1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Every Breath You Take - Judith McNaught (52 c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 40
      sớm tháng sáu dịu , thời điểm cái thai được bốn tháng, Kate vội vã bước dưới mái hiên đỏ tía phía các ô cửa sổ bên ngoài nhà hàng Donovan đến chỗ làm, và bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình cửa kính. Với thôi thúc mãnh liệt, tiếp tục và theo dõi hình dáng lạ lùng của mình qua tấm kính. Mái đầu nghiêng nghiêng, đôi vai hơi co về phía trước như thể phải rẽ đường xuyên qua cả đoàn người đông đúc vội vã đến chỗ ăn trưa, mái tóc rối tung những lọn quăn lòa xòa được buộc cao theo kiểu bờm ngựa vì dễ làm nhất, và bụng lùm lùm. Con trai của Mitchell thông báo đến mọi người diện của cậu cõi đời này.

      Và nếu còn chưa đủ tồi tệ, tấm kính cửa sổ bụi còn bám đầy nữa chứ..

      đẩy tấm cửa gỗ sồi nặng nề, nhìn quanh tìm kiếm người quản lý, và kiểm tra mọi thứ xem sẵn sàng chưa, và lo lắng liếc vào đồng hồ. Giờ là 11:15, còn 15 phút nữa trước khi nhà hàng Donovan mở cửa phục vụ bữa trưa. Lúc này, đáng ra tất cả các bàn phải được phủ khăn vải lanh trắng tinh và đặt đồ pha lê sáng lấp lánh lên, cùng với bộ nạp điện bằng sứ với chữ D màu vàng in chính giữa, và cả những chiếc đèn lồng trang trí bằng đồng. Khi bước về phía phòng chờ, Kate đếm thấy mười chiếc bàn vẫn chưa bài trí, và lưu ý đến tấm thảm màu boóc đô hoa văn chìm trông có vẻ được hút bụi cho sạch .

      Phòng chờ cách ly với khu vực ăn bằng bức tường ốp gỗ trang trí tuyệt đẹp với những ô kính màu. Căn phòng chiếm tòan bộ góc bên phải tòa nhà, những cánh cửa chớp hướng ra con phố phía trước và dọc theo bên hông.Ban ngày, những cánh cửa chớp vẫn để mở cho những thực khách ngồi tại bàn có thể thưởng thức được khung cảnh đường phố. Về đêm, chúng đóng lại, và bầu khí bên trong tràn đầy ánh nến, trở thành nơi " náu" thích hợp cùng với ban nhạc jazz ngay bên cạnh sàn nhảy .

      Khu vực quầy bar bằng gỗ gụ hình L trải dài choán hết hai bức tường còn lại, kiểu mô phỏng quầy bar thời cổ, với mặt quầy lát đá cẩm thạch màu xanh đen, những tay vịn bằng đồng, và mái vòm gỗ chạm trổ phía những chiếc ghế cao bọc da màu boóc đô. cái gương lớn đặt xéo hai bức tường đối diện bị che khuất bởi hàng tầng tầng lớp lớp những chiếc ly pha lê và cùng với danh tiếng của nhà hàng Donovan toàn thế giới.

      Nguyên bản quán rượu Ai Len thời thơ ấu của Kate chiếm hết gần nửa khoảng gian phòng chờ thời. Bình thường việc ở trong căn phòng này luôn gợi trong Kate nỗi luyến tiếc quá khứ. Tuy vậy, ngày hôm này, lại cảm thấy nỗi phiền muộn chán chường khi đưa mắt nhìn vào trong và thấy Frank O'Halloran lại lại hết đầu quầy bar xuống cuối, sắp đặt những tô quả hạch nhập khẩu, và rút những khay hoa quả từ tủ lạnh bỏ xuống dưới quầy.

      Thường phải có hai nhân viên phục vụ đảm trách khu vực đó vào các bữa trưa hàng tuần, và con số này tăng lên thành ba các tối từ thứ Hai cho đến thứ Tư, và lên đến bốn cho các ngày Thứ Năm, thứ Sáu, và suốt đêm thứ Bảy nhộn nhịp.

      "Chào chú Frank." Kate với người phục vụ tóc dần thưa theo tuổi tác, người làm việc cho nhà hàng Donovan suốt hai mươi năm qua. "Hôm nay ai được phân công làm cùng ca với chú vậy?"

      "Jimmy," ông trả lời, trao cho cái nhìn lãnh đạm.

      "Cháu tưởng Jimmy đảm nhận ca tối."

      "Cậu ta đổi ca với Pete Fellows rồi."

      "Thế Jimmy đâu?"

      "Chú biết, Mary Kate à."

      Việc phân công cho đội ngũ nhân viên là trách nhiệm của Louis Kellard cương vị quản lý nhà hàng. "Cháu đoán Louis chú ý cho người đến phụ chú." Kate lên tiếng, quay người rời .

      "Kate, chú cần với cháu vài điều."

      quay lại, đột nhiên lo lắng vì giọng của ông. "Vâng?" tiến về phía ông. Mồ hôi lấm tấm lan ra trán ông.

      "Chú nghỉ việc."

      Đôi mắt Kate mở to hoảng hốt trước ý nghĩ về người thân thiết nữa biến mất khỏi cuộc đời . "Chú ốm phải , Frank?"

      Ngẩng đầu lên, ông nhìn thẳng vào mắt . "Ừ. Chú phát ốm lên vì nhìn thấy nơi này dần trượt dốc. Chú luôn thực tự hào được làm việc ở nhà hàng Donovan này. người khách nào đến đây hơn vài lần mà chú lại nhớ được tên và những món ăn ưa thích của họ. Bố cháu, Cầu chúa cho linh hồn ông ấy yên nghỉ, cũng làm như thế với những người khách trong căn phòng này."

      "Cháu biết - " Kate , suy sụp vì lời chỉ trích gián tiếp của người mà coi như quản gia.

      "Nhà hàng Donovan lúc nào cũng rất độc đáo. Thậm chí khi bố cháu quyết định biến nơi này trở nên xuất sắc, ông ấy cũng giữ được bản sắc riêng. Ông ấy thổi hồn vào nó, và đó chính là thứ khiến cho nhà hàng Donovan này trở thành địa điểm được ưa chuộng như thế. Chú thành thực với cháu, Mary Kate ạ, và với cháu điều mà chúng ta, những người làm việc ở đấy nhiều năm rồi nghĩ: Cháu được như bố cháu. Chúng ta nghĩ cháu có thể làm được, nhưng cháu ."

      Kate chật vật xoay xỏa ngăn cho những giọt nước mắt trào ra. "Cháu cũng dành nhiều thời gian ở nơi này như bố cháu từng," phản đối.

      "Trái tim của cháu dành cho nó," ông phản bác. "Bố cháu để chú mình ở đây mà chỉ nhún vai và rằng, "Cháu đoán Louis chú ý cho người đến phụ chú" như cháu đâu. Ông ấy đảm bảo hết sức để có người phụ cho chú, và rồi cũng biết được lý do tại sao Louis lại để tâm tới điều đó."

      Những giọt nước mắt uất ức thiêu đốt trong đôi mắt Kate, muốn tuôn trào ra, và quay , chân bước đến ngưỡng cửa phòng ăn. "Hãy bảo Marojorie tính thêm hai tháng tiền lương vào bảng thanh toán của chú." trả lời, nhắc đến người thủ quỹ tin cẩn làm việc cho bố hơn mười năm nay.

      Trước vẻ choáng váng của , người đàn ông gốc Ai len này phẫn nộ với theo . "Cháu mà bảo Marjorie, Mary Kate Donovan! Đó là việc của cháu – cháu là chủ, phải chú, cũng phải Marjorie."

      Kate gật đầu, cố hít thở đều và chậm rãi để phải chạy vào nhà tắm mà nôn ra hoặc khóc òa lên.

      "Và việc nữa--" Frank quát lên sau . "Tại sao cháu lại để chú sau cách chuyện với cháu kiểu đó. Chú bao giờ bỏ với bố cháu giống như thế."

      "Quỷ tha ma bắt hết ," Kate thầm .

      "Và còn điều nữa," ông kêu lên.

      Tay cuộn thành nắm đấm, Kate quay đầu lại và nhìn ông đứng dựa vào quầy bar, khuôn mặt đỏ bừng lên phẫn uất. "Mắt cháu bị làm sao mà thấy những quả chanh chú vừa bỏ ra héo quá rồi? Tại sao cháu vào bếp mà xem đồ quỷ nào để cho nhà cung ứng rau quả tống cho chúng ta cái đống vứt này?"

      Kate im lặng, nhưng để ý thấy nhân viên phụ trách, Kevin Sandovski, vẫn chưa có mặt tại vị trí vào lúc 11:25, khi bước đến bàn làm việc của ta ngay lối vào. Phía trong bếp, thấy ta, Louis Kellard cùng với vài nhân viên khác đáng ra lúc này đây phải bận bịu sắp đặt những việc còn lại trong phòng khách, lại đứng túm tụm cười đùa bên cạnh bếp trưởng. "Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" lên tiếng qua tông giọng mà mong nó thể thái độ bằng lòng và uy quyền.

      Sandovski nhảy dựng ra khỏi ghế đẩu, nhưng nghĩ ta đảo mắt về phía những người phục vụ. Louis Kellard nhìn vào phần bụng nhô lên của , mỉm cười đồng cảm và . "Kate này, tôi trải qua hai lần vợ mang thai rồi, tôi biết với phụ nữ xoay xở về mặt thể chất và tinh thần cũng khó khăn đến thế nào, lại còn chịu áp lực duy trì công việc nữa. Hãy cố gắng đừng để bản thân mình khó chịu."

      "Tôi tự làm tôi khó chịu," Kate đáp lại, do dự liệu ta có thành muốn giúp đỡ hay là chế nhạo . "Frank O'Halloran chúng ta nhận thực phẩm kém chất lượng. Có phải thế ?"

      "Đương nhiên là phải," Louis lên tiếng, ta lắc đầu tỏ ý bị xúc phạm. "Chúng ta chỉ dùng nhiều chanh như ở khu vực phòng chờ thôi, vì thế chúng để có hơi lâu chút."

      "Tại sao số lượng chanh dùng nhiều như thường lệ?"

      "Hỏi Marjorie ấy," Louis . "Bà ấy có toàn bộ số liệu mua bán làm. Chúng tôi có giảm xuống chút so với số lượng vẫn thường dùng, nhưng nhiều lắm."

      Kate gật đầu và ra khỏi nhà bếp. "Tôi ở văn phòng nều như cần tôi."

      Văn phòng của bố - giờ là của - được tu sửa nhiều năm trước đây tách biệt với phòng ăn chính, ngăn cách bởi hành lang ốp ván ép với những cánh cửa dẫn đến phòng thủ quỹ cũng như phòng của người quản lý. Cầu thang dẫn từ quán rượu cũ đến căn hộ phía bị bỏ , và cầu thang mới được xây bên cạnh phòng làm việc của bố . Căn hộ vẫn còn ở đó, nhưng bố rất ít khi sử dụng, chỉ khi thời tiết quá xấu thể về nhà hoặc khi ông đột xuất phải ở lại làm việc muộn.

      Marojrie ngồi bên bàn làm việc, những ngón tay bà bấm liên tục bàn phím máy tính, những cuốn sổ cái trải khắp mặt bàn. "Frank O'Halloran nghỉ việc," Kate lên tiếng. " vui lòng tính thêm hai tháng lương cộng vào bảng thanh toán của chú ấy nhé?"

      Mái tóc xám của người thủ quỹ ngẩng lên. "Cháu để cho Frank nghỉ việc ư?"

      "Cháu làm sao ngăn chú ấy được?" Kate vặn lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

      "Ta biết. Ta đoán có thể cháu có ý kiến về việc đó."

      "Cháu có luôn ý kiến đây," Kate bật lại.

      "Là gì, Kate?"

      "Chúng ta nên sử dụng máy tính quản lý tổng tiền xuất – nhập. Những cuốn sổ cái này cỗ lỗ sĩ như là..."

      "Như ta?" Marjorie mỉa mai gợi ý.

      "Cháu có ý đó, Marjorie."

      "Chúng ta quản lý bằng máy rồi," Marjorie trả lời, cảm thấy thương hại Kate. "Những đơn hàng thực phẩm, phiếu đặt bàn, mọi thứ. Cháu để tâm thấy à?"

      "Đương nhiên cháu có!" Kate cãi lại, hòan tòan kiệt quệ sau khi ở lại đó chưa đầy nửa tiếng đồng hồ."Cháu về những cuốn sổ cái mà dùng. Tại sao các dữ liệu đó lại máy tính?"

      "Hẳn rồi. Bố cháu thích chắc chắn được theo dõi mọi thứ bằng phương thức mà chúng ta trước giờ vẫn dùng, vì thế ta chuyển những dữ liệu chính xác từ sổ cái khỏi máy tính." Bà mong đợi Kate gì đó, và khi Kate im lặng bà ném cái nhìn chăm chú của mình vào cái máy tính và bắt đầu nhập các con số. "Kate," bà lên tiếng mà hề nhìn lên, "cháu thực để tâm vào việc quản lý nhà hàng này. Cháu nên nghĩ đến chuyện sang nhượng nó."

      Đau đớn đến tận tâm can, Kate câm lặng rút lui khỏi căn phòng, vì mất niềm tin vào bản thân mình. Vài tháng trước đây – trước Mitchell Wyatt – có đủ niềm tin vào óc phán đoán của mình để dành được chỗ đứng chắc chắn trong căn bếp này cùng với Louis, với Frank và với Marjorie. Nhưng phải lúc này. Giờ đánh mất niềm tin vào chính bản thân mình, và tất cả, những người khác cũng mất niềm tin nơi .

      Chính vì Mitchell Wyatt, và chính vì đứa bé của ta trong bụng , những xúc cảm nguyên sơ và những phán quyết thiếu kiên định của giảm sút đến kiện quệ. Tồi tệ hơn nữa, tài nào nghĩ về đứa bé mang mà lại liên tưởng ngay đến mình ngu ngốc khờ dại đến thế nào với bố nó. Hàng tuần lễ, cứ mãi mong chờ cảm nhận được kết nối nào đó với đứa bé này, nhưng điều đó hề xảy ra, và bắt đầu sợ rằng những cảm xúc của mình về Mitchell ngăn cản tình thương của dành cho đứa bé.

      Kate ngồi xuống sau bàn làm việc của bố và đối diện với thực tế rằng mọi thứ cỏ lẽ còn tệ hơn nữa, chứ hề tốt lên, trừ phi tìm ra giải pháp kiên quyết nào đó, và hòa hoãn, về những gì Mitchell làm với . phải tha thứ cho , và sau đó tha thứ cho bản thân mình vì sa ngã trước . khi làm thế, có thể bỏ mọi xúc cảm khó chịu về phía sau và hướng tới tương lai trước mặt.

      Để tha thứ và quên , trước hết cần phải hiểu được nghĩ thế nào và chuyện gì xảy đến với làm cho trở nên quá nhẫn tâm và căm hận đến vậy.

      Chống lòng bàn tay lên cằm, Kate cân nhắc làm thế nào để tìm ra lời giải đáp cho những thắc mắc của ....

      Cả Caroline và Cecil Wyatt đều sẵn lòng trao đổi những việc liên quan đến đằng sau lưng . Mathew Farrell và Meredith Bancroft thân thiết với , nhưng Meredith chứng kiến cuộc đối đầu của với Mitchell tại bữa tiệc gây quỹ của Bệnh viện Trẻ em, và sau đó, ta nhìn Kate như thể chẳng còn tồn tại cõi đời này nữa. Ở Anguilla, Evan có cho biết về tuổi thơ của Mitchell đủ khiến cho cảm thấy khiếp sợ, nhưng Evan bất cứ điều gì với Kate nữa...

      Trong tâm trí , hình ảnh Gray Elliott lật giở mấy tập tài liệu đặt bàn ta và mang chúng qua bàn cà phê nơi Holly và ngồi đột nhiên xuất . Những tập tài liệu đó chỉ chứa những tấm ảnh, song còn nhiều tài liệu hơn nữa được để lại bàn ta.

      Cảm thấy quyết tâm và lạc quan hơn nhiều so với vài tháng qua, rút cuốn danh bạ điện thoại từ trong ngăn kéo bàn làm việc.

      Sau khoảng thời gian chờ đợi khá dài, Gray Elliot nhận cuộc gọi. " Donovan?" ta lên tiếng, giọng nhanh nhẹn nhưng tỏ chút hiếu kì. "Thư ký của tôi bảo cần thảo luận với tôi về vấn đề cấp bách."

      "Vâng," Kate dứt khoát, "nhưng chuyện này phải gặp riêng."

      "Tôi lên lịch hẹn với vài.... "

      " chỉ mất vài phút đồng hồ thôi, rất khẩn cấp - và rất quan trọng."

      ngập ngừng, còn Kate gần như hình dung được đưa mắt nhìn vào cuốn lịch làm việc. "Sáng mai lúc 12: 50 được ? Tôi gặp trước bữa trưa."

      "Tôi ở đó," Kate . "Cảm ơn ông "

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 41
      "Ông Elliott gặp bây giờ, Donovan," người thư ký lên tiếng.

      Kate đứng dậy theo ta vào phòng.

      Ngày hôm qua, trông Kate suy sụp, nhưng đến thời điểm này chú trọng vào bề ngoài của mình, gắng sao cho điệu đà nữ tính, thích hợp với dáng vẻ mà mong chờ đến tuyệt vọng rằng chống đỡ cho thái độ cảnh giác, lạnh lùng và xa cách khó ưa của mình trước vị luật sư này vào lần gặp cuối cùng. Chiếc áo ngắn tay màu ngọc lam thắt lại ở phần eo che cái bụng nhô ra của và làm duyên dáng hơn với những hình ô màu ngọc lam sáng, màu ỏai hương và màu trắng xen kẽ nhau. Chiếc áo khoác vừa đủ ngắn để trong vô cùng thanh lịch mà để lộ phần da trần phía đầu gối, và đôi săng đan cao gót tôn thêm cho đôi chân dài.

      Để phù hợp với kiểu áo thời trang thập niên sáu mươi nỳa, chải thẳng mái tóc và vuốt hết sang hai bên về đằng sau, giữ chúng cố định ở đỉnh đầu bằng chiếc kẹp.

      Gray Elliot nhổm dậy lúc bước vào phòng, và nhanh gọn, nở nụ cuời khiến cho cảm thấy mình chắc chắn trong khá hơn so với lần chạm trán cuối cùng giữa hai bọn họ, và thắng lợi nho đó đủ để tinh thần của phấn chấn hẳn lên sau bao nhiêu ngày tháng suy sụp vừa qua.

      "Sao chúng ta ngồi xuống đằng kia nhỉ, Donovan," vòng qua bàn và ra hiệu về phía bộ bàn ghế sofa nơi và Holly từng ngồi.

      Kate trao cho nụ cười buồn. "Vui lòng gọi tôi là Kate."

      "Được rồi, Kate..." đáp lời, nhưng đôi mày nhướng lên vẻ hồ nghi.

      tỏ ra ngờ vực, Kate quyết định dùng mưu kế qua mặt và khiến mất cảnh giác bằng cách thú nhận phần lớn . "Tôi mong rằng nếu như chúng ta bắt đầu gọi nhau thân mật hơn," vừa thẳng thắn thừa nhận với nụ cười duyên. " nhiều khả năng chấp thuận đặc ân mà tôi sắp đề nghị. Điều này vô cùng quan trọng, Elliot."

      "Vui lòng gọi tôi là Gray," lịch thiệp – và vì chẳng còn lựa chọn nào khác nếu như cho phép gọi là Kate.

      Khi họ tiến đến bàn, Kate cân nhắc ngồi vào chiếc ghế phía cuối thay vì chiếc sofa đối diện, vì nệm sofa lún xuống bên dưới trọng lượng của và đặt vào tình thế bất lợi. ràng là, Gray Elliot cũng nhận thấy khôn ngoan này, vì thay vào việc ngồi xuống vị trí ghế sofa như mong đợi lại vòng qua bàn và ngồi vào chiếc ghế đối diện với .

      " có muốn uống gì ?" đề nghị.

      ", cám ơn." Kate đáp lại, hai chân bắt chéo. Quan sát từ dưới đôi lông mi dài rợp, nghiêng sang phải để đặt chiếc túi lên mặt ghế. Cái nhìn chăm chú của lướt qua đôi chân dài bắt chéo của và nhanh chóng quay . định nhìn, nhưng là gã đàn ông thích ngắm những chân dài, giễu cợt nghĩ; và rồi ký ức bất chợt về Mitchell đứng bên ngoài ban công ở St. Maarten, nháng qua tim và chế ngự tâm trạng lạc quan ngắn ngủi của .

      Có phải cười vì trông em xinh đẹp đến ngỡ ngàng, hay là vì chiếc váy em mặc có gì ổn? hỏi như thế.

      cười vì nhận ra em có đôi chân tuyệt đẹp mà trước đây chưa từng nhận ra.

      Đôi chân của em có từ trước rồi. Thực ra, ràng em nhớ là chúng gắn bó với em khi chúng ta nằm giường còn gì.

      hề hay biết bàn tay vẫn đặt chiếc túi và ánh nhìn của khóa chặt vào phần tựa lưng của chiếc sofa, giật mình khi Gray Elliot lên tiếng, "Này Kate? vẫn ổn chứ?"

      "À vâng, hòan toàn ổn mà." Kate vội vàng lấp liếm.

      gật đầu chấp thuận câu trả lời của thẳng vào vấn đề. "Tôi có thể giúp gì đây?"

      Liếm ướt đôi môi, Kate hít vào hơi dài và bắt đầu, "Lần cuối cùng khi tôi có mặt ở đây, tập tài liệu đặt ở góc bàn. Tập cùng có những bức ảnh chụp Mitchell Wyatt và tôi. Liệu có phải tòan bộ những tài liệu đó đều liên quan đến cuộc điều tra của về ấy ?"

      ngập ngừng, lông mày hơi cau lại đôi mắt xám đầy cảnh giác. "Sao hỏi vậy?"

      " điều tra về ấy phải ?" Kate hỏi điềm tĩnh kiên quyết, thế rồi trả lời luôn thay cho . "Thôi được, đương nhiên là phải vậy rồi. Ý tôi là chắc chắn phí phạm bất cứ đồng xu keng nào trong số tiền người dân nộp thuế chỉ để gửi thám tử đến Caribbean chụp những tấm ảnh phóng túng dụ dỗ tôi của ấy – hay bất cứ ai mà ấy dụ dỗ." thêm vào sau thoáng suy tư.

      "Nếu đó là điều mà cố khám phá ra bằng việc tới tận đây ngày hôm nay câu trả lời là chính là người phụ nữ duy nhất ta tỏ ý quan tâm trong thời gian lưu lại đó."

      "May mắn cho tôi làm sao," Kate lên tiếng, lắc mạnh đầu như thể để ngăn mình đừng tự lừa dối bản thân, hay cảm nhận bất cứ nỗi niềm đau đớn nào. " ra, ấy hề hứng thú gì tới tôi..." toan giải thích toàn bộ việc, nhưng nụ cười hòai nghi của Gray Elliot làm ngưng lại giữa chừng.

      " ta chắc chắn trông rất hứng thú trong những tấm hình đó. Tôi còn phải là say mê nữa." Gray đáp lời.

      "Đó là điều ấy muốn tôi nghĩ. Mà thôi, đừng bận tâm làm gì. Tôi lạc đề rồi." Kate lên tiếng, và quyết định bỏ qua ý nghĩa thất thường của thẳng vào trọng tâm vấn đề. "Tôi cần hỏi chuyện, nhưng trước khi làm điều đó, có cơ hội dù chỉ mong manh nào rằng vui lòng cho tôi biết những lời tôi ở đây được tiết lộ chứ?"

      "Còn tùy thuộc vào điều định có liên quan đến vụ phạm pháp nào nữa," nửa đùa nửa trả lời .

      khiến cho Kate vui lên và gần như trút bỏ được gánh nặng, và cười với – lần này là nụ cười nồng nhiệt, hề giả tạo. "Trừ việc chọn sai thời điểm và tính cả tin là tội ác chẳng vấn đề gì. Nếu phạm pháp bao gồm cả những việc đó hãy rút còng tay của ra ."

      đáp lại nụ cười của và ngả người ra sau ghế, sẵn sàng lắng nghe. " có lời đảm bảo của tôi rằng cuộc đối thoại này bị tiết lộ đến người khác."

      "Cám ơn . Những gì tôi cần là thông tin về Mitchell Wyatt trong các tập tài liệu của , nhưng tôi quan tâm đến ấy với tư cách của kẻ bị tình nghi."

      "Vậy tò mò về chuyện gì?"

      "Tôi tò mò," Kate trả lời giản dị." Tôi mang thai."

      Câu dội xuống như quả bom, gửi đến những làn sóng sửng sốt lan khắp căn phòng. Cuối cùng, cũng thốt được lên lời. " hoàn toàn có thể tự tìm được ta với nguồn thông tin Internet. Tuy nhiên, tôi cho biết địa chỉ."

      "Tôi muốn tìm ấy," Kate , và lần thứ hai Gray Elliot sửng sốt đến độ thốt lên lời.

      "Tại sao ? ta có quyền được biết về đứa trẻ, và cũng phải chịu trách nhiệm về tài chính với hai mẹ con chứ."

      "Tin tôi , ấy muốn thực quyền của mình với đứa trẻ này đâu. ấy buộc người vợ đầu tiên phải ly hôn khi ta tỏ ý muốn có con. Và đến chừng mực liên quan đến tôi, ấy cần bất cứ trách nhiệm gì với đứa bé này. Tôi là kẻ quan hệ cách thiếu thận trọng với ấy, và tôi cũng là người lựa chọn giữa lại cái thai. Những trách nhiệm về đứa bé hòan tòan thuộc về tôi, và với tôi sao hết."

      soi xét kỹ càng trong lát, như thể suy nghĩ của tác động vào gần như khác thường khó mà tin nổi. " nghĩ mình khám phá được gì trong đống tài liệu của chúng tôi?'

      "Evan kể cho tôi chút về quá trình trưởng thành càu Mitchell và những gì nhà Wyatt làm với ấy. có biết chút gì về chuyện đó ?"

      "Có, thực ra tôi biết toàn bộ câu chuyện."

      " có nhận thấy rằng cha của Evan dàn xếp và giám sát mọi thứ có liên quan ?"

      Trước ngạc nhiên của , Gray gật đầu.

      "Thế nên tin điều này: Mitchell sử dụng tòan bộ hấp dẫn của mình để trả thù nhà Barletts. Tôi chỉ là công cụ khờ khạo mà thôi. Khi tôi gặp ấy ổ Anguilla, tôi hề biết ấy từng ở Chicago, huống hồ việc ấy quen biết với Henry và Evan. Nhưng ấy lại biết tôi là ai ngay từ đầu, và khi nhận ra Evan hề ở bên cạnh tôi, ấy ngừng lôi kéo tôi vào giường."

      chờ đợi mọi thứ chìm lắng xuống, sau đó mới cười buồn tiếp tục. "Mitchell trả thù được hơn cả mong đợi: Evan và tôi còn ở bên nhau nữa, và tôi mang đứa con của Mitchell trong bụng."

      "Vậy đọc những tài liệu này có thể giúp ra sao?"

      "Tôi cần biết về ấy để hiểu tại sao ấy lại làm những chuyện đó. khi hiểu ra, tôi mong mình có thể tha thứ cho ấy, và rồi có thể thương được đứa bé này. Nếu cứ như bây giờ, tôi thể nào nghĩ đến đứa bé mà thấy căm ghét bố nó và căm ghét chính bản thân mình vì xử ngu ngốc trước ấy."
      Ngửa đầu ra sau, Gray Elliot lặng nhìn trần nhà, còn Kate nín thở chờ đợi. Cuối cùng, nhìn thẳng vào và lên tiếng. "William Wyatt tốn cả gia tài cho những nhân viên điều tra cá nhân vì ta muốn tìm hiểu mọi thứ liên quan đến cậu em trai bị chia rẽ của mình. Caroline Wyatt trao cho chúng tôi đống tài liệu đó, nghĩ rằng có thể hỗ trợ cho chúng tôi trong cuộc điều tra."

      đứng lên, bước đến tủ đựng hồ sơ gỗ, và lấy tập tài liệu dày cộp ra. "Về mặt nguyên tắc," lên tiếng, khi tiến về bàn uống nước và đặt nó xuống. "tập tài liệu này của Caroline là riêng biệt với những tài liệu điều tra của chúng tôi, vì thế tôi chịu trách nhiệm về tính bảo mật. Tôi thấy lý do tại sao ngồi xuống đây và xem qua trong lúc tôi ra ngoài ăn trưa."

      Bất kỳ xúc cảm nào, thậm chí là nhõm, mang lại cho những giọt nước mắt trong những ngày này, và phải gạt chúng khi mỉm cười với và bước lại phía bàn. "CÁm ơn rất nhiều," đau đớn.

      nhìn chăm chú vào khuôn mặt trong thoáng, sau đó quay trở lại tủ tài liệu, lấy thêm vài tập tài liệu dày cộp nữa, và mang toàn bộ đến bàn nơi đứng. "Những tài liệu này tuyệt đối bảo mật," nụ cười đầy ý nghĩa, "Tôi trở lại trong tiếng đồng hồ nữa."

      " Donovan vẫn ở trong văn phòng ," người thư ký với Gray

      Gray gật đầu, mở cửa phòng làm việc và bước vào trong. Kate Donovan quá mê mải với đống giấy tờ đến nỗi thậm chí còn biết diện của . Khi ngồi xuống bàn làm việc, chiếc ghế da phát ra tiếng động, và ngước lên, hoàn toàn giật mình. "Trong 20 phút nữa, tôi có cuộc họp ở đây," Gray , "nhưng cho đến lúc ấy cứ tự nhiên."

      "Cảm ơn," , và ngay lập tức lại đắm mình vào trong đống hồ sơ.

      Với lấy xấp giấy và cây bút, Gray bắt đầu viết ghi chú cho cuộc họp của , nhưng ánh nhìn của lại lạc sang hướng , và mười phút tiếp theo, cuối cùng bỏ cuộc và đặt cây bút xuống ngắm . vẫn đọc tập hồ sơ màu xanh tối của Mitchell, cái mà, như nhớ lại, là về những năm mười chín hai mươi tuổi đầu tiên trong cuộc đời của Mitchell. Chẳng có gì quan trọng trong hồ sơ đó, nó chứa hầu hết bản sao học bạ ở trường, vài lá thư và những lời nhận xét của các giáo viên nhớ đến ta và vẫn còn dạy ở những trường nội trú nơi ta học, và bản sao tờ lẻ trong các tập san báo trường hay các cuốn kỷ yếu hàng năm có thông tin về ta.

      ràng tìm đọc nội dung trong đó, vì thi thoảng lại cười hay chau đôi mày, và phút đồng hồ trước đó, nhận thấy ngón tay dịu dàng chạm vào tấm ảnh đăng báo của ta.

      ở bên trái , thẳng hướng nhìn, đầu cúi xuống, mái tóc đỏ rạng rỡ xõa hai bờ vai. Trông vô cùng trẻ trung và rất dễ bị tổn thương, nghĩ ngợi, và rất, rất xinh đẹp, với làn da mịn màng, hàng mi dài rợp, cùng với vết chẻ cằm. Lơ đãng, tự hỏi tại sao lại hề nhận ra trước kia xinh đẹp đến nhường ấy. dường như lúc nào cũng nổi bật với mái tóc đỏ sẫm, nhưng chưa từng ngắm kỹ khuôn mặt . Lúc này đây khi mải mê nhìn vào khuôn mặt và mái tóc đó, nhận ra mọi thứ đều kết hợp đến hòan hảo. Và thêm đôi mắt ngọc lục bảo cùng với đôi chân dài miên man kia, hoàn toàn quyến rũ đến mê hoặc.

      Đáng tiếc cho , Mitchell Wyatt nhận ra những vẻ đẹp đó, cũng như thằng cha Evan Barlett lá mặt lá trái bóng bảy kia. Bartlett đảm bảo rằng tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều biết được rũ bỏ và phá vỡ hôn ước giữa hai người, nhưng lại bỏ qua đề cập đến chính là kẻ phản bội trước. Chi tiết đó hẳn khiến chường cái bản mặt ra hơn con lừa.

      Đứng lên khỏi ghế, Gray tựa hông vào góc bàn nơi gần với bàn họp nhất và lên tiếng. " có tìm thấy thứ gì có ích từ đống giấy tờ đó chưa?"

      ngước đôi mắt sáng rực lên nhìn , gật đầu và trao cho nụ cười rạng rỡ. " ấy vận động viên kì diệu, xuất sắc ở tất cả các môn từng tham gia vào, đúng ?"

      Ngỡ ngàng trước việc năng lực thể thao đó lại trở nên quan trọng với , Gray cân nhắc câu trả lời. "Tôi đoán là vậy. Tôi có nhớ rất nhiều tập san báo trường và kỷ yếu lưu lại các bức ảnh chụp ta chơi thể thao và đoạt cúp."

      " có để ý điều gì khác trong các bức ảnh ?"

      "," Gray . "Có gì vậy?"

      Giọng vút lên. " ấy lúc nào cũng mình." Để chứng minh, lật lại vài trang trong tập tài liệu và cầm lên bức ảnh đầu tiên mà thấy. Gray thẳng người khỏi bàn và sải bước đến bàn họp để quan sát xem có ý gì. Trong bức hình, Wyatt tầm khoảng 16 tuổi, cậu ta nhận chiếc cúp môn soccer trong mùa giải tổ chức ở trường. "Cậu ta đứng mình," Gray chỉ ra. "Hai người đồng đội lên nhận cúp cũng đứng hai bên cậu ta đấy thôi."

      " đúng vậy," Kate gật đầu. "Nhưng bố mẹ họ đều đứng cạnh. Cảnh này xuất ở tất cả mọi bức ảnh."

      chậm rãi lật mặt sau của tập tài liệu – và trong từng giai đoạn cuộc đời – cho đến bức hình chụp lúc 5 tuổi trong trận crickê. Chiếc gậy trong quá khổ trong tay cậu bé, và cậu tập trung đến độ đôi mày cau lại. "Đó là đứa trẻ chỉ biết tập trung vào trái bóng." Gray đùa.

      gật đầu, định gì đó nhưng rồi lại đổi ý. " đọc bài phỏng vấn người bảo vệ sân trường nội trú ở Pháp chưa?"

      "Những việc đại loại vậy với tôi chả thú vị gì," Gray thừa nhận. " sao nào?"

      "Ông Brickley cho biết Mitchell đón vài kỳ Giáng sinh với hai vợ chồng ông ta, hơn là với gia đình ông hiệu trưởng. Ông ta Mitchell sau đó viết thư cho họ từ trường nội trú tiếp theo, nhưng vợ ông Brickley mất, ông ấy còn trả lời thư của Mitchell nữa." Những giọt nước mắt làm giọng lạc . " có biết tại sao Mitchell lại viết thư cho người bảo vệ bình thường sau khi chuyển đến trường nội trú khác ?"

      "Tôi mảy may hay biết."

      " ấy viết vì tất cả các trường nội trú đều bắt buộc các nam sinh phải viết về cho gia đình hai tuần lần. ấy hề có người thân nào cả."

      Ngã người ghế, với tiếng cười nghẹn lại. "Tôi trách ấy vì khinh miệt nhà Bartletts và mong muốn trả thù. Thực ra tôi lại cảm thấy thanh thản hơn khi biết được – cho dù tôi bị lợi dụng – là vì lý do vô cùng xứng đáng."

      Gray cười toe toét trước câu đùa. " bỏ qua chi tiết rồi. Những năm sau đó của ta được khỏa lấp bằng những chiến tích lẫy lừng. trong số các tài liệu có bài báo nhắc đến Stavros Konstantatos. Ông ta gọi Wyatt là "cánh tay trái của mình."

      "Cái gi của ông ta cơ?"

      Nghiêng người sang phía , Gray chọn lấy xấp tài liệu cùng, giở ra và lấy bài báo chỉ cho Jeff Cervantes và Lily Reardon. Kate đọc mê mải, nụ cười của nhạt dần, và đưa trả lại bài báo. "Có đôi chút dễ dàng hơn với tôi khi nhìn thấy ấy thời thơ ấu và thời niên thiếu hơn là doah nhân năng nổ. khó để tha thứ cho người đàn ông tài giỏi, thành đạt hơn là bỏ qua cho vô tâm của cậu bé lớn lên giữa đám bạn giàu có trong lúc cậu ta nghĩ mình chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi ai thân thích được người ta thương xót."

      Với ý định mơ hồ muốn thuyết phục Gray để có được bản sao tấm hình của Mitchell để ngày nào đó chỉ cho con trai mình, Kate với lấy tập hồ sơ ràng là đựng ảnh.

      Tấm hình cùng là bức Mitchell đứng mình ở bến cảnh Philipsburg dưới ánh hoàng hôn bao phủ. Theo thời điểm in góc thấp bên phải, tấm ảnh này được chụp lúc 5:45 chiều.

      Được chụp vào đúng cái ngày mà đáng lẽ ra phải gặp ở đó lúc 4 giờ.

      Bàn tay run run khi cầm tấm ảnh lên và nhìn lại ngày tháng lần nữa, thể tin nổi vào mắt mình.

      "Ôi chúa ơi!" thào, ánh mắt chuyển đến bức ảnh kế tiếp đằng sau nó. Tấm hình này chụp lúc 5:15 cùng ngày cùng địa điểm. "Ôi chúa ơi!" thốt lên lần nữa.

      "Sao lại bối rối vì nó? có mặt trong đó mà."

      "Tôi đáng lẽ ra phải ở đó." Kate lên tiếng, vội vàng đẩy tấm ảnh sang bên và tìm tiếp những tấm hình khác. Chúng được chụp theo seri tuần tự. Tấm đầu tiên chụp Mitchell ở bến tàu ngày hôm nó vào lúc 3:30 chiều.

      để ý Gray Elliot nghĩ loạn trí, rà tay vào tấm ảnh của Mitchell như thể chạm được vào phần tóc đen nơi thái dương vậy. " ở đó," thầm đau đớn, " đợi em ở đó..." thể nào nhầm ngày được – thụ thai vào chính thời điểm bình minh ngày hôm đó.

      Gray đứng thẳng lên, chạm vào đôi má hồng rực và ánh mắt sáng rạng rỡ của . "Tôi mang cho cốc nước lọc hay thứ gì đó nhé?"

      Kate chực cười to , cuối cùng thành ra lại ứa nước mắt.

      " sợ tôi, Kate."

      gạt nước mắt, chuyển thành tiếng cười vui sướng và đứng phắt lên, trao cho cái ôm mãnh liệt, nhanh gọn bằng tay, trong lúc tay kia còn giữ chặt tấm ảnh. " chẳng có gì để tôi phải sợ hết – trừ phi cố tịch thu tấm ảnh này khỏi tay tôi." cảnh cáo , cùng nụ cười rạng rỡ.

      "Tôi thể..."

      "Có, có thể. ai biết đâu. Chỉ để con trai ấy xem vào ngày nào đó thôi."

      Khi nhìn như chuẩn bị vật xuống sàn vì tấm ảnh, Kate giải thích ngắn gọn lý do tại sao nó lại có ý nghĩa với nhiều đến vậy. Khi kết thúc, như bị hạ gục và biết điều đó. "Hãy điện cho tôi khi nào muốn ăn tối." , "Và tôi tiếp đãi cùng bạn bè cùng bữa tối ngang với vị vua."

      "Nghe như quà hối lộ ấy."

      phấn khích đến nỗi vỗ vỗ lên cánh tay người đàn ông mới quen và mỉm cười, " phải hối lộ, mà là trả ơn." cầm túi xách lên và thẳng tiến ra cửa, sau đó đứng khựng lại giữa phòng và xoay người lại, " Chỉ tò mò quá mức thôi, ấy đâu lúc rời khỏi bến tàu?"

      " ta tới thẳng sân bay và bay ngay về đây. Thi thể người trai được tìm thấy cùng ngày, và cháu trai gọi điện đến, nài nỉ ta về thẳng nhà."

      "Có phải cũng chính là đứa cháu sau đó thú nhận giết William ?"

      Gray gật đầu, vẻ mặt đột ngột trở nên dữ dội. "Cũng chính là thằng nhóc khốn khiếp điên khùng qua mặt cả bồi thẩm đoàn khoan dung nhất trong hệ thống tòa án xét xử trẻ vị thành niên và nhận án năm trong cơ sở điều trị bệnh tâm thần, tiếp 3 năm án trị ngoại trú và ba năm án treo."

      Đứng bên lề đường, Kate phải kìm nén thôi thúc vung tay lên và xoay thành vòng sung sướng. Mitchell đứng đợi ở bến tàu. còn ngây thơ khờ khạo như trước kia, vì thế cũng tự dối mình với ý nghĩ phải lòng và chờ ở đó để đón cùng nữa.

      ở đó nơi bến tàu cũng thể phủ nhận những giả vờ và những bí mật mà dựng lên quanh mối quan hệ ngắn ngủi của bọn họ. vờ rằng chẳng biết gì về Chicago, về Zack Benedict, và gửi quay lại căn biệt thự để chia tay với Evan mà hề mảy may thừa nhận rằng biết Evan là ai.

      Nhưng định đẩy về khách sạn Enclave như con cún con háo hức chỉ để khám phá ra chủ nó trả phòng và biến mất tăm mất tích. để điều đó xảy ra. Có lẽ đứng đợi ở bến tàu chỉ để với rằng, "Tôi xin lỗi vì lợi dụng và làm tổn thương em – nhà Bartletts mới chính là mục tiêu của tôi."

      Chẳng quan trọng tại sao lại ở đó đợi . Chỉ quan trọng rằng ở đó. Rốt cuộc có lẽ Holly đúng – trong lúc tính toán kế hoạch trả thù, bắt đầu quan tâm đến Kate chút, có lẽ đủ để mong muốn được ngắm mặt trời mọc với . Thái độ của ở bữa tiệc quyên góp của Bệnh viện Trẻ em lại ngược lại hòan tòan ý nghĩa cuốicùng, vì thế Kate quyết định bao giờ nhớ lại buổi tối khủng khiếp đó lần nào nữa/

      Trong trái tim , giọng xíu van nài hãy tìm Mitchell và thử xem liệu có thể khơi gợi được bất kỳ cảm xúc nào mà có với càng lúc càng mạnh mẽ và lớn hơn. Nhưng rồi lập luận lại chỉ ra việc đó thực quá phù phiếm. mang thai đứa con của , còn Mitchell muốn đứng ở cương vị làm bố chút nào. còn nghi ngờ gì, lại nhìn thấy tuổi thơ của chính mình với tất cả đau thương và nỗi bơ vơ, nơi nương tựa. Kate cảm nhận được thôi thúc giáng đòn vào Henry và Evan Bartlett và Cecil Wyatt, cùng với tất cả những kẻ để cậu bé xinh xắn, mái tóc đen, đôi mắt xanh lục phải trải qua cuộc đời chịu nhiều bất hạnh vô nghĩa.

      Kate vẫy chiếc taxi, trượt vào băng ghế sau, và cầu tài xế đưa quay lại nhà hàng Donovan. Khi toan đọc địa chỉ, ta xua xua tay và lên tiếng. "Ai ở Chicago mà chả biết nơi đó."

      Đó quả là phóng đại quá mức, nhưng Kate tranh cãi. Xoa tay lên bụng, thầm với đứa trẻ mà tiếng đồng hồ trước còn thể chấp nhận được diện của nó. "Daniel Patrick Donovan," , "mẹ và con quản lý cả nhà hàng đấy."

      Bước những bước thẳng và nhanh, Kate đẩy cánh cửa nặng nề vào trong nhà hàng, sau đó khựng lại trong tích tắc và quyết định rằng Daniel Mitchell Donovan là cái tên rất đẹp.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 42
      Kate dừng xe ở bãi đỗ Valet Parking mười phút trước giờ nhà hàng Donovan mở cửa, nhưng nhân viên nào đứng đợi dưới mái hiên như thường lệ vào lúc 11:20 các buổi sáng hàng ngày.

      thả Danny và người trông trẻ xuống ngay trước nhà hàng lúc 9:00 để kịp cuộc hẹn với nha sĩ của mình, và giờ muốn hôn tạm biệt cậu bé trước khi Molly đưa nó đến công viên, nơi gần như ngày nào cũng có mặt ở đó vào tầm này.

      Cậu bé được hai mươi hai tháng tuổi, tràn đầy năng lượng và tâm trạng háo hức, và cậu bé thích những chiếc xích đu , các tấm ván trượt và cầu bập bênh. Chủ nhật vừa rồi, vào buổi chiều tháng chín đẹp trời, Kate đưa cậu bé đến khu công viên gần nhà, và chụp vài tấm ảnh cậu điều khiển con thuyền đồ chơi lượn lờ trong đài phun nước nền hàng cây tràn ngập ánh nắng chiếu rọi.

      Lần thứ hai trong ngày, mọi người đường đều dừng lại để cất lời khen cậu bé xinh xắn đến thế nào, đó chỉ là chuyện thường ngày trong mỗi chuyến dạo chơi của Danny. Cậu mang hình ảnh của bố, với mái tóc đen dày, đôi mắt màu xanh ban, hàng mi sẫm của Michell; cậu thậm chí còn sở hữu cả nụ cười từ tốn và sức hấp dẫn rất tự nhiên. Cậu cũng bộc lộ những dấu hiệu thừa hưởng quyến rũ người khác giới từ Mitchell. Với những nụ cười toe toét rạng rỡ, Danny có thể chinh phục được trái tim phụ nữ - từ những quý quá tuổi cho đến các thiếu nữ, thậm chí cả bé con hai tuổi đáng đến từ miền Nam có cái tên là Caperton Beirne.

      thừa hưởng duy nhất cậu có từ mà Kate nhận thấy chính là mái tóc của Danny hơi xoăn , mặc dù đến mức xoăn như của .

      Cậu nhóc cao đúng tầm tuổi của mình, kết hợp tuyệt vời, và lớn quá nhanh đến mức nhiều lúc Kate ước gì có thể với tới và ngăn cho đồng hồ thôi kêu tích tắc trôi qua từng phút từng ngày tuổi ấu thơ của cậu. Cậu nhóc cực kỳ lanh lợi, và – ngạc nhiên chút nào – cậu cũng bắt đầu làm quen với từ ngữ và cách nhiều ngôn ngữ lọt qua tai từ đám nhân viên đa chủng tộc ở nhà hàng Donovan. Cụm từ gần đây nhất mà cậu tiếp nhận được – câu chửi thề bằng tiếng Balan – buộc Kate phải suy tính đến việc tống cậu lên lầu cùng với Molly, trong căn phòng nới rộng ra và cho sửa chữa lại để thi thoảng ở đó cùng với cậu trong lúc làm việc.

      Cân nhắc đến nơi những người phục vụ ở, Kate vòng xe qua khúc quanh và lái vào khu vực đỗ xe, sau đó quyết định mạo hiểm nhận vé phạt bằng cách bỏ xe ở đó cho đến khi tìm được nhân viên phục vụ đưa xe cất. mới nửa chừng vỉa hè nghe thấy tiếng Hank la lớn phía góc quầy bán báo. "Chúc mừng nhé, Donovan!"

      Bối rối, Kate vẫy tay lại với ta và tiếp tục rảo bước.

      mở cánh cửa chính nặng nề, bước vào, và nhìn thấy .... vắng tanh. Khu vực phòng ăn được sắp đặt sẵn sàng phục vụ bữa trưa, mọi thứ đều hoàn hảo, trừ việc hề thấy bóng dáng ai – cả người quản lý, nhân viên phục vụ hay bồi bàn hay những nhân viên chuyển xe cho khách. Lo lắng và bực bội, Kate bước nhanh đến khu bếp, đẩy người qua cánh cửa xoay, và khựng lại khi đội quân nhân viên cười rạng rỡ ào ào tiến công bằng những tiếng vỗ tay và chúc tụng. Đứng trước đám đông đó, Molly bế Danny tay, hai tay cậu bé cũng vỗ vào nhau và cười toe toét.

      Bên canh cậu nhóc là tấm biển lớn dựng sàn nhà nơi ghi chú những kiện đặc biệt trong ngày của người bếp trưởng vì lợi ích của đám phụ bếp và đội ngũ nhân viên. Hôm nay đó ghi rằng, "Kate Donovan, Chủ nhà hàng Xuất sắc của Năm."

      Kate đón lấy Danny từ vòng tay của Molly và nhìn khắp lượt biển người cười vui vẻ. "Tất cả chuyện này là sao đây?" cất tiếng hỏi.

      Frank O'Halloran cười hết cỡ với Majorie và tiếp đến là với toàn bộ đám nhân viên còn lại. " ấy vẫn chưa biết gì hết." ông , còn mọi người đều bật cười.

      "Biết gì cơ?" Kate hỏi.

      Drew Garetti, người quản lý mà thay thế cho Louis Kellard từ gần hai năm trước, tay giơ lên tờ nhật báoChicago Tribune buổi sáng. Nó được lật tới phần bài báo dài kín cả trang với tiêu đề, "KATE DONOVAN, CHỦ NHÀ HÀNG XUẤT SẮC CỦA NĂM TẠI CHICAGO," Theo bài báo, Kate được chọn để tôn vinh phần vì toàn bộ những kinh nghiệm quản lý xuất sắc tại nhà hàng Donovan và phần vì chương trình mà xây dựng lên, nhờ đó bếp trưởng và bếp phó thay phiên nhau bốn lần trong năm cùng với các đồng nghiệp khác ở các nhà hàng nổi tiếng khắp cả nước. Điều này mang đến cho các vị khách của nhà hàng Donovan cơ hội được thưởng thức những món ăn tuyệt vời từ các nhà hàng khác nhau, cũng như đối với các vị khách ở các nhà hàng kia.

      Bài báo bao gồm vài bức ảnh dùng trong những bài viết trước đó về nhà hàng Donovan, kèm thêm bức ảnh Kate chụp cùng thống đốc bang Illinois và bức chụp Kate họp với đội ngũ nhân viên, bên cạnh là Danny ngồi chiếc ghế cao.

      Lời chú thích dưới tấm ảnh này viết, "Kate Donovan quản lý nhà hàng trong lúc cậu con trai Daniel dõi theo và học hỏi từ vị trí ngồi ghế cao của mình."

      Kate đọc lướt qua bài báo, rồi nhìn quanh các nhân viên, và với họ chính xác điều mà cảm thấy xứng đáng với danh hiệu này, "Tôi thể cám ơn tất cả mọi người đủ vì điều này," lời giản dị.

      Drew liếc qua đồng hồ, sau đó nhìn những người còn lại. "Chúng ta mở cửa trong hai phút nữa," cảnh báo họ, và vỗ lên vai Kate khi bước ra ngoài, " là người giỏi nhất," đáp lời.

      Kate ôm chầm lấy Danny, "Con có nghe đấy, Danny? Drew chúng ta là giỏi nhất."

      Thay cho câu trả lời, Danny đặt nụ hôn lên má , "Dì Molly và con ra công viên đây, mẹ ơi," Kate đặt cậu nhóc xuống sàn nhà, cậu nắm lấy tay Molly. Cậu mến dì Molly, người làm việc cho Kate từ khi Danny vừa sinh ra, và người phụ nữ trung niên gốc Ai len này bị cậu nhóc làm cho mê mẩn đến mụ cả người.

      " được tán tỉnh Caperton đâu đấy nhé," Kate đùa, ngắm cậu nhóc nhào đến người giữ trẻ tận tâm.

      *******

      "Billy Wyatt đợi ngoài khu vực lễ tân," thư ký của Evan thông báo khi ta ngang qua bàn , mang theo cặp táp và tờ báo cuộn tròn. "Cậu ta ở đó từ lúc 10 giờ, và vẫn cứ khăng khăng đòi gặp ông."

      "Mang cho tôi cốc nước lọc, mang cho ai đó lon Dr Pepper, và sau đó mời nó vào." Evan ngắn gọn. Trong văn phòng, ta ném tờ báo lên bàn và lôi xấp tài liệu mà phải chuẩn bị cả đêm qua từ chiếc cặp táp ra.

      Thư ký mang đến cốc nước lọc, còn ta ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc, cầm tờ Tribune lên và đọc lại lần nữa bài báo mới nhất về thành công nữa của Kate. giống như cái dằm dưới chân mà ta làm sao thoát khỏi. Mọi người đều biết họ đính ước với nhau, và mỗi khi họ bắt đầu lãng quên Kate lại nổi lên như ngôi sao trong những tờ báo địa phương hay tạp chí chết dẫm kia.

      Theo bài báo trước đó, vị luật sư bang và ngài thị trưởng là hai khách quen của . Hàng tuần liền sau bài báo đó được đăng, Evan tài nào chường mặt ra trước tòa án hay bất cứ nơi nào mà đám luật sư thường tụ tập mà bị giễu cợt vì thất bại trong việc nhận ra lợi thế chính trị khi kết hôn với .

      Bài báo hôm nay lại say sưa kể lể về ta y như những bài đăng trước, nhưng có thêm cả bức ảnh màu khổ lớn chụp thằng con hoang của Wyatt cùng ta ngồi trong khu vực bếp nhà hàng Donovan. Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy bức ảnh, lần thứ hai nó đập thẳng vào mặt ta. Thằng lỏi con nhìn giống bố nó đến lạ kỳ, và lại càng làm ta tức sôi máu.

      "Chào chú Evan. Cám ơn dành thời gian cho tôi."

      Ghê tởm úp tờ báo xuống, Evan đứng lên bắt lấy tay Billy. Ở tuổi 17, Billy là thằng nhóc ra dáng, vóc dáng hơi bè ra, giống như bố nó, nhưng tiếp xúc dễ chịu chút nào.

      Các bác sĩ điều trị tâm thần và cả tòa án đều đồng thụân – với trợ giúp nho từ đám luật sư biện hộ ưu tú mà công ty luật của Evan lựa chọn ra – rằng chính loại thuốc ADHD là nguyên nhân gây nên tình trạng rối loạn tâm lý của Billy vào ngày nó bắn bố mình. Điều đó cần trí óc tưởng tượng nhiều cho lắm, vì chứng cứ rành rành cho rằng loại dược phẩm đó có thể gây dẫn đến các chứng rối loạn thần kinh ở số người. năm nhốt mình trong bệnh viện tâm thần, cộng thêm quá trình điều trị liên tục trong suốt thời gian thử thách 3 năm, được cho là hỗ trợ nó giải quyết các rối loạn và học cách kiểm soát những cơn bốc đồng.

      " bạn mới của cậu thế nào?" Evan cất tiếng hỏi, vật lộn để nhớ được cái tên mà Billy phun ra vào lần gặp gỡ cuối cùng.

      "Rebecca ổn."

      "Cậu gặp con bé ở đâu vậy?"

      "Trong buổi liệu pháp điều trị nhóm. Có lẽ chú biết bố mẹ ấy – nhà Crowells?"

      Evan chẳng hề quen biết gì họ, vì thế ta lắc đầu và kết thúc cuộc trò chuyện . "Tôi làm được gì cho cậu đây?" Evan hỏi, nhưng trong đầu ta thừa biết lý do tại sao Willy lại có mặt ở đây. Cecil vừa mới chết lâu, ông ta để lại phần ba số tài sản của mình cho từ thiện, và phần ba cho Billy, tòan bộ số tiền đó đều được ủy thác cho đến khi nó tròn 30 tuổi, với điều khoản rằng nếu như nó phạm phải bất kỳ tội ác nào trong khoảng thời gian đó, nó bị mất hết. phần ba tài sản còn lại được trao cho Mitchell Wyatt, người trực tiếp chỉ đạo cho những người thực thi di chúc sử dụng toàn bộ phần thừa kế này để thành lập QUỹ tài trợ cho các Nạn nhân bị Bạo hành mang lên Quỹ William Wyatt.

      "Tôi muốn thuê chú bác bỏ di chúc của ông nội Cecil. Mitchell chuẩn bị cho hoạt động cái quỹ tài trợ khốn khiếp đó với tiền của tôi, và tôi muốn chú ngăn lại trước khi quá muộn. Bố tôi chết, ông nội, ông cố tôi cũng chết hết rồi, và mọi thứ được cho là thuộc về tôi. Nếu bố tôi đưa Mitchell vào làm thành viên của gia đình, Ông nội chẳng cho tiền, và tôi trở nên giàu có. Thay vào đó, tôi lại phải đợi cho đến tận ba mươi tuổi mới nhận được góc thứ mà đáng ra tôi phải có, và tôi làm thế đâu. Tôi thoát khỏi thời gian thử thách trong năm rưỡi nữa, và tôi muốn tiền của tôi, và muốn sống cuộc đời riêng của tôi!"

      "Billy, chúng ta tranh luận vấn đề này rồi. Như tôi với cậu, di chúc của Cecil được thảo bởi công ty luật có tiếng nhất Chicago. Tôi xem qua nó, và cách nào cậu lấy lại tiền từ Mitchell đâu. Tôi biết chuyện này công bằng, nhưng cậu phải cố mà sống cùng nó..."

      "Chú hiểu! Tôi ghét thằng khốn đó. Tôi ghét nhiều đến mức tài nào chịu đựng nổi."

      "Tin tôi , tôi biết cậu cảm thấy thế nào."

      Billy nhìn vẻ khinh miệt, vì thế Evan với tay cầm tờ nhật báo Tribune và giơ ra trứơc mặt cậu ta. "Cậu nhìn thấy tấm ảnh này ? Đó là bạn tôi. Mitchell Wyatt làm ta mang thai. Hãy nhìn thằng nhóc này – nó chính là con trai của ."

      Billy săm soi cậu nhóc trong tấm ảnh, và rồi cái giọng ớn lạnh của nó cất lên. "Thế là --- việc này biến thành gì nhỉ --- cháu trai của tôi ư?"

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 43
      Công viên gần nhà hàng Donovan nhất cách đó dãy nhà, với những con đường mòn chạy qua duới những hàng cây dẫn tới 4 trục đường chính. Quá xa cho để Danny có thể tự mình bộ, nhưng cậu nhóc lúc nào cũng khăng khăng đòi thử và kết thúc bằng việc bộ bên cạnh chiếc xe đẩy nửa quãng đường và nửa còn lại ngồi gọn gàng trong đó. "Nhìn xem dì thấy ai này," Molly với cậu khi họ gần tới công viên. "Có Reba bạn của chúng ta, với quả bóng bay. biết trái bóng dành cho ai nhỉ?"

      "Cho cháu!" cậu hào hứng gào to, hai tay vỗ vào nhau trong chiếc xe đẩy. Cậu rướn người thoát ra ngay khi họ tới được chiếc ghế dài, và chạy thẳng đến chỗ Reba, người ngồi đó đọc cuốn sách. với Molly cách đây hai tuần, khi lần đầu tiên đến công viên chơi , rằng mới 18 tuổi và dành chút thời gian nghỉ ngơi trước khi nhập trường đại học.

      "Chào Danny," Reba , giả vờ lờ quả bóng đỏ lơ lững buộc vào sợi dây tay .

      "Của cháu hả?" Danny hỏi, chỉ vào quả bóng. " mà?" cậu nài nỉ thêm với điệu cười toe toét chưa từng thất bại trong việc lấy được nụ cười đáp trả - và thường là cũng kèm theo bất cứ thứ gì cậu muốn.

      Mỉm cười, Reba đứng lên, tay vẫn giữ trái bóng, và nháy mắt với Molly. " theo trái bóng nào, Danny, cho cháu bất ngờ."

      " con rùa!" Danny hăm hở đoán, theo đến lối đường mòn, với Molly tay dắt cậu còn tay kia đẩy chiếc xe.

      "Theo trái bóng nào," Reba ngỏanh lại khi bắt đầu bước xuống con đường.

      "Trái bóng cùng màu với áo phông của cháu đấy," Molly bảo Danny. "Nó màu gì nhỉ?"

      "Màu đỏ!" Danny hân hoan đáp lại.

      thanh lạo xạo phát ra từ bụi cây phía trái khiến Molly quay đầu lại nhìn, nhưng tất cả những gì bà thấy là hình ảnh chiếc gậy bóng chày nháng lên trước khi nó vụt thẳng vào đầu bà. Bà hề thấy được chiếc gậy lần nữa lại vung lên cho cú đập thứ hai hay nghe được tiếng Reba hét lên thất thanh. ", đừng, Billy! Đáng lẽ ai bị thương chứ." Bà cũng nghe thấy được tiếng Danny khóc òa lên và gọi to, "Dì Molly, Molly!" Bà cũng cảm nhận được tờ giấy nhét nơi ngực áo.

      Trong công viên gần khu vực xích đu, hai bà mẹ ngước lên nhìn và trông thấy quả bóng bay đỏ rực lơ lửng vướng giữa những tán cây. Họ nghĩ ngợi gì cho đến tận năm mươi phút đồng hồ sau, khi người phụ nữ bước loạng choạng từ con đường mòn với cái đầu bết máu.

      Cách đó tòa nhà, phía bên kia công viên , ông lão ngồi chiếc ghế dài tung những hạt lạc cho con sóc. cặp đôi nam nữ trẻ tuổi ra từ công viên, đẩy chiếc xe đẩy màu xanh đậm cùng với chú nhóc tì cố trèo ra. Người mẹ trẻ cười to và lấy tay nhấn chú nhóc ngồi xuống. Ông lão nghĩ ngợi gì cho đến tận hai mươi phút đồng hồ sau, khi loạt xe cảnh sát hú còi ầm rĩ và đèn hiệu xanh đỏ nhá lên, soi chiếu khắp công viên.

      ******

      tầng thứ 15 tòa nhà Trung tâm Richard J. Daley, Gray Elliot ngồi trong văn phòng ta, ăn bữa trưa ngay tại bàn và thảo ý chính cho bài diễn văn dự định trước Ủy ban Phòng Chống Tội phạm bang Illinois vào tuần tới. Với chiếc sandwich tay, tay kia với lấy điện thoại và trả lời cuộc gọi đến từ cảnh sát trưởng Rusell Harvey.

      "Gray," ngài cảnh sát trưởng lên tiếng, "Tôi mới nhận cuộc gọi từ trung úy thuộc địa bàn khu thương mại biết tôi và thỉnh thoảng hay ăn tối ở nhà hàng Donovan. Con trai cảu Kate Donovan bị bắt cóc ở công viên gần nhà hàng giờ trước. Tôi nghĩ cậu muốn biết."

      Gary ném chiếc sandwich lên mặt bàn và đứng phắt dậy. "Ai phụ trách vụ này?"

      " cặp thám tử khá giỏi. Họ đường đến chỗ Kate ngay bây giờ."

      "Ông có thể chỉ định MacNeil và Childress thay thế họ được ? Họ là cộng nhiều năm rồi, và từ những điều tôi nghe được, họ giành được những giải thưởng xuất sắc nhất về bắt giữ tội phạm trong cục."

      "Tôi làm rồi. có đến nhà hàng gặp Kate ? Nếu , tôi nghĩ tôi ghé đến đó và đảm bảo hỗ trợ ấy điều kiện."

      "Tôi tới đây." Gray , tay xỏ vào áo khoác. "Tôi gửi ấy lời nhắn của ông."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 44
      " Donovan, tôi là Thám tử Macneil và đây là Thám tử Childress."

      Ngồi sau bàn làm việc trước đây thuộc về bố , Kate ngẩng lên thoáng nhìn vào hai khuôn mặt hết sức nghiêm nghị của các thám tử và nỗi sợ hãi chợt trỗi dậy, giống bất cứ cảm giác gì mà từng trải qua trước đó, chậm chậm lan xuống tới tận chân ."Danny?" thốt lên, vô thức gọi tên lý do khủng khiếp nhất cho cuộc viếng thăm của hai người. "Danny đâu rồi? Chuyện gì xảy ra? Molly đâu?"

      "Danny bị bắt cóc trong công viên cách đây giờ..."

      "Ôi chúa ơi. . Làm ơn!" khóc òa lên. " phải Danny. Làm ơn đừng là Danny!"

      Phía bên kia sảnh, Marjorie lao ra khỏi ghế trước tiếng khóc đau đớn của Kate, và bà đâm bổ vào Drew Garetti, người chạy hộc tốc xuống nhà từ hướng khác.

      "Molly đâu rồi?" Kate hỏi với tông giọng vút cao cuồng loạn. "Bà ấy có ở với Danny ? Nó sợ nếu ..."

      "Bà Miles bị những kẻ bắt cóc đánh bất tỉnh trong công viên," Thám tử MacNeil lên tiếng. "nhưng bà ấy tỉnh lại và cố gắng thu hút chú ý và trợ giúp từ những người khác. Bà ấy được xe cứu thương chuyển tới Bệnh viện đa khoa Parkston để kiểm tra phần tổn thương ở não. Tuy nhiên, bà ấy có thể mô tả khá chi tiết người phụ nữ trẻ mà chúng tôi nghĩ là phần của vụ bắt cóc này."

      Trong tâm trí , Kate gào thét vì nỗi sợ hãi đau đớn, nhưng tất cả những gì có thể làm là đứng ì ra đó với hai đầu gối va vào nhau và cơ thể run rẩy quá mức đến nỗi phải vòng cả hai tay ôm lấy người, cố giữ thân hình đứng yên. Thám tử MacNeil tiếp tục giọng bình tĩnh, quả quyết của mình. "Chúng tôi có cơ hội đưa Danny trở lại an toàn, nhưng chúng tôi cần tiến hành nhanh, và cần đến trợ giúp của ."

      Kate gật mạnh đầu, hai hàm răng của đánh vào nhau lập cập. hỏi, "Các ông cần gì?"

      "Chúng tôi phát lệnh báo động ngay tức . Vì thế, chúng tôi cần tấm hình gần đây nhất của Danny, mô tả quần áo, độ tuổi, cân nặng và cả chiều cao nữa."

      Kate cầm lên bức ảnh lồng trong khung của Danny từ bàn , chuẩn bị đưa nó cho Thám tử MacNeil, sau đó lại giật về, áp chặt lên trái tim mình và vòng hai cánh tay ôm lấy nó. "Con tôi," giọng thầm vỡ vụn. "Con tôi!"

      "Tôi lấy bức ảnh lầu." Marjorie tình nguyện, bà dợm bước .

      "Hãy cố giữ bình tĩnh trong vài phút tiếp theo để chúng tôi phát lệnh báo động." MacNeil lên tiếng, "Chúng tôi cần thông tin chiều cao và cân nặng của Danny."

      Kate dồn hết can đảm của mình để thực cầu của và quay lại máy tính để tìm số điện thoại vị bác sĩ nhi của Danny sổ liên lạc điện tử. "Danny mới đến chỗ bác sĩ của nó kiểm tra." lập bập. "Ông ấy biết chiều cao và cân nặng của Danny."

      "Cậu bé mặc gì?" Thám tử Childress hỏi từ phía sau , cuốn sổ ghi chép và chiếc bút chì của ông sẵn sàng.

      Kate liếc qua vai mình. Kate để ý thấy Childress già hơn MacNeil, và giỏi lắm trong việc giả đò như mọi chuyện đều thuận lợi. "Danny mặc chiếc áo phông màu đỏ và áo khoác vải bông chéo..." hình dung Danny cười rạng rỡ với trong bộ quần áo chỉ mới lúc trước đập tan tành cái barie mong manh của tinh thần tự chủ còn sót lại, và bắt đầu òa lên nức nở trong lúc cố tìm ra số vị bác sĩ kia. "Tôi thể..."

      "Tôi tìm giùm , Kate." Drew thốt lên, chen qua hai thám tử và vòng qua bàn. Tôi tìm cái tên gì đây?"

      Khi Kate đọc ra, ta tìm được dãy số, nhấn số giùm và giải thích ngắn gọn tình hình cho nhân viên lễ tân. Hai phút sau đó, dập máy và đưa cho các thám tử thông tin.

      Di động của MacNeil đổ chuông, và Gray Elliot sải bước qua các thám tử trong lúc Childress còn mải ghi chép các dữ liệu Drew vừa đưa.

      "Kate, bình tĩnh nào," Gray , vòng tay ôm lấy đôi vai run rẩy của . "Mọi việc ổn thôi. có những thám tử giỏi nhất Hạt County này nhận nhiệm vụ, và lực lượng đặc nhiệm sẵn sàng rồi. Có nơi nào khác chúng ta ngồi được ?

      " lầu," Kate trả lời, và dẫn đường lên cầu thang vào khu phòng khách rộng rãi nơi Danny và Molly cùng chơi đùa và xem ti vi bất kể khi nào Kate lên đây trong suốt khoảng thời gian làm việc.

      MacNeil dừng lại ở cửa ra vào, vẫn trao đổi qua điện thoại. Khi ta cắt máy, ánh mắt hướng về Gray và với giọng như nhõm. "Có mảnh giấy đòi tiền chuộc. Các hộ lý tìm thấy nó nhét vào áo của Molly Miles. Những kẻ bắt cóc cho biết chúng liên lạc vào lúc 8 giờ tối nay với lời chỉ dẫn."

      Kate ngồi bệt xuống ghế sofa, mặc cho cuộc hội thoại cuốn xung quanh , lờ mờ nhận thức được việc lan xuống dưới lầu và cửa ra vào đầy tràn những khuôn mặt lo lắng chen chúc nhau.

      "Tuyệt vời," Gray thốt lên.

      "Tuyệt?" Kate tê liệt lặp lại, nhưng tràn đầy hy vọng, vật lộn để hiểu ra.

      "Vụ bắt cóc đòi tiền chuộc có kết quả tốt hơn nhiều những dạng lạm dụng trẻ em khác." Gray bảo , và quay mắt phía MacNeil. "Có gì đáng kể về mảnh giấy đòi tiền chuộc ?"

      " có gì ràng, nhưng tôi gửi cảnh sát đến đó tìm hiểu và nhanh chóng chuyển về tòa. Những gì tôi biết được thời điểm này là nó được in ra từ máy tính tờ giấy trắng tinh." liếc sang Childress, "Khẩn trương phát lệnh báo động. " Còn với Marjorie, ra lệnh, "Hãy đưa bức ảnh cho Thám tử Childress."

      Marjorie bàn giao lại, chà hai lòng bàn tay vào mặt váy, và xoay gót chân thẳng tiến về phía bếp ăn. "Tôi pha cà phê cho mọi người."

      "Ý kiến hay," Gray , sau đó liếc mắt trao đổi với MacNeil, người theo và ngăn bà lại ở gần lối vào bếp.

      Ngồi ghế sofa, Kate quan sát Majorie gật đầu đáp trả điều MacNeil vừa , sau đó bà hỏi ta, câu trả lời của khiến bà phải đưa tay lên che miệng như thể sắp òa lên khóc. "Chuyện gì vậy?" Kate hét lên, nhổm người ghế khi Majorie chạy về phòng ngủ của Danny.

      Gray đặt tay lên cánh tay và giữ lại. "Chúng tôi cần lấy mẫu AND của Danny từ lược hoặc bàn chải đánh răng của cậu bé."

      "Tại sao?" Kate thắc mắc, hiểu được ràng như Marjorie.

      "Sau khi lệnh báo động phát ra, chúng tôi nhận các cuộc gọi từ khắp cả nước ề những đứa trẻ có miêu tả giống Danny. Chúng ta có thể tránh những báo động giả nếu như biết được mẫu DNA của Danny để gửi cho các nhà chức trách địa phương nhận dạng."

      Trong thâm tâm, Kate biết lý do khác nữa, ngoài lý do cảnh sát muốn mẫu DNA của Danny để so sánh với những đứa trẻ khỏe mạnh được tìm ra và loại trừ , , nhưng trí óc từ chối theo lối mòn khiếp đảm này. Câu tiếp sau đó của Gray kéo ra khỏi nỗi mơ hồ.

      "Số tiền chuộc mà bọn bắt cóc đòi là 10 triệu đô la, có sẵn vào lúc 9 giờ tối nay."

      Há hốc miệng nhìn vẻ thể nào tin nổi, Kate thều thào," Mười triệu đô la? Nhưng tôi có nổi số tiền lớn thế. Tôi có thể thu xếp 2 triệu nếu như họ cho tôi thêm chút thời gian để thu xếp các khoản vay mượn và...."

      "Bọn bắt cóc cho thời gian đâu."

      Cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng Kate, đứng dậy nhào vào phòng tắm.

      Gray quan sát trở lại ghế sofa vài phút sau đó, khuôn mặt trắng bệnh như màu phấn, đôi tay ôm quanh bụng. Đứng ở giữa căn phòng, dừng lại và nhìn quanh quất. "Tôi vẫn mong Danny lao ra từ bếp hoặc là từ phòng ngủ của nó," thầm, nhìn lên Gray, đôi mắt xanh của mọng nước. "Tôi muốn con tôi. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của nó. phải h... hứa đưa nó trở về. Làm ơn, hứa với tôi ."

      "Hãy đến khỏan tiền chuộc..."

      "Tôi có!" khóc òa lên. " nghe tôi gì sao? Tôi thể thu xếp 10 triệu đô. Hai triệu cũng còn chắc nữa, nhưng tôi cố." Bỗng nhiên trở nên vội vã đến cuồng loạn, hấp tấp lao đến bàn điện thoại. "Tôi gọi cho ngân hàng..."

      ", ," Gray cộc lốc. " gọi cho bố của Danny."

      nhăn trán như thể biết về việc gì.

      " có chắc Mitchell Wyatt là bố của Danny ?"

      "Tôi có chắc ư..." Miệng há to, rồi nhìn trừng trừng vào qua làn nước mắt. "Dĩ nhiên là tôi chắc."

      "Thế hãy gọi cho ta ,"

      Kate cảm giác như trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh và trí óc long ra. " có mảy may nghĩ rằng nếu tôi biết cách liên lạc với ấy... và nếu ấy thực nhận cuộc gọi của tôi... ấy tin lời tôi hay đến đây với khoản tiền chuộc ?"

      " còn lựa chọn nào khác ?'

      "Đó phải là lựa chọn. Thậm chí còn có khả năng thành công nữa."

      "Tôi nhắc lại, còn hy vọng nào khác trong việc thu xếp đủ số tiền chuộc ?"

      Kate nhìn trừng trừng , hoàn toàn đông cứng người vì sợ hãi, đau đớn và bơ vơ. cách chậm chạp, nhận thức bắt đầu thấm dần vào rằng có thể hành động ngay bây giờ và bất cứ hành động nào – mặc cho vô ích haykhông – đều là phương thức để hỗ trợ cho an toàn của Danny. Trong khoảng vài giây, ý thức trong bắt đầu chuyển sang quyết tâm, và tự ném mình vào hành động tuyệt vọng. Nhanh chóng vòng qua ghế sofa, nhấc điện thoại, sau đó ngập ngừng nhìn sang Gray. "Tôi biết làm thế nào để liên lạc với ấy. có biết ?"

      "Tôi có nhiều địa chỉ và số điện thoại khác nhau của ta, nhưng phải mất vài giờ để lần được chỗ ở thời. ấy có nhiều bạn bè thân ở Chicago này – Matt Farrell và Meredith Bancroft. Matt Farrell điều hành Intercorp. ta có thể dẫn chúng ta đúng hướng."

      Kate cắn môi khi dò số của Intercorp. NGả người về phía trước, ghi nhanh dãy số vào tờ ghi chú, sau đó đưa ống nghe cho Gray. "Tôi chuyện với ta, nhưng cần cầu ta nhận cuộc gọi của tôi trước."

      gật đầu, quay số và ném cho cái nhìn dò hỏi.

      "Lần cuối gặp Mitchell," Kate giải thích cho thắc mắc thành lời của , "Meredith ở bên cạnh và ấy nghe hết những điều mà ấy buộc tội tôi. Khi bước , ấy nhìn tôi như thể tôi hề tồn tại vậy. Tin tôi , ấy kể cho chồng nghe tòan bộ câu chuyện, và Matt Farrell muốn dành cho tôi bất kỳ thời gian nào trong ngày đâu."

      "Tôi bảo ta nhận cuộc gọi của . Còn điều nữa," thêm sau khi cầu trực tổng đài của Intercorp nối máy vào văn phòng Matt Farrell. "Wyatt muốn bằng chứng Danny là con mình trước khi xuất ra mười triệu đô la. Tôi có mẫu DNA của Wyatt lưu trong hồ sơ, và chúng ta có DNA của Danny trong vài tiếng đồng hồ nữa. Nếu đảm bảo với tôi rằng Danny thể là con của người khác, tôi cho xác minh 2 mẫu DNA ngay bây giờ, trong cuộc gọi này. Nếu xác minh là sai, tôi rút lại lời tuyên bố trước khi Wyatt chuyển tiền và với ta đây chỉ là hiểu lầm."

      " có hiểu lầm nào hết!"

      gật đầu, sau đó vào ống nghe, "Tôi là Gray Elliot," bảo với thư ký của Matt Farrell, "Matt có ở đó ? Đây là trường hợp khẩn cấp."

      Kate vô thức hít hơi dài trong khoảng khắc ngắn ngủi trôi qua, và nghĩ đến Danny ở đâu đó ngoài kia với những kẻ xa lạ.

      "Matt." Gray bất thần cất tiếng. "Tôi ở cùng Kate Donovan. Cậu con trai của ấy bị bắt cóc sáng nay. nghe thấy lệnh báo động bất kể lúc nào nếu như mở đài hoặc ti vi lên. Kate cần chuyện với ."

      ****

      Cuối cùng, người đàn ông câm lặng ở đầu dây bên kia cũng lên tiếng. "Tôi gọi cho ấy," và " chuyển lại lời nhắn của ."

      "Cám ơn ," Kate yếu ớt . sắp bỏ máy ra khỏi tai nghe thấy thêm. "Tôi rất lấy làm tiếc về con trai ."

      Câu ấy đập thẳng vào Kate khiến cho cầu xin chuyển thành cơn giận. "Danny chỉ là con trai tôi, nó còn là con trai của Mitchell nữa."

      "Tôi nhắc Mitchell về điều đó," ta cất lời trước sửng sốt của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :