cưới ngoài trời lớn với nhiều hoa, khách mời và khiêu vũ."
      Gracie làm nhanh phép tính, nhân sô khách với số tiền ăn từng đầu người, rồi nuốt nghẹn. "Trời, từng đây là tiêu luôn cái cửa tiệm bán hàng rồi," thầm với mình chứ hẳn là thành tiếng với ai.
      Nhưng mẹ nghe thấy và bà nhìn . Gracie hiểu cái nhìn đó nghĩa là họ nên về mấy chuyện như thế hay bà cảm kích quan tâm đến chuyện đó.
      "Đám cưới lúc mấy giờ?" Gracie hỏi.
      "Bốn giờ," Alexis khi chị bước vào phòng khách đem theo khay toàn nước uống và bánh ngọt. Chị đặt nó xuống cái ghế cạnh bàn và đưa cho mỗi người lon soda đường.
      Gracie đón lon của và bật nắp. "Con phụ lo đám cưới, thay vì họ làm tiệc ngồi họ làm nhiều món ăn chơi. chỉ có các người phục vụ vòng vòng với các khay đồ ăn mà họ còn để thêm các quầy nho thú vị như quầy sô--la nóng chảy hay quầy bánh mì đồ nguội. Số tiền gia đình dâu tiết kiệm được cũng nhiều lắm."
      Mẹ cầm lấy bìa hồ sơ đựng các thực đơn và mở nó ra. " phải các món ăn chơi khá mắc tiền sao?"
      "Cũng có thể, nhưng nó rẻ hơn phần ăn. Thêm vào đó, mọi người lại nhiều nên có nhiều cơ hội trò chuyện, là điều mà khách mời rất thích. Họ phải chỉ biết có 6 người ngồi cùng bàn để trò chuyện suốt buổi tiệc. Còn về khía cạnh tiết kiệm Mẹ phải lo đến chuyện trang trí bàn ăn, lên kế hoạch chỗ ngồi. Ở buổi tiệc đứng, ai quan tâm cái ghế có được che khăn . Mẹ thậm chí có thể chuẩn bị những thức uống độc đáo phù hợp với màu sắc của đám cưới, kể cả bia và rượu nữa."
      Vivian nheo đôi mắt xanh của lại. "Cám ơn chị có ý tưởng biến đám cưới của em thành cái chợ đại hạ giá, Gracie ạ. Chị biết , còn cách khác để tiết kiệm là mọi người tự mang đồ ăn theo. Hay là cách đó quá sốc để thành lời?”
      Gracie sững người. "Chị xin lỗi. Chị cố gắng giúp em thôi."
      "À, vậy à, đừng nha. Chưa tới 5 tuần nữa là cưới rồi và em muốn đổi gì hết. Em muốn tiệc ngồi lớn. Em muốn có ban nhạc và em muốn khiêu vũ. Nhưng mà ý kiến chọn đồ uống độc đáo đó hay đó. Em chuyện với Tom về vụ đó."
      Alexis mỉm cười tỏ ý thông cảm với Gracie. " có hại gì nếu mình tiết kiệm được chút tiền mà." Chị với Vivian.
      "Tại sao em phải làm ư? Chị và Zeke tự sống chung. Ồ, và Gracie bao giờ kết hôn, vậy tại sao tất cả tiền bạc đổ dồn lên em chứ?"
      Alexis nhún vai. "Lúc nào cũng là cục cưng của nhà. Em bị chiều hư rồi."
      "Sao cũng được." Vivian cầm lấy 1 cái bánh quy. "Coi nào, em trả tiền cho áo cưới của em rồi. Vậy chưa đủ sao?"
      "Được rồi," mẹ . "Mẹ cảm kích con chịu góp phần. Bàn về chuyện áo cưới của con nào. Nó sẵn sàng rồi phải ?"
      "Có áo rồi, tuần tới con có đợt thử áo đầu tiên." quay sang quay Gracie. "Nó đẹp lắm, dây, có ren và ôm lưng. Áo phụ dâu cũng có kiểu tương tự nhưng rất đơn giản và trang nhã, màu đen, viền trắng. Em chỉ mong tới ngày có thể cho chị xem."
      Vivian dường như quên cơn bùng nổ của cách đây 14 giây, nhưng Gracie . Những lời sắc nhọn đó vẫn làm đau. Có lẽ vấn đề là biết vai trò của ở đây. Dù có nhiều kinh nghiệm với đám cưới, vẫn là người chị thừa. Nếu có mặt của chỉ đơn giản là vì lịch nên nhớ mà ngậm miệng lại hơn.
      Tuy nhiên, vẫn muốn phản đối là Vivian công bằng khi cho rằng Gracie lập gia đình. chỉ mới 28 tuổi, và lần cuối cùng kiểm tra điều đó có nghĩa là cuộc đời coi như biết tình là gì nữa. Đúng là giờ có ai đặc biệt cả nhưng điều đó có thể thay đổi mà.
      "Đầm của Alexis có khăn choàng cùng màu cùng kiểu rất dễ thương."
      Nếu cơn bùng nổ của Vivian vài phút trước làm Gracie nhói tim tiết lộ vừa rồi khiến cảm thấy như bị dao xuyên ngực.
      Gracie uống ngụm soda. "Phụ dâu chính cần phải nổi bật chút."
      "Đúng thế," Vivian hồ hởi.
      Alexis gì đó về hoa, mẹ lại lấy thêm cái bìa hồ sơ khác ra và Gracie cố hết sức để xử bình thường.
      phải là phiền lòng vì Vivian nhờ Alexis làm phụ dâu chính. Cả hai người họ lớn lên cùng nhau, họ rất thân thiết. Nhưng khi Vivian mới với về chuyện đám cưới, em là em nhờ bạn của em làm phụ dâu chính, chứ nhờ chị . ràng, ý của Vivian là nhờ Gracie.
      Gracie hiểu là về lý thuyết thành viên của gia đình, nhưng thực tế khác. xa nhà suốt 14 năm qua. Mọi thứ thay đổi, con người cũng thay đổi. Chính cũng thay đổi. Đây phải là thế giới của . Nhưng ôi chao, cảm giác bị gạt sang bên lề đau đớn.
      "Có vẻ mọi người lo xong hết mọi thứ rồi," khi họ quyết định xong hoa cho dâu, phụ dâu và bàn tiệc. "Con phải rồi. Con cần phải làm mấy cái bánh."
      "Khi nào chị vẽ kiểu mẫu bánh cưới của em?" Vivian hỏi. "Em muốn nó lớn. Ý em là nó phải lớn và bắt mắt và được trang trí từng li từng tí."
      Đúng theo cầu đó cái bánh chỉ tốn vài ngàn đô mà còn mất cả mấy tuần mới xong. Mà Vivian đâu có quan tâm điều đó.
      "Mấy ngày nữa chị có mẫu phác họa cho em," Gracie hứa. đứng dậy.
      "Chị tiễn em," Alexis và theo ra cửa.
      "Sao?" chị hỏi khi họ còn lại mình. "Em có định tìm hiểu xem có chuyện gì với Zeke và Pam Whitefield ?"
      "Có. Riley và em theo dõi ta tối nay để coi có chuyện gì diễn ra."
      "Đừng có để mất dấu ta như em mất dấu Zeke đó," Alexis .
      "Cám ơn lời nhắc nhở của chị. Tự em nghĩ được như thế."
      rời khỏi nhà và bộ ra xe của . cảm thấy khó chịu như nếm phải thứ gì ghê. Ngôi nhà nơi sống thời gian dài nhìn vẫn như cũ nhưng mọi thứ đều hoàn toàn khác, và những thay đổi đó làm buồn.

      RILEY dừng xe sân nhà Gracie và thấy chờ nơi cửa trước. Cơn bão bỏ , để lại bầu trời thoáng đãng, điều đó có thể giúp và gây trở ngại cho kế hoạch tối nay. Trời vào tối nhưng có vài ngôi sao cùng với mặt trăng nho cung cấp đủ ánh sáng.
      Gracie vẫy tay khi thấy và bước về phía xe . ngắm , để ý có cái gì đó khác lạ nơi , cái gì đó thể xác nhận được.
      phải quần áo của . mặc đồ bình thường, quần màu tối và áo thung tay dài. Mái tóc vàng được bím lại theo cách mà phụ nữ ưa làm. thậm chí còn đem theo cái máy ảnh cổ lỗ của .
      "Ổn chứ?" hỏi khi mở cửa và trườn vào chỗ ngồi.
      "Chào," và mỉm cười với nụ cười nhiều gượng gạo hơn là tính chân .
      vẫn để xe chạy tại chỗ. "Tôi hỏi câu hỏi chứ phải tôi chào xã giao.”
      "Gì cơ? Ồ. Ý là tôi ổn chứ?" nhún vai. " gì. Tôi ổn mà."
      Người phụ nữ tươi tắn, vui vẻ, rạng rỡ đem bánh đến văn phòng sáng nay mới là ổn. Người này phải.
      "Chắc ?" gặng hỏi, rồi ước gì có thể tự mình đá đít mình. thực muốn biết chuyện gì xảy ra trong cuộc sống của Gracie sao?
      "Tôi muốn chuyện đó." Nụ cười của tắt dần. "Vậy có được ?"
      "Tất nhiên rồi."
      lùi xe ra khỏi sân.
      "Chúng ta ghé nhà Pam coi ta có đó . Nếu ta ở đó, chúng ta chờ coi ta có ra ngoài ." liếc . "Nghe có vẻ ra kế hoạch chứ?
      "Nghe được đó. Khi tôi gặp Alexis, chị nhắc tôi là lần này đừng có để mất dấu Pam. Lời khuyên hay, phải ?"
      Có cái gì đó trong giọng của - cái gì đó gay gắt nhưng rạn vỡ. nắm chặt tay lái xe và tự bảo mình hãy nghĩ đến các trận thể thao.
      Mười lăm phút sau, chậm lại khi họ quẹo vô đường nhà Pam. Nhà ta nằm ở góc đường, ngôi nhà 1 lầu đơn giản với khu vườn rộng và cửa sổ lớn.
      " ta ở nhà," , chỉ ánh đèn trong nhà và chiếc xe Lexus GS300 trắng đậu ở sân.
      " có biết tại sao ta ở đây ?" Gracie hỏi, lần đầu lên tiếng kể từ lúc họ rời nhà .
      " ta sống ở nhà này mà."
      ", ý tôi là tại sao ta lại ở Los Lobos? Tôi nghĩ ta ra sống ở thành phố lớn rồi chứ.”
      "Tôi cũng biết." Mà cũng chẳng quan tâm. Pam là quá khứ và
      thích giữ như vậy. ta gạt cưới ta và ngay khi phát , bỏ .
      "Chỉ là tôi biết tại sao họ muốn tôi tham dự cuộc họp," Gracie khi nhìn ra cửa xe về phía ngôi nhà. " ràng là họ hoan nghênh ý kiến đóng góp của tôi. Tôi hiểu. Tôi hiểu. Mẹ tôi thể kiếm được nhiều như vậy từ cái cửa hàng đó. Tôi biết là bà trả xong ngôi nhà, nhưng vậy cũng vẫn thể. (ở nước ngoài thường mua nhà trả góp, chủ thực của nhà thường là ngân hàng).
      “Vivian xử như tiền là vấn đề. Tiệc ngồi ở câu lạc bộ địa phương? là điên rồ.”
      Riley muốn hỏi. kềm chế lâu hết mức có thể nhưng cuối cùng cũng phải thốt ra. "Chúng ta về chuyện gì vậy?"
      Gracie thở dài. " có gì. Em tôi. Vài tuần nữa em lấy chồng. Đó là lý do tôi quay lại đây. Họ họ muốn tôi giúp nhưng phải vậy. Ồ, nhưng Vivian muốn cái bánh cưới. cái bánh lớn, trang trí toàn bộ. Được, tôi vui vẻ làm bánh cho em nhưng có vẻ em biết em gì. Chúng ta đến hàng trăm giờ làm việc. Rồi còn chuyện tiệc cưới nữa. Tôi phiền, nhưng tôi hiểu sao em lại dối tôi. Tất cả những gì em cần làm là . Em muốn Alexis làm phụ dâu chính, muốn tôi. Tôi đâu có thèm quan tâm?”
      Nỗi đau của như hiển trong xe. Riley ước gì đeo cà-vạt để có thể nới lỏng nó. Thay vào đó, chạm vào cánh tay .
      " sao đâu," , cảm thấy như thằng khờ khi ra mấy từ đó. Làm quái nào biết nó có sao hay ?
      quay sang thấy mắt hơi long lanh. Trong ánh đèn đường, có vẻ mỏng manh sao đó.
      "Tôi cứ tự nhủ là sao, nhưng đến giờ tôi biết tôi tự dối mình. Tôi thậm chí còn là phần của gia đình này nữa. Vivian và Alexis rất thân thiết. Vậy cũng sao. Tôi phải chấp nhận điều đó thôi. Chỉ là..." nghẹn ngào, rồi hít hơi sâu, thở ra. " phải là lỗi của tôi. Nếu tôi còn là phần của gia đình, đó là vì Mẹ gửi tôi . Tôi muốn mà."
      cảm thấy vừa khó chịu vừa ngại ngùng. Gracie buồn bã khiến muốn làm gì đó để thay đổi mọi thứ, điều này xa lạ với . Những cảm giác này, hề thích chúng.
      " đâu?" hỏi.
      "Sau mùa hè đó." nhìn . "Khi phát Pam phải có thai, bỏ . Nhưng phải là người duy nhất bỏ xứ. Tôi cũng bị gửi luôn."
      "Phải. Tôi nhớ rồi. Đến ở với họ hàng nào đó ở Iowa, phải ?"
      Khóe môi hơi cong lên như muốn cười. Trong giây, muốn nghiêng qua và hôn lên khóe môi , quả là điên rồ. ngả người dựa vào cửa xe bên .
      "Họ hàng bên ngoại. Tôi được gửi để tôi thể phá đám cưới của . Nhưng sau đó, tôi quay lại." nhìn qua cửa sổ. "Mẹ tôi là tôi có vấn đề, có lẽ vì ba tôi mất khi tôi mới được 12 tuổi, là lứa tuổi hay bị ấn tượng, rồi dọn đến ở bên cạnh và tôi thần tượng luôn. Bà tôi thể ở lại Los Lobos, ngay cả khi bỏ rồi. Mọi người để tôi quên chuyện xảy ra và tôi xứng đáng được làm lại từ đầu và được giúp đỡ. Nên bà gửi tôi đến sống với chú dì ở Torrance."
      mím môi lại và chớp mắt liên tục. "Tôi hề muốn . Tôi cảm thấy như tôi bị trừng phạt vĩnh viễn vậy. Tôi biết chuyện tôi gây ra cho là sai và điên khùng. Tôi gặp chuyên gia tư vấn thời gian. ấy giúp tôi hiểu chuyện. Nhưng ngay cả sau khi làm thế, Mẹ vẫn tôi thể quay lại nhà. Và từ khi đó tôi quyết định là hãy thôi hi vọng được quay về. Rồi bây giờ họ kêu tôi về, tôi tưởng là vì họ nhớ tôi, nhưng nó chỉ là vì chuyện đám cưới và tôi cảm thấy như tôi lại mất gia đình mình thêm lần nữa."
      Phải mất giây, mới nhận ra là khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn . Riley cảm thấy vừa cảm thông vừa giận dữ. hiểu cảm giác bị ép làm việc mình hề muốn làm. Lý do duy nhất cưới Pam cách đây 14 năm là vì mẹ khiến cảm thấy áy náy mà làm thế. Nhưng biết là dù có từ chối cưới Pam, bà cũng quay lưng bỏ mặc . Nếu có cũng được lâu.
      "Tôi rất tiếc," , cảm thấy ngớ ngẩn khi dùng mấy lời vô nghĩa này.
      gật đầu, như thể gì lúc đó.
      Riley đưa tay về phía rồi lại thả tay xuống thành ghế. thầm chửi thề, nguyền rủa mình để bị ở trong tình thế này, rồi nghiêng người tới trước và kéo Gracie vào lòng.
      Lúc đầu, cưỡng lại nhưng sau đó ngả vào người . luôn nghĩ mạnh mẽ, nhưng khi ôm , mới nhận ra bé.
      Cơ thể ấm áp. Tay bám chặt lấy áo và đầu gục vào vai . có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ cơ thể , cùng với chút vị va-ni từ bánh làm.
      "Tôi xin lỗi," thầm trong lúc nức nở. "Thường tôi bình tĩnh hơn vầy nhiều."
      "Tôi tin ."
      tin . từ tay trắng làm nên nghiệp, điều đó lên nhiều về tài năng và chăm chỉ của .
      xoa xoa lưng và cảm thấy mái tóc dài mềm mại của chạm vào tay . hơi nhúc nhích rồi vòng tay ôm hông . Rồi ngước nhìn với đôi mắt rưng lệ và đôi môi mọng, niềm khao khát được hôn mạnh mẽ đến nỗi -
      “Pam,” khi nhìn thấy cái gì đó di chuyển.
      "Gì chứ?"
      “Pam. ta mới lên xe.”
      "Ồ. À!" Gracie ngồi thẳng lại, đưa tay quệt má rồi quay ra nhìn ra cửa sổ. "Chúng ta phải theo ta ngay."
      " theo đây."
      chờ cho Pam lùi xe và lái chút rồi mới lái theo . gần đụng đuôi ta ở chỗ đèn đỏ nên lái chậm lại khi ta hướng vào thị trấn.
      " ta có thể bất cứ đâu," Gracie . "Tôi hi vọng ta ra xa lộ. Trời tối rồi, tôi nghĩ tôi có thể chịu được chuyện mất dấu ta."
      "Chúng ta mất dấu đâu. Pam thường để ý gì khi lái xe cả. Tôi nghĩ tính đó thay đổi. Tôi cố giữ khoảng cách đủ gần để nhìn thấy ta."
      Họ lái xuyên Los Lobos, rồi ra đến biển. Khi Pam dừng lại ở bãi đậu xe của nhà trọ , Riley cũng dừng lại đường ngay trước tòa nhà 1 lầu sập sệ.
      "Tại sao ta lại đến đây?" Gracie hỏi.
      Riley chỉ nhìn . Mắt mở lớn và miệng há hốc.
      "," rên lên. " nghĩ ta gặp Zeke ở đây. Ở nhà trọ? Nó rẻ tiền. Với lại, sao Zeke đến nhà ta chứ?"
      "Xe ta bị nhận ra."
      "Ồ, đúng rồi. Và ai để ý nó ở đây?"
      Gracie có lý. Tuy nhiên, phải có lý do khiến Pam vô đó.
      "Chúng ta cần tìm hiểu tại sao," .
      Gracie gật đầu. Họ ra khỏi xe và tiến về phía tòa nhà mỏng dính, dài ngoằng. để ý thấy Gracie cầm theo cái máy ảnh cổ lỗ của nhưng biết tốt nhất là nên bỏ nó lại.
      Họ di chuyển chậm và cẩn trọng, nép trong bóng tối và dừng lại nghe ngóng trước khi ngang bãi đậu xe đến văn phòng. Xe của Pam đậu ở phía xa cuối bãi xe nhưng thấy ta đâu.
      " ta vô phòng rồi," Gracie thầm. "Chúng ta phải tìm coi là phòng nào."
      Riley định bàn là họ nên đến văn phòng người quản lý để hỏi thêm thông tin nhưng vì tranh chức thị trưởng, chắc đó là ý kiến hay.
      "Chúng ta có thể nhìn qua các cửa sổ," Gracie . "Nhiều người họ mở màn cửa lắm."
      "Tôi đoán Pam ở trong phòng có màn cửa đóng lại."
      "Ồ. Cũng có lý."
      Trước khi họ có quyết định gì, tiếng "bốp" vang lên rồi tất cả các bóng đèn phụt tắt. Bóng tối bao trùm lấy họ nhanh chóng đến đáng sợ.
      "Đứng yên," Riley , đưa tay nắm tay Gracie cách vô thức. "Chúng ta cần quay lại xe. sát vào tôi."
      Tay nắm chặt lấy tay , và cảm thấy bàn tay kia của đặt lên lưng .
      "Dẫn đường ," lặng lẽ . "Tôi ..." Tay thình lình túm lấy tay nghe tiếng "thịch". "Tôi chỉ trượt té đằng sau ."
      Dù rất cần rời nơi này nhanh, Riley vẫn muốn quay lại, ôm Gracie vào lòng và hôn đắm đuối. Nếu có linh tính xấu về vụ mất điện bất ngờ, làm theo niềm khao khát đó. Thay vào đó, tiến về chỗ xe của đậu.
      "Qua khúc này là tới," khi vòng qua góc đường.
      Ngay lúc đó, ánh sáng chói lòa xé tan màn đêm. cách bản năng, Riley giơ tay lên như để đón lấy tấn công, để rồi nhận ra người nào đó vừa ở đó bỏ . nghe tiếng chân người chạy, rồi tiếng cửa xe đóng mạnh. Tất cả các ngọn đèn trong khu đó bật sáng vừa lúc chiếc xe phóng ào ra khỏi bãi đậu xe.
      "Cái gì vậy?" Gracie hỏi.
      "Ai đó vừa mới chụp hình chúng ta. Điều tôi muốn biết là ai muốn làm vậy và tại sao."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6
      " phải tôi," Gracie vội , vẫy vẫy cái máy ảnh của .
      "Tôi biết," Riley với vẻ thiếu kiên nhẫn khiến tự hỏi làm phiền nhiều cỡ nào. "Ánh đèn flash đến phía trước mặt chúng ta."
      cau mày như cân nhắc các khả năng có thể, rồi tiến về phía xe của mình.
      tự hỏi biết có nhận thấy là họ vẫn nắm tay nhau . thích cái cách tay đan với tay , ấm áp và mạnh mẽ. Nếu như thích , đây có thể là dấu hiệu tiến triển đáng kể và hào hứng. Nhưng cảm thấy hào hứng hay thích thú, chỉ thấy hơi thích thích cách đối xử tử tế với và đôi khi thấy đẹp trai, chỉ vậy thôi.
      Họ lái về nhà thuê. Riley theo vô nhà mà cần mời, điều này cũng có thể là dấu hiệu đáng phấn khởi nữa, nhưng tất nhiên nó phải.
      "Tôi muốn biết chuyện đó là sao," khi họ vô bếp và đặt ấm cà phê vào máy. "Phải chúng ta bị gài bẫy ? Có phải tên khùng nào đó muốn nghịch ngợm bằng cách tắt hết đèn rồi chụp hình ?"
      lấy ra cái bánh giống cái tặng Riley hồi sớm, có điều nó chưa được trang trí. "Cả hai lý do đều ổn. Làm sao chúng ta bị bẫy được?"
      "Có lẽ Pam có lý do mới dẫn chúng ta đến nhà trọ đó. Phải là vì tấm hình. Phải vậy thôi. Nhưng vậy sao chứ?"
      tới lui trong bếp rồi đột ngột dừng lại trước tờ khóa biểu dán tường. "Cái gì đây?" hỏi rồi đọc lớn. "360 điểm - 2 chấm. 70 bông hồng, 17 , 23 trung bình, 30 lớn."
      "Đó là những gì tôi phải làm cho cái bánh của tuần này." bước vô phòng ăn rồi trở ra với xấp hình dầy, rồi rút mẫu phác họa của cái bánh ra. "Nó rất đơn giản, chỉ gồm 3 tầng với các chấm rải rác cùng lẵng hoa hồng ở chân từng tầng bánh.. Tôi luôn làm các phụ kiện trang trí bánh trước, kể cả các chấm." mỉm cười. "Thành , nướng bánh là phần dễ nhất, trang trí là mất nhiều thời gian nhất."
      " về bánh," với nụ cười khi bước đến cái bàn bếp, nơi để cái bánh lúc nãy. " có để dành cái đó cho dịp đặc biệt nào ?"
      mỉm cười. "Dao trong ngăn kéo đó." chỉ. "Cứ tự nhiên."
      lấy mấy cái đĩa, 2 ly cà phê và hai cái nĩa ra.
      " có vẻ bình tĩnh," khi cả hai ngồi xuống cái bàn trong góc với bánh và cà phê
      "Về chuyện xảy ra?" nhún vai. "Tôi chắc có gì để mà tôi lo lắng về nó. Nhưng vụ Pam này hơi lạ đó. Tại sao ta lại đến nhà trọ ngay trong thị trấn? Tôi vẫn nghĩ ta có thể hẹn hò tại nhà mình chứ. Trời tối rồi. Nếu ta lái xe vô nhà để xe rồi đóng cửa ai mà biết ta ở đó?"
      "Có lẽ chuyện này chẳng liên quan gì đến Zeke. Pam chuyện với ta hồi sớm có thể vì ta cần mua bảo hiểm."
      "Thử thế với Alexis xem," Gracie thở dài.
      cắn miếng bánh, nhai rồi nuốt xong. "Muốn tiết lộ bí quyết thành công của ?” hỏi. "Tôi chưa bao giờ ăn cái bánh nào ngon như vậy."
      "Rất tiếc là . Với lại, giống người thích nấu nướng."
      " đúng." chỉ bài báo tờ People. " tôi biết là nổi tiếng thế."
      "Chưa đâu, nhưng tôi được nhiều người biết đến hơn. Như vậy tuyệt. Nhiều việc hơn nhưng tôi kham nổi." liếc nhìn tờ khóa biểu. "Ít nhất là trong lúc này."
      " nghĩ thêm về chuyện khuếch trương chưa?"
      "Tôi chưa có thời gian. Tôi nghĩ thú vị để có công ty lớn chuyên về bánh cưới toàn thế giới, rồi tôi nhớ ra tôi thích chuyện với khách hàng nhiều thế nào để tìm ra cái bánh phù hợp nhất cho họ rồi sau đó tự tay làm cái bánh đó. Tôi có muốn mất niềm vui đó ? Hơn nữa, liệu các đôi sắp cưới có muốn mua bánh từ công ty lớn?”
      "Có rất nhiều lựa chọn giữa việc tự làm mọi thứ và trở thành công ty đa quốc gia."
      "Tôi vẫn chưa quyết định làm gì."
      ăn xong phần bánh của mình và với lấy ly cà phê. Gracie tận dụng giây phút đó để tự nhéo mình. Riley Whitefield ở trong bếp nhà , làm khách. Trò chuyện và mỉm cười. Sau bao nhiêu năm tương tư , và thậm chí cả những năm hoàn toàn nghĩ gì về , ở đây với vào lúc này là chuyện lạ. Bà cụ hàng xóm của mẹ nghĩ gì về chuyện này?
      nhăn mặt. "Lẽ ra chúng ta nên để xe trong nhà để xe," .
      nhướng mày. "Lo bị mang tiếng?"
      "Có đôi chút. Đây là Los Lobos và tôi là tôi, còn , ừ biết là ai."
      "Biết cũng lâu rồi."
      phì cười. "Có lý. Tôi chỉ nếu mọi người biết ở đây..."
      "Họ bàn tán."
      "Đúng thế. Và cũng như tôi muốn thế. Đối với tôi, nó chỉ là chuyện mọi người nghi ngờ tỉnh táo của tôi, nhưng còn có cả cuộc bầu cử cần phải thắng."
      " đuổi tôi về đó hả?"
      trông đáng ngồi trong căn bếp của . Đẹp trai, nam tính. hơi run rẩy trong lòng mỗi khi nhìn . Điều đó có nghĩa là nếu thực thích , bị gặp rắc rối lớn, nhưng thích.
      Tuy vậy, khi đứng dậy và , "Sao tiễn tôi ra cửa?" kềm được cảm giác hồi hộp và khi bước theo sau , tranh thủ ngắm nhìn đôi mông hấp dẫn mà Jill nhắc đến trong bữa trưa của họ lần trước.
      dừng ngay cửa và quay lại nhìn . "Chúng ta có lời giải thích nào cả. Về Zeke hay Pam hay về chuyện ai chụp hình."
      "Lúc nào cũng có mấy tin đồn người ngoài hành tinh đến trái đất. Có lẽ do họ làm.”
      "Tôi chắc là thế."
      Trong khi , nhìn sâu vào mắt . Ánh mắt có gì đó da diết làm nuốt nghẹn. thể nhìn chỗ khác - như con thú bị bẫy bởi con thú săn. Chỉ là cảm thấy rằng số phận của đầy thú vị hơn số phận của con chuột đồng.
      "Lúc nào cũng đáng như vầy sao?" hỏi và đưa tay ra ôm lấy mặt . " phải lúc trước gầy nhom và niềng răng sao?"
      "Ừ, phải. Tôi giai đoạn làm "vịt con xấu xí" kéo dài 6 năm đằng đẵng."
      Những ngón tay của ấm áp và dịu dàng da . Tim đập thình thịch.
      " thường hay theo dõi tôi," , bước gần hơn chút. " Tôi nhớ đôi mắt xanh to tròn này dõi theo từng cử chỉ của tôi. Lúc đó làm tôi sợ mất hồn."
      "Tôi thành xin lỗi về chuyện đó."
      "Tha cho đó," thầm rồi cúi xuống hôn .
      phần của trí não từ chối nhìn nhận chuyện xảy ra. đời nào Riley ở trong nhà và hôn cả. Trời đâu có định thế. Nhưng cảm thấy môi dịu dàng lướt môi cùng với phản ứng tê rần của cơ thể . cảm thấy tay rời khỏi mặt khi vòng tay quanh người và kéo sát hơn.
      chiều cũng muốn thế và nhận thấy cơ thể ép sát vào cơ thể .
      Họ ôm nhau rồi, trong xe, khi kềm được bật khóc và rất tử tế với . Nhưng lần ôm này khác hẳn. Cảm giác hai cơ thể gần gũi, tay vòng quanh cổ , ngực , đùi áp sát vào người , và phải nghiêng đầu cho nụ hôn kéo dài mãi mãi.
      đọc được suy nghĩ của - hay cũng muốn thế - vì hôn như thể muốn rời xa. Toàn thân rạo rực. hít lấy mùi đàn ông quyến rũ của , cảm nhận làn vải áo mềm mại của dưới ngón tay cùng với các cơ bắp căng lên của .
      Khi lưỡi mơn man môi , bỗng có ý nghĩ đây là duyên phận. Khi hé môi cho , tự bảo mình chuyện này điên rồ, nhưng khi hôn sâu như chứng tỏ là của , còn nghĩ gì được nữa.
      hôn với tự tin của người đàn ông quen làm phụ nữ sung sướng. Nụ hôn của có vị cà phê, vị đường của bánh và cái gì đó ngon hơn cả thế. Trong khi hôn đắm đuối, tay xoa lưng siết chặt hơn, khiến muốn ép sát hơn vào và rên lên.
      tay trượt xuống ôm lấy mông . Khi khẽ bóp , bỗng muốn chỉ hôn , niềm khao khát bừng lên trong , khiến rạo rực, khiến rên lên và cần có . Và ngay lúc đó, đúng là đàn ông, quyết định đến lúc ngừng hôn .
      lùi lại chút và nhìn vào mắt . "Được đó chứ," . thích cái cách hơi hụt hơi như cũng bị bất ngờ với cuồng nhiệt đó.
      khẽ vuốt sợi tóc lòa xòa trán rồi hôn lần nữa.
      "Em có trong kế hoạch của tôi," .
      " kế hoạch à?"
      "Luôn luôn là thế."
      "Muốn cho tôi biết kế hoạch đó là gì ?"
      "Muốn cho tôi biết thành phần bí mật trong bánh của em ?"
      "Ồ. . Vậy tôi gây rắc rối cho thế nào?"
      đưa hai tay ôm mặt và áp môi vào môi . Lập tức người muốn nhũn ra trong đam mê.
      "Là vậy đó," khi lùi lại. "Chúng ta thể làm chuyện này, Gracie à. Tôi có nguyên tắc của tôi và trong những nguyên tắc là người phụ nữ tôi quen phải dễ dàng bị lãng quên. Cả hai chúng ta đều biết em như vậy."
      đặt tay lên ngực . "Ý muốn đến quá khứ tôi theo đuôi lúc trước? phải chúng ta bỏ qua chuyện đó sao?"
      "Chuyện này chẳng liên quan gì đến quá khứ của em cả. Chúc ngủ ngon."
      mở cửa rồi bỏ . đứng đó ít nhất 3 phút để suy nghĩ về cuộc đối thoại của họ, và tưởng tượng lại nụ hôn của . Sau đó đóng cửa và quay vòng vòng trong phòng khách.
      Theo như cách thích - rất thích .
      Cố hết sức nghĩ đến nụ hôn đồng thời tự mắng mình vì nghĩ đến nó làm Gracie thao thức gần hết đêm. Tin tốt lành là làm xong các chấm và hoa hồng cần cho cái bánh. Tin tốt hơn nữa là nụ hôn của tuyệt vời hơn triệu lần những gì tưởng tượng nhiều năm trước đây, và đương nhiên tưởng tượng hết khả năng của mình. Tin xấu là khi bình minh lên, như người sắp chết đứng nổi nữa. Rồi nghe thấy tiếng "thịch" của tờ báo địa phương được ném vào sân nhà .
      siết chặt đai lưng cái áo khoác ngủ và mở cửa. Sau khi vén tóc qua bên, lê bước ra sân nhặt tờ báo lên. quay vào trong nhà trước khi kéo tờ báo khỏi lớp ni-lông bảo vệ và mở ra.
      Tiếng thét của hoàn toàn mang tính bản năng, cũng như cơn giận của và cảm giác thể tin nổi. Chuyện này thể xảy ra được! Hoàn toàn thể. là bất công. Trong 2 màu trắng đen, ngay trang đầu của tờ Los Lobos hằng ngày là tấm hình hơi bị hạt nhưng vẫn có thể nhìn ra được Riley và đứng trong bãi đậu xe của nhà trọ, tay trong tay. Cả hai nhìn có vẻ sững sờ - đó là vì ánh đèn flash, phải vì bị bắt quả tang, nhưng ai nhìn tấm hình có thể hiểu như thế.
      Và cũng tệ như tấm hình là tiêu đề "Ứng viên thị trưởng bị bắt gặp trong tổ ấm tình nhân." Thậm chí còn tệ hơn nữa là dòng ghi chú là "Truyền thuyết Gracie” cách đây 14 năm được in lại trang 19.
      Gracie cuốn tờ báo lại và quật nó vào tường. "Tại sao? Tại sao? Tại sao? Chuyện gì diễn ra đây?"
      có lời giải thích nào và điều đó làm thêm tức tối. tới lui trong nhà rồi thấy là thể ngủ lại được nên đành tắm và chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mới.
      Liếc lẹ cái đồng hồ, thấy nó vẫn chưa 7 giờ nữa. Riley thường dậy vào giờ nào? biết số điện thoại của nên phải lái đến nhà . muốn gặp trước khi ra ngân hàng, nhưng thấy thoải mái chút nào với ý nghĩ xe của đậu ở sân nhà . phải lúc này. Khi mà -
      Điện thoại di động của reo. Ngần ngại khi nghĩ ai lại gọi vào giờ này, để nó reo hai hồi trước khi thận trọng trả lời "Xin chào?"
      "Riley đây. Tôi có đánh thức ?"
      ". Tôi vẫn chưa ngủ được."
      " đọc báo chưa?"
      " đọc báo chưa?"
      Họ hỏi nhau cùng lúc. Gracie ngồi thịch xuống cái ghế trong bếp.
      "Tôi thể tin được," rên lên. " là khủng khiếp. Chuyện gì diễn ra vậy, và ai là thủ phạm?"
      "Chúng ta có cả danh sách những người đáng tình nghi," , có vẻ nghiêm trọng. "Mọi người từ ông thị trưởng đến Pam."
      cân nhắc thông tin đó. "Tôi đồng ý là Pam có dính líu tới vụ này, ràng là dụ chúng ta đến nhà trọ nhưng tại sao ta phải làm vậy?”
      "Chẳng thể hiểu nổi. Có lẽ ta thầm ghét tôi suốt những năm qua. Yardley phải rất bực tức khi tôi được nhiều ủng hộ hơn. Đương nhiên, sau sáng nay, chuyện đó có thể thay đổi."
      Ông thị trưởng? Gracie chẳng biết gì về ông ta hết. "Ý là ông thị trưởng thuyết phục Pam lái đến nhà trọ đó, rồi tắt hết đèn và sắp xếp thợ chụp hình ở đó, tất cả sẵn sàng chỉ chờ chúng ta theo dõi ta, ra khỏi xe, vòng qua đó và đứng ngay chỗ đó để bị chụp hình buộc tội
      thoáng im lặng rồi tiếng cười khẽ. " đúng trọng tâm vấn đề rồi. Đúng là chuyện nghe khả thi chút nào."
      "Tất nhiên như thế khiến chúng ta chẳng còn giả thuyết nào nữa." cầm tờ báo và trải nó bàn bếp. "Tôi thể tin chuyện này xảy ra. Tôi bị dính vô vụ lăng nhăng tình cảm. có biết mẹ tôi gì về vụ này ?"
      "Tôi lại nghĩ đó là vấn đề đáng lo nhất. đọc phần viết về tôi chưa?"
      "Chưa." nhanh chóng đọc lướt bài báo ngắn. "Riley Whitefield, đàn ông mà đeo bông tai. hay đùa đây trời? Chẳng có viết gì về chuyện điều hành ngân hàng hay gì gì tốt đẹp cả. Tôi đoán biên tập bài báo này thích ."
      " ràng là rồi. Thêm vào vụ "Truyền thuyết Gracie" trong quá khứ bị lôi ra nữa. Ai mà biết chuyện đó giờ được biết rồi."
      "Chuyện này hay." chống tay lên bàn và gục đầu vào cái tay bận cầm điện thoại. " có biết bao nhiêu người nghĩ gì về chuyện này ?"
      là sao?"
      "Thị trấn này." cảm thấy bụng bắt đầu quặn lên và nhìn quanh tìm lọ thuốc kháng axit. "Mọi người nghĩ chúng ta chịu hẹn hò sau từng ấy năm. đừng quên là tôi là huyền thoại."
      "Như vậy tôi là gì?"
      "Là đối tượng tôi đeo đuổi. Ôi, Trời, là xấu hổ mà."
      "Còn phải ."

      FRANKLIN YARDLEY thích thời gian buổi sáng. yên tĩnh, ly cà phê ngon và là vợ ông, Sandra ít khi nào xuống lầu trước 10 giờ.
      Sáng nay lại đặc biệt hào hứng. Tấm hình trang đầu của tờ báo làm nhịp bước chân ông như tung tăng.
      "Chào buổi sáng," Holly khi ông bước vô quầy tiếp tân nằm bên ngoài phòng làm việc của ông.
      đứng dậy, đỡ lấy áo khoác và cặp táp cho ông rồi theo ông vô văn phòng, nơi tách cà phê mới pha chờ đợi.
      " đọc báo chưa?" ông hỏi.
      "Dạ rồi. Whitefield làm gì vậy? Tôi đọc toàn bộ bài viết," . "Gracie là con bé đáng sợ."
      "Tôi biết." Franklin xoa tay vào nhau. " lạ đời, nhưng có lẽ ta công cụ hữu ích bất ngờ. "Truyền thuyết Gracie" được in lại, mọi người bênh vực ta trong bất cứ chuyện gì xảy ra với Riley."
      Holly nhíu mày. " ta có vẻ như tâm thần ổn định."
      " thành vấn đề. Mới quay lại trấn mà ta và Riley cặp kè rồi. Tôi phải tính xem dùng chuyện này sao cho có lợi cho tôi đây.”
      Ông ngồi xuống chiếc ghế bằng da được đặt cho riêng ông. Holly ngồi lên bàn, chiếc váy của bộ vét màu xanh biển của tốc lên hẳn đùi. Ông để mình chia trí chút khi đưa tay vuốt ve làn da ấm mịn, trẻ trung của .
      "Cùng ăn trưa nhé?" ông hỏi.
      "Tôi thích lắm."
      Ông cũng thế, tất nhiên là chẳng ai trong người họ thực ăn gì.
      nhặt tờ báo lên. "Nếu Gracie này có gì với ta và ta là huyền thoại, điều đó có nghĩa là mọi người thích ta nếu ta ta?"
      Franklin ngả người ra ghế và để cảm giác hài lòng lan ra khắp cơ thể. Đương nhiên rồi. Chuyện chỉ đơn giản thế thôi.
      "Cưng đẹp mà lại rất thông minh," ông chân thành . "Tôi là may mắn."
      "Ông có thể lợi dụng điều đó?"
      "Tất nhiên. Tôi hỏi Riley Whitefield về đề tài này trong cuộc tranh luận và nhất định bàn đến vấn đề giá trị gia đình rất quan trọng với những người dân lương thiện trong trấn này."
      Gracie cho bánh vào lò và để đồng hồ hẹn giờ. chưa kịp thu dọn đống đồ nghề dơ nghe thấy tiếng gõ cửa.
      Hóc-môn của lập tức bỏ phiếu ủng hộ cho người gõ cửa là Riley. Gần như cả cơ thể đồng ý, trừ phần ý thức trong não biết là gặp lại quá sớm sau tối qua là sai lầm. cần thời gian để hiểu được chuyện gì xảy ra. cần bỏ nó lại sau lưng, tập trung vào tương lai chứ phải vào chàng đẹp trai, bí , từng giỏi ăn chơi, luôn làm run rẩy.
      May thay, khi mở cửa nhận thấy cần phải lo nghĩ về chuyện Riley. Nhưng may, người đến thăm là mẹ .
      Lily Landon qua tuổi 50 nhưng bà có gien tốt và có người thợ làm tóc tài năng để giữ mái tóc bà bạc . Bà làm việc chăm chỉ và hay lo, đôi mắt bà thể điều đó, nhưng ngoài điều đó tất cả khiến bà trông trẻ hơn tuổi nhiều. Gracie định khen bà trông thanh mảnh thế nào trong chiếc quần jean bó và chiếc áo thung màu sáng nhưng vẻ mặt hình của bà khuyên tốt nhất nên giữ lời khen đó lại.
      “Grace Amelia Louise Landon, sao dám?” mẹ khi bà ào vào nhà. "Tôi biết sao nữa. Cả buổi sáng tôi cố suy nghĩ xem tôi phải gì với mà tôi vẫn chưa nghĩ ra được lời nào.”
      Gracie ghét thất vọng trong giọng của mẹ hơn là những từ bà dùng. vẫn còn cảm thấy nhạy cảm sau chuyện -được-mời-đến-dự-đám-cưới nên muốn nghe chuyện này chút nào.
      "Nó giống như mẹ nghĩ đâu." , nghe thấy giọng sao yếu ớt.
      "Tôi hiểu rồi. Vậy là có lén lút ở nhà trọ với Riley Whitefield tối qua chứ gì."
      Gracie đóng cửa và dẫn bà vô bếp. "Tụi con có ở đó nhưng nó là vì Alexis. Mẹ chuyện với chị ấy chưa? Chị ấy tin là Zeke ngoại tình với Pam và nhờ con giúp tìm ra ."
      "Vậy có liên quan gì? Alexis lúc nào chẳng cuồng lên với Zeke kể từ khi tụi nó lấy nhau, nên cần dùng chuyện đó làm lý do."
      "Nhưng con... chị ấy ..." Gracie cảm thấy như cá mắc cạn. "Ý mẹ là Alexis bịa ra chuyện đó?"
      Mẹ bỏ qua câu hỏi đó với cái nhún vai thiếu kiên nhẫn. "Tôi biết. Nó lúc nào cũng lo lắng quá mức. Zeke nó nhưng đôi khi tôi phải hỏi sao thằng bé chịu nổi nó, với những tuyên ngôn đầy kịch tính."
      Gracie ngồi thịch xuống cái ghế gần đó và cố tiếp thu mọi chuyện. Đây phải là chứ? "Con chạy lung tung như con điên chỉ vì muốn giúp chị và bây giờ mẹ với con là chị bịa ra tất cả mọi chuyện?"
      "Đó phải là chuyện tôi muốn ."
      "Mẹ , nhưng con muốn. Tấm hình báo, cố gắng theo dõi Zeke..." Nếu đây là cuộc đời mới của muốn trao đổi nó với ai đó. ôm lấy cái bụng bỗng quặn lên. "Riley giết con mất khi ấy phát chuyện này."
      "Nó tốt nhất nên nghe chuyện này từ người khác."
      "Là sao ạ?"
      Mẹ trừng mắt với . " 14 năm rồi, tôi hi vọng với từng đó thời gian xa cách và những tư vấn có, quên nó . ràng chuyện đó xảy ra mà."
      Lời buộc tội bất công như lưỡi dao cứa vào Gracie. " phải thế. Con đâu có theo đuổi Riley đâu.
      Mẹ chỉ tờ báo bàn bếp. "Bằng chứng lại khác. chẳng bao giờ còn lý trí khi dính tới nó. Chuyện tệ đến nỗi tôi phải đưa xa để nó và Pam có thể có đám cưới bình thường phải lo lắng là làm cách nào đó phá lễ cưới. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Mọi người về bao nhiêu tuần liền. trò cười. Đó là lý do tôi đưa xa. Báo chí giúp được gì khi in lại mấy chuyện cũ xưa này. có muốn phải trải qua chuyện này lần nữa? chưa học được gì hết sao?"
      Gracie cảm thấy hèn hạ và xấu hổ. muốn cuộn tròn người lại và biến mất. Thay vào đó, đứng lên với lấy chai thuốc kháng axit.
      "Con thay đổi rồi," lặng lẽ . "Nếu mẹ ở cạnh con suốt 14 năm qua mẹ thấy được điều đó. Đương nhiên, nếu con lớn lên ở đây con biết Alexis chuyên làm um sùm mọi việc và con bị chị gạt."
      Mẹ nheo mắt lại. "Hiểu rồi. Bây giờ là lỗi của tôi. Quả sai mà. Con hư tại mẹ. Tôi làm tất cả những chuyện đó là vì , phải là tôi trông đợi biết ơn tôi. Tôi biết trông đợi như vậy là quá nhiều, nhưng có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, có thể có chút thông cảm với vị trí của tôi ở cái trấn này. có biết cảm giác tôi thế nào khi ra tiệm ngày này qua ngày khác phải lắng nghe khách hàng chế giễu con mình? là nhục mà."
      Lily quay lưng ra cửa. "Ý mẹ vậy đó Gracie à. Tránh xa Riley ra. Cho thằng bé tội nghiệp đó cơ hội sống cuộc sống của nó mà bị con cản đường . Lúc 14 tuổi, chuyện đó đáng buồn rồi, nhưng đến lúc này chuyện thành lố bịch."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7

      GRACIE ngủ. Nơi đó dường như là nơi an toàn nhất nên trong suốt 2 ngày liền tắm, thay đồ, thậm chí trả lời điện thoại. Ngoài việc thỉnh thoảng ăn vài miếng salad cá tuna và dùng toa-lét, lần duy nhất rời giường là để đóng hộp cái bánh cưới vừa hoàn thành để người ta đem giao tối thứ Năm.
      Nhưng đến sáng thứ Sáu tự chịu nổi nữa. Than thân trách phận chẳng có gì thú vị và dùng hết giới hạn cho phép của cả 10 năm rồi, nên tắm rửa, ăn bữa sáng ngon và chạy đến văn phòng thoáng mát của Bác sĩ Rhonda Fleming, chuyên gia giải phẫu răng hàm mặt.
      Bs Fleming chuyên về nha cho thiếu nhi nên phòng chờ toàn những đứa trẻ đầy vẻ lo lắng với những bà mẹ lo trấn an con mình. Gracie phớt lờ họ, phớt lờ bức tranh biển cả và những bản sao bản tin thể thao Sports Illustrated dành cho thiếu nhi, thẳng đến quầy tiếp tân và xin gặp chị .
      Hai phút sau, được đưa vào văn phòng bé của Alexis nơi chị vật lộn với các giấy tờ của các công ty bảo hiểm và các giấy chứng nhận bé Johnny nào đó thực cần niềng răng.
      "Có gì ?" Alexis hỏi.
      Gracie chăm chú nhìn chị để tìm ra các điểm giống và khác nhau. và Alexis từng có lúc rất thân nhau. Vivian lúc đó còn và có vẻ được thông minh nên hai chị luôn luôn chơi với nhau, nhưng sau khi Gracie bỏ , mọi chuyện thay đổi. Bằng cách nào đó, trở thành người thừa.
      "Em chuyện với Mẹ cách đây mấy ngày," Gracie , cố hết sức để nhớ lại cảm thấy xấu hổ và tồi tệ như thế nào sau khi bà ghé qua.
      "Mẹ rất giận với tấm hình tờ báo," Alexis . "Công nhận, Gracie nè, em là ngốc khi để bị bắt quả tang như thế."
      Gracie cố hết sức để kềm cơn nóng giận và để quên mục đích chính đến đây.
      "Khoan chuyện đó . Điều em quan tâm bây giờ là Mẹ với em là chị lúc nào cũng rộn lên khi chuyện có liên quan đến Zeke, là nhiều năm rồi chị lo lắng rằng ấy ngoại tình trong khi thực ấy tôn thờ chị."
      nhìn vẻ mặt chị biến đổi liên tục, như Alexis thể quyết định là chị nên gì.
      "Em mệt mỏi lắm rồi," Gracie . "Chuyến quay lại đây tới giờ chỉ làm em ước em là nhi. Chỉ cần cho em thôi."
      Alesix mím môi lại. "Chị thấy có vài món đồ mua e-Bay và chị thấy ấy với Pam."
      "Nhưng..."
      "Có thể là có người phụ nữ khác. ấy luôn luôn vắng nhà và -"
      Gracie chụp tay chị . "Khỉ , Alexis, hãy thành với em . Có phải chị bày trò giận dỗi gì ?"
      "Tất nhiên là rồi."
      Gracie chờ.
      Chị giằng tay ra và khoanh tay trước ngực. "Được rồi. Có lẽ thỉnh thoảng chị phản ứng hơi quá, nhưng phải lần này."
      Gracie rên lên. "Tuyệt."
      "Chị đó. Chị thực nghĩ là ấy có ai khác."
      Gracie đứng dậy. "Sao cũng được. Em giúp chị nữa đâu. Đừng nhờ em, thậm chí cũng đừng gợi ý luôn. Nếu chị có vấn đề với chồng chị hãy với ấy, và để em yên.”
      Alexis sụt sịt. "Em là em của chị. Chị nghĩ em thông cảm hơn."
      "Vậy chị lầm rồi."
      trong những cái lợi khi làm chủ là chẳng ai dám giỡn mặt với , Riley biết có thể khắp ngân hàng mà nghe thấy lời thầm nào liên quan đến . biết sau lưng , các nhân viên của xôn xao cả ngày với tấm hình tờ báo, nhưng quan tâm chuyện đó, miễn là họ đừng gì với , vậy là bằng lòng rồi.
      Người duy nhất có thể có can đảm để chất vấn với lời nào suốt 2 ngày qua. Nhưng khi Diane xuất trong văn phòng sáng đó, tự hỏi có phải vận may của hết.
      "Tin tốt hay tin xấu" hỏi, chỉ vô xấp hồ sơ tay bà.
      "Tôi có tư cách để nhận xét," bà . "Zeke Bridges gửi cái này tới. Thị trưởng Yardley mời tham dự buổi chất vấn."
      " ư? Hay đấy." Riley cầm lấy xấp hồ sơ và lật sơ qua nội dung bên trong. đọc lướt bài viết của ông thị trưởng được đăng báo.
      "Thị trưởng Yardley nghĩ chúng tôi cần thảo luận số vấn đề, cùng với các quy tắc luân lý luôn được các công dân của chúng tôi quan tâm."
      tôn trọng. Tại sao điều đó luôn là tâm điểm của mọi thứ?
      nhìn người thư ký của mình, nhìn vẻ mặt nghiêm trang và dáng đứng cứng ngắc của bà.
      "Nghĩ tôi có thể thắng ?" hỏi.
      "Mọi người ở đây thích cậu hơn nếu cậu chịu bỏ tiền ủng hộ xây khu nhi mới cho bịnh viện."
      mỉm cười. "Bà vẫn chưa bỏ cuộc à?"
      " đời nào khi chuyện quan trọng như vầy."
      giơ tay lên trước khi bà tiếp tục. "Thôi tha cho tôi bài giảng về các em bé đáng thương và việc chúng cần được cứu thế nào ."
      Bà đáp lại bằng cái khịt mũi bằng lòng. Chắc chắn là thể thu phục được nhân tâm hay phiếu bầu của bà Diane đầy lòng chính nghĩa.
      "Cám ơn đem hồ sơ cho tôi," và để tập hồ sơ lên bàn.
      Bà quay lưng định ra nhưng gọi bà lại.
      "Tôi có câu hỏi," bảo bà. "Tôi muốn bà thành với tôi."
      Bà kiêu hãnh gật đầu. "Tôi luôn thành ."
      "Tốt. Bà có thích làm việc cho chú của tôi ?"
      "Ông ấy là ông chủ công bằng."
      "Bà có quý ông ấy ?"
      Mắt bà nheo lại. "Quý hay phải là bổn phận của tôi."
      "Đồng ý, nhưng bà vẫn có cảm giác và ý kiến mà. Bà nghĩ gì về ông ấy?"
      "Nghĩ là cậu giống ông ấy hơn cậu tưởng."
      Đó là lần thứ hai có người như vậy với trong tuần vừa qua và Riley thích nghe như thế cũng như lần trước vậy.

      Gracie quay lại ngôi nhà thuê và thấy di động của bàn, để quên nó ở đó. Có tin nhắn nên mở lên nghe.
      "Chào Gracie. Tôi là Melissa Morgan ở Hội Di sản Los Lobos. Tôi cần chuyện với . Hãy gọi cho tôi."
      Chị ta để số điện thoại lại nên Gracie miễn cưỡng viết nó ra rồi gọi lại cho chị ta. Melissa Morgan tỏ vẻ rất hào hứng trong tin nhắn và Gracie cảm thấy tin tưởng chút nào.
      Chị bắt máy ngay hồi chuông đầu tiên và Gracie xưng tên.
      "Ồ, em dễ thương khi gọi lại cho chị," Melissa với giọng cao vút có thể làm nứt kính. "Chuyện là vầy. Tụi chị biết mẹ em và nghe về công việc kinh doanh bánh cưới của em và tụi chị nghĩ em là đáng nếu em chịu làm bánh cho tụi chị. Thực tình ý tưởng này do mẹ em đề nghị. Tụi chị sắp có tiệc gây quỹ cho Hội Di Sản. Nguyên khu Strathern cũ được trùng tu trở lại nguyên trạng lộng lẫy xưa kia của nó. Em biết khu Stratherns, phải ? Vị chánh án và con ông ấy Jill, đương nhiên bây giờ là Jill Kendrick vì ấy lấy viên cảnh sát trưởng. Đám cưới của họ tuyệt lắm. Mà thôi, về chuyện cái bánh, tụi chị chỉ cần bánh đơn giản và phục vụ khoảng 300 khách. Em nghĩ coi cần bao nhiêu cái bánh chữ nhật nào?"
      Gracie cảm thấy ngực nghẹn lại trong đồng cảm: chị ta ngừng nghỉ mà, rồi thực tế những gì chị ta vừa bắt đầu ngấm. , , . muốn làm việc này.
      "Chị muốn bánh chữ nhật?" hỏi, hi vọng giọng có vẻ hốt hoảng như cảm thấy. "Chị biết tôi làm bánh cưới mà, phải ?"
      "Ừ biết mà. Mẹ em vậy đó. Nhưng cái bánh tròn cho được mấy người ăn hả em?"
      cái bánh tròn ? Gracie muốn đập đầu vào tường cho đến khi bị chấn thương đủ để bị mất trí. Có tuyệt nếu quên hẳn tồn tại của cái thị trấn này? Bởi vì đâu thể .
      "Tôi có thể làm cái gì đẹp hơn cái bánh chữ nhật mà vẫn phục vụ đủ 300 khách," . "Sao chị chờ tôi phác họa cho chị vài mẫu."
      "Ồ, em cần phải làm thế," Melissa . "Chỉ cần cái gì đơn giản mà ngon được rồi." thoáng ngập ngừng. "Em có muốn tụi chị trả tiền cho cái bánh ? Mẹ em là em cần và tụi chị muốn bất lịch hay gì đó nhưng ngân sách của tụi chị khá giới hạn."
      Tất nhiên rồi, Gracie nghĩ, nhìn lên bức tường. Mẹ có thể thất vọng với cách xử của nhưng bà ngại tình nguyện cống hiến thời gian và sức lực của . "Đừng lo. Coi như em đóng góp thôi."
      cần ghi chú cẩn thận các nguyên liệu dùng, và quan trọng hơn nữa là thời gian dành cho việc làm mấy cái bánh đó để được giảm bớt khi khai thuế.
      "Coi em dễ thương chưa kìa. Buổi tiệc diễn ra vào ngày Chủ Nhật 5 tháng Sáu. Ồ, chỉ vài ngày trước ngày bầu cử." Melissa cười. "Chị biết chuyện này xảy ra lâu rồi và mẹ em thích mọi người đến nhưng chị phải em biết là chị học với Riley ở trung học. Tụi chị đứa nào cũng khoái mấy trò em làm. Em đúng là biết cách đấu tranh dành người mình mà.”
      Gracie mừng là phải gượng gạo mỉm cười điện thoại. tính là thực tế chưa bao giờ dành được người cả và có lẽ làm ấy sợ hẳn chuyện tình cảm rồi.
      Thay vào đó chỉ ậm ừ cho lịch rồi nhanh chóng cúp máy.
      "Chắc mình phải tự tử quá," thầm khi thả cái di động vô bóp. Nhưng thay vì với lấy con dao sắc, lại kiểm tra lịch làm bánh của và tìm xem làm sao có thể chen thêm cái bánh cho 300 người vô ngay giữa mùa cưới bận rộn này. Dù Melissa chỉ muốn cái bánh chữ nhật, Gracie thể làm thế. nghĩ kiểu đơn giản nhưng dễ thương mà có thể...
      Ai đó vừa gõ cửa nhà . Gracie liếc ra và định mở cửa, nhưng với vận may giờ của , chắc người ngoài đó chịu bỏ đâu.
      chuẩn bị tinh thần để đón đợt công kích mới từ thành viên trong nhà hoặc đứa bé dễ thương nào đó nhờ làm bánh cho viện mồ côi của trấn, rồi kéo cửa ra.
      Nó còn tệ hơn nghĩ.
      14 năm trước nàng Gracie bé, mới lớn, chỉ có mục tiêu: đó là làm cho Riley chú ý đến . thích khi thấy hẹn hò với tùm lum người nhưng tự an ủi là ít nhất chẳng ai thực khiến quan tâm. Mãi đến Pam. Khi bắt đầu hẹn hò với nàng trưởng nhóm cổ động xinh đẹp tóc vàng đó, ngưng hẹn hò lung tung. Gracie đau khổ và hình thành ngay chiến dịch chia lìa đôi tình nhân trẻ.
      Hiển nhiên, đám cưới của họ chứng minh chiến dịch của thành công thế nào. Vụ li dị của họ vài tháng sau đó quá trễ và có ý nghĩa gì.
      Kể từ khi đó làm mọi cách để bỏ quá khứ lại sau lưng, vì vậy bây giờ phải đối mặt với quá khứ khiến vui chút nào.
      "Chao ôi" Gracie. Chào!" Pam Whitefield mỉm cười niềm nở. "Trông tuyệt quá. Chào mừng trở lại Los Lobos. thế nào rồi?"
      Giọng hồ hởi, vui vẻ của Pam khiến Gracie muốn quay ra phía sau để xem ai đứng sau , vì đời nào Pam có thể nhiệt tình với như thế.
      "À, Pam. Chào."
      "Tôi vô được ?" Pam hỏi, lướt qua và bước vào căn phòng khách bé. " sao rồi? Ồ, tôi đọc được bài viết báo People và tôi rất mừng cho . nổi tiếng rồi. Tuyệt quá phải ?"
      "Tôi cũng thấy vui."
      Gracie suốt ngày ở trong bếp và mặc đồ khá bình thường - quần kaki, áo thung, giày thoải mái. Pam hơn 4 tuổi nhưng trông chẳng có gì là vậy. Chiếc quần đặt may thanh lịch ôm sát lấy người ấy khiến Pam bé như cây bút chì. Chiếc áo lụa ôm chặt lấy vòng eo và bộ ngực khá đẫy đà của Pam.
      Gracie phù hợp với tiêu chuẩn tóc vàng mắt xanh của Ca-li, nhưng so sánh với mái tóc óng ả của Pam với gương mặt trang điểm hoàn hảo, trông có vẻ quê mùa đáng chán. Mái tóc vàng ngắn của Pam đung đưa với vẻ duyên dáng của ngôi sao điện ảnh. Chẳng chỗ nào có nếp nhăn - mặt cũng như quần áo, và giày của Pam chắc chắn là hàng hiệu. Nếu Pam là mẫu người lý tưởng Gracie rơi vào hàng đáng bị báo động.
      Vì 2 ngày qua dành cho việc thương thân nên quyết định cách tốt nhất để bị như vậy nữa là khiến Pam rời khỏi đây ngay.
      "Tại sao chị ghé qua vậy?" hỏi với nụ cười, cố nghĩ là có khả năng rất là người đàn bà này ngoại tình với rể của . Gracie vẫn hoàn toàn tin Alexis nhưng thể bỏ qua chuyện Zeke dối việc ta đâu và biến mất hoài mà có lời giải thích nào cả.
      "Tôi có lời đề nghị với . Tôi biết có lẽ có hàng tá bánh phải nướng. Tôi biết mới quay lại đây vài tuần và tôi nghĩ..." Pam siết cái túi Coach và nhún vai. "Chuyện dài lắm."
      Nó là lời gợi ý nên mời Pam ngồi và lo nước uống. Gracie cưỡng lại lâu hết mức có thể rồi mời Pam ra so-fa, vô bếp lấy miếng bánh và vài lon so-da đường.
      "Vài tuần nữa tôi mở nhà nghỉ," Pam . "Tôi cho trang trí lại và sắp xong rồi. Tôi bắt đầu với cái bếp và bây giờ nó được sửa xong. Mà tôi chưa cần dùng nó. Vì vậy tôi nghĩ nếu muốn ra coi thử, hay biết mấy."
      Gracie nhìn Pam chớp. "Sao tôi lại phải quan tâm đến chuyện cái bếp của chị?"
      Pam, nãy giờ chỉ loay hoay nghịch với mấy miếng vụn bánh chứ ăn miếng nào, phì cười. "Ồ, tôi ngớ ngẩn, chưa đến trọng tâm của lời đề nghị của tôi. Tôi muốn cho thuê cái bếp, nó có hai lò nướng lớn và bàn bếp rất rộng. Vì có nhiều bánh cần làm nên tôi nghĩ thấy thích. Tôi mở cửa đến sau khi đám cưới của em diễn ra nên có thể dùng nó lúc nào cũng được."
      Ý nghĩ đầu tiên của Gracie là hỏi sao Pam biết về cái đám cưới lúc-hủy-lúc- của Vivian nhưng rồi nhớ ra đây là Los Lobos, nơi mà ai cũng biết từng chi tiết về người khác.
      Ý nghĩ thứ hai của là cảm giác ghen tị ới các dụng cụ làm bánh mới và lớn trong khi cái xài đủ nóng và bao giờ nóng đến phần bên trái của bánh trừ khi phải canh 10 phút để xoay cái khuôn.
      "Chị muốn cho thuê bao nhiêu tiền?" hỏi.
      "Sao ghé qua coi thử, nếu thích, chúng ta có thể thương lượng về hợp đồng.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :